1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 100: Người ta tin tưởng nhiều lắm
      Edit: Maria Liêu
      Beta: Tiểu Đông Tà

      Cùng Triệu Ngôn Ngọc sóng vai ra phòng khách , sắc mặt của Tề Hoàn hết sức khó coi, đặc biệt là thấy vẻ mặt Triệu Ngôn Ngọc cười như cười, thấy thế nào cũng cảm thấy khó chịu.

      "Huynh hài lòng chưa?" Tề Hoàn thanh lạnh nhạt hỏi , giọng như từ chối người ngàn dặm.

      Triệu Ngôn Ngọc nhìn gò má nàng lạnh lùng, biết hôm nay mình chọc cho nàng rất tức giận, giọng hơi lấy lòng, "Tiểu sư muội nguyện ý giúp ta, ta hết sức cảm kích."

      "Muội là bị buộc phải phối hợp với huynh." Tề Hoàn cường điệu .

      "Ý tứ của thái tử cùng lệnh tôn ta hiểu, nhưng ta thể." Triệu Ngôn Ngọc .

      Tề Hoàn châm chọc nhìn cái, "Tam sư huynh, để muội nhắc nhở huynh câu, muội là nữ nhi của Tề Chính Khuông, huynh lợi dụng muội ngăn trở những người đó, có phải lợi dụng lầm đối tượng rồi hay ."

      Triệu Ngôn Ngọc dừng bước, quay đầu lại nghiêm túc nhìn nàng, ánh mắt nghiêm túc mà nóng bỏng, "Muội khác."

      "Muội cho là muội có cái gì khác biệt, chẳng lẽ muội muội của muội là nữ nhi Tề Chính Khuông, mà muội phải hả ?" Tề Hoàn tâm đột nhiên nảy lên, bởi vì giọng đầy khẳng định.

      Nàng khác biệt, rốt cuộc nhìn ra, rốt cuộc cũng hoài nghi nàng đến gần là có mục đích nữa sao?

      "Muội là nữ nhi của , nhưng khác biệt." Triệu Ngôn Ngọc .

      "Hôm nay huynh vừa quyết định đầu nhập vào Tứ hoàng tử, vậy cần gì tránh phụ thân muội?" Tề Hoàn giọng hỏi, ra nàng cũng muốn thử dò xét, rốt cuộc vì sao lại đến gần Tứ hoàng tử, nàng tin tưởng, lúc này chính cũng phải là vì Lục hoàng tử.

      Triệu Ngôn Ngọc trầm mặc, đôi mắt đen nhánh thoáng qua tia ánh sáng ai phát được, nhìn Tề Hoàn, "Người ta tin được rất ít, Tứ hoàng tử . . . . . . được."

      Tề Hoàn kinh ngạc nhìn , đây là ý gì? Tứ hoàng tử . . . . . . Những lời này là có ý tứ gì?

      Bởi vì câu này, Tề Hoàn bỏ lỡ câu đầu tiên của Triệu Ngôn Ngọc, người tin tưởng chính xác rất ít, nhưng tin tưởng nàng.

      "Chuyện hôm nay, mang phiền toái cho muội, ta rất xin lỗi." Triệu Ngôn Ngọc nhìn nàng, giọng , "Lệnh tôn có thể vì vậy mà quở trách muội. . . . . ."

      Lửa giận giống như là vì lời xin lỗi của mà hòa hoãn lại ít, giọng của Tề Hoàn cũng còn cứng ngắc như trước, "Muội biết xử lý như thế nào mà, chỉ là. . . . . . Huynh có thể phiền toái hơn so với muội, chừng gia phụ cho rằng huynh quyết định đầu nhập vào trận doanh của thái tử."

      Triệu Ngôn Ngọc cười cười, "Như thế tốt hơn."

      Tề Hoàn mấp máy môi, muốn lại thôi, nhưng vẫn muốn tiếp tục hỏi nên liền bỏ qua đề tài này, "Chuyện ở tiệm thuốc của Quan gia thế nào rồi?"

      " phải là người của Tứ hoàng tử, có vấn đề gì." Triệu Ngôn Ngọc .

      "Có thể tìm ra ai là người đứng sau ?" Ý của là thế nào?

      Triệu Ngôn Ngọc nhàn nhạt cười tiếng, gật đầu , "Kế tiếp người nào ra tay, người nào là chủ mưu, liền có thể biết ngay."

      Tề Hoàn hiểu được tầm quan trọng của chuyện này, biết chuyện kế tiếp cần mình tự nhúng tay vào.

      Tiễn Triệu Ngôn Ngọc đến cửa thuỳ hoa, Tề Hoàn dừng bước, nhìn , "Huynh thong thả, muội tiễn nữa."

      Triệu Ngôn Ngọc cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt lấp lánh như sao, thanh trầm thấp như cầm, "Nếu lệnh tôn làm khó dễ muội, muội có thể đem tất cả đẩy tới người ta, vô luận là cái gì."

      "Được" Tề Hoàn giọng đáp lời, cho là nàng e ngại Tề Chính Khuông, đại khái tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, nhưng chỉ có chính nàng biết, đời này Tề Chính Khuông đối với nàng có bất kỳ uy hiếp gì.

      Đưa mắt nhìn Triệu Ngôn Ngọc rời , Tề Hoàn lúc này mới trở lại Hoàn Viên.

      Nàng biết chuyện xảy ra ở phòng khách hôm nay nhất định có người cho Tề Chính Khuông sót chữ, cho nên nàng hoảng hốt cũng lo lắng, dù sao đây là chuyện sớm hay muộn, hôm nay đơn giản đúng là trước cho biết thôi.

      "Đại tỷ tỷ." Tề Thụy được Bạch Hủy an trí ở trong phòng, Ân kiểm tra ngực cho , chỗ bị Tề Kính đá phải sưng đỏ, chỉ là có thương tổn tới gân cốt.

      Tề Hoàn để Ân lau rượu thuốc tan máu bầm cho Tề Thụy, dịu dàng , "Đệ biết Kính đệ đệ phân phải trái, về sau bất kể làm cái gì, đệ chỉ cần lo cho mình là được rồi."

      "Kính đệ đệ khiến đại tỷ tỷ tức giận." Tề Thụy vô tội chớp mắt, cẩn thận từng li từng tí nhìn Tề Hoàn, hôm nay ở trong đình lần đầu tiên nhìn thấy Tề Hoàn như thế, cảm giác đại tỷ tỷ ngày bình thường hoàn toàn khác nhau, giống như thể đến gần.

      Tề Hoàn sờ đầu của , "Tỷ có tức giận, tỷ cho Trầm Hương đưa đệ trở về, nhớ thoa thuốc." Tiểu tử kia còn đến mức để cho nàng tức giận, nhưng vẫn nên cho biết, thân phận mình là gì.

      Quay đầu với Trầm Hương, "Thu di nương nếu hỏi vết thương người Nhị thiếu gia, chính phải ."

      Trầm Hương đáp tiếng, "Vâng"

      Sau khi đưa Tề Thụy trở về, Tề Hoàn cũng tới thượng phòng, Lý mama đem chuyện xảy ra ở phòng khách trong đình cho Lục thị, lúc này mặt Lục thị chính là trầm, giận thể nhìn thấy chuyện Tề Kính vô lễ, ràng đem Lục thị để vào mắt mà.

      "Mẫu thân." Tề Hoàn vào trong nhà, giọng , "Tam sư huynh về."

      Lục thị nhàng gật đầu, đáy mắt che giấu được lửa giận toát ra, nàng biết Tề Chính Khuông muốn làm tiệc mời Triệu Ngôn Ngọc, cũng biết muốn lôi kéo vị tân khoa trạng nguyên kia, nhưng nàng nghĩ tới, Tề Chính Khuông còn muốn đem Tề Văn gả cho Triệu Ngôn Ngọc.

      Vì dã tâm cùng quyền thế của mình, Tề Chính Khuông cái gì cũng có thể làm với nữ nhi của mình? Cũng nhìn xem thích hợp hay thích hợp, chỉ cần có thể lợi dụng, hoàn toàn bận tâm tới thân phận.

      Chỉ là, trước mắt chuyện cần giải quyết đầu tiên là vấn đề của trưởng tử này, hôm nay nàng mới biết, nguyên lai mình còn chưa giáo huấn đủ đứa con trai của tiểu thiếp này, ra là nghĩ nàng già rồi sao, về sau còn phải dựa vào trưởng tử này mới có thể ở Tề gia, lời này nàng đúng là lần đầu tiên nghe được, nếu như phải là có người dạy , Tề Kính tuổi còn , sao hiểu được vấn đề này?

      "Ta muốn gặp phụ thân" Tề Kính lớn tiếng kêu lên.

      "Mới vừa rồi, lời kia là ai dạy con?" Lục thị trầm mặt hỏi, nàng sanh được nhi tử, cũng đại biểu nàng bị nhi tử tiểu thiếp trấn áp.

      Tề Kính kêu lên, "Ta muốn gặp phụ thân"

      Lục thị dùng sức vỗ mặt bàn cái, "Con càn rở, bá đạo còn cậy mạnh khi dễ những huynh đệ tỷ muội khác thôi, còn dám ở trước mặt ta phách lối như vậy, con coi mình là đương gia của nhà này rồi đúng ?"

      "Về sau ta chính là chủ của nơi này, đến lúc đó nhất định đuổi mẫu thân ". Tề Kính từ đến lớn mưa dầm thấm đất, theo thói quen sớm coi mình là chủ tử tương lai của Tề gia, di nương rồi, phụ thân thích nhất là , mẫu thân có nhi tử, cho nên Tề gia tất cả về sau là của .

      "Tốt, rất tốt" Lục thị cười lạnh gật đầu, "Lý mama, kêu Liên di nương tới cho ta, ta muốn biết, nàng rốt cuộc dạy nhi tử như thế nào "

      Kể từ sau khi Liên di nương bị cấm túc, Tề Kính liền chuyển ra ở tiểu viện mình, hôm nay nghe có thể gặp Liên di nương, khóe miệng cũng nhịn được cong lên.

      Từ chương này 2 chị có 1 bước tiến mới ^^ Chương 100 này mình bắt đầu làm gameshow, khi nào đủ 25 cmt về nội dung truyện (ko tính likes và thanks hay tem) hay 40 likes fb, mình post chương mới

      Đây là link của gameshow, mình update lại và thêm 1 trò chơi nữa, các bạn vào xem nha

      http://cungquanghang.com/event/gameshow-a-hoan-the-le-va-phan-thuong/
      tart_trung, susu, Aliren11 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 101: Người muốn cướp người với hoàng thượng sao?
      Edit: Maria Liêu
      Beta: Tiểu Đông Tà

      Lục thị cho người mang Liên di nương tới, chỉ là Liên di nương người còn chưa có tới, Tề Chính Khuông lại tới trước, nhìn thấy Tề Kính cũng ở đây, cau mày hỏi, "Kính nhi cũng đây à."

      Tề Kính vừa thấy phụ thân của mình tới, lập tức đắc ý, còn liên tục ngừng tố cáo, "Phụ thân, đại tỷ tỷ làm hỏng việc người giao phó rồi, khiến Triệu công tử chế giễu, rất thất lễ."

      Lục thị vốn bụng tức giận, thấy đứa con thứ này thậm chí ngay cả mình cũng để vào mắt, cứ như vậy ở trước mặt mình tố cáo với Tề Chính Khuông, mà lại là tố cáo nữ nhi của mình, Lục thị đáy mắt thoáng qua tia dữ tợn.

      "Ta hiểu rồi, con trở về trước ." Tề Chính Khuông sủng ái sờ sờ đầu Tề Kính, cho là mình đến thượng phòng chuyện với Lục thị, liền cho trở về.

      "Dạ, phụ thân." Tề Kính đắc ý nhìn Tề Hoàn cái, xoay người muốn rời khỏi.

      "Chậm ." Lục thị lạnh giọng gọi lại, mặt thay đổi nhìn Tề Chính Khuông, "Lão gia, người thế nào hỏi xem Tề Kính tại sao lại ở chỗ này? Mới vừa rồi với thiếp cái gì?"

      Lục thị lời này khiến Tề Chính Khuông ngẩn ra, lúc này mới phát ra vẻ mặt thê tử đúng, tựa hồ nổi giận, nhíu mày, "Chuyện gì xảy ra?"

      "Hừ! Lão gia tại sao hỏi chút nhi tử ngoan của người, nó mới vừa rồi gì ấy." Lục thị nghiêm mặt , nàng nguyện ý lấy khuôn mặt tươi cười chào đón, nguyện ý đối với dịu dàng như nước, đó là bởi vì kính trọng nàng, mới vừa rồi thấy được thái độ đối với Tề Kính, nàng mới đột nhiên hiểu được.

      Bất kể đối với nàng tôn trọng như thế nào, nàng cũng thể sinh hạ đích tử, thủy chung tiếc nuối giữa phu thê bọn họ, là chỗ yếu của nàng.

      "Con vừa cái gì ?" Tề Chính Khuông hỏi Tề Kính.

      Tề Kính dùng sức lắc đầu cái, "Con cái gì cũng ."

      Lục thị đáy mắt là mảnh băng hàn, khóe miệng cười lạnh, Tề Kính nhìn thấy, đáy lòng có chút phát lạnh, vội vàng trốn sau lưng Tề Chính Khuông.

      "Phu nhân, Kính nhi có chuyện gì sau đó hãy , ta có lời muốn hỏi A Hoàn, đồ nữ nhi bất hiếu này càng ngày càng có tiền đồ." Tề Chính Khuông trừng mắt với Tề Hoàn, ánh mắt nghiêm nghị lạnh lẽo, giống như vị tiểu thư trước mắt này phải là nữ nhi ruột thịt của , mà là đối thủ cùng kẻ địch của .

      "Rốt cuộc là Tề Kính bất hiếu, hay là A Hoàn bất hiếu, lão gia, thiếp cũng rất muốn hiểu cho ." Lục thị nhàn nhạt .

      Tề Chính Khuông vui nhìn Lục thị cái, "Nàng rốt cuộc là muốn cái gì? Đến tột cùng có biết hôm nay A Hoàn đối đãi với muội muội của nó thế nào ? Nó cùng Triệu Ngôn Ngọc là sư huynh muội, nàng biết ?"

      "A Hoàn đối đãi với muội muội mình cho tới bây giờ đều là vẻ mặt ôn hoà, thế nào lại cần lão gia chất vấn? A Hoàn cùng Triệu phu nhân chính là tình nghĩa thầy trò, cùng Triệu Ngôn Ngọc là sư huynh muội có quan hệ gì?" Lục thị trầm giọng hỏi ngược lại.

      "Nàng sớm biết?" Tề Chính Khuông trừng mắt, tức giận nhìn Lục thị.

      "Triệu phu nhân là nữ trung hào kiệt, chẳng những y thuật cao siêu, còn biết công phu, nữ nhi đến thành Cẩm Châu bị bệnh nặng, sau lại nghĩ tới luyện võ có thể cường thân kiện thể, cho nên mới cầu xin Triệu phu nhân dạy con võ công, nữ nhi chưa từng ở bên ngoài trêu chọc thị phi, chỉ là học mấy chiêu thức để cường thân, chẳng lẽ cái này cũng được? Kính đệ đệ trước mặt mọi người khiển trách trưởng tỷ là con, đấm đá huynh đệ của mình, khiển trách Thụy đệ đệ là nô tài mà dám xen vào, mẫu thân chỉ hỏi thăm mấy câu, liền tương lai sau khi lớn lên muốn đuổi mẫu thân ra khỏi Tề gia, tuyên bố mình mới là gia chủ của Tề gia. . . . . ." Tề Hoàn dừng chút, mặt lộ ra nụ cười giễu cợt, " ra ở trong mắt Kính đệ đệ, đường đường là phu nhân Tề gia đệ ấy muốn đuổi liền đuổi, trưởng tỷ đệ ấy muốn khiển trách liền khiển trách, cũng biết phụ thân có cho phép đệ ấy làm thế hay , hoặc phụ thân cũng cho là, Kính đệ đệ tương lai chính là chủ tử của Tề gia, muốn đuổi người nào ra ngoài cũng được?"

      Tề Hoàn từng câu từng chữ sắc bén hỏi, đáy lòng Tề Hoàn cũng có cảm thấy thương tâm hoặc thất vọng, nàng biết ông ta là loại người nào.

      Nhưng nàng thể nhìn mẫu thân bị nhi tử của tiểu thiếp đứng đầu mẫu thân, lúc này mẫu thân càng thể trở mặt với phụ thân, như vậy, liền để nữ nhi nàng làm .

      Tề Chính Khuông nghe vài ba lời giải thích quan hệ của nàng cùng Triệu Ngôn Ngọc, lại nghe được lời chất vấn Tề Kính mới là người gây , trầm mặt lời nào nhìn Lục thị, lại nhìn Tề Kính núp ở phía sau chút.

      "Kính nhi, con mới vừa rồi với mẫu thân cái gì?" Tề Chính Khuông trầm giọng hỏi.

      Tề Kính , "Con vừa rồi có sai, Tề gia sớm muộn đều là của con, mẫu thân nếu chút cũng tốt với ta, về sau con liền đuổi mẫu thân , con chỉ muốn hiếu thuận với phụ thân và di nương thôi."

      Mới vừa được Hạ Trúc dẫn tới ngoài cửa, Liên di nương liền nghe đầy đủ lời bất kính này, sắc mặt liền trắng bệch, vào cửa nhìn thấy Tề Chính Khuông cũng ở đây, càng thêm sợ tới mức tay run rẩy, bổ nhào tiếng liền té quỵ dưới đất, thanh kinh hãi, "Lão gia, phu nhân, đại thiếu gia còn bé hiểu chuyện, những lời tuyệt đối đều là vô tâm sơ suất. . . . . ."

      " sai, Tề Kính còn bé, những lời này chưa chắc là nó tự mình nghĩ ra, chừng là từ đâu nghe được thôi." Lục thị mắt lạnh nhìn Liên di nương, giọng .

      "Lời này chính là con tự mình nghĩ ra." Tề Kính lớn tiếng kêu lên, trong thâm tâm, ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần phụ thân ở chỗ này, bất kể gì làm cái gì, phụ thân nhất định che chở , di nương , là nhi tử duy nhất phụ thân thương , ai cũng kém xa.

      Sắc mặt của Tề Chính Khuông càng trở nên khó nhìn hơn, sủng ái đứa con này sai, nhưng cho tới bây giờ nghĩ là nó nhất định trở thành chủ tử tương lai của Tề gia, càng cho phép nó đối đãi với Lục thị như vậy, Lục thị là thê tử cưới hỏi đàng hoàng, bị đứa con thứ muốn đuổi , đây đánh chỉ là mặt mũi của , còn là mặt mũi của cả Tề gia.

      “Bang” tát cái vào mặt Tề Kính, "Là ai cho phép con đối đãi như vậy với mẫu thân con? Quy củ Tề gia con học để ở nơi nào rồi hả?"

      Tề Kính bị đánh hoảng hốt, sửng sốt lâu mới phát giác, bị phụ thân thương nhất đánh, che gương mặt sưng đau, khóc lớn tiếng lên, "Oa. . . . . ."

      Liên di nương đau lòng nhìn nhi tử, nhưng câu cầu cạnh cũng dám , sợ càng cầu cạnh càng chọc giận Tề Chính Khuông, đây là bài học từ vết xe đổ.

      Lục thị chỉ lạnh lùng nhìn Tề Chính Khuông, chỉ là tát này, còn chưa đủ.

      "Ta còn chưa chết đâu, Tề gia về sau là ai làm chủ phải là do các ngươi định đoạt." Tề Chính Khuông nhìn chằm chằm Liên di nương quát lên, "Nếu phải là thân thể phu nhân tốt, ta còn lâu mới để cho nàng nuôi Kính nhi, nàng xem ra lại làm rất tốt, đem những thứ như vậy dạy cho nó, nữ nhi chăm nom được, nhi tử cũng dạy cho tốt, nàng đúng là tiện nhân."

      Đáy lòng Liên di nương là mảnh lạnh như băng, quỳ qua ôm lấy chân Tề Chính Khuông, "Lão gia, mười người như tiện tỳ cũng dám dạy đại thiếu gia những lời như vậy, đấy là do nha hoàn. . . . . . Đúng, đấy là do những người này dạy, lão gia, tiện tỳ dám bất kính với phu nhân. . . . . ."

      Tề Chính Khuông chán ghét nhìn nàng cái, nhấc chân hung hăng đạp.

      Liên di nương bị đá té lui về phía sau, búng máu tươi từ trong miệng phun ra.

      "Di nương" Tề Kính sợ tới mức kêu to, nhào qua ôm lấy Liên di nương.

      "Lý mama, kêu người đem Liên di nương đưa đến am ni phía sau núi, cho phép của phu nhân, ai cũng được gặp nàng" Tề Chính Khuông lạnh lùng phân phó .

      Tề Kính khóc lớn, "Phụ thân, con muốn di nương, con muốn di nương."

      "Về sau đại thiếu gia liền do phu nhân dạy, ai dám ở trước mặt đại thiếu gia loạn ngôn, liền lập tức cắt lưỡi." Tề Chính Khuông chút nào để ý Tề Kính, để cho người dẫn Tề Kính trở về.

      Sau khi dẫn Liên di nương cùng Tề Kính , Tề Hoàn biết kế tiếp phải đến phiên mình.

      Sắc mặt của Lục thị vốn căng thẳng hòa hoãn ít, với cách xử trí Liên di nương cùng Tề Kính, trong lòng nàng cảm thấy rất hài lòng.

      Nàng chưa bao giờ chủ động mở miệng nàng muốn dạy dỗ hai đứa con thứ, chính là sợ có người theo cản trở, con cháu Tề Chính Khuông nhiều, nàng tự nhiên thương tổn hai đứa bé, nhưng có nghĩa là người khác lại muốn lợi dụng cơ hội này gây bất lợi với nàng, hôm nay chính là Tề Chính Khuông tự mình mở miệng giao Tề Kính cho nàng.

      Nàng nhất định làm cho nó biết cái gì là tôn ti trật tự, hiểu được cái gì là con của chính thê với con của tiểu thiếp.

      Tề Chính Khuông ngồi xuống ghế, Lục thị mới kêu Nghênh Hà dâng trà lên.

      "Những lời Kính nhi nàng cần phải để ở trong lòng, nó còn , hảo hảo dạy cũng được." Tề Chính Khuông khẽ với Lục thị.

      Lục thị có ý định tiếp tục bày vẻ mặt này với Tề Chính Khuông, nữ tử thông minh, vào lúc này thêm dầu thêm mỡ địa vị nàng ở Tề gia, chủ yếu nhất là muốn Tề Chính Khuông tôn trọng mình, sau ngày hôm nay, tin tưởng trong lòng những người kia dám càn rở nữa, "Lão gia thế nào liền thế đó."

      Tề Chính Khuông hài lòng gật đầu cái, thích nhất chính là điểm này của Lục thị, biết tiến biết lùi.

      "Con là đồ đệ vủa Triệu phu nhân?" nhìn Tề Hoàn, giọng còn nghiêm khắc như lúc trước.

      "Dạ" Tề Hoàn giọng đáp lời.

      "Vì sao trước kia ?" Tề Chính Khuông hỏi.

      Tề Hoàn chớp mắt, "Phụ thân vừa hỏi, nữ nhi tự nhiên ."

      "Như vậy, để cho Tứ muội con đính hôn với Triệu Ngôn Ngọc, là thân càng thêm thân, có gì thể? Con ở đấy, vì sao lại ngăn trở?" Tề Chính Khuông lạnh giọng hỏi.

      Ánh mắt Lục thị khẽ trầm xuống, "Lão gia, Văn nhi tuổi còn , phải đính hôn rồi sao?"

      "Triệu Ngôn Ngọc mặc dù gia thế được tốt, nhưng tiền đồ vô hạn, làm nữ tế (con rể) của ta cũng uất ức." Tề Chính Khuông .

      "Gia thế Triệu gia mặc dù so ra kém với Tề gia, nhưng cũng là quan lại thế gia, đem Văn nhi gả cho Triệu Ngôn Ngọc, Triệu gia chưa chắc chịu theo." Lục thị thanh nhàn nhạt , Triệu Ngôn Ngọc là nữ tế lí tưởng của nàng, làm sao có thể cứ để Tề Văn gả cho ? Huống chi, phải nàng thiên vị nữ nhi của mình, với tư chất như vậy của Văn nhi, cũng xứng với Triệu Ngôn Ngọc.

      "Trừ lấy nữ nhi của mình  gả cho Triệu Ngôn Ngọc, phụ thân chẳng lẽ có những phương pháp khác lôi kéo ?" Tề Hoàn khóe miệng dâng lên tia giễu cợt xen vào .

      Tề Chính Khuông vất vả mới kìm nén được lửa giận, thiếu chút nữa lại bùng lên, "Con giúp đỡ Triệu Ngôn Ngọc như vậy, có phải con muốn muội muội của mình đính hôn với , mà nên là chính con muốn gả cho ?"

      Tề Hoàn nếu từng sống qua đời, có lẽ bởi vì những này lời này mà xấu hổ, nhưng hôm nay nghe, trừ buồn cười, nàng còn khinh thường, "Nữ nhi chỉ lo lắng, coi như đem tất cả nữ nhi của người cho Triệu Ngôn Ngọc, cũng chưa chắc lôi kéo được , phụ thân chẳng lẽ nghĩ ra, hoàng thượng nếu như coi trọng Triệu Ngôn Ngọc như vậy, tự nhiên là có ý tứ trọng dụng , đừng đến về sau có thể chỉ hôn, người. . . . . . muốn cướp người với hoàng thượng sao?"

      Tề Chính Khuông ngẩn ra, biết nhớ tới cái gì, trầm mặt hồi lâu lên tiếng, đợi sau khi nghĩ thông suốt, sống lưng tràn ngập mồ hôi lạnh, chờ Tề Hoàn tiếp, đứng lên, "Ta muốn ra ngoài chuyến"

      Vẫn 25 cmt và 40 likes nha mọi người, nhưng mình tính cmt cảm ơn hay tem đâu ^^

      Link gameshow nè: http://cungquanghang.com/event/gameshow-a-hoan-the-le-va-phan-thuong/
      tart_trung, susu, Aliren12 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 102: Cơ hội nữa
      Edit: Maria Liêu

      Beta: Tiểu Đông Tà



      [​IMG]
      [​IMG]
      "Cái gì gọi là hormone?" Lục thị thanh hơi dồn dập, đáy mắt lên tia hi vọng, nhưng lại sợ hi vọng càng lớn, tuyệt vọng sâu hơn.

      Tề Hoàn gãi gãi trán, "Cái này. . . . . . Sư phụ chính là thứ ảnh hưởng tới chức năng kinh nguyệt trong thân thể của nữ tử, con cũng hiểu, mẫu thân, sư phụ dạy con châm cứu điều chỉnh kinh nguyệt thế nào, sư phụ khi con xuất môn, có thể châm cứu cho người, bằng, người thử chút."

      Sau khi nàng trở về từ thành Cẩm Châu, cũng mực nghiên cứu về phương diện này, chính là muốn ngày có thể đạt thành tâm nguyện cho mẫu thân.

      "Sư phụ con. . . . . . , ta còn có thể có thai?" Lục thị vẫn như cũ thể tin được, đây chính mộng tưởng xa vời của nàng, nàng chỉ có thể ban đêm len lén hy vọng, nàng còn có thể có thai sao?

      "Sư phụ , mẫu thân, thử chút " Tề Hoàn .

      Lục thị sắc mặt có chút trắng bệch, mười ngón tay xoắn lại với nhau chặt, nàng nghĩ lâu, đôi tay cuối cùng rốt cuộc cũng buông lỏng, dịu dàng nhìn Tề Hoàn, "Vậy thử chút "

      Tề Hoàn khẽ cười tiếng, "Nữ nhi trở về chuẩn bị."

      "A Hoàn, con chính là lo lắng về sau. . . . . . Mẫu thân chỗ dựa sao?" Lục thị đưa tay vỗ mái tóc Tề Hoàn, dịu dàng hỏi.

      "Mẫu thân có A Hoàn, như thế nào về già lại có chỗ dựa?" Tề Hoàn giọng .

      Lục thị nhìn Tề Hoàn, trong mắt hơi nước lóe lên, "Có con ở bên cạnh ta, ta cũng đủ rồi."

      "Nhưng con lại muốn có đệ đệ đấy." Tề Hoàn cười .

      "Con a" Lục thị cười lắc lắc đầu, đáy lòng ấm áp, rất xúc động.

      Rời khỏi thượng phòng, Tề Hoàn trở lại Hoàn Viên chuẩn bị đồ châm cứu cho Lục thị, Ân nghe nàng ngày mai châm cứu cho Lục thị, liền nhịn được nhắc nhở, "Tiểu thư, người quên mất, sau này còn phải đến ngõ Thanh Ngư."

      Ngõ Thanh Ngư? Tề Hoàn nghi ngờ nhìn Ân cái, trong đầu lên mặt vị lão gia tử, lập tức nhớ tới sau này còn phải châm cứu cho vị Thái lão thái gia kia.

      "Ta thiếu chút nữa quên mất" Tề Hoàn cười khổ, "Phu nhân cũng cần châm cứu mỗi ngày, cũng chậm trễ."

      "Có cần phải tìm hiểu trước vị Thái lão thái gia kia là người phương nào?" Ân hỏi.

      Tề Hoàn nhàng lắc đầu, "Sư phụ rồi, chỉ cần cầm châm, thân phận mọi người đều giống nhau."

      Thời điểm nàng hành y, cũng chỉ là đại phu, là ai khác.
      Last edited by a moderator: 5/8/14
      tart_trung, Aliren, duyenktn110 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 103: Tề lão thái gia ngã bệnh
      Edit: Maria Liêu

      Beta: Tiểu Đông Tà



      [​IMG]
      [​IMG]
      Nếu như đoán sai, Lão thái gia là bị bệnh Dương Càng, mà theo cách của sư phụ, hình như gọi là cao huyết áp, bởi vì lúc ở thành Cẩm Châu, vừa vặn có lão phu nhân cũng có triệu chứng bệnh như vậy, sư phụ mang theo nàng đến trị liệu cho lão phu nhân, còn cẩn thận dạy cho nàng phương pháp trị liệu.

      Muốn trị tận gốc là thể, chỉ có thể đề phòng, đừng làm cho huyết áp tăng cao hơn, nếu tính mạng liền nguy hiểm, hơn nữa còn là sống chết trong nháy mắt.

      Kiếp trước, Lão thái gia chính là chú ý nhiều, cho nên mới chết bởi Dương Càng (cao huyết áp).

      "Lão thái gia gần đây có thấy đầu choáng váng ?" Tề Hoàn cùng Lục Chi tới uyển, vừa vừa hỏi thân thể Lão thái gia.

      Lục Chi , "Hôm qua mới nghe Lão thái gia đầu có chút bức bối, gần đây lão nhân gia có chút phiền não."

      Tề Hoàn mày tâm nhăn lại, "Lão thái gia luôn luôn vui vẻ, làm sao có tâm tình phiền não?

      "Nô tỳ cũng hiểu được, có thể gần đây trời nóng nực, hơi bực bội." Lục Chi .

      Mấy ngày nay khí trời ràng là nhàng khoan khoái, làm sao bởi vì trời nóng mà bực bội, huống chi uyển của Lão thái gia từ trước đến giờ thông thoáng mát mẻ. . . . . . Tề Hoàn trong lòng lo lắng, bước chân khỏi tăng nhanh hơn chút.

      Tề lão thái gia ở trúc đình bên hồ chờ Tề Hoàn, nhìn thấy nàng bước lao xao, sắc mặt có chút ửng hồng, cười , "Gấp cái gì, chẳng lẽ con còn nghiện cờ nghiêm trọng hơn so với ta."

      Tề Hoàn cười ngồi xuống đối diện Lão thái gia, lưu lại dấu vết quan sát sắc mặt của Lão thái gia, mặt đỏ mắt lại hồng. . . . . . Giống như là bực bội trong người.

      "Tổ phụ, người gần đây có cảm thấy choáng váng ù tai hay ?" Tề Hoàn giọng hỏi.

      "Nhìn ra rồi hả?" Tề lão thái gia cười hỏi.

      "Người để cho con bắt mạch cho người." Tề Hoàn cũng chống cự kêu lên.

      Tề lão thái gia cười vươn tay, nghĩ thầm chính là quá bực bội, cũng phải là vấn đề lớn lao gì, xem bắt mạch có thể coi ra bệnh gì.

      "Choáng váng nhức đầu, đầu trướng ù tai, ngón tay tê liệt, mặt đỏ phiền não. . . . . . Tổ phụ, những thứ này người đều có chứ?" Tề Hoàn cảm thấy mạch đập dồn dập ở đầu ngón tay, lại quan sát sắc mặt Lão thái gia, cực kỳ khẳng định hỏi.

      "Hả?" Tề lão thái gia nhíu mày, " như thế nào?"

      "Người đây là bị Dương Cang, cũng chính là cao huyết áp, sư phụ con , cao huyết áp là loại bệnh mạn tính, huyết áp ở động mạch kéo lên cao, người mặc dù còn chưa được coi là nghiêm trọng, nhưng thể để như vậy nữa." Tề Hoàn giọng điệu kiên định nghiêm túc , nàng đột nhiên rất sợ, muốn Lão thái gia giống như kiếp trước, sớm rời nhân thế như vậy.

      Nàng bỏ được cái lão đầu tử ngoan cố này.

      "Con đừng mơ tưởng nhân cơ hội nay châm cứu cho ta" Lão thái gia trầm giọng kêu lên, "Lão tử tuyệt châm cứu."

      "Người châm cứu cũng được, về sau thể uống rượu nữa, hớp cũng được, còn phải uống thuốc, con biết người thích uống cái loại nước thuốc đó, con cho người chế thành thuốc viên, để người có thể trực tiếp uống vào." Tề Hoàn .

      Tề lão thái gia trợn tròn mắt, râu ria dựng lên, thể tưởng tượng nổi kêu lên, " thể uống rượu? Đây là cái đạo lý gì, thương lượng, được."

      " được cũng phải được, tổ phụ, chuyện này nếu là con cho mẫu thân, đến lúc đó mẫu thân nhất định mời thái y chữa bệnh hốt thuốc cho người, đến lúc đó đừng là rượu, là. . . . . ."

      "Tiểu nha đầu, con dám uy hiếp ta" Tề lão thái gia đợi Tề Hoàn xong, lớn tiếng kêu lên.

      Tề Hoàn tiếp, "Rượu thể uống, phụ thân và nhị thúc mỗi ngày còn cho người giám sát, nhị thẩm cùng mẫu thân con thay phiên cho người đưa thuốc đến, a, còn nữa, những thúc bá thẩm thẩm khác biết được, thường thường đến thăm người, đến lúc đó coi như người muốn ở trong nhà dưỡng bệnh cũng được rồi, muốn trở lại đây câu cá? Đó chỉ là mơ tưởng thôi."

      "Lục Chi, đưa xú nha đầu này đuổi ra ngoài cho ta, ta có tôn nữ (cháu ) dám uy hiếp tổ phụ, mau đuổi nó ra ngoài" Tề lão thái gia lớn tiếng kêu lên, hô Lục Chi loạn lên.

      Lục Chi khó hiểu nhìn Tề Hoàn, thế nào mà tổ tôn chưa tới hai câu lại loạn lên thế này.

      "È hèm, Bạch Hủy, chúng ta đến gặp phu nhân, a, phải, đến thư phòng tìm phụ thân trước." Tề Hoàn nhàng .

      "Con cút trở lại cho ta." Tề lão thái gia kêu lên, tay ôm trán, "Xú nha đầu, bệnh nhức đầu của ta đây nhất định là do con."

      "Tổ phụ, người như thế nào?" Tề Hoàn thấy bước chân Tề lão thái gia yên, lảo đảo ngồi trở lại ghế, vội vàng tới.

      "Con phải để cho ta uống vài hớp rượu, khẳng định tốt lên." Tề lão thái gia hừ hừ .

      Tề Hoàn khóe mắt kéo ra, lão đầu tử này. . . . . .

      "Tổ phụ, chỉ cần người choáng váng đầu ù tai, ta để cho người uống ít." Tề Hoàn lui bước, bất đắc dĩ .

      Tề lão thái gia tiếp tục che đầu, "Như vậy đống người đến chỗ này của ta kiểm tra, chính là làm ta bị nhức đầu, cũng bị cái khác làm phiền, con mới vừa gì cao huyết áp, a, huyết áp xông não"

      Tề Hoàn bị tức đến bật cười, "Người còn biết huyết áp xông não, con với phụ thân là được, nhưng người phải nghe con, thể uống rượu nữa, nhất định mỗi ngày đều phải uống thuốc."

      "Hừ" Tề lão thái gia tức giận hừ lạnh, giống như bị buộc phải thỏa hiệp.

      "Cứ quyết định như vậy , lát nữa con để Lục Chi đem rượu ở uyển dẹp chổ khác, người đừng nghĩ có thể trộm giấu mấy hũ, uyển này ai có thể đảm đương nổi thân thể khỏe mạnh của người." Tề Hoàn nhìn thấu trong lòng Tề lão thái gia có ý định gì, "Nếu như tổ mẫu còn ở đời, đừng cho người uống ít, đời này cả mùi rượu người cũng ngửi được."

      "Lục Chi, nha đầu này phiền chết rồi, mau đuổi nó ra ngoài." Tề lão thái gia tức giận hét lớn.

      Lục Chi nén cười, "Lão Thái Gia, đây phải là người kêu nô tỳ mời đại tiểu thư tới đây sao?"

      "Tổ phụ, hôm nay người tới tìm con, phải chỉ vì đánh cờ chứ?" Tề Hoàn biết Lão thái gia đây là kiếm cớ phát tiết, nén cười dám bật cười, vội vàng dời lực chú ý.

      Tề lão thái gia lúc này mới hừ tiếng, "Mấy ngày trước, lúc con ra ngoài hành y gặp vị lão gia hả?"

      "Hải thúc với người?" Tề Hoàn cần nghĩ cũng biết Lão thái gia là biết như thế nào, hôm đó nàng có thuận miệng cùng Hải thúc, ngày mai còn muốn ngõ Thanh Ngư.

      "Lần sau lúc châm cứu cho lão, dùng sức đâm mấy cái, lão tiểu tử kia sợ đau đâu" Lão thái gia hừ .

      Tề Hoàn thiếu chút nữa phun trà trong miệng ra, "Tổ phụ, người biết vị Thái lão thái gia kia?"
      Last edited by a moderator: 5/8/14
      tart_trung, susu, duyenktn18 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 104: Lục hoàng tử
      Edit: Maria Liêu
      Beta: Tiểu Đông Tà

      Tề lão thái gia từ từ uống ngụm trà, "Ừ, Thái lão đầu a, gặp mặt, phải rất thân."

      Làm sao có thể. . . . . . thân, tại sao giọng điệu lại thân thuộc như vậy?

      "Tổ phụ, vị Thái Lão thái gia kia là người thế nào?" Tề Hoàn hỏi, nàng cảm giác vị lão gia tử kia phải là nhân vật tầm thường, nhưng nàng chưa từng gặp, huống chi là biết thân phận của vị lão thái gia kia.

      "Lão cho con?" Tề lão thái gia nhíu mày, "À, lão thích nhất giả thần giả quỷ, muốn ở lại kinh đô, lại muốn chạy đến địa phương chim thèm ỉa làm ruộng, cho nên đáng đời, mới vừa vào kinh đô liền ngã bệnh."

      Tổ phụ cùng vị Thái Lão thái gia kia có thù oán sao? Tề Hoàn bất đắc dĩ nghĩ tới, "Tổ phụ, Thái lão thái gia trước kia đắc tội với người à?"

      Tề lão thái gia hừ hừ, "Ngày mai con muốn đến  ngõ Thanh Ngư chẩn trị cho ?"

      Tề Hoàn gật đầu cái, "Tổ phụ, người có cái gì phân phó?"

      "Ta có thể phân phó cái gì, con phải là dịch dung sao?" Tề lão thái gia , "Đánh cờ, đánh cờ, cũng nhiều năm như vậy, chút tiến bộ cũng có, rốt cuộc con học như thế nào?"

      "Con là kính lão mới để cho người thắng" Tề Hoàn bĩu môi .

      Tề lão thái gia khinh thường cười tiếng.

      Tề Hoàn sau khi bồi Tề lão thái gia chơi cờ, liền khuyên lão về phòng nghỉ ngơi, sau đó cho Lục Chi cùng nha hoàn uyển đem tất cả rượu đem đến Hoàn Viên, ngay cả vò nguyên hồng mà Lão thái gia giấu ở dưới sàng cũng bị Tề Hoàn mang .

      Lão thái gia ở bên cạnh bộ mặt đau lòng, Tề Hoàn đối với hiếu thuận.

      Đối với biểu của Lão thái gia lão ngoan đồng này, Tề Hoàn mắt điếc tai ngơ, nàng hiểu lão nhân gia này, ngoài miệng kêu la nhưng luôn để ở trong lòng.

      "Lục Chi, ngươi về sau nên để ý, ngàn vạn lần đừng để cho Lão thái gia uống rượu." Lúc rời uyển, Tề Hoàn cố ý giao phó Lục Chi.

      "Đại tiểu thư, nô tỳ nhớ, nhất định để cho Lão thái gia uống rượu, cũng len lén đưa rượu cho Lão thái gia." Lục Chi cười trả lời.

      Trở lại Hoàn Viên, Tề Hoàn căn cứ vào bệnh tình của Tề lão thái gia viết ra phương thuốc, chính nàng còn chưa học chế dược hoàn (thuốc viên) như thế nào, chỉ có thể đưa đến Quan gia tiệm thuốc, tìm dược sư giúp nàng làm mới được.

      Dù sao ngày mai cũng muốn ngõ Thanh Ngư, liền thuận tiện đến tiệm thuốc của Quan gia chuyến.

      Ân nghe Tề Hoàn chuyện Tề lão thái gia bị Dương Cang, , "Trước kia Quan lão thái gia cũng có bệnh này, có lần uống rượu quá nhiều, nhất thời kích động liền té xỉu, may là lúc ấy có đại phu nhân ở đây, nếu liền cứu được rồi, bất quá Quan lão thái gia sau khi tỉnh lại, nửa người cũng nhúc nhích được."

      Tề Hoàn biết, bệnh này nếu như chú ý, có thể chết bất kì lúc nào.

      " cảnh báo Lão thái gia nên uống rượu, ngày mai đến tiệm thuốc của Quan gia, để cho dược sư đem phương thuốc này chế thành dược hoàn, Lão thái gia thế nào cũng thích uống thuốc." Tề Hoàn .

      . . . . . .

      . . . . . .

      Hôm sau, bầu trời màu xanh biếc, từng đám mấy trắng, gió từ từ, Tề Hoàn cùng Ân dịch dung ra cửa, tới ngõ Thanh Ngư, tối hôm qua suy nghĩ chút, vị Lão thái gia này hẳn phải là nhân vật bình thường, nghe giọng của tổ phụ, hai người phải là cực kỳ quen thuộc, trước kia cùng tổ phụ là đồng liêu , cũng biết là chức quan gì.

      Khoảng cách giữa Ngõ Thanh Ngư với đại trạch Tề gia cũng gần, huống chi còn phải trải qua đường cái phồn hoa náo nhiệt nhất kinh đô, tốc độ xe ngựa bị chậm lại ít, lúc này Tề Hoàn cải nam trang, ăn mặc có chút giống đại phu nhìn người bên ngoài, nếu như nàng phải đại tiểu thư Tề gia, nếu như nàng chỉ là dân chúng bình thường, cuộc sống có phải trôi qua đơn giản hơn chút hay ?

      Tề Hoàn cười khổ, cuộc sống có nếu như.

      Lưu luyến rời thu tầm mắt trở lại, rèm cửa sổ từ từ để xuống, chợt, tầm mắt nàng ngưng lại, kéo rèm cửa sổ buông xuống lên, nhìn chằm chằm vào hẻm trước mặt, bóng dáng quen thuộc nhanh chóng thoáng qua, biến mất trong tầm mắt.

      Đó phải là. . . . . . Quan Lãng sao?

      Tề Hoàn trừng mắt nhìn, là mình nhìn lầm rồi sao? phải Quan Lãng còn chưa tới kinh đô sao?

      "Ân , người có nghe đại sư huynh khi nào tới kinh đô ?" Tề Hoàn để rèm cửa sổ xuống, quay đầu lại hỏi Ân .

      "Trang chủ thương thế còn chưa lành, Quan thiếu gia rời Quan gia trang nhanh như vậy." Ân trả lời.

      Vậy nếu như Quan trang chủ bị thương? Hoặc là, khỏi, lại ra? Tề Hoàn ở trong lòng nghĩ tới, nhưng ra, chỉ là nếu người nọ là đại sư huynh, vậy rốt cuộc tới kinh đô làm cái gì? Vì sao cũng cho người với nàng tiếng. . . . . . Triệu Ngôn Ngọc lần trước cũng còn chưa có trở lại.

      Tự hỏi, bất tri bất giác, xe ngựa qua nửa kinh đô, tới ngõ Thanh Ngư.

      Ngõ Thanh Ngư viện tử thứ ba. . . . . Lúc Tề Hoàn cùng Ân xuống xe ở đầu ngõ, tới đại môn của tòa nhà trước mặt mà hôm đó Thái lão thái gia , ngẩng đầu nhìn bảng hiệu sơn đen chữ vàng, chỉ đơn giản viết Thái phủ, vẫn như cũ biết vị Thái lão thái gia này có thân phận gì.

      Ân tiến lên gõ cửa, trong chốc lát, cửa chính ì ạch mở ra, mở cửa là gã sai vặt mười ba mười bốn tuổi, dáng vẻ nhanh nhẹn lanh lợi, nhưng sắc mặt hết sức khó coi nhìn hai người trước mặt, "Các ngươi có hiểu quy củ hay , tự nhiên gõ cửa, các ngươi biết đây là địa phương nào ?"

      "Vậy đây là địa phương tốt đẹp thế nào?" Tề Hoàn ở sau lưng Ân trầm giọng hỏi.

      "Đây là. . . . . ."

      Còn chưa dọa hai người trước mặt có mắt tròng, thanh gã sai vặt bị đánh đứt, "Ơ, đây phải là tiểu đại phu hôm đó chữa khỏi cho Thái lão thái gia của chúng ta sao?"

       

      "Tiểu Cẩm ca" Gã sai vặt liền đổi sắc mặt lộ ra nụ cười nịnh bợ lấy lòng.

      Tề Hoàn hơi cau mày, nếu phải cái gã sai vặt gọi là Tiểu Cẩm này cắt đứt, nàng biết Thái lão thái gia là ai rồi.

      "Mời vào, Lão thái gia chờ các ngươi." Tiểu Cẩm cười , để gã sai vặt mở cửa ra.

      "Lão thái gia mấy ngày nay có còn đau bụng hông?" Tề Hoàn ở trong lòng than tiếng, theo Tiểu Cẩm vào, lúc đến nội viện, nàng hỏi tình huống Lão thái gia mấy ngày nay.

      "Lão thái gia trừ khẩu vị tốt như trước, còn kêu đau bụng, chỉ là, người kê đơn thuốc. . . . . . Lão thái gia cũng có uống." Tiểu Cẩm , "Lão thái gia thường uống thuốc."

      Khó trách ăn uống tốt, cùng lão gia tử nhà nàng khác gì lắm, thích châm cứu, thích uống thuốc.

      Tề Hoàn cùng Tiểu Cẩm chuyện, mắt cũng quan sát Thái phủ, đại trạch này coi là , nhưng kém hơn Tề gia, hơn nữa, nơi này khắp nơi ra loại khuynh hướng cảm xúc chất phác tự nhiên, người làm cũng rất ít, cảm giác ít cái gì đó.

      "Tiểu đại phu, ngươi ở chỗ này chờ chút, Lão thái gia trong nhà có khách quý, ta bẩm báo tiếng." Tiểu Cẩm .

      "Làm phiền tiểu ca rồi." Tề Hoàn mỉm cười .

      Họ ở trà sảnh chờ, có tiểu nha hoàn dâng trà cho các nàng, tiểu nha hoàn bề ngoài bình thường nhưng khóe mắt lại lặng lẽ nhìn gương mặt của Tề Hoàn cái, đôi mày thanh tú cau lại, chán ghét lui xuống.

      Tề Hoàn làm như biết, tự lo uống trà.

      Giây lát, Tiểu Cẩm ra tới, mời Tề Hoàn cùng Ân vào trong nhà.

      Cái gọi là khách quý, bình thường đều là tôn xưng của chủ nhà đối với khách nhân, nhưng Tề Hoàn nghĩ tới vị quý khách trong nhà Thái Lão thái gia kia là rất quý. . . . . . Lục hoàng tử

      Vị nam tử trẻ tuổi cùng Thái lão thái gia ngồi ở sập cao đánh cờ, phải là vị Lục hoàng tử từng gặp ở Tương Vương phủ sao?

      Trong nháy mắt Tề Hoàn vào trong nhà, cũng cảm thấy ánh mắt chuyên chú chèn ép rơi người mình, nàng ngẩng đầu nhìn lại, sắc mặt hơi khẽ biến, nhưng chỉ rất nhanh liền khôi phục như thường.

      Lục hoàng tử phải loại nam tử có dáng dấp đặc biệt tuấn mỹ, ngũ quan hơi có vẻ thô, thân thể cao lớn cường tráng, có cổ khí thế kiên quyết làm cho người nào có thể sao lãng, đặc biệt là cặp mắt kia. . . . . . Thâm thúy đen tuyền như đầm sâu.

      Bởi vì biết người này tương lai là Hoàng đế, là người từng hạ chỉ diệt Tề gia, Tề Hoàn cảm giác có chút thở nổi, chỉ có thể cố gắng bỏ rơi hữu của , chắp tay thi lễ Lão thái gia cái, "Thái lão thái gia"

      "Tiểu đại phu, nghĩ tới ngươi tới, lão phu hôm nay tính là uổng công chờ đợi " Lão thái gia cười híp mắt nhìn Tề Hoàn, thời điểm hôm đó lão ở ngõ Thanh Ngư, vị tiểu đại phu này lộ ra vẻ mặt do dự, nhưng lại bị lão nhìn thấy.

      Khiến vị tiểu đại phu này tới cửa chẩn trị cho , cảm thấy vị tiểu đại phu này rất thú vị, trực giác của lúc nào cũng chuẩn.

      "Thái lão thái gia, biết hôm nay có thể để cho ta chẩn mạch cho người ?" Tề Hoàn trầm giọng hỏi, lúc này chỉ muốn vội vàng rời thôi.

      " vội" Lão thái gia cười , "Còn biết tiểu đại phu ngươi họ gì?"

      "Tại hạ họ Vương." Tề Hoàn tiếp tục cúi đầu trả lời.

      Lục hoàng tử khẽ híp mắt nhìn đại phu bề ngoài bình thường ở trước mắt, lúc tiểu đại phu vào cửa, biết đây là linh y hôm đó mình gặp ở thôn Phú Quý.

      Hôm đó, cũng nghe được ràng thanh của đại phu, hôm nay, vừa nghe , lại thấy ràng rồi.

      thanh vị linh y này cùng vị tiểu thư ở bữa tiệc hôm đó quá giống nhau, cho dù cố ý hạ thấp giọng, nhưng vẫn nghe được, căn bản là cùng người.

      Nhưng, tiểu thư kia tựa hồ là chính nữ của Tề gia, làm sao lại ra ngoài làm linh y?

      "Vương linh y, nghe giọng của ngươi, tựa hồ là người ở kinh đô?" Lục hoàng tử thanh khàn khàn  mở miệng, tầm mắt sắc bén vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt của Tề Hoàn.

      "Tại hạ nguyên là người Cẩm Châu, hành y khắp nơi mà sống, ở kinh đô lâu, lúc này mới học được chút khẩu ." Tề Hoàn nhàng trả lời.

      Lão thái gia hứng thú, dùng khẩu phương nam , "Vậy sao? Ta trước kia cũng từng ở thành Cẩm Châu thời gian, học được chút khẩu của Cẩm Châu, Vương linh y, có qua tháp ngàn tầng ở thành Cẩm Châu chưa?"

      Tề Hoàn trấn định lấy khẩu Cẩm Châu trả lời, "Tại hạ chưa từng nghe thành Cẩm Châu có cái gì là tháp ngàn tầng, ngược lại có tháp Vạn Phật."

      "Lục hoàng tử, tiểu tử này đúng là người Cẩm Châu." Lão thái gia cười ha hả với Lục hoàng tử.

      "Lục hoàng tử?" Tề Hoàn mặt cả kinh, vội vàng quỳ xuống, "Tiểu nhân biết là Lục hoàng tử, mạo phạm tôn giá của Lục hoàng tử, xin Lục hoàng tử thứ tội."

      "Đứng lên , ngươi sai cái gì cả." Lục hoàng tử cau mày nhìn nàng, đối với biểu tình nàng sợ hãi đột nhiên cảm thấy vui.

      "Dạ . . . . ." Tề Hoàn vẫn giả trang ra vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, trong lòng kinh nghi bất định, có thể cùng Lục hoàng tử ngồi ngang hàng, ở kinh đô có mấy người?

      Thái. . . . . .

      Nàng nhớ, Thái hậu chính là họ Thái , chẳng lẽ. . . . . . Vị này chính là người tình nguyện bỏ Hầu tước, dã hạc du vân khắp nước, Thái quốc cữu?

      Vẫn 25 cmt hay 40 like fb nha mọi người, đủ post chương mới ^^
      tart_trung, Aliren, duyenktn19 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :