1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 160: Người nào lòng lạnh buốt
      Edit: Phong Du
      Beta: Tiểu Đông Tà

      Sau khi nhốt Thu di nương vào nhà sau rồi khóa kín cửa lại, Lục thị sai Nghênh Hà cho người trông chừng, để lộ ra bất kì tin tức gì, càng để những người khác trong nhà biết được động tĩnh nào. Dù sao chuyện trong nhà nếu truyền ra ngoài chắc chắn bị ảnh hưởng.

      Nhưng dù giấu kín thế nào những người trong nhà vẫn lần theo đầu mối mà tìm ngọn nguồn. Chỉ là biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì mà thôi. Họ vẫn cứ cho rằng lần này Lục thị về nhà, chính là muốn thu thập những người khác lập uy, trong khoảng thời gian ngắn, ít người cũng lo lắng đề phòng, chỉ sợ thành giết gà dọa khỉ.

      Từ chỗ của Kính đệ đệ trở lại, đường qua viện Thu di nương, Tề Như liền cảm thấy có điều gì đó khác lạ, mặc dù trong sân vẫn đèn dầu sáng rỡ, nhưng ma ma trong viện đổi, nàng nhận ra hai ma ma này chính là người của thượng phòng.

      Sao người của phu nhân lại ở chỗ này? Chẳng lẽ Thu di nương xảy ra chuyện gì?

      Tề Như nhìn vào trong viện liền nhìn thấy bóng dáng của Hạ Trúc trong lòng cả kinh, nhất định là Thu di nương xảy ra chuyện, là Lục thị muốn đối phó với nàng sao?

      Đúng rồi, mấy ngày nay phụ thân sủng ái Thu di nương cho nên Lục thị ghen tỵ, tùy tiện tìm cớ mà phạt Thu di nuơng. Điều này cũng giống như khi đối phó với di nương của nàng, nhưng Thu di nương này tâm cơ thâm trầm, có khi còn lợi hại hơn di nương nàng gấp trăm lần, Lục thị muốn đối phó với bà ta, biết là ai thua ai thắng đây.

      Liên tưởng đến chuyện Thụy đệ đệ và Kính đệ đệ đánh nhau, đồng cảm của nàng đối với Thu di nương liền biến thành lửa giận. Nếu về sau mình đắc thắng, chắc chắn để Thu di nương sống yên ổn đâu. là đáng hận.

      Tề Như mặt thay đổi qua, nghĩ thầm, nếu để hai nữ nhân giả nhân giả nghĩa này đấu đến chết sống lại càng tốt, tốt nhất là để Thu di nương làm đứa trong bụng Lục thị biến mất . . . . . .

      chỉ có Tề Như thờ ơ kem kịch hay mà cả Lưu di nương và Mai di nương cũng lén cho người hỏi thăm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi. Đến hai tiểu thiếp mới vào của cũng ngồi yên đến nơi hỏi thăm. Bây giờ tất cả những người trong hậu viện đều cảm thấy lo lắng với tình huống vừa phát sinh này. Thậm chí sợ “mũi nhọn” của phu nhân nhắm vào họ. . . . .

      Lúc này Tề Chính Khuông mới trở về, vừa mới vào Thùy Hoa môn cảm thấy khí khác lạ, nhưng cũng suy nghĩ nhiều. Hơn nữa từ lúc vào cửa ông ta biết Lục thị trở về, trong lòng trừ mừng rỡ cũng chỉ còn mừng rỡ, còn tâm trí đâu mà suy nghĩ nhiều chuyện như vậy.

      Cho nên, ông ta tìm Thu di nương ngày như mọi ngày, mà đến thượng phòng. Vừa vào ông ta thấy Lục thị dựa ghế, bộ dạng mệt mỏi, sắc mặt lại vô cùng kém, Tề Chính Khuông giật nảy mình, vội vàng đến mép giường, nắm chặt hai tay Lục thị, "Phu nhân, nàng sao chứ, sao sắc mặt lại kém như vậy?"

      xong, ánh mắt nghiêm túc liếc Lý ma ma và Phán Thu đứng hầu hạ trong phòng, "Các ngươi hầu hạ phu nhân thế nào vậy hả? Sao phu nhân lại mệt mỏi như vậy?"

      Lục thị vỗ lên mu bàn tay Tề Chính Khuông, thanh ôn nhu , "Lão gia, ta sao, đừng trách trách họ. Chắc đường xóc nảy đó thôi, ta nghỉ ngơi lát là được."

      Phán Thu giọng với Tề Chính Khuông: "Lão gia, lúc phu nhân vừa về tinh thần vẫn còn tốt, sắc mặt cũng hồng nhuận. Chỉ là. . . chỉ là. . ."

      "Chỉ là sao?" Tề Chính Khuông cau mày hỏi.

      "Mấy vị di nương đến đây thỉnh an phu nhân, phu nhân ngồi với họ lát sắc mặt liền kém . Kể từ sau khi mang thai, phu nhân đối với mấy loại son phấn hương lộ đều cảm thấy thoải mái. Nhưng chưa bao giờ nghiêm trọng như hôm nay, phu nhân cảm thấy cực kỳ thoải mái nên cho mấy di nương trở về. Sau đó Thu di nương còn tặng cho phu nhân hai lọ hương lộ, phu nhân liền đưa cho đại tiểu thư xem, mới biết được trong đó còn trộn lẫn xạ hương. . . . . ." Phán Thu xong liền cúi đầu nên cũng nhìn thấy sắc mặt Tề Chính Khuông lúc này như thế nào.

      Lục thị dịu dàng ngắt lời nàng, "Làm sao có thể là Thu di nương, có thể hương lộ là do người khác đưa cho nàng."

      Tề Chính Khuông xanh mặt, đáy mắt toát lên lửa giận, tức giận tới mức mắng, "Coi như người khác đưa cho, nhưng lẽ nàng ta còn biết nàng thích những loại hương này sao? Lại còn có xạ hương nữa."

      Lúc này Hạ Trúc vừa vào liền thi lễ với Tề Chính Khuông và Lục thị: "Lão gia, phu nhân, đại tiểu thư hỏi Thu di nương hương lộ từ đâu mà đến, Thu di nương là quà năm mới, là từ chỗ của Nhị phu nhân, đại tiểu thư lấy chai ở chỗ Nhị phu nhân rồi, tuy là giống nhau như đúc, nhưng. . . . . . mùi vị lại khác nhau."

      "Còn hỏi cái gì nữa. Tiện nhân đó dám độc hại phu nhân đánh cho ả ta chết rồi ném ra ngoài. Dám làm ra chuyện như vậy, uổng công ta tin tưởng ả ta, còn tưởng rằng ả là nha hoàn trung thành bên cạnh phu nhân." Tề Chính Khuông nghe những lời Hạ Trúc liền biết được Thu di nương cố ý độc hại Lục thị. Về phần nguyên nhân cần nghĩ cũng biết là vì đứa trong bụng Lục thị rồi.

      Ngay cả nguyện vọng chạm vào bụng Lục thị mà ông còn phải cẩn thần tỉ mỉ từng chút , mà Thu di nương lại dám lấy xạ hương độc hại con mình.

      Lục thị , "Từ lúc trở về tinh thần ta vẫn còn mệt dậy nổi, bây giờ mới đỡ chút, cũng thẩm vấn Thu di nương, cho nên để A Hoàn tự mình làm rồi."

      Tề Chính Khuông dịu dàng , "Nàng cảm thấy thoải mái với mùi hương người ả đừng để ả ta vào phòng, tất cả để A Hoàn xử lý cũng tốt."

      "Chỉ sợ người trong nhà biết, lại xấu A Hoàn." Lục thị , "Còn có Thụy nhi. . . . . ."

      " cần để những người trong nhà biết. Về phần Thụy nhi, để nó biết di nương mình độc hại chủ mẫu nó còn mặt mũi nào mặt nữa. Chuyện này cứ để A Hoàn thầm giải quyết thôi." Tề Chính Khuông .

      Ánh mắt Lục thị chợt sắc bén nhìn về phía Hạ Trúc, "Ngươi đến Hoàn viên ý tứ của lão gia cho đại tiểu thư biết. Nếu Thu di nương biết hối cải làm lại người mới Thụy nhi mới còn mặt mũi, cho bà ta con đường sống, nếu . . . . . ." Lục thị nhìn về phía Tề Chính Khuông.

      "Trước cứ nhốt ả lại, chờ khi qua Tết đánh chết thôi." Tề Chính Khuông hừ tiếng .

      Hạ Trúc vâng lời rời .

      Tuy rằng Tề Chính Khuông thiên vị Thu di nương hay lại làm những chuyện khiến Lục thị thất vọng. Nhưng cách làm ngày hôm nay của ông những làm Lục thị cảm động, ngược lại còn khiến bà thêm thất vọng.

      Nếu như hôm nay bà mang thai, liệu có làm như vậy ?

      Tuy Thu di nương làm chuyện đáng chết nhưng cũng hầu hạ ông nhiều năm, còn vì ông ta mà sinh hạ nhi tử như vậy, nhưng ông ta lại vô tình quyết định sống chết của bà ta, có chút lưu luyến nào. . . . . .

      Hôm nay ông ta đối với Thu di nương như vậy cũng có ngày ông ta đối xử với bà như thế. Người đàn ông này. . . . . . đáng để thương.

      "Phu nhân, suy nghĩ gì vậy, còn cảm thấy thoải mái sao?" Thấy Lục thị cúi đầu , Tề Chính Khuông vội vàng quan tâm hỏi.

      Lục thị nhàng lắc đầu, "Có chút mệt thôi."

      . . . . . .

      . . . . . .

      Thu di nương nhìn Tề Hoàn mở chiếc bình lấy từ chỗ Nhị phu nhân ra, so mùi hương với nhau, lúc này trong lòng bà mới cảm thấy khẩn trương. Chắc là nàng ta phát ra đâu, Dương Quân Nhu từng với nàng, hương lộ này người bình thường thể ngửi ra. Coi như Tề Hoàn là người biết y thuật sao chứ? Nàng ta vẫn chỉ là tiểu nương chưa lấy chồng kia mà.

      "Thu di nương, hai hương lộ này của ngươi. . . . . . là lấy từ chỗ Nhị phu nhân sao?" Tề Hoàn cười như cười hỏi.

      "Phải" Thu di nương cắn chết cũng chịu khai.

      Tề Hoàn cười lạnh, "Chẳng lẽ muốn độc hại mẫu thân ta lại là Nhị phu nhân? Hương lộ ngươi đưa cho mẫu thân ra khác với hương lộ chỗ Nhị phu nhân, ngươi còn gì để ?"

      Thu di nương uất ức , "Đại tiểu thư, nô tỳ biết đây là cái gì, nô tỳ. . . . . . chỉ là nô tài thân phân đáng kể đến, lấy được đồ tốt như vậy vui mừng còn kịp, sao có thể đả thương thân thể chứ."

      "Ngươi ai đưa cho ngươi bình hương lộ này sao?" Tề Hoàn nhàn nhạt hỏi, nàng muốn lãng phí thời gian với Thu di nương nữa, nàng phải được nghe ai là người đứng sau hại mẫu thân chứ phải cớ ngụy biện của nàng ta.

      "Đại tiểu thư, xin người minh xét, nô tỳ đối với phu nhân lòng trung thành, sao dám làm ra chuyện như vậy." Thu di nương dập đầu cái, sợ hãi mà .

      Tề Hoàn mắt lạnh nhìn nàng, nghĩ muốn dùng biện pháp thầm giải quyết nàng ta để người khác biết được.

      Thu di nương lại cho là Tề Hoàn trầm mặc là vì tìm được cớ, thể làm gì được mình, trong lòng khỏi có chút buông lỏng, ngay từ lúc bà đưa hương lộ cho Lục thị, bà nghĩ đến đường lui tốt cho mình rồi, bà tin, có chứng cớ Lục thị và A Hoàn lại dám dùng hình với bà.

      Hạ Trúc vào, cúi chào rồi hết ý tứ của Tề Chính Khuông cho bà nghe. ngoài ý muốn của nàng, Tề Hoàn giương môi cười.

      Trong nháy mắt toàn thân Thu di nương đóng băng, chỉ cảm thấy mặt là từng luồng nhiệt lạnh băng, cảm giác giống như rơi vào băng hỏa ở Cửu Trọng Thiên.

      Sau khi xong Hạ Trúc liền rời .

      "Thu di nương, ngươi chỉ còn lại ngày mà vẫn vì người kia kín miệng bảo vệ. Đúng là hành động ngu xuẩn, chắc ngươi biết nên làm thế nào rồi." Tề Hoàn cười , sau đó phân phó Ân , "Mang Thu di nương về, sai người canh gác cho kỹ."

      "Đại tiểu thư" Thu di nương kêu lên, "Để nô tỳ gặp Thụy nhi lần."

      "Gặp có ích gì?" Tề Hoàn lạnh lùng , cũng nhìn nàng cái.

      Bạch Hủy bỏ những bình lưu ly kìa vào túi gấm, "Tiểu thư, nên làm gì với những thứ này đây?"

      "Trước giữ lại, ngày mai qua xem sổ sách của Quan gia như thế nào , người nào đưa hương lộ đến đây chắc cũng được ghi đó." Tề Hoàn .

      "Những thứ được đưa tới cũng có vấn đề." Bạch Hủy .

      "Ngày mai. . . . . . để Ân hỏi Thu di nương kia xem chuyện này như thế nào." Ngày mai nàng phải đến Tương Vương phủ, chuyện này để mai về lại tiếp.

      ra Thu di nương nàng cũng biết đó là người nào rồi. . . . . . Dương Quân Nhu, nữ nhân này gả cho Tứ hoàng tử rồi còn muốn làm gì nữa?

      Hôm sau, Lục thị khôi phục tinh thần, cùng Tề Hoàn đến Tương Vương phủ.

      Thu di nương bị cấm túc trong phòng, ngoài cửa trừ người Lục thị an bài, những người khác cũng được vào, mỗi lần Thụy nhi đến cửa, đáy mắt chứa nỗi bi thương tương xứng với tuổi tác, nhưng cũng khóc đòi gặp Thu di nương.

      chỉ liếc mắt cái sau đó lại trở về thượng phòng. Tạm thời Lục thị an bài ở trong phòng đọc sách viết chữ. . . . . .

      Chương 160 rồi, chuẩn bị có biến rồi ^^
      tart_trung, susu, duyenktn113 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 161: Nàng có bằng lòng hay
      Edit: Phong Du
      Beta: Tiểu Đông Tà

      Đây cũng phải là lần đầu tiên A Hoàn đến Tương Vương phủ, cho nên cũng còn cảm giác gò bó như trước. Nàng theo Lục thị vào đại sảnh yến khách, lập tức thu hút ít ánh mắt của mọi người, những ánh mắt nhìn nàng cũng có mấy phần thiện cảm. Dù là may mắn hay vui vẻ, cũng có những ánh mắt như thể muốn bêu xấu nàng, cũng biết nàng đắc tội với những người này khi nào nữa.

      Lục thị đỡ bụng tới trước mặt Tương Vương phi, còn chưa kịp hành lễ Tương Vương phi đỡ lên, "Ngươi là phụ nữ mang thai, những nghi thức xã giao này cần để ý."

      "Người luôn thương vãn bối như vậy." Lục thị cười .

      Sau khi hành lễ nhập tọa xong, Tề Hoàn mới phát Dương Quân Nhu cũng có ở đây, an vị đối diện họ, chuyện với Tô Loan Quận chúa, ánh mắt liếc tới bụng của Lục thị thoáng lên tia trầm.

      Bữa tiệc rượu này được thiếc đãi tại hậu viện của vương phủ, mở tiệc chiêu đãi đều là nữ quyến, nam tân khách đều ở tiền viện.

      Ngồi ở đây đều là nữ quyến của gia tộc có tiếng, trong đó tiểu thư trẻ tuổi tương đối nhiều, tuy tháng giêng bàn chuyện hôn , nhưng khó có được ngày hội vui vẻ như vậy lại mở tiệc, an bài bữa liên hoan, chắc thầm tác hợp cho nhiều mối nhân duyên đây.

      Tề Hoàn nhìn lướt qua, thấy Thái Tử Phi, có phải thái tử cũng tới ? Tốt nhất là như vậy.

      Lần đầu tiên tới Tương Vương phủ, Tề Hoàn bị khoác lên mình danh hiệu ác nữ, sau đó ở chỗ này khách khí chút nào uy hiếp Chu Tuyết Linh tới trước mặt nàng giễu cợt  , khiến hình tượng ác nữ của nàng càng thêm thành công. Nhưng hôm nay tới đây, cũng là bữa tiệc như thế nàuy, nàng lại bị bêu là nữ nhi bất hiếu.

      Ác nữ và nữ nhi bất hiếu. . . . . . Thanh danh của nàng phải bình thường đâu nhỉ.

      Nhưng mà tiệc rượu này lại ai dám đến trêu chọc nàng, chắc vì nơi này là Tương Vương phủ, nàng lại là học trò của Mẫu Đơn Quận chúa, họ muốn ở chỗ này đắc tội với Mẫu Đan Quận chúa. Còn có nguyên nhân khác, chắc chuyện thái tử muốn lấy nàng là Lương Đễ truyền ra ngoài rồi. Tuy hoàng thượng tỏ thái độ nào, nhưng người nào cũng muốn đắc tội với người của thái tử.

      Tề Hoàn ngồi bên cạnh Lục thị, cúi đầu im lặng , bộ dạng ôn nhu dịu dàng.

      Tương Vương phi chuyện với Tứ hoàng tử phi. Năm trước Tứ hoàng tử phi được chẩn mạch là mang thai, trước nàng ta sinh hai nữ nhi nên bây giờ Tứ hoàng tử phi hy vọng thai này là con trai. Những kẻ kia tất nhiên lựa lời ngon tiếng ngọt nịnh bợ nàng, đến Tứ hoàng tử phi mặt mày tươi cười, thể đắc ý.

      Dương Quân Nhu cười lạnh bĩu môi.

      Tề Hoàn nhìn Tứ hoàng tử phi cái, quả là nữ tử vùng sông nước có khác, xinh xắn linh lợi. Mặc dù kém hơn Dương Quân Nhu chút, nhưng lại có loại khí chất hàm xúc đặc biệt độc đáo uyển chuyển.

      Nàng nhớ con thứ ba của Tứ hoàng tử phi là nhi tử, nhưng những đứa con của Tứ hoàng tử như thế nào nàng lắm.

      Nhưng bây giờ Dương Quân Nhu là trắc phi Tứ hoàng tử nên đứa con trai này có được thuận lợi sinh ra hay , điều này cũng khó .

      Có lẽ chịu nổi bộ dạng đắc ý của Tứ hoàng tử phi nên Dương Quân Nhu tập trung toàn bộ ánh mắt mấy vui vẻ lên người Tề Hoàn, thân thiết cười, "Lâu rồi gặp A Hoàn, dáng vẻ càng ngày càng xinh đẹp, cái này gọi là người gặp chuyện tốt nên tinh thần sảng khoái. Gần đây A Hoàn gặp chuyện vui, chả trách muội càng ngày càng mặn mà."

      Mặc dù gả chuyện gả cho thái tử là chuyện quan trọng, nhưng đối với Tề Hoàn cũng thấy cao hứng gì, đường đường là chính nữ Tề gia lại làm thiếp, ai hâm mộ nàng mà ở sau lưng giễu cợt nàng đúng hơn.

      Kể từ sau khi Dương Quân Nhu gả cho Tứ hoàng tử, chỉ có việc Tề Hoàn sắp gả cho thái tử làm tiểu thiếp khiến nàng vô cùng vui vẻ, Tề Hoàn a Tề Hoàn, rốt cuộc ngươi cũng có ngày hôm nay.

      Lời nàng ta nghe như có vẻ là chúc mừng nhưng chỉ có người ngồi đối diện là biết, người ngồi có ai là nghe ra, trong khoảng thời gian ngắn, lại người trả lời.

      "Bát tự còn chuyên lắm chuyện, có gì tốt ra nữa ?" Tương Vương phi nhàn nhạt nhìn Dương Quân Nhu cái, mỉm cười .

      Nghe được Tương Vương phi lên tiếng bảo hộ chính mình, Tề Hoàn cũng mở miệng gì nữa.

      Mẫu Đơn Quận Chúa ngồi bên Tương Vương phi giương ánh mắt đầy ý vị nhìn Tề Hoàn, cười phân phó bọn hạ nhân có thể mở yến rồi.

      Dương Quân Nhu bị Tương Vương phi phản bác, vốn dịnh mấy câu nhưng lại bị Tứ hoàng tử phi kéo kéo ống tay áo, giọng cảnh cáo nàng, "Thái độ của hoàng thượng còn chắc, muội đừng ở chỗ này làm Tứ Hoàng tử mất mặt."

      Đúng vậy a, hoàng thượng cũng còn chưa hạ chỉ, mình lại ở chỗ này chúc mừng người ta, huống chi Tứ hoàng tử ra sức quấy rối hôn này, mình là trắc phi của Tứ hoàng tử lại giúp người khác sao? Đầu óc Dương Quân Nhu lập tức thanh tỉnh, nhưng trong lòng vẫn tức giận, nàng chính là thể nhìn bộ dạng xuân phong đắc ý của mẫu nữ bọn họ, nhưng nàng hôm nay quả quá vọng động rồi.

      Sau yến tiệc, ai dám chú ý tới Tề Hoàn nữa, ít nhất cũng ai dám biểu lộ khinh bỉ đối với nàng ra ngoài nữa.

      Sau khi tiệc xong, Tương Vương phi đề nghị đến hoa viên ngắm hoa trà tuyệt phẩm, hôm nay khí trời sáng sủa, gió lạnh vi vu, thích hợp ngắm hoa ngắm cảnh.

      Có thể tự do hoạt động nên Linh Nguyệt lập tức đến tìm Tề Hoàn, Diệp Tử Nhược gần đây đều núp trong phòng thêu giá y, cực ít gặp nàng, Linh Nguyệt chỉ có thể chuyện với A Hoàn để bù vào.

      Tề Hoàn yên tâm về Lục thị nên muốn cùng Linh Nguyệt vào hoa viên xem náo nhiệt. Nhưng Lục thị nhìn ra tâm tư của nàng, cười đánh nàng phát, "Ta ở đây chuyện với Mẫu Đơn Quận chúa, tiểu nương hai người ở chỗ này làm chi? chê buồn bực sao?"

      Những người khác đều đến vườn hoa, Lục thị bởi vì thân thể có tiện, Mẫu Đơn Quận chúa cùng bà đến đình nghỉ mát ngồi, cùng đến vườn hoa.

      Nếu Lục thị cũng như vậy, Tề Hoàn lo lắng nữa, nghĩ thầm nơi này là Tương Vương phủ, có chuyện gì, nên cùng Linh Nguyệt ra ngoài.

      Sợ Linh Nguyệt lại nhắc đến chuyện thái tử nên Tề Hoàn cho nàng đến chuyện này nữa, Linh Nguyệt tức giận , "Ai muốn chuyện thái tử chứ, dù sao cũng thể làm gì, ta muốn hỏi ngươi chút. . . . . ."

      Linh Nguyệt muốn lại thôi, mặt thoáng vẻ mặt được tự nhiên.

      "Sao?" Tề Hoàn nghi ngờ hỏi.

      "Người kia, đại sư huynh của người. . . . . . gần đây đâu rồi? Sao lâu nay thấy ?" Linh Nguyệt được tự nhiên hỏi.

      Đôi mắt Tề Hoàn sáng long lanh chớp chớp, nghi ngờ nhìn Linh Nguyệt, "Ngươi hỏi Quan Lãng?"

      "Trừ ra ngươi còn đại sư huynh nào sao?" Linh Nguyệt lườm nàng cái, gương mặt lại lên hai luồng đỏ ửng.

      " phải Đại Nguyệt quốc rồi sao?" Tề Hoàn cười như cười nhìn Linh Nguyệt, nàng nhớ mỗi lần Quan Lãng và Linh Nguyệt gặp nhau đều như kẻ thù, thế nào hôm nay nhìn lại khác.

      Đôi mày thanh tú của Linh Nguyệt nhíu lại " mấy tháng rồi, sao còn chưa trở về?"

      "Hả?" Tề Hoàn cố ý kéo dài thanh , " ra ngươi sớm biết đại sư huynh ta Địa Nguyệt quốc, Linh Nguyệt Quận chúa, hình như ngươi rất quan tâm đó."

      "Người nào quan tâm hả, ta là. . . . . . là do trước kia từng cứu ta nên ta hỏi chút thôi, cứ tưởng là xảy ra chuyện gì rồi." Linh Nguyệt hừ hừ, mạnh miệng kêu lên.

      Tề Hoàn che miệng cười, "Từ lúc nào mà đại sư huynh ta trở thành hùng cứu mỹ nhân rồi?"

      Linh Nguyệt lại chịu gì, bất kể Tề Hoàn dụ dỗ lại lừa gạt, chính là chịu nàng cùng Quan Lãng hóa giải hiểu lầm của hai người như thế nài.

      hỏi được từ đây về sau nàng có thể hỏi thăm ở chỗ Quan Lãng, vội.

      Họ vào con đường rải đá cuội , bên tai còn có thể nghe được tiếng cách đó xa, là Tương Vương phi cùng Tứ hoàng tử phi họ ở đình nghỉ mát bên kia cùng mọi người đùa ngắm hoa.

      Linh Nguyệt lôi tay Tề Hoàn, xuyên qua hồ sen, lại đoạn, liền nhìn thấy nam tử mặc trường bào màu xanh lá đứng trong đình viện, thân hình cao lớn, ánh mắt thâm thúy như biển, ngũ quan khắc tạc chứa đựng kiên cường, vẻ mặt lãnh đạm nhưng trong nháy mắt thấy Tề Hoàn và Linh Nguyệt hơi nhúc nhích.

      Tề Hoàn dừng bước lại, cau mày nhìn Linh Nguyệt, "Tại sao?"

      Linh Nguyệt thường đến Tương Vương phủ bên này bồi Tương Vương phi, quen thuộc nơi này hơn những người khác, hôm nay nàng mang mình đoạn đường dài như vậy, chính là muốn mình gặp người trong trúc đình viện kia sao?

      "Ta. . . . . . Ta bị người nhờ vả. . . . . ." Linh Nguyệt cúi đầu, ngượng ngùng với ánh mắt chất vấn của Tề Hoàn.

      Tề Hoàn than tiếng, giọng , "Có lợi ích gì?"

      Linh Nguyệt cắn cắn môi, "Ta ở phía trước chờ ngươi, đây là lần duy nhất, tuyệt đối có lần sau đâu."

      xong, liền chạy tới đầu đường đứng chờ, còn ngừng lo âu mà quay đầu nhìn lại, chỉ sợ Tề Hoàn tức giận bỏ .

      Tề Hoàn bất đắc dĩ than tiếng trong lòng, nâng bước đến trúc đình, cúi đầu chỉnh đốn trang phục hành lễ, "Lục hoàng tử, biết người tìm dân nữ có chuyện gì?"

      Lục hoàng tử mấp máy môi, mày kiếm đen nhánh khẽ nhúc nhích, tìm nàng? Chẳng phải nàng có chuyện cần giúp sao? Ánh mắt của hơi trầm xuống, quét về bóng đỏ chột dạ đứng đằng xa.

      "Hôm nay, đường đột tìm Tề tiểu thư." Lục hoàng tử giọng mở miệng, thanh khàn khàn hùng hậu.

      Tề Hoàn khẽ ngẩng đầu nhìn , chờ tiếp.

      Lục hoàng tử ho tiếng, gương mặt nguội lạnh lại lên vẻ lúng túng, chưa bao giờ quẫn bách như vậy, nhìn nữ tử trước mặt, biết nên gì.

      "Chuyện của thái tử. . . . . . Nàng phải cần phải lo lắng." , rồi lại cảm thấy lời này có chút dư thừa, ràng nàng cần lo lắng về vấn đề này.

      "Đa tạ Lục hoàng tử nhắc nhở." Tề Hoàn khách khí xong, trong lòng lại thầm, này Lục hoàng tử tìm nàng vì chuyện này thôi sao? Có phải hơi nhàm chán rồi .

      "Nàng còn hay hành y ?" Nàng khẽ cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy cái trán trơn bóng và chóp mũi nhắn của nang, tiểu thư bé như vậy còn có thể đối đầu với Tô Loan Quận chúa,. . . . . . thậm chí còn rất khí thế. là nhìn ra.

      Tề Hoàn ngạc nhiên  trọn tròn mắt, giọng hỏi, "Sao Lục hoàng tử có thể nhận ra ta chính là linh y đó?"

      "Chẳng lẽ nàng phải?" Lục hoàng tử nở nụ cười, nhìn khuôn mặt rực rỡ động lòng người của nàng.

      Phải hay phải, có liên quan gì đến ? Nàng nghiêng đầu nhìn Linh Nguyệt cái, nhất thời hiểu được, nàng và nam nhân ở đây. . . . . . đều là cố ý an bài gặp mặt, chừng còn tưởng mình muốn tìm đấy.

      "Lục hoàng tử, ra . . . . . . Ta chính là muốn hỏi chút về chuyện kia, nếu người cần phải lo lắng, vậy cũng tốt, vậy. . . . . ." Tề Hoàn nhận thấy nguyên nhân hai người bọn họ  gặp mặt quá đơn giản, vắt hết óc muốn tìm cớ rời .

      "Tề tiểu thư, Thái quốc cữu từng tới gặp Tề Lão thái gia đề cập chuyện. . . . . . Nàng có biết ?" Lục hoàng tử lại cho nàng cơ hội kiếm cớ rời .

      Tề Hoàn trầm mặc, cúi đầu nhìn mũi giày.

      "Nàng có bằng lòng ?" giọng hỏi.
      susu, duyenktn1, truth20510 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 162: Ai dám
      Edit: Yên Chi
      Beta: Tiểu Đông Tà

      Nàng có bằng lòng hay ?

      Nàng có bằng lòng hay ? Tề Hoàn chỉ trong nháy mắt hiểu lời này của là có ý gì, chỉ là, rất nhanh nàng biết, là Thái Quốc Cửu đến chuyện cầu hôn với Lão Thái Gia.

      Có nguyện ý hay ? Nàng dĩ nhiên là muốn.

      Nam nhân đứng trước mặt nàng lúc này, trong tương lai là hoàng đế, là đương kim hoàng thượng mà ít đại thần thầm muốn nâng đỡ, nếu nàng gả cho , tương lai phải đối mặt với cuộc sống như thế nào, cần nghĩ nàng cũng biết.

      , đúng, đây phải là vấn đề.

      Vấn đề là nàng cùng với coi như quen biết, theo như lời sư phụ , hai người xa lạ có tình cảm mà kết làm vợ chồng, dù hiểu lẫn nhau vẫn chưa đủ, tin tưởng vẫn chưa đủ, cuối cùng chỉ biết tự mình trải qua cuộc sống của từng người, đó phải là cuộc sống vợ chồng.

      Nàng muốn tái diễn lại cuộc sống như kiếp trước.

      Lục hoàng tử lặng lẽ nhìn nàng chăm chú, có thúc giục nàng trả lời.

      biết là Thái Quốc Cữu cùng Thái hậu muốn tìm cho cái mối hôn tốt, lúc đầu khi Thái Quốc Cữu đứng ra làm mai mối cũng quá chú ý đến, nhưng sau khi biết được là nàng……. . . . nghĩ, nếu như là nàng, ...vậy hẳn là rất tốt.

      Nàng giống như những nữ tử khác, cho dù số lần gặp nàng nhiều, chỉ là thỉnh thoảng có nghe ít tin tức về nàng, cũng tin nàng là ác nữ hay nữ nhi bất hiếu theo lời đồn đãi

      Theo ý , nàng chỉ là tiểu thư thông minh linh hoạt, là vị đại phu thiện lương.

      "Lục hoàng tử." Tề Hoàn ngẩng đầu lên, ánh mắt trong trẻo nhìn , "Người vì sao phải lấy ta?"

      khẽ ngẩn ra, nghĩ tới nàng hỏi vấn đề này.

      Tại sao muốn cưới nàng? nghĩ tới.

      "Nàng rất tốt." .

      Tề Hoàn nhàng cười tiếng, "Đây vẫn đủ, Lục hoàng tử, ta muốn."

      "Tại sao? Bởi vì thái tử sao?" Lục hoàng tử cau mày hỏi, giữa bọn họ nam chưa cưới nữ chưa gả, chẳng lẽ còn cần gì lý do sao?

      "Ta muốn làm thiếp, cũng nguyện ý đem hôn làm trò đùa, cuộc đời của A Hoàn  này chỉ gả cho người mình ." Tề Hoàn giọng , đúng vậy, nàng nhất định lần này chỉ gả cho người mà trong lòng nàng thích, cuộc sống mà nàng mong muốn nhất chính là cùng người đó nắm tay nhau cùng ở bên nhau tới già.

      Lục hoàng tử phải là người nàng muốn.

      "Ta cũng đem việc này làm trò đùa" Lục hoàng tử trầm mặc chốc lát, mới nhàng ra.

      "A Hoàn đa tạ Lục hoàng tử để ý." Tề Hoàn thi lễ cái, có lẽ là do sớm biết chuyện xảy ra trong tương lai, cho nên nàng đối với Lục hoàng tử rất khó có ý tưởng gì khác.

      Tương lai là hoàng đế, làm sao có thể cho nàng cuộc sống bình an như nàng muốn được ?

      Lục hoàng tử cười cười, mặt cũng có gì vui, mảnh sáng sủa, trong lòng sau khi nghĩ thông suốt lại càng thêm tò mò, đột nhiên rất muốn hiểu nàng, đến tột cùng nàng là nữ tử như thế nào, "Hôm nay quấy rầy Tề tiểu thư rồi."

      Tề Hoàn thi lễ, ung dung cáo lui.

      Nàng tới bên cạnh Linh Nguyệt, giả bộ tức giận nàng.

      "Các ngươi xong rồi hả?" Linh Nguyệt quay đầu lại nhìn về phía Lục hoàng tử, lại bị ánh mắt sắc bén và lãnh khốc làm cho sợ hãi tới mức quay đầu lại, mỉm cười lấy lòng khoác lấy cánh tay của Tề Hoàn.

      "Là ai bảo ngươi dẫn ta tới?" Tề Hoàn nhướn đầu lông mày lên, có ý định cứ như vậy mà bỏ qua cho Linh Nguyệt.

      Linh Nguyệt , " ra ta với người kia rồi, ngươi cùng với Tam Sư Huynh của ngươi là thanh mai trúc mã, tuyệt đối đáp ứng gả cho Lục hoàng tử, nhưng là người nọ lại , ngươi chưa bao giờ tiếp xúc với Lục hoàng tử, chính là phải gặp mặt chuyện, mới có thể biết người nào mới thích hợp. . . . . ."

      Dưới cái nhìn soi mói của Tề Hoàn, Linh Nguyệt càng càng tiếng hơn, càng ngày càng chột dạ.

      "Chẳng lẽ ta cùng với Lục hoàng tử chỉ gặp mặt lần này, là có thể vừa gặp sao?" Tề Hoàn tức giận hỏi, coi như muốn tác hợp cho nàng cùng Lục hoàng tử, cũng nên tìm phương pháp này, nhưng trong lúc này nhìn Linh Nguyệt có vẻ mặt bối rối còn có vẻ chột dạ, nàng thể tức giận rồi, "Có phải đây chính là ý của Mẫu Đơn Quận chúa hay  ?"

      Linh Nguyệt trọn tròn mắt, "Ngươi. . . . . . Làm sao ngươi biết?"

      Quả nhiên là vậy Tề Hoàn than tiếng, nàng vẫn cảm thấy rất kỳ quái, Mẫu Đơn Quận chúa ở thành Cẩm Châu nhiều năm như vậy, có bao nhiêu cơ hội có thể trở lại kinh đô, nhưng bà tại sao trở về? Lại cố tình muốn lợi dụng mình để trở lại đây?

      Còn người kiếm khách kia là ai, lại chẳng biết đâu? Mẫu Đơn Quận chúa sau khi trở về, chưa bao giờ đề cập tới nam nhân kia.

      Nàng rất hoài nghi mục đích trở về của Mẫu Đơn Quận chúa.

      Hôm nay lại cố gắng tìm cách tác hợp nàng cùng với Lục hoàng tử, là vì sao và vì cái gì đây? Bất kể thế nào, nàng còn là môn sinh của bà ta? Lúc này lại để cho nàng ở chỗ này gặp mặt Lục hoàng tử, nếu để cho Thái tử biết, thái tử nghĩ sao đây ?

      "Ai." hy vọng là do nàng suy nghĩ quá nhiều, nàng hi vọng những người bên cạnh đều mưu gì

      "Về sau đừng ở chỗ này làm việc như thế nữa, ta rất thích." Tề Hoàn biết Linh Nguyệt khẳng định là tự mình nghĩ ra việc này, cho nên cũng tiện trách cứ nàng cái gì, chỉ là hi vọng lần sau đừng để bị lợi dụng nữa là được rồi.

      "A Hoàn, ta chỉ muốn, ngươi nếu muốn gả cho thái tử, Tam Sư Huynh của ngươi cũng cầu hôn ngươi, vậy cũng chỉ có Lục hoàng tử rồi, nghĩ tới chọc cho ngươi mất hứng." Linh Nguyệt giọng .

      "Ta có mất hứng." Tề Hoàn .

      Linh Nguyệt tò mò nhìn nàng, "Vậy. . . . . . Ngươi cùng Lục hoàng tử gì? Các ngươi giống như xong cao hứng."

      " là ta muốn" Tề Hoàn cười , hi vọng thông qua Linh Nguyệt cho những người khác, đừng tự chủ trương an bài loại chuyện như vậy cho nàng nữa.

      Chuyện mà nàng muốn, ai bức được nàng.

      "Biết rồi." Linh Nguyệt hậm hực gật đầu.

      Tề Hoàn lúc này cũng còn tâm tình nào để ngoạn cảnh thưởng hoa cùng Linh Nguyệt nữa rồi, nàng trở về muốn tìm Lục thị.

      Lục hoàng tử nhìn bóng Tề Hoàn từ từ xa, khuôn mặt cương nghị, khóe miệng nhịn được khẽ nhếch, nàng muốn. . . . . .

      Nàng chỉ muốn gả cho người nàng .

      Người nàng . . . . . . Nàng hề nàng trong lòng có đối tượng, cái này là đủ rồi.

      . . . . . .

      . . . . . .

      Mẫu Đơn Quận chúa bồi Lục thị nghỉ ngơi ở đình, chỉ là số lần hai người gặp mặt nhiều lắm, đến mấy câu liền tìm được đề tài nào để , Lục thị cũng muốn bà mực ở đây với mình, cười bảo Mẫu Đan Quận chúa tiếp các tân khách khác, cần ở chỗ này theo bà.

      Vốn còn muốn hỏi Lục thị nghĩ gì về hôn của Tề Hoàn cùng Lục hoàng tử, nhưng mỗi lần Mẫu Đan Quận chúa vừa nhắc đến hôn của Tề Hoàn, đều bị Lục thị làm như nghe thấy, giống như là hề nghĩ tới việc này.

      Bà cũng biết lúc này mà thảo luận về hôn của Tề Hoàn là thích hợp, nhưng nếu như sớm mở lời, lúc A Hoàn gả cho thái tử tốt.

      Lục hoàng tử tuấn tú lịch , trong phủ lại có thê thiếp, có lẽ là A Hoàn cũng thích mới đúng

      Càng nghĩ càng ngồi yên, Mẫu Đơn Quận chúa liền cáo lỗi với Lục thị, phân phó nha hoàn vào hầu hạ Lục thị, làn váy thêu mẫu đơn màu vàng kim chập chờn, tới hoa viên.

      Lục thị vuốt vuốt mi tâm, bà cũng biết hôm nay đến Tương Vương phủ, nhất định là có rất nhiều người tò mò về hôn của A Hoàn, chỉ là nghĩ tới ngay cả Mẫu Đơn Quận chúa cũng quan tâm như vậy. . . . . .

      Nàng hy vọng A Hoàn biến thành Lương Đễ của thái tử, nhưng muốn hôn của A Hoàn bị người khác tùy ý an bài.

      "Phu nhân, có phải là thoải mái hay ?" Hạ Trúc thấy Lục thị mặt lộ ra mỏi mệt, vội vàng lo âu hỏi.

      Lục thị cười cười với hai nha hoàn, rất thở dài , "Ta chỉ là lo lắng cho tiểu thư các ngươi, gần đây tựa hồ ai cũng muốn để ý tới nó."

      "Người cũng đừng quá lo lắng cho tiểu thư, còn có Lão Thái Gia mà." Nghênh Hà .

      "Còn có Triệu công tử" Hạ Trúc che miệng cười , họ đều là nha hoàn thân tín của Lục thị, dĩ nhiên là biết con rể tốt nhất trong lòng Lục thị là ai.

      Lục thị khóe mắt tươi cười, "Hai người nha đầu các ngươi."

      "Tề phu nhân như thế nào lại cùng mọi người đến hoa viên chút, hôm nay trời trong nắng ấm, bên ngoài cảnh tượng rất đẹp." Bầu khí hài hòa, đột nhiên chen vào đạo thanh đột ngột.

      Dương Quân Nhu mang theo nha hoàn cười khanh khách mà bước thẳng vào.

      Hạ Trúc cùng Nghênh Hà thu lại nụ cười mặt, tả hữu đứng ở bên cạnh Lục thị, cảnh giác nhìn Dương Quân Nhu.

      "Dương trắc phi, thứ cho thân thể ta bất tiện, thất lễ." Lục thị nụ cười ở đuôi mắt phai , hờ hững nhìn Dương Quân Nhu cười khanh khách.

      "Còn chưa có chúc mừng Tề phu nhân đến tuổi này mà còn có thể mang thai, vận số là làm người ta hâm mộ." Dương Quân Nhu ngồi xuống cái ghế đối diện Lục thị, mắt liếc qua bụng Lục thị.

      Lục thị mỉm cười, "Mang thai như vậy. . . . . . Có lúc quả cần vận số cùng duyên phận, ta cũng vậy chúc Dương trắc phi sớm sinh quý tử, dù sao ngươi cũng phải là mười tám đôi mươi, trễ mấy năm tốt."

      Dương Quân Nhu khóe miệng nụ cười khẽ ngưng lại, ánh mắt trầm xuống, "Tề phu nhân có thời gian quan tâm người khác, còn bằng quan tâm nữ nhi của mình, loại mẫu thân ích kỷ và vô năng như phu nhân, trừ liên lụy con cái, biết còn có công dụng gì ."

      "Điều này cũng cần phải Dương trắc phi quan tâm." Lục thị lạnh lùng , trong lòng thầm hận ban đầu là mắt như mù mới tưởng Dương Quân Nhu là người tốt, sớm biết như thế, ngày đó ở trạm dịch cũng nên ra tay tương trợ.

      "Ta cũng có lòng rỗi rãnh quan tâm đến người khác, nếu phải chỉ vì ngươi làm mẫu thân vô năng, tại sao Tề Hoàn lại mang tiếng xấu là nữ nhi bất hiếu, làm cho những thiếu gia danh môn vọng tộc còn ai dám cưới người mang danh bất hiếu cùng ác nữ? Thái tử nguyện ý nạp Tề Hoàn làm Lương Đễ, hai mẫu nữ các ngươi nên trộm vui mừng, đúng cho là nữ nhi của mình là bảo bối sao?" Dương Quân Nhu uống ngụm trà, thanh cao thấp , thấy sắc mặt của Lục thị càng ngày càng tái nhợt, nàng cảm thấy trong lòng hồi thống khoái.

      Lục thị hơi khó thở ở tim, kìm nén đến nỗi bà hô hấp thoải mái, bà tất nhiên biết làm liên lụy tới A Hoàn, giống như nước mặt chảy đầm đìa ở trước mặt, bà lại đau lòng cùng khó chịu, nhưng lại thể làm bộ kiên cường, "Đây cũng là chuyện của mẫu nữ chúng ta, A Hoàn bị hiểu lầm danh tiếng thế nào, nó vẫn là chính nữ Tề gia, khác với Dương Quân Nhu ngươi."

      "Hừ, có cái gì bất đồng, còn đều là số mệnh làm thiếp, làm thiếp cho thái tử so với thiếp của những hoàng tử khác có thể cao quý hơn sao?" Dương Quân Nhu cười lạnh, .

      Lục thị giận đến ngón tay run rẩy, nếu như Dương Quân Nhu lấy chuyện khác công kích bà, bà có thể lạnh nhạt xử lý, nhưng dính đến A Hoàn, Lục thị rất khó tỉnh táo ứng đối.

      "Hoàng thượng chưa từng hạ chỉ, ngươi liền có thể biết được ý tứ của hoàng thượng, xem ra Dương trắc phi đơn giản, thánh ý cũng có thể đoán được chính xác, biết là Dương trắc phi từ đâu biết được, chẳng lẽ là Tứ hoàng tử cho ngươi?" Ngoài cửa, Tề Hoàn thanh lành lạnh  vang lên.

      Dương Quân Nhu nghe vậy sắc mặt biến hóa, quay đầu nhìn chằm chằm Tề Hoàn đứng ở cửa bên, "Chuyện như vậy mọi người ai cũng biết được, ngươi đừng mơ tưởng hãm hại Tứ hoàng tử."

      "Người người đều biết được?" Tề Hoàn giễu cợt cười tiếng, từ từ vào, "Ai dám đây chính là ý chỉ của hoàng thượng? Ai dám?"

      muốn sống nữa mới dám bọn họ dám tùy ý hiểu thánh ý.

      Dương Quân Nhu sắc mặt lúc trắng lúc xanh, Tề Hoàn kéo theo Tứ hoàng tử vào, cái này đề cập đến quá nhiều vấn đề, nếu truyền ra ngoài, người khác còn tưởng rằng Tứ hoàng tử hôm nay có thể quyết định ý tứ  hoàng thượng . . . . . .

      Tứ hoàng tử nhất định cho là nàng làm hư đại của , chừng vì vậy chọc giận

      "Phu nhân. . . . . ."

      Đúng lúc Tề Hoàn cùng Dương Quân Nhu giằng co, sau lưng lại truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Hạ Trúc.

      Lục hoàng tử ơi là Lục hoàng tử, tội quá :-(
      tart_trung, susu, duyenktn112 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 163: Thiếp thất đều là người bất hiếu
      Edit:Yên Chi
      Beta : Tiểu Đông Tà

      Nghe được tiếng kêu sợ hãi của Hạ Trúc, Tề Hoàn vội vàng quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Lục thị sắc mặt tái nhợt, che ngực như muốn té xỉu.

      Trong lòng nàng cả kinh, tay đè lại người của Lục thị người, tay vuốt  ngực cho bà.

      Lục thị mới vừa bị Dương Quân Nhu đả kích, rất ấm ức ở trong lòng thể trở lại bình thường, hai mắt tối sầm, mất tri giác, may là có Tề Hoàn ở chỗ này, nếu cũng biết phải làm sao?

      Dương Quân Nhu bị Tề Hoàn mấy câu giận đến sắc mặt đại biến, lửa giận trong lòng sôi trào, nhìn thấy Lục thị giờ có bộ dáng gần như muốn chết, vừa hồi thống khoái, tựa hồ hận làm cho Lục thị ở chỗ này tắt thở.

      Lúc này, Tương Vương phi cùng với Tứ hoàng tử phi đồng thời trở về, nhìn thấy tình hình ở đình nghỉ mát, sắc mặt cũng khẽ biến, vội vàng vào.

      "Tề phu nhân, đây là chuyện gì xảy ra? Mau, mau cho người  mời thái y." Tương Vương phi gấp giọng phân phó, tới bên cạnh Lục thị, "Sắc mặt kém như vậy, xảy ra chuyện gì?"

      Lục thị lúc này chậm rãi tỉnh lại, mở mắt liền nhìn thấy Dương Quân Nhu liếc nhìn mình, trong lòng lại buồn bực.

      "Chỉ là ngực có chút khó chịu, có gì đáng ngại." Lục thị quay đầu, cười với Tương Vương phi, chỉ là sắc mặt bà tái nhợt, nụ cười có vẻ đặc biệt suy yếu mệt mỏi.

      Tương Vương phi quay đầu lại lạnh lùng liếc nhìn Dương Quân Nhu cái, ngay từ lúc trong bữa tiệc, bà xác định Dương trắc phi này có địch ý với mẫu nữ Lục thị, hôm nay Lục thị bị làm tức thành bộ dáng này, nghĩ đến thoát khỏi liên quan tới nàng ta, hừ, chỉ là trắc phi nho , lại dám đến Tương Vương phủ của bà giương oai, Tề phu nhân mang thai thế này, nếu xảy ra chuyện ở Tương Vương phủ của bà, Tề gia làm sao bỏ qua?

      Bị Tương Vương phi ánh mắt bén nhọn nhìn có chút chột dạ, Dương Quân Nhu quay đầu, vẫn là gương mặt ngạo khí.

      Tề Hoàn lòng lo lắng cho Lục thị, thấy bà vừa tỉnh lại, mạch tượng cũng có vấn đề gì, liền giọng hỏi, "Mẫu thân có cảm thấy nơi nào khó chịu ?"

      ra muốn hỏi chính là thai nhi có gì thoải mái  ?

      Lục thị áy náy nhìn nữ nhi cái "Ta sao."

      Bà và thai nhi vẫn rất ổn, lại có nữ nhi hết lòng chăm sóc, làm sao dễ dàng gặp chuyện gì chứ.

      Tề Hoàn rốt cuộc yên tâm, quay đầu nhìn Dương Quân Nhu, ánh mắt rét lạnh, "Dương trắc phi, có người nào làm mẫu thân mà mong nữ nhi mình có chuyện tốt, những người khác bên ngoài hiểu lầm ta, tại sao lại có liên quan tới mẫu thân của ta? Chẳng lẽ ngươi trở thành trắc phi của Tứ hoàng tử, cũng là bởi vì ở nhà ngươi cũng bất hiếu? Nếu theo như những việc ngươi vừa , nữ tử trong thiên hạ làm thiếp rất nhiều, chẳng lẽ cũng là do bất hiếu hay sao ?"

      Lời này , nặng nặng, nghe hiểu, tuy nhiên cũng làm cho sắc mặt thay đổi.

      Hậu cung của hoàng thượng có ba nghìn mỹ nữ, trừ hoàng hậu nương nương, những nữ nhân khác đều có thể là thiếp, cho dù là Mộ Dung quý phi là mẫu thân của Tứ hoàng tử, nhưng cũng chỉ là thiếp.

      Bị Tề Hoàn như vậy, những lời của Dương Quân Nhu đắc tội ít, ngay cả mẹ chồng của mình cũng xem như bị mắng.

      để cho Dương Quân Nhu có cơ hội phản bác, Tề Hoàn tiếp, "Dương trắc phi từ đây về sau khi chuyện cần phải cẩn thận cho thỏa đáng chút, chớ để cho người nhà bị liên lụy, thánh ý làm sao bọn ta có thể tính toán, mà còn tự kết luận."

      Lời này vừa ra, Tứ hoàng tử phi sắc mặt liền tốt, nàng hung hăn trợn mắt nhìn Dương Quân Nhu cái.

      Dương Quân Nhu ôm hận nhìn Tề Hoàn.

      Tề Hoàn quay đầu lại, thi lễ cùng Tương vương phi, là thân thể của Lục thị hơi khó chịu, xin phép được cáo từ trước, cũng muốn ở lại nơi này quấy rầy nhã hứng của mọi người

      Tương Vương phi cũng lưu người lại, hỏi han Lục thị vài câu, rồi cho nha hoàn thân cận của mình đưa mẫu nữ hai người ra ngoài.

      Rồi sau đó, Tương vương phi mới nhìn về phía Tứ hoàng tử phi, ngụ ý ," Tứ hoàng tử phi, mặc dù giờ phụ nữ có thai tinh thần tốt, nhưng quy củ trong nhà, vẫn thể nào có, chút cũng hiểu quy củ, làm thế nào mà dạy đây."

      "Tạ Tương Vương phi dạy bảo." Tứ hoàng tử phi cắn răng, chỉ cảm thấy hôm nay mặt mũi bị Dương Quân Nhu làm cho mất sạch.

      đường trở về, Tề Hoàn vẫn nắm tay Lục thị, xe ngựa chậm rãi về phía trước, làm cho người ta cảm thấy lắc lư.

      "A Hoàn, đều là ta làm liên luỵ con." Lục thị thương tiếc áy náy nhìn nữ nhi trước mặt, bị Dương Quân Nhu làm cho ảnh hưởng, nếu phải nàng, A Hoàn như thế nào lại cùng Tề Chính Khuông to tiếng, làm sao bị mang danh là nữ nhi bất hiếu.

      Nếu như phải là như vậy, thái tử sao lại dám xin chỉ muốn nạp A Hoàn làm thiếp?

      Tề Hoàn nhàng lắc đầu, giọng , "Mẫu thân, chuyện này làm sao mà cùng người có quan hệ chứ? Có hiếu cùng bất hiếu, có ở miệng của người khác, mà là ở tâm."

      Ngày đó là nàng cố ý muốn chọc giận Tề Chính Khuông, ép Tề Chính Khuông đuổi mẫu nữ các nàng ra cửa, nếu như phải là nàng cố ý làm như vậy, Tề Chính Khuông làm sao lại mắng nàng bất hiếu? lại, chính là nàng làm liên lụy tới mẫu thân.

      "Chỉ là kể từ đó. . . . . . Chuyện cả đời của con khỏi bị tắc nghẽn. . . . . ." Lục thị khổ sở .

      Tề Hoàn thờ ơ nở nụ cười, "Chỉ là đợi tin lời đồn liền nhận định nữ nhi như vậy, coi như bọn họ muốn kết hôn, con còn khinh thường muốn gả cho đấy."

      Lục thị bị chọc cho cười tiếng, nữ nhi bị hiểu lầm bà cũng mất hứng, nhưng bà còn là lo lắng Triệu phu nhân bên kia. . . . . . Cũng biết tin tưởng lời đồn hay .

      "A Hoàn, hai ngày nay có gặp Tam Sư Huynh ?" Lục thị thử dò xét hỏi, nữ nhi cùng bà luôn luôn thân thiết, nhưng bà còn thấu lòng của A Hoàn, biết nàng đối với Triệu Ngôn Ngọc đến tột cùng là nghĩ như thế nào.

      Nhắc tới Triệu Ngôn Ngọc, Tề Hoàn nụ cười hơi thu lại, " gặp huynh ấy."

      Lục thị bị giọng tức giận của nàng làm cho ngẩn ra, chẳng lẽ là cùng Triệu Ngôn Ngọc đùa bỡn rồi sao?

      " ra Tam Sư Huynh của con cũng tệ. . . . . ." Lục thị , kinh đô nhiều thanh niên tài tuấn như vậy, bà chỉ cảm thấy Triệu Ngôn Ngọc thích hợp với A Hoàn, ít nhất tương lai sau khi gả A Hoàn , cần phải lo lắng mẹ chồng cùng nàng dâu chung đụng tốt.

      Tề Hoàn lại chu chu cái miệng nhắn, tựa vào bên cạnh Lục thị, muốn nhắc tới Triệu Ngôn Ngọc.

      Nhìn thấy nữ nhi ở trước mặt nàng lộ ra bộ dáng trẻ con, Lục thị sủng ái mà cười, liền đề cập đến Triệu Ngôn Ngọc nữa.

      Về đến nhà, Tề Chính Khuông còn chưa có trở lại, Lục thị trở về phòng nghỉ ngơi, trong chốc lát, có hai thái y tự mình đến chẩn mạch cho Lục thị, là do Tương Vương phi phái tới, người khác là do Tứ hoàng tử phi cho tới.

      Hai người này đều am hiểu về những triệu chứng của sản phụ, là thái y chuyện dụng của ít phi tử trong cung.

      Đều thân thể của Lục thị có việc gì, thai nhi bình thường, nhưng vẫn kê ít thuốc dưỡng thai.

      Sau khi đưa hai vị thái y về, Lục thị cùng Tề Hoàn về phản ứng dị thường của Dương Quân Nhu ‘Bằng tính tình ngày thường của nàng ta, hôm nay quá vọng động rồi, những lời mà nàng ta hôm nay truyền tới tai tứ hoàng tử, chỉ sợ hậu quả khó có thể tưởng tượng được "

      "Đó là đáng đời nàng ta." Tề Hoàn hừ lạnh, Tứ hoàng tử lúc này thể có nửa điểm gì sơ xuất, Dương Quân Nhu hôm nay lại vừa đúng làm cho người ta bắt được lỗi của  Tứ hoàng tử, lấy tính tình tàn bạo của Tứ hoàng tử, coi như đánh chết nàng, cũng có kết quả gì tốt.

      "Ta xem nàng còn chưa hết hi vọng, nếu như thế nào lại mất lý trí." Dương Quân Nhu chính là chưa hết hi vọng với Tề Chính Khuông, cho nên nhìn thấy Lục thị mang thai mới có thể bị ghen tỵ che mất lý trí.

      "Nàng nếu chết tâm rồi, làm sao vẫn cùng nữ nhân bên kia cấu kết ở chung chỗ" Tề Hoàn lạnh giọng .

      Lục thị mi tâm nhăn lại, "Những thứ hương lộ quả là Dương Quân Nhu đưa vào hay sao?"

      Tề Hoàn trả lời, "Hương lộ này là do người phụ trách trong cung đình thu mua của thương nhân, sổ sách là thượng đẳng, tổng cộng mười bình, Thu di nương cùng Nhị thẩm lấy bốn bình, trong đó hai bình là đưa đến tặng cho người, người đưa hương lộ tới mà con cùng nhị thẩm bắt được phải người có bậc cấp cao, nhưng lại dễ dàng phát , con phái người lục soát nàng lần, cũng có phát ra hương lộ khác nữa."

      " đúng là. . . . . . có chứng cớ chứng minh nàng muốn độc hại ta, hương lộ này phải vật tầm thường, nàng có bản lãnh cao như vậy làm ra hai chai giống nhau như đúc mà còn phải để cho người phát , trừ phi có người ở bên ngoài đưa tới cho nàng ta?" Lục thị thần sắc trong mắt lạnh xuống, Thu di nương rất khẩn trương muốn hại bà a.

      "Bất kể hương lộ này là từ đâu tới, cũng thể giữ bà ta lại ở chỗ này được." Tề Hoàn giọng , rất sợ Lục thị mềm lòng, "Lưu bà ta lại, là mối họa."

      Thu di nương là nha hoàn hồi môn do Lục thị mang tới, bà đối với nha hoàn này với người khác  giống nhau, nhưng nghĩ độc phụ mang nhiều dã tâm, "Con dựa theo ý của phụ thân làm , trước nhốt bà ta trong trang viện, còn lý do. . . . . . Chỉ là, chuyện như vậy tạm thời đừng cho Thụy nhi biết, đến lúc đó với , Thu di nương bị bệnh nặng, tránh cho trong lòng nó có vướng mắc."

      Cho tới nay, Lục thị cùng Tề Hoàn đều vô cùng thương Thụy nhi, nếu như phải là Lục thị có thai, bà muốn thu Thụy nhi làm đích tử, lui về phía sau dạy thành người. . . . . . Hôm nay lại gặp phải chuyện của Thu di nương, bà lo lắng nhất là đừng làm quá mức liên lụy đến Thụy nhi.

      "Thụy nhi là đứa bé thiện lương, coi như đệ ấy về sau biết được, cũng hiểu." Tề Hoàn giọng xong, hôm đó Thụy nhi ở bên ngoài viện Thu di nương nấn ná , nàng biết, lại biết nó với đệ đệ thế nào.

      Có lẽ, đợi lớn lên chút, .

      Lục thị nhàng thở dài, "Bà ta chịu ra là ai đưa hương lộ cho bà ta, về sau trong nhà bên này càng thêm cẩn thận chút, đừng làm cho người nọ lại có cơ hội, chừng lần sau đầu độc là người khác đó."

      "Mẫu thân, người yên tâm, nữ nhi tự có chủ trương." Tề Hoàn , nàng ngày mai muốn đích thân chuyến đến Dương phủ, cùng Dương phu nhân hảo hảo chuyện.

      Nàng vẫn cảm thấy, Dương phu nhân cùng Dương Quân Nhu phải cùng loại người, Dương phu nhân đưa hoa giao kia . . . . . . Chỉ sợ là bị lợi dụng rồi.

      Lục thị gật đầu cái, "Chuyện của Thu di nương, hãy để cho ta an bài , con dù sao chỉ là tiểu thư khuê các, chớ đến lúc đó lại bị xấu"

      Tề Hoàn đáp tiếng, dù sao chỉ cần đuổi Thu di nương ra ngoài là tốt rồi.

      Lục thị sai Hạ Trúc gọi hai vị ma ma sức lớn vào, phân phó họ ngày mai thầm lôi Thu di nương lên xe ngựa, sau đó đưa đến dưới chân núi Hoành Sơn ở trang viện.

      Đó là địa phương vô cùng vắng vẻ.

      Hai ma ma đồng ý.

      Lúc chạng vạng, Tề Chính Khuông mặt đen trở lại, tới thượng phòng, chỉ hỏi tình huống thân thể của Lục thị, nghĩ đến hẳn là nghe chuyện xảy ra hôm nay ở Tương Vương phủ rồi.

      Thấy Lục thị bình an vô , Tề Chính Khuông cũng dừng những lời mắng tức giận Dương Quân Nhu, Tứ hoàng tử cũng oán giận rồi.

      Lục thị trấn an ông ta mấy câu, liền với ông muốn đưa Thu di nương vào trong trang viện.

      Tề Chính Khuông lòng nghĩ tới thai nhi của Lục thị, đối với chuyện hay ở của Thu di nương  cũng thèm để ý, phất tay cho Lục thị quyết định.

      Hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, cả đại trạch hoàn toàn yên tĩnh, Thu di nương ngủ bị nhét chặt   miệng, bị lôi ra khỏi cửa sau, áp lên xe ngựa, lặng lẽ rời khỏi kinh đô.

      . . . . . .
      tart_trung, susu, duyenktn19 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 164: Tới cửa xin lỗi
      Edit: Yên Chi
      Beta: Tiểu Đông Tà

      Thu di nương bị đưa , tin tức này được truyền lặng lẽ trong Tề trạch, ai biết nguyên nhân, nhưng đều suy đoán, trong lòng cũng bắt đầu sợ hãi Lục thị là loại người có thủ đoạn lưu tình này, Thu di nương chỉ được lão gia sủng ái mấy tháng, nghĩ tới trêu chọc Lục thị, mới trở về bao lâu, liền cho người giải quyết

      Về sau nếu là có chuyện gì phạm đến Lục thị, đó phải là bị chết nhanh hơn chút sao?

      Trong khoảng thời gian ngắn, người người cảm thấy lo lắng, ở trước mặt Lục thị càng thêm năng thận trọng, lại dám tùy tiện tìm lời thử dò xét.

      Thụy nhi khi trời sáng tới phòng của Thu di nương, phát những gương mặt quen thuộc đều thấy đâu, bao gồm nô tỳ cận thân bên cạnh Thu di nương, cũng đều thấy……

      đứng trong nhà ngẩn người hồi lâu, mắt rất chua rất xót, cảm giác giống như có gì đó rơi vào mắt, rồi lại bị lấy ra, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, rất ngơ ngẩn, biết kế tiếp nên làm cái gì.

      "Nhị thiếu gia, chúng ta trở về thôi" nha hoàn của Thụy nhi thương hại nhìn , giọng , đành lòng nhìn ở nơi này thấy cảnh thương tình.

      "Mẫu thân nơi đó có khách, trước hết nên thỉnh an, về trong phòng đọc sách thôi." Tề Thụy chết lặng gật đầu cái, ra ngoài, quay đầu lại nữa.

      Rất nhanh, có người báo tình cảnh của Thụy nhi cho Tề Hoàn biết, Tề Hoàn nghe xong, lộ ra vẻ mặt được yên tâm.

      "Mấy ngày nay chăm sóc cho Thụy đệ đệ cẩn thận, đệ ấy và Thu di nương phải là cùng loại người, chăm sóc tốt cho đệ ấy." Tề Hoàn với nha hoàn vừa tới.

      "Nô tỳ cáo lui." Nha hoàn kia thi lễ, giọng lên tiếng.

      Nha hoàn này là do Lục thị an bài cho Thụy nhi, tên là Tú Thải, chăm sóc cho cuộc sống thường ngày của Thụy nhi.

      "Tiểu thư, muốn đến chỗ của phu nhân sao?" Bạch Hủy sau khi Tú Thải rời , giọng hỏi Tề Hoàn.

      " , ngươi nhìn chút, khi nào Dương phu nhân rời , liền mời cho được bà ấy tới nơi đây." Vốn là nàng tính hôm nay chuyến đến Dương phủ, nghĩ tới còn chưa có ra cửa, Dương phu nhân lại đến, bảo là muốn đến thăm Lục thị.

      Nghĩ đến chắc là chuyện hôm qua ở Tương Vương phủ truyền đến tai của Dương phu nhân, cho nên là bà ấy đến bồi tội thay cho Dương Quân Nhu, nàng tin tưởng mẫu thân cũng chuyện quá lâu với Dương phu nhân, dù sao chuyện hoa giao cũng chưa biết , họ còn hoài nghi đối với Dương phu nhân.

      Bạch Hủy dạ tiếng, nhàng ra ngoài.

      "Ân , những thứ hoa giao kia đâu?" Tề Hoàn hỏi.

      "Đều cất rồi, tiểu thư định làm gì?" Ân trả lời.

      Tề Hoàn , " lấy chút đến đây , Dương phu nhân rất nhanh tới, ta muốn bà ấy nhìn."

      Dương phu nhân chính xác là nghe về việc làm của Dương Quân Nhu ở Tương Vương phủ, mới quyết định hôm nay đến Tề gia, vốn là bà có ý định này, chỉ là trước thời gian mà thôi.

      nghĩ ra, nếu như phải là nữ nhi danh nghĩa của mình, bà muốn hung hăng mặc kệ, cũng trở thành trắc phi của tứ hoàng tử rồi, vẫn còn chưa chết tâm, Lục thị mang thai liên quan gì tới nàng đây? Ghen tỵ có ích gì, còn bằng chính mình chịu thua kém chút.

      Lần trước khi bày cho bà đem hoa giao tặng cho Lục thị, còn tưởng rằng nàng nghĩ thông suốt, nghĩ tới cho tới bay giờ vẫn còn chưa chết tâm.

      Rất may là Lục thị có xảy ra chuyện gì, nếu đắc tội với Tề gia.

      ". . . . . . Điệt nữ của ta có lúc chuyện biết đúng mực, hôm qua mạo phạm Tề phu nhân, kính xin Tề phu nhân đại lượng, chớ chấp nhặt với nàng, ta thay nàng bồi tội với ngươi." Dương phu nhân sau khi hỏi thăm Lục thị mấy câu, hàn huyên mấy câu việc nhà rốt cuộc vào vấn đề chính.

      Hôm qua sau khi Dương Quân Nhu trở về, Tứ hoàng tử phi phạt nàng úp mặt vào tường sám hối, sau lại Tứ hoàng tử trở lại trong phủ, thiếu chút nữa hành hung nàng trận, cũng may còn nể mặt Dương Uy, có động thủ .

      Chỉ là cũng làm cho Dương Quân Nhu nhớ được trận dạy dỗ này, Tứ hoàng tử cho phép nữ nhân của mình ở bên ngoài hưu vượn làm liên lụy tới , coi như Dương Quân Nhu thầm giúp làm việc, cũng giống như thế.

      Lục thị đối với Dương phu nhân vẫn có ấn tượng cực tốt, cho nên tin tưởng lắm những thứ hoa giao kia là thuốc do bà ta đưa đến, nhưng cũng nên có tâm phòng bị người, bà lúc này cũng dám khẳng định Dương phu nhân đến cùng là cùng nhóm người với Dương Quân Nhu hay , "Dương trắc phi nhanh mồm nhanh miệng, là người sảng khoái."

      Dương phu nhân than tiếng, "Cũng dễ dàng đắc tội với người, Tề phu nhân, ra Quân Nhu bản tính kém, chỉ có lúc quá cố chấp thôi."

      Nếu như phải là Tề Chính Khuông đứng bình thường, Dương Quân Nhu như thế nào lại nghĩ luẩn quẩn?

      "Có mấy lời. . . . . . Ở trước mặt người mình chút cũng sao, Dương trắc phi dù sao vẫn còn trẻ, nhưng có lúc sai, người khác cũng mặc kệ trẻ tuổi hay trẻ tuổi, Dương phu nhân, ngươi thấy đúng ?" Lục thị nhàn nhạt cười .

      Dương phu nhân giọng phải.

      "Ta cũng có việc gì rồi, Dương phu nhân cũng cần lo lắng, chỉ là hi vọng Dương trắc phi về phía sau chú ý nhiều hơn."

      "Nàng biết sai lầm rồi." Dương phu nhân .

      Lục thị cười cười, Dương Quân Nhu biết lỗi sao? Sợ rằng ngoài miệng hiểu biết sai rồi, nhưng trong lòng cũng nghĩ như vậy thôi.

      Dương phu nhân trong lòng than tiếng, biết Lục thị đối với Dương Quân Nhu có nhiều tình nghĩa, bà vốn còn muốn thay Dương Quân Nhu nhiều lời tốt hơn, nhưng vừa nhìn thấy biểu tình Lục thị, liền biết gì cũng đều vô dụng rồi.

      Bà đứng dậy cáo từ.

      Lục thị có giữ bà, kêu Hạ Trúc tiễn khách.

      Dương phu nhân vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy nha hoàn bên cạnh Tề Hoàn tiến lên đón, khom gối thi lễ cái, "Dương phu nhân, tiểu thư chúng tôi mời người qua đó chút chuyện, biết người có thể hay ?"

      Lúc này tìm bà để chuyện, tất nhiên phải là cùng tán gẫu rồi, Dương phu nhân gật đầu cái, cùng Bạch Hủy đến Hoàn viên.

      Tề Hoàn đứng ở thềm đá chờ, nhìn thấy bóng Dương phu nhân tới bên cửa, lập tức tiến lên đón, nhàng thi lễ, "Dương phu nhân, mạo muội mời người tới đây, xin tha lỗi."

      "Tề tiểu thư khách khí." Dương phu nhân cười lắc đầu, bà vẫn cảm thấy Quân Nhu là người thông minh rất có tâm kế, nhưng là so sánh với tiểu nương trước mắt này, hiển nhiên còn kém chút.

      Cùng đối địch với Tề Hoàn . . . . . . Quân nhu rất khó thắng được.

      Đưa Dương phu nhân vào trong nhà, sau khi dâng trà, Tề Hoàn kêu Bạch Hủy cùng Ân ra ngoài cửa đứng hầu.

      " biết Tề tiểu thư tìm ta có chuyện gì?" Trong nhà có người khác, Dương phu nhân nghĩ thầm Tề Hoàn tìm mình khẳng định cùng Dương Quân Nhu khỏi liên quan, chẳng lẽ Quân Nhu lại làm chuyện gì?

      Nghĩ đến điểm này, bà cảm thấy đau cả đầu, đối với nữ nhi này càng ngày càng cảm thấy nhức đầu.

      mặt bàn để cái chén sứ, Tề Hoàn đem nắp lấy ra, bên trong là mấy miếng hoa giao, "Dương phu nhân, còn nhận ra hoa giao này ?"

      "Đây là. . . . . ." Dương phu nhân giật mình, cầm lên mảnh hoa giao nhìn kỹ, "Đây là hoa giao trước đó ta đem đến cho Tề phu nhân?"

      Tề Hoàn chỉ chỉ bên hộp, "Hoa giao phu nhân mang tới đều ở bên trong này."

      Dương phu nhân sắc mặt rét lạnh, "Ý của Tề tiểu thư, là hoa giao này có vấn đề?"

      Tề Hoàn gì, chỉ là lại lấy chén, đem hoa giao bỏ vào, lại thêm chút rượu trắng, bao lâu, màu sắc hoa giao dần dần có chút thay đổi.

      "Hoa giao này có loại hương liệu ở Tây Vực, mùi vị rất nhạt, căn bản bị mùi tanh của hoa giao làm mất , nhưng loại hương liệu này gặp phải rượu mạnh thay đổi màu sắc. . . . . ." Tề Hoàn giọng giải thích, thuận tiện đem lợi hại của hương liệu cho Dương phu nhân.

      Dương phu nhân sắc mặt của lúc trắng lúc xanh, " là. . . . . . Hoa giao ta đưa cho Tề phu nhân sao?"

      "Nếu như Dương phu nhân trong nhà còn có còn dư lại chút, có thể thử xem, liền biết ta hay giả." Tề Hoàn .

      "Làm sao có thể" Dương phu nhân kinh nghi bất định, hoa giao này lại có độc?

      Tề Hoàn mặt lộ vẻ cười yếu ớt, "Dương phu nhân, hoa giao phải người muốn đưa cho gia mẫu, mà là có người nhờ người đưa tới, người này dụng tâm hiểm ác, Dương phu nhân cần phải cẩn thận hơn nhiều."

      "Này Tề phu nhân. . . . . ." Dương phu nhân sắc mặt trắng bệch, bà bị lợi dụng rồi sao? nghĩ tới bà khôn khéo đời, lại cũng bị lợi dụng.

      "Gia mẫu ăn thứ hoa giao này, vốn cho là Dương phu nhân. . . . . . Chẳng qua ta nghĩ, Dương phu nhân là người quang minh lỗi lạc, đến nỗi làm ra chuyện như vậy, huống chi, chúng ta cùng người có thù hận, người tại sao có thể như vậy hại mẫu thân của ta." Tề Hoàn cười .

      Dương phu nhân nhìn chằm chằm hoa giao, đáy mắt phát ra ánh tức giận, "Tề tiểu thư, ngươi yên tâm, ta nhất định cho các ngươi cái công đạo, may là Tề phu nhân có việc gì, nếu . . . . . . Nếu ta đây đời này cũng khó mà an tâm."

      Tề Hoàn đôi mắt sắc hơi thu lại, nàng là ai bày Dương phu nhân đưa hoa giao, dù sao mục đích của nàng đạt được.

      "Tề tiểu thư, ta biết xin lỗi lệnh đường thế nào, chuyện này. . . . . . Chuyện này là Dương gia chúng ta xin lỗi các ngươi." Dương phu nhân khàn giọng , bà ban đầu tặng hoa giao, Lục thị chút phản ứng cũng có, nàng còn tưởng rằng là Lục thị muốn lui tới với Dương gia.

      nghĩ tới. . . . . . nghĩ tới. . . . . . Bà lúc này là vừa giận vừa sợ, hận được lập tức đến trước mặt Dương Quân Nhu, hỏi câu nàng đến tột cùng là rắp tâm cái gì, thậm chí ngay cả mẫu thân của nàng cũng muốn hãm hại, coi như phải ruột, mình đối xử với nàng còn chưa đủ sao?

      "Dương phu nhân cũng bị lợi dụng, gia mẫu hiểu mà." Tề Hoàn .

      Dương phu nhân ngực kịch liệt phập phòng, lúc lâu mới bình tĩnh lại, "Tề tiểu thư hôm nay có thể đối chất với ta như vâyk, là tin tưởng ta, Dương gia vô cùng cảm kích."

      Tề gia ở kinh đô đến tột cùng hết sức quan trọng, bà nắm chắc, nếu như Tề Hoàn trực tiếp đem hoa giao đưa đến chỗ Lục Hiền phi, đến lúc đó có tội cũng chừng lại là mình, còn phải làm liên lụy tới lão gia.

      là quá hiểm

      ít lời cảm kích với Tề Hoàn, Dương phu nhân lúc này mới cáo từ rời , nhìn bà bước chân vội vàng, nghĩ đến sau khi trở về nhất định tìm Dương Quân Nhu.

      Dương Quân Nhu là hung ác , ngay cả người thân cũng lợi dụng, thế nào cần suy nghĩ chút hậu quả đây?

      Giải quyết xong chuyện hoa giao này, Tề Hoàn tâm tình nhõm ít, nhưng còn có chuyện của mình còn chưa giải quyết, Lão Thái Gia hai ngày nay tựa hồ cũng vào cung, biết từ chỗ hoàng thượng có cái gì.

      Mang theo Bạch Hủy, Tề Hoàn tới uyển.

      "Tiểu sư muội, lâu thấy mặt, có phải cảm thấy ta lại tuấn tiêu sái hơn ?" Vừa vào uyển, còn chưa nhìn thấy Lão Thái Gia, Tề Hoàn liền nghe đến có đạo thanh quen thuộc từ tường truyền đến.

      mặt nàng vui mừng, ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy bóng dáng màu xanh tiêu diêu tự tại  đứng ở tường rào uyển, cười rực rỡ như ánh nắng mặt trời nhìn nàng.

      "Đại sư huynh làm sao huynh lại ở chỗ này?" Tề Hoàn kinh ngạc hỏi.
      tart_trung, susu, duyenktn113 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :