1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 386: Cắt lưỡi
      Tề Hoàn giao Bảo Nhi cho bà vú, bảo nàng dẫn Bảo Nhi , chỉ là Bảo Nhi chơi cao hứng, ở đâu cam lòng rời , tại trong ngực bà vú vui giang hai cánh tay về phía Tề Hoàn, muốn Tề Hoàn ôm bé, trong miệng còn kêu y y nha nha, giống như Tề Hoàn ôm bé, bé bắt đầu khóc lớn.

      "Thôi, ta ôm , các ngươi xuống trước." Tề Hoàn lâu như vậy có cùng nữ nhi chỗ, hôm nay vất vả Bảo Nhi nguyện ý thân cận với nàng, nàng cam lòng làm cho Bảo Nhi mất hứng, ôm Bảo Nhi từ tay bà vú, rồi đuổi mọi người trong phòng, mang theo Bạch Hủy ra bên ngoài đón Tề lão thái gia tiến đến.

      "Tổ phụ, sao ngài tới rồi?" Tề Hoàn trong tay ôm Bảo Nhi tiện hành lễ, chỉ khom gối chút, cười với Tề lão thái gia .

      Tề lão thái gia nheo mắt nhìn nàng "Nghe ngươi bệnh phải ra cửa, cho nên mới xem chút, tiểu bảo lớn như vậy."

      Bảo Nhi sợ lạ, huống chi trong khoảng thời gian Tề Hoàn có ở đây, Triệu phu nhân thường xuyên mang bé Tề gia, gặp Tề lão thái gia nhiều lần, bé cười khanh khách đưa tay chút níu lấy chòm râu Tề lão thái gia, hai mắt cười đến híp thành đường ngang.

      "Ai da, lại nắm râu ria." Tề lão thái gia bị đau o o kêu to, nhưng có kéo tay Bảo Nhi ra, chỉ là cố làm ra vẻ tức giận nháy mắt ra hiệu, chọc cho tiểu bảo cười đến càng thêm vui vẻ.

      Tề Hoàn lại là lần đầu tiên nhìn thấy Bảo Nhi nghịch ngợm như vậy, gấp rút bắt tay khác còn muốn vươn về phía Lão thái gia "Bảo Nhi, thể bắt râu ria tằng tổ phụ."

      Hai cánh tay Bảo Nhi đều bị Tề Hoàn kéo trở lại, động cũng thể động chút, tức giận khóc lên.

      "Tiểu bảo ngoan ngoãn, râu ria tằng tổ phụ cho ngươi bắt, khóc khóc." Tề lão thái gia hung hăng trừng mắt nhìn Tề Hoàn cái, còn tự mình đưa râu mép của mình đến trong tay Bảo Nhi, lời dụ dỗ.

      Tề Hoàn có chút kinh ngạc "Tổ phụ, ngài đây cũng quá cưng chiều bé, vạn nhất Bảo Nhi tóm mất râu ria ngài làm sao bây giờ?"

      "Mất mất, râu ria mà thôi." Tề lão thái gia cho là đúng .

      Nếu Lão thái gia như vậy. Tề Hoàn đành phải thôi, mời ông vào trà sảnh.

      Mới vừa ngồi xuống, tiểu bảo lập tức liền leo đến ngồi đùi Lão thái gia, cùng lão nhân gia chơi tiếp.

      "Tổ phụ. Ngài cần gì chính mình đến chuyến, có chuyện gì sai người đến với con tiếng là được." Tề Hoàn tự mình dâng trà cho Tề lão thái gia, trong miệng lời oán hận.

      có ai quan tâm thân thể Tề lão thái gia hơn Tề Hoàn.

      Ngón tay Tề lão thái gia bị Bảo Nhi cầm lấy, có cách nào tiếp nhận chén trà, chỉ là nhìn vào chén trà xanh thấp giọng "Nếu cáo ốm, tự nhiên bộ dạng phải có bệnh. Ta đường đến, chứng kiến ít người nên tại chung quanh đây xuất , ngươi coi chừng chút."

      "Tổ phụ..." Tề Hoàn tức cười, Lão thái gia quả nhiên là cái gì cũng biết.

      Nhưng càng hận chính là, chung quanh Triệu gia bị giám thị.

      "Vài ngày trước ta mới nhận được tin tức Tam thúc ngươi trở về." Tề lão thái gia ra " rốt cục thành cái lãng tử."

      Lời Tề lão thái gia lúc này, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng mà trong loại bình tĩnh này lại lộ ra tia cam lòng.

      Chứng kiến bộ dáng Tề Chính Thanh hôm nay như vậy. Trong lòng Tề gia ai cam tâm, ràng có thể bước lên mây, ràng trọn đời lưu danh. Lại giải thích được bị bán đứng thành quân bán nước, dùng tính mạng đổi về tôn nghiêm, vẫn chiếm được trong sạch, loại thống khổ này bao nhiêu người có thể hiểu được?

      Tề Hoàn gặp qua Tề Chính Thanh tuyệt vọng, cho nên nàng so với bất luận kẻ nào cũng biết trong lòng khổ.

      Mà tạo thành hết thảy, đều là người lợi dụng Tề gia hoàn toàn xong, qua sông rút ván.

      "Tổ phụ, Tam thúc trở lại." Tề Hoàn .

      Tề lão thái gia cười ha ha "Hôm nay ta cái gì đều nhìn thấu, cái gì trung thần. Cái gì danh tiếng, đều là nhất thời, người trọng yếu nhất sống được tự tại có tôn nghiêm, tôn nghiêm phải là người khác cho, là cuộc sống chính mình trải qua chính mình mong muốn nhất, đó chính là tôn nghiêm."

      "Tổ phụ. Ta cam lòng." Tề Hoàn .

      Nàng rất cam lòng, nàng thậm chí muốn như đời trước, bỏ hết mọi báo thù.

      "Ta cũng vậy rất cam lòng." Tề lão thái gia "Nhưng rất nhiều chuyện phải là cam tâm có thể làm, phải cân nhắc rất nhiều hậu quả, nếu như lúc trước biết liên lụy các ngươi, ta tình nguyện... A Hoàn, kinh đô là nơi thị phi, ở lâu vô ích."

      Tề Hoàn "Chuyện của con quan hệ đến tổ phụ ngài."

      Tề lão thái gia nhìn nàng " liên quan nguyên nhân gì, bệ hạ ra tay, đó chính là có quan hệ với Tề gia."

      "Tổ phụ, ngài đừng nhúng tay chuyện của con như vậy." Tề Hoàn muốn Lão thái gia tuổi tác cao còn vì chuyện của nàng mà lao lực, lập tức bày tỏ suy nghĩ tự mình giải quyết.

      "Ngươi nghĩ làm như thế nào?" Tề lão thái gia hỏi.

      Tề Hoàn gì, nàng biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ muốn bước tính bước, chờ Triệu Ngôn Ngọc trở lại sau.

      "Tề gia là trăm năm thế gia, thời điểm có Đại Chu có Tề gia, chúng ta so với Mộ Dung gia và Tống gia càng thêm thâm căn cố đế, chỉ vì tránh hiềm nghi, các chi khác liên tục ra ngoài sinh sống, qua nhiều năm như vậy, mọi người trong Tề gia trải qua cuộc sống bình thản, an phận để những người khác cho rằng Tề gia là bánh bao mềm nghĩ bóp thế nào liền bóp như thế, A Hoàn, Tam thúc ngươi trở lại, ngươi cũng cần tái sợ hãi, nên làm cái gì làm cái đó." Tề lão thái gia ôm Bảo Nhi đứng lên, tuổi già sức yếu thân thể phảng phất thoáng cái cao lớn lên, con mắt phát ra nhuệ khí che kín dấu vết năm tháng tang thương lâu.

      Tề Hoàn kinh ngạc nhìn Tề lão thái gia.

      " nghĩ ép nhà chúng ta diệt vong, muốn Tề gia hoàn toàn mất lực ảnh hưởng tại Đại Chu, vậy cũng phải lão phu đáp ứng mới được." Tề lão thái gia ra.

      Tề gia tại Đại Chu đến tột cùng còn có thế lực gì, Tề Hoàn chút cũng ràng lắm. Đời trước... Thời điểm nhà Tề Chính Khuông bị tịch thu gia sản và chém đầu, căn bản có liên lụy đến người nhà bên ngoài khác tại kinh đô kia, đáng tiếc nàng khi đó chú ý đến, có lẽ sau khi nàng chết lại chuyện gì phát sinh đây?

      "Nương... Nha nha..." Nửa ngày có người cùng nàng chơi Bảo Nhi rốt cục vui kêu to lên.

      ...

      ...

      Triệu Ngôn Ngọc áp tải tù binh Tháp Tang hồi kinh, đoạn đường về hướng Bắc này, miệng Tháp Tang đều bị đút vải rách, để cho ra chữ.

      Nhưng cũng thể cho ăn uống, thời điểm bỏ vải rách xuống, chỉ cần có cơ hội , Tháp Tang nhất định mắng to Triệu Ngôn Ngọc, còn Triệu Ngôn Ngọc bị cắm sừng.

      Mọi người đều biết thê tử Triệu Ngôn Ngọc từng mất tích đoạn thời gian, sau khi bắt được Tháp Tang, mới biết được Tề Hoàn là bị Tháp Tang giam lỏng.

      Bị người Đông Hồ tàn bạo có nhân tính giam lỏng, rất nhiều người nhớ tới Xích Cương thành lúc trước bị người Đông Hồ phá thành mà vào, dân chúng bị cướp đoạt, các nữ nhân bị bắt cường bạo, chẳng lẽ Tề Hoàn tránh được vận mệnh như vậy? Đừng quên, Tháp Tang là có thâm cừu đại hận với Triệu Ngôn Ngọc.

      Rất nhiều binh lính dám hiển nhiên nghị luận chuyện này, nhưng xì xào bàn tán luôn có.

      Triệu Ngôn Ngọc biết coi như mình hạ lệnh cho phép trong quân đàm luận chuyện Tháp Tang hưu vượn cũng vô dụng, chỉ có thể tiếp tục mặt thay đổi thẳng về phía Bắc.

      Tháp Tang hãm hại Tề Hoàn như vậy, phải là tức giận, quả thực nghĩ kiếm giết chết vương bát* kia.

      * vương bát: con rùa

      Nhưng bây giờ cái gì cũng thể làm.

      Ninh Triều Vân theo hồi kinh cũng có tĩnh lạnh như , chỉ cần nghe được có người nghị luận về Tề Hoàn bị Tháp Tang... liền đem những binh sĩ bể miệng kia bắt lại, quân pháp xử trí, giết gà dọa khỉ, cố gắng đem chuyện này bóp chết tại trong miệng tất cả người.

      Sắp đến kinh đô, Ninh Triều Vân tự mình đưa thức ăn cho Tháp Tang.

      Vải rách trong miệng Tháp Tang mới vừa lấy ra, lập tức lớn tiếng kêu lên "con rùa đen lông xanh Triệu Ngôn Ngọc kia dám tới gặp ta sao? Kêu tới gặp ta!"

      Ninh Triều Vân hai lời, thanh chủy thủ ngắn cắm vào trong miệng Tháp Tang.

      Chủy thủ vẫn còn ở trong bao, cũng hù dọa Tháp Tang thân mồ hôi lạnh.

      "Có phải muốn ta cắt bỏ đầu lưỡi của ngươi rồi đút ngươi hay ?" Ninh Triều Vân lạnh giọng hỏi.

      "Ninh thế tử!" Từ Cẩm Dương vội vàng ngăn cản " thể giết ."

      Tháp Tang bây giờ còn chưa thể giết, là tù binh, vẫn là vương tử Đông Hồ, là lợi thế trọng yếu Đại Chu lấy ra đàm phán, nếu có thể giết, hỗn đản này sớm bị chết thể chết lại.

      Ninh Triều Vân lấy chủy thủ ra từ trong miệng "Hôm nay giết ngươi, phải chúng ta dám, là thời điểm chưa tới, nhưng nếu như ngươi chọc mao chúng ta, lập tức giết ngươi."

      "Ta Triệu Ngôn Ngọc, mắc mớ gì tới ngươi." Tháp Tang lắc lắc cái cằm, phẫn nộ hỏi.

      "Ngươi nếu như còn dám vu tội tiểu Triệu đại nhân, ta khiến ngươi so với chết càng khó chịu." Ninh Triều Vân .

      Tháp Tang cười ha ha "Nguyên lai là tên khốn kiếp ngấp nghé thê tử người khác."

      "Ngươi đây là bức ta ra tay?" Ninh Triều Vân cả giận .

      "Ngươi dám ?" Tháp Tang đắc ý hỏi, lớn lối ngồi xuống ăn cơm "Ta chính là thượng nữ nhân của Triệu Ngôn Ngọc, chính là cho Triệu Ngôn Ngọc bị cắm sừng, vậy như thế nào? Các ngươi dám như thế nào? Triệu Ngôn Ngọc lại dám như thế nào?"

      "Ta đây cho ngươi biết, ta có dám đối với ngươi như thế nào hay !" thanh Triệu Ngôn Ngọc như hàn băng ngàn năm từ phía sau bọn họ truyền đến, chờ mọi người phản ứng, tới bên cạnh Tháp Tang, tay chế trụ cằm của , tay đoạt lấy chủy thủ trong tay Ninh Triều Vân, rút ra khỏi vỏ, hàn quang chợt lóe, máu tươi văng ra.

      Tháp Tang che miệng kêu to.

      mặt bàn, có đoạn nhuộm máu tươi mềm mịn.

      Triệu Ngôn Ngọc cầm chủy thủ cắm vào đuôi ngón tay non mềm "Về sau ngươi lời ta thích nghe, ta liền cắt mảnh đầu lưỡi của ngươi, cho đến khi đầu lưỡi của ngươi bị cắt mất mới thôi."

      nhẫn nại mỗi người đều dùng xong, Triệu Ngôn Ngọc có thể nhịn đến bây giờ giết Tháp Tang, rất dễ dàng.

      Nhưng màn máu tanh này so với giết Tháp Tang càng làm cho người ta cảm thấy kinh hãi.

      Từ Cẩm Dương nhịn được sờ sờ miệng của mình, mẹ, Triệu Ngôn Ngọc này thoạt nhìn lịch , ra tay ác độc như thế.

      Ninh Triều Vân lại càng ra lời, vốn còn muốn mắng Triệu Ngôn Ngọc là tên hèn nhát, nghĩ tới người ta ở đâu là tên hèn nhát, dám ra tay, là sợ mình ra tay quá nặng giết Tháp Tang ...


      Tháp Tang che miệng, tay đầy máu tươi, oán độc nhìn Triệu Ngôn Ngọc, vẻ mặt kia cơ hồ là muốn xé xác .

      Triệu Ngôn Ngọc ném chủy thủ xuống đất "Tìm quân y cầm máu cho , cần lại nhét vải vào miệng , muốn cái gì liền cái đó, ta xem đầu lưỡi của có thể làm cho ta cắt mấy lần."

      Quá độc ác! Mọi người lãnh hít hơi.

      Điên rồi mới trêu chọc Triệu Ngôn Ngọc, đám người Từ Cẩm Dương đồng tình nhìn về phía Tháp Tang.


      tart_trung, Yoolirm Park, Tôm Thỏ5 others thích bài này.

    2. Huỳnh Thượng Hỷ

      Huỳnh Thượng Hỷ Active Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      204

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Triệu ngôn ngọc giữ nguyên lòng tin đối với Tề Hoàn ko nhỉ? nếu biết dc Hoàng thương muốn giết Tề Hoàn làm sao để cứu dc TH đây? Ta sợ Th ko chờ dc TNN ông hoàng thượng xử trí trước rồi. ngóng chương mới a~~~

    4. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 387: Lôi công công
      Tề lão thái gia đến chỗ Tề Hoàn phen xong, ở lâu, mang theo Hải thúc ly khai.

      Nhìn bước chân Lão thái gia thong thả tập tễnh, bóng lưng vẫn như cũ cao lớn, biết như thế nào hốc mắt dâng lên cổ lệ nóng, Tề Hoàn cảm giác mình rốt cục cần lại lo lắng hãi hùng, bởi vì sau lưng nàng có đủ lực lượng bảo vệ nàng.

      Triệu phu nhân đợi sau khi Tề lão thái gia rời mới xuất , nàng biết tổ tôn người ta nhất định là có chuyện muốn cho ngoại nhân nghe được, cho nên tới quấy rầy.

      "Nương." Tề Hoàn nhìn Triệu phu nhân mỉm cười, trong mắt nước mắt bị gió làm "Ta cần giả bộ bị bệnh."

      "Lão thái gia có biện pháp?" Triệu phu nhân kinh ngạc hỏi, nghĩ thầm nếu như Tề lão thái gia có biện pháp bảo vệ tôn nữ của mình, sao lúc trước lại bảo vệ nhi tử của mình.

      Tề Hoàn cười "Tổ phụ vẫn là ngọn núi lớn của Tề gia chúng ta, nếu người sao, chúng ta tự nhiên cái gì cũng sợ."

      Triệu phu nhân " như vậy, cũng cần phải đóng cửa từ chối tiếp khách."

      Trong hoàng cung, hoàng đế bệ hạ đối với nhất cử nhất động của Tề Hoàn tuy hoàn toàn minh bạch, nhưng chuyện Tề Hoàn giả bộ bệnh ra khỏi cửa, tự nhiên là ràng.

      Hiển nhiên, chuyện ở nửa đường phái người ám sát Tề Hoàn bại lộ.

      "Lôi công công, ngươi hầu hạ trẫm bao nhiêu năm?" Hoàng đế gọi Lôi công công đến bên cạnh, hai tay khô gầy từng phát từng phát gõ lên tay vịn ghế bành, mu bàn tay thình lình dài khắp điểm lấm tấm.

      Đó là già nua dấu vết.

      Trong ngự thư phòng phảng phất có cổ hương vị mục nát, Lôi công công cúi đầu, hèn mọn trả lời "Lão nô hầu hạ bệ hạ có hai mươi năm."

      "Trẫm phi thường tín nhiệm ngươi, đem chuyện Tề Hoàn giao cho ngươi, trẫm là tối yên tâm, ngươi hôm nay lại làm cho trẫm thể nào an tâm.” Hoàng đế xong, mãnh liệt ho khan vài tiếng, cổ họng phát ra thanh thầm .

      Lôi công công ánh mắt bất động, chỉ là đầu vùi thấp hơn "Lão nô hành bất lực, mong bệ hạ thứ tội."

      "Ngươi rất đồng tình nữ tử kia?" thanh Hoàng đế nghe ra tức giận.

      "Tiểu Triệu phu nhân làm người lương thiện dễ thân. Thái hậu phi thường thích nàng." Lôi công công ra.

      Hoàng đế " cần phải đưa thái hậu tới dọa trẫm, nếu trẫm ra quyết định kia, đó chính là mặc kệ bất luận kẻ nào đều thể thay đổi. Nếu như thái hậu còn đời, bà đồng tâm giống như cùng ta ."

      "Tiểu Triệu đại nhân cũng cách nào làm bệ hạ thay đổi sao?" Lôi công công muốn phản kháng hoàng đế bệ hạ, nhưng chính là nhịn được muốn mở miệng hỏi.

      "Vì giang sơn trẫm, Tề Hoàn thể lưu, ngươi cũng biết." Hoàng đế .

      Lôi công công cách nào đồng ý lời vị hoàng đế này "Thái tử điện hạ trạch tâm nhân hậu, làm người ngay thẳng. Tề Hoàn là thê tử của đại thần, dù cho điện hạ nhiều tâm hơn, cũng thay đổi cái gì."

      "Trẫm qua, tính tình Đức Thừa vô cùng giống ta, cho nên trẫm biết tương lai Đức Thừa như thế nào." Hoàng đế .

      "Bệ hạ làm như thế nào?" Lôi công công hỏi.

      Hoàng đế trầm mặc chút, chậm rãi mở miệng "Trẫm tiếc hết thảy lấy được nữ nhân mình muốn, Đức Thừa cũng như thế."

      Đây chỉ là hiểu lầm. Chưa chắc phát sinh, cho dù thái tử điện hạ đối với Tề Hoàn nhớ mãi quên, đó cũng là điện hạ bên tình nguyện. Quản Tề Hoàn chuyện gì? Chỉ bởi vì thân phận thái tử điện hạ tôn quý hơn Tề Hoàn, cho nên Tề Hoàn nhất định phải chết sao?

      Lôi công công phát thân và tâm mình lập tức mệt mỏi.

      " cần lại làm cho trẫm thất vọng." Hoàng đế "Ngươi có thể bảo vệ nàng trở lại kinh đô thế nào, chẳng lẽ cho rằng như vậy trẫm dừng tay, lúc Triệu Ngôn Ngọc chưa có trở về trước, giải quyết tình."

      "Nếu Tiểu Triệu đại nhân biết rồi, chỉ sợ như bệ hạ mong muốn, tương lai trở thành trợ thủ đắc lực của điện hạ." Lôi công công hi vọng hoàng đế bệ hạ có thể thu hồi cái quyết định này.

      Hoàng đế cho là đúng "Trẫm đền bù tổn thất Triệu Ngôn Ngọc, kiều thê mỹ thiếp. Vinh hoa phú quý, Tề Hoàn sao có thể so sánh được."

      Nếu Tề Hoàn so ra kém những thứ này, thái tử điện hạ sao lại đối với nàng chấp niệm quên, bệ hạ ngài sao lại hạ sát thủ với nàng?

      Lôi công công cái gì cũng chưa , quỳ xuống thi lễ cái, rời ngự thư phòng.

      thể xác và tinh thần mệt mỏi. Cước bộ trầm trọng, từng bước dấu chân, eo thon dần dần thẳng tắp, nhìn hoàng cung này.

      Ở chỗ này, sinh sống hơn hai mươi năm, cho tới bây giờ khắc cảm thấy hoàng cung này nguyên lai rét lạnh tịch mịch như vậy, ở chỗ này người bị chết có nhiều lắm.

      Tống hoàng hậu, tiểu Tống hoàng hậu, Mộ Dung quý phi... Thái tử trước, Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử...

      Cuối cùng là thái hậu.

      Tất cả đều là thân nhân hoàng đế bệ hạ, đều là trực tiếp hoặc gián tiếp giết chết, coi như là thái hậu, đều là bị kiện kia của Tứ hoàng tử liên lụy.

      Quý nhân quá quen thuộc đều chết hết.

      Vậy tự nhiên cũng nên theo hầu hạ, lưu lại trong hoàng cung tham sống sợ chết có ý gì.

      Đêm đó, Lôi công công tự vận trong phòng của mình.

      Hoàng đế biết được tin cái chết của , phẫn nộ giết chết tại chỗ hai tiểu thái giám hầu hạ Lôi công công.

      ...

      ...

      Lôi công công chết truyền tới trong tai Tề Hoàn, Tề Hoàn giật mình hồi lâu.

      Hai ngày trước còn hảo hảo người, làm sao lại chết?

      Là vì giết mình, bị hoàng đế thầm xử tử à? Tề Hoàn đoán rằng, đối với vị quý nhân trong nội cung kia càng thêm cảm thấy phẫn nộ cùng chán ghét.

      Nàng rất bi thương, vì Lôi công công, nàng tự nhiên biết lúc trước Lôi công công và nàng cùng xe hồi kinh cũng là vì bảo vệ nàng.

      Tề Hoàn tìm Tề lão thái gia, đem tin tức Lôi công công qua đời cho ông biết.

      Tề lão thái gia sớm biết chuyện này, ông bảo Tề Hoàn cần kinh hoảng, nên làm gì vẫn là làmđó, nếu Lôi công công là chính mình muốn chết, vậy hẳn là cũng có cái gì hối hận.

      Hoàng đế bởi vì Lôi công công chết giải trừ sát tâm với nàng.

      Triệu Ngôn Ngọc phải trở về ngay, Tề Hoàn càng ngày càng nguy hiểm.

      Nhưng có lời trước kia của Tề lão thái gia, Tề Hoàn đối với sinh tử của mình có sợ hãi như vậy.

      Về đến nhà, quản thái tử điện hạ ở tiền thính, Triệu phu nhân tiếp kiến.

      Triệu Bỉnh Đức thân là Lại bộ thượng thư, gần đây lại bị hoàng đế phái rời kinh, Triệu gia chỉ có hai nữ chủ tử.

      Tề Hoàn nghe Lục hoàng tử đến, đầu lông mày mất tự nhiên chau lên, nâng váy vào phòng trước, vừa lên bậc thang nghe đến tiếng cười Triệu phu nhân bên trong.

      "Thiếu phu nhân trở lại." nha hoàn Phía ngoài nhìn thấy nàng, hướng Triệu phu nhân trả lời.

      Lục hoàng tử vội vàng đứng lên, ánh mắt rạng rỡ nhìn về phía Tề Hoàn tới đại sảnh.

      "Thái tử điện hạ." Tề Hoàn nhàn nhạt thi lễ với cái.

      "Tiểu Triệu phu nhân, nàng an toàn việc gì trở lại tốt rồi." Lục hoàng tử cười , lúc trước Tề Hoàn là cùng lên đường với , nàng xảy ra chuyện gì, cũng cảm thấy thẹn với Triệu Ngôn Ngọc.

      Tề Hoàn ung dung rộng rãi mỉm cười "Đa tạ điện hạ quan tâm."

      Triệu phu nhân ở phía sau lành lạnh "Đúng vậy, rất dễ dàng. có bị người Đông Hồ giết chết, cũng còn bị người độc chết trở lại."

      Lục hoàng tử ngẩn ra, nụ cười khóe miệng dần dần phai nhạt "Chẳng lẽ là ?"

      "Cái gì thiệt hay giả. Sao Điện hạ hỏi chút những người hạ độc kia." Triệu phu nhân tức giận , nàng rất tức giận rất phẫn nộ, đặc biệt là truyền tới tin báo tử của Lôi công công, tâm tình bất mãn của nàng đối với hoàng đế này càng ngày càng cao.

      Tề Hoàn hờ hững nhìn Lục hoàng tử cái "Điện hạ về sau đừng lui tới Triệu gia chúng ta, miễn cho hiểu lầm cần thiết. Thần thiếp sống hay chết, việc gì hay đều liên hệ gì tới người."

      Lục hoàng tử vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Tề Hoàn, qua nhiều năm như vậy, nàng cho tới bây giờ có lạnh lùng đối đãi với mình như vậy, cho dù nàng trở thành thê tử Triệu Ngôn Ngọc, nàng đối vẫn dịu dàng thân thiết, Lục hoàng tử cảm thấy lòng tràn đầy hương vị chua xót.

      biết là, thái độ Tề Hoàn đối với thân thiết này của hơi dè dặt, đơn giản là bởi vì nàng sớm biết tương lai trở thành vua nước.

      "Tiểu Triệu phu nhân..." Lục hoàng tử tối nghĩa mở miệng. "Ta cũng biết..."

      "Điện hạ!" Tề Hoàn nhìn thẳng "Mời ngài trở về ."

      ở chỗ này lâu khắc, chừng nàng nguy hiểm nhiều phần.

      Lục hoàng tử tự nhiên cũng nghĩ đến điểm này. muốn Tề Hoàn gặp nguy hiểm, ngay cả chút tổn thương cũng muốn.

      "Vậy ta cáo từ trước." Lục hoàng tử đành phải thở dài , cùng Triệu phu nhân gật đầu ra hiệu sau, thân ảnh cao lớn dần dần biến mất trong tầm mắt các nàng.

      Khuôn mặt cương nghị tuấn lãng của Lục hoàng tử căng ra, cước bộ của rất trầm rất nặng, thị vệ phía sau ràng cảm giác được từ lúc ra khỏi Triệu gia tâm tình thái tử điện hạ rất tệ.

      Đúng vậy, Lục hoàng tử rất phẫn nộ.

      Đối với mệnh lệnh hoàng đế bệ hạ muốn giết A Hoàn này cảm thấy cổ từ chỗ có phẫn nộ, hồi phủ, mà là về phía hoàng cung.

      "Thái tử điện hạ, bệ hạ cho ngài về trước..." đứng ở bên ngoài ngự thư phòng cầu kiến hoàng đế. Nhưng cửa ngự thư phòng đóng chặt trước mặt , thái giám vào bẩm lời lúc ra cho biết, Hoàng Thượng gặp .

      Lục hoàng tử đẩy gã thái giám kia ra, hướng ngự thư phòng đến.

      đợi ở bên ngoài canh giờ.

      thái giám bên ngoài Ngự thư phòng vội vàng ngăn cản "Điện hạ, bệ hạ cùng nội các đại thần thương nghị quốc ..."

      "Là quốc . Bản cung là thái tử giám quốc vì sao có thể vắng mặt?" Lục hoàng tử lạnh lùng hỏi.

      Sắc mặt hai gã thái giám đột biến.

      Lục hoàng tử đẩy cửa ngự thư phòng ra, con mắt thẳng tắp nhìn về phía cái kia ngồi ở án thư đằng sau mặc màu vàng sáng áo cà sa nam nhân.

      Nam nhân kia hai tóc mai bạch, thân hình thon gầy, thoạt nhìn rất già nua.

      Kỳ hoàng đế vẫn chưa tới biết thiên mệnh niên kỷ, có thể thoạt nhìn so với thực tế tuổi già nua rất nhiều, vì giang sơn này, vì Lục hoàng tử, bày mưu nghĩ kế nhiều năm, tinh lực sớm bị lấy hết.

      Tâm Lục hoàng tử mềm nhũn "Phụ hoàng."

      Trong ngự thư phòng, ngoại trừ hoàng đế bệ hạ còn có người khác, là tân gia Nhị nương, thái tử điện hạ vị hôn thê.

      "Ngươi tìm trẫm chuyện gì?" Hoàng đế rất bình tĩnh hỏi, về phần trước theo như lời thương nghị quốc lấy cớ trọng yếu.

      Lục hoàng tử nhàn nhạt nhìn Tân nhị nương cái "Nhi thần có lời muốn hỏi phụ hoàng."

      "Chuyện gì?" Hoàng đế hỏi, cũng đuổi Tân nhị nương xuống.

      Tân gia Nhị nương biết Lục hoàng tử ở bên ngoài đợi canh giờ, bởi vì canh giờ này nàng ở trong ngự thư phòng, nàng nhìn về phía Lục hoàng tử, nhưng đối phương sớm thu hồi tầm mắt, lưu cho nàng gò má lạnh lùng.

      Lục hoàng tử cũng thích nàng, Tân gia Nhị nương cảm giác được.

      "Bệ hạ, thần nữ cáo lui trước." Nàng đứng lên, khom gối, thức thời lui ra.

      " cần, ngươi lưu lại, nghe chút thái tử muốn gì." Hoàng đế .

      Ánh mắt Lục hoàng tử lạnh lẽo, vừa rồi bỗng nhiên mềm lòng lại biến thành phẫn nộ "Phụ hoàng, nhi thần muốn chuyện với mình ngài."

      Tân gia Nhị nương lúng túng đứng nguyên tại chỗ.

      "Trẫm muốn nghe." Hoàng đế cường ngạnh .
      Last edited: 28/9/16

    5. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 388: Khách mời mà đến

      Triệu Ngôn Ngọc đến trạm dịch Thập Tứ Đình ở phía Bắc kinh đô, ngày mai có thể vào trong kinh đô .

      từ dưới lưng ngựa đến, con mắt nhìn về phía Tháp Tang ở sau người trong xe ngựa, bên tai còn truyền đến tiếng kêu thê lương của Tháp Tang, vừa rồi, cắt ba phiến đầu lưỡi của Tháp Tang.

      Hôm nay, Tháp Tang ra lời.

      ai dám ngăn cản Triệu Ngôn Ngọc, từng có phó tướng thử ngăn cản, nhưng sau khi bị Triệu Ngôn Ngọc liếc cái, cũng dám tái mở miệng.

      Triệu Ngôn Ngọc rất tức giận, đáy mắt mang theo ý khắc nghiệt hung ác.

      bỏ qua được Tề Hoàn bị vu tội, cho nên chút do dự cắt đầu lưỡi Tháp Tang, biết hậu quả làm như vậy, Hoàng Thượng kia khẳng định gây , nhưng quản được nhiều như vậy, có thể gánh chịu tất cả hậu quả, chính là muốn tiếp tục nghe Tháp Tang vũ nhục A Hoàn của .

      Tuyệt nghĩ tới chính là, khi cho rằng A Hoàn trở lại kinh đô an toàn, có người duỗi ra nanh vuốt về phía A Hoàn.

      Đó là người từng lập chí muốn vĩnh viễn cống hiến sức lực.

      Triệu Ngôn Ngọc phi thường phẫn nộ.

      Bởi vì nhận được thư của Triệu phu nhân, biết hoàng đế từng phái người hạ độc hại chết A Hoàn.

      hôm nay chỉ có thể giả bộ cái gì cũng biết.

      Triệu gia... A Hoàn và Bảo Nhi còn ở kinh đô, chỉ có thể tiếp tục cái gì cũng biết.

      "Tiểu Triệu đại nhân, sao người ở chỗ này uống rượu giải sầu?" Ninh Triều Vân mỉm cười nhìn Triệu Ngôn Ngọc ngồi ở bên ngoài trạm dịch Thập Tứ Đình vừa uống rượu vừa nhìn trời chiều, tư thái tiêu sái tới.

      "Đây phải rượu bình thường." Là rượu thuốc Tề Hoàn cố ý ngâm cường thân kiện thể, luôn tùy thân mang theo bình.

      Ninh Triều Vân tiếp nhận bầu rượu Triệu Ngôn Ngọc đưa tới, nhếch miệng cười tiếng uống ngụm "Di, có vị thuốc?"

      Triệu Ngôn Ngọc môi mỏng khẽ nhếch, cầm lấy bầu rượu lại uống ngụm.

      "Vì chuyện phiền não của tiểu Triệu phu nhân?" Ninh Triều Vân hỏi "Tháp Tang hưu vượn, có bao nhiêu người tin tưởng."

      "Người khác nghĩ thế nào quan hệ với ta." Triệu Ngôn Ngọc .

      Ninh Triều Vân là người tâm tư tinh tế, tất nhiên nhìn ra vẻ mặt Triệu Ngôn Ngọc lúc này đúng cũng phải vì Tháp Tang "Vậy ngươi làm sao?"

      từng ghen ghét qua Triệu Ngôn Ngọc. Nhưng lúc trước bọn họ sớm là bằng hữu, huống chi trong năm kề vai chiến đấu, càng thêm thưởng thức Triệu Ngôn Ngọc quyết đoán cùng mưu lược, mặc dù trong lòng đối với Tề Hoàn vẫn nhớ mãi quên, nhưng nhìn thấy Triệu Ngôn Ngọc vì nàng đối xử với Tháp Tang như vậy, cũng bình thường trở lại.

      Đổi lại là . Chưa chắc trí tuệ như Triệu Ngôn Ngọc, sớm hoài nghi Tề Hoàn, càng có khả năng vì nàng tổn thương Tháp Tang tù binh trọng yếu này.

      "Lúc trước ngươi cùng A Hoàn nghị hôn, ngươi vì sao cự tuyệt?" Triệu Ngôn Ngọc đột nhiên hỏi.

      Sắc mặt Ninh Triều Vân lập tức khẽ biến, nụ cười khổ sở "Ta biết vậy chẳng làm, nên tin đồn đãi... Hiểu lầm tiểu Triệu phu nhân."

      Nếu , người cưới A Hoàn hẳn là .

      "Ngươi rất hối hận?" Triệu Ngôn Ngọc hỏi, nhìn ra được Ninh Triều Vân đối với Tề Hoàn là bất đồng, mới nhớ tới vào mấy năm trước Tề Hoàn cùng nghị hôn, bất quá sau giải quyết được gì. mới có cơ hội ôm được mỹ nhân về.

      "Đúng." Ninh Triều Vân giấu giếm.

      Triệu Ngôn Ngọc khách khí nở nụ cười "Đáng đời!"

      Ninh Triều Vân cả giận "Nếu phải ta tin đồn đãi, nào có tiểu tử ngươi hôm nay đắc ý, hôm nay ngươi là cố ý muốn chế ngạo ta hay sao?"

      "Có người muốn giết A Hoàn." Triệu Ngôn Ngọc đột nhiên nghiêm nghị ra.

      "Cái gì?" Ninh Triều Vân mạnh đứng lên "Ai? Tháp Tang sao?"

      Triệu Ngôn Ngọc uống ngụm rượu " biết, A Hoàn đường trở về, thiếu chút nữa bị độc chết."

      " phải là bệ hạ phái người đón nàng sao? Chẳng lẽ..." Ninh Triều Vân khiếp sợ hỏi. "Có người muốn mượn tay hoàng thượng độc chết tiểu Triệu phu nhân?"

      "Ừ, có lẽ." Triệu Ngôn Ngọc hàm hồ đáp lời.

      Ninh Triều Vân lập tức "Nhất định phải tra ràng đến tột cùng là ai muốn ra tay với tiểu Triệu phu nhân."

      ...

      ...

      Lục hoàng tử toàn thân cứng đờ, sắc mặt trầm trọng, hai đấm nắm chặt, nhìn nam nhân ngồi ở đằng sau án thư, câu nào.

      "Phụ hoàng!" lâu, mới thốt ra hai chữ, phảng phất quyết định.

      Hoàng đế biết muốn gì. Tiện tay đem quyển tấu chương đập tới. Cả giận "Trẫm . Cái gì cũng muốn nghe muốn , cút ra ngoài."

      Sắc mặt Tân gia Nhị nương trắng bệch, nàng biết mình đứng ở chỗ này rất lúng túng, nhưng có hoàng thượng cho phép, nàng căn bản thể ra ngoài.

      Thái tử điện hạ nhất định muốn nhìn thấy nàng ở chỗ này, chừng còn có thể hiểu lầm nàng.

      "Phụ hoàng, nhi thần có lời muốn ." Lục hoàng tử chịu lui bước, quan tâm lửa giận của hoàng đế "Tân nhị nương, ngươi lui xuống trước ."

      Hoàng đế tức giận thở hổn hển tựa hồ muốn bốc lửa, lồng ngực kịch liệt phập phòng.

      Thấy Hoàng Thượng cũng có phản đối, Tân gia Nhị nương như trút được gánh nặng, khom gối thi lễ cái, cúi đầu lui ra ngoài.

      Ngự thư phòng chỉ còn lại hai phụ tử.

      "Phụ hoàng, tại sao Lôi công công phải chết?" Lục hoàng tử hỏi.

      Hoàng đế trừng mắt , trán nổi gân xanh "Ngươi đây là muốn chất vấn trẫm, vì nô tài?"

      "Phụ hoàng sai Lôi công công làm cái gì? Giết tiểu Triệu phu nhân sao?" Lục hoàng tử lớn tiếng hỏi.

      "Bất quá là nữ tử quan trọng, ngươi khẩn trương nàng làm chi?" đáy mắt Hoàng đế thoáng lên vẻ kỳ quái, thanh trầm thấp.

      Ánh mắt Lục hoàng tử sáng lên nhìn phụ hoàng mình kính nhất "Ám sát công thần gia quyến, phụ hoàng, chuyện như vậy sao ngài có thể làm được?"

      "Đây còn phải là bởi vì ngươi!" Hoàng đế kêu lên "Nếu như ngươi nghĩ tới thê tử người ta như vậy, sao trẫm phải làm như vậy?"

      Lời này tựu như sét đánh, trong nháy mắt sắc mặt Lục hoàng tử trắng bệch.

      Hoàng đế tối tăm nhìn "Ngươi thích Tề Hoàn, vì sao lúc trước ?"

      Lúc trước có ý muốn gả Tề Hoàn cho Đức Thừa, nhưng Tề lão thái gia lại tự mình cầu xin cần phải tứ hôn, nghĩ nhi tử của mình cũng có tình cảm gì khác với Tề Hoàn, lại muốn lôi kéo Triệu Ngôn Ngọc, cho nên mới đáp ứng Tề lão thái gia, lại cho Triệu Ngôn Ngọc hi vọng...

      Lục hoàng tử há hốc mồm, biết như thế nào.

      " nhiều năm như vậy, ngươi có thể quên nàng?" Hoàng đế hỏi.

      " quên được, chẳng lẽ ngươi muốn có được?" Lại hỏi.

      Lục hoàng tử cách nào trả lời, bởi vì xác thực quên được, quả rất muốn cưới được Tề Hoàn.

      "Triệu Ngôn Ngọc là rường cột nước nhà, tương lai có thể giúp ngươi dẹp yên thiên hạ, trẫm thể để cho nữ tử khiến quân thần các ngươi..."

      "Phụ hoàng, nhi thần thưởng thức tiểu Triệu phu nhân, nhưng rất ràng đó là gia quyến Triệu Ngôn Ngọc." Lục hoàng tử mở miệng ra "Nhi thần đối với tiểu Triệu phu nhân thưởng thức cùng bội phục, cũng phải là lý do ám sát nàng của ngài."

      Hoàng đế vung tay lên, "Trẫm đánh cuộc vạn nhất."

      Lục hoàng tử hít sâu hơi "Phụ hoàng, ngài đánh giá quá thấp Triệu Ngôn Ngọc, nếu biết ngài ra tay với tiểu Triệu phu nhân, làm sao có thể hợp tác."

      Dùng hiểu biết của với Triệu Ngôn Ngọc, nếu như biết Hoàng Thượng muốn giết Tề Hoàn, còn biết xảy ra chuyện gì.

      Hoàng đế thủy chung cho rằng Triệu Ngôn Ngọc nữ nhân mà cần tiền đồ vạn gấm.

      ...

      ...

      Cùng Triệu Ngôn Ngọc trở lại, lời Tháp Tang đường kêu cắm sừng truyền vào kinh đô.

      Ngay từ đầu chỉ là vài người truyền, từ từ, càng ngày càng nhiều xì xào bàn tán, cuối cùng rốt cục truyền tới trong tai Triệu phu nhân.

      Triệu phu nhân rất lo lắng, nàng phải là lo lắng nhi tử của mình nghe những lời này sau đối đãi A Hoàn như thế nào, mà lo lắng nếu A Hoàn nghe người khác nghị luận về nàng, có phải nghĩ ngợi lung tung hay ...

      Tháp Tang kia quả thực mẹ nó đáng chết.

      Sao nhi tử đánh chết .

      Triệu phu nhân thầm hạ lệnh cho phép người làm trong nhà huyên thuyên trước mặt Tề Hoàn, nếu dễ dãi như thế đâu.

      Đúng là, người làm Triệu gia , có nghĩa là có người đến trước mặt Tề Hoàn .

      lời của Tề lão thái gia kia, Tề Hoàn giả bộ bệnh đóng cửa từ chối tiếp khách nữa, nàng nghe Triệu Ngôn Ngọc đến Thập Tứ Đình, nghĩ tới ngày mai có thể nhìn thấy , trong lòng vô cùng vui mừng, chỉ là nghĩ tới, hôm nay người khách mời mà đến.

      Diệp Tử Nhược và Tô Loan quận chúa cùng vấn an nàng.

      Khách mời mà đến tự nhiên là Tô Loan quận chúa, nàng biết Diệp Tử Nhược làm sao đến cùng cùng Tô Loan, nhưng Tô Loan đến thăm nàng... Chẳng lẽ mặt trời mọc lên từ phía tây sao?

      Nữ nhi xuất giá là khách, mặc dù biết lai giả bất thiện, Tề Hoàn cũng thể đuổi nàng ra ngoài.

      "Nghe ngươi trở lại, ta sớm muốn đến thăm ngươi, nhìn ngươi tốt, trong tim ta cao hứng." Diệp Tử Nhược lôi kéo tay Tề Hoàn, nhịn được đỏ vành mắt.

      Tề Hoàn hàm cười "Ta đương nhiên tốt, cũng phải là ai cũng có thể lấy mạng của ta."

      Tô Loan ở bên cười khẽ tiếng "Tiểu Triệu phu nhân lợi hại, ngay cả vương tử Đông Hồ đều quỳ gối dưới váy của ngươi, còn ai dám lấy mạng của ngươi."

      Mặt Diệp Tử Nhược biến sắc, nhìn về phía Tô Loan "Ninh Thiếu phu nhân, ngài cái gì đó."

      "Hôm nay dư luận đều truyền xôn xao, chẳng lẽ còn có thể giấu diếm tiểu Triệu phu nhân bao lâu, sớm muộn cũng biết, cần gì che giấu." Tô Loan cười lạnh tiếng ra, nàng vất vả mới làm cho Diệp Tử Nhược đến thăm Tề Hoàn, chẳng lẽ là quan tâm nàng, tự nhiên là đến chê cười Tề Hoàn.

      Tề Hoàn hồ nghi nhíu mày "Tử Nhược, làm sao vậy?"

      " ra là tiểu Triệu phu nhân biết?" Tô Loan cố làm ra vẻ kinh ngạc kêu lên tiếng.

      Diệp Tử Nhược thầm hối hận, nên cho rằng Tô Loan cũng như nàng, đều là đến quan tâm Tề Hoàn, sớm biết cũng cùng nàng đến đây.

      Tề Hoàn khiêu mi, nhìn về phía Diệp Tử Nhược.

      "Đừng nghe nàng bậy, có việc gì đâu." Diệp Tử Nhược cười đến mất tự nhiên, cho Tô Loan ánh mắt, thỉnh cầu nàng nên nữa.

      Tô Loan ở đâu để ý ánh mắt Diệp Tử Nhược, nàng cười khanh khách "Hôm nay cả kinh đô đều truyền khắp nơi, ngươi cho tiểu Triệu đại nhân cắm sừng, như thế nào, mình làm qua chuyện gì cũng biết, nên phải là cho rằng có người biết? Kia vương tử Đông Hồ có thể cái gì hết ra."

      Tề Hoàn lạnh lùng nhìn nàng "Vương tử Đông Hồ gì?"

      "Làm bộ làm tịch tỏi, ngươi có thể từ trong tay người Đông Hồ còn sống ra, chẳng lẽ phải hiến thân sưởi ấm giường cho vương tử Đông Hồ? Chuyện này tất cả mọi người biết rồi." Tô Loan cười .

      Diệp Tử Nhược vội "Đều là người khác nghe nhầm đồn bậy, ngươi cần để ở trong lòng."

      "Đương nhiên để ở trong lòng, nhiều chuyện trong miệng người khác, thích như thế nào liền như thế ấy." Triệu phu nhân tới, con mắt ghét nhìn Tô Loan, dùng tư thái gà mẹ bảo hộ Tề Hoàn ngẩn ngơ ở sau người.
      tart_trung, Yoolirm Park, Betty6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :