1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

A Hạnh - Thập Tam Xuân

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 5: Người Hồ gia tới

      Thoáng chớp mắt mà tháng trôi qua.

      Trong tháng này, A Hạnh học được cách nhóm lửa, học nấu bữa cơm đơn giản. Tuy rằng mùi vị chính nàng cũng phải khó khăn lắm mới nuốt được xuống, nhưng phụ thân lần nào cũng ăn hết, xem ra đối với bữa ăn cũng cầu cao, đều này cũng khiến lòng A Hạnh nhõm ít.

      Chẳng qua nàng vẫn quen với chiếc giường cứng trong nhà, cùng với mùi của chăn, muốn mang giặt, nhưng giờ là mùa đông, chăn rất khó khô, nếu mang giặt sạch có gì để đắp, nên đành phải chờ thôi.

      Nàng còn học dọn dẹp, học giặt quần áo. Đừng nhĩ mấy thứ dọn dẹp là đơn giản, lúc mới bắt đầu cũng khiến nàng đau khổ phen. Nàng chưa từng làm loại việc này, khi mới cầm chổi quét trong phòng, khiến cả phòng bụi mù, về sau mới biết khi quét phải ghì chổi xuống, dứt khoát được vung chổi cao. Giặt quần áo lại đơn giản hơn, vò chỗ bẩn rồi rùng cây gỗ đánh nhiều lần là được, chỉ là nước có chút lạnh, mà củi khô quý, người bình thường nấu nước ấm giặt quần áo. Vì vậy da tay A Hạnh đều nứt nẻ, về đêm vừa ngứa vừa đau, khó chịu làm nàng ngủ yên. Nàng lần đầu nếm mùi đau khổ này, mấy lần vì chịu được mà khóc.

      ngày ba bữa cơm, quét dọn, giặt quần áo, làm việc nhà, còn muốn chiếu cố phụ thân, đối với thiên kim tiểu thư như nàng mà , thể vất vả, nhưng cho đến giờ nàng cũng có ý muốn rời . Cũng có ý buông xuôi. Ở trong mắt nàng, bọn họ đều là người thân của nàng, tuy nghèo khó, nhưng là duy nhất quan tâm nàng.

      Bời vì mãi tìm được việc, vì thế A Hạnh đành bất đắc dĩ dùng tiền A Ngân để lại, trong lòng nàng rất áy này, nhà hết tiền, thể dùng, về sau cố gằng kiếm tiền mà trả lại, cuộc sống sau này của A Ngân biết như thế nào, số tiền này vẫn nên có, phòng ngừa vạn nhất.

      Hàng xóm xung quanh bình thường đều đến xưởng chế tác hoặc là đến làm công ở tửu lâu. Giống như phụ thân A Hỉ làm ở xưởng nước tương, tiền công có thể nuôi cả gia đình, mà A Hỉ thường nhận đồ thêu thùa về làm phụ giúp, mà cái này, A Hạnh chắc cũng làm được.

      A Hạnh kiếp trước làm, ở nhà sống dựa vào cha mẹ, xuất giá lại dựa vào chồng, nhưng mà hai nhà đều thập phần giàu có, nàng chỉ có ăn mặc xinh đẹp sang trọng là được, căn bản nàng cần làm việc, nhưng gia đình bây giờ nghèo như vậy, nhớ tới bản thân phải dựa vào tiền lễ hỏi của A Ngân để sống, liền nhịn được mà thở dài. Hơn nữa đây cũng phải kế lâu dài.

      Bất quá bây giờ nàng còn muốn chiếu cố phụ thân, vì vậy chuyện tìm việc cũng chưa gấp gáp. Lại qua tiếp hai tháng, thời tiết ấm áp hơn, chân của cha khỏi hẳn rồi, mà nàng cũng quen với nơi đây, đến lúc làm theo A Ngân mua cho cha cỗ xe ngựa, rồi còn muốn tìm cách cải thiện cuộc sống.

      Chỗ A Ngân vẫn có tin tức gì, lúc hai cha con A Hạnh lo lắng, nha đầu cùng lão bà tử từ Hồ gia đến.

      Nhan đầu kia tầm 15 tuổi, da trắng, đầu có hai búi tóc , cắm đóa hoa lụa, người mặc áo vải bông màu vàng, váy màu trắng, nhìn qua có chút xinh đẹp. Lão bà tử đằng sau ăn mặc cũng bằng.

      Nha đầu kia sau khi tiến vào, nhìn bốn phía xung quanh cái, mặt nổi lên vẻ khinh bỉ, tuy rằng lập tức biến mất nhưng vẫn để cho A Hạnh thấy ràng.

      Vẻ mặt A Hạnh liền lạnh xuống.

      Nha đầu nhìn thấy A Hạnh, mặt tia kinh ngạc, nghĩ tới nương ra từ căn phòng sơ xài kia lại xinh đẹp!

      “Ta là Thúy Hồng bên người phu nhân, hôn nay phu nhân để cho chúng ta tới đón ngươi qua phủ, Tứ di nương muốn được gặp ngươi! Ngươi sửa soạn chut, rồi theo ta.”

      Phu nhân tất nhiên là chủ mẫu Hồ Gia, có thể làm cho phu nhân phái người tới đón nàng, thấy được đây là lúc A Ngân được sủng ái, nhưng phu nhân tâm muốn àm như vậy sao? Nhìn vẻ mặt nhan đầu này, là cực kỳ khinh thường a!

      A Hạnh có phần lo lắng về tình hình của A Ngân.

      Lúc Thúy Hồng chuyện, đầu hướng lên , giọng kệu ngạo, mà đến lão bà tử đằng sau vẻ mặt cũng thèm để ý, có thể thấy được có tôn trọng Tứ di nương .

      A Hạnh muốn biết dạo này A Ngận sống như thế nào, nghe thấy được gặp nàng liền vui vẻ, tuy rằng có chút phản cảm với thái độ của Thúy Hồng, nhưng vì gặp A Ngân, nên nhịn xuống. Nàng trở về phòng thay bộ đồ sạch , lại chỉnh đầu tóc gọn gàng, liền ra, nhàn nhạt : “Tốt rồi, giờ có thể .”

      Thúy Hồng nhìn A Hạnh, tiểu nương mười ba tuổi, khuôn mặt mặc dù chưa nảy nở hoàn toàn nhưng mơ hồ lộ ra tia mỹ lệ. Tứ di nương kia là người đẹp hiếm thấy trong thành, nhưng A Hạnh trước mặt thanh lệ thoát tục khó được, nhưng cái khó hiểu là mặc dù nàng thân vải thô bình thương, có màu sắc hoa văn, nhưng phi thường sạch lại nhàng khoan khoái, quần áo ngay cả nếp gấp lộn xộn cũng có, mái tóc đen trâm cài. Có thể thấy là nhà này nghèo đến chừng nào.

      Thế nhưng thần thái của nàng vẫn tự nhiên như vậy, chút nhát gan đều có, dường như phải đứng trong ngôi nhà nghèo rớt mùng tơi, mà đứng ở trong khuê phòng tươi đẹp tuyệt trần, nàng chậm rãi tiến về Thúy Hồng, bước chân thong dong, đến bên người nàng (Thúy Hồng), con mắt nhàng nhìn qua, ánh mắt lành lạnh lộ ra tia lãnh, khiến cho Thúy Hồng trong lòng chấn động, khí thế liền dần dần còn, cứ như vật mà chần chờ hồi, A Hạnh tiến lên đằng trước, lưng thẳng tắp tự hồ lộ ra thần thái cao quý.

      sau A Hạnh, Thúy Hồng cảm giác thấy áp lực, loại cảm giác này nàng cũng cảm thấy người phu nhân, nhưng vì phu nhân là chủ tử nắm giữ sinh mệnh, nên tự nhiên muốn kính nàng, sợ nàng. Vậy A Hạnh này tính là cái gì chứ, bất quá chỉ là muội muội di nương quyền thế, nàng dựa vào cái gì khiến mình cảm thấy áp lực? Mặc dù là như vậy, nhưng nhìn lưng A Hạnh thẳng tắp, nhìn gương mặt nàng lành lạnh mà hờ hững, nhìn nàng lộ ra bước chân vững vàng tự tin, Thúy Hồng chỉ thấy dám vượt qua.

      Cứ như vậy ba người ra tới cửa, A Hạnh thấy chiệc xe ngựa, liền quay đầu nhìn Thúy Hồng, dùng ánh mắt hỏi thăm nàng, Thúy Hồng tiến lên : ” Xe ngựa này để đón nương, mời lên xe.” xong liền dẫm lên ghế đẩu bên phải lên xe, lão bà tử bên cạnh cũng theo sát, A Hạnh đạp lên, sau đó rất tự nhiên mà vươn tay về phía Thúy Hồng, Thúy Hồng kịp nghĩ ngợi, đưa tay đỡ lấy, A Hạnh mượn lực, nhàn lên xe, tư thái vô cùng ưu nhã.

      Thúy Hồng trợn mắt há mồm nhìn nàng, lại nhìn tay mình, hiểu tại sao bản thân lại duỗi tay ra cung kính đỡ nàng, nàng là nha hoàn bên người phu nhân, ngay đến di nương cũng dám tùy ý sai khiến nàng. Nhưng bây giờ nàng lại cung kính để cho muội muội di nương vịn tay lên xe? tại bên cạnh còn có lão bà tử nhìn, hồi phủ biết thành cái gì. Mặt mũi đều bị vứt hết rồi!

      Thúy Hồng rút tay về, hừ tiếng, muốn gì đó để vớt vát chút mặt mũi, nhưng khiến nàng tức giận chính là gương mặt A hạnh vẫn lành lạnh quan tâm, tựa như vừa rồi tất cả đều là đương nhiên!

      A Hạnh thấy nàng tức đỏ mặt, cũng muốn là quá mức.Nàng bất quá thấy vẻ kiêu ngạo của nàng ta, cho nên mới cố tình làm như thế. Phải biết rằng nàng kiếp trước là đại tiểu thư của trùm bất động sản, con dâu trưởng của tập đoàn Triệu thị vào hàng nhất lưu quốc tế, mặc kệ đến đâu mọi người đền hướng nàng cúi đầu, trước sau hầu hạ nàng. Mà trước mặt nàng, chỉ là nha hoàn, cái này là tự tìm phiền phức sao? Bất quá nàng vẫn là người bên cạnh phu nhân, đắc tội với nàng về sau người chịu thiệu chính là A Ngân.

      Nghĩ vậy, A Hạnh tiến vào trong xe, chậm rãi quay đâu lại nhìn, mìm cười với Thúy Hồng: “Vừa rồi đa tạ nương, nếu phải nương kéo ta lên, chắc ta lên nổi.”

      Đỡ tay biến thành kéo lên, như vậy ý nghĩ hoàn toàn khác nhau, Thúy Hồng chẳng qua là giúp đỡ nàng, coi là chuyện gì quá đáng. Sắc mặt Thúy Hồng lập tức dịu xuống, :” có gì, nương cẩn thận!” xong liền cúi đầu tiến vào trong xe ngựa.

      A Hạnh mỉm cười, tiến vào trong.
      Chris thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 6: Hồ gia

      Trong xe ngựa rất rỗng rãi, A Hạnh cùng Thúy Hồng mỗi người bên. Lão bà tử ngồi ở ngoài.

      Xa phu vung cây roi lên, xe ngựa rung rung bắt đầu di chuyển. Lúc ngang qua nhà A Hỉ, A Hạnh xuống xe, nhờ Tam thẩm trôm nom phụ thân hộ. A Hỉ liếc nhìn ký hiệu xe ngựa, cực kỳ hâm mộ : " Hồ gia vậy mà đưa xe đến đón ngươi, xem ra tỷ tỷ ngươi rất được sủng ái ."

      A Hạnh nhàn nhạt cười, từ chối cho ý kiến. Thúy Hồng ngó đầu ra từ cửa sổ xe thúc dục: " nương, thời gian còn sớm, nhanh lên xe ."

      A Hạnh cười với Tam thẩm : "Làm phiền thẩm chiếu cố cha ta."

      Tam thẩm vẻ mặt tươi cười:" Yên tâm, vạn nhất đến trưa ngươi trở về, ta bảo A Hỉ mang cơm đưa sang."

      " Vậy cảm ơn Tam thẩm rồi."

      Bên kia Thúy Hồng có chút mất kiên nhẫn, mấy cầm rèm xe lay động. A Hạnh lên xe, làm như nhìn thấy vẻ mặt nàng trầm xuống, ngồi trở lại chỗ cũ. Tiếng vó ngựa vang lên, xe chậm rãi di chuyển. Rèm cừa sổ rung rinh theo xe, thỉnh thoảng lại bị hất lên lộ ra khẽ , A Hạnh nhìn qua khẽ hở này mà ngắn đường phố Tấn Thành.

      Tuyết đường đều bị quét sang hai bên, dọc con đường là cửa hàng lớn . Tuy rằng thời tiết rét lạnh, nhưng có lẽ sắp làm lễ sang năm mới, đường người kẻ lại vẫn giảm, người bán thân thiện chào hỏi khách khứa, vẻ mặt khách nhân tràn đầy hưng phấn mà chọn đồ tết, đủ loại thanh hỗn tạp, khiến cho khí vô cùng náo nhiệt.

      Thúy Hồng bên cạnh mực chuyên chú nhìn A Hạnh, nàng ngồi kia, lưng thẳng tắp, hai tay để chỗ nhìn nhã nhặn lịch , toàn thân toát ra cảm giác đoan trang thanh nhã rất tự nhiên. Tiểu thư Hồ gia cũng như thế, bị buộc học quy củ, nhưng các nàng đều cho người ta cảm giác cứng nhắc, đờ đẫn, hoàn toàn giống A Hạnh, giơ tay nhấc chân đều lộ ra loại ưu nhã, tự nhiên như từ sinh ra là thế này. Điều này làm cho nàng tràn ngập tò mò về A Hạnh, Tứ di nương mới vào phủ kia rất nhát gan, bộ dạng sợ hãi, liền biết các nàng chưa trải qua việc đời, có quy củ như người khác, vậy khi chất cao quý người A Hạnh là từ đâu mà có?

      A Hạnh nhìn đường phố bên ngoài, cũng biết Thúy Hồng bên cạnh trong lòng nghi ngờ. Tất cả hành vi cử chỉ của nàng đều trải qua giáo dục cùng bồi dưỡng nghiêm khắc từ , tất cả các động tác tạo thành loại thói quen rất tự nhiên, cũng ý thức được rằng cái này cùng với thân phận nàng thích hợp đến cỡ nào.

      Thúy Hồng thấy nàng nhìn cửa hàng bên ngoài, nhớ tới cảm giác áp lực vừa rồi, nóng lòng muốn lấy lại chút mặt mũi, liền khoe khoang : " Cửa hàng ngươi thấy là của Hồ gia chúng ta đấy!"
      ______

      Nhược Vân: Mình chả hiểu sao lúc nương lúc lại là ngươi. Mình để theo tác giả nha.
      ______

      A Hạnh quay đầu nhìn Thúy Hồng, ngạc nhiên :" Cả con đường bên trái sao?"

      Thúy Hồng thấy vẻ mặt của A Hạnh, trong lòng cực kỳ đắc ý, gật đầu :"Đúng vậy, cả con đường bên trái, kể cả tiệm châu bảo, quán rượu, khách lâu... Tỷ tỷ nhà ngươi làm di nương Hồ gia có phúc từ kiếp trước."

      A Hạnh quay , thể trách Thúy Hồng có loại ý nghĩ này, ở thời đại này, lực lượng sản xuất phát triển, đa số mọi người đều từng trải qua thời gian đói rách khốn khổ, vì vậy cả đời có thể ăn ngon mặc đẹp chính là loại phúc khí.

      giờ, từng sống trong nhung lụa A Hạnh cũng nghĩ thế sao?

      Thúy Hồng thấy A Hạnh gì, cho rằng nàng bị giàu có của Hồ gia làm cho kinh hãi, trong lòng thấy thoải mái hơn, khỏi nghĩ, vừa rồi nàng cho mình cảm giác áp lực kia có lẽ là ảo giác do mình nghĩ ra chừng. Chỉ là nữ tử chưa trải đời, làm sao có loại khí thế đó.

      Trong lúc nhất thời hai người đều đeo đuổi suy nghĩ riêng của mình, A Hạnh cũng tiếp tục chuyện với Thúy Hồng, Thúy Hồng là nha đầu bên người phu nhân, vẫn cần giao hảo, bản thân dù sao cũng phải người thời đại này, nên tránh nhiều sai nhiều.

      Xe ngựa từ từ chậm lại, Thúy Hồng nhấc rèm cửa nhìn thoáng qua bên ngoài, liền quay với A Hạnh:" nương, đến Hồ phủ."

      A Hạnh cũng nhìn ra ngoài, liền nhìn ngay thấy cửa đại môn sơn son, ngói xanh cao chừng vài thước, cửa có tấm biển, bên ghi hai chữ to mạ vàng "Hồ phủ", trước cửa là hai sư tử đá lớn hùng vĩ.

      Xe ngựa dừng ở cổng chính, mà vượt qua đại môn, sau đó dừng ở cửa hông. Lão bà tử ngồi bên ngoài lớn tiếng : " nương, đến, xuống xe."

      Thúy Hồng thưa tiếng, ra ngoài trước. Cách xa xe vài bước, sợ A Hạnh lại muốn nàng "đỡ", đây chính là cửa nhà Hồ gia, nàng là người hầu bên phu nhân, mặt mũi này thể gánh nổi.

      A Hạnh biết trong lòng nàng suy nghĩ gì, cũng thèm để ý, cẩn thận xuống xe.

      Thúy Hồng đưa A Hạnh vào.

      Hồ gia lớn vô cùng, bên trong là đình đài, vườn hoa, hành lang nối tiếp nhau. Ngoại trừ bên ngoài mái nhà, Hồ gia đa số chỗ đều được quét sạch , đường bước thoải mái, có thể thấy được người làm ở đâu rất chăm chỉ.

      A Hạnh theo Thúy Hồng vòng qua chỗ ngoặt, xuyên qua cái hành là gấp khúc, rốt cuộc dừng ở tòa tiểu viện. Thúy Hồng hướng bên trong hô lên: " Tiểu Hoàn!"

      Chỉ chốc lát liền có tiểu nha đầu chạy ra. Nhìn thấy Thúy Hồng liền kêu tiếng:" Thúy Hồng tỷ."

      Thúy Hồng với nàng: "Ta đưa muội muội Tứ di nương đến rồi, bây giờ ngươi đưa vào, ta phải về báo cáo!" xong ngay cả cửa sân cũng vào, quay đầu người ra, càng phải đến việc vào chào hỏi A Ngân, có thể thấy tuy A Ngân được sủng ái nhưng địa vị trong phủ cao.

      Tiểu Hoàn và A Hạnh đại khái chắc bằng tuổi, nàng tò mò nhìn A Hạnh vài lần, A Hạnh thấy nha đầu bên người A Ngân, liền cười dịu dàng với nàng. Ai ngờ tiểu nha đầu này liền đỏ mặt, cúi đầu xuống, giọng : "Mời nương vào, Tứ di nương chờ người lâu rồi." xong liền dẫn đường.

      A Hạnh cùng nàng tiến vào tiền viện, vào viện .

      "A Hạnh đến rồi phải ?" thanh dịu dàng thanh lệ như chim hoàng oanh xuất , mỹ nhân mặc hoa phụ nhanh chóng bước ra trước cửa viện. Thấy A Hạnh liền như đám mây ngũ sắc bay đến trước mặt.

      A Hạnh mở to mắt nhìn nữ tử trước mặt, tóc mây đen búi thành kiểu cầu kỳ, cắm trâm cài long lanh, mặt bôi phấn son vô cùng tinh tế, bờ môi đỏ tươi. Áo lông chồn mặc người, váy gấm dài, lúc lại lộ ra giày có khảm minh châu, toàn thân xinh đẹp sáng ngời, nhìn giống A Ngân tỷ tỷ của nàng. Bây giờ A Ngân mập ra chút, càng lộ ra mềm mại đẫy đà, lại thân hoa lệ, khiến cho người ta thể dời mắt.

      Thế nhưng A Hạnh lại cảm thấy A Ngân bây giờ mất vẻ thanh tú, vẻ đẹp dần rơi vào tục trần. Nàng thân thiện lôi kéo A Hạnh về phía phòng nàng, lại để cho A Hạnh nhìn quanh.

      Lý Ngân hưng phấn chỉ vào giường lớn chạm trổ cùng áo gấm thêu hoa, còn lấy ra tranh vẽ chim Điểu bắt sâu, cùng với hoa quả đồ dùng, : "Thấy , đẹp phải ?" nét mặt Lý Ngân che dấu vui vẻ.

      A Hạnh muốn làm tỷ tỷ mất vui, nhàn nhạt cười: "Uh, đẹp." Nàng cầm tay tỷ tỷ, ân cần hòi:" Tỷ tỷ, dạo này người sống thế nào?" Phu nhân cùng các di nương cũng làm khó nàng chứ? A Hạnh muốn biết.

      Nụ cười mặt Lý Ngân lộ ra tia thỏa mãn cùng hạnh phúc: "A Hạnh, muội cần lo cho tỷ, tỷ vô cùng tốt, lão gia và phu nhân đối với tỷ cũng tốt lắm!" xong kéo A Hạnh đến trước tủ quần áo, cho nàng nhìn y phục, từng kiện từng kiện, với nàng biết chất vải gì, ở đâu ra: "Đây đều là phu nhân đưa cho tỷ, bên kia là trang sức cùng châu báu, rất nhiều là từ phu nhân đưa sang, lão gia còn về sau buôn bán ở phương Bắc, mua cho tỷ áo choàng lông bạch hồ, trong nhà này chỉ có ta mới xứng đáng mặc loại lông hồ ly trắng này..." đến đây, Lý Ngân cúi đầu cuống, mặt ra tia đỏ ửng.
      Chris thích bài này.

    3. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      A Ngân bị giàu sang làm mờ mắt rồi haiz....
      JupiterGalileo thích bài này.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 7: Lý Ngân ngây thơ

      Lý Ngân lôi kéo A Hạnh đến bên cạnh bàn ngồi xuống, lúc này nha đầu khác tuổi lớn hơn chút diện mạo thanh tú, mặc thân áo hoa xanh nhạt bưng trà tới, nàng đến cạnh bàn đưa từng tách trà cho tỷ muội Lý Ngân. Lý Ngân ngẩng đầu với nha đầu kia: "Thúy Liễu, đem chén gà nhân sâm kia bưng lên." Thúy Liễu đáng ứng, liền xuống.

      Lý Ngân cười với muội muội: "Biết chắc muội thích, cố ý phần cho muội, để lại ít, muội ăn chén, còn lại mang về cho phụ thân."

      A Hạnh muốn nhưng nhìn mấy nha đầu đứng trong phòng lại thôi, Lý Ngân nhìn thấy liền minh bạc ý nàng, vội vàng cho lui hạ nhân, sau đó : " tại trong phòng có hai đại nha hoàn, ngoài kia còn hai tiểu nha hoàn, có nhiều người hầu hạ sinh hoạt hàng ngày của tỷ, lúc mới đầu có chút quen."

      A Hạnh thấy mấy nha đầu lúc rời còn quay lại nhìn lén nàng, cái này sợ có ít người của phu nhân, sắp xếp bên người A Ngân, mọi hành động của A Ngân đều ở dưới mí mắt nàng .

      A Hạnh nắm chặt tay A Ngân, giọng hỏi nàng: "Tỷ tỷ, lão gia nhà này có phải hay tháng này thường xuyên đến chỗ của tỷ?" Nàng cũng biết hỏi cái này có hợp lý , nhưng mà đây là tỷ mình, hơn nữa nữ tử cổ đại bình thường đều trưởng thành sớm, có lẽ có ấn đề gì !

      Mặt A Ngân đỏ lên, nhìn A Hạnh oán trách: "Tiểu hài tử, hỏi cái này để làm gì?" Sau đó mỉm cười, nụ cười vô cùng quyến rũ "Thiếu chút nữ quên mất, A Hạnh cũng mười ba rồi, coi là ." Rồi nàng đưa người lại gần, giọng :" cho muội, trong tháng này, lão ga ngoại trừ đễn chỗ phu nhân,thời gian còn lại đều đến phòng tỷ." xong cúi đầu nhàng cười, như là nghĩ đến điều gì ngọt ngào.

      A Hạnh có chút lo lắng:" phải còn có ba di nương nữa sao? Các nàng có thể hay ...."

      A Ngân vỗ vỗ tay nàng, tựa như trấn an : " Muội cần lo lắng. Trước đây tỷ nghe những đại thẩm kia kể chuyện thê thiếp nhà giàu đánh nhau, vừa mới đầu cũng sợ hãi, thế nhưng ở đây người cũng hại tỷ, đến phu nhân cho ta nhiều đồ, chính là ba di nương nhìn ta đều mỉm cười, rất hòa nhã, cũng có bất kỳ bất ổn nào a! Tỷ cảm thấy mấy chuyện của những tam lục bà kia đều là bừa, các nàng cũng sống trong nhà giàu, làm sao mà biết được chuyện này? Vì vậy muội cũng lo lắng nhiều, muội nhìn phải thấy tỷ vẫn ổn đó sao?"

      A Hạnh nhìn ánh mắt nàng thuần khiến tà niệm, khỏi thầm thở dài, cũng trách A Ngân ngây thơ như vậy, nàng từ đều sống luẩn quẩn trong vòng tròn đơn giản, tiếp xúc nhiều nhất cũng chỉ là hàng xóm thuần phác, bên trong cửa lớn đấu tranh như thế nào nàng làm sao tưởng tượng được. Những nữa nhân kia làm sao mà tranh giành ghen? Phu quân sủng ái quan hệ tới địa vị các nàng trong Hồ gia, quan hệ đến của cải của các nàng, càng quan hệ đến con nối dõi, dù là chủ mẫu, nàng chẳng nhẽ sợ thiếp thất đạt được quá nhiều sủng ái của phu quân mà ảnh hưởng đến địa vị sao? Làm sao đơn giản thế được, các nàng giờ lấy lòng, là vì A Ngân được sủng ái, dám làm lão gia mất vui, yên lặng theo dõi mà thôi, nếu A Ngân vẫn tiếp tục ngân thơ, tương lai chết lúc nào biết!

      A Hạnh rối răm, muốn với nàng vài câu, đối với loại chuyện này, nàng từ thấy. Bất kể ở thời đại nào, nam nhân đều có thói hư tật xấu giống nhau, nữ nhân luôn luôn đủ, nếu như trong túi có tiền, càng trắng trợn tìm nữ nhân bên ngoài, đó giống như chuyện đương nhiên vậy. Nàng nhìn mẹ lần lại lầm khó khăn đánh lui những vọng tưởng bên ngoài muốn thay thế nàng, trong đó thủ đoạn cùng tâm cơ càng khiến nàng kinh hồn bạt vía.

      Nhưng nàng nên thế nào đây? Bây giờ nàng là A Hạnh, giống như A Ngân rành thế , A Hạnh chưa thấy qua chuyện đời, nàng nếu ra đạo lý, chẳng phải rất kỳ quái sao?

      A Hạnh lo lắng nên như nào cho phù hợp Thúy Liễu vén rèm bưng canh gà nhân sâm còn nóng đến. A Hạnh lập tức nhíu mày, theo đạo lý, nha đầu kia vào phòng chủ tử, đặc biệt dưới tình huống biết có khách nhân, phải ở ngoài cửa thông báo tiếng sao? Thúy Liễu này là đại nha đầu, làm sao có thể biết quy củ này, ràng là khi dễ nàng hiểu quy củ, xem Lý Ngân vào mắt, chừng chính là ánh mắt phu nhân phái tới, từ trong nội tâm căn bản là coi thường Lý Ngân.

      Lý Ngân lại hề phát ra nha đầu này có gì ổn, kêu Thúy Liễu đem gà nhân sâm để trước mặt A Hạnh.

      Nàng nhìn A Hạnh rất ôn nhu :" A Hạnh, nhanh ăn khi còn nóng, ăn rất ngon đấy!" Nàng nhàng thở ra: "Khi tỷ lần đầu ăn, mới biết được, nguyên lai đời này còn có đồ ăn ngon như vậy..."

      A Hạnh cố ý liếc nhìn vẻ mặt Thúy Liễu, quả nhiên, khóe miệng nàng nhếc lên tia khinh thường. Như cảm giác được ánh mắt A Hạnh, Thúy Liễu tùy ý nhìn sang, rồi lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của A Hạnh, trong lòng Thúy Liễu run lên, khóe miệng cười lập tức cứng đờ, dừng lại nhìn kỹ lúc, A Hạnh cúi đầu tậm trung thưởng thức gà, cảm giác ánh mắt nàng rất bình thường. Thúy Liễu xem nàng lấy muỗng từng miếng từng miếng nhã nhặn uống canh, trong lòng đầy hồ nghi.

      A Ngân nhìn muội muội ăn gà nhân sâm, trong lòng vui mừng kể xiết, hai tỷ muội lớn như vậy nhưng ăn rất ít thịt, lại càng phải tới loại gà thơm như vậy, khi nàng lần đầu ăn gà này, trong lòng liền nghĩ: hôm khác nhất định phải cho phụ thân cùng muội muội ăn thử. Nghĩ đến việc nàng sau này có năng lực làm cho gia đình sống tốt hơn, A Ngân cười càng sâu.

      "Ăn nhiều chút, cũng thiếu. Phần của phụ thân giữ lại, muội yên tâm ăn !"

      A Hạnh ăn đến là vui vẻ, trong khoảng thời gian này toàn ăn su hào bắp cải với cơm, nàng ăn đến chán luôn rồi. Thời đại này giá thịt quá đắt, ngoại trừ lễ mừng năm mới, nhà bình thường năm được mấy lần ăn thịt? Gà nhân sâm này mặ dù tinh xảo bằng khách sạn cao cấp ở kiếp trước, nhưng mà hơn hẳn mùi vị món khác, rất thơm đấy.

      Nàng dùng chiếc đũa xé lấy miếng thịt ở đùi, sau đó đặt vào trong miệng mà cắn, nhai khe khẽ, chút thanh đều có, bờ môi đỏ vì dính chút mỡ là đặc biệt mềm mại, môi cử động, thỉnh thoảng hơi lộ ra hàm răng trắng như tuyết, nàng ăn cẩm thận mà ưu nhã, mỗi động tác đều biểu lộ ra loại tôn quý ra lời, làm cho người khác kìm lòng được mà mê muội, A Ngân cùng Thúy Liễu đều nhìn đến ngây người.

      Sau khi A Hạnh đem chén gà đền ăn sạch, lấy khăn nhàng lau khóe miệng, lúc này A Ngân mới như tỉnh lại từ trong giấc mộng, ấp úng : "Tỷ như thế nào cho tới giờ cũng phát ra, nguyên lai muội lúc ăn lại đẹp như vậy...Chẳng lẽ bởi vì trưởng thành sao?"

      A Hạnh khẽ giật mình, mới ý thức được cách ăn uống của bản thân quá nhã nhặn rồi, như thường ngày đều mình ăn ở phòng bếp, ai nhìn thấy, vì vậy trong lòng cũng để ý. Nữ hài tử nhà nghèo nên có tướng ăn như vậy. Thế nhưng đó là thói quen, muốn đổi cũng được a! Lúc nghe A Ngân vậy, liền theo lời nàng mà : " tại tỷ đến Hồ gia ở là gia đình giàu có, muộn cũng phải giả vờ nhã nhặn chút, tránh làm tỷ mất mặt."

      A Ngân gật đầu, cười:" A Hạnh quả nhiên trưởng thành, hiểu chuyện rồi!"

      Thúy Liễu bên nghe vậy cũng bình thường trở lại, ta sao lại so với thiên kim tiểu thư nhìn ăn còn ngon hơn, nguyên lai là bắt chước a! Cũng thèm nghĩ, sinh hoạt hàng hàng trả vờ là trả vờ được sao?

      Thúy Liễu thấy A Hạnh ăn xong liền với A Ngân: " Tứ di nương, có phải hay nên đưa nương gặp phu nhân?"

      A Ngân mở to mắt, thần sắc như chợt nhớ ra: "Đúng đúng, là phu nhân cho A Hạnh đến, phải cảm ơn ân huệ này!" Nàng đứng lên nhìn Thúy Liễu cảm kích: "Thúy Liễu, ta quy củ gì cũng hiểu, cảm ơn ngươi thường xuyên nhắc cho ta!"

      Thúy Liễu miệng : "Đây là việc nô tỳ phải làm." nhưng trong mắt ràng lên vẻ khinh bỉ.
      Chris thích bài này.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 8: Thê thiếp thành đàn

      A Hạnh ở bên đem vẻ mặt của Thúy Liễu thu hết vào trong mắt, cộng thêm việc làm vô lý của nàng trước đó, khiến cho A Hạnh đối với nàng rất phản cảm, nhưng bây giờ A Hạnh cái gì cũng thể làm, A Ngân vừa mới vào Hồ gia, gì cũng hiểu, có khả năng Thúy Liễu là tai mắt phu nhân đưa đến để lập uy, nếu làm to chuyện sáng suốt, Thúy Liễu cũng bị trừng phạt nhiều, ngược lại để cho nàng từ nay về sau ghi hận Lý Ngân, việc n ày giống như để bên người Lý Ngân chôn xuống quả bom hẹn giờ, lại từ lợn lành thành lợn què.

      Cho nên A Hạnh cũng gì, theo tỷ tỷ ra ngoài, Thúy Liễu đằng sau các nàng, đường ba người đến chính viện .

      Hồ gia gia chủ ở chính viện tất nhiên là to nhất, sân ở bên trong cũng là sân lớn nhất, ở bên ngoài, có nha đầu nghênh đón. Cúi chào Lý Ngân, Lý Ngân : "Ta là mang theo muội muội đến cảm tạ phu nhân."

      Nha đầu dẫn các nàng đến bên ngoài chính phòng, thông báo tiếng. Nghe thấy bên trong thanh tràn ngập uy nghi, "Ngân nương đến rồi, mau vào !" Nha đầu lúc này mới vén rèm cửa.

      Dẫn muội muội vào, vừa vào cửa, A Hạnh cảm thấy hơi ấm cùng mùi son phấn đập vào mặt, sau đó liền thấy phòng toàn nữ nhân, ngồi ở chính vị là người mặc áo tơ tằm màu xanh, búi tóc chải rất đoan chính, cắm trâm cài có khảm ngọc lớn, toàn thân cao thấp lộ phú quý, phu nhân chừng ba mươi tuổi . A Hạnh biết , đây nhất định chính là Hồ gia chủ mẫu. Bên tay trái nàng, ngồi dưới là mấy người giống nhau: đeo kim ngân sáng chói, ăn mặc xinh đẹp, nhìn thấy A Ngân tiến đến, đều thu lại nụ cười, vẻ mặt mất tự nhiên. Có lẽ là ba vị di nương khác rồi.

      Mà ngồi bên tay phải là nữ hài tử cùng A Hạnh tuổi khác biệt lắm, mặc áo gấm màu vàng nhạt bên ngoài khoác áo ngắn lông chồn, khuôn mặt nhắn trắng trẻo hồng hồng, mặt mày tinh xảo, thế nhưng mà chính ánh mắt làm người khác ưa thích, ánh mắt đều là liếc xéo nhìn người, khóe miệng luôn có tia khinh miệt. Giống như cảm giác được A Hạnh nhìn nàng, ánh mắt tiểu nương hướng về phía nàng, nhìn thấy A Hạnh ở đằng sau, lông mày nhíu cái, khóe miệng mím lại, cái khinh thường càng thêm ràng. Nàng rất nhanh quay đầu , tựa như nhìn A Hạnh nhiều thêm cái vũ nhục thân phận của nàng.

      A Hạnh chưa từng nhận loại khí thế này, nếu như phải là vì Lý Ngân, nàng muốn phẩy tay áo bỏ , các nàng dựa vào cái gì mà bày ra bộ mặt đó?

      Lý Ngân có phát giác muội muội khác thường, nàng tiến lên bước, cúi chào phu nhân, sau đó thành tâm thành ý : "Đa tạ phu nhân đưa muội muội tỳ thiếp đến, lại để cho tỳ thiếp có thể hóa giải nỗi nhớ nhà. tại mang muội muội đến cảm tạ phu nhân ân điển."

      Tướng mạo phu nhân cho người ta cảm giác đoan trang, chỉ là trong đôi mắt cái dài kia ngẫu nhiên lên tinh quang lộ ra loại khôn khéo.

      Nghe Lý Ngân , phu nhân cười cười, nhàn nhạt: "Cũng là ngươi cho tới nay hầu hạ lão gia phi thường tận tâm, cái này xem như phần thuởng của ngươi a!" Nàng dùng sức nhấn mạnh ở hai chữ tận tâm, trong mắt ba vị di nương lên tia ghen ghét.

      Mà Lý Ngân còn tưởng rằng lời phu nhân , liền vội cung kính: "Hầu hạ lão gia là tỳ thiếp phải làm."

      Trong ba vị di nương ngồi ở bên, di nương trẻ tuổi nhất, nheo mắt cười : "Ngân nương, lời ngươi mới vừa rồi là sai rồi, giờ nhà ngươi là người Hồ phủ rồi, ngoại trừ Hồ phủ, bên ngoài ngươi còn có nhà khác để nhớ sao?"

      Ở thế giới này, nữ tử gả ra ngoài chẳng khác nào bát nước dội ra ngoài, nếu như sau khi xuất giá nữ tử luôn tâm niệm nhà mẹ đẻ, nhà chồng vui.

      Lý Ngân đơn thuần, bị nàng như vậy cho là mình làm sai, nhất thời mặt gấp đến đỏ bừng, vẻ mặt bối rối biết nên trả lời thế nào. Mọi người cười hì hì nhìn bộ dáng nàng kinh hoàng, mà phu nhân bưng trà bàn lên, chậm rãi mà uống. Ngầm cho phép những người này đem Lý Ngân trêu đùa. tháng này, ngoại trừ phu nhân ra, ba di nương đều là mình ở phòng, lại thêm Lý Ngân lại sinh xinh đẹp như thế, còn biết lão gia sủng bao lâu. Lão gia gần đây được thứ gì tốt đều đưa nàng, lại để cho người khác đỏ mắt. Mà phu nhân cũng phải hiếm có cái này, tại Lý Ngân chuyên sủng, rất nhanh mang thai con nối dõi, nàng bây giờ nhìn có vẻ thành đấy, thế nhưng mà khi sinh nhi tử, ai biết nàng có thể hay sinh ra ý nghĩ khác, nàng trẻ tuổi lại kiều diễm, hồn lão gia đều bị câu , lão gia khó tránh khỏi làm gì hồ đồ! Nàng chính là muốn khơi mào các di nương ghen ghét, tốt nhất là các nàng tàn sát lẫn nhau, nàng muốn đem những hồ ly tinh này tự đánh giết nhau! Trong lòng phu nhân ác độc mà nghĩ.

      Di nương ở trong nhóm bọn họ thấy phu nhân có phản ứng, mà Lý Ngân lại làm bộ dạng muốn khóc, lá gan càng tăng, lời cũng càng thêm quá phận.

      "Nữ tử đến nhà chồng, là người của bên nhà chồng rồi, Ngân nương, ngươi thái độ khác thường như vậy, là trong nhà còn có người nào khiến ngươi nhớ thương à? Cũng khó trách, Ngân nương ngươi sinh mỹ mạo. . ." xong ba vị di nương đều che miệng cười rộ lên.

      Dù là người ngu ngốc cũng có thể nghe ra ý tứ trong lời các nàng, Lý Ngân tức giận đến nước mắt tuôn ra, nàng chưa từng cùng người tranh luận, chưa từng chứng kiến những lời như thế, nàng hoàn toàn biết nên phản bác như thế nào, hai mắt đẫm lệ mông lung mà hướng phu nhân xin giúp đỡ : "Phu nhân, ta. . ."

      Phu nhân thấy nàng bộ dáng đáng thương, trong nội tâm càng là chán ghét, chỉ là biểu ra ngoài, cười ngăn nhóm di nương: "Tốt rồi, Nhã Tình còn ở nơi đây, các ngươi chuyện cũng phải có chút đúng mực!"

      Di nương kia vội vàng : "Quên mất đại tiểu thư còn ở đây, ta lại mở miệng , nên phạt nên phạt!" xong lại hướng đại tiểu thư nhận lỗi, tất cả mọi người cười thành đoàn, hoàn toàn đem Lý Ngân thành trong suốt. Lý Ngân khóc càng nhiều.

      A Hạnh thấy phòng khi dễ tỷ tỷ, khỏi tức giận, huống hồ lời các nàng hôm nay nếu Lý Ngân lên tiếng, rơi vào tai Hồ lão gia, tương đương với chấp nhận, Lý Ngân bây giờ có thể ở Hồ gia sống thoải mái hoàn toàn dựa vào Hồ lão gia sủng ái, nếu Hồ lão gia nổi lên lòng nghi ngờ, mất sủng, nàng là nữ tử đơn thuần nhu nhược như thế nào đối mặt với những nữ tử thủ đoạn. Lý Ngân thành , có nghĩa là người nhà của nàng đều trung thực, nàng tuy muốn lên tiếng, nhưng có nghĩa là nhìn tỷ tỷ của mình nhận lấy khi dễ mà nén giận!

      lúc phu nhân nghĩ đến làm như thế nào để lại dấu vết đem lời Trương di nương truyền vào tai lão gia, làm cho hai người rạn nứt sâu ngàn trượng, A Hạnh đột nhiên mở miệng lớn tiếng : " Tỷ tỷ chỉ là lo lắng chân của phụ thân, trước khi tỷ tỷ đến Hồ phủ, chân của phụ thân bị thương, chẳng lẽ lo lắng cho thân thể của phụ thân mình cũng sai lầm rồi sao?"

      Lời vừa ra, cả phòng đều yên tĩnh, mọi người hẹn mà cùng nhìn về phía A Hạnh, vẻ mặt sửng sốt, tựa hồ tin lời đó ra từ trong miệng tiểu nương quần áo mộc mạc này.

      A Ngân sắc mặt cũng là tái , nghĩ tới A Hạnh có lá gan lớn như thế, cũng dám ở trước mặt phu nhân lên tiếng phản bác!

      A Hạnh xoay người, mặt hướng về di nương mở miệng đầu tiên, sắc mặt trầm, hai mắt như thanh kiếm mà bắn về phía nàng, : "Vị tỷ tỷ này, nếu như là người thân của ngươi thân thể khỏe, ngươi sau khi xuất giá chẳng lẽ lo lắng sao? Đây là hiếu đạo cơ bản làm người, là chuyện thường tình a!"

      Ở cái thế giới này đạo hiếu cực kỳ quan trọng,người bất hiếu bị nước bọt của thế nhân trùm lấy đó.

      Di nương bị A Hạnh nhìn chăm chú, loại ánh mắt này tựa như có áp lúc bức bách, khiến nàng cảm tháy thở nổi, nhưng đây là nữ tử đê tiện, làm gì phải sợ nàng ta! Liền hắng giọng cái, thẳng cổ lên : "Ai kêu nàng ràng? Ta làm sao biết?"

      A Hạnh lạnh lùng cười, sắc mặt càng lạnh: "Ngươi biết, vậy còn những lời khó nghe kia, chẳng nhẽ những lời hại người có thể tùy tiện sao?" xong xoay người, mặt hướng phu nhân: "Thỉnh phu nhân làm chủ cho tỷ tỷ của ta! Vị tỷ tỷ này phải hướng tỷ tỷ ta xin lỗi!"

      Dù sao các nàng muốn hại tỷ tỷ, nếu như vậy, việc gì phải cụp đuôi đối tốt với người ?

      Chương 9: Nữ nhân trong trạch viện

      Cả phòng nữ nhân đều ngơ ngẩn, nghĩ đến muội muội Ngân nương cũng dám đưa ra cầu như vậy! Ngay từ đầu mọi người chỉ chú ý đến Ngân nương, cùng để mắt đến muội muội quần áo giản dị bên cạnh nàng, bỗng nhiên nàng lên tiếng, khiến cho mọi người nhìn A Hạnh đánh giá phen.

      Dáng người chưa nảy nở hoàn toàn, gầy gò yếu ớt, giống như chỉ cần cơn gió thổi qua cũng khiến nàng xiêu vẹo. Khuôn mặt chỉ tầm bàn tay, làn da như tuyết, trắng trẻo trong suốt, lông mày như vẽ, đôi mắt đẹp đen trắng phân minh, môi hồng nhuận, đúng là cực thanh thoát. Ba vị di nương sau khi nhìn A Hạnh khỏi vụng trộm mà nhìn sang đại tiểu thư Hồ Nhã Tình, ai cũng đại tiểu thư Hồ gia mỹ lệ sắc nước hương trời, mỹ nhân hiếm có, nhưng nếu cùng so sánh với A Hạnh, cảm thấy có chút thua kém.

      Tuy quần áo nàng mộc mạc, nhưng khi nàng đứng ở đó, bình tĩnh, yên lặng, ánh mắt sáng nhìn thằng phu nhân, tia sợ hãi cũng có, loại khí độ này, loại phong thái này, đến đại tiểu thư được nuông chiều từ bé cũng bằng được.

      Lý Ngân mà có thể xuất sắc như muội muội, nàng đánh chủ ý muốn đem muội muội mang vào Hồ gia sao? Thê thiếp Hồ gia hẹn mà cùng lo lắng. Ánh mắt nhìn tỷ muội Lý Ngân có thêm phần cảnh giác.

      Trong nội tâm A Hạnh lúc này chút sợ hãi cũng có, Hồ gia mặc dù có Tấn Vương là chỗ dựa, nhưng chung quy vẫn chỉ là thương gia, mà mình cũng phải nô tài nhà họ, phu nhân dù có mất hứng, cũng thể làm gì nàng, chuyện ngày hôm nay, nàng nhất định phải truy cứu trách nhiệm của di nương kia, nàng chỉ muốn cho mọi người biết , Lý gia bọn tuy nghèo khó, nhưng phải người khách đánh mà chỉ biết chống đỡ!

      Nàng nhìn thẳng chủ mẫu Hồ gia, ánh mắt lạnh lùng mà đạm bạc, lặng yên chờ quyết định của phu nhân.

      Hồ phu nhân nhếch mô nhìn A Hạnh, sau đó đột nhiên mỉm cười, : "Tốt cho nha đầu khéo mồm khéo miệng, bất quá lời ngươi có vài phần đúng, Hồ gia chúng ta thể có người ăn làm càn như vậy! Lời này truyền ra ngoài phải ném hết thể diện chúng ta sao? Ngươi rất đúng! Loại người này nên trừng trị tốt! Huy nương!"

      Lời sau so với lời trước thanh càng thâm trầm, hai chữ cuối cùng lại cất cao, khiến những người ở trong phòng khỏi run lên. Lý Ngân gắt gao cầm lấy tay muội muội, sắc mặt tái nhợt, bờ môi run run, nàng hiểu, nàng chẳng qua là đưa muội muội đến tạ ơn, vì sao chuyện lại thành ra thế này? khí này đáng sợ, sắc mặt phu nhân dọa người... Muội muội vì mình mà cố gắng chuyện, bây giờ chắc chắn cũng rất sợ a! Nàng nhịn được mà nhìn A Hạnh, thấy A Hạnh điềm tĩnh như có chuyện gì sảy ra, yên lặng đứng ở đó, cảm nhận được ánh mắt nàng, A Hạnh nhìn nàng dỗ giành, mỉm cười ôn nhu mà ấm áp an ủi A Ngân căng thẳng, nàng đột nhiên thấy, muội muội như sau trưởng thành lên rất nhiều chỉ sau đêm, trở thành người để cho mình tin tưởng, làm chỗ dựa cho mình.

      Di nương kêu Huy nương kia bị gọi lên, thấy phu nhân sẵng giọng trong nội tâm liền có linh tính xấu, lại nghe thấy lời phu nhân sắc bén, vẻ mặt nghiêm nghị gọi tên nàng, toàn thân lập tức run lên, vội vàng đứng dậy đến giữa phòng, bịch tiếng quỳ xuống, vừa dập đầu vừa :" Phu nhân, Huy nương biết sai rồi, Huy nương dám hồ ngôn loạn ngữ nữa! Thỉnh phu nhân tha thứ cho Huy nương!" Trước khi Lý Ngân vào cửa, nàng chính là người được sủng ái nhật, phu nhân sớm vừa mắt, hôm nay có cơ hội này, tuy phải lỗi lầm nghiêm trọng, nhưng chẳng nhẽ thể phạt nàng sao?

      Phu nhân nhìn xuống Huy nương ngừng dập đầu ở dưới, cười lạnh :" Ta cũng muốn trừng phạt ngươi, nhưng muội muội Ngân nương có lý, ta cuối cùng vẫn nên cho nàng công đạo! thể ủy khuất ngươi!" xong gọi ra lão bà tử thân thể to lớn, :" Vả miệng mười cái cho ta, răn đe!" xong, hay mắt nhìn về A Hạnh, ánh mắt nghiêm nghị dấu vẻ đắc ý.

      A Hạnh thầm kêu tốt, Huy nương ở trước mặt mọi người bị lão bà tử vả miệng, nàng biết có ghi hận phu nhân hay , nhưng nhất định hận mình cùng tỷ tỷ, mình ở Hồ phủ nên phải lo lắng, nhưng mà Lý Ngân cùng nàng ráp mặt thường xuyên, ai biết ngày nào đó nàng có báo thù mối nhục này hay ?

      A Hạnh nhìn Hồ phu nhân, trong nội tâm tràn ngập lãnh ý, tâm cơ lợi hại, làm như vậy, vừa hạ nhục di nương vừa dán tiếp làm Huy nương oán hận Lý Ngân, đối với nàng chính là nhất cử lưỡng tiện! Bản thân muốn giúp Lý Ngân, nghĩ mang về cho nàng thêm mối họa!

      A Hạnh muốn Huy nương bị trừng phạt nghiêm trọng như vậy, liền mở miệng : "Phu nhân..." Mới được hai chữ, Hồ phu nhân liếc mắt lão bà tử, bà tử hiểu ý, bước nhanh đến trước mặt Huy nương, vung tay to hướng gương mặt trơn mịn của nàng mà đánh! Chỉ nghe thấy tiếng" ba~ba" ngừng, Huy nương kêu thảm thiết, khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên sưng tấy, đường máu me chảy dài mặt, nhìn rất khủng bố. Mười cái vả xong, Huy nương yếu đuối ngã xuống đất, khe khẽ thở, khóe miệng có máu tươi, bờ môi đều bị đánh nát. Những di nương khác đều bị hù dọa phen tái mét mặt mày, chịu được mà lấy tay che mắt, trong nội tâm càng sợ hãi Hồ phu nhân.

      Hồ phu nhân nhìn Huy nương nằm co quắp mặt đất, khóe miệng lộ ra tia lãnh khốc mà vui vẻ, Hồ Nhã Tình từ đầu đến giờ ngồi yên bên cạnh cũng cười y hệt mẫu thân, cho người ta thấy rét mà run.

      Hồ phu nhân ngẩng đầu nhìn Lý Ngân cười :" Ngân nương, như vậy ngươi thấy hài lòng chưa"

      Lý Ngân sớm bị dọa cho nước mắt đầm đìa, nàng che mặt, cật lực gật đầu.

      Hồ phu nhân tiếp tục cười:" Ngươi thỏa mãn là tốt rồi, về sau nếu ngươi có bất kỳ ủy khuất gì, đều có thế nỏi với bổn phu nhân, ta vì ngươi làm chủ!"

      A Hạnh lạnh lùng nhìn Hồ phu nhân, là nàng quá coi thường những nữ nhân trong trạch viện này, các nàng bình thường rảnh rỗi là nghĩ đến những mưu này, nếu đổi lại là mẹ của nàng có lẽ có thể đối phó với Hồ phu nhân, còn nàng? Nàng hình như phải đối thủ!

      Ở đây khắp nơi đều là nguy hiểm, xem ra, nàng nhất định phải thường xuyên đến đây với Lý Ngân mới được, sau này mình cũng phải cẩn thận từng li từng tí, tuyệt đối thể để cho Hồ phu nhân có cơ hội nữa.

      Nghĩ vậy, A Hạnh hướng Hồ phu nhân hành lễ:" Ta vốn chỉ muốn cho Huy tỷ tỷ xin lỗi, nhưng Hồ phu nhân quản gia nghiêm khắc, quả thực để ta bội phục!" Hi vọng HUy nương nghe thất nàng hoàn toàn oán hận Lý Ngân. Nhưng Huy nương lại quăng ánh mắt ác độc về Lý Ngân , A Hạnh liền hiểu là thể rồi.

      Hồ phu nhân hừ lạnh tiếng, :"Tốt rồi, thời gian còn sớm, các ngươi đều xuống "
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :