1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

A Hạnh - Thập Tam Xuân C149 (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 34: Xấu hổ
      Hoa đào hai bên con đường nở rộ, mỗi đóa hoa e ấp thẹn thùng ửng hồng tựa như đôi gò má của thiếu nữ.

      A Hạnh đứng ở dưới tán cây hoa đào, đôi mắt bởi vì tức giận mà sáng ngời, Hồ Lăng Hiên đột nhiên cảm thấy làn da nàng tuy rằng đen chút nhưng nếu cẩn thận nhìn kỹ lại có loại cảm giác đặc sắc.

      Tâm tình lúc này nhìn thấy nàng vô cùng tốt, liền cười :” có vấn đề gì, quanh đây ai tới gần, hơn nữa nha hoàn vừa rồi cũng dám lung tung, có người biết nàng cần lo lắng.”

      A Hạnh tức giận cười lạnh:” Hồ công tử, công tử rốt cuộc có biết hay tại công tử ép tiểu nữ ở cùng chỗ là hành vi ổn cỡ nào?”

      Hồ Lăng Hiên khẽ nhấc cằm hừ tiếng:”Thế thế nào, ở trong này trừ bỏ phụ thân ai dám ta phải!” Trong thanh có mười phần ngạo khí.

      ” Hồ công tử, các hạ rốt cuộc muốn thế nào!” Trong giọng A Hạnh tràn ngập đề phòng. Ở kiếp trước, mười lăm sáu tuổi là tuổi mới vào học trung học, nhưng trong cái thế giới này cũng có thể kết hôn sinh con, hơn nữa xung quanh lại có người, nghe ngữ khí tựa hồ sai người canh gác, quả là khiến cho nàng phải lo lắng.

      Lập tức nàng lại an ủi chính mình, nàng dù sao cũng là muội muội của di nương phụ thân , mặc kệ thế nào, ở Hồ phủ làm càn như thế.

      Nghĩ vậy, nàng thu bớt tức giận, bình tĩnh với :” Công tử có gì muốn với tiểu nữ?” Để cho mau cho xong, rồi nàng cũng có thể nhanh chóng rời .

      Hồ Lăng Hiên thấy nàng thay đổi nét mặt, nét tươi cười bên khóe miệng càng sâu, lại tiến lên từng bước, A Hạnh khỏi lại phải lui dần về phía sau.

      cần lui lại, phía sau của nàng còn đường nữa rồi!” Hồ Lăng Hiên cười

      vừa dứt lời, A Hạnh liền cảm giác được phía sau lưng mình chạm phải mặt đá lởm chởm.

      A Hạnh giương mắt trừng mắt , ánh mắt lạnh lùng làm cho Hồ Lăng Hiên ngẩn ra, khỏi dừng bước.

      ” Tốt lắm, nàng đừng sợ hãi, ta lại gần nữa.”

      ” Hồ công tử có chuyện gì?” A Hạnh lạnh lùng mở miệng.

      Hồ Lăng Hiên đứng cách nàng khoảng cách xa, dám lại tiến gần thêm. Nha hoàn trong viện của , làm gì liền làm đấy, hoàn toàn cần lo lắng suy nghĩ của bọn họ, dù sao bọn họ cũng là thể từ chối. Nhưng A Hạnh lại khác biệt, nàng đứng nơi đó, có cảm giác giận mà uy, ánh mắt lạnh lùng, toàn thân tựa hồ phát ra khí thế bức người khiến cho dám làm gì quá đáng.

      ” Hôm nay nàng vào phủ chắc bị lạc đường phải !” cười hỏi.

      A Hạnh nhất thời hiểu được,” Là công tử phân phó người gác cổng?”

      ” Tên nô tài này cũng thực nhanh nhệ, dù sao nàng cũng yên tâm, ta phân phó cho bọn nô tài trong phủ nàng là người khách quan trọng trong phủ, bọn họ về sau cũng dám chậm trễ nàng đâu!”

      Khó trách hôm nay người gác cổng giống thay đổi hoàn toàn như vậy, hóa ra là do thiếu chủ nhân lên tiếng! Nếu như điều này mà rơi vào trong tay phu nhân, biết bà ta nghĩ như thế nào. Nàng phải là người Hồ phủ nên sao cả, nhiều nhất cũng chỉ là ảnh hưởng tới chút thanh danh nhưng cho dù có thế nàng cũng để ý. Nhưng mà chỉ sợ phu nhân đem chuyện này liên lụy đến người Lý Ngân, chẳng phải là lại mang lại phiền toái cho tỷ ấy?

      Hồ Lăng Hiên lúc đầu còn tưởng rằng nàng cảm kích , nhưng nhìn thấy ánh mắt của nàng càng ngày càng tối sầm lại, sắc mặt của cũng dần dần trầm xuống” Như thế nào? Nàng vui?”

      thanh A Hạnh lạnh lùng :” Hồ công tử, mời công tử về sau cần lo việc này, hảo ý của công tử tiểu nữ ghi nhận!” Nàng hướng về phía hành lễ cái, tiếp theo :” Như vậy, Hồ công tử xong, A Hạnh có thể rồi sao?” xong liền định tiến lên ra khỏi nơi này.

      Mới vừa hai bước, Hồ Lăng Hiên lại duỗi tay chặn nàng lại.

      A Hạnh thể nhịn được nữa:” Hồ công tử, công tử ba lần bảy lượt chặn đường của tiểu nữ, rốt cuộc là có ý gì?”

      Hồ Lăng Hiên nhìn của mặt nàng lạnh xuống, cũng có chút hờn giận:” A hạnh, nàng vì sao mất hứng? Ta làm như vậy còn phải muốn giúp đỡ nàng, lần trước nàng lạc đường phải là vì tên nô tài đó chậm trễ nàng sao?”

      “Nếu để cho mẫu thân công tử biết, biết bà nghĩ chuyện này như thế nào? Hồ công tử, chẳng lẽ chuyện này công tử còn sao?”

      Hồ Lăng Hiên nhàng cười, khuôn mặt tuổi trẻ tràn đầy sáng ngời,” Nhìn ra nàng tuổi còn như vậy suy nghĩ nhiều như thế. Nàng yên tâm, tên nô tài này tự nhiên dám nhiều chuyện câu, chuyện này mẫu thân ta biết!”

      A Hạnh sắc mặt hơi cau,” Coi như tiểu nữ hiểu lầm công tử, đa tạ ý tốt của công tử, dù sao đường đến viện của tỷ tỷ tiểu nữ quen thuộc rồi, về sau cần phiền toái hạ nhân quý phủ!” xong lại về phía trước, nàng cảm thấy ở cùng Hồ công tử như là chuyện ổn tý nào, chẳng may có người nhìn thấy…… Tốt nhất vẫn là nên nhanh rời !

      Hồ Lăng Hiên thấy nàng lại muốn , khỏi khó thở, dưới tình thế cấp bách phen giữ chặt cánh tay A Hạnh,” Nàng làm sao lại , ta còn chưa xong!”

      A Hạnh bị giữ chặt, khỏi toàn thân căng thẳng, nhớ tới ánh mắt si mê của nhìn mình ở Mai viên lúc trước, cảm giác chán ghét đột nhiên nảy sinh.

      “Xoạt”, nàng xoay người, lạnh lùng trừng mắt, nặng nề phun ra hai chữ:” Buông tay!”

      Hồ Lăng Hiên lúc này mới phát khoảng cách giữa và nàng gần như thế, mà tay nắm lấy cổ tay nàng, cho dù cách mấy tầng quần áo, tựa hồ đều có thể cảm giác được cổ tay mềm mại của nàng. Mà mùi hương người nàng bay tới, so với hương hoa đào kia còn say lòng người hơn.

      nhìn đôi mắt trong suốt của nàng, khỏi rung động trong lòng, nhớ tới chung quanh người, lá gan cũng lớn lên.

      ” Nếu ta buông, nàng làm như thế nào?” nhàng cười, sóng mắt lưu chuyển, hình ảnh hoa đào rơi trong gió ánh vào đôi mắt của rực rỡ vô cùng.

      A Hạnh mỉm cười, ánh mắt rồi đột nhiên sáng ngời,” Vậy chẳng trách ta!”

      chậm mà xảy ra nhanh, cổ tay nàng bị nắm đột nhiên linh hoạt lật lạivừa lật ngược lại nắm lấy cổ tay của , tay kia rất nhanh tóm lấy cánh tay của , cúi người về phía trước, hai tay dùng chút lực, ngực tựa vào bả vai nàng.

      Động tác liên tiếp sạch lưu loát, Hồ Lăng Hiên hề nghĩ tới nàng có chiêu này, chưa kịp phản ứng gì liền cảm thấy hoa mắt, thân mình của cũng bị nhấc bổng lên từ chỗ bả vai của nàng quăng ra phía trước, càm giác như trời đất đảo lộn, lưng nặng nề đập xuống mặt đất, phát ra thanh vô cùng lớn.

      Lục phủ ngũ tạng đều giống như bị chấn động chút, Hồ Lăng Hiên nửa ngày ngồi thần ra đến khi khuôn mặt tươi cười của A Hạnh xuất ở phía , mới ý thức được chính mình bị tiểu nương này quăng ngã chổng vó!

      Hồ Lăng Hiên chưa từng bị mất mặt như vậy bao giờ! Lại còn là ở trước mặt nàng! trong lúc nhất thời cũng suy nghĩ nàng vì sao biết được chiêu thức này. Chỉ cảm thấy trong óc oanh tiếng, toàn bộ máu trong người dường như đều dồn hết vào mặt, mặt đỏ bừng!

      vừa tức vừa giận, mà ngay cả đứng lên cũng quên, mở to hai mắt, vươn tay chỉ vào nàng:” Ngươi…… Ngươi!”

      A Hạnh đứng bên cạnh , cúi đầu nhìn xuống , khóe miệng thản nhiên cười, sau đó hơi nhướng lông mi :” Đây là kết cục của kẻ thích trêu ghẹo người khác!” nghĩ tới học nhu đạo lúc ở đại học còn có chút tác dụng, tuy rằng có chỗ gì trọng dụng, nhưng đối phó với cái loại thiếu gia yếu kém chỉ chuyên ở trong nhà này vẫn còn có thể dùng được!

      Nàng vỗ vỗ hai tay, như là tay lưu lại vết bẩn nào đó, sau đó thản nhiên liếc mắt ngắm cái rồi thu hồi ánh mắt, rời khỏi chỗ này.

      Hồ Lăng Hiên chỉ cảm thấy cái thản nhiên liếc mắt kia cái kia như là tràn ngập miệt thị vô hạn, xấu hổ vô cùng, ngồi bật dậy, hướng về phía bóng dáng rời của nàng hổn hển kêu to:” Lý hạnh, đứng lại! Ngươi dám làm như thế đối với ta!”

      A Hạnh quay đầu lại, hướng mỉm cười:” Hồ thiếu gia, tiểu nữ khuyên công tử cần kêu to hét lớn, nếu để cho bọn người hầu tới thấy công tử như thế này……” xong nàng liếc mắt nhìn cái, phát ra thanh chậc chậc, nhàng cười, liền hề để ý tới biểu tình nghiến răng nghiến lợi cùng ánh mắt bốc hỏa ánh mắt của , thong dong rời khỏi tầm mắt của .

      Hồ Lăng Hiên tức giận đến ra lời, cúi đầu nhìn nhìn quần áo nhếch nhác người, lại dám lại lớn tiếng quát to! ngẩng đầu nhìn theo hướng A Hạnh rời , sau đó lấy ra cái bình sứ màu trắng trong lòng, giận dữ ném về hướng giả thạch. tiếng ” Chát” vang lên, bình sứ vỡ nát, chất bột màu trắng bên trong bắn tung tóe ra ngoài.

      hai tay nắm chặt “Lý Hạnh ngươi nhớ đấy, ngày nào đó ta bắt ngươi phải cúi đầu trước ta!”

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 35: Tiểu người hầu
      Lúc về đến nhà, A Hạnh làm cơm trưa.

      Lúc đưa cơm trưa cho phụ thân, nàng nhân tiện qua về tình huống của tỷ tỷ. A Hạnh cho ông biết tỷ tỷ hết thảy đều tốt, thân thể khỏe mạnh, người nhà Hồ gia đối với tỷ cũng tốt, về phần nàng đụng phải Hồ thiếu gia kia nàng cũng có nhắc tới.

      A Hạnh có thể khẳng định Hồ thiếu gia tuyệt đối đem chuyện kia ra, người cao ngạo như làm sao có thể để cho người khác biết của việc xấu hổ của mình, chừng còn tại lo lắng nàng ra ngoài! Chính là biết có thể hay ghi hận việc này trong lòng? Dù sao trong tình huống lúc yấ, nếu nàng nhẫn nhịn làm cái gì cũng được, chả biết kế tiếp còn xảy ra chuyện gì nữa, cho dù là kêu to gọi người đến cứu ắt kinh động đến phu nhân cùng các di nươn, chỉ sợ trong mắt bọn họ nàng thế nào cũng là đúng.

      ra nàng lo lắng hồ thiếu gia vì thế mà ghi hận Lý Ngân , Lý Ngân cùng chuyện này chút quan hệ đều có, có lý do gì đem lửa giận này liên lụy đến đầu tỷ ấy, thứ hai Lý Ngân tại mang bầu, cơ bản lại chiếm được tín nhiệm của phu nhân, thân phận gia chủ tương lai của định, cần lại mang chút việc này gây khó dễ cho di nương có gì uy hiếp tới . Nếu là loại người nặng chẳng phân biệt được, có lẽ cũng thể được Hồ lão gia cùng Tấn vương ưu ái cho trở thành gia chủ tương lai của Hồ gia. Hồ gia cũng phải chỉ có mỗi là con trai, Nhị di nương ở đó còn có vị Hồ nhị thiếu gia 12 tuổi!

      Cho nên A Hạnh lo lắng việc này liên lụy đến Lý Ngân , chính là Hồ thiếu gia di truyền thâm hiểm từ cha , ham mê nữ sắc mà lại cả gan làm loạn, xem ra về sau Hồ gia phải cẩn thận chút, nếu thấy bóng dáng của tránh ra!

      A Hạnh vốn lo lắng Hồ thiếu gia có động thái trả thù như thế nào, thế nhưng vài ngày qua , cuộc sống của nàng cũng vô cùng bình thường, cũng có chuyện gì phát sinh, nàng khỏi nghĩ có thể là việc lần trước rất dọa người, Hồ thiếu gia cả đời cũng muốn gặp lại nàng cũng chừng!

      Chuyện này chậm rãi bị nàng quên . Nhưng chuyện khác lại làm cho nàng lo lắng.

      Cổ họng Lý Nhuận Phúc bởi vì mấy ngày nay ngừng quát to liên tục, lúc thức dậy sáng nay thể phát ra được thanh nào!

      Ông mở miệng cố gắng lại cố gắng, cho dù cố đến mức nghẹn đỏ mặt, cũng chỉ có thể phát ra thanh khàn khàn rất . Nàng tìm đại phu đến xem qua, đại phu to quá mức khiến cho chỗ yết hầu bị sưng lên, đặc biệt dặn mấy ngày tới cần .

      A Hạnh liền khuyên phụ thân:” Phụ thân, mấy ngày tới ở nhà nghỉ ngơi vài ngày , đừng ra ngoài chở khách!”

      Lý Nhuận Phúc khoát tay đáp ứng, công việc chở khách hiên nay tốt như vậy, mỗi ngày đều có thêm hai lạng bạc, trước kia ở bến tàu chuyển hàng hóa tháng mệt chết sống lại cũng chỉ có 2 lạng bạc. Bọn họ khổ lâu như vậy, trước mắt thấy mỗi ngày tốt dần lên, ông làm sao có thể ở nhà trơ mắt nhìn bạc chảy rakhỏi túi? Chỉ do cổ họng có vấn đề thôi, cũng phải tay làm được, ông cũng chẳng muốn nghỉ ngơi!

      Lý Nhuận Phúc để ý A Hạnh khuyên can, kiên trì chạy xe ngựa ra ngoài.

      A Hạnh can được , lo lắng biết như thế nào, lần đầu phát hóa ra tính tình phụ thân cố chấp như thế! Nàng đành phải đằng sau ông:” Phụ thân, vậy cha trăm ngàn cần chuyện, bằng cổ họng bị thương thể khỏi được!”

      Lý Nhuận Phúc gật đầu cho nữ nhi yên tâm.

      Lúc giữa trưa đưa cơm cho phụ thân, A Hạnh nhìn xa xa thấy xe ngựa phụ thân đậu ở phía tây đường, mà ông cúi đầu ủ rũ ngồi xe ngựa.

      Lúc này vị khách đến gần xe ngựa hỏi ông:” Này, đánh xe, xe này của người có phía nam thành hay ? Bao nhiêu tiền?”

      Lý Nhuận Phúcvội vàng gật đầu, lại duỗi tay ra giơ lên 5 ngón tay rồi lại chỉ chỉ phía sau xe ngựa, A Hạnh hiểu được ý của phụ thân là: , năm qua tiền, mời lên xe. Nhưng mà động tác liên tiếp lại làm cho vị khách kia mơ hồ “Đánh xe, ta hỏi sao ngươi trả lời thế!”

      Lý Nhuận Phúc nóng nảy, bất đắc dĩ lại phát ra thanh , tay lại càng vung lên càng thêm rối loạn.

      Vị khách thấy ông gì, lại xem hiểu động tác tay của ông, kiên nhẫn vung tay áo rời ,” Hóa ra là bị câm điếc!” Xoay người liền rời khai. Lý Nhuận Phúc ở phía sau ông ta liên tục vẫy tay, miệng há ra mấy lần, chính là kêu ra thanh , ông ảo não vứt cây roi xuống đất.

      A Hạnh vội vàng bước nhanh qua đó, đem cây roi nhặt lên sau đó đặt lên xe ngựa, rồi lấy ra ít nước trong giỏ đưa cho ông

      “Phụ thân, uống chút nước trước !”

      Lý Nhuận Phúc nhìn thấy nữ nhi, mặt lộ ra vẻ uể oải, nặng nề mà thở dài, sau đó dùng thanh rất :” Buổi sáng mới chạy hai chuyến……” Thanh rất cũng chỉ tới gần bên người ông mới nghe được.

      Ông nhận lấy bình nước uống vài ngụm.

      A Hạnh nhìn tình huống vừa rồi biết chuyện gì xảy ra, cổ họng phụ thân phát ra thanh , rất nhiều người hỏi thể trả lời, cho dù là trước kia ít người biết xe ngựa chạy như thế nào, nhưng mà mãi vẫn thể đủ bốn người cho nên mà thể nhẫn nại chờ đành phải rời . Vì vậy cả buổi sáng mới chạy được hai chuyến.

      Bình thường có thể chạy tám chuyến, tại chỉ có thể chạy hai chuyến Lý Nhuận Phúc tự nhiên vui. Cho nên ngay cả ăn cơm đều có cảm giác, ăn mấy miếng liền đưa cho A Hạnh, lắc đầu, lại thở dài hơi.

      A Hạnh thấy ông buồn bã như vậy, trong lòng cũng thực thoải mái.

      Lúc này lại có người khách tới:” Đánh xe, thành đông bao nhiêu tiền?”

      Lý Nhuận Phúc thấy có khách lập tức ngẩng đầu giơ năm ngón tay. Vị khác kia hỏi,” Nếu ta chỉ đến chỗ Lê Hoa, có thể hay bớt chút?”

      Lúc này ngón tay thể biểu đạt ràng nữa. Lý Nhuận Phúc lại gật đầu, lại dùng tay ra hiệu, trong lúc đó còn cố gắng chuyện đến mức mặt đỏ bừng nhưng vị khách kia làm sao biết được ý của ông.

      muốn rời , A Hạnh đột nhiên mở miệng :” Đại thúc, thành đông bảy quan tiền, nếu thúc chỉ Lệ Hoa 6 quan tiền là được. Đại thúc lên xe trước , lập tức có thể rồi” Thanh thanh thúy, lập tức liền khiến cho vị khách quay đầu ngồi lên xe.

      A Hạnh quay đầu lại hướng phụ thân cười :” Phụ thân mấy ngày nay cho con theo làm tiểu người hầu của cha ! Con có thể trả lời câu hỏi của khách” Đầu tiên có thể chăm sóc phụ thân, thứ hai cũng có thể loanh quanh cùng với xe ngựa, mỗi ngày đều ngồi buồn trong nhà học thêu thùa với Tam thẩm cũng thực nhàm chán.

      Lý Nhuận Phúc thấy nữ nhi làm cho khách lên xe, vốn thực vui vẻ, nhưng là nghe xong lời của nữ nhi, lại lắc đầu, vẻ mặt đồng ý, ông nhàng :” Nữ hài tử xuất đầu lộ diện còn ra cái gì!” xong bảo A Hạnh xuống xe, muốn nàng về nhà. Ngay lúc đó lại có vài người khách nữa tới, hỏi giá tiền cùng đường , A Hạnh đều trả lời. Bốn ghế rất nhanh ngồi đầy, Lý Nhuận Phúc khởi động xe ngựa, về phía trước ý bảo A Hạnh mau về nhà.

      A Hạnh đứng ở nơi đó nhìn xe ngựa dần dần xa, vô cùng lo lắng cho phụ thân. Chỉ có như vậy mới có thể giúp cho giúp phụ thân, làm sao để cho phụ thân vì nàng mà lo lắng bây giờ? đường trở về, A Hạnh luôn luôn suy nghĩ vấn đề này.

      Lý Nhuận Phúc mãi đến khi trời tối mới về nhà.

      vẻ mặt mỏi mệt, lòng tràn đầy uể oải, buổi chiều trừ bỏ A Hạnh hỗ trợ kia chuyến ngoại, lại chỉ chạy hai tranh, thu vào còn đến bình thường phần ba!

      Tuy rằng bảo cổ họng qua hai ngày khỏi hẳn, nhưng vấn đề là sau này còn có thể hay xuất tình huống như thế này? Nếu cứ ba ngày lại mất giọng lần như thế này là tổn thất to lớn.

      Lý Nhuận Phúc buồn bã khiến cho tóc nhanh bạc .

      Hay mời người tới kêu to giúp mình? Nhưng tiền công ít nhất hai lượng bạc.

      Hai lượng bạc! Chỉ có kêu to mấy câu thôi mà, Lý Nhuận Phúc là luyến tiếc.

      Sau đó ông khỏi lại nghĩ, nếu có con trai tốt rồi, có thể theo mình cùng nhau đánh xe…… Nữ nhi thể như vậy, nữ nhi còn phải lập gia đình, xuất đầu lộ diện theo mình tốt cho thanh danh.

      Ông thở dài, đem xe ngựa kéo vào trong sân, vào đến cửa chỉ thấy đứa bé trai đứng quay lưng về phía mình ở trong sân, mà nữ nhi A Hạnh cũng thấy bóng dáng!

      Lý Nhuận Phúctrong lòng căng thẳng, đứa bé này là ai? Nữ nhi đâu? xảy ra chuyện gì?

      Ông vội đứng lên, sải bước tiến lên, phen giữ chặt đứa bé trai xoay người nó lại, chuẩn bị hỏi, lại nhìn thấy khuôn mặt của đứa bé đấy khỏi giật mình.

      Khuôn mặt bôi đen, đôi mắt trong suốt linh động mở to, đôi mi vốn thanh mảnh giờ được tô lên rất đậm, cho dù là như thế ông vẫn nhận được người này là A Hạnh nữ nhỉ của mình.

      Lúc này, A Hạnh cười tủm tỉm nhìn ông :” Phụ thân, con có giống đứa bé trai ? Nếu làm như thế làm tiểu người hầu của cha hẳn là có vấn đề gì đâu!”

      Lý Nhuận Phúc bật cười, buông nàng ra, nghĩ rằng đứa con của mình là càng lớn càng tinh quái, biện pháp như thế này mà nàng cũng nghĩ ra được!

      Ông cao thấp đánh giá nàng, áo ngắn bằng vải thô, thắt lưng buộc miếng vải màu đen, quần dài màu đen. Mái tóc được buộc giống như đứa bé trai, cuốn đỉnh đầu làm búi tóc , hơn nữa vóc người chưa nẩy nở mà gương mặt còn cố ý hóa trang khiến cho nàng quả giống đứa bé trai!

      ” Phụ thân, đây là lúc con trở về ra chợ mua quần áo, lúc về con ăn mặc như vậy rồi lại trong ngõ mấy lần, ngay cả Tam thẩm cũng nhận ra con đâu!” A Hạnh nhìn phụ thân, đắc ý cười .

      Lý Nhuận Phúc cười lắc đầu, cái dạng này nếu phải nhìn kỹ, đúng là nhìn ra được.

      A Hạnh thấy vẻ mặt buông lỏng của phụ thân, liền bước lại gần, ngồi xổm bên người phụ thân, ngẩng mặt giọng :” Phụ thân, cho con cùng cha đánh xe ! Con có thể đến giúp phụ thân, cha có thể với người khác con là đứa cháu của cha, có ai tìm hiểu con là nam hay nữ đâu! Con cũng muốn ra ngoài chút, mỗi ngày ở trong nhà buồn chết người mất” Chỉ có như vậy mới có thể khiến cho phụ thân mềm lòng, nàng muốn nhìn thấy bộ dáng ủ rũ của phụ thân.

      Lý Nhuận Phúcvẫn là có chút do dự.

      ” Phụ thân, ít nhất để cho con giúp cha mấy ngày , chờ cổ họng cha khỏi hẳn còn liền trở về. Con mỗi ngày ngồi bên cạnh cha, chạy loạn, gây chuyện, rồi cha xem con nhất định có chuyện gì!”

      Lý Nhuận Phúc nhịn được van xin của nữ nhi, hơn nữa quả cá nhân ông cũng cần giúp đỡ của nàng. Ông nhìn A Hạnh, suy nghĩ lúc rồi mới nhàng mà :” Tốt lắm, chờ cổ họng cha khỏi hẳn rồi con trở về!”

      A Hạnh mừng rỡ, dùng sức gật đầu:” biết, phụ thân!”

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 36: Rạp hát
      Ngày hôm sau, A Hạnh liền cùng phụ thân ra khỏi nhà.

      Bởi vì có A Hạnh hỗ trợ, việc chở khách của Lý Nhuận Phúc lại trở lại rất tốt.

      A Hạnh miệng ngọt ngào, nụ cười sáng lạn tiếp đón khách lên xe, bốn cái ghế rất nhanh ngồi đầy, Lý Nhuận Phúc thấy nữ nhi có thể giúp đỡ mình như thế, trong lòng cũng vui vẻ, lại thấy có người chú ý tới nàng là đứa bé nên rất yên lòng.

      Xe về hướng thành đông. đường có người lên xe, có người xuống xe. A Hạnh vì bảo vệ cổ họng nên có lớn tiếng thét to giống Lý Nhuận Phúc, chỉ khi nào khách đến gần mới tiếp đón, nhưng dù là như thế, sau khi chạy được mấy chuyến, cổ họng nàng bắt đầu ngứa. Bởi vậy có thể thấy được ngày bình thường phụ thân vất vả thế nào.

      Ông cho dù ngay cả cổ họng cũng ra lời cũng tiếc muốn nghỉ……

      Lý Nhuận Phúc thấy nữ nhi luôn hắng họng, liền quan tâm hỏi:” A hạnh, cổ họng thoải mái à? Nếu con trở về nhà trước , chỉ cần mình phụ thân là đủ rồi!”

      A Hạnh lắc đầu:” có việc gì, con uống nước là được!” Nàng lấy ra siêu nước ở bên cạnh, uống liền mấy ngụm nước. Yết hầu có chút nước vào cảm thấy thoải mái hơn. Nàng thấy phụ thân còn lo lắng nhìn mình, vội vàng cười :” Uống nước xong tốt hơn nhiều!”

      Lý Nhuận Phúc cũng biết nữ nhi muốn giúp mình, vui mừng cảm động rất nhiều, liền :” Rất nhanh tới thành đông rồi, đợi đến rạp hát của Lăng lão bản rồi nghỉ tạm hồi.”

      ” Vâng.” A Hạnh gật gật đầu.

      Thành đông của Tấn thành là chỗ phồn hoa nhất trong suốt đoạn đường xe ngựa , đâu đâu cũng có tửu quán, sạp hàng. đường người đường vô cùng nhiều, náo nhiệt phi phàm.

      Xe ngựa đứng ở đầu thành đông, hành khách theo thứ tự xuống xe. A Hạnh cười với bọn họ:” Thúc thúc bá bá thong thả, xe ngựa sau nửa canh giờ lại ở chỗ này xuất phát, nếu muốn xe trở về, có thể ở chỗ này chờ chúng ta.”

      Hành khách đều gật đầu, trong đó người lớn tiếng hỏi:” Ngươi là con của Lý xa phun?”

      phải, tiểu đệ là cháu của ông ấy!” A Hạnh cười .

      Vị khách kia nhân lớn tiếng với Lý Nhuận Phúc:” là người cháu tốt, Lý xa phu có phúc khí tốt!”

      Lý Nhuận Phúc thể ra tiếng, cười gật đầu. Trong lòng cảm thấy tự hào vì khả năng của nữ nhi.

      Chờ người khách xa, Lý Nhuận Phúc đánh xe tiến vào trong ngõ . Ở trước cánh cửa gỗ sơn xanh liền dừng lại xe. Sau đó xuống xe rồi gõ cửa.

      Chỉ chốc lát, vị nam tử mặc chiếc áo cộc ra mở cửa, thấy đó là Lý Nhuận Phúc , liền cười :” Lý huynh, tới rồi!” Tiếp theo mở cửa ra rộng để cho Lý Nhuận Phúc đánh xe ngựa tiến vào.

      ” Cổ họng khỏi hẳn chưa.” Người nọ lại hỏi.

      Lý Nhuận Phúc cười khổ lắc đầu. Sau đó quay đầu lại nhìn A Hạnh mới từ xe ngựa xuống, giọng :” Đây là cửa sau của rạp hát. Chuồng ngay bên cạnh.” Tiếp theo liền chỉ vào nam tử :” Vị huynh đài này là Quách Lâm phụ trách chuồng ngựa, con gọi là Quách đại ca.”

      A Hạnh nhìn vị nam tử nọ, thoải mái kêu tiếng Quách đại ca.

      Quách Lâm nhìn A Hạnh rồi hỏi Lý Nhuận Phúc :” Tiểu tử này là ai.”

      Lý Nhuận Phúc thấy thể nhận ra A Hạnh là nữ nhi, khỏi cười :” Là đứa cháu của tại hạ”

      Lập tức hai bên liền chào hỏi nhau, sau đó Lý Nhuận Phúc đưa ngựa ra đằng sau để cho Quách Lâm dắt vào chuồng ăn chút cỏ khô, chính mình mang theo A Hạnh vào căn phòng bên cạnh.

      Trong phòng thiết kế rất đơn giản, chỉ có cái bàn , ít ghế dài, ở bên cạnh còn có cái giường gỗ, đại khái là để cho người trông coi chuồng ngựa nghỉ ngơi.

      Cha và con ngồi xuống hai cái ghế, bao lâu, phụ nữ tươi cười hòa nhã bưng ấm trà vào.

      A Hạnh nhướng mắt nhìn người phụ nữ này chút, ước chừng khoảng ba mươi tuổi, thân thể đầy đặn, khuôn mặt trắng nõn, diện mạo thể xinh đẹp, nhưng cũng thuận mắt. A Hạnh chú ý tới khi từ lúc bà ta vào ánh mắt vẫn nhìn Lý Nhuận Phúc, khóe môi khẽ nhếch lên mỉm cười, hai gò má ửng hồng.

      A Hạnh nhướng lông mi cái, nàng cảm thấy vẻ mặt vị đại thẩm này ái muội. Miệng nàng bất giác lộ vẻ mỉm cười, bất động thanh sắc nhìn bọn họ.

      Đại thẩm đặt ấm trà bàn rồi với Lý Nhuận Phúc:” Nghe Quách Lâm cổ họng huynh chưa khỏi hẳn, cho nên muội cố ý pha ấm trà cho nhuận giọng cho huynh.” Sau đó đem nước trà rót vào cái chén, đưa tới trước mặt Lý Nhuận Phúc” Lý đại ca, huynh nhân lúc còn nóng mau uống .” Tiếng gọi Lý đại ca này khiến cho toàn thân A Hạnh đều nổi da gà.

      Ai ngờ Lý Nhuận Phúc cứ như là có việc gì hoàn toàn bình thường, ngẩng đầu đối bà ta nhàng :” Cám ơn Vương tẩu tử, làm phiền tẩu lo lắng.” xong đem chén trà trước mặt đặt trước mặt A Hạnh, :”Cổ họng con thoải mái, uống trước !”

      Vương tẩu tử nhìn ông chuyển chén trà qua trước mặt A Hạnh, vẻ mặt ai oán, sau đó nhìn Lý Nhuận Phúc sẵng giọng:” Lý đại ca, muội với huynh rất lần, người ta ở vậy mình rất nhiều năm, huynh cần kêu người ta là Vương tẩu tử!”

      Lý Nhuận Phúc ngẩng đầu, vẻ mặt mà hỏi:” Vậy tại hạ phải gọi là gì?”

      Vương tẩu tử nóng nảy, dậm chân :” Lý đại ca, muội với huynh rất nhiều lần, tên muội là Lưu Hoa Quế, huynh gọi muội Hoa Quế là được!”

      A Hạnh trong miệng ngậm nước trà nhịn được, “phụt” tiếng, nước trà trong miệng đều phun ra.

      Lưu Hoa Quế lúc này mới ý thức được bên cạnh còn có những người khác, bà ta quay đầu, thấy đứa tên tiểu tử còn lắm tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, nhớ tới vừa rồi chính mình những lời này, mặt lập tức liền đỏ hồng lên, oán hận liếc mắt nhìn Lý Nhuận Phúc cái sau đó che mặt xoay người bước nhanh rời .

      Lý Nhuận Phúc nhìn bóng dáng bà nhanh chóng rời , xoay đầu hỏi A Hạnh:” Vương tẩu tử làm sao vậy?”

      A Hạnh thở dài tiếng, cảm thán phụ thân nàng ở phương diện này quả đầu gỗ ? hiểu phong tình?

      Nhưng mà đúng, phụ thân tốt xấu gì cũng từng thành thân, có hai đứa con, làm sao có thể ngốc nghếch như vậy ở phương diện này? Ý tứ của Lưu Hoa Quế đối với phụ thân người sáng suốt liếc mắt cái đều nhìn ra được chỉ có phụ thân như thế nào giống như chút cũng biết được?

      A Hạnh biết, Lý Nhuận Phúc tuy là từng thành thân, nhưng đó là sau khi xuất ngũ được bà mối làm mai cưới mẫu thân tỷ muội A Hạnh, hôm thành thân đó hai người vẫn là lần đầu tiên gặp mặt, về sau cũng chỉ là cùng sống chung chỗ, cũng có cái tình khắc cốt ghi tâm gì, mẫu thân A Hạnh lúc sinh A Hạnh chết, Lý Nhuận Phúc từ đó cũng chưa từng tiếp xúc với nữ nhân nào khác, cho nên đối với tâm lý xấu hổ của nữ nhân này cũng thể hiểu nổi.

      A Hạnh :” Phụ thân, mọi người đều , phu quân bà chết, cho nên cha đừng gọi bà là Vương tẩu tử!”

      Lý Nhuận Phúc cầm lấy ly trà, uống ngụm, hắc hắc cười :” Cha thấy người khác đều gọi như vậy mà?”

      A Hạnh cẩn thận xem vẻ mặt của ông, thấy ông giống như là biết tình ý của Lưu Hoa Quế đối với mình, nhất thời có chút được gì, do đó tới kết luận, phụ thân nàng đầu gỗ ở phương diện này……

      ” Phụ thân, Lưu Hoa Quế vừa rồi là ai? Cũng là người rạp hát sao?”

      ” Đúngn vậy, là người phụ trách phòng bếp, nghe phu quân bà ta trước kia là quản của rạp hát, hai năm trước bị bệnh chết.”

      A Hạnh cẩn thận nhìn phụ thân, tuy rằng cánh tay của ông cụt, nhưng dáng người khôi ngô, ngũ quan cũng hài hòa, bộ dạng hai tỷ muội A Hạnh đều giống ông, trong khoảng thời gian này bởi vì càng ngày càng có hi vọng, ông cũng khôi phục tự tin cùng sức sống, nếp nhăn mặt giãn ra ít, mị lực thành thuc của người nam nhân ba mươi tuổi ở người ông càng ngày càng chậm rãi thể ra ngoài.

      nam nhân như vậy, lại có chiếc xe ngựa, hàng tháng kiếm được ba mươi lượng bạc, làm sao có thể khiến nữ nhân thích? Phụ thân là do thường xuyên ra ngoài, nếu tiếp xúc nhiều người, chỉ sợ càng nhiều nữ nhân nhớ thương ông.

      Có lẽ cưới khuê nữ còn có khả năng! A Hạnh trong lòng thầm cười trộm.

      Dù sao đấy cũng là suy nghĩ nhất thời của nàng thôi, nàng vẫn cho là nên cưới người gần gần tuổi, khuê nữ cùng lắm mới có mười lăm mười sáu tuổi khác biệt mấy so với Lý Ngân, làm sao có thể cùng nhau sống chung với nữ nhân trẻ tuổi như vậy!

      Đương nhiên cái chính là phụ thân thích, bất quá nhìn ông cái dạng này, muốn kích thích ông tục huyền đại công trình……

      nghĩ tới, Quách Lâm mang ngựa tới, ông ta hàn huyên mấy câu với Lý Nhuận Phúc hàn huyên vài câu, sau đó liền quay đầu với A Hạnh:” Vị tiểu đệ này, còn ít thời gian, tiểu đệ có muốn cùng tiểu huynh xem rạp hát?”

      A Hạnh để ý Lưu Hoa Quế đứng ở bên ngoài cửa, liền hiểu Quách Lâm muốn đưa mình rời khỏi, để tạo cơ hội cho hai người bọn họ! Nàng trong lòng cười thầm, nghĩ tới Lưu Hoa Quế này cũng phải là nữ nhân câu nệ nhiều thứ, còn biết vì hạnh phúc chính mình tạo ra cơ hội! Nàng ra có chút thưởng thức bà ta! Để cho bà ta cơ hội sao?

      A Hạnh nhìn phụ thân, ánh mắt lộ ra thần sắc chờ đợi, Lý Nhuận Phúc thấy nàng muốn , biết Quách Lâm là người có thể tin cậy, hơn nữa ở trong rạp hát, mà A Hạnh vẫn là như vậy ở xung quanh mình, nghĩ có vấn đề gì lớn, liền vui vẻ đồng ý,”Được, con muốn !”

      Lời này vừa ra, hai nữ nhân ngoài cửa đều vui vẻ.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 37: Danh giác
      Dường như nàng quên mất chuyện Tam thẩm về biểu muội kia.

      A Hạnh khi ra đến ra cửa mới nhớ ra.

      Biểu muội kia nghe Tam thẩm cũng tốt, nhưng để cho phụ thân tiếp xúc với những người khác cũng tốt, như vậy cũng có thể để cho ông tìm được người thích hợp nhất với mình.

      A Hạnh nhịn được suy nghĩ xem Lưu Hoa Quế tại ở cùng phụ thân cái gì? Thời đại này nữ tử tính cách hào sảng như thế, ngượng ngùng trực tiếp hướng nam nhân biểu đạt tâm ý của mình, cứ nghĩ Lưu Hoa Quế sử dụng tất cả các chiêu thức của mình mà phụ thân lại vẫn tỉnh tỉnh mê mê, hề phản ứng, hình ảnh đó là vô cùng hài hước.

      Nghĩ vậy, A Hạnh kìm lòng đậu lộ ra nét tươi cười.

      ” Lý tiểu đệ, nơi này chính là hậu viện của rạp hát, tất cả con hát của rạp hát đều ở nơi này.”

      Bởi vì vóc dáng A Hạnh còn có thấp bé, đứng bên người Quách Lâm cao lớn còn đến vai huynh ấy, cho nên Quách Lâm cũng có chú ý tới nét tươi cười mặt nàng. Quách Lâm chỉ vào phòng bên trái của tiểu viện, tiếp tục :” Đây chính là chỗ ở của Phương Mặc Trúc!”

      A Hạnh lúc này mới phát tới hậu viện rạp hát, nàng nhướng mắt nhìn lên, hậu viện cũng phải rất lớn, đại khái khoảng năm sáu gian phòng ở, ở phía trước dãy phòng có trồng những cây cối biết tên, ở mấy cành cây có căng những dây phơi, đó có ít diễn phục được phơi nắng. Chỗ mà Quách Lâm chỉ là tiểu viện phi thường lịch tao nhã, nhìn qua bức tường thấp xây bên ngoài có thể thấy bên trong có những cây đào nở rộ những đóa hoa hồng tươi.

      ” Phương Mặc Trúc?” Đó là ai?

      Quách Lâm đầu tiên là kinh dị nhìn A Hạnh, sau đó lại hiểu cười cười:” Nghe thế biết Lý tiểu đệ bình thường hay xem diễn, bằng làm sao có thể biết danh giác nổi tiếng Phương Mặc Trúc ở Tấn thành!”

      A Hạnh cười cười:” Bọn tiểu đệ là người nghèo làm gì có tiền đến xem diễn!”

      mặt Quách Lâm cũng có bởi vậy mà lộ ra thần sắc khinh thường, huynh ta cười tiếp tục :” Huynh cho đệ, mỗi khi Tấn vương phủ tổ chức bữa tiệc nào đều mời Phương Mặc Trúc hát hí khúc, phàm là Phương huynh xướng diễn, rạp hát của chúng ta đều chật ních, lịch của của huynh ấy đều kín đến tháng sau rồi! Đương nhiên, Mai Hương Hoa cũng kém nhưng giọng của huynh ấy vẫn tinh tế bằng Phương huynh!”

      ” Mai Hương Hoa cũng là người rạp hát các huynh sao?”

      Quách Lâm tự hào :” Đúng vậy, huynh ấy xếp thứ hai sau Phương danh giác! Danh giác nổi danh ở Tấn thành cơ hồ đều từ rạp hát của chúng ta, cho nên rạp hát chúng ta ở Tấn thành là số !” xong huynh ấy giơ ngón tay cái lên.

      A Hạnh bị của bộ dáng của huynh ta khiến cho nàng nở nụ cười, lơ đãng câu:” Nếu rạp hát hát lấy mất danh giác làm sao bây giờ? Đối với rạp hát của các huynh mà chẳng phải là tổn thất rất lớn.”

      Nghe xong lời của A Hạnh, sắc mặt Quách Lâm lập tức trầm xuống ” Lấy mất! Làm sao dễ dàng như vậy lấy mất! Danh giác của rạp hát chúng ta đều là do tay Lăng lão bản của chúng ta tay đào tạo ra, dễ dàng như vậy bị người khác lấy !” xong lại thầm câu:” Tiểu hài tử cái gì cũng đều hiểu liền lung tung ……”

      A Hạnh nghĩ tới huynh ta có phản ứng lớn như vậy, thấy vị huynh đài này mất hứng, nàng vội vàng tiến lên xin lỗi:” Quách đại ca, tiểu đệ cái gì cũng đều hiểu, tùy tiện , huynh cần để ở trong lòng!”

      Quách Lâm liếc nhìn nàng cái, sau đó thở dài :” Quên , huynh cũng phải giận đệ, chính là…… Ai……” Quách huynh lắc đầu, lại về phía trước, mang theo A Hạnh theo hướng con đường đá , phía về phía trước viện,” Mang đệ đến tiền viện nhìn xem chút, có khi lăng lão bản ở nơi đó luyện giọng cùng đồ đệ.”

      A Hạnh thấy vẻ mặt của Quách huynh, chỉ cảm thấy chuyện này tựa hồ có cái gì tình, nhưng đây là chuyện của rạp hát, nàng nên hỏi, lập tức nàng thu hồi quan tâm của mình theo Quách Lâm vào tiền viện.

      Theo đường đá đến cuối đường, lại là khoảng sân rộng rồi nhìn thấy rừng cây từng, phóng mắt ra nhìn chỉ thấy màu xanh thẫm, mỗi khi gió thổi qua những cây tùng rung động mạnh mẽ

      Ở phía trước có thân ảnh quen thuộc, đó chính là Lăng Tử Phong, ông chủ của Tùng rạp hát cùng đồ đệ Dung Tranh.

      Lúc này, ông ta đứng cùng với Dung Tranh bên cạnh, chỉ dậy giọng hát cho đồ đệ, thần sắc nghiêm túc, vẻ mặt của Dung Tranh cũng nghiêm túc, vừa nghe sư phụ dạy, vừa gật đầu liên tục.

      Quách Lâm cúi đầu, nhàng với A Hạnh:” Bọn họ chuyện công việc, chúng ta cần quấy rầy bọn họ, huynh mang đệ đến phía trước rạp hát nhìn cái!”

      A Hạnh gật đầu:” Được.”

      Hai người chuẩn bị vòng qua bên người bọn họ theo con đường bên cạnh, lại trông thấy thân ảnh màu đỏ từ con đường đó rất nhanh về phía thầy trò Lăng Tử Phong.

      Quách Lâm vừa nhìn thấy thân ảnh màu đỏ kia, lập tức dừng lại cước bộ, mày nhăn lại, vẻ mặt nghiêm túc. A Hạnh thấy vẻ mặt đó, lòng hiếu kỳ lại bị gợi lên đến, cũng dừng lại cước bộ, đứng ở bên người Quách Lâm, nhìn về phía người áo đỏ kia.

      Người áo đỏ là nam tử trẻ tuổi, tuổi ước chừng hơn hai mươi tuổi, thân hình cao gầy, gương mặt trắng nõn, mặt mày tuấn mỹ, môi hồng nhuận. Mặc chiếc áo dài đỏ thẫm, cả người làm cho người ta cảm thấy thực diễm lệ, cũng thực…… có cảm giác nữ tử.

      Nam tử mặt nén giận, ta đến bên người Lăng Tử Phong, ông ta nhìn thấy vẻ mặt của , đứng thẳng dậy, nhíu mày:” Mặc Trúc, có chuyện gì khiến cho con vui?”

      Hóa ra vị nam tử áo đỏ này là danh giác Phương Mặc Trúc, trách được có loại…… cảm giác giống nữ. Con hát ở thế giới này có nữ nhân, cho nên nhân vật nữ đều do nam thế vai, vừa thấy biết Phương Mặc Trúc là con hát thế vai nhân vật nữ vô cùng thành công.

      Phương Mặc Trúc nhìn thấy Lăng Tử Phong vẻ mặt thu liễm ít, nhưng sắc mặt vẫn trầm như cũ:” Ta muốn thứ, như thế nào còn có đưa đến trong viện ta?”

      Lăng Tử Phong nhìn thần sắc vẫn trầm tĩnh như cũ, ông ta lạnh lùng nhìn Phương Mặc Trúc hồi, ta thấy ánh mắt của ông khỏi giảm bớt khí thế, đầu cúi thấp xuống.

      lát sau, Lăng Tử Phong mới :” Mặc Trúc, con muốn mấy thứ kia, mặc dù chỉ dùng son phấn mặt cũng là thứ tốt, vật liệu may mặc cũng là thứ tốt, tắt cả đều chỉ có ở kinh thành mới mua được, trong lúc nhất thời làm sao nhanh như vậy mua được, con yên tâm, con muốn gì ta cuối cùng mua cho con!”

      Phương Mặc Trúc hừ tiếng, giọng :” Ta xem là sư phụ tiếc bạc, qua loa tắc tranh ta thôi!”

      Lăng Tử Phong nghe xong của , sắc mặt trầm xuống dưới, cắn mạnh môi, câu, có lẽ là cố nén tức giận. Dung Tranh đứng cạnh nhịn được :” Phương đại ca, chi phí của huynh ở rạp hát luôn luôn đều là tốt nhất, ngay cả viện của sư phụ đều tặng cho huynh ở, huynh còn muốn như thế nào! Huynh muốn những thứ chỉ có bán ở kinh thành, ngàn dặm xa xôi, nhất thời thế nào mua về được, huynh ràng là khó xử sư phụ! Huynh đừng nghĩ mọi người biết tâm tư của huynh!”

      Lăng Tử Phong quát bảo đồ nhi ngưng lại:” Tranh nhi, thể vô lễ, mau hướng Phương đại ca xin lỗi!”

      Phương Mặc Trúc lộ ra gương mặt đỏ bừng, ngón tay trắng như tuyết của chỉ Dung Tranh cắn răng :” Ngươi thử xem ta có tâm tư gì!”

      Dung Tranh như là bị kích động, để ý sư phụ khuyên can, hướng về phía Phương Mặc Trúc lớn tiếng :” Chúng ta đều biết tại có rạp hát mới dùng nhiều tiền kéo huynh qua đó, huynh cùng rạp hát có khế ước, hông thể ra, liền mỗi ngày đều cố ý gây phiền toái! Phương Mặc Trúc, ngươi chớ quên năm đó ngươi hai bàn tay trắng, là ai thu nhận ngươi, là ai tay đem ngươi trở thành danh giác số ở Tấn thành danh giác! Sư phó của ta tốn bao nhiêu tài lực tâm lực người ngươi, ngươi nay thành danh liền muốn đem sư phó bỏ qua bên! Phương Mặc Trúc, ngươi để tay lên ngực tự hỏi, ngươi làm thất vọng sư phó sao?” loạt lời này ra quá nhanh khiến cho Lăng Tử Phong ngăn cản đều kịp.

      A Hạnh tại rốt cục biết vừa rồi Quách Lâm vì sao lại khác lạ như thế, hóa ra Phương Mặc Trúc đúng tưởng ăn máng khác……

      ” Ngươi…… Ngươi……” Phương Mặc Trúc cả người run lên, hung hăng trừng mắt nhìn Dung Tranh, trong ánh mắt tràn đầy cam lòng, tiếp theo lại giương mắt nhìn Lăng Tử Phong, tiếp xúc với ánh mắt trầm tĩnh vô hạn của ông, khí thế khỏi thu lại, đôi mắt phượng xinh đẹp trở nên lạnh lùng rồi :” Mọi người đều biết, ta.. ta cũng gạt các ngươi! sai, lúc trước Lăng lão bản là có ân với ta, nhưng ta nhiều năm nay hát hí khúc ở rạp hát cũng giúp ông ta thu về được ít bạc, cũng coi như huề nhau! tại ta có chỗ rất tốt để , các ngươi thức thời nên cản trở tiền đồ của ta!” xong cổ tay áo vung lên tạo thành vòng cung xinh đẹp vô cùng xứng với thân hình cao gầy của , trông rất đẹp mắt. hừ lạnh tiếng, đầu ngẩng cao bước .

      Dung Tranh tức giận đến mức khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, chỉ vào bóng dáng Phương Mặc Trúc, hổn hển với Lăng Tử Phong:” Sư phó, ngươi xem xem, thế nhưng còn có người biết xấu hổ như vậy!”

      Ánh mắt Lăng Tử Phong dõi theo cái bóng dáng màu đỏ kia rồi quay lại, mày nhăn lại sâu, thở dài hơi rất dài, ông ta ngồi ở phiến đá gần đó, thấp giọng :” Tranh nhi, vừa rồi con nên những lời kia”

      Dung tranh khó hiểu:” Vì sao, chẳng lẽ bộ dáng như thế chúng ta còn muốn chịu đựng sao!”

      A Hạnh ở bên nhìn thấy như vậy hiểu được ý tứ của Lăng Tử Phong, tuy rằng mọi người đều biết Phương Mặc Trúc muốn ăn máng khác, nhưng chỉ cần đâm lớp cửa sổ giấy này ra, còn có thể có điều cố kỵ, ngại nhìn mặt Lăng Tử Phong cũng dám đem mọi chuyện làm quá, nhưng là tại khi ra, sau khi xấu hổ cũng cố kỵ nhiều như vậy!

      Dung Tranh chung quy rất tuổi trẻ, thiếu kiên nhẫn.

      phải còn có khế ước sao?” A Hạnh nhịn được câu.

      Quách Lâm cũng :” Đúng vậy, Lăng lão bản, nếu Phương Mặc Trúc dám phải huyện nha cáo !” Vẻ mặt Quách huynh tức giận, nhanh về phía bọn họ. A Hạnh lập tức phía sau.

      Hai thầy trò Lăng Tử Phong nghe tiếng nhìn về hướng bọn họ, Quách Lâm tự nhiên là biết nhưng A Hạnh phía sau khiến cho hai thầy trò đều sửng sốt, chỉ cảm thấy đứa này nhìn quen mắt vô cùng, nhưng nhất thời lại nhớ nổi gặp nàng ở đâu.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 38: Người cạnh tranh
      Lăng Tử Phong nhìn thấy A Hạnh lại nhìn về phía quách lâm hỏi:” Vị này là……” Dung Tranh bên cạnh ông nhìn A Hạnh hồi, con mắt vòng vo chuyển, lập tức liền lộ ra ý cười hiểu . A Hạnh biết, tiểu tử này nhất định là nhận ra mình, lập tức nhìn mỉm cười. Dung Tranh thấy nàng mỉm cười với mình, lộ ra thần sắc ngoài ý muốn, khóe miệng tươi cười càng sâu.

      Quách Lâm hướng Lăng Tử Phong giới thiệu A Hạnh:” Đây là cháu của Lý đại ca, hôm nay cùng với Lý đại ca đến đây. Tiểu đệ thấy đệ ấy lần đầu tiên đến, liền dẫn đệ ấy khắp nơi nhìn xem.”

      Lăng Tử Phong tự nhiên biết ” Lý đại ca” trong lời của Quách Lâm chính là Lý Nhuận Phúc , nghe thấy tên của ông, ông ta lại cẩn thận nhìn nhìn A Hạnh, suy tư hồi, rồi chợt nhớ ra. Ông cũng vạch trần, chỉ vào chiếc ghế đá bên cạnh với hai người:” Quách huynh, vị này…… Tiểu đệ, mời ngồi.”

      A Hạnh thấy thần sắc của ông, liền biết ông ta nhận ramình, nhưng thấy ông bất động thanh sắc, cảm thấy cũng sinh ra thiện cảm. Nàng cùng Quách Lâm ngồi xuống hai chiếc ghế đá.

      Vẻ mặt Lăng Tử Phong tiêu điều, ông thở dài :” Quách huynh có điều biết, lần này đến lấy con hát rạp hát chúng ta tựa hồ là người cùng có chút quan hệ phủ thừa đại nhân, cho dù bẩm báo nha môn chỉ sợ cũng có tác dụng gì. Hơn nữa chỉ là Phương Mặc Trúc, còn có Mai Hương hoa cùng với vài con hát khác có chút danh tiếng đều bị đối phương lôi kéo. Mục đích cuối cùng của người này chỉ sợ là muốn đem rạp hát chúng ta suy đổ!”

      Phủ thừa đại nhân là quan viên triều đình tấn phong, địa vị mặc dù tôn quý bằng Vương gia, nhưng là ở trong thành vẫn có quyền lợi nhất định.

      A Hạnh hiểu được đau khổ của Lăng Tử Phong, đối phương có thân thế lớn như vậy, trừ phi ông có thể cấp điều kiện ngang nhau cho con hát, nếu chỉ sợ thể lưu lại được những người này. Chính là nếu nâng cao đãi ngộ cho con hát, rạp hát khẳng định còn có tiền nữa.

      Quách Lâm nắm chặt tay nặng nề đánh về phía bàn đá, cả giận :” Đều là những tên đồ đệ vong ân phụ nghĩa! Cũng ngẫm lại nhiều năm qua, nếu phải Lăng lão bản tâm huyết đau khổ chống đỡ rạp hát này, nếu phải Lăng lão bản hao hết tâm tư dựa vào đặc điểm của bọn họ vì bọn họ quên thân viết kịch bản, bọn họ sao có thể có thành tựu hôm nay! Đây là chuyện mọi người đều biết, bọn họ tại trong mắt chỉ có bạc, đối với những ân tình này cũng nhớ !” Dung Tranh đứng cạnh cũng có biểu tình căm giận.

      Lăng Tử Phong e ngại chụp lấy bả vai Quách Lâm, nhàng :” Quách huynh, đừng tức giận, việc người chọn chỗ cao mà tới cũng là chuyện thường tình, con hát địa vị thấp, cả đời chỉ có thể dựa vào bạc mà thôi, bọn họ muốn kiếm thêm bạc, cũng là chuyện ta có thể lý giải. Hơn nữa trong lời vừa rồi của Mặc Trúc cũng phải có lý, rạp hát có ngày hôm nay cũng phải mình Lăng Tử Phong này có công! Tất cả đều nhờ có mọi người hỗ trợ Mặc Trúc diễn, bạc thu về đều là ta nhận, như vậy chỉ sợ rạp hát chỉ mất chút bạc mà còn phải bồi thường ít bạc! Bây giờ nếu lưu lại thêm vài ngày đỡ ít tổn thất cho rạp hát……”

      Nghe đến đó, A Hạnh khỏi đối với Lăng lão bản sinh ra tâm lý thưởng thức, bị người bức đến tình trạng này, lại vẫn có thể đặt mình vào hoàn cảnh người khác vì suy nghĩ, câu làm nhục cho hả giận đều có, còn có thể nhớ kỹ chỗ tốt của người ta, người này coi như là quân tử.

      Dung Tranh lộ ra thần sắc hối hận, quỳ rạp xuống trước mặt sư phó, dập đầu liên tục,” Đều là đệ tử phải, là đệ tử quá mức lỗ mãng, ra những lời nên ! Đệ tử bây giờ xin lỗi Phương đại ca, mặc huynh ấy trách phạt, làm cho huynh ấy nguôi giận!”

      Quách Lâm lắc đầu, liên tục thở dài, vẻ mặt cam lòng,” Chỉ sợ như vậy càng cổ vũ của khí thế của !”

      Lăng lão bản nâng Dung Tranh dậy, gấp đến độ nước mắt đều rớt ra, Lăng lão bản ôn hòa cười cười :” Việc này trách con, Mặc Trúc quyết ý , cho dù miễn cưỡng lưu lại thời gian nó cũng an tâm khiến cho mọi người cũng thoải mái, từ ! Nó bội ước mà , có lẽ cũng phải bồi thường chút ngân lượng, số tiền này hẳn là cũng cũng đủ bồi thường cho khách !”

      Dung Tranh dùng tay áo lau nước mắt, cúi đầu đứng ở bên người sư phó.

      Lăng lão bản đứng lên, hai tay chắp lại phía sau, ông ta ngẩng đầu lên, nhìn rừng cây tùng xanh um trước mắt, ánh mắt trở nên kiên nghị:” Lăng Tử Phong ta trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, mỗi lần đều cực kỳ nguy hiểm, khốn cảnh lúc này đây cũng thể làm khó được ta!”

      Quách lâm cũng” phốc” tiếng đứng lên, nhìn Lăng Tử Phong lớn tiếng :” Lăng lão bản, nếu phải người, Quách Lâm này có lẽ chết sớm, sao có thể có tại an ổn ăn,cơm. Quách Lâm tuy rằng tài, nhưng cũng phải đồ đệ vong ân phụ nghĩa! Lăng lão bản có muốn tiểu đệ làm gì cứ việc phân phó!”

      Lăng Tử Phong vỗ vỗ bờ vai của Quách huynh, trong ánh mắt lộ ra thần sắc cảm động,” Hảo huynh đệ!”

      A Hạnh cảm thán màn trước mắt, bỗng nhiên bên tai truyền đến tiếng vỗ tay thanh thúy, mọi người theo tiếng nhìn sang thấy Lý Nhuận Phúc phía sau cách đó xa hướng A Hạnh vẫy tay.

      A Hạnh quay đầu lại với bọn họ ” ngại quá, tiểu đệ phải cáo từ, tiểu đệ còn phải cùng thúc thúc đánh xe!”

      mặt Quách Lâm lộ ra vẻ mặt có lỗi, gãi đầu :” Ngại quá, quyên khuấy mất đệ!”

      A Hạnh cười lắc đầu, cùng bọn họ từ biệt hồi rồi quay về, chạy về phía phụ thân.

      A Hạnh tuy rằng thực đồng tình khốn cảnh tại của Lăng lão bản, nhưng mà nàng đối với hí khúc này chút hiểu biết cũng có, muốn giúp đỡ cũng thể giúp, chỉ có thể trong lòng chân thành cầu nguyện cho ông ta, hy vọng ông có thể thuận lợi vượt qua cửa ải khó khăn.

      A Hạnh cùng phụ thân trở lại chuồng, Lưu Hoa Quế tới chỗ khác. Nàng rất ngạc nhiên hiểu vừa rồi phụ thân cùng Lưu Hoa Quế chuyện như thế nào, nhưng nhìn thấy thần sắc bình tĩnh của phụ thân, liền biết Hoa Quế tỷ tỷ hành động cơ bản có gì tiến triển. Trong lòng khỏi lại thở dài tiếng.

      Hai người đem xe ngựa mang ra ngoài, sau đó đem xe ngựa chạy tới đầu đường. tới đó liền phát vị trí bọn họ bình thường chờ kiếm khách bị chiếc xe ngựa hai bánh chiếm mất. Mã phu xe ngựa nhìn thấy bọn họ giả vờ như trông thấy, vẫn lớn tiếng quát to:” thành tây năm quan tiền! Có bốn ghế tới trước trước!”

      Lý Nhuận Phúc nhìn đến tình cảnh trước mắt này, mày lập tức nhăn lại, kìm lòng đậu đứng lên xe ngựa, hai mắt hề chớp mắt nhìn chằm chằm người cạnh tranh trước mắt.

      A Hạnh sớm dự đoán được sớm hay muộn có người cạnh tranh, mọi người đều có thể nhìn thấy chỗ kiếm tiền tốt như vậy, người có tâm sao có thể buông tha? Chính vì xe ngựa bốn bánh giá rất cao, người bình thường thể mua được, những người có thể mua được đều là người giàu làm sao lại có thể dùng xe ngựa chở khách kiếm tiền? Cho nên A Hạnh mới đem chuyện này để ở trong lòng. Nhưng mà nàng nghĩ tới có người dùng xe ngựa hai bánh để chở khách, chẳng lẽ chủ xe biết xe ngựa hai bánh nếu chở quá tải rất nguy hiểm sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :