1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

A Hạnh - Thập Tam Xuân

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 14: Công tử Hồ gia

      A Hạnh ngồi ghế đá cạnh hành lang. Thời gian từng phút từng giây trôi qua, vẫn thấy bóng dáng Tiểu Hoàn. Gió lạnh từng cơn thổi đến, rét buốt đến tận xương, A Hạnh khỏi rùng mình, đứng lên lại lại, càng ngừng lấy hai tay xoa xoa, toàn thân khống chế được mà run run.

      được, nếu tiếp tục như vậy bị cảm lạnh mất! A Hạnh thể đợi Tiểu Hoàn nữa, bản thận lại biết đường xuất phủ, nhưng có thể theo đường cũ trở về viện của Lý Ngân, bảo Lý Ngân cho người đưa nàng là được rồi, chỉ là nếu làm vậy, Lý Ngân biết tiểu thư Hồ gia cố ý gây khó dễ cho nàng, vạn nhất nàng bất bình cho mình, nhịn được mà chuyện này với Hồ lão gia, chỉ sợ mang đến phiền toái.

      Nghĩ như vậy, A Hạnh lại do dự, nàng đột nhiên nhớ tới công tử ở mai viện vừa rồi, đúng rồi, sao lại nghĩ tới việc hỏi đường chứ? Chỉ cần chỉ đường, mình có thể tìm được đường ra ngoài.

      Nàng xoay người, định bước về phía mai viện, lại thấy thiếu niên ăn mặc giản dị tay cầm cái gì đấy, về phía nàng.

      Thiếu niên này có đôi lông mày thanh mảnh, đến gần nàng rồi : " nương, công tử nhà ta thấy trời lạnh, nương lại ăn mặc đơn bạc, đặc biệt gọi nô tài đưa áo choàng cho nương!" xong nghiêng người, tay chỉ về hướng mai viện kia.

      A Hạnh nhìn theo hướng chỉ, thấy bóng dáng cao ráo đứng ở cổng mai viện, xung quanh tuyết trắng xóa, cẩm bào xanh xẫm dễ khiến người ta chú ý. Chỉ là khoảng cách khá xa, thấy diện mạo của , nhưng A Hạnh có loại cảm giác, lúc này nhìn mình, mặt nhất định là mìm cười kiêu ngạo.

      A Hạnh thu hồi ánh mắt chuyển sang nhìn gã sai vặt, sau đó nàng tiếp nhận áo choàng, tại mặc kệ cái gì, trước hết thể để bản thận bị bệnh rồi sau.

      Nàng đem áo choàng khoác lên người, áo choàng bên trong có bông vải, khoác lên thập phần ấm áp, A Hạnh cảm giác máu trong người bây giờ mới có thể lưu thông.

      A Hạnh mỉm cười với Vĩnh Hoa, Vĩnh Hoa cảm thấy nụ cười này so với hoa mai nở còn đẹp hơn, để cho người ta thấy choáng váng, trách thiếu gia lại chú ý nàng!

      "Thỉnh ngươi thay ta cảm ơn công tử!"

      Vĩnh Hoa dựa theo phân phó tiếp: "Công tử nhà ta còn , trời đông giá buốt, đành lòng để nương bị cảm lạnh, phân phó nô tài gọi xe tiễn nương về nhà! Xin nương nhìn vào tấm lòng đó, từ chối!"

      A Hạnh nghĩ, cũng biết Hồ gia tiểu thư lúc nào mới để cho Tiểu Hoàn , mình biết còn phải đợi bao lây nữa, phụ thân lại ở nhà đợi mình. Huống hồ giờ chân của phụ thân thể cử động, vạn nhất mình đợi ở đây sinh bệnh làm thế nào?

      "Được, thay ta cảm ơn ý tốt của công tử. Chỉ là, tiểu ca là..." A Hạnh lấp lửng.

      Đây là nương thiếu gia vừa ý, về sau có lẽ là người của thiếu gia. Cho nên dù quần áo A Hạnh mộc mạc, nhưng thái độ của Vĩnh Hoa vẫn thập phần cung kính: " nương cứ gọi nô tài là Vĩnh Hoa, nương có việc gì xin cứ phân phó."

      "Vậy nhờ ngươi tìm người thông tri có nha hoàn dẫn ta xuất phủ là Tiểu Hoàn, nàng bây giờ ở chỗ đại tiểu thư, ta sợ nàng tìm thấy ta sốt ruột."

      Như vậy, Tiểu Hoàn biết mình an toàn về đến nhà, tự nhiên với Lý ngân chuyện đại tiểu thư mang nàng , đem muội muội di nương ném qua bên, làm việc cho tiểu thư, nàng cũng sợ bị di nương trách phạt đấy. Mang chuyện này dấu vết mà đè xuống, đối với Lý Ngân đó là cách tốt nhất.

      Chỉ là sau này tốt nhất mình nên cách xa vị đại tiểu thư Hồ gia kia, giờ thể trêu vào nàng, trốn được nàng trốn!

      Vĩnh Hoa cười : " nương cứ việc yên tâm, Vĩnh Hoa thay nương làm thỏa đáng!"

      A Hạnh quay mặt hướng về vị thiếu gia kia, ở xa hành lễ với , xem như bản thân tỏ lòng biết ơn. Nhìn bóng dáng xanh thẫm như cây tùng đứng thẳng trong tuyết ở đằng kia, tuấn tú phi phàm, nhìn nàng gật đầu cái, nàng giống như có thể thấy khóe miệng cười vui vẻ.

      Vĩnh Hoa dẫn A Hạnh dọc theo con đường màu xanh, cũng biết rẽ vào bao nhiêu lối, ước chừng khoảng khắc (15 phút) tới cổng gỗ , ngoài cửa có sẵn chiếc xe ngựa chờ. Ngựa to khỏe, bên trong xe rất rộng rãi, so với chiếc xe đưa nàng đến lúc trước còn muốn xoa hoa hơn.

      Vĩnh Hoa kiêu hãnh mà : "Đây là xe ngựa chuyên dụng cho công tử."

      Nghe vậy, A Hạnh đành phải lại lần cảm ơn. Nàng đạp chân lên xe, vào bên trong xe ngựa.

      Trong xe đốt ấm lô, phi thường ấm áp, trong xe phủ lớp thảm lông dê trắng, có chiếc giưởng trải đệm, lại phủ lớp da sói. Cạnh giường là cái bàn , đặt lên điểm tâm tinh xảo cùng bình trà bốc khói lượn lờ.

      Vĩnh Hoa ngoài bên cạnh xa ở ngoài, : " nương, nô tài chuẩn bị trà cùng ít điểm tâm, xin cứ tự nhiên."

      Trong nội tâm A Hạnh thở dài: Khá khen cho hạ nhân lạnh lợi, tất cả mọi chuyện đều an bài thỏa đáng, để cho người ta cảm thấy thoải mái, người là chủ tử của , nhất định cũng đơn giản.

      Xa phu vội vàng điều khiển, chỉ nghe thấy tiếng roi quất lên lưng ngựa kêu ba~ ba~ cùng tiếng vó ngựa di chuyển. Xe bắt đầu lăn bánh.

      A Hạnh cách màn xe da dê hỏi Vĩnh Hoa: "Vĩnh Hoa, công tử ngươi là vị công tử nào của Hồ phủ?"

      Giọng của Vĩnh Hoa bên ngoài có chút kinh ngạc: " nương chưa biết sao? Công tử của ta là đại thiếu gia con vợ cả, Hồ gia gia chủ tương lại! Hôm nay theo lão gia ra ngoài buồn bán, có được rất nhiều lời khen trong thương hội đấy!" Vĩnh Hoa vì muốn để lại trong nội tâm nàng ấn tượng sâu sắc, nên ra sức bày ra địa vị của thiếu gia nhà mình: "Tất cả mọi người , công tử nhà ta là kỳ tài thương nhân, Hồ gia trong tay công tử nhất định phát dương quang đại*!" Đây cũng phải khoác lác, là như thế.

      (*tựa như: làm rạng rỡ tổ tông hoặc là phát triển vươn xa)

      A Hạnh nghe xong liền suy nghĩ. Từ xưa đến nay đều gian dối là thương nhân, càng tài giỏi càng gian trá! Kiếp trước cha và chồng nàng đều là những bậc "kỳ tài", trong khoảnh khắc có thể khiến người ta táng gia bại sản! A Hạnh đối với loại người này có hảo cảm.

      Chỉ chốc lát sau, đến đầu ngõ nhà A Hạnh, nàng muốn rêu rao, gọi Vĩnh Hoa dừng xe ngựa lại, sau đó nàng xuống xe, lại lần nữa hướng Vĩnh Hoa biểu đạt lòng biết ơn đối với Hồ đại thiếu gia.

      Vĩnh Hoa thấy hành động cử chỉ của nàng bình tĩnh hữu lễ, dù biết vị trí tương lại của công tử nhưng thái độ vẫn đúng mực, giống những tiểu thưa khuê các khác, mặc dù ăn mặc trang nhã lịch nhưng biểu ra ánh mắt giống như hận thể đem thiếu gia nuốt vào bụng mình. Cũng vì thế nên ở Tấn Thành, vị trí chủ mẫu tương lai của Hồ gia biết bao nhiêu nữ tử thèm dãi.

      Vĩnh Hoa nhìn A Hạnh vào hẻm bóng dáng dần dần biến mất, trong nội tâm khỏi sinh ra tia kính trọng.

      Sau khi trở về, Vĩnh Hoa liền bẩm báo với thiếu gia nhà mình: "Nàng bảo xe dừng lại ở đầu ngõ, cũng có ý định rêu rao với hàng xóm, hơn nữa nô tài chuẩn bị điểm tâm, nàng miếng cũng ăn qua."

      Hồ Lăng Hiên nghiêng người dựa vào ghế tựa phủ da gấu trắng, cầm ly trà lên, khói nhè bay, đôi mắt sáng lạnh như bị che kín bởi tầng hơi nước, hơi nước dịu dàng lơ đãng, nhìn rất mê người, Vĩnh Hoa tuy nhìn vẻ mỹ mạo của công tử thành quen. nhưng thấy hình ảnh trước mặt vẫn tránh được thất thần. Nghĩ thầm, trong Tấn Thành này, có thể cùng công tử so sánh sợ chỉ có người bị gọi là "thiếu niên tinh", Tam thiếu gia Tấn Vương phủ Thẩm Nguyên Phong mà thôi.

      Hồ Lăng Hiên mỉm cười : " thể nghĩ nàng là nữ tử bần hàn lại có phong thái như thế, ngược lại là bổn thiếu gia xem thường nàng!"
      Chris thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 15: Cha và con

      Về đến nhà, A Hạnh chỉ hướng phụ thân Lý Ngân ở Hồ gia tất cả đều mạnh khỏe, ăn ngon mặc ấm, người Hồ gia đối với nàng cũng rất tốt, về phần những chuyện vui, A Hạnh nhắc đến, phụ thân nghe những chuyện này ngoại trừ lo lắng có thể có biện pháp gì? Còn bằng cho ông, để cho ông yên tâm.

      Lý Nhuận Phúc nghe con út đại nữ nhi sống khỏe mạnh, có bị khi dễ, tâm liền thả lỏng. Ông từ nghèo khổ, cuộc sống trong nhà giàu sang ông thể hiểu được, ông cũng nghe người khác là ở bên trong đấu đá ngừng, Hồ lão gia ham mêm nữ sắc, cho nên mới muốn con làm thiếp Hồ gia, bây giờ nghe được con mình bị thê thiếp khác bắt nặt như tưởng tượng, sống tệ, áy náy trong nội tâm mới giảm bớt.

      Ông thở dài : "Nếu A Ngân có thể trở về thăm nhà tốt..." Ở thế giới này, thiếp thất nếu như có chủ mẫu cho phép, thể tùy tiện về nhà mẹ đẻ. Chính là sống là người nhà chồng, chết làm ma nhà chồng.

      A Hạnh an ủi phụ thân: "Tỷ tỷ , Hồ phu nhân đối với nàng vô cùng tốt, chừng thời gian nữa đồng ý để nàng về thăm nhà mẹ để chuyến."

      Con mắt Lý Nhuận Phúc sáng ngời, : "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!" Rồi cười rộ lên, khóe miệng khóe mắt đều có nếp nhăn sâu. Khiến cho lòng A Hạnh chua xót.

      A Hạnh mang gà hầm nhân sâm làm nóng, bưng lên cho phụ thân. Lý Nhuận Phúc đau lòng nữ nhi vừa mới khỏi bệnh lâu, còn phải vất vả chiếu cố , gọi A hạnh ăn cùng, bổi bổ thân thể. A Hạnh liên tục rằng mình ở chỗ đại tỷ ăn rồi, nhưng Lý Nhuận Phúc vẫn chịu mình ăn canh gà, A Hạnh còn biện pháp nào khác, đành lấy thêm cái chén, đem gà nhân sâm lấy ra chút, Lý Nhuận Phúc lúc này mới chịu ăn.

      Lý Nhuận Phúc ăn miếng, con mắt mở to, vẻ mặt sợ hãi cùng thán phúc: "Gà nhân sâm này ăn rất ngon." xong lại gắp đưa vào trong chén A Hạnh miếng: "A Hạnh, con tuổi lớn, ăn nhiều chút, đây là đồ tốt, phụ thân ăn nhiều lãng phí!"

      A Hạnh nhìn thịt gà trong chén, lại nhìn bộ dạng nỡ ăn của phụ thân, trong nội tâm đau xót, thầm thề, nàng nhất định phải giàu có mới có thể khiến cuộc sống của phụ thân tốt hơn.

      Thời gian từng ngày trôi qua, vết thương ở chân của Lý Nhuận Phúc dần dần trở nên tốt hơn, đại phu cần bôi thuốc nữa, qua mùa đông này có thể lại được rồi, chỉ là nên làm việc vất vả. Việc này khiến cho A Hạnh cao hứng.

      Lý Nhuận Phúc với A Hạnh: "Con , cần lo lắng, phụ thân trở lại bến tàu làm việc, phụ thân muốn ngươi được giống như những nữ hài tử khác, có thịt để ăn, có áo đẹp mặc."

      A Hạnh lại cảm động, loài tình thương chân thành của cha kiếp trước nàng chưa bao giờ được cảm thụ. Giờ nàng trân trọng giống như vật báu.

      "Cha, người cũng nghe đại phu , cha thể làm việc vất vả, làm sao có thể khuân vác được?"

      Lý Nhuận Phúc để ý : "Con cho phụ thân là thư sinh yếu đuối sao? Phụ thân từng lính đánh giặc, thân thể rất tốt, con cần phải la lắng."

      " được, con đồng ý." A Hạnh lắc đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn phụ thân do dự : "Tỷ tỷ là muốn con dùng tiền cưới mua cho cha chiếc xe ngựa, về sau cha ở trong thành kéo xe chở khách, nhõm kiếm tiền. . "

      Vốn A Hạnh cũng thấy biện pháp này rất tốt, phụ thân chỉ cần ở xe quất roi ngựa là được rồi. Nhưng hôm nay nàng ngồi xe ngựa, nhìn xa phu đánh xe, đột nhiên cảm thấy có vẫn đề rất lớn.

      Mã xa phu đều là tay kéo dây cương tay cầm roi, lúc dừng xe là hai tay cầm dây cương mới có thể hoàn toàn khống chế được ngựa, thế nhưng là phụ thân cụt mất tay, phụ thân phải làm sao?

      Lý Nhuận Phúc sau khi nghe A Hạnh xong, trầm tư hồi, đáp: "Nếu như là chiếc xe ngựa đúng là kiếm được nhiều tiền hơn ở bến cảng chuyển hàng..." Ông ngẩn đầu nhì trần nhà: "Nhà chúng ta cũng nên tu sửa rồi, ngói cũng phải thay, cửa sổ phải gián lại giấy, phòng con cũng phải mua thêm chăn mền gì đó, những thứ này đều cần khoản tiền lớn, thể lấy tiền của tỷ tỷ con tiêu hết, mua cỗ xe ngựa cũng tốn ít nhưng có thể kiếm tiền, có lẽ rất nhanh thu lại vốn, tệ, là biện pháp tốt!" Lý Nhuận Phúc liên tục gật đầu.

      A Hạnh thấy ông hăng say, đành lòng dội gáo nước lạnh, nhưng cũng thể nhắc nhở ông, vì vậy nàng cẩn thận từng chút, lời từ tốn khéo léo mà ra nỗi lo trong lòng.

      Ai ngờ Lý Nhuận Phúc căn bản đem lo lắng của nàng là chuyện gì to tát, mỉm cười: "Con , đầu cánh tay này của cha có thể thay được cả đôi tay người khác. Nếu so bắp thịt, gần đây vẫn chưa có người nào có thể so với cha." Ông vươn cánh tay ra trước mặt nàng: " nhiều năm nay, ta sớm tập luyện cùng cánh tay này, con tâm, cha con nhất định có thể khống chế tốt xe ngựa."

      A Hạnh thấy ông tràn đầy tự tin, lại nghĩ ngày xưa ông có thể chuyển hàng kiếm tiền, sức lực đấy chắc sai. Kỹ thuật nha, chỉ cần hảo hảo học phen là được. Cho nên cũng tạm thời yên lòng, đợi thương thế Lý Nhuận Phúc tốt hơn chút, liền ra chợ mua cỗ xe ngựa về.

      Nhà A Hạnh ở bên trong ngõ hẻm, ở đây tổng cộng có hơn mười gia đình, đều là nhà nghèo bần hàn, chỉ có thể làm đủ ăn mà thôi. Bình thường mọi người hay thăm hỏi nhau, A Hạnh khi vừa mới xuyên sợ bị lộ sơ hở gì đó, cho nên dám thân thiết, về sau hàng xóm hay sang thăm Lý Nhuận Phúc, dựa vào lời hiểu được rất nhiều chuyện của bọn họ, hơn nữa A Hỉ hay sang to với nàng, nàng chậm rãi kết giao với mọi người. Hàng xóm tuy cảm thấy A Hạnh thoáng cái thành ít , nhưng đều cho rằng nguyên nhân là vì trong nhà gần đây phát sinh quá nhiều chuyện, khiến nàng tự nhiên trưởng thành hiểu chuyện hơn, có hoài nghi gì khác, nhìn mình nàng chiếu cố phụ thân, còn cảm thất thương nàng thập phần. Cái này khiến cho A Hạnh yên tâm bỏ tảng đá lớn trong lòng, hoàn toàn dung nhập vào cuộc sống hòa hợp yên bình ở đây. Kiếp trước, nàng ở trong khu nhà giàu bề thế nhưng năm khó mà gặp nhau được mấy lần, cho nên đối với cảm giác ấm áp này thích.

      Nàng giống như khối miếng bọt biển khô, dốc sực liều mạng hấp thụ tình thương từ mọi nơi.

      Rất nhanh, đến giao thừa.

      Trong ngõ phi thường náo nhiệt, trong nhà dán câu đối xuân, nhóm nam hài nổ pháo đùng đoàng, tiếng ba~ ba~ vang lên. Đám nữ hài ở trong sân nhà mình làm người tuyết. mặt ai cũng có nụ cười, vừa gặp nhau đều chúc cát tường, như ý.

      Nhà nhà đều làm món ngon, mùi thịt tỏa ra khắp nơi khiến người ta thèm dãi. A Hạnh cũng đặc biệt cắt nửa cân thịt mừng năm mới. Nàng nấu ăn mặc dù giỏi, làm súp hầm cách thủy cùng quá tệ. Nàng làm nồi thịt heo cùng củ cải trắng hấp cách thủy, mỗi nhà đều cho ít, các nhà khác cũng mang món của mình đưa nàng, rất nhanh bàn nhà A Hạnh đầy những món ăn hàng xóm mang tới. Hai cha con đều vui vẻ ăn bữa ngon lành no bụng.

      Lúc ăn cơm, Lý Nhuận Phúc với A Hạnh: "Đợi mấy ngày nữa, cũng nên đến thăm tỷ tỷ ngươi, thuận tiện chúc tết Hồ phu nhân!" xong khẽ cắn môi: "Đem theo rổ trứng gà A Hỉ đưa, nhà bọn họ cái gì cũng thiếu, muốn mua cái gì đó tốt, nhưng chúng ta mua nổi, dù sao họ cũng để vào trong mắt. Trứng gà này ngược lại rất tốt, bề ngoài thuần túy là tâm ý chúng ta thôi. Họ cũng biết nhà chúng ta, có lẽ để ý."
      Chris thích bài này.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 16 tinh thiếu niên(Thượng)
      Nam chính lên sàn. Đề nghị mọi người nhiệt liệt hoan nghênh

      Edit: Hiệp Thái Tử (đệ đệ ta đăng nên ta đăng. rất dzai. Là thần long thấy đầu thất đuôi http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin3.gif http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin3.gif )
      Beta: Diệp Nhược Vân

      buổi sáng ngày đầu tháng năm, A Hạnh theo lời dặn của cha, xách theo giỏ trứng gà đến Hồ phủ thăm tỷ tỷ.

      Lần này có xe ngựa Hồ gia đưa đón, A Hạnh phải tự bộ đến Hồ phủ, A Hạnh nhà ở tây thành, mà Hồ phủ lại nằm giữa khu vực phồn hoa ở đông thành, bộ đến cũng mất ít thời gian. A Hạnh nhớ trước đây khi còn là Tống Thiệu Lâm chưa từng bộ quãng đường xa đến như vậy, sau khi xuyên qua phần lớn thời gian cũng ở nhà, đôi khi sang nhà hàng xóm xung quanh xem chút, nhưng dù xa nhất cũng chỉ đến khu chợ lân cận mua thức ăn, liên tục bộ đến hơn nửa canh giờ đúng là lần đầu tiên. A Hạnh chỉ cảm thấy đôi chân vừa đau vừa nhức, khổ thể tả.

      Vất vả lắm mới đến được Hồ phủ. Cửa chính Hồ phủ sơn đỏ, có ít xe ngựa sang trọng ra vào, xem ra là có khách quý tới. A Hạnh nhìn mấy lần liền thu hồi ánh mắt, vòng qua cửa chính về phía cửa hông lần trước vào phủ. Cửa chính Hồ gia đương nhiên vì muội muội của di nương gia thế bần hàn như nàng mà mở ra, vẫn nên thức thời chút tốt hơn, cần thiết tự kiếm chuyện vui!

      A Hạnh ý tới với gác cửa đồng thời cũng cho gác cửa mấy quan tiền như khen thưởng, vốn nhờ vào gác cửa có thể phái người dẫn đường cho nàng, gác cửa nhìn mấy đồng trong tay cân nhắc, lại nhìn A Hạnh chút, y phục người mộc mạc, khóe miệng nhếch lên, lười biếng đưa tay chỉ vào trong : "Tự vào !"

      Đến từ cửa hông đều phải là khách quý, những loại chuyện này bọn gác cửa cũng coi tiền mà làm việc, thưởng nhiều ân cần chu đáo chút, như A Hạnh chỉ giống như dạng học trò nghèo, vậy ngại quá! Đều là cùng dạng thân phận thấp kém như nhau cũng sợ bọn họ tố cáo!

      A Hạnh trong lòng tức giận nhưng cũng chẳng phải chuyện gì lớn, dù sao đây cũng là Hồ phủ, chẳng lẽ nàng có thể đứng ở đây mà lý luận với tên gác cửa sao? Lần trước theo Thúy Hồng vào nên có thể nhớ, cũng để ý tên gác cửa nữa, cất bước vào Hồ phủ.

      Dựa theo trí nhớ của A Hạnh lần trược Thúy Hồng mang nàng qua con đường kia chính là hướng tiểu viện của Lý Ngân. Có thể Hồ phủ là quá lớn, đường cong cong nhiều khúc rẽ cộng thêm A Hạnh chỉ qua lần, thời gian lại lâu như vậy, chân bước cũng có chút mơ hồ. Bất tri bất giác đến rừng cây, A Hạnh nhìn trước mắt thấy rừng cây này xanh tươi um tùm, hoàn toàn có thể khẳng định mình lạc đường!

      A Hạnh khóc ra nước mắt, như thế rất tốt, vốn là mệt mỏi muốn chết còn phải ở chỗ này quay vòng vòng. Nàng nhìn khắp nơi chút nhìn xem chung quanh xem có nha đầu hay gia nhận nào ngang qua hay , có thể hỏi đường chút. Nhưng biết có phải nơi này quá vắng vẻ hay ngay cả bóng của người cũng thấy.

      A Hạnh nhịn được kêu rên tiếng khom người xuống xoa xoa đôi chân đau nhức rã rời, cũng may trời hôm nay ấm áp cộng thêm luôn vận động nên cảm thấy lạnh. Nàng xoa chút lại đứng thẳng người lên chuẩn bị trở về đến chỗ nhiều người hơn hỏi đường chợt nghe trong rừng mơ hồ có tiếng chuyện.

      Đầu tiên là nghe được giọng nữ mềm mại uyển chuyển, giọng phải là quá ràng: "Bảo huynh vườn mai huynh chịu, hết lần này tới lần khác muốn tới nơi vắng ngắt này. . ." Giọng này A Hạnh cảm thấy có chút quen tai.

      Tiếp theo đó là giọng nam dễ nghe: "Hoa mai có gì hay? Ta chỉ thích rừng cây này của nhà các ngươi!"

      " đúng là quái thai!" Giọng nữ ôn nhu, như có ý giận dỗi làm cho người nghe rợn cả người.

      Giọng nam ngạo nghễ cười tiếng: "Ta có phải là quái thai hay ! Ngươi cũng phải là người đầu tiên như vậy!" A Hạnh lại cảm thấy giọng này lại có ý tự diễu.

      nóng nảy vội : "Nguyên Phong ca ca, muội phải là có ý này, huynh đừng giận ta. . . Ca ca, cũng giúp muội tiếng!"

      Lại truyền tới thanh của nam tử khác: " là, phải muội để cho ta sao?" Giọng thanh lãng. Trong đầu A Hạnh mơ hồ ra màu xanh biếc như cây Tùng.

      " Ca ca. . ." Nghe được giọng này là có thể tưởng tượng ra được hình ảnh thiếu nữ giậm chân hờn dỗi.

      Vốn là nghe được tiếng người A Hạnh rất vui, nghĩ thầm cuối cùng có thể tìm được người hỏi đường. Nhưng càng về sau nàng cùng dần nghe ra được trong ba người chuyện là đại thiếu gia Hồ gia, người là đại tiểu thư Hồ gia, còn có người nghe ra được. A Hạnh nhíu mày cái, trong ba người này có hai người nàng đều là muốn gặp, Hồ tiểu thư cũng cần phải , Hồ thiếu gia mặc dù từng giúp đỡ nàng nhưng ánh mắt của nhìn nàng làm nàng thoải mái, nàng thực cũng phải chỉ mới mười tuổi, làm sao lại hiểu ánh mắt đó có hàm ý gì? Nhớ tới phụ thân tên háo sắc chỉ sợ cũng khá hơn chút nào!

      Giọng ba người càng ngày càng gần, rất nhanh ra khỏi cánh rừng, A Hạnh vội xoay người bước sang bên kia. Hy vọng bọn họ nhanh chóng rời khỏi nơi này.

      Nhưng ông trời dường như cũng đứng về phía nang, còn chưa được hai bước liền nghe phía sau lưng có thanh truyền tới: "Nô tài nào dám to gan ở chỗ này nghe lén!"

      A Hạnh biết nếu như mình dừng bước lại chỉ sợ vị đại tiểu thư này phái người đến bắt mình, bị loại đãi ngộ này thực vô cùng khó chịu, A Hạnh thể dừng bước lại. Trong lòng bất đắc dĩ thở dài, cái Hồ phủ này và nàng hợp, mỗi lần tới dường như đều có chuyện gì tốt xảy ra!

      A Hạnh hít hơi sâu, chậm rãi xoay người, nhìn thẳng bọn họ, mặt bình tĩnh chút dao động. Lúc này, tuyệt đối thể hốt hoảng, bằng bị cho rằng là chột dạ!

      Hồ Nhã Tình thấy khuôn mặt A Hạnh, gương mặt tươi cười mặt trầm xuống, hừ lạnh tiếng : " ra là ngươi!" Chính nàng cũng biết tại sao lại ghét nương tên A Hạnh này, mỗi lần thấy nàng ta tâm tình luôn khó chịu!

      Bên cạnh Hồ Nhã Tình chính là đại ca nàng Hồ Lăng Hiên, hôm nay thân cẩm bào màu lam đậm, ngang hông có dây đai lưng trắng bạc, đai có đeo ngọc bội phỉ thúy, ngọc bội tung bay theo gió. Ăn mặc như thế này lại có bề ngoài xuất chúng lộ ra bốn chữ ngọc thụ lâm phong trong truyền thuyết.

      Nhưng A Hạnh cũng phải là chưa từng thấy qua mỹ nam, kiếp trước chồng nàng mặc dù phong lưu thành tánh nhưng cái khối thịt kia là nhìn rất được, Còn có Kiều Tranh, người đó trong lòng nàng căn bản phải chỉ dùng hải từ " tệ" mà hình dung, là hoàn mỹ. Vừa nghĩ tới Kiều Tranh lòng A Hạnh liền từng trận đau nhức.

      Hồ Lăng Hiên nhìn thấy A Hạnh mặt thoáng qua vẻ vui mừng: "A Hạnh, là Ngươi!"

      Hồ Nhã Tình kinh ngạc quay đầu nhìn ca ca của mình: "Đại ca, huynh cũng nhận ra nàng?"

      Hồ Lăng Hiên chắp hai tay sau lưng mỉm cười trả lời muội muội: "Từng có duyên gặp mặt!" Nhưng ánh mắt vẫn rời A Hạnh.

      Hồ Nhã Tình thấy biểu của đại ca khỏi nhíu mày, lại nhìn A Hạnh, trong ánh mắt mang theo tia chán ghét, quả nhiên là muội muội của hồ ly tinh, rất có bản lĩnh quyến rũ đàn ông. Tỷ tỷ trở thành tiểu thiếp của phụ thân, muội muội lại muốn đánh chủ ý người đại ca sao? biết xấu hổ!

      " Ngươi làm gì mà lại lén lén lút lút nghe trộm chúng ta chuyện!" Hồ Nhã Tình nhìn chằm chằm A Hạnh, giọng lạnh lẻo tựa như băng, hoàn toàn bất đồng so với giọng mềm mại trong rừng khi nãy !
      Chris thích bài này.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 17 Tinh Thiếu Niên (Hạ)

      Hồ Nhã Tình mặt lạnh nhìn A Hạnh, khí thế hung hăng trách móc nàng.

      Hồ Lăng Hiên cũng nghi ngờ nhìn nàng, biết tại sao nàng lại xuất ở nơi vắng vẻ này, nơi này ngoại trừ bà tử quét dọn bên ngoài rất ít khi có người tới, chẳng lẽ cũng giống người kia dạng, thích cánh rừng này? Nghĩ tới đây, Hồ Lăng Hiên nhìn sang bên cạnh chút lại thấy Hồ Nhã Tình đứng bên cạnh người kia, nét mặt có chút mất kiên nhẫn.

      A Hạnh vẻ mặt trấn định nhìn Hồ Nhã Tình : "Hồ tiểu thư, ta phải nghe trộm các người chuyện, Chỉ là hôm nay ta tới thăm tỷ tỷ lại lạc đường vừa đúng dịp đụng vào các người mà thôi. Biết có người ở chỗ này ta định rời , tuyệt đối phải như các người nghĩ là trốn ở đây nghe các người chuyện!"

      Nàng đứng đó, ung dung, bình tĩnh, làn da như tuyết, khí chất thanh cao, đôi mắt đẹp thanh lệ bảy phần lạnh nhạt ba phần lạnh lùng, đứng giữa nơi trời băng đất tuyết này giống như nhánh hoa tuyết liên thánh khiết cao nhã, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

      " Vị nương này là ai?" Nam tử bạch y đứng cạnh Hồ Nhã Tĩnh bỗng nhiên . Giọng mang theo tia hương vị tùy ý, chính là giọng lạ lẫm trong rừng cây kia.

      Trước đó lực chú ý của A Hạnh đều đặt ở người của huynh muội Hồ gia cũng để ý những người khác, lúc này nghe được giọng mới đưa mắt nhìn sang, vừa nhìn khỏi giật mình.

      Người vừa lên tiếng là vị thiếu niên tuổi tác sai biệt lắm với Hồ Lăng Hiên, thân hình cao lớn tuấn, cả thân cẩm bào tuyết trắng, đai lưng màu vàng, dây cột tóc cũng màu vàng, đường nét khuôn mặt lại càng tăng thêm vẻ tuấn mỹ phi phàm, nhưng làm cho A Hạnh ngây ngốc cũng phải vì nét tuấn mỹ mà là. . .

      Vị thiếu niên này lại là con lai!

      nghĩ tới ở thời đại này cũng có con lai!

      Da tay của vô cùng trắng, gần giống như người da trắng ở đại, trắng như sữa, cho người ta cảm giác vô cùng mềm mại, toàn bộ khuân mặt thập phần hoàn hảo, dường như điểm khiến người khác chê bai. Mắt của là màu xanh nhạt giống như ngọc bích trong suốt sáng chói, mênh mông thâm thúy như biển rộng, lúc sóng mắt lưu chuyển lại có cảm giác dị. Còn tóc của có màu nâu đậm, xoăn từng cuộn to , từng sợi tung bay nhè , dây dưa lượn quanh theo gò má, cổ, bả vai dài xuống đến tận eo, lại vô cùng rực rỡ. Mái tóc mềm mại màu nâu làm nổi bật tròng mắt màu lam kia, cẩm bào như tuyết nhìn qua làm rung động lòng người.

      Những người lần đầu tiên thấy ánh mắt chắc chắn cũng toát ra vẽ kinh ngạc giống như nàng bây giờ! Trong lòng A Hạnh thầm cảm thán.

      Bên kia Hồ Nhã Tình thấy A Hạnh nhìn chằm chằm vào Nguyên Phong trong lòng nhất thời dâng lên cổ lửa giận quát to: "Càn rỡ! Đây chính là Tam công tử Tấn Vương phủ kẻ dân đen như ngươi lại dám nhìn thẳng, còn mau quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với Tam công tử!"

      Tam công tử của Tấn vương phủ? Đây chính là hoàng thân quốc thích, lễ tiết nơi này cũng thể qua loa, chỉ cần sơ ý chút có thể nguy hiểm đến tánh mạng! A Hạnh dám chậm trễ vội quỳ xuống, đây chỉ sợ là lần đầu tiên nàng phải quỳ trước mặt người khác từ khi cha sanh mẹ đẻ, nhưng ở nơi xã hội phong kiến này nếu muốn giữ được tánh mạng chỉ có cách tuân theo tất cả quy tắc!

      A Hạnh quỳ dưới đất, đầu cúi rất thấp, tóc dài đen nhánh theo cổ trượt xuống lộ ra gáy trắng nõn tinh tế: "Tiểu nữ Lý Hạnh, biết được Tam công tử, có chỗ vô lễ kính xin Tam công tử trách phạt!" Thanh của nàng nhanh chậm, cao thấp, cho dù là khom lưng cúi đầu A Hạnh cho người ta cảm giác lạnh nhạt ưu nhã.

      " Đứng lên , bổn công tử thích loại lễ tiết rườm rà này, chẳng thấy mặt chỉ thấy lưng. chút ý tứ cũng có! Nhanh đứng dậy !" Giọng của Tam công tử cũng cao ngạo. Nhưng ngạo khí của và Hồ Lăng Hiên có chút bất đồng, Hồ Lăng Hiên mang theo tia lạnh lùng, mà lại cho người ta cảm giác thoải mái nhàng!

      A Hạnh nghe lời của , cũng khách khí lập tức đứng lên, bị bắt quỳ trước mặt người khác là loại cảm giác hề dễ chịu!

      Tam công tử về phía A Hạnh, Hồ Nhã Tình thấy Tam công tử dường như đối với A Hạnh sinh ra hứng thú nào đó, mặt khỏi lộ ra vẻ khẩn trương, vội xoay người đưa ánh mắt nhờ giúp đở, lại thấy mặt của đại ca cũng lộ ra vẻ khẩn trương giống vậy, chân mày hơi nhíu lại.

      Thấy Tam công tử tới, A Hạnh cũng nhúc nhích, nàng cúi đầu, mực cung kính đứng đó, chỉ chốc lát liền dừng bước ở bên cạnh mình, vạt áo trắng như tuyết theo gió nhàng phất phới lộ ra đôi giày màu nâu, mũi giày hơi nhếc lên, phía thêu hoa văn Lưu Vân, rất khác biệt. Sau đó liền nghe giọng của Tam công tử từ cao: "Ngươi ngươi tên là Lý Hạnh, là Hạnh trong cây ngân hạnh sao?"

      " Đúng vậy." A Hạnh trả lời đơn giản vẫn cúi đầu.

      " Ngươi lạc đường?"

      " Đúng vậy."

      " Cũng đúng, Hồ phủ lớn như vậy, lạc đường cũng có gì lạ."

      Lúc này giọng lãnh ngạo của Hồ Lăng Hiên chen vào: "Nếu như vậy, tỷ tỷ của ngươi nhất định cũng nóng lòng chờ, ta cho người đưa ngươi ." Vừa xoay người đưa tay ra hiệu cho nha hoàn cách đó xa, phân phó nàng đưa A Hạnh tới viện của Tứ di nương.

      A Hạnh chào Hồ Lăng Hiên cái: "Vậy tạ ơn Hồ công tử!"

      Hồ Lăng Hiên nhìn nàng khẽ mỉm cười: " cần cám ơn, ngươi mau !" tại chỉ muốn đưa A Hạnh tránh xa Tam công tử. Tam công tử đến gần A Hạnh làm cho trong lòng rất thoải mái, cảm giác giống như đồ mình sớm nhìn trúng bị người khác ngấp nghé!

      Hồ Nhã Tình cũng hận thể làm A Hạnh biến mất, tốt nhất là vĩnh viễn cũng xuất !

      A Hạnh lần nữa cúi đầu thi lễ với Tam công tử sau đó liền xoay người theo nha đầu kia. Tam công tử nhìn bóng dáng thanh lệ dần dần xa sau đó quay đầu lại hỏi tỷ muội Hồ thị: "Vị nương này có liên hệ thế nào với người trong vương phủ các người? Xem ra giống như là nô tỳ trong phủ!"

      Hồ Nhã Tình tới bên cạnh , nâng gương mặt tươi cười lên, ôn nhu đáp: "Nguyên Phong ca, mặc kệ nàng ta, nàng chỉ là thân thích của di nương nhà nghèo trong phủ sao có thể trở thành đề tài giữa giữa chúng ta? Ta dẫn ngươi xem xung quanh chút có được hay ?"

      Tam công tử Thẩm Nguyên Phong quay đầu lại, da trắng như tuyết, đôi môi đỏ thắm, đôi mắt màu lam óng oánh sáng chói, cái loại cảm giác mị xinh đẹp đó làm cho Hồ Nhã Tình giống như say rượu sắp ngất, trong lòng khỏi nghĩ khó trách mọi người trong thiên hạ gọi là " tinh thiếu niên", loại xinh đẹp dị này phải người phàm có thể có được !

      " Ta chỉ cảm thấy nàng có chút đặc biệt thôi, thế nào, các người có loại cảm giác này sao?" mỉm cười nhìn về phía huynh muội Hồ gia.

      Miệng Hồ Nhã Tình lập tức vểnh lên, mặt có nét giận hờn nhưng bộ dáng như hoa kia vẫn là hết sức động lòng người.

      Hồ Lăng Hiên tới bên cạnh bọn họ, cười : "Xem kìa, bộ dạng này của Tình nhi có phải là ghen hay ? Có gì mà phải ghen chứ, có ai mà biết Tình nhi của chúng ta là đệ nhất mỹ nhân Tấn thành! Tam công tử, Ngươi có đúng hay !"

      Thẩm Nguyên Phong liếc mắt nhìn Hồ Nhã Tình, người đó kiều nhìn , cặp mắt long lanh như nước, khuôn mặt nhắn trắng hồng. Thẩm Nguyên Phong khẽ mỉm cười : "Cũng phải, trong Tấn thành làm gì có nào có thể xinh đẹp được qua Tình nhi?"

      Hồ Nhã Tình nghe lời của mặt lộ ra nụ cười ngượng ngùng, trong lòng giống như uống mật ngọt.

      Hồ Lăng Hiên dẫn đường hướng ngược lại với A Hạnh, lúc gần , quay đầu lại nhìn hướng A Hạnh rời , khóe miệng lộ ra nụ cười. . .
      Chris thích bài này.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 18 Cuộc sống tiểu thiếp của Lý Ngân

      A Hạnh theo nha hoàn ra khỏi rừng cây, bước qua hành lang dài bao lâu tới viện của Lý Ngân.

      Đưa A Hạnh đưa đến trước viện nha hoàn cúi chào nàng cái phải trở về phục vụ, A Hạnh câu đa tạ sau đó nha hoàn liền xoay người rời .

      A Hạnh vào viện, nha hoàn trong viện đều biết nàng là muội muội của di nương, cũng cười chào hỏi nàng, Tiểu Hoàn còn tiến đến vén màn cửa giúp nàng thông báo: "Tứ di nương, A Hạnh nương tới!"

      A Hạnh cười lời cám ơn sau đó vào trong.Lý Ngân ngồi ở bên cạnh bàn trà gì đó với nha hoàn đại nha hoàn Thúy Liễu, nhìn thấy A Hạnh tới lập tức nở nụ cười, đứng lên kéo tay nàng : "Tỷ còn suy nghĩ chừng nào muội trở lại thăm tỷ tỷ, nghĩ tỷ vừa nghĩ đến muội tới rồi, xem ra sau này tỷ phải thường xuyên nghĩ đến muội mới được!" Vừa vừa phất tay ý bảo Thúy Liễu xuống.

      Nàng kéo tay A Hạnh ngồi xuống, đầu tiên là quan tâm hỏi han tình hình phụ thân, nghe được A Hạnh chân của cha hồi phục nhiều, trong lòng cũng vui vẻ. Nàng : "Ngày ngày tỷ đều mong đợi muội tới, tỷ có nhiều chuyện muốn với muội." Vừa nàng vừa nhìn ra phía màn cửa cái, giọng: "Kể từ khi biết trong viện có tai mắt, tỷ có chuyện gì cũng dám cùng những nha hoàn này, bình thường chuyện cũng thận trọng chỉ sợ sai cái gì truyền tới tai phu nhân, chắc chắn gây chuyện cho tỷ." Vừa vừa lè lưỡi với A Hạnh, nét mặt còn dáng vẻ ngây thơ, là động lòng người.

      Trong lòng A Hạnh thầm cảm khái, Lý Ngân cũng chỉ là tiểu nương mười lăm mười sáu tuổi, nếu như là nàng ở kiếp trước trong cái thế giới kia chính là thời điểm thanh xuân phất phới, tại lại gả cho nam nhân trung niên, mỗi ngày ở lì trong cái tiểu viện này, ngay cả lời trong lòng cũng thể , còn phải nơm nớp lo sợ, cẩn thận từng li từng tí sống qua ngày, rất đáng thương. Đây chính là bi ai khi làm thiếp cho người ta, chia xẻ chồng với chính thất, hưởng thụ những thứ vốn thuộc về chính thê, làm sao có thể chút trả giá nào? Nàng chỉ có thể cẩn thận như vậy, dè dặt mà sống mới được an ổn.

      Nhưng những thứ này cũng phải là mong muốn của Lý Ngân, nàng chỉ là vì phụ thân và muội muội mới đến bước đường này, chính vì vậy A Hạnh mới muốn trợ giúp nàng, tận lực để cho nàng có cuộc sống an ổn chút, phải chịu tổn thương từ nhiều phía.

      A Hạnh quan sát Lý Ngân chút, hôm nay nàng mặc chiếc áo gấm màu đỏ, váy màu trắng, có khoa trương như lần trước, mặt cũng quá nhiều sson phấn, người chỉ đeo mấy món đồ trang sức đơn giản, nhìn qua nhàng khoan khoái nhàng khoan thai hơn nhiều. Xem ra nàng cũng nghe lời mình , liền hỏi nàng: "Dạo này tỷ có khỏe ?"

      Lý Ngân gật đầu cái, mặt nở nụ cười bình thản, : "tỷ nghe muội muội, ăn mặc thu liễm chút. Mỗi ngày bất chấp khí trời lạnh như thế nào tỷ cũng kiên trì bỏ lơi việc thỉnh an phu nhân, phu nhân còn với tỷ dạo này khí trời quá lạnh cũng cần đến thỉnh an nàng nữa, mấy vị khác nghe nàng như vậy, trời vừa rơi tuyết liền , tỷ nghe lời của ngươi mỗi ngày đều , tỷ nhìn ra được nàng nhìn thấy ta vô cùng cao hứng! Còn thưởng cho tỷ ít đồ ăn ngon!"

      A Hạnh cười : "Nàng được tỷ tôn trọng đương nhiên cao hứng!"

      "Thời gian trước lão gia Khang thành làm ăn nửa tháng sau mới trở về buổi chiều đầu tiên đến phòng của phu nhân, tối ngày thứ hai liền đến phòng tỷ!" Lý Ngân đến đây mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng nhưng A Hạnh là thân tỷ muội của nàng những lời này ngoại trừ nàng còn có thể cho ai?

      " Mấy ngày kế tiếp cũng tới phòng tỷ. . ."

      A Hạnh nghĩ đương nhiên phải như vậy, ngày thứ nhất đến phòng thê tử là vì tôn trọng thê tử những ngày kế tiếp Lý Ngân là thiếp mới nạp lại trẻ tuổi mỹ mạo, chính là hứng thú mới mẻ nhất thời đương nhiên đến phòng nàng, những di nương khác lâu gặp lão gia lại thấy ở trong phòng Lý Ngân, trong lòng khẳng định là cực kì ghen ghét căm giận. Nghĩ tới đây, A Hạnh khỏi lo lắng hỏi: "Vậy tỷ làm thế nào?"

      Lý Ngân cười tiếng đưa ngón trỏ ra chỉ lên tráng nàng cái, sẳng giọng : "Tiểu quỷ này! Người ta nghe được còn tưởng rằng muội mới là tỷ tỷ! Muội đừng vội, tỷ vẫn nhớ lời của muội. Khi lão gia liên tục ba ngày đến phòng của tỷ, ngày thứ tư tỷ liền mượn cớ nhức đầu, lão gia thấy tỷ thoải mái liền đến viện của di nương khác, mấy ngày kế tiếp cũng tới phòng tỷ! Mấy ngày này những khác nhìn thấy tỷ lại cười ha hả lôi kéo, rất thân thiết."

      Đó là đương nhiên, bọn họ thấy Lý Ngân cũng phải chuyên sủng nên địch ý dĩ nhiên là ít rất nhiều, về phần lão gia mấy ngày đầu ở lại viện của Lý Ngân đương nhiên ai cũng hiểu, người mới mà, bọn họ phải đều là từ người mới biến thành người cũ sao?

      A Hạnh hỏi nàng: "Tỷ tỷ nhưng cứ như vậy sủng ái của lão gia đối với tỷ ít rất nhiều, tỷ bận tâm sao?"

      Lý Ngân nhìn A Hạnh cái, bây giờ nàng quen dần với việc suy nghĩ của muội muội càng ngày càng trưởng thành, mặc dù nàng cảm thấy có chút kỳ quái nhưng muội muội đối với mình quan tâm là việc dễ thấy, muội muội vốn thông minh, có lẽ là vì dạo này trong nhà xảy ra quá nhiều chuyện dẫn đến việc muội muội bắt đầu trưởng thành hơn.

      Lý Ngân rất thương muội muội, mặc dù trong lòng có chút nghi ngờ nhưng cũng tuyệt đối cũng nghĩ muội muội như ma. Trong lòng nàng, tất cả việc muội muội làm đều hợp lý, cho dù là có chút hợp lý nàng cũng tìm được lý do nào đó biến nó thành hợp lý.

      "Nếu như việc được lão gia sủng ái đổi lấy địch ý của phu nhân và những di nương khác, thậm chí là những suy nghĩ đáng sợ khác, loại sủng ái như vậy tỷ tình nguyện nhận!" Lý Ngân ngẩng đầu lên nhìn A Hạnh, trong đôi mắt to xinh đẹp thoáng qua chút sợ hãi: "Muội biết ? Mỗi khi tỷ nghĩ đến cảnh phu nhân cho người đánh Tam di nương, tỷ sợ đến phát run, tỷ rất sợ có ngày mình gặp chuyện như vậy! Tỷ bây giờ chỉ muốn phục vụ lão gia cho tốt, phục vụ phu nhân cho tôt, an ổn sống qua ngày, những thứ khác tỷ cái gì cũng dám nghĩ!"

      Nhắc tới kiện Tam di nương kia, A Hạnh khỏi hỏi: "Tam di nương bây giờ thế nào?"

      "Vết thương của nàng còn chưa khỏi, cả ngày tránh ở trong phòng, nghe mỗi ngày đều cáu giận đập phá đồ đạc!" đến đây, Lý Ngân thở dài cái.

      A Hạnh thấy nàng lộ ra vẻ đồng tình với Tam di nương, vội nhắc nhở nàng: "Tỷ tỷ, Tam di nương trong lòng nhất định là ghi hận tỷ, sau này tỷ phải đặc biệt chú ý nàng ta!"

      Lý Ngân nghe lời của nàng, khẽ nhíu mi, lộ ra vẻ mặt lo lắng. A Hạnh lại vội an ủi: "Nhưng chỉ cần tỷ cẩn thận chút, lấy lòng phu nhân tốt, chắc cũng có chuyện gì lớn!"

      Chân mày Lý Ngân lúc này mới giãn ra, : "Lúc Lão gia ở trong phòng ta , ta thường xuyên tốt cho phu nhân với lão gia. Chính là biết phu nhân người có biết ?" Vừa liếc mắt nhìn ra ngoài cửa.

      A Hạnh khẽ mỉm cười: "Yên tâm, nàng nhất định biết."

      Hai tỷ muội lại trò chuyện hồi lúc này mới chuẩn bị chủ viện. Lý Ngân mang theo A Hạnh thỉnh an chúc tết phu nhân.

      Lý Ngân : "Hôm nay hình như có khách quý tới, cũng biết có tiện hay . Nếu tiện, tỷ chuyền đạt lại lời chúc phúc của muội với phụ thân tới phu nhân."
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :