1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 402: Chiêu nghi

      Cửa lớn của Triệu gia đóng chặt, chủ nhân biết tung tích, bên trong khẳng định cũng có người, tin tưởng Triệu Ngôn Ngọc sớm sắp xếp xong xuôi, Lục hoàng tử đứng bậc thang dừng lại trong chốc lát,
      liền xoay người ra ngoài.

      Trong nháy mắt muốn xoay người, cửa chính đột nhiên bì bõm tiếng, bên trong ra thân ảnh mảnh khảnh.

      Tề Hoàn? Lục hoàng tử ngẩn ra, trong ánh mắt sáng lên, bước nhanh tiến lên, kêu lên:

      "A Hoàn?"

      Nàng kia kinh ngạc nhìn xem người đâu "Hoàng, Hoàng Thượng?"

      phải là Tề Hoàn! Lục hoàng tử mượn ánh đèn lồng hơi yếu của nàng kia thấy dung mạo của nàng, là Lăng Trầm Hương.

      Lăng Trầm Hương chải kiểu tóc Tề Hoàn, mặc
      cùng loại xiêm y với Tề Hoàn, dưới bóng đêm, nhìn thập phần tương tự Tề Hoàn, khó trách Lục hoàng tử nhận lầm người.

      "Ngươi ở nơi này làm gì?" Bởi vì nhận lầm người, tâm tình Lục hoàng tử buồn bực, thanh cũng nghiêm túc.

      Trầm Hương từ trong cơn chấn kinh phục hồi tinh thần, thi lễ cái "Hồi bẩm hoàng thượng, dân nữ... Dân nữ là tới lấy ít đồ."

      Triệu gia có người, còn lấy vật gì?
      ánh mắt sắc bén của Lục hoàng tử nhìn nàng "Vật gì đó?"

      "Là... Là gì đó của tiểu Triệu phu nhân." Trầm Hương nắm chặt bao đồ trong tay, những thứ này đều là sách thuốc Tề Hoàn, thời điểm ra quên mang, là người làm Triệu gia cố ý cho nàng biết, nàng nghĩ tới đời này cũng
      khả năng thấy được Tề Hoàn, cho nên tới thu thập.

      Trước kia người làm thu thập chút cho nàng, nàng sợ người làm kia có cầm đủ, cho nên thừa dịp đêm đến chính mình nhìn chút, nghĩ tới gặp phải Hoàng Thượng.

      "Cho trẫm xem chút." Lục hoàng tử .

      Trầm Hương bất đắc dĩ, đành phải
      đưa cái túi xách kia tới.

      Lục hoàng tử lấy qua, lại cũng chưa từng nhìn. Chỉ với Trầm Hương "Trẫm cho người đưa ngươi trở về."

      "Hoàng Thượng..." Trầm Hương ngây ngẩn cả người, nhìn bao đồ trong tay .

      "Còn có chuyện gì?" Lục hoàng tử lạnh giọng hỏi.

      Đó là Tề Hoàn gì đó ... trong lòng Trầm Hương suy nghĩ, nhưng chỉ lắc đầu. Hoàng Thượng đối với Tề Hoàn là tâm tư gì, nàng sớm biết, chỉ là nghĩ tới hôm nay đến mức này. Vẫn như cũ nhớ mãi quên.

      Trầm Hương lên xe ngựa Lục hoàng tử, sau đó, Lục hoàng tử theo lên, con ngươi đen nhánh của nhìn chằm chằm Trầm Hương, đột nhiên hỏi "Ai bảo ngươi mặc trang phục như vậy?"

      Cái gì? Trầm Hương nghi ngờ nhìn , hiểu là có ý gì.

      Trầm Hương trước kia là thiếp thân nha hoàn của Tề Hoàn. Hôm nay Lăng gia có thể giải oan, nàng là thiên kim tiểu thư, nhưng trang phục rất giống Tề Hoàn, có lẽ chỉ là trùng hợp, dù sao theo Tề Hoàn nhiều năm như vậy. ý thức học thói quen ăn mặc của nàng, cũng có gì kỳ quái.

      Lục hoàng tử cảm thấy bực bội.

      "Ngươi biết Tề Hoàn ở nơi nào sao?" Lục hoàng tử hỏi.

      "Hồi bệ hạ, dân nữ biết." Trầm Hương trả lời, cho dù biết cũng .

      Lục hoàng tử rất thất vọng.

      biết qua bao lâu, đến Lăng gia, Trầm Hương nhìn thoáng qua bao đồ bên cạnh Lục hoàng tử, trầm mặc xuống xe ngựa.

      Trở về cung, Lục hoàng tử mới cởi bỏ cái túi xách kia, bên trong có vài bản sách thuốc. phảng phất có thể ngửi thấy hương thơm đặc biệt thuộc về nàng.

      mở từng tờ từng tờ ra, mỗi trang đều là nàng nghiêm túc chú giải.

      Chữ của nàng thanh nhã tú lệ, như người của nàng.

      biết kiên nhẫn từ đâu tới, đem mấy bản sách này xem xong từng tờ , bầu trời phía đông quẹt qua màu trắng bạc.

      ra là trời sáng.

      cẩn thận cất giữ những sách này trong cái tráp, coi như là tưởng niệm .

      Có cung nữ tiến tới hầu hạ Lục hoàng tử rửa mặt. Chuẩn bị lâm triều.

      "Hạ chỉ phong Lăng Trầm Hương làm Chiêu nghi, tiến cung ngay hôm nay." trước khi lâm triều, với tổng quản phủ Nội Vụ.

      ...

      ...

      Triệu Ngôn Ngọc uống đến say mèm bị Phúc Sinh đỡ trở lại, mùi rượu đầy người, hun đến Tề Hoàn trận trận khó chịu, kêu Bạch Hủy chuẩn bị nước nóng, tự mình thay chà lau thân thể.

      "A Hoàn..." Triệu Ngôn Ngọc cầm tay của nàng, ánh mắt rạng rỡ nhìn nàng.

      "Ngươi đây rốt cuộc là say hay là có say?" Tề Hoàn tức giận hỏi, cởi bỏ vạt áo của .

      Triệu Ngôn Ngọc cúi đầu thanh cười "Nếu như nàng hầu hạ ta tắm rửa, vậy ta say."

      "Như thế nào uống tới như vậy." Tề Hoàn bất đắc dĩ hỏi.

      "Ta cao hứng." Triệu Ngôn Ngọc "A Hoàn, chúng ta lại sơn động kia tắm nước nóng , ừ?"

      Tề Hoàn tức giận "Đều uống tới như vậy, còn cái gì sơn động, nhanh tẩy mùi rượu ,nếu đêm nay chàng ngủ thư phòng."

      Triệu Ngôn Ngọc ủy khuất ôm nàng "Là bọn họ để cho ta uống."

      Xem ra là say! Tề Hoàn than tiếng, đỡ tắm, bận việc hơn nửa ngày, mới rốt cục khuyên lên giường sạp.

      ôm nàng vào trong ngực "A Hoàn, A Hoàn..."

      "Thiếp ở đây." Tề Hoàn tại trước ngực , ôn nhu đáp lời.

      Triệu Ngôn Ngọc thỏa mãn nhắm mắt lại, kể từ biết được những ngày Tề Hoàn mất tích kia, mỗi ngày đều lo lắng hãi hùng, làm cho hôm nay ngủ đều phải ôm Tề Hoàn mới có thể an tâm.

      đêm vô mộng, Tề Hoàn chưa cùng Triệu Ngôn Ngọc đến Tú Lệ tới tìm nàng.

      Người râu ria, giữa phu thê bọn họ cần đặc biệt đến.

      Cuối cùng Triệu Bỉnh Đức vẫn hồi kinh, bởi vì lệnh truy nã Triệu Ngôn Ngọc phát ra.

      Triệu phu nhân còn chưa kịp đặt mua tòa nhà, lệnh truy nã ban ra, Triệu Ngôn Ngọc khẳng định thể ở chỗ này chờ lâu, quan binh sớm muộn tìm được bên này.

      Tề Hoàn lo lắng nhìn Triệu Ngôn Ngọc dường như xem lệnh truy nã là việc, thấy còn có tâm tư đùa với Bảo Nhi, nhịn được " chẳng lẽ Lục hoàng tử ghi hận chàng? Làm sao bây giờ?"

      Triệu Ngôn Ngọc cười "Theo , nếu như làm như vậy, thế nhân bất hiếu."

      "Chàng còn có tâm tư giỡn." Tề Hoàn tức giận trừng mắt "Chẳng lẽ cả đời bị truy nã hay sao?"

      "Chờ ít ngày nữa sao." Triệu Ngôn Ngọc .

      "Vậy chúng ta còn ở lại Quan gia trang sao?" Tề Hoàn hỏi.

      Triệu Ngôn Ngọc cười cười "Chúng ta Nam thành chuyến ."

      "Kia cha và nương làm sao bây giờ?" Cũng thể chỉ lo phu thê bọn họ chính mình cao hứng, để ý tới hai vị trưởng bối .

      "Nàng hỏi chút ý tứ nương, nếu bà nguyện ý theo chúng ta Nam thành, vậy cùng ." Triệu Ngôn Ngọc , phỏng đoán bọn họ khẳng định muốn .

      Tề Hoàn liền tìm Triệu phu nhân.

      hổ là mẫu tử, Triệu phu nhân và Triệu Ngôn Ngọc đồng dạng, căn bản quan tâm cái lệnh truy nã kia, vẫn còn hào hứng chọn lựa tòa nhà.

      Nghe Triệu Ngôn Ngọc dự định Nam thành, Triệu phu nhân cười "Vậy phu thê các con cứ , coi như hưởng tuần trăng mật, có muốn mang Bảo Nhi hay ?"

      Tề Hoàn cảm giác mình mù quan tâm "Tướng công muốn cùng Bảo Nhi bồi dưỡng tình cảm."

      "Kia cứ quyết định vậy , trước tiên mua tòa nhà xong, sau đó các ngươi Nam thành, dù sao bức họa lệnh truy nã kia nhìn cũng ra sao, căn bản cần quan tâm." Triệu phu nhân sao cả .

      may là cổ đại có Internet cái gì, lệnh truy nã căn bản hiệu quả, đây mới là nguyên nhân Triệu phu nhân hoàn toàn thèm để ý.
      tart_trung, susu, xiu lão gia8 others thích bài này.

    2. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 403:

      Sau khi Tề Chính Khuông từ trong trang trở lại, so với trước kia trầm ổn ít, đối với quyền thế địa vị hề cầu xa vời, đặc biệt là Lão thái gia làm cho thái thượng hoàng thoái vị, biết nhưng cái gì cũng làm, chỉ cần họ Tề, là trường tử đích tôn Tề gia, vậy ít người chỉ có thể nhìn sắc mặt của làm mà làm việc.

      mỗi ngày chỉ cần ở nhà cho trưởng tử duy nhất học vỡ lòng, dạy viết chữ đọc sách, cảm thấy rất thỏa mãn.

      Rốt cuộc là thiên tính phụ tử, Thịnh ca nhi trước hai tuổi cực ít thân cận phụ thân mình, hôm nay lại ngày ngày dính lấy Tề Chính Khuông, hai cha con tình cảm tốt khiến Lục thị đỏ mắt.

      Thời điểm tiến cung thỉnh an Lục thái phi, đều oán hận vài tiếng.

      Lục thái phi từng mất hài tử, trải qua đau xót khắc sâu mất con, cười đến vui vẻ, cả người trở nên an tường khoan dung ít.

      Nàng khuyên Lục thị "Bây giờ hồi tâm dưỡng tính, trong nhà thị thiếp cũng thân cận, ngươi sao còn chưa đủ? Dù sao là phu thê, chẳng lẽ ngươi còn giận cả đời hay sao?"

      Lục thị trong lòng vẫn oán Tề Chính Khuông.

      Nhưng thấy thay đổi nhiều như vậy, nàng sao có thể mềm lòng?

      Thịnh ca nhi vô ý tác hợp hai phu thê, ngược lại đề tài nhiều hơn ít.

      Khi lệnh truy nã Triệu Ngôn Ngọc chiêu cáo thiên hạ, Tề Chính Khuông ở trong phòng kể chuyện xưa cho Thịnh ca nhi, nghe được người làm lại, nhìn về phía Lục thị ở bên xem sổ sách.

      Gặp Lục thị giống như để ý, nhịn được mở miệng "Triệu Ngôn Ngọc khắp nơi bị truy nã, A Hoàn và Bảo Nhi cùng theo , chẳng phải là muốn chịu khổ?"

      Lục thị cũng ngẩng đầu lên "Ngươi thế nhưng cũng lo lắng nữ nhi?"

      Tề Chính Khuông lúng túng khụ tiếng, từ trước đến nay quan tâm qua Tề Hoàn, cũng trách Lục thị lại như vậy.

      " gia để cho A Hoàn chịu khổ, ngươi yên tâm." Lục thị nhìn cái, giọng chậm ít.

      "Đó cũng là tội phạm truy nã..." Tề Chính Khuông thầm "Lúc trước gả cho Ninh thế tử tốt, hôm nay cũng là Hầu gia."

      Lục thị tức giận "Ngươi lúc trước sao quan tâm hôn nữ nhi, hôm nay mới đến cái này. Có phải muộn hay ?"

      Tề Chính Khuông ngượng ngùng tiếp tục kể chuyện xưa cho Thịnh ca nhi.

      Chỉ chốc lát sau. Lại có nha hoàn tiến đến, là bên kia Cẩm Châu thành gởi thư.

      Tin là cho Tề Chính Khuông, Tề Chính Khuông nhìn, lâu ra lời.

      Lục thị để xuống sổ sách, đến bên cạnh "Làm sao vậy?"

      Tề Chính Khuông khổ sở . "Như nhi ."

      Tề Như nửa tháng trước toàn thân nóng lên, nha hoàn trong nhà chiếu cố sơ sài, có thỉnh đại phu chẩn bệnh cho nàng, cứ như vậy .

      "Này..." Lục thị nhất thời im lặng. Nàng đối với nữ nhi Tề Như này có tình cảm sâu đậm, đặc biệt là Tề Như còn từng muốn hãm hại Tề Hoàn, nghe được nàng tuổi còn trẻ chết, vẫn có chút cảm khái.

      Nàng cũng biết Tề Như có miệng thể , có chân thể là bị Tề Hoàn thiết kế.

      "Ta thực phải là người cha tốt." Tề Chính Khuông thở dài .

      Lục thị nghĩ thầm, ngươi còn biết mình phải là người cha tốt, sớm chỗ nào. Bất quá lời này nàng cũng chỉ là nghĩ trong lòng, nàng "Đây là mệnh của nàng."

      Tề Chính Khuông đối với Tề Như chết cảm xúc rất nhiều, nhớ tới Tề Kính mất tích hồi lâu " biết Kính ca nhi thế nào."

      Nhắc tới Tề Kính, sắc mặt Lục thị lập tức chìm xuống " qua tốt hay cùng Tề gia có quan hệ gì, ngay cả tỷ tỷ của mình cũng có thể bán đứng, còn có cái gì lương tri. Chẳng lẽ còn nhớ ngươi người phụ thân này?"

      Nếu phải là bởi vì Tề Kính này, nữ nhi của nàng làm sao bị đồn đãi, sao rơi vào hôm nay có nhà thể về?

      Nàng muốn gặp mặt nữ nhi, cũng biết phải chờ tới năm nào tháng nào, nghĩ đến điểm này, nàng đối với Tề Kính tràn đầy hận ý, tốt nhất đời này nên để cho nàng nhìn thấy , nếu nhất định dễ dàng tha .

      Tề Chính Khuông biết Lục thị tại tức cái gì, thấp giọng "Ta chỉ là chút. biết ở nơi nào..."

      Lục thị hừ tiếng, với Thịnh ca nhi "Thịnh ca nhi, xem chút huynh con trở lại chưa?"

      Thịnh ca nhi cao ít giòn thanh đáp lời, lôi kéo ống tay áo Tề Chính Khuông "Cha, chúng ta cùng nhau , Nhị ca đáp ứng con, hôm nay muốn dẫn con ra ngoài."

      Tề Chính Khuông gấp rút đứng lên " tốt, chúng ta cùng ."

      cũng muốn ở lại chỗ này đối mặt với oán khí của Lục thị, hoặc nhiều hoặc ít, hôm nay Tề Kính biến thành bộ dáng như vậy cũng có quan hệ với .

      Lục thị nhìn Thịnh ca nhi thể chờ đợi được mang theo Tề Chính Khuông rời , rốt cục tức giận cười chút.

      Cuộc sống như vậy tốt rồi, thể nào cùng Tề Chính Khuông ân ân ái ái, nhưng bình bình đạm đạm, cần phải sinh chán ghét như vậy đủ rồi, coi như là vì Thịnh ca nhi .

      ...

      ...

      Lục hoàng tử phong Lăng Trầm Hương làm chiêu nghi, đây là từ lúc tân đế đăng cơ tới nay, lần đầu tiên sắc phong phi tần.

      Thời điểm Lăng Trầm Hương tiến cung, Tân gia Nhị nương ở trong khuê phòng hồi lâu.

      Nàng là vị hôn thê tân đế, đến nay còn chưa đại hôn, lại nạp phi tần trước, đây ràng là đánh vào mặt của nàng, nàng rốt cuộc làm sai điều gì, làm cho chán ghét nàng như vậy?

      Tân nhị nương suy nghĩ ba ngày cũng suy nghĩ cẩn thận, cho đến Tô Loan tới gặp nàng, nàng mới biết được nguyên nhân.

      " Lăng Trầm Hương này vốn là nha hoàn Tề Hoàn, ta ngày hôm qua tiến cung gặp qua nàng, nha hoàn theo Tề Hoàn vài năm, ngược lại cũng nhiều vài phần khí chất, nhìn xa xa, còn tưởng rằng là Tề Hoàn đây." Tô Loan giống như là thấy được sắc mặt đơn của Tân nhị nương, cười duyên gần đây trong nội cung Lăng Trầm Hương chiếm hết danh tiếng.

      Giống Tề Hoàn sao? Tân nhị nương cúi đầu xuống, con mắt trầm tĩnh gợn sóng.

      "Ai, nếu là Hoàng Thượng sớm ngày đại hôn cùng ngài, ngài hôm nay là hoàng hậu nương nương, nơi nào có cảnh tượng tiểu nha đầu kia." Tô Loan thở dài .

      "Ninh phu nhân." Tân nhị nương nhạt thanh mở miệng "Ngươi có phải rất hận Tề Hoàn hay ?"

      Tô Loan bị nhìn thấu tâm tư, gượng cười vài tiếng "Làm sao , ta hận nàng làm chi?"

      "Ta lại cảm thấy ngươi rất hi vọng ta cũng hận nàng." Tân nhị nương "Ta cùng nàng thù oán, ngươi luôn ở trước mặt ta nhắc tới, chẳng lẽ phải muốn ta chán ghét nàng?"

      "... phải là..." Tô Loan lúng túng lắc đầu.

      Tân nhị nương muốn nhiều lời, nàng bao nhiêu đoán được Hoàng Thượng vì nguyên nhân gì cùng nàng thành hôn.

      Là vì lần trước tại ngự thư phòng sao?

      Chẳng lẽ khi đó thái tử hiểu lầm nàng theo thái thượng hoàng cáo trạng? Nàng nhớ , khi đó kinh đô đều truyền lưu lời đồn Tề Hoàn thất trinh...

      Trong lòng Hoàng Thượng quả nhiên có Tề Hoàn, trước chỉ là suy đoán, hôm nay nàng có thể xác định.

      rất hâm mộ nữ tử kia.

      Tân nhị nương thở dài, nàng cùng Tề Hoàn có thâm giao, chỉ là hai bên từng gặp thoáng qua lần, bất quá, có thể làm Hoàng Thượng và Triệu Ngôn Ngọc bực này nam tử tầm thường đều để ở trong lòng, khẳng định phải là bộ dạng đẹp mắt đơn giản như vậy.

      muốn biết nàng.

      lúc cảm thán, bên ngoài có nha hoàn đến bẩm lời , là thánh chỉ đến đây.

      Tân nhị nương trong lòng giật mình, tâm tình thấp thỏm ra ngoài tiếp chỉ, Tô Loan ở sau lưng nàng cắn răng, cúi đầu theo.

      Là hoàng thượng hạ chỉ, tùy ý cùng Tân gia Nhị nương thành hôn.
      tart_trung, susu, hirari9 others thích bài này.

    3. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 404:

      Hoàng đế đại hôn, sắc phong Tân gia Nhị nương là hoàng hậu, kinh đô bởi vì tân đế đại hôn đắm chìm trong vui mừng.

      Những vui mừng này quan hệ với Tề Hoàn bọn họ, bọn họ vẫn còn ở Quan gia trang thảo luận kế tiếp nên nơi nào.

      Bởi vì Triệu Ngôn Ngọc bị truy nã, cho dù võ nghệ cao cường, lo lắng bị quan binh bắt được, nhưng cũng thể tự do giống như trước kia, đặc biệt là sáng sớm hôm nay có quan phủ đại nhân tự mình đến tìm Quan trang chủ, uyển chuyển mà tỏ vẻ muốn bởi vì Triệu Ngôn Ngọc mà đắc tội Quan gia trang, tốt nhất nên đưa Triệu Ngôn Ngọc .

      " bằng chúng ta tìm Hâm nhi." Quan Lãng đề nghị "Dù sao lâu thấy Đại Bảo bọn họ, chúng ta vừa vặn xem chút."

      Quan phu nhân trừng nhi tử cái "Ngươi xem náo nhiệt gì."

      Lệnh truy nã chỉ nhằm vào Triệu Ngôn Ngọc, những người khác căn bản có quan hệ, phu thê Triệu Bỉnh Đức mua tòa nhà tại phụ cận Quan gia trang, hai người quyết định ở chỗ này dưỡng lão.

      Bất quá, Triệu Bỉnh Đức cảm thấy người nhà cần phải trước Cẩm Châu thành vấn an chút hai vị lão nhân Triệu lão thái gia, dầu gì cũng muốn thông báo chút chuyện xảy ra gần đây, miễn cho bọn họ lo lắng.

      Triệu Ngôn Ngọc "Ta và A Hoàn đúng là dự định muốn Đại Nguyệt quốc chuyến, sau đó tới Nam thành."

      Quan Lãng hưng trí bừng bừng "Chúng ta cùng ."

      đường nếu tâm tình tốt còn có thể cướp của người giàu chia cho người nghèo.

      Linh Nguyệt mỉm cười đứng ở sau lưng Quan Lãng, nàng là phu xướng phụ tùy, Quan Lãng nơi nào, nàng liền theo.

      Tề Hoàn càng sao cả, chỉ cần có thể ở chung với và nữ nhi, ở nơi nào đều giống nhau.

      Vì vậy, liền quyết định như vậy, phu thê Triệu Bỉnh Đức trở về Cẩm Châu thành dặn dò giải thích với hai vị lão nhân gia, Triệu Ngôn Ngọc bọn họ Đại Nguyệt quốc, có thể tự do tự tại chạy tứ phương, vẫn là hi vọng của Triệu Ngôn Ngọc.

      Vừa có quyết định, dĩ nhiên là mỗi người ngả, Triệu Ngôn Ngọc bọn họ chưa đến hai ngày lên đường về phía Đại Nguyệt quốc.

      Triệu Bỉnh Đức và Triệu phu nhân đồng nhất Cẩm Châu thành.

      Kỳ Triệu phu nhân cũng quá nguyện ý trở về, nàng có thể đoán trước Triệu lão phu nhân cái gì. Nhất định mắng nàng hiểu giúp chồng dạy con, dù sao, Triệu Bỉnh Đức cũng là Lại bộ thượng thư, nhi tử lại càng tiền đồ vô hạn. Kết quả mấy năm biến thành tội phạm truy nã, trong lòng lão nhân gia khẳng định hận chết nàng cái đương gia chủ mẫu này.

      chừng coi đây là lý do, buộc Triệu Ngôn Ngọc nạp thiếp.

      A Hoàn thất trinh đồn đãi phỏng đoán hai vị lão nhân kia đều nghe , thực đau đầu.

      "Thuyền tới cầu tự nhiên thẳng, chớ suy nghĩ quá nhiều." Triệu Bỉnh Đức giống như biết thê tử mình suy nghĩ gì, gương mặt nghiêm túc khó lộ ra được tia ôn nhu, nắm tay của nàng an ủi.

      Triệu phu nhân tựa đầu ở bả vai "Lão phu nhân nhất định oán ta, đến lúc đó chàng có thể phải ngăn cản ta phát hỏa."

      "Tính tình kia của nàng, ta ngăn cản thế nào?" Triệu Bỉnh Đức khẽ cười .

      "Ta mặc kệ, chẳng lẽ chàng muốn xem ta gây gổ với nương chàng hay sao?" Triệu phu nhân tức giận kêu lên "Chàng cũng phải biết tính tình lão phu nhân, chàng xem , khẳng định lại muốn hướng bên cạnh ngươi nhét người."

      Triệu Bỉnh Đức túng quẫn "Ta cũng là tổ phụ, sao Lão phu nhân làm chuyện bực này."

      "Được rồi, kia Ngôn Ngọc đâu? Bà có thể còn chưa hết hi vọng." Triệu phu nhân oán trách "Hết chuyện liền làm chút ít châm ngòi ly gián."

      "Chúng ta ở lâu. Vài ngày mà thôi, hơn nữa, nhi tử nàng dâu lại cùng chúng ta trở về, nương muốn làm như vậy, cũng làm được." Triệu Bỉnh Đức dụ dỗ thê tử của mình.

      Triệu phu nhân rất hài lòng cười "Chàng , thể ở quá lâu."

      "Ừ." Triệu Bỉnh Đức thấp giọng đáp lời.

      Hai người thấp giọng đến thời điểm biết khi nào gặp lại Bảo Nhi, nàng còn có nhận ra bọn họ hay .

      Điều hối hận là nên cho Bảo Nhi theo đám cha mẹ bọn họ Đại Nguyệt quốc.

      ...

      ...

      Triệu Ngôn Ngọc bọn họ dọc theo đường dừng chân nghỉ ngơi chút, ngược lại lệnh truy nã có ảnh hưởng gì với , chỉ vì mang theo Bảo Nhi và nhi tử Quan Lãng là Quan Thần. Mới vội vã lên đường, hơn nữa Quan Lãng này thể tín nhiệm, thường thường giựt giây Triệu Ngôn Ngọc cùng cái gì cướp của người giàu chia cho người nghèo, kỳ chính là buồn chán ngứa tay làm chút việc.

      Tề Hoàn nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Quan Lãng "Đại sư huynh khi đó ra là chuẩn bị đến nhà chúng ta cướp bóc ..."

      Quan Lãng nhìn Triệu Ngôn Ngọc cái, gượng cười vài tiếng "Nào dám cướp bóc tiểu sư muội, ta khi đó là né tránh quan binh."

      "Vừa trốn vừa thuận tay cướp của người giàu chia cho người nghèo, phải là ngươi am hiểu nhất sao, còn trùng hợp như vậy đến trong sân của A Hoàn, ngươi là cố ý." Linh Nguyệt liếc cái, nhạt thanh hỏi.

      Ánh mắt Triệu Ngôn Ngọc nhìn về phía Quan Lãng trở nên nóng lên.

      Quan Lãng muốn khóc "Ta chỉ là trốn tránh quan binh."

      "Chúng ta luận bàn chút." Triệu Ngôn Ngọc đập bả vai Quan Lãng, cười híp mắt ra.

      Tề Hoàn và Linh Nguyệt cười khẽ tiếng, Quan Thần và Bảo Nhi chơi biết gì, nghe thấy mẫu thân của mình đều cười, cũng nở nụ cười khanh khách theo.

      Liền như thế này, bọn họ vui đùa chút nhốn nháo đến đất Đại Nguyệt quốc.

      nghĩ tới ngày hôm ấy bọn họ đến Đại Nguyệt quốc, đúng lúc Quan Hâm chuẩn bị sinh, Hách Liên Tĩnh sai người đưa bọn họ đến nội cung, lúc này căn bản tâm tình nghênh đón bọn họ, Quan Hâm từ sáng sớm hôm qua đau nhức đến bây giờ còn chưa sinh được, đều vội muốn chết.

      "A Hoàn, muội tới vừa vặn, mau vào xem Hâm nhi chút." bộ dạng Hách Liên Tĩnh thoạt nhìn giống như ba ngày ba đêm ngủ, vừa thấy Triệu Ngôn Ngọc bọn họ tiến đến, trong mắt chỉ thấy Tề Hoàn hiểu y thuật.

      Tề Hoàn vừa nghe, vội vàng theo cung nữ vào.

      Quan Hâm thuở luyện võ, sinh con khó lắm, chỉ là do quá khẩn trương, đau bụng sinh hai ngày, hôm nay đến lúc sinh, còn khí lực.

      "Chuyện gì xảy ra? đại phu Đại Nguyệt quốc Ngươi đều ăn ngồi rồi, ngay cả sinh đứa bé cũng ." Quan Lãng khẩn trương muội muội của mình, lo lắng qua lại, trước thời điểm Linh Nguyệt sinh, nương với qua, nữ nhân sinh con, tương đương đặt chân vào trong quan tài, sao có thể khẩn trương.

      Lòng bàn tay Hách Liên Tĩnh cũng đổ mồ hôi "A Hoàn vào lâu như vậy, như thế nào còn chưa ra."

      Triệu Ngôn Ngọc xem bọn họ lắc đầu, ôm hai đứa bé đến bên .

      Tề Hoàn tự châm cứu cho Quan Hâm, vì nàng đề khí "Hâm nhi, ngươi chịu đựng, chú ý hô hấp."

      "Đau quá, ta cần sinh." Quan Hâm khóc lên, nàng đau đến có khí lực.

      "Hách Liên Tĩnh còn ở bên ngoài chờ ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy con của các ngươi sao?" Tề Hoàn bắt lấy tay Quan Hâm "Nhị sư huynh đẹp mắt như vậy, con của các ngươi nhất định cũng rất đẹp."

      Quan Hâm cắn răng "A Hoàn, giúp ta, giúp ta!"

      "Vương phi, chấm dứt, lại dùng lực..." Bà đỡ lớn tiếng kêu lên.

      "A - -" Quan Hâm thét chói tai, chỉ cảm thấy có thứ gì đó từ trong bụng của nàng ra.

      "Sinh, sinh!"

      Ở bên ngoài Hách Liên Tĩnh nghe bên trong truyền ra lời mẹ tròn con vuông, cả người hồi mệt lả, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa té xỉu, được Quan Lãng đỡ.

    4. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 405:

      Quan Hâm sinh nhi tử cùng Hách Liên Tĩnh quả thực là cái bánh in ra, da thịt trắng như ngọc, xinh đẹp khiến cho Tề Hoàn và Linh Nguyệt thích buông tay, Hách Liên Tĩnh muốn ôm nhi tử của mình cái cũng có cơ hội.

      "Nam tử xinh đẹp như vậy, giống như đàn bà." Quan Lãng khách khí tôn tử bộ dạng xinh đẹp như vậy, giọng chua xót mở miệng, lặng lẽ lôi kéo Triệu Ngôn Ngọc "Con ta mới chân chính là nam tử hán, lão Tam ngươi ngàn vạn thể gả Bảo Nhi cho nam nhân xem quá tốt."

      Hách Liên Tĩnh mặt đen lại chưởng đẩy Quan Lãng ra "Con đệ saokhông phải là nam tử hán?"

      Triệu Ngôn Ngọc bình tĩnh ôm Bảo Nhi, đối với con của bọn họ chút hứng thú cũng có, nữ nhi của mới tiện nghi nam tử khác, cả đời lưu ở bên cạnh là tốt nhất.

      "Ngươi xem mới sinh ra xinh đẹp như vậy, trưởng thành còn như thế nào, nhất định là cái nghiệt, từ xưa đến nay hồng nhan họa thủy, ngươi chưa nghe qua sao?" Quan Lãng lớn tiếng .

      Hách Liên Tĩnh lạnh lùng nhìn "Nhi tử của ngươi mới hồng nhan họa thủy!"

      Triệu Ngôn Ngọc nhìn bọn họ cái, khinh thường "Ngây thơ!"

      Bảo Nhi cười khanh khách, nãi thanh nãi khí theo sát ra "Ngây thơ, ngây thơ."

      Quan Lãng trừng Triệu Ngôn Ngọc cái, đối với Bảo Nhi cười đến ánh mặt trời sáng lạn, chỉ vào Hách Liên Tĩnh "Đúng vậy, rất ngây thơ."

      Triệu Ngôn Ngọc ôm Bảo Nhi rời xa hai người kia.

      "Đệ đệ, ôm." Bảo Nhi chỉ vào hài tử trong tay Tề Hoàn, hưng phấn muốn Triệu Ngôn Ngọc ôm nàng qua.

      Tề Hoàn cho Bảo Nhi nhìn bé con phấn điêu ngọc trác "Có phải là rất đẹp hay , Bảo Nhi?"

      Bảo Nhi dùng sức gật đầu, bàn tay bé dè dặt đụng gò má hài tử cái "Nương. đệ đệ đừng khóc."

      Vừa rồi này bé con khóc hồi lâu đây.

      Triệu Ngôn Ngọc giọng ra bên tai Tề Hoàn "Ôm đệ đệ thích như vậy, chúng ta phải nỗ lực."

      Tề Hoàn hung hăng giận cái.

      "Ô a ô a..." hài tử trong ngực Tề Hoàn đột nhiên khóc lớn lên.

      Hách Liên Tĩnh cùng Quan Lãng đấu võ mồm, nghe nhi tử khóc lớn. Khẩn trương hỏi "Làm sao vậy làm sao vậy?"

      Linh Nguyệt cười "Có thể là tiểu."

      Bà vú đứng bên vội vàng ôm qua. Nhìn nhìn quả nhiên là tiểu.

      Quan Hâm nghỉ ngơi nghe được tiếng khóc của con, lập tức tỉnh lại, ở bên trong hỏi làm sao vậy.

      Hách Liên Tĩnh vội vàng vào với nàng.

      Quan Lãng muốn cùng vào, bị Linh Nguyệt ngăn cản, giọng dạy dỗ vài câu "... phu thê người ta muốn yên tĩnh, chàng vào làm gì."

      "Ta là đại ca Hâm nhi." Quan Lãng thầm .

      Triệu Ngôn Ngọc và Tề Hoàn nhìn nhau cười tiếng. Mệt mỏi ngày, hai người mang theo Bảo Nhi về nghỉ ngơi.

      Qua hai ngày, Hách Liên Tĩnh cùng Triệu Ngôn Ngọc bọn họ ở nhà yến, đột nhiên có cung nữ tiến đến truyền lời, có tướng quân Đại Chu cầu kiến.

      " phải là tới bắt lão Tam." Quan Lãng cười nỗi đau của người khác. Giống như rất muốn chứng kiến bộ dạng Triệu Ngôn Ngọc chịu tội.

      Hách Liên Tĩnh "Có thể nhanh như vậy đến Đại Nguyệt quốc, chỉ có Phó Kỳ Hữu đóng tại biên cảnh Đại Chu."

      Lúc trước Phó Kỳ Hữu mang binh viện trợ Đại Nguyệt quốc khỏi bị Đông Hồ xâm lược, về sau, hội hợp Vệ U công chúa trước đây, phu thê hai người liền trụ lại tại biên cảnh trong thành.

      Tề Hoàn hồi lâu chưa từng thấy qua Vệ U, vừa nghe là Phó Kỳ Hữu, liền có chút mong đợi.

      Hách Liên Tĩnh sai người dẫn Phó Kỳ Hữu vào.

      Cùng với Phó Kỳ Hữu quả nhiên có Hoàn Nhan Vệ U.

      Tề Hoàn cùng nàng mới vừa chạm mặt, cao hứng đến bên ôn chuyện.

      Phó Kỳ Hữu sắc mặt ủ dột nhìn Triệu Ngôn Ngọc. Thời điểm Triệu Ngôn Ngọc mở miệng cùng chào hỏi, đột nhiên quyền quất tới, Triệu Ngôn Ngọc nghiêng người tránh được, hai người trong nháy mắt qua lại hơn mười chiêu.

      "Chuyện gì xảy ra?" Tề Hoàn kinh ngạc nhìn Hoàn Nhan Vệ U, nhìn bộ dạng Phó Kỳ Hữu, ràng phải là đến tìm Triệu Ngôn Ngọc ôn chuyện.

      Hoàn Nhan Vệ U " thấy lệnh truy nã, cho rằng Triệu Ngôn Ngọc làm chuyện gì thực xin lỗi hoàng đế Đại Chu."

      Biên cảnh khoảng cách kinh đô xa xôi, rất nhiều tin tức cũng thể truyền tới bên này.

      "Triệu Ngôn Ngọc, bệ hạ coi trọng ngươi như vậy, ngươi thế nhưng phản bội bệ hạ!" Phó Kỳ Hữu cũng là lão hoàng đế tay nâng đỡ, đối với ông hết sức kính trọng, cho nên cách nào tiếp nhận Triệu Ngôn Ngọc phản bội của .

      Nếu như phải Triệu Ngôn Ngọc làm chuyện gì, sao lại bị truy nã.

      Triệu Ngôn Ngọc hóa giải chiêu thức của Phó Kỳ Hữu, lạnh lùng "Nếu ngươi đổi thành là ta, ngươi làm như thế nào?"

      "Lời này là ta hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc làm cái gì?" Phó Kỳ Hữu cả giận .

      Đánh nửa ngày, ra là còn chưa biết chuyện gì phát sinh, Triệu Ngôn Ngọc có chút bất đắc dĩ, đưa tay ngăn Phó Kỳ Hữu "Ngươi muốn biết, trước hết nghe xong đánh tiếp."

      Phó Kỳ Hữu mặt trầm dừng lại thế công.

      "Hay là ta ." Tề Hoàn thấp giọng mở miệng, nhìn thoáng qua Triệu Ngôn Ngọc tán thành cái, nàng nhìn về phía Phó Kỳ Hữu "Chuyện bởi vì ta mà ra, tự nhiên phải để ta ."

      "Mắc mớ gì tới nàng?" Phó Kỳ Hữu kinh ngạc hỏi, biết chuyện này còn có quan hệ với Tề Hoàn.

      Tề Hoàn cười cười " bắt đầu từ lúc ta bị Tháp Tang bắt ..."

      “Nàng bị Tháp Tang bắt khi nào?" Phó Kỳ Hữu sững sờ, thế nhưng chưa nghe qua chuyện này.

      Khi đó bận đánh trận, nào có chú ý nhiều như vậy, Vệ U tức giận "Chàng thể để cho A Hoàn xong sao?"

      Phó Kỳ Hữu an tĩnh lại.

      Tề Hoàn từ đầu "... Ở đường, chúng ta gặp được Lôi công công, ban đêm, thức ăn cung nữ đưa tới cho chúng ta đều có độc, thời điểm chúng ta muốn chạy trốn, bị Lôi công công nhìn thấu... Trở lại kinh đô, bệ hạ dù sáng dù tối đều hi vọng ta có thể tách khỏi Triệu Ngôn Ngọc, thậm chí muốn ta bởi vì thất trinh mà tự sát... Triệu Ngôn Ngọc bị buộc phải kết hôn với công chúa, chúng ta cộng lại... Lúc này mới trốn thoát, về sau chuyện xảy ra, chúng ta cũng lắm."

      Nàng đương nhiên là Lão thái gia làm cho thái thượng hoàng thoái vị.

      Sau khi Phó Kỳ Hữu nghe xong, trợn mắt há hốc mồm nhìn bọn họ, lầm bầm lắc đầu " thể nào, Hoàng Thượng làm sao ngu ngốc đến vậy?"

      Hoàn Nhan Vệ U cũng giận dữ "Việc làm này của hoàng đế, giải thích được."

      Triệu Ngôn Ngọc chỉ là hừ lạnh tiếng.

      Hách Liên Tĩnh ra hoà giải "Dù sao đều qua, Phó tướng quân, mọi người ngồi xuống tốt ôn chuyện , lâu như vậy gặp mặt rồi."

      Phó Kỳ Hữu nhìn về phía Triệu Ngôn Ngọc, đột nhiên hỏi "Ngươi cũng là bởi vì cưới công chúa mới bị truy nã ? Bắt ngươi trở về cưới công chúa sao?"

      Quan Lãng cười hắc hắc "Xem ngươi bộ dạng này, có phải muốn tới bắt lão Tam trở về cùng cái công chúa kia thành thân hay ?"

      có cái ý nghĩ này! Phó Kỳ Hữu thầm .

      "Ngươi nếu như còn muốn tái giá nàng công chúa, ta có thể giúp ngươi." Triệu Ngôn Ngọc mỉm cười ra với Phó Kỳ Hữu.

      Phó Kỳ Hữu ha ha cười hai tiếng "Ta cái là đủ rồi."

      Hiểu lầm cởi bỏ, mặc dù trong lòng Phó Kỳ Hữu cảm thấy thái thượng hoàng kính trọng chắc làm chuyện như vậy, nhưng bày ngay trước mắt, cách làm của thái thượng hoàng xác thực rất thất vọng đau khổ, tư vị trong lòng có chút phức tạp.

      Hoàn Nhan Vệ U lại hoàn toàn đứng ở bên Tề Hoàn.

      Mọi người cuối cùng có hòa khí ngồi xuống chuyện, Phó Kỳ Hữu yên lặng uống rượu.

      Triệu Ngôn Ngọc nhạt thanh "Người lão dĩ nhiên là hồ đồ, ngươi có cái gì tốt rối ren, thay đổi là ngươi, ngươi chẳng lẽ thuận theo cưới công chúa?"

      cưới cái Nhã Ngôn công chúa kia? Phó Kỳ Hữu tưởng tượng chút, vậy nhất định phải mất Vệ U, nghĩ tới đây chút, lập tức lắc đầu.

      "Thế nào." Triệu Ngôn Ngọc "Đều có cân nhắc của mình, biết cái gì mới là trọng yếu nhất."

      Phó Kỳ Hữu cười khổ tiếng "Mặc dù muốn thừa nhận, nhưng ngươi xác thực đúng."

      xong, hai bên đều chuyện với nhau.

      "Kế tiếp ngươi có tính toán gì ?" Phó Kỳ Hữu hỏi Triệu Ngôn Ngọc.

      "Mấy ngày nữa , tới chỗ nào liền tính ở đâu." Triệu Ngôn Ngọc quan tâm .

      Hách Liên Tĩnh nhíu mày " được, các ngươi là người nhà mẹ đẻ Hâm nhi, mặc kệ như thế nào, cũng phải chờ nhi tử ta đầy tháng mới có thể ."

      Triệu Ngôn Ngọc "Quan Lãng là quốc cữu, lưu lại là được."

      Quan Lãng vốn có ý định rời sớm như vậy, dù sao lần đầu tiên làm cậu, cho nên khó được có mở miệng phản bác Triệu Ngôn Ngọc.

      Phó Kỳ Hữu " sợ bị truy nã rồi?"

      "Ai có bản lãnh kia?" Triệu Ngôn Ngọc hỏi ngược lại.

      "Lo lắng
      ngươi vô ích, đáng đời ngươi bị truy nã." Phó Kỳ Hữu tức giận .

    5. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 406:

      Triệu Ngôn Ngọc bọn họ vẫn ở lại Đại Nguyệt quốc hơn tháng, nhi tử Hách Liên Tĩnh là Hách Liên Lệ đầy tháng.

      tháng này, phu thê Phó Kỳ Hữu ở Đại Nguyệt quốc, Hoàn Nhan Vệ U và Tề Hoàn giống như có chuyện hết, lại cùng Linh Nguyệt và Quan Hâm hai bằng hữu chuyện rất hợp ý, lại càng rời bỏ được, Phó Kỳ Hữu tự nhiên là để tùy.

      Về phần bốn nam nhân kia, tự nhiên cũng có chuyện hết, nhiều nhất khẳng định chính là Quan Lãng.

      Hách Liên Tĩnh mới vừa làm phụ thân, tâm tình tốt, đối với người nào đều là vẻ mặt tươi cười, Triệu Ngôn Ngọc và Phó Kỳ Hữu hai người cũng thường xuyên luận bàn võ công, thời gian thoáng cái trôi qua rồi.

      Phó Kỳ Hữu nửa tháng trước rời Đại Nguyệt quốc, trở lại biên cảnh Đại Chu, Triệu Ngôn Ngọc và Tề Hoàn cũng lên đường Nam thành.

      Quan Lãng rất muốn cùng theo, chỉ là Quan Hâm muốn trở về Quan gia trang, Hách Liên Tĩnh bận việc quốc cách nào tự mình trở về cùng nàng, đành phải làm cho Quan Lãng đường hộ tống.

      Tề Hoàn có chút tò mò Triệu Ngôn Ngọc vì cái gì địa phương khác đều , lại Nam thành.

      "Chàng giống như đối với Nam thành tình duy nhất." đường về phía Nam thành, Tề Hoàn tò mò hỏi Triệu Ngôn Ngọc, rất muốn biết vì cái gì thể Nam thành.

      Triệu Ngôn Ngọc khẽ mỉm cười, uy Bảo Nhi ăn miếng dưa ngọt "Bây giờ nhìn lại là có chút."

      "Ừ, chỗ đó có người rất trọng yếu?" Tề Hoàn dựa vào vách xe, khóe mắt liếc , thời điểm trước bọn họ tại Nam thành, còn truyền ra lời đồn nuôi ngoại thất đây.

      "Tiểu sư muội, lời này nghe chua chát." Triệu Ngôn Ngọc cười .

      Tề Hoàn giận cái "Nam thành có cái gì tốt, còn bằng Cẩm Châu thành đây."

      Bọn họ là quen biết tại Cẩm Châu thành, nàng rất muốn trở về Cẩm Châu thành chuyến.

      Triệu Ngôn Ngọc phảng phất nhìn ra tiểu tâm tư nàng, cúi đầu cười "Chẳng lẽ thời điểm tại Cẩm Châu thành, tiểu sư muội đối với ta ... Trí nhớ khắc sâu."

      "Còn cả đời khó quên đây." Tề Hoàn tức giận .

      "Ta biết tiểu sư muội khi đó đối với ta tình thâm đến đây..." Triệu Ngôn Ngọc thấp giọng chậm chạp "Sớm biết, lúc trước nên sớm chút... Tới cửa bái phỏng."

      Tề Hoàn nhớ tới chuyện nửa đêm lén chạy vào khuê phòng nàng. Hung hăng trừng mắt liếc cái, dứt khoát chuyện cùng .

      Căn bản là lại .

      Bọn họ dọc theo con đường này từ từ về phía nam, hai tháng mới đến Nam thành.

      Năm đó thời điểm Tề Hoàn rời Nam thành, lưu lại Tiêm Nhi ở chỗ này thay nàng quản gia. những năm này Tiêm Nhi chẳng những quản lý trong nhà thỏa đáng, mà ngay cả Tề Hoàn mua cửa hàng cũng kinh doanh vô cùng tốt.

      Tiêm Nhi mang theo người làm trong nhà ở cửa thành đón bọn họ.

      "Thiếu phu nhân." Nhìn thấy Tề Hoàn bọn họ, Tiêm Nhi kích động tiến lên hành lễ.

      Tề Hoàn dìu tay Chiêu Đệ xuống xe ngựa, nhìn Chiêu Đệ so với mấy năm trước càng lộ vẻ châu tròn ngọc sáng, xinh đẹp động lòng người, nàng gật đầu cười.

      Bạch Hủy theo đám bọn họ ra cửa, Tề Hoàn gả nàng cho thanh mai trúc mã. Để cho bọn họ lập gia đình sau lưu lại Quan gia trang, chỉ mang theo Lục Châu và Chiêu Đệ cùng nhau đến Nam thành.

      Bọn họ vào trong nhà, Tiêm Nhi vội dẫn nha hoàn mama trong nhà tới thỉnh an Tề Hoàn.

      Tề Hoàn theo chân bọn họ vài câu, liền để cho bọn họ đều xuống.

      "Thiếu phu nhân, ngài cùng nương tàu xe mệt nhọc, nô tỳ cho người chuẩn bị điểm tâm cùng nước nóng, ngài trước nghỉ ngơi chút." Tiêm Nhi mới .

      "Thiếu gia đâu?" Triệu Ngôn Ngọc mới vừa vào cửa có chuyện quan trọng làm, hôm nay còn thấy người.

      Tiêm Nhi "Nô tỳ thư phòng nhìn chút."

      "Thôi, cần, ngươi cho người đưa ít thức ăn cho là được." Tề Hoàn ra.

      Triệu Ngôn Ngọc lúc này ở thư phòng gặp Tô Diệp cùng Phương Đình.

      Từ hai ngày trước để cho Phương Đình cùng Tô Diệp chuẩn bị tới gặp . Hai người kia là thuộc hạ của , thay để ý hạng mục công việc ở Nam thành.

      Phương Đình là hậu nhân Phương gia, hôm nay chịu trách nhiệm việc làm ăn của Phương gia.

      "Ngươi , Tề Kính là con nuôi Chu gia kia?" Triệu Ngôn Ngọc nhạt thanh hỏi Tô Diệp, vẻ mặt lúc này thoạt nhìn hoàn toàn nhàng tự tại như lúc ở đường với Tề Hoàn, mà là lộ ra lạnh lùng ớn lạnh.

      "Vâng." Tô Diệp đáp.

      Phương Đình thấp giọng hỏi "Muốn đối phó thế nào? Đối phó loại người này, uổng phí sức lực."

      "Nhanh chóng đối phó như vậy làm gì, vội." Triệu Ngôn Ngọc cười nhạt , dù sao bây giờ còn nhiều thời gian. ngại cùng Chu gia và Tề Kính tiêu phí chút thời gian.

      Tề Kính làm cho tiểu sư muội của bị khổ nhiều như vậy, cho dù họ Tề, cũng thể khiến Triệu Ngôn Ngọc nguôi giận.

      Ai làm A Hoàn dễ chịu, khiến người kia càng dễ chịu.

      Tô Diệp "Ngài định phát triển ở Nam thành?"

      Triệu Ngôn Ngọc cười cười "Có lẽ vậy."

      Phương Đình khiêu mi "Này phố lớn ngõ đều có lệnh truy nã ngài."

      "Ai có bản lĩnh tới bắt ta, cứ đến." nếu dám đến Nam thành, dĩ nhiên là đoán nơi này có ai tới bắt .

      Tô Diệp và Phương Đình liếc mắt nhìn nhau, "Hôm nay làm ăn của cả Nam thành đều bị ngài ngầm vụng trộm khống chế được, người khác biết, Lý Tái Sinh và Tiết Thanh nhất định biết, nào dám làm gì ngài."

      Lúc trước Triệu Ngôn Ngọc phụng chỉ đến Nam thành vì kêu gọi đầu tư thuỷ vận, bên trong xảy ra ít chuyện, khi đó ý thức được Hoàng Thượng tại phía xa kinh đô muốn chính thức khống chế Nam Thành là thể nào.

      Vì để mình có con đường lui, làm cho Phương Đình xâm nhập buôn bán của Phương gia, nắm giữ độc quyền thuỷ vận, sau đó thông qua việc ngăn chặn tình báo của Phượng Hoàng lâu, dần dần tóm chuyện làm ăn của Nam Thành vào trong tay.

      Chuyện này ngay cả Tề Hoàn cũng biết.

      Phương Đình ghé sát vào bên cạnh Triệu Ngôn Ngọc "Tiểu Triệu đại nhân, có muốn chuyến đến Phượng Hoàng lâu hay ? Chỗ đó hoa khôi tuyệt đối làm cả nam nhân Nam thành đều động tâm, còn có Lý nương của Phượng Hoàng lâu, được xưng đệ nhất Nam thành."

      Triệu Ngôn Ngọc như cười như nhìn Phương Đình, người này biết lúc trước Triệu Ngôn Ngọc bởi vì ngoại thất hiểu lầm, làm cho Tề Hoàn tức giận rời Nam thành, cho nên lúc này mới cố ý những thứ này chế nhạo , nhàn nhạt hỏi "Ngươi gần đây có việc gì làm sao?"

      "Tiếp đãi tiểu Triệu phu nhân là nhiệm vụ trọng yếu nhất của thuộc hạ." Phương Đình cười .

      "Phải ?" Triệu Ngôn Ngọc cười lạnh " bằng ngươi thay thế tiểu thiếp của nhạc phụ ta, làm lão bản Phượng Hoàng lâu ."

      Phương Đình nghe vậy thần sắc khẽ biến, thiếu chút nữa quên mất, hôm nay lão bản Phượng Hoàng lâu là Lý Thi Thi, là tiểu thiếp trước kia của Tề Chính Khuông, cười khan vài tiếng "Ta nhớ tới hôm nay còn đống hàng hóa phải , đại nhân, quấy rầy ngài nghỉ ngơi."

      Triệu Ngôn Ngọc cũng cái gì, để cho Phương Đình về trước.

      Tô Diệp biết Triệu Ngôn Ngọc lưu lại nhất định có những lời khác, cho nên yên lặng chờ.

      "Tề tướng quân vẫn còn ở nơi này sao?" Triệu Ngôn Ngọc thấp giọng hỏi.

      " mực chờ ngài." Tô Diệp .

      Triệu Ngôn Ngọc gật đầu "Chuẩn bị chút, hai ngày nữa gặp Tề tướng quân."

      Tô Diệp hỏi "Kia... Thiếu phu nhân đến có cần phải tiếng với người?"

      Là muốn gặp Tề Chính Thanh, nhất định phải mang Tề Hoàn theo, Tề Hoàn đối với Tam thúc nàng cũng thập phần tưởng niệm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :