1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 90: Tiểu sư muội, lâu gặp ( hạ )
      Edit: Maria Liêu
      Beta: Tiểu Đông Tà

      Trừ Bạch Hủy mặt lộ ra thần sắc mừng như điên, Tề Hoàn cùng Triệu Ngôn Ngọc nghe được tin tức này từ Nghênh Hà, mặt cũng có vẻ gì vui mừng, nguyên nhân chính là trong dự liệu của bọn họ.

      Tề Hoàn là bởi vì có trí nhớ kiếp trước, sớm biết Triệu Ngôn Ngọc thi đỗ tam nguyên (Hương, Hội, Đình), cho nên cũng cảm thấy bất ngờ, mà Triệu Ngôn Ngọc thong dong là đến từ tự tin của bản thân.

      Nghênh Hà , "Lão gia cùng Thái tử điện hạ ở bên ngoài thư phòng, chờ Triệu công tử, muốn vì Triệu công tử mà ăn mừng đấy."

      Triệu Ngôn Ngọc lông mày hơi nhíu lại, tựa hồ quá nguyện ý gặp mặt Thái tử.

      Tề Hoàn cười nhìn , "Sau kì thi đình, tin tưởng thanh danh Tam sư huynh càng tăng lên."

      "Đến lúc đó nhất định quên tiểu sư muội." Triệu Ngôn Ngọc khẽ cười .

      " cần phải khách khí, Tam sư huynh tốt lòng muội biết." Tề Hoàn mặt chút thay đổi , chờ Triệu Ngôn Ngọc thi Đình xong, toàn bộ kinh đô có bao nhiêu người theo dõi , nếu quan hệ nàng và là sư huynh muội bị lộ ra, nghĩ đến nàng có ngày thanh tỉnh.

      Nghênh Hà thấy Triệu Ngôn Ngọc cũng có ý định gặp Thái tử cùng lão gia, lại mở miệng lần nữa.

      Tề Hoàn quay đầu , "Ngươi báo cho lão gia, Triệu công tử lập tức tới ngay."

      "Vâng" Nghênh Hà nhìn Triệu Ngôn Ngọc cái, đáp tiếng.

      Triệu Ngôn Ngọc cười như cười nhìn Tề Hoàn, "Tứ hoàng tử cùng Thái tử cũng muốn lôi kéo Dương Uy, Tề đại nhân chính muốn Thái tử cưới cháu Dương Uy, muội lại muốn giúp Tứ hoàng tử?"

      Tề Hoàn lạnh giọng , "Coi như Dương Quân Nhu thành trắc phi của Thái tử, Dương Uy cũng chưa chắc giúp sức cho Thái tử."

      "Ta vẫn cảm thấy rất nghi hoặc. . . . . ." Triệu Ngôn Ngọc giọng mở miệng, Tề Chính Khuông toàn lực nâng đỡ Thái tử, là nữ nhi của Tề Chính Khuông, Tề Hoàn đối với Thái tử tựa hồ cũng thành tâm, nàng đến tột cùng là nghĩ như thế nào.

      "Tam sư huynh cần vì muội mà cảm thấy nghi ngờ, muội chỉ là tiểu nữ tử đáng kể, bất kể muội nghĩ như thế nào, cũng có quan hệ tới đại cục." Tề Hoàn biết Triệu Ngôn Ngọc trong lòng suy nghĩ gì, đợi hỏi, vượt lên trước trả lời.

      Triệu Ngôn Ngọc chậm rãi cười cười, "Tiểu sư muội chớ xem thường mình, chuyện muội phó thác, Tam sư huynh cố gắng thử chút."

      Tề Hoàn thi lê, "Đa tạ Tam sư huynh."

      Triệu Ngôn Ngọc đôi mắt đen nhánh dừng ở mặt Tề Hoàn lát, giọng , "Chuyện của mẫu thân ta, làm phiền muội, nếu ta giải thích, chỉ sợ mẫu thân ta chịu tiếp thu."

      "Được" Tề Hoàn gật đầu cái.

      Triệu Ngôn Ngọc còn muốn tiếp cái gì đó, lại thấy ở chỗ khác ở hoa viên có mấy bóng dáng xuất , liền quá nhiều với Tề Hoàn, chỉ hơi hơi gật đầu, liền rời hoa viên.

      Bạch Hủy tới bên cạnh Tề Hoàn, nhìn bóng lưng Triệu Ngôn Ngọc rời , thở dài , "Tiểu thư, Triệu thiếu gia và Ninh thế tử có khỏe ?.”

      Tề Hoàn mắt híp lại, "Bạch Hủy, ta tựa hồ chỉ để cho ngươi đưa dưa và trái cây cho Triệu Ngôn Ngọc lần duy nhất đúng ?"

      "Phu nhân. . . . . . Cũng bảo nô tỳ tặng lần nữa. . . . . ." Bạch Hủy ánh mắt rời khỏi, dám đối mặt với Tề Hoàn.

      "È hèm, như vậy, còn miếng nhân sâm sao? Là ta để cho ngươi cố ý đặc biệt đưa cho ?" Tề Hoàn nhàn nhạt hỏi.

      Bạch Hủy vô tội nhìn Tề Hoàn, "Tiểu thư, chẳng lẽ đúng sao? Trừ đặc biệt đưa cho Triệu thiếu gia, người cũng cho nô tỳ đưa cho người khác nha."

      "Ngươi. . . . . ." Tề Hoàn tức giận định giáo huấn Bạch Hủy mấy câu, lại bị thanh phía sau cắt đứt.

      "Đại tỷ tỷ" là Tề Văn cùng Tề Huệ.

      "Đại tỷ tỷ, nam tử mới vừa rồi là Triệu Ngôn Ngọc sao?" Tề Huệ  khuôn mặt bé đỏ ửng, hiển nhiên vừa mới gấp gáp chạy tới.

      Tề Văn , "Tam tỷ tỷ nhìn lầm rồi, Triệu Ngôn Ngọc làm sao lại đến nhà chúng ta đây?"

      "Tỷ trước kia ở xa xa có thấy qua Triệu Ngôn Ngọc, cùng bóng người kia là giống nhau, đại tỷ tỷ, có phải ? Đó chính là Triệu Ngôn Ngọc" Tề Huệ đáy mắt tràn ngập hưng phấn, "Muội nghe , Triệu Ngôn Ngọc thi đậu đạt được Đệ Nhất Danh, ngày mai tham gia thi đình, hoàng thượng nhất định bổ nhiệm làm Trạng Nguyên."

      Nhìn hai muội muội ngươi câu ta câu, Tề Hoàn muốn chuyện cũng chen miệng vào lọt, chỉ lắc đầu cười cười, "Triệu Ngôn Ngọc tới đa tạ mẫu thân ta, các muội nếu tới sớm lát liền có thể gặp được, giờ được Thái tử điện hạ gọi qua gặp rồi."

      Tề Hoàn nghĩ, nếu lúc này mình còn biết Triệu Ngôn Ngọc, chỉ sợ Tề Huệ cùng Tề Văn tin tưởng, tương lai biết quan hệ của nàng cùng Triệu Ngôn Ngọc, chừng còn hiểu lầm nàng.

      Tề Huệ ánh mắt sáng lên, "Quả nhiên là Triệu Ngôn Ngọc"

      "Đại tỷ tỷ, ra là tỷ cùng Triệu Ngôn Ngọc có quen biết, nhìn bộ dáng hai người mới vừa kia, còn giống như rất quen thuộc đấy." Tề Văn nhìn Tề Huệ chút, lại nhìn Tề Hoàn chút, có chút mập mờ hỏi.

      "Tứ muội muội, lời thể lung tung, đại tỷ tỷ đính hôn với Ninh thế tử, muội hưu vượn, làm tổn hại danh tiếng của đại tỷ tỷ." Tề Huệ trợn mắt nhìn Tề Văn cái, gấp giọng kêu lên.

      "Đại tỷ tỷ, tỷ muốn đính hôn rồi hả ?" Tề Văn hỏi.

      Tề Hoàn cau mày nhìn về phía Tề Huệ, "Người nào với muội, tỷ muốn đính hôn với Ninh thế tử?"

      "Hôm đó. . . . . . Hôm đó nghe phụ thân cùng mẫu thân ." Tề Huệ tự biết lỡ lời, cúi đầu dám nhìn ánh mắt lạnh lùng của Tề Hoàn.

      "Nếu chỉ là nghe , chính là thể nào , huống chi tỷ cùng với Ninh thế tử kia bát tự còn chưa coi, muội sao biết tương lai như thế nào?" Tề Hoàn thanh cũng nghiêm nghị, nhưng nghe ở trong tai Tề Huệ, lại cảm thấy sống lưng lạnh cả người.

      Kể từ sau khi ở Tương Vương phủ trở về, nàng cũng nghe chuyện mẫu thân muốn đem nàng gả cho Ninh Triều Vân, nghĩ đến mình ngày đó , mẫu thân nghe được, hoặc là Ninh Triều Vân tin lời đồn, cho nàng là ác nữ, chuyện này liền giải quyết được gì.

      Nàng mừng rỡ cần phải nghĩ biện pháp đẩy cái hôn này, Tề Huệ lại nhắc đến, nhị thúc cùng Nhị thẩm nếu nhắc tới, vậy có phải chuyện này vẫn cứ tính như vậy hay ?

      "Muội cũng chỉ là nghe . . . . . ." Tề Huệ chép miệng, giọng .

      Tề Văn kéo kéo nàng, "Nghe sao có thể là , đừng ahhh... Đại tỷ tỷ, bọn muội còn muốn chọn vải để may vá, cũng thể chuyện với tỷ được nữa."

      " " Tề Hoàn lãnh đạm gật đầu, nghĩ thầm quả nhiên vẫn thể hoàn toàn yên tâm, phải nghĩ biện pháp khiến Tề Chính Khuông chết tâm lợi dụng nàng lôi kéo Ninh gia mới được.

      Tề Hoàn trở lại thượng phòng, Lục thị ở trong nhà chờ nàng, vẻ mặt xem ra có chút nặng nề.

      "Mẫu thân, thế nào?" Tề Hoàn tới, giọng hỏi.

      "Mới vừa rồi là Lục Hiền phi cho Lưu Chu tới truyền lời, là về con." Lục thị lôi kéo Tề Hoàn ngồi xuống, cau mày , giọng tràn đầy sầu lo.

      Tề Hoàn ngẩn ra, về nàng? "Lục Hiền phi gì ạ?"

      "Thái hậu nương nương hôm qua hỏi tới con, còn hỏi có hôn hay chưa, năm ngoái thái hậu nương nương biết như thế nào đột nhiên gọi Hiền phi, còn đặc biệt là hỏi về chuyện của con, Hiền phi cảm thấy chuyện này kỳ hoặc, kêu Lưu Chu tới hỏi ta chút là chuyện gì xảy ra." Lục thị .

      "Thái hậu nương nương. . . . . . Làm sao lại hỏi tới con?" Tề Hoàn ngạc nhiên, nàng là tiểu nha đầu, làm sao lại khiến nhân vật lớn như thái hậu nương nương chú ý?
      tart_trung, susu, Aliren10 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 91: Tân Khoa Trạng Nguyên ( thượng )
      Edit: Maria Liêu

      Beta: Tiểu Đông Tà



      [​IMG]


      "Đây nguyên lai phải là lỗi của con, là nha đầu Tề Như, để nó bị cấm túc ở sơn trang, là phạt nó rồi" Lục thị tức giận , "Tạm thời đề cập tới cái này, Tam sư huynh con đâu? Ngày mai phải thi Đình, có thể thi đỗ Trạng Nguyên hay , ngay ngày mai rồi."

      Tề Hoàn nhớ tới chuyện Triệu Ngôn Ngọc mới vừa phó thác cho nàng, nàng nếu trước mặt Tề Chính Khuông, chừng Tề Chính Khuông lại muốn lợi dụng quan hệ của nàng lôi kéo Quan gia trang, hoặc là biết dùng thủ đoạn gì, nếu như mẫu thân , vậy lại giống, đó là lấy giao tình của mẫu thân với Triệu phu nhân, xin Tề Chính Khuông giúp tay trông nom tiệm thuốc của Quan Gia, Tề Chính Khuông cũng suy nghĩ nhiều, "Mẫu thân, còn có chuyện."

      "Tiệm thuốc nhà Đại sư huynh xảy ra chuyện, có người có thể mượn chuyện này gây bất lợi cho Quan Gia trang, có thể xin phụ thân giúp đỡ hay , thể để cho Tứ hoàng tử cùng nhà Mộ Dung nhúng tay vào, Quan Lãng dù sao cũng là Đại sư huynh của con, mẫu thân, con cũng hy vọng Quan Gia trang gặp chuyện may." Tề Hoàn lòng toàn bộ cho Lục thị, chỉ lấy trọng điểm.

      Lục thị nghe vậy, chậm rãi gật đầu, "Chuyện như vậy phụ thân con lại có thể giúp được, Thái tử điện hạ cũng muốn Tứ hoàng tử chiếm tiệm thuốc của Quan Gia trang thành của mình, ta thử với phụ thân con chút."

      Nếu mẫu thân như vậy, Tề Hoàn dĩ nhiên là yên tâm, Tề Chính Khuông thời gian này đối với mẫu thân vô cùng để ý.

      Kể từ khi họ từ thành Cẩm Châu trở lại, Tề Chính Khuông cơ hồ tối nào cũng ở lại thượng phòng, ở với di nương thông phòng khác cực ít, đại khái là Lục thị trải qua năm điều dưỡng, lại có Triệu phu nhân dạy nàng điều dưỡng, giờ Lục thị còn trẻ hơn so với năm trước, màu da càng thêm oánh nhuận (trong suốt, trơn bóng), khó trách Tề Chính Khuông lại thích như vậy.

      Triệu Ngôn Ngọc từ biệt Tề Hoàn, mới vừa ra hoa viên, liền có gã sai vặt tiến lên đón, mời ra ngoài thư phòng.

      Tề Chính Khuông cùng Thái tử điện hạ ở trong thư phòng chờ .

      "Triệu công tử, chúc mừng chúc mừng, ngươi là người đầu tiên đỗ tam nguyên trẻ nhất Đại Chu triều từ trước tới nay." Tề Chính Khuông thấy Triệu Ngôn Ngọc tới, cười mở miệng chúc mừng trước.

      "Tề đại nhân, Điện hạ." Triệu Ngôn Ngọc chắp tay thở dài, thanh nhàn nhạt , "Còn chưa thi Đình, ta sao dám tự xưng là đệ nhất."

      Thái tử kêu Triệu Ngôn Ngọc ngồi xuống, mặt mang nụ cười ôn thuần, "Triệu công tử quá khiêm nhường, ngươi là học sinh của Hoàng Phủ tiên sinh, tự nhiên có chỗ hơn người, hôm đó phụ hoàng vừa thấy bài thi của ngươi, liền kinh ngạc khen lớn tài hoa của ngươi, giải thích độc đáo, ta nghĩ đến thi Đình cũng làm khó được ngươi."

      "Tin tưởng ít ngày nữa Triệu công tử là đồng liêu, Bổn quan ở nơi này lấy trà thay rượu, chúc Triệu công tử ngày mai kỳ khai đắc thắng (vừa xuất trận thắng)." Tề Chính Khuông nâng ly trà, cười .

      Triệu Ngôn Ngọc cười nhạt , cùng Tề Chính Khuông cách chạm cốc, khẽ nhấp ngụm trà.

      "Tương lai còn có nhiều chuyện muốn dựa vào Triệu công tử, Bổn thái tử cũng kính ngươi ly." Thái tử sâu sắc nhìn Triệu Ngôn Ngọc cái, phụ hoàng nếu coi trọng Triệu Ngôn Ngọc như vậy, nếu có thể kéo Triệu Ngôn Ngọc vào trận doanh của mình, tin tưởng phụ hoàng cảm thấy là người hiểu được người tài.

      "Điện hạ quá lời rồi." Triệu Ngôn Ngọc gương mặt tuấn mỹ mang nụ cười nhàn nhạt, cũng tỏ thái độ cái gì.

      Về chuyện Thái tử cùng Tứ hoàng tử ở giữa tranh đấu gay gắt, Triệu Ngôn Ngọc cũng muốn tham dự, theo như lời của Hoàng Phủ tiên sinh, làm thần dân, trung chỉ có thể là hoàng thượng, phải Thái tử, càng phải là Tứ hoàng tử.

      cũng biết nguyên nhân Thái tử cùng Tứ hoàng tử lôi kéo mình cùng Hoàng Phủ tiên sinh có liên quan, cho là chỉ cần đứng ở trận doanh của người nào, là có thể đại biểu ý của Hoàng Phủ tiên sinh, thực tế. . . . . . Hoàng Phủ tiên sinh đối với tranh đấu ở triều đình căn bản hứng thú.

      "Bất kể ngày mai, ngươi có thể thi đỗ Trạng Nguyên hay , Bổn thái tử cũng bạc đãi ngươi, nhất định cho ngươi tiền đồ tốt." Thái tử điện hạ ném mồi câu xuống, tự tin Triệu Ngôn Ngọc chắc chắn cự tuyệt.

      Triệu Ngôn Ngọc gương mặt thanh cao tuấn mỹ nhanh chóng lướt qua tia châm biếm, nhanh đến nỗi Thái tử cùng Tề Chính Khuông cũng phát giác, "Có thể thi đỗ Trạng Nguyên hay , đệ tử cũng toàn tâm toàn lực dốc sức cho hoàng thượng, phụ trợ Thái tử điện hạ." Đầu tiên là hoàng thượng, sau đó mới là Thái tử, Triệu Ngôn Ngọc lời mặc dù ràng, nhưng người thông minh cũng có thể nghe được, căn bản đón lấy mồi câu của Thái tử.

      Nhưng này lời lại làm cho Thái tử cùng Tề Chính Khuông giận dược, càng thể khiển trách biết phân biệt, nếu lại thay đổi thành bọn họ bất kính với hoàng thượng.

      "Đó là tự nhiên, đó là tự nhiên" Thái tử sắc mặt thay đổi, nhưng trong lòng thầm mắng Triệu Ngôn Ngọc là giả hồ đồ nghe hiểu.

      Triệu Ngôn Ngọc mặn nhạt bồi Thái tử hàn huyên mấy câu, lợi dụng lý do thời gian còn sớm, còn phải chuẩn bị ngày mai thi Đình nên cáo từ.

      Thái tử cùng Tề Chính Khuông cũng .

      "Người này dễ định đoạt." Thái tử thở dài , đối với Triệu Ngôn Ngọc vừa giận lại biết làm thế nào, đáy lòng còn hi vọng có thể giúp đỡ mình.

      "Nếu phải là người của mình, cần phải trừ khử." Tề Chính Khuông trầm giọng .
      Last edited by a moderator: 6/8/14
      tart_trung, susu, duyenktn112 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 92: Tân Khoa Trạng Nguyên ( trung )
      Edit: Maria Liêu
      Beta: Tiểu Đông Tà

      [​IMG]

      "Ta khỏe giống như trâu ấy." Tề lão thái gia thanh vang dội kêu lên.

      Tề Hoàn bất đắc dĩ cười cười, đỡ Tề lão thái gia từ ghế đứng dậy, "Tổ phụ, người mỗi ngày đều uống rượu sao? Uống quá nhiều đối với thân thể tốt, huống chi người lớn tuổi rồi. . . . ."

      "Tiểu nha đầu, ghét bỏ ta già có phải hay , hay bỏ được hoa đào tửu của con?" Tề lão thái gia cùng Tề Hoàn ra khỏi phòng, về phía sau đình nghỉ mát bên hồ.

      "Ai dám ghét bỏ người đâu, chỉ là ngược lại, có điểm bỏ được hoa đào tửu." Tề Hoàn cười .

      Tề lão thái gia sủng ái mắng tiếng Xú Nha Đầu, cười lớn.

      Tề Hoàn ngồi xuống bên cạnh bàn đá, lấy sách dạy đánh cờ ra, Lão Thái Gia thích nhất chính là cờ tướng, mỗi lần nghiên cứu ra thế cờ mới, cũng hứng trí bừng bừng tìm người bồi hạ mấy ván.

      Sát chiêu của cờ tướng có ngàn vạn, lại có ba loại, hoành sát, thụ sát, kìm sát, nhưng ba loại sát chiêu này lại có các loại hình thức khác nhau.

      Kỳ nghệ của Tề Hoàn có thể là Tề lão thái gia tay dạy dỗ, chỉ là đối với chủng loại này tựa như giết địch sa trường thiên biến vạn hóa, Tề Hoàn cũng có kinh nghiệm, thường bị giết tới toàn quân tan rã.

      "Cùng ba tiến năm, Tổ phụ, đương kim thái hậu là người thế nào?" Tề Hoàn bắt đầu trước, giọng hỏi nhân vật lớn trong cung kia.

      "Thế nào lại hỏi đến nàng?" Tề lão thái gia nhận lấy ly trà từ trong tay Bạch Hủy, hương trà ngửi cái thấm vào ruột gan, lên tiếng hỏi.

      "Có chút tò mò." Tề Hoàn .

      Tề lão thái gia khẽ híp mắt, giống như lâm vào trong ký ức, lát sau , "Nếu tổ mẫu con ở đây, con thường cơ hội vào cung gặp thái hậu."

      "Trước kia tổ mẫu cũng dẫn con vào cung gặp thái hậu." Tề Hoàn giọng .

      "Làm sao con biết mình chưa từng gặp?" Tề lão thái gia cười tiếng hỏi, "Coi như lúc con còn có gặp thái hậu, đại khái cũng nhớ được."

      Tề Hoàn ngơ ngẩn, chẳng lẽ mình từng gặp thái hậu nương nương? Khi còn bé. . . . . . Tổ mẫu dẫn nàng gặp ít người, nhưng cho tới bây giờ có người nào là thái hậu nương nương a.

      "Có phải Thái hậu nhắc tới con trước mặt người khác?" Tề lão thái gia giống như thấy thần sắc kinh ngạc mặt Tề Hoàn, thản nhiên tiếp tục hỏi.

      "Thái hậu lão nhân gia nàng. . . . . . hỏi trước mặt Hiền phi." Tề Hoàn cụp mắt, "Tổ phụ, con có chút lo lắng."

      Tề lão thái gia nhìn nàng cái, "Lo lắng cái gì?"

      Tề Hoàn đem quân mã cầm trong tay nhảy bước, trong đầu suy nghĩ muốn thế nào với Lão Thái Gia.

      "Sợ Thái hậu chỉ hôn cho con?" Tề lão thái gia lại giống như có thể nhìn thấu trong lòng cháu của mình suy nghĩ gì, phì tiếng bật cười hỏi, "Làm sao mà biết được thái hậu chọn lựa vị hôn phu thích hợp cho con?"

      "Tổ phụ, người có phải biết cái gì hay ?" Tề Hoàn chợt ngẩng đầu, cau mày nhìn Lão Thái Gia.

      Tề lão thái gia ăn hết con pháo của Tề Hoàn, cười híp mắt , "Lúc trước nghe phụ thân con , tựa hồ muốn con gả cho tiểu tử Ninh gia kia, Thái hậu có lẽ cảm thấy. . . . . . Nếu như nàng chỉ hôn cho con, con đến Ninh gia, có mặt mũi."

      Lại là Ninh Triều Vân. . . . . . Chẳng lẽ đến bây giờ còn thể thoát khỏi ?

      Tề Hoàn cầm con tốt, về phía trước bước, giọng mà kiên quyết , "Cuộc sống nếu như là quân cờ, con nguyện làm tốt, hành động tuy chậm, cho dù là ai con tuyệt cũng lui về sau nửa bước."

      "Có ý tứ gì?" Tề lão thái gia trong mắt thoáng qua tia kinh dị, nhìn cháu hết sức thương này, thế nào cảm giác lời này của nàng bao hàm nhiều thứ.

      "Là . . . . . . Con muốn gả cho Ninh Triều Vân, tổ phụ, người có thể giúp con ? Bất kể Thái hậu có muốn chỉ hôn cho con hay , bất kể là chỉ hôn cho người nào, con đều hy vọng có thể tự mình làm chủ cuộc sống của mình." Tề Hoàn khẩn cầu nhìn Tề lão thái gia, nếu như gả cho Ninh Triều Vân nàng cách nào thay đổi được số mạng, như vậy người duy nhất có thể giúp nàng thay đổi vận mạng này chỉ có vị lão nhân trước mắt này.

      Tề lão thái gia cau mày nhìn nàng cái, "Ninh Triều Vân có gì tốt hay sao? Còn là. . . . . . Con cảm thấy tương lai tốt hơn so với tân khoa trạng nguyên?"

      "Tổ phụ, người thế nào lại nhắc đến Triệu Ngôn Ngọc, cái này cùng có quan hệ" Tề Hoàn tức giận kêu lên.

      "Ta là Triệu Ngôn Ngọc" Tề lão thái gia cười híp mắt , "Con muốn gả cho Ninh Triều Vân, vậy thôi, chỉ là, con phải đáp ứng ta chuyện."

      Tề Hoàn mặt vui mừng, "Được"

      "Tương lai con phải gả cho người. . . . . . phải là địch với Tề gia, càng thể có tôn chỉ khác với Tề gia." Tề lão thái gia , "Con hiểu ý của ta ?"

      "Con đáp ứng" Tề Hoàn chút do dự gật đầu.
      Last edited by a moderator: 5/8/14
      tart_trung, susu, Aliren11 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 93: Tân Khoa Trạng Nguyên ( hạ )
      Edit: Maria Liêu
      Beta: Tiểu Đông Tà

      Sáng sớm, trận mưa lớn phủ xuống kinh đô, xóa ngày hè nóng bức, khí lộ ra mấy phần trong trẻo, bầu trời được nước mưa gột rửa tạo nên mảnh xanh da trời xinh đẹp, mây trắng thành đoàn, nhìn tốt vô cùng.

      Ánh mặt trời sáng lạn vẩy vào mảnh ngói ánh lên màu vàng óng, lóe ra kim quang chói mắt, điện Kim Loan, người mặc long bào kim là Hoàng đế ngồi ở bảo tọa cửu long được sơn vàng. vẻ mặt ôn hoà nhìn mấy thí sinh thi đình.

      Mới vừa rồi tiến hành vòng thi viết, hôm nay tham gia thi đình chính là Tam Giáp, cuối cùng được hoàng thượng bổ nhiệm ở điện, chỉ có sáu người, trong đó trẻ tuổi nhất chính là Triệu Ngôn Ngọc.

      Hoàng đế hỏi sáu người bọn họ cùng vấn đề, rất đơn giản, nhưng dễ trả lời, có ý kiến gì về kế sách phụ quốc.

      Vấn đề này dễ trả lời, ngoại trừ xem tâm tư của Hoàng đế, còn phải ra đề nghị có tình hữu dụng, ngộ nhỡ ra khác ý tứ của Hoàng thượng quá xa, cái tiền đồ kia tự nhiên là mong manh, nhưng muốn phù hợp với chính sách trị quốc bây giờ, Hoàng đế nghĩ ngươi là nịnh hót, đây muốn trả lời thế nào?

      Mọi người suy tư chút, từng người bắt đầu trả lời.

      Hoàng đế nghiêng người lắng nghe, trầm mặc , thí sinh tiếp theo cái kia tiến lên đáp lại, lúc bắt đầu khẩn trương nhưng sau trở nên cứng cỏi mà cách tự nhiên, làm đáy mắt Hoàng đế ra nụ cười thản nhiên.

      Mặc dù đáp án người này trả lời cũng phải là thứ chân chính muốn nghe, nhưng so với cái đám tầm thường ba năm trước đây chỉ biết nịnh hót, thí sinh năm nay ràng tiến bộ hơn rất nhiều.

      Chỉ có Triệu Ngôn Ngọc là chưa trả lời.

      Hoàng đế nhìn về phía Triệu Ngôn Ngọc.

      Triệu Ngôn Ngọc chắp tay hành lễ, thanh trong trẻo giống như bạch ngọc, "Bẩm hoàng thượng, theo ý kiến của đệ tử, giờ, lúc này nên trấn an dân chúng, để cho dân nghỉ ngơi, coi lao, khởi công xây dựng thuỷ lợi, khích lệ dân chúng khai hoang canh tác là cần nhất, năm ngoái, các nơi gặp thiên tai, các nước ở biên cương tuy có ý xâm phạm, lại chân chính đem binh tấn công, nhưng, trong hai năm qua, triều đình thuế má tăng thêm, lính mới gọi nhập ngũ, muốn lần đoạt lấy Đông Hồ quốc. Trong nước mặc dù mặt ngoài bình tĩnh, kì thực lòng người bàng hoàng. . . . . . Rất nhiều ruộng tốt cũng hoang vu, dân chúng quan tâm tới trồng trọt. . . . . ."

      "Theo ý tứ của ngươi, chẳng lẽ lại mặc cho nước như Đông Hồ xâm phạm biên giới, mà bọn ta cái gì cũng làm?" Võ quan ở bên cười châm chọc hỏi, nghĩ thầm Triệu Ngôn Ngọc này cũng chẳng qua chỉ như thế, cho dù là đệ tử của Hoàng Phủ tiên sinh, cũng chưa chắc có đại tài gì, cái gì sách lược trị quốc, tất cả đều là rắm chó kêu, giảm bớt thuế thu, quốc khố thế nào còn đủ, quốc khố đủ, sao có thể tấn công Đông Hồ?

      Hoàng đế khẽ híp mắt nhìn Triệu Ngôn Ngọc, cặp mắt cơ trí thâm trầm thoáng qua tia thần sắc khác thường, nhàng nâng tay, ý bảo đại thần bên cạnh cần mở miệng cắt đứt lời của Triệu Ngôn Ngọc, "Tiếp tục"

      "Đánh giặc, trừ phải có cường binh tráng mã, thực tế là tiền tài, quốc khố phong phú, có thể tạo được cường binh lợi khí, đơn giản mà , người nào bạc nhiều, người đó mới có thể lấy được thắng lợi sau cùng, giờ phần lớn dân chúng chuyên sản xuất, tự nhiên chưa đóng nổi thuế, muốn làm đầy quốc khố, tất nhiên phải tăng thu thuế, lâu dài mà , chỉ là ép dân, bên trong loạn, khó chống đỡ ngoại địch, làm sao thái bình? Dân chúng lầm than, sao có thể quốc cường dân tráng? . . . . . . Trước mạnh nội bộ, sau chống ngoại địch, dân, quan trọng nhất. . . . . ." Triệu Ngôn Ngọc nhìn vị hoàng đế kia, biết vị Hoàng đế này phải quân vương chỉ nghe lời suông, giờ Đại Chu triều có ít địa phương gặp nạn hạn hán, ít dân chúng lên tiếng oán trách, tin tưởng Hoàng đế biết.

      ". . . . . . Lấy binh lực của ta, Đông Hồ và Đột Quyết giờ còn chưa đủ bị sợ hãi, cần dốc hết lực cả nước tấn công, bằng giấu tài, đợi quốc gia chân chính cường thịnh, quốc khố đầy đủ, lần nữa đánh hạ Đông Hồ." giờ cũng phải Đông Hồ cùng Đột Quyết gây chiến tranh, mà là triều đình có ít phái hiếu chiến vẫn chủ trương tấn công Đông Hồ, đánh Đông Hồ cùng Đột Quyết tới cách nào phản kích, mới có thể lần vất vả mà suốt đời nhàn nhã.

      Hoàng đế hiểu ý tứ Triệu Ngôn Ngọc, khóe miệng dâng lên nụ cười, "Như vậy, đối nội lại nên chấp pháp thế nào?"

      "Xử phạt mức cao nhất theo pháp luật, loại bỏ hình phạt nghiêm khắc." Triệu Ngôn Ngọc đối đáp trôi chảy.

      "Như vậy đối với quần thần nên như thế nào?" Hoàng đế hỏi nữa.

      Triệu Ngôn Ngọc trả lời, "Đó phải là chướng ngại, có rất nhiều người có tài đức có thể trọng dụng"

      Hoàng đế nhìn Triệu Ngôn Ngọc cái, bên trong thí sinh nhiều như vậy, chỉ có đề nghị của Triệu Ngôn Ngọc cùng suy nghĩ trong lòng nghĩ là gần nhất, chỉ là Triệu Ngôn Ngọc thủy chung chưa từng vào triều làm quan, hiểu trị quốc cũng phải là vài ba lời dễ dàng như vậy, nhà Mộ Dung nắm giữ binh quyền, với lại vẫn chủ chiến, chiến tranh nhiều, quốc khố tự nhiên trống , quốc khố trống , dân chúng tự nhiên chịu khổ, để cho dân chúng chịu khổ, vậy muốn làm thế nào?

      Triệu Ngôn Ngọc hôm nay với lần đối đáp này, có thể là đắc tội ít người, cũng làm cho ít vốn là triều thần thay đổi cách nhìn triệt để cùng đối đãi với .

      Hoàng đế bình luận câu trả lời của bọn , chỉ miễn cưỡng mấy câu, liền kêu bãi triều.

      Diệp Thái Phó còn chưa xuất cung, liền bị Hoàng đế truyền tới Ngự Thư Phòng.

      "Diệp Thái Phó, khanh cảm thấy Triệu Ngôn Ngọc như thế nào?" Hoàng đế cúi đầu nhìn tấu chương, trầm giọng hỏi.

      "Là người đại tài." Diệp Thái Phó suy nghĩ chốc lát, mới giọng trả lời, Diệp Thái Phó nguyên cũng tán thành lúc Đại Chu triều chân chính tấn công Đông Hồ

      Những nước kia mặc dù hơn Đại Chu, nhưng muốn hoàn toàn tấn công, cũng phải dễ dàng.

      Hoàng đế ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy mưu trí toát ra vẻ tán thưởng, "Là người đại tài kinh bang tế thế (gánh vác quốc gia và kinh tế), đợi thời gian, nếu có thể hết sức trung thành phụ tá, tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn (biết , hết), thỏa hiệp cúi đầu. . . . . . Đó chính là nhân tài quốc gia."

      Diệp Thái Phó rung động trong lòng, mơ hồ nhìn ra được lòng của Hoàng đế.

      Hoàng thượng. . . . . . Là muốn thay tân đế tương lai chọn lương thần phụ quốc .

      "Khanh qua đây xem chút, đây là danh sách tam giác." Hoàng đế vẫy tay với Diệp Thái Phó, đưa thánh chỉ trong tay đưa cho nhìn

      Diệp Thái Phó còn kịp suy nghĩ nghi ngờ trong lòng, nhận lấy thánh chỉ, quả nhiên vị trí thứ nhất là tên của người nằm trong dự kiến của mình.

      "Hoàng thượng minh." nở nụ cười, giọng .

      Sáng sớm hôm sau, thái giám ở trước điện Thái Hòa khoan thái công bố danh sách, quan viên trong triều đứng hai bên điện Thái Hòa, sắc hồng rực rở được trải tới tận cửa điện Thái Hòa, các vị vương gia, Hoàng tử theo như bối phận đứng ở thềm đỏ, tất cả các quan văn võ ở thềm son bên trong, mặc triều phục, theo như phẩm cấp bài vị, chư cống sĩ mặc công phục, theo như thứ hạng sau tất cả quan văn võ có chức vị lớn hơn.

      Lễ bộ Hồng Lư Tự ở phía đông bên cạnh hoàng án, Diệp Thái Phó nâng hoàng bảng đặt phía hoàng án, rồi sau đó, tấu xin Hoàng đế xuất cung đến điện Kim Loan ngồi, bách quan ba quỳ chín lạy.

      Hoàng đế ngồi ở long ỷ, có cỗ khí thế giận mà uy, phía dưới chúng Hoàng tử mặt ngoài bình tĩnh, nhưng bên trong rất nóng lòng muốn biết đến tột cùng ai là tân khoa trạng nguyên.

      Hôm qua sau khi thi đình xong, cũng rất nhiều người suy đoán, lời của Triệu Ngôn Ngọc tất nhiên đắc tội rất nhiều người, Hoàng đế có thể vì những người này mà tỏ thái độ, muốn buông tay nhân tài như Triệu Ngôn Ngọc.

      Hồng Lư Tự bắt đầu tuyên đọc thánh chỉ, "Vĩnh Lịch năm thứ mười hai, sách thí (những người thi viết) thiên hạ sau khi thi đình, đệ nhất giáp ban thưởng thi đỗ Tiến Sĩ, đệ nhị giáp ban thưởng thứ xuất Tiến Sĩ, đệ tam giáp ban thưởng đồng thứ xuất Tiến Sĩ."

      "Đệ nhất, người Cẩm Châu, Triệu Ngôn Ngọc. . . . . ."

      Triệu Ngôn Ngọc là vị tân khoa trạng nguyên liền bước lên quỳ xuống.

      Đây chính là ý tứ của Hoàng đế, cũng là thái độ Hoàng đế muốn tỏ .

      Kể từ khi Hiếu Tông Hoàng đế kế vị tới nay, cũng phải là muốn theo ý nguyện của mình trị quốc, chỉ là căn cơ sâu, lại muốn trấn an những thế gia tay cầm binh quyền kia.

      giờ, đến lúc rồi.
      tart_trung, susu, Aliren13 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 94: Vị tiểu đại phu trẻ tuổi ( thượng )
      Edit: Phong Du
      Beta: Tiểu Đông Tà

      Đúng như trong dự liệu, Triệu Ngôn Ngọc trở thành Tân Khoa Trạng Nguyên, tu soạn tại Hàn Lâm viện.

      Tin tức rất nhanh truyền tới tai Tề Hoàn, đồng thời hôm đó ở trước mặt Hoàng thượng, Diệp Thái Phó còn đánh giá Triệu Ngôn Ngọc là đại tài kinh bang tế thế. . . . . . Đây là tán thưởng bao nhiêu kia chứ? Tin tưởng nếu những lời này truyền tới tai nhiều người, nhất định có rất nhiều ý tứ khác nhau.

      Nhưng hai ngày nay Tề Hoàn chú ý gì đến chuyện Tân Khoa Trạng Nguyên, kể từ hôm nàng chuyện với Lão Thái Gia, Tề lão thái gia đến gặp Tề Chính Khuông hai lần, phụ tử hai người biết chuyện gì, Tề Hoàn chỉ biết ngày hôm đó Tề Chính Khuông phải đến Ninh gia.

      Đại khái là huỷ hôn với Ninh Triều Vân, nhắc lại nữa.

      Tâm tình Tề Hoàn thoải mái khó kìm nén được, đem chuyện Thái hậu trong lúc vô tình nhắc tới mình để tâm nữa, tiếp tục cùng Ân ra ngoài linh y.

      Lần này họ đến thôn Phú Quý, mà ra ngoại thành, đến thôn bên cạnh.

      "Mắt thấy mùa hè qua hơn phân nửa, mấy ngày nay còn nóng như vậy, tiểu thư, hay chúng ta đợi khí trời mát chút hãy ra ngoài?" Ân giơ tay lau mồ hôi rịn trán, khuyên Tề Hoàn thời tiết nóng bức.

      "Người là người phương nam, cho nên quen khí nóng bức ở kinh." Tề Hoàn cười , đưa tay gãi gãi hai má.

      Ân vội vàng ngăn cản nàng, "Tiểu thư, đừng gãi."

      Đầu ngón tay đụng vào lớp da thịt có cảm giác khác hẳn, Tề Hoàn lúc này mới nhớ tới mình dịch dung, nhe răng cười, " thôi, dọc theo con đường này, chính là thôn trang."

      Ân lắc đầu cái, theo Tề Hoàn đến thôn trang kia.

      Tiểu thôn này mặc dù lớn, nhưng thoạt nhìn tựa hồ rất giàu có và đông đúc, hơn nữa còn có ít điền trang, đều là sản nghiệp của các đại gia tộc.

      "Tiểu thư, người xem những điền trang ở chân núi kia cũng , chúng ta nên ở lại chỗ này quá lâu." Ân giọng .

      "Đúng vậy." Tề Hoàn thấy tấm bia đá ở ven đường mới biết thôn trang này tên gì, Tề gia dường như cũng có điền trang ở chỗ này, chỉ là nàng chưa bao giờ tới.

      Hai người thương lượng có nên rời hay , trong ngõ hẻm đột nhiên có nam tử trẻ tuổi trang phục thư sinh chạy ra ngoài, vừa thấy Ân giơ cờ trắng cùng Linh , lập tức lớn tiếng kêu: "Đại phu, đại phu, mau xem con ta. . . . . ."

      Tề Hoàn cùng Ân liếc mắt nhìn nhau, hai lời theo nam tử kia vào trong nhà.

      Nhà thư sinh kia ở trong ngõ , là tiểu viện, còn chưa vào nhà, nghe thấy tiếng khóc sắc nhọn của đứa trẻ.

      Trong nhà có hai phụ nhân, người tương đối trẻ tuổi, người ôm dỗ dành đứa trẻ ước chừng lớn tuổi hơn, bên cạnh là người già, chắc đó chính là mẫu thân của người thư sinh.

      "Mẫu thân, nương tử, ta mời đại phu về rồi." Thư sinh lớn tiếng kêu, khách khí mời Tề Hoàn vào trong nhà.

      Hai nữ nhân nghe vậy vui mừng, nhưng phụ nhân lớn tuổi vừa nhìn thấy Tề Hoàn, sắc mặt liền trầm xuống, cau mày trách mắng, "Tại sao là linh y, phải kêu con vào trong thành mời đại phu sao?"

      "Mẫu thân, đứa bé khóc thành như vậy, trước hết nên để đại phu xem chút." Nàng dâu nhàng khuyên lão nhân.

      Tề Hoàn có chút xấu hổ, nghĩ tới còn chưa xem bệnh gì bị ghét bỏ.

      "Đúng vậy a, mẫu thân, vào thành biết tốn bao nhiêu thời gian, trước hết để cho vị này. . . . . . Vị  đại phu này xem chút ." Thư sinh nhìn Ân chút, cho rằng Ân mới là đại phu.

      Phụ nhân đau lòng nhìn đứa cháu khóc dứt, thể làm gì khác hơn là gật đầu cái: "Cũng biết có phải là đại phu hay ."

      Tề Hoàn ở trong lòng thầm than, quay đầu trầm giọng với nàng dâu: "Trước để đứa bé lên giường."

      "Sao ngươi lại là đại phu? Đại phu lại trẻ tuổi như vậy sao? Đúng là lừa gạt." Phụ nhân kêu to lên, để cho Tề Hoàn tiến lên khám cho đứa cháu của nàng.

      Thư sinh cũng sửng sốt chút, nghĩ tới thiếu niên này lại là đại phu.

      "Đại nương, ta hành y phải là chuyện ngày ngày hai, ngươi trước tạm cho ta xem đứa bé, nếu ta biết chữa, khẳng định dám bắt mạch chơi đâu." Tề Hoàn ôn hòa .

      "Mẫu thân, để cho nhìn chút ." Nàng dâu nghe thấy tiếng khóc của con, như đao cắt vào tim, nhịn được nữa, chỉ muốn nhanh nhanh chữa khỏi bệnh cho đứa bé.

      Ân lạnh giọng mở miệng, "Chúng ta nếu hiểu y thuật, sao dám ra ngoài hành y chữa bệnh, bỏ thuốc lung tung, đây chính là chuyện tổn hại đức, chúng ta làm được."

      Phụ nhân nghe Ân như vậy, lúc này mới nửa tin nửa ngờ qua bên.

      Tề Hoàn tiến lên bắt mạch cho đứa bé khóc dứt, thử xem trán và sau lưng của đứa bé, trời nóng bức, khóc thành như vậy rồi, sao lại đổ mồ hôi. . . . . .

      "Tình trạng người đứa bé xảy ra bao lâu rồi?" Tề Hoàn giọng hỏi.

      "Ngày hôm qua sau khi ăn cơm trưa người bắt đầu nóng lên, ho khan cũng chảy nước mũi, tinh thần cũng tốt." Nàng dâu vội vàng trả lời.

      "Cho đứa bé uống chưa?" Tề Hoàn lại hỏi.

      Phụ nhân cướp lời, "Uống ít  nước, cũng tiểu ít, nhưng thấy khá lên, tối qua khí trời lạnh, người đứa bé cũng nóng như vậy, nhưng hôm nay lại nóng ."

      Tề Hoàn hỏi, "Có nôn mửa ?"

      " có, có." Nàng dâu khoát tay .

      "Vậy tốt" Tề Hoàn khẽ mỉm cười, "Đây là chứng nắng nóng, hài tử thường dễ mắc bệnh này, nếu nôn mửa cũng nghiêm trọng, người đứa bé nóng lên phải do bệnh thương hàn, đừng cho đứa bé mặc nhiều y phục như thế, mở cửa sổ ra, để thông gió, như vậy trong nhà có khí nóng."

      "Ôi chao" nàng dâu gật đầu như bằm tỏi.

      Tề Hoàn kêu Ân lấy giấy trong hòm thuốc ra: "Ta kê đơn thuốc, các ngươi mau mua theo đơn, sắc nước như khi uống trà."

      "Này. . . . . . Thuốc có ba phân độc, có thể như uống trà sao?" Phụ nhân nghi ngờ hỏi.

      "Đây đều là dược liệu tốt, là thuốc bắc dưỡng thân thể, làm tổn thương chút nào." Tề Hoàn cười trả lời.

      Thư sinh nhận lấy phương thuốc của Tề Hoàn, thấy chữ viết vô cùng đẹp mắt, khỏi kinh ngạc nhìn Tề Hoàn cái.

      "Cám ơn đại phu." Thư sinh cám ơn Tề Hoàn, trả tiền xem bệnh.

      Phụ nhân kia liếc thư sinh : "Nhanh hốt thuốc, thuận tiện. . . . . . Thuận tiện hỏi chưởng quỹ, phương thuốc này có đúng ."

      Thư sinh gật đầu cái, chạy nhanh hốt thuốc.

      Tề Hoàn cùng Ân rời khỏi nhà bọn họ, dọc theo ngõ hẻm.

      Lại tiếp tục xem bệnh, trong hai nhà tiếp cũng có đứa trẻ bị chứng nắng nóng, có vị đại gia bị phong thấp ở đầu gối, Tề Hoàn châm cứu trị liệu cho , tốn khá nhiều thời gian, đợi lúc trở về, thư sinh kia hốt thuốc trở lại, đứa bé uống xong chén trà, còn khóc nữa.

      Phụ nhân kia gặp Tề Hoàn ở ngoài cửa, cảm tạ hết lời, thái độ so với lúc trước khác xa hoàn toàn.

      Đáy lòng Tề Hoàn đột nhiên có cỗ cảm giác thỏa mãn.

      Lúc rời khỏi thôn trang, Tề Hoàn thở dài , "Ta đột nhiên hiểu tại sao ngày đó sư phụ lại thích ra ngoài linh y rồi."

      Ân mỉm cười nhìn Tề Hoàn, ban đầu nàng chỉ vì theo lệnh Triệu phu nhân mới ở bên cạnh vị tiểu thư này, nàng chưa bao giờ hầu hạ giống như Tề gia là thế gia gì cả, cho là mình chung sống được, nhưng càng ở cùng Tề Hoàn, càng cảm thấy vị tiểu thư giống như những người khác, Triệu phu nhân có thể coi trọng nàng như vậy, tuyệt đối có nguyên nhân.

      "Tiểu thư thông tuệ lanh lợi, lại chăm chỉ học tập, khó trách Triệu phu nhân người là trò học giỏi hơn thầy." Ân cười , cảm giác nửa đời sau nếu mình có thể ở lại bên cạnh Tề Hoàn, ra là chuyện rất tốt .

      "Ta muốn trở thành Thần Y." Tề Hoàn , nàng học y thuật vốn là vì mẫu thân, nhưng giờ bệnh cũ tái phạm rồi, tiếc nuối duy nhất. . . . . . Vẫn thể chữa khỏi bệnhcho mẫu thân.

      thể sinh hạ đích tử cho Tề gia, tâm bệnh của mẫu thân, Tề Hoàn cũng biết giúp thế nào, có lẽ chờ sư phụ đến kinh đô, nàng lại thỉnh giáo.

      Ân chỉ vào con đường đất ở trước mặt , "Ra khỏi con đường này chính là quan đạo (đường to) rồi, Tích Hải ở quán trà bên cạnh quan đạo chờ chúng ta, tiểu thư, chúng ta uống ly trà ăn chút điểm tâm, sau đó về."

      "Được" Tề Hoàn gật đầu cái.

      Lúc họ ra khỏi đường , nhìn thấy ở đầu đường có chiếc xe ngựa gỗ thông dừng bên dưới đại thụ, xe có người, nhưng bên trong xe lại truyền ra thanh nóng nảy, "Lão Thái Gia, người làm sao rồi? Sắp vào trong thành rồi, con lập tức dẫn người gặp đại phu."

      Tề Hoàn cùng Ân nhìn nhau, xe ngựa này nhìn ra cao quý, nhưng nếu dùng gỗ thông làm xe ngựa, nghĩ đến phú cũng quý, tự động tới, Tề Hoàn cũng quá quan tâm giao thiệp với những nhân gia phú quý, liền muốn khỏi.

      Lúc này màn xe vung lên, gã sai vặt mặc quần áo thiến niên nhìn thấy cờ trắng chưa kịp thu trong tay Ân , mặt vui mừng, "Đại phu, lão gia nhà ta đột nhiên bụng ói dứt, toàn thân vô lực, kính xin đại phu qua xem cho lão nhân gia ta chút."

      Muốn xem chủ tử là người như thế nào, đầu tiên phải nhìn xem hạ nhân bên cạnh , nghĩ đến chủ tử trong xe ngựa này phẩm hạnh đoan chính, gia giáo vô cùng tốt.

      Sẵn có người cầu y, nàng cũng tiện cự tuyệt.

      Tề Hoàn vịn Ân lên xe, bên trong xe có mùi chua khó ngửi, bên phải có bãi nôn chắc là của lão nhân gia, người nọ xem chừng khoảng năm mươi tuổi, người mặc trường sam bình thường, chất liệu là loại cực hảo, nhưng sắc mặt lão nhân gia lúc này vàng vọt, sắc môi trắng nhợt, thần thái còn chút sức lực nào, có lẽ nghe được động tĩnh, khẽ mở mắt ra nhìn Tề Hoàn cái.

      "Mau vén rèm xe và rèm cửa lên." Tề Hoàn với Ân , sau đó sai gã sai vặt thu dọn bãi nôn.

      "Lão nhân gia, người cảm thấy người có chỗ nào thoải mái?" Tề Hoàn hỏi.

      "Đau bụng" thanh lão nhân gia khàn khàn, tựa như rất khó khăn mới mở miệng được.

      Tề Hoàn lấy gối ra, bắt mạch cho .

      Mạch tượng yếu ớt, nhịp đập mỏng manh. . . . . Tề Hoàn lại hỏi tình trạng thân thể.

      "Thường cảm thấy chướng bụng, đau bụng liên tục. . . . . . Bài tiết vô lực, lúc mềm lúc rắn (TĐT: đây là chỉ lúc đại tiện đó, mọi người tự hiểu nha). . . . . ." Lão nhân gia vô lực .

      Tề Hoàn gật đầu cái, quay sang gã sai vặt , "Ngươi mau vào trong thôn mua ít gừng, Lão Thái Gia nhà ngươi cần châm cứu." Sau đó nhìn lão nhân kia : "Người đây là tỳ bị hư, dạ dày bị trướng, ta chỉ có thể tạm thời ngừng đau cho người."

      Lão nhân gia gật đầu cái, gì nữa.

      Gã sai vặt rất nhanh mang miếng gừng tươi về, Tề Hoàn cắt gừng tươi thành từng miếng, ở giữa miếng gừng xuyên lỗ , lại đặt miếng gừng lên huyệt vị, lại lấy cây ngải đặt miếng gừng, châm đến khi miếng gừng nhăn co lại nóng rực lại đổi miếng gừng, cho đến khi da thịt trở nên ửng hồng. . . . .
      tart_trung, susu, duyenktn113 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :