1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Huỳnh Thượng Hỷ

      Huỳnh Thượng Hỷ Active Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      204
      Hoàng đế càng già càng ngu

    2. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 383: Có độc


      Triệu Ngôn Ngọc đợi sau khi Tề Hoàn rời khỏi, mang binh tấn công Sơn Lũng thành, hai quân đối chiến, bởi vì Tháp Tang chịu cắt đất đổi Tát Á quay về, phụ huynh Tát Á di tản năm vạn binh mã, nay binh lực Tháp Tang và Triệu Ngôn Ngọc phân cao thấp.

      Binh lực Đông Hồ Đại Chu cũng thể đánh thắng trận, chớ chi bây giờ hai quân binh lực giống nhau.

      Giằng co nửa tháng, Tháp Tang rốt cục binh bại.

      Triệu Ngôn Ngọc mang binh phá thành mà vào, bắt sống Tháp Tang, kết thúc trận chiến kéo dài mấy tháng này.

      "Tháp Tang vương tử, tư vị trở thành tù binh như thế nào?" Tháp Tang bị giải đến phía trước bọn Triệu Ngôn Ngọc, Từ Cẩm Dương ấn quỳ xuống, châm biếm hỏi

      Cảm thụ của .

      Tháp Tang quay mặt nơi khác, cắn chặt hàm răng câu cũng đáp.

      "A, còn rất ngang ngạnh." phó tướng khác đưa tay về phía đầu của chào hỏi quyền "Còn cho mình là vương tử cao cao tại thượng đây."

      Triệu Ngôn Ngọc chỉ hờ hững nhìn xem, mở miệng ngăn cản hành vi thuộc hạ.

      Ninh Triều Vân phải suy tính tương đối nhiều, có làm cho Tháp Tang bị nhục nhã quá lâu, rốt cục mở miệng ngăn cản những phó tướng kia.

      "Tháp Tang vương tử, đạo lý “thắng làm vua thua làm giặc” ngươi hẳn là rất ràng, ngươi có lời muốn ?" Ninh Triều Vân khách khí hỏi, bắt Tháp Tang, có thể lần nữa

      Trực tiếp đàm phán với Đại Hãn Đông Hồ, lần này cùng lần trước bất đồng.

      Lần trước là Triệu Ngôn Ngọc thiết kế bắt , lần này là Đông Hồ hoàn toàn thua Đại Chu, binh lực Đông Hồ bị thiệt hại nghiêm trọng, Đại Hãn bọn họ nếu bồi thường khiến Hoàng đế Đại Chu hài lòng, chỉ sợ Tháp Tang là mất mạng trở về.

      "Triệu Ngôn Ngọc, nữ nhân của ngươi bị ta nằm qua, tư vị mang nón xanh như thế nào?"

      Lời này vừa ra, sắc mặt trong phòng mọi người tất cả thay đổi, chỉ có Triệu Ngôn Ngọc lạnh lùng nhìn , bất vi sở động, giống như Tháp Tang căn bản nghe thấy.

      Ninh Triều Vân nhưng cách nào khắc chế phẫn nộ trong lòng, tiến lên cho Tháp Tang quyền "Ngươi chớ hưu vượn!"

      khóe miệng Tháp Tang bị đánh vỡ. Có tia máu thấm ra, cười ha ha "Ta đời này nữ nhân gì đều có, xấu nữ nhân của Triệu Ngôn Ngọc ngươi để cho ta hoài niệm. Như thế nào? tin?"

      Làm sao có thể! Ninh Triều Vân cảm giác tâm mình co lại, hôm qua còn gặp qua Tề Hoàn, nếu nàng bị Tháp Tang... Làm sao có thể như vậy.

      riệu Ngôn Ngọc bình tĩnh đối diện, quay đầu nhìn về phía Triệu Ngôn Ngọc.

      Triệu Ngôn Ngọc đứng lên, từ cao nhìn xuống Tháp Tang, lạnh lùng ra "Ngươi cảm thấy ta tin tưởng?"

      "Ngươi nghĩ lừa mình dối người. muốn tin nữ nhân của mình cho ngươi đội nón xanh, đây là chuyện của ngươi." Tháp Tang dữ tợn cười , cũng tin Triệu Ngôn Ngọc hợp tác, người nam nhân nào đội nón xanh tâm khí bình hòa, cho dù lúc này tin, trong lòng tổng hội có cái gai.

      Đây là mục đích Tháp Tang, chiến bại, nhưng cũng muốn cho Triệu Ngôn Ngọc sống tốt.

      Triệu Ngôn Ngọc cười nhạt tiếng "Dẫn xuống ."

      Từ Cẩm Dương và phó tướng khác hai mặt nhìn nhau, bọn họ nhìn ra Triệu Ngôn Ngọc lúc này nghĩ cái gì, nhưng bất kỳ nam nhân nào nghe được nam nhân khác cho mang nón xanh. Đều lãnh an tĩnh được, bọn họ dám hỏi nhiều, đành phải mang theo Tháp Tang vẫn còn cười to xuống.

      Ninh Triều Vân nhìn Triệu Ngôn Ngọc, nhịn được mở miệng "Ngươi cứ như vậy nhìn vu tội A Hoàn?"

      Triệu Ngôn Ngọc liếc Ninh Triều Vân cái, nghĩ phản ứng của so với mình còn lớn hơn "Nếu biết là vu tội, cần gì phải lại ?"

      Tháp Tang muốn xem phải là bộ dạng mất tỉnh táo của Triệu Ngôn Ngọc sao?

      "Ngươi tin tưởng lời sao?" Ninh Triều Vân nhịn được hỏi.

      Triệu Ngôn Ngọc nhàn nhạt "Ta chỉ tin tưởng thê tử của ta."

      Ninh Triều Vân ngơ ngác chút, nếu như đổi thành là Triệu Ngôn Ngọc. Khẳng định cách nào lãnh tĩnh như , có lẽ... trong lòng còn hoài nghi Tề Hoàn,

      Có thể Triệu Ngôn Ngọc thoạt nhìn tựa hồ chịu ảnh hưởng của Tháp Tang, kiên định tin tưởng Tề Hoàn như vậy.

      Đúng vậy, Triệu Ngôn Ngọc tin tưởng Tề Hoàn, nếu như Tháp Tang làm cái gì với nàng.

      Gặp mặt thời điểm, nàng cho biết, nếu nàng làm , kia chính là cái gì cũng phát sinh. Nhưng tin tưởng thế nào? Tháp Tang đem lời này ra, chỉ sợ làm cho rất nhiều người hiểu lầm...

      Triệu Ngôn Ngọc nhíu mi với Ninh Triều Vân "Ninh thế tử, thỉnh giúp ta việc, để cho lời hôm nay Tháp Tang truyền tới trong tai phu nhân của ta."

      Ninh Triều Vân trầm trầm gật đầu, biết Triệu Ngôn Ngọc là muốn bảo vệ Tề Hoàn, nếu để cho Tề Hoàn nghe được Tháp Tang vu tội nàng như vậy, còn biết nghĩ như thế nào.

      Mặc dù và Tề Hoàn cũng chung đụng quá lâu, nhưng biết nàng là nữ tử nhìn như nhu nhược, kì thực kiên liệt.

      Tin thắng trận rất nhanh truyền tới kinh đô, hoàng đế cảm thấy rất vui mừng, hạ lệnh khao thưởng tam quân, còn muốn Triệu Ngôn Ngọc bọn họ thừa thắng xông lên, đem người Đông Hồ hoàn toàn đuổi ra khỏi Đại Chu.

      Đông Hồ cùng nước khác liên thủ đối phó Đại Chu, hôm nay bị Đại Chu hung hăng đánh cho trở về, nguyên khí tổn thương nặng nề, ngoại trừ bên ngoài cúi đầu xưng thần với Đại Chu lần nữa, có năng lực lại đối kháng cùng Đại Chu, đặc biệt là nước khác đầu hàng dưới tình huống.

      Triệu Ngôn Ngọc vâng mệnh áp tải tù binh Đông Hồ hồi kinh, chờ đợi Đại Hãn Đông Hồ đến Đại Chu đàm phán.

      ...

      ...

      Tề Hoàn từ đất cống thành lên đường hồi kinh, đường có dừng lại nhiều, chỉ là, được nửa lộ trình, trong có nội cung phái người ra đón

      Đón nàng.

      Người tự mình đến đón nàng là Lôi công công.

      "Bệ hạ thương cảm tiểu Triệu phu nhân chấn kinh quá độ, mệnh ta đến trước hộ tống ngươi hồi kinh." Lôi công công thi lễ cùng Tề Hoàn cái, thanh sơ lược, phía sau có mười mấy cung nữ, xe ngựa hoa lệ rộng rãi, toàn bộ là vì Tề Hoàn mà chuẩn bị.

      Tề Hoàn hướng về phía kinh đô thi lễ "Tạ bệ hạ long ân."

      Lôi công công nhìn Tề Hoàn, quan tâm "Tiểu Triệu phu nhân bị sợ hãi, có bị thương?"

      Nàng và Lôi công công có thể là người quen, hai bên trong lúc này cần phải nhiều nghi thức xã giao như vậy, Tề Hoàn ra " đúng là sợ hãi về được, bất quá may mắn. bị thương."

      "Vậy là vạn hạnh." Lôi công công ra, tay đỡ Tề Hoàn về hướng xe ngựa "Trong kinh đô rất nhiều người đều ở quan tâm an nguy của ngươi."

      Tề Hoàn cười "Ta biết."

      Lôi công công ý vị thâm trường nhìn nàng cái, đáy mắt sâu thần sắc phức tạp.

      "Lục hoàng tử cũng rất lo lắng ngươi." Lôi công công ra.

      Tề Hoàn sửng sốt chút, biết làm sao lại đến Lục hoàng tử, nàng nghi ngờ nhìn Lôi công công.

      Lôi công công cúi đầu "Tiểu Triệu phu nhân khả năng biết, tiểu Triệu đại nhân bắt giữ Tháp Tang rồi."

      Nghe vậy, Tề Hoàn mừng rỡ " như thế. Trận chiến này cuối cùng đánh xong?"

      "Vâng, bệ hạ cho tiểu Triệu đại nhân áp tai tù binh Tháp Tang chờ hồi kinh." Lôi công công ra.

      Tề Hoàn mím môi cười tiếng, chân mày khóe mắt đều là vui sướng, như vậy. Trở lại kinh đô sau, cần lại lo lắng Triệu Ngôn Ngọc ở chiến trường gặp nguy hiểm gì, nay hi vọng lớn nhất của nàng chính là có thể sống qua ngày cùng Triệu Ngôn Ngọc chăm sóc Bảo Nhi.

      Nàng cầu xin Triệu Ngôn Ngọc quyền thế ngập trời, cầu xin vinh hoa phú quý, chỉ cần bình an là được.

      Lôi công công rót cho Tề Hoàn chén trà, đột nhiên ra "Bệ hạ thân thể càng ngày càng được."

      Sao đến hoàng thượng? Tề Hoàn hoang mang nhìn Lôi công công. Lúc này mới phát hôm nay hành vi chuyện của Lôi công công có chút giống với thường ngày.

      "Ngự y như thế nào?" Tề Hoàn hỏi.

      "Bệ hạ là phí sức quá độ, lại trải qua kiện kia tứ hoàng tử... Bị đả kích, hôm nay có số việc cũng ràng lắm." Lôi Công công ra.

      Tứ hoàng tử kiện kia, chẳng lẽ phải Hoàng Thượng chính mình hướng dẫn à? Tề Hoàn ở trong lòng oán thầm "Hoàng Thượng hồng phúc tề thiên."

      Lôi công công cười khổ, Hoàng Thượng nếu là hồng phúc Tề Thiên, chỉ sợ mạng của ngươi càng thêm khó có thể bảo trụ.

      "Còn hai ngày nữa là có thể trở lại kinh đô." Lôi công công .

      mặt Tề Hoàn lên thần sắc hoài niệm "Đúng vậy..."

      Xe ngựa nửa ngày. Rốt cục dừng lại nghỉ ngơi tại trạm dịch, cung nữ hộ tống Lôi công công nhanh chóng chuẩn bị nước nóng đồ ăn cho Tề Hoàn, chuyện của Bạch Hủy đều đoạt làm. Khiến Bạch Hủy nhịn được thầm vài câu.

      Tề Hoàn có thói quen người khác hầu hạ nàng tắm rửa, liền lưu lại Bạch Hủy người.

      "Thiếu phu nhân, ngài đây phô trương, giống như được quý nhân." Bạch Hủy vốc nước thay Tề Hoàn thấm tóc, vừa cười , hôm nay đùa chút với Tề Hoàn

      Quá phô trương, có thể so với những quận chúa và vương phi ở kinh đô kia còn long trọng hơn.

      "Đúng vậy, cho dù Hoàng Thượng xem trọng thiếu gia các ngươi vì Đại Chu vào sinh ra tử, cũng cần thiết đối đãi ta như vậy." Đặc biệt là Tam thúc còn có danh hiệu phản quốc, giải thích được sau khi bị thương. Hoàng Thượng này an bài thực có chút tầm thường.

      " chừng là vì đền bù tổn thất Thiếu phu nhân đây." Bạch Hủy ra.

      Tề Hoàn nhớ tới Lôi công công vừa rồi tận lực nhắc tới Lục hoàng tử, trong lòng nàng có chút bất an.

      Đền bù tổn thất cái gì? Triệu Ngôn Ngọc làm đều là phải, mà nàng lại vì Đại Chu làm chuyện gì , Hoàng Thượng muốn đền bù tổn thất nàng cái gì?

      ý niệm hoài nghi trong đầu nàng lên, sắc mặt Tề Hoàn biến hóa, vội vàng đem ý niệm trong đầu này áp xuống.

      Tắm rửa xong. Bạch Hủy lấy khăn lau khô tóc cho Tề Hoàn, có hai cung nữ đưa tới bữa tối.

      "Tiểu Triệu phu nhân, thỉnh dùng bữa." Hai người kia rời , đứng ở bên nhìn.

      Tề Hoàn "Các ngươi xuống trước , ta lập tức ăn."

      Hai cung nữ kia đáp tiếng, trao đổi ánh mắt, cúi đầu lui ra ngoài.

      Bạch Hủy biết Tề Hoàn đói bụng, bàn lấy nồi hầm cách thủy đến "Thiếu phu nhân, trước uống chút canh."

      Kết quả Tề Hoàn từ trong ngực lấy ra ngân châm cho vào nồi hầm cách thủy, kim châm có bất kỳ biến hóa nào.

      "Thiếu phu nhân?" Bạch Hủy thấy cả kinh "Chẳng lẽ có người còn dám ở chỗ này hại ngài?"

      "Coi chừng tốt hơn." Tề Hoàn ra, mặt khác châm vào vài món ăn đều, ngân châm đều chút biến hóa cũng có.

      có hạ độc? chẳng lẽ là chính mình suy nghĩ nhiều quá?

      Bạch Hủy thấy ngân châm có thay đổi, cười thở ra hơi, cầm chiếc đũa gắp chút ít món ăn đặt ở trong bát " có việc gì, Thiếu phu nhân nhanh ăn chút ít ."

      Tề Hoàn cúi đầu nhìn món ăn trong chén, lại nhìn chút đôi đũa trong tay Bạch Hủy, ngân châm lần nữa châm vào.

      Ngân châm chạm vào rau cỏ trong nháy mắt biến thành đen.

      "Này..." Bạch Hủy khiếp sợ nhìn ngân châm trong tay Tề Hoàn, sắc mặt trở nên trắng bệch.

      "Độc là hạ chiếc đũa." Tề Hoàn khàn giọng ra, người hạ độc là thủ đoạn, hạ chiếc đũa ai có thể phát giác ra được, mà chút mùi đều có, nếu phải phát giác phải là đũa bạc, chỉ sợ hôm nay nàng khí tuyệt bỏ mình.

      "Ai muốn hại ngài?" Bạch Hủy kinh thanh kêu lên "Nô tỳ tìm Lôi công công."

      "Trở lại!" Tề Hoàn gọi Bạch Hủy, trong đầu nhớ lại lời hôm nay Lôi công công với nàng.

      Lục hoàng tử rất quan tâm nàng...

      Thân thể Hoàng thượng ngày càng yếu, nghĩ chuyện tình càng ngày càng hồ đồ...

      Ai muốn nàng chết, phải là rất ràng sao?

      Tề Hoàn nộ hỏa công tâm, chỉ cảm thấy cổ họng hồi ngai ngái, nàng tức giận đến hai mắt biến thành màu đen, hận thể lập tức trở về kinh đô vì chính mình đòi lại cái công đạo.
      tart_trung, Yoolirm Park, xiu lão gia4 others thích bài này.

    3. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 384: Nửa đêm chạy trốn

      "Thiếu phu nhân, làm sao bây giờ?" thanh Bạch Hủy mang theo run rẩy, mới gặp những người trong cung kia bị hạ độc, mấy ngày kế tiếp, chẳng phải là ngày ngày phập phòng lo sợ?

      Làm sao bây giờ? Tề Hoàn cũng muốn biết, nàng biết trong nhiều người như vậy đến tột cùng là ai hạ độc, độc chết nàng, có thể chọn lựa thủ đoạn ác liệt khác hay , nàng muốn chết, muốn chết ngay bây giờ.

      Quan trọng nhất là, nàng muốn bị chết giải thích được.

      " chuẩn bị chút, chúng ta lúc này rời thôi." Tề Hoàn trầm giọng phân phó Bạch Hủy.

      Nàng biết Lôi công công có phải lĩnh chỉ tới giết nàng hay , nhưng vì an toàn, nàng tuyệt đối thể lại tiếp tục theo bọn Lôi công công hồi kinh.

      Hai chủ tớ người đem thức ăn đều đổ, cung nữ muốn vào thu thập bát đũa, Tề Hoàn bảo các nàng ngày mai lại đến.

      Các nàng liên tục ở trong phòng ngây ngốc đến đêm, bên ngoài đêm khuya yên tĩnh, Tề Hoàn và Bạch Hủy giả trang thành nam tử trẻ tuổi từ gian phòng im ắng ra ngoài, biết những cung nữ kia có phải cho rằng các nàng trúng độc bỏ mình hay , bên ngoài thế nhưng có ai gác

      "Thiếu phu nhân, Hải thúc ở cửa sau chờ chúng ta." Bạch Hủy giọng , bọn họ sớm báo cho Hải thúc, bảo nửa đêm chuẩn bị ngựa xe tại trạm dịch cửa sau đợi các nàng.

      Về phần vài ám vệ Triệu Ngôn Ngọc phái tới, các nàng sợ đả thảo kinh xà, cũng thông báo bọn họ.

      Đêm nay ánh trăng sáng tỏ, chiếu lên cả vùng đất giống như bịt kín tầng lụa trắng, mùa hè gió đêm nhàng khoan khoái, lá cây chung quanh phát ra thanh sột soạt, hai bóng người mảnh khảnh ở trong màn đêm vào cửa sau.

      Tề Hoàn rất khẩn trương, nàng lo lắng những cung nữ kia đuổi theo đến.

      "Thiếu... Thiếu phu nhân." Bạch Hủy kéo cửa sau, xe ngựa của Hải thúc chờ các nàng, chỉ là đối diện xe ngựa, thình lình đứng thân hình khẽ khom xuống người.

      Là Lôi công công! sắc mặt Tề Hoàn càng thay đổi, đứng bên cạnh xe ngựa cùng Lôi công công nhìn nhau.

      Kỳ nàng nhìn thấy nét mặt của , nhãn lực của nàng tốt như vậy. Nhưng nàng cảm giác được hơi thở nguy hiểm từ đối diện truyền đến.

      "Tiểu Triệu phu nhân, cần gì vội vã trở về như vậy?" thanh tinh tế của Lôi công công vào ban đêm có vẻ đặc biệt đột ngột.

      Tề Hoàn hít sâu hơi, cố gắng trấn định "Lôi công công, ta vội vã muốn gặp nữ nhi, cho nên đợi được."

      " kém nửa khắc hơn khắc." Lôi công công , nhấc chân từng bước từng bước về phía Tề Hoàn.

      Trong ngõ hẻm yên tĩnh như vậy, lại nghe được tiếng bước chân của Lôi công công, chỉ cảm thấy thân ảnh của càng ngày càng gần.

      Hải thúc hộ Tề Hoàn ở sau người, trầm giọng ra. "Đại nương, lên xe trước."

      Tề Hoàn nhìn thân ảnh Lôi công công, nhớ tới tình cảnh lúc ấy cùng từ trong cung xông ra ngoài, nhịn được ra "Lôi công công. Đây rốt cuộc là vì cái gì?"

      Lôi công công trả lời, tới trước mặt Hải thúc, con mắt nhìn Tề Hoàn.

      "Tiểu Triệu phu nhân, ta đây hiểu ý của ngươi, ta bất quá là phụng mệnh Hoàng Thượng hộ tống ngươi hồi kinh, như thế nào ngươi lại muốn nửa đêm rời ? Có phải bọn nô tài hầu hạ chu toàn, làm tiểu Triệu phu nhân hài lòng?" Lôi công công .

      Lời này ý tứ, phải là muốn thừa nhận chuyện hạ độc trong thức ăn?

      Đúng rồi, có độc chết nàng. Bọn họ đương nhiên thể thừa nhận, nếu Triệu Ngôn Ngọc làm sao có thể bỏ qua cho bọn họ.

      Tề Hoàn giả ngu theo "Lôi công công, ta rất nhớ nữ nhi, phút đồng hồ đều kịp đợi."

      Lôi công công trầm mặc hồi "Vậy ta cùng nhau đưa ngươi trở về ."

      Hải thúc quay đầu lại nhìn Tề Hoàn. biết nàng là có ý gì.

      Tề Hoàn cơ hồ có bất kỳ cân nhắc, gật đầu đáp tiếng tốt "Lôi công công mời lên xe."

      Sau khi lên xe, Hải thúc lập tức lên đường, để Tề Hoàn ở chỗ này nhiều khắc, liền thêm phần nguy hiểm, chỉ là, vị Lôi công công kia rốt cuộc có ý gì? Giống như có sát ý với đại nương.

      Trong xe, Tề Hoàn ngồi đối diện Lôi công công.

      "Lôi công công, hoàng thượng có phải dùng thuốc và châm cứu nhưng hiệu nghiệm hay ?" Tề Hoàn cúi đầu thanh thầm vang lên, ánh trăng từ cửa sổ xe lọt vào, hào quang chiếu lên sắc mặt biến ảo ngừng của Lôi công công.

      "Ngự y thúc thủ vô sách, bệ hạ mỗi ngày đều trải qua nỗi khổ ho ra máu." Lôi công công , giọng rất bình tĩnh.

      Tề Hoàn nắm chặt hai tay, nhớ tới kết cục Tam thúc, nàng lại hỏi "Hoàng Thượng tha cho Triệu gia sao?"

      Lôi công công giương mắt nhìn nàng, ông rất thưởng thức nữ tử này, gặp chuyện như vậy vẫn có thể tỉnh táo như thế, bất đắc dĩ lần này ông là người mang hoàng mệnh... Lại cuối cùng đành lòng "Tiểu Triệu đại nhân là rường cột nước nhà, Hoàng Thượng thích nhân tài, tiểu Triệu phu nhân chớ có lo ngại."

      Ngoài tính toán “điểu cung tàng, tẩu cẩu phanh” đó chính là ám chỉ muốn giết nàng?

      *Điểu cung tàng, tẩu cẩu phanh: Chim rừng hết quăng cung, chồn thỏ hết nấu chó săn

      Bởi vì sao? Tề Hoàn nhanh chóng tự hỏi, nhớ tới Lôi công công từng Lục hoàng tử rất tốt với nàng.

      Là vì Lục hoàng tử?

      "Lôi công công..." Tề Hoàn muốn hỏi , Lôi công công lắc đầu với nàng.

      "Tiểu Triệu phu nhân cái gì cũng biết là tốt nhất." Ông ra như vậy.

      Tề Hoàn cắn răng, lập tức cảm thấy Bảo Nhi cùng sư phụ bọn họ tại kinh đô rất nguy hiểm, nàng sợ có người thương tổn họ.

      Hai ngày sau, bọn Tề Hoàn cũng dừng lại nghỉ ngơi, sợ trạm dịch có người hạ độc giống như lần trước, bọn Tề Hoàn đều là nghỉ trọ tại khách sạn.

      Qua hai ngày, bọn họ rốt cục trở lại kinh đô.

      Lúc này chính là giữa hè, lúc Tề Hoàn rời , là mùa xuân rực rỡ, nghĩ tới đảo mắt trôi qua hơn nửa năm, nàng từng cho là mình có cơ hội trở về rồi.

      Nhìn cửa thành hùng vĩ, khóe mắt Tề Hoàn khẽ ướt át.

      Rốt cục trở lại.

      "Tiểu Triệu phu nhân, ta đưa phu nhân đến nơi này, còn phải trở về cùng bệ hạ phục mệnh, thứ cho thể đưa tiễn." Sau khi vào thành, Lôi công công lời từ biệt với Tề Hoàn.

      Tề Hoàn chỉnh đốn trang phục thi lễ "Làm phiền Lôi công công đường hộ tống."

      Lôi công công xoay người vào chiếc xe ngựa khác.

      Hải thúc trực tiếp đưa Tề Hoàn trở lại Triệu gia, chưa đến trước cửa phủ Triệu gia, Tề Hoàn gặp được thân ảnh Triệu phu nhân cùng Lục thị tại đầu phố, dù nàng kiên cường thế nào, nhìn thấy thân nhân ngay trước mắt, sao nàng còn có thể nhịn được, người còn chưa xuống xe, lệ sớm rơi đầy mặt.

      "Nương, sư phụ..." Nàng khàn giọng khóc lên, phảng phất như tất cả kinh hãi cùng sợ hãi, tất cả lo lắng lâu nay có thể được phóng thích.

      Triệu phu nhân lau lau khóe mắt, tiến lên đón Tề Hoàn xuống xe.

      Lục thị ôm nữ nhi vào trong ngực, mẹ con hai người ôm nhau khóc ròng "Con của ta..."

      Những người khác đều đỏ tròng mắt.

      Triệu phu nhân khuyên "Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi."

      "Đúng vậy, phu nhân, đại nãi nãi bình yên vô trở lại tốt rồi, ngài đừng khóc đả thương con mắt." Lý má má bên cạnh Lục thị lau khóe mắt khuyên.

      Tề Hoàn lau khô nước mắt "Nương, con sao, sao."

      "A Hoàn trở lại, mọi người chúng ta cao hứng mới đúng, sao đều ở đây lau nước mắt." Triệu phu nhân cười , tự mình giúp Lục thị lau khô nước mắt, lại thấp giọng khuyên vài câu.

      Lục thị thu lại nước mắt, cười "Ta đây phải là cao hứng sao?"

      Tề Hoàn bị vây quanh vào cửa chính, nàng vừa vừa vào trong sân, Lục thị và Triệu phu nhân mỗi người hỏi nàng câu những ngày trải qua, nàng vân đạm phong khinh, đều sơ lược qua chỗ mạo hiểm.

      Sao thấy Bảo Nhi? Tề Hoàn càng càng yên lòng, hai mắt hướng ngoài cửa nhìn.

      Triệu phu nhân nhìn ra tâm tư của nàng, cười "Bảo Nhi còn ngủ, kêu bà vú ôm nàng tới."

      Tề Hoàn cảm giác khẩn trương, hơn nửa năm nhìn thấy nữ nhi, nhất định là nhận ra nàng, nghĩ đến điểm này, nàng có lòng chua xót vô tận.

      Chỉ chốc lát sau, bà vú liền ôm nữ oa tiến vào.

      Bảo Nhi lúc này lớn thêm, so với lúc Tề Hoàn rời trưởng thành ít, bộ dáng ngày thường phấn điêu ngọc trác, da thịt trong trắng lộ hồng, nàng được bà vú ôm vào trong ngực, con mắt trong suốt tinh khiết như bảo thạch quan sát mọi người, chứng kiến Tề Hoàn bên cạnh Triệu phu nhân lúc, nhếch miệng nở nụ cười, mồm miệng câu "Bà nội..."

      Tề Hoàn nước mắt thoáng tuôn ra.

      "Bảo Nhi, Bảo Nhi..." Nàng tiến lên muốn ôm Bảo Nhi.

      Đầu Bảo Nhi uốn cái, trốn vào trong ngực bà vú, ánh mắt sợ hãi nhìn Tề Hoàn, giống như là nhìn người quen biết.

      Nước mắt Tề Hoàn như thế nào cũng ngừng được, chứng kiến Bảo Nhi ngay cả ôm cũng cho nàng ôm, càng cảm thấy thương tâm khổ sở.

      Triệu phu nhân nhanh chóng đến ôm Bảo Nhi, ra với Tề Hoàn "Bảo Nhi, đây là mẫu thân của con, con quên lời bà nội rồi? Nương là người đời này hiểu con nhất đây."

      Rồi hướng Tề Hoàn giải thích "Lúc con rời nó chưa hiểu chuyện, hôm nay vẫn còn , cái gì cũng hiểu, con cùng bé chơi vài ngày, bé dĩ nhiên hôn con, mẹ con tâm liền tâm, đừng lo lắng Bảo Nhi nhận con."

      Lục thị cũng an ủi Tề Hoàn "Còn phải sao, tiểu hài tử dụ dỗ tốt nhất, mau nín khóc, nhìn con hù Bảo Nhi rồi kìa."

      Tề Hoàn nức nở lau nước mắt mặt, lộ ra nụ cười tươi tắn với Bảo Nhi "Bảo Nhi, Bảo Nhi..."

      Bảo Nhi khẽ mỉm cười với Tề Hoàn.

      "Mọc răng!" Tề Hoàn cao hứng kêu lên.

      Triệu phu nhân "Mọc được hai cái răng cửa."

      Bảo Nhi biết mọi người hàm răng của nàng, cười hì hì lộ ra cho mọi người xem.

      Đem tất cả đều chọc cười.

      Lúc này, bên ngoài có nha hoàn đến truyền lời, trong nội cung có ý chỉ đến đây.

      Triệu phu nhân ngẩn ra, đoàn người gấp rút ra ngoài tiếp chỉ, tuy nhiên cũng bỏ quên vẻ mặt biến đổi của Tề Hoàn.

      Thánh chỉ Hoàng thượng tới nhanh như vậy... trong lòng Tề Hoàn cảm thấy rất bất an, nàng trở lại kinh đô, chẳng lẽ Hoàng Thượng còn muốn thầm ra tay với nàng sao?

      Ý chỉ chỉ là an ủi Tề Hoàn, niệm nàng chấn kinh quá độ, ban thưởng ít đồ, những thứ khác thêm nữa.

      Tề Hoàn tạ ân, nụ cười mặt rất miễn cưỡng.

      Triệu phu nhân thấy nàng thần sắc quái dị, cho rằng nàng mệt nhọc, để cho nàng về trong phòng nghỉ ngơi trước.

      Nàng xác thực mệt chết , vì sợ hiểu bị hại chết, hai ngày nay nàng cũng chính thức nhắm mắt lại ngủ giấc tốt, hôm nay trở lại chỗ an toàn nhất, nàng toàn thân đều mệt mỏi chịu nổi.

      Lục thị cũng nhìn ra bộ dạng nữ nhi tựa hồ mệt chết, khuyên nàng về trước phòng nghỉ ngơi.

      Tề Hoàn sờ sờ gò má Bảo Nhi "Vậy ta trước nghỉ ngơi chút."

      Nàng muốn nghỉ ngơi tốt, dưỡng đủ tinh thần, mới có khí lực đối phó những người muốn nàng chết.

      Chẳng những phải bảo vệ tốt chính mình, nàng còn phải bảo vệ người nhà của mình, vất vả mới việc nặng lần, nàng sao có thể cho phép có người đến phá hư cuộc sống an ổn đến dễ của nàng được.

      Cho dù người kia cao cao tại thượng cỡ nào cũng vậy.

      Nàng đáp ứng.

      Lục hoàng tử rất quan tâm nàng...

      Thân thể Hoàng thượng ngày càng yếu, nghĩ chuyện tình càng ngày càng hồ đồ...

      Ai muốn nàng chết, phải là rất ràng sao?

      Tề Hoàn nộ hỏa công tâm, chỉ cảm thấy cổ họng hồi ngai ngái, nàng tức giận đến hai mắt biến thành màu đen, hận thể lập tức trở về kinh đô vì chính mình đòi lại cái công đạo.
      tart_trung, Yoolirm Park, xiu lão gia3 others thích bài này.

    4. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 385: Giả bộ bệnh
      Tề Hoàn trợn mắt nhìn nóc nhà, nàng mệt chết , rất vây hãm, rất muốn ngủ.

      Nhưng nàng ngủ được.

      Nàng nhắm mắt lại thấy bộ dạng mình chết ở mặt tuyết, rất đau rất lạnh, nàng bất lực nàng tuyệt vọng, có ai cứu nàng, người nào để ý cởi nàng, tất cả mọi người muốn nàng tìm chết.

      Sau đó, nàng lại gặp được hai cung nữ cứng rắn rót rượu độc cho nàng.

      Nàng chưa bao giờ sợ chết, nhưng thời điểm nàng muốn chết, ai có thể bức nàng.

      Đoạn đường này, nàng từ trong miệng Lôi công công hỏi ra tình huống cặn kẽ, nhưng bao nhiêu đó có thể hiểu chút, người muốn nàng chết đơn giản chính là nghĩ tương lai nàng liên lụy Triệu Ngôn Ngọc, hoặc là , tưởng nàng ứng với câu hồng nhan họa thủy kia.

      là buồn cười!

      Nàng cũng làm gì, vì sao nàng phải chịu trách nhiệm tình cảm của người khác? Sao phải là cho người có cảm tình nên đối với nàng chết.

      Tề Hoàn ngồi dậy, con mắt ở trong đêm tối có vẻ đặc biệt sáng ngời, như có hai bó lửa thiêu đốt trong đáy mắt.

      Coi như là hoàng đế như thế nào, muốn nàng chết, dễ dàng như vậy.

      Trong lòng có chủ ý, Tề Hoàn lần nữa ngủ rồi, đúng là giấc đến bình minh.

      Sáng sớm hôm sau, Triệu phu nhân ôm Bảo Nhi tới tìm Tề Hoàn, biết có phải bởi vì thiên tính mẫu tử hay , Bảo Nhi nguyện ý chủ động cho Tề Hoàn ôm vào trong ngực, ôm chính nữ nhi mình nhớ lâu, trong lòng Tề Hoàn cảm thấy ngọt ngào mà thỏa mãn.

      "Ừ, sai, thoạt nhìn tinh thần khá nhiều." Triệu phu nhân hài lòng nhìn Tề Hoàn cái, hôm qua thời điểm nhìn thấy nàng, còn cảm thấy nàng tinh thần hoảng hốt, giống như luôn cảm giác yên lòng, hôm nay xem tốt hơn nhiều.

      Tề Hoàn cười cười, cúi đầu hôn Bảo Nhi "Vẫn là trong nhà tốt."

      Triệu phu nhân "Đó là đương nhiên, mấy ngày nữa Ngôn Ngọc trở lại, chúng ta nhà cuối cùng đoàn viên, ta nghĩ đến lúc đó chúng ta chuyến đến nhà con, con gả vào Triệu gia chúng ta lâu như vậy. Còn chưa cùng giổ tổ đây."

      "Tốt." Tề Hoàn có ý kiến, chỉ cần người nhà cùng chỗ, ở đâu đều giống nhau.

      "Đúng rồi, hôm qua Hoàng Thượng ban thưởng nhiều đồ như vậy. Dù sao cũng phải tiến cung tạ ơn, con nghĩ khi nào tiến cung chuyến?" Triệu phu nhân hỏi.

      đến tiến cung, sắc mặt Tề Hoàn trắng bệch, nàng như thế nào quên chuyện này, còn phải tiến cung tạ ơn hoàng đế, nàng sợ chính mình sau khi vào ra chính là cỗ thi thể.

      "Làm sao vậy?" Phát giác Tề Hoàn đúng, Triệu phu nhân kinh ngạc hỏi.

      Tề Hoàn kinh ngạc nhìn nàng. Do dự có muốn ra chuyện xảy ra đường hay . ra có thể làm cho nhiều người gặp nguy hiểm hay ? Nàng muốn liên lụy người nhà.

      "A Hoàn?" Triệu phu nhân vẻ mặt nghiêm túc, nàng chưa thấy qua A Hoàn như vậy, nhất định là chuyện gì xảy ra.

      Sư phụ phải là nữ tử bình thường, Tề Hoàn nghĩ tới, ra mới có thể làm cho sư phụ có chút phòng bị.

      "Nương..." Tề Hoàn thấp giọng mở miệng "Khi đường hồi kinh, có người hạ độc trong thức ăn của con."

      Triệu phu nhân mạnh đứng lên, thần sắc đột biến. "Ai?"

      "Người trong nội cung." Tề Hoàn ra.

      Đáp án này ngoài ý liệu của Triệu phu nhân, nàng nhất thời biết nên có phản ứng gì "Hoàng đế..."

      " phải vì lão gia và tướng công lập công vô số. Càng phải là lo lắng địa vị tướng công được nâng cao, chỉ bởi vì con..." Tề Hoàn giải thích, biết Triệu phu nhân cho rằng hoàng đế xem Triệu gia thành Mộ Dung gia thứ hai "Trước kia, Lục hoàng tử từng cầu hôn với con."

      Cùng mẹ chồng của mình chuyện muốn cố kỵ, nhưng Triệu phu nhân giống với, Tề Hoàn cả đời này có thể có kinh nghiệm như vậy, hoàn toàn là bởi vì biết Triệu phu nhân, là vì có sư phụ này, nàng mới được trọng sinh.

      Cho nên nàng có thể cái gì đều .

      Triệu phu nhân là ai. Là xem qua ít tiểu thuyết cẩu huyết kịch truyền hình người đại, nàng mặc càng đến này cái thời , chính mình có gặp được xuyên qua đại thần bổ nhiệm cẩu huyết tình tiết gì, hôm nay cũng nàng dâu người gặp được.

      Nàng tiêu hóa xong lời Tề Hoàn , mới phun ra câu cảm thán " may là tiểu tử kia tiên hạ thủ vi cường. Nếu con bây giờ cũng phải con dâu ta."

      Nên biết Lục hoàng tử kia là chân chính cao phú suất, người bình thường cự tuyệt được cầu hôn của .

      Tề Hoàn sửng sốt chút, đối với Triệu phu nhân cái này cường đại Logic có chút có kịp phản ứng.

      "Nương?"

      Triệu phu nhân ra "Hoàng đế cho rằng Lục hoàng tử đối với con dư tình chưa dứt, sợ tương lai mất Ngôn Ngọc tâm phúc tỉ mỉ bồi dưỡng, cho nên muốn diệt trừ con trước?"

      Tề Hoàn cũng là uy đoán này, cho nên nàng cảm thấy đặc biệt phẫn nộ.

      "Con mấy ngày nay trước hết giả bộ bệnh , nên vào cung." Triệu phu nhân chứng kiến vẻ mặt này của Tề Hoàn, tự nhiên biết mình suy đoán đúng.

      "Tránh được nhất thời, trốn được cả đời." Tề Hoàn , nhưng nàng còn nghĩ ra biện pháp gì ứng đối.

      Triệu phu nhân cười cười " cần phải trốn bao lâu, chờ hoàng đế lão nhân kia chết cũng cần trốn."

      Đúng vậy, đúng vậy, chỉ cần hoàng đế chết, người muốn Tề Hoàn chết.

      Lôi công công cũng , thân thể hoàng đế càng ngày càng được, đây ra là mịt mờ nhắc nhở nàng .

      "Quyết định như vậy." Triệu phu nhân , "Chờ Ngôn Ngọc trở lại sau, mấy ngày nay ta liền đối ngoại tuyên bố ngươi mệt nhọc quá độ ngã bệnh."

      Tề Hoàn gật đầu đồng ý.

      Chỉ là, sau khi tin tức Tề Hoàn vừa trở về liền bị bệnh truyền ra, làm cho ít người có lòng quan tâm nàng lo lắng, đặc biệt là Lục thị, nghe tin tức này xong lập tức tới Triệu gia, kết quả thấy Tề Hoàn tinh thần sáng láng trêu chọc Bảo Nhi, đâu giống như là bộ dạng bị bệnh.

      "Nương, ngài sao tới rồi?" Tề Hoàn ôm Bảo Nhi nghênh đón Lục thị, nụ cười mặt sáng lạn như nắng gắt, cái trán còn vài giọt mồ hôi, đó là mệt mỏi vì đùa giỡn với Bảo Nhi.

      Lục thị buồn bực nhìn nàng "Chuyện gì xảy ra, phải ngã bệnh sao?"

      Tề Hoàn cười "Lúc này mới vừa trở về, muốn có chút thời gian nghỉ ngơi cùng Bảo Nhi, thể đóng cửa."

      Đây là Tề Hoàn với Triệu phu nhân, cùng nhau giấu diếm Lục thị để cho nàng biết người trong nội cung muốn Tề Hoàn chết, đành phải dùng lý do này làm cớ.

      Lục thị giận nàng cái "Thiệt là, làm ta và Lão thái gia sợ hết hồn."

      "Thân thể Tổ phụ như thế nào?" Tề Hoàn vội hỏi, cảm giác mình rất là bất hiếu, nàng cần phải đến vấn an Lão thái gia mới phải.

      "Khá hơn chút, có thể chống quải trượng đường, tnhưng vẫn thể khỏe mạnh như trước." Lục thị .

      Nghe được Lão thái gia có thể xuống giường đường, Tề Hoàn thở phào nhõm, như vậy tính rất tốt "Nương với tổ phụ, hai ngày nữa con mới có thể thăm người."

      Lục thị cười ."Ta nghĩ ông biết con có tiểu tâm tư này, chừng đến thăm tìm con mắng mấy câu."

      Nếu Lão thái gia nghe lý do này của nàng, chừng có thể đoán ra nguyên nhân chân chính , Tề Hoàn thực sợ Lão thái gia đoán được.

      Lục thị thấy Tề Hoàn có gì đáng ngại. ở Triệu gia bao lâu liền trở về, khi nàng vừa vào cửa Tề lão thái gia cho Lục Chi đến hỏi tình huống Tề Hoàn, Lục thị tự mình trả lời.

      Tề lão thái gia nghe Lục thị ở bên cười mắng Tề Hoàn quỷ linh tinh, sắc mặt ông lại khẽ ngưng đọng, giống như trước kia mở miệng mắng Tề Hoàn vài câu kỳ cục.

      Cho rằng Lão thái gia tức giận, Lục thị nhanh chóng thay nữ nhi của mình chuyện "Lão thái gia. A Hoàn chính là muốn nghỉ ngơi hai ngày, trong lòng nàng kỳ rất nhớ thương ngài đây."

      " gọi Hải thúc tới." Tề lão thái gia phân phó Lục Chi, sau đó với Lục thị "Ta biết rồi, để nàng nghỉ ngơi tốt, con về trước."

      Lục thị thể cái gì, đành phải hành lễ cáo lui.

      Hải thúc rất nhanh bị Lục Chi tìm tới.

      Tề lão thái gia nghiêm túc nhìn "Có phải giấu diếm ta chuyện gì hay ?"

      "Lão thái gia. Ngài lời này là..." tâm Hải thúc dừng lại, chẳng lẽ đại nương làm cho mình giấu giếm chuyện tình bị Lão thái gia biết rồi?

      Tề Hoàn lo lắng Lão thái gia sau khi biết khí giận công tâm, ảnh hưởng thân thể của mình. Cho nên bảo Hải thúc sau khi trở lại câu đều cho .

      " cần lừa gạt ta, , rốt cuộc chuyện gì phát sinh?" Lão thái gia nghiêm nghị hỏi.

      "Đại nương dặn thuộc hạ thể cho ngài." Hải thúc khó xử "Lão thái gia, ngài đừng hỏi."

      "Là có người muốn thương tổn A Hoàn phải ?" Lão thái gia vừa đoán liền trúng.

      Hải thúc cười khổ "Lão thái gia..."

      "Hôm nay còn chuyện gì có thể lừa ta? ." thanh Tề lão thái gia ra được tiêu điều.

      Coi như mình , Lão thái gia nhất định tự mình hỏi đại nương, đến lúc đó thân thể lão nhân gia còn càng nghiêm trọng hơn " đường trở về, Lôi công công phụng chỉ tới đón đại nương. Tại trạm dịch nghỉ ngơi, trong thức ăn đại nương có độc."

      Tề lão thái gia mặc dù sớm dự liệu được đáp án này, nhưng từ trong miệng Hải thúc ra, vẫn là bi thống lui về sau bước, ngã ngồi ở ghế bành.

      Hải thúc tiến lên vịn lấy "Lão thái gia. Bảo trọng thân thể."

      "Lôi công công giết A Hoàn." Nếu như Lôi công công ra tay, A Hoàn căn bản thể nào bình an trở lại kinh đô.

      "Vâng." Hải thúc gật đầu, "Là Lôi công công hộ tống chúng ta hồi kinh."

      Tề lão thái gia lại hỏi " đường có người ra tay với A Hoàn sao?"

      "Đến đây ba nhóm người, đều là nửa đêm xuất , bị thuộc hạ và Lôi công công thầm giải quyết, nhìn võ công lộ ra... Là thị vệ trong nội cung..." Hải thúc .

      " vì sao phải làm như vậy!" những lời này Lão thái gia hỏi được rất trầm trọng, nhi tử út coi trọng nhất bị làm hại có nhà về được, vì cái gì ngay cả tôn nữ của ông cũng buông tha, chẳng lẽ ứng câu kia, gần vua như gần cọp.

      Hải thúc biết an ủi Tề lão thái gia như thế nào.

      " chuẩn bị chút, ta muốn gặp A Hoàn." Lão thái gia ra.

      "Lão thái gia, đại nương chính là muốn làm ngài lo lắng mới để cho thuộc hạ giấu diếm ngài, ngài này... Đại nương còn bệnh nặng." Hải thúc gấp rút ngăn cản .

      Tính tình cố chấp của Tề lão thái gia tới "Chính là nàng bệnh ta mới chịu xem nàng, mau chuẩn bị xe!"

      Hải thúc có biện pháp, đành phải chuẩn bị ngựa xe, Tề lão thái gia hô Lục Chi đến, kêu nàng thay quần áo cho mình.

      Kể từ khi Tề lão thái gia bị trúng gió, xuất môn, mà ngay cả Hoàng Thượng cho ông có rảnh tiến cung chuyện, ông cũng , đây là ông lâu như vậy tới nay lần đầu tiên ra cửa.

      Lục thị nghe Lão thái gia muốn tìm Tề Hoàn, sửng sốt chút sau vội vàng chạy tới, nghĩ tới khuyên lão nhân gia đừng , kết quả lại bị gương mặt thúi của Lão thái gia mắng cho.

      "Này... tính tình Lão nhân gia càng ngày càng quái." Lục thị nho thầm, nhìn xe ngựa chở Lão thái gia càng lúc càng xa, cảm thấy rất bất đắc dĩ.

      Lý má má ra "Lão thái gia là quan tâm đại nãi nãi đây."

      Đều với ông A Hoàn là giả bộ bệnh, còn có cái gì lo lắng, đợi A Hoàn hai ngày nữa nghỉ ngơi đủ rồi, dĩ nhiên là đến thỉnh an ông.

      Tề Hoàn cùng Bảo Nhi chơi đùa nghe Tề lão thái gia đến đây, đáy mắt lướt qua cái u ám.
      Last edited: 26/9/16
      tart_trung, Yoolirm Park, xiu lão gia4 others thích bài này.

    5. Huỳnh Thượng Hỷ

      Huỳnh Thượng Hỷ Active Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      204
      Rất khâm phục trí tuệ của A Hoàn

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :