1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 145: Gặp mặt
      Edit - Beta: Tiểu Đông Tà

      Trong trang viện, người làm cũng biết tại sao mẫu nữ Lục thị đột nhiên vội vàng tới đây ở, chỉ là nơi này Quản gia đều là Lục thị tay đề bạt lên, cũng có suy đoán cái gì.

      Chuyện Lục thị mang thai chỉ có nha hoàn hộ tống tới trang biết, vì tránh cho nhiều người nhiều miệng, Tề Hoàn khiến mọi người được cái gì, đợi Lục thị dưỡng thai ổn định .

      Để Lục thị có thể buông lỏng tâm tình, Tề Hoàn hề nhắc tới Tề Chính Khuông cùng những người khác trong nhà nữa, chỉ chuyện Lục thị nên dưỡng thai thế nào.

      Lục thị đối với chuyện mình mang bầu vẫn thể tin được, muốn cho người tìm đại phu, lại cảm thấy việc này làm Tề Chính Khuông biết.

      " bằng tìm sư phụ con " Tề Hoàn , "Sư phụ y thuật cao minh, vừa có thể xác định mẫu thân người có thai hay , còn có thể cho người dưỡng thai thế nào đấy."



      " cũng phải, ta cũng lâu thấy Triệu phu nhân rồi, nếu có thể là tỷ ấy, thể tốt hơn được nữa." Lục thị cười .

      "Vậy con cho Bạch Hủy mời sư phụ." Tề Hoàn , đứng lên ra ngoài cửa rồi.

      Lục thị nhè vỗ bụng, khóe miệng nhịn được nâng lên tia cười, tới nơi này, vậy cái gì cũng muốn nghĩ, hảo hảo dưỡng thân thể thôi.

      Sau giữa trưa, ánh mặt trời hơi ấm từ từ rải vào trong nhà, Tề Hoàn tỉnh ngủ, bên ngoài cũng phải phong cảnh Hoàn viên nàng quen thuộc, nơi này phải Hoàn viên, là ở điền trang rồi.

      Nguyên nhân vốn là gần núi, nhiệt độ trong trang ràng nếu so với trong thành thấp hơn, may là họ mang đủ áo qua mùa đông.

      "Ân ." Tề Hoàn phủ thêm áo choàng, ngồi xuống giường êm, cầm lấy trà nóng Ân bưng tới, " xem trong nhà thế nào, chớ kinh động người khác, cẩn thận hỏi thăm là ai xử lý chuyện vụn vặt trong nhà, còn nữa, bên cạnh hai vị thiếu gia là những gã sai vặt gì, gần đây có thay đổi cái gì, cũng hỏi thăm chút."

      "Tiểu thư hoài nghi lần này hai vị thiếu gia đánh nhau cùng gã sai vặt bên cạnh có quan hệ?" Ân hỏi.

      " phải hoài nghi, là khẳng định." Tề Hoàn , "Thụy đệ đệ bên kia. . . . . Phải đặc biệt chú ý, đừng làm cho Thu di nương phát giác."

      Ân giọng hỏi, "Người đây là hoài nghi Thu di nương?"

      Tề Hoàn như cười như , "Hôm qua ta cùng bà ta cãi cọ, là muốn biết bà ta rốt cuộc nghĩ gì, chỉ bằng bà ta với phụ thân ta những lời đó, ta hoài nghi bà ta, cũng rất khó."

      Ngày hôm qua chỉ lo cùng Tề Chính Khuông mạnh miệng, chỉ muốn ông ta chính mồm đuổi mẫu nữ các nàng ra ngoài, nàng rảnh lo lắng Thu di nương nàng dạy Tề Thụy những lời đó dụng ý là cái gì, có nghĩa là nàng để ở trong lòng.

      Thu di nương sai, những lời đó đích xác là nàng với Tề Thụy, nhưng dưới tình cảnh như vậy ra, là thành nàng xui khiến bày Tề Thụy đánh Tề Kính, nàng nghĩ giải thích thế nào đều là phí công, thể thừa nhận, Thu di nương người này đơn giản.

      Kiếp trước nàng chỉ đem chú ý đặt người Dương Quân Nhu, chưa bao giờ chú ý tới bên cạnh mẫu thân còn có Thu di nương có tiếng tăm gì, trong nhà gần chuyện xảy ra nhìn như mỗi chuyện đều cùng bà ta liên quan, nhưng đến tột cùng có quan hệ hay , biết được, Tề Hoàn cũng rất muốn biết, di nương này tựa hồ tranh quyền thế đến tột cùng giấu được bao lâu.

      Nếu như phải là nàng ra lời kia, Tề Hoàn còn chưa đem lực chú ý đặt người bà ta.

      Tề Hoàn cùng Ân giọng chuyện, đem tất cả nghi điểm hôm qua bày ra, mặc dù khả nghi nhất chính là Lưu di nương, nhưng Thu di nương mới làm cho Tề Hoàn cảm thấy nguy hiểm nhất, trước khi mẫu nữ các nàng trở về, nàng muốn đem khối u nhọt này trừ .

      Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân huyên náo, Tề Hoàn cùng Ân đều mở miệng nữa.

      Trầm Hương vào, cung kính thưa, "Tiểu thư, Triệu thiếu gia tới."

      Triệu Ngôn Ngọc? Tề Hoàn ngẩn ra, hồi kinh rồi sao? "Huynh ấy ở đâu?"

      "Ở bên kia phòng khách của phu nhân, Hạ Trúc cho người tới đây cho tiểu thư tiếng." Trầm Hương trả lời.

      "Phu nhân đâu?" Tề Hoàn đứng lên, hỏi Trầm Hương, bước chân ra phía ngoài.

      Lại , có mười mấy này nhìn thấy Triệu Ngôn Ngọc rồi, biết Vương gia thôn có thể thu hoạch gì, còn nữa, làm sao biết mình ở nơi này, chẳng lẽ qua Tề gia rồi hả ?

      Trầm Hương trả lời, "Phu nhân ngủ từ trưa đến nay chưa tỉnh."

      Tề Hoàn chậm rãi gật đầu cái, chẳng biết tại sao, tim có chút hơi căng, cũng chỉ là chút ngày gặp mặt, sao cảm giác tựa hồ như lâu.

      Rất nhanh tới viện của Lục thị, mới vừa vào cửa, liền gặp được Triệu Ngôn Ngọc từ trà sảnh ra, hôm nay mặc áo trường sam xanh bó tay, eo buộc đai lưng màu đen, dưới ánh mặt trời, hướng chỗ Tề Hoàn mà tới.

      Dưới ánh mặt trời ánh mắt trong suốt dịu dàng, thần thái tuấn, gương mặt tuấn lãng mang theo mỉm cười thản nhiên, tới trước mặt Tề Hoàn, ánh mắt thâm u dịu dàng, "Tiểu sư muội, ta trở về, có nghĩ tới ta ?"

      Tề Hoàn nhìn thấy vốn còn chút vui mừng, vừa nghe mở miệng, khuôn mặt nhắn trầm xuống, "Huynh như thế nào lại đến chỗ này?"

      "Dĩ nhiên là tới chuyện cùng tiểu sư muội. . . . . ." Lời còn chưa hết, Triệu Ngôn Ngọc mắt hơi híp, đôi mắt trầm thoáng qua tia lạnh, vươn tay, để ý xung quanh còn có nha hoàn, nhàng đỡ lấy mặt của Tề Hoàn, "Ai đánh muội?"

      Trầm Hương cùng Hạ Trúc đứng sau lưng Tề Hoàn, nhìn thấy động tác này của Triệu Ngôn Ngọc, cùng trọn tròn mắt.

      Tề Hoàn đỏ mặt muốn tránh tay của ra, cũng nhìn thấy đôi mắt hàn ngây ngẩn cả người.

      "Ai đánh hay sao?" Triệu Ngôn Ngọc thanh giống như mang theo Hàn tuyết ngàn năm, lạnh lùng làm cho người khác nhịn được muốn tổn thương.

      Tiểu sư muội của , nhìn thấy nàng mất hứng, trong lòng cũng cảm thấy đau, có người dám động thủ đối với nàng?

      Tề Hoàn kéo tay của xuống, đỏ mặt kêu lên, "Huynh tới rốt cuộc có chuyện gì?"

      Triệu Ngôn Ngọc thu lại ánh mắt lạnh lẽo, nàng , chắc chắn có biện pháp tìm được.

      " theo ta" để ý những nha hoàn kia trố mắt, dắt tay Tề Hoàn tay tới góc, giọng , "Ta qua Vương gia thôn rồi, đem chuyện năm đó điều tra, kiện kia. . . . . . Cùng phụ thân muội có liên quan, năm đó lúc thái tử hạ lệnh, lệnh tôn ở kinh đô, thái tử cũng bảo ông ta biết."

      Nghe được lời này của Triệu Ngôn Ngọc, Tề Hoàn đáy lòng thở phào nhõm, may là liên quan tới Tề gia.

      "Như thế, muội có bỏ qua khúc mắc hay , cần đối với ta canh cánh trong lòng được ?" Triệu Ngôn Ngọc cúi đầu nhìn nàng, thanh trầm xuống hỏi.

      Tề Hoàn ngẩng đầu lên, cùng bốn mắt nhìn nhau, ra, cho là mình chú ý chính là Tề Chính Khuông có tham dự chuyện Đồ Thôn hay , cho nên mới muốn tới Vương gia thôn sao?

      Nhìn kỹ , mới phát đen , vả lại tựa như gầy ít.

      Tâm, có chút ấm áp.

      "Huynh hồi kinh khi nào vậy?" Nàng giọng hỏi.

      "Đêm hôm qua." Triệu Ngôn Ngọc giọng trả lời.

      "Thái Tử Phi bên cạnh có nha hoàn lạ mặt, người nọ vóc người cùng Hâm nhi khác biệt lắm, ta thử dò xét mấy lần, cũng nhìn ra sơ hở, huynh cho Nhị Sư Huynh tìm cơ hội thử dò xét thôi." Tề Hoàn tránh trả lời vấn đề kia, phải nàng muốn trả lời, mà là biết thế nào.

      Triệu Ngôn Ngọc than tiếng, "Ta hiểu rồi, ta còn có chuyện muốn làm. . . . . ." dùng ngón cái nhàng phớt qua gò má sưng đỏ của nàng, "Bất kể là ai đánh muội, đều phải trả giá đắt."

      Tề Hoàn cau mày, muốn mở miệng liên quan đến , Triệu Ngôn Ngọc xoay người rời .
      tart_trung, susu, duyenktn112 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 146: Tâm tình của tốt
      Edit - Beta: Tiểu Đông Tà

      Cho đến khi bóng dáng của Triệu Ngôn Ngọc biến mất trong tầm mắt, Tề Hoàn mới nhớ tới nàng còn chưa có hỏi , từ nơi nào tra được chuyện năm đó liên quan tới Tề Chính Khuông? biến mất mười mấy ngày này, cũng chỉ là vì tra chuyện này sao?

      Tề Hoàn nhàng cắn môi, tim nhất thời dâng lên tâm tình ra được.

      Triệu Ngôn Ngọc xoay người, gương mặt tuấn tú này nụ cười dịu dàng dần dần biến mất, giống như khoác lên tầng Hàn Tuyết ngàn năm, đáy mắt thần sắc rét lạnh lạnh lùng, Phúc Sinh canh giữ ở bên ngoài cạnh xe ngựa nhìn thấy bộ dáng thiếu gia nhà mình, nhịn được rùng mình cái.

      "Trở về trong thành" Triệu Ngôn Ngọc lên xe ngựa, lạnh giọng mở miệng.

      Phúc Sinh vội vàng lên xe, lái xe hướng trong thành, vừa lái xe còn bên cẩn thận quay đầu lại quan sát Triệu Ngôn Ngọc tĩnh tọa , trong lòng nhịn được oán thầm, chẳng lẽ thiếu gia ở chỗ Tề tiểu thư bị cái gì kích thích? Trừ Tề tiểu thư, ai còn có thể cho thiếu gia trở nên đáng sợ như vậy?

      Triệu Ngôn Ngọc lại biết Phúc Sinh suy nghĩ gì, ngón tay thon dài nhàng gõ bệ cửa sổ, thanh rất cũng làm cho Phúc Sinh tim cứ nhói lên.

      Qua hồi lâu, Phúc Sinh rốt cuộc chịu nổi dáng vẻ trầm này của thiếu gia nhà mình, giọng mà thăm dò hỏi, "Thiếu gia, người tâm tình tốt? Hay là Tề tiểu thư chọc giận người rồi?"

      "Tiểu sư muội. . . . . ." Nhắc tới Tề Hoàn, Triệu Ngôn Ngọc sắc mặt trầm xuống, nhưng nghĩ đến chưởng ấn mặt nàng, mắt sắc vừa trầm xuống, "Quả có người làm ta tâm tình tốt."

      Coi như tiểu sư muội là ai đánh nàng, cũng có thể đoán được, dám đối với nàng động thủ trừ Tề gia trưởng bối còn có thể là ai? Mà người cũng chỉ có Tề Chính Khuông, chỉ có ông ta mới biết làm loại chuyện như vậy.

      Nàng bị đánh, rất cao hứng, mà làm cho người làm mất hứng lại càng cao hứng.

      Phúc Sinh bị giọng lạnh lẽo này của Triệu Ngôn Ngọc sợ tới mức rùng mình cái.

      Triệu Ngôn Ngọc muốn biết chuyện, chưa bao giờ kéo dài quá lâu, sau khi trở lại trong thành, lập tức phái người thăm dò điều tra Tề gia hai ngày nay xảy ra chuyện gì, quá nửa ngày, liền biết đầu đuôi gốc ngọn chuyện mẫu nữ Lục thị vì sao đến trang viên.

      Quả nhiên đoán lầm, là Tề Chính Khuông đánh tiểu sư muội của .

      Tuy Tề Chính Khuông là nhạc phụ tương lai của , nhưng tiểu sư muội của cũng phải ai muốn đánh liền đánh, vốn có ý định muốn cùng Tề Chính xung đột, nhưng bây giờ Triệu Ngôn Ngọc cũng nghĩ như thế.

      Đuổi hạ nhân xuống bao lâu, Quan Lãng cùng Vương Đại Bảo liền tới.

      Vương Đại Bảo nay là thị vệ thân cận thái tử, mặc dù vẫn thể trực tiếp tham dự các cuộc chuyện quan trọng của thái tử cùng các phụ tá khác, nhưng cũng coi là được thái tử tin tưởng.

      "Đệ phải hôm qua trở lại rồi sao? Hôm nay thế nào cả ngày cũng thấy người?" Quan Lãng vừa tiến đến liền đùng đùng hỏi Triệu Ngôn Ngọc, khách khí ngồi ở bên ghế Thái sư.

      " tìm tiểu sư muội sao " Vương Đại Bảo ánh mắt mập mờ nháy nháy, có ý tốt nhìn Triệu Ngôn Ngọc.

      Quan Lãng vội vàng ngồi thẳng người, "Lão Tam, ta nhớ đệ trước kia tựa hồ quá thích tiểu sư muội, thế nào sau khi đến kinh đô, luôn quấn nàng, đệ định làm gì?"

      Triệu Ngôn Ngọc mắt lạnh liếc nhìn bọn , gò má màu tiểu mạch phớt qua tia đỏ ửng dễ dàng phát giác, may là lúc này trong nhà ánh đèn u ám, có bị hai người trước mắt nhìn ra, "A Bảo, đừng quên huynh bây giờ là người của thái tử."

      "Ta cẩn thận." Vương Đại Bảo .

      "Đệ đến Vương gia thôn chuyến, tìm Lưu đại nhân năm đó bị thái tử bức bách Đồ Thôn, kiện kia cùng Tề Chính Khuông có quan hệ, giựt giây thái tử điện hạ Đồ Thôn, là Đường tiên sinh bên cạnh , A Bảo, huynh từng thấy chưa?" Triệu Ngôn Ngọc hỏi.

      Vương Đại Bảo gương mặt xinh đẹp tuyệt trần trầm xuống, "Gặp rồi, bất kể năm đó là ai ra chủ ý, đầu sỏ gây nên đều là thái tử, Đường tiên sinh này cùng Tề Chính Khuông hai người là phụ tá đắc lực của thái tử, nếu như muốn đối phó với thái tử, phải chém tay trái tay phải của ông ta trước."

      "Nhưng Tề Chính Khuông rốt cuộc là phụ thân của tiểu sư muội. . . . . ." Quan Lãng nhìn về phía Triệu Ngôn Ngọc, trong ba người bọn họ, lão Tam luôn luôn thông minh nhất, bọn họ quen để nghĩ kế.

      "Tề Chính Khuông đệ đối phó, A Bảo, huynh nghĩ biện pháp khiến thái tử sinh nghi đối với Đường tiên sinh, thái tử này cả đời tính đa nghi, chỉ cần đối với Đường tiên sinh sinh nghi, chuyện dễ làm hơn rất nhiều."

      Vương Đại Bảo gật đầu cái, "Ta nghĩ biện pháp."

      Quan Lãng nhìn Vương Đại Bảo, lo âu , "Bảo mỹ nhân, đệ ở phủ thái tử có vấn đề sao? Chớ ngộ nhỡ nhịn được, kiếm đem giết thái tử điện hạ ."

      "Ta mới làm cái chuyện ngu xuẩn này " Vương Đại Bảo hừ .

      Triệu Ngôn Ngọc thâm thúy nhìn Vương Đại Bảo cái, khẽ thu mắt, đôi mắt tĩnh mịch lưu chuyển ai cũng nhìn thấu sáng rực lên, "Lần này đệ trở về, đường gặp phải mấy người của Đại Nguyệt quốc, hai mươi năm trước, Tiền Vương Hậu bọn họ mang theo nhi tử chạy ra khỏi Đại Nguyệt quốc, đến nay tung tích , hôm nay Đại Vương Đại Nguyệt quốc phái người tìm tiểu vương Tử này."

      "Vương tử của bọn tại sao lại ở Đại Chu chúng ta?" Quan Lãng hỏi.

      "Đại Vương Đại Nguyệt Quốc năm đó chỉ là Thân Vương, khởi binh soán vị, giết huynh trưởng của mình, Tiền Vương Hậu mang theo con trai ba tuổi chạy trốn tới  Đại Chu chúng ta, từ đó cải danh đổi họ, chỉ là hôm nay Đại Vương dưới gối con, người nào có thể thừa kế vương vị, lại càng cam lòng tâm đem vương vị tặng cho huynh đệ dị mẫu của mình, cho nên mới phái người tìm kiếm tiểu vương Tử mất tích."

      "Nghe . . . . . . Quốc Vương Đại Nguyệt quốc  ngày thường hoa mỹ Vô Song, ta nghĩ, vương tử của bọn lớn lên tính là kém." Triệu Ngôn Ngọc nhìn về phía Vương Đại Bảo, giống như tự thuật chuyện xưa liên quan tới bọn họ, giọng rất bình thản.

      Chỉ có Quan Lãng nhìn chằm chằm Vương Đại Bảo, ánh mắt càng ngày càng nóng, giống như thấy hố vàng.

      Vương Đại Bảo tức giận kêu lên, "Nhìn ta làm chi? Đại Nguyệt quốc có quan hệ gì với ta, ta từ sinh trưởng ở Vương gia thôn, ngay cả cha mẹ ta hình dáng gì cũng biết."

      "Bảo mỹ nhân, đệ có vẻ quên rất nhiều chuyện hồi bé, đệ còn nhớ chứ?" Quan Lãng đôi mắt lóe sáng trong suốt nhìn , nếu như Bảo mỹ nhân là vương tử Đại Nguyệt quốc, vậy coi như thú vị.

      "Người nào nhớ nhiều chuyện khi bé như vậy." Vương Đại Bảo giọng ngưng trệ, gầm .

      Triệu Ngôn Ngọc chậm rãi ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Vương Đại Bảo, "A Bảo, huynh quả phải người Vương gia thôn, huynh chỉ là thuở lớn lên ở đó mà thôi."

      Vương Đại Bảo sắc mặt biến hóa, quắc mắt đứng lên, "Ta chỉ là Vương Đại Bảo, phải là cái gì vương tử, ra ngoài quá lâu, ta về phủ thái tử trước."

      Triệu Ngôn Ngọc có mở miệng giữ , càng tiếp tục cưỡng bách thừa nhận thân phận của mình, chỉ nhìn bóng lưng của , "Hâm nhi dịch dung theo bên cạnh Thái Tử Phi, huynh nên lưu ý."

      Vương Đại Bảo bả vai cứng lại chút, nhanh chóng biến mất ở trong màn đêm.

      Cho đến khi trong thư phòng chỉ còn lại hai người Quan Lãng cùng Triệu Ngôn Ngọc, Triệu Ngôn Ngọc mới chậm rãi mở miệng, "Ta nghe mẫu thân , A Bảo đối với chuyện khi còn bé biết gì cả."

      "A Bảo vào ở Vương gia thôn hay sao? đối với hiểu nhiều hay ít?" Quan Lãng cau mày hỏi, năm đó lúc Đồ Thôn, bọn họ theo cùng đến Vương gia thôn, tựa hồ khi đó cũng biết tồn tại của Vương Đại Bảo.

      "Cho nên, huynh nghĩ A Bảo biết thân thế sao?" Triệu Ngôn Ngọc nở nụ cười, giống như con Hồ Ly ngàn năm cười híp mắt nhìn Quan Lãng.

      Quan Lãng cùng Triệu Ngôn Ngọc từ lớn lên cùng nhau, vừa nhìn thấy ánh mắt như vậy cũng biết nghĩ cái gì, "Ta chút cũng muốn biết, đệ đừng mơ tưởng để cho ta đến Đại Nguyệt quốc"

      "Hâm nhi vì A Bảo mà vào phủ thái tử, A Bảo sớm muộn trở thành muội phu của huynh." Triệu Ngôn Ngọc nhàn nhạt .

      "Đệ muốn ta Đại Nguyệt quốc làm chi?" Quan Lãng cắn răng, nhịn được nhào tới bóp chết Hồ Ly giảo huyệt kia.

      Triệu Ngôn Ngọc cười , " gặp đại vương Đại Nguyệt quốc lần."

      Quan Lãng chút do dự đưa ly trà trong tay đánh tới Triệu Ngôn Ngọc.

      . . . . . .

      . . . . . .

      Lục thị sau khi rời Bổn gia, trong nhà tất cả vụ lại có người xử lý, Tề Chính Khuông nguyên muốn cho Thu di nương xử lý, nhưng Thu di nương lại mình chỉ là tiểu thiếp, có tư cách xử lý chuyện trong nhà, chỉ cần cho Nhị phu nhân tạm làm Quản gia.

      Ngay từ lúc Uông thị nghe Lão Thái Gia đuổi mẫu nữ Lục thị tới trang viên, bà cũng ngờ tới những ngày an nhàn của mình đến, chừng từ đó về sau, Tề gia hậu viện đều là bà làm chủ, Lão Thái Gia cũng chỉ thiên vị dâu cả, đối với con dâu thứ hai là bà cơ hồ nhìn thuận mắt, hôm nay khá tốt, Lục thị mất tin tưởng của Lão Thái Gia, bà rốt cuộc là mây tan thấy trăng sáng rồi.

      Uông thị trong lòng đắc ý, tự nhận Lục thị coi như trở lại cũng là đại phu nhân vô dụng, cho nên ngày thứ nhất chưởng , liền muốn đem quản Lục thị cất nhắc đổi lại thành người của mình, chỉ là chuyện này còn chưa bắt đầu động thủ, liền bị Nhị Lão Gia dạy dỗ cho dừng lại.

      "Nàng là não heo rồi sao? Coi như nhìn thấu Lão Thái Gia suy nghĩ gì, nàng còn năng lực của mình, nàng cho rằng mình có thể thay thế đại tẩu sao?" Nhị Lão Gia Tề Chính Vinh say rượu cả đêm trở lại, biết được thê tử của mình muốn chèn ép Lục thị, tức giận mắng.

      Uông thị bị mắng phục, "Chẳng lẽ Lục thị còn có thể trở lại đương gia hay sao?"

      " nhảm, tẩu ấy tại sao phải đến trang viện? Tẩu ấy làm gì sai? Lão Thái Gia cho mẫu nữ các nàng rời Bổn gia là vì cái gì, nàng biết ? Cái gì cũng biết liền muốn động vào người có quyền to trong tay, ngu muội" Tề Chính Vinh quát mắng.

      Uông thị nghi ngờ nhìn trượng phu, "Chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác?"

      Chuyện phu phụ nhị gia cãi vã rất nhanh truyền tới tai Thu di nương.

      Thu di nương nghe nha hoàn ở bên tai bà giọng thông báo, cười đến bình tĩnh ôn hòa, "Nhị Lão Gia mặc dù cả ngày đắm chìm bên trong tửu sắc, nhưng cũng phải là cái gì cũng biết."

      Hôm đó Lão Thái Gia ràng là vì Lục thị mẫu nữ mà đến, cuối cùng lại cho họ , chuyện này quá kỳ quái rồi, muốn biết nguyên nhân, chỉ có thể tự mình đến trang chuyến.

      Tối nay liền làm Tề Chính Khuông đáp ứng, để cho bà mang Tề Thụy thăm Lục thị thôi.

      Bổn gia bên này xảy ra chuyện gì, đều cùng Tề Hoàn liên quan, ngày hôm đó, Triệu phu nhân tự mình đến thăm Lục thị, cũng bắt mạch cho Lục thị, xác định Lục thị có thai, còn báo bọn nha hoàn chăm sóc Lục thị thế nào, đồ ăn an bài đều nhất nhất dạy cho nữ đầu bếp phụ trách ba bữa cơm của Lục thị.

      Triệu phu nhân biết Lục thị mẫu nữ vì sao đến trang viện, liền bảo Lục thị hảo hảo dưỡng thai, nam nhân cái gì đều là Phù Vân, ngươi đem quá coi trọng, liền đem mình thành như thế, ra cái gì cũng còn, còn bằng mặc , hảo hảo mà qua cuộc sống của mình.

      Lục thị bị luận điệu cường đại của Triệu phu nhân làm cho kinh hãi, nhưng thể thừa nhận, tỷ tỷ đúng.

      Bà chính là đem Tề Chính Khuông xem thành ông trời của mình, về sau, bà bao giờ như thế nữa.
      tart_trung, susu, truth20510 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 147: Tìm người
      Edit: Yên Chi
      Beta: Tiểu Đông Tà

      Tề Hoàn biết sư phụ của nàng giống với nữ nhân bình thường, làm việc chuyện đều khiến người ta cảm thấy mới lạ mà lớn mật, nhưng nàng cảm thấy sư phụ rất đúng, nữ tử tại sao vì nam nhân mà sống, giống như mẫu thân, lấy phu là trời, kết quả được cái gì.

      Cho nên nàng hi vọng sư phụ đến chuyện với mẫu thân, chừng có thể làm thay đổi suy nghĩ của mẫu thân, chân chính làm được câu chấp.

      Triệu phu nhân đáp ứng, đến gặp Lục thị chuyện.

      Về đến nhà, Triệu phu nhân phát nhi tử ngày thường khó gặp lại ở trong phòng chờ bà, tựa hồ còn chờ lâu.

      "Hài tử, con sao chứ?" Triệu phu nhân vào cửa liền hỏi.

      "Mẫu thân vừa đến chỗ tiểu sư muội?" Triệu Ngôn Ngọc đứng dậy thi lễ cái, cười đến ôn nhuận như ngọc .

      Triệu phu nhân cười nhạo tiếng, "Đúng vậy , chỉ là A Hoàn nửa câu cũng nhắc tới con, con ở đây chờ cũng được gì, để con thất vọng rồi."

      "Con là vừa nhớ đến chuyện, cho nên mới nhắc nhở mẫu thân." Triệu Ngôn Ngọc đối với mẫu thân đại nhân thỉnh thoảng vài lời nghe hiểu tập mãi thành thói quen, hôm nay cùng phụ thân thương lượng đối phó với thái tử từng bước nhằm vào phụ tử bọn họ, lại nghe mẫu thân đến chỗ tiểu sư muội.

      Lý do vì sao Tề phu nhân đến ở trang viện hỏi thăm ràng, có thể tưởng tượng mẫu thân đại nhân làm thế nào cùng đánh giá dạy dỗ Tề phu nhân phải làm sao, chỉ lo lắng, tiểu sư muội có thể cũng bị ảnh hưởng hay .

      "Chuyện gì?" Triệu phu nhân có chút nghi ngờ, bà làm việc còn cần nhi tử đến nhắc nhở bà sao?

      "Người ngàn vạn đừng truyền thụ cho tiểu sư muội đạo vợ chồng giống như người và phụ thân, cùng Tề phu nhân chút sao." Triệu Ngôn Ngọc vô cùng nghiêm túc .

      Khi còn bé thấy tổ mẫu cho phụ thân nạp thiếp, phụ thân lúc ấy có cự tuyệt, mẫu thân hai lời thu dọn đồ đạc rời , nửa chữ cũng lưu lại, lúc ấy phụ thân tìm khắp nơi, kết quả mẫu thân nơi nào cũng , lại ở thôn ngoài thành sống rất tiêu dao tự tại. . . . . . Dĩ nhiên, phải sau này muốn nạp thiếp, đối với nữ tử, nếu thích tuyệt đối cần, chỉ lo lắng sau này và tiểu sư muội xảy ra cãi vã, nàng học mẫu thân biến mất mấy ngày, vậy đến lúc đó nhất định rất khó chịu.

      So với phụ thân lúc trước rối bời sốt ruột còn dễ chịu hơn, có thể tưởng tượng.

      Triệu phu nhân nghe con như vậy, lập tức nhớ tới trước cùng phu quân mấy lần giận dỗi, lúc ấy bà trước mặt con về quyền của phái nữ ở thế kỷ hai mươi mốt nhưng khi đó chỉ mới ba bốn tuổi sao nhớ tới bây giờ? Chẳng lẽ xuyên qua sinh con trai đều là biến thái.

      "Con. . . . . ." Triệu phu nhân khó mở miệng, đưa tay vỗ vỗ vai Triệu Ngôn Ngọc, " phải mẫu thân muốn đả kích con, nhưng bây giờ con cùng A Hoàn hay còn chưa xác định, nghĩ đến đạo vợ chồng rồi sao? A Hoàn chưa chắc gả cho con, con có phải nghĩ có chút quá xa ?”

      Triệu Ngôn Ngọc bình tĩnh cười tiếng, mắt nhìn mẫu thân đại nhân, "Tiểu sư muội chỉ có thể gả cho con."

      Nhi tử bà tự tin gì sánh kịp, nhưng, đúng là cầu cần có khi theo đuổi lão bà.

      "Là sư phụ của A Hoàn, ta hài lòng với con rể như con, nhưng làm mẫu thân con, ta rất thích A hoàn làm dâu, về đạo vợ chồng mà con , ta thấy dù cho ta với A Hoàn nàng cũng học mấy tiểu nương bình thường mà kiên trì ngoan ngoãn phục tùng con." Nàng thích A Hoàn làm con dâu có mấy nguyên nhân, , nàng là đồ đệ của mình, tương lai vào cửa khẳng định thân cận với bà, thứ hai là nhi tử đối với nàng tình thế bắt buộc, khó được nhi tử động lòng, bà hi vọng có thể cùng nữ tử mình thích cùng sống với nhau, ba nha, theo tính tình A Hoàn như vậy, chắc chắn nghe theo lão thái bà, cho nhi tử nạp thiếp.

      Lão thái bà khống chế được nhi tử của mình, nhất định đánh chủ ý đến cháu trai, chờ Ngôn Ngọc thành hôn rồi bà tin lão thái bà đó an phận.

      Triệu Ngôn Ngọc biết mẫu thân mình suy nghĩ gì, cũng muốn nuông chiều tiểu sư muội để nàng muốn gì được đó, nhưng chỉ cần nàng đừng quá quả quyết giống mẫu thân thỏa mãn rồi

      Nhưng, đạo vợ chồng, nghĩ về sau. . . . . . Lúc nào nàng mới nguyện ý đối với , đây mới là vấn đề.

      ". . . . . . Cho nên, nhi tử, đạo vợ chồng này còn chưa dùng đến con cần suy nghĩ." Triệu phu nhân , lại lần nữa thận trọng với Triệu Ngôn Ngọc.

      Triệu Ngôn Ngọc nhàn nhạt nhìn mẫu thân cái, "Làm mẫu thân của con, chẳng lẽ con cưới vợ người có trách nhiệm sao?"

      "Hả?" Triệu phu nhân nghi ngờ nhìn .

      "Người lúc nào gặp Tề phu nhân chuyện?" Triệu Ngôn Ngọc hỏi.

      "Hai ngày nữa." Triệu phu nhân .

      Triệu Ngôn Ngọc gật đầu cái, "Mẫu thân, vậy con về nhà trước."

      Nhìn nhi tử rời , Triệu phu nhân buồn bực nhíu mày, lời này của là có ý gì đây?

      Lại , nhi tử theo đuổi hiền thê dễ dàng, cửa ải của Tề Chính Khuông dễ qua, cũng biết A Hoàn đối với nhi tử là như thế nào, lần sau tìm cơ hội do xét thử.

      " phải Ngôn Ngọc đến tìm nàng sao?" Triệu phu nhân nghĩ đến nhập thần, phát có người vào, nghe được tiếng mới định thần, là Triệu Bỉnh Đức.

      " về rồi." Triệu phu nhân , đứng dậy cởi áo choàng cho Triệu Bỉnh Đức.

      Triệu Bỉnh Đức nhìn thê tử, làm như có gì hỏi, "Hôm nay, nàng gặp đồ đệ hả ?"

      "Ừ." Triệu phu nhân gật đầu.

      "Lúc này, cũng đừng lui tới Tề gia nhiều quá, như thế tốt hơn." Triệu Bỉnh Đức mặt thay đổi ,"Người như Tề Chính Khuông nữ nhi của cũng như thế thôi, ta biết nàng thích tiểu đồ đệ này thông minh, nhưng người thông minh khắp nơi đều có, nàng cũng nên khuyên con nên thương nhớ vị tiểu thư đó.”

      Triệu phu nhân cởi ra nút cài tay cho Triệu Bỉnh Đức dừng lại, "Chàng gặp qua A Hoàn rồi hả ?"

      "Trước kia ở Cẩm Châu nhìn thấy qua?" Triệu Bỉnh Đức .

      "Chỉ thấy qua lần, cũng chưa từng chuyện với nàng, bởi vì nàng là nữ nhi của Tề Chính Khuông, chàng liền hủy bỏ cách làm người của nàng?" Triệu phu nhân nhíu mày hỏi.

      Triệu Bỉnh Đức vừa nghe giọng điệu phu nhân, biết mình sai, ông cười gượng mấy tiếng, "Ta phải ý này, chính là lo lắng phiền toái về sau "

      "Chuyện sau này . . . . . . ai biết được." Triệu phu nhân , "Hơn nữa, chàng có thể ngăn cản được nhi tử , chỉ sợ là khó, chàng tưởng là chàng có thể thay đổi quyết định của nhi tử?”

      Triệu Bỉnh Đức nghĩ biết tính tình của nhi tử giống ai, đầu có chút đau.

      . . . . . .

      . . . . . .

      Ân vì điều tra gã sai vặt bên cạnh Thụy nhi cùng Kính nhi mà dịch dung trở về Bổn gia, bà dịch dung thành mama bình thường, người nào thấy cũng để ở trong lòng, càng sinh nghi xuất của bà.

      Cùng mama nha hoàn trong nhà khách sáo nửa ngày, cho đến sắc trời dần dần chìm, bà mới lặng lẽ rời Tề gia.

      ". . . . . . Hai vị thiếu gia đổi nha hoàn, trừ Thu Nhạn bên cạnh Kính nhi, mấy gã sai vặt cũng đổi, là ý của lão gia." Ân .

      "Những người đó nơi nào?" Tề Hoàn hỏi.

      "Có bốn gã sai vặt ở đó khi hai vị thiếu gia đánh nhau, hai gã bị chết, còn hai gã còn lại bị đuổi ra ngoài." Ân .

      Có thể điều tra được trong vòng ngày cũng nhờ có Lục thị ở đây, nhưng hạ nhân trong lòng hốt hoảng biết sau này ai quản lý hậu viện ở Tề gia, cho nên mới sau lưng đem những việc xảy ra to nghị luận.

      "Đây cũng là ý của lão gia?" Tề Hoàn cau mày hỏi.

      "Nghe lão gia ra ngoài, Thu di nương ra lệnh, còn có phải là ý của lão gia hay rất khó ." Ân .

       Thu di nương. . . . . .

      "Tìm hai gã sai vặt đưa đến đây ta muốn tự mình thẩm vấn, đừng để cho bên kia biết." Tề Hoàn phân phó .

      Ân hỏi, "Tiểu thư, nếu như chuyện này có liên quan đến Thu di nương, nên làm như thế nào? Lấy tín nhiệm giờ của lão gia đối với Thu di nương, chưa chắc tin."

      Tề Hoàn nhếch môi cười, nếu để nàng tra ra tất cả đều là Thu di nương giở trò, nàng cho ả có cơ hội đến trước mặt Tề Chính Khuông để cãi lại sao, chỉ là tiểu thiếp, làm ả biến mất rất dễ dàng.

      Nàng chỉ muốn biết khi hai huynh đệ đánh nhau, có những ai tham dự, đệ đệ muội muội những người này nàng muốn bắt mẻ.

      "Còn hai gã bị đánh chết tra ra là ai chưa?" Tề Hoàn hỏi.

      " người trong đó cùng nha hoàn bên cạnh Lưu di nương có quan hệ, cũng bởi vì thế nên Lưu di nương mới bị lão gia cấm túc, Trọng nhi cũng được đưa đến chỗ Thu di nương." Ân .

      Tề Hoàn kinh ngạc, "Trọng đệ đệ đưa đến chỗ Thu di nương?"

      Ân gật đầu cái, "Đại thiếu gia tỉnh, chỉ là thân thể bị thương nặng."

      Điểm này lúc châm cứu Tề Kính, cũng biết rồi, Tề Hoàn cũng cảm thấy bất ngờ.

      "Nếu ta đoán sai sai, chuyện này Tề Như cũng góp phần, chỉ là nàng cùng Lưu di nương nhớ sau lưng còn có người khác." Tề Hoàn , "Ngày mai nhờ đại sư huynh giúp tay, thế nào cũng phải tìm cho ra hai gã sai vặt"

      Ân đáp tiếng.

      Vài ngày sau, Triệu Ngôn Ngọc quả nhiên hộ tống Triệu phu nhân tới trang viện, chỉ là, rất thất vọng, bởi vì tiểu sư muội có ở đây. . . . . . Ngay cả Tề phu nhân cũng biết nàng nơi nào, chỉ biết là mang theo nha hoàn ra ngoài.

      Sau lần đó, Triệu Ngôn Ngọc cũng xuất , bắt đầu thầm tiến công Tề Chính Khuông cùng thái tử, tất nhiên có thời gian tới đây cùng tiểu sư muội của bồi dưỡng tình cảm.

      Tề Hoàn tưởng rằng rất dễ dàng tìm được hai tên sai vặt bị Tề Chính Khuông đuổi , nhưng Ân tìm nửa tháng, vẫn tìm được bóng dáng của bọn họ, đoán chừng ra khỏi thành rồi, đành phải đem bức họa vẽ hai người kia, thầm phái người điều tra.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 148: Sinh nghi
      Edit: Yên Chi
      Beta: Tiểu Đông Tà

      Chớp mắt đến cuối năm, đêm qua tuyết rơi nhiều như những lông ngỗng trắng, các ma ma nha hoàn sáng sớm liền quét đường cho sạch , chỉ là sau khi tuyết rơi mặt đường trơn trợt, Lục thị ở trong nhà dưỡng thai, có ra ngoài tản bộ.

      Tề Hoàn đưa tay nhàng để bụng của Lục thị, mắt cười híp lại, cong cong như mặt trăng, “Động động rồi, đá ngón tay của con cái nè.”

      “Phu nhân nghĩ nhất định là tiểu thiếu gia, Triệu phu nhân rồi, thai đạp sớm là nhi tử.”Hạ Trúc ở bên cạnh cười .

      So với hai tháng trước khi Lục thị mới tới trang viện lúc này nở nang ít. Cả người tản ra loại hơi thở dịu dàng ôn hòa, đó là loại mẫu tính chói lọi, làm cho những người theo bên cạnh tâm tình cũng bình an ít.

      "Là nhi tử cũng tốt, nhi nữ cũng tốt, đều là hài tử của ta." Lục thị mỉm cười , lúc này bà lòng chỉ dưỡng thai, đối với Tề Chính Khuôn cùng với những việc trong nhà bên kia hoàn toàn để trong lòng.

      Tề Hoàn cười , “Chỉ cần khỏe mạnh là tốt rồi.”

      Lục thị sờ sờ thái dương, “Hôm nay con về thăm lão thái gia sao? nhanh , đừng để cho Lão thái gia phải chờ con.”

      Ở chỗ này hai tháng, cách mấy ngày Tề Hoàn trở về thăm Lão thái gia, chỉ là thỉnh an Tề Chính Khuông, mỗi lần đều vào từ cửa sau, trực tiếp đến Uyển, những người khác cũng ai ngờ được.

      "Mẫu thân, vậy hôm nay người cũng đừng ra ngoài, bên ngoài đường trơn trợt, chính người phải cẩn thận." Tề Hoàn dặn dò .

      "Dạ dạ dạ, tất cả đều nghe tiểu đại phu của chúng ta phân phó" Lục thị trêu ghẹo .

      Tề Hoàn cười ngượng ngùng, bởi vì hai tháng nay nàng luôn ra ngoài hành y, mẫu thân và nha hoàn cũng biết, lại nghe dân chúng ở phụ cận thôn lạc khen nàng là tiểu thần y, liền như vậy trêu ghẹo nàng, ngay cả mẫu thân cũng thỉnh thoảng gọi nàng là tiểu đại phu.

      may là những người ở bên ngoài biết nàng là đại tiểu thư của tề gia.

      Lúc nàng trở lại trong thành, qua canh giờ, Tề Hoàn từ cửa sau vào, tới thẳng Uyển.

      Lão Thái Gia vừa mới vừa luyện xong Thái Cực quyền, ngồi uống trà trong nhà .

      "Tổ phụ." Tề Hoàn đem áo choàng giao cho Bạch Hủy, vung  rèm lên vào, trong nhà đốt hương Địa Long, vô cùng ấm áp.

      Nhìn thấy cháu trở lại, Lão Thái Gia ràng rất cao hứng, ngoài miệng lại , "Bên ngoài giá rét lạnh lẽo, thế nào còn chạy trở về?"

      Tề Hoàn cười ngồi xuống cái ghế băng đối diện với Lão Thái Gia, "Con đây phải nhớ người sao?"

      "Mẫu thân con như thế nào rồi?" Lão Thái Gia hỏi.

      "Tất cả đều tốt, mấy tháng nữa, tổ phụ có thể bồng cháu rồi." Nhắc tới Lục thị cùng đệ đệ hoặc muội muội tương lai, Tề Hoàn cười đến vui vẻ.

      Tề lão thái gia hài lòng gật đầu cái, "Còn muốn cho phụ thân con biết sao?"

      "Phụ thân cũng quan tâm, đến có ích lợi gì?" Kể từ họ đến trang viện, Tề Chính Khuông cũng phái người quan tâm hỏi thăm, lại còn nghe thu thêm hai thông phòng, ông ta trái ôm phải ấp , mẫu nữ các nàng cũng tiêu diêu tự tại, còn cái đó cho ông ta làm gì?

      chừng còn rước lấy nguy hiểm.

      "Hai gã sai vặt kia tìm được chưa?" Lão Thái Gia biết cháu băn khoăn là cái gì, cho nên cũng thêm nữa.

      Tề Hoàn sắc mặt khẽ ngưng, nhắc tới hai gã sai vặt hiểu tại sao biến mất, nàng tâm tình tốt, "Còn chưa có tìm được."

      Vốn là muốn Quan Lãng giúp tay, ai ngờ Quan Lãng Đại Nguyệt quốc, tuy có người của tiệm thuốc Quan Gia giúp tay, vẫn như trước có tin tức, chừng hai người kia ra khỏi thành.

      "Bất kể chuyện này có nhiều bí hay , chỉ cần làm nhất định có sơ hở." Tề lão thái gia .

      Tề Hoàn gật đầu cái, nàng quyết định rồi, nếu như tìm được hai gã sai vặt, nàng theo xuống tay điều tra từ chỗ khác.

      "Những ngày này có gặp Tam Sư Huynh kia ?" Tề lão thái gia đột nhiên đến Triệu Ngôn Ngọc.

      " rất nhiều ngày chưa gặp, tổ phụ, thế nào lại nhắc tới huynh ấy?" nhiều ngày chưa gặp ? sau khi trở về từ Vương gia thôn, nàng chỉ thấy qua lần, sau đó nghe được tin tức của .

      Tề lão thái gia hớp ngụm trà, nếp nhăn khóe mắt chậm rãi giãn ra, "Phụ thân con bị hoàng thượng khiển trách mấy lần, trước mắt thái tử cũng thuận buồm xuôi gió, ta nghĩ, việc này cùng với tiểu tử Triệu gia kia thoát được quan hệ."

      Tề Hoàn trố mắt, Triệu Ngôn Ngọc bắt đầu đối phó Tề Chính Khuông rồi hả? Nhanh như vậy, chuyện này cùng với chuyện nàng biết giống nhau, "Tổ phụ làm thế nào biết là Triệu Ngôn Ngọc gây nên? Phụ thân ở triều đình chỉ có Triệu đại nhân là đối thủ chứ? Hơn nữa, hoàng thượng cùng thái tử phải rất coi trọng huynh ấy sao?"

      "Triệu Bỉnh Đức vào Lại bộ, tin tưởng lâu sau, hoàng thượng cho ông ta thay thế vị trí của Lại Bộ Thượng Thư, Triệu gia phụ tử. . . . . . Là trung thần." Tề lão thái gia khẽ nhắm mắt, biết nhớ tới cái gì, khuôn mặt đầy tang thương, thoáng qua tia bất đắc dĩ.

      "Vậy phụ thân giờ. . . . . . Làm thế nào?" Tề Hoàn trong lòng thầm vui vẻ, cuối cùng khiến Tề Chính Khuông hoàn toàn bị hoàng thượng cùng thái tử tin tưởng, vậy Tề gia bọn họ an toàn rất nhiều.

      "Còn có thể như thế nào, liền nhìn xem nó có biết giã từ nghiệp đỉnh vinh quang hay ." Tề lão thái gia hừ .

      Tề Hoàn dám biệu hả hê ra mặt, đây rốt cuộc cũng là chuyện của triệu đình, nàng chỉ là tiểu thư khuê các biết ít tốt hơn, “Có tổ phụ ở đây, phụ thân cũng đến nỗi làm sai việc gì.”

      Lão thái gia mở mắt nhìn Tề Hoàn chút, thầm than trong lòng, hoàng thượng bắt đầu lợi dụng phụ tử Triệu gia để chèn ép các đại thần bên cạnh thái tử, đây có phải hay đại biểu cho……..thiên tử nhẫn nại đến cực hạn?

      Nếu như có đoán lầm, hai ngày sau hoàng thượng gọi lão vào cung chuyến thôi.

      Tề Hoàn bắt mạch cho Lão thái gia, sau đó giao cho Lục Chi hai chai dược hoàn, cùng ăn trưa với lão thái gia, sau khi ăn trưa xong liền chuẩn bị trở về bên kia, Lão tháo gia cũng lưu nàng lại, chỉ là bảo nàng với Lục thị tiếng, trong nhà còn có lão thái gia này ở đây, tất cả đều cần phải lo lắng.

      Từ uyển ra ngoài, tề Hoàn liền muốn trực tiếp rời , ai ngờ khi xuyên qua hoa viên ở hậu viện lại gặp được Thu di nương giống như cố tình đợi nàng.

      "Đại tiểu thư." hai tháng chưa thấy Thu di nương, thoạt nhìn thấy khí sắc hồng hào hơn trước nhiều, chỉ là mặt ngoài vẫn như cũ tính tình mềm mại, là tiểu thiếp luôn cúi đầu đứng ở phía sau Lục thị.

      Tề Hoàn ánh mắt hơi trầm xuống, lần đầu tiên chân chính nhìn vị Thu di nương này, dáng dấp cũng phải đặc biệt xinh đẹp, chỉ là loại nữ tử thanh tú, Tề Chính Khuông đột nhiên sủng ái nàng, là bởi vì tính tình của nàng thôi.

      "Thu di nương, gió rét lạnh lẽo, sao có ở trong nhà sưởi ấm, chẳng lẽ là đến hoa viên  thưởng tuyết?" Tề Hoàn mỉm cười, mặn lạt hỏi.

      "Nghe tiểu thư hôm nay đến thăm Lão Thái Gia, nô tỳ lúc này mới tới đây chờ người." Thu di nương cúi đầu, thanh êm dịu , "Phu nhân và người đến trang viện hai tháng, nô tỳ trong lòng nhớ phu nhân, nhiều lần muốn cầu cạnh lão gia muốn thăm phu nhân, nhưng là. . . . . . biết phu nhân giờ ra sao?"

      Tề Hoàn lặng lẽ nhìn chăm chú bà ta, nghe giọng của bà ta chân thành, giống như vô cùng lo lắng cho mẫu thân, nhịn được cười nhạt, "Phu nhân rất tốt, Thu di nương cần quan tâm."

      "Như thế, nô tỳ an tâm, đều là bởi vì Thụy nhi hiểu chuyện, mới làm liên lụy tới phu nhân." Thu di nương áy náy .

      "Đây còn là Thu di nương có trí nhớ tuyệt hảo, còn nhớ ngày đó ta cùng Thụy đệ đệ phen kia, nếu như phải ngươi nhắc tới, ngay cả ta cũng quên." Tề Hoàn khóe miệng khơi lên tia cười lạnh, nhắc nhở Thu di nương mẫu nữ các nàng bị Tề Chính Khuông hiểu lầm, chính là bởi vì bà ta lập lờ nước đôi.

      Thu di nương nheo mắt, cảm giác trước mắt Tề Hoàn tựa hồ biết cái gì, cúi đầu thấp hơn, thanh hơi nghẹn ngào cùng đau lòng, "Đều là nô tỳ ngu xuẩn, Thụy nhi luôn luôn khiếp đảm sợ phiền phức, chưa bao giờ dám cùng Kính nhi đánh nhau, hôm đó lão gia hỏi Thụy nhi làm sao dám động thủ, nô tỳ dưới tình thế cấp bách, mới nhớ tới tiểu thư từng . . . . . . Có lẽ Thụy nhi có lẽ là xúc động, lúc này mới. . . . . ."

      "Hả? Vậy sao? Thụy đệ đệ  chân như thế nào rồi?" Tề Hoàn hỏi, là dưới tình huống gì mà ra lời như vậy? Lấy tính tình Thu di nương bình thường, chẳng lẽ biết những lời này truyền ra ngoài có hậu quả gì? sai, những lời này mà truyền ra ngoài, lỗi Thụy đệ đệ đánh Kính đệ đệ giảm bớt rất nhiều, dù sao đệ ấy còn là hài tử, mà người có lỗi lớn nhất, là người giật dây ở phía sau.

      Thu di nương những lời kia vừa đúng nàng chính là người giật dây.

      Nữ nhân này. . . . . . Rốt cuộc tâm cơ sâu đậm, Tề Hoàn trong lòng hiểu rồi.

      " tốt, đa tạ tiểu thư quan tâm, Thụy nhi mỗi ngày đều nhắc tới người cùng phu nhân, là nhớ hai người." Thu di nương .

      "Ta cũng rất nhớ đệ ấy." Tề Hoàn cười , "Nếu như có chuyện gì khác, Thu di nương liền trở về nhà , bên ngoài dù sao cũng gió lớn."

      xong, Tề Hoàn tới cửa sau.

      Thu di nương khom gối thi lễ cái, nhìn Tề Hoàn thản nhiên rời , tự chủ cắn cắn môi, chẳng lẽ Lục thị cùng Tề Hoàn hoài nghi bà?

      Nhưng thái độ của Tề Hoàn đối với bà thường ngày tựa hồ cũng có quá nhiều khác nhau, cùng lắm chính là tức giận bà ngày ấy . . . . . . Nhưng là, người nọ lại cho nàng biết, Lục thị đối với bà sinh nghi, thậm chí tìm hai gã sai vặt khắp nơi.

      Hai gã sai vặt này ngày đó đánh vỡ đầu Kính nhi rồi đẩy xuống nước, bà bảo Tề Chính Khuông đuổi bọn họ , thầm sai người gọi bọn nhanh rời kinh đô, cầm bạc, cả đời cũng đừng xuất , cũng bị tìm được mới đúng.

      Lúc ấy nên nghĩ biện pháp khiến Tề Chính Khuông đánh chết bọn họ, hôm nay lưu lại nguy cơ, ngược lại cảm thấy nửa bước khó , khi hai gã sai vặt bị mẫu nữ Lục thị tìm được. . . . . . Bọn họ có thể tuân thủ lời thề nửa câu cũng lộ ra sao, nếu phải như vậy, bà sợ rằng còn đường lui rồi.

      chẳng lẽ muốn tìm người nọ giúp tay? Thu di nương từ trước đến giờ bình tĩnh cũng bắt đầu lo lắng.

      Tề Hoàn trở lại trang viện, mới vừa vào cửa liền nhìn thấy Trầm Hương bước nhanh lên, "Tiểu thư, lão gia sai người tới xin phu nhân về."

      "Phu nhân đáp ứng sao?" Tề Hoàn kinh ngạc hỏi, tới viện của Lục thị, mới vừa ở nhà, cũng nghe Tề Chính Khuông muốn xin mẫu thân trở về.

      " có đáp ứng, chỉ là biết phu nhân có thai." Trầm Hương .

      "Nhưng lại là vì sao muốn phu nhân trở về?" Tề Hoàn hỏi.

      " là gần qua hết năm, phu nhân phải quay về bổn gia qua năm, tránh cho  người ngoài nhìn tốt, còn hôn kì của Nhị tiểu thư cùng Ngô gia sắp đến, phu nhân phải về tổ chức hôn . . . . . ." Trầm Hương giọng trả lời.

      Tề Hoàn hừ lạnh tiếng, lại, cũng chỉ là sợ bị người chê cười mới chịu xin mẫu thân trở về, Tề Chính Khuông căn bản là có thành ý, còn muốn cho người làm tới xin, chính ông ta ở trong nhà trái ôm phải ấp.
      tart_trung, susu, duyenktn112 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 149: trở về
      Edit: Yên Chi
      Beta: Tiểu Đông Tà

      Tề Chính Khuông sai mama quản mời Lục thị trở về nhà, trượng phu của bà họ Vương, nên gọi bà là Vương mama, người này cũng là lúc trước được Lục thị đề bạt, kể từ khi Lục thị đến trang viện, người này cũng ba hoa để lấy lòng chi thứ hai hoặc là lấy lòng Thu di nương được Tề Chính Khuôn sủng ái, mà là vùi đầu làm việc, sau khi được Tề Chính Khuông phân phó, trong lòng bà vì Lục thị mà cao hứng, ước gì lập tức mời phu nhân về nhà được.

      Cứ tưởng rằng sau khi phu nhân bị Lão thái gia đuổi ra ngoài, khẳng định rất buồn bực thất bại, nhưng nghĩ tới khi bà nhìn thấy phu nhân thấy phu nhân sắc mặt đỏ thắm, tiêu diêu tự tại, tốt hơn nhiều so với trước kia ở trong nhà.

      Có lẽ là do phu nhân có thai……..

      Nghĩ đến chuyện phu nhân có thai, Vương mama vui mừng ra mặt, càng thêm bước nhanh hơn, phải lập tức báo cho lão gia tin này mới được, lão gia nhất định rất cao hứng.

      Khi Vương mama tới thư phòng của Tề Chính Khuông, được lại là lão gia đến phủ thái tử, còn biết khi nào trở về.

      Này. . . . . . Vương mama mặt vui mừng thể che giấu, nghĩ tới bằng trước đem tin tức này cho Lão Thái Gia, Lão Thái Gia nhất định cũng cao hứng.

      Vào cửa thuỳ hoa, Vương gia bước nhanh về phía uyển.

      Lại đúng lúc gặp phải phải Thu di nương về.

      Thu di nương thấy Vương mama gương mặt vui mừng, liền đem người ngăn lại, "Vương mama, ngươi  là muốn nơi nào?"

      "Thu di nương." Vương gia thần sắc thu lại, thi lễ cùng Thu di nương cái, "Lão gia hôm nay sai nô tỳ mời phu nhân trở lại, nô tỳ có lời muốn bẩm với Lão Thái Gia đấy."

      Tề Chính Khuông cho người mời Lục thị trở về rồi sao? Thu di nương ngẩn ra, đêm qua Tề Chính Khuông cũng với mình, thế nào đột nhiên cho người mời phu nhân trở lại?

      Đúng rồi, đêm qua ông ta uống say, chỉ lo ôm bà phát tiết. . . . . . Lúc nào với bà muốn gọi Lục thị trở về.

      "Phu nhân thế nào? Khi nào trở lại đây?" Thu di nương làm mặt mình ra vẻ hết sức mừng rỡ, tựa hồ cũng rất mong đợi Lục thị có thể trở lại.

      Vương mama nhịn được nở nụ cười, "Lúc này muốn xin phu nhân trở lại, cần phải lão gia tự mình xin mới được."

      "Thế là sao? Chẳng lẽ phu nhân chịu trở về?" Thu di nương hỏi.

      "Phu nhân có thai năm tháng  rồi, lão gia nếu biết được, nhất định là chính mình tự rước phu nhân trở lại." Vương mama tới chỗ này, mặt mày hớn hở, mắt như vô ý quan sát sắc mặt củaThu di nương.

      Mặc dù bình thường Thu di nương có lý trí tỉnh táo như thế nào, nghe được tin Lục thị có thai, vẫn bị kinh hãi.

      Lục thị như thế nào mà còn có thể có mang thai? Làm sao có thể sau nhiều năm như vậy, đại tiểu thư cũng mười bốn tuổi rồi, Lục thị thế nào còn có thể có thể mang thai nữa đây?

      "Ngươi. . . . . . Ngươi như thế nào biết được phu nhân mang bầu?" Thu di nương cảm thấy miệng hơi khô sáp, nhìn chằm chằm Vương mama vội vàng hỏi.

      "Ai nha, phu nhân cũng thấy bụng rồi, liếc mắt liền nhìn ra, làm sao lại biết, tương lai nhất định là tiểu thiếu gia." Vương gia , nhưng trong lòng cười lạnh, kể từ phu nhân bị đuổi đến trang viện,  Thu di nương ngươi những ngày này đều thư nhàn hơn bất cứ ai khác, thường ngày ra vẻ đối với phu nhân trung thành cũng biết đâu, hôm nay nghe được phu nhân có thai, nhất định là trong lòng mất hứng rồi.

      Thu di nương kêu, "Cái bụng kia là ?"

      Vương mama cau mày nhìn bà ta, "Chẳng lẽ còn có thể là giả, Thu di nương người lời này là có ý gì? Nô tỳ cũng dám láo."

      Bà làm cho Thu di nương luống cuống trước mắt sắc mặt biến hóa, "Vậy cao hứng cho phu nhân."

      "Đúng vậy, nô tỳ phải báo cho Lão Thái Gia." Vương mama thi lễ, ngang qua người Thu di nương.

      Thu di nương nắm chặt khăn lụa trong tay, trong đầu thoáng qua ý niệm, thể để cho Tề gia có đích tử lúc này, bà càng cảm thấy sau lưng chảy mồ hôi lạnh, bà có phương pháp gì khiến Lục thị sanh được đích tử? quá muộn, Lục thị khẳng định đối với bà có lòng nghi ngờ rồi.

      Khó trách Lão Thái Gia muốn cho mẫu nữ các nàng đến trang viện, nhất định là sớm biết Lục thị mang thai.

      Thu di nương mất hồn mất vía trở lại trong nhà, đáy mắt xuất hốt hoảng.

      "Di nương, người sao chứ?" Nha hoàn của nàng là Yến Hồng vào, lo lắng hỏi.

      " có việc gì" Thu di nương lắc đầu cái, muốn đuổi Yến Hồng ra ngoài, lại biết nghĩ tới cái gì, "Yến Hồng, ngươi hôm đó cho người truyền tin tức cho ngươi, là người của phủ Tứ hoàng tử hay sao?"

      Yến Hồng giọng trả lời, "Người kia chủ tử của nàng cùng người từng có vài lần gặp mặt."

      "Quả nhiên là nàng. . . . . ." Thu di nương than tiếng, bà sai, người nọ là Dương Quân Nhu, nàng làm sao lại tìm tới mình?

      Nàng ta làm sao biết Tề Hoàn tìm hai gã sai vặt? Chẳng lẽ Dương Quân Nhu an bài tai mắt ở Tề gia ? Nhưng, nàng tại sao phải giúp mình?

      . . . . . .

      . . . . . .

      Khi Tề Chính Khuông quay trở về trời tối, chỉ là uống đến say mèm, trực tiếp nằm tại thư phòng, sang ngày hôm sau, Thu di nương tới đây hầu hạ ông ta rửa mặt.

      Vương mama tới đây tìm ông, cũng đem chuyện Lục thị mang thai năm tháng cho ông biết.

      Tề Chính Khuông liền bị chấn động ra lời, giống như bầu trời đột nhiên rớt xuống cái bánh thịt, ông cho là đời này cũng thể nào có chuyện này, vậy mà vẫn còn có thể.

      Thu di nương mỉm cười ở bên cạnh ông , "Chúc mừng lão gia."

      "Đây là hay sao?" Tề Chính Khuông hỏi, muốn xác định lần nữa.

      "Còn tưởng rằng lão gia sớm biết, ra là phu nhân cũng cho người, mang thai được năm tháng rồi, phu nhân đến trang viện cũng hơn hai tháng rồi." Thu di nương cười , chỉ tiếc chuyện này làm giả được, nếu đứa này có phải thuộc Tề gia hay , vậy rất khó rồi.

      Tề Chính Khuông lại nghe Thu di nương cái gì, ông nghĩ đến hôm đó Tề Hoàn cùng Lão Thái Gia chuyện, Lão Thái Gia liền cho mẫu nữ các nàng dọn ra ngoài ở, chẳng lẽ khi đó Lão Thái Gia cũng biết rồi?

      Nữ nhi lại gạt ? Tề Chính Khuông trong lòng vui, nhưng nhiều hơn nữa là hờn giận nhiều cũng bị vui mừng như điên che mất.

      Ông ta đẩy tay Thu di nương ra, sải bước ra ngoài, "Chuẩn bị xe đón phu nhân trở lại."

      Thu di nương tay dừng giữa trung, chậm rãi cười lạnh tiếng, coi như Tề Chính Khuông biểu được nhiều sủng ái bà như thế nào? Coi như ông thương Thụy nhi thế nào? Cuối cùng phải lâu dài, Thụy nhu cuối cùng cũng phải đích tử.

      Bất kể ông ta thích Thụy nhi hay Kính nhi, chỉ cần Lục thị sinh hạ chính là nhi tử, trong mắt của ông ta tới nhi tử khác, chỉ có đích tử, chỉ có đích tử.

      . . . . . .

      Tề Chính Khuông ra roi thúc ngựa tới trang viện, mặt khó nén vui sướng đến trước mặt Lục thị , mắt thẳng tắp nhìn tới phần bụng hơi nhô lên của bà, thanh kích động, "Phu nhân, nàng quả có thai."

      Lục thị được Hạ Trúc dìu , chuẩn bị đến hoa viên tản bộ tiêu thực, nghĩ tới mới ra cửa liền gặp được Tề Chính Khuông sải bước tới, nghe được câu đầu tiên của ông ta, Lục thị cười rất rất nhạt, phát trong lòng mình thất vọng đối với ông ta cũng có, hẳn là tia cảm giác cũng có.

      "Lão gia, chuyện gì vội vàng đến đây?" Lục thị cho là nghe thấy câu hỏi của Tề Chính Khuông, hơi ngạc nhiên nhìn người hơn hai tháng chưa từng xuất , người trượng phu ngay cả câu thăm hỏi cũng có.

      Tề Chính Khuông bước lên bậc thang, thay thế vị trí của Hạ Trúc đỡ Lục thị, "Phu nhân, ta tới đón nàng trở về, nàng giờ có thai, ở trong trang viện tiện, nên về nhà dưỡng thai thôi."

      Lục thị tránh khỏi tay của ông ta, thanh lạnh nhạt "Thiếp lại cảm thấy nơi này so với bổn gia còn tốt hơn nhiều lắm, ở chỗ này dưỡng thai là rất đúng."

      " sắp tới cuối năm, chẳng lẽ nàng còn muốn ở nơi này? Còn có hôn của Như nhi, nàng là mẫu thân của nó, phải trở về chủ trì đại cục mới đúng." Tề Chính Khuông giờ dám câu nặng lời với Lục thị, giọng vô cùng êm ái, cẩn thận từng li từng tí thương lượng.

      "Trong nhà có Nhị phu nhân cùng Thu di nương, tất cả đều sắp xếp ràng, thiếp cũng thích hợp làm quản gia, để cho các nàng giúp tay mới đúng, lễ mừng năm mới thiếp trở về hay   trở về, cũng có bao nhiêu ảnh hưởng, về phần hôn của Nhị tiểu thư  . . . . . ." Lục thị khẽ mỉm cười, "Đợi đến ngày chính thức, thiếp trở về cũng muộn, phải còn có mấy tháng nữa sao?"

      Tề Chính Khuông tìm được lý do tiếp tục khuyên Lục thị trở về, nhưng lại xuống nước xin lỗi, hôm đó đích xác là ông quá vọng động rồi, nên hỏi nguyên do liền trách cứ bà.

      "Lão gia, thiếp ở chỗ này dưỡng thai chính là thích hợp nhất, đại phu cũng , bởi vì thiếp tuổi cao còn mang thai, mọi việc phải chú ý nhiều, xe ngựa lắc lư, sợ là tốt lắm." Lục thị từ từ xuống bậc thang, tới hoa viên.

      "Này. . . . . . Đây cũng là, hài tử là quan trọng." Tề Chính Khuông vừa nghe Lục thị như vậy, lại dám để cho bà trở về, nhưng vẫn lấy lòng theo bên cạnh Lục thị, dịu dàng hỏi, "Phu nhân, nàng mang thai thế nào lại với ta tiếng?"

      Lục thị , "Thiếp cũng là sau khi đến trang viện mới biết, lão gia công vụ bề bộn, thể quấy rầy khiến người phân tâm, lúc đấy mới với người tiếng."

      Tề Chính Khuông nhíu nhíu mày, cảm thấy chỉ hai tháng thấy, thái độ đối đãi của Lục thị đối với mình so với ngày trước giống nhau, là ảo giác của ông sao? Cảm giác này được tốt cho lắm, tựa hồ ông là người có cũng được mà cũng sao.

      "Ta cho người đưa chút thuốc bổ tới đây, nàng nên điều dưỡng thân thể tốt." Ông nhìn mặt bà mới phát gương mặt hồng hào hơn nhiều so với trước kia, phát mặt mày bà còn có thêm tia tự tại thích ý.

      "Đa tạ lão gia quan tâm." Lục thị mỉm cười .

      Tề Chính Khuông trong lòng buồn bực, lại biết nên cái gì cho phải, chỉ hận ban đầu mình quá tuyệt tình, nếu như khi đó biết Lục thị mang thai, ông tuyệt đối nặng bà câu nào.

      Mặc dù Lục thị ràng là khách khí lạnh lùng, nhưng Tề Chính Khuông vẫn nỡ bỏ , cứ như vậy cùng với Lục thị tản bộ, sau đó về phòng nghỉ ngơi, cho đến trời sắp tối, mới lưu luyến rời khỏi, cũng ngày mai tiếp tục tới đây.

      Lục thị nghe vậy trong lòng cười lạnh, nếu như phải là mình mang thai, ông ta làm sao lại ôn nhu lấy lòng mình? Triệu phu nhân quả nhiên đúng, nam nhân, lúc ngươi để ý , chỉ coi mình như đồng trong bảo khố, lúc mình còn cần thiết, còn có thể coi mình là thứ gì đây?

      Vẫn tránh nhìn Tề Chính Khuông, Tề Hoàn nghe Lục thị cự tuyệt, khuôn mặt xinh đẹp rốt cuộc nhịn được nở nụ cười sáng lạn.
      tart_trung, susu, duyenktn110 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :