1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

A Hạnh - Thập Tam Xuân

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 10 Lấy lòng phu nhân

      Huy nương được nha đầu nâng đậy, búi tóc toán loạn, trâm cài rơi lả tả mặt đất, mặt sưng tấy phồng lên, bộ dạng dọa người. Muốn khôi phục lại như cũ, sợ phải tĩnh dưỡng thời gian dài, còn có thể để lại sẹo. Nghĩ đến đây, mặt hai vị di nương kia liền có chút hả hê, che miệng cười trộm.

      Huy nương vịn vào nha đầu mà đứng, hành lễ với phu nhân, sau đó xoay người bước ra khỏi phòng, lúc đến cửa đột nhiên quay đầu, hai mắt như hai mũi tên bắn về tỷ muội Lý Ngân, nhìn ánh mắt oán độc đó mà làm Lý Ngân run lên, quay sang liếc muội muội, A Hạnh cầm chặt tay nàng, ánh mắt yếu thế mà còn bức người hơn nhìn về Huy nương, Huy nương khẽ giật mình, sau đó hung hắng trừng Lý Ngân, rồi mới tiếp. Lúc sau, Lý Ngân cùng mấy di nương khác cũng hướng phu nhân hành lễ về.

      Sau khi mọi người hết, Hồ phu nhân lạnh giọng với Thúy Hồng: "Ngươi sai, muội muội Lý Ngân đúng là có chút đặc biệt, nàng là nha đầu nghèo khổ lại có loại can đảm này, quả có chút kỳ quái. với Thúy Liễu để ý kỹ, đừng để cho hai tỷ muội đó làm gì mờ ám! Nếu có hành động thiếu suy nghĩ, lập túc báo lại!"

      Thúy Hồng thấp giọng thưa, sau đó ra. Hồ phu nhân để tất cả nha đầu lui xuống, trong phòng chỉ còn hai mẹ con, Hồ phu nhân xoay người, mắt nhìn con , thấy dung mạo phấn điêu ngọc mài, trọng nội tâm dâng lên cảm giác tự hào. Nàng nắm lấy tay con, :" Nhã Tình, chờ ngươi đến cập kê, trở thành chính thất của Tam công tử Tấn Vương, tuy Tam công tử phải thế tử, hơn nữa mẹ đẻ lại là người Hồ, nhưng dù sao cũng là nhi tử Tấn Vương, thân phận tôn quý, chúng ta chỉ là thương gia, có thế làm chính thất là trèo cao rồi". Nghe thế, mặt Hồ Nhã Tình lên tia ửng đỏ,cúi thấp đầu đáp:" Con hết thảy đều nghe mẫu thân an bài!"

      Hồ phu nhân cười:" Biết là ngươi thích , bất quá cùng đúng, Tâm công tử là tài tuấn kiệt, khuôn mặt so với nữ tử còn muốn tinh xảo hơn, khó trách ngươi động tâm! Bất quá..." Thanh nàng bỗng nhiên trầm xuống, trong mắt lệ quang :" Tương lai Tam công tử thể thiếu thê thiếp, những nữ tử kia nếu an phận thôi, nếu an phận..." Hồ phu nhân lạnh lùng cười, rét lạnh mà : " tuyệt đối thể nhân từ nương tay! Nếu người thương tổn cuối cùng chính là ngươi! Hôm nay thủ đoạn của nương ngươi cũng thấy , có gắng học lấy! tốt cho việc quản gia về sau của ngươi!"

      Hồ Nhã Tình ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra tia lạnh lùng vui vẻ, nàng nhàng đáp:" Con vâng lời, mẫu thân xin hãy yên tâm!"

      Hồ phu nhân thỏa mãn gật đầu.

      Lý Ngân cùng A Hạnh theo đường cũ trở về viện của mình, đường sắc mặt nàng tái nhợt, hồn phách bay mất, vẫn chưa hết sợ hãi, A Hạnh thỉnh thoảng lại nhìn nàng lo lắng.

      Về đến phòng, Lý Ngân để nha đầu nào vào. A Hạnh nắm tay Lý Ngân, thanh lo lắng:" Tỷ tỷ..." Lý Ngân lúc này mới như tỉnh mộng, dựa vào vai muội muội, òa khóc:" Các nàng ngày thường thấy tỷ đều cười hiền hòa, tại sao hôm nay tỷ như vậy, còn phu nhân, bình thường nhìn rất hòa nhã, nhưng sao hôm nay sai người đánh Tam di nương, thế còn chớp mắt lấy cái. A Hạnh, tỷ đột nhiên cảm thấy các nàng đáng sợ!" Nàng ngẩng đầu lên, nước mắt giàn giụa nhìn muội muội."Muội có thấy ánh mắt Tam di nương nhìn tỷ , giống như là muốn đem ta giết chết, nàng nhất định rất hận ta!" xong lại che mặt khóc nấc.

      đến việc này, A Hạnh có chút áy náy" Muội xin lỗi tỷ, là muội mang phiền phức đến cho tỷ."

      Lý Ngân lắc đầu, ngồi xuống ghế, :" A Hạnh, hôm nay may mắn có muội thay tỷ. Tỷ lúc đó biết nên làm gì, chỉ ngu ngốc đứng đó, nếu những lời kia đến tai lão gia, biết nghĩ gì, so sánh, tỷ chấp nhận để tam di nương oan hận. A Hạnh, tỷ còn phải cảm ơn ngươi mới đúng!" Lý Ngân ngân thơ, nhưng ngu ngốc, lúc đó nàng kịp phản ứng nhưng giờ lại hiểu, trong nội tâm sợ hãi thôi, nên rất cảm ơn muội muội giải thích giúp nàng.

      A Hạnh cũng ngồi xuống cạnh nàng, chuyện dến mức này, nàng cũng bất chấp Lý Ngân có hoài nghi hay . Lý Ngân thiện lương, suy nghĩ lại đơn thuần, dù thấy muội muội thay đổi, cùng chỉ nghĩ là do trưởng thành, nghĩ muội muội bị quái nhập.

      "Tỷ tỷ, về sau tỷ nhất định phải cảnh gác với Tam di nương! chuyện, làm việc đều phải cần thận từng chút , ngàn vạn lần đừng để nàng ta bắt được nhược điểm gì, còn có..." A Hạnh nhìn Lý Ngân, ý vị thâm trường :" Lão gia càng sủng ngươi sau này ngươi càng gặp nhiều rắc rồi. Tỷ tỷ, muội hỏi tỷ câu, tỷ muốn được lão gia sủng ái hay là muốn sống yên ổn ở Hồ gia?"

      Lý Ngân thấy muội muội thần sắc nghiêm túc, vội lau nước mắt, tập trung trả lời:" Nếu so với được lão gia sủng ái, tỷ càng muốn an ổn sống ở đây, giống như khi còn sống với phụ thân và muội vậy."

      A Hạnh thấy nàng vậy, liền thở ra hơi, tốt quá, Lý Ngân vẫn còn an phận, nếu như nàng muốn nhận sủng ái của lão gia, con đường nàng trong tương lai ngập tràn chông gai, mà mình cũng giúp được nàng.

      đại, thân phận Lý Ngân là kẻ thứ ba, bị vạn người phỉ nhổ, là hồ ly tinh. Nhưng ở đây, thiếp thất tồn tại được hợp lý hóa, pháp luật công nhận, là phương thức để nữ tử tồn tại, làm trái với chuẩn mực đạo đức. Nhưng mà nữ tử thường đố kỵ, bất kể ở đâu, thời đại nào, từ cổ chí kim đều giống nhau, chỉ có ít người so ra là hiền lành, dịu dàng ngoan ngoãn, nàng ta nhẫn nhịn được, còn nếu là nữ tử tàn nhẫn, nàng đem những người uy hiếp nàng diệt trừ hết, giống như Hồ phu nhân, đối mặt với loại nữ nhân này, nếu như đủ năng lực, dũng khí, trí tuệ để cùng nàng tranh đấu, vậy ngươi phải cho nàng thấy lòng trung thành, cho nàng biết, ngươi tuyệt đối uy hiếp được nàng ta, như vậy ngươi có thể ổn mà sống. Mà Hồ phu nhân cũng làm khó thiếp thất thể uy hiếp mình, dù sao Hồ lão gia nạp thêm mấy thiếp nữa dù nàng có cùng Tấn Vương phi là người thân thích cũng có biện pháp ngăn cản phu quân khai chi tán diệp. Thay vì để cho nạp mấy người tư tâm, bằng để sủng người vô hại như Lý Ngân, đối với nàng thế mới tốt.

      Nghĩ vậy, A Hạnh thấp giọng với Lý Ngân:" Tỷ tỷ, nếu như ngươi muốn sau này an ổn mà sống, phương pháp tốt nhất phải lấy lòng lão gia mà là lấy lòng Hồ phu nhân!"

      Lý Ngân nghe lời nàng liền ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp mở to, ngạc nhiên :" Lấy lòng phu nhân?"
      Chris thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 11: Cách sinh tồn của tiểu thiếp

      A Hạnh gật đầu : "Đúng, là lấy lòng phu nhân, tỷ tỷ, tỷ biết đấy, lão gia nhà tỷ làm việc bên ngoài bận rộn như vậy, thời gian ở nhà thường rất ít đúng ?"

      Ngh ĩ thế, Lý Ngân xen vào:" Đúng vậy, nghe các di nương khác , nếu như kinh doanh bên ngoài thành, thường tháng cũng về nhà."

      "Nếu như vậy, trong nhà phần lớn thời gian là phu nhân làm chủ, nếu như tỷ l ấy được lòng phu nhân, dù lão gia ở nhà, nhưng phu nhân cũng làm khó tỷ, về sau còn an bài tốt cho tỷ cũng nên, hơn nữa nếu lão gia quá sủng ái t ỷ, tỷ cũng kh ông trở thành cái gai trong mắt các di nương khác, có thể an an ổn ổn mà sống, như vậy phải tốt sao?"

      Lý Ngân liền gật đầu, sau đó lại trưng ra bộ mặt hoài nghi hỏi:" Thế tỷ phải làm gì để lấy lòng phu nhân?"

      thanh A Hạnh lại : " Đầu tên, tỷ phải cung kính với phu nhân, mỗi ngày đều phải thỉnh an, hơn nữa phải tỏ ra thành tâm. Ăn mặc được quá nổi trội hơn những người khác, phải đoan trang, nếu lão gia ưa thích cũng quan hệ, chỉ cần phu nhân thuận mắt là được. Và điều quan trọng nhất, nếu như lão gia đến phòng tỷ quá nhiều tỷ có thể giả bộ bị ốm vài lần, mời đến chỗ phu nhân hoặc các di nương khác, hơn nữa tỷ phải ở trước mặt lão gia tốt cho phu nhân, nàng đối với tỷ tốt như thế nào, xử lý việc quản gia tốt như thế nào.." Phải biết r ằng, tiểu thiếp nhất định phải tuân thủ cách sống của tiểu thiếp, nếu phải mạnh hơn chủ mẫu còn nếm rất nhiều đau kh ổ. C ũng có người ái thiếp diệt thê, nhưng là thế, đều vì chính thê tính thình nhu nhược hoặc là trong người có bệnh, chỉ có như thế mới sảy ra tình huống đó, tiểu thiếp sợ hãi mà ngồi lên đầu chủ mẫu !

      Nghe thế, Lý Ngân hiểu , :" Tỷ ở trước mặt lão gia tốt cho phu nhân, phu nhân biết sao? Chẳng lẽ lão gia lại với nàng?"

      A Hạnh liếc mắt nhìn cửa sổ, cười cười, giọng đáp lại:" Tự nhiên có người với phu nhân, tỷ cần lo lắng."

      Lý Ngân nhìn theo ánh mắt của A Hạnh, sau đó vẻ mặt giật mình, kinh sợ :" Ý muội là, trong viện của tỷ có người của phu nhân?" Rồi lại tự trả lời:" Cũng đúng, phu nhân tất nhiên muốn đem chúng ta chế dưới mắt nàng, chỉ sợ ở chỗ các di nương kia cũng có người của phu nhân"

      A Hạnh :" Có người chưa chắc tốt, như vậy khi tỷ trung thành, nàng càng thêm tin tưởn. Tỷ cần quan tâm ai là tai mắt của phu nhân, tỷ chỉ cần làm sao sống an ổn là được rồi!"

      Lý Ngân nhìn A Hạnh, nhìn ánh mắt nàng giống như người lạ, hồ nghi hói:" A Hạnh, muội như thế nào lại biết được nhiều như vậy a? Từ khi muội khỏi bệnh, giống như thay đổi, như trước kia, bây giờ lại có thể ra được nhiều đạo lý như vậy."

      A Hạnh thấy Lý Ngân nghi ngờ, trong nội tâm rùng mình, nhưng sau đó liền tỉnh táo, nghiêm túc : " Tỷ tỷ, vì bệnh của muội, tỷ phải gả làm tiểu thiếp cho người ta, phụ thân ngã gãy chân, chẳng kẽ muội còn có thể giống như trước kia, có thể vui cười lo nghĩ mà sống sao? Muội còn , tại muội chỉ muốn chiếu cố phụ thân tốt, muốn tỷ tỷ có thể sống yên ổn hơn ít. Về phần những ...đạo lý này, muội.... đều nghe lỏm của tam lục bà chuyện phiếm với nhau, tỷ tỷ, phải tỷ cũng từng nghe được sao? Tỷ còn bảo họ dối!" A Hạnh trả vờ đáng thương, giọng mềm nhũn:" Tỷ tỷ, tỷ có phải nghi muội bị quỷ nhập ?" xong vùi đầu xuống, bộ dạng muốn khóc.

      Lý Ngân nghe nàng như thế, làm sao có lòng hoài nghi cho được, vội ôm nàng :" A Hạnh đừng thương tâm, muội muội tốt của tỷ, làm sao có thể bị những cái...vật tà quấn thân được, tỷ có nghĩ như thế, tỷ cảm thấy có chút lạ lẫm mà thôi!" Nàng buông A Hạnh ra, thở dài: "Bất quá những lời của tam lục bà kia đúng, ở nơi nhà cao cửa rộng khó có thể sống yên ổn. Muội cũng phải lắm, tỷ muốn an ổn ở đây nên đoạt hết sủng ái của lão gia. Hôm nay những di nương kia tỷ như vậy chắc cũng bởi vì những ngày này lão gia đều ở trong viện của tỷ, là tỷ quá ngây thơ, nghĩ mọi chuyện quá đơn giản!" Nàng cầm chặt tay A Hạnh:" Muội muội, đời này, cũng chỉ có phụ thân và muội là tâm đối tốt với tỷ. Ah, đúng rồi, thiếu chút nữa quên..."

      Lý Ngân như đột nhiên nhớ đến điều gì đó, vội buông tay A Hạnh, quay người đến tủ gỗ tìm kiếm hồi, lâu sau, lôi ra túi lụa . Nàng hào hứng kéo A Hạnh , đem túi mở ra, cười dịu dàng để cho A Hạnh nhìn vật bên trong.

      Túi lụa vừa mở ra, liền trông thấy mấy thỏi bạc nho , ở dưới ánh mặt trời lóe ra tia sáng. Lý Ngân :" Đây là tiền tiêu hàng tháng của tỷ, tổng cộng là sáu lượng bạc, tỷ ở đâu thiếu ăn, cần dùng đến tiền, muội mang về, về sau mỗi tháng tỷ nhân được đều bảo người cầm đến, cũng cần để phụ thân làm việc khổ, số tền này đủ để hai người sống tốt. Còn đây là để cho muội tích góp...làm đồ cưới." Nàng đem túi lụa gói lại cẩn thận từng tí , đem toàn bộ đưa ra trước mặt A Hạnh.

      A Hạnh nhìn túi lụa trước mặt, liền cảm thán số mệnh của nàng tốt, bất kể là kiếp này hay kiếp trước, mệnh nàng đều là số hưởng. Chỉ là kiếp trước nàng vì chỉ biết hưởng thụ mà phải trả giá quá lớn, nàng mất quyền tự do đương, mất tự do hôn nhân, nàng bất đắc dĩ phải buông tha quá nhiều thứ cho nên về sau nàng mới thống khổ, hoàn toàn muốn sống. Kiếp này, chẳng lẽ nàng còn muốn trải qua loại hưởng thụ này sao?

      Dù là thân như tỷ muội, nếu là phương thức chỉ dựa vào người mà sống, mối thân thiết này sớm biến chất. Vận mệnh của nàng vô tình mà ở trong tay Lý Ngân, nàng đều phải dựa vào Lý Ngân, về sau gả cho ai cũng phụ thuộc Lý Ngân sao?


      được, đời này nàng thể tiếp tục phạm sai lầm nữa, kiếp này, nàng muốn nắm giữ lấy vận mệnh của mình trong tay.

      Muốn như vậy đầu tiên, thể dựa vào bất kỳ ai mà sống!

      A Hạnh lên tiếng, chỉ lẳng lặng đem túi lụa đẩy trở lại cho Lý Ngân.

      Lý Ngân hiểu mà nhìn nàng, hỏi:" Như thế là sao?"

      A Hạnh nhìn thẳng vào Lý Ngân, nhàng :" Tỷ tỷ, số tiền này tỷ hãy giữ lại , tỷ ở đây cái gì cũng phải dùng đến tiền. Khen thưởng hạ nhân cũng phải dùng đến bạc, tỷ đưa hết cho muội, vậy tỷ phải là sao?"

      Lý Ngân nhíu mày:" Nguyên lai còn nhiều chỗ phải dùng đến tiền như vậy sao? Tỷ nghĩ tới, chỉ cân nhắc cho muội và phụ thân thôi..."

      A Hạnh trong nội tâm liền cảm động, Lý Ngân tuyệt đối là con tốt, là hảo tỷ muội, bất kể như thế nào, nàng đều cố gắng cho tỷ tỷ bị tổn thương.

      Lý Ngân đem túi thu về, lấy ra nửa:" Tỷ giữ nửa, nửa đưa cho muội."

      A Hạnh ngăn lại, :" Tỷ tỷ, tỷ cũng đừng chỉ lo cho muội cùng phụ thân, đợi đầu xuân, thương thế phụ thân khỏi, muội mua cho phụ thân cỗ xe ngựa, chúng ta ở trong thành có thể kéo xe khách, còn phải khổ sở. Tỷ mau thu về, nếu phu nhân biết trách phạt!"

      Lý Ngân nghĩ đến bên người có tai mắt của phu nhân, khỏi sợ hãi, cũng do dự. A Hạnh thửa cơ thêm:" Tỷ tỷ, bạc này ban đầu tỷ dùng đến nhưng về sau có lẽ có tác dũng cũng chừng!"

      Lý Ngân nghe muội muội vậy, đành gật đầu.

      A Hạnh nhìn sắc trời còn sớm, liền đứng dậy:" Trời cũng muộn, phụ thân nhất định gấp gáp muốn biết tin tức của tỷ, muội phải về thôi."

      Lý Ngân cũng đứng lên, phân phó nha đầu đen gà nhân sâm đưa cho A Hạnh mang về. Sau đó gọi Tiểu Hoàn tiễn A Hạnh xuất phủ.

      Lý Ngân với Tiểu Hoàn:" Ngươi dẫn muội muội ta cửa sau hoa viên bên kia." Sau đó hướng A Hạnh cười :" tại trong hoa viên hoa mai nở rộ, lúc muội qua thuận tiện nhìn trộm chút nha!"

      Chương 12: Mỹ nhân tâm cơ

      Tiểu Hoàn lĩnh mệnh đưa A Hạnh .

      đường , Tiểu Hoàn ngừng lén lút nhìn trộm A Hạnh, lần, hai lần...Rốt cục A Hạnh nhịn được cười, hỏi: "Người nhìn ta như thế làm gì, mặt ta có hoa sao?"

      Tiểu Hoàn ngượng ngùng, cúi đầu : "Lớn lên tỷ tỷ có bộ dạng giống như tiên nữ cho xem." xong ngẩn đầu, mìm cười nhìn nàng.

      A Hạnh bật cười, cẩn thận nhìn nàng, vẻ mặt Tiểu Hoàn ngây thơ, ngược lại có cố ý nịnh bợ. Hơn nữa, tiểu nha đầu như vậy, hẳn là phải người của phu nhân. Nghĩ thế, A Hạnh quan sát xung quanh, thấy bốn phía đều có ai, liền từ trong ngực lấy ra khối bạc vụ, đưa cho Tiều Hoàn, tiền này là nàng chuẩn bị trước khi , sợ có việc gấp dùng đến.

      Tiểu Hoàn là nha đầu hạ đẳng, tiền tiêu vặt hàng tháng cũng cao lắm, A Hạnh đột nhiên kín đáo đưa bạc cho nàng cũng vừa đúng số tiền tiêu trong tháng, khỏi ngây người, nàng ngẩng đầu nhìn A Hạnh, vẻ mặt khó hiểu.

      A Hạnh nhìn nàng, rất cẩn thận :" Tiểu Hoàn, ngươi giúp ta việc được ?"

      Tiểu Hoàn nhìn bạc trong tay :" Có chuyện gì? Khó quá ta làm được."

      "Rất dễ thôi, từ hôm nay trở , nếu như tỷ tỷ ta xảy ra chuyện gì, bị bất khì khi dễ gì, hoặc là sinh bệnh gì đó, người đều đến nhà của ta với ta tiếng là được." Rồi đem địa chỉ nhà cho nàng.

      Tiểu Hoàn thấy cũng phải việc gì khó khăn, liền đem bạc vụn thu về, sảng khoái đáp ứng.

      Hai người tiếp tục về phía trước, xuyên qua hành lang gấp khúc, A Hạnh ngửi thấy cỗ hương thơm nồng đậm trong khí. Tiểu Hoàn chỉ vào phía trước: " nương, đằng trước là mai viện, chúng ta xuyên qua nơi đó, ở đấy hoa mai nở rất xinh đẹp!"

      Nhìn theo hướng Tiểu Hoàn chỉ tay, A Hạnh có thể nhìn thấy biển hoa, từ đỏ đến trắng hỗn độn ở cùng chỗ, đẹp như trái đào, rạng rỡ như rạng mây. Mùi hương lan tỏa trong khí, khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái. A Hạnh cùng Tiểu Hoàn tâm lý nhảy nhót như chim sẻ, bước chân khỏi nhanh hơn, muốn nhìn thấy cảnh đẹp.

      Ngay lúc đó, có đoàn người đối diện chậm rãi tới, đằng trước là người mặt như hoa, thần sắc kiêu ngạo, toàn thân trang phục hoa lệ, khoác lên áo choàng bạch hồ, trong tay cầm ấm lô. Đúng là đại tiểu thư ngồi trong phòng Hồ phu nhân Hồ Nhã Tình. sau nàng là hai nha đầu ăn mặc đẹp đẽ.

      Tiểu Hoàn nhìn thấy thế, vội vàng lôi kéo A Hạnh lui qua bên, giọng :" Nhanh cúi đầu xuống."

      A Hạnh bị Tiểu Hoàn kéo sang bên, để lại vị trí chính giữa cho đại tiểu thư Hồ gia qua. Tiểu Hoàn cung kính đứng lại, đầu cúi xuống thấp.

      A Hạnh có thói quen cúi đầu, nàng cũng phải nô tài Hồ gia, tại sao phải khúm núm!

      A Hạnh lưng thẳng tắp, vẻ mặt hờ hững đứng bên cạnh Tiểu Hoàn. Dù sao đây cũng là Hồ gia, cho nên nàng biểu lộ gì, tránh gây rắc rối cho Tiểu Hoàn.

      Đại tiểu thư Hồ gia tới, mùi son phấn nồng đậm mặt tỏa ra, lấn át cả mùi thơm ngào ngạt của mai viện, A Hạnh khỏi nhíu nhíu mày.

      Hồ Nhã Tình sớm thấy A Hạnh cúi đầu, trong nội tâm có chút vui, A Hạnh này bất quá chỉ là muội muội di nương, dựa vào cái gì mà cung kính đối với nàng? Hơn nữa lúc nãy nàng dám tranh luận với mẫu thân! Nếu như là nô tài nhà nàng, sớm bị loạn côn đánh chết! Đáng tiếc nàng phải người Hồ gia, luật pháp Tấn Thành nghiêm khắc, các nàng tuy có quan hệ họ hàng với Tấn Vương, cũng dám xem mạng người như cỏ rác. Nhưng trong nội tâm nàng nhịn xuống được ác độc!

      A Hạnh nhìn đoàn người Hồ Nhã Tình đến bên cạnh, đột nhiên Hồ Nhã Tình dừng bước, lạnh lùng nhìn nàng cái, trong ánh mắt tràn ngập khinh thường, sau đó cằm nhấc lên, bộ dạng cao cao tại thượng.

      A Hạnh thấy nàng đột nhiên dùng lại, lòng lập tức cảnh giác, nhưng vẻ mặt thay đổi, vẫn điềm đạm lạnh lùng.

      Hồ Nhã Tình thấy nàng vẫn bộ dạng lạnh nhạt, càng thấy tức giận, đảo mắt thấy Tiểu Hoàn đứng bên cạnh, lập tức minh bạch đây là Tứ di nương sai nha hoàn tiễn muội muội xuất phủ. Hồ gia lớn như vậy, nàng lại đầu tiên đến, có người dẫn đường, nhất định là tìm thấy lối ra.

      Đôi lông mày nàng nhíu lại, trong lòng nghĩ kế. Nàng với Tiểu Hoàn:" Ngươi theo ta, ta có chút chuyện muốn ngươi làm." Thanh uyển chuyển, đúng là thập phần êm tai.

      Tiểu Hoàn cúi đầu :" Hồi bẩm tiểu thư, nô tỳ phải tiễn nương này xuất phủ." Nàng , nàng là nha đầu nội viện của Tứ di nương, tại sao đại tiểu thư lại sai việc nàng, nha đầu trong viện tiểu thư còn thiếu sao?

      Hồ Nhã Tình mặt lạnh , tiếng nào, nha đầu mặc áo gấm xanh lá phía sau nàng, lại ngẩng đầu nghiêm nghị :" Như thế nào? Đại tiểu thư sai được ngươi sao? Trong mắt ngươi chỉ có Tứ di nương, có đại tiểu thư phải ?"

      Đại tiểu thư Hồ gia vì có diện mạo xinh đẹp, thông minh dị thường, từ được Hồ lão gia sủng ái, lại càng được phu nhân ưa thích, địa vị ở Hồ gia bất luận là di nương nào cũng bằng. Tiểu Hoàn biết lợi hại trong đó, trong lòng sợ sệt, bịch tiếng quỳ xuống, cuống quýt hướng đại tiểu thư dập đầu, luống cuống :" Nô tỳ có ý tứ đó, nô tỳ nguyện làm trâu làm ngựa cho tiểu thư!"

      Hồ Nhã Tình lạnh lùng cười, :" Đứng lên ! cần ngươi phải làm trâu làm ngựa, giúp ta chút chuyện là được rồi, để cho vị nương này đợi lát, cũng chậm chễ bao nhiêu!"

      Tiểu Hoàn đứng lên, nhìn A Hạnh, vẻ mặt khó xử: " nương, xin lỗi, ngươi chờ ta chút." Hai bên đều là chủ tử, chậm chễ nương cũng biết Tứ di nương có thể phạt nàng hay , bất quá Tứ di nương ôn nhu, so với vị đại tiểu thư này trừng phạt hạ nhân chút nương tay càng thêm thể đắc tội!"

      A Hạnh nhìn bộ dạng gấp đến sắp khóc, cũng biết nha đầu khó xử, sinh tử các nàng đều nằm trong tay chủ tử, sống chết phải xem tâm tình chủ tử. A Hạnh muốn nàng gặp chuyện, liền nhàng : " , ta ở phía trước mai viện chờ ngươi."

      Tiểu Hoàn gật đầu cảm kích, theo sau đại tiểu thư Hồ gia.

      Hồ Nhã Tình lúc gần quay đầu nhìn A Hạnh thân áo đơn sơ, lộ ra nụ cười quỷ dị, tại trời lạnh như vậy, nha đầu bà tử đều ra sân sau sưởi ấm, có việc gì tuyệt đối ra ngoài này, địa phương này càng ít người lui tới, nàng muốn tìm người hỏi đường ra còn phải xem vận khí nàng được bao nhiêu!

      Ngươi ở chỗ gió lạnh chậm rãi mà đợi a! Tốt nhất bị gió thổi về ốm bệnh dậy được!

      Nàng quay đầu, từ tốn về phía trước, vừa nghĩ tới bộ dạng A Hạnh ốm dậy nổi tâm tình liền thoải mái.

      đoàn người rất nhanh liền biến mất ở cuối hành lang.

      A Hạnh lại trong mai viện. Dọc theo đường đá xanh, nhìn thấy tấm bia đá, bên khi hai to chữ rồng bay phượng múa : Mai Viện.
      ChrisVũ Nguyệt Nha thích bài này.

    3. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      bộ này có nhà edit đến chương 167 rồi đó nàng

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      ôi chương mới. thanks editor nhiều nhiều lắm. iu lắm cơ. :x

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 13: Thiếu niên mai viện

      Tuyết tự mai, mai tự tuyết
      Tự hòa bất tự đô kỳ tuyệt.
      (Đạp Toa Hàng-Tống Lữ)

      A Hạnh mới tiến vào hoa viên liền cảm nhận được mùi hương quẩn quanh trong khí, hương thơm nồng nàn, thấm vào trong ruột gan. Phóng mắt nhìn, chỉ thấy cả vườn đều mà hoa mai, hồng nhạt, đo đỏ, trăng trắng. Hoa mai hồng nhạt như gò má thiếu nữ, nhu tình như nước ngượng ngùng kiêu mị; hoa mai đỏ đẹp như sắc đào, rực rỡ như rặng mây, tươi đẹp mà bị che lấp; hoa mai trắng như bạc khắc ngọc mài, thanh cao thoát tục, cao quý. mảnh hoa mai làm nổi bật cả vùng đất giữa các cành cây phủ đầy tuyết trắng, nhìn từ phía như bức tranh thủy mặc ưu nhã, đẹp tả xiết, gặp rồi khó quên.

      A Hạnh trong vườn mai chậm rãi .

      Xung quanh đều màu tuyết trắng, hoa mai ở giữa tươi đẹp tỏa ra, hương thơm quẩn quanh trong khí ngào ngạt, thiếu nữ thanh lệ, da trắng mịn, khuôn mặt như vẽ, mái tóc đen nhánh theo gió phiêu bồng. Cánh hoa mai hồng, mai trắng bay nhè , vương tóc, người nàng, có cánh ở tóc mai, có cánh lại ở mi tâm, thiếu nữ mỉm cười, duỗi ngõn tay ngọc, chậm rãi lấy xuống cánh hồng mai như ngọn lửa ở mi tâm, sóng mắt lượn quanh, mị hoặc vô hạn ở bên trong, màn này so với cảnh đẹp trong vườn cành thêm động lòng người.

      A Hạnh thỏa thích thưởng thức cảnh đẹp nơi đây, lại phát cách đó xa, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng yên tĩnh đánh giá nàng. Thẳng đến khi có thanh đầy kiêu ngạo truyền đến.

      "Ngươi là người viện nào?"

      A Hạnh giật mình, nghĩ tới trong viện còn có người khác, bất quá nghĩ cũng đúng, tuy thời tiết giá rét, nhưng nơi đây cảnh sắc tuyệt đẹp, người biết thưởng thức làm sao vì lạnh mà buông tha cảnh đẹp nơi đây?

      A Hạnh nhìn về nơi phát ra tiếng , ở gần gốc hồng mai xa mà thiếu niên khoảng 16, 17 tuổi, bởi vì gốc hồng mai cành lá xum xuê, cho nên A Hạnh mới chú ý đến .

      Thiếu niên chậm rãi đến phía nàng, dáng người thon dài, ngũ quan như ngọc. Cánh hồng mai bồng bềnh, bay lượn xung quanh . đạp tuyết chậm rãi mà đến, dáng lộ qua loại tự tin cùng cao ngạo. Chỉ chốc lát liền đến, cách A Hạnh khoảng năm bước dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn nàng.

      tuy tuổi lớn lắm, nhưng kiến thức về mỹ nhân lại ít, Tứ di nương của phụ thân xinh đẹp kiều mị, muội muội quốc sắc thiên hương, mà chính nha đầu trong nội viện của , cũng tính là xinh đẹp, kiều động lòng người hoặc thanh tú uyển chuyển, hoặc xinh đẹp đáng , nhưng cái cũng giống tiểu nha đầu trước mặt này, ràng là vóng dáng chưa nảy nở, mặt mày cho người ta cảm giác hết sức kinh diễm. Mà lúc này, đôi mắt đẹp nhìn đến tuyết trắng lộ ra ba phần lạnh lùng, bảy phần tươi đẹp, da trắng ngần, tóc đen phiêu bồng, so với hoa mai càng thêm thanh lệ.

      Hồ Lăng Hiên khỏi nhất thời ngây dại.

      Cùng lúc đó, A Hạnh cũng quan sát đối phương, màu da thiển mạch*, mồng mày cùng tóc tai gọn gàng, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng trầm tĩnh nội liễm hợp với tuổi của , đúng là mỹ thiếu niên!(*da hơi ngăm, kiểu mạnh khỏe ý.)

      Chỉ là ánh mắt nhìn mình quá vô lễ, A Hạnh khỏi nhíu mày.

      Hồ Lăng Hiên chỉ cảm thấy đối phương nhíu lông mày mà cũng có thể đẹp như vậy, trong đầu khỏi tưởng tượng nhan sắc khuynh thành của nàng sau vài năm nữa. biết là nha đầu trong viện nào, nhất định phải hướng mẫu thân đem nàng về viện của mình!

      Nghĩ đến đây, tiến thêm hai bước, hỏi lần nữa:" Ngươi tên là gì? Là nha đầu viện nào?" Trong giọng lộ ra cỗ ngạo khí.

      Nhìn quần áo của nàng, Hồ Lăng HIên liền cho rằng nàng nhất định là nha đầu nào đó trong nhà, hề nghi ngờ.

      A Hạnh dấu vết lùi về hai bước, nhìn thẳng , nhàn nhạt trả lời: "Vị công tử này, ta phải là người Hồ phủ, ta ở đây đợi người, thuận tiện thưởng mai mà thôi."

      phải người Hồ phủ? Hồ Lăng Hiên có chút thất vọng, bất quá nhìn cách ăn mặc của nàng cũng phải tiểu thư nhà giàu, có lẽ là thân thích của lão bà tử nào đó chừng, đợi tìm hiểu rồi nhờ mẫu thân làm chủ đem nàng thu là thiếp thất là được.

      Hồ Lăng HIên nghĩ như vậy, ánh mắt cũng khỏi nhu hòa vài phần, :" Ở đây cảnh sắc rất tốt, ta cũng là đến thưởng thức, thế cho nên mới lưu luyến quên về, bất quá là gió lớn, ngươi mặc như vậy, coi chừng bị lạnh!"

      Bị như vậy, A Hạnh cũng cảm thấy gió xung quanh xác thực có chút lạnh. Nàng ở chỗ này sai biệt là nửa canh giờ rồi, nhưng ngay cả bóng dáng Tiểu Hoàn cũng nhìn thấy, có lẽ Hồ gia đại tiểu thư cố ý gây khó dễ, muốn chính mình bị đông lạnh ở đây! Thời đại này, nếu như vì lạnh mà sinh bệnh, cẩn thận nguy hiểm tính mạng, tiểu thư Hồ gia này, mình thù oán gì, vậy mà muốn hại mình, tuổi còn có tâm địa ngoan độc, xem ra được di truyền từ Hồ phu nhân!

      A Hạnh đối với Hồ gia càng có hảo cảm, nam tử trước mặt quần áo tầm thường, khuôn mặt cùng tiểu thư Hồ gia có vài phần tương tự, người có khí chất cùng nàng ta sai biệt! Xem ra đây hẳn là công tử Hồ gia, ở đây bốn phía người, mình cùng nam quả nữ chuyện, biết phát sinh chuyện gì, tốt hơn là nên rời .

      A Hạnh : "Cảm ơn công tử quan tâm, công tử chậm rãi thưởng mai, ta quấy rầy." xong liền quay người .

      Hồ Lăng Hiên khó có thế tìm thấy giai nhân, sao có thể để nàng như vậy mà , vội vàng đuổi theo, hỏi: " nương đến Hồ phủ là tới tìm người sao? Tìm ai?"

      A Hạnh thấy dây dưa dứt, có chút phiền chán, bất quá chỉ là theo sát đằng sau, có động tay động chân, xem ra phải loại người phóng túng kiêu căng bừa bãi. A Hạnh biết rằng nếu trả lời , chỉ sợ cứ thế mà theo, liền quay người, : "Ta là Lý Hạnh, muội muội Tứ di nương Lý Ngân, ta tại ở đây chờ nha đầu đến đưa xuất phủ. Được rồi, ta đều cho ngươi ròi, ngươi đừng theo ta nữa, như vậy rất vô lễ.!" Hi vọng công tử Hồ phủ này hiểu đưuọc cái gì gọi là "lễ"!

      Hồ Lăng HIên nghe được nàng là muội muội Tứ di nương của phụ thân, giống như bị dội chậu nước lạnh, tâm lạnh. Bước lập tức chậm lại, trơ mắt nàng xa, nhìn nàng đến hành lang gấp khúc bên kia, ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó.

      Nếu như là muội muội di nương của phụ thân, tính vai vế vẫn là , và nàng làm sao có khả năng? Lễ nghi Đại Đường, cha mẹ tuyệt đối đồng ý cho làm hành vi vi phạm luân thường đạo lý này!

      ràng là đóa hoa xinh đẹp vô cùng ở trước mặt mình, lại chỉ có thể ngắm, thể tự tay hái, có lẽ về sau còn phải trơ mắt nhìn người khác hái , làm sao cam tâm?

      Hồ Lăng Hiên nhìn bóng dáng xinh đẹp kia, thầm cắn răng, tại còn , có thực quyền ở Hồ gia, qua vài năm nữa, nhất định có thực lực, đem hái đóa hoa đó mang về, ai cũng cảm được !

      thiếu niên ăn mặc đầy tớ ôm cái áo choàng chạy đến: "Công tử, áo choàng cầm tới, ta khoác lên cho ngài." xong muốn đem áo choàng khoác lên người .

      Hồ Lăng Hiên ra hiệu dừng tay.

      Gã sai vặt nghi hoặc hòi: "Công tử sao thế ạ?"

      Hồ Lăng Hiên để gã tiến đến gần, chỉ vào A Hạnh phía trước : "Vĩnh Hoa, nhìn thấy nương phía trước ? Ngươi bây giờ mang áo choàng này cho nàng, sau đó, dùng chiếc ngựa tiễn nàng về, ngươi nhất định nhớ kỹ địa chỉ nhà, lại phái người cho ta biết tình hình nhà nàng, tìm người theo dõi bọn họ, nếu như nàng cùng với nam tử nào thân thiết, hay có người nào hướng nàng cầu hôn, lập tức báo lại!"

      Vĩnh Hoa gật đầu: " biết thưa công tử, tiểu nhân nhất định làm ổn thỏa việc này!"
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :