1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

A Hạnh - Thập Tam Xuân C149 (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 29: Bước ngoặt
      A Hạnh trong lòng biết đó là chuyện xe ngựa nhưng nghe thanh hưng phấn của phụ thân, biết ông rất cao hứng, cho nên cũng giả bộ giật mình hỏi:” Phụ thân, có chuyện gì tốt?” xong liền từ bàn lấy ly trà đưa cho ông.

      Lý Nhuận Phúc tiếp nhận trà trong tay của A Hạnh, hơi uống hết. Sau đó cười :” Lần trước chúng ta có đến xưởng xe ngựa, gần đây ở đó có chế tạo xe ngựa bốn bánh, bởi vì biết xe ngựa có tốt hay , hơn nữa biết tính năng xe ngựa mới có được hay , cho nên bán xe ngựa với giá thấp cho cha, để cha thử xe, cha thử xe cảm thấy rất ổn. Nghĩ lại lần trước con , dùng xe ngựa này chở khách chẳng phải rất tốt hay sao! Cha hỏi ông chủ, ông cũng xe ngựa bốn bánh dễ bị lật xe, hơn nữa thân xe lại lớn, có thể đồng thời chở bốn người, muà hè cũng nóng bức, chở khách rất được. Nghe ông ta như vậy, giá cũng cao, cha lập tức mua liền”

      Vương lão bản lấy cớ này tuy rằng cũng tốt lắm nhưng thấy phụ thân nghi ngờ, A Hạnh liền an tâm. Nàng nghe ngữ khí của phụ thân, giống như ngại gì đó, liền hỏi ông:” Lão bản này chiếc xe này nguyên bản là giá bao nhiêu?”

      “Ông ta ra giá 100 lượng bạc, cha làm sao có thể mua?100 lượng bạc nhưng bán cho cha chỉ 20 lượng bạc,cho dù bán rẻ để cha thử xe, cha cũng tin, ông ta nhất định là cố ý giá cao. Cha thanh toán tiền xong,chỉ cần đợi bọn họ đem xe đến nhà chúng ta.”

      A Hạnh cười cười, nghĩ tới Vương lão bản còn phục vụ đến tận cửa như thế, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.

      ” Phụ thân, nghe mua chiếc xe ngựa 2 bánh là 20 lượng bạc, nếu xe ngựa bốn bánh tốt như vậy, chúng ta mua cũng chỉ có 20 lượng bạc, như thế nào chúng ta cũng là buôn bán có lời!”

      Lý Nhuận Phúc nhếch miệng cười:” Cha cũng nghĩ như vậy, cho nên mới rất cao hứng, bất quá chuyện làm cha cao hứng hơn là, là chuyện con cái gì ..cái gì cố định……” Ông nhất thời nhớ được từ này

      ” Đường cố định, phụ thân.”

      Lý Nhuận Phúc cười hắc hắc:” Đúng chính là đường cố định, cha cảm thấy rất có tương lai! Lại tiếp nữ nhi của cha rất thông minh, biện pháp tốt như vậy mà cũng nghĩ ra! tại nên cẩn thận suy nghĩ để vạch ra con đường cố định!”

      Tiếp theo hai cha con cùng nhau nghiên cứu rất lâu, ở thành Đông là nơi phồn hoa nhất, nơi đó tập hợp các cửa hàng, thành Nam có ngôi chùa, hương khói cũng rất nghi ngút, người ra vào cũng rất nhiều vì thế, hai người liền quyết định bọn họ xuất phát từ thành Tây, qua thành Nam , đường qua chùa Vân Khai, cũng qua nhà ngôi nhà, sau đó đến chợ ở thành Đông. Sau đó ở nơi nào đó để cho ngựa nghỉ ngơi chút, lại từ đường cũ trở về. Thành Bắc là nơi ở của quan to và quý nhân, Tấn vương phủ cũng ở ngay đó, ở nơi đó mỗi người đều có xe ngựa riêng, cho nên cũng cần qua bên đó, cũng tốt để đỡ tốn sức lực của con ngựa. Dù sao cũng là gia súc phải là máy móc.

      Về phần tiền xe, có thể thu mỗi người 7 quan tiền, nếu phải mới bắt đầu, đường xe ngựa còn thiếu, so với 20 quan tiền từ thành đông, tiện hơn rất nhiều, người bình thường dư dả 1 chút đều có thể được

      A Hạnh còn đề nghị phụ thân đem lộ trình đường ngang qua đâu đều viết thân xe ngựa, như vậy người biết chữ có thể đọc được, về phần người biết chữ chỉ có thể dựa vào cái miệng thét to của mình.

      Cha và con hai người thương lượng rất lâu, Lý Nhuận Phúc vẻ mặt kích động, cả người tràn ngập nhiệt tình, ngay cả nếp nhăn mặt tựa hồ như cũng toả sáng chói lọi. A Hạnh biết, đây là ánh sáng tự tin, sống khát khao, ánh sáng hy vọng. Nàng thích nhìn thấy phụ thân như vậy.

      A hạnh khóe miệng lộ ra nụ cười . A hạnh chính mình ý thức được, bất tri bất giác, nàng chậm rãi hòa nhập vào thế giới xa lạ này,thậm chí còn ở đây tìm được hạnh phúc.

      Mấy ngày kế tiếp , Lý Nhuận Púc liền vội vàng ra ngoài đánh xe để quen tay và quen đường,mà xe ngựa bốn bánh quả quảng cáo rất tốt,rất nhiều người nhìn thân xe thấy dầu hiệu của xưởng xe nhà họ Vương đều tời nhà họ Vương hỏi thăm chuyện xe ngựa bốn bánh,Vương lão bản làm ra được xe ngựa bốn bánh khiến rất nhiều người chú ý, thậm chí liền có đoàn người tới đặt tiền cọc để mua xe ngựa bốn bánh. Phản ứng tốt như vậy đều nằm trong tính toán của Vương lão bản nhưng vần làm cho ông mặt cười toe toét, ông ta mời ít công nhân đến chế tạo xe ngựa, nhưng mà kĩ thuật quyết định nhất vẫn do người nhà họ Vương bí mật chế tác.

      A Hạnh phụ trách làm 2 cái đệm dài cho ghế xe bên trong. Nàng mời Tam thẩm hỗ trợ, hai người cùng nhau chế tác. Vốn nghĩ đến chế tác ghế ngồi là chuyện rất đơn giản, nhưng khi làm mới biết là hề đơn giản. Tiểu Hỉ nhìn nàng lần lại lần đưa tay cầm kim thêu là chảy máu liền cười đến đau bụng

      Nhờ tam thẩm kiên nhẫn hỗ trợ ,A Hạnh ngừng cố gắng, cái đệm ngồi rốt cuộc cũng may xong, nhìn từng đường may của chính mình, trong lòng A Hạnh có cảm giác thành tựu vô cùng thậm chí còn nghĩ đến cảnh: Có lẽ bao lâu nữa, nàng có thể may xiêm y cho phụ thân

      Buổi chiều, xe ngựa đưa tới, Tiểu nhị còn cố ý dạy Lý Nhuận Phúc làm thế nào để hàng xe ngựa, đánh xe như thế nào, quẹo như thế nào. Có lẽ là vì Vương lão bản trước, Tiểu Nhị dạy rất kĩ càng, cùng Lý Nhuận Phúc chạy vài vòng cho đến khi Lý Nhuận Phúc nắm hết mọi kĩ xảo mới thôi.

      Lúc đó, Tiểu Nhị vẻ mặt bội phục :” nghĩ tới đại ca cánh tay khỏe như vậy, bàn tay bằng hai tay của tiểu đệ!”

      Lý Nhuận Phúc tự hào vẫy vẫy cánh tay :” Đây chính là nhiều năm luyện ra.”

      A Hạnh thấy phụ thân có thể thoải mái đánh xe ngựa chạy chậm, cũng hoàn toàn yên tâm. Tiểu Nhị lại luôn mãi có vấn đề gì có thể tìm sau đó mới rời .

      Mười ngàysau, Lý Nhuận Phúc hoàn toàn quen kỹ xảo đánh xe ngựa. Ông mời tú tài ở cạnh nhà đến nhờ viết thân xe ngựa những nơi ông qua, ông tuy rằng có biết chữ nhưng mà biết chỉ có hạn lại càng là có thể viết được. Để tú tài viết sai, ta dùng nước sơn trắng viết lên thân xe ngựa màu đỏ vô cùng bắt mắt.

      Hàng xóm đều đem lễ vật tới chúc mừng, Lý Nhuận Phúc còn mang theo ít người chạy vài vòng, rất nhiều người lần đầu tiên được ngồi xe ngựa lại là xe ngựa bốn bánh cho nên vẻ mặt đều vô cùng hưng phấn. Cuối cùng mọi người đều ngồi ở bên trong rất tốt phi thường thoải mái.

      Buổi sáng ngày trời nắng, dưới cái nhìn hưng phấn hâm mộ của những người hàng xóm cùng nữ nhi, Lý Nhuận Phúc đánh xe ngựa bắt đầu bước ngoặt mới trong cuộc đời của ông!

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 30: Khởi đầu tốt
      Kỳ A Hạnh rất muốn theo phụ thân, nàng rất muốn thấy ngày đầu tiên làm của phụ thân. Nhưng với tính cách của phụ thân nhất định đồng ý, cho nên mới ra cầu này với phụ thân. Bất quá nàng thương lượng cùng với phụ thân, buổi trưa phụ thân ở cửa chợ chờ nàng đưa cơm trưa đến. Đến lúc đó nàng có thể biết tình hình chở khách của xe ngựa thế nào.

      A Hạnh sớm làm xong cơm trưa, còn chưa tới buổi trưa liền nhanh chóng tới chỗ hẹn với phụ thân, có thể do đến sớm quá, phụ thân ở nơi này, đại khái chắc là còn đường trở về.

      A Hạnh cầm giỏ đứng ở bên đường chờ phụ thân. Trong giỏ chính là cơm trưa của phụ thân, A Hạnh dùng áo bông cũ che lại, như vậy có giữ được đồ ấm của đồ ăn, để phụ thân ở bên ngoài mệt nhọc có thể được ăn bữa cơm nóng.

      Nàng tại mỗi lần ra khỏi cửa liền làm mặt đen lại, tuy rằng phiền toái chút, nhưng mà quả có thể tránh được nhiều phiền toái. Nàng nhớ tới kiếp trước, có đoạn thời gian, nàng mỗi ngày ra cửa đều đứng lâu trước gương, nhìn xem khuôn mặt trang điểm có chút tỳ vết nào hay , tóc có rối hay , quần áo có xinh đẹp hay , nàng khi đó rất để ý đến dung nhan của mình, chẳng qua là vì lúc đó nàng gặp , nàng hy vọng trong mắt , mình vĩnh viễn có bộ dáng xinh đẹp, hoàn mĩ nhất, nàng thích nhìn thấy khi kinh ngạc nhìn nàng, như vậy cũng có thể làm cho nàng vui vẻ cả ngày……

      Mắt A Hạnh bỗng nóng lên, nghĩ lại thời gian trước kia, lòng của nàng liền dâng lên cảm xúc ngọt ngào lẫn chua chát. Nhưng mà, nàng bao giờ được gặp nữa, cho dù là muốn nghe về tin tức của cũng có khả năng. Tại đây trong thế giới , cho dù bộ dạng nàng có xinh đẹp, cho dù nàng làm cho chính mình trở nên hoàn mĩ, cũng chẳng có ý nghĩa gì……

      Tia ngọt ngào trong lòng lại hóa thành đau nhức vô tận, nàng cúi đầu, cẩn thận lau nước mắt sắp chảy xuống khóe mắt. Sau đó lại ngẩng đầu, giữa trưa nắng gắt có chút chói mắt, trước mắt mảnh trắng xoá , nàng nhìn khu chợ trước mắt, nhìn những dãy hàng tạp hóa, nhìn đám người qua lại trước mặt, đột nhiên có cảm giác mờ mịt biết mình ở đâu.

      Đúng lúc này, bên tai truyền đến tiếng” Cộp cộp cộp” Đó là tiếng vó ngựa, A Hạnh nghe thấy liền nhìn về phía đó, thấy phụ thân ngồi xe ngựa hướng bên này chạy tới. Con ngựa cao lớn manh mẽ, thân xe màu đỏ nhanh chóng xua tan những thứ hỗn độn trước mặt, xung quanh tựa hồ như dừng lại.

      A Hạnh hít sâu hơi, đúng vậy, thế giới này có Kiều Tranh, nhưng mà thế giới này có thân tình mà nàng chưa biết đến ở thế giới trước kia, thế hoàn mĩ, nhưng chỉ cần nàng toàn tâm toàn ý đối đãi với thân nhân của nàng nàng cũng có thể sống vui vẻ ở đây.

      Lý Nhuận Phúc nhìn thấy A Hạnh, cánh tay kéo lại thu nhanh dây cương, xe ngựa đứng ở bên cạnh A Hạnh. Hai bên cửa xe mở ra, từ xe xuống có bốn hành khách. Lý Nhuận Phúc nhảy xuống xe ngựa nhìn bọn họ cười :” Các vị thong thả, lần sau còn thỉnh chiếu cố tiểu đệ!” Thanh vang dội.

      Trong đó có hành khách quay đầu lại cười : “Nhất định nhất định, xe ngựa này tốt lại nhanh, xe riêng cũng bằng, lần sau tại hạ xuất môn nhất định lại xe ngựa của huynh!” Bên cạnh còn có 2 vị hành khách chưa xa cũng phụ hoạ theo.

      Lý Nhuận Phúc mặt cười như nở hoa, liên tục cám ơn.

      Chờ khách xa, Lý Nhuận Phúc đem xe ngựa qua các ngõ khách rồi cột lại dưới gốc cây thụ, để cho nó nghỉ ngơi chút.

      Mặt A Hạnh mang theo nét tươi cười đến bên người phụ thân , từ trong giỏ lấy ra cái khăn ẩm ướt sớm chuẩn bị đưa cho phụ thân lau mặt và tay. Lại đem đồ ăn lấy ra đưa cho ông,” Phụ thân, thừa lúc còn nóng cha mau ăn .”

      Lý Nhuận Phúc tiếp nhận đồ ăn, an vị ngồi ở góc cạnh xe ngựa, từng miếng từng miếng ăn , xem ra là sớm đói bụng!

      A Hạnh ở bên cạnh nhìn bộ dáng ông ăn như hổ đói, có chút đau lòng, vội vàng :” Phụ thân, ăn từ từ, cẩn thận nghẹn.”

      Lý Nhuận Phúc ngẩng đầu nhìn nữ nhi cười cười.

      Chờ phụ thân ăn xong, A Hạnh liền đến cạnh xe ngựa, ngồi bên cạnh ông, nhìn ông, hỏi:” Phụ thân, hôm nay chở khách như thế nào?”

      Lý Nhuận Phúc dùng khăn mặt lau miệng, sau đó nở nụ cười “ha ha” hai tiếng, cúi đầu gần bên tai A Hạnh giọng :” Cha hôm nay buổi sáng tổng cộng qua tám nơi, từ sáng đến giờ chắc cũng được khoảng tám lượng bạc!” Thanh của phụ thân dấu được hưng phấn,” Dọc theo đường cha ngừng thét to, đến mỗi chỗ đều ngừng lại thét to trận, mới đầu rất nhiều người biết là chuyện gì xảy ra, sau nghe cha đến thành đông chỉ cần bảy quan tiền, lúc đầu còn chưa tin, cha cam đoan mãi cam mới chịu ngồi xe.” Ông vỗ vỗ túi tiền ở bên, bên trong là tiếng va chạm của đồng tiền, phát ra tiếng leng keng , nghe loại thanh này làm ông nhịn được liền cười ha ha, hưng phấn của phụ thân nhanh chóng truyền sang A Hạnh, làm cho tâm tình A Hạnh có cút đen tốt lúc trước liền vui vẻ hẳn lên.

      Kiếp trước, nàng có rất nhiều tiền, cũng thấy sảng khoái như vậy, tại lại bởi vì hai lượng bạc mà cao hứng, có thể thấy được vui vẻ cùng có bao nhiêu tiền cũng có quan hệ.

      A Hạnh nhìn ngựa ăn cỏ, :” Phụ thân, con ngựa chạy tám nơi rồi có mệt ?”

      ” Cha muốn cùng con chuyện này.” Ông dừng ăn, uống nước mà A Hạnh đưa qua, :” Con đoán hôm nay cha gặp ai?”

      “Ai?”

      Lý Nhuận Phúc cười cười,” Là ông chủ Lăng lần trước lần trước, hôm nay cha gặp ông ta ở rạp hát, con còn nhớ ?”

      A Hạnh trong đầu lên khuôn mặt trắng nõn, vội vàng :” Còn nhớ, ông ta có đồ đệ tên Dung Tranh!”

      ” Đúng, là ông ta, hôm nay cha ở phố thành Đông gặp được ông ta, ra rạp hát của ông ấy ở phố thành Đông. Cha cùng ông ta thương lượng rồi, mỗi lần chạy bốn chỗ đến chuồng ngựa ở rạp hát nghỉ ngơi nửa canh giờ, ở đó cũng có cổ khô. tháng cho ông ấy chút tiền. Con ngựa này là hy vọng kiếm tiền của chúng ta, nên phải chăm sóc tốt, thể để cho ngựa mệt nhọc quá!”

      ” Phụ thân chu đáo.” A Hạnh cười .

      Lý Nhuận Phúc sờ đầu A Hạnh, cười :” Miệng thực là ngọt, tốt, đêm nay phụ thân trở về nhất định mua chút quà thưởng cho con!” xong, ông lại thỏa mãn thở dài, hai mắt nhìn phía trước, nhàng :” Cha quên tính, tháng như vậy, kiếm ba bốn chục lượng bạc thành vấn đề, hai tháng là có thể đem tiền mua ngựa cùng xe ngựa thu hồi về, lại tháng nữa là có thể đem phòng ở sửa lại!” Ông quay đầu sang nhìn A Hạnh cười, trong ánh mắt tràn đầy thương, “A hạnh, phụ thân sau này mỗi ngày nhất định để cho con sống tốt!”

      A Hạnh nhìn bàn tay ông vì cầm dây cương mà có những vết hồng, liền nắm lấy tay ông, kêu lên:” Phụ thân, tay ngươi……”

      Lý Nhuận Phúc rút tay về, vô tình cười : “Lúc đầu đánh xe ngựa đều như vậy, chờ vài hôm nữa quen rồi tốt hơn , có vấn đề gì.”

      A Hạnh từ trong lòng lấy khăn tay ra băng bó tay cho ông :” Lấy khăn tay bao vào, thoải mái hơn chút.” Lòng của nàng dâng lên trận đau lòng, ông cụt tay rồi lại còn đánh xe nhất định là cố gắng hết sức, ông vất vả như vậy tất cả đều là vì muốn cho tỷ muội các nàng có cuộc sống tốt nhất. Ngay cả chuyện tái giá của mình ông thậm chí cũng nghĩ tới. A Hạnh ơi A Hạnh, có được người thân tốt như vậy, ngươi còn có cái gì để oán, thế giới này tuy rằng có Kiều Tranh, nhưng còn có những người khác trân trọng ngươi cần phải quý trọng!

      Lý Nhuận Phúc thấy vẻ mặt đau lòng A Hạnh vì băng bó tay cho mình, khỏi lộ ra nụ cười vui mừng, cánh tay đánh xe quả rất khó, trả giá rất nhiều, rất vất vả, rất khổ sở, tứ chi đau đớn ai có thể hiểu được. Nhưng mà ông có hai nữ nhi nhu thuận như vậy, vì các nàng chịu chút khổ, vì cuộc sống tốt đẹp của các nàng, vất vả này là cái gì!

      Băng bó tay xong, Lý Nhuận Phúc lại nghỉ ngơi, sau đó đem xe ngựa dắt ra, bắt đầu chở khách.

      Ông để A Hạnh về sớm, sau đó điều khiển xe, hô to,” thành Đông chỉ cần bảy quan tiền, chùa Vân Khai chỉ cần năm quan tiền, bốn ghế, tới trước trước!” Giọng ông lớn lại rất nhanh làm cho những người chung quanh chú ý, ít người vây lại hỏi, ít người còn lại là tò mò nhìn xe ngựa bốn bánh. Rất nhanh bốn cái ghế lại có người ngồi.

      Lý Nhuận Phúc tay lôi kéo dây cương, cầm roi ngựa, dùng sức vung lên, roi ngựa giơ lên, bầu trời vẽ ra đường cong, sau đó dừng lưng ngựa,” Chát” tiếng, con ngựa ăn đau, liền kéo xe ngựa chạy.

      A Hạnh nhìn xe ngựa càng ngày càng xa, trong lòng suy nghĩ, chờ thêm thời gian nữa, nhất định phải mướn xa phu thay ca cho phụ thân , để phụ thân mệt như vậy nữa.

      A Hạnh cầm giỏ, chuẩn bị về nhà, chợt nghe tiếng vó ngựa ở phía sau, đồng thời có thanh quen thuộc gọi nàng “A Hạnh nương, xin đợi chút.”

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 31: Lý Ngân có thai
      A Hạnh quay đầu lại nhìn, thấy chiếc xe ngựa hai bánh, thân xe màu đen, thiếu niên bộ mặt thanh tú ngồi ở bên cạnh xa phu, thấy nàng quay đầu lại, trong mắt lên chút thần sắc ngoài ý muốn,”A Hạnh nương, quả nhiên là nương, công tử nhà nô tài nương, nô tài còn cùng công tử tranh cãi phải!”

      A Hạnh nhận ra đó là là người hầu của đại thiếu gia Hồ gia, nhớ tới từng đưa mình về nhà, lại chiếu cố chu đáo, khỏi cười : “Hóa ra là Vĩnh Hoa.”

      Vĩnh Hoa vui vẻ,” Đa tạ nương còn nhớ tên nô tài!”

      Lúc này, bàn tay thon dài xốc rèm cửa lên, sau đó liền lộ ra Hồ gia công tử gương mặt tuấn mỹ lạnh băng kia, nhìn A Hạnh hồi, liền nhíu mày: “Mặt của ngươi như thế nào biến thành như vậy?”

      A Hạnh nhớ tới chính mình khi ra ngoài đều có xoa bụi lên mặt tay, nàng cẩn thận mà ngay cả chỗ sau tai cũng đều bỏ qua, nếu đứng gần nhìn quả nhìn thấy sơ hở.

      biết sao lại thế này, tự dưng liền biến thành như vậy.”

      Đối với công tử Hồ gia, A Hạnh có bao nhiêu hảo cảm. Hồi trước ở Mai viên dùng ánh mắt làm càn nhìn nàng chằm chằm, hơn nữa ông bố sắc quỷ, cho nên tuy rằng từng giúp đỡ mình, ở trong tiềm thức A Hạnh vẫn cho rằng là người nên tránh tiếp xúc. Lúc này, thấy vừa thấy mặt mình liền vỗ lễ nhìn chăm chăm bề ngòai của nàng, càng thêm khẳng định ý nghĩ của chính nàng, cho nên cố ý trả lời như thế. Nếu bởi vì bề ngoài của nàng đối với nàng có cái ý tưởng gì, hy vọng nhìn thấy nàng tại cái dạng này, về sau có thể tắt tà niệm trong lòng .

      Hồ Lăng Hiên sửng sốt, nhìn chằm chằm nàng rồi lại nhìn ra ngoài lúc, làn da của nàng lúc này vừa đen vừa xỉn, hoàn toàn phải giống như lúc gặp nàng ở Mai viên, lúc đó nàng như hoa mai thanh khiết tuyệt diễm, lúc này nàng thậm chí có lẽ còn kém hơn so với tiểu nha đầu trong viện , trong lòng của dâng lên nỗi thất vọng, tựa như nhìn đến nụ hoa e ấp chuẩn bị nở, vốn nghĩ đến lúc nở ra có phong tư tuyệt diễm, nghĩ tới còn chưa tới thời điểm nở ra, liền quá sớm héo tàn, cái loại này cảm xúc buồn bực này khó có thể hình dung.

      ” Tại sao có thể như vậy……” Loại thất vọng buồn bực này xuyên thấu qua ánh mắt của , thậm chí còn lộ ra ở thanh của .

      A Hạnh trong lòng cười lạnh, quả nhiên là kẻ giống như cha . Nàng lười dây dưa cùng , liền :” Tiểu nữ còn có việc trước, cáo từ.” xong, liền xoay người rời .

      Hồ Lăng Hiên thấy nàng biến thành bộ dáng như thế vốn mất hứng thú đối với nàng, thế nhưng lúc thấy nàng xoay người bước trong lòng lại sinh ra loại cảm giác cam lòng. Nữ tử bên người đều ước gì có thể ở lâu ở bên người lúc, dùng hết các loại tâm cơ chỉ hy vọng có thể liếc mắt cái các nàng, chỉ có nữ tử trước mắt này, từ đầu đến cuối tựa hồ cũng chưa từng chính để ở trong lòng, loại cảm giác này càng làm cho buồn bực.

      “Chờ chút.” từ xe nhảy xuống, gọi nàng lại từ phía sau.

      A Hạnh quay đầu lại nhìn , hơi hơi nhíu mày: “Hồ công tử còn có chuyện gì sao?”

      hướng nàng tới, hôm nay mặc chiếc áo dài màu xanh, chỗ cổ áo và cổ tay áo đều có những đường chỉ thêu màu xanh, đai lưng đeo miếng ngọc bội phỉ thúy màu xanh biếc, chuỗi ngọc theo bộ pháp của mà tung lên. Thân ảnh tuấn cao gầy, vẻ bề ngòai tuấn lãng vô cùng lập tức hấp dẫn biết bao ánh mắt xung quanh. Thậm chí có thể nghe được tiếng nghị luận nho “Đây là công tử Hồ gia Lăng Hiên sao, quả nhiên danh bất hư truyền! thiếu niên tuấn!”

      Hồ Lăng Hiên nghe thấy mấy câu khen ngợi này, khóe miệng gợi lên chút cười, đến bên người nàng, cúi đầu nhìn nàng,” Làm sao mỗi lần đều vội vả đâu?”

      A Hạnh lui ra phía sau hai bước, duy trì khoảng cách nhất định với ,” Hồ công tử có chuyện gì?”

      Hồ Lăng Hiên thấy vẻ mặt nàng bất hòa, trong lòng có chút khó chịu, cũng có chút khó hiểu, Hồ gia là gia đình giàu có ở Tấn thành, chính mình vô luận là bề ngoài hay là tài cán đều có chút danh khí ở Tấn thành. người nữ tử nhà nghèo như nàng có cơ hội tiếp cận chính mình hẳn là nắm chặt mới đúng, chỉ lo lắng làm sao có thể chính thức trở thành người của mình, làm người của mình hẳn là vẫn hơn là của những kẻ khác chứ?

      có gì, chính là lúc vừa rồi ngang qua, nhìn đến kia chiếc xe ngựa bốn bánh kia, gặp ngươi cùng vị xa phu kia rất quen thuộc, cho nên có chút tò mò.” Đây thuần túy là tìm chuyện để .

      A Hạnh hồ nghi nhìn , biết vì sao đột nhiên nhắc tới chuyện này, liền đáp:” Đó là gia phụ.”

      ” Phụ thân ngươi?” Trong mắt ra thần sắc ngoài ý muốn,” Việc dùng xe ngựa chở khách tới các địa điểm này là do phụ thân ngươi nghĩ ra?” Đây ý tưởng tốt, nếu là phụ thân nàng nghĩ ra được, ông ta có thể coi như là nhân tài.

      A Hạnh cảnh giác nhìn , làm sao luôn hỏi cái này kiện, chẳng lẽ đối với việc làm ăn này cũng có hứng thú? Nhưng nghĩ nghĩ lại, hẳn là , Hồ gia làm sao đem loại lợi nhuận cực này để vào mắt. Nhưng nàng vẫn trả lời :” Là phụ thân tiểu nữ nghĩ ra, chỉ là làm phương tiện cho mọi người, kiếm bao nhiêu tiền.”

      Nàng muốn thêm gì nữa cùng , chuẩn bị muốn , lại mở miệng ngăn chặn lời của nàng:” Chiếc xe ngựa kia nghe là do ông chủ Vương mới nhất nghiên cứu chế tạo ra, còn chưa chính thức hoàn thành, nhà của ta mấy hôm trước cũng đặt chiếc, phải tuần sau mới có thể làm ra được, nhà các ngươi như thế nào nhanh như vậy có?” bắt đầu cũng chỉ là tìm ra lời để , nhưng chuyện này vừa ra liền cảm thấy chuyện này có rất nhiều kỳ quái, chung quanh nương trước mặt này giống có làn sương mù vây quanh, làm cho nhịn được muốn phá vỡ ra xem bên trong tột cùng là cái gì.

      A Hạnh nhìn nhìn , lúc này chính cũng nhìn chằm chằm chính nàng, đôi mắt đen hơi hơi tỏa sáng có bất đồng với ánh mắt si mê lúc trước, ánh mắt lúc này là loại tìm tòi nghiên cứu.

      A Hạnh thản nhiên trả lời:” Đó là do Vương lão bản khi nghiên cứu chế tạo xe ngựa bốn bánh thất bại, tự nhiên thể bán cho này quan to quý nhân, cho nên liền quy ra tiền bán cho cha tiểu nữ, cha tiểu nữ nghe lão bản loại xe ngựa này thực ổn định, nghĩ tới dùng nó để chở khách, có cái gì kỳ quái sao?” Nàng nhìn thẳng , cặp con ngươi trong suốt kia liền trông giống như hai ngọn lửa mà ánh mắt lúc này lại lạnh lùng giống như có thể trong nháy mắt xuyên thấu ngực đến tận chỗ sâu trong đáy lòng , làm cho tâm của hơi hơi chấn động.

      Đây là loại cảm giác kỳ quái.

      có gì, ta chỉ là tò mò.” nhàng đáp.

      tại A Hạnh muốn thỏa mãn quan tâm của công tử, như thế, A Hạnh liền cáo từ.” Nàng hướng vén áo thi lễ, cũng chờ trả lời, liền xoay người rời .

      chưa được mấy bước, liền nghe thấy ở phía sau :” lâu cũng chưa thấy ngươi gặp tỷ tỷ ngươi, nghe nàng ta có có bầu, chuyện này ngươi biết chưa?”

      ” Cái gì” A Hạnh nhanh chóng xoay người, kinh dị nhìn .

      Hồ Lăng Hiên nhìn nàng mỉm cười, chuyện này vốn nên , nhưng mà chính là thích nhìn thấy bộ dáng nàng ở trước mặt cước bộ dừng lại quay đầu.

      Đây cũng là loại cảm giác rất kỳ quái.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 32: Phận thiếp bi ai
      Chuyện Lý Ngân mang thai ngày hôm sau phải đến xác nhận.

      Từ lúc A Hạnh từ công tử Hồ gia biết được tin tức Lý Ngân mang thai, nàng vẫn bán tín bán nghi, cho nên chưa có qua với phụ thân, nàng chuẩn bị tới Hồ phủ gặp tỷ tỷ đem mọi chuyện hỏi với phụ thân. Đúng lúc nàng chuẩn bị Hồ phủ, Tiểu Hoàn, tiểu nha hoàn trong viện Lý Ngân lại tìm tới nhà, đem tin tức Lý Ngân mang thai cho nàng.

      ” Vốn nô tỳ vừa nghe được tin tức này nghĩ đến cho nương biết, nhưng hia ngày gần đây, trong viện xảy ra nhiều chuyện, có khả năng xuất phủ được, hơn nữa nô tỳ cũng thể tùy tiện xuất môn, hôm nay vì theo bà vú chọn mua này nọ mới có được cơ hội này, vội vàng tới báo tin vui cho nương đây.”

      A Hạnh nghe Tiểu Hoàn thế, liên tục lời cảm tạ, lại hỏi tình huống tại Lý Ngân.

      Tiểu Hoàn :” Di nương rất tốt, lão gia cao hứng, thưởng di nương ít thứ tốt. Phu nhân cũng an bài bà đỡ có kinh nghiệm chăm sóc thân thể di nương. Di nương cũng thường xuyên nhớ tới nương!”

      A Hạnh trong lòng nửa vui nửa buồn, vui là khi có con nối dõi, địa vị A Ngân ở Hồ phủ củng cố thêm chút, được an lành hơn, buồn vì biết đứa của tỷ có thể hay bình an sinh ra, dù sao Hồ phu nhân có con trai trưởng, đề phòng đối Lý Ngân cũng ít chút, hơn nữa Lý Ngân vẫn cẩn thận chặt chẽ, hẳn là có chuyện gì mới đúng.

      Tiểu Hoàn thể ở lâu, xong liền định rời . Lúc gần A Hạnh lại đưa chút bạc vụn cho nàng ta, Tiểu Hoàn thấy lại có bạc vụn, trong lòng mừng rỡ, cười tủm tỉm tiếp nhận bạc cảm thấy mỹ mãn rời .

      Giữa trưa lúc đưa cơm cho phụ thân, A Hạnh đem tin tức tốt này cho Lý Nhuận Phúc. Lý Nhuận Phúc nghe chính mình lên chức ngoại công, tự nhiên cao hứng, liền dặn nữ nhi ngày mai Hồ phủ nhìn xem Lý Ngân .

      A Hạnh thấy phụ thân hơn ba mươi tuổi trở thành ông ngoại, nhớ tới kiếp trước mình 25 tuổi mới kết hôn, lúc chết là mới 26 tuổi vẫn còn chưa có đứa con nào, khỏi cảm thán người cổ đại tảo hôn sinh đẻ sớm.

      Trong lúc phụ thân ăn cơm chiều, A Hạnh liền lấy ra trong lòng cái bao tay chỉ đến nửa ngón tay làm bằng da, đây là nàng làm suốt buổi tối mới làm được. Tuy rằng đường kim thêu phải thực tinh tế, nhưng mà nàng khâu dụng tâm, cho nên thực rất chắc chắn.

      Nàng cầm lấy tay phụ thân, lấy miếng vải bao quanh vết thương của phụ thân ra. Vết thương bây giờ càng bị vết tụ máu nhiều hơn so với hôm qua, có chỗ còn bị xước hết cả da. A Hạnh nhìn thấy như vậy cảm thấy chua xót trong lòng. Nàng cúi đầu, yên lặng lấy nước sạch rửa cẩn thận cho phụ thân, sau đó bôi lên ít thuốc trị thương cho ông. Sau khi quấn thêm miếng vải sạch vào, cuối cùng mới đeo cái bao tay da cho ông.

      Sauk hi àng làm xong hết, ngẩng đầu nhìn phụ thân :” Phụ thân, đội cái bao tay này tay bị đau như vậy nữa.”

      Lý Nhuận Phúc nhìn cái bao tay tay, cái bao tay độ lớn rất thích hợp, vừa vặn che khuất nửa ngón tay, năm đầu ngón tay lộ ra như vậy khiến cho hoạt động bị hạn chế. Mà cái bao tay da che khuất bộ phận vừa vặn là nơi dây cương chà xát vào nhất. Tuy rằng đường may phải thực tinh xảo, nhưng mà suy nghĩ này cũng thực linh hoạt.

      “A hạnh, đây là con làm?” trong thanh Lý Nhuận Phúc có kinh hỉ

      A Hạnh cười gật đầu:” Chính là làm tốt lắm, Tiểu Hỉ còn cười con nữa!”

      sao, làm tốt lắm tốt lắm.” Lý Nhuận Phúc nhìn cái bao tay, liên mồm , trong lòng đối với hiếu thuận cùng hiểu biết của nữ nhi rất là vui mừng.

      Sau giữa trưa, người đường đường lại dần dần nhiều lên, Lý Nhuận Phúc lau miệng sạch , đứng lên :” Tốt lắm, làm việc thôi.” xong, liền đứng dậy rồi nhảy lên ngồi lên phía trước xe ngựa.

      Ngày hôm sau, A Hạnh dậy từ sớm, bắt đầu chuẩn bị Hồ phủ.

      Từ trong tủ quần áo, nàng lấy ra tấm gương , mặt gương ra gương mặt thanh lệ xinh đẹp tuyệt trần. Trong ngăn tủ còn có cái hộp có vẻ tinh xảo, bên trong là son bột nước, những thứ này đều là hôm đầu tiên phụ thân đánh xe trở về mua ít đồ cho nàng. Ông còn nàng lớn như vậy cũng nên có chút những đồ như vậy.

      A Hạnh mở ra hộp bột nước trong đó, mùi hương nồng đậm xông lên đưa tới mặt nàng, A Hạnh tò mò dùng ngón tay lấy ra chút phấn, chất lượng phấn thời đại này cũng phải rất tinh tế, chỉ sợ cũng khó có thể trang điểm dễ dàng được, mà đây cũng phải hàng cao cấp. A Hạnh lại mở ra hộp phấn kẻ mi khácmặt khác, màu đen cũng bình thường, rồi nàng dùng cái bút lông ngắn để vẽ thử. Ma màu son đỏ như lửa, nếu như có dùng ở mặt có lẽ cũng giống như là đít khỉ thôi.

      A Hạnh cười cười, ý tốt của phụ thân nàng ghi nhận nhưng nàng cũng có dũng khí đem mấy thứ này vẽ lên mặt. Nàng xem qua phấn má, lại nhìn nhìn phấn kẻ mi, trong lòng đột nhiên toát ra cái ý tưởng. Nàng lấy ra chút phấn trắng rồi chút phấn mi trộn lẫn với nhau rồi xoa lên mặt, làm như thế hiệu quả xem ra tự nhiên hơn so với dùng tro. Phát này khiến cho A Hạnh thực vui vẻ, , đem tro bụi xoa lên mặt cảm giác vẫn rất ghê tởm.

      Sau khi A Hạnh xoa đen hết mặt, xem xét lại trước gương phen thấy có vấn đề, mới đổi bộ quần áo khác, ngồi lên xe ngựa của phụ thân tới Hồ gia rồi xuống xe. A Hạnh suy nghĩ có xe ngồi vừa tiết kiệm thời gian vừa giảm bớt sức lực, loại hình kinh doanh có tương lai!

      A Hạnh vẫn là từ cửa ngách vào. Lần này, nàng vừa rằng mình là thân thích Tứ di rất, sắc mặt người gác cổng lập tức thay đổi, vẻ mặt tươi cười, cúi đầu khom lưng, nịnh nọt vô cùng. So ra, thái độ này vô cùng khác với thái độ lạnh lùng lần trước.

      A Hạnh nhíu mày, tên nô tài này thực khá lắm, biết tỷ tỷ mang thai, thái độ lập tức180° độ thay đổi! Dù sao, tỷ tỷ cùng lắm cũng chỉ là di nương mà thôi, cho dù là mang thai, cũng biết là trai là , mà thái độ của tên gác cổng thay đổi như vậy sao?

      Trong lòng A Hạnh tràn đầy hồ nghi.

      Lần này cần A Hạnh mở miệng, người gác cổng liền chủ động kêu bà vú dẫn đường cho nàng, khi chuyện thần thái rất là cung kính, làm cho A Hạnh rất kinh ngạc.

      Có lẽ lý do là Lý Ngân được sủng ái chăng? A Hạnh cũng nghĩ nhiều, liền theo bà vú vào Hồ phủ.

      Nếu như mùa đông ở Hồ gia trong trẻo nhưng lạnh lùng khi mùa xuân về, giữa hai bên đường, cây cối đâm chồi nảy lộc, qua trận mưa tối qua, tất cả lá cây đều được tẩy rửa sạch , có lá cây còn có giọt sương khi bị ánh mặt trời chiếu vào, ánh sáng phản xạ ra bốn phía trông vô cùng đẹp.

      Hành lang gấp khúc có đủ loại hoa đào, tại là trong lúc trời hửng sáng, trời quang mây tạnh, hương thơm ngào ngọt, mỗi khi có cơn gió thổi qua, hoa rụng xuống làm cho người ta nhìn xem cảm thấy quyến luyến vô cùng.

      đường có thể dễ dàng gặp được rất nhiều nha hoàn và bà vú, mỗi lúc qua A Hạnh liền tò mò liếc nhìn nàng cái.

      Chỉ chốc lát liền tới tiểu viện của Lý Ngân. Vẻ mặt nha hoàn trong viện đều là khí vui mừng, nhìn thấy A Hạnh đều cười chào hỏi cùng nàng, Tiểu Hoàn cố ý tiến lên giúp nàng mở rèm cửa ra.

      Lý Ngân nhìn thấy muội muội tươi cười chào đón, sắc mặt nàng vô cùng tốt, nhìn qua thần thái sáng láng.

      Thấy gương mặt của A Hạnh, Lý Ngân lộ ra thần sắc kinh hãi:” Tiểu muội, mặt của muội sao thế?”

      A Hạnh muốn lừa nàng, liền thành cho nàng là chính mình ở mặt lau bụi phấn,” Như vậy khi xuất môn thuận tiện hơn.” Nếu chẳng may khi đến Hồ phủ lại gặp tên sắc quỷ Hồ lão gia làm sao bây giờ?

      Lý Ngân có thể lý giải ý tứ của nàng, nhớ tới chính mình trước kia chính là bởi vì thường xuyên ở bên ngoài lại, mới biết khi nào bị lão gia nhìn trúng. Khi đó chính mình vì sao nghĩ tới giống như A Hạnh vậy đem mặt bôi đen ? Chính mình chung quy là thông minh bằng muội muội!

      Bất quá tại tuy rằng là làm thiếp, nhưng lão gia phu nhân đối nàng rất tốt, ăn mặc chi phí đều là vô cùng tốt, lại mang thai, cũng có cái gì thiếu sót. Nghĩ vậy, Lý Ngân cũng liền bình thường trở lại.

      Nàng cho lui nha hoàn trong phòng, lôi kéo muội muội ngồi xuống ở trước bàn, cười cho muội muội tin tức mình mang thai.

      ” Tỷ vốn định cho người về nhà cho muội cùng phụ thân, nghĩ tới muội tới rồi.”

      A Hạnh hỏi nàng:” tại thân thể tỷ thế nào?”

      ” Tốt lắm, chính là có chút thân mình thiếu, bây giờ rất thích ăn mặn. Các nàng mặn nam nhạt nữ, tỷ mang thai bé trai!” A Ngân vỗ về bụng cười , trong mắt là vẻ mặt khát khao. Nếu có thể sinh con trai, địa vị ở Hồ gia tất nhiên là khác, sau này cũng có ngày tháng tốt hơn.

      Lý Ngân tiếp theo lại hỏi tình hình trong nhà. A Hạnh hưng trí bừng bừng cho nàng biết tình hình tại phụ thân chở khách thế nào.

      ngày có thể kiếm hai lượng bạc!” Lý Ngân mặt lộ ra thần sắc sợ hãi than. Sau đó nàng nhìn A Hạnh :” Là muội cho phụ thân ý kiến này !” Muội muội thông minh nàng phải lần đầu tiên lĩnh giáo, muội dạy cho chính mình ở Hồ gia phương pháp sinh tồn làm cho nàng được lợi phải là ít.

      A Hạnh cười cười, sau đó :” Tỷ tỷ, cái này tỷ cần lo lắng cho muội và phụ thân sau này, hai cha con sau này rất tốt.”

      ” Chỉ cần mọi người sống tốt là tỷ an tâm.”

      Hai tỷ muội lại hàn huyên hồi, Lý Ngân liền mang theo A Hạnh thỉnh an phu nhân. Lần trước đến đúng lúc phu nhân tiếp khách, lần này lại đây nên thỉnh an phu nhân, tại Lý Ngân lại có bầu, phương diện lễ tiết càng thể chậm trễ, thể làm cho nàng có loại có thân mình liền càn rỡ lên cảm giác.

      Hai tỷ muội về hướng viện của phu nhân, vừa qua cái hành lang gấp khúc, liền đụng phải Tam di nương.

      Vết thương mặt Tam di nương khôi phục hoàn toàn, nàng ta hôm nay mặc quần áo tơ lụa màu vàng nhạt, mặt thêu hoa xuân nở rộ, mái tóc đen búi lại thành búi to, đó còn cài cây trâm bách hoa, là kiều diễm.

      Phía sau nàng ta còn hai nha hoàn theo, trong đó người cầm tay là đồ ăn linh tinh gì đó.

      Nhìn thấy hai tỷ muội Lý Ngân, Tam di nương dừng bước, sắc mặt đầu tiên là lạnh lùng, sau đó lập tức nổi lên chút cười:” Muội muội đây là chỗ nào vậy?”

      Lý Ngân sắc mặt có chút mất tự nhiên,” Muội mang theo muội muội thỉnh an phu nhân.”

      Dì Ba nương hừ lạnh tiếng:” đúng là ân cần! tại ngươi có bầu, còn nơi nơi lại, cẩn thận ngã đấy!” Nàng ta ánh mắt lạnh lùng đảo qua bụng Lý Ngân, cố ý càng thêm nhấn mạnh hai chữ ” Ngã đấy”.

      Giọng của nàng ta rất oán độc làm cho sắc mặt Lý Ngân trắng nhợt, căng thẳng nắm tay A Hạnh.

      A Hạnh lạnh lùng :” Tam di nương mau đưa đồ! tại thời tiết còn lạnh, Tam di nương muốn đưa cho ai nên nhanh đưa , miễn cho bị lạnh!”

      Tam di nương nhớ tới chính của mình, lúc trước kia bởi vì mặt bị thương, lão gia có tới viện của nàng ta, vất vả chờ mặt khỏi hẳn, hơn nữa tân sủng Tứ di nương lại có bầu, là thời điểm tranh thủ tình cảm! Lần này, nàng ta nghe lão gia ở thư phòng liền cố ý cho bạc vị nữ đầu bếp để cho đầu bếp nữ này làm tô canh bổ dưỡng mang đến cho lão gia.

      Nàng ta nhìn về phía A Hạnh, đột nhiên cười :” nương mặt biến đổi? Như thế nào còn chưa tới mùa hè liền phơi nắng thành giống như cục than!” Nàng ta che miệng cười, qua bên người A Hạnh lại lạnh lùng bỏ lại câu:” Cũng biết có phải hay báo ứng!”

      xong liền tươi cười rời .

      Lý Ngân quan tâm nhìn muội muội hỏi:” Muội sao chứ? Nàng ta trong khoảng thời gian này chính là như vậy, nếu có cơ hội vẫn móc tỷ, có lẽ là vẫn để trong lòng chuyện lần trước mà oán trách tỷ!”

      A Hạnh quay đầu nhìn nhìn bóng dáng Tam di nương :” Trong khoảng thời gian này tỷ cần quá mức tiếp cận cùng nàng ta. Nàng ta tại nóng lòng tranh thủ tình cảm, muội nghĩ rằng nàng ta cũng quá phận!”

      Lý Ngân gật đầu :” Trong khoảng thời gian này nàng ta chỉ cần có cơ hội liền kề cận lão gia, phu nhân hình như cũng cao hứng.”

      ” Tam di nương rất biết nặng , chỉ nghĩ đến sủng ái của lão gia chính là hết thảy, lại biết rằng sủng ái của nam nhân là tuyệt đáng tin cậy!”

      “Nàng ta mong muốn có con trai, nàng ta hai năm trước đều sinh ra nữ nhi, trước khi tỷ vào cửa nàng ta được tối sủng ái, nhưng mà vẫn có tin tức!”

      A Hạnh thở dài:” Nàng ta như vậy hết sức lông bông, cho dù sinh con, cũng có ngày an lành, có lẽ còn có thể liên lụy tới tiền đồ của đứa trẻ……”

      A Hạnh trong lời như là cảnh báo Lý Ngân, chính mình sinh hạ đứa trẻ, mặc kệ là nam hay là nữ, vận mệnh có nửa đều nắm giữ ở trong tay phu nhân, việc hôn nhân của con , việc nhập học cưới vợ của con trai, phu nhân hơi khó xử chút, kết quả có bất đồng rất lớn, đây đại khái chính là bi ai của phận làm thiếp, tuy rằng được ăn ngon mặc đpẹ, nhưng mà vận mệnh của chính mình đều bị nắm giữ ở trong tay người khác.

      Nghĩ vậy, Lý Ngân đối với phu nhân càng thêm dám chậm trễ, nhắc nhở chính mình tuyệt thể trước mặt phu nhân lộ ra thần sắc bất kính gì.

      Hai người đến viện của phu nhân. Nha hoàn trong viện nhìn thấy Lý Ngân vẫn rất là hòa hợp, bởi vậy có thể thấy được phu nhân đối Lý Ngân oán khí nặng, nếu nha hoàn ở bên người nàng như thế nào phát ra? Thái độ cũng hiền lành như vậy.

      A Hạnh thầm thở phào nhõm.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 33: Tình ngay lý gian
      Hồ phu nhân ngồi ngay ngắn ở vị trị chủ thượng, khuôn mặt trầm tĩnh nhìn tỷ muội Lý Ngân hướng mình hành lễ. Sau đó cười với Lý Ngân:” bảo những lễ như thế này sau này đều nên miễn hết, ngươi tại có thai nên như vậy tới lui.”

      Lý Ngân vội vàng :” Thiếp biết phu nhân quan tâm tới thiếp, nhưng mà quy củ thể bỏ, thiếp thành tâm thành ý nghĩ đến đến thỉnh an phu nhân, huống hồ tại thân mình còn , chút cũng vất vả. Bà đỡ cũng muốn thiếp thích hợp lại nhiều chút.”

      Bà đỡ A Hạnh mới vừa gặp qua ở trong viện Lý Ngân, khoảng hơn 40 tuổi, bộ dáng rất là ổn trọng. Bà ta là do phu nhân phái ra đây chuyên môn chăm sóc Lý Ngân, đối mang thai cùng sinh sản đều rất có kinh nghiệm.

      Hồ phu nhân nghe thấy Lý Ngân như vậy, rất là vừa lòng,” Ngồi , đừng đứng.”

      Lý Ngân cùng A Hạnh ngồi xuống phía trước phu nhân.

      Tiếp theo Hồ phu nhân lại hỏi ít tình hình của Lý Ngân, ví dụ như dạo này có ăn ngon, ngủ ngon , còn nếu muốn ăn cái gì đó có thể trực tiếp với phòng bếp, bà ta qua chỗ phòng bếp rồi.

      A Hạnh phát khi Lý Ngân trả lời phu nhân, đều là mặt hướng về phu nhân, cúi đầu, hai tay quy củ đặt ở phía trước, thần sắc cung kính, ngữ khí mềm mại, mà Hồ phu nhân nhìn đến bộ dáng cẩn thận này của nàng, khóe miệng liền mang theo tia tươi cười vừa lòng.

      A Hạnh nhìn thấy bộ dáng tỷ tỷ như thế này, có chút chua xót trong lòng, nhưng là nếu như vậy, tất chiếm được tín nhiệm của phu nhân, đối với tương lai của nàng nếu có được tín nhiệm của phu nhân chút an lành cũng có. Hai chữ thiếp thất này vốn là hai chữ tràn ngập bất đắc dĩ.

      Sau đó, đề tài chuyện lại chuyển sang phía A Hạnh, Hồ phu nhân nhìn A Hạnh :” Đây là muội muội lần trước đến đây sao? Thấy thế nào giống như có chút bất đồng.” Trong lòng bà ta suy nghĩ, như thế nào lại bị đen nhiều như vậy, thế nhưng xem nàng tại cái dạng này, dáng người Hồ phu nhân trong lòng vẫn là rất cao hứng. Lần trước bà ta thấy A Hạnh tuyệt sắc, còn thầm lo lắng bị lão gia gặp được, lão gia nếu lại nổi lên tâm tư liền phiền toái, A Hạnh này cũng dễ đối phó giống Lý Ngân như vậy, hai tỷ muội gắn bó liên kết với nhau phiền não! Nay thấy nàng cái dạng này, khỏi thả tâm, nữ tử xem trắng trẻo là xinh đẹp, nếu như gương mặt mà đen còn có cái vị mỹ cảm gì nữa? ( Đây là thẩm mỹ của thế giới này)

      A Hạnh trả lời:” Mấy ngày gần đây, tiểu nữ ở bên ngoài lại bị như thế. Làn da của tiểu nữ dễ dàng bị đen, đen rồi rất khó trắng trở lại.” xong làm ra biểu tình uể oải.

      Hồ phu nhân trong lòng buông lỏng, bộ mặt cũng càng thêm hiền lành tiếp:” Như vậy cũng rất xinh đẹp. Dù sao lại, nữ hài tử vẫn là nên ít ở bên ngoài xuất đầu lộ diện” Tiếp theo lại hỏi tuổi của A Hạnh, :” Có từng hứa hôn cùng người khác ?”

      Lý Ngân nghe thế câu, chính do dự muốn hay xin phu nhân tìm giúp muội muội người gia cảnh giàu có. Phu nhân quen biết nhiều người, chuyện này đối với bà ta mà là chuyện dễ dàng.

      Còn chưa nghĩ ra, A Hạnh bên người :” Tiểu nữ tử tuổi còn , tạm thời còn muốn làm bạn với phụ thân vài năm.”

      Phu nhân gật gật đầu:” Khó có được ngươi có phần hiếu tâm này, dù sao nữ tử mười ba tuổi cũng tính còn , việc này cũng nên lo lắng.” Bà ta chẳng qua cũng chỉ là tùy tiện hỏi qua, cũng tốn hơi sức mà quan tâm đến muội muội của di nương!

      Lý Ngân biết vâng lời gật đầu đáp vâng.

      , bên ngoài có tiếng người thông truyền:” Lão gia cùng đại thiếu gia đến đây!” Tiếp theo rèm cửa được vén lên, hai người nam tử trước sau vào. Người trước ước chừng hơn 30 tuổi, mặt mày có chút tương tự với Hồ thiếu gia, đại khái chính là Hồ lão gia. Ông ta mặc chiếc cẩm bào màu xanh đen, cổ áo, tay áo đều có thêu kim tuyến, thắt lưng đeo cái đai lưng bằng phỉ thúy có miếng ngọc bội trắng, ngón tay cái cũng đeo chiếc nhẫn phỉ thúy. Nhìn qua quả thực là bộ dáng giàu có.

      A Hạnh nhìn phục sức của ông ta lúc, tầm mắt lại nhìn về phía Hồ thiếu gia đứng đằng sau ông ta, ta nhìn nàng mỉm cười. A Hạnh vội vàng thu hồi tầm mắt, nếu làm cho Hồ phu nhân nhìn thấy nàng cùng con của bà ta mắt mày lại, còn biết nghĩ như thế nào!

      Hồ phu nhân nhìn đến trượng phu, trong lòng cao hứng thực, trong khoảng thời gian này lão gia đến nàng trong phòng đến cũng góc thường lui tới hơn. Nàng nhớ tới Thúy Liễu truyện tới trong lời , cảm thấy phương diện này vẫn là có Lý Ngân công lao, như vậy cái lòng coi nàng vi tôn thiếp thất, nàng làm sao có thể dung dưới nàng, cho dù làm cho nàng sinh hạ con thế nào? Nàng nếu dám có nửa điểm oai niệm, nàng lập tức nhấn hạ nàng!

      Lý Ngân chính là vụng trộm nhìn lão gia liếc mắt cái, gặp người sau chính nhìn nàng cười, vội vàng cúi đầu, nhưng tia ửng hồng lặng lẽ lên khuôn mặt.

      “Lão gia, lúc này như thế nào lại đây.” Hồ phu nhân đứng dậy đem vị trí chính giữa cho trượng phu ngồi.

      Hồ lão gia ngồi ở chính vị,” Hiên nhi muốn lại đây, ta liền theo cùng nhau lại đây!”

      Hồ phu nhân nhìn con cười cười, trong ánh mắt tràn đầy khen ngợi.

      Lý Ngân cũng đứng dậy hướng Hồ lão gia vén áo thi lễ, sau đó liền cúi đầu đứng ở bên, A Hạnh thấy nàng như thế cũng chỉ đành đứng lên hướng Hồ lão gia hành lễ. Trong lòng thầm nghĩ may mắn đem mặt bôi đen.

      Hồ lão gia liếc mắt nhìn nàng cái, liền thu hồi ánh mắt hướng Lý Ngân hỏi:” Người này là muội muội của nàng?”

      “Đúng là tiểu muội của thiếp.”

      Hồ lão gia cười ha ha hai tiếng:” Bộ dạng rất…… rất đặc sắc,” Vừa nghe biết là lời trái lương tâm. Bất quá A Hạnh trong lòng cao hứng, ngươi xem trúng ta là tốt rồi!

      A Hạnh tới bên người tỷ tỷ, trong lòng lại suy nghĩ: Hồ lão gia đến nơi này, Tam di nương kia chẳng phải là uổng phí tâm tư sao? Có lẽ là món canh tình của Tam di nương tới được tay Hồ lão gia? Cái này được biết rồi.

      Lý Ngân thấy lão gia ở đây, biết phu nhân nhất định muốn cùng lão gia ở chung chỗ, lưu lại lúc liền mang theo muội muội rời . Hồ phu nhân thấy Lý Ngân thức thời rất là cao hứng, lúc gần còn để cho đại nha của mình đưa .

      Hồ lão gia tuy rằng rất muốn nhìn thấy sủng thiếp, nhưng biết dù sao đây cũng là viện của phu nhân, cũng nên lưu lại cho bà ta chút mặt mũi. Cho nên giả dạng bộ dáng làm chút nào để ý lúc Lý Ngân rời , điều này làm cho Hồ phu nhân càng vui vẻ.

      Lý Ngân cùng muội muội trở về viện, A Hạnh ngồi xuống, thấy bây giờ còn sớm, nghĩ còn phải làm cơm trưa cho phụ thân, liền cáo từ rời .

      Lý Ngân để cho Tiểu Hoàn đưa A Hạnh ra ngoài.

      Hai người dọc theo đường ra ngoài, bao lâu, phía trước có người đứng ở tòa giả thạch.

      A Hạnh ngẩng đầu nhìn, tóc đen dài, mi thanh mục tú, dáng người tuấn, đây chính là Hồ gia thiếu gia? phải ở trong phòng phu nhân sao? Làm sao có thể xuất ở nơi này?

      Tiểu Hoàn hướng Hồ thiếu gia thi lễ, Hồ gia thiếu gia vẫy vẫy tay với nàng ta, ý bảo nàng ta lui xuống, Tiểu Hoàn nhìn A Hạnh liếc mắt cái, trong mắt tràn đầy thần sắc bất đắc dĩ, mệnh lệnh thiếu gia thể trái, Tiểu Hoàn đành phải lui ra.

      Trong mắt A Hạnh tràn ngập thần sắc cảnh giác, đem nha hoàn lui ra là muốn làm gì? A Hạnh nhìn xem trái phải, đường này thấy bóng người. A Hạnh lui ra phía sau hai bước.

      Hồ Lăng Hiên nhìn thấy trong mắt nàng thần sắc cảnh giác, khỏi cười :” Ngươi đừng lo lắng, ta bảo nha hoàn lui ra, chẳng qua là muốn cùng mình ngươi mấy câu thôi.” xong mỉm cười hướng nàng tới.

      hôm nay mặc cẩm bào nguyệt sắc, thêu long phượng, chút tỳ vết, cổ tay áo được thêu kim tuyến, lặng yên tiếng động nhưng vẫn ra phú quý, cùng phụ thân cái loại này hận thể đem sở hữu tài phú đều biểu người tục khí có điều bất đồng.

      lại gian phỉ thuý ngọc bội thượng màu đỏ chuỗi ngọc theo gió tung bay, sấn như tuyết quần áo đúng là phá lệ mắt sáng.

      A Hạnh lại lui ra phía sau vài bước, trầm giọng :” Hồ công tử, chúng ta trong lúc đó có cái gì cần phải mình ? cần tới gần nữa, nơi này chỉ có hai chúng ta, tình ngay lý gian, nếu đến tai người khác phải bị chê cười sao, xin hãy để cho tiểu nữ rời !”

      xong liền hướng tới chỗ trống bên cạnh rời, ai ngờ nhàng di động từng bước hướng sang phía nàng , vừa vặn chắn nắm lấy tay nàng, mà nàng đúng lúc này xông lên về phía , tình cảnh này trông giống như hai người thương nhung nhớ!

      A Hạnh vội vàng dừng cước bộ, bước lui lại phía sau, ngẩng đầu căm tức nhìn .

      ” Hồ công tử, các hạ có ý tứ gì?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :