1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

A Hạnh - Thập Tam Xuân C149 (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 24: Những gì của nàng quyết thể thiếu!
      Kiếp trước A Hạnh xem Internet có nhắc tới, Trung Quốc cổ đại có xe ngựa bốn bánh, bởi vì vấn đề chuyển hướng của xe ngựa bốn bánh vẫn thể giải quyết. Hôm nay đường, A Hạnh cũng tựa hồ nhìn thấy xe ngựa bốn bánh, xem ra thế giới này cũng có xe ngựa bốn bánh. Nàng khỏi thử hỏi chủ quán:” Đại thúc, vì sao tạo ra xe ngựa bốn bánh ngựa? Nếu xe ngựa có bốn bánh xe chẳng những có thể làm xe ngựa lớn hơn chút, hơn nữa tính ổn định của xe ngựa cũng tốt hơn!”

      Chủ quán nghe xong lời của nàng, thở dài hơi :” Chúng ta làm sao nghĩ làm ra xe ngựa bốn bánh, ra sợ các vị chê cười, chúng ta nghiên cứu rất nhiều năm, nhưng thể làm ra xe ngựa bốn bánh được!” xong ông ta liên tục lắc đầu, biểu tình dường như có tiếc nuối vô hạn.

      Nghe đến đó trong lòng A Hạnh có chút khẩn trương, nàng từng xem qua truyện xuyên qua có về nhân vật chính khi xuyên tới cổ đại làm ra xe ngựa bốn bánh rồi sau đó dựa vào cái kỹ thuật này buôn bán lời ít tiền, biết tác giả kia có phải hay vì cần phải đạt được đủ số từ mà đem vấn đề chuyển hướng của xe ngựa bốn bánh giải thích vô cùng ràng làm cho khi nàng sau khi xem xong, lại rỗi rãi có việc gì tâm huyết dâng trào còn cố ý làm cái mô hình, có thể nàng thực hiểu biết đối với loại kỹ thuật chuyển hướng này!

      A Hạnh trong lòng mừng thầm, nếu nàng đem kỹ thuật này hợp tác cùng ông chủ, phải có thể kiếm rất nhiều tiền sao? Nghĩ vậy, nàng cười với chủ quán:” Đại thúc, tiểu nữ cùng phụ thân về nhà lo lắng suy nghĩ chút, ngày mai liền qua đây cho thúc biết cần phải làm loại xe ngựa nào!”

      Chủ quán gật đầu đáp ứng, tươi cười đưa bọn họ đưa ra cửa hàng.

      đường trở về, Lý Nhuận Phúc với A Hạnh :” Cha nghĩ chúng ta vẫn nên làm cái xe ngựa chở hàng , quên , thân thể cha con tốt lắm, có gì đáng ngại!”

      A Hạnh tại trong lòng tràn đầy hưng phấn, nàng ngẩng đầu cười với phụ thân:” Phụ thân, trước hết chúng ta nên gấp gáp quyết định, có lẽ đến lúc đó chừng có đẹp cả biện pháp đôi đường!” A Hạnh nghĩ nên đem chuyện làm xe ngựa bốn bánh cho ông, A Hạnh chân chính là người chưa từng đọc sách, là đứa trẻ có kiến thức, lúc trước vạch trần được quỷ kế của mã thương khiến cho phụ thân cảm thấy kỳ quái, nếu bây giờ còn có thể tạo chiếc xe ngựa ngay cả ông chủ quán xe ngựa cũng chưa có biện pháp nghiên cứu chế tạo thành công phải càng kỳ quái sao? Phụ thân cũng phải là Lý Ngân, phải có thể giấu diếm được tốt như vậy.

      Nàng chuẩn bị đêm nay trở về trước gạt phụ thân phác họa qua bản vẽ, sau đó tìm cơ hội gạt phụ thân ra bên ngoài liên lạc cùng chủ quán xe ngựa.

      A Hạnh thừa dịp phụ thân chú ý mua giấy bút ở sạp hàng đường, sau đó vụng trộm nhét vào trong quần áo. Chuẩn bị chờ buổi tối phụ thân ngủ say rồi vụng trộm vẽ.

      Sau khi về nhà, A Hạnh rửa mặt. Lý Nhuận Phúc buộc ngựa ở cái cây trước cửa nhà, sau đó lại mang đến ít cỏ khô cho ngựa ăn. Hàng xóm xung quanh thấy bọn họ mang về con ngựa liền đến nhà họ xem náo nhiệt. Tất cả mọi người vây quanh con ngựa bình phẩm đầu đến chân, đều là ngựa tốt, nhóm trẻ con vây quanh ngựa thỉnh thoảng sờ chút, sau đó cười hì hì chạy .

      Lý nhuận phúc cũng phi thường hưng trí, đem kiện mua ngựa cùng với việc A Hạnh phát ra quỷ kế của mã thương kể lại, đến chỗ gay cấn cũng bắt chước biểu tình cầu xin tha thứ của mã thương. Cánh tay cụt vung lên khiến cho mọi người cười ha ha, đều rằng A Hạnh. A Hạnh ở bên nhìn mọi người vui vẻ như vậy, khóe miệng cũng khỏi lộ ra mỉm cười.

      Chính là khí như vậy rất ấm áp!

      Lý nhuận phúc xong chuyện buổi sáng, liền với người nam nhân tầm khoảng hơn ba mươi tuổi dáng người khôi ngô:” Lý thợ mộc, huynh muốn phiền đệ xây cái chuồng đơn giản ở trong sân.”

      Thợ mộc Lý vỗ ngực sảng khoái đáp ứng:” Yên tâm, cứ yên tâm giao cho tiểu đệ, cam đoan rắn chắc!”

      Mọi người ở lại đến giờ cơm chiều mới giản tán .

      Buổi tối lúc ăn qua cơm xong, Lý Nhuận Phúc ra xem ngựa chút kiểm tra mọi chỗ ổn thỏa chưa rồi đóng cửa chắc chắn lại, như thế mới yên tâm về phòng ngủ. A Hạnh đợi cho nến trong phòng phụ thân tắt , đoán chừng ông ngủ say, mới thắp nến lên trong phòng mình, nương theo ánh sáng mỏng manh ở đầu giường mà bắt đầu vẽ.

      Cần phải vẽ những khái niệm trong đầu ra có chút đơn giản, A Hạnh phải vẽ vẽ lại mấy lần, vẽ được khoảng mấy giờ rồi mà vẫn thể vẽ ra nổi những thứ trong đầu nàng chính xác, nàng đành nghĩ đến lúc đó nếu như nàng ở bên cạnh giải thích thêm chắc hẳn ông chủ có thể hiểu được.

      Qua ngày hôm sau, A Hạnh lấy cớ muốn mua đồ ăn. Lý Nhuận Phúc tuy rằng quá thích A Hạnh ra ngoài, nhưng việc mua đồ ăn đều là con làm, ông vốn định cùng cùng A Hạnh, nhưng A Hạnh nhắc nhở ông rằng hôm nay thợ mộc Lý đến, trong nhà có người được. Lý Nhuận Phúc nghĩ là ở chợ ở ngay gần, hẳn là có chuyện gì, hơn nữa A Hạnh lại khiến cho khuôn mặt mình trở nên đen hơn, mặc dù nếu như bị hàng xóm nhìn thấy có vẻ tốt lắm nhưng qua ngày hôm trước khi A Hạnh ra ngoài, mọ người cũng có chú ý nhiều đến nàng nữa, hiệu quả rất tốt. Cho nên ông cũng an tâm thoải mái để cho nàng mua đồ ăn.

      A Hạnh sau khi ra khỏi nhà liền chạy bộ tới phố làm xe ngựa ngày hôm qua. A Hạnh rất có hảo cảm đối với ông chủ hôm qua nhiệt tâm nhắc nhở bọn họ, nàng quyết định đem kỹ thuật này hợp tác cùng ông ấy, điều kiện tiên quyết là, ông ta cần phải được gian lận khi hợp tác.

      A Hạnh tuy rằng có kinh nghiệm buôn bán, nhưng nàng từ lớn lên thương trường, mưa dầm thấm đất, tuyệt đối làm việc mua bán lỗ vốn!

      Ngày hôm qua ông chủ thấy nàng đến đây, nghĩ rằng nàng quyết định được tạo loại nào xe, vì vậy tới bên nàng hỏi xem nàng muốn làm loại xe nào.

      A Hạnh nhìn nhìn bốn phía, tại trời còn sớm, cũng có bao nhiêu người khách, nàng đến gần ông chủ cửa hàng, giọng :” Đại thúc, tiểu nữ có chuyện cần thương lượng về xe ngựa bốn bánh, chúng ta có thể nơi nào chuyện ?”

      Chủ quán lộ ra biểu tình ngạc nhiên:” Xe ngựan bốn bánh?” Sau đó ông ta nhìn nhìn chung quanh,” Tiểu nương, cha tiểu nương cùng sao?” Nam nữ mình cùng chỗ là thích hợp, hơn nữa tuổi của vị tiểu nương có thể làm nữ nhi chính mình. Thế nhưng hồ tiểu nương trước mắt có ý thức được điểm này, thế nhưng còn muốn cùng chính mình” Ra chỗ khác chuyện”!

      A Hạnh phải nghĩ tới điểm ấy, nhưng chuyện này phi thường trọng yếu, nàng có khả năng lấy bản vẽ ra tại đây trước mắt công chúng nữa cùng ông ta trao đổi chuyện này. Dù sao về sau nàng cũng tính lập gia đình, người khác thấy nàng thế nào, đối với nàng mà chút cũng trọng yếu, nếu phải sợ phụ thân thương tâm tức giận, nàng để ý cẩn thận như vậy, mỗi lúc ra khỏi nhà đều lén lút.

      ” Đại thúc, tiểu nữ có thể giúp thúc giải quyết vấn đề chuyển hướng của xe ngựa bốn bánh” A Hạnh thấy ông ta chần chờ, vội vàng thêm câu nữa.

      Đôi mắt ông chủ tiệm sáng lên, nhưng lại lập tức lộ ra vẻ mặt tin nổi:” Tiểu nương đừng tới trêu đùa ta, chúng ta nghiên cứu lâu như vậy cũng chưa giải quyết được vấn đề, nươngi lại làm sao có thể biết!”

      A Hạnh mỉm cười, đôi mắt to sáng ngời tràn đầy tự tin,” Đại thúc, vấn đề chuyển hướng của xe ngựa bốn bánh chủ yếu là ở trục phía trước, tiểu nữ đúng hay đúng?”

      Ông chủ vừa nghe liền giật mình, sai, đúng là ở phía trục xe phía trước, chẳng lẽ tiểu nương này biết chính xác gì? Phải biết rằng kỹ thuật mới hạng nhất đối với người chuyên làm về kỹ thuật như vị chủ quán này là vô cùng hấp dẫn tựa như khi ong mật thấy mật vậy, chỉ cần có đường hy vọng đều là thể buông tha! Lập tức ông chủ quán cũng bất chấp nhiều như vậy, ông ta hướng về A Hạnh xoay người làm tư thế xin mời rồi mang nàng vào trong phòng. Phòng trong cùng gian ngoài cửa hàng chỉ cách tấm rèm cửa, nhưng bên trong có gian cửa sổ để có thể nhìn ra phía gian ngoài.

      A Hạnh ngồi xuống chiếc bàn tròn ở giữa cùng với ông chủ. Ông chủ tự mình rót trà cho nàng, sau đó :” Tiểu đệ họ Vương, tiểu nương họ gì?”

      ” Tiểu nữ tử kêu Lý Hạnh, Vương đại thúc về sau có gọi là A Hạnh.”

      Vương lão bản ngồi xuống đối diện với A Hạnh, sau đó liền thẳng vào vấn đề :” Tốt lắm, A Hạnh, nương có thể cho biết xe ngựa liên tục thay đổi hướng là tại vì làm sao?”

      A Hạnh bưng lên trà trước mặt, tao nhã nhấp ngụm sau, mỉm cười :” Vương đại thúc, đời chưa bao giờ cơm trưa phí, nếu tiểu nữ ra vấn để chuyển hướng của xe ngựa bốn bánh, chúng ta hẳn là chuyện trước về việc tiểu nữ có thể có lợi gì trong chuyện này?”

      Đây là nàng trước kia học của cha hàng, trong thời điểm cần phải trnah thủ lợi ích cho chính mình, quyết thể hàm hàm hồ hồ, cần phải rang cho đối phương biết,

      Những thứ của mình, quyết thể thiếu!

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 25: Hợp Tác
      Vương lão bản sửng sốt, nghĩ tiểu nương trước mặt mình tuổi còn hiểu chuyện đời như thế! Bất quá cũng tốt, người có thể giải quyết vấn để xe ngựa bốn bánh mà người trong giới xe ngựa thể giải quyết, làm sao có thể là người đơn giản!

      Ông ta nhìn A Hạnh dáng ngồi đoan chính, cử chỉ khéo léo, quần áo tuy rằng mộc mạc , nhưng cách nào che lấp sư cao quý người nàng .nhưng mà ngày hôm qua khi nghe bọn họ chuyện , ràng xuất thân bần hàn, nàng làm sao có khí phách bất phàm như thế? Bất quá đây cũng phải là vấn đề ông ta quan tâm, ông ta chỉ quan tâm lời nàng có thể giải quyết vấn đề bánh xe là có hay , nếu là , ông sao có thể báo đáp nàng? Chỉ cần có thể chế tạo thành công xe ngựa bốn bánh, độc nhất vô nhị cả nước, lợi nhuận thể tưởng tượng!

      Hơn nữa nàng chỉ là tiểu nương, cho dù thông minh nhưng kiến thức cũng có hạn, muốn hồi báo chắc cũng nhiều.

      Nghĩ vậy, Vương lão bản cười tủm tỉm với A Hạnh,”A Hạnh nương muốn bao nhiêu bạc?” Ngữ khí có điểm như dỗ dành tiểu hài tử, giống như người cha kiếp trước hỏi nàng muốn bao nhiêu tiền tiêu vặt .

      A Hạnh nhìn Vương lão bản, ngữ khí cực kì chân thành:” Về sau lợi nhuận Vương lão bản tạo ra xe ngựa bốn bánh lợi ích, tiểu nữ muốn ba phần!”

      Vương lão bản lập tức thu lại nụ cười, tựa như bị ai cắt cái đuôi, nhảy dựng lên: “Ba phần!!! A Hạnh nương, nương cần cần nhiều như vậy chứ, nương bất quá chỉ là động miệng cái, nương có biết ta tạo chiếc xe ngựa cần bao nhiêu nhân lực cùng vật lực! Ba phần? đời làm gì có chuyện dễ ăn như thế!” Ông ta đúng là quá coi thường tiểu nương này, nàng tuổi tuy , nhưng lời , ba phần? Chỉ cần nghĩ đến liền khiến cho ông ta đau lòng!

      A Hạnh cũng tức giận, nàng ngẩng khuôn mặt nhắn nhìn Vương lão bản tâm bình khí hòa :”Vương đại thúc, ngưòi nghĩ , nếu phải tiễu nữ động miệng, đại thúc ngay cả ở thành này cũng kiếm được lời, tại cả nước có thể cũng chỉ có tiểu nữ biết kỹ thuật này, là đầu cơ kiếm lợi chút cũng quá đáng! Vương đại thúc, tiểu nữ thấy thúc ngày hôm qua tâm đối với chúng ta, tiễu nữ mới cùng thúc hợp tác, cửa hàng xe ngựa ở Tấn thành cũng phải chỉ có mình Vương thúc! Muốn cùng tiểu nữ hợp tác còn có khối người!” xong, nàng liền đứng lên, làm bộ muốn ra ngoài .

      Vương lão bản thấy nàng rời , lại khỏi sốt ruột, nếu A Hạnh biết kĩ thuật kia ,có thể đây như là xe ngựa bốn bánh từ trời rơi xuống.Tuy rằng ba phần cũng , nhưng nếu đúng như nàng , nếu có kỹ thuật của nàng xe ngựa bốn bánh căn bản thể làm, nếu để cho nàng như vậy, cùng người khác hợp tác tạo ra xe ngựa, ông ta là hối hận kịp!

      Ba phần ba phần ! Ai kêu nàng tay nắm giữ kỹ thuật tuyệt diệu này! Vương lão bản cũng là thương nhân, chỉ trong chốc lát liền phân tích được lợi hại trong đó, liền đổi chủ ý.

      ” A Hạnh nương, chậm !” Vương lão bản ở phía sau A Hạnh gọi nàng lại.

      A Hạnh nghe vậy liền dừng cước bộ, chậm rãi xoay người nhìn ông,” Vương lão bản đồng ý với cầu của A Hạnh?”

      Vương lão bản cắn răng :” Được, ba phần ba phần! Ta đáp ứng nương, tại nương có thể đem kỹ thuật truyền đạt cho ta!”

      , A Hạnh muốn cùng Vương lão bản hợp tác, nhất là từ ngày hôm qua ông nhiệt tâm nhắc nhở bọn họ, ông là thương nhân có lòng, cũng phải là gian thương, bằng ông chỉ cần đem xe ngựa đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài, quản chuyện tạo ra chiếc xe ngựa. Vả lại, tìm cái xe ngựa khác, cần tốn thời gian chuyện với bọn họ, nàng cũng muốn cùng gian thương hợp tác, lúc nào cũng phải đề phòng bọn họ. Nàng tại bị phụ thân cấm chừng, rất ít có cơ hội ra ngoài, có nhiều thời gian để lãng phí. Chỉ cần Vương lão bản đồng ý cầu của nàng,coi như chọn đúng người. A Hạnh mỉm cười lần nữa lại trở lại bên cạnh bàn ngồi xuống.

      “Chúng ta còn cần ký kết giấy tờ, sau đó đưa cho A Hạnh nương xem qua. Bất quá……” Vương lão bản cười cười:” Thời gian của ta rất quý giá, vạn nhất ta bỏ ra nhiều công sức như vậy, nhưng kĩ thuật mà nương lại sử dụng được……”

      A Hạnh tràn đầy tin tưởng :” Vương đại thúc cứ yên tâm, kỹ thuật của tiểu nữ tuyệt đối có vấn đề, nếu được , tiểu nữ bồi thường thúc 50 lượng xem như bồi thường!”

      Vương lão bản thấy nàng tự tin như thế khỏi vui mừng, càng thêm tin tưởng kĩ thuật trong tay nàng là , lúc này ông ta như thấy cả nước các nơi đều hướng về phía mình xin làm xe ngựa bốn bánh, bạc trắng ngừng chảy vào hầu bao của mình. miệng ông dấu được vẻ tươi cười

      ” Được, lời định!” Vương lão bản vỗ cái bàn. bàn cái chén liền run lên

      A Hạnh thấy còn sớm, cùng ôngnói xong liền đứng dậy cáo từ, lúc gần bỗng nhiên nhớ tới chuyện rất trọng yếu, liền quay người lại nhìn Vương lão bản :” Vương đại thúc, chuyện hợp tác của chúng ta đừng cho người khác biết, cho dù là người nhà của thúc cũng thể để họ biết tồn tại của tiểu nữ, đối với bên ngoài tùy thúc muốn như thế nào cũng được, là thúc nghĩ ra cũng tốt, hay là người khác nghĩ ra được cũng được, tóm lại đừng cho mọi người biết tiểu nữ cùng chuyện này có quan hệ gì.” Nàng làm như vậy để những người quen của nàng biết, miễn làm cho người ta hoài nghi cái gì, rồi rước lấy phiền toái. Hư danh này, nàng để ý, chỉ cần có bạc thu về là tốt rồi.

      Vương lão bản thấy nàng cầu cổ quái như thế, cơ hội nổi danh thế lại để cho ông ta làm! Hơn nữa nàng thân cao quý khí chất cùng lời cũng tầm thường, khỏi có chút hoài nghi thân phận thần bí của nàng. Vì thế trong lòng càng dám chậm trễ.

      Vương lão bản gật đầu đáp ứng.

      Ra khỏi cửa hàng xe ngưa họ Vương, A Hạnh trong lòng phi thường cao hứng, tình có thể thành công nửa, chỉ cần ký hợp đồng, nàng trợ giúp bọn họ đem xe ngựa bốn bánh tạo ra, rất nhanh là có thể kiếm tiền! Chờ có tiền, tuy rằng thể với phụ thân, nhưng mà có thể lén lút cải thiện cuộc sống của bọn họ.Để cho phụ thân vất vả như vậy nữa.

      đường trở về, A Hạnh chợ thuận tiện mua đồ ăn trở về, trở về cũng có chuyện để .

      Về nhà, phụ thân cùng Lý thợ mộc bận việc làm chuồng cùng nhau, cho nên khi A Hạnh về hơi trễ cũng để ý. A Hạnh rửa mặt, sau đó trở lại phòng bếp làm cơm trưa. Giữa trưa cùng Lý thợ mộc ăn cơm cùng nhau.

      Lý thợ mộc ăn mấy món A Hạnh làm , nhíu mày, sau đó với A Hạnh:” A Hạnh, con nấu ăn còn phải cố gắng nhiều! Con tuổi cũng còn , vạn nhất về sau gả đến nhà chồng,nấu ăn thế này bị nhà chống ghét bỏ! Tiểu Hỉ nhà thúc làm đồ ăn rất ngon!” Bởi vì là hàng xóm, cho nên chuyện rất trực tiếp nhưng xuất phát vẫn là muốn tốt cho A Hạnh

      A Hạnh nhíu mày, làm sao nàng cần những chuyện này cơ chứ? Nàng cúi đầu ăn cơm cũng ra tiếng.

      Nhưng mà đề tài lại tựa hồ chạm vào sợi dây thần kinh mẫn cảm của Lý Nhuận Phúc, ông buông chiếc đũa, thở dài :” Đều là lúc trước đệ dạy dỗ hai tỷ muội quá sơ sót. tại Tiểu Hỉ đính hôn, A Hạnh nhà đệ so với nàng cũng bao nhiêu, lại có tin tức……”

      A Hạnh ngẩng đầu, đánh gãy lời của ông:” Cha,sao ở trước mặt người khác chuyện này!”

      Lý thợ mộc cùng Lý Nhuận Phúc nghĩ là nàng thẹn thùng, cười ha ha. Lý thợ mộc với A Hạnh:” Thúc nhìn ngươi lớn lên, thúc cũng phải là người ngoài!” Sau đó lại với Lý Nhuận Phúc :” Nhuận Phúc huynh cũng cần sốt ruột,A Hạnh bộ dáng rất xinh, còn sợ tìm có ai sao,chỉ cần luyện nấu ăn thêu thùa,sau này sống tốt ở nhà chồng.Đệ kêu vợ của đệ giúp huynh lưu ý A Hạnh! Nhất định giúp A Hạnh tìm được phu quân tốt

      Lý Nhuận Phúc mừng rỡ:” Vậy cám ơn Lý huynh trước.” Tiếp theo lại quay đầu với A Hạnh :” A Hạnh, bắt đầu từ ngày mai , con phải cùng Tiểu Hỉ học chuyện làm dâu, con cần phải có người chăm sóc, con còn phải học nhiều”

      A Hạnh muốn ngỗ nghịch phụ thân ,chọc ông tức giận, đành phải đáp ứng. Nghĩ rằng, học thêm cũng có gì tốt, vạn nhất có người giúp nàng làm mai, nàng phải nghĩ biện pháp để thay đổi chủ ý của đối phương.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 26: Tái Giá
      Sáng sớm hôm sau A Hạnh vẫn lấy cớ chợ mua thức ăn để đến cửa hàng của Vương lão bản. Vương lão bản sớm đứng ở cửa chính chờ nàng. Thấy bóng dáng gầy liền vội vã cười nghênh đón nàng vào bên trong. Hôm qua ông tốn cả đêm để viết ra hiệp ước cho A Hạnh. A Hạnh xem chút, hiệp ước Vương lão bản làm rất cẩn thận, điều khoản bảo đảm lợi ích của hai bên, quyền lợi và nghĩa vụ của hai bên đều ràng, rất công bằng. A Hạnh bội phục với Vương lão bản từ trong lòng, giao kèo chặt chẽ cẩn thận như vậy, nàng kiếp trước làm sinh viên đại học còn chưa chắc viết ra được. Nàng đối với năng lực làm việc của Vương lão bản càng thêm yên tâm.

      Hai bên ký kết giao kèo, ấn dấu vấn tay. A Hạnh dưới ánh mắt trông đợi của Vương lão bản lấy bản vẽ ra. Cùng ông giảng giải nguyên lý chuyển hướng của xe ngựa bốn bánh. Vương lão bản xuất thân chính là làm xe ngựa, lại nghiên cứu xe ngựa bốn bánh lâu như vậy cho nên chỉ chút liền sáng tỏ, vẻ mặt tràn đầy hứng khởi, vỗ mạnh đầu : " ra cũng phải quá phức tạp, vậy mà ta cũng nghĩ ra!" Ông nhìn về phía A Hạnh với ánh mắt sùng bái cách ràng: "A Hạnh nương tuổi còn như vậy lại có thể nghĩ ra biện pháp tuyệt diệu như thế, nương thông tuệ thế gian là hiếm thấy, có thể lọt vào mắt xanh của nương cùng người hợp tác là vinh hạnh ba đời của Vương mỗ!" Vừa ông vừa hướng A Hạnh khom lưng vái cái sâu.

      A Hạnh vội đứng lên hướng đối phương đáp lễ : "Vương đại thúc chớ như vậy, chúng ta là hợp tác, A Hạnh chỉ là ra cái chủ ý, xe ngựa bốn bánh muốn hoàn thiện vẫn là phải dựa vào Vương đại thúc, hy vọng sau này chúng ta cũng có thể hợp tác trong vui vẻ như thế!"

      Vương lão bản cam đoan : "A Hạnh nương xin yên tâm, Vương mỗ làm ăn cho tới bây giờ quý nhất chính là chữ tín, phương diện tiền bạc Vương mỗ nhất định ghi chép ràng, tuyệt đối để cho nương chịu thiệt!" A Hạnh thấy được khuôn mặt đầy thành ý ông thêm phần tín nhiệm đối phương.

      Tiếp theo hai bên ước định thời gian gặp mặt sau này, A Hạnh đương nhiên thể để cho ông tới cửa tìm nàng, cho nên đáp ứng khoảng thời gian này hằng ngày mỗi buổi sáng tới chuyến, nếu như kỹ thuật chuyển hướng có gặp khó khăn gì còn có thể tham khảo ý kiến của nàng.

      Sau khi thương nghị xong, A Hạnh giao bản vẽ cho , liền đứng dậy cáo từ rời .

      * * * *

      Sau khi ăn trưa xong A Hạnh theo lời của phụ thân sang nhà Tiểu Hỉ.

      Phụ thân Tiểu Hỉ làm việc ở xưởng gần đây, tiền công có thể nuôi sống người trong nhà, hơn nữa bình thường Tiểu Hỉ cũng có thể làm ít việc may vá giúp sửa chữa đồ dùng cho nên hoàn cảnh kinh tế so với nhà A Hạnh khá hơn chút. Phòng cũng lớn hơn chút so với A Hạnh. Nhà bọn họ bốn miệng ăn, Tiểu Hỉ còn có em trai.

      Tam thẩm, mẹ của Tiểu Hỉ là phụ nữ hơn 30 tuổi, vừa nhìn biết là người cần cù giỏi giang. Thấy A Hạnh tới còn lấy ra chút đậu phộng làm quà ăn vặt chiêu đãi A Hạnh.

      Em trai Tiểu Hỉ ở bên ngoài chơi với tiểu hài tử khác, Tiểu Hỉ và A Hạnh ngồi ở bên cạnh xem Tam thẩm may y phục. Cổ đại có máy may, y phục đều dựa vào từng đường kim mũi chỉ mà làm thành, A Hạnh nhìn Tam thẩm khâu từng mũi kim rất thuần thục, trong lòng bội phục.

      Tiểu Hỉ ở bên cười : "Thế nào, nhìn rất ngạc nhiên đúng ! Ai bảo trước kia ngươi nghiêm chỉnh theo tỷ tỷ của ngươi học làm y phục. Tỷ tỷ của ngươi thương ngươi, chuyện gì cũng thay ngươi làm, bây giờ tỷ ấy lập gia đình, có ai dựa vào, chịu khổ !" Vừa vừa che miệng cười hì hì.

      Như vậy càng tốt, nếu như là A Hạnh trước kia cái gì cũng biết làm, vậy nàng bây giờ phải làm sao? Trong lòng A Hạnh thầm nghĩ.

      Tam thẩm ở bên cạnh liếc con cái: "Ngươi cũng cần cười A Hạnh, y phục của ngươi may cũng tốt được bao nhiêu, về mặt thêu thùa may vá sau này ngươi có khi bị nhà chồng chê cười cho xem, ngươi còn nhanh chóng học cho tốt, chưa tới mấy tháng nữa phải gã ra khỏi cửa!"

      A Hạnh nhìn Tiểu Hỉ cười, nháy mắt mấy cái: "Đến lúc đó may y phục cho phu quân, tay áo cái dài cái ngắn." Tiểu Hỉ mặt đỏ lên, nhào qua chọc vào hông của A Hạnh: "A Hạnh, ngươi được lắm, lại dám chê cười ta, ngươi phải cũng có ngày như vậy sao đến lúc đó ngươi còn bằng ta!"

      A Hạnh cười cầu xin tha thứ, hai giường cười đùa lăn qua lăn lại. Tam thẩm cười giảng hòa: "Được rồi, cũng nương lớn như vậy, thế nào lại giống như tiểu hài tử chơi đùa ồn ào như thế, để cho người khác thấy được bị chê cười!"

      Lúc này Tiểu Hỉ mới buông tay ra, nhưng mà tóc và y phục đều rối loạn. Tam thẩm lập tức : "Còn sửa sang chút, là nương, bộ dạng này thành ra cái gì?"

      Tiểu Hỉ hướng A Hạnh phồng mũi lúc này mới trở về phòng sửa sang lại.

      Bởi vì tóc A Hạnh vốn là chải đơn giản, cho nên cũng loạn. Tam thẩm nhìn nàng cười : "A Hạnh, tuổi tác ngươi cũng , bình thường cũng phải ăn mặc tốt, dáng dấp ngươi vốn xinh đẹp chỉ cần trang điểm chút chừng sau này còn có thể gả cho nhà tốt, như vậy cuộc sống sau này của ngươi mới tốt hơn, cha ngươi cũng có thể yên tâm."

      A Hạnh vân vân tóc, nhàn nhạt : "Tam thẩm, A Hạnh còn , thân thể phụ thân bất tiện cần chăm sóc, muốn lập gia đình sớm như vậy!"

      Tam thẩm nhìn nàng cái sau đó cười : " Ngươi lại là nương hiếu thuận, nhưng làm gì có đạo lý nào lấy chồng? Giúp chồng nuôi dạy con cái mới đúng là quy tắc của nữ nhân. Về phần cha ngươi, ta cũng có chủ ý, bây giờ nhà các ngươi mua xe ngựa, rồi cuộc sống tốt hơn, tại sao cha ngươi lấy vợ nữa? Có người phụ nữ chăm sóc, ngươi có thể an tâm! Nếu có thể cho ngươi thêm đứa em trai thừa kế hương khói gia đình, chờ trưởng thành cũng có chỗ cho ngươi nương tựa, trong nhà có đệ đệ, gia đình nhà chồng cũng dám khi dễ ngươi!"

      Lời này của Tam thẩm ngược lại làm cho A Hạnh tỉnh ra, đúng vậy, tại sao tìm cho phụ thân người vợ? Phụ thân còn rất trẻ, chẳng lẽ cứ để ông độc như vậy mãi, mặc dù mình có thể lấy chồng ở bên cạnh chăm sóc nhưng mà vẫn bằng người tri kỹ bên gối! Nếu như có thể tìm người ôn nhu hiền huệ cho phụ thân, trong lòng phụ thân vui vẻ, cuộc sống hài lòng thỏa mãn, nhất định càng sống tốt hơn!

      Nghĩ tới đây, trong lòng A Hạnh dâng lên nhiệt huyết, hận thể lập tức tìm người bầu bạn với phụ thân. Phụ thân đối với nàng tốt như vậy, thương nàng như vậy, mọi chuyện vì nghĩ cho tỷ muội nàng, nàng cũng hy vọng người đàn ông đàng hoàng thiện lương này có thể có được hạnh phúc!

      Tam thẩm tiếp: " ra chuyện này ta cũng có qua với cha ngươi, nhưng khi đó ngươi còn , A Ngân còn chưa có xuất giá, cha ngươi căn bản để trong lòng, cộng thêm nhà ngươi khi đó điều kiện. . ." Tam thẩm ngượng ngùng cười tiếng: "Cũng có nữ nhân nào nguyện ý tới cửa, cho nên ta cũng khuyên gì nhiều! Nhưng nhà các ngươi bây giờ như trước, cộng thêm A Ngân gả cho người, ngươi cũng lớn như vậy, ta mới cho ngươi biết chuyện này."

      Cũng đúng, trước điều kiện trong nhà quả tốt, cộng thêm phụ thân lại có tàn tật, có nữ nhân nào nguyện ý gả vào chịu khổ? Nhưng rất nhanh cuộc sống trong nhà tốt hơn, mặc dù phụ thân thiếu cánh tay nhưng thân thể khỏe mạnh, hơn nữa tính tình lại tốt, nhất định có nữ nhân nguyện ý gả vào!

      A Hạnh thấy Tam thẩm nhiệt tình có thiện ý như vậy, lại thường chuyện phiếm với những phụ nữ xung quanh, nhìn hẳn là người biết nhiều chuyện cho nên liền thành tâm thành ý : "Chủ ý này của Tam thẩm rất tốt! Chỉ là phụ thân A Hạnh là người hiền lành trung thực, nhất định phải tìm ôn nhu hiền huệ, chỉ là biết người như thế có thể tìm ở đâu?"

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 27: Cự Tuyệt
      Tam thẩm buông cây kim trong tay nhìn phía A Hạnh :” Vốn loại chuyện này tẩu phải trực tiếp với cha con nhưng cha con là người tùy tiện để trong lòng, tại con cũng lớn như vậy, nhà cũng chỉ có hai người, cho nên tẩu mới với con”

      Tam thẩm dừng lại, tiếp theo :” Kỳ tẩu có biểu muội ở xa,ở ngoài thành. So với cha con hơn mấy tuổi, phu quân chết, tại mình người, biểu muội của tẩu tính tình vô cùng tốt, bộ dạng cũng được, chuyện trong nhà cũng lo rất tốt,tẩu thấy cha con là người tốt tẩu mới đem biểu muội giới thiệu cho ông ấy, con về với cha con có lẽ cha con nghe.Nếu ông ấy đáp ứng, ngày nào đó tẩu kêu biểu muội lại đây để hai người bọn họ gặp mặt.”

      A Hạnh nghe xong có chút rung động, là quả phụ có con, tính tình lại tốt nghe qua rất xứng đôi với phụ thân

      Nàng nghĩ xong liền với Tam thẩm :” Con về trước với phụ thân nếu ông cũng có ý này con lại với tẩu”

      Tam thẩm cười đáp ứng:” Được, tẩu biết A Hạnh là đứa có hiếu biết suy nghĩ thay phụ thân.Tẩu thấy con và phụ thân con đều là người tốt nếu tẩu cũng phí tâm như vậy”

      A Hạnh vội vàng :” Cám ơn ý tốt của Tam thẩm , tương lai nếu chuyện thành, nhà chúng con cũng quên bà mối này”

      Tam thẩm lại cười lần nữa cầm lấy cái kim, bên khâu quần áo, bên với A Hạnh:”Con với Tiểu Hỉ nhà chúng ta chỉ cách nhau tuổi nhưng Tiểu Hỉ vẫn chỉ là đứa cái gì cũng hiểu, giống con.Quả là…” Tam thẩm vốn định , đó là bởi vì nương của nàng chết khi nàng còn nhưng đột nhiên nhớ tới đây là chuyện thương tâm của A Hạnh,vội vàng im miệng, trong lòng khỏi dâng lên cảm giác đau thương,nghĩ đưa tốt như vậy phải giúp nàng để ý đến người tốt .

      A Hạnh nhìn cây kim trong tay Tam thẩm may đồ, cười :” Tiểu hỉ cũng tốt lắm, ngày hôm qua Lý thúc còn Tiểu Hỉ làm đồ ăn còn ngon hơn con, phụ thân liền kêu con tới học tập tam thẩm”

      “Đó là việc khi lập gia đình đều phải biết. Con đừng vội, tẩu tận tình dạy con, chờ khi con xuất giá ,nhất định thua kém so với đứa Tiểu Hỉ!”

      A Hạnh thấy Tam thẩm nhiệt tâm như vậy , biết thẩm cũng có ý tốt, cho nên cũng quyết định cố gắng học hỏi nàng, có thể nấu cơm ngon hơn chút để cho phụ thân được ăn ngon, có thể vì phụ thân mà may vài bộ xiêm y, để cho ông ăn mặc sạch tươm tất, như thế nào đây cũng đều là chuyện tốt.

      Về phần lập gia đình, dù sao nàng bây giờ còn , chờ khi nào có người đến mai mối rồi sau.

      Buổi tối lúc ăn cơm chiều, A Hạnh thử hỏi phụ thân:” Phụ thân, Vương bá ở cạnh nhà hình như sắp tái giá, nghe qua vài ngày nữa đón vợ kế vào cửa!”

      Lý Nhuận Phúc ăn cơm,” Ừ” tiếng, cũng có phản ứng gì đặc biệt .

      A Hạnh vốn định lấy chuyện này làm lời dẫn, rồi từ từ đến chính , nhưng phản ứng của phụ thân quá mức lãnh đạm, A Hạnh khó có thể tiếp tục tiếp. Nàng nhìn phụ thân, khỏi hỏi:” Phụ thân, cha có ý gì sao?”

      Lý Nhuận Phúc và miếng cơm vào miệng, nghe câu hỏi của nữ nhi, khỏi ngẩng đầu, cảm thấy mơ hồ liền trả lời:” Quái, Vương lão ca tái giá, cha có thể có ý gì cơ chứ!”

      A Hạnh thở dài vì dây thần kinh của phụ thân quả thực có tí gì nhạy cảm, phải nhanh chóng tìm nữ nhân về cùng thân chuyện giải buồn, nếu thần kinh của phụ thân ngày càng trì độn!

      ” Phụ thân, nương cũng lâu như vậy, cha nghĩ tới chuyện muốn tái giá?” A Hạnh liền thẳng.

      Lý Nhuận Phúc sửng sốt, nghĩ tới nữ nhi đem chuyện này với mình, sau khi vợ mất, ông đem lòng dạ của mình đều đặt vào người của hai nữ nhi , hơn nữa chính mình thân thể tàn tật, trong nhà rất bần hàn, cho nên cho tới bây giờ cũng nghĩ tới chuyện tái giá.

      Ông thở dài, thấp giọng :” Phụ thân mất cánh tay, bình thường những nữ tử tốt làm sao lại muốn gả cho người như cha? Chúng ta vừa mới mua ngựa, còn phải sửa sang xe ngựa, làm gì có tiền để tái giá, cha chỉ muốn chuyên tâm làm việc, cũng muốn tới chuyện này.”

      A Hạnh nghe trong giọng của phụ thân có tự ti, trong lòng dễ chịu,” Phụ thân, cha tuy rằng bị mất cánh tay, nhưng sức khỏe so với người khác kém, nhất định có nữ tử tốt nguyện ý gả cho cha. Tam thẩm với con……”

      ” Được rồi, A Hạnh, cần nữa, tại cha chỉ muốn kiếm nhiều tiền để con sống thoải mái, sau đó nhìn con vui vẻ xuất giá, cũng muốn cho A Ngân chút tiền, chẳng may, cha chẳng may, nó ở Hồ gia sống được, trong nhà cũng có thể giúp nó ít. Những thứ khác cha suy nghĩ. Cha biết con là quan tâm phụ thân, nhưng mà việc này phải là chuyện để con quan tâm, con nên cố gắng theo Tam thẩm học việc nhà, đừng xen vào việc khác.”

      A Hạnh thấy phụ thân như thế, biết thêm cũng có kết quả gì, chỉ thêm phản hiệu quả, liền gì nữa. Nhưng mà nàng đối với chuyện tái giá của phụ thân chút cũng bỏ qua. tại xem ra, chuyện này thể sốt ruột, từ từ được, A Hạnh rất tin, nếu có nữ tử ở bên cạnh làm bạn với phụ thân, phụ thân nhất định vui vẻ hơn so với bây giờ.

      Ngày hôm sau, A Hạnh với Tam thẩm phụ thân tạm thời tính tái giá, Tam thẩm :” có vấn đề gì, dù sao biểu muội của tẩu mấy tháng sau khi Tiểu hỉ thành thân mới tới , đến lúc đó chúng ta cần gì để bọn họ gặp mặt, xem thử bọn họ có duyên phận hay .”

      A Hạnh cảm thấy như vậy rất tốt, liền cười với Tam thẩm :” A Hạnh cảm ơn Tam thẩm lo lắng!”

      tuần sau, cái chuồng làm xong, bởi vì sân lớn lắm, cho nên chuồng cũng , nhiều nhất cũng chỉ có thể chứa hai con ngựa. Phía trước chuồng là máng ngựa, tuy rằng đơn sơ, nhưng rất chắc chắn. Lý Nhuận Phúc khi thấy ngựa vào chuồng, mặt lộ ra vẻ tươi cười, xem ra, có con ngựa là chuyện cao hứng cỡ nào.

      Bởi vì là hàng xóm láng giềng, Lý thợ mộc làm vô cùng cẩn thận, Lý Nhuận Phúc vì cảm tạ ông ấy, cố ý mua cân thịt mời ông tới nhà ăn cơm. A Hạnh làm món thịt nướng, đây là món ăn mới mà nàng mới học được từ Tam thẩm, Lý thợ mộc ăn đồ ăn của A Hạnh làm, liền khen nàng tiến bộ ít. Lý Nhuận Phúc thấy nữ nhi chỉ cùng tam thẩm học tuần liền có thành tích, trong lòng thầm khen nữ nhi thông minh, cũng suy nghĩ về sau nếu có cơ hội báo đáp phần ân tình này của Tam thẩm.

      Chuồng tạo xong giờ mua xe ngựa, mà Vương lão bản bên kia cũng thành công tạo ra xe ngựa bốn bánh.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 28: Thành Phẩm
      Hôm nay A Hạnh lợi dụng thời gian mua đồ ăn để đến xem xe ngựa, Vương lão bản sớm ở cửa chờ nàng, nhìn thấy nàng đến, mặt lộ ra thần sắc rất hưng phấn:”A Hạnh nương, xe ngựa bốn bánh chế tạo thành công!” A Hạnh mừng rỡ:” Vương đại thúc mau dẫn tiểu nữ xem!”

      Vương lão bản đưa A Hạnh xưởng xe ngựa ở hậu viện

      Xưởng xe ngựa chiếm diện tích lớn, ở giữa cái sân lớn. Trong viện ngừng có hai người ra vào xưởng xe ngựa, Vương lão bản giới thiệu :” Đều là khách tới đặt làm xe ngựa, hai ngày nữa tới lấy!”

      A Hạnh liền thuận miệng hỏi:” Vương đại thúc loại xe ngựa này bình thường giá bao nhiêu?”

      ” Ít nhất là 20 lượng bạc, đắt nhất cũng vượt quá 50 lượng bạc!”

      20 lượng bạc người bình thường có thể dùng trong 1 năm. chiếc xe ngựa giá như thế, trách được người bình thường đều mua nổi

      A Hạnh hỏi tiếp :” Xe ngựa bốn bánh có giá bao nhiêu!”

      Vương đại thúc đắc ý cười cười ,” A Hạnh nương đừng vội, nhìn xe ngựa rồi sau.” xong liền mang nàng xuyên qua viện, theo con đường đá dài.

      Dọc theo đường thấy người nào, Vương đại thúc :” Tại hạ thấy nương muốn để cho người khác thấy mình, cho nên hôm nay cố ý để công nhân tới trễ, A Hạnh nương cứ việc yên tâm, tại xưởng này trừ nương và tại hạ có người khác! Người thân của tại hạ, tại hạ đều phân phó bọn họ ở trong viện của mình được ra ngoài.”

      Vương lão bản trong khoảng thời gian cùng giao tiếp với A Hạnh sớm coi nàng như vãn bối của mình, lại thấy nàng tính tình sảng khoái, cử chỉ hào phóng, hoàn toàn có vẻ mặt nhăn nhó, cho nên đối với chuyện hai người ở chung phòng, cũng hề có cảm giác tự nhiên tựa như mình ở cùng với con .

      A Hạnh thấy Vương lão bản tôn trọng ý kiến của mình như vậy, lại làm chu đáo đến vậy, trong lòng đối với ông càng thêm thiện cảm.

      hồi đến cánh cửa gỗ lớn. Cánh cửa gỗ lớn bị khóa lại.

      Vương lão bản vừa lấy ra chìa khóa, vừa :” Nghiên cứu chế tạo xe ngựa bốn bánh đều tiến hành bí mật, người tham gia nghiên cứu đều là người nhà của tại hạ, tại hạ sợ người ngoài đem kĩ thuật này tiết lộ ra bên ngoài!”

      Cửa lớn từ từ mở ra, phát ra thanh trầm thấp” Cạch”, sau đó chiếc xe ngựa bốn bánh mới xuất ở trước mắt hai người

      A Hạnh lần đầu tiên nhìn thấy xe ngựa bốn bánh , thân xe ngựa bốn bánh so với xe bình thường lớn hơn chút. Thân xe sơn son, ở dưới ánh mặt trời là đẹp đến lóa mắt. Như thiết kế của nàng, cửa xe giống như truyền thống ở ngay phía trước, mà cửa xe ở ngay cạnh hông xe, như vậy rất tiện cho những người cao hoặc thấp. Trong xe ngựa thiết kế rất xa hoa, có ghế ngồi êm, thậm chí còn có cái bàn có thể để sách hoặc để đồ ăn.

      A Hạnh mặt lộ ra vẻ mặt vừa lòng, :” Vương đại thúc, so với tưởng tượng của tiểu nữ, thúc làm còn tốt hơn!”

      Vương lão bản lên xe ngựa, sau đó quay lại với A Hạnh: “A Hạnh nương ngồi lên , tại hạ đưa nương thử xe!”

      A Hạnh cũng có ý này, nàng liền leo lên xe, ngồi vào cái ghế dựa mềm mại, là thoải mái. Vương lão bản thúc ngựa cho ngựa kéo xe, dọc theo con đường đá trong viện vòng. A Hạnh ngồi ở bên trong chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái, tuy rằng giống chiếc xe hơi xa hoa nhưng cũng rất vững vàng và cũng rất nhanh, so với chiếc xe ngựa hai bánh trước càng thêm vững vàng, cho dù ở trong xe ngủ, cũng thành vấn đề.

      A Hạnh quay đầu lại hướng ra bên ngoài với Vương lão bản :” Vương đại thúc, xe này rất tốt, nhất định được hoan nghênh!”

      Vương lão bản buộc chặt dây cương để ngựa dừng lại, sau đó từ xe nhảy xuống, mở cửa xe để A Hạnh xuống xe.

      Vẻ mặt ông tươi cười, :” A Hạnh, sợ nương chê cười, tại hạ mấy ngày nay ngay cả nằm mơ cũng đều mơ thấy xe ngựa bốn bánh này bán chạy! Xe ngựa vừa to vừa vững vàng, nhiều ưu việt như vậy, sợ có người mua, đến lúc đó, tại hạ nghĩ các nhà phú quý cả nước đều nhờ chúng ta làm chiếc xe ngựa bốn bánh này!” đến chuyện này, trong đôi mắt ông bừng bừng nhiệt huyết

      “Vương đại thúc, thúc định bán bao nhiêu?”

      Vương lão bản nhìn nàng, sau đó vươn ngón tay,” Ít nhất trăm lượng bạc! Nếu làm tinh xảo hơn chút, có thể bán được 150 lượng bạc! Lợi nhuận rất lớn!”

      trăm lượng bạc cho dù là đối với những nhà phú quý bình thường mà cũng phải số lượng , chính là ở Tấn thành cùng với Hồ gia phủ, tiền tiêu hàng tháng của di nương cũng nhiều lắm chỉ mấy lượng bạc! Dù sao A Hạnh ở kiếp trước cũng có xe riêng, có gì ngạc nhiên, cho nên mặt thản nhiên, cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên , Vương lão bản thấy nàng đối với 100 lượng bạc phản ứng lạnh nhạt, càng thêm nhận định lai lịch của A Hạnh lai lịch tuyệt đơn giản như ông nghĩ như vậy.

      “Vương đại thúc, xe ngựa này có thể bán cho tiểu nữ ?”

      Vương lão bản trầm ngâm hồi liền :” Kỳ chiếc xe này cho nương cũng phải được. Chính là nhà của tại hạ, nhân viên nhiều như vậy, tương lai còn tạo ra nhiều xe ngựa bốn bánh, để công bằng, về sau chúng ta mặc kệ đối phương là ai đều lấy 80 lượng bạc để mua xe, nương thấy thế nào?”

      A Hạnh thấy thành như thế, tự nhiên cao hứng,” Liền y như lời Vương đại thúc, bất quá tại trong tay A Hạnh tạm thời có nhiều bạc như vậy. Ngày mai cha tiểu nữ đến mua xe ngựa, thúc tùy tiện tìm lý do chỉ bán xe giá 20 lượng bạc cho ông, còn lại khấu trừ trong tiền lợi nhuận của tiểu nữ! Chính là đừng để cho cha tiểu nữ biết.”

      Vương lão bản liền đáp ứng, tại đối với những cầu cổ quái của nàng, ông liền hoàn toàn đáp ứng, tuy rằng ông cảm thấy kỳ quái nhưng mà cũng có hỏi nguyên nhân, vì chuyện này mà A Hạnh rất kính nể đối với ông, hiểu được tôn trọng người khác, là phi thường khó!

      Tiếp theo A Hạnh muốn Vương lão bản cải tạo bên trong xe ngựa chút, ngay bên trong xe ngựa làm hai thanh vịn tay và mấy ngăn tủ . A Hạnh còn muốn Vương lão bản ở chỗ đuôi xe khắc lên mấy chữ ” Xưởng sản xuất họ Vương” Đó là dấu hiệu, đến lúc chiếc xe này ở trong thành lại, phải là quảng cáo sống sao? Vương lão bản đối với đề nghị của nàng liền vỗ tay trầm trồ khen ngợi, trong lòng đối với nàng càng thêm kính phục.

      Lúc gần , A Hạnh có chút lo lắng hỏi Vương lão bản:” Xe ngựa khi bán , có thể có rất nhiều xưởng xe ngựa muốn tới trộm kĩ thuật? chỉ cần mua chiếc xe ngựa là có thể học cách làm theo ?” Nơi này lại thể xin bằng độc quyền, rất dễ dàng bị người khác làm theo. Đến lúc đó xe ngựa bốn bánh nhiều, có thể bán được nhiều !

      Vương lão bản cười ha ha: “Nào có đơn giản như vậy, tại hạ tự nhiên có biện pháp để bọn họ vô pháp có thể học trộm được kĩ thuật chế tạo xe ngựa bốn bánh!”

      A Hạnh thấy ông ta tin tưởng như vậy, cũng gì nữa.

      Sáng hôm sau, Lý Nhuận Phúc mình đến xưởng xe ngựa mua xe ngựa, chỉ chốc lát trở lại với vẻ mặt hưng phấn. Sau khi đẩy cửa ra liền hướng vào trong nhà hét lớn:” A Hạnh, mau ra đây, phụ thân cho con tin tức rất tốt!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :