1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Phiên ngoại - Cuối cùng ai khóc ( thượng )

      vị hôn thê, gọi Tề Hoàn, cửa hôn này là hai năm trước phụ thân định xuống, Tề gia là thế gia trăm năm ở Đại Chu, Ninh gia là chư hầu, hai nhà có thể môn đăng hộ đối, Tề Hoàn là dòng chính nữ duy nhất Tề gia.

      Hai nhà đám hỏi, đơn giản là vì lợi ích, xem ra, hôn nhân đại đều là chi mệnh phụ mẫu, chỉ cần đối phương quá kém, cưới ai cũng sao cả, cũng chưa từng thấy qua Tề Hoàn, chỉ nghe là nữ tử tính cách dịu dàng, nghĩ đến xuất thân dòng chính nữ nhà cao cửa rộng kém, tương lai nhất định có thể trở thành thế tử phu nhân hợp cách.

      Chỉ là, tại thời điểm sắp thành thân, Tề phu nhân đột nhiên tạ thế, Tề Hoàn kiên trì giữ hiếu ba năm, hôn chỉ có thể đẩy về sau, ngược lại mừng rỡ nhàng chút, cũng vội thành thân.

      Cùng tuổi, Tề gia lão gia tử bệnh qua đời.

      Trong ba năm này, Tề Chính Khuông mới cưới Dương thị làm kế thất, về tin tức Tề Hoàn, lại hoàn toàn có nghe , cũng chưa từng thấy nàng tham gia yến hội gì, chính thức thành thiên kim tiểu thư bước cổng trong.

      Ninh Triều Vân cảm giác mình cần phải quan tâm chút vị hôn thê này, cũng xuất thân hầu môn, biết sinh tồn tại nhà cao cửa rộng dễ, nàng mặc dù là dòng chính nữ, nhưng mẫu thân qua đời, kế mẫu còn biết đối nàng như thế nào.

      Sau khi nghe ngóng, mới biết Tề Hoàn bị bệnh, nghe mặt dài có điểm đỏ, tay chân thể tự hoạt động, khác tên phế nhân.

      Tề gia thế nhưng giấu giếm tin tức Tề Hoàn bị bệnh! Ninh Triều Vân cảm thấy rất phẫn nộ, chẳng lẽ muốn tương lai cưới nữ tử thể gặp người làm thê tử, cũng phải là bạc tình phụ nghĩa, chỉ là Tề gia làm như vậy thực quá hiền hậu, nếu có lương tri, nhà liền đề xuất từ hôn, tất cả mọi người đều mất mặt.

      Ninh Hầu gia tự mình tìm Tề Chính Khuông ràng, thương lượng có thể từ hôn hay .

      Tề Chính Khuông lại Nhị nương trong nhà qua tên dưới danh nghĩa kế thất. Là Tề gia dòng chính nữ, bằng lấy Tề gia Nhị nương thay thế đại nương đám hỏi cùng Ninh gia.

      Đây là quyết định hoang đường, nào có thể thay thế như vậy?

      Ninh Triều Vân đồng ý, tình nguyện cưới Tề Hoàn vào cửa. Sau đó lại nạp cái quý thiếp, như thế còn đến mức rơi xuống danh tiếng bạc tình.

      Nhưng Ninh Hầu gia làm sao có thể đáp ứng cho nhi tử của mình cưới phế nhân làm thê tử, cho nên đáp ứng đề nghị Tề Chính Khuông. Lui hôn Tề Hoàn, cho Ninh Triều Vân và Tề gia Nhị nương đính hôn.

      Ninh Triều Vân chỉ có thể nghe theo cha mẹ an bài.

      Ba năm trong chớp mắt, Tề Như gả cho Ninh Triều Vân, Tề Hoàn bệnh rốt cục tốt lắm, chỉ là nàng lại mất hôn chính mình chờ đợi.

      Nàng nghĩ tới gả cho Ninh Triều Vân sau, có năng lực đối phó Dương Quân Nhu hại chết mẫu thân, kết quả. Nàng còn chưa kịp báo thù, bị Dương Quân Nhu hãm hại.

      Tại sao có thể cam tâm đây? Cho dù thành chính thất Ninh Triều Vân, nàng cũng khiến Tề Như quá đắc ý.

      Ninh Triều Vân và Tề Như thành thân hai tháng, có lần cùng Tề Như trở về Tề gia, tại hậu viện bên hồ trong đình nhìn thấy Tề Hoàn tận lực xuất .

      cho tới bây giờ chưa thấy qua nữ tử như vậy.

      Dung nhan cực xinh đẹp. Tóc Đen nhánh, đôi mắt lạnh lùng tái nhợt, đầu ngón tay mảnh khảnh ấn lên dây đàn, còn có ống tay áo dài nàng nở rộ tường vi hoa...

      Nàng ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng như hàn băng, xuyên vào linh hồn .

      Ninh Triều Vân lại tỏ vẻ luống cuống, có chút bối rối, nhìn nước nhộn nhạo ở mặt hồ mênh mông "Ta là Ninh Triều Vân."

      Tề Hoàn cúi đầu thanh cười. Ngón tay tái nhợt che phủ môi đỏ mọng của mình "Ta biết , ngươi là phu muội muội ta."

      "Tề Hoàn." Nàng mở miệng "Ta là Tề Hoàn."

      Nàng , nàng là Tề Hoàn.

      Ninh Triều Vân ngừng thở, Tề Hoàn! ra là vị hôn thê của .

      Trong đầu óc chỉ còn lại tên của nàng. Còn có nụ cười trong trẻo nhưng lạnh lùng lãnh đạm của nàng, cùng dung nhan tuyệt luân.

      Từ đó, trong mộng Ninh Triều Vân thường nghe được đoạn tiếng đàn thê lương, cao cao phá vỡ bầu trời, lại lượn lờ trôi , chứng kiến đôi tay tái nhợt mảnh khảnh che lại cánh môi đỏ tươi, cúi đầu cười...

      Hôm đó nhìn qua, thấy thêu ở ống tay áo cánh hoa tường vi nở rộ, tầng tầng bao vây lấy, giãy giụa được, ngày qua ngày, nhớ nhung làm che mất.

      Nàng tại sao là Tề Hoàn!

      Tề Hoàn phải là bệnh nặng sao? Hôm đó nhìn nàng, ngoại trừ sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt, bộ dạng đâu như có bệnh.

      bắt đầu tìm các loại cớ Tề gia.

      nhiều lần, cũng nhìn thấy nàng.

      Trong mộng, bộ dạng nàng che miệng cười yếu ớt càng ngày càng mơ hồ, tâm của càng ngày càng trầm luân.

      Đối với Tề Như, cảm thấy đần độn vô vị.

      Lần nữa nhìn thấy nàng, là ở chân núi Hộ Quốc tự, nàng mặc thân xiêm y màu đỏ, đôi mắt vẫn như cũ tái nhợt lạnh lùng, cách nào khống chế cước bộ của mình, khinh thân nhảy lên lên xe ngựa của nàng.

      "Ninh Triều Vân." Nàng đem tên của ngậm tại đầu lưỡi, cúi đầu cười "Muội phu."

      Hai chữ muội phu, kích thích khắc chế tỉnh táo, bắt lấy thân thể nàng mảnh khảnh, kéo nàng vào trong lòng ngực của mình, ôm chặt nàng, chịu buông tay.

      "Làm sao vậy?" Nàng đẩy ra , chỉ là giọng hỏi.

      "Gả cho ta." .

      nhìn thấy Tề Hoàn cười đến phong tình ưu nhã "Tề Như làm sao bây giờ?"

      nhìn nàng trong ngực phong tình quyến rũ "Ta muốn cưới nàng."

      "Ta chờ ngươi." Nàng cười, từng chữ từng câu , con mắt lạnh lẽonhìn ra ngoài xe ngựa, Tề Như đứng ở bên ngoài, thân ảnh thoạt nhìn tịch đơn bạc, nhìn ánh mắt oán độc cừu hận của nàng.

      "Tướng công, chúng ta cần phải trở về." Tề Như mang theo thanh rung động, giọng hèn mọn ra với Ninh Triều Vân.

      Tề Hoàn quyến rũ cười khẽ với Tề Như.

      Ninh Triều Vân muốn cưới thê tử khác.

      Tề Như về nhà hung hăng tát cho Tề Hoàn, bảo Tề Chính Khuông đưa nàng xa xa.

      thái độ Ninh Hầu gia cường ngạnh, cho phép Ninh Triều Vân hồ nháo..

      Tề Hoàn vân đạm phong khinh cười, vẫn như cũ ở bên hồ trong đình, ngón tay tái nhợt mảnh khảnh đàn hát thê lương khúc hát, mênh mông ba quang trong mắt nàng tan nát dưới đất.

      Cho dù nàng thể làm Ninh Triều Vân bỏ Tề Như, cũng muốn nàng có ngày tốt lành qua.

      Tại sao có thể làm cho nàng thay thế cuộc sống của mình, còn trôi qua nhàng tự tại như vậy, tại sao có thể!

      Ninh Triều Vân cuối cùng vẫn là cách nào bỏ Tề Như.

      Bởi vì Ninh gia cho phép, Tề Chính Khuông đáp ứng, chỉ có thể lui bước, nạp nàng làm thiếp.

      Tề Chính Khuông cho phép nàng trở thành tiểu thiếp Ninh Triều Vân, là dòng chính nữ Tề gia có thể nào làm tiểu thiếp.

      "Thứ nữ Tề gia cũng có thể thay thế dòng chính nữ xuất giá, dòng chính nữ có thể đáng giá mấy đồng tiền?" Tề Hoàn lạnh nhạt trả lời, ánh mắt lạnh như băng nhìn cha của mình.

      Nàng hận !

      Tề Chính Khuông nhìn nữ nhi quá giống thê tử mất, trong nháy mắt ra lời.

      Ninh Triều Vân dùng hình thức thê lễ đem Tề Hoàn nghênh tiến cửa chính Ninh gia, Tề Hoàn thêu quần áo tường vi màu vàng nở rộ dài kéo mặt đất, nàng thấy con mắt Tề Như oán độc ghen ghét, khẽ mỉm cười.

      Nàng chịu kính trà cho Tề Như, chớ chi là quỳ xuống.

      Thân phận Tề Như làm sao mà vượt dòng chính nữ Tề gia chân chính.

      Ninh gia người cưỡng cầu, để tùy, bởi vì Ninh Triều Vân nàng như bảo.

      Thân thể mềm mại của Tề Hoàn được Ninh Triều Vân ôm vào trong ngực, ghé vào lỗ tai hà hơi như lan, con mắt nhìn chỗ sân lớn nhất kia "Ninh Triều Vân, ta muốn ở đây."

      Đó là chính viện Tề Như và Ninh Triều Vân.

      Tề Như ưu nhã đoan trang hất cằm lên, cao quý, ngạo mạn, nàng nghĩ Ninh Triều Vân làm như vậy.

      "Tốt!" Ninh Triều Vân ôm nữ tử mến, ánh mắt mê ly, nợ nàng cái thân phận chính thất, nơi nào đáp ứng cầu này của nàng.

      "Tướng công!" tất cả ưu nhã Tề Như nỗ lực duy trì hỏng mất "Nàng chỉ là tiểu thiếp đê tiện."

      Tề Hoàn cười khanh khách, ôm cổ Ninh Triều Vân "Ôm ta vào."

      Ninh Triều Vân xem Tề Như cái, tâm của đều ở người Tề Hoàn.

      địa vị Tề Như từ khi Tề Hoàn vào cửa nhận lấy đả kích lớn, người làm đều là mở to mắt, biết nịnh nọt ai mới có lợi.

      Mà ngay cả Hầu gia phu nhân đều thích Tề Hoàn.

      Dù sao, Tề Hoàn mới chân chính là dòng chính nữ nhà cao cửa rộng, mà lại so với Tề Như hiểu được đòi nàng niềm vui, là tối trọng yếu nhất, là nhi tử thích.

      Tề Như chỉ lần tìm Tề Hoàn phiền toái, nghĩ lấy thân phận chính thất áp nàng.

      Muốn Tề Hoàn hành lễ với nàng, hoặc ở trước mặt người ngoài nhục nhã Tề Hoàn, mỗi lần, Tề Hoàn đều lạnh nhạt, căn bản để Tề Như vào mắt.

      Cho dù là ở trước mặt người ngoài, Tề Hoàn có niềm kiêu ngạo cùng tự tôn của mình.

      Tề Như rốt cục thể chịu được, nàng có thể dễ dàng tha thứ Tề Hoàn lớn lối, nhưng thể chịu được Ninh Triều Vân chỉ mình nàng.

      Kể từ khi Tề Hoàn vào cửa, Ninh Triều Vân chưa từng vào phòng của nàng, vì củng cố địa vị của mình, nàng nạp nhiều thiếp thất khác cho Ninh Triều Vân, chỉ tiếc, trong mắt trong lòng Ninh Triều Vân chỉ có Tề Hoàn.

      Thừa dịp Ninh Triều Vân có ở kinh đô, Tề Như mang người tới trong phòng Tề Hoàn, dùng danh hiểu lễ nghi dạy dỗ Tề Hoàn, dùng kim châm đả thương ngón tay Tề Hoàn, tay đứt ruột xót, dù cho tay bị châm đầy máu, Tề Hoàn cũng có cầu xin tha thứ, chỉ nhìn Tề Như tiếng động mỉm cười, con mắt như thu thủy.

      "Ngươi tại sao phải xuất ở trước mặt ? Vì cái gì?" Tề Như thấy ánh mắt này của nàng giận tím mặt, nàng liên tục kiến tạo khí chất cao quý ưu nhã nhưng trước mặt Tề Hoàn phảng phất trở nên rất buồn cười.

      Tại trước mặt Tề Hoàn, nàng là dòng chính nữ Tề gia, địa vị chính thất đều có vẻ danh bất chính, ngôn bất thuận.

      Con mắt sắc của Tề Hoàn như băng nhìn xem Tề Như "Ngươi cứ ?"

      "Tiện nhân!" Tề Như cầm lấy kim thêu, muốn phá vỡ khuôn mặt Tề Hoàn.

      "Dừng tay!" Ninh Triều Vân kịp thời xuất , chế trụ tay Tề Như, hung hăng đá văng nàng.

      dè dặt cầm lấy hai tay Tề Hoàn, đau lòng hai mắt đỏ lên "A Hoàn, có đau hay , có đau hay ?"

      Tề Hoàn sợ hãi co lại thành đoàn, núp ở trong ngực "Ninh Triều Vân, ta đau, ta sợ!"

      Ninh Triều Vân lạnh lùng nhìn về phía Tề Như "Cút!"

      Tề Như hoàn toàn vứt bỏ tỉnh táo "Ninh Triều Vân, ta mới là thê tử ngươi cưới hỏi đàng hoàng."

      Xuyên qua bả vai Ninh Triều Vân, ánh mắt như thu thủy của Tề Hoàn nhìn Tề Như, khóe miệng quẹt nụ cười như hoa.

      Tề Như thét chói tai ra tiếng.

      Ninh Triều Vân ôm Tề Hoàn về trong phòng, cho người mời ngự y.

      Ngự y băng bó ngón tay cho Tề Hoàn, nhìn lỗ kim tràn đầy đầu ngón tay, tia tỉnh táo cuối cùng của Ninh Triều Vân biến mất, vọt tới trước mặt Tề Như, tuyên bố muốn hưu nàng ác phụ này.

      Cuối cùng, vẫn là Hầu gia phu nhân ra mặt, mới ngăn trở Ninh Triều Vân ra quyết định xúc động.

      Mà ngự y lúc này lại chẩn đoán được Tề Hoàn có bầu.
      tart_trung, Tôm Thỏ, shaly5 others thích bài này.

    2. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Phiên ngoại: Cuối cùng cuối cùng ai khóc ( Trung)

      Tề Hoàn thế nhưng có bầu?

      Tin tức này đối với Tề Như mà là đả kích càng lớn, nàng và Ninh Triều Vân thành thân sắp năm, chẳng những mang thai, mà ngay cả cơ hội cùng phòng đều rất ít, đặc biệt sau khi Tề Hoàn vào cửa, trong mắt Ninh Triều Vân tồn tại của nàng.

      Ninh Triều Vân lại bởi vì Tề Hoàn mang thai cao hứng biết nên biểu như thế nào, ôm Tề Hoàn " tốt, tốt, A Hoàn, nàng sinh nhi tử cho ta, về sau ta lập làm thế tử."

      Thân thể mềm mại của Tề Hoàn bị ôm, nhìn về phía Tề Như đứng ở ngoài cửa, mặc niệm, nếu như có thể sinh hạ, nàng lợi dụng nữa, hảo hảo mà thương .

      "Nàng ta thể sinh hạ hài tử được." Tề Như xanh mặt ra.

      Phàm là quý tộc nhà cao cửa rộng, chưa từng có thiếp thất sinh hạ con trước chính thất, Ninh Triều Vân cho Tề Hoàn uống canh tránh thai coi như xong, nàng tuyệt đồng ý nhi tử lớn là từ trong bụng Tề Hoàn ra.

      Ninh Triều Vân mắt lạnh nhìn Tề Như " phải do ngươi làm chủ, ai dám tổn thương A Hoàn, tuyệt buông tha."

      Tề Như đến trước mặt Ninh lão phu nhân ủy khuất rơi lệ, Ninh lão phu nhân làm sao có thể đáp ứng Tề Như hại cháu của mình, an ủi nàng vài câu, kêu hai mama đắc lực bên cạnh mình chiếu cố Tề Hoàn.

      thực tế chính là muốn đề phòng Tề Như thầm tổn thương Tề Hoàn.

      Tùy ý Tề Như nháo như thế nào, Ninh Triều Vân chỉ lòng vì Tề Hoàn an thai.

      "Ngươi tại sao phải đối với ta như vậy? Ta làm gì có lỗi với ngươi?" Tề Như khóc rống, chỉ trích Tề Hoàn phá hư tình cảm nàng và Ninh Triều Vân.

      Nếu như có Tề Hoàn, Ninh Triều Vân coi như để tâm Tề Như.

      Tề Hoàn nhìn bông tuyết rơi xuống, nhớ tới mẫu thân trước khi chết cam lòng cùng oán hận, lòng của nàng từng tia bị xé rách "Các ngươi hại chết mẫu thân ta, sao nghĩ như vậy? Mẫu thân ta đâu có lỗi với ngươi?"

      "Ngươi tuy là thứ xuất, nhưng chi phí ăn mặc đâu thiếu ngươi? Loại nào phải là giống ta, ngươi cùng di nương ngươi lại đối đãi mẫu thân ta thế nào?" Nếu như phải là Tề Như. Dương Quân Nhu có cơ hội câu dẫn Tề Chính Khuông, nếu như có Liên di nương, Dương Quân Nhu sao có cơ hội hại chết mẫu thân.

      Mặc dù hết thảy đều là Tề Chính Khuông sai. Nhưng các nàng cũng là đồng lõa.

      Nàng hận tất cả bọn họ.

      "Ngươi chính là vì báo thù mới đến gần Ninh Triều Vân có đúng hay ?" con mắt Tề Như đột nhiên vừa mở, thanh bén nhọn hỏi.

      Tề Hoàn cúi đầu oa oa cười "Ninh Triều Vân vốn phải là tướng công của ta, Tề Như, ngươi tại sao đây là duyên phận của ta và đây?"

      " cần giả mù sa mưa, sớm muộn nhìn thấu bộ mặt ác độc của ngươi." Tề Như hận .

      "Mỏi mắt mong chờ." Tề Hoàn vuốt bụng của mình, khẽ cười .

      Tề Như trở về Tề gia lôi kéo kế mẫu Dương Quân Nhu khóc lóc kể lể.

      Dương Quân Nhu thực tế so với Tề Như lớn hơn mấy tuổi. Lại thành kế thất của Tề Chính Khuông.

      Nếu như phải là Lục thị, Dương Quân Nhu làm sao có thể có hôm nay, cũng bởi vì nàng thích Tề Chính Khuông, cho nên vong ân phụ nghĩa cùng Liên di nương liên thủ hại chết Lục thị, chính mình thành kế thất Tề Chính Khuông. Lại sợ hãi Tề Hoàn gả cho Ninh Triều Vân sau đắc thế hại nàng, liền bảo Tề Như bỏ thuốc Tề Hoàn, làm cho Tề Hoàn ở giường nằm hơn nửa năm, cho đến khi Tề Như gả cho Ninh Triều Vân, lúc này mới cho nàng từ từ chữa lành.
      Nếu phải lo lắng bị ngoại nhân nàng kế thất này ngược đãi nữ nhi Lục thị, nàng mới muốn buông tha Tề Hoàn, trực tiếp độc chết xong hết mọi chuyện.

      nghĩ tới tiện nha đầu kia cuối cùng vẫn là tự mình cấu kết lại Ninh Triều Vân, còn muốn mê hoặc Ninh Triều Vân đầu óc choáng váng.

      " phải là bảo ngươi nạp vài thiếp thất cho Ninh Triều Vân sao?" Dương Quân Nhu nhíu mày nhìn Tề Như khóc đến đáng thương, giọng có chút bực mình. Chỉ cảm thấy nàng quá vô dụng.

      "Nạp, cái cũng vừa ý, trong lòng cũng chỉ có con tiện nhân kia." Tề Như khóc ròng .

      Dương Quân Nhu " thể để cho tiện nha đầu kia sinh hạ hài tử."

      "Vậy làm sao bây giờ? Ninh Triều Vân bảo vệ nàng trong ba tầng ngoài ba tầng, ta căn bản cách nào ra tay với nàng." Tề Như .

      "Chuyện này giao cho ta." Dương Quân Nhu .

      Muốn đối phó Tề Hoàn, cần các nàng tự mình ra tay. Còn có Tề Chính Khuông.

      Dương Quân Nhu với Tề Chính Khuông "... Vốn là thành thiếp thất cũng ném vào thể diện Tề gia, hôm nay còn muốn sinh con trước Như nhi, tương lai tỷ muội hai người càng thành chê cười, nếu Như nhi có trưởng tử, kia còn dễ , nhưng A Hoàn tương lai ỷ là mẫu thân nhi tử lớn, lại có gia bảo vệ, đem Như nhi để vào mắt, ai, trong lòng nàng còn hận thiếp đây, liên tục hiểu lầm thiếp, tỷ tỷ mới sớm như vậy... Lão gia, này sao là tốt?"

      Nhắc tới Lục thị, trong lòng Tề Chính Khuông khó chịu, trầm mặt "Nàng chẳng lẽ còn dám như thế nào?"

      "Nha đầu kia đáy mắt đều là hận ý." Dương Quân Nhu .

      Tề Chính Khuông hồi tưởng ánh mắt Tề Hoàn nhìn mình, phảng phất là hung thủ sát hại Lục thị, càng cảm thấy bực bội, nhiều lần muốn cùng A Hoàn chuyện, nhưng mỗi lần chưa đến hai câu, đều bị tức giận nổi trận lôi đình, nữ nhi kia căn bản chính là đến đòi nợ.

      Nàng hận cưới Dương Quân Nhu.

      "Chỉ sợ nàng sinh hạ nhi tử lớn Ninh gia, Ninh Triều Vân nâng đỡ nàng là bình thê, đến lúc đó... Như nhi đâu còn địa vị tại Ninh gia." Dương Quân Nhu .

      "Qua vài ngày là giỗ mẫu thân nàng, nàng nhất định trở lại tế bái, đến lúc đó..." thanh Tề Chính Khuông thấp xuống.

      Lúc này, triều đình tình thế vân quỷ sóng quyệt, Lục hoàng tử mới vừa đăng cơ lâu, vốn Tề Chính Khuông là đảng phái của thái tử chẳng những bị dính líu đến, ngược lại càng thêm vững như Thái Sơn, khiến trong lòng mọi người còn rất nhiều nghi vấn, càng làm có chút có hữu tâm nhân sĩ càng thêm muốn lôi kéo Tề gia.

      Tề gia thế lực tuyệt đối cũng đủ dao động tân đế lúc này còn tính ổn vị trí.

      Ninh Triều Vân muốn ủng hộ tân đế, lúc này cũng hi vọng nhạc phụ mình có thể trung thành ủng hộ tân đế.

      Cùng dã tâm của nam nhân so với, nữ nhân đôi khi có vẻ rất có ý nghĩa.

      Ninh Triều Vân mặc dù trong lòng ghi nhớ Tề Hoàn, nhưng vì gấp rút công vụ, vài ngày chưa trở về nhà.

      Tề Hoàn trở về Tề gia tế bái Lục thị, nàng nằm mơ cũng nghĩ tới, cha ruột của nàng, thế nhưng nhẫn tâm đến trình độ như vậy, nàng hận bị Dương Quân Nhu câu dẫn, phụ mẫu thân, nhưng tuyệt đối nghĩ tới, vì Dương Quân Nhu, thậm chí ngay cả nàng nữ nhi này cũng nhẫn tâm bỏ thuốc.

      Con của nàng, bị đích thân Tề Chính Khuông rót vào trong miệng nàng thuốc sẩy thai giết chết.

      Nàng cũng có thể cảm nhận được đứa bé kia ở trong bụng nhàng động đậy...

      tại sao có thể? Liền vì Dương Quân Nhu, vì Tề Như?

      Tề Hoàn đau đến ngay cả nước mắt đều chảy được, hận đến hàm răng cắn đến chảy máu. Nếu phải nàng thế đơn lực bạc, làm sao cho phép bọn họ đối đãi nàng như vậy?
      Nàng có thể liều mạng, nhưng là, đủ... đủ... Nàng liều mạng cùng lắm cùng Tề Chính Khuông hoặc Dương Quân Nhu đồng quy vu tận. Nhưng đây đối với nàng mà đủ.

      Chỉ có tất cả bọn họ tìm chết, mới có thể tiêu tan mối hận trong lòng nàng.

      Máu, dưới người nàng nở rộ như tường vi. Tề Hoàn sắc mặt tái nhợt, đôi mắt Thanh Hàn như băng, hô tiếng đau cũng kêu ra tiếng, cứ như vậy nhìn cha của mình, hận, vào cốt.

      Tề Chính Khuông biết như thế nào, đột nhiên có chút áy náy. Chạy trối chết.

      Dương Quân Nhu cùng Tề Như nhìn nhau cười tiếng, đắc ý rời .

      Ninh Triều Vân đến, chính là nhìn thấy nữ tử mến sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, dưới thân máu tươi sớm đọng lại.

      Kia là con của ...

      "A Hoàn!" ôm chặt lấy nàng, bi thống rơi lệ.

      "Thay ta báo thù. Ninh Triều Vân, thay ta báo thù." Tề Hoàn khàn khàn mở miệng thỉnh cầu, nàng chưa từng cầu xin qua , hôm nay chỉ có nguyện vọng, chính là thay nàng báo thù.

      Ninh Triều Vân tránh ánh mắt của nàng, ôm nàng rời Tề gia.

      Ngự y thay Tề Hoàn chữa trị, thương tiếc cho nàng biết, thuốc sẩy thai này quá lợi hại, đả tổn thương thân thể của nàng. Tương lai muốn mang thai, chỉ sợ có chút khó.

      Có chút khó...

      Lời nhiều khách khí, Tề Hoàn chết lặng nghe.

      Ninh Triều Vân áy náy ngồi ở bên cạnh Tề Hoàn, đem tay của nàng nắm ở trong lòng bàn tay "Thực xin lỗi, A Hoàn..."

      Tề Hoàn nhàn nhạt nhìn xem . Thịnh cực dung mạo, ánh mắt tái nhợt lãnh đạm " cần xin lỗi với ta."

      thực xin lỗi, là có bảo vệ nàng.

      thực xin lỗi, là thể thay nàng báo thù.

      thực xin lỗi, là chỉ có thể làm cho con của nàng vô tội tìm chết.

      Bởi vì thể vào lúc này đối lập với Tề Chính Khuông, thể bỏ Tề Như, cho nên, chỉ có thể ủy khuất nàng.

      Tề Hoàn tâm cùng thân thể giống như lạnh như băng.

      Ninh Triều Vân dám nhìn thẳng vào mắt Tề Hoàn, cảm giác mình thực xin lỗi nàng.

      Hai người như keo như sơn, rốt cục bắt đầu trở nên xa cách, Tề Như nhìn ở trong mắt, hỉ ở trong lòng.

      Nghỉ ngơi hai tháng, mặt Tề Hoàn mới rốt cục có huyết sắc.

      Ninh Triều Vân hai tháng này đến, rất ít xuất ở trước mặt Tề Hoàn, dám, sợ nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của nàng, sợ nhìn thấy đáy mắt nàng đối với thất vọng cùng hận.

      Tề Hoàn bắt đầu mỗi ngày ra ngoài, nhưng có Ninh Triều Vân sủng ái, có nhiều người để ý, lúc này thân thể nàng vừa mới khỏi hẳn, còn mỗi ngày nơi nào?

      "A Hoàn, ngươi tha thứ ta, được hay ?" Nhìn xem thần sắc Tề Hoàn càng ngày càng lạnh mạc, Ninh Triều Vân thống khổ ôm chặt nàng, xin tha thứ của nàng.

      "Ngươi bỏ Tề Như, ta tha thứ ngươi." Tề Hoàn , con mắt sắc nhìn Ninh Triều Vân, thanh lạnh như băng.

      Ninh Triều Vân con mắt đỏ lên, vẫn thể bỏ Tề Như, nàng có bầu...

      "Nàng , hoặc là, ta ." Tề Hoàn .

      " cho phép Tề Hoàn lại bước ra cửa chính bước." Ninh Triều Vân dưới phẫn nộ, là An viễn hầu, người dám phản kháng mệnh lệnh của .

      sợ hãi Tề Hoàn sau khi rời trở về nữa, mất lòng của nàng, thể mất người của nàng.

      Tề Hoàn cười lạnh, đầu ngón tay mảnh mai tái nhợt lần lại lần đàn khúc hát lúc trước lúc vừa thấy Ninh Triều Vân, nàng cho tới bây giờ chưa từng trông cậy vào Ninh Triều Vân có thể thay nàng báo thù, có chút cừu hận, chỉ có thể chính mình thừa nhận.

      Nàng có chút vội vàng, hi vọng người nam nhân kia có thể sớm ngày đạt thành mục đích của nàng.

      Tiếng đàn thê lương xé rách tâm Ninh Triều Vân.

      biết làm thế nào mới tốt, nếu như phải là vì đạt thành mục đích tân đế, sao có thể ủy khuất Tề Hoàn như vậy, chứng kiến bộ dạng nàng lạnh lùng như vậy, tâm của vừa đau lại khó chịu.

      "A Hoàn, ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi, ngươi , ta cái gì đều cho ngươi." Cuối cùng, bắt đầu thỏa hiệp, bởi vì mặc kệ đối mặt nữ nhân nào, trong lòng đều chỉ có nàng.

      Nhưng nàng lại giống vậy, như đứa bé núp ở trong ngực .

      "Ta cần." Tề Hoàn nhàn nhạt , nàng cái gì đều muốn.

      Ninh Triều Vân bất lực nhìn xem nàng "Nàng muốn như thế nào mới tha thứ ta?"

      Tề Hoàn giang hai cánh tay, nhàng xoay tròn, cúi đầu oa oa cười, thanh thê lương tận xương "Bọn họ chết, hoặc ta chết."

      Đúng vậy, chỉ có nàng hận những người kia chết, lòng của nàng mới có thể giải thoát, mới có thể tha thứ Ninh Triều Vân từng hung ác vứt bỏ nàng như vậy, hoặc là nàng chết, tất cả oán hận mới có thể biến mất.
      tart_trung, Tôm Thỏ, Yoolirm Park5 others thích bài này.

    3. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Phiên ngoại - cuối cùng cuối cùng ai khóc ( Hạ )

      Tề Hoàn phảng phất sống trong thế giới của mình, đối với Ninh Triều Vân ôn nhu tiểu ý, vô luận nịnh nọt như thế nào, nàng đều hợp tác, vốn là thương, huống chi hôm nay đối với thất vọng đến cực điểm.

      Hai người phảng phất càng lúc càng xa, nhưng Tề Như cách nào đắc ý, bởi vì dù cho Ninh Triều Vân hề ngày ngày coi chừng Tề Hoàn, nhưng tâm của nhưng vẫn là người tiện nhân kia, đối với chính thất là nàng nửa con mắt cũng nhìn, còn thường xuyên chìm tờ giấy mặt đối với nàng.

      Nàng biết , là hận nàng, hận nàng hại chết hài tử Tề Hoàn, hận nàng vào lúc này lại có bầu.

      Tề Như sao cam tâm làm cho Tề Hoàn tiếp tục chiếm lấy tâm Ninh Triều Vân.

      Nàng hao tốn ít thời gian cùng tinh lực mới tra ra Tề Hoàn trong hai năm qua thường xuyên ra ngoài là gặp người nam tử, nhưng bất kể nàng tra như thế nào, đều tra ra nam tử kia là ai.

      Nhưng chỉ bằng điểm này, làm cho Tề Như mừng rỡ như điên.

      Nàng dùng tội danh Tề Hoàn tuân thủ nữ tắc, lệnh vài bà tử cường tráng cứng rắn đem nàng giải đến đình viện, giữa tất cả người làm trong nhà xì xào bàn tán, chất vấn Tề Hoàn có hồng hạnh xuất tường hay .

      Tề Hoàn con mắt tái nhợt nhìn Tề Như giả bộ đoan trang cao quý, từ từ ngồi thẳng lên, đến gần Tề Như, cúi đầu oa oa cười, ra được phong tình quyến rũ "Ngươi cho rằng như vậy là có thể làm cho hồi tâm chuyển ý? Tề Như, ngươi quá ngây thơ rồi."

      "Đánh! đánh chết nàng cho ta!" Tề Như giận thể xá, thanh run rẩy hạ lệnh.

      Tề Hoàn sợ hãi, chỉ lạnh lùng nhìn xem nàng, cười khẽ "Ngu xuẩn."

      Mấy năm qua Ninh Triều Vân vắng vẻ tịch mịch cuộc sống của mình, đáy mắt người làm đối nàng cười nhạo, ngoại nhân khinh bỉ thân phận nàng bằng thiếp... Tất cả nhớ lại thoáng cái vọt lên trong đầu Tề Như, tim nàng thượng duy nhất miệng vết thương chính là Tề Hoàn tạo thành, nàng mất tất cả đoan trang cùng cao quý, tự mình cầm lấy côn gỗ, dùng sức nện ở người Tề Hoàn.

      "Dừng tay!" Ninh Triều Vân biết được tin tức chạy tới, vừa hay nhìn thấy Tề Như đánh Tề Hoàn.

      giận tím mặt, đoạt lấy côn gỗ muốn đánh Tề Như.

      "Ninh Triều Vân, ta là thê tử ngươi cưới hỏi đàng hoàng. Ngươi dám đánh ta?" Tề Như dốc hết sức kêu to.

      Ninh Triều Vân tay cứng đờ, phải là bởi vì Tề Như thê tử của dám đánh xuống, mà là nghĩ tới Tề gia.

      Tề Hoàn con ngươi lộ ra quẹt cái trào phúng cười lạnh.

      Tề Như chỉ về phía nàng "Nữ nhân này hồng hạnh xuất tường. Trong hai năm qua liên tục ngầm vụng trộm ra ngoài gặp vị nam tử thần bí, ta đây là thay ngươi chấp hành gia pháp."

      Trước mắt bao người thay Ninh Triều Vân chấp hành gia pháp, chẳng lẽ phải làm khó Ninh Triều Vân sao?

      Ninh Triều Vân từ từ quay đầu lại, thống khổ, đau lòng, ánh mắt phức tạp nhìn Tề Hoàn "A Hoàn. Ngươi giải thích sao?"

      "Giải thích cái gì?" Tề Hoàn cánh môi nở nang giương cao quẹt cái cười, thấp giọng hỏi.

      Tề Như giương cao cái cằm kiêu căng, khinh bỉ nhìn nàng "Tề Hoàn, ngươi dám năm nay ngươi đều Hộ Quốc tự gặp người nào ?"

      Ninh Triều Vân nhìn nàng, muốn nghe nàng giải thích, bởi vì cũng phát giác được Tề Hoàn luôn ra ngoài, lại biết nơi nào. lại đành lòng ngăn cản nàng. cũng tin nàng, nếu là tin tưởng, chắc dễ dàng tha thứ Tề Như chất vấn nàng như vậy. Tề Hoàn mắt tái nhợt rơi ở phía xa, phảng phất là cố ý muốn cho Ninh Triều Vân dễ chịu " năm trước ta đến Hộ Quốc tự cầu xin có thể vì ngươi sinh đứa bé, những ngày qua ta chỉ muốn cầu phúc vì hài tử vô tội mất , nguyện kiếp sau có thể bình an xuất thế, càng hi vọng ta có thể mạng cùng đổi mạng."

      Ninh Triều Vân như bị sét đánh, lắc lư vài cái, sắc mặt tái nhợt như chết, thể thành ngữ.

      biết Tề Hoàn mất hài tử rất thống khổ, nhưng biết đứa bé này là nàng cầu xin năm mới có. Mà lại cái gì cũng thể vì nàng làm.

      Tề Hoàn rất hài lòng phản ứng của .

      "Ngươi những lời này làm chi, ta hỏi ngươi, ngươi là gặp người nào?" Tề Như nhìn thấy sắc mặt Ninh Triều Vân, nàng hùng hổ doạ người chất vấn Tề Hoàn.

      "Đủ rồi, câm miệng!" Ninh Triều Vân giận dữ hướng Tề Như quát lên, đưa tay dùng sức quăng nàng cái tát "Cút! Cút!"

      Tề Như bụm má, khiếp sợ nhìn Ninh Triều Vân.

      Nàng nhìn về phía Tề Hoàn, thấy nàng cười đến lạnh lùng, lập tức cảm giác mình thất bại thảm hại, vô luận nàng làm cái gì, sâu Ninh Triều Vân bao nhiêu, trong lòng Ninh Triều Vân, nàng căn bản so ra kém đầu ngón tay của Tề Hoàn.

      Ninh Triều Vân tới nhàng ôm Tề Hoàn, bế nàng lên "A Hoàn, ta đưa ngươi trở về."

      Tề Hoàn xuyên thấu qua bờ vai của nhìn về phía Tề Như, phảng phất nhìn con kiến hèn mọn.

      "A Hoàn, ngươi có đau hay ?" vuốt da thịt bị Tề Như đánh sưng đỏ, đau lòng hỏi.

      "So ra kém nỗi đau mất hài tử." Tề Hoàn phủ thêm xiêm y, muốn thay mình bôi thuốc, thẳng đến cầm kỷ bên cạnh, tiếng đàn thê lương từng tiếng xé rách tâm Ninh Triều Vân sớm thống khổ khó chịu.

      Tất cả đau nhức cùng giận của Ninh Triều Vân phảng phất thoáng cái đều biến mất, cảm thấy cả người trống trơn, mờ mịt nhìn nàng.

      Kỳ biết, nàng là gặp Triệu Ngôn Ngọc, biết nàng muốn mượn tay Triệu Ngôn Ngọc diệt trừ Tề gia, giả vờ cái gì cũng biết, là vì... biết Hoàng Thượng kỳ cũng cách nào dung hạ thế lực Tề gia.

      Giả vờ biết ... có nghĩa là tâm của bị che mất, ghen ghét Triệu Ngôn Ngọc, rất ghen ghét.

      Ghen ghét có thể giúp nàng, có thể có được thư của nàng đổ thừa.

      rất muốn hỏi, nàng đối với Triệu Ngôn Ngọc đến tột cùng là tình cảm gì, sợ đáp án làm đau hơn.

      dám hỏi, chỉ muốn làm chút gì đó chứng minh Tề Hoàn như cũ là của .

      "A Hoàn..." tới, ôm sít nàng vào trong ngực, cầm đầu ngón tay tái nhợt của nàng, để cho nàng đánh đàn "Ngươi là của ta."

      "Ngươi chỉ có thể là ta." hôn môi của nàng, thống khổ nỉ non.

      Tề Hoàn giãy giụa, chỉ lạnh lùng nhìn .

      Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng kích thích Ninh Triều Vân, trước kia A Hoàn cho tới bây giờ phải nhìn như vậy, mà là cười khẽ quyến rũ, như hài tử núp ở trong ngực .

      Ninh Triều Vân xé xiêm y của nàng, tham lam mút hôn da thịt hoạt nộn của nàng, muốn chứng minh nàng là của .

      Thân thể của lửa nóng, lòng của nàng lạnh như băng.

      Từ trong cơ thể nàng ra, Ninh Triều Vân nhìn vào đôi con ngươi có tâm tình gợn sóng, chạy trối chết.

      Từ nay về sau, mỗi ngày cũng tìm đến nàng, cưỡng bách nàng cùng chính mình "A Hoàn, chúng ta tái sinh đứa bé, ngươi hận ta, được hay , A Hoàn..."

      ánh mắt Tề Hoàn nhìn của càng ngày càng bình tĩnh.

      đến nửa năm, Tề gia bởi vì Tề Chính Khuông cấu kết phế thái tử mà cả nhà tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội.

      Ninh Triều Vân đè nén tâm tình vui sướng, cực nhanh vào trong phòng Tề Hoàn. nghĩ, người Tề gia chết, vậy cừu hận trong lòng A Hoàn biến mất, bọn họ trở lại thời điểm quen biết. Nàng gảy đàn, bên đọc sách, sau đó cùng nhau pha trà uống rượu.

      Nàng tha thứ .

      còn có thể bỏ Tề Như, cưới nàng làm chính thê.

      Ninh Triều Vân tâm tình tung tăng như chim sẻ vui vẻ.

      vào trong phòng Tề Hoàn, lại tìm được người của nàng, ngay cả cầm của nàng cũng thấy.

      Nàng thấy!

      Ninh Triều Vân bất lực nhìn gian phòng rỗng tuếch, tâm từng chút từng chút chìm xuống. bắt đầu cảm thấy sợ hãi, sợ còn gặp lại Tề Hoàn.

      Tề gia cao thấp đều bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội, nàng đại thù báo, có phải rời hay ?

      giống như điên rồi sai người ra ngoài tìm Tề Hoàn.

      Tề Như bởi vì mất thân nhân, mất chỗ dựa đúng lúc thời điểm thương tâm gần chết, lại nghe Ninh Triều Vân còn muốn tìm tiện nhân hại Tề gia kia, thanh tức giận kêu to. "Ngươi điên rồi, loại nữ tử ngay cả cha ruột cũng có thể hại chết làm sao lòng đối đãi ngươi. Nàng chỉ là lợi dụng ngươi." Tề Như kêu lên.

      Phải ? A Hoàn, ngươi chỉ là lợi dụng ta, từ lần gặp mặt đầu tiên bắt đầu. Cũng chỉ là lợi dụng ta? Chẳng lẽ chút ? chút cũng có, qua nhiều năm như vậy, ngay cả trong tích tắc động tâm cũng có?

      Ninh Triều Vân yên lặng nhìn về phía trước.

      Tề Hoàn thân áo lông tuyết trắng, từng bước từng bước về phía bọn họ tới.

      nhìn nàng, phảng phất lần đầu tiên nhìn thấy nàng.

      Nàng giống nhau, chân mày khóe mắt còn hơi trào phúng mà tái nhợt vui vẻ, nàng bình tĩnh ung dung, con mắt sắc vẫn lãnh đạm như cũ, loại lãnh đạm này là đối với , đối với nơi chưa bao giờ từng có qua muốn xa rời này.

      Tề Như tiến lên chất vấn nàng. Đưa tay muốn đánh nàng bạt tai.

      "Ngươi đừng mơ tưởng đụng ta chút!" Tề Hoàn cầm tay Tề Như, biểu có chút cường ngạnh.

      Tề Như ác độc nguyền rủa nàng chết tử tế.

      Tề Hoàn bất vi sở động.

      Ninh Triều Vân biết mình rốt cuộc lưu được nàng, trong lòng cho rằng nàng có lẽ Triệu Ngôn Ngọc, ghen ghét phát điên, cái lý trí tỉnh táo gì cũng có, chất vấn nàng "... Cũng bởi vì trong lòng ngươi oán hận, cho nên ngươi muốn nhiều người tìm chết như vậy, ngươi cho rằng như vậy có thể báo thù?"

      Kỳ muốn hỏi chính là, nàng rốt cuộc có lòng đối diện hay ?

      "Ai thiếu ta, ta đều muốn đòi lại." Nàng .

      "Cút... Ngươi còn là nữ nhân của Ninh Triều Vân ta." bật thốt ra, vung tay tại cách bên má nàng chỉ cái khoảng cách rồi dừng lại.

      cuối cùng là bỏ được.

      Kỳ muốn , có thể lưu lại hay , để cho bọn họ trở lại lúc ban đầu.

      Tề Hoàn xoay người rời , chút lưu luyến cũng có.

      Thời điểm nàng ra khỏi tầm mắt , liền hối hận, bất chấp Tề Như kêu khóc nhanh chóng đuổi theo.

      Bông tuyết rơi xuống, vốn là bầu trời trầm tựa hồ càng thêm chìm tối, đường người đường, Tề Hoàn sau khi từ Ninh phủ ra, chính là tại đường cái trống vắng dài dằng dặc tới, vai được hồi rơi đầy bông tuyết.

      Trong lúc hốt hoảng, nàng tới pháp trường, mặt đất còn lưu lại máu tươi, nàng phảng phất nghe được tiếng chửi rủa của Tề Chính Khuông cùng Dương Quân Nhu, phảng phất nghe được tiếng buồn bã kêu khóc của những hạ nhân vô tội ở Tề gia, tất cả mọi người tại nguyền rủa nàng, tất cả mọi người hận nàng...

      "Ha ha ha!" Tề Hoàn cất tiếng cười to, con mắt che kín tia máu đỏ, hồng giống như lệ quỷ.

      "Oa!" Cười cười, ngụm máu tươi phun ra ngoài, áo khoác da cáo trắng noãn bị vết máu đỏ thẫm, giống như hồng mai trong tuyết, tươi đẹp đến mức kinh người.

      Ninh Triều Vân đuổi theo thời điểm, chính là nhìn thấy tình cảnh như thế, giống như điên ôm lấy Tề Hoàn, khàn khàn kêu "A Hoàn... A Hoàn..."

      Tề Hoàn như xà bình thường triền miên dựa vào trong ngực , phảng phất như tiếng động thuyết "Nếu có kiếp sau, chúng ta cần phải ở cùng chỗ."

      A Hoàn, nếu có kiếp sau, liền làm cho ta trả lại ngươi cả đời này áy náy.

      Ninh Triều Vân nhìn máu đỏ thẫm dưới thân Tề Hoàn, khóc rống, lúc này mới biết được, hôm nay Tề Hoàn trở lại, phải là muốn tới cùng xa nhau, mà là muốn cùng bắt đầu lại.

      Nàng có con của , chắc rời .

      sai rồi...

      Tề Như lúc ra, nhìn thấy Ninh Triều Vân ôm Tề Hoàn khóc rống, trong lòng nàng hồi mừng như điên, Tề Hoàn chết?

      Nữ nhân kia rốt cục chết!

      Nàng khuyên Ninh Triều Vân bớt đau buồn , trong lòng lại nghĩ tới nếu có thể tiên thi, nàng nhất định phải Tề Hoàn sau khi chết được an bình.

      Ninh Triều Vân ôm lấy thân thể lạnh như băng của Tề Hoàn, từ từ trở về Ninh gia, đem Tề Hoàn đặt ở giường của nàng, cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy bọn họ.

      Như thế qua ngày đêm, thời điểm xuất lần nữa ở trước mặt mọi người, Ninh Triều Vân bạc nửa đầu.

      cho Tề Như phong hưu thư, làm cho nàng rời Ninh gia.

      Tề Như dốc cạn cả đáy hỏi vì cái gì, Ninh Triều Vân cái gì cũng , sai người đuổi nàng ra ngoài.

      được mấy ngày, phát thi thể Tề Như tại con hẻm , nàng toàn thân lõa thể, diện mục toàn bộ hủy, hiển nhiên trước khi chết bị người hung hăng lãng phí qua.

      Nửa năm sau, Ninh Triều Vân bởi vì vô tâm công vụ, làm chuyện sai lầm, bị hoàng đế mắng chửi, cũng muốn nghiền ngẫm lỗi lầm.

      cả ngày làm bạn cùng rượu, cuối cùng say khướt trước phần mộ Tề Hoàn sau lại cách nào mở mắt ra.

      Triệu Ngôn Ngọc nhìn Tề Hoàn đưa cho đàn mộc cầm, như vậy, xem như báo thù cho nàng ...

      Tề Như cùng Ninh Triều Vân nợ nàng, thay nàng đòi trở lại, nàng phải minh mục đích.
      tart_trung, Tôm Thỏ, Yoolirm Park5 others thích bài này.

    4. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Phiên ngoại - Triệu phu nhân thuần phu ký

      Nàng đến cái Đại Chu Quốc tồn tại trong lịch sử này, chỉ có mười lăm tuổi, Quan Tiêu Lan nghĩ tới bản thân sống đến ba mươi tuổi còn có thể bị đại thần xuyên qua chiếu cố, biến thành tiểu nương mười lăm tuổi.

      May mắn phải thành cái thiên kim đại tiểu thư gì, cái loại nương cười lộ răng bước ra cổng, nàng thành đệ nhất thiên hạ trang, nữ nhi của trang chủ Quan gia trang, cái gì quy củ, cái gì nữ công, cái gì nữ tắc trong nháy mắt bị nàng mây bay.

      Cha rất thương nàng, ca ca đối với nàng cũng ngàn nghe trăm thuận, cuộc sống của nàng tại cổ đại quả thực vui đến quên cả trời đất.

      Cuộc sống xuyên qua chưa bao giờ thiếu hụt cẩu huyết.

      Chính nàng rất tiêu sái diễn vở kịch nội dung cẩu huyết, vì trốn tránh vận mệnh lớn gả chồng, nàng nữ cải nam trang rời nhà ra ngoài, đừng tưởng rằng nàng dịch dung nhìn qua giống như gót kịch truyền hình, cái có thể nhận ra, nàng đây là chuyên nghiệp dịch dung, người bình thường nhìn ra.

      Nàng cứ như vậy mang theo nha hoàn của mình rời Quan gia trang, du sơn ngoạn thủy, làm cái linh y xem bệnh.

      Nội dung vở kịch gp chuyện bất bình rút dao tương trợ thấy nhiều, nàng nghĩ qua loại chuyện như vậy phát sinh người mình.

      Đương nhiên, nàng phải là bị tương trợ kia, mà là bị vị kia rút đao.

      Nàng cùng nha hoàn của mình chơi chút, còn có đùa giỡn chút bằng hữu mới quen bao lâu, bằng hữu kia bị bệnh phụ khoa, nàng tỏ thân phận sau chữa lành cho nàng, hai người còn bởi vậy trở thành khuê mật.

      Thế nhưng bị dâm tặc chuyên đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng ngăn cản đường cái! ! !

      "Cuồng đồ lớn mật, dưới ban ngày ban mặt lại làm ra hành vi như thế bại hoại như thế!" Quan Tiêu Lan bị đến giải thích được, nhìn xem nam tử trẻ tuổi bộ dáng tuấn lãng mặc áo cà sa màu xanh kia, nàng có chút quá chắc chắn đây là mình sao?

      "Còn buông tay của ngươi ra!" Nam tử kia giận trừng mắt Quan Tiêu Lan, nghiêm nghị quát lên.

      Ơ, thư sinh này đúng là đứng đắn, nghiêm túc đoan chính, Quan Tiêu Lan lôi kéo tay khuê mật hôn cái "Ta thả, ngươi nghĩ sao?"

      Nam tử kia mày kiếm dựng lên, đưa tay ra bắt giữ Quan Tiêu Lan.

      Lành nghề ra tay cũng biết có hay , nam nhân này nhìn như thư sinh. thực tế võ công kém, Quan Tiêu Lan lập tức tránh thoát tay của , cùng đường cái đánh nhau.

      Cuộc sống, khó xử chỗ tràn trề cẩu huyết !

      Cuộc sống xuyên qua, là vừa cẩu huyết lại thiên lôi tích!

      Quan Tiêu Lan đánh với đối phương, ngược lại bị kềm hai tay, còn muốn đưa nàng quan phủ.

      "Kháo. Quan em ngươi, lão tử tại sao phải quan phủ, ngươi trông nom cái nhàn gì."


      Quan Tiêu Lan tức điên, sao lại gặp được cái mặt hàng đầu óc cua quẹo như vậy, nàng nếu như là bên đường đùa giỡn nữ tử đàng hoàng, tiểu nương người ta kêu cứu mạng sao, phải dùng tới đến răng rắc!

      Nam tử trẻ tuổi này chính khí nghiêm nghị phải là người khác, đúng là Triệu Bỉnh Đức huyện lệnh Cẩm Châu thành vừa mới nhậm chức.

      căm tức nhìn Quan Tiêu Lan "Ngươi trước mặt mọi người đùa giỡn nữ tử đàng hoàng, cũng cho người khác rút dao tương trợ?"

      Quan Tiêu Lan muốn búng máu phun chết "Ngươi thấy được nữ tử đàng hoàng muốn? Ngươi nghe được nữ tử đàng hoàng kêu cứu rồi? Con mẹ nó lỗ tai cùng con mắt ngươi đều có vấn đề."

      Triệu Bỉnh Đức ngẩn ra. Nhìn về phía phụ nữ kia đàng hoàng, thấy nàng hào hứng dạt dào xem bọn họ, bộ dạng tựa hồ cao hứng.

      Nàng vừa nghe lời Quan Tiêu Lan , lập tức từ trong trạng thái xem kịch vui tỉnh táo lại, đối với Triệu Bỉnh Đức "Chúng ta quen biết."

      lầm? Triệu Bỉnh Đức quẫn bách buông Quan Tiêu Lan ra.

      Quan Tiêu Lan hừ tiếng, thừa dịp Triệu Bỉnh Đức quýnh lên, cầm viên thuốc màu đỏ nhanh nhét vào trong miệng , sau đó kéo khuê mật co cẳng chạy.

      Triệu Bỉnh Đức phun viên thuốc trong miệng ra, nhưng thuốc này vào miệng liền tan. vẫn là nuốt vào chút vi ngọt nước miếng.

      Vật gì đó? nhíu mày.

      Là xuân dược...

      Hai người tại sườn núi cứ như vậy kết hợp rồi.

      phải là oan gia đụng đầu, Triệu Bỉnh Đức về sau biết được Quan Tiêu Lan là nữ, thế nhưng cảm thấy rất cao hứng.

      Quan Tiêu Lan tự nhiên đối với ngốc đầu chính khí nghiêm nghị này cũng động tâm, chỉ là khi đó Triệu lão phu nhân an bài thê tử được chọn cho Triệu Bỉnh Đức.

      Triệu Bỉnh Đức bất chấp Triệu lão phu nhân phản đối, thể cưới Quan Tiêu Lan.

      Triệu lão phu nhân tìm Quan Tiêu Lan, là chỉ cho phép nàng trở thành thiếp thị Triệu Bỉnh Đức. Quyết thể trở thành chính thê.

      Quan Tiêu Lan lạnh lùng cười tiếng, "Có bản lĩnh để cho nhi tử của bà đến với ta, nhìn ta có dám đem phế hay ."

      Lão phu nhân bị tức ngã ngửa, thẳng mắng nữ tử giang hồ chính là hiểu lễ nghĩa liêm sỉ, chút quy củ cũng có, đâu như tiểu thư khuê các.

      Mặc kệ Triệu lão phu nhân mắng to như thế nào, Quan Tiêu Lan đều bất vi sở động.

      giỡn, nàng còn chưa vào cửa bị lão thái bà này đè nặng, nàng vào cửa chẳng phải là những ngày tiếp theo qua được sao.

      Cuối cùng vẫn là Triệu lão thái gia mở miệng cho phép Triệu Bỉnh Đức cưới Quan Tiêu Lan, này mới khiến lão phu nhân câm miệng.

      Sau khi thành thân, Triệu lão phu nhân vẫn chưa từ bỏ ý định muốn đưa người vào phòng Triệu Bỉnh Đức, Triệu Bỉnh Đức tự nhiên là vô tâm nạp thiếp, nhưng nghĩ tới ngỗ nghịch lão phu nhân lần, cũng thể làm bà tức chết, liền có cự tuyệt bà đưa nha hoàn tới, chỉ là chưa bao giờ đụng những nữ tử xinh đẹp kia.

      Lần đầu tiên, Quan Tiêu Lan nhìn ở trong mắt, cái gì cũng , vẫn như cũ cùng Triệu Bỉnh Đức ân ân ái ái.

      Lần thứ hai, nàng cười nhạt, phát mình có bầu, liền an tâm dưỡng thai.

      Lần thứ ba, nàng có thai phản ứng lợi hại, lão phu nhân còn yên tĩnh, đều cho điệt nữ nhà mẹ đẻ bà cởi hết đồ đem lên giường Triệu Bỉnh Đức.

      Quan Tiêu Lan cười cười, ngày hôm sau liền rời khỏi Triệu gia.

      Triệu Bỉnh Đức tìm được Quan gia trang, lại tìm được nàng, tìm ba tháng, cũng biết Quan Tiêu Lan ở nơi nào, gấp đến độ sắp điên rồi, nàng còn mang bầu, về nhà mẹ đẻ nơi nào?

      rất lo lắng nàng.

      Triệu lão phu nhân vào lúc này vẫn chưa từ bỏ ý định, lại thừa dịp Quan Tiêu Lan ở đây, muốn Triệu Bỉnh Đức cưới cháu ngoại nữ của bà làm bình thê, Triệu Bỉnh Đức rốt cục giận dữ, ầm ĩ trận với lão phu nhân.

      Triệu lão thái gia cũng khiển trách bà mới dừng lại.

      Nửa năm sau, Triệu Bỉnh Đức tại tiểu thôn trang tìm được Quan Tiêu Lan, lúc này, nàng sinh hạ nhi tử.

      Triệu Bỉnh Đức thể chiếu cố nàng khi sinh, trong lòng áy náy khó chịu, còn tức giận.

      "... Phu nhân, ta có chạm qua những nữ tử kia, nàng cần gì ủy khuất chính mình rời Triệu gia như vậy." Triệu Bỉnh Đức kéo bàn tay bé của Quan Tiêu Lan, thấp giọng ra.

      "Chàng cũng có tự mình cự tuyệt!" Quan Tiêu Lan cười cười, nhàn nhạt .

      Triệu Bỉnh Đức thế mới biết nàng ngoài mặt xem là giận dỗi Triệu lão phu nhân, thực tế là tức giận .

      "Ta với lão phu nhân, về sau cho phép đưa... người đến trong nhà chúng ta nữa." .

      Quan Tiêu Lan hừ hừ "Kia ủy khuất chàng nhiều."

      Triệu Bỉnh Đức than tiếng, ôm nàng vào lòng "Nàng cần phải lại rời nhà ra ngoài, nửa năm qua, tìm nàng nhanh muốn điên rồi."

      "Ai nguyện ý rời nhà trốn , ta cũng là bị buộc." Quan Tiêu Lan kêu lên.

      "Hảo hảo hảo, đều là lỗi của ta, là ta tốt." Triệu Bỉnh Đức vội vàng .

      Quan Tiêu Lan rất hài lòng nở nụ cười.



      --- Hoàn ---
      tart_trung, Tôm Thỏ, Nguyễn^_^An6 others thích bài này.

    5. shaly

      shaly Member

      Bài viết:
      76
      Được thích:
      73
      Truyện hoàn rùi... hay wa ... thix những truyện trọng sinh như thế này... thanks nàng nhoa:yoyo52:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :