1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 80: Chuyện này thể nào
      Edit: Tây Môn Tĩnh Nhu
      Beta: Tiểu Đông Tà

      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]

      “Chuyện ở Quan gia trang chúng ta giúp được gì. Ân , chúng ta trước tìm cho Triệu phu nhân toà nhà .” Tề Hoàn phân phó Ân , “Chỉ cần Tam sư huynh thi xong, phiền phức của Quan gia trang tự động giải được.”

      Ân mặc dù trong lòng đầy lo lắng nhưng hoài nghi lời của Tề Hoàn, theo ý nàng chỉ cần có Triệu Ngôn Ngọc ở đây, tất cả đều thành vấn đề.

      “Nha đầu Ngân Hạnh kia sao rồi?” Tề Hoàn đột nhiên cầm giấy bán thân của Ngân Hạnh, thuận miệng hỏi.

      “Sauk hi biết Nhị tiểu thư bị đưa ra ngoài liền thu hết tâm tư lại, sau khi giáo huấn trận để cho mẫu thân của nàng lĩnh về nhà.” ân , “Chuyện này phu nhân cũng biết.”

      Đem khế bán thân để sang bên, tâm tình của Tề Hoàn lúc này rất tốt, nhưng nghe Dương Quân Nhu sáng sớm hôm nay lại tới tìm phu nhân, đôi mày thanh tú tự chủ nhíu chặt lại.

      “Dương Quân Nhu vẫn còn ở chỗ phu nhân sao?” Tề Hoàn hỏi.

      “Chỉ ở chốc lát liền về.” Bạch Hủy trả lời.

      Tề Hoàn gật đầu, nghĩ đến ánh mắt của Thái tử đối với nàng ta, trong lòng nàng có chút buông lỏng, nhưng vì vậy mà chân chính thư giãn. ai có thể hiểu Dương Quân Như hơn nàng, nàng ta phải là dạng người dễ thỏa hiệp, chưa tới lúc cuối cùng, ai biết nàng ta còn dùng chiêu gì.

      …….

      Sáng sớm ngày hôm sau, Tề Hoàn đến chỗ Lục thị thỉnh an, trừ Liên di nương bị cấm túc, các di nương khác đều tới.

      Lục thị về Tề gia được năm, mặc dù Liên di nương cùng Nhị phu nhân thầm đổi người của Lục thị ở các vị trí quan trọng đổi thành người của mình, nhưng khi Lục thị trở về chỉ trong thời gian ngắn ngủi vài ngày, tất cả người của Nhị phu nhân cùng Liên di nương đều bị đuổi sạch ra ngoài, quyền to trong nhà vẫn vững vàng tay Lục thị.

      Điều này làm cho những người trong nhà mang ý nghĩ muốn bàng quan đều kinh hãi, dám xem thường vị phu nhân này nữa.

      Quan trọng nhất, kể từ sau khi Lục thị trở về, Tề Chính Khuông cơ hồ ngày nào cũng nghỉ ở chánh phòng, đây là chuyện trước kia chưa từng xảy ra nhiều như vậy. Cũng có nhiều người cho rằng Lục thị rời lâu như vậy cho dù trở lại cũng được Tề Chính Khuông chú ý, nhưng ngờ ngược lại càng được coi trọng hơn.

      Mấy vị di nương đến thỉnh an hôm nay sắc mặt có chút tốt, bởi vì sáng nay họ nhận được tin, thông phòng Hồng Tụ nhi của Tề Chính Khuông có thai hai tháng.

      Sau khi Lục thị biết, sai người tặng cho Hồng Tụ nhi ít thuốc bổ, cũng sai Lý mama an bài hai nha hoàn và mama đến chăm sóc nàng ta, đợi sau khi nàng ta sinh con nâng lên làm di nương.

      Trong nhà, lời của các vị di nương mang đầy chua xót giống như chuyện Hồng Tụ nhi mang thai là chuyện ác tày trời. Lục thị nghe được liền chịu nổi, nghĩ đến mình sau khi sinh A Hoàn xong liền có thai nữa, thể sinh đích tử cho Tề gia, trong lòng đầy áy náy phiền não, còn phải nghe những nữ nhân này bên tai mãi ngừng.

      “Được rồi, ta mệt lắm, các ngươi về trước .” Lục thị rốt cuộc nhịn nổi liền đuổi những người này xuống, chẳng qua là thông phòng có thai, có cần phải ghen tỵ tới mức này ? đám nữ nhân có tiền đồ.

      Chỉ có Thu di nương rời . Lục thị ngẩng đầu nhìn nàng, nét mặt nghiêm nghị có chút hòa hoãn, “Thu di nương, ngươi còn có chuyện gì sao?”

      Trong nhiều tiểu thiếp của Tề Chính Khuông, chỉ có Thu di nương là vẫn an tĩnh nghe lời, tranh giành, vĩnh viễn đứng sau lưng vâng lời Lục thị.

      Thu di nương nhìn nha hoàn trong phòng cùng Tề Hoàn cái, khẽ, “Phu nhân, nô tỳ có lời muốn với người.”

      Lục thị nâng chén trà lên, nhàng gẩy gẩy trà vụn, dịu dàng hỏi, “Chuyện gì thế?”

      Hạ Trúc cùng Nghênh Hà lặng lẽ ra ngoài cửa, chỉ còn Tề Hoàn ngồi ở trong phòng, cúi đầu xem sổ sách Lục thị đưa cho nàng học, tinh thần tập trung, căn bản chú ý tới Thu di nương muốn gì.

      Thu di nương giọng xuống, “Nô tỳ muốn chuyện về Dương tiểu thư…”

      Khóe mắt Tề Hoàn khẽ giật, động tác lật sách liền ngừng lại.

      Ngày hôm qua nàng đến thỉnh an mẫu thân liền nghe mẫu thân việc Dương Quân Nhu có người trong lòng, muốn gả cho Thái tử. Mẫu thân cảm thấy làm khó nàng ta cho nên suy nghĩ dùng cớ gì để với Tề Chính Khuông tạm thời cần làm mai cho Dương Quân Nhu nữa.

      Nghe nàng thế, trong lòng Tề Hoàn thực sốt ruột, thiếu chút nữa kích động cho mẫu thân, người trong lòng của Dương Quân Nhu chính là Tề Chính Khuông, là phu quân của mẫu thân. Cho nên nàng ngàn vạn lần nên giúp nàng ta tránh hôn với Thái tử, nếu , hậu hoạn vô cùng.

      Kịch động nhưng vẫn làm được gì, nàng chỉ có thể cưỡng bức bản thân bình tĩnh lại, tính toán cách nào để giúp mẫu thân thấy Dương Quân Nhu.

      nghĩ tới hôm nay Thu di nương nhắc tới Dương Quân Nhu.

      “Dương tiểu thư như thế nào?” Lục thị nhìn Thu di nương muốn lại thôi, cau mày hỏi.

      Thu di nương hít sâu hơi, đem chuyện hôm qua gặp Dương Quân Nhu ở ngoài cửa, biểu sau khi nhìn thấy Tề Chính Khuông của Dương Quân Nhu, đem tất cả kể lại cho Lục thị biết, nhưng trong lời hề chữ nào về Dương Quân Nhu Tề Chính Khuông.

      bậy.” Lục thị nặng nề đặt ly trà xuống bàn, “Ý ngươi là, là Dương tiểu thư lại… lại đối với lão gia…”

      “Phu nhân, nô tỳ tuyệt đối bậy.” Thu di nương quỳ xuống, “Nô tỳ chỉ là cảm thấy bộ dáng của nàng ta rất kỳ quái, nàng ràng là lần đầu tiên gặp mặt lão gia, như thế nào lại có thể có biểu tình như thế.”

      Tề Hoàn để cuốn sổ trong tay xuống, nhàn nhạt , “Là lần gặp mặt thứ ba.”

      Lục thị cau mày nhìn về phía Tề Hoàn, “A Hoàn, lời này của con là có ý gì, chẳng lẽ con cũng hoài nghi Dương tiểu thư?”

      “Con chỉ cảm thấy kỳ quái. Trước khi lên đường hồi kinh, chúng ta ít lần hỏi nàng có ý trung nhân chưa, nàng có, đến kinh đô bao lâu liền có ý trung nhân. nữ tử bước ra khỏi cổng như nàng ta, sau khi đến kinh đô, trừ nhà chúng ta, nàng ta còn có thể đến nơi nào, gặp qua người nào. Rốt cuộc ý trung nhân đó ở đâu ra?” Tề Hoàn nghi hoặc hỏi, khóe mắt quan sát vẻ mặt của Lục thị, biết thế mẫu thân có đề cao cảnh giác hơn .

      Thu di nương kinh ngạc nhìn Tề Hoàn, nghĩ Đại tiểu thư có suy nghĩ giống mình, chẳng lẽ… Đại tiểu thư sớm nhìn ra?

      Tề Hoàn nhìn Thu di nương nhưng đáy lòng đối với nàng tràn đầy cảm kích, may là có Thu di nương ra, nếu nàng biết làm sao mở miệng với mẫu thân.

      Vẻ mặt Lục thị vẫn tràn đầy bất ngờ, “Làm sao có thể? Dương tiểu thư làm sao …”

      Tề Chính Khuông mặc dù ba mươi tuổi và lập gia đình, nhưng khí độ hào hoa, nho nhã tuấn, so với thiếu niên trẻ tuổi càng thêm mấy phần chững chạc thành thục, các tiểu nương thích là chuyện đương nhiên, trong lòng Lục thị khỏi suy nghĩ.

      Tề Hoàn , “Con cũng tin Dương tỷ tỷ thích phụ thân. Mẫu thân, chừng là chúng ta hiểu lầm.”

      “Đúng vậy a, nhất định là hiểu lầm, chuyện này thể nào.” Ngoài miệng tuy thế, nhưng trong đầu Lục thị lại ra tình cảnh trong vườn ở Tương Vương phủ ngày hôm đó. Lúc Dương Quân Nhu múa Hồ điệp song phi, ràng là nhìn về phía Thái tử, nàng vẫn cho rằng Dương Quân Nhu là ưa thích Thái tử nhưng lại quên mất, Tề Chính Khuông cũng ở đó.

      Thu di nương cúi đầu, phát biểu ý kiến gì.

      “Mẫu thân, chúng ta thử lần liền biết có phải hiểu lầm hay thôi.” Tề Hoàn đột nhiên .

      Lục thị nghĩ thầm, nếu như Dương Quân Nhu thích Tề Chính Khuông, như vậy mấy ngày nay nàng ta biểu thân mật với mình như thế là vì cái gì? có nữ nhân nào có thể có lòng như vậy, đối với nữ nhân muốn tranh nam nhân với mình, Lục thị cũng như vậy.

      “Muốn thử thế nào?” Lục thị hỏi.

      Tề Hoàn khẽ mỉm cười.

      Buổi chiều, Tề Hoàn sai Bạch Hủy tới Dương gia, mời Dương Quân Nhu ngày mai đến Tề gia nghe hát.

      Khi chuyện với Tề Hoàn, Dương Quân Nhu thỉnh thoảng hỏi vài vấn đề liên quan đến Tề Chính Khuông, Tề Hoàn cười cười , đem thói quen ngày thường cùng sở thích của Tề Chính Khuông cho Dương Quân Nhu nghe, Dương Quân Nhu chuyên chú lắng nghe bỏ sót chữ.

      Đứng ở chỗ tối quan sát, đáy lòng Lục thị thoáng lạnh lẽo, đáy mắt thoáng nổi lên tia thần thái lạnh thấu xương.
      Last edited by a moderator: 13/8/14
      tart_trung, susu, Aliren10 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 81
      Edit: Tây Môn Tĩnh Nhu
      Beta: Tiểu Đông Tà

      http://tieudongta2412.wordpress.com/2013/06/24/a-hoan/

      “Triệu công tử. Tại hạ Mộ Dung Viêm, ngưỡng mộ đại danh của Triệu công tử lâu, chỉ là vô duyên gặp mặt. Hôm nay vừa lúc qua nơi này gặp được liền tới chào hỏi.” Mộ Dung Viêm chắp tay thở dài, giọng mặt dù mang chút khách khí nhưng ngực ưỡn thẳng, nụ cười tự tin cho thấy con người này trời sinh kiêu ngạo.

      Mộ Dung Viêm, con trai thứ bảy nhà Mộ Dung, con chính thất, cậu của Tứ hoàng tử.

      “Mộ Dung tướng quân.” Triệu Ngôn Ngọc chắp tay đáp lễ, khóe miệng nở nụ cười nhạt nhẽo, lý do tình cờ ngang qua của Mộ Dung Viêm là rất tốt a.

      “Ba ngày sau yết bảng, tin tưởng Triệu công tử có thể danh chân kinh đô rồi.” Mộ Dung Viêm cười , đối với Triệu Ngôn Ngọc còn trẻ tuổi, thấy cũng tài giỏi lắm. Có chút thông minh nên mới được Hoàng thượng chú ý, thân thế cũng bình thường. Chỉ có Thái tử ngu xuẩn mới cho là nhặt được bảo vật muốn kéo về phía , nghĩ tới Tứ hoàng tử cũng tham gia náo nhiệt, còn tìm tới người cậu này thay lôi kéo Triệu Ngôn Ngọc.

      Đối mặt với những người tự cho là thân phận cao quý như Mộ Dung Viêm, những người luôn cho rằng người khác được họ chú ý nhất định phải cảm động như chó mừng thấy chủ, Triệu Ngôn Ngọc chưa bao giờ lộ ra bản thân trước mặt những con người đó. Nụ cười dịu dàng như nước nhưng nhìn kỹ lại thấy đáy mắt lạnh như băng, tựa như thanh lợi kiếm chưa rút ra khỏi vỏ, nhìn có gì nguy hiểm nhưng ai có thể biết khi kiếm ra khỏi vỏ như thế nào.

      “Kinh đô nhân tài đông đúc, Triệu mỗ tài sơ học thiển, sao có thể so sánh với những người khác.” Triệu Ngôn Ngọc giọng đáp lời.

      “Triệu công tử khiêm tốn.” Mộ Dung Viêm ha ha cười , “Hôm khác chi bằng hôm nay, tại hạ xin mời Triệu công tử đến tửu điếm dùng chén được ? Coi như là ăn mừng trước cho ngươi.”

      Triệu Ngôn Ngọc đáp, “Ý tốt của Mộ Dung tướng quân Triệu mỗ tâm lĩnh, chỉ là hôm nay… vô cùng mệt mỏi.”

      Mộ Dung Viêm nhíu mày nhìn Triệu Ngôn Ngọc, nghĩ thầm tiểu tử này đúng như lời Tứ hoàng tử , là kẻ biết phân biệt, “Cũng được, Triệu công tử uất ức năm ngày, cũng nên nghỉ ngơi tốt.”

      “Như vậy Triệu mỗ xin cáo từ trước.” Triệu Ngôn Ngọc biết người như Mộ Dung Viêm vốn coi ra gì, ngay cả Thái tử cùng Tứ hoàng tử lôi kéo , cũng chỉ vì muốn cho người khác thấy bọn họ luyến tiếc người mới mà thôi.

      Sau khi cáo từ Mộ Dung Viêm, Triệu Ngôn Ngọc thêm gì nữa liền xoay người lên xe, lệnh cho Phúc Sinh lái xe rời .

      xe ngựa, lấy thư Quan Lãng để lại ra xem, hoàn toàn để tâm tới việc vừa gặp Mộ Dung Viêm.

      “Phản đồ…” Triệu Ngôn Ngọc nhíu mày, theo như trong thư của Quan Lãng, trong lúc Quan trang chủ xuất ngoại gặp phải mai phục, người đưa tin ra ngoài là võ sư trong Quan gia trang, bình thường là hộ vệ thân cận bên cạnh Quan trang chủ, ai cũng nghĩ tới lại bán đứng Quan gia trang.

      Triệu Ngôn Ngọc biết võ sư này họ Hứa, mọi người đều gọi là Hứa thúc, tuổi lớn nhưng võ công rất tốt, bình thường hòa ái dễ gần, thường chỉ điểm võ công cho các thanh niên trong trang, Triệu Ngôn Ngọc cũng từng được dạy dỗ.

      Địa vị của Hứa thúc ở Quan gia trang thấp, vì sao lại bán đứng Quan gia trang?

      Đây là vấn đề Quan Lãng nghĩ ra cho nên hỏi Triệu Ngôn Ngọc .

      Người giang hồ giống như Hứa thúc… trừ danh lợi còn có thể vì cái gì? Nhưng danh lợi này phải là danh lợi như trong giang hồ, Hứa thúc võ công cao cường, trong giang hồ tiếng tăm lừng lẫy. Chỉ là, trong giang hồ, người có võ công cao càng nhiều, cho nên muốn loại danh lợi mà phải người bình thường có thể cho.

      Cho nên vấn đề này rất đơn giản, có người cho Hứa thúc lợi ích mà cậu thể cho , cho nên mới phản bội Quan gia trang.

      “Phúc Sinh, đến tiệm thuốc Quan gia.” Triệu Ngôn Ngọc trầm giọng phân phó.

      ……

      ……

      Tề Hoàn cao hứng tiễn Dương Quân Nhu ra cửa, từ lúc gặp Dương Quân Nhu, hôm nay là ngày tâm tình nàng sảng khoái nhất. Từ nay về sau nàng cần lo lắng Dương Quân Nhu lợi dụng tin tưởng của mẫu thân để đến gần Tề Chính Khuông nữa, cũng cần lo lắng Dương Quân Nhu có thể làm chuyện gì có hại cho mẫu thân. Mẫu thân giờ đối với Dương Quân Nhu có hoài nghi, giống kiếp trước bị Dương Quân Nhu dắt mũi như kiếp trước nữa.

      Lại , nàng nên cảm tạ Thu di nương, nếu như nàng ta ra hoài nghi của mình đối với Dương Quân Nhu, nàng còn biết phải dùng cách gì để mẫu thân biết Dương Quân Nhu là dạng người gì. Bất kể Thu di nương làm vậy với mục đích lấy lòng mẫu thân hay vì địa vị của nàng ấy ở Tề gia, những thứ này đều quan trọng.

      Khóe miệng nhịn được cong lên thành nụ cười, bước chân của Tề Hoàn cũng nhàng hơn.

      “Tâm tình của tiểu thư hôm nay rất tốt.” Trầm Hương theo sau lưng Tề Hoàn, nhìn nụ cười vui vẻ của nàng ấy, nhịn được cũng nở nụ cười.

      Bạch Hủy cùng Ân đều ra ngoài giúp Triệu phu nhân tìm tòa nhà, Tề Hoàn với Lục thị là sai họ xem Triệu Ngôn Ngọc ra trường thi thế nào.

      “Trong lòng cất được tảng đá, tâm tình tự nhiên vui sướng.” Tề Hoàn cưới trả lời.

      Trầm Hương cúi đầu suy nghĩ, trong chốc lát liền giọng hỏi, “Tiểu thư, Dương tiểu thư gả cho Thái tử làm trắc phi sao?”

      Tề Hoàn khẽ nhướng mày, “Ngươi cảm thấy Dương Quân Nhu là người như thế nào?”

      “Nếu gả cho Thái tử điện hạ, chỉ sợ Thái tử phi chưa chắc … thư thái như ngày trước.” Thời điểm nhắc tới Thái tử, trong lòng Trầm Hương như có hận cũ, nhưng nàng dám biểu lộ ra sợ bị Tề Hoàn nhìn thấy đầu mối. Nàng biết Tề Chính Khuông nâng đỡ Thái tử, giống như cha mình ngày đó, nếu như Tề Hoàn biết mình muốn tìm Thái tử báo thù, chỉ sợ mình có đất dung thân ở kinh đô này.

      “Thái tử phi chưa chắc như vậy.” Tề Hoàn , “Chuyện tình với con người thể chỉ nhìn mặt ngoài.”

      Trầm Hương ngẩn đầu nhìn Tề Hoàn, “Tiểu thư tựa hồ rất hi vọng Dương Quân Nhu gả cho Thái tử.” Là bởi vì Dương Quân Nhu là nữ nhi của Dương Uy cho nên mới muốn thúc đẩy mối hôn này, muốn thay Thái tử lôi kéo Dương Uy sao?

      Tề Hoàn chậm rãi cười cười, “Trầm Hương, có biết vì sao lúc đầu ta cứu ngươi ?”

      Trầm Hương nhàng lắc đầu, nàng tin Tề Hoàn đột nhiên nổi lòng từ bị, nhưng nguyên nhân là gì, nàng đến bây giờ vẫn biết.

      “Ngươi giống nha hoàn.” Tề Hoàn dịu dàng , “Ta chưa bao giờ hỏi lai lịch cùng thân phận của ngươi, có nghĩa là ta cái gì cũng biết. Trầm Hương, ngươi nếu còn ở lại bên cạnh ta có cách nào để ngươi làm chuyện ngươi muốn làm được, chờ ngày kia ngươi cảm thấy là lúc rời , ngươi có thể với ta.”

      “Tiểu thư.” Trầm Hương khiếp sợ nhìn Tề Hoàn, lỗ tai ông ông giống như nghe Tề Hoàn cái gì, lại cảm thấy từng câu từng chữ của nàng khắc sâu vào trong đầu.

      Tề Hoàn quay đầu lại nhìn nàng, “Thế nào? Chẵng lẽ ngươi muốn cả đời làm nha hoàn.”

      Nàng biết kiếp trước vì sao Trầm Hương biết Lục hoàng tử, nhưng nếu như lần này nàng vẫn ở bên cạnh mình, liền có cơ hội báo thù, càng có cơ hội biết Lục hoàng tử. Cho nên Tề Hoàn mới có thể với Trầm Hương tới thời điểm nàng ta muốn , nàng ngăn trở.

      Trầm Hương lúc này trong lòng tựa như gặp sóng to gió lớn, chẳng lẽ Tề Hoàn biết thân phận của nàng? Lúc nào biết? Vì sao giao nàng cho Tề Chính Khuông hoặc Thái tử? Những điều hôm nay nàng ta … là muốn giúp nàng sao?

      , thể nào, nàng giấu diếm tốt như vậy, có thể là nàng hiểu lầm ý tứ của Tề Hoàn rồi, nàng chỉ là muốn để cho mình cả đời làm nha hoàn thôi.

      “Đừng quên, ta có khế ước bán thân của ngươi, ngươi phải nô tỳ Tề gia.” Tề Hoàn quay đầu lại, chậm rãi .

      “Dạ tiểu thư, nô tỳ… còn muốn ở lại bên cạnh người, chờ sau này có cơ hội, rời cũng muộn.” Nàng thiếu Tề Hoàn đại ân, đời này đại khái thể trả được rồi.

      Tề Hoàn điềm tĩnh cười tiếng, từ từ trở về thượng phòng.

      Lục thị về trong nhà đợi nàng, nhìn thấy Tề Hoàn bước vào lạnh lùng hỏi, “ tiễn rồi?”

      về rồi mẫu thân, nữ nhi y theo phân phó của người, với nàng qua hai ngày nữa phụ thân tới cửa bái phòng Dương tướng quân, nàng rất cao hứng.” Tề Hoàn ngồi xuống bên cạnh Lục thị, bưng ly trà lên dịu dàng mời Lục thị uống.

      “Ta vốn tính với phụ thân con, nàng thích Thái tử, chúng ta làm mai được, nên làm người khác khó chịu.” Lục thị nâng ly trà, giọng mở miệng, sắc mặt mảnh hàn, “Là ta mắt bị mù, lại nhìn ra tư tâm của nàng ta.”

      “Lòng người khó dò, mẫu thân nên tức giận. Nếu Thái tử coi trọng nàng, bất kể nàng có nguyện ý hay đều phải do nàng làm chủ.” Tề Hoàn .

      Lục thị cười lạnh tiếng, “Con đúng, đây phải là chuyện chúng ta có thể làm chủ. Thái tử nhận định nàng, chúng ta có cách gì thay đổi chứ.”

      “Chính là như thế.” Tề Hoàn cười .

      Hôm nay làm thử 1 pic , mọi ng thấy đọc thấy thế nào cứ cmt góp ý nha, mình sửa cho phù hợp
      Last edited by a moderator: 13/8/14
      tart_trung, susu, Aliren6 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 82: Nàng cần vinh hoa phú quý
      Edit: Tây Môn Tĩnh Nhu
      Beta: Tiểu Đông Tà

      Sau khi Ân cùng Bạch Hủy trở về, là ở Đông thành có tòa nhà rất thích hợp với cầu của Triệu phu nhân, cả nhà chủ nhân do dời nơi khác cho nên muốn nhanh chóng bán căn nhà này, Tề Hoàn cầm tiền mình gom góp nhiều năm đưa cho Ân mua tòa nhà kia.

      “Tiểu thư, chúng ta lúc ở bên ngoài có gặp biểu thiếu gia… Chính là Triệu thiếu gia sau khi biết Triệu phu nhân muốn mua tòa nhà này liền mua lại nó, còn tìm đến đa tạ người.” Bạch Hủy vội vàng .

      Thiếu chút nữa quên mất, hôm nay Triệu Ngôn Ngọc thi xong rồi, “Triệu công tử thi như thế nào?”

      “Nhìn tinh thần thiếu gia rất tốt, có lẽ thi tệ.” Bạch Hủy trả lời.

      Tề Hoàn gật đầu cưới, “Biết ngươi thích dưa hấu, ta có giữ lại cho ngươi nửa trái kìa, ăn .”

      mặt Bạch Hủy vui sướng, “Tiểu thư là tốt nhất.” xong thi lễ cái liền cao hứng vén rèm rời , ra trong lòng nàng biết tiểu thư có chuyện muốn hỏi Ân .

      Trong phòng lúc này chỉ còn lại Tề Hoàn cùng Ân .

      “Triệu công tử biết tin chưa?” Tề Hoàn giọng hỏi, ý chỉ chuyện của Quan gia trang.

      “Thiếu gia có để lại cho biểu thiếu gia phong thư, biểu thiếu gia sau khi rời trường thi liền tìm Đại chưởng quỹ.” Ân trả lời.

      Tề Hoàn hỏi, “ thế nào?”

      “Chỉ là chờ, gì thêm.” Ân .

      như vậy, người cần thầm thăm dò chuyện này nữa, tránh gây chú ý của người khác, ngược lại cứ làm theo an bài của Triệu công tử là được.” Tề Hoàn giọng .

      "Dạ, tiểu thư."

      ……

      ……

      Ngày đó Dương Quân Nhu ở Tương Vương phủ danh chấn bốn phương, khiến nhiều người ở kinh đồ đều biết Dương Uy có cháu xinh đẹp động lòng người, có thể vài ngày nữa thành nữ nhi. Cũng biết chuyện Thái tử điện hạ coi trọng Dương Quân Nhu, những ngày này, ít người đến phủ Dương Uy nịnh bợ lấy lòng, đơn giản chính là muốn thông qua Dương Uy để lấy lòng Thái tử điện hạ.

      Trước kia, ít lần Thái tử cùng Tứ hoàng tử muốn biến Dương Uy thành người của mình, nhưng Dương Uy chưa bao giờ đứng về phía nào, tôn chỉ của rất ràng, nếu hưởng bổng lộc của Hoàng thượng, tự nhiên phải trung thành với Hoàng thượng, phải với Thái tử hay Tứ hoàng tử.

      “Nhu nhi, hôm nay còn thêu tú y sao, với con bao nhiêu lần rồi, chuyện này cứ sai người làm là được.” Dương phu nhân vào phòng Dương Quân Nhu, thấy Dương Quân Nhu vẫn ngồi bên cửa sổ thêu thùa, cười lắc lắc đầu. Nàng cảm thấy cháu gài này giống các thiên kim bình thường, mọi việc đều thích tự mình động thủ.

      “Thím, người đến rồi sao.” Dương Quân Nhu thả áo choàng trong tay xuống đứng lên hành lễ với Dương phu nhân.

      Dương phu nhân kéo nàng đứng dậy, “Ngồi xuống , thím có lời muốn với con.”

      Có lẽ đoán được Dương phu nhân muốn gì, Dương Quân Nhu cắn cắn môi cúi đầu, đôi tay siết chặt chiếc khăn, “Thím cứ .”

      “Hai ngày nay ít người tới nhà ta làm khách, còn hỏi về chuyện hôn của con.” Dương phu nhân dừng chút, “Hôm đó ở Tương Vương phủ, Thái tử điện hạ cũng ở đó sao?”

      Nhắc tới Thái tử điện hạ, Dương Quân Nhu cảm thấy cả người cứng đơ, trong lòng có dự cảm tốt, “Phải… chỉ Thái tử điện hạ, mấy vị hoàng tử đều ở đấy. Chỉ là con vừa tới kinh đô, ai là thái tử, ai là hoàng tử đều hoàn toàn biết.”

      “Nhu nhi, nghe ta … Thái tử điện hạ rất thích con.” Dương phu nhân cúi đầu hớp ngụm trà, giọng .

      Mặt Dương Quân Nhu liền biến sắc, “Thím, Nhu nhi làm sao xứng được với Thái tử điện hạ.”

      phải con thích Thái tử điện hạ sao? Nếu có thể trở thành trắc phi của người, tương lai vinh hoa phú quý vô cùng.” Dương phu nhân vừa vừa nhìn kỹ mặt Dương Quân Nhu, muốn nhìn nàng có mấy phần lòng.

      “Thím, Nhu nhi muốn vinh hoa phú quý, con chỉ muốn tìm người tâm đầu ý hợp, thân phận cần tôn quý, chỉ cần có thể giống thúc thúc và thím, con hài lòng rồi.” Sau khi đến kinh đô, Dương Quân Nhu hâm mộ nhất chính là thím có thể có được thúc thúc toàn tâm toàn ý đối đãi với nàng.

      Dương phu nhân chân mày giãn ra, mỉm cười gật đầu, quả nhiên nàng nhìn lầm người, nàng rất sợ Nhu nhi đến kinh đô bị nơi phồn hoa lộng lẫy này mê hoặc, nhất thời tham luyến vinh hoa phú quý. Hôm nay nghe nàng thế, trong lòng dĩ nhiên cực kỳ hài lòng.

      “Con có thể nghĩ như vậy, thím rất vui mừng.” Dương phu nhân cười , “Con yên tâm, chuyện cả đời của con có ta đây, nhất định để con bị uất ức.”

      Môi Dương Quân Nhu khẽ giật, rất muốn trong lòng nàng có đối tượng, nhưng nàng rất ràng, nếu như cho thím biết người mình thích là Tề Chính Khuông, chuyện nhất định bị ngăn cản, tất cả phải tự nàng cố gắng mới được.

      “Qua hai ngày nữa, Tề phu nhân qua đây, chỉ sợ… chỉ sợ cũng vì chuyện của Thái tử điện hạ.” Dương Quân Nhu , “Con bày tỏ lòng mình với Tề phu nhân.”

      “Tề phu nhân phải là người thích làm khó người khác, nhưng nếu như Thái tử điện hạ chịu bỏ qua, nàng ta cũng thể làm gì khác.” Dương phu nhân cau mày .

      “Thím, vậy phải làm sao?” Dương Quân Nhu gấp gáp hỏi.

      Dương phu nhân vỗ vỗ tay Dương Quân Nhu, “Phải thừa dịp Thái tử điện hạ còn chưa xin Hoàng thượng, đem chuyện cả đời của con định xuống. Chuyện này cứ giao cho ta.”

      Sắc mặt Dương Quân Nhu liền trắng nhợt, “Vội vàng như vậy…”

      “Chuyện này cũng còn biện pháp nào khác, mấy ngày này con cứ hảo hảo ở nhà nghỉ ngơi, đừng ra ngoài.” Dương phu nhân giao phó, sau đó chờ Dương Quân Nhu trả lời liền bước ra ngoài.

      Chẳng lẽ đời này nàng có biện pháp ở cùng chỗ với nam tử trong lòng mình sao? Dương Quân Nhu đau lòng nghĩ.

      , nàng muốn cứ như vậy an bài hôn của mình, cho dù tất cả mọi người phản đối, nàng cũng muốn thử lần.

      ……

      ……

      Từ sau khi trở về từ Tề Vương phủ, Tề Hoàn trừ phòng bị Dương Quân Nhu, còn thường suy nghĩ lúc nào Tương Vương phi tìm nàng hỏi chuyện kim mẫu đơn. Nàng biết, sau khi Tương Vương phi hồi phục tinh thần, nhất định phát mặc dù mẫu đơn này giống với Nhiễm tiên sinh, nhưng thêu pháp tuyệt đối giống nhau, có lẽ người biết thêu Quảng Đông ít, nhưng cách thêu Quảng Đông của Nhiễm tiên sinh được kết hợp với đặc điểm của mình là độc nhất vô nhị.

      Chỉ là, cũng qua ba ngày rồi, vì sao Tương Vương phi vẫn có động tĩnh, Tề Hoàn khỏi có chút bận tâm, chẳng lẽ thân thể nàng ấy xảy ra vấn đề gì?

      Trong lúc Tề Hoàn nghi ngờ, Tề Vương phủ phái người đến mời Tề Hoàn đến phủ chuyến, Tương Vương phi muốn chuyện với nàng.

      Tề phu nhân tựa hồ sớm dự liệu được, mặt chút lo lắng, “Tương Vương phi là người rất hiền lành hòa ái, đừng khẩn trương, cũng đừng đụng tới Vương phi, thể thất lễ.”

      “Dạ mẫu thân.” Tề Hoàn cười lên tiếng.

      Tề Hoàn ngồi xe ngựa của vương phủ để đến. Xe ngựa rất tinh xảo, vách có phủ len đen, bên trong có giường êm, cái bàn , nhìn là biết đây là xe ngựa của Tương Vương phi.

      “Tiểu thư, Tương Vương phi tìm người làm gì thế?” Bạch Hủy tò mò hỏi.

      biết.” Nàng biết đến tột cùng Tương Vương phi có thể đoán ra được bao nhiêu.

      Bạch Hủy gãi gãi trán, khó hiểu.

      Bọn họ rất nhanh tới Tề Vương phủ, vừa xuống xe ngựa liền có hai nha hoàn bước tới, khom gối thi lễ với Tề Hoàn, “Tề tiểu thư.”

      Tề Hoàn nhận ra họ, lần trước nhìn thấy ở tiệc rượu, là nha hoàn thân cận của Tương Vương phi.

      “Tề tiểu thư, Vương phi ở trong phòng đợi người.” Hai nha hoàn vừa xong liền dẫn Tề Hoàn tới cửa Thùy Hoa, ngồi lên nhuyễn kiệu vào chính điện của vương phủ.

      Đây là lần thứ hai Tề Hoàn tới Tề Vương phủ, nhưng cảm giác lần này với lần trước khác nhau, lúc này thấy có chút áp lực.

      “Tề tiểu thư, xin mời vào.” Nha hoàn vén rèm kiệu lên cho Tề Hoàn, mời Tề Hoàn vào trong nhà.

      Còn chưa vào trong, Tề Hoàn ngửi được mùi thuốc nồng nặc, nàng kinh ngạc nhìn phụ nhân nửa nằm nửa ngồi ở giường, kinh ngạc phát Tương Vương phi hôm này cùng mấy ngày trước tựa hồ già mấy tuổi, da thịt cũng còn trơn bóng, cả người tinh thần kém cỏi.

      “Tương Vương phi.” Đáy lòng Tề Hoàn chợt lên tia áy náy, Tương Vương phi là bị chiếc khăn tay kia kích thích nên mới bị bệnh.

      “Ngồi ở nơi này.” Thanh Tương Vương phi có chút khàn khàn, nàng gọi Tề Hoàn ngồi xuống chiếc ghế cạnh mép giường, sắc mặt có chút vàng vọt, nhưng ánh mắt vẫn hiền lành dịu dàng, chút kiêu ngạo.

      Tề Hoàn nghe lời ngồi xuống ghế, đau lòng , “Vương phi, người bởi vì chiếc khăn tay này… Đều là con tốt.”

      Tương Vương phi cười cười, ra lệnh cho các nha hoàn lui xuống, nàng giọng , “Khăn tay này của con, là do người khác dạy con thêu đúng ?”

      “Vâng.” Tề Hoàn giấu giếm nữa, nàng nhẫn tâm nhìn Tương Vương phi đau lòng.

      “Là học ở thành Cẩm Châu?” Tương Vương phi giọng hỏi, mắt lộ ra tia mong đợi.

      Tề Hoàn , “Là Nhiễm tiên sinh trong nữ tữ học đường dạy cho con, nàng am hiểu nhất là thêu Quảng Đông, vạt áo thêu đóa kim mẫu đơn nở rộ chính là do nàng dùng thêu Quảng Đông làm ra. Lúc di chuyển, đóa mẫu đơn lung lay sinh động giống như …”

      Nàng cũng dám xác định Nhiễm tiên sinh chính là nữ nhi của Tương Vương phi, nhưng thấy mong đợi trong đáy mắt Tương Vương phi, nàng liền đem những thứ Nhiễm tiên sinh thích cùng ngôn hành cử chỉ hằng ngày của nàng ấy cho Tương Vương phi nghe.

      Tương Vương phi vừa nghe, vừa nhàng gật đầu, khóe mắt thấm ướt, “Nàng gọi Nhiễm tiên sinh? Đây là họ à?”

      “Học đường mọi người đều gọi nàng là Nhiễm tiên sinh, nhưng cụ thể ai lắm.”

      “Kim mẫu đơn này, cũng là nàng dạy cho con?” Tương Vương phi đem khăn tay để trong ngực lấy ra, tay run run khẽ vuốt đóa tiểu mẫu đơn.

      Tề Hoàn gật đầu cái.

      Tương Vương phi lộ ra nụ cười hoài niệm, khóe miệng lộ ra nụ cười của mẫu thân nhớ thương con , “Nàng là nữ nhi của ta, Mẫu Đơn.”

      Đáp án này ngoài dự liệu, nhưng hẳn là ngoài dự đoán. Tề Hoàn chưa bao giờ biết khuê danh của Nhiễm tiên sinh, còn tưởng rằng chỉ chữ Nhiễm. Nếu Nhiễm tiên sinh tên gọi Mẫu Đơn vậy Nhiễm là từ đâu có…

      “Nàng… có hài tử ?” Tương Vương phi chần chờ chút, từ từ hỏi.

      Tề Hoàn trả lời, “Nghe , Nhiễm tiên sinh là người thủ tiết, nghe có hài tử nào.”

      Tương Vương phi nghe vậy, thần sắc liền đại biến, trố mắt nhìn Tề Hoàn, thanh run rẩy, “Nàng… nàng thủ tiết rồi sao? Trẻ tuổi như vậy… Dĩ nhiên cũng…”

      Còn chưa dứt, Tương Vương phi chợt trợn mắt, hôn mê bất tỉnh.

      “Vương phi.” Tề Hoàn hô to tiếng, vội vàng đưa tay đỡ lấy Vương phi.

      Bên ngoài nha hoàn nghe thấy động tĩnh liền vọt vào, nhìn thấy Vương phi hôn mê liền kêu to, “Nhanh mời thái y.”
      tart_trung, susu, Aliren10 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 83: Trẻ Con
      Edit : Maria Liêu
      Beta : Tiểu Đông Tà

      " lấy chút rượu tới" Tề Hoàn đè ngực Tương Vương phi lại, cho đến khi Tương Vương phi hơi có chút tỉnh lại, mới lấy tay Tương Vương phi từ trong chăn ra, chẩn mạch cho nàng.

      Nha hoàn của Tương Vương phi khẩn trương nhìn Tề Hoàn, "Tề tiểu thư, người muốn làm gì?"

      "Ta trước thay vương phi châm cứu thông khí, đợi thái y đến, để cho thái y chẩn mạch kê đơn thuốc." Tề Hoàn trong lòng chỉ muốn cho Tương Vương phi tỉnh lại, hề để ý lúc này ở trong vương phủ, nàng quên giấu giếm chuyện mình biết châm cứu.

      Nha hoàn cũng ngây ngẩn cả người, nhất thời biết gì, Tề tiểu thư này lại muốn châm cứu cho vương phi?

      Tề Hoàn đưa lưng về phía họ, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc mặt các nàng, chỉ trầm giọng , "Tương Vương phi chỉ là quá tưởng niệm, hôm nay bị kích thích nên mới ngất ."

      Thu hồi lại tay bắt mạch cho Tương Vương phi, Tề Hoàn ở trong lòng thở phào nhõm, may là Tương Vương phi thân thể tốt, mấy ngày nay chẳng qua là nghỉ ngơi tốt lại muốn ăn với tinh thần phấn chấn, sắc mặt mới có vẻ tiều tụy, hôm nay lại biết được tung tích nữ nhi của mình, thế nào bị kích động.

      nha hoàn do dự đem chai rượu trắng giao cho Tề Hoàn.

      Tề Hoàn nhận lấy, kêu Bạch Hủy tới trợ thủ, lấy hà bao treo ngang hông xuống, bên trong dùng gấm nhung để mấy cây kim châm.

      Kể từ khi học châm cứu, người nàng luôn mang mấy cây kim châm theo thói quen.

      "Tề tiểu thư?" Trong nhà trừ Bạch Hủy, ba nha hoàn lên tiếng gọi nàng, "Đại phu nhanh tới đây, bằng đợi chút ."

      Tề Hoàn dừng lại động tác tay, cúi đầu nhìn Tương Vương phi nửa tỉnh nửa mê, giống như mê sảng kêu tên Nhiễm tiên sinh, trong lòng kiên định, "Các ngươi yên tâm, ta chỉ giúp vương phi tỉnh lại mà thôi, nếu có vấn đề gì, ta cho Vương Gia, Vương Phi tùy ý xử trí."

      Nếu cứ để Tương Vương phi lâm vào thống khổ như vậy, đối với thân thể có ích.

      "Các vị tỷ tỷ yên tâm, tiểu thư của chúng ta y thuật rất lợi hại, chút vấn đề như vậy của vương phi, làm khó được tiểu thư chúng ta." Bạch Hủy cười với những nha hoàn lo lắng kia, nàng nếu như vậy, tin tưởng những nha hoàn kia xông lên đuổi Tề Hoàn ra khỏi phòng.

      Tề Hoàn đem kim châm từ từ đâm vào huyệt khúc tấn, hết sức chăm chú châm cứu cho Tương Vương phi.

      Ba nha hoàn kia vốn định lên trước kéo Tề Hoàn ra, nhưng lại lo lắng châm này có thể tổn thương tới vương phi hay , có nha hoàn giọng , " mời Vương Gia trở lại."

      nha hoàn trong đó vội vàng rời khỏi phòng.

      Ước chừng thời gian qua nén nhang, sắc mặt của Tương Vương phi hơi chuyển biến tốt, nha hoàn của nàng gấp gáp hỏi Tề Hoàn, "Tề tiểu thư, vương phi như thế nào rồi?"

      Tề Hoàn lại giống như nghe thấy, chuyên chú nhìn sắc mặt của Tương Vương phi.

      "Vương phi, người cảm thấy thế nào?" Nàng giọng hỏi, biết Tương Vương phi tỉnh lại, hề mê sảng nữa.

      " có việc gì." Tương Vương phi vừa thấy Tề Hoàn, lại nghĩ tới nữ nhi đáng thương của mình, bi ai trong lòng, nước mắt ở khóe mắt chảy xuống.

      Tề Hoàn nhàng lấy kim châm ra, giọng an ủi, "Vương phi, người chớ thương tâm, Nhiễm tiên sinh nếu biết người vì nàng mà thương tâm khổ sở như vậy, chừng lại dám tới gặp người, nàng đem mẫu đơn thêu pháp truyền thụ cho con, hẳn là nghĩ đến ngày người phát ra, huống chi, Nhiễm tiên sinh giờ quả rất tốt, ta chưa bao giờ thấy nàng cao hứng, nàng nhìn rất là tốt."

      Tương Vương phi được Tề Hoàn khuyên bảo, nước mắt cũng dần dần ngừng rơi, "Nó ở thành Cẩm Châu làm tiên sinh. . . . . . Tại sao lại chịu hồi kinh?"

      "Con nghĩ, Nhiễm tiên sinh chính là có nổi khổ tâm." Tề Hoàn , nàng cũng thể với vương phi, Nhiễm tiên sinh có thể là áy náy năm đó bất chấp tất cả bỏ trốn, tại lo lắng người tha thứ cho nàng, cho nên mới dám trở lại.

      Quận chúa cùng kiếm khách giang hồ bỏ trốn, đây cũng phải là chuyện có thể tùy tiện , chỉ có thể giả vờ biết.

      Lúc này, bên ngoài có người hô tiếng, "Lý thái y tới."

      Tương Vương phi vỗ Tề Hoàn tay, "Hài tử, đa tạ con."

      "Vương phi, người quá rồi." Tề Hoàn .

      . . . . . .

      . . . . . .

      Thái y dưới hướng dẫn của nha hoàn vào, thi lễ với Tương Vương phi cái, đem cái hòm thuốc người để lên bàn.

      Tề Hoàn từ ghế đứng lên, tới bên kia, đem vị trí tặng cho Lý thái y.

      người trong đó xem ra là nha hoàn được Tương Vương phi tin tưởng nhất tới bên giường, đem tay Tương Vương phi đặt ở gối, sau khi Lý thái y chẩn mạch xong, chẩn đoán cũng khác lắm với Tề Hoàn, đều là suy nghĩ quá độ nghỉ ngơi tốt ..., dặn dò Tương Vương phi chăm sóc thân thể của mình, chớ nghĩ quá nhiều, lại cho mấy phương thuốc.

      "Lý thái y, mới vừa rồi khi vương phi hôn mê bất tỉnh, là Tề tiểu thư dùng châm cứu tỉnh vương phi, người xem, cái này cùng đơn thuốc của người kê có xung đột gì chứ?" Nha hoàn kia  nhìn Tề Hoàn cái, chỉ là trong lời vẫn tin tưởng, nàng tự nhiên là tin tưởng Tề Hoàn dám ngay trước mặt các nàng gây bất lợi đối với vương phi, nhưng có hậu quả hay , họ giờ nhìn ra, cho nên mới muốn hỏi thái y câu.

      Lý thái y nghe nha hoàn kia như vậy, kinh ngạc ngẩng đầu lên, "Châm cứu?"

      Tương Vương phi cười , "Khó trách ta mới vừa rồi cảm thấy đầu có cảm giác nong nóng gai gai, nguyên lai là con, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều."

      Tề Hoàn thi lễ, giọng , "Mới vừa rồi thấy vương phi mê sảng, mới thể châm cứu cho người, có qua đồng ý của người, là con đúng."

      "Lấy châm chữa bệnh, ngộ nhỡ nắm, nguy hiểm tới tánh mạng, Tề tiểu thư, xin hỏi người học y được mấy năm, là đệ tử của người nào?" Lý thái y cau mày hỏi, làm thái y mấy chục năm, thấy vị Tề tiểu thư trước mắt này lại biết châm cứu chữa bệnh, sâu sắc cảm thấy thể nào tin được, cho là vị tiểu thư này cậy mạnh, học chút da lông liền muốn khoe khoang.

      Tề Hoàn giọng trả lời, " được gia sư cho phép, dám tùy tiện tiết lộ tục danh của nàng, xin Lý thái y thứ lỗi, tiểu nữ tử cùng sư phụ học năm có thừa. . . . . ."

      Lời còn chưa hết, bên ngoài liền truyền đến tiếng hét to, "Chỉ học được năm liền cho rằng mình thần thông quảng đại, liền dám ra ngoài hành y, vạn nhất cẩn thận đem người đâm chết, con làm như thế nào?"

      Tương Vương gia bóng dáng cao lớn xuất tại cửa, mắt trừng trừng, nghiêm nghị nhìn Tề Hoàn.

      Tề Hoàn bị khiển trách biết đáp lời làm như thế nào, nàng tuy chỉ học năm, nhưng kiến thức sở học, người khác lại phải học tập nhiều năm. . . . . .

      "Vương Gia" Người trong nhà liền hạ thấp thân hành lễ.

      Tương Vương gia phất phất tay, đến mép giường ngồi xuống, nắm tay Tương Vương phi, cau mày , "Bảo nàng cần suy nghĩ quá nhiều, chỉ biết đả thương thân thể của mình."

      "Thiếp sao, chàng đừng trách Tề tiểu thư dữ như vậy." Tương Vương phi sẵng giọng, "Tề tiểu thư châm cứu cho thiếp, thiếp cảm thấy thư thái hơn rất nhiều."

      "Vương Gia, vương phi, tiểu thư của chúng ta mặc dù thời gian học y lâu, nhưng y thuật phải là bình thường, cũng chữa cho khá nhiều người rồi." Bạch Hủy muốn nhìn tiểu thư của mình bị hoài nghi, nhịn được liền mở miệng .

      Tương Vương phi nở nụ cười, " sao, Tề tiểu thư nghĩ như thế nào mà học y thuật?"

      Tề Hoàn mắt mang theo cảnh cáo nhìn Bạch Hủy cái, với Tương Vương phi, "Chính là cảm thấy thích, cho nên mới học chút."

      Lý thái y lắc đầu cái, "Trẻ con"
      tart_trung, susu, duyenktn19 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 84: Chồng của người khác nên tùy tiện giành (thượng)
      Edit: Maria Liêu
      Beta: Tiểu Đông Tà

      [​IMG]

      [​IMG]


      [​IMG]

      [​IMG]


      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 13/8/14
      tart_trung, susu, duyenktn19 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :