1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 165: Tâm ý của
      Edit: Yên Chi
      Beta: Tiểu Đông Tà

      Ngày xuân ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người Quan Lãng, thân thể cao lớn tuấn lãng phủ lên tầng kim quang, nụ cười mặt còn ấm áp rực sáng hơn cả ánh mặt trời.

      Quan Lãng ở chỗ này, như vậy, Triệu Ngôn Ngọc cũng ở đây . Tề Hoàn thầm nghĩ.

      "Tiểu sư muội, lâu như vậy gặp mặt, làm sao muội lại kích động chút, bất ngờ chút?" Quan Lãng nhảy từ tường xuống, đứng ở trước mặt Tề Hoàn, cười hì hì hỏi.

      Tề Hoàn buồn cười nhìn , phát tựa hồ đen với gầy gò hơn so với mấy tháng trước, khỏi kinh ngạc hỏi, "Huynh mấy tháng nay làm gì, thế nào biến thành bộ dáng kia?"

      Quan Lãng lập tức uất ức kêu rên lên, "Lão Tam phải là người, uy hiếp lừa gạt lão tử Đại Nguyệt quốc, kết quả ta đến Đại Nguyệt quốc sau mới biết cái gì Quốc vương phải muốn gặp là gặp được, lão tử vất vả chạy vào trong cung bọn họ, cẩn thận nhìn Vương Hậu bọn họ cùng người khác vụng trộm đương, bị khi thích khách đuổi hơn tháng, có thể nhặt về mạng là vô cùng may mắn a."

      "Huynh . . . . . Huynh thấy được. . . . . ." Tề Hoàn trợn mắt hốc mồm, cảm thấy là dở khóc dở cười, thấy Vương Hậu người ta cùng người khác làm loại chuyện riêng tư này, bị thích khách đuổi giết mới là lạ, còn dám hề kiêng kị ra ngoài như vậy.

      "Ai nha, ta vốn chỉ định nhìn lén cái coi như xong, dù sao ta biết dáng dấp Vương Hậu như thế nào, có giống lão bà , chính là vừa lúc nghe được giống như có liên quan đến chuyện của Bảo mỹ nhân, ta mới miễn cưỡng chịu nhịn." Quan Lãng sang sảng tùy tiện , biết lời này nếu bị người khác nghe thấy mang tới bao nhiêu sóng gió.

      may nơi này phải Đại Nguyệt quốc.

      "Nhị Sư Huynh là người Đại Nguyệt quốc sao?" Quan Lãng là người giang hồ, chuyện luôn luôn sảng khoái, Tề Hoàn là thiên kim tiểu thư, coi như kinh nghiệm nhiều hơn người khác chút, nghe Quan Lãng lời này, cũng khó tránh khỏi cảm thấy thẹn thùng, vội vàng hỏi qua vấn đề quan trọng hơn.

      "Cái này. . . . . . Còn phải gọi Bảo mỹ nhân trở về Đại Nguyệt quốc mới biết." Quan Lãng A ha cười tiếng, cũng thể bằng mấy câu liền xác định thân thế của A Bảo.

      Tề Hoàn hỏi, "Nhị sư huynh lúc nào Đại Nguyệt quốc? Đúng rồi, làm sao huynh lại ở chỗ này?"

      "Chờ thời điểm đến, A Bảo tự nhiên trở về." Quan Lãng cười sang sảng , "Về phần ta nha, dĩ nhiên là bồi lão Tam con hồ ly ngàn năm kia tới."

      Nghe lời này của Quan Lãng, nghĩ đến Vương Đại Bảo là người Đại Nguyệt quốc khả năng cực lớn, chẳng lẽ là vương tử mất tích nhiều năm của Đại Nguyệt quốc?

      "Tiểu sư muội, ta trở lại còn chưa tới hai ngày liền nghe thái tử muốn kết hôn với muội, tiểu nương muội thế nào lại có nhiều người muốn cướp quá vậy, là tên ẻo lả, là thái tử, mặc dù lão Tam là người nên hồn, luôn có bộ dạng hiểm xảo trá, nhưng ta cảm thấy đệ ấy mạnh hơn chút so với tên ẻo lả cùng thái tử, tiểu sư muội, phù sa chảy ruộng người ngoài, ta xem muội cùng lão Tam thích hợp hơn. . . . . . Ừ, ta đây có đề nghị tệ, đến lúc đó ta nhất định phải có phần đại lễ. . . . . ."

      Tề Hoàn khóe miệng khẽ giật giật, Quan Lãng càng càng hưng phấn, càng càng có yên lòng, bên cạnh, gương mặt của Bạch Hủy méo mó nhịn cười, nếu phải Tề Hoàn sắc mặt tối đen, chỉ sợ cũng bật cười lớn.

      "Đại sư huynh" rốt cuộc, Tề Hoàn nhịn được gọi ra tiếng, "Huynh bị người của Đại Nguyệt quốc đuổi giết đến váng đầu sao, thế nào lại mê sảng"

      Quan Lãng còn chưa hết, lời nghẹn ở cổ họng, đôi mắt tuấn lãng nhìn chằm chằm gương mặt đỏ lên của Tề Hoàn, thần sắc mặt trở nên vô cùng uất ức, "Tiểu sư muội, làm sao muội có thể mắng ta, ta sai đâu, lão Tam chỉ vì muội mà hai ngày nay bị hoàng thượng hành hạ đến thảm rồi. . . . . ."

      Có ý tứ gì? Tề Hoàn , "Triệu Ngôn Ngọc hai ngày nay làm cái gì?"

      "Tiểu sư muội nếu muốn biết, sao tự mình đến hỏi ta đây?" thanh trong trẻo mỉm cười truyền tới, Triệu Ngôn Ngọc từ thềm đá từng bước từng bước xuống,  bước tới gần.

      Ánh mặt trời chiếu người , mặt mày tuấn mỹ của giống như phủ lên tầng phấn rực rỡ, đôi mắt trong suốt, lộ ra khí thế nhiếp người.

      Nhìn , Tề Hoàn tự chủ hít hơi thở, lại nghĩ tới hôm đó bị Tô Loan Quận chúa ngăn ở trước cửa cung, gây muốn nàng giữ khoảng cách với .

      Triệu Ngôn Ngọc tới trước mặt Tề Hoàn, chớp mắt nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt trong suốt nóng rực.

      Quan Lãng nhìn Triệu Ngôn Ngọc chút, lại quay đầu nhìn Tề Hoàn, đột nhiên ngửa đầu thở dài, "Trời trong nắng ấm, vạn dặm có bóng mây, tối nay vừa cướp của người giàu giúp người nghèo khó có khí trời tốt, lão Tam ta nhớ đệ cũng làm việc vì dân vì nước này với ta, ta liền trước bước."

      "Nô tỳ. . . . . . Nô tỳ tiễn Quan thiếu gia." Bạch Hủy thức thời tránh ra.

      Tề Hoàn thiếu chút nữa bị Quan Lãng chọc cười, lúc ấy lần đầu tiên nhìn thấy , cũng bởi vì cướp của người giàu giúp người nghèo khó bị quan phủ đuổi giết, nhưng  ngẩng đầu nhìn đôi mắt dịu dàng của Triệu Ngôn Ngọc, đáy mắt lạnh như băng, xoay người muốn tránh ra.

      "A Hoàn" Triệu Ngôn Ngọc trong lòng thầm than, đưa tay kéo cánh tay của nàng, lôi nàng trở lại, nắm chặt hai tay của nàng ở trong tay, "Muội cũng muốn nghe ta giải thích sao?"

      "Điều này có quan trọng ?" Tề Hoàn lạnh giọng hỏi ngược lại.

      "Muội ít nhất phải cho ta biết, muội ở đây tức giận cái gì? Nếu như muội bởi vì Tô loan Quận chúa mà tức, là xử oan ta rồi. . . . . ." Triệu Ngôn Ngọc cúi xuống nhìn nàng, cơ hồ là dán vào lỗ tai của nàng chuyện.

      Tề Hoàn tức giận trừng mắt với , "Triệu Ngôn Ngọc, huynh Quận chúa nào thích Quận chúa nào, có quan hệ gì với muội."

      "Ta căn bản biết Tô Loan Quận chúa là ai, mấy ngày trước ta chỉ muốn đến gặp thái tử cùng hoàng thượng xin chỉ cưới muội, trong lòng gấp đến độ hận được lập tức bầm thây người nọ thành trăm mảnh, thế nào còn chuyện với nữ tử khác, ta cho muội biết chuyện này, chính là muốn muội phiền não, chỉ hy vọng muội vui vui vẻ vẻ, những thứ phiền toái này nên để ta chống đỡ, A Hoàn, muội coi như tức giận, cũng phải cho ta lý do, muội đến tột cùng muốn ta làm thế nào?" Triệu Ngôn Ngọc quấn chặt hai cánh tay của nàng, đáy lòng rốt cuộc lên tia cảm giác thất bại.

      Nàng cho tới bây giờ còn chịu mở lòng tiếp nhận .

      Tề Hoàn trong lòng hồi bủn rủn khổ sở, nàng tại sao lại giận như vậy? Nàng cũng biết, luôn miệng nàng là của , nhưng chưa bao giờ hỏi nàng có nguyện ý hay , nửa đêm lẻn vào khuê phòng của nàng, lại ôm lại hôn nàng, ở nàng còn chưa kịp nhìn thấu tim của mình lấy loại áp bức tiến vào cuộc sống của nàng.

      Nàng căn bản. . . . . . hiểu, đến tột cùng là , hay chỉ là nhất thời thích thú. . . . . .

      "A Hoàn, muội chịu để ta bước vào lòng của muội, muội ít nhất. . . . . ." Triệu Ngôn Ngọc thanh khan khàn, đôi mắt đen láy lộ ra ý khẩn cầu, "Ít nhất hiểu lòng ta, cần lấy chính muội đối đãi với tâm ý của ta."

      Tâm ý của ?

      Tề Hoàn ngẩng đầu lên, ánh mắt run rẩy, tim giống như bị nắm lại, lại nhàng hạ xuống, vừa đau vừa tê dại, nàng nhìn ánh mắt của , trong mắt , là tràn đầy lo lắng mình.

      Đúng vậy, nàng vẫn lo lắng, tin đối với mình là lòng, cho nên mới kháng cự cự tuyệt, muốn rời xa, thậm chí lúc nghe Lão Thái Gia gả nàng cho , còn cảm thấy cỗ khuất nhục.

      Chẳng lẽ nàng có người muốn sao? Trừ trở thành Lương Đễ của Thái tử, cũng chỉ có thể gả cho , nếu ngày nào đó chán ghét mình sao? Cũng phải là muốn cưới nàng. . . . . . Chỉ là vì để cho nàng gả cho thái tử mà cưới nàng, nàng làm sao đồng ý?

      Triệu Ngôn Ngọc nhịn được ôm nàng vào trong ngực, bộ dáng của nàng xem ra yếu ớt như vậy, giống như vừa đụng vỡ, ban đầu nhìn thấy nàng, cho là nàng là nữ tử có tâm kế, sau lại phát bề ngoài nàng lạnh lùng, ra rất yếu ớt, loại yếu ớt này chưa bao giờ lộ ra trước mặt .

      muốn chăm sóc lo lắng cho nàng, muốn bảo vệ nàng.

      "Huynh có biết hay . . . . . . Muội muốn chính là cái gì?" Tề Hoàn kiềm chế xúc động trong lòng, lại nhịn được nghẹn ngào, cúi đầu, muốn cho nhìn thấy nước mắt của mình.

      "Muội nhất định, nhất định thuộc về ta." Triệu Ngôn Ngọc đáy mắt lóe lên, kiên định mà dịu dàng .

      Tề Hoàn trong lòng đau đớn, cắn chặt môi dưới, để cho mình nức nở nghẹn ngào ra tiếng.

      Triệu Ngôn Ngọc đặt tay nàng ở lòng bàn tay của , tay của nàng rất , tay của vừa đúng bao lấy tay nàng, "Thử tin tưởng ta lần, có được hay ?"

      Nước mắt, rơi vào chỗ, rơi vào mu bàn tay của .

      Sau khi trọng sinh, nàng chưa bao giờ rơi lệ, đây là lần đầu tiên.

      "Huynh là tên khốn kiếp" nàng bắt lấy tay , móng tay đâm vào mu bàn tay , khóc mắng.

      "Ừ" Triệu Ngôn Ngọc nở nụ cười, giống như nhìn thấy ánh mặt trời sau cơn mưa, mặt mảnh sáng sủa, trong mắt thâm tình càng đậm.

      "Khốn kiếp" nàng mắng.

      "Ta biết Tô Loan Quận chúa." .

      Tề Hoàn hất tay của ra, lấy khăn tay lau nước mắt mặt, mắt hồng hồng trừng , "Huynh hai ngày làm cái gì ?"

      Triệu Ngôn Ngọc đầu ngón tay nhàng vuốt ve bên má nàng, "Dĩ nhiên là muốn ở trước mặt hoàng thượng biểu khá hơn chút, nếu làm sao mở miệng xin chỉ của hoàng thượng? Ta nghe , Thái Quốc cữu cùng muốn làm mai cho muội, A Hoàn, bằng muội suy nghĩ chút, hay là chúng ta bỏ trốn , giang hồ chơi tốt hơn ở đây nhiều."

      "Huynh khẳng định?" Tề Hoàn lần này  tức giận, mà khóe miệng hơi nhếch lên nhìn .

      ra trong lòng nàng rất , mang nàng bỏ trốn, chuyện này đối với nàng vô cùng tổn hại, làm.

      "Khẳng định, nếu ta còn ngày ngày bị này Hoàng đế hành hạ." Triệu Ngôn Ngọc lạnh lùng giọng hừ .

      "Ngươi muốn hoàng thượng cấp chỉ là chuyện của ngươi, nhưng ngươi đến địa bàn của lão phu  câu dẫn cháu của ta lại được, ngươi dám mở miệng muốn bỏ trốn, đúng là chán sống rồi, tiểu tử thúi." Tề lão thái gia  thanh vang dội mười phần trung khí ở phía sau vang lên.

      Triệu Ngôn Ngọc sắc mặt cứng đờ, quay đầu về phía Lão Thái Gia nghiêm trang , "Lão Thái Gia, tại hạ chỉ chỉ đùa chút."

      Tề lão thái gia hừ , " giỡn cũng được nghe chưa? xong còn , muốn lưu lại ăn chực sao?"

      "Tại hạ còn phải vào cung chuyến, lần sau trở lại ăn chực." Triệu Ngôn Ngọc đem lời tiễn khách của Lão Thái Gia thành lời mời, chắp tay vái chào, khóe miệng hơi cười.

      Tề Hoàn ngước mắt nhìn gò má của , ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người , làm nổi bật thân hình cao lớn của , đôi mắt trong suốt phát ra ánh sáng sáng chói.

      Nàng nhìn có chút ít  mất hồn, phát quay đầu nhìn chăm chú vào nàng.

      Ánh mắt của bao hàm nhàn nhạt dịu dàng, lại ầm trầm chăm chú, chỉ thấy nàng, giống như chỉ có thể nhìn nàng.

      "Ta vào cung đây." giọng .

      Tề Hoàn trong nháy mắt đỏ mặt, trấn định quay đầu, giọng đáp lời, "Vâng."

      Chương này hay, mình đành dìm hàng các bạn, 10 cmt có chương mới ^^
      tart_trung, duyenktn1, truth20514 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 166: Rốt cuộc là người nào hạ độc
      Edit : Phong Du
      Beta : Tiểu Đông Tà

      Đến khi bóng dáng Triệu Ngôn Ngọc biến mất trong tầm mắt, mặt A Hoàn vẫn nóng bừng như cũ.

      "Vài lời ngon tiếng ngọt khiến con khóc thành ra như vầy, đúng là có chút phong độ nào của tổ mẫu con ngày đó." Tề Lão Thái Gia phẫn nộ nhìn hốc mắt đỏ của cháu , khinh thường hừ .

      Tề Hoàn quay đầu lại, đỏ mặt , "Năm đó tổ phụ cũng lời ngon tiếng ngọt với tổ mẫu ạ?"

      "Chắc chắn là hơn tiểu tử dối trá kia nhiều." Tề lão thái gia dõng dạc , xoay người về phòng.

      "Là… năm đó tổ phụ còn xảo quyệt hơn Triệu Ngôn Ngọc ạ?" Tề Hoàn theo, cười cười giọng hỏi.

      Lão Thái Gia quay đầu lại lườm nàng cái, " phải con muốn gả cho sao? Tại sao lại cùng âu yếm?"

      Tề Hoàn quýnh quáng, khuôn mặt nhắn như sung huyết đỏ bừng, "Tổ phụ. . . . . ." Lão Thái Gia chuyện có thể chừa cho người ta chút mặt mũi được ? Nàng có cùng Triệu Ngôn Ngọc âu yếm khi nào chứ?

      "Hy vọng bị hoàng thượng gọi tới hỏi tội, cũng uất ức cho ." Dáng vẻ Lão Thái Gia có vẻ đứng đắn nghiêm chỉnh, nhưng đáy mặt lại giấu được vẻ hả hê khi có người gặp hoạ.

      "Hai ngày này huynh ấy đều ở trong cung làm gì vậy?" Tề Hoàn hỏi, nghe trong lời của Quan Lãng có vẻ như hai ngày nay được tốt lắm.

      Tề lão thái gia nhíu mày, "Dám tranh thê tử với nhi tử của hoàng thượng, hoàng thượng còn để sống yên sao?"

      "Hoàng thượng muốn làm gì huynh ấy?" Tề Hoàn vội vàng hỏi.

      "Con khẩn trương cái gì? phải vẫn khoẻ mạnh đứng trước mặt con sao? Để chịu chút cực khổ cũng tốt, có gì đáng ngại." Giọng Tề lão thái gia nhàn nhạt, ra trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ, tâm tư hoàng thượng khó mà đoán được, chính ông cũng ngờ mình để bị dính vào chuyện đó. . . . . .

      Bất kể Tề Hoàn hỏi thế nào, Lão Thái Gia cũng chịu hai ngày nay Triệu Ngôn Ngọc ở trong cung làm gì.

      Tề Hoàn cũng hỏi nhiều nữa, dù có hỏi cũng có câu trả lời, ra nàng phải cảm động. Lúc nàng ở trang viện, chuyện thái tử muốn lập nàng làm Lương Đễ, là muốn nàng phiền não, bởi vì tin bản thân có thể tự giải quyết, là do nàng toàn tâm toàn ý tin tưởng .

      rất đúng, căn bản chút dũng khí để lý giải tâm tư cuả nàng cũng có.

      Sau khi rời khỏi uyển, tâm tình của Tề Hoàn cũng sáng sủa ít, đối với chuyện của thái tử nàng còn lo lắng gì nữa, với khả năng của Triệu Ngôn Ngọc, nhất định có cách để hoàng tử bác bỏ ý định cuả thái tử.

      biết tại sao, nàng chắc chắn có thể làm được.

      Về phần Lục hoàng tử. . . . . .

      Đêm qua khi vừa từ Tương Vương phủ về nàng đem chuyện Lục hoàng tử kể hết cho Lão Thái Gia nghe, Lão Thái Gia nghe xong, trầm mặc chốc lát, sau đó dặn nàng sau này ít đến Tương Vương phủ.

      Vậy thôi.

      Nàng chưa bao giờ biết. . . . . . Quan hệ giữa Tương Vương phủ với Lục hoàng tử rất tốt, để nàng và Lục hoàng tử thầm gặp mặt nhau có sắp xếp của Mẫu Đơn Quận Chúa, nhưng nàng nghĩ ra lý do vì sao Mẫu Đơn Quận Chúa lại làm vậy.

      Bà muốn nâng đỡ Lục hoàng tử sao? Nhưng bà vừa bỏ trốn mười mấy năm, mới vừa hồi kinh bao lâu, sao có thể tham dự vào những chuyện ám đấu trong hoàng cung?

      Tề Hoàn lên thượng phòng chuyện với Lục thị, sau đó gặp Thuỵ đệ đệ. Lúc vừa trở về thấy Tề Như đến thỉnh an Lục thị.

      Kể từ sau khi về nhà, ngoại trừ những lúc cần thiết, Tề Như cực ít xuất trước mặt Tề Hoàn, mỗi lần nhìn thấy Tề Hoàn, đều cúi thấp đầu, hận ý trong mắt được giấu sâu hơn.

      Thân thể Kính đệ đệ vẫn chưa thấy bình phục, khó trách Tề Như vẫn còn hận nàng. Tề Như vẫn luôn cho rằng, Kính đệ đệ có hôm nay, tất cả đều do Tề Hoàn ban tặng.

      Hai người gặp nhau nhưng gì, chỉ gật đầu cái, dù gì cũng từng vạch trần lẫn nhau, cần phải giả bộ tỷ muội tình thâm.

      Tề Như được mấy bước quay lại liếc nhìn bóng lưng Tề Hoàn, mặt lên ý cười châm chọc, giọng , "Dù tâm cao khí ngạo thế nào cũng chỉ là thiếp của người ta, có gì đắc ý chứ."

      Thanh rất , nhưng Tề Hoàn vẫn nghe thấy, bước chân nàng ngừng, tiếp tục về phía trước.

      . . . . . .

      . . . . . .

      Dương phu nhân rời khỏi Tề Phủ trở về Dương gia, lập tức cho người đến kho lấy hoa giao của Dương Quân Nhu tặng đến, hoa giao này được đưa tới sau, bà vẫn chưa kịp dùng, nếu phải nay được Tề Hoàn nhắc nhở, thiếu chút nữa bà quên mất.

      Bà dùng phương pháp Tề Hoàn chỉ, để hoa giao vào trong bình rượu, quả nhiên hoa giao biến sắc. . . . . .

      Dương phu nhân hít hơi khí lạnh, nhìn những hoa giao kia mà sắc mặt càng ngày càng tối đen, cuối cùng nhịn được nữa, kêu xe ngựa đến Tứ hoàng tử phủ.

      Hôm qua Dương Quân Nhu mới bị Tứ hoàng tử trách mắng, còn cấm túc nàng vậy mà hôm nay Dương phu nhân đến thăm, ở trong mắt mấy người biết chuyện cho rằng Dương phu nhân thương tiếc cho Dương Quân Nhu. Tứ hoàng tử ở đây, Tứ hoàng tử phi liền làm chủ cho bà gặp Dương Quân Nhu.

      So với Dương Quân Nhu, Tứ hoàng tử phi càng xem trọng chuyện của Tứ hoàng tử hơn, biết rằng lúc này nên đắc tội với Dương gia, tự nhiên chấp nhất những việc nhặt, so đo với Dương Quân Nhu.

      Dương phu nhân đến phòng Dương Quân Nhu, trầm mặt sai bọn nha hoàn trong phòng lui ra trước.

      "Mẫu thân, sao người lại tới đây ?" Dương Quân Nhu nghĩ tới Dương phu nhân tới tìm nàng, nghĩ là bà nghe được chuyện Tứ hoàng tử mắng nàng nên đến đây để an ủi.

      "Ta có chuyện muốn hỏi con." Dương phu nhân mở tay Dương Quân Nhu ra, đặt hộp gấm xuống rồi lấy hoa giao ra, "Con hãy giải thích cho ta, tại sao lại làm như vậy?"

      Dương Quân Nhu chân tướng, mặt tràn đầy nghi hoặc, "Mẫu thân, nữ nhi hiểu ý người là gì?"

      "Năm trước, con Tề phu nhân mang thai kêu ta tặng cái này cho bà ấy, ta cảm thấy bà ấy có hiểu lầm với con, nên ta thay con tặng hoa giao này cho Tề gia. Quân Nhu, đến tột cùng là con có ý gì ? Con có biết chuyện này liên luỵ đến bao nhiêu người ? Người con làm hại chỉ có Tề phu nhân mà dưới Dương gia cũng tránh khỏi." Dương phu nhân hạ thấp giọng, chỉ tiếc rèn sắt thành thép phẫn nộ mắng.

      "Mẫu thân, hoa giao này có vấn đề gì? Người phải nguyên nhân với con, ban đầu con người tặng cho Tề phu nhân thôi mà, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?" Dương Quân Nhu càng cảm thấy nghi ngờ, vốn đè nén tâm tư uỷ khuất, ngờ mẫu thân lại đến đây trách mắng nàng.

      Dương phu nhân nhìn Dương Quân Nhu, thấy sắc mặt nàng giống giả bộ, liền hỏi, "Con bỏ thuốc gì vào hoa giao? Con có biết nó nguy hiểm lắm ?"

      "Bỏ thuốc?" Dương Quân Nhu trừng lớn mắt, ngạc nhiên nhìn chằm chằm những hoa giao kia, "Mẫu thân , hoa giao này bị hạ dược rồi ?"

      "Chẳng lẽ phải con làm?" Dương phu nhân kinh ngạc hỏi.

      Sắc mặt Dương Quân Nhu trở nên xanh mét, đáy mắt ôm hận sâu sắc, "Cái này là do con lấy từ trong nhà kho, qua tay Trần thị."

      Trần thị, cũng chính là Tứ hoàng tử phi.

      "Trần thị với Tề phu nhân thù oán, tại sao muốn hại bà ấy?" Dương phu nhân hỏi.

      "Nàng ta nào muốn hại Lục thị, nàng ta chính là muốn hại con." Dương Quân Nhu như muốn cắn rách môi, "Khó trách con vẫn thể mang thai, chuyện này chắc chắn có liên quan tới nàng ta."

      Dương phu nhân thấy bộ dạng của Dương Quân Nhu, trong lòng tin nàng ba phần, giọng, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, con mau cho ta biết."
      tart_trung, susu, duyenktn112 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 167: Kế trong kế
      Edit: Phong Du
      Beta: Tiểu Đông Tà

      Sắc mặt Dương Quân Nhu xanh mét, trong mắt chỉ ngập tràn lửa hạn, nhìn hoa giao Dương phu nhân để bàn, nghiến chặt răng: "Năm ngoái trong cung tặng hoa giao, nàng ta sai người đưa cho con chút. Lúc ấy con cũng dám đường đột ăn, còn sai đại phu kiểm tra lần, đại phu sao, con mới hầm ít, sau khi ăn xong cũng bị gì. Khi nghe Tề phu nhân có thai, con mới nghĩ đến những cái kia, nghe là hoa giao vẫn còn nên nhờ người cầm đến cho Tề phu nhân. Con làm sao biết. . . . . . Trần thị lại độc ác như vậy, hạ độc vào những hoa giao trong kho, rồi để con cầm thiếu chút nữa hại chết Tề phu nhân."

      "Sao conbiết là Trần thị bỏ thuốc? Còn chuyện con mang thai có liên quan gì đến hoa giao này?" Dương phu nhân nghi ngờ, cau mày nhìn Dương Quân Nhu, muốn nhìn thấy chút dấu vết nào đó mặt nàng.

      "Mẫu thân, nữ nhi người phải là kẻ ngu xuẩn, sao Trần thị lại đối phó với con? Đơn giản là muốn con có thai, huống chi bây giờ nàng ta có thai, ngay cả hoa giao cũng dùng đến, nếu sao lại đưa hết qua đây được. . . . . ." Dừng chút, Dương Quân Nhu vội vội vàng vàng hỏi, "Tề phu nhân sao chứ? Bà ấy dùng hoa giao này?"

      Dương phu nhân nhíu mày  nhìn nàng, "Nếu con quan tâm như vậy sao hôm qua lại kích bà ấy? Rốt cuộc là con muốn gì ? Có số việc từ lúc con gả cho Tứ hoàng tử nên hết hy vọng , Tề phu nhân và Tề tiểu thư là người vô tội, con. . . . . ."

      "Mẫu thân" Bàn tay Dương Quân Nhu nắm chặt thành quyền, thần sắc mặt thương xót, "Hôm qua chỉ là con kích động nên mới làm vậy, lòng con có ý gì cả. Dù sao con và Tề tiểu thư cũng từng là tỷ muội, thấy nàng bị hiểu lầm, trong lòng con nhịn được, Tề phu nhân tính tình mềm yếu, con mới với bà ấy mấy câu, để về sau bà ấy che chở cho A Hoàn. . . . . ."

      Nhìn đứa cháu mình từng lòng thương, Dương phu nhân biết nên gì cho phải, vô tâm sơ suất, nhất thời xúc động? Nó thiếu chút nữa hại chết Tề phu nhân, bà làm sao tin tưởng lý do này đây?

      "Mẫu thân, chẳng lẽ Tề phu nhân. . . . . ." Dương Quân Nhu sợ hãi lo âu nắm chặt tay Dương phu nhân, chẳng lẽ Lục thị ăn hoa giao? Trong lòng nhịn được thiếu chút nữa mừng như điên, nhưng vẫn để biểu lộ mặt.

      " có, Tề tiểu thư sớm phát ra hoa giao có vấn đề, Quân Nhu, con khiến ta trở thành bất nghĩa." Dương phu nhân thất vọng than tiếng.

      "Nữ nhi biết sai rồi, về sau quyết để Trần thị bày kế." Dương Quân Nhu cúi đầu, thu lại ánh mắt thất vọng.

      Lúc nhờ Dương phu nhân tặng hoa giao cho Lục thị, quả nàng biết hoa giao có vấn đề. Khi đó nàng mới biết Lục thị có thai, ngờ bà ta tới chừng này mà vẫn mang thai được, đồng thời cũng chứng minh tình cảm Tề Chính đối với bà ta như cũ, vẫn chán ghét vứt bỏ. Nàng đố kỵ đến nổi điên. Nhưng mà sao đâu ngu xuẩn đến mức đích thân tặng đồ cho Lục thị, thông qua người nhà vẫn hơn. . . . . .

      Nếu hôm nay Dương phu nhân đến tìm nàng, đúng là nàng biết mình bị gài bẫy.

      Đúng rồi, lúc ấy Trần thị tặng hoa giao có vấn đề cho nàng, chính là muốn nàng còn phòng bị, sau đó hạ độc vào những hoa giao trong nhà kho. Nếu lúc đó nàng tự lấy đồ trong nhà kho, vậy sắp đặt kia phải là để hại nàng sao?

      là thâm độc. chừng những thuốc bổ dược liệu trong nhà kho kia đều có vấn đề. Bình thường Trần thị luôn có bộ dạng ôn hoà nhã nhặn, thực tế là tâm như rắn rết.

      Đáng tiếc nhất là hạ độc được đứa bé trong bụng Lục thị, đến lúc đó chừng mũi tên trúng hai đích. . . . . . , đúng, nếu Trần thị để hoa giao trong nhà kho, tất nhiên cũng tính đến chuyện nàng lấy tặng người khác, vậy mũi tên trúng hai đích trong đó bao gồm cả nàng.

      Nghĩ đến đây, đầu Dương Quân Nhu đầy mồ hôi lạnh, khỏi thầm kêu may mắn vì Lục thị bị gì, nếu nàng đúng trong mưu kế này rồi.

      Dương phu nhân biết trong lòng Dương Quân Nhu nghĩ gì, bà thất vọng nhìn đứa cháu này, "Căn bản con biết mình sai ở chỗ nào. Con biết Trần thị là người thế nào, lúc con ăn còn sai đại phu kiểm tra, vì sao khi tặng cho người ta lại cẩn thận? Chắc là con nghĩ chỉ là tặng cho Tề phu nhân, có độc hay cũng quan trọng. Nếu lúc đó có vấn đề, cũng chỉ là do con nhất thời sơ sót, là bị người khác bày mưu hãm hại, Tề phu nhân chỉ là bị liên lụy thôi?"

      "Mẫu. . . . . . Mẫu thân, sao người có thể nghĩ như cậy, con dám có ý này." Sắc mặt Dương Quân Nhu biến hóa, tâm tư của mình lại bị Dương phu nhân nhìn thấu.

      " cần biết con có ý này , chỉ là con nên biết điều. Tề phu nhân có thai phải là chuyện đùa, nay Tề đại nhân đối với bà ấy như trân bảo. Hôm nay ta đến Tề phủ, đúng lúc gặp Tề đại nhân, mặt dù ông ấy thẳng, nhưng ngữ khí đối với hành động hôm qua của con cực kỳ bất mãn. Nếu Tề phu nhân xảy ra chuyện gì, người mệt mỏi chỉ có mình con, sợ rằng Tứ hoàng tử cũng tha cho con. Hoàng thượng và thái hậu nương nương cũng trách Dương gia dạy nữ nhi tốt. Ta hy vọng con có thể hiểu đạo lý này." Dương phu nhân đối với Dương Quân Nhu cực kỳ thất vọng, vốn định buông tay mặc kệ nàng, nhưng lại sợ nàng làm ra chuyện gì liên luỵ đến Dương gia, cho nên nhắc nhở mấy câu.

      Xem như trân bảo. . . . . . Trong đầu ra hình ảnh, nam tử dịu dàng phong lưu nho nhã che chắn cho nữ tử làm nàng thống hận ghen tỵ với hình ảnh này. Tâm Dương Quân Nhu vô cùng đau đớn, nhưng lại thể gượng cười, "Lời này của mẫu thân phải quá nghiêm trọng rồi sao, sao hoàng thượng và thái hậu nương nương lại quan tâm tới Lục thị chứ."

      "Tề gia đến nay có trưởng tử, mà Tề lão thái gia từng là Đế Sư, nhà mẫu thân của Thái hậu nương nương lại là bạn cũ với Tề gia. cần đến mối quan hệ này, chỉ về địa vị của Lục gia ở kinh thành cũng biết thể để mặc cho ai hãm hại Lục thị được. Làm người phải hiểu chuyện chút mới được." Dương phu nhân .

      "Nữ nhi ghi nhớ lời dạy của mẫu thân, về sau nhất định phạm sai lầm nữa." Dương Quân Nhu cúi đầu , lại nghĩ, chỉ hận Thu di nương này quá vô dụng, còn chưa ra tay bị đuổi ra ngoài, nếu phải lấy nhi tử của bà ta ra uy hiếp biết chừng bây giờ bà ta khai mình ra luôn rồi.

      biết Tề Như này có lợi dụng được hay . . . . . .

      Dương phu nhân nhíu nhíu mày, thấy Dương Quân Nhu dường như cũng nghe lời, nhưng lại cảm thấy nàng có vẻ nghe lọt tai câu nào cả, trong lòng thầm than tiếng, "Con biết sai là tốt rồi, ta về trước đây, nếu như con rảnh rỗi hãy tự mình đến giải thích với Tề phu nhân ." Dương phu nhân .

      "Nữ nhi nhớ rồi." Dương Quân Nhu .

      . . . . . .

      . . . . . .

      Dương phu nhân vừa bao lâu, nha hoàn mặt mày tầm thường vào phòng Tứ hoàng tử phi.

      "Dương Quân Nhu sai người vào kho lấy hoa giao rồi hả ?" Tứ hoàng tử phi nằm nghiêng giường nệm, tay áo thùng thình rũ xuống, mặt nàng ửng hồng, xem ra tinh thần rất tốt.

      "Dạ, nhưng Dương phu nhân lúc , cầm hoa giao nào cả, biết Dương trắc phi lấy để làm gì." Tiểu nha hoàn quỳ mặt đất, giọng trả lời.

      "Ngươi về , chuyện này ta biết rồi." Tứ hoàng tử phi nhìn cũng nhìn tiểu nha hoàn cái, giọng khinh nhờn.

      Tiểu nha hoàn thi lễ cái, nhận tiền thường từ ma ma bên cạnh Tứ hoàng tử phi rồi khom người lui ra.

      "Hoàng phi, xem ra nàng ta phát ." Ma ma đưa cho Tứ hoàng tử phi ly trà nóng, hạ thấp giọng, phụ nhân này chính là vú nuôi của Tứ hoàng tử phi, người họ Chu nên ai cũng gọi bà là Chu ma ma.

      Tứ hoàng tử phi nhanh chậm nhận lấy ly trà, khóe miệng nhếch lên tia cười lạnh, "Phát ra sao? bằng chứng, nàng dám vu khống cho ta sao?"

      "Nô tỳ đem những thứ trong kho. . . . . . đổi." Chu ma ma .

      "Ừ, đừng để bên kia nhìn thấy." Tứ hoàng phi , "Hôm nay Dương phu nhân đến, chỉ sợ phải vì chuyện hôm qua mà là chuyện hoa giao."

      Chu ma ma , "Dương Quân Nhu tặng hoa giao cho Tề phu nhân, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?"

      "Sợ chỉ là phát hoa giao có vấn đề, ngươi sai người đến Tề gia hỏi thăm xem, có phải Lục thị xảy ra chuyện gì rồi ." Tứ hoàng tử phi .

      "Dương Quân Nhu có thể đem chuyện này tố cáo với Tứ hoàng tử ?" Chu ma ma lo lắng hỏi.

      Tứ hoàng tử phi cười lạnh tiếng, "Nay Tứ hoàng tử nào còn kiên nhẫn chuyện với nàng ta, hừ. Trải qua chuyện này chắc Dương phu nhân cũng thất vọng với tiện nhân đó rồi. Chỉ cần cho Tứ hoàng tử biết, tương lai Dương Uy Tướng quân chưa chắc vì Dương Quân Nhu mà trung thành với chàng, vậy Dương Quân Nhu còn ích lợi gì nữa?"

      "Mưu kế của Hoàng phi hay." Chu ma ma giọng .

      " làm việc , cẩn thận chút." Tứ hoàng tử phi phân phó, tay xoa bụng của mình, đuôi mắt đều lộ ra nụ cười vui vẻ.

      Chu ma ma dạ tiếng.

      . . . . . .

      . . . . . .

      Những ngày nghỉ Tết hết, Hoàng đế bắt đầu lâm triều.

      Thái tử lại ở triều xin chỉ muốn kết hôn với chính nữ Tề gia nhưng bị hoàng thượng bác bỏ, cũng ở trước mặt văn võ đại thần với thái tử, "Chỉ biểu lộ ra sai lầm, trăm việc đều hỏng, có năng lực ở đây sắp xếp, đúng là có việc gì tốt."

      Hoàng đế từ xa xưa, phải vì dân, lấy sai lầm mà cho mình, theo lẽ vì dân, đúng là uổng công.

      Thái tử lúc này xin chỉ lấy chính nữ của Tề Chính Khuông, chính là uổng công.

      Đây là lần đầu tiên hoàng thượng răn dạy thái tử trước mặt các đại thần. Dù gì hôm nay cũng là sau ngày Tết vậy mà hoàng thượng lại làm thái tử mất hết mặt mũi. Trong lòng dù rất buồn bực nhưng thái tử cũng dám mở miệng phản bác, chỉ có thể quỳ xuốn nghe giáo huấn.

      Lúc hạ triều, thái tử vốn định ở ngoài cung ngăn Tề Chính Khuông lại, ai ngờ Tề Chính Khuông lại bị hoàng thượng lưu lại chuyện.

      Kể từ sau khi thái tử xin chỉ lấy Tề Hoàn, Tề Chính Khuông dường như luôn muốn tránh né thái tử.

      phải Tề Chính Khuông phản đối Tề Hoàn gả cho thái tử làm Lương Đễ, theo ông ta, tại Tề Hoàn chịu chút uất ức làm Lương Đễ. Nhưng tương lại khi thái tử lên ngôi, chừng dựa vào thế lực Tề gia lại có thể trở thành mẫu nghi thiên hạ. Nhưng đáng tiếc, Tề gia còn có Lão Thái Gia, ông căn bản thể làm chủ cho hôn của Tề Hoàn, cho nên tránh né thái tử, muốn bị thái tử cưỡng bách đáp ứng chuyện thể nào.

      Ở bên ngoài cung cản được Tề Chính Khuông, nên thái tử đến thẳng Tề gia đòi gặp Tề lão thái gia.

      Bởi vì hôm nay được chấp thuận của Tề Hoàn mà Tề lão thái gia được uống hai chén rượu hoa đào nên tâm tình rất tốt. Khi biết thái tử muốn gặp lão, liền cho người mời thái tử vào uyển.

      Nay ở trong kinh thành, ngay cả hoàng thượng gặp Tề lão thái gia cũng dám bày vẽ, nhưng thái tử này từ được nuông chiều thành hư, luôn cho mình dưới người vạn người. Khi thấy thái độ của Tề lão thái gia đối với rất thản nhiên, tức giận trong lòng càng tăng lên, được mấy câu liền lên giọng mắng ngừoi "Bản thái tử nguyện ý lấy nữ nhi bất hiếu của Tề gia làm Lương Đễ là vì nghĩ tình Tề Chính Khuông trung thành làm việc cho thái tử ta nhiều năm, nên mới miễn cưỡng xin chỉ. Thử hỏi hôm nay ai dám cưới người mang tiếng bất hiếu chứ. Lão Thái Gia, chẳng lẽ chuyện này người làm chủ được? Người thực muốn cháu mình ở vậy cả đời, ai thèm lấy?"

      Tề lão thái gia im lặng nghe mắng xong, sau đó hừ lạnh tiếng, nở nụ cười, "Hoàng thượng tài đức sáng suốt nhân hậu, sao lại sinh ra nhi tử ngu xuẩn như ngươi vậy chứ." (Chửi hay quá !)
      tart_trung, susu, duyenktn113 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 168: tốt
      Edit : Phong Du
      Beta : Tiểu Đông Tà

      Từ đến lớn, luôn là hoàng tử cao cao tại thượng, là thiên chi kiêu tử được chỉ định ở tương lai, bất kể là ai, thấy chỉ có nịnh bợ lấy lòng lời hay, cho dù là những quan viên ủng hộ Tứ hoàng tử cũng dám mắng thẳng mặt .

      Lão đầu này lại dám mắng ngu xuẩn.

      Thái tử giận đến sắc mặt màu đỏ tím, hận thể lập tức đem lão nhân này ra chém thành mười đoạn tám khúc.

      "Ngươi láo xược, dám nhục mạ bản thái tử." thái tử chỉ vào Tề lão thái gia, lớn tiếng kêu lên.

      "Ngay cả thánh thượng khi còn là hoàng tử ta cũng giáo huấn rồi, lẽ ta được giáo huấn ngươi sao?" Tề lão thái gia hoàn toàn xem cơn giận của thái tử ra gì, lão dù bận nhưng vẫn ung dung cầm ly trà lên uống ngụm, "Thái tử huỷ danh tiếng của trưởng nữ Tề gia là có ý gì?"

      Nghe Tề lão thái gia từng giáo huấn hoàng thượng, thái tử lập tức nhớ đến phân lượng của người này trong lòng hoàng thượng, Tề lão thái gia là Đế Sư, cũng từng theo tiên đế Nam chinh Bắc phạt. . . . . . Ngay cả phụ hoàng thấy lão cũng hết sức cung kính, huống chi là thái tử như ? Lệ khí trong lòng lập tức giảm hơn phân nửa.

      Nghe lão đến Tề Hoàn, thái tử lập tức , "Chuyện trưởng nữ Tề gia là nữ nhi bất hiếu khắp kinh thành này ai mà biết? Tề lão thái gia, có lẽ ngươi màng thế lâu lắm rồi nên biết bên ngoài đồn đãi thế nào. Bản thái tử nguyện ý cưới Tề Hoàn làm Lương Đễ  là, là khó được, tương lai Tề gia nhất định có thể vinh hoa phú quý ."

      "Bất hiếu? Tôn nữ của ta làm chuyện bất hiếu gì rồi hả?" Tề lão thái gia lạnh giọng hỏi ngược lại, đợi thái tử trả lời lại lớn tiếng hỏi, "A Hoàn là kẻ lười biếng, để phụ mẫu nuôi dưỡng, đánh cờ giỏi uống rượu tốt, tiêu tiền phung phí, chuyện cả đời thầm kín chỉ biết nghe nhìn, ham muốn nhục dục, giết phụ diệt mẫu, hoặc là hung hăng tàn độc. . . . . . Những điều bất hiếu kể , thử hỏi A Hoàn phạm vào điều nào?"

      Thái tử bị hỏi đến á khẩu trả lời được, "Nàng. . . . . . Nàng chống đối phụ mẫu. . . . . ."

      "Thái tử chính tai nghe được hay là được kể lại?" Tề lão thái gia hỏi.

      "Bên ngoài đồn đãi. . . . . ."

      Sắc mặt Tề lão thái gia càng thêm tối đen, "Phàm là dối cũng có thể đồn đãi ra ngoài, thái tử thân phận tôn quý, lời đồn đãi thể bắt bẻ, có thể nào bằng người ngoài mấy câu , nhất định ?"

      Miệng Thái tử giật giật, nhưng vẫn thể cãi lại câu nào. Hôm nay đầu tiên là bị hoàng thượng mắng chửi trước mặt bao nhiêu người, bây giờ lại bị Tề lão thái gia giễu cợt, lúc này trong lòng vừa thẹn vừa tức, cảm thấy tôn nghiêm của đều bị chà đạp, những gì nhận được ngày hôm nay rốt cuộc là vì cái gì?

      Cùng ngày, phụ hoàng và lão sư của phụ hoàng đều mắng chửi . . . . . .

      là thái tử a, coi như làm cái gì cho họ hài lòng cũng thể đối xử với như vậy được, bọn họ phải bảo vệ tôn nghiêm cho chứ, đề cao uy thế của mới đúng.

      Chẳng lẽ phụ hoàng thất vọng về rồi sao? Phải thay đổi thái tử sao?

      Tề lão thái gia giương mắt thấy vẻ mặt biến ảo ngừng của thái tử, trong lòng tất nhiên hiểu nghĩ cái gì, cũng còn nhẫn nại chuyện với nữa, "Thái tử nếu có chuyện quan trọng gì khác, xin mời ."

      Bị hạ lệnh đuổi khách, sắc mặt thái tử lúc trắng lúc hồng.

      Đều là tiểu nhân nịnh nọt! Chẳng qua gần đây phụ hoàng chịu gặp mắt , liền đều cho rằng ngôi thái tử này ngồi vững, sao phụ hoàng có thể phế hoàng tử con của hoàng hậu được, lại có Tống gia ở sau lưng thay lo liệu tất cả, cho dù phụ hoàng muốn phế , còn phải lo lắng về Tống gia. . . . . .

      sai, là suy nghĩ quá nhiều, phụ hoàng chắc chắn dám đối nghịch với Tống gia.

      "Tề lão thái gia, hi vọng về sau ngươi hối hận" thái tử suy nghĩ đến đây, nén lại nỗi buồn bực trong lòng, cắn răng ném lại câu, sau đó xoay người bước nhanh ra ngoài.

      Liếc thái tử bóng lưng cái, Tề lão thái gia chẳng đúng sai chỉ cười cười.

      Tên thái tử này. . . . . . tên bất tài vô dụng, hoàng thượng để cho làm thái tử nhiều năm như vậy, nhưng lại học được chút khí phách của hoàng thượng năm đó.

      Cho là có Tống gia có thể có tất cả sao?

      quên thiên hạ này là của ai, giang sơn này là của ai à.

      . . . . . .

      . . . . . .



      Hôm nay Triệu phu nhân tới thăm Lục thị, ở trong phòng chuyện với Luc thị và Triệu phu nhân A Hoàn biết được tin hoàng thượng bác bỏ xin chỉ của thái tử. Tin này cũng là do Triệu Ngôn Ngọc sai Quan Lãng tới báo cho Tề Hoàn biết.

      Mặc dù nằm trong dự liệu nhưng A Hoàn vẫn kìm được mừng rỡ và nhõm.

      Triệu phu nhân và Lục thị liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều giương môi cười khẽ.

      Lúc đưa Quan Lãng , Tề Hoàn nhin được hỏi: "Đại sư huynh, gần đây huynh ấy làm gì vậy?”

      "Người nào? Muội lão Tam?" Quan Lãng gãi gãi đầu, "Ta cũng biết, đệ ấy cho ta , dù sao phải ba câu bốn chữ là được."

      "Sao huynh ấy đích thân đến ?" Tề Hoàn cúi đầu, gương mặt tươi cười dần biến thành màu hồng, nếu là tin tức tốt, sao đích thân đến cho nàng biết, lại còn nhờ Quan Lãng đến đây.

      Quan Lãng , "Đệ ấy vừa mới ra khỏi thành rồi. . . . . ."

      Tề Hoàn đột nhiên ngẩng đầu, " đâu?"

      "Ta làm sao biết, đệ ấy lĩnh chỉ ra khỏi thành, ta là đại hiệp giang hồ, để ý chuyện triều đình làm gì chứ." Quan Lãng , con hồ ly kia đến giờ làm việc gì cũng theo ý mình, nếu , ai biết được muốn làm gì.

      Rốt cuộc là hoàng thượng sai làm gì rồi? Ttong lòng Tề Hoàn có chút lo lắng, "Vậy. . . . . .huynh ấy có khi nào về ?"

      "Ta biết. . . . .." Quan Lãng hất đầu nhìn bên kia, giọng .

      Nếu gì với Quan Lãng tức là chuyện hoàng thượng sai làm rất nguy hiểm rồi.

      "Tiểu sư muội, đây là lần đầu tiên muội quan tâm đến lão Tam đó." Quan Lãng thấy Tề Hoàn hồi lâu cũng gì, đột nhiên nở nụ cười, nếu lão Tam biết được nhất định rất cao hứng.

      Tề Hoàn ngơ ngẩn, sau đó cảm thấy lúng túng bèn xoay mặt , "Đại sư huynh cũng về mấy ngày rồi, có thể gặp Linh Nguyệt Quận chúa chưa?"

      "Ta gặp nàng làm chi?" Quan Lãng nghi ngờ mà hỏi.

      "Huynh. . . . . . và nàng. . . . . . lúc trước Linh Nguyệt theo ta hỏi về huynh, ta nghĩ hai người phải quen thân chứ." Tề Hoàn quan sát sắc mặt Quan Lãng, thấy có gì kỳ lạ, khỏi cảm thấy kỳ quái.

      Quan cười sang sảng cười, "Chỉ gặp mặt vài lần thôi. Được rồi, ta có hẹn gặp mặt với Đại Bảo, chuyện với muội nữa."

      "Hâm nhi vẫn còn ở phủ thái tử sao?" Tề Hoàn hạ thấp giọng hỏi.

      "Ừ. . . . . ." Quan Lãng gật đầu cái, đáy mắt thoáng qua tia lo lắng nhàn nhạt.

      Đáng tiếc nay nàng thể bước vào phủ thái tử nữa, nếu có thể khuyên Hâm nhi mấy câu.

      Quan Lãng cũng nở nụ cười sảng khoái, "Nha đầu kia luôn thông minh, có chuyện gì đâu."

      Tề Hoàn , "Hai người đều phải cẩn thận."

      Biết huynh đệ bọn họ đều muốn tìm cơ hội kéo thái tử xuống đài, ra trong lòng rất lo lắng cho họ, dù sao trong trí nhớ của nàng, thái tử xuống đài nhanh như vậy, trừ phi lần này giống như trước nữa.

      ra có giống nhau hay , có lẽ chỉ nàng biết nó lặng lẽ biến hoá.

      . . . . . .

      . . . . . .



      Qua hai ngày, Thái hậu phái người đưa Tề Hoàn vào cung.

      Lần thứ hai vào cung, lòng của Tề Hoàn hề thấy thoải mái chút nào, ngược lại càng thêm thấp thỏm lo âu, nàng biết Thái hậu cho mời nàng vào cung làm gì, nàng có cảm giác có chuyện hay.

      So với lần trước, Thọ Khang cung càng yên tĩnh hơn, Tề Hoàn theo cung nữ bước vào điện, thấy thái hậu dựa vào chiếc gối đỏ thẫm, bên cạnh còn có tiểu thư trẻ tuổi đọc kinh Phật.

      Tề Hoàn định thần nhìn lại, mới biết vị tiểu thư trẻ tuổi kia chính là Tô Loan Quận Chúa.

      "Dân nữ bái kiến thái hậu nương nương." Tề Hoàn thu hồi tầm mắt, vững vàng tới trước mặt Thái hậu, quỳ xuống hành lễ.

      Thái hậu mở mắt nhìn lại, lộ ra nụ cười từ ái, "A Hoàn tới đây."

      Vung tay lên, để cho Tô Loan Quận Chúa và các cung nữ lui ra ra ngoài.

      Khi Tô Loan Quân Chúa ngang qua Tề Hoàn, đáy mắt xẹt qua tia trầm u tối, khẽ cắn đôi môi, mặt cam lòng.

      "Tới bên này." Thái hậu vẫy tay với Tề Hoàn, để nàng đến bên cạnh mình ngồi xuống.

      Tề Hoàn đến phía trước, cũng dám ngồi xuống, "Thái hậu nương nương."

      Thái hậu nắm lấy tay Tề Hoàn, cười híp mắt nhìn nàng, giọng hơi cảm khái , "Ai gia và tổ mẫu ngươi thủa biết nhau, cảm tình rất thân, hôm nay nhìn thấy ngươi, khỏi nhớ đến tình cảm lúc còn , năm tháng đúng là chừa ai."

      "Người chút cũng già." Tề Hoàn giọng .

      "Lời gì cả." Thái hậu cười , mặt cũng có vẻ gì là bực tức, "Năm đó khi gặp ngươi ngươi mới chỉ là tiểu nha đầu, ngờ chớp mắt cái ngươi lớn thành đại tiểu thư như vậy rồi."

      Tề Hoàn cúi đầu cố làm ngượng ngùng, "Lúc ấy còn , biết thái hậu nương nương. . . . . . Còn mạo phạm người, mong thái hậu nương nương thứ tội."

      Thái hậu dắt nàng ngồi bên cạnh, nghiêng đầu nhìn nàng, "Ai gia nghe Thái quốc cữu và Mẫu Đơn nhắc tới ngươi mấy lần, vốn định cho gọi ngươi vào cung sớm chút, nhưng luôn gặp thời điểm tốt. Thái quốc cữu muốn làm mai cho ngươi, ngươi có bằng lòng ?"

      "Thái hậu nương nương. . . . . ." Tề Hoàn kinh hãi, mặt chợt biến sắc nhìn Thái hậu.

      "Ai gia còn chưa làm mai ai cho ngươi, vì sao lại kinh hãi như vậy?" Thái hậu mỉm cười hỏi, ánh mắt hoà nhã nhìn tới Tề Hoàn.

      Thái quốc cữu phải muốn làm mai nàng cho Lục hoàng tử sao? Nàng bày tỏ quan điểm với Lục hoàng tử rồi kia mà, chẳng lẽ vừa tránh khỏi thái tử, Thái hậu lại muốn tứ hôn cho nàng sao?

      "Thái hậu nương nương, dân nữ. . . . . ."

      "Ai gia biết ngươi muốn gả cho Lục hoàng tử." Thái hậu cười khẽ tiếng, "Năm đó tổ mẫu ngươi cũng làm dâu hoàng thất cũng dễ dàng gì, chắc cũng hy vọng ngươi gả vào hoàng thất."

      Tề Hoàn biết nên gì, nhưng lại cảm thấy trong lời thái hậu dường như có chuyện.

      Kiếp trước cũng có nhiều người quan tâm tới hôn của nàng, sao đời này lại có nhiều cải biến như vậy chứ? Chẳng lẽ vì nàng từ chối hôn với Ninh gia? Nàng nhớ là lúc này nàng cũng được hứa hôn cho Ninh gia, nhưng do nàng thay đổi số mệnh, nên có số việc vẫn là thân bất do kỷ.

      "Nếu như ngươi muốn, ai gia tự nhiên cưỡng bách ngươi, chỉ là. . . . . ." Thái hậu ý vị sâu xa nhìn nàng, "Bụng dạ con người khó mà lường trước được, lợi dụng hôn nhân để lấy này nọ cũng có, ai gia hi vọng ngươi có thể nhìn xa chút." Thái hậu giọng .

      Lời này, đương nhiên Tề Hoàn hiểu được, nhưng biết tại sao thái hậu lại với nàng.

      "A Hoàn cẩn tuân (cẩn thận tuân theo) lời thái hậu nương nương dạy bảo." Nàng cúi đầu .

      "Trạng Nguyên thứ nhất của bản triều. . . . . . Ai gia gặp, rất tốt." Thái hậu mỉm cười gật đầu, chậm rãi kéo dài giọng .

      Gương mặt Tề Hoàn ngơ ngác, nghi ngờ ngẩng đầu, sao đột nhiên lại nhắc tới Triệu Ngôn Ngọc?

      "Phụ thân Tô loan Quận chúa cầu xin ai gia mấy lần, hi vọng ai gia có thể chỉ hôn cho Triệu Ngôn Ngọc và Tô Loan, ngươi là sư muội Triệu Ngôn Ngọc, ngươi cảm thấy thế nào?" Thái hậu lại , đáy mắt ra nụ cười nhàn nhạt, tựa như rất hài lòng với phản ứng của Tề Hoàn.

      " tốt" Tề Hoàn chút suy nghĩ, bật thốt lên.
      tart_trung, susu, duyenktn111 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 169: Cáo ốm
      Edit : Phong Du
      Beta : Tiểu Đông Tà

      Nghe Tề Hoàn chút suy nghĩ chút do dự bật thốt lên câu đó, từ nếp nhăn đuôi mắt tới chân mày của Thái hậu đều giãn ra, nụ cười trong mắt càng sâu hơn, "Hả? Vì sao tốt? Là Triệu Ngôn Ngọc tốt, hay là Tô Loan tốt?"

      Tề Hoàn quẫn bách nhìn Thái hậu, thầm hận mình tại sao lại lập tức ra như vậy, nàng giọng , "Tô loan Quận chúa rất tốt. . . . . ."

      "Vậy là Triệu Ngôn Ngọc tốt, có chỗ nào tốt?" Thái hậu lại hỏi.

      "Huynh ấy. . . . . . Huynh ấy. . . . . ." Tề Hoàn sao có thể được Triệu Ngôn Ngọc có chỗ nào tốt chứ, ở trong mắt người khác, nhưng tài hoa vô song, là Trạng Nguyên tài hoa bậc nhất kinh thành, là vị quan trẻ tuổi có tiền đồ xán lạn nhất trong triều - Triệu đại nhân, giống với tên vô lại luôn đùa giỡn nàng, nửa đêm khốn kiếp còn vào khuê phòng của nàng, " và Tô Loan Quận chúa hợp."

      "Vậy ngươi cảm thấy, ở kinh đô còn tiểu thư ưu tú xinh đẹp nào hợp với ?" Thái hậu cười hỏi.

      may là hỏi vì sao hợp, nếu nàng biết phải trả lời thế nào rồi, "Hồi thái hậu nương nương, chuyện này. . . . . . nên hỏi Triệu đại nhân mới biết được."

      "Ta lại nghe Triệu Ngôn Ngọc có ý với tiểu thư rồi." Thái hậu .

      Tề Hoàn trong lòng mù mịt, nếu Lão Nhân Gia biết ý trong lòng sao lại còn muốn chỉ hôn cho và Tô Loan Quân Chúa?

      "Ý của người là?" Tề Hoàn cẩn thận từng li từng tí hỏi.

      "Hoàng thượng đáp ứng tứ hôn cho Triệu Ngôn Ngọc, nhưng là tiểu thư nhà nào . . . . . . ai gia cũng , cũng biết khi nào hạ chỉ." Thái hậu nhìn sắc mặt của Tề Hoàn, trong mắt hàm chứa ý cười nhàn nhạt.

      Mặt Tề Hoàn đỏ ửng, Triệu Ngôn Ngọc rời khỏi kinh thành làm việc cho hoàng thượng chính là muốn xin hoàng thượng tứ hôn sao?

      Thái hậu cười cười, "Nghĩ đến ngươi cũng biết, ai gia cũng hỏi ngươi nữa, ngược lại Tô Loan. . . . . . ai gia thấy cũng tồi, hoàng thượng cũng rất thương nàng ta, cũng biết tương lai có làm chủ hôn cho nàng ."

      Những lời này lại khiến lòng của Tề Hoàn thức tỉnh, còn biết hoàng thượng tứ hôn ai cho Triệu Ngôn Ngọc, chừng là Tô Loan Quận chúa kia?

      Thái hậu cũng thêm nữa, dừng lại đề tài này, kéo Tề Hoàn lại những chuyện trong nhà.

      bao lâu, có cung nữ vào thông báo, là hoàng hậu tới thỉnh an, Tô Loan Quận chúa cũng tới.

      Tề Hoàn giương mắt nhìn nàng cái, nhớ tới Triệu Ngôn Ngọc căn bản biế Tô Loan Quận chúa gì đó là ai, trong lòng mới hơi thoải mái, nhưng trong nháy mắt tâm tình lại biến hoá, tại sao tim của nàng lại đập mạnh như vậy.

      Nàng khẩn trương cái gì? Nàng lo lắng cái gì?

      phải Triệu Ngôn Ngọc cưới ai cũng liên quan tới nàng sao? Sao thái hậu mới hỏi nàng. . . . . . nàng liền bật thốt lên tốt, thậm chí nghe hoàng thượng tứ hôn cho lại cảm thấy lo lắng?

      ra bất tri bất giác nàng để ý rồi sao?

      Tề Hoàn nhớ tới lời hôm đó của , lòng chợt thấy ấm áp, tâm ý của . . . . . .

      ra nàng biết bắt đầu từ khi nào tin tưởng , hơn nữa còn có chút mong đợi.

      Mãi đắm chìm trong suy nghĩ của mình Tề Hoàn để ý thấy hoàng hậu như có như quét mắt về phía nàng, ánh mắt này giống như lần trước, có vẻ lãnh đạm hơn rất nhiều.

      Tô Loan Quận chúa biết gì, làm Thái hậu cười khẽ lúc.

      Tề Hoàn vội vàng phục hồi tinh thần lại, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt tối tăm của hoàng hậu, nàng liền ngồi thẳng dậy thu lại sắc mặt, dám tiếp tục thất thần nữa, hoàng hậu đối với mình còn hoà nhã nữa, là bởi vì chuyện của thái tử thôi. . . . . .

      Ngồi được lát, Tề Hoàn cảm thấy mình hơi dư thừa liền đứng dậy thi lễ với thái hậu cáo lui.

      Thái hậu cười về sau phải tiến cung nhiều hơn để chuyện với bà, sau đó gì nữa rồi để Tề Hoàn xuất cung.

      Tề Hoàn thở phào nhõm, đối mặt với hoàng hậu và Thái hậu, nàng cảm thấy áp lực rất lớn, huống chỉ còn có Tô Loan Quận Chúa địch ý rất sâu này.

      Rời khỏi Thọ Khang cung, Tề Hoàn chỉ muốn nhanh chóng về nhà, muốn tới hậu cung nữa, bỗng dưng có cung nữ của Lục Hiền phi chặn lại, là Lục Hiền phi có lời muốn với nàng.

      muốn gặp mặt Lục Hiền phi nhưng tìm được lý do cự tuyệt, thể làm gì khác hơn, nàng đành theo cung nữ đến cung của Lục Hiền phi.

      Vừa vào đại sảnh, liền nhìn thấy đứa mười mấy tuổi chạy ra, thiếu chút nữa va vào Tề Hoàn, may có cung nữ bên cạnh lanh tay lẹ mắt, kéo Tề Hoàn ra bên nên bị té.

      Trừ Thất hoàng tử còn có đứa trẻ nào dám chạy nhảy ở chỗ này? Tề Hoàn nhìn sang, quả nhiên trông thấy gương mặt mượt mà đáng , đôi mắt đen láy nhìn nàng chằm chằm.

      "Thất hoàng tử." Nàng cúi người thi lễ với Thất hoàng tử.

      "Ngươi là. . . . . ." Thất hoàng tử còn có vẻ non nớt, hai hàng lông mày nhíu lại, nghi ngờ nhìn chằm chằm Tề Hoàn, "Người biết bay kia có đến đây cùng ngươi ?"

      Tề Hoàn dở khóc dở cười trả lời, "Thất hoàng tử người nào?"

      ra nàng biết, người Thất hoàng tử là Quan Lãng, lần trước Quan Lãng và Linh Nguyệt Quận Chúa xảy ra hiểu lầm ở Hộ quốc tự, lúc đó Thất hoàng tử đứng bên cạnh xem náo nhiệt, thấy Quan Lãng thi triển khinh công núi giả, liền cho là biết bay. Sau khi trở về cung vẫn muốn tìm Quan Lãng vào cung bay cho xem. Chuyện xảy ra lâu như vậy tưởng quên rồi. . . ngờ vẫn còn nhớ .

      "Chính là đại sư huynh của ngươi đó" Thất hoàng tử kêu lên, "Ta nghe ngươi gọi là đại sư huynh rồi."

      Tề Hoàn im lặng lát rồi mới trả lời, "Đại sư huynh của ta có ở kinh thành."

      "Khi nào trở về? Lần sau nhờ mang đến gặp ta." Thất hoàng tử .

      "Được rồi, phải con muốn đến chỗ phụ hoàng sao? Còn mau ." Tề Hoàn còn chưa tìm được cớ cự tuyệt cầu của Thất hoàng tử nghe thấy giọng của Lục Hiền phi.

      Thất hoàng tử có chút cam lòng, "Mẫu phi, ta cũng muốn học người kia, có thể bay tới bay lui ở trời."

      "Cái gì bay tới bay lui, đó là võ công, phải học dễ dàng như con nghĩ đâu. Giờ cung tên con còn cầm tốt, còn đòi học cái đó sao?" Lục Hiền phi cười , cưng chiều ôm Thất hoàng tử vào lòng.

      "Vậy con học xong cung tên, phụ hoàng cho con học võ công sao?" Thất hoàng tử khờ dại hỏi.

      "Con đến đó hỏi phụ hoàng biết thôi." Lục Hiền phi .

      Thất hoàng tử nghe vậy, gương mặt mượt mà ửng đỏ, đáy mắt lóe ra vẻ hưng phấn, "Mẫu phi, vậy con tìm phụ hoàng đây."

      xong, liền nhấc chân chạy ra ngoài, thái giám phía sau cũng vội vàng chạy theo.

      Lục Hiền phi đứng bên cửa, mặt mỉm cười nhìn bóng dáng của Thất hoàng tử, cung nữ bên cạnh lặng lẽ lui xuống, chỉ còn mình Tề Hoàn đứng bên cạnh bà.

      "Nhưng mà phải , Thất hoàng tử vẫn là biểu đệ của con đấy." Lục Hiền phi đột nhiên .

      Tề Hoàn khẽ cúi đầu, , " dám, Thất hoàng tử thân phận tôn quý, sao dân nữ dám so sánh."

      "Dù tôn quý thế nào, cũng thay đổi được quan hệ tỷ muội của ta với mẫu thân con." Lục Hiền phi liếc mắt nhìn Tề Hoàn cái, ôn thanh cười .

      "Dạ" Tề Hoàn trả lời, mặc dù Lục Hiền phi là tỷ muội với mẫu thân, nhưng nàng cũng có chút tình cảm tỷ đệ với thất hoàng tử, là thân thích với hoàng gia là dễ dàng sao?

      Lục Hiền phi dừng ở phía trước, biết nhìn về nơi nào, dịu dàng , "Tương lai nếu Thất hoàng tử có tiền đồ, đối với Lục thị, đối với cả nhà hày là đối với con. . . .cũng đều có lợi.”

      Tề Hoàn cúi đầu lắng nghe, mở miệng chuyện, dường như Lục Hiền phi cũng muốn nàng gì, tiếp tục , "Ta thường nghe mẫu thân con từ con thông tuệ, so với những người khác càng hiểu chuyện hơn, ta nghĩ, con cũng nên hiểu. . . . . . Thái tử xin chỉ muốn cưới con là vì cái gì, lần này hoàng thượng bác bỏ xin chỉ của thái tử, tương lai thái tử đối với Tề gia cũng được như xưa, nếu phụ thân con muốn chọn người khác, thời cơ tốt nhất chính là lúc này."

      Nàng hiểu, cho tới bây giờ Lục Hiền phi vẫn luôn là người an phận thủ thường, chưa bao giờ nhúng tay tranh giành cái gì, nhưng hôm nay lại ra những lời này, Tề Hoàn cảm thấy hơi lo lắng.

      "Nay Thất hoàng tử cũng còn , thân thể hoàng thượng cường tráng, tương lai thay đổi ra sao. . . . . . ai có thể chính xác được, A Hoàn, con thấy đúng ?" Lục Hiền phi cười hỏi.

      Trả lời thế nào cũng là đại nghịch bất đạo, Tề Hoàn dứt khoát mím chặt môi, cái gì cũng .

      Lục Hiền phi hài lòng cười cười, "Con cảm thấy Thất hoàng tử như thế nào?"

      "Thiên tư thông minh, tương lai tất thành người tài." Tề Hoàn khen ngợi, ai thích nhi tử của mình được khích lệ cơ chứ.

      "Nếu tương lai có người giúp nó tay, nhất định trở thành người tài." Ánh mắt Lục Hiền phi sáng ngời, cười như có như nhìn Tề Hoàn.

      Tề Hoàn giọng lên tiếng, "Dạ."

      "Theo ta thấy, sau này Ninh Viễn Hầu có thể trở thành người của mình gì tốt hơn. A Hoàn, con cũng đến tuổi thành thân, ở kinh thành có biết bao nhiều thiếu nữ muốn gả cho Ninh Viễn Hầu, còn con sao? Con có người trong lòng chưa?" Lục Hiền phi hỏi.

      cả nửa ngày, cũng chỉ là muốn gả nàng cho Ninh Triều Vân, sau đó biến Ninh gia thành người của mình, tương lai cùng Tề gia nâng đỡ Thất hoàng tử, Lục Hiền phi tính toán cũng tỉ mỉ.

      Lục gia, Tề gia, hơn nữa còn có Ninh gia. . . . . . Bất kể là thái tử hay là Tứ hoàng tử, chắc chắn kém xa.

      Rốt cuộc là từ lúc nào Lục Hiền phi có tâm tư này rồi?

      Tề Hoàn ngẩng đầu lên, nhìn nữ tử có mấy phần hao hao mẫu thân của mình, muốn cột chung Tề gia và Thất hoàng tử chỗ, lại còn lợi dụng nàng lôi kéo Ninh Triều Vân, người nào bày ra chủ ý này cho nàng? Là Lục gia sao?

      Bất kể là ai, cũng đừng nghĩ lợi dụng được Tề gia và nàng, "Hồi nương nương, trong lòng dân nữ có người."

      Đôi mắt sắc của Lục Hiền phi trầm xuống, "Là ai?"

      " phải Ninh Triều Vân." Tề Hoàn chút sợ hãi nào, thanh nhàn nhạt trả lời.

      "Hôn nhân là chuyện lớn, há có thể để cho con tự mình làm chủ. Hôm nay còn sớm, con trở về nghỉ ngơi trước . Lời của bổn cung, tốt nhất con nên suy nghĩ kỹ." Thanh Lục Hiền phi lãnh đạm, giọng mang theo cảnh cáo, phất tay sai Tề Hoàn lui xuống.

      Tề Hoàn khom gối thi lễ cái, "Dạ, dân nữ cáo lui."

      Lục Hiền phi cũng thèm nhìn nàng nữa mà thẳng vào trong điện.

      Trong lòng Tề Hoàn thầm than, xoay người rời , bước chân cấp bách vội vàng, giống như hoàng cung này là nơi cực kỳ đáng sợ, dù khắc nàng cũng muốn ở lại.

      Về đến nhà, còn chưa kịp đến thỉnh an Lục thị nghe Mẫu Đơn Quận chúa mời nàng ngày mai qua phủ họp mặt chút. Tề Hoàn chợt cảm thấy bực bội, nhờ Ân chuyển lời là nàng được khoẻ, ngày mai thể tới Tương Vương phủ được.

      Đến thượng phòng, đem hết ý tứ của Lục Hiền phi cho Lục thị biết, Lục thị nhíu mày suy nghĩ chút, "Cái này chắc chắn phải là ý của phụ thân, đợi ta viết thư hỏi , nếu Lục gia cố ý nâng đỡ Thất hoàng tử, chúng ta tính toán tiếp."

      Theo Tề Hoàn, ngoại công (ông ngoại) luôn luôn màng danh lợi, chú trọng danh tiếng, quả quyết bảy ra chủ ý muốn Lục Hiền phi trành giành vương vị.

      muốn bị quấy rầy nữa, Tề Hoàn cáo ốm bệnh hơn nửa tháng.
      tart_trung, susu, duyenktn114 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :