1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 50: Trôi qua
      Edit - Beta: Tiểu Đông Tà

      Sau khi Tề Ngô hai nhà hôn tất cả đều kết thúc, ngày đột nhiên trở nên dễ dàng hơn, cũng phải là nhàn nhã nhõm, mà là tâm tình thêm vui vẻ hơn so với trước kia, mắt thấy cuối năm càng ngày càng gần, Lục thị mỗi ngày đều vội vàng an bài chuyện tặng quà, mà Tề Hoàn lại vội vàng cùng Ân học võ, lại tiếp tục luyện tập châm cứu.

      Triệu phu nhân cũng phải vội vàng chuyện cuối năm, gần đây thế nào có rãnh rỗi dạy nàng, Tề Hoàn đều là tự mình luyện tập, có lúc Triệu phu nhân bớt thời gian sang đây nhìn vài cái, chỉ đạo mấy câu.

      thể thừa nhận, Tề Hoàn ở phương diện học châm cứu rất có thiên phú, lại trí nhớ của nàng tốt vô cùng, hay là nắm chắc lực đạo nông sâu của hành châm, cũng là rất chính xác, Triệu phu nhân cơ hồ hoài nghi, chừng qua bao lâu, nàng còn gì có thể dạy cho tên đồ đệ này rồi.

      Tề Hoàn làm thế nào cũng cảm thấy chưa đủ, mặc dù nàng kiến thức học châm cứu rất nhanh, nhưng y thuật cũng biết hết, tỷ như bắt mạch thế nào, kê đơn thuốc thế nào, những thứ này nàng đều muốn học.

      Học được càng nhiều, đối với nàng mà càng có chỗ tốt.

      Đem ý nghĩ này cho Triệu phu nhân, Triệu phu nhân với nàng, "Học giỏi là tốt, nhưng cũng phải cái gì cũng học chút là tốt, Học có sở trường, con học châm cứu phải là muốn về sau trở lại kinh đô có thể giúp mẫu thân con, y thuật Bác Đại Tinh Thâm, nghĩ thực trở thành danh y cũng dễ dàng, dĩ nhiên, lấy thiên phú của con, muốn ba bốn năm sau xuất sư cũng khó, chừng còn cần ba bốn năm, hai năm là đủ rồi, đối với chuyện con học hành châm, lại học chẩn đoán kê đơn thuốc thế nào, nên nóng lòng."

      Tề Hoàn đem lời này ghi ở trong lòng, từ đó hề gấp gáp nghĩ tới phân tâm học các sách thuốc khác.

      Nơi này thể thiếu Ân cùng Bạch Hủy.

      Lúc đầu, Tề Hoàn lo lắng họ bởi vì mới tới đến Tề gia thích ứng, cho nên cũng giao phó họ làm chuyện gì, quan trọng nhất là nàng còn chưa thăm dò cá tính của các nàng, dù sao cũng là người của sư phụ cho nàng, nàng nhất định phải giữ ở bên người, càng hy vọng tương lai có thể trọng dụng họ, nhưng muốn trọng dụng thế nào, trước tiên cũng phải hiểu .

      Ngược lại Ân cùng Bạch Hủy có nhiều ý tưởng như vậy, lúc họ được Triệu phu nhân cấp cho Tề Hoàn, cũng đem Tề Hoàn là chủ tử phải trung thành hầu hạ, cũng có nghĩ nhiều như vậy, xem ra, nếu là Triệu phu nhân cũng thích đồ đệ, vậy khẳng định có vấn đề.

      Huống chi lúc ấy phu nhân còn cố ý giao phó họ, tương lai muốn hảo hảo bảo vệ tiểu thư.

      Giữa người với người chung đụng đều cần cọ sát, coi như là chủ tử cùng người làm, cũng cần hiểu thích ứng lẫn nhau.

      Mỗi ngày luyện võ, Tề Hoàn dần dần đối với Ân hiểu sâu hơn, vị này xem ra thích chuyện, mà là thường có biểu cảm gì. Ân Mai ra làm việc rất cẩn thận, hơn nữa rất có kiên nhẫn, nàng có loại cảm giác có thể để cho người tin tưởng. Về phần Bạch Hủy, nha đầu này tính tình có vẻ chua ngoa chút, nhưng cũng phải cái loại vô lý buông tha người, vô cùng bắt mắt, ở trong nhà, nàng chỉ ngây người hai ngày, là có thể đem nàng làm việc và nghỉ ngơi lần mò tám phần.

      Tề Hoàn các nha hoàn khác trong nhà đối với Ân cùng Bạch Hủy cũng rất nghe lời, họ cũng biết đây là Triệu phu nhân cho tiểu thư chọn, tương lai nhất định là người quan trọng nhất trong nhà tiểu thư, nào dám càn rỡ? Duy chỉ có Ngân Hạnh đối với hai người đột nhiên tới kia, trong lòng cảm thấy buồn bực, vốn là Trầm Hương làm cho nàng mất ít cơ hội bên cạnh tiểu thư, tại nàng ngay cả tiểu nha hoàn cũng bằng rồi.

      Nhưng là trong lòng thầm, nàng còn dám thế nào, cảm giác tiểu thư nay cùng trước kia giống nhau, nhưng đến tột cùng giống ở đâu, nàng ra nguyên cớ, chỉ cảm thấy so với trước kia hơn mấy phần uy áp.

      "Tiểu thư mỗi ngày trừ học quyền chiêu của Triệu gia Yến Thanh, còn phải đứng tấn rèn luyện thân thể, người bình thường thiếu hụt rèn luyện, cho nên hơi sức chưa đủ, bước chân vững, coi như học được Yến Thanh quyền, chân chính có thể phát ra lực độ chưa đủ ba thành. . . . . ." Ân mỗi sáng sớm trời hửng sáng dạy Tề Hoàn đứng tấn.

      "Ân , ngươi có thể dạy ta học tương đối dễ dàng chút . . . . . ." Tề Hoàn ngồi xổm thời gian tới chén trà, dưới chân như nhũn ra, chuyện khẽ thở hổn hển.

      Ân mặt chút thay đổi , "Yến Thanh quyền là Triệu gia quyền ít tiêu hao hơi sức nhất, chiêu thức đơn giản nhất, tiểu thư xin kiên trì."

      là đơn giản nhất? Tề Hoàn im lặng im lặng.

      Thời gian thoáng cái qua, đảo mắt là mùa xuân, mặc dù nam chủ nhân có ở đây, nhưng Tề gia biệt viện ngày lễ vui mừng chút cũng có giảm bớt, khắp nơi giăng đèn kết hoa, mặt mỗi người cũng tràn đầy vui mừng.

      Tề Hoàn tối hôm qua bồi Lục thị đón giao thừa, buổi sáng thức dậy tương đối trễ, đợi nàng tới chánh viện, trong nhà người làm cũng vội tới bái niên Lục thị, nhìn thấy nàng, còn cười híp mắt chúc mừng nàng Vạn Như Ý.

      Thu di nương mang theo Tề Thụy sớm ở bên cạnh Lục thị, Thụy huynh đệ tay còn cầm nhiều hà bao, xem ra hôm nay thu hoạch tệ.

      "Mẫu thân, nữ nhi chúc người năm mới bình an khỏe mạnh, vạn như ý." Tề Hoàn bị cuốn hút vui mừng, nụ cười mặt khỏi rực rỡ theo.

      "Ngoan" đưa cho Tề Hoàn hà bao thêu chữ phúc, Lục thị hôm nay tâm tình rất tốt, khí sắc xem ra cũng tệ, khuôn mặt đỏ thắm đẫy đà ít, mỉm cười ngồi ở chủ vị, tự có cổ khí chất duyên dáng sang trọng toát ra.

      "Cám ơn mẫu thân" Tề Hoàn cười nhận lấy.

      Tiếp theo, Lục thị chịu người làm lạy lễ, thưởng cho bọn mỗi người hai lượng tiền mừng tuổi, cho bọn họ xuống.

      "Tỷ tỷ, đệ cũng chúc tết cho tỷ, chúc tỷ năm nay tìm được vị hôn phu tốt. . . . . ." tiểu quỷ Tề Thụy đến bên cạnh Tề Hoàn, học dáng vẻ của đại nhân chắp tay thở dài với Tề Hoàn.

      Tề Hoàn buồn cười cốc đầu cái, "Cứ như vậy đem tỷ tỷ đuổi khỏi nhà à?"

      Tề Thụy nghiêng đầu cười hì hì, "Tỷ tỷ lập gia đình cũng có thể thường về nhà a"

      Lục thị cùng Thu di nương nở nụ cười, Thu di nương cùng Tề Hoàn giải thích, "Tiểu thư ngàn vạn minh giám, lời này phải nô tỳ dạy."

      "Ta hiểu , chính là muốn đòi ta hà bao tiền mừng tuổi" Tề Hoàn nhéo gương mặt mập mạp của Tề Thụy, tức giận , nhưng trong lòng xẹt qua tia khỏi thương cảm.

      Qua năm này, nàng liền mười ba tuổi rồi. . . . . . Cự ly nàng lo lắng ngày càng ngày càng gần, biết lần này rốt cuộc có thể thay đổi vận mạng an bài hay .

      Có thể gặp phải Dương Quân Nhu sao? Có thể gả cho Ninh Triều Vân sao? Có thể tránh tất cả người nàng từng sâu hận sao?

      Nàng biết tương lai chưa định trước, nàng cũng chỉ có thể suy đoán, nhưng nàng rất khẳng định chuyện, kinh nghiệm như thế, nàng mắc lần nữa.

      Qua mồng tháng giêng, mùng hai, Lục thị dẫn Tề Hoàn chúc tết Triệu phu nhân, Lục thị rốt cuộc cũng nhìn thấy Triệu Ngôn Ngọc nghe từ lâu.

      Cái thiếu niên tuấn mỹ này tài danh bên ngoài, Lục thị mỗi lần tới tìm Triệu phu nhân cũng có duyên gặp nhau, hôm nay khó có cơ hội nhìn thấy, tất nhiên dò xét cẩn thận phen, càng xem càng cảm thấy Triệu phu nhân phúc khí tốt, lại có nhi tử Nhân Trung Long Phượng như vậy.

      So với Ngô thế tử, Triệu Ngôn Ngọc mới xứng với A Hoàn của nàng.

      Chỉ là, chỉ sợ Tề Chính Khuông chưa chắc đồng ý, dù sao Triệu Ngôn Ngọc còn có công danh, Triệu gia cũng phải là thế gia cao quý. . . . . . Lục thị ở trong lòng than tiếng, biết có thể thuyết phục Tề Chính Khuông hay đây?

      Đối với Lục thị lúc này trong lòng nghĩ Thiên Biến Vạn Hóa, Triệu phu nhân cũng muốn nhiều như vậy, dù sao theo ý nàng, nhi tử cùng đồ đệ cũng vẫn là tiểu hài tử, cũng hướng phương diện kia suy nghĩ.

      ". . . . . . Thành Cẩm Châu lễ tết cùng kinh đô giống nhau , tuy là vào đông, nhưng ánh nắng tươi sáng rực rỡ, vẫn là rất ấm áp." Triệu phu nhân có phát vẻ mặt biến hóa của Lục thị.

      Lục thị cười , "Đúng là vậy ư? Nơi này bốn mùa luôn xanh tốt, kinh đô vào đông nơi nơi trắng thuần, chút ý tứ cũng có."

      "Vậy muội ở chỗ này lâu chút, dù sao lúc này kinh đô vẫn là xuân hàn se lạnh." Triệu phu nhân .

      "Ta muốn, nhưng dù sao còn có đại gia tử muốn đánh động, lão gia chúng ta để cho ta qua xuân này trở về." Lục thị có chút nỡ, dù sao ở Cẩm Châu Thanh Tâm nhõm, có nhiều việc phiền lòng như vậy.

      Tề Hoàn khóe mắt giật cái, chẳng lẽ trước tiên phải hồi kinh sao? Nàng ngẩng đầu lên, lại thấy Triệu Ngôn Ngọc tầm mắt rơi vào mặt nàng, khỏi ngẩn ra.

      Chỉ là trong nháy mắt, Triệu Ngôn Ngọc vẻ mặt tự nhiên mà dời tầm mắt, ánh mắt biết rơi vào nơi nào.

      Sau đó lâu, Triệu Ngôn Ngọc cũng muốn kinh đô phó thi.

      Lục thị cùng Triệu phu nhân còn cái gì, Tề Hoàn cho đến trở về cũng nghe , nàng nhớ lại rất nhiều chuyện bị nàng cố ý quên lãng, cũng đem chút chuyện cũ lại lần nữa ghi ở trong lòng.

      Chỉ có nhớ, mới có thể nhắc nhở mình muốn thay đổi.

      Mùng ba Tháng giêng ba, Ngô phu nhân tới đây xuyến môn, mở miệng gọi Lục thị là bà thông gia rồi.

      Ngày tết nhõm đơn giản nháy mắt trôi qua, Tề Hoàn sau khi qua Nguyên tiêu, cứ tiếp tục mỗi ngày đều đến nữ tử học đường, thủ pháp hành châm càng ngày càng thành thạo, Triệu phu nhân bắt đầu dạy nàng chẩn mạch nhận biết thuốc.

      Cuộc sống như thế mặc dù mệt chết , nhưng rất phong phú, Tề Hoàn hi vọng cần kết thúc nhanh như thế kia.

      Nhưng là, thời gian qua mau, thời gian ba tháng như hạt cát giữa kẽ tay, trong nháy mắt liền dần dần mà biến mất hẳn, Lục thị an bài chuẩn bị trở về kinh đô.

      Tháng trước, Ngô gia đến Tề gia chính thức cầu hôn, bởi vì Lục thị có ở đây, cho nên là Nhị phu nhân chủ trì đại cục, Tề Chính Khuông mấy lần gởi thư, muốn Lục thị hồi kinh.

      Lúc sắp lên đường, Tề Thụy ngã bệnh, mời đại phu tới đây, mới biết ra là bệnh đậu mùa.

      Bệnh đậu mùa cơ hồ có thuốc chữa, đại phu sợ cách nhiễm, sau khi xác nhận bệnh tình, để ý Thu di nương khóc cầu xin , che mặt rời Tề gia.

      Này đúng. . . . . . Kiếp trước Tề Thụy ra bệnh đậu mùa, càng vào lúc này ngã bệnh, nàng nhớ khi đó là bởi vì bệnh của mẫu thân lặp lại, mới kéo hai kéo, kéo dài tới lúc vào hè mới rời thành Cẩm Châu.

      Thế nào lại là Tề Thụy? Chẳng lẽ bởi vì sư phụ chữa hết bệnh của mẫu thân, cho nên đem lý do kéo chậm xảy ra người Tề Thụy?

      Sư phụ nhất định có thể chữa khỏi cho Thụy huynh đệ, sai, tìm sư phụ.
      Last edited by a moderator: 11/8/14
      tart_trung, duyenktn1, truth2058 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 51: Hoãn thời gian trở về
      Edit : Py Siêu Nhân
      Beta : Tiểu Đông Tà

      Từ xưa tới nay, bệnh đậu mùa đều có thuốc chữa, người chết vì bệnh đậu mùa nhiều kể xiết, Tề Hoàn thế nào cũng nghĩ ra Tề Thụy làm sao lại bị lây bệnh đậu mùa, Thụy huynh đệ căn bản thể nào ra cửa, tiếp xúc nhiều nhất cũng là Thu di nương, làm sao lại....

      Tề Hoàn vội vàng phái Bạch Hủy Triệu phủ mời Triệu phụ nhân tới đây, lo lắng thôi, lại cho Lục thị ngồi trước cửa bên ngoài.

      Thân thể Lục thị so được với Thu di nương, ngộ nhỡ bị lây bệnh tốt.

      Bạch Hủy rất nhanh mời được Triệu phu nhân tới, sau khi kiểm tra cùng chẩn mạch cho Tề Thụy, cười : “Đây phải là bệnh đậu mùa, chỉ là bệnh thủy đậu tương đối nghiêm trọng, mọi người cần quá lo lắng.”

      Thu di nương nghe được lời này của Triệu phu nhân vẫn gạt lệ, cắn môi ô ô tiếng, rốt cuộc thở dài hơi, nhi tử chính là mạng sống của nàng, nếu như Thụy nhi thực xảy ra chuyện, nàng cũng muốn sống nữa.

      Lục thị giọng A di đà Phật tiếng cám ơn trời đất, “Triệu phu nhân, may là có tỷ, nếu chúng ta là...”

      Trong nhà những người khác biết Tề Thụy phải bị đậu mùa, mặt đều lộ ra vẻ nhõm, may, là may.

      Triệu phu nhân viết đơn thuốc, kêu người nhanh chóng lấy thuốc.

      Hạ Trúc vội lấy đơn thuốc ra ngoài.

      “A Hoàn, con qua đây, Bạch Hủy, đóng hết cửa sổ trong nhà lại, thể để cho thiếu gia các ngươi tiếp xúc với gió.” Triệu phu nhân phân phó.

      Lục thị biết Triệu phu nhân muốn làm cái gì, chỉ có thể ở bên nhìn.

      Triệu phu nhân cởi quần áo người Tề Thụy ra, với Tề Hoàn, “ Bệnh thủy đậu này trước kia có chú ý, cho nên mới thành nghiêm trọng, ngươi xem, tà vào tức doanh, thân nhiệt hừng hực, mặt đỏ môi hồng, miệng lưỡi lở loét, vết lở loét lại rộng màu tím đen, lưỡi có nước bọt... Con xem mạch , mạch đập suy yếu vô lực...”

      Tề Hoàn theo lời của Triệu phu nhân quan sát sắc mặt của Tề Thụy, lại thử thân nhiệt người của , sau đó tiến hành bắt mạch, quả nhiên giống như lời sư phụ , nàng đột nhiên thốt lên: “Chọn châm cứu hạ nhiệt cơ thể, lấy huyệt Đại Chuy, Khúc Trì, Hợp Cốc, Phong Long, Tam Giao, bệnh đậu mùa lên nốt tím đen, phải chích máu giảm thấp thân nhiệt... Sốt cao hôn mê, phải chính mụn nước, chích lấy máu lạnh, Thanh Tâm thông suốt.”

      Triệu phu nhân hoàn toàn nghĩ tới Tề Hoàn có thể nghĩ ra phương pháp trị liệu nhanh như vậy, trong lòng rất vui mừng, tiểu đồ đệ này so với nàng tưởng tưởng còn có thiên phú hơn nha.

      "Ta tại châm cứu cho , con ở bên cạnh giúp tay" Triệu phu nhân .

      Tề Hoàn đáp tiếng, "Dạ, sư phụ"

      Đợi lúc hai người châm cứu trị liệu cho Tề Thuy xong, thuốc cũng sắc xong, Thu di nương tự mình cho nhi tử uống xong, phát thân thể nhi tử còn nóng như lúc nãy nữa.

       “Triệu phu nhân, cám ơn người, người là ân nhân cứu mạng của ta, nô tỳ đời này nhất định quên.” Thu di nương biết nhi tử của mình được cứu, kích động quỳ xuống dập đầu với Triệu phu nhân.

      Triệu phu nhân nâng nàng dậy, "Đừng như vậy, chỉ là cái nhấc tay mà thôi.”

      Lục thị cảm kích mở miệng: “Chỉ là cái nhấc tay của người cũng cứu Thụy nhi nhà ta mạng, những đại phu kia nghe là bệnh đậu mùa, sợ tới mức cũng dám ở chỗ này lâu khắc.”

      “Bệnh đậu mùa cùng bệnh thủy đậu có chút tương tự, nhìn lầm cũng là chuyện bình thường.” Triệu phu nhân cười , nàng cũng là học tập tích lũy kiến thức tinh túy mấy ngàn năm, nếu sao có thể dễ dàng phân biệt được bệnh thủy đậu và đậu mùa.

      Lục thị với Thu di nương, "Ngươi ở lại chỗ này chăm sóc Thụy huynh đệ, có chuyện gì lại tới tìm ta."

      "Dạ, phu nhân" Thu di nương lau lau khóe mắt, giọng đáp.

      "Triệu phu nhân, mời uống chén trà nóng." Lục thị cười .

      Triệu phu nhân rửa sạch tay, lại lau mồ hôi lấm tấm mặt, sau đó mới cùng Lục thị ra đại sảnh, Tề Hoàn cũng rửa tay rửa mặt, nàng nghe sư phụ , sau khi xem bệnh cho người bệnh, luôn cần phải vệ sinh bản thân mình, đặc biệt là tay, bởi vì tay trực tiếp đụng chạm người bệnh, nếu cẩn thận dễ dàng bị lây bệnh.

      Sau khi ngồi xuống ở đại sảnh, Lục thị phân phó nha hoàn dâng trà: “ may là Thụy huynh đệ có nguy hiểm đến tánh mạng, đều tại ta những ngày qua cũng vội vàng chuyện hồi kinh, cũng quan tâm đến thân thể của hài tử.”

      Triệu phu nhân uống ngum trà, cười : “Muội cũng thể lúc nào cũng ở bên cạnh hài tử, thể trách muội, đứa bé chỉ mắc chút bệnh thủy đậu có gì đáng ngại.”

      Lục thị than , mặc dù Thụy nhi phải con ruột nàng, nhưng nàng cũng nhìn lớn lên, mới vừa rồi nghĩ là bệnh đậu mùa, lòng của nàng quặn đau, vừa thương tâm lại lo lắng, cho đến khi Triệu phu nhân xuất , phải là bệnh đậu mùa, nàng mới có thể thở phào nhõm, thế mới nhớ, nếu như Thụy huynh đệ ở thành Cẩm Châu thực mắc bệnh đậu mùa cách nào chữa trị, Bổn gia có bao nhiêu người coi đây là cái cớ để đóng đinh nàng?

      chừng Tề Chính Khuông cũng tin tưởng nàng.

      Triệu phu nhân bất kể là khi ở nhà mẹ đẻ hay là khi gả vào Triệu gia, trong nhà vẫn coi như là sạch , ít nhất cũng cần ứng phó nhiều như vậy, đủ các loại thủ đoạn lớn , nhưng có nghĩa là nàng biết làm dâu gia đình giàu có có bao nhiêu gian nan, đặc biệt Lục thị thuộc loại này, nếu phải gia cảnh của Tề Hoàn, A hoàn cũng sớm có thói quen và tính tình trầm tĩnh như vậy.

       “Thụy nhi bị bệnh này, chúng ta nhất định thể hồi kinh đúng thời gian hẹn, vậy biết cần nghỉ ngơi bao lâu?” Lục thị do dự hỏi Triệu phu nhân.

       “Lúc này...chỉ sợ chỉ là mấy ngày mà được, còn phải nhìn tình trạng thân thể sau khi bệnh thủy đậu tiêu mất.”Triệu phu nhân .

      Lục thị khẽ cau mày, “Cũng được, ta viết thư gửi về, qua hai tháng nữa sau.”

      Triệu phu nhân cười : “Vốn nghĩ Ngôn Ngọc có thể cùng các muội tới kinh đô, xem ra được rồi.”

       “Lệnh công tử cũng kinh đô?” Lục thị kinh ngạc hỏi, khóe mắt nhịn được liếc Tề Hoàn cái.

      Tề Hoàn phát ánh mắt của mẫu thân mình có chút hơi thất vọng, nàng chau mày, thi khoa cử là tháng năm, lúc này Triệu Ngôn Ngọc quả nên chuẩn bị kinh đô rồi, may là đồng hành, nếu , nàng cũng biết phải hao tổn bao nhiêu tinh thần để ứng phó với .

      "Tham gia khoa cử, hai ngày nữa là lên đường rồi." Triệu phu nhân .

       “Tương lai nhất định đỗ trạng nguyên.” Lục thị , nàng nhìn lầm, Triệu Ngôn Ngọc tuyệt đối phải vật trong ao, tương lai thành tựu nhất định là tầm thường.

      Triệu phu nhân cười cười: “Có thể đỗ Trạng nguyên hay cũng quan trọng, chỉ cần vui vẻ là được rồi.”

      Rảnh rỗi mấy câu, Triệu phu phải nhìn bệnh trạng của Tề Thụy, phát sau khi uống thuốc xong liền ngủ, nhiệt độ người cũng giảm, cười làm tất cả mọi người có thể yên tâm, đợi đứa tỉnh lại, uống thêm lần thuốc nữa, tạm thời ăn đồ nhiều dầu mỡ, ăn chút cháo trắng cùng mấy món thanh đạm là được rồi.

      Sau đó lại chỉ cho mọi người chú ý phương thức lây bệnh, lúc này mới cáo từ ra về.

      Lục thị bởi vì còn rất nhiều chuyện phải làm, nên giữ Triệu phu nhân ở lại ăn cơm.

      Triệu phu nhân sau khi rời , Lục thị lập tức trở về viết thư đem chuyện Tề Thụy bị bệnh cho Tề Chính Khuông, cũng đem hành trình dời lại hai tháng.

      Qua nửa tháng, tin tức từ kinh đô đến, Tề Chính Khuông Nhị phu nhân thay Lục thị quản gia, để Lục thị yên tâm, đợi Thụy huynh đệ khỏi bệnh trở lại kinh đô.

      Cứ như vậy, hành lí xếp lại lôi ra, hành trình hoãn lại.

      Bệnh thủy đậu của Tề Thụy được Triệu phu nhân chữa khỏi, những bọc nước cũng dần biến mất, tinh thần cũng tốt lên, Tề Hoàn nữ tử học đường, mà ngày ngày theo Triệu phu nhân học.

      Chuyện cũng qua hơn hai tháng, bệnh thủy đậu của Tề Thụy khỏi, Lục thị lần nữa chuẩn bị trở về kinh đô.

      Cuối cùng, trong trí nhớ của Tề Hoàn, ngày lên đường hồi kinh, họ còn phải gặp Dương Quân Nhu.....

      Dương Quân Nhu. . . . . . Tề Hoàn yên lặng nhớ tới tên của nàng, đáy mắt lạnh lùng.

      A lô, tại truyện này thiếu người edit. Nếu ai có hứng thú với bộ này có thể cmt bên dưới nhắn với mình để tham gia. Nhiều người ed có nhiều truyện để đọc hơn.
      tart_trung, susu, duyenktn18 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 52: Rời Cẩm Châu
      Edit : Py Siêu Nhân
      Beta : Tiểu Đông Tà

      Tề Thụy sau khi khỏi hẳn khôi phục lại bình thường, biết được bệnh của mình là Triệu phu nhân chữa, mang theo thành ý cùng Tề Hoàn đến Triệu gia, tự mình dập đầu tạ ơn Triệu phu nhân.

      Triệu phu nhân với Tề Hoàn : " Đứa Tề Thụy này rất hiểu chuyện nhân nghĩa với người khác, người như vậy sau này lớn lên nếu thay đổi, có thể thành nhân vật quan trọng."

      Tề Hoàn biết Triệu phu nhân vì sao muốn điều này với nàng, là vì quan tâm tới tương lai của mẫu thân có nhi tử hầu hạ dưới gối, có thể đem Tề Thụy đối đãi như con cái, cần lo lắng.

      Đối với Thụy đệ đệ.... Tề Hoàn trong lòng vẫn rất thích, mấy ngày nay nàng cũng nghĩ, sau khi trở lại kinh đô, muốn chuyện với mẫu thân chút, để cho Tề Thụy theo nàng, nàng biết, như vậy chẳng khác gì là đoạt con trai của Thu di nương, nhưng đây là vì tương lai của mẫu thân, mẫu thân cũng phải kiên quyết ích kỉ hung ác lần.

      Lần này hồi kinh, còn có Quan Lãng cùng các nàng, dĩ nhiên Quan Lãng muốn tìm Triệu Ngôn Ngọc, lúc Triệu Quan Ngọc đến kinh đô, Quan Lãng có ở thành Cẩm Châu, lần này vừa đúng có thể hộ tống tiểu sư muội, còn cảm thấy cao hứng.

      Tề Hoàn ngược lại nghĩ tới lần này có thể có Quan Lãng đồng hành, nghĩ thầm mặc dù vận mệnh an bài là chuyện, nhưng vẫn có chút hơi bất đồng.

      Triệu phu nhân tự mình tiễn bọn họ ra khỏi thành, lần này từ biệt, biết bao giờ mới có thể gặp mặt.

       " Sư phụ, người phải bảo trọng " trong tay Tề Hoàn cầm cái hộp gấm lớn, cái này là sư phụ mới đưa cho nàng, là kim châm có thể chữa bệnh, đặc biệt chế tác cho nàng.

       " Con cũng vậy, chiếu cố bản thân và mẫu thân ngươi tốt. " Triệu phu nhân vuốt vuốt tóc mai của Tề Hoàn, « Con là tiểu thư thông minh nhất mà ta từng gặp, đừng quên việc học trong sách thuốc."

      Tề Hoàn ngước mắt lên nhìn vị ân sư, cổ họng giống như bị nhét miếng bông, nghẹn ngào ra lời, kiếp trước của nàng trải qua quá nhiều thù hận, nàng vẫn chỉ là người, chưa bao giờ có người đáng tin tưởng để cho nàng dựa vào, thế nhưng lần này nàng quá may mắn, gặp được sư phụ, chẳng những dạy nàng y thuật, còn dạy nàng rất nhiều đạo lý, cả đời này, nàng thể quên được ân tình này.

      "Mau , chừng chúng ta rất nhanh gặp lại đấy." Triệu phu nhân cười .

      "Sư phụ, người tới kinh đô sao?" Tề Hoàn tràn đầy hi vọng hỏi.

       "Cái này cũng khó , nếu như điều kiện cho phép, nếu đến kinh đô, viết thư cho ngươi." Triệu phu nhân .

      Tề Hoàn biết Triệu Ngôn Ngọc về sau ở lại kinh đô, chừng sư phụ về sau cũng ở kinh đô, trong lòng thương cảm chia ly cũng phai nhạt chút, "Con ở kinh đô chờ sư phụ"

      Phất tay chào tạm biệt Triệu phu nhân, đám người Tề Hoàn rốt cuộc cũng lên đường hồi kinh.

       "Nếu như phải gặp được Triệu phu nhân, bệnh của ta còn biết lúc nào có thể khỏi, chuyến hôm nay, chẳng biết bao giờ mới có thể gặp lại." Lục thị tựa vào vách xe, nghĩ tới ở thành Cẩm Châu gần năm, may mắn nhất đúng là quen được với Triệu phu nhân, chẳng những chữa hết được bệnh cũ, nữ nhi cũng tôn nàng làm vi sư, trong lòng là luyến tiếc.

      Tề Hoàn an ủi Lục thị, "Mẫu thân, chừng sư phụ rất nhanh đến kinh đô, người đừng quên, Triệu công tử phải tham gia thi ở kinh đô sao? Nếu đỗ, sư phụ nhất định phải đến kinh đô."

      Lục thị nghe vậy cười tiếng, " đúng lắm, tam sư huynh của con nhất định có thể là Bảng Nhãn"

      Đúng vậy a, Triệu Ngôn Ngọc nhất định là Bảng Nhãn, hơn nữa danh tiếng ở kinh đô cũng , đến lúc đó nếu người ta biết nàng là sư muội của Triệu Ngôn Ngọc, khẳng định lại mang tới ít phiền toái.

      Xe ngựa từ từ ra cửa thành Cẩm Châu, Tề Hoàn nhịn được vén rèm cửa sổ lên quay đầu nhìn lại, năm qua, nàng mỗi ngày đều cố gắng để mình trở nên giống trước kia, hôm nay nàng bước đến bước ngoặc của con đường vận mệnh, biết cái gì chờ đợi nàng phía trước, chỉ hi vọng có thể thay đổi được điều gì đó, cần như bi kịch trước kia.

      Ít nhất, nàng biết tương lai xảy ra chuyện gì, như vậy, so với người khác nàng có nhiều cơ hội thay đổi hơn.

      "Tiểu sư muội, nỡ rời sao?" Quan Lãng cưỡi ngựa ở bên cạnh xe ngựa, cười hì hì nhìn Tề Hoàn.

      "Ừm, có chút nỡ." Tề Hoàn cười khổ gật đầu cái.

      Quan Lãng cười sang sảng , " sao, về sau thường trở lại là được."

      Tề Hoàn nhàn nhạt cười yếu ớt, kinh đô cách thành Cẩm Châu khá xa, sao có thể thường xuyên trở về đây được?

      Mắt thấy cửa thành càng ngày càng mơ hồ, Tề Hoàn buông rèm xuống, phỏng đoán còn bao nhiêu ngày nữa có thể gặp Dương Quân Nhu, nàng ôm hy vọng xa vời có thể tránh được Dương Quân Nhu, nếu vận mệnh an bài nhất định phải gặp.

      Xe ngựa lộc cộc về phía trước, Tề Hoàn nhắm mắt lại dựa vào vách xe, chờ xe ngựa dẫn nàng đến bước ngoặt của vận mệnh mình.

      Chạy được ngày, bọn họ cũng đến thành khác, vì phòng ngừa những phiền toái cần thiết, bọn họ nghỉ ngơi tại dịch quán trong thành.

      Hạ Trúc rất nhanh cho người sửa sang lại phòng cho tốt, mà Tề Hoàn có Bạch Hủy cùng Ân , tất cả mọi chuyện cũng được tiến hành gọn gàng ngăn nắp.

      Lục thị vốn muốn cho tiểu nha hoàn hầu hạ cuộc sống thường ngày của Quan Lãng, nhưng Quan Lãng lại mình phải là đại thiếu gia gì đó, cần nha hoàn chăm sóc, Lục thị cũng miễn cưỡng, nhưng vẫn cho người sửa soạn giường đệm cho Quan Lãng.

      Quan Lãng ở lại dịch quán bao lâu liền thân mình ra ngoài, bảo là muốn tìm hiểu trong thành.

      Tề Hoàn cùng Ân nửa năm học võ công, thân thể so với trước kia cường tráng ít, ngày hôm nay mệt nhọc như thế, cũng chỉ cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng tinh thần chưa, nàng bồi Lục thị dùng bữa tối, liến đến bên ngoài tiểu đình hóng gió.

      Tháng sáu khí trời bắt đầu nóng bức, đặc biệt phía nam bên này, nóng bức khó chịu, nhưng lúc này là hoàng hôn, ban đêm gió mùa hạ dẫn theo mưa phùn lạnh lẽo, thổi lất phất ở mặt, là thoải mái.

       "Tiểu sư muội, nhìn xem ta mang cho muội cái gì này?" Tề Hoàn lúc hưởng thụ trời mát ngày hè, thanh của Quan Lãng ở phía sau truyền đến.

      Tề Hoàn quay đầu nhìn lại, thấy khuôn mặt nụ cười sáng lạn, trong tay còn cầm bao giấy dầu.

      "Đại sư huynh, huynh đâu vậy?" Tề Hoàn cười hỏi.

      Quan Lãng ngồi xuống ghế đá đối diện Tề Hoàn, đem bao giấy dầu mở ra, « Ta bên ngoài dạo chút, mua cho muội cái này, gọi là bát tử cao, ta mới vừa thử qua, ăn rất ngon, ta mua cho ngươi cùng Tề phu nhân. »

      "Cám ơn đại sư huynh." Tề Hoàn cười , kêu Bạch Hủy cầm chút cho mẫu thân.

      "Cám ơn cái gì, đây cũng có gì." Quan Lãng dùng cây tăm trúc cắm khối đưa cho Tề Hoàn, "Đây là vị đậu đỏ, muội hãy thử xem."

      Tề Hoàn cười nhận lấy, nàng ở nhà là lớn nhất, chưa bao giờ biết đến cảm giác có ca ca là như thế nào, nhưng kể từ khi biết Quan Lãng, nàng mới mơ hồ có cảm giác được người ta coi là muội muội tệ.

      Mặc dù lúc đầu nàng hoài nghi Quan Lãng giả vờ trượng nghĩa cùng đơn thuần hồn nhiên, thể trách nàng nghĩ như vậy, trải qua chuyện như vậy, nàng khó tin người khác tính tình thiện lương, nhưng Quan Lãng tựa hồ rất thuần khiết, bọn họ từ gặp ít tranh đấu gay gắt của nhiều dạng người, có nhiều tâm kế cùng nghi ngờ như vậy, cảm thấy nàng là tiểu sư muội, cho nên đối tốt với nàng là chuyện đương nhiên, có nguyên nhân khác.

      "Đại sư huynh, tại sao huynh lại tham gia khoa cử ?" Tề Hoàn cắn miếng bát tử cao trắng trong suốt như tuyết, đôi mắt khẽ sáng lên, bánh này quá ngọt mà mùi thơm ngát, nhẵn nhụi trơn mềm, ăn ngon, "Bát tử cao này tệ."

        "Đúng vậy, ta ăn hơn mười cái rồi." Quan Lãng nghe Tề Hoàn ca ngợi, cười càng thêm vui vẻ, liền trở lại vấn đề của nàng,"Ta thấy đọc sách quá nhức đầu, thi cái khoa cử gì gì đó, để cho ta cầm bút viết chữ, ta tình nguyện cầm đao giết người."

      Tề Hoàn liền giận liếc cái,  " Huynh có thể khảo võ khoa mà, về sau cùng tam sư huynh văn võ, chẳng phải là Sở Hướng Vô Địch ( gì có thể địch nổi). "

      Quan Lãng nhíu nhíu mày, "Nếu trúng khảo lại phải ở triều đình làm Tiểu quan, ta thích cuộc sống giang hồ tiêu dao tự tại, làm trâu làm ngựa cho triều đình, ta mới mặc kệ."

      Ai có chí nấy, với tính tình của Quan Lãng, quả làm quan trong triều là thích hợp.

      Như cũ, truyện cần người edit, ai có hứng thú xin cmt ở bên dưới.

      30likes hoặc 20cmt post chương tiếp
      tart_trung, susu, duyenktn17 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 53: tránh khỏi
      Edit : Py Siêu Nhân
      Beta: Tiểu Đông Tà


      [​IMG]
      [​IMG]

      Quan Lãng đứng bên cạnh Tề Hoàn, lại phát giác trong mắt nàng có vẻ kinh dị, nhìn so với những dịch quán trước kia từng đặt chân hơn nhiều, chậc chậc ra tiếng, “ trách được những tên mọt sách kia ngày ngày ôm sách gặm đến chết, ra làm quan cũng rất hưởng thụ.”

      Nghe được lời này của , Tề Hoàn từ trong đau buồn liền thức tỉnh, cười , “Nếu như huynh muốn hưởng thụ loại cuộc sống này, tương lai theo tam sư huynh, tuyệt đối vinh hoa phú quý hưởng vô tận.”

      “Phi” Quan Lãng xì tiếng, “Tiểu tử thối kia tính khí rất quái dị, chút cũng tôn lão kính hiền (tôn kính người già và người có tài), cùng sống chung lâu ngày như vậy còn chưa bị làm cho tức chết, là mạng ta lớn lắm rồi” vốn muốn xưng lão tử, chỉ là tiểu sư muội giống người giang hồ thô lỗ như bọn họ, cho nên mới nhịn.

      Triệu Ngôn Ngọc nhìn bề ngoài ôn hòa, nội tâm yên tĩnh kiêu ngạo lạnh lùng, mà Quan Lãng lại là người đơn thuần chấp nhất, tính tình sảng khoái, hai người này ở chung môt chỗ, nhất định thường xuyên cãi vã, ý kiến hợp, nhưng cho dù là ai đều nhìn ra, hai người này tình cảm huynh đệ rất sâu nặng.

      Hạ Trúc chỉ huy bọn sai vặt đem cái rương xe ngựa mang xuống, sau đó đem xe ngựa mang đến chuồng ngựa trong dịch quán.

      Nghênh Hà đem lệnh bài đưa cho binh lính ngoài cửa xem qua, người binh lính kia vừa thấy là thẻ bài của Tề Gia ở kinh thành, lập tức vẻ mặt nghiêm nghị, cung kính thi lễ cái, “Tề phu nhân, mời vào bên trong, dịch thừa đại nhân phân phó chuẩn bị sương phòng.”

      Lục thị mặt mày đoan trang tao nhã mỉm cười, vịn Thu di nương vào dịch quán, những người khác theo đuôi phía sau .

      Tề Hoàn sắc mặt càng ngày càng nặng nề, ở trong lòng yên lặng đếm, nên vài bước, mới xuất nữ nhân nàng hận cả đời.

      Lúc bọn họ sắp vào sương phòng ở nội viện, quả nhiên ngoài đại môn truyền đến những tiếng ồn ào.

      Lục thị chỉ nhàn nhạt nhíu mày, cũng quay đầu lại, thẳng.

      “ ...Chúng ta chính là gia quyến của Dương đại tướng quân ở kinh đô, vì sao cho chúng ta vào dịch quán?” Đột nhiên, thanh bén nhọn vang lên, truyền đến tai Lục Thị cùng Tề Hoàn.

      Tề Hoàn lộ ra nụ cười khổ, vô cùng nhạt nhẽo.

      “Hạ Trúc, ngươi hỏi chút, có phải là người nhà của Dương Uy đại tướng quân?” Lục thị dừng bước, phân phó Hạ Trúc hỏi thăm bên ngoài.

      Tề Hoàn lên khoác tay Lục thị, nũng nịu , “Mẫu thân, người phải mệt mỏi sao ? Hay là về phòng nghỉ ngơi trước , người bên ngoài nếu là gia quyến của Dương đại tướng quân, như thế nào lại bị cự tuyệt ở ngoài cửa, chúng ta còn chưa cần trông nom chuyện như vậy.”

      Lục thị giọng , “Nếu là người nhà Đại tướng quân, chúng ta thể chào hỏi, phụ thân ngươi trước đây mấy lần muốn lôi kéo Dương đại tướng quân cũng có kết quả, hôm nay cơ hội rồi.”

      Tề Hoàn cảm thấy tia lửa giận bừng lên trong lòng, mẫu thân việc gì cũng vì Tề Chính Khuông mà suy nghĩ, ngay cả chuyện bên ngoài, người cũng lo cho quan hệ của , nhưng nghĩ tới người được bao nhiêu ? Sau khi bị Dương Quân Nhu mê hoặc, có nghĩ tới tình phu thê với người ? Đối với người có bao nhiêu thương tiếc đau lòng? Người đối với ý trọng tình thâm, nhưng đối với ngươi như thế nào?

      Những lời này Tề Hoàn ra miệng, chỉ có thể ở trong lòng im lặng hỏi.

      “Mẫu thân, người nghỉ ngơi trước, con nhìn chút, nếu là gia quyến của Dương đại tướng quân, con chào hỏi.” Tề Hoàn giọng khuyên.

      Nhưng vào lúc này, Hạ Trúc hỏi tin tức bước nhanh trở lại.

      “Phu nhân, bên ngoài là vị tiểu thư trẻ tuổi, là cháu của Dương đại tướng quân, lão gia muốn tới kinh đô tìm Dương đại tướng quân để nương tựa, nhưng đường ngân lượng bị trộm, cả lệnh bài cũng thấy, nên dịch thừa cho các nàng vào.” Hạ Trúc .

      Lục thị nhíu mày, “Có biết quê quán là nơi nào ?”

      là từ Khê Nam tới.” Hạ Trúc trả lời.

      “Dương Uy chính là người Khê Nam.” Lục thị gật đầu cái, xoay người muốn ra ngoài cửa.

      Tề Hoàn vội vàng ngăn nàng lại, giọng , “Mẫu thân, chỉ bằng cái này liền tin tưởng lời người khác sao, phải quá qua loa sao, bằng cho nữ nhi đảm nhiệm việc này, người cần gì phải tự hạ thân phận như vậy?”

      “Nha đầu này, tâm tư càng ngày càng nhiều nha.” Lục thị mỉm cười liếc Tề Hoàn cái, cũng để ý nữa.

      “Mẫu thân, tâm tư ở nơi này nhiều làm gì, qua hai ngày nữa chúng ta trở về nhà rồi, mấy ngày nay thân thể của người vì đường nên được tốt, nếu hảo hảo nghỉ ngơi, nào có tinh thần mà ứng phó với những người khác trong nhà?” Tề Hoàn trong lòng gấp gấp, dù thế nào cũng cố gắng để mẫu thân gặp Dương Quân Nhu.

      Nếu gặp Dương Quân Nhu là vận mệnh thể thay đôi, có thể tránh tiếp xúc chút cũng tốt.

      Lục thị vừa nghĩ tới sau khi về nhà phải đối mặt với ai, lại cảm thấy hai ngày nay chính mình rất mệt mỏi, sắc mặt chăm chú, hơi trầm ngâm, thể làm gì khác hơn là gật đầu, “Vậy con gặp lần , nếu là cháu của Dương Uy, nhất định phải ra tay giúp đỡ.”

      “Dạ, mẫu thân” Tề Hoàn thở phào nhõm, “Hạ Trúc, Nghênh Hà, mau đỡ phu nhân nghỉ ngơi

      Liền sai Trầm Hương bọn họ đến sương phòng, Tề Hoàn chỉ mang theo Bạch Hủy ra ngoài cửa, Quan Lãng tự nhiên muốn làm mấy chuyện, cũng cùng họ ra ngoài.
      Last edited by a moderator: 13/8/14
      tart_trung, duyenktn1, truth2056 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 54: Dương Quân Nhu xuất
      Edit : Py siêu nhân
      Beta: Tiểu Đông Tà

       “Tiểu sư muôi, người bên ngoài kia muội có quen biết sao?” Quan Lãng thấy chỉ có mình Bạch Hủy theo, mới mở miệng nghi ngờ hỏi Tề Hoàn.

      Tâm Tề Hoàn chợt lạnh, nghiêng đầu khẽ chớp mắt, “ biết, đại sư huynh cớ sao lại ra lời như thế?”

      Quan Lãng gãi gãi cái trán, cười , “Ta thấy muội tựa như muốn Tề phu nhân gặp người kia, cho nên cho tằng ngươi biết người kia.”

       “Muội chỉ muốn mẫu thân quá mệt mỏi mà thôi.” Tề Hoàn cúi đầu, thanh nhàn nhạt .

       “Cũng đúng, nếu biết sao lại muốn gặp mặt, tiểu sư muội, ta xem chút trong Lâm Xuyên này có gì hay , rồi mua cho muội chút đồ.” Quan Lãng cười sang sảng hì hì .

      Mỗi lần đặt chân đến nơi, Quan Lãng cũng ra ngoài chạy vòng, lúc đầu Tề Hoàn chỉ nghĩ là do ham chơi, sau mơ hồ biết được, ra gặp người của Quan gia trang, Quan gia trang cơ sở buôn bán cơ hồ trải rộng cả Đại Chu, Quan Lãng làm thiếu chủ, ngang qua, xem xét chút cũng là việc nên làm.

       “Được, vậy huynh cẩn thận chút.” Tề Hoàn , nhìn bóng dáng của Quan Lãng nhanh chóng biến mất ở cổng, những binh sĩ giữ cửa sợ rằng cũng thấy có ai từ bên trong ra ngoài.

      Tề Hoàn tới cửa lớn, còn chưa bước ra khỏi cửa, liền nghe thấy thanh bén nhọn của nữ tử, “Dịch thừa đại nhân, nô tỳ nhiều lần, tiền tài cùng thẻ bài của chúng ta bị trộm, cho nên có cách nào chứng minh thân phận, nhưng chúng ta là gia quyến của Dương đại tướng quân, trong xe đúng là tiểu thư của chúng ta....”

       “Nếu có thẻ bài, khách sạn nghỉ ngơi, dịch quán chỉ tiếp nhận quan viên cùng gia quyến có thẻ bài.” Dịch thừa lại lần nữa lạnh lùng cự tuyệt, còn muốn thỉnh an Tề phu nhân, ngờ binh sĩ giữ cửa có gia quyến của Dương tướng quân đến, đáng tiếng thấy thẻ bài, đành phải ở đây giải quyết phiền toái.

       “Dịch thừa đại nhân phải như thế nào mới tin thân phận của tiểu nữ đây?” Trong chiếc xe ngựa mộc mạc truyền ra thanh nhu thuận em ái, thanh mềm mại dễ nghe, tựa như kiều oanh hót, tựa như sông nước hữu tình, cảm giác rất thoải mái.

       Thanh này. . . . . . Tề Hoàn con mắt sắc trầm xuống, đứng ở cửa vừa nhìn chiếc xe ngựa kia.

      Bạch Hủy ngẩng đầu nhìn Tề Hoàn cái, trong lòng hơi ngạc nhiên, nàng lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt tiểu thư bi thương và nặng nề như vậy, chẳng lẽ tiểu thư biết người ở trong xe ngựa sao?

      Dịch thừa nghe thấy tiếng dịu dàng liền khách khí, sắc mặt hòa hoãn chút, “ phải là ta thể thông cảm, chúng cũng chỉ nhìn thẻ bài mà làm việc.”

      Tấm màn xe màu xanh dương dày cộm nặng nề đột nhiên được bàn tay bé trắng nõn mềm mại như xương vén lên, lộ ra gương mặt xinh đẹp thoát tục, lông mày lá liễu mắt sáng, sống mũi khéo léo, miệng như nụ hoa đào mềm mại đỏ thắm, hai má tròn trịa, vị đại mỹ nhân hiếm thấy.

      Tề Hoàn con ngươi khẽ co lại, nhìn chằm chằm vào Dương Quân Nhu.

      Nàng từng thích Dương Quân Nhu... Bởi vì nàng ta dịu dàng và khéo hiểu lòng người, bởi vì nàng ta mỹ lệ nhưng rất khiêm tốn, nàng từng xem Dương Quan Nhu như đối tượng để học tập, coi nàng ta như tỷ tỷ của mình, mẫu thân càng thêm thích nàng, nhưng, cuối cùng mẫu thân chết trong tay Dương Quân Nhu...

      Dương Quân Nhu chính là dùng dịu dàng và mỹ lệ làm vũ khí, đưa nàng và mẫu thân đến địa ngục.

       “Dịch thừa đại nhân, ngân lượng của tiểu nữ bị trộm, nếu có bán sạch đồ trang sức cũng thể ở khách sạn, mong rằng đại nhân có thể dàn xếp, Dương đại tướng quân đúng là thúc thúc của tiểu nữ, nếu đại nhân chịu dàn xếp, ngày sau tiểu nữ nhất định báo đáp người.” Dương Quân Nhu cùng nha hoàn thi lễ với dịch thừa đại nhân, giọng .

      Nữ tử này cử chỉ hào phóng đoan trang, chẳng lẽ là cháu của Dương đại nhân ? Dịch thừa trong lòng thầm nghĩ, ánh mặt lại nhìn Dương Quân Nhu eo thon, dáng người yểu điệu liếc mắt nhìn.

      Nha hoàn bên cạnh Dương Quân Nhu vừa thấy ánh mắt bỉ ổi của dịch thừa, lập tức quát lớn, “Tên dịch thừa nho cũng dám vô lễ với tiểu thư nhà ta như vậy, nếu phải thẻ bài của chúng ta bị trộm, nào đến nỗi phải cùng ngươi nhảm như vậy, đợi sau này chúng ta trở về kinh đô, nhất định phải để cho Nhị lão gia nhà chúng ta giáo huấn ngươi có mắt.”

      Dịch thừa mặc dù có phẩm cấp, nhưng quan viên đối với bọn họ cũng hiếm khi ít ăn to lớn, đặc là dịch thừa ở Lâm Xuyên, lần đầu tiên bị nha hoàn mắng chửi, mặt đỏ lên, giận đến phẫn nộ, “Ta dựa theo quy củ làm việc, ai dám ta làm sao?”

      “Dịch thừa đại nhân. . . . . .” Dương Quân Nhu bước lên trước, còn muốn tiếp tục cầu cạnh.

      “Cái gì cần đều rồi, có thẻ bài thể vào, đây là quy củ” dịch thừa lớn tiếng kêu lên.

      Nếu là kiếp trước, lúc này mẫu thân đứng ra thay Dương Quân Nhu chuyện, nhưng Tề Hoàn lại do dự, nàng muốn bước ra giúp đỡ, muốn mẫu thân và Dương Quân Nhu này có bất kì cơ hội nào gặp mặt.

      “Tiểu thư. . . . . .” Bạch Hủy giọng với Tề Hoàn.

      Coi như nàng giúp Dương Quan Nhu, mẫu thân biết, nếu như mẫu thân hỏi, nhìn Dương Quân Nhu giống cháu của Dương Uy, cho dù về sau có gặp mặt ở kinh đô, mẫu thân cũng trách nàng.

      Cứ để mẫu thân trách mắng cũng tốt, còn hơn là dẫn sói vào nhà.

      “Chúng ta trở về thôi” Tề Hoàn giọng , xoay người vào dịch quán.

      Bạch Hủy sửng sốt, vội vàng theo.

      “Tiểu thư, phu nhân phải phải giúp người nọ sao?” Bạch Hủy theo sau lưng Tề Hoàn, giọng hỏi.

      Tề Hoàn cười nhạt, “Nếu thẻ bài của nàng thấy, vừa có đồ chứng minh thân phận, ta làm sao giúp được nàng? Dịch thừa mới vừa rất ràng, tất cả nhìn thẻ bài mà làm việc.”

      Nhưng mà, Tề Hoàn hề biết, lúc nàng xoay người vào, Dương Quân Nhu chợt nhìn bóng lưng nàng cái, sau đó lấy ra thư của Dương Uy, rốt cuộc làm dịch thừa tin tưởng, nàng là cháu ruột của Dương Uy.

      Tề Hoàn đến phòng của Lục thị, lấy cớ nghĩ ra, Lục thị chỉ than tiếng, thêm gì nữa, mẫu nữ hai người sau khi dùng qua bữa tối, Lục thị liền để Tề Hoàn cũng trở về phòng nghỉ ngơi.

      Từng dãy sương phòng trong dịch quán, cũng có ngăn viện, Tề Hoàn lúc ra, liền nhìn đến thấy người mới gặp ở bên ngoài là nha hoàn bên cạnh Dương Quân Nhu bưng khay màu đỏ hành lang.

      Tề Hoàn vốn tươi cười. khóe miệng nhất thời cứng lại, Dương Quân Nhu. . . . . . Còn có thể vào?

      Đúng vậy, Dương Quân Nhu là ai chứ, làm sao dịch thừa nho có mà ứng phó được? Nàng thực phải quá ngây thơ rồi sao, cho là chỉ cần ngăn cản mẫu thân ra tay giúp đỡ, tất cả giống trước.

      Rốt cuộc vẫn phải gặp mặt...Quả nhiên thể quá khinh thường nữ nhân này, nếu họ còn có cơ hội bị hại nhiều.

      Tề Hoàn nhìn về hướng phòng của Dương Quân Nhu, đáy mắt thoáng qua vẻ kinh dị, mặt thay đổi trở về phòng của mình.
      tart_trung, susu, duyenktn19 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :