1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

A Hạnh - Thập Tam Xuân C149 (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 39: Phiền toái lớn
      Lý Nhuận Phúc đánh xe ngựa tới gần xe ngựa hai bánh đó, cùng đợi khách. Tận mắt thấy có người cạnh tranh với mình, trong lòng Lý Nhuận Phúc thực thoải mái. Nhưng có biện pháp nào đâu? Chẳng lẽ có thể ngăn cản việc làm ăn của người khác sao? Chỉ có thể cạnh tranh công bằng.

      Thân xe xe ngựa trước mắt so với xe ngựa hai bánh bình thường lớn hơn chút để có thể cho khách vào ngồi bị chật chội. Xa phu ngừng hét to, bởi vì giá xe ít hơn hai quan tiền đối với xe ngựa của Lý Nhuận Phúc, vì vậy những người khách do dự chút rồi lựa chọn xe ngựa hai bánh. Xa phu kia thỉnh thoảng lại nhìn về phía bọn họ, mặt lộ ra vẻ đắc ý.

      Lý Nhuận Phúc trơ mắt nhìn những người khách kia lên xe ngựa, nóng vội đứng lên, ông quay đầu, giọng với nữ nhi:” Hay là chúng ta cũng đem tiền xe giảm xuống còn năm quan tiền là được, như vậy khách nhất định lên xe ngựa của chúng ta.”

      A Hạnh lắc đầu, nếu thế phải là cạnh tranh ác liệt sao? Hoàn toàn cần phải như vậy, nếu đối phương lại giảm giá, bọn họ phải lại phải giảm cùng? Nếu giảm giá xuống, về sau khó có thể nâng lên lại! Chịu thiệt vẫn là chính mình!

      ” Phụ thân, cần lo lắng, cha quên khi đặt xe, Vương lão bản qua với chúng ta cái gì sao? Tính ổn định của xe ngựa hai bánh tốt, ông ta đem thân xe mở rộng, lại chở nhiều người như vậy, là phi thường nguy hiểm! Việc làm ăn này của ông ta cũng thể lâu dài được!”

      Lý Nhuận Phúc nghe nữ nhi như vậy, khỏi nhíu mày:” Ai da, như vậy cũng tốt, ông ta nhất định là biết điều đó, A Hạnh, con mau nhanh qua nhắc nhở ông ta chút, bằng nếu thực xảy ra chuyện cũng tốt lắm, mọi người kiếm ăn cũng dễ dàng, đạo lý nếu chúng ta biết nguy hiểm còn cho ông ta biết!”

      A Hạnh có chút tình nguyện:” Chỉ sợ ông ta còn cảm kích, còn cho rằng chúng ta cố ý như vậy!”

      ” Chúng ta vẫn nên nhắc nhở ông ta chút, về phần ông ta có nghe hay là chuyện của ông ta, nếu chút, vạn nhất ông ta thực xảy ra chuyện gì, trong lòng cha cũng thoải mái!”

      A Hạnh thấy phụ thân kiên trì, đành phải xuống xe ngựa đến bên cạnh chiếc xe ngựa hai bánh kia, ngửa đầu lớn tiếng :” Đại thúc!”

      Xa phu kia nghe được tiếng kêu quay đầu nhìn thấy A Hạnh, mặt lộ vẻ cảnh giác, thanh lạnh lùng :” Chuyện gì?”

      Nhìn bộ dáng ông ta nhu vậy, A Hạnh hận thể quay đầu bước , nhưng là nhìn những người trong xe, bên trong còn có khách quen của bọn họ, nàng cũng hy vọng bọn họ gặp chuyện may. Nàng hít sâu tiếp tục :” Đại thúc, xe ngựa hai bánh thể ngồi nhiều người như vậy được, bị lật xe!” Nàng cố ý lớn tiếng , để cho người trong xe nghe được lời của nàng, có thể chủ động xuống xe.

      Hành khách lập tức xôn xao đứng lên, có số người thậm chí lớn tiếng với xa phu:” Xa phu, ông tốt nhất vẫn đem tiền trả lại cho ta, ta ngồi, thể vì hai quan tiền mà đem tính mạng ra đùa giỡn được!”

      Các hành khách khác đều cầu như thế.

      Xa phu thấy tình cảnh vậy, liền giận dữ, cho rằng A Hạnh chính là đến quấy rối, hướng A Hạnh quát lớn:”Tiểu tử thối, cút ra xa chút! Đừng quấy rối lão tử, thấy lão tử làm ăn được liền đỏ mắt lên! Có bản lĩnh các ngươi cũng giảm giá ! Thế mà lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy!” xong còn nhổ bãi nước bọt về phía A Hạnh.

      Thân mình A Hạnh chợt động, tránh thoát bãi nước bọt kia, sắc mặt lập tức trầm xuống:” Xa phu, tại hạ có ý tốt nhắc nhở các hạ, các hạ nghe là chuyện của các hạ nhưng cần hại người khác!” xong xoay mặt nhìn về phía hành khách, trầm giọng :” Tại hạ phải bậy, xe ngựa này lúc nào đều có thể lật xe gây guy hiểm, tại hạ như vậy tin hay tùy mọi người!”

      Hành khách nghe nàng như vậy làm sao còn dám ngồi, đều cầu xa phu trả lại tiền. Xa phu phản bác :” Mọi người cần tin lời của tiểu tử thối này, nó đố kỵ tại hạ làm ăn tốt, cố ý hại tại hạ, tại hạ hôm nay chạy ít chuyến rồi phải đều rất tốt sao, lão Triệu này kéo xe nhiều năm như vậy có bao giờ lật xe đâu? Mọi người cứ việc yên tâm ngồi!” xong lại trừng mắt với A Hạnh, thanh hung ác :” Tiểu tử thối, mày cần ở nơi này hươu vượn cẩn thận lão tử quất roi đánh chết mày!”

      xong vung roi lên lưng ngựa, con ngựa bị đau, vung chân chạy . Hành khách thấy ta chịu trả lại tiền, lại cam đoan mãi như vậy, lúc này xe ngựa rời , đành phải lần nữa ngồi lại tại vị trí.

      Lý Nhuận Phúc nhìn thấy nữ nhi chịu nhục mạ sớm xuống xe đến đứng ở bên người nữ nhi, lúc này thấy xe ngựa xa, liền vỗ vỗ lưng nữ nhi :” Là phụ thân tốt, làm cho con chịu ấm ức! Cái gì nên làm chúng ta đều làm, hy vọng ông ta gặp vận may !”

      A Hạnh lắc đầu :” Con cũng hy vọng hành khách gặp chuyện may!”

      Sau đó hai cha con A Hạnh ước chừng đợi nửa canh giờ mới khiến cho toa xe ngồi đầy. đường trở về, lúc qua góc quanh lớn lại phát xe ngựa vừa rồi lật ở bên đường, bốn phía cản hỗn độn, chung quanh vây đầy người, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng người kêu khóc, mà xa phu vừa rồi nằm ở bên. chân máu chảy đầm đìa, xem ra thương thế . Ông ta khóc rống lên, nhìn thấy hai cha con A Hạnh qua, khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía A Hạnh, trong mắt tràn ngập thần sắc hối hận. Xe ngựa qua bên cạnh những người đó cũng có dừng lại.

      Lý Nhuận Phúc thở dài, trong mắt tràn đầy thương xót,” Ai, hy vọng có tai nạn chết người……” A Hạnh quay đầu nhìn nhìn, thấy có người ở nha môn cũng có người bộ dáng giống như đại phu đến trường, đem người bị thương đều nâng , A Hạnh nhìn kỹ xem, cả năm người đều còn có thể cử động.

      ” Phụ thân, dường như có người chết.”

      Lý Nhuận Phúc thở dài:” Vậy là tốt rồi, nếu xảy ra án mạng, vị xa phu kia có thể gặp phiền toái. Có lẽ bây giờ chỉ phải bồi thường tiền thôi.”

      Chỉ phải bồi tiền cũng đủ để cho xa phu kia táng gia bại sản.

      Ngày hôm đó, số tiền kiếm được vẫn như mọi hôm. Trong những ngày kế tiếp, A Hạnh vẫn giả trang thành đứa bé trai đánh xe cùng phụ thân, giữa trưa bởi vì nấu cơm, hai người ở bên ngoài mua đồ ăn, buổi tối tới khi trời tối hẳn mới trở về.

      Bởi vì cố lần đó, có ai còn dám dùng xe ngựa hai bánh chở khách, cho dù có cũng có người dám ngồi, xe ngựa bốn bánh cũng phải ai cũng mua được, cho nên ở Tấn thành tạm thời chỉ có chiếc xe ngựa của Lý Nhuận Phúc chở khách, việc làm ăn phi thường thịnh vượng.

      Trong lúc đó, bọn họ vẫn ở rạp hát làm nơi nghỉ tạm. Nhưng khí rạp hát tựa hồ càng ngày càng thêm trầm trọng, Quách Lâm thỉnh thoảng thở ngắn thở dài, Lưu Hoa Quế cũng có nhiệt tình như vậy đối với Lý Nhuận Phúc nữa, những người khác trong rạp hát cũng ủ rũ.

      Quách lâm với cha con Lý Nhuận Phúc:” Phương Mặc Trúc khả năng muốn , mấy ngày nay ta đều cáo ốm ra diễn, để buộc Lăng lão bản! là kẻ lương tâm, tốt xấu gì cũng phải diễn cho nốt!”

      ” Rạp hát lòng người xao động, vài con hát nổi danh đều rồi, chỉ đưa chút bạc xem như bồi thường, thế nhưng bạc này dùng được cái gì dùng? Muốn diễn mà diễn được, rạp hát vài ngày nay cũng chưa khai diễn!”

      Lưu Hoa Quế cũng vô cùng lo lắng:” Mấy ngày nay Lăng lão bản đều ăn cơm, cơm mang đến phòng của ông ấy vẫn còn nguyên. Người gầy hẳn , nhìn thấy khiến cho người khác đau lòng…… Lần trước muội còn nghe được Lâm quản đối , chủ cho thuê nhà muốn trướng tiền thuê nhà, duy nhất chước nửa năm, rạp hát tiền, toàn lấy đến bồi khách nhân. Phía sau đề loại này cầu phải bỏ đá xuống giếng sao? Cũng phải có phải hay cố ý……”

      ” Cũng may Mai Hương Hoa vì tình cảm đối với Lăng lão bản nên lưu lại, , tại cả rạp hát cũng chỉ còn mỗi giác là huynh ấy, mà tuổi của huynh ấy cũng , cho dù lưu lại, cũng thay thế được Phương Mặc Trúc!” khuôn mặt đầy Quách lâm u sầu:” Lần này rạp hát rắc rối lớn……”

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 40: Tiểu phú thương
      Lý Nhuận Phúc sau khi về nhà sau với A Hạnh:” Kỳ Lăng lão bản là người tốt, rạp hát bọn họ nuôi rất nhiều con hát đều là những nhi nơi nương tựa, ông ta đem những đứa trẻ đó về dạy bọn nó hát hí khúc, về sau coi như là có bản lĩnh sinh tồn. Nếu rạp hát như vậy tan, những đứa đó cũng thực đáng thương.” Ông thở dài,” Đáng tiếc chúng ta kéo xe cũng chỉ vừa mới bắt đầu, có bao nhiêu bạc dư, bằng cũng có thể lấy chút bạc giúp Lăng lão bản vượt qua cửa ải khó khăn.” Lý Nhuận Phúc đáy lòng lương thiện, khâm phục đạo đức của Lăng lão bản cho nên nhìn thấy ông ta có khó khăn liền muốn hỗ trợ, đáng tiếc lực bất tòng tâm.

      A Hạnh nhàng lắc đầu :” Vấn đề của rạp hát căn bản phải tại thiếu bạc, mà là phần lớn con hát đều bị người ta lấy rồi, cho dù là có cách để cho ông ta vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt, cũng cần phải tìm ra được con hát chính cũng phải chi rất nhiều tiền cho con hát đó nhưng mà rạp hát cần nuôi sống nhiều người như vậy, mỗi ngày chi lớn như vậy, sớm hay muộn cũng chống đỡ nổi.”

      Phải giải quyết căn bản vấn đề này. Lăng lão bản phiền não đại khái cũng là vấn đề này!

      Nhưng cho dù biết như vậy, nàng hiểu hí khúc cũng biết để bồi dưỡng con hát kiệt xuất phải chuyện sớm chiều, sân khấu 1 phút dưới sân khấu mười năm công, phải đơn giản như vậy. tại rạp hát trong thời kỳ chuyển tiếp, tiểu đồ đệ Dung Tranh kia chưa ra diễn được mà Mai Hương Hoa lưu lại cũng khó diễn chính. Nếu tìm những con hát bên ngoài lập khế ước, trong khoảng thời gian ngắn cũng khó tìm được người thích hợp, cho dù tìm được rồi, muốn cho khán giả chấp nhận và thay thế vị trí của Phương Mặc Trúc lúc trước trong lòng bọn họ cũng cần khoảng thời gian, thứ hai, loại con hát cùng rạp hát ký kết cùng rạp hát cũng giống như Phương Mặc Trúc trước đây làm khế ước, kết quả là chỉ sợ cũng là nuôi ong tay áo!

      Cũng phải là kế lâu dài.

      đến đều là do phía sau Lăng Tử Phong có chỗ dựa, nếu ông ta có thể cùng vị quan to quý nhân có quan hệ, vấn đề đó còn có thể có cái vấn đề gì? Cha nàng kiếp trước hàng tháng phải chi số tiền cho các mối quan hệ xã hội! Thế nhưng rốt cuộc lúc có việc cần cũng thuận lợi ít. Lăng lão bản có nhiều người như vậy cần nuôi, có lẽ là luyến tiếc chút ít tiền cho khỏan này. Dù sao rạp hát cũng dễ dàng kiếm lợi nhuận nhiều như vậy.

      Lý Nhuận Phúccảm thấy nữ nhi rất có đạo lý, nhớ tới nữ nhi thông minh, mỗi khi có chuyện khó khăn đều có thể nghĩ ra biện pháp tốt, ví dụ như, kéo xe theo đường cố định cũng là biện pháp do nàng nghĩ ra được, liền khỏi hỏi nữ nhi:” A hạnh, con có ý kiến gì ?”

      A Hạnh nhìn phụ thân cười cười,” Cha à, con đối với việc diễn của rạp hát biết gì cả, Lăng lão bản đều có ý kiến hay, con làm gì có biện pháp gì!” Những ngày qua nàng cũng phải nghĩ qua, nhưng chứng minh, người xuyên qua cũng phải vạn năng, phải tình gì đều có thể giải quyết thần kỳ dễ dàng như vậy!

      Lý Nhuận Phúcngẫm lại cũng đúng, A Hạnh dù thông minh như thế nào cũng bất quá là đứa mới mười ba tuổi, chính ông thế nhưng lại trông đợi nàng giải quyết chuyện của người lớn này, là suy nghĩ kỳ quái, nghĩ vậy, ông nhìn nữ nhi ngượng ngùng cười cười.

      A Hạnh lại suy nghĩ, mặc dù có ý kiến gì tốt, nhưng mà cho Lăng lão bản mượn bạc cấp vẫn là có thể. Nàng nhẩm tính, tiền kiếm được từ việc làm xe ngựa bốn bánh hẳn là có. Có lẽ phải là số tiền ít, có lẽ có thể giúp Lăng lão bản.

      Đến ngày ước định đến lấy bạc, A Hạnh sáng sớm đa phải xe ngựa tới.

      Vương lão bản biết nàng sắp đến, sớm ở cửa chờ nàng. Nhìn thấy nàng liền cười tủm tỉm đem nàng mời vào nội gian.

      Xe ngựa trước còn chưa được lấy , xe ngựa sau có người đến lấy.

      Vương lão bản mặt mày hồng hào, thoả thuê mãn nguyện, toàn thân đều lộ ra khí vui mừng, liền ngay cả chòm râu dưới hàm kia tựa hồ cũng có thần khí hơn so với ngày trước. A Hạnh nhìn bộ dạng ông ta, biết tháng này lợi nhuận nhất định phải số lượng , nghĩ đến chính mình rất nhanh trở thành tiểu phú thương, lòng của nàng cũng nhịn được vui mừng vô cùng.

      Vương lão bản tự mình rót cho A Hạnh chén nước, sau đó từ bên rút ra sổ sách, cẩn thận đặt ở trước mặt A Hạnh.

      nương mời xem qua, tháng này tổng cộng làm năm mươi chiếc xe ngựa bốn bánh, người làm ở xưởng của tại hạ cũng đủ, tại hạ còn phải mời thêm người mới có thể có đem năm mươi cái xe ngựa chế tạo gấp gáp ra!” Ông ta đến bên người A Hạnh, đem sổ sách mở ra, chỉ vào mặt ghi lại, trong thanh lộ ra hưng phấn:”Năm mươi chiếc xe ngựa, tổng cộng ngàn năm trăm lượng bạc! Trừ bỏ phí tổn nhân công, tổng cộng được ngàn hai!”

      ngàn hai!” A Hạnh kinh hỉ ngẩng đầu nhìn ông ta, cái này ngay cả nàng cũng hưng phấn, nghĩ tới lợi nhuận ngờ lớn như vậy!

      Đôi mắt của Vương lão bản phát sáng,” Đúng vậy, ngàn hai, nếu như sau này khi tại hạ chế tạo tiếp đợt xe ngựa nữa, lợi nhuận chiếc khoảng hai trăm lượng bạc, xe ngựa bốn bánh này là lời gấp mười lần! Mười lần!” Ông ta kích động đến mức cơ mặt cũng rung lên. xong, ông ta lui ra phía sau hai bước hướng tới phái A Hạnh cúi khom người sâu, thành tâm thực lòng :” Ngày khác Vương mỗ phú quý, nhất định quên ơn nương chỉ dẫn.”

      Tuổi của Vương lão bản cũng đủ làm phụ thân A Hạnh, nàng làm sao có thể nhận đại lễ của ông ấy, vội vàng đứng dậy hoàn lễ :” Vương đại thúc, tốt hơn thế này, chúng ta là quan hệ hợp tác, hai bên cùng có lợi, có gì có ân hay !”

      Vương lão bản vẫn kiên trì:” Đó cũng là do nương lựa chọn cùng Vương mỗ hợp tác! Chỉ phần ân tình này, Vương mỗ muốn vô cùng cảm kích!”

      ” Kia cũng là do Vương đại thúc là người thực thà, mới khiến cho A Hạnh có lựa chọn đó!”

      Vương lão bản vỗ ngực cam đoan:” nương yên tâm, Vương mỗ cũng phải loại người gian xảo, phương diện này nhất định rành mạch.” Những lời này Vương lão bản cũng phải lần đầu tiên , nhưng lần này A Hạnh mới chính thức tin ông ta. Nàng cũng may mắn chính mình lựa chọn Vương lão bản hợp tác.

      Vương lão bản :” Dựa theo hiệp nghị, nương được ba trăm sáu mươi lượng, nương là muốn bạc hay là ngân phiếu.”

      A Hạnh cười :” Tất nhiên là ngân phiếu.” Chẳng lẽ nàng còn có thể đem ba trăm sáu mươi lượng bạc ở người mang trở về?

      Theo xe ra, A Hạnh vuốt ngực bộ dáng ngây ngô cười. Đây là lần đầu tiên từ lúc nàng chào đời tới nay dựa vào sức của chính mình kiếm được tiền.

      Được rồi, mặc dù có điểm đầu cơ trục lợi, nhưng cũng do nàng nhớ kỹ thuật chuyển hướng kia, là dựa vào thực lực của nàng chút cũng quá đáng!

      Hóa ra dựa vào thực lực của chính mình kiếm tiền cảm giác là thỏai mái như vậy, hoàn toàn có gánh vác, có áp lực, yên tâm thoải mái, tâm tình vui vẻ. giống kiếp trước, tuy rằng làm mà hưởng tiền của cha mẹ, làm mà hưởng tiền của chồng, đến mức mà trước đây nàng phải buông tha cho tất cả những thứ mà bọn họ muốn nàng buông tha, phải nhắm mắt làm ngơ đối với những hành động ngang ngược của chồng..

      Đây là hoàn cảm giác hoàn toàn toàn thuộc về mình, có thể bị chi phối bởi bất cứ cái gì nữa, cần gánh vác bất kỳ hậu quả của giàu sang nào! Loại cảm giác này tốt quá!

      Tâm tình A Hạnh vô cùng vui sướng!

      Nàng vào cửa hàng bạc, đổi lấy mười lượng bạc vụn, nàng quyết định mua chút đồ ăn ngon cho phụ thân, cùng mấy bộ quần áo tốt, nếu muốn giúp ông tái giá, cần phải để cho diện mạo bên ngòai của ông được tươm tất .

      Hôm nay nàng với phụ thân muốn ra mua đồ ăn, cho nên có thể trở về trễ chút, đợi chút đến đầu đường phía tây tìm ông là được.

      Cảm giác gui sướng, nàng bắt đầu trở về, tâm tình của nàng phi thường khoái trá, khóe miệng vẫn đều lộ vẻ tươi cười, cho nên cho dù nàng đem mặt bôi đen , nhưng bộ dáng nàng vui vẻ ra mặt, vẫn là hấp dẫn ít ánh mắt. Bất quá hôm nay tâm tình nàng rất tốt, có để ý nhiều như vậy.

      ngang qua quán trà, A Hạnh tùy ý nhìn về phía bên trong vài lần. Quán trà sát đường, cửa sổ rất lớn, xuyên thấu qua cửa sổ có thể nhìn hết mọi tình huống bên trong quán trà.

      Lúc này trong quán trà thực náo nhiệt, mỗi bàn đều ngồi đầy người, mọi người ăn lạc, uống trà, hưng trí bừng bừng nghe đài có người kể chuyện mang đến cho người ta cảm giác vui vẻ vô cùng. Nếu nếu có thể có loại giải trí, vừa phải xài nhiều tiền, lại có khả năng khiến cho người ta có cảm giác hưởng thụ lớn hẳn là rất thành công! Tấn thành xem như có vẻ là thành thị giàu có, nhưng mà đến buổi tối trừ bỏ ngủ sớm chút thấy ở bên ngoài, cũng có hoạt động giải trí khác, nếu nàng có thể cung cấp mọi người loại giải trí tốn nhiều tiền, Tấn thành có nhiều người như vậy, đến lúc đó biết thu về bao nhiêu là tiền!

      A Hạnh tâm tình kích động đứng dậy, đôi mắt trong suốt sáng lên, Lăng Tử Phong ơi Lăng Tử Phong, ông có thể cần phải buồn rầu! Lần này chúng ta có thể rút củi dưới đáy nồi! Hết thảy vấn đề còn trở thành vấn đề nữa
      Mọi người đoán xem, A Hạnh muốn làm gì? - lời tác giả

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 41: Đầu tư
      Hai ngày sau, A Hạnh nhân dịp trong khoảng thời gian xe ngựa dừng ở rạp hát nghỉ ngơi, liền với phụ thân dạo quanh rạp hát chút, Lý Nhuận Phúc đối với người trong rạp hát rất quen thân, biết rạp hát mọi người đều là người lương thiện, cho nên cũng lo lắng, chỉ căn dặn nàng đừng mải chơi đến quên cả thời gian.

      Cổ họng Lý Nhuận Phúc tốt hơn rất nhiều, nhưng do A Hạnh với phụ thân, người vừa muốn đánh xe vừa muốn tiếp đón khách bị quá sức tất có lúc cổ họng chịu nổi, hơn nữa nếu thời điểm đánh xe bị phân tâm, mà gặp nguy hiểm tốt lắm! Tốt nhất là ông nên cho nàng cùng ông đánh xe.

      Lý Nhuận Phúc căn bản muốn nữ nhi ra ngòai xuất đầu lộ diện, nhưng lời của A Hạnh cũng rất có lý, mình ông quả là có chút cố hết sức, hơn nữa A Hạnh thực có thể giúp đỡ, có nàng bên người cùng chính mình chuyện phiếm, ngày dễ dàng trôi qua. Hơn nữa, mỗi lần ra ngoài nàng đều cải trang thành đứa bé trai, lâu như vậy đều có bị người khác phát , dù sao nàng bây giờ còn , đính hôn còn chưa tính tới, trước hết cứ để cho nàng đit theo giúp đỡ mấy tháng, chờ công việc ổn định, rồi ông lại mình, đến lúc đó để cho A Hạnh ở nhà cũng được.

      Hơn nữa ông cũng hiểu được, nữ nhi thích suốt ngày ở trong nhà!

      Cho nên trong khoảng thời gian này, A Hạnh vẫn là theo đánh xe cùng phụ thân.

      A Hạnh ở hậu viện rạp hát tìm được Lăng Tử Phong, lúc này ông ta ngồi tại cái bàn bằng đá ở rừng cây tùng phía trước, hai mắt vô thần nhìn phía trước, vẻ mặt đơn mà tiêu điều.

      ” Lăng lão bản.” A Hạnh đến bên người ông ta, nhàng mà kêu tiếng.

      Lăng Tử Phong nghe tiếng quay đầu lại, ngơ ngác nhìn A Hạnh, ánh mắt trống rỗng, như là còn chưa phục hồi tinh thần.

      A Hạnh nhìn ông ta, cả người ông ta giống như Lưu Hoa Quế gầy xọp , hai mắt lõm sâu xuống, làn da đen tối sức sống, môi hề huyết sắc. A Hạnh biết đây đều là bởi vì gần đây ông ta có ăn cơm được, hơn nữa còn do suy nghĩ quá mức. Nhìn ông ta như vậy, trong lòng A Hạnh dâng lên tia thương cảm , khỏi lại nhàng kêu lên:” Lăng lão bản.”

      Lăng Tử Phong thế này mới tỉnh táo lại, ông ta nhìn A Hạnh, lộ ra nét tươi cười, lúc nét cười lên, hai bên khóe miệng có nếp nhăn sâu, nhìn qua giống như là già mười tuổi.

      ” Lý tiểu đệ…… À đúng, kỳ hẳn là Lý nương, Lăng mỗ đúng như vậy ?”

      A Hạnh cười cười, gật gật đầu:” Lăng lão bản có đôi mắt tốt! Tiểu nữ tên gọi là Lý Hạnh, Lăng lão bản về sau gọi tiểu nữ là A Hạnh là được!”

      Lăng lão bản cười khổ tiếng, nhàng lắc đầu:” Về sau? có về sau, Lăng mỗ tại chuẩn bị mang theo nhóm con hát còn lại rời khỏi nơi này, tạo thành gánh hát lưu động, chung quanh kiếm ăn, tiền thuê nhà nơi này tại hạ thể gánh vác nổi.”

      Ông ta đứng lên, thân hình lảo đảo, quần áo rộng thùng thình theo gió tung bay dáng người suy sụp của ông ta, trong ánh mắt của ông ta tràn đầy thống khổ,” Ta năm tuổi bái sư, mười lăm tuổi xuất môn, hai mươi tuổi trở thành danh giác nổi tiếng nhất trong vòng năm năm, đến ba mươi tuổi khi bị người xem lãng quên xuất nhân tài mới thay thế vị trí của ta. Hơn hai mươi năm trong cuộc sống này, trong đó có bao nhiêu chua xót khổ sở, là người bình thường thể biết được, cho nên ta vẫn muốn tạo ra hoàn cảnh an ổn, có thể cho con hát cho dù bị người xem lãng quên cũng có thể có tâm tư đủ vui vẻ vững vàng sống sót. Ta nghĩ làm như vậy có thể khiến con hát bị thế nhân xem thường cũng có thể có phần cuộc sống của người bình thường.”

      ” Ta tiếp nhận gánh hát của sư phó, chỉ dựa vào cố gắng của mọi người mới có được rạp hát ngày hôm nay, từng có lần, ta cho rằng ta có thể làm được những gì ta nghĩ, đến bây giờ tại mới phát ……”

      cúi đầu, chậm rãi xoay người lại nhìn a hạnh, trong thanh tràn ngập chua sót,” Tất cả những xây dựng này của tại hạ thậm chí còn thể chịu đựng nổi đòn của người khác, lòng người vô lường tại hạ thất bại thảm hại! quyền thế, tại hạ hoàn toàn hề có đủ thủ lực……”

      Thân phận địa vị của con hát là cực thấp, thuộc loại cấp bậc dân đen, cho dù có ngày trở thành danh giá, được mọi người ngưỡng mộ, nhưng địa vị cũng vẫn hề cao hơn được, có những danh giác thậm chí còn có thể trở thành nam sủng quí báu lúc còn trẻ, đến khi lớn tuổi nhan sắc suy tàn quả là khổ nổi.

      A Hạnh cười với Lăng lão bản: “Lăng thúc, thúc yên tâm , A Hạnh nghĩ ra được phương pháp có thể giúp đỡ rạp hát vượt qua được thời kỳ khó khăn này, hơn nữa sau này tuyệt đối gặp phải vấn đề giống như Phương Mặc Trúc nữa”

      Lăng lão bản nghe thấy thế mừng rỡ, đôi mắt sáng lên, thoạt nhìn qua có cảm giác giống như người chết đuối đột nhiên bắt được tia hy vọng, vội hỏi “A Hạnh nương, nương có cách sao? nương có thể mau cho tại hạ được ?”

      A Hạnh mỉm cười “Đúng vậy, chính là biểu diễn mà cần xướng diễn”

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 42: Kịch bản
      Lăng Tử Phong há hốc miệng, cả nửa ngày cũng chưa khép lại, lập tức bật cười:” A Hạnh nương, nương cái gì? cần xướng diễn? Có loại biểu diễn này sao?” mê sảng! Vừa nghe liền biết đối phương phải là người biết hí khúc.

      Hí khúc bao gồm xướng niệm , xướng là chủ đạo, nếu có xướng, sao có thể gọi là hí khúc? Còn phải rống to cổ họng…… Nếu có xướng diễn làm có thể lên đài? Căn bản là tư cách trở thành con hát!

      Lăng Tử Phong lâm vào chán nản. Ông ta tuy rằng rất cảm kích hảo ý của A Hạnh, nhưng đối với chuyện nàng thuận miệng mê sảng, có hứng thú. Nếu đổi là người khác, ông ta sớm phẩy tay áo bỏ , nhưng bởi vì đối phương là người có lòng muốn giúp là A Hạnh, cho nên ông ta mới nhịn xuống xúc động này.

      Phản ứng của Lăng Tử Phong hoàn toàn đều nằm trong dự kiến của A Hạnh, muốn đem phát triển của ngành sản xuất hí khúc vài thập niên sau thuyết phục ông ta rằng cần “Xướng Diễn”, xác thực phải là chuyện đơn giản.

      “Lăng lão bản, thúc ngẫm lại xem, bồi dưỡng được con hát giỏi cần phải tốn bao nhiêu thời gian cùng tinh lực thậm chí là tiền tài , cho nên tiền công cho những con hát mới cao như vậy, tiền công Phương Mặc Trúc lúc trước là bao nhiêu?”

      Lăng Tử Phong lạnh nhạt :” Tiền công của bằng phần ba số bạc rạp hát thu vào!”
      A hạnh vỗ tay cái:” Đúng vậy, cho nên phí tổn rạp hát mọi người mới cao như vậy, nhưng nếu đem phần ba này tiết kiệm, thúc phải có thể thu người xem ít bạc hơn sao, xem diễn hay mà giá thấp, người xem có phải lúc đó muốn được xem diễn nhiều lần sao?”

      Lăng Tử Phong có chút tức giận: “A Hạnh nương, nếu nương đem phần ba số bạc này tiết kiệm lại, người xem cũng đến đây!” Ông ta thế này mà lại ở đây cùng tiểu nương tranh cãi vấn đề vô nghĩa!

      A Hạnh lắc đầu, vẻ mặt dần dần nghiêm túc lại,” Khán giả đến xem diễn, bất quá là tiêu khiển, để giải trí tinh thần thoải mái, chỉ cần chúng ta có thể làm được, thậm chí để họ hưởng thụ cảm giác tinh thần thoải mái, bọn họ càng nguyện ý lấy bạc từ túi tiền ra.”

      Những lời này tựa hồ rất có đạo lý, Lăng Tử Phong thu hồi lại khinh thường, ông ta cúi đầu nhìn khuôn mặt ngăm đen trước mắt:” nương cần xướng diễn rốt cuộc là có ý gì?”

      ” Lăng lão bản, có loại diễn, cần xướng khúc, chỉ cần số người ở đài, mỗi người sắm vai nhân vật, dùng phương thức chuyện để diễn lại câu chuyện. cần xướng khúc, có thể tiết kiệm chi phí mời người hát, cần mặc trang phục rực rỡ quý giá, có thể tiết kiệm ít tiền trang phục, cần trang điểm lòe loẹt, có thể tiết kiệm ít tiền son phấn. Lăng lão bản, thúc ngẫm lại xem, thúc tiết kiệm được bao nhiêu là bạc!”

      Lăng Tử Phong thần sắc liền ngưng trọng, ông ta mời A Hạnh ngồi xuống, sau đó ông ngồi ở phía đối diện nàng.

      ” Nhưng loại diễn này, có người xem sao?” Ông nghi hoặc hỏi.

      ra hát hí khúc,có rất nhiều người hiểu . Cũng bất quá là có người muốn học đòi văn vẻ nên đến xem cùng.” Kiếp trước đối với loại kinh kịch này, nếu tivi có phụ đề, nàng là nghe hiểu những người đó xướng cái gì.

      ” Loại diễn mới này thông dụng lại dễ hiểu, giống hí kịch chủ yếu là đối thoại, tựa như chúng ta mỗi ngày chuyện với nhau, rất thông dụng, người nào xem cũng có thể biết, làm cho bọn họ cảm thấy những câu chuyện này giống những câu chuyện đời thường ở xung quanh họ, hơn nữa bọn họ dễ dàng sinh ra đồng cảm, cùng người diễn cùng vui cùng buồn. Lăng lão bản, thúc ngẫm lại xem, người xem đều đặt cảm xúc vào vở diễn, bọn họ còn nguyện ý bỏ bạc ra sao?” Giống như điện ảnh tivi kiếp trước, nó trở thành bộ phận trọng yếu thể tách rời trong cuộc sống!

      A Hạnh tựa tiếu phi tiếu nhìn Lăng Tử Phong, hai mắt đen giống như hai khối bảo thạch sáng ngời lên.

      Lăng Tử Phong trong mắt càng ngày càng sáng lên, khóe miệng dần dần lộ ra tươi cười.

      Ai cũng muốn đối mặt với thất bại, ông ta cũng muốn mang những người bên cạnh lưu lạc khắp nơi, có chỗ ở cố định, sống cuộc sống lang bạc, đó phải là ước nguyện của ông, nếu thực có biện pháp, ông ta liều lĩnh mà nắm lấy.

      A Hạnh cần xướng diễn, lời giải thích của nàng càng lúc làm ông ta càng sáng tỏ, đây là chuyện có thể làm được

      A Hạnh tiếp tục :” Quan trọng hơn là, về sau chúng ta cần lo lắng bị lấy mất con hát, cho dù mất, chúng ta cũng có thể rất nhanh chóng bồi dưỡng người khác. Hơn nữa đối với chuyện này người diễn cầu cao về giọng hát, như vậy tìm người dễ dàng hơn.”

      Lăng Tử Phong liên tục gật đầu nhìn nàng, trong mắt khỏi lộ ra khâm phục.

      Ngữ khí A Hạnh dần dần lộ ra hưng phấn,” Hơn nữa, Lăng lão bản, về sau người xem của chúng ta chỉ có những người học đòi văn vẻ, mà người xem của chúng ta được mở rộng ra, những nhà bình thường hoặc nhà nghèo đều có thể đến xem chúng ta diễn!”

      Lăng Tử Phong khỏi ngẩng đầu lên:” Những người nhà nghèo, bọn họ bỏ tiền ra đến rạp hát xem diễn sao?”

      A Hạnh mỉm cười, :” Lăng lão bản, tiểu nữ tuyệt đối suông, hai ngày nay tiễu nữ cố ý điều tra ít, thúc có biết người ở trong quán trà nghe tiên sinh chuyện, nếu ăn thêm ít đồ ăn nữa đại khái tốn đến hơn hai mươi quan tiền rồi. Nếu rạp hát chúng ta chỉ lấy mười mấy quan tiền chỗ ngồi……” Nàng dừng dừng, sau đó tăng thêm ngữ khí, từng chữ từng chữ ra:” Tiểu nữ dám cam đoan, những hộ nghèo trong Tấn thành tháng ít nhất tới rạp hát vài lần! Lăng lão bản, thúc ngẫm lại xem, đó là khái niệm gì!”

      Lăng Tử Phong nhíu nhíu mày : “Nhưng mà mười mấy quan tiền có phải ít quá ?” Có thể kiếm tiền sao? Trước kia bọn họ đến rạp hát xem diễn ít nhất phải tốn vài đồng tiền bạc!

      ” Lăng lão bản, ít! Đầu tiên phí tổn của thúc được giảm bớt, hơn nữa thúc ở rạp hát làm thêm nhiều chỗ ngồi, như vậy tăng được số lượng người đến xem. Hơn nữa chúng ta có thể hai ngày công diễn, nếu diễn tốt có thể tăng số lần diễn. Lăng lão bản, thúc có thể tính lúc đó chúng ta thu bao nhiêu bạc.”

      Lăng Tử Phong trong lòng tính toán đơn giản, chỉ chốc lát mặt liền lộ ra thần sắc kinh dị: “Thu vào nhất định ít!”

      A Hạnh cười khanh khách:” Nhất định nhiều hơn phần ba! Hơn nữa về sau, thúc cần lo lắng có người bỏ , bởi vì con hát phải là trụ cột quan trọng của rạp hát! Thúc có thể tiếp tục xây dựng cuộc sống mà ngươi muốn! ai có thể dùng thủ đoạn này đến bức bách thúc!”

      Lăng Tử Phong mặt dần dần lộ ra thân sắc ngưng trọng, ông ta đứng lên, sửa sang lại quần áo, sau đó đến bên người A Hạnh , hướng tới nàng làm cái vái đầu,” nương nghĩ ra biện pháp tuyệt diệu như thế, giúp Lăng mỗ vượt qua cửa ải khó khăn.Đại ân đại đức của nương, Lăng mỗ có gì để báo! Lăng mỗ nào có mặt mũi nào cùng nương chia đều lợi ích, về sau rạp hát này chính là của nương, Lăng mỗ nguyện vì nương làm quản !”

      A Hạnh vội vàng tiến lên nâng Lăng Tử Phong dậy :” Lăng lão bản làm chủ quản là tốt nhất, rạp hát này là tâm huyết của Lăng lão bản , tiểu nữ sao có thể lấy làm của riêng, hơn nữa tiểu nữ chỉ thuận tiện mà thôi, quan trọng nhất chuyện này còn phải dựa vào Lăng lão bản, cho nên lợi ích chia nửa là hợp lý nhất! Lăng lão bản thúc cũng đừng cố chấp!”

      Lăng Tử Phong thấy lời chân thành của nàng, cũng kiên trì việc này.

      ” Lăng mỗ lần đầu tiên thấy nương, biết nương phải người bình thường, tại xem ra, nương thực là người thông minh tuyệt đỉnh, nghĩ ra biện pháp tuyệt diệu này , làm chuyện lại có trật tự, là làm cho người ta rất kính nể.”

      Bị ông ta khen như vậy ,A Hạnh có chút ngượng ngùng, nàng trong lòng biết ràng, biện pháp tuyệt diệu này, bất quá là đem điện ảnh kiếp trước ti vi rập khuôn làm lại mà thôi …… Nàng cúi đầu, kiên trì khiêm tốn.

      Cuối cùng, Lăng Tử Phong hỏi nàng:” Loại này cần xướng diễn, nên gọi là gì?”

      Mắt A Hạnh vừa chuyển, liền :” Diễn kịch, gọi là diễn kịch !”

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 43: Người bị thương
      Chuyện này A Hạnh định giấu diếm phụ thân. Dù sao những ngày kế tiếp ,thời gian nàng ở rạp hát nhất định nhiều, muốn giấu giếm phụ thân cũng thể giấu được. Dù sao nàng với phụ thân chuyện nàng hợp tác với Lăng Tử Phong, thứ nhất là khó , thứ hai, dùng ngón chân cúi đầu cũng biết, phụ thân sao có thể đồng ý để nàng buôn bán? Địa vị này cùng con hát thấp ngang nhau! phải Lý Nhuận Phúc khinh thường con hát, chính là thế nhân nghĩ như thế, để nữ nhi về sau có thể gả cho người tốt, Lý Nhuận Phúc thể bận tâm tới thanh danh của nữ nhi.

      Cho nên buổi chiều hôm đó, A Hạnh chuyện này với phụ thân, chỉ nàng nghĩ ra biện pháp tốt có thể giúp rạp hát, cũng chuyện hợp tác cùng Lăng Tử Phong.

      Có thể giúp được Lăng lão bản, người chân thực nhiệt tình như Lý Nhuận Phúc tự nhiên là nguyện ý, đối với biện pháp mà A Hạnh nghĩ ra giúp rạp hát, Lý Nhuận Phúc lúc đầu vẫn là có chút ngạc nhiên, nhưng lâu sau liền bình thường trở lại, thậm chí rất khoái trá với ý tưởng này, nữ nhi so với tưởng tượng của ông còn thông minh hơn! chút cũng hoài nghi biện pháp này có hữu dụng hay ,xem ra,nếu nữ nhi có biện pháp nhất định là có biện pháp,giống như lúc nàng nghĩ đến chuyện đánh xe ở những con đường cố định chở khách !

      Mà A Hạnh sau khi cùng Lăng Tử Phong bàn bạc xong, cũng thỉnh cầu ông ta đừng chuyện hợp tác này cho bất cứ ai, đặc biệt thể để cho phụ thân biết. Lăng Tử Phong thực sảng khoái đáp ứng , nếu chuyện này thành công,nàng là đại ân nhân của rạp hát bọn họ , ân nhân đưa ra chút cầu, ông ta sao có khả năng cự tuyệt! Hơn nữa ông ta cũng biết nếu mọi người biết A Hạnh là lão bản của rạp hát, cũng xem như là con hát, đối với nương chưa gả như nàng mà đây phải là chuyện tốt, ông thực thông cảm cho khó xử của nàng.

      Nhưng ông biết , A Hạnh để ý người khác nhìn nàng thế nào, cũng để ý mình có thể được gả ra ngoài hay . Chính là những nương bình thường đều ở nhà học gia vụ, học chuyện làm dâu,chưa bao giờ có vị nương nào buôn bán kiếm tiền, chỉ cần gia cảnh phải quá mức khốn cùng người ta cũng để nữ nhân ra bên ngoài buôn bán. A Hạnh muốn trở thành dị nhân trong mắt mọi người, mà nàng cũng chưa có đủ năng lực bảo vệ tiền của mình , nàng cũng muốn vì mình là dị nhân mà gây phiền toái cho mình và người nhà. Cho nên nhất định phải giấu .

      Vẫn là câu kia, chỉ cần có bạc thu vào là tốt rồi!

      Hôm nay bởi vì là ngày họp chợ (thực ra là xem đảm -em chém nếu chị biết sửa lại ^^ àhem bít=.= à ai bít xin chỉ ạ :”>), cho nên việc chở khách rất thuận lợi, mãi đến tối, ngoài trời tối đen hết, đường có người, cha và con mới trở về nhà.

      Xe ngựa đường chạy trở về nhà, ánh trăng thản nhiên chiếu vào con đường phía trước, bốn bề mảnh yên tĩnh. Ngẫu nhiên có thể nghe được hai tiếng chó sủa cùng tiếng khóc nỉ non của trẻ con còn có tiếng vó ngựa liên tục ngừng vang lên.

      A Hạnh ngồi ở bên cạnh phụ thân , nhìn hai bên đường nhà nào cũng đóng chặt cửa chỉ lộ ra ít ánh sáng của ngọn đèn, gió đêm từng đợt thổi tới người nàng, có cảm giác hơi mát mẻ. Nàng kìm lòng đậu hắt xì, Lý Nhuận Phúc bên cạnh vội vàng quan tâm hỏi:” A Hạnh, có phải lạnh hay ? Nếu con vào trong xe ngồi , trong xe gió thổi vào được, ấm áp chút.”

      A Hạnh cũng muốn sinh bệnh, nàng gật gật đầu, :” Phụ thân, vậy còn cha? Cha lạnh hay ?”

      Lý Nhuận Phúc ghìm xe ngựa dừng lại, sau đó quay đầu lại nhìn nữ nhi cười :” Cha có vấn đề gì, thân thể cha con rất tốt, chút gió như vậy có vấn đề gì!”

      A hạnh biết thân thể phụ thân rắn chắc, cho nên cũng lo lắng lắm.

      Nàng xuống xe ngựa, đến cửa xe ngựa , liền mở cửa xe ngựa ngồi vào. Còn chưa ngồi xong, liền nghe được trận thanh kỳ quái , nàng nghiêng tai lắng nghe, có điểm giống…… Có điểm giống thanh đánh nhau, rất , , có thể là bởi vì ban đêm ngã tư đường quá mức yên tĩnh, cho nên thanh kia liền truyền vào trong tai của A Hạnh.

      A hạnh nhận ra đây là thanh gì, cửa xe ngựa đột nhiên bị lực gì đó va chạm , thân xe chấn động chút. A hạnh thiếu chút nữa từ ghế té xuống , nàng vội vàng đỡ lấy tay vịn bên cạnh, mới giữ vững thân mình.

      Sao lại thế này? xảy ra chuyện gì? A hạnh trong lòng nghi hoặc.

      Lý Nhuận Phúc phía trước cũng cảm giác được chấn động này, lớn tiếng hỏi A Hạnh:” A Hạnh,có chuyện gì sao? Con sao chứ!”

      A Hạnh ổn định tâm thần, trả lời:” Con sao, phụ thân.”

      ” Con đừng động, cha xuống xe nhìn xem!”

      A Hạnh có chút lo lắng:” Phụ thân, chúng ta vẫn là nhanh !” Tại đây đường yên tĩnh lạnh lùng, đột nhiên làm người ta sợ hết hồn, những ý nghĩa khủng bố đột nhiên nảy lên trong đầu nàng, vẫn là nên sớm rời .

      Nhưng Lý Nhuận Phúc lại lo lắng xe ngựa bị cái gì đụng hỏng, vội vã xem xét. Ông xuống xe, đến xe ngựa, nhìn tình cảnh trước mắt nhịn được” A” tiếng kêu ra.

      A Hạnh ở trong xe nghe được tiếng kêu của phụ thân ,nghĩ xảy ra chuyện gì, cũng bất chấp sợ hãi, vội vàng mở cửa xe xuống xe.

      Vừa mở cửa xe, A Hạnh bị màn trước mắt này làm kinh sợ!

      Ở sau phía xe ngựa, gã nam tử áo trắng dựa vào,da thịt như tuyết tóc nâu nhạt, đặc điểm đặc thù như vậy làm A Hạnh liếc mắt cái liền nhận ra , người này đúng là Tam công tử của Tấn vương phủ!

      Nhưng điều khiến A Hạnh ngạc nhiên phải thân phận của , mà là Tam công tử ràng bị thương! Hai mắt có điểm hồng lại thũng sâu vào, gắt gao nhắm lại, cánh tay tựa hồ còn có vết thương, tuy rằng dùng tay kia gắt gao che, nhưng máu vẫn theo ngón tay trắng noãn của uốn lượn chảy xuống, y phục áo trắng cũng nhuộm đẫm vết máu đỏ sẫm làm người ta sợ hãi!

      tựa vào thân xe, mặt có chút máu, suy yếu thở phì phò, nghe được thanh , mặt lộ ra thần sắc cảnh giác , chậm rãi đứng thẳng dậy, hai chân hơi hơi mở ra, làm ra thế phòng thủ.

      ” Các ngươi là ai?” tuy rằng mắt nhìn thấy, nhưng nghe thanh cũng biết được trước mắt phải chỉ có người. Mặc dù hình như cũng có tia sát khí, dù sao phòng thân cũng thể lơi là cảnh giác, cho nên mới phải cẩn thận.

      Lý Nhuận Phúc trước hết mở miệng, ông sợ nữ nhi sợ hãi, đến bên người nữ che nàng ở phía sau,” Công tử, chúng ta chỉ đánh xe, có ác ý, chúng ta ngang qua nơi này nghe được động tĩnh mới dừng lại xem, chúng ta lập tức .” Lý Nhuận Phúc thấy là người Hồ, hơn nữa nhìn tư thế của liền biết đối phương là người tập võ, chừng là chuyện giang hồ báo thù, ông muốn dính dáng vào, biện pháp tốt nhất chính là coi như cái gì cũng chưa thấy.

      Bất quá thấy bị thương, lại đành lòng, giọng :” Công tử, người thương thế , tốt nhất nên tìm đại phu trị liệu.” Ông tuy rằng là người lương thiện nhưng cũng biết, phiền phức này mình nên chọc vào.

      A hạnh ở phía sau Lý Nhuận Phúc nhìn Tam công tử, nghĩ rằng ai dám đem Tam công tử trở thành thế này, bất quá nàng cũng có ý trêu chọc ,cũng biết vì nguyên nhân gì mà để ra thế này, chính mình nếu có lòng tốt cứu , vạn nhất bị giết người diệt khẩu, chẳng phải là thực oan uổng? Tấn vương phủ có lương y linh dược, tuyệt đối có chuyện gì, cần chính mình nhiều chuyện.

      Cho nên đối với quyết định của phụ thân, A Hạnh rất đồng ý.

      Cha và con hai người chậm rãi lui về phía sau , tới chỗ điều khiển xe ngựa, chuẩn bị lên xe lập tức lái xe rời .

      Nhưng mới hai bước, Tam công tử lại theo lên, người bị thương nên có chút loạn xạ, đụngvào tay A Hạnh, Tam công trong tâm rất vui vẻ, giống như thấy phao cứu sinh liền gắt gao nắm lấy cánh tay A Hạnh, khẳng định là bao giờ buông ra.

      “Chờ chút, xin đợi chút.” vội vàng .

      Cổ tay A Hạnh đột nhiên bị bắt lấy, kêu tiếng sợ hãi. Nàng liên tục giằng ra, nhưng cách nào đem cái tay kia bỏ ra, nếu đổi lại là người bình thường, nàng sớm đem đối phương quật ngã mặt đất, nhưng mà người có thương tích, lại là hoàng thân quốc thích, nàng sợ quật ngã lỡ xảy ra chuyện gì, nàng gặp phiền toái!

      Cái tay dính đầy máu tươi, gắt gao bắt lấy cổ tay nàng, ngón tay lạnh lẽo, máu tươi dính vào làn da mềm mại trắng mịn của nàng, tựa hồ có thể ngửi được mùi máu tươi, A Hạnh giãy được, trong lòng khỏi có chút sợ hãi.

      “Công tử, mời công tử buông tay, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi cầm tay nữ nhi của ta làm gì?” Lý Nhuận Phúc lập tức đứng bật dậy, vội vàng tiến lên tách bọn họ, nhưng tay Tam công tử giống như gông sắt ,Lý Nhuận Phúc làm thế nào cũng buông tay.

      Lý Nhuận Phúc tuy rằng từng là người chiến trường, có sức khỏe, nhưng dù sao cũng chỉ có cánh tay, lại thêm Tam công tử là người tập võ, tay dùng sức, làm Lý Nhuận Phúc sử dụng toàn bộ khí lực cũng có biện pháp làm đối phương buông tay.

      Làm vài lần, Lý Nhuận Phúc cả người đều là mồ hôi.

      Ông nhìn Tam công tử, bất đắc dĩ : “Công tử, người muốn thế nào?”

      Tam công tử nhàng : “Các ngươi tìm chỗ để ta chữa thương!”

      A Hạnh gì đột nhiên mở miệng, nàng nhìn Tam công tử lạnh lùng :” Tam công tử, chúng ta có thể đưa công tử về Tấn vương phủ.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :