1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

A Hạnh - Thập Tam Xuân

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 19 Tam công tử bát quái

      Lý Ngân mang theo A Hạnh ra khỏi viện của mình phía sau còn có hai nha hoàn. Lý Ngân phân phó cho người trong đó giúp muội muội cầm trứng gà. Nhìn trứng gà, Lý Ngân nhàng với muội muội: "Sao lại giữ lại mà dùng? Ở Hồ gia cũng thiếu những thứ này, muội đến thăm phu nhân, hành lễ sau đó chúc hai câu cát tường là được rồi!"A Hạnh cười : "Đây là ý của phụ thân, phụ thân mặc dù nhà chúng ta nghèo có thứ gì tốt nhưng cũng phải biểu lộ chút tâm ý!"

      Lý Ngân cúi đầu, giọng : "Phụ thân làm như vậy cũng là vì tỷ. . ."

      Trong lòng A Hạnh rất vui mừng, Lý Ngân chê những thứ đồ của người nghèo này làm mất mặt nàng, vẫn có thể hiểu được phần tâm ý của phụ thân, nương tâm tư thanh khiết, trong lòng A Hạnh lại càng thích nàng.

      Con đường trải xanh hai bên trồng hai hàng cây , tiết trời mùa đông lá cây cũng héo tàn, cành cây trơ trụi quanh gốc chỉ còn lại tuyết đọng, gió thổi qua, tuyết đọng rơi khẽ xuống, tuyết trắng óng ánh chạm vào da thịt thấm lạnh thấu xương rồi nhanh chóng hòa tan mất.

      A Hạnh tùy ý hỏi Lý Ngân: "Tỷ khách quý có phải là tam công tử của Tấn vương phủ ?"

      Lý Ngân quay mặt lại kinh ngạc nhìn muội muội: "Sao muội biết?"

      " đường tới đây muội đụng phải huynh muội Hồ gia và vị tam công tử kia."

      Nghe được việc này ánh mắt Lý Ngân sáng lên, dừng bước, mặt lộ ra vẻ hứng thú: "A Hạnh, muội gặp qua tam công tử sao? ta nhìn như thế nào?" Vừa nàng liếc mắt nhìn nha hoàn sau lưng cái lại kéo A Hạnh nhanh trước vài bước, kéo dài chút khoảng cách với họ chút, sau đó giọng : "Tỷ nghe những di nương khác về , con ngươi của màu xanh, tóc xoăn, vô cùng đẹp, có hay vậy?"

      A Hạnh nghe được lời của nàng, cười tiếng, xem ra bất kể ở thời đại nào cái tính tò mò bát quái của những nương đều giống nhau. Nàng gật đầu cái: "Quả như thế."

      Đôi mắt Lý Ngân mở lấp lánh: "Các nàng ấy đây là bởi vì mẹ của là người Hồ, vốn là mỹ nữ của nước Nguyệt Lam hiến tặng cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng chuyển ban cho Tấn vương làm phi. Nghe mẹ của mỹ nữ hiếm thấy, Hoàng Thượng vậy mà lại tiếc ban cho Tấn vương, nghĩ đến cũng là kỳ quái."

      A Hạnh vội ngăn Tỷ tỷ lại: "Tỷ tỷ, chuyện của hoàng thất phải là chuyện mà bình dân như chúng ta có thể nghị luận, lỡ như người có ý nghe được còn biết xảy ra chuyện gì."

      Lý Ngân vội che miệng lại, vẻ mặt ảo não: "Sau này tỷ tuyệt đối đến những chuyện này nữa!"

      A Hạnh thấy bộ dáng nàng như vậy có chút đành lòng, Lý Ngân tuổi tác còn , mình đối với nàng dường như cầu hơi quá nghiêm khắc. Nghĩ tới đây A Hạnh ở bên tai nàng giọng : "Tỷ muội chúng ta lén chút cũng được."

      Mặc dù Lý Ngân là tỷ tỷ của nàng nhưng tuổi tác thực tế của A Hạnh lớn hơn Lý Ngân nhiều, cho nên ở trong lòng A Hạnh, Lý Ngân chính là tiểu muội muội của nàng, huống chi đây nương này lại hiền lành chất phác như vậy làm cho A Hạnh tự chủ được dâng lên loại mến.

      Ánh mắt Lý Ngân lộ ra vui vẻ, sau đó nhàng gật đầu cái.

      Đoàn người đến viện của phu nhân. Lý Ngân hỏi thăm nha hoàn trong viện chút xem bây giờ phu nhân có rảnh hay . tiểu nha hoàn trong viện trả lời nàng: " lão gia và phu nhân cùng công tử, tiểu thư còn có tam công tử của Tấn vương phủ chuyện."

      Lý Ngân nhíu mày cái xoay lại với A Hạnh: "Bây giờ có thể tiện lắm, lão gia cùng phu nhân tiếp khách."

      A Hạnh nghe được lão gia háo sắc và huynh muội Hồ gia đều ở đây cũng muốn tiến vào, liền : "Như vậy cũng tiện quấy rầy, sau này muội tới thỉnh an phu nhân sau?"

      Lý Ngân gật đầu cái, phân phó cho nha hoàn đưa giỏ trứng gà giao cho nha hoàn trong viện, cho nha hoàn bên đó biết hôm nay người nhà của mình đến thỉnh an chúc tết phu nhân nhưng vì phu nhân tiếp khách nên tiện quấy rầy. xong liền dẫn A Hạnh ra khỏi viện.

      đường trở về, Lý Ngân lại nhịn được chuyện bát quái liên quan đến Tam công tử. Nàng nhìn nha hoàn phía sau cách mấy thước sau đó thấp giọng với A Hạnh: "Tỷ còn nghe vị tam công tử này chẳng những dáng dấp kỳ quái mà cả tính tình càng kỳ quái hơn!"

      Nghe Lý Ngân dùng"dáng dấp kỳ quái"để hình dung tam công tử liền biết người của thế giới này đối với con lai còn rất xa lạ, mặc dù tròng mắt xanh, tóc xoăn nhìn rất đẹp nhưng mà trong đáy lòng mọi người vẫn thể tiếp nhận. A Hạnh nhớ tới khi ở ngoài rừng cây nghe được đến hai chữ "quái thai", trong giọng mang vẻ bị thương liền biết cũng vì cái vẻ đẹp bất đồng với người khác này mà bản thân mình phải nhận ít ánh mắt khác thường từ những người xung quanh.

      Lúc này nghe được Lý Ngân đến tính cách kỳ quái của , khỏi ngạc nhiên : "Tính tình kỳ quái như thế nào?"

      Lý Ngân giọng với muội muội: "Vị tam công tử này tuy là con thứ, mẹ mình lại là người ngoại tộc nhưng từ lại được Tấn vương sủng ái, nhưng cũng theo đuổi việc gì, thích văn, học chút cũng được, chọc cho ít lão sư già tức giận bỏ . Nhưng ngược lại, lại vô cùng say mê võ thuật, lúc mười tuổi vì ngưỡng mộ vị hiệp khách giang hồ thậm chí còn rời nhà ra tìm kiếm vị hiệp khách ấy bái làm sư phụ, liền mạch ba năm. Sau khi trở về lại luyện được thân bản lãnh, Tấn vương vì muốn ở trong quân đội triều đình nên nhiều lần trao đổi ý kiến, dựa vào bản lĩnh của tiền đồ chắc chắn tầm thường nhưng hết lần này tới lần khác lại đồng ý, đánh chết cũng chịu đến quân doanh, tại giữ chức quan nhàn tản. Hằng ngày buổi sáng ở nhà ngủ, buổi tối mới ra ngoài lang thang dạo chơi, lêu lổng như vậy chọc cho Tấn vương gia tức chết được, cũng may vị trí thế tử định, cũng trông cậy vào vì gia đình cống hiến cái gì nên cũng thuận theo !"

      A Hạnh nghe cũng giống như nghe chuyện xưa, để trong lòng. Chỉ là trong đầu nghĩ đến vẻ mặt Hồ Nhã Tình khi nhìn tam công tử, thầm nghĩ có thể Hồ gia cố ý muốn đem con gả cho , mặc dù là con thứ nhưng cũng là hoàng thân quốc thích, Hồ gia là thương gia, nếu như phải là cùng Tấn vương có quan hệ họ hàng chỉ sợ còn có cơ hội bấu víu vào cái hôn này!

      Rất nhanh về đến tiểu viện của Lý Ngân, Lý Ngân muốn giữ tiểu muội lại cùng nhau ăn cơm trưa, nàng là thiếp thất nên tiện ăn tết ở đại phòng, lúc này cũng thể cùng ngồi bàn ăn cơm với lão gia và phu nhân, phải ở lại trong viện của mình, có nha hoàn bưng thức ăn từ trong phòng bếp tới.

      Bởi vì gần đây việc lấy lòng phu nhân rất có hiệu quả cho nên về phương diện ăn uống quản ở phòng bếp chút cũng dám chậm trễ. Có lúc nha hoàn đến muộn, phòng bếp còn đem thức ăn trong nồi lớn hâm nóng lại, rất chu đáo, giống như hôm nay có khách tới vậy, muốn giữ khách nhân lại ăn cơm chỉ cần tiếng với phòng bếp bọn họ cũng cho nàng thêm món ăn.

      Đây chính là đãi ngộ mà những di nương khác được hưởng, trễ cũng chỉ có thể ăn cơm canh nguội lạnh, hoặc là cho bọn họ chút tiền thưởng nhờ bọn họ hâm nóng hâm nóng chút. Khách tới nếu như có ân điển của phu nhân phòng bếp cũng để ý tới, những di nương lại phải móc hối lộ bọn họ mới có thể làm cho các nàng thêm chút món ăn.

      Thuận theo phu nhân, làm thiếp thất ngoan ngoãn nghe lời ở Hồ gia còn có thể có ngày tốt, phu nhân tuyệt bạc đãi nàng, đây là phu nhân mượn Lý Ngân để nhắc nhỡ những di nương khác, cũng có thể coi là thủ đoạn chủ Hồ gia áp chế thiếp thất.

      Nhưng A Hạnh lo lắng phụ thân ở nhà mình gặp khó khăn, uyển chuyển từ chối khéo ý tốt của tỷ tỷ. Lý Ngân thấy muội muội hiểu chuyện như vậy cũng vui vẻ vô cùng. Lúc gần còn kín đáo đưa cho muội muội cái túi gấm , cười là tiền mừng tuổi muội muội. Lý Ngân có có hảo ý như vậy A Hạnh cũng tiện từ chối. Trở về mở ra vừa nhìn lại có đến năm lượng bạc! A Hạnh biết đây là sinh hoạt phí của Lý Ngân ở trong phủ, sợ nàng nhận nên mới là tiền mừng tuổi.

      A Hạnh thở dài đem bạc Lý Ngân cho để vào giỏ, nàng cũng biết đây là Lý Ngân lo lắng cho mình. Chờ chân của phụ thân khỏi hẳn, mua xe ngựa là bọn họ có thể kiếm được tiền, Lý Ngân dĩ nhiên là yên tâm.
      Maruko RùaChris thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 20: Thuyết phục phụ thân

      Khi mùa xuân nhàng đến, tuyết đọng đất hoàn toàn tan , những nhánh cây cũng bắt đầu đâm ra chút mầm non xanh biếc. Bụi hoa đào trong sân cũng thẹn thùng nở rộ, trắng trắng hồng hồng giống như gò má xinh đẹp của thiếu nữ. Ở nơi mùa xuân ấm áp hoa nở này đại phu mỉm cười với cha con Lý gia tuyên bố tổn thương ở chân của Lý Nhuận Phúc khỏi hẳn có thể xuống đất lại.

      Lý Nhuận Phúc nằm giường ba tháng, sớm bứt rứt đến phát hoảng, nghe được đại phu như vậy liền trở mình xuống giường, mới đầu chân còn có chút như nhũn ra, A Hạnh vội tới đỡ: "Phụ thân cẩn thận, từ từ thôi!"

      Lý Nhuận Phúc cười với A Hạnh: " sao đâu, tại lâu rồi lại nên thế thôi, rốt cục bây giờ cũng khỏi hẳn, trong lòng rất cao hứng a!" Ông nhờ A Hạnh đỡ, cẩn thận mấy bước đến khi thích ứng liền buông A Hạnh ra, tự mình từ từ bước , bước chân cũng dần dần vững vàng hơn.

      Lý Nhuận Phúc thấy sau khi chân khỏi so với trước đây cũng khác mấy, cũng có để lại di chứng gì, trong lòng thở phào nhõm, khỏi cảm kích hướng đại phu lời đa tạ, tiền xem bệnh và dược phí trước đó Lý Ngân trả rồi nhưng A Hạnh nhìn đại phu tận tâm tận lực chữa cho phụ thân lại lấy ra chút bạc vụn thưởng thêm cho đại phu, đại phu nhận tiền thưởng rồi lại dặn dò phen liền cười híp mắt rời .

      Hàng xóm xung quanh cũng tới nhà cha con chúc mừng. người trong đó tên Trương Nhị từng cùng chuyển hàng với Lý Nhuận Phúc ở bến tàu : "Hôm nay băng ở cảng cũng tan bắt đầu tuyển công nhân rồi, vừa đúng chân của ngươi cũng khỏi, ngày kia chúng ta cùng ghi danh."

      A Hạnh ở bên : "Trương thúc, chân của phụ thân ta sau này cũng thể làm việc quá sực cho nên thể đến bến tàu dời hàng, người đành phải ghi danh mình rồi."

      Trương Nhị nhìn về phía Lý Nhuận Phúc ngạc nhiên : "Lý lão đệ, vậy sau này ngươi định làm gì ?"

      Lý Nhuận Phúc cười hớn hở : "Ta chuẩn bị mua chiếc xe ngựa, tìm chút việc ở trong thành!"

      Trương Nhị thấy có tiền mua xe ngựa, nhớ tới đứa con gả đến Hồ gia trong lòng hâm mộ phen lời chúc mừng, đại ý là sau này giàu sang nên quên huynh đệ, ngồi chuyện bắt tay hồi rời .

      Hàng xóm láng giềng nghe được Lý Nhuận Phúc muốn mua xe ngựa rối rít cung cấp ý kiến, mua loại ngựa gì tốt, ngựa nào chạy nhanh, cửa tiệm nào đóng xe ngựa ổn định, chắc chắn nhất, náo nhiệt cả buổi chiều đến lúc cơm tối mới từng người lần lượt tản .

      A Hạnh ở nhà làm cơm tối, hai Phụ Thân con lần đầu tiên ngồi ăn cơm chung bàn. Lúc ăn cơm Lý Nhuận Phúc với A Hạnh: "Con , thời gian này thực khổ cực cho con, con yên tâm sau này phụ thân nhất định cố gắng cho con cuộc sống tốt hơn."

      A Hạnh gắp thức ăn vào trong chén phụ thân, : "Phụ thân, con chăm sóc phụ thân là chuyện đương nhiên phải làm, huống chi người là vì con mới bị thương. So với việc sống cuộc sống sung sướng con lại càng hy vọng phụ thân và tỷ tỷ có thể bình an."

      Lý Nhuận Phúc nghe lời của A Hạnh trong lòng vui mừng, đưa bàn tay cụt ra sờ sờ đầu con cười : "Đứa trẻ ngoan."

      A Hạnh để đũa trong tay xuống, ngẩng đầu lên với phụ thân: "Phụ thân, lúc mua xe ngựa con có thể cùng với người ?"

      Lý Nhuận Phúc mượn ánh đèn nhìn khuôn mặt càng ngày càng xinh đẹp của con nhớ tới trước kia vì bản thân chỉ lo ở bến tàu dời hàng kiếm tiền, để mặc cho A Ngân bôn ba bên ngoài mới biết lúc nào bị Hồ Lão gia coi trọng, kiên quyết muốn nạp A Ngân làm thiếp, bây giờ tuổi tác A Hạnh cũng còn , dung mạo lại càng ngày càng xinh đẹp như vậy, nếu lại bị kẻ có tiền có thế nào đó coi trọng … Chẳng lẽ Lý Nhuận Phúc lại vô dụng như vậy, hai đứa con đều phải làm thiếp cho người khác sao? được, quyết thể phạm lại sai lầm này!

      Lập tức Lý Nhuận Phúc rất kiên quyết : " được, sau này con cũng cần , chuyện bên ngoài có ta, mỗi ngày con cứ ở nhà giặt quần áo nấu cơm, lúc rãnh rỗi cùng Tiểu Hỉ học nữ công, con cũng còn , chưa tới năm nữa phụ thân nhất định giúp con tìm nhà tốt!"

      Nhà tốt? A Hạnh cả kinh, liền vội vàng : "Phụ thân, A Hạnh lấy chồng, A Hạnh phải ở bên cạnh chăm sóc phụ thân." Đây là lời lòng của nàng, nàng là vì tình thân gia đình ấm áp mới quyết định ở lại, từ giây phút này quyết định ở lại nàng liền quyết chung thân lấy chồng bởi vì tâm nàng sớm đặt ở thế giới khác, cả đời này cũng khó có thể thích người đàn ông khác, huống chi ở cái thế giới này đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường, bản thân có thể mang thai, nàng thể nhẫn nhịn chịu cảnh cùng chia sẻ người đàn ông với những người phụ nữ khác, nàng tin, ở trong cái thế giới nam tôn nữ ti này phụ nữ có đàn ông sống được? Người khác nàng biết nhưng nàng tuyệt đối lệ thuộc vào đàn ông mà sống!

      Lý Nhuận Phúc còn tưởng là A Hạnh xấu hổ mới lời này, liền : "Trai lớn lấy vợ lớn lấy chồng, A Hạnh sớm muộn cũng phải thành gia lập thất, nghe lời phụ thân, sau này phải ngoan ngoãn ở nhà, nơi nào cũng được , phụ thân cũng là vì muốn tốt cho con, ta muốn con giống như tỷ của con, cũng vì ta chăm sóc tốt cho tỷ con mới làm cho nàng phải làm thiếp cho người ta, giờ để cho con bước con đường đó như chị con!"

      A Hạnh đứng dậy vòng qua bàn tới bên cạnh Lý Nhuận Phúc, sau đó ngồi xuống bên cạnh ông cầm tay ông : "Phụ thân, con còn , phụ thân hiểu cho con, con thích cả ngày ở nhà, con phải ở nhà mùa đông được ra ngoài, phụ thân lại nhẫn tâm đem con giam ở nhà sao? Phụ thân, dẫn con cùng , con biết điều, gây phiền toái cho người."Nếu như phụ thân , cả ngày ở nhà, nàng chắn chắn giống như Tiểu Hỉ, phụ thân làm chủ gả cho người đàn ông quen biết, được, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp làm phụ thân thay đổi chủ ý! Dĩ nhiên nàng thể nàng muốn dựa vào chính mình dựa vào đàn ông, lời như thế ở cái thế giới này quá mức kinh thế hãi tục, hù dọa phụ thân, trước chỉ có cách ăn vạ nũng nịu, làm cho phụ thân mềm lòng, sau này từ từ nghĩ cách tốt hơn.

      Lý Nhuận Phúc thấy con nhìn mình đáng thương như thế, nhớ tới con vốn thích náo nhiệt, vì chăm sóc mình mà cả mùa đông cũng ra ngoài, vất vả lắm đợi đến mùa xuân hoa nở ấm áp, dĩ nhiên là muốn xem chút. Nghĩ tới đây lại khỏi có chút mềm lòng.

      A Hạnh thấy phụ thân đăm chiêu lại tiếp tục ôm khư khư ông làm nũng : "Phụ thân, người mau liền đáp ứng con !" đôi mắt tựa như con mèo nhìn phụ thân.

      Lý Nhuận Phúc thở dài rốt cục gật đầu đáp ứng: "Được rồi, ngày mai liền dẫn con ra ngoài lần sau này con phải ngoan ngoãn ở nhà!"

      A Hạnh hé miệng cười tiếng, cặp mắt sáng trong suốt: "Con biết phụ thân lo lắng cái gì, người yên tâm, con tự có cách, để cho phụ thân bận tâm." Chỉ cần ngày mai có thể ra ngoài, sau này nàng cũng có thể làm cho phụ thân đáp ứng cho nàng tiếp tục .

      Nếu quyết định đời này lập gia đình, dựa vào đàn ông, đương nhiên phải nghĩ biện pháp tăng cường thực lực kinh tế của mình, tìm việc làm là thể nào, cho dù tìm được công việc thích hợp phụ thân cũng đồng ý. Nhưng mà Tấn thành là thành phố giàu có, chỉ cần cẩn thận quan sát, nàng nhất định tìm được cơ hội kiếm tiền!
      Maruko RùaChris thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :