1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 130: Người nhà
      Edit :Yên Chi
      Beta: Tiểu Đông Tà

      Thái quốc cữu biết Tề Hoàn chính là tiểu linh y ngày đó chữa bệnh cho lão, đây cũng phải Thái quốc cữu Hỏa Nhãn Kim Tinh (bạn nào xem Tôn Ngộ biết cái này là mắt của Tôn Ngộ , được luyện trong lò của Thái Thượng lão quân, nhìn được mọi thứ), chưa từng tự mình thấy Tề Hoàn, chỉ biết nàng là đại tiểu thư Tề gia, là lần trước Tề lão thái gia tìm vị lão hữu này chuyện phiếm, Tề lão thái gia đắc chí khoe khoang cháu của mình, Thái quốc cữu phục, dĩ nhiên là xì mũi coi thường, Tề lão thái gia tức giận đến đem chuyện Tề Hoàn trị bệnh cho Thái quốc cữu  ra.

      Tiểu linh y lại là đại tiểu thư của Tề gia, lại là cháu của lão hữu thập phần thâm hậu mà mình nhìn từ tới lớn vừa mắt, điểm này khiến Thái quốc cữu thập phần ngoài ý muốn, lại nhớ đến hành động và cử chỉ của Tiểu linh y, lão giờ mới hiểu tại sao ngày đó tiểu linh y nhìn thái y viện chướng mắt.

      Lão có nhi tử, nhưng lại thích Lục hoàng tử, vốn có ý muốn làm mai cho cháu của Tề lão thái gia, kết quả lại bị lão đầu tử cự tuyệt, đáng đời lão ngã bệnh vào lúc này.

      Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Thái quốc cữu vẫn lo lắng cho bệnh của Tề lão thái gia, trong lòng cũng hy vọng bị bệnh.

      vào của viện, liền chạm mặt tiểu nương xuống thềm đá, ánh mắt lão sáng lên, nhìn chằm chằm tiểu nương kia, quan sát ngũ quan mấy lần, trong lòng khẳng định nàng chính là đại tiểu thư Tề gia.

      "Tiểu linh y" Thái quốc cữu cười đến hòa ái dễ gần mà thẳng bước lên, cùng Tề Hoàn chào hỏi.

      Tề Hoàn ngẩng đầu thấy đó là Thái Thái quốc cữu, vội chỉnh đốn trang phục thi lễ, "Thái quốc cữu, tổ phụ ở bên trong chờ người đấy."

      Vừa mới dứt lời, quả nhiên liền truyền đến thanh của Tề lão thái gia, "Lão Tiểu Tử, lão phu có chết ngươi cao hứng ."

      Thái quốc cữu xích tiếng, để ý tới còn muốn cùng Tề Hoàn ôn chuyện, sải bước vào trong nhà rồi.

      Tề Hoàn cười lắc lắc đầu, đúng là hai lão ngoan đồng.

      "Tiểu thư, nô tỳ cần an bài xe ngựa , người còn muốn đến chỗ Triệu phu nhân ?" Trầm Hương ở sau lưng Tề Hoàn hỏi.

      " an bài xe ngựa " Tề Hoàn , sau đó chuyến đến thượng phòng, cùng Lục thị muốn đến chỗ Triệu phu nhân, được Lục thị đáp ứng, lúc này mới mang theo Trầm Hương cùng Bạch Hủy ra cửa.

      lâu, họ liền tới đến phủ của Triệu phu nhân.

      Triệu phu nhân hình như biết Tề Hoàn hôm nay đến tìm nàng, sớm ở trong phòng chờ nàng.

      Thấy Tề Hoàn mặt kinh ngạc, Triệu phu nhân mới cười giải thích, "Tam Sư Huynh con hôm qua trở lại chuyện Tề lão thái gia, ta liền đoán con hôm nay tìm đến ta, lúc này mới ở chỗ này chờ con."

      "Để sư phụ cố ý chờ đồ nhi, đồ nhi trong lòng là băn khoăn." Tề Hoàn ngượng ngùng .

      Triệu phu nhân cười cười, lôi kéo Tề Hoàn ngồi xuống bên người, "Chớ khách khí cùng ta, đều là người nhà, gì lời khách khí."

      Người nhà. . . . . . Tề Hoàn nhớ tới lời Triệu Ngôn Ngọc hôm đó.

      Mẫu thân với ta, nếu như sau này thể đem muội gả vào Triệu gia, bà cũng nhận  người con như ta, muội , ta nên làm cái gì. . . . . .

      Tề Hoàn hơi có chút cảm thấy khó xử, vội vàng đuổi khuôn mặt đáng ghét của Triệu Ngôn Ngọc ở trong đầu ra ngoài.

      "Tổ phụ bình thường cũng uống dược hoàn đúng hạn, đó là con theo lời sư phụ dạy cho tổ phụ thuốc, nhưng hôm qua uống nửa bầu rượu liền té xỉu, lần này giống như rất nghiêm trọng." Tề Hoàn vội vàng bệnh tình Tề lão thái gia.

      "Tổ phụ con bình thường uống rượu, nhưng cũng có chân chính đề phòng, khẳng định cũng chịu để cho con châm cứu đúng ?" Triệu phu nhân hỏi.

      Tề Hoàn trả lời, "Tổ phụ luôn luôn ghét châm cứu."

      Triệu phu nhân lại hỏi Tề lão thái gia từ lúc nào bắt đầu uống thuốc, lại nhìn phương thuốc, khỏi lại cảm thấy kinh ngạc đối với tiểu đồ đệ, dương cang phải chữa thế nào, bà chỉ qua lần, hơn nữa cũng phải là hết sức cặn kẽ, nghĩ tới nàng có thể tự mình hiểu.

      Vậy nếu nàng ở đại, phải thiên tài là cái gì?

      " ra tổ phụ con dùng thuốc thời gian lâu, huyết áp vẫn chưa hoàn toàn hạ, sau khi uống rượu đột nhiên tâm tình lại kích động, té xỉu là tự nhiên, chỉ là, về sau cần phải chú ý nhiều rồi, ngàn vạn lần thể uống rượu nữa, cảm xúc càng thể thay đổi đột ngột, tránh cho tụ huyết não hoặc trúng gió, đây đều là chuyện quan trọng liên quan tới sinh mệnh." Triệu phu nhân .

      Tề Hoàn ghi nhớ trong lòng, lại thỉnh giáo cùng Triệu phu nhân nên an bài thức ăn cho Tề lão thái gia như thế nào,  bất tri bất giác trôi qua hơn nửa ngày, nếu phải Phân Lan vào hỏi ăn trưa ở nơi nào, đoán chừng hai sư đồ thậm chí còn quên luôn dùng bữa.

      "Lão gia cùng thiếu gia còn ở thư phòng nghị sao?" Triệu phu nhân hỏi.

      Phân Lan trả lời, "Thiếu gia vừa ra, ở phòng ngoài chờ, quấy rầy Tề tiểu thư cùng người chuyện."

      "Ở trong phòng này ngồi hơn nửa ngày, bằng ra ngoài dạo?" Triệu phu nhân đề nghị.

      Tề Hoàn thể làm gì khác hơn là gật đầu cái, thực tế nàng căn bản muốn ra ngoài gặp Triệu Ngôn Ngọc, nhưng thực là rất khó tránh gặp mặt .

      Theo sau Triệu phu nhân ra khỏi phòng, nhìn thấy Triệu Ngôn Ngọc đứng bên cửa đưa lưng về phía bọn họ, thân trường sam màu xanh, càng làm nổi bật thêm nét cao to tuấn tú của , nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Tề Hoàn.

      "Phụ thân con đâu?" Triệu phu nhân hỏi.

      "Còn ở thư phòng, chờ mẫu thân qua đó cùng dùng bữa đấy." Triệu Ngôn Ngọc cười yếu ớt , gương mặt tuấn mỹ xem ra vô cùng nghiêm túc.

      Triệu phu nhân khóe mắt sáng lên, cười như cười nhìn nhi tử cái, "Phụ thân con đợi ta sang dùng bữa?"

      "Dạ, mẫu thân, đừng làm cho phụ thân đợi lâu." Triệu Ngôn Ngọc cung kính cúi đầu .

      "Vậy con thay ta chiêu đãi A Hoàn?" Triệu phu nhân lại hỏi, hoài nghi nhi tử rốt cuộc dáng dấp thế nào, chút cũng đơn thuần đáng giống mình, ngay cả lão nương của mình cũng dám nghĩ biện pháp đối phó, liền để cho dễ dàng tiếp cận tiểu sư muội, là quá. . . . . . Trẻ dễ dạy

      "Mẫu thân yên tâm, con khi dễ tiểu sư muội." Triệu Ngôn Ngọc thề đáp lời.

      Tề Hoàn nghe hai mẫu thân bọn họ đối thoại, khóe mắt nhịn được giật giật mấy cái, thấy thế nào cũng cảm thấy lời của Triệu Ngôn Ngọc thể tin tưởng, "Sư phụ, thời gian còn sớm, con nên về trước."

      Triệu phu nhân cười híp mắt , "Đến lúc nào rồi, cơm nước xong rồi trở về , ta đến đến thư phòng, rất nhanh trở lại."

      xong, Triệu phu nhân cùng Phân Lan nháy mắt ra dấu, liền tới thư phòng.

      Tề Hoàn cũng thèm nhìn Triệu Ngôn Ngọc cái, liền rời .

      "Tiểu sư muội" Triệu Ngôn Ngọc lanh tay lẹ mắt nắm tay Tề Hoàn, lôi nàng trở lại, "Nếu mẫu thân ta giữ muội lại ăn trưa, muội cũng nên phụ ý tốt của sư phụ."

      Tề Hoàn lạnh lùng nhìn , "Muội muốn phụ ý tốt của sư phụ, nhưng càng muốn nhìn huynh."

      Triệu Ngôn Ngọc đuôi lông mày mang nét tươi cười, ánh mắt sáng nhìn nàng, càng cảm thấy bộ dạng tức giận quả rất đáng khiến cho lòng mềm nhũn, nhịn được cúi đầu, chạm khẽ xuống môi nàng, "Đối với tiểu sư muội, sư huynh ta lại rất vui vẻ."

      "Triệu Ngôn Ngọc" Tề Hoàn trọn tròn mắt, nhìn chút chung quanh, lại  phát ai ở đây, chẳng lẽ lúc Triệu phu nhân ra ngoài, thuận tiện đem hết người làm  ?

      "Đừng nóng giận, có lời với muội." Triệu Ngôn Ngọc vội vàng trấn an nàng.

      Tề Hoàn thèm quan tâm đến lý lẽ của , quay đầu .

      "A Hoàn" Triệu Ngôn Ngọc bất đắc dĩ nở nụ cười, "Ngươi dừng lại, ta liền ôm muội vào trong phòng."

      Lời này rất hữu hiệu, Tề Hoàn đột nhiên ngừng lại, mặt đỏ ửng.
      tart_trung, susu, Yuki_Ran11 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 131: Muội còn có thể tin tưởng huynh sao ?
      Edit : Yên Chi
      Beta : Tiểu Đông Tà

      Thấy Tề Hoàn cuối cùng cũng đứng lại, mặc dù vẫn còn giận dữ, còn Triệu Ngôn Ngọc cười gian xảo như hồ ly tới, như có việc gì cầm tay Tề Hoàn, về phía viện.

      Tề Hoàn muốn dùng sức hất tay ra, nhưng sức lại bằng người, chỉ có thể thuận theo bị nắm gắt gao.

      Tay của rất lớn, lòng bàn tay và đầu ngón tay đều có vết chai, Tề Hoàn nhìn chằm chằm vào bàn tay nắm chặt, vẻ mặt có chút hoảng hốt, kiếp trước……..Tay của tương đối trắng noãn, lại mỏng hình như có vết chai sần.

      Đúng rồi, kiếp trước Triệu Ngôn Ngọc căn bản là có bản lĩnh tốt như vậy, nàng lại quên chuyện này, chẳng lẽ đời này Triệu Ngôn Ngọc cũng bị thay đổi.

      Nàng vẫn cho là bởi vì nàng thay đổi, cho nên những người bên cạnh nàng cũng thay đổi theo, nhưng nàng và Triệu Ngôn Ngọc biết nhau còn chưa tới hai năm, cùng với kiếp trước giống nhau căn bản là liên quan tới nàng.

      "Huynh chừng nào bắt đầu tập võ?" Trong lòng hồ nghi, Tề Hoàn ngoài miệng nhịn được mở miệng hỏi, vốn tính toán hôm nay bất kể Triệu Ngôn Ngọc gì đều chuyện với .

      "Lúc còn rất ." Triệu Ngôn Ngọc khóe miệng hơi cong, thấy vẻ mặt nàng còn vẻ tức giận nữa, trong mắt nụ cười dày đặc, ngón cái nhàng vuốt ve mu bàn tay mềm mại của nàng, "Khi còn bé ta ở nhà cữu phụ (cậu), trời chưa sáng phải dậy đứng tấn."

      Quả nhiên là bất đồng, kiếp trước nàng biết rất về Triệu Ngôn Ngọc, cho tới bây giờ chưa từng học qua võ công, như vậy, bất đồng là bởi vì cái gì? Tuyệt đối có khả năng là bởi vì nàng, nàng mới trọng sinh tới hai năm.

      "Muội còn muốn biết chuyện gì của ta? Ta đều cho muội biết" Triệu Ngôn Ngọc nhìn xuống mỉm cười với nàng, chỉ cần nàng nguyện ý chủ động hỏi về quá khứ của , đó chính là chuyện tốt.

      Lời này có phải quá mập mờ, làm trong lòng Tề Hoàn lập tức rối rắm.

      Nàng hung hăng trừng mắt liếc cái, "Huynh đối với ta vô sỉ như vậy, là vì cái gì? Cũng bởi vì sư phụ qua câu kia? Huynh hoàn toàn có thể cần cưỡng bách chính mình làm chuyện sư phụ muốn huynh làm."

      Cho đến bây giờ, Tề Hoàn vẫn cảm thấy Triệu Ngôn Ngọc đùa giỡn nàng, là vì đáp ứng Triệu phu nhân đem tiểu đồ đệ nàng gả vào Triệu gia.

      " ai ép được ta bất cứ chuyện gì mà ta muốn làm." Triệu Ngôn Ngọc nhản nhạt xong, đẩy cửa viện vào.

      Tề Hoàn sững sờ chút, nếu Triệu phu nhân cũng thể cưỡng bách , vậy . . . . . . Đây là ý gì?

      Triệu Ngôn Ngọc dẫn nàng đến trà sảnh, sau đó phân phó người làm chuẩn bị bữa trưa, mình ngồi xuống ở bên người nàng, tự mình rót ly trà cho nàng.

      Cho là tiếp tục giải thích, nghĩ tới Triệu Ngôn Ngọc sau khi câu này, lại có đoạn sau, chỉ là hơi thu lại khóe miệng mặt khi cười, "A Bảo ở phủ Thái tử rồi."

      "Hâm nhi đâu?" Nàng thấy, Quan Hâm rất quan tâm tới Vương Đại Bảo, nếu như Vương Đại Bảo đến phủ thái tử, đoán chừng nàng yên lòng, chừng cũng muốn cùng thể.

      " thấy" Triệu Ngôn Ngọc giọng .

      Tề Hoàn ngẩn ra, Quan Hâm thấy là có ý gì? "Ý của huynh là, là Hâm nhi có thể cũng vào phủ thái tử, mà huynh cùng Nhị Sư Huynh bọn họ cũng biết."

      Triệu Ngôn Ngọc biểu tình có chút ngưng trọng gật gật đầu.

      "Sư phụ biết ?" Tề Hoàn hỏi, nếu như Triệu phu nhân biết, chắc chắn cho phép Nhị Sư Huynh đến phủ thái tử, chừng  giữ chặt Hâm nhi mang theo bên người.

      " biết." Triệu Ngôn Ngọc , "Mẫu thân cho là Hâm nhi về."

      Tề Hoàn hơi nhếch môi, im lặng nhìn Triệu Ngôn Ngọc.

      Triệu Ngôn Ngọc ngẩng đầu nhìn nàng, "Cho nên muốn mời giúp tay."

      "Nhị Sư Huynh vào phủ thái tử đến tột cùng vì cái gì? Các huynh đến tột cùng có mục đích gì? cố ý đến gần Tứ hoàng tử, đến gần thái tử, dù sao cũng phải có nguyên nhân." Giây lát, Tề Hoàn mới chậm rãi mở miệng, nàng vốn quyết định hỏi tới chuyện của bọn , mặc kệ bọn muốn đến gần người nào, muốn làm gì đều tốt, nàng chỉ cần làm người đứng xem, nhưng, đều là sư huynh của nàng, nàng khó bỏ mặc.

      "Đây phải đến chuyện nhiều năm trước rồi. . . . . ." Triệu Ngôn Ngọc đôi mắt sáng lấp lánh  trầm xuống, "Tám năm trước, ta cùng Quan Lãng mới biết A Bảo, khi đó, chỉ là nông phu, ở tại Vương gia thôn xa Quan gia trang, chúng ta cùng A Bảo đánh quen biết, sau ba người chúng ta lại thường ở chung chỗ núi ở trong thôn luyện võ, cho đến năm năm trước, Vương gia thôn chung quanh đúng lúc xảy ra dịch, triều đình ra lệnh mở kho phát lương thực, lại phái ít đại phu đến chữa trị cho dân chúng, nhưng họa vô đơn chí, bao lâu, Hoài Giang vỡ đê, trực tiếp ảnh hưởng tới Vương gia thôn, rất nhiều thôn dân bệnh dịch còn chưa kịp chữa khỏi, phải dời Vương gia thôn đến chỗ khác dưỡng bệnh, khi đó, hoàng thượng mệnh thái tử trước an bài dân chúng, thái tử vì tranh công, hơn nữa lại che giấu tham ô. . . . . ."

      Tề Hoàn sắc mặt khẽ hơi biến đổi, khàn giọng hỏi, "Thái tử làm cái gì?"

      "Lúc ấy Vương gia thôn đều là bệnh nhân bệnh dịch, những thôn khác đều tập trung vào cùng nhau, vốn là dễ dàng chữa trị, trừ bệnh nhân, còn có cái dân chúng khác, thái tử vì để cho bệnh dịch khuếch tán, đem Vương gia thôn bao vây lại, hạ lệnh đồ thôn." Triệu Ngôn Ngọc lạnh lùng .

      "Đồ Thôn. . . . . ." Tề Hoàn thanh vô lực, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.

      Triệu Ngôn Ngọc gương mặt tuấn tú giống như khoác lên tầng hàn băng vạn năm, ánh mắt tối tăm,  giống như lại được gặp trận hỏa hoạn ngất trời lúc ấy, giống như lại nghe đến từng tiếng kêu cứu thê thảm, giống như nghe được đao nâng đao rơi, thanh của người ruột thịt xa nhau, trước mắt biển lửa, mặt đất máu chảy thành sông. . . . . .

      "Lúc chúng ta chạy tới, trừ A Bảo, chỉ có thể cứu tới mười người." Triệu Ngôn Ngọc thanh trầm xuống, lồng ngực khẽ phập phòng, Vương gia thôn, thôn dân đều vô cùng chất phác thành thực, và Quan Lãng mỗi lần trong thôn, luôn có thể hoà mình cùng bọn họ, coi như có tình cảm thân thiết, nhưng cũng qua mấy năm, làm sao thờ ơ?

      Cho dù có chính mắt thấy, nàng cũng có thể tưởng tượng tình cảnh lúc ấy, Tề Hoàn lòng bàn tay lạnh như băng, "Chuyện này. . . . . . Hoàng thượng biết sao?"

      "Người biết đều chết hết, hoàng thượng căn bản biết gì vì đây là thái tử ra lệnh, chỉ xử trí Tri Phủ ngay lúc đó." Triệu Ngôn Ngọc lạnh giọng , "Tất cả chứng cớ cũng bị thiêu hủy."

      "Cho nên, Nhị Sư Huynh đến gần thái tử, là vì báo thù?" Tề Hoàn mấp máy đôi môi khô khốc, đầu ngón tay có chút khẽ run cầm ly trà lên uống hớp trà lạnh.

      Triệu Ngôn Ngọc mi mắt thấp xuống, "Nếu để cho người như thái tử trở thành Hoàng đế, thiên hạ dân chúng khổ thể tả."

      phải là ái quốc lo cho dân chúng, nhưng cũng muốn thấy muôn dân thiên hạ bị lũ súc sinh thống trị, vào kinh thành dự thi, dụng kế trở thành Trạng Nguyên được mọi người chú mục, đơn giản đúng là vì muốn kéo thái tử xuống đài.

      Bằng công phu của bọn họ, ám sát thái tử rất dễ dàng, chỉ là, đây phải là cách mà bọn họ muốn, bọn họ phải đem súc sinh ngay trước mặt thiên hạ dân chúng, cho dập đầu nhận sai trước mấy trăm oan hồn vô tội ở Vương gia thôn.

      Tề Hoàn sắc mặt vẫn khó coi, chỉ là lên tiếng hỏi nữa.

      Triệu Ngôn Ngọc thương tiếc nhìn nàng cái, nắm tay của nàng, dịu dàng , " chút, cũng phải muốn cho muội sợ ."

      Nàng sợ, nhưng sợ hơn nữa. . . . . . Sợ hãi, chuyện thái tử đồ thôn này, Tề Chính Khuông rốt cuộc có từng tham dự? Đến tột cùng có ra mưu hiến kế cho thái tử hay ? Chuyện này ông ta rốt cuộc có biết hay ? Nếu như Tề Chính Khuông biết , như vậy Triệu Ngôn Ngọc bọn họ báo thù đối tượng liền bao gồm Tề gia, như vậy, Kiếp trước Triệu Ngôn Ngọc giúp mình đối phó Tề gia, cũng là vì chuyện này sao?

      Tề Hoàn hốc mắt đỏ lên, khiếp sợ nhìn Triệu Ngôn Ngọc, nàng sớm nên đoán được, nếu những chứng cứ cấu kết loạn đảng căn bản đủ để cho Tề gia cả nhà tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội, huống chi Tề Chính Khuông lúc ấy cũng cấu kết loạn đảng, Tề Chính Khuông là người thông minh cỡ nào, thái tử cũng xuống đài, làm sao còn có thể giúp ?

      Là Triệu Ngôn Ngọc. . . . . .

      lợi dụng nàng.

      Phát tâm tình của nàng đúng, Triệu Ngôn Ngọc đưa tay muốn đụng vào gương mặt của nàng.

      "Đừng đụng vào muội." Tề Hoàn khàn giọng kêu to, "Huynh. . . . . . Huynh. . . . . ." Huynh đời trước có phải lợi dụng muội báo thù cho huynh? Ngươi nếu tình nghĩa cùng thưởng thức đều là giả, chỉ là vì lấy được tin tưởng của nàng, cho nên mới cố ý đến gần nàng, phải hay ? Phải hay ?

      "A Hoàn" Triệu Ngôn Ngọc trong lòng cả kinh, nàng hình như đúng.

      Nước mắt từ khóe mắt Tề Hoànrơi xuống, rơi vào mu bàn tay của Triệu Ngôn Ngọc, nóng bỏng như lửa.

      để ý nàng kháng cự, lôi nàng vào trong ngực, dịu dàng hỏi, "Muội làm sao vậy? Có phải ta hù muội hay ?"



      Tề Hoàn cúi thấp đầu, "Huynh tìm thái tử báo thù, có phải cũng muốn đối phó với phụ thân muội hay ? Muội hỏi huynh, chuyện năm đó, phụ thân muội có thể có tham dự."

      Triệu Ngôn Ngọc toàn thân cứng đờ, cũng biết trả lời như thế nào.

      Đây chính là nguyên nhân lúc ở thành Cẩm Châu ghét nàng, bởi vì nàng là nữ nhi của Tề Chính Khuôn, bởi vì bọn họ có thù oán với thái tử, mà Tề Chính Khuông là người của thái tử, cho nên cũng cho là nàng có lòng dạ sâu……..

      "Bởi vì muội là nữ nhi của Tề Chính Khuông, huynh đến gần muội, đối với việc báo thù của huynh muội có trợ giúp gì, về sau đừng uổng phí tâm cơ nữa." Tề Hoàn , đẩy ra.

      Triệu Ngôn Ngọc nâng khuôn mặt nhắn của nàng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, giọng trầm thấp tức giận , "Muội cho rằng, ta là vì báo thù mới đến gần muội?"

      "Chẳng lẽ đúng sao?" Tề Hoàn nén nước mắt trong suốt trong hôc mắt, nàng tự hỏi kiếp trước kiếp này thế nào khác nhau, kiếp này vẫn chính là thôi.

      Nhìn thấy nước mắt của nàng, Triệu Ngôn Ngọc mắt lạnh lùng dần dần thả lỏng, cúi đầu, khẽ chạm vào môi nàng, vui thầm, "Ta làm sao bởi vì báo thù mà thích nữ nhân chứ."

      xong, dùng lực hôn nàng, giống mấy lần trước khẽ chạm, tay vịn eo của nàng, tay đè gáy nàng, kéo nàng sát vào mình, bá đạo nhưng mất dịu dàng liếm mút cánh môi mềm mại của nàng, qua lại, cọ sát lẫn nhau.

      "Buông ra. . . . . . Ưmh. . . . . ." Tề Hoàn giùng giằng, tại sao có thể đối với nàng như vậy? Nàng lúc này, đối với chỉ có oán, căn bản nghe được ý tứ của câu kia.

      giữ chặt hai cánh tay, để cho nàng rời ngực của mình, đầu lưỡi gảy đẩy môi nàng ra  , linh hoạt trượt vào, cưỡng bách nàng triền miên cùng mình.

      Nàng ở trong lòng khẽ run.

      "A Hoàn?" lưu luyến rời môi của nàng, ánh mắt trong suốt sáng nóng rực nhìn nàng.

      "Xin huynh, buông tha cho muội ." Tề Hoàn giọng , lảo đảo thối lui về sau mấy bước, "Huynh phải báo thù cứ hảo hảo báo thù, cùng muội có quan hệ, đừng lợi dụng muội nữa."

      Triệu Ngôn Ngọc nắm chặt tay, đè nén thanh tức giận, "Ta có lợi dụng muội."

      "Muội giúp huynh tìm Hâm nhi về." Tề Hoàn xong, đưa tay lau nước mắt, "Cáo từ"

      "A Hoàn" Triệu Ngôn Ngọc cau mày kéo tay của nàng, "Muội tại sao lại tin tưởng ta?"

      Tề Hoàn hất tay của , châm chọc hỏi ngược lại, "Muội có thể tin tưởng huynh sao? Triệu Ngôn Ngọc."
      tart_trung, susu, Yuki_Ran13 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 132: Khốn cục
      Edit: Trang Trần (NMT 1)
      Beta: Tiểu Đông Tà

      Triệu Ngôn Ngọc cưỡi ngựa theo phía sau xe ngựa của Tề Hoàn muốn hỏi nàng chút, rốt cuộc làm chuyện gì để nàng thể tin tưởng vào như thế, trừ chuyện lần đầu tiên gặp nhau lúc ấy có hơi hiểu lầm nàng chút , giữa bọn họ cũng   xảy ra chuyện gì để có thể  gây ra mâu thuẫn , nàng hôm nay tại sao lại kích động như vậy?

      nghĩ hoài cũng biết tại sao nàng lại như thế nhưng cũng dám ép nàng ra chuyện này, chỉ có thể im lặng hộ tống nàng trở về Tề gia, lúc nhìn nàng vào như vào bằng cửa chính trong lòng đành thở dài tiếng liền xoay người rời .

      Tề Hoàn biết Triệu Ngôn Ngọc vẫn luôn theo phía sau mình, lúc từ đường trở về nàng liền bình tĩnh lại, chỉ là đối với vẫn còn oán thù như cũ cho nên bản thân muốn quan tâm tới mà thôi.

      Bạch Hủy cùng với Trầm Hương theo phía sau lưng Tề Hoàn, hai người liếc mắt nhìn nhau, họ chưa bao giờ thấy Tề Hoàn tức giận như thế biết Triệu thiếu gia làm chuyện gì có lỗi với tiểu thư?

      Nhưng khi nhìn tiểu thư với bộ dạng như thế kia họ lại dám mở miệng để hỏi cho .

      Trở lại Hoàn viên, Tề Hoàn chỉ ăn qua loa ít cháo hạt kê liền cho Bạch Hủy cùng với Trầm Hương lui xuống, mình nằm ở giường nhìn ra ngoài cửa sổ mà đờ đẫn.

      Khi đó, nàng thà làm ái thiếp của Ninh Triều Vân, tuy thiếp nhưng ở Ninh gia địa vị như ở Tề gia, vì báo thù nàng chịu nhục suốt mấy năm, nàng biết ở kinh đô chỉ có Triệu Ngôn Ngọc là có thể giúp nàng lúc đó, nên nàng cố ý tiếp cận .

      Nàng biết trong lòng muốn gì, muốn có quyền để có thể chế ngự được Tề Chính Khuông, nàng vì muốn báo thù mà tiếc đánh đổi bất cứ cái gì miễn là có thể làm Tề Chính Khuông cùng với  Dương Quân Nhu phải trả giá đắt .

      là chính là Cực nhân thần  cũng là người rất bí , làm việc thủ đoạn vô cùng độc ác, tài hoa lại có hai trong kinh đô, phàm là người của đều đối với rất sợ hãi vô cùng mà dám thân cận gần.

      Cùng đánh cờ và đối ẩm với , chyện đó cá nhân nàng vô cùng tự nhiên, chưa bao giờ trong lòng nảy sinh ra tình mà đối với nàng chỉ có báo thù muốn Tề gia phải trả giá. cảm thấy nàng rất đáng thương cho nên muốn giúp đỡ nàng mà thôi, trong lòng nàng cũng tin lời của lắm vì nàng biết và Tề Chính Khuông ở triều đình luôn chống đối mất còn với nhau, muốn giúp nàng báo thù, chỉ là đem nàng ra làm con cờ khống chế Tề Chính Khuông mà thôi .

       Nhưng nàng luôn cảm thấy rất thưởng thức nàng nếu còn có gì khác nữa nàng biết vì nàng dám suy nghĩ xa thêm. Khi đó trong lòng nàng dám nghĩ tới tình , huống chi đối với nàng chỉ thấy sợ hãi và ngưỡng mộ thôi .

      Trong lòng chỉ là sợ hãi đối với , cho dù là trọng sinh cũng khó mất được, cho nên ở thành Cấm Châu gặp nhau nàng liền chống đối lại , chỉ có như thế mới có thể làm cho lòng nàng được bình tĩnh lại.

      Tề Hoàn cười môt tiếng thât ra là nàng để ý chuyện gì đây? Cho dù đời trước hiều lợi dụng nàng chẳng lẽ nàng lại đồng ý hay sao? Mục đích cuối cùng của bọn họ đều giống nhau chính là phải làm cho Tề gia bị phá huỷ.

      Vì mình muốn báo thù mà bị lợi dụng làm cho lòng nàng thấy khó chịu.

      Kiếp trước nàng bao giờ hối hận khi hãm hại Tề Chính Khuông, nàng chỉ hối hận làm cẩn thận để cho người vô tội bị liên luỵ, đó chính là vết thương trong tim nàng.

      Hôm nay hiểu ra, ra trong lúc nàng lợi dụng Triệu Ngôn Ngọc để báo thù, mình lại bị họ lợi dụng lại.

      Nàng là ngu xuẩn mà.

      Nhưng rốt cuộc là nàng tức giận cái gì? Tại sao lại để ý?

      Vấn đề này đột nhiên xuất trong đầu làm cho Tề Hoàn sợ giật cả mình, cả người nằm giường liền đứng dậy, rốt cuộc nàng tức giận vì kiếp trước bị lợi dụng hay là kiếp này do Triệu Ngôn Ngọc xấu bụng tiếp cận đến gần? Làm cho nàng có chút rối loạn.

      Nếu suy nghĩ ra cần phải suy nghĩ nữa, Tề Hoàn muốn bỏ vấn đề này qua bên, nàng hôm nay muốn cùng Ngôn Ngọc có liên quan với nhau nữa. Lúc này trong lòng nàng ngoài sợ hãi đối với còn có cảm giác gì khác nữa giao tình hai năm giữa và nàng cũng chỉ biến thành chuyện cười mà thôi.

      Nàng có lẽ nên tránh xa ra, nếu phải nàng là đồ đệ của Triệu phu nhân nàng đời này cũng muốn cùng với   dây dưa chút nào cả.

      Tề Hoàn lắc đầu cười khổ, nghĩ quyết định thèm suy nghĩ nữa nhưng trong lòng tại sao lại thấy rối bời như thế?

      Vẫn là nên suy nghĩ về chuyện của Tề Chính Khuông năm đó rốt cuộc có từng tham gia vào chuyện của thái tử Đồ Thôn hay , nàng có cảm giác là thái tử phải là người có thể bày ra mưu kế trong chuyện lớn  này, sau lưng chắc chắn là có người giúp nghĩ ra, nàng chỉ hi vọng những người đứng sau lưng có Tề Chính Khuông.

      Cũng phải vì lo lắng cho Triệu Ngôn Ngọc bị cái gì, mà lo nếu Tề Chính Khuông có tham gia vào chuyện này, nàng liền cảm thấy thất vọng đối với người phụ thân này.

      Nhưng chuyện qua nhiều năm rồi lại biết phải điều tra từ đâu đây?

      Đúng rồi, còn có Hâm nhi, nàng phải môt chuyến tới phủ của thái tử đây.

      Tất cả các hoàng tử đều có nhà riêng, đều chuyển ra ngoài hoàng cung, mặc dù phong vương như cũng đều có phủ riêng, phủ thái tử ở biên giới tây nam kinh đô.

      Tề Hoàn thể nào mà tự mình phủ thái tử được, nàng cùng thái tử phi quen nhau, chỉ còn cách tìm Lục thị giúp tay .

      Dĩ nhiên Tề Hoàn cũng phải ngốc lại kêu Lục thị mang nàng đến phủ thái tử, nàng liền kêu Bạch Hủy vào múc nước rửa mặt, kêu Trầm Hương đến phòng bếp mang chút điểm tâm, nàng cuối cùng cũng cảm thấy đói bụng rồi.

      Hai nha hoàn thấy tinh thần của Tề Hoàn tốt lên hơn so với lúc nãy trong lòng hơi an tâm, mặc dù hiểu tại sao Tề Hoàn lại mất hứng nhưng có thể đoán được chắc là có liên quan tới Triệu Ngôn Ngọc cho nên họ rất cẩn thận dám nhắc tới tên của Triệu Ngôn Ngọc.

      Rửa mặt xong liền ăn chút điểm tâm, Tề Hoàn cảm thấy tâm tình tốt hơn chút liền dẫn Bạch Huỷ tới uyển.

      Thái quốc cữu về, Tề lão thái gia có chuyện gì làm ngồi đệm mà uống trà vừa uống mà tưởng tượng như uống rượu vừa gật đầu mà khen rượi ngon, vừa nhìn thấy bóng của Tề Hoàn xuất trong tầm mắt liền lớn hơn “Quả nhiên là rượu ngon, lão phu trong cuộc đời này may mà rượu ngon .  .  .  . .”

      Tề Hoàn nghe được biết là lão thái gia cố ý lớn để cho nàng nghe, nhịn được cười khẽ môt tiếng, đây cũng phải là lần đầu tiên nghe được lời oán trách của lão nhân gia. Kể từ ngày nàng để cho lão uống rượu, lão thái gia nhìn lên trời thấy trời quá xanh , nhìn mây thấy mây quá trắng tóm lại là đều thấy vừa mắt . Còn phải mong nàng đem rượi trả lại cho   chừng làm cho người ta nghĩ muốn đuổi nàng ra ngoài sao .

      “Tổ phụ, Thái quốc cữu về rồi sao?” Tề Hoàn làm như nghe được lời oán trách cũa Tề lão thái gia, liền kêu người đem ghế con để ở bên cạnh mà ngồi xuống gần lão, liền cầm tay của lão thái gia lên mà bắt mạch.

      “Chẳng lẽ giữ lão lại để ăn chực à.” Tề lão thái gia hừ .

      Tề Hoan cười , “Tổ phụ , người có việc gì làm cũng nên ra ngoài mà dạo, đừng cứ suốt ngày nghĩ đến uống rượu.”

      có rượu uống nên có sức để .” Tề lão thái gia kêu lên, ra lão cần uống rượu cũng được như thể bỏ được nghiện miệng.

      “Người bệnh này thiệt là biết lớn , nếu như người muốn con mỗi ngày đều tìm người châm cứu trị liệu, vậy con dạy người đánh quyền  . . . . . Cũng có thể làm cho thân thể khoẻ mạnh, cũng chưa được bệnh dương cang.” Tề Hoàn từng nghe sư phụ qua với nàng, có thể dạy cho lảo thái gia môt bộ Thái Cực Quyền quyền pháp chẳng những có thể làm cho thân thể càng thêm sức khoẻ đối với bệnh của lão thái gia lại càng có lợi, chỉ là khi luyện quyền cần phải kiên nhẫn nên quá vội vàng làm cho nhịp thở ổn định lúc đó mới có lợi cho thân thể .

      Tề lão thái gia nghe như vậy liền ngẩn người ra sau đó liền cười to, “Con lại dạy ta đánh quyền ? Còn lão phu chì cần dùng ngón tay cũng có thể nhấn chết con, vậy mà con lại dám dạy ta đánh quyền?”

      “Cũng phải dạy người quyền pháp là có thể đánh người, Thái Cực Quyền làm cho thân thể khoẻ mạnh thôi.” Tề Hoàn , “ Sư phụ từng nếu học Thái Cực Quyền phải đem tất cả tạp niệm ném , lấy trời đất là chính, đạt đến cảnh giới hư vô ngã là được, như vậy mới có thể tĩnh tâm mà chữa lành bệnh .’’

      “Con dạy ta?” bộ Thái Cực Quyền là lần đầu tiên lão nghe được nhưng nếu luyện quyền mà còn có thể chữa bệnh lại khiến lão có hứng thú, còn đỡ hơn mỗi ngày lấy trà thay rượu, thà tìm niềm vui trong đau khổ còn hơn.

      Tề Hoàn ánh mắt chợt loé lên lúng túng quay đầu , “Con còn chưa học tới, chờ con học xong ta dạy cho người nha.”

      Tề lão thái gia nhìn nàng gì.

      “Con chỉ nghe sư phụ qua, căn bản là chưa nhìn thấy qua bộ Thái Cực quyền này, chỉ nghe bộ quyền pháp này có thể chữa được bệnh.” Tề Hoàn xấu hổ giải thích

      Tề lão thái gia uống môt ngụm trà, nghĩ thầm trong lòng đợi cho cháu học xong biết lão còn có mặt ở đời này hay nữa.

      Tổ tôn hai người mắt to trừng mắt cho đến khi Lục Chi báo là có đại lão gia tới.

      Tề Chính Khuông hôm nay được nghỉ, vốn từ chỗ ở phủ của thái tử trở về, liền nghe được tin là Thái quốc cữu trở về nên mới tới tìm vấn an lão thái gia, ông hai lời mà tới uyển.

      “Phụ thân.” Tề Chính Khuông vừa vào cửa liền làm lễ với lão thái gia, khoé mắt nhìn quanh chì thấy có Tề Hoàn liền cảm thấy thất vọng.

      phải với con có chuyện gì đừng đến quấy rầy ta hay sao? Có chuyện gì?” Tề lão thái gia làm sao lại hiểu suy nghĩ của nhi tử mình, giọng liền có chút lạnh lùng.

      Tề Chính Khuông , “Phụ thân nay trong người ra sao ? bằng để nhi tử gọi thái y đến bắt mạch cho người?”

      cần, ta cảm thấy rất tốt, huống chi phải vẫn còn A Hoàn ở đây sao?” Tề lão thái gia .

       “A Hoàn chỉ là đứa bé làm sao so sánh với thái y được.” Tề Chính Khuông khuôn mặt che giấu cảm xúc chỉ nhìn Tề Hoàn cái, nếu như phải lần này lão thái gia xảy ra chuyện ông hoàn toàn biết là nữ nhi lại biết y thuật, ngay cả thái tử phi nghe được cũng muốn ông dẫn A Hoàn tới phủ thái tử chuyến nữa  . . . . . .

      Tề Hoàn cúi thấp đầu im lặng chỉ đứng phía sau lưng Tề lão thái gia, đối với vị phụ thân Tề Chính Khuông này trong lòng nàng tình cảm muốn đến gần cũng có.

      “Nếu như có chuyện trở về , con cảm thấy A Hoàn so ra kém với thái y, còn ta lại cảm thấy vô cùng tốt.” Tề lão thái gia phất tay .

      Tề Chính Khuông luôn vâng lời lão thái gia , cúi đầu đáp tiếng , “Vâng.”

      “Nghe dạo này con với Triệu Bỉnh Đức ở trước mặt hoàng thượng luôn tranh cãi gay gắt với nhau sao? Làm sao vậy, Triệu Bỉnh Đức đắc tội gì với con?” Tề lão thái gia chỉ nhàng giống như vô tình buột miệng hỏi.

      “Là ta phân biệt trái phải.” Tề Chính Khuông liếc nhìn Tề Hoàn giọng , nếu phải lão nhân gia trước mặt là phụ thân của ông, ông tức giận buột miệng mắng Triệu Bỉnh Đức trận rồi.

      Tề lão thái gia nhíu mày nhìn ông cái , “Tuy ý kiến luôn bất đồng là chuyện bình thường , đừng nên đắc tội với nhiều người, đối với con rất bất lợi.”

      “Dạ, phụ thân, nhi tử nhớ.” Ở trước mặt Tề lão thái gia, Tề Chính Khuông dám phản đối bất kì lời nào của phụ thân mình.

      về .” Tề lão thái gia biết mình có cũng như , nhi tử cũng làm theo ý của mình, liền nữa phất tay bảo về.

      Triệu Bỉnh Đức là ai? Tề Hoàn trong nháy mắt thấy mù mờ, chỉ thấy Tề Chính Khuông nhìn thoáng qua mình, đột nhiên nhớ ra đó phải là phụ thân của Triệu Ngôn Ngọc hay sao?
      tart_trung, susu, Yuki_Ran13 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 133: Ban đêm thăm khuê phòng
      Edit: Trang Trần
      Beta: Tiểu Đông Tà

      Triệu Bỉnh Đức làm sao có thể cãi nhau với Tề Chính Khuông ngay trước mặt hoàng thượng?

      Sau khi Tề Chính Khuông rời , Tề Hoàn ngồi lại vào ghế con, ánh mắt liền nhìn chằm chằm vào Tề lão thái gia, chính là muốn ông cho mình biết chút về chuyện của Triệu Bỉnh Đức và Tề Chính Khuông.

      “Chuyện này con nghe Tam sư huynh của con nhắc tới à?” Lão thái gia nhíu mày, tựa hồ cũng định cho Tề Hoàn.

      có.” nghe nhắc tới Triệu Ngôn Ngọc, thanh của Tề Hoàn lộ ra tia buồn bực.

      Tề lão thái gia : “Thái tử làm việc quái đản, Triệu Bỉnh Đức từng hành động của tấu lên hoàng thượng, nên phụ thân của con mới cố ý nhắm vào ông ta.”

      “Chẳng lẽ thể làm cho phụ thân . . . . .Đừng tiếp tục thân cận với thái tử nữa sao?” Tề Hoàn thử hỏi thăm dò, nếu như lão thái gia xuất mã, Tề Chính Khuông nhất định nghe theo

      có phụ thân con sắp xếp cho Thái tử, thế lực của Tứ hoàng tử nhất định lớn mạnh, đây chính là điều hoàng thượng muốn nhìn.” Tề lão thái gia thản nhiên .

      Cho nên, cục diện thái tử cùng Tứ hoàng tử giờ thế lực ngang nhau đó chính là điều hoàng thượng muốn? Mà lão thái gia cố ý lừa gạt dung túng Tề Chính Khuông ra mưu hiến kế cho thái tử, vậy trong chuyện này có ý tứ của hoàng thượng hay ? Là hoàng thượng muốn cân bằng thế lực của Tống gia cùng với Mộ Dung, cho nên đối với hành động của thái tử và Tứ hoàng tử mới mắt nhắm mắt mở?

      Tề Hoàn còn muốn hỏi ràng hơn chú , nhưng lão thái gia cũng cho nàng, chỉ số việc thể ra lúc này, bảo nàng tiếp tục an tâm làm đại tiều thư là được rồi.

      khi như vậy, Tề Hoàn tất nhiên hỏi nhiều nữa.

      Trở lại Hoàn viên, Trầm Hương liền đưa cho Tề Hoàn phong thư, là thư hồi của Diệp Tử Nhược.

      Ngày ấy chia tay với Diệp Tử Nhược trong tình huống vui, Tề Hoàn vẫn cảm thấy bất an, nàng muốn nhìn thấy bạn tốt lại lần nữa gặp bất hạnh, cho nên lại viết phong thư, nhàng cho nàng biết lo lắng cho hôn này, tốt nhất nên cho người hỏi thăm ràng Lương tam thiếu gia rồi mới quyết định, có đôi khi nhìn mặt ngoài nhìn ra bên trong thế nào.

      Diệp Tử Nhược cho nàng thư trả lời, nhưng cũng đem lời của Tề Hoàn để trong lòng, chính là bảo Tề Hoàn cần phải lo lắng, Lương tam thiếu gia là do Diệp Thái Phó tự mình khảo nghiệm, có vấn đề gì cả.

      Đó chính là còn chưa tin lời của Tề Hoàn . . . . .

      Hôn nhân đại , chính là theo mai mối của phụ mẫu, nếu như là vào đời trước , Tề Hoàn cũng cho là như thế, nhưng nàng giờ lại cảm thấy có số việc mình phải tranh thủ, nàng sao có thể nhẫn tâm nhìn cuộc đời của Diệp Tử Nhược bị phá hủy?

      Phải cho người thăm dò Lương tam thiếu gia, cũng phải là chỉ hỏi lần hay tìm người hỏi chút là được, nhất định phải đến Lưu Sa thành thầm quan sát, phải chỉ hỏi ba bốn ngày có thể xác định người kia rốt cuộc ra sao, nhưng nàng giờ làm thế nào kêu người hỏi thăm đây?

      Vốn là có thể nhờ Triệu Ngôn Ngọc giúp, nhưng nàng bây giờ muốn gặp .

      bằng ngày mai tìm Quan Lãng tốt hơn, nhất định đáp ứng mình nhờ người làm dùm, cứ quyết định như vậy .

      Trong lòng có chuyện, ban đêm tất nhiên thể nào ngủ yên ổn, Tề Hoàn lăn tới lăn lui cũng thể ngủ được, muốn đọc sách, lại muốn làm Bạch Hủy thức tỉnh gác đêm bên ngoài, đành phải trừng đôi mắt chua xót nhìn màn trướng, ánh trăng theo lăng hoa song chiếu vào, mặt đất giống như được trải lên lớp ngân quang mờ mờ.

      Trong đầu đột nhiên hiên lên khuôn mặt tươi cười của người kia . . . .

      Tề Hoàn dùng sức lắc đầu, lại phát khuôn mặt tươi cười giống như đá thế nào cũng , vẫn ở trước mắt, trước mắt?

      Nàng mở to hai mắt, trừng mắt nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, lại nhìn cửa sổ bị mở ra bên, nhất thời nên lời.

      “A Hoàn.” Thanh giống như thở dài nỉ non vang lên bên tai, Triệu Ngôn Ngọc mặc thân y phục màu tối dĩ nhiên khách khí ngồi vào mép giường, đưa tay nhàng chạm vào má Tề Hoàn.

      Đầu ngón tay thô ấm áp , nháy mắt đụng vào gò má của nàng , Tề Hoàn bị làm cho giật mình tỉnh lại, ôm chặt chăn lùi đến góc, há mồm muốn kêu Bạch Hủy vào.

      Triệu Ngôn Ngọc vội vàng che lại cái miệng nhắn của nàng, liền ôm nàng vào lòng, đôi môi dán vào tai của nàng, “A Hoàn, giờ là nửa đêm, làm cho người ta nhìn thấy ta ở chỗ này tốt.”

      Tề Hoàn cảm thấy trong lòng ngột ngạt, lại vừa hận nam nhân sau lưng ôm nàng vào lòng, nhưng sai, nếu như nàng há mồm kêu lên, nàng nhất định thân bại danh liệt.

      làm việc chẳng lẽ chưa bao giờ biết suy nghĩ cho người khác hay sao?

      Càng nghĩ càng giận, Tề Hoàn há mồm hung hăng cắn o ngón tay , dùng toàn lực mà cắn, giống như muốn đem hết ủy khuất trong lòng phát tiết ra ngoài.

      Triệu Ngôn Ngọc mặc dù biết tại sao nàng tức giận cái gì,  nhưng lại muốn nhìn thấy nàng như vậy, cho nên mặc nàng phát tiết , nếu như nàng cắn mấy cái có thể hết giận , chút cũng ngại.

      Cho đến khi trong miệng truyền đến mùi máu tươi, Tề Hoàn mới buông ra, quay đầu hung tợn trừng mắt nhìn .

      “Nếu như muội còn tức giận, đem cái tay kia cắn luôn .” Triệu Ngôn Ngọc dịu dàng , cũng vươn tay ra tới trước miệng nàng.

      “Huynh rốt cuộc muốn làm sao?” Tề Hoàn đầy tay ra, lạnh giọng hỏi.

      Triệu Ngôn Ngọc yên lặng nhìn nàng chăm chú, ánh mắt nóng rực phát sáng, cúi đầu thanh ôn nhu, “ Ta cho tới bây giờ chưa bao giờ nghĩ là lợi dụng muội, Triệu Ngôn Ngọc ta đến mức vô sỉ lợi dụng nữ nhân báo thù như thế, càng vì báo thù mà lấy thân báo đáp, ta biết, muội tức giận khẳng định chỉ là chuyện như này, có thể cho ta biết được ?” (Tiểu Đông Tà: Ngọc vô sỉ chuyện lợi dụng nhưng chuyện khác vô sỉ em dám )

      Tề Hoàn xấu hổ giọng kêu lên , “ Ai muốn huynh lấy thân báo đáp”

      cười khẽ tiếng, “Muội ít nhất phải cho ta biết, tại sao lại để ý đến ta?”

      Muốn nàng như thế nào? Nàng tức giận chỉ là đời này , mà còn có kiếp trước nữa nhưng . . . . . Nàng chỉ nghĩ tới lần, Triệu Ngôn Ngọc trong trí nhớ của nàng vẫn là Triệu Ngôn Ngọc bên người nàng sao?

      Bọn họ mặc dù cùng là giống nhau , nhưng tính cách tựa hồ hoàn toàn bất đồng, thay đổi rất nhiều. kiếp trước, làm cho nàng cảm thấy giống như thượng thần cao cao tại thượng, nhưng đời này, luôn làm cho nàng cảm giác hề giống.

      “Nếu như, phụ thân muội có liên quan tới kiện năm đó, có phải huynh . . . . . . . diệt Tề gia để báo thù hay ?” Tề Hoàn hỏi.

      Triệu Ngôn Ngọc nhàng lau giọt nước mắt bất tri bất giác trào ra của nàng, cười , “Vậy ta cùng với súc sinh có khác gì nhau? Cũng phải do Tề gia có ý muốn giết người, cho dù muốn báo th , cũng phải tìm ra tên đầu sỏ.”

      Nếu như là Triệu Ngôn Ngọc trước kia, khẳng định trả lời như vậy! Người kia, nhất định , Vương gia thôn có bao nhiêu người chết, liền muốn Tề gia phải trả lại bấy nhiêu.

      “Vậy . . . . . Nếu như đối thủ của ngươi địch nhân cầu huynh hỗ trợ, huynh có thể cùng nữ tử hợp tác, hãm hại đối thủ đến cả nhà bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội?” Tề Hoàn run giọng hỏi lại.

      Vấn đề của nàng rất kì quái, nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời, “ ! Ta làm như vậy.”

      Đáy lòng như có vật gì bình yên rơi xuống đất, Tề Hoàn khẽ cười tiếng , sau đó thừa dịp Triệu Ngôn Ngọc phòng bị, đột nhiên nhấc chân đạp xuống, “Lời đều xong, còn mau .”

      Cũng may là Triệu Ngôn Ngọc thân thủ nhanh nhẹn mới té chỏng vó, buồn cười lại bất đắc dĩ nhìn về phía Tề Hoàn tâm tình tựa hồ khá lên, trong lòng mềm nhũn, “Ta ngày mai trở lại thăm muội.”

      “Huynh còn dám tới” Tề Hoàn trừng mắt nhìn , “ sợ bị là hái hoa tặc hay sao?”

      Triệu Ngôn Ngọc cười , “Ta vốn chính là tới hái hoa.” Hôm nay bị mẫu thân hung hăng giáo huấn, nếu như tranh thủ đoạt tâm của mỹ nhân, đoán chừng về sau khó khăn hơn.

      còn muốn cho phụ thân đến cầu hôn, nhưng . . . . .Sợ rằng có chút khó đây .

      “Mau cút.” Tề Hoàn kéo nhanh cái chăn, thanh giận dữ kêu lên.

      “Được được, ta liền , muội lại đừng tức giận nữa.” Triệu Ngôn Ngọc vội vàng , xoay người về phía cửa sổ, quay đầu lại nhìn nàng cái, lúc này mới biến mất trong màn đêm.



      Tề Hoàn đợi , vội vàng chạy ra đóng cửa sổ chặt, trong lòng nghi ngờ, trong nhà tiếng vang như vậ , tại sao Bạch Hủy lại có thể ngủ say như vậy?
      tart_trung, Yuki_Ran, duyenktn113 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 134: Giận chó đánh mèo
      Edit: Trang Trần
      Beta: Tiểu Đông Tà

      Sau khi Triệu Ngôn Ngọc rời , Tề Hoàn bao lâu liền vào giấc ngủ, đại khái trong lòng giải được điều hoang mang nào đó, nàng liền ngủ giấc cho tới hừng đông, khi tỉnh lại, tinh thần sung mãn, bên ngoài ánh nắng tươi sáng, chỉ có khí là hơi lạnh.

      Bạch Hủy nghe được tiếng động, vén rèm vào, “Tiểu thư tỉnh rồi sao?”

      Tề Hoàn gật gật đầu, sau khi được Bạch Hủy cùng Trầm Hương hầu hạ rửa mặt, ăn chút điểm tâm, liền qua châm cứu cho Lục thị.

      Lục thị châm cứu trị liệu sắp tới giai đoạn thứ hai, giờ có thể châm cứu năm ngày lần là được, cần hai ngày lần như trước, Tề Chính Khuông mấy ngày nay trừ ở thượng phòng ra đều ở chỗ Thu di nương.

      Trước lúc Liên di nương mất, vốn muốn nịnh bợ nàng chút, có thể trông nhờ vào Tề Kính có tiền đồ, gió chiều nào theo chiều nấy, cũng muốn tìm cơ hội lên thượng phòng, hoặc là thấy Tề Chính Khuông bắt đầu coi trọng Thu di nương, liền quay ngược gia nhập vào chỗ Thu di nương.

      Làm di nương, trong hoàn cảnh này vẫn có thể giữ được thái độ như cũ, cung kính đối với Lục thị cung kính, mặc kệ là Tề Chính Khuông sủng ái hay là bọn hạ nhân cố ý nịnh bợ, bà ta đều cư xử lạnh nhạt, giống như những thứ này đối với nàng có quan hệ, Lục thị đối với biểu của Thu di nương rất hài lòng, cho rằng hổ là người mình cất nhắc, giống Liên di nương kiêu ngạo càn rở, càng thêm tín nhiệm Thu di nương.

      Tề Hoàn nhìn Lục thị kêu Thu di nương trở về, trong lòng có cảm giác quái dị.

      Nàng chưa bao giờ hoài nghi Thu di nương, nhưng cảm giác nữ nhân này tựa hồ bình thản có chút ngoài dự đoán của mọi người, nàng tin Thu di nương hoàn toàn có kỳ vọng, bà ta khẳng định và cũng hi vọng Thụy nhi tương lai cũng có tiền đồ.

      Cũng phải là Tề Hoàn trông gà hóa cuốc nghi thần nghi quỷ, trải qua đời tang thương, nàng đối với bất kì ai cũng dám toàn tâm tin tưởng, lát nữa phải cho Ân xem xét Thu di nương mới được.

      Sau khi châm cứu cho Lục thị xong, Tề Hoàn liền muốn ra ngoài chuyến, tới tiệm thuốc của Quan gia, lại bị Lục thị ngăn cản.

      “Phụ thân con đêm qua còn chất vấn, con có phải là thân cận với Triệu gia quá hay , Quan Lãng dù sao cũng là cháu của Triệu phu nhân, con mấy ngày nay cũng nên ít gặp họ.” Lục thị muốn ngăn cản nữ nhi, nhưng nàng lại càng muốn nữ nhi bị Tề Chính Khuông trách mắng.

      Tề Hoàn biết vì sao Lục thị vậy, nàng cùng Triệu Ngôn Ngọc quan hệ là sư huynh muội sớm phải là bí mật, Tề Chính Khuông trước đó hỏi nàng, còn muốn lôi kéo vị trạng nguyên Triệu Ngôn Ngọc này, mà nay lại trực tiếp với nàng, đoán chừng là có liên quan đến lão thái gia.

      “Phụ thân và Triệu đại nhân ở triều đình có chuyện, vì sao lại liên quan tới chuyện con với đại sư huynh lại chứ?” Tề Hoàn có chút vui, đối với Tề Chính Khuông, nàng càng ngày càng chán ghét.

      Lục thị than tiếng, “Làm cho phụ thân con hết giận liền có chuyện gì.”

      Tề Hoàn cau mày , “Phụ thân phải là giận chó đánh mèo sao? Huống chi Triệu đại nhân chỉ đem hành động việc làm của thái tử ở Hoài Giang mà thôi, phụ thân cứ như thế mà nhắm vào Triệu đại nhân, sợ miệng lưỡi của người đời sao.”

      “A Hoàn.” Lục thị tức giận , “Những lời này trong lòng con nghĩ cũng sao, nên tùy tiện ra ngoài.”

      “Dạ, biết.” Tề Hoàn tình nguyện đáp ứng, trong lòng lại xem thường hành động bài trừ ích kỉ của Tề Chính Khuông.

      Lục thị lại nghĩ về chuyện Tề Chính Khuông dặn dò hôm qua, “Thái tử phi mấy ngày nay thường hay nhắc tới con, lại Thái tử phi trước kia rất thích con, kể từ khi trở về từ Cấm Châu, con có tới thỉnh an nàng, bằng ngày mai chuyến tới đó .”

      Tề Hoàn vốn muốn cự tuyệt, có trí nhớ của kiếp trước, nàng thầm nghĩ chỉ mong tránh xa những người như thái tử ra, như thế nào lại muốn giống như trước đây lôi kéo làm quen với Thái tử phi.

      Nhưng, nàng đột nhiên nhớ ra Quan Hâm! Quan Hâm cùng Vương Đại Bảo vẫn còn ở trong phủ của Thái tử, bất luận thế nào nàng cũng phải xem.

      “Vâng, mẫu thân có cùng con ?” Tề Hoàn cười hỏi.

      “Ngày mai ta vừa vặn cũng muốn tiến cung, thể cùng con tới phủ thái tử được.” Lục thị , ngày mai bà muốn gặp Lục Hiền phi.

      Hai mẹ con cùng chuyện riêng chút, Hạ Trúc liền tới báo, là Thu Nhạn bên người đại thiếu gia tới.

      Tề Kính sau khi dọn ra ngoại viện, Lục thi sai người tới hầu hạ , đều là người do tay bà đưa lên, trong đó có Thu Nhạn là đại nha hoàn, thay Tề Kính quản lý cả viện.

      Cũng biết là Tề Kính tuổi còn , hay là bởi vì Liên di nương qua đời mà bị đả kích, nay chẳng những có kiêu ngạo như trước nữa, mà còn trở nên trầm mặc ít , chính là thấy Tề Chính Khuông … cũng còn thân thiết như trước, chỉ là cung kính hành lễ, hề tiến lên mà làm nũng.

      Thu Nhạn tới báo là, gần đây Tề Kính thường học, chỉ luôn trốn ở trong phòng, còn là mình ngã bệnh, nhìn ràng là có chuyện gì, Thu Nhạn dám tự mình làm chủ, liền vội vàng tới báo cho Lục thị.

      Lục thị coi như cũng để bụng tới Tề Kính, nghe Thu Nhạn như vậy, liền kêu Hạ Trúc dẫn Tề Kính tới đây.

      Tề Hoàn cũng thời gian thấy Tề Kính, liền lưu lại, muốn nhìn chút vị đại thiếu gia lại muốn làm gì, Tề Kính liền được Hạ Trúc dẫn theo tới đây, cùng còn có Tề Như, Tề Như vừa đúng lúc thăm vị đệ đệ này, nghe phu nhân muốn tìm đệ đệ, nên cũng theo tới đây.

      Nhìn thấy Tề Hoàn ở trong phòng, Tề Như sắc mặt khẽ cứng lại, chỉ cần nhìn thấy Tề Hoàn, nàng liền nhớ lại Ninh Triều Vân đối với nàng lạnh lùng buồn nhìn đến, trong lòng là ghen ghét cùng đau lòng.

      Tề Hoàn cũng để ý đến cái nhìn hận thù khắc chế được trong mắt  của  Tề Như, mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Tề Kính.

      Chỉ là thời gian thấy , tiểu tử này cao hơn chút, nhưng tựa hồ gầy rất nhiều, tinh thần lại rất uể oải, cùng với vị thiếu gia ngang ngược ngày trước như là hai người.

      Lục thị dịu dàng hỏi Tề Kính vì sao chịu học.

      Tề Kính ấp úng khỏe, vẻ mặt có mấy phần hơi chột dạ.

      “Hạ Trúc, mời Lý thái y tới đây xem cho đại thiếu gia chút, nếu thoải mái, nên liền chữa bệnh, tránh cho sau này tốt.” Lục thị ràng nhìn Tề Kính, khẽ phân phó Hạ Trúc.

      “Mẫu thân, con nghỉ ngơi hai ngày là tốt thôi, cần thỉnh thái y.” Tề Kính vội vàng , ra muốn theo tiên sinh mà đọc chi, hồ, giả, dã (bài văn hoặc lời ràng), Tề Thụy còn tuổi hơn , sách học còn tốt hơn , tiên sinh luôn khích lệ, nếu như là trước kia, đánh cho Tề Thụy trận, nhưng giờ chỉ có thể giữ ấm ức ở trong lòng mà thôi.

      Lục thị mỉm cười nhìn , “Có bệnh phải sớm trị liệu, thể nào qua loa được, nếu như ở ngoại viện quen, con có thể chuyển về đây ở.”

      Tề Như cả kinh, vội vã ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tề Kính.

      “Mẫu thân, con có việc gì, ngày mai có thể học được, mà.” Tề Kính vội vàng , “Ngoại viện rất tốt, con rất thích.”

      “Thế tốt.”Lục thị khẽ mỉm cười, nhìn về phía Tề Như, “Tháng sau Ngô phu nhân trở lại kinh đô, đến lúc đó ghé nhà của chúng ta chuyến, chừng là muốn gặp mặt lần, con hãy chuẩn bị .”

      Ngô phu nhân? Đó chính là mẹ chồng tương lai của Tề Như.

      Tề Hoàn tựa tiếu phi tiếu nhìn sang, chuyện như vậy giờ nàng mới biết, biết khi Tề Như nghe xong trong lòng như thế nào .

      “Dạ, mẫu thân” Tề Như thanh khẽ run, sắc mặt có chút trắng bệch.

      Nàng vẫn muốn thay đổi vận mệnh đến Ngô gia, nhưng bất kể nàng có cố gắng thế nào, tựa hồ cũng tìm ra biện pháp.

      Lục thị hài lòng gật gật đầu, kêu Thu Nhạn mang Tề Kính trở về, kêu Tề Như ở lại dặn dò chuyện cấp tốc học hành quy củ lễ nghi mấy ngày này.

      Tề Như xoắn khăn tay lại, đến nỗi đốt ngón tay hơi trắng bệch, nhưng dám phản đối tiếng, Lục thị gì, nàng đều chỉ dạ.

      . . . . . .

      . . . . . .

      Lúc Tề Như rời khỏi thượng phòng, Tề Hoàn nhìn khuôn mặt chút huyết sắc nào của Tề Như, trong lòng thể nào đồng tình, ngày đó nếu phải Tề Như muốn bày mưu đem nàng gả cho Ngô thế tử, nàng sao lại phải trả đũa như thế ? Có chuyện như hôm nay, đều là do mình tự tìm lấy.

      Kiếp trước Tề Như dùng kế đoạt nhân duyên của nàng, lần này nàng phá hư ý tưởng của nàng ta, mọi người đều hòa nhau, nhưng còn có rất nhiều chuyện, các nàng ở giữa cũng có tính toán ràng.

      Nàng muốn so đo quá  nhiều, chỉ cần Tề Như trêu chọc nàng, nàng ra tay.

      Trở lại Hoàn viên, Tề Hoàn viết phong thư cho Quan Lãng, nếu chính nàng thể ra cửa nhờ giúp tay điều tra chuyện Lương tam thếu gia, chỉ có thể viết thơ mà thôi.

      Đem tin viết xong, Tề Hoàn liền liền kêu Bạch Hủy chuyến đến tiệm thuốc Quan gia.

      Sau khi Tề Như ra khỏi thượng phòng, cũng lập tức trở về phòng của mình, nàng lại tới chỗ của Tề Kính, hai ngày nay nàng bởi vì tâm tình tốt, có chút quan tâm tới đệ đệ, hôm nay mới phát Kính đệ đệ tựa hồ có gì đúng, cho nên sốt ruột muốn hỏi chút.

      Thu Nhạn cũng ngăn cản Tề Như thăm Tề Kính, càng đề phòng mà lưu lại trong phòng, sau khi mời Tề Như vào trong phòng liền lui ra.

      Nhìn thấy thân tỷ tỷ của mình, Tề Kính liền nhịn được hốc mắt đỏ lên.

      “Xảy ra chuyện gì vậy ? Có người nào khi dễ đệ sao?” Tề Như vội vàng hỏi, nàng chưa bao giờ thấy Tề Kinh lộ ra vẻ mặt uất ức như thế .

      “Bọn họ khi dễ ta.”Tể Kính nức nở khàn khàn gọng kêu lên.

      “Ai?” Tề Như sắc mặt trầm xuống, “Có ai dám khi dễ đại thiếu gia là đệ chứ, có phải muốn sống nữa hay ?”

      Tề Kính nức nở , “Tiên sinh chỉ khen Tề Thụy tốt, còn Tề Thụy tư chất tốt hơn đệ, trước kia phải như vậy, những người đó đều xem thường đệ, đệ lần trước đánh Tề Thụy, nó cũng dám đánh trả lại, Nhị tỷ tỷ, chúng ta cho phụ thân biết , khiến phụ thân đem tiện nhân đó đuổi ra ngoài.”

      “Im miệng.” Tề Như vội vàng bịt miệng Tề Kính lại, “Kính đệ đệ, giờ giống như trước . . . . .”

      “Nhưng mà, nếu như có Tề Thụy, phụ thân cũng thương có mình đệ mà thôi.” Tề Kính khóc .

      Tề Như thần sắc ngưng động, đúng vậy, nếu như phụ thân chỉ có mình Kính đệ. . . . .Hết thảy khác, Lục thị nhiều năm như vậy cũng sinh được, thế nào còn có thể sinh con trai được, tương lai thừa kế Tề gia, cũng chỉ có Kính đệ và Tề Thụy mà thôi.

      Lấy chuyện phụ thân giờ coi trọng tiện nhân Thu di nương kia như vậy, tương lai có rất nhiều chuyện bất lợi.

      Tề Thụy . . . . . .Nếu như có nó, tất cả đều khác rồi.

      Nhưng phải làm sao đây?

      Phải tìm biện pháp tên trúng hai đích mới được.

      “Tỷ tỷ” Tề Kính nhìn Tề Như lộ ra vẻ mặt độc ác, có chút sợ hãi kêu lên tiếng.

      Tề Như nhìn trìu mến cười tiếng, “Kính đệ phải hảo hảo đọc sách, chỉ cần đệ hảo hảo đọc sách, phụ thân mới có thể thích đệ, biết ?”

      Tề Kính gật đầu cái, giọng trả lời, “ biết.”
      tart_trung, susu, duyenktn111 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :