1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

A Hạnh - Thập Tam Xuân C149 (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 19: Tam thiếu gia
      Lý Ngân mang theo A Hạnh ra khỏi viện của mình, theo sau còn có hai nha hoàn. Lý Ngân bảo nha hoàn mang rổ trứng gà cho muội muội. Nhìn đến rổ trứng gà, Lý Ngân lặng lẽ hỏi muội muội:” Làm sao mà để lại cho hai cha con ăn? Hồ gia thiếu những thứ này, muội tới gặp phu nhân hành lễ rồi mấy câu cát tường là được rồi.” A Hạnh cười :” Đây là ý tứ của phụ thân, phụ thân tuy rằng trong nhà có được thứ gì tốt, nhưng như thế để biểu đạt chút tâm ý!” Lý Ngân cúi đầu, giọng :” Phụ thân như vậy cũng là vì tỷ……”

      A Hạnh trong lòng thực vui mừng, khó có được khi Lý Ngân chê mấy thứ nghèo nàn này làm xấu mặt nàng, còn có thể lý giải ra được tâm ý của phụ thân, nương tốt tâm tư thuần phác hảo, A Hạnh trong lòng đối của nàng thích lại nhiều thêm phần.

      Hai bên đường đều có những cây , trong mùa đông lá cây đều héo úa, chỉ còn lại thân cây trơ trọi bị tuyết đọng, khi gió thổi qua những tảng tuyết đọng đều rơi xuống. Tuyết trắng trong suốt khi rơi xuống mặt xuống cổ thấm lạnh tận xương rồi nhanh chóng hòa tan biến mất.

      A Hạnh tùy ý hỏi Lý Ngân:” Tỷ khách quý có phải là tam thiếu gia Tấn vương phủ ?”

      Lý Ngân quay sang kinh ngạc nhìn muội muội:” Làm sao muội biết?”

      ” Trong lúc đường tới đây, muội gặp huynh muội Hồ gia cùng tam thiếu gia kia.”

      Nghe thế, mắt Lý Ngân sáng lên, dừng cước bộ, mặt lộ ra thần sắc hứng thú,” A hạnh, muội thấy tam thiếu gia rồi? Thiếu gia trông thế nào?” xong, nàng liếc mắt cái xem nha hoàn phía sau, lại lôi kéo A Hạnh vài bước cách xa nha hoàn ít khoảng cách, sau đó giọng :” Tỷ nghe di nương khác qua về thiếu gia, nghe thiếu gia mắt màu xanh lam, tóc xoăn, phi thường xinh đẹp, có phải hay ?”

      A Hạnh nghe xong lời của nàng, cười cười, xem ra mặc kệ ở lúc nào, thiên tính nữ tử đều là giống nhau. Nàng gật gật đầu,” Quả là như thế.”

      Lý Ngân mắt vụt sáng mở to,” Các nàng , đây là bởi vì mẫu thân thiếu gia là người Hồ, bà ta vốn là mỹ nữ do Nguyệt Lam quốc kính hiến cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng chuyển ban cho Tấn vương làm sườn phi. Nghe mẫu thân thiếu gia là mỹ nữ hiếm thấy, Hoàng Thượng thế nhưng cũng bỏ được ban cho Tấn vương, nghĩ đến là kỳ quái.”

      A Hạnh vội vàng ngăn tỷ tỷ lại:” Tỷ tỷ, chuyện tình hoàng thất cũng phải là chuyện bình dân chúng ta có thể nghị luận, nếu như người có tâm, còn biết gặp phải tình gì.”

      Lý Ngân vội vàng che miệng lại, thần sắc vẻ mặt ảo não,” Về sau tỷ tuyệt gì sau này!”

      A Hạnh thấy nàng như vậy lại có chút đành lòng, Lý Ngân tuổi còn , chính mình tựa hồ đối với nàng cầu rất khắc nghiệt. Nghĩ vậy, A Hạnh ở bên tai nàng giọng :” Chúng ta tỷ muội có thể vụng trộm chút.”

      Tuy rằng Lý Ngân là tỷ tỷ của nàng, nhưng A Hạnh thực tế lớn tuổi hơn Lý Ngân, cho nên ở trong lòng A Hạnh, Lý Ngân chính là muội muội của nàng, huống chi là tiểu nương thiện lương thuần phác như thế, làm cho A Hạnh tự chủ được dâng lên tâm lý trân trọng cùng đau xót.

      Lý Ngân ánh mắt lộ ra ý cười, sau đó nhàng gật đầu.

      Đoàn người vào viện của phu nhân. Lý Ngân hướng nha hoàn trong viện hỏi chút phu nhân tại có rảnh hay . tiểu nha hoàn trong viện trả lời nàng:” Lão gia cùng phu nhân tại ở cùng thiếu gia và tiểu thư, còn có tam thiếu gia Tấn vương phủ.”

      Lý Ngân nhíu nhíu mày, xoay mặt hướng A Hạnh :” tại khả năng có tiện gặp mặt, lão gia phu nhân tiếp khách.”

      A Hạnh nghe được lão gia háo sắc Hồ gia cùng Hồ thị huynh muội đều ở trong, cũng muốn vào, liền :”Nếu là như thế cũng nên quấy rầy, về sau muội tới thỉnh an phu nhân là được!”

      Lý Ngân gật gật đầu, bảo nha hoàn đem trứng gà giao cho nha hoàn trong viện, cho nha hoàn biết hôm nay người nhà mình tới chúc tết thỉnh an phu nhân, nếu phu nhân tiếp khách quấy rầy. xong, liền mang theo A Hạnh ra khỏi viện của phu nhân.

      đường trở về, Lý Ngân lại nhịn được về tam thiếu gia. Nàng xem xem nha hoàn cách mấy thước xa phía sau, sau đó đè thấp thanh với A Hạnh:” Tỷ còn nghe , tam thiếu gia Tấn vương phủ này chẳng những bộ dạng kỳ quái, tính cách càng kỳ quái!”

      Nghe Lý Ngân dùng” Bộ dạng kỳ quái” để hình dung tam thiếu gia, liền biết người thế giới này chưa quen nhìn con lai, tuy rằng mắt lam tình tóc xoăn nhìn xinh đẹp, nhưng là đáy lòng mọi người vẫn thể chấp nhận. A Hạnh nhớ tới lúc ở ngoài bìa rừng nghe tới hai chữ ” Quái thai”, trong giọng hàm xúc ý tứ hối tiếc, liền biết mỹ thiếu niên con lai này nhất định bởi vì chính mình giống người thường mà gặp qua ít ánh mắt khác thường.

      Lúc này nàng nghe được Lý Ngân lên tính cách của càng quái, khỏi ngạc nhiên :” Tính cách như thế nào kỳ quái?”

      Lý Ngân giọng cùng muội muội :” Tam thiếu gia tuy là thứ xuất, mẫu thân lại là người ngoại tộc, nhưng từ vẫn được Tấn vương cực sủng ái. Nhưng thiếu gia cũng lo lắng cho nghiệp, thích văn, đọc sách chút cũng muốn, gây tức giận cho ít phu tử. Lại say mê cho võ thuật, khi thiếu gia được mười tuổi bởi vì ngưỡng mộ nhất hiệp khách giang hồ, thậm chí còn rời nhà trốn bái vi sư hiệp sĩ, ước chừng ba năm có về nhà. Sau khi trở về nhưng ra tu luyện được thân bản , Tấn vương muốn thiếu gia tham gia vào quân đội, nếu thế chắc hẳn tiền đồ là vô hạn nhưng là thiếu gia cố tình chịu, đánh chết cũng chịu gia nhập quân đội, lĩnh chức quan nhàn tản ngay tại trong thành, ban ngày đều ở nhà ngủ, buổi tối mới ra ngoài, như thế là lười, làm Tấn Vương gia tức chết được, cũng may vị thế tử trong nhà định, trông cậy vào thiếu gia vì làm cái gì cống hiến trong nhà, vì thế cứ theo ý của thiếu!”

      A Hạnh nghe xong cũng tựa như nghe chuyện xưa, cũng có suy nghĩ gì nữa. Chính là trong đầu nghĩ đến vẻ mặt Hồ Nhã Tình nhìn Tam thiếu gia, nghĩ rằng, có lẽ, Hồ gia cố ý đem nữ nhi gả cho thiếu gia, tuy rằng là thứ xuất, nhưng là là hoàng thân quốc thích, Hồ gia là thương gia, nếu phải có quan hệ họ hàng cùng Tấn vương, chỉ sợ còn có cửa bàn được đến đến việc hôn nhân này!

      Rất nhanh trở về đến tiểu viện Lý Ngân, Lý Ngân muốn giữ tiểu muội cùng nhau ăn cơm trưa, nàng là thiếp thất trừ bỏ thời điểm qua năm mới, những ngày khác cũng có thể cùng lão gia và phu nhân ăn cơm cùng bàn, đều là ăn ở trong viện chính mình, do nha hoàn mang từ phòng bếp đến đây. Bởi vì gần đây lấy lòng phu nhân thực hiệu quả, cho nên quản phòng bếp phương diện đưa thức ăn này chút cũng dám chậm trễ. Có khi nha hoàn muộn, nhóm đầu bếp nữ còn có thể đem đồ ăn hâm nóng trước, rất là chu đáo, đây chính là hưởng thụ mà cácdi nương khác có, muộn cũng chỉ có thể ăn cơm nguội hoặc là cấp tiền thưởng cho đầu bếp nữ, làm cho đầu bếp nữ giúp đỡ hâm nóng. Nếu như hôm nay có khách tới, muốn lưu khách lại ăn cơm, chỉ cần cùng phòng bếp tiếng, phòng bếp cũng cấp thêm đồ ăn cho nàng.

      Nhưng vì A Hạnh lo lắng phụ thân người ở nhà tiện, lời dịu dàng từ chối ý tốt của tỷ tỷ. Lý Ngân nhìn đến muội muội trưởng thành như vậy ngay từ khi còn , cũng là phi thường cao hứng. Lúc gần , đưa cho muội muội cái túi gấm , cười là cho muội muội tiền mừng tuổi. Ý tốt của Lý Ngân, A Hạnh muốn cự tuyệt đành tiếp nhận. Lúc trở về mở ra thấy bên trong có năm lượng bạc! A Hạnh biết đây là sinh hoạt phí Lý Ngân đưa cho hai cha con, sợ muội muội nhận nên là tiền mừng tuổi.

      A Hạnh thở dài đem bạc Lý Ngân đưa đặt cùng chỗ với tiền lễ hỏi của nàng, nàng cũng biết đây là Lý Ngân lo lắng bọn họ sống tốt. Chờ chân thương của phụ thân khỏi hẳn, mua xe ngựa, bọn họ có thể kiếm được tiền, Lý Ngân tự nhiên yên tâm.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 20: Thuyết phục phụ thân
      Mùa xuân lặng lẽ tới, tuyết đọng hoàn toàn tan, nhành cây cũng bắt đầu đâm chồi nảy lộc. gốc cây đào trong sân nhà cũng dần dần nở hoa, màu hồng phấn xinh đẹp tựa như hai gò má của nương tuyệt đẹp. Trong lúc xuân về hoa nở, đại phu cũng mỉm cười với cha và con Lý gia rằng vết thương của chân Lý Nhuân Phúc hoàn toàn khỏi hẳn, bây giờ có thể bắt đầu lại được rồi.

      Lý Nhuận Phúc nằm ở giường ba tháng sớm phát sợ, nghe được đại phu như vậy, ngay lập tức bước xuống khỏi giường. Lúc mới bước , chân có chút nhũn ra, A Hạnh vội vàng qua đỡ lấy ông : ” Phụ thân, cẩn thận, từ từ mà bước!”

      Lý Nhuận Phúc cười với A Hạnh:” có vấn đề gì, lâu lắm lại, tại rốt cục khỏi hẳn, trong lòng cha cao hứng!” Ông được A Hạnh nâng đỡ, cẩn thận vài bước cho tới lúc quen liền bảo A Hạnh buông tay ra rồi chậm rãi lại, dần dần trở nên thuần thục hơn.

      Lý Nhuận Phúc sau khi lại gần như hoàn toàn bình thường, cũng thấy có di chứng gì, trong lòng thở dài nhõm hơi, khỏi cảm kích tạ ơn về phía đại phu, tiền thuốc thang cùng chữa bệnh được Lý Ngân trả tiền trước đó rồi, nhưng vì A Hạnh thấy đại phu vẫn thường tận tâm hết sức chăm sóc chân thương của phụ thân nên lại lấy ra chút bạc vụn thưởng cho đại phu, đại phu tiếp nhận bạc thưởng rồi dặn dò chút sau đó liền cười tủm tỉm rời .

      Hàng xóm quanh đấy đều chúc mừng đối với cha và con Lý gia. Trượng nhị thường cùng Lý Nhuận Phúc vận chuyển hàng hóa ở bến tàu :” Bây giờ tuyết ở bến cảng cũng tan hết, cảng bắt đầu chiêu người, vừa vặn vết thương ở chân ông cũng khỏi, hôm nào đó chúng ta cùng đăng ký .”

      A hạnh ở bên :” Trương thúc, chân cha con về sau cũng thể làm gì quá mệt nhọc, cho nên bến tàu chuyển hàng nữa, thúc mình đăng ký

      Trương nhị ngạc nhiên nhìn về phía Lý Nhuận Phúc hỏi:” Lý lão đệ, vậy ông về sau làm gì?”

      Lý Nhuận Phúc vui tươi hớn hở :” Đệ chuẩn bị mua cái xe ngựa để kiếm sống trong thành!”

      Trương nhị thấy ông có tiền mua xe ngựa, nhớ tới nữ nhi của ông gả đến làm thiếp Hồ gia, trong lòng thực hâm mộ, phen những lời khen tặng đại ý về sau phú quý đừng quên huynh đệ và linh tinh số thứ nữa rồi cũng về.

      Hàng xóm nghe được tin cha con Lý thị muốn mua xe ngựa đều sang cho ý kiến, mua ngựa nào tốt, ngựa nào chạy nhanh, mua cỗ xe nào có thể tạo ra ổn định cho xe ngựa, loại nào tạo ra vững chắc, náo nhiệt đến tận lúc hoàng hôn giờ cơm chiều muốn mới tự giải tán.

      A Hạnh ở nhà làm cơm chiều, hai cha con lần đầu tiên ăn cùng nhau ở bàn ăn cơm. Trong lúc ăn cơm, Lý Nhuận Phúc với A Hạnh:” Con , trong khoảng thời gian này vất vả cho con, con yên tâm, về sau phụ thân nhất định làm cho con có cuộc sống tốt hơn chút.”

      A hạnh đem đồ ăn giáp nhập phụ thân trong bát, :” Phụ thân, trách nhiệm của nữ nhi là chăm sóc, huống chi cha là vì con mà bị thương. So với những ngày tháng tốt đẹp, nữ nhi càng hy vọng phụ thân cùng tỷ tỷ có thể bình an.”

      Lý nhuận phúc nghe xong lời của A Hạnh, trong lòng thực vui mừng, ộng vươn cánh tay cụt lên xoa xoa đầu con , cười :” Hài tử ngoan.”

      A Hạnh buông chiếc đũa trong tay, ngẩng đầu đối với phụ thân :” Phụ thân, khi mua xe ngựa, con có thể cùng với cha ?”

      Lý Nhuận Phúc theo ánh đuốc nhìn thấy gương mặt con càng ngày càng trắng hồng, nhớ tới đứa con lớn chính là vì trước kia do theo mình đến bến tàu bốc hàng kiếm tiền mà biết lúc nào bị Hồ lão gia nhìn trúng, cứng rắn muốn nạp A Ngân làm thiếp, tại tuổi A Hạnh cũng còn , dung mạo cũng càng ngày càng tú lệ, nếu lại bị người có tiền nào đó coi trọng rồi cưỡng bức…. Chẳng lẽ Lý Nhuận Phúc này vô dụng như thế, cả hai đứa con đều phải gả làm thiếp người khác sao? được, ông thể phạm sai lầm lần nữa!

      Lập tức, Lý Nhuận Phúc thực kiên quyết :” được, về sau con thế nào đều cần , chuyện tình bên ngoài đều có cha, con mỗi ngày ở nhà giặt quần áo nấu cơm, có thời gian theo thím dâu học nữ công gia chánh, con cũng còn quá , sang năm phụ thân nhất định vì con mà tìm nhà chồng tốt!”

      Tìm nhà chồng? A hạnh cả kinh, vội vàng :” Phụ thân, A Hạnh lấy chồng, A Hạnh muốn ở bên cạnh phụ thân.” Đây là nàng tình , nàng là vì tình thân nồng hậu của người nhà này mới quyết định lưu lại, vào giờ khắc nàng bắt đầu quyết định lưu lại, nàng liền quyết định chung thân lấy chồng, bởi vì lòng của nàng sớm ở tai người trong thế giới khác, mà nàng tại cả đời này cũng thể thương người con trai khác. Ở thế giới này, nam nhân có ba vợ bốn nàng hầu là rất bình thường, lòng nàng quyết tâm rằng nàng thể nào mà chịu được cùng rất nhiều phụ nữ chia sẻ người nam nhân. Nàng tin, tại cái thế giới nam tôn nữ ti này, chẳng lẽ nữ nhân mà có nam nhân là thể sống nổi! Người khác nàng biết, ít nhất nàng tuyệt đối muốn dựa vào nam nhân mà sống!

      Lý Nhuận Phúc cho rằng A Hạnh thẹn thùng khi nghe những lời đó liền :” Con trai lớn lấy vợ, con lớn gả chồng, nữ đại làm gả, A Hạnh sớm hay muộn cũng phải lập gia đình, nghe lời phụ thân, về sau ngoan ngoãn ở trong nhà, nơi nào cũng cần . Cha là cũng vì tốt cho con, cha muốn con giống như tỷ tỷ, tỷ con chính là bởi vì được phụ thân chăm sóc tốt nên thể bị gả làm thiếp nhà người ta. Phụ thân thể để con cũng bước vào con đường giống như của tỷ tỷ con!”

      A Hạnh đứng dậy vòng qua cái bàn tới bên người Lý Nhuận Phúc, sau đó ngồi xuống bên cạnh rồi cầm tay ông mà :” Phụ thân, con còn , cha cũng biết con thích cả ngày ở trong nhà, con cả mùa đông đều ra ngoài rồi, cha nhẫn tâm đem con nhốt trong nhà sao? Phụ thân, cha mang con , con rất ngoan, mang tới phiền toái cho cha.” Muốn nghe theo lời của phụ thân, cả ngày đứng trong nhà nàng bị phụ thân gả ra ngoài. được, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp để phụ thân thay đổi ý nghĩ này. Nàng đương nhiên thể nàng muốn dựa vào chính mình, dựa vào nam nhân, dọa tới phụ thân, bây giờ chỉ có thể làm nũng để cho phụ thân mềm lòng, về sau từ từ nghĩ biện pháp cũng được.

      Lý Nhuận Phúc thấy nữ nhi tội nghiệp nhìn mình, nhớ tới nữ nhi vốn là người thích náo nhiệt, vì chăn sóc mình, mùa đông cũng chưa ra ngoài, vất vả đợi cho xuân về hoa nở, tự nhiên là muốn xem. Nghĩ vậy, lại khỏi có chút mềm lòng.

      A Hạnh thấy phụ thân gì, lại tiếp tục lắc tay ông làm nũngnói:” Phụ thân, ngươi đáp ứng nữ nhi !” Hai ánh mắt giống như con mèo nhìn ông.

      Lý Nhuận Phúc thở dài, rốt cục gật đầu đáp ứng:” Được rồi, ngày mai liền mang con theo lần, về sau con phải ngoan ngoãn ở trong nhà!”

      A hạnh mỉm cười, hai mắt sáng trong suốt,” Con biết phụ thân lo lắng cái gì, cha yên tâm, nữ nhi tự nhiên có biện pháp, làm cho cha bận tâm” Chỉ cần ngày mai có thể ra ngoài, về sau nàng cũng có thể làm cho phụ thân đáp ứng nàng cho ra ngoài.

      Nếu hạ quyết tâm đời này lập gia đình, dựa vào nam nhân, tự nhiên cần phải tìm biện pháp tăng cường thực lực của chính mình, tăng cường kinh tế của bản thân. Tấn thành là thành giàu có dồi dào, nếu cẩn thận quan sát, nàng nhất định tìm được cơ hội kiếm tiền!

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 21: Chợ
      Sáng sớm Lý Nhuận Phúc dậy thu xếp thỏa đáng rồi ra khỏi cửa phòng.

      Hôm nay thời tiết đẹp ánh nắng tươi sáng, chợ nhất định rất náo nhiệt, hôm nay muốn mua mã cùng làm theo cầu xe ngựa, chờ thêm vài ngày làm xe ngựa là vô cùng tốt, có thể kiếm sống ở ngay trong thành. Nữ nhi muốn ông ở trong thành chở khách nhưng mà khả năng có được khách là bao nhiểu? Chở người khách từ đông thành sang tây thành là 20 tiền, người bình thường làm sao có thể ngồi được mà người phú quý đều có xe ngựa riêng làm sao mà có thể thuê xe người khác được? Trừ phi xa nhà ra khỏi thành, nhưng như vậy ít nhất vài ngày thậm chí cả tháng cũng thể trở về, để mộtmình A Hạnh ở lại trong nhà ông làm sao có thể yên tâm được? Nếu thế chở hàng thuê, có nhiều xưởng như vậy chả lẽ còn sợ tìm được cơ hội?

      Tuy rằng đại phu chân của ông thể làm lụng vất vả, nhưng ông cũng phải kẻ phú quý thân thể được chiều chuộng, đâu thể cầu được nhiều như vậy? tại chân thương khỏi rồi, nếu thế cũng còn gì phải e ngại. Nếu dùng xe ngựa chở hàng hóa có thể ở bến tầu kéo hàng được nhiều hơn rất nhiều, như thế chả bao lâu là có thể kiếm được số tiền bỏ ra mua xe ngựa, tiếp theo cần phải sửa nhà, sau đó cần chuẩn bị liền tồn tiền cho sính lễ của A Hạnh.

      Nghĩ đến đây, Lý Nhuận Phúc lộ ra tươi cười, cảm thấy cuộc sống tương lai là tươi sáng, nhưng chỉ nghĩ tới những điều này đều từ việc đại nữ nhi phải gả làm thiếp cho người ta đổi lại, tràn ngập ngập vui mừng lại chuyển thành nỗi áy náy, khỏi thở dài dài.

      nghĩ tới đây, Lý Nhuận Phúc liền nghe tiếng bước chân rất , ông biết đó là A Hạnh liền ngẩng đầu nhìn sang phía nàng tới, vừa thấy cả người đều giật mình, A Hạnh hôm nay mặc bộ quần áo màu xám, gương mặt trắng mịn như tuyết tựa hồ như chỉ trong đêm mà đen ít, giống như cả ngày đều phơi nắng trong mùa hè vậy! Ông đứng lên, ngón tay chỉ vào A Hạnh, cả kinh :” A Hạnh, mặt của con…… Mặt của con làm sao thế?”

      A Hạnh thấy bộ dáng phụ thân vừa sợ lại vừa e ngại, vội vàng tới bên người ông, cười :” Phụ thân, nên gấp gáp, mặt con là tro bụi thôi, vì vậy phụ thân phải lo lắng!”

      A Hạnh biết chính mình tuy rằng tuổi còn , nhưng khuôn mặt cũng bắt đầu trở nên vô cùng xinh đẹp, tiếp qua vài năm chỉ sợ tư sắc hề thua kém Lý Ngân. Có được dung nhan xinh đẹp vốn là chuyện tốt, nhưng vấn đề là gia cảnh A Hạnh quá mức bần hàn, vô quyền vô thế, trong thế giới này ở đây, bối cảnh giống nàng còn có được loại sắc đẹp này chính là loại gánh nặng, giống như Lý Ngân, biết là khi nào bị Hồ lão gia coi trọng, cứng rắn nạp làm thiếp, nhà như bọn họ làm sao mà có đường sống để phản kháng? Cuối cùng chính là 50 lượng bạc đem tới chiếc kiệu đưa Lý Ngân tới Hồ gia!

      Phụ thân muốn để cho nàng ra ngoài cũng là vì tốt cho nàng, nhưng là phụ thân biết lòng của nàng, sở dĩ ông cho rằng như thế là tốt thế nhưng đối với nàng mà chính là tốt. Vì để cho phụ thân yên tâm, ngày sau có thể có thêm it tự do, nàng cần phải đem khuôn mặt chính mình trước hết che dấu , chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt được nhiều phiền toái.

      Từ xưa đến nay, con đều mong muốn có làn da trắng, cũng chả có ai muốn có làn da đen thui như chocolate như nàng !

      Lý Nhuận Phúc nhìn gương mặt A Hạnh đen đen, nhíu mày :”Làm sao lại đem chính mình biến thành cái dạng này, bị người nhìn thấy còn biết con là làm sao vậy đâu!”

      A Hạnh cười :” có vấn đề gì, phụ thân, trở về liền tẩy sạch . Bây giờ cũng sớm, chúng ta nhanh !”

      Lý Nhuận Phúc nghĩ cứ như vậy là rất nhiều phiền toái, liền :” Dù sao sau khi trở về liền đem mặt rửa , bằng để cho người khác nhìn đến còn tưởng rằng con bị bệnh gì!”

      A Hạnh đáp khẽ:” Con biết phụ thân!”

      Hai người ra ngoài ngõ , hướng đông rồi khắc sau tới chợ lớn nhất trong thành.

      Chợ vô cùng rộn ràng, phi thường náo nhiệt. Nơi này có các loại cửa hàng, bán văn phòng tứ bảo, bán trang sức châu báu, bán tơ lụa vải dệt…… Còn có các loại bán hàng rong , bán đồ ăn cùng đủ loại đồ chơi khác, ở chính giữa chợ là góc bán các loại gia súc.

      ” Phụ thân, nơi này quả là vô cùng náo nhiệt!” A Hạnh nhìn xem trái phải, bình thường khi mua đồ ăn ở cái chợ trời ngay gần đó cũng thể nào lớn bằng nơi này, dòng người đông đúc vô cùng là lần đầu tiên A Hạnh nhìn thấy.

      Hơn nữa nàng cũng phát , người chung quanh cũng có chú ý quá nhiều tới nàng, giống lần trước khi bộ tới Hồ trạch, người đường đường đều nhìn nàng chằm chằm, có thể thấy được ” Dịch dung” của nàng đúng là phi thường thành công.

      Lý Nhuận Phúc thấy nữ nhi vui vẻ như vậy, liền cười :” Hôm nay thời tiết tốt, lại là vừa đầu xuân, mọi người đều ra mua đồ dùng. Cho nên mới náo nhiệt như vậy. A Hạnh con có muốn dạo hay ? Mua thứ gì mà con thích, nơi này có bán rất nhiều son phấn bột nước với cả bán trâm cài nữa đấy!”

      A Hạnh quen với thẩm mỹ nơi này, nàng chút cũng thích ở đầu cài trâm bình thường chỉ hay dùng cành cây cắm vào tóc để giữ tóc thôi, vừa đơn giản lại đỡ phức tạp.

      cần phụ thân, chúng ta trước xem ngựa ! Chờ xem xong ngựa còn phải đặt làm xe ngựa. Về sau có thời gian trở ra dạo!” xong, A Hạnh chỉ vào phía trước :” Phụ thân, bên kia có rất nhiều ngựa, chúng ta nhìn xem !”

      Lý Nhuận Phúc ngẩng đầu thấy phía trước là khu quây rất lớn, bên cạnh là khu chuồng ngựa, chỗ ở chính giữa đó chính là khoảng rộng trong đó có thớt ngựa chạy khoan thai.

      Cả hai cha con đến gần hàng rào, ngựa chạy ở bên trong liền làm dấy lên lớp tro bụi khiến cho A Hạnh hắt xì vài cái. Lý Nhuận Phúc bị cụt tay nên đành dùng ống tay áo còn lại phẩy lớp tro bụi trước mặt A Hạnh rồi che mặt nàng mà quen cả che mặt cho mình.

      Lúc này người có bộ dáng giống như mã thương đến trước mặt bọn họ. Mã thương mặc áo ngắn màu xanh thắt lưng có đeo cái đai lưng màu đen, nhìn qua rất là giỏi giang. Ông ta đánh giá cao thấp hai cha con A Hạnh phen rồi hỏi:” Hai vị muốn mua ngựa?”

      Lý Nhuận Phúc gật đầu :” Ta muốn mua con ngựa kéo xe.”

      mặt mã thương lên nét cười, đem cửa rào mở ra ” Nơi này tro bụi nhiều, hai vị mời vào trong xem !” Sau đó liền đưa bọn họ đưa chuồng giữ, :” Hai vị tùy tiện nhìn xem, ngựa của ta đều là ngựa tốt thượng đẳng, so với giống ngựa hoang sức chịu đựng tốt, chạy cũng nhanh!”

      Lý Nhuận Phúc trái nhìn phải nhìn, mã thương áo ngắn bên cạnh dùng ba tấc lưỡi thổi phồng ngựa chính mình, đem ngựa của so sánh với hãn huyết bảo mã còn có phần lợi hại hơn, là làm cho người ta buồn cười.

      A Hạnh biết chọn ngựa, chỉ có thể ở bên cạnh nhìn, Lý Nhuận Phúc tuy rằng làm từng là binh lính nhưng chỉ là bộ binh, phải kỵ binh, ít tiếp xúc với ngựa, cho nên đối với ngựa hiểu biết cũng nhiều, chỉ là nghe hàng xóm khi chọn ngựa cần chọn con ngựa có màu sắc đẹp, tứ chi cường tráng. Dựa theo tiêu chuẩn này , ông lựa chọn con ngựa cao to màu rám nắng.

      Mã thương cười :” Đại ca là nhãn lực tốt, nhìn trúng ngay con ngựa tốt nhất của chúng ta! Mà ngựa của chúng ta đều là loại ngựa tốt nhất.” xong liền ra số tiền, so với dự đoán của cha con A Hạnh cao hơn mấy thành.

      Hai cha con A Hạnh hai mặt nhìn nhau, biết giá này hợp lý hay . A Hạnh căn bản biết con ngựa rốt cuộc là bao nhiêu tiền. Lý Nhuận Phúc cũng có kinh nghiệm, trước đây cũng chưa từng bao giờ mua ngựa cho nên cũng biết con ngựa tốt rốt cuộc là bao nhiêu tiền.

      Mã thương nhìn hai người bộ dáng ngây ngốc, vui vẻ, nghĩ rằng, hôm nay tốt gặp được hai kẻ ngốc!

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 22: Mua ngựa
      Lý Nhuận Phúc nhìn nhìn ngựa trước mắt,bộ lông ngựandưới ánh mặt trời phản xạ ánh sáng, thân thể khỏe mạnh tứ chi thon dài, hẳn là ngựa tốt! Trong lòng ông thực thích, lại nghe mã thương là ngựa tốt nhất, cho nên cũng dám đem giá ép tới quá thấp, nhất thời do dự nên gì mới thích hợp.

      Trong lúc phụ thân còn chưa biết gì, A Hạnh nhìn về phía khác. vài con tuấn mã còn chạy phía trước. Sau vài vòng, có mã thương khác tới đem ngựa giữ chặt, ngựa chạy đột nhiên bị giữ lại hạn chế tự do, khỏi nâng chân trước lên ngẩng đầu hí vang. Sau đó, có hai người tiến lại thương nghị cùng mã thương, xem ra cũng là người mua ngựa.

      ” A Hạnh, A Hạnh.”

      Phụ thân ở bên cạnh giọng gọi nàng, A Hạnh quay đầu, ánh mắt đảo qua phía mã thương, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy trong mắt chợt lóe thần sắc giả dối rồi biến mất, khỏi nổi lên lòng nghi ngờ, chẳng lẽ mã thương này lừa gạt bọn họ sao?

      ” A hạnh, con xem con ngựa này thế nào?” Lý Nhuận Phúc giọng hỏi nữ nhi.

      A Hạnh nhìn mã thương trước mắt, lúc này lại hồi phục bộ dáng trung hậu thành , nhưng vừa rồi A Hạnh nhìn thấy rang vì vậy đối với lời của nảy sinh nghi ngờ.

      Chẳng lẽ là ngựa tốt nhất nhất định là ngựa tốt nhất sao? A Hạnh nhìn ánh sáng bộ lông ngựa, bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước xem qua quyển tiểu thuyết mà nhân vật nữ chính khi mua ngựa phát bộ lông ngựa sở dĩ phát ra ánh sáng là vì bị bôi sáp lên, chẳng lẽ con ngựa này cũng bị bôi sáp lên?

      A Hạnh vươn tay ra muốn sờ bộ lông ngựa. Mã thương bên cạnh nhìn thấy, vội vàng ngăn lại:” nương cẩn thận, ngựa tính tình hoang dã, cẩn thận nó đá người!”

      Thấy mã thương vội vã ngăn lại, A Hạnh càng thêm khẳng định bọn họ động tay động chân ở người ngựa. Chính là người nàng cao, sờ tới bộ lông ngựa, vì thế liền với phụ thân:” Phụ thân, cha sờ bộ lông ngựa chút.” Trong lúc chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sắc mặt mã thương, quả nhiên, mã thương nghe xong lời của nàng, sắc mặt đều thay đổi.

      Lý Nhuận Phúc biết ý tứ của A Hạnh, nhưng biết nữ nhi như vậy nhất định có của nàng đạo lý, liền theo lời vươn tay sờ hướng mã da lông. Mã thương muốn ngăn lại, nhưng A Hạnh ở bên lạnh lùng theo dõi , biết như thế nào mà dưới ánh mắt lạnh lùng của nàng dám có động tác gì khác.

      A Hạnh cầm lấy tay phụ thân, sau đó đem ra dưới ánh mặt trời, quả nhiên, tay phát ra ánh sáng hề bình thường.

      A Hạnh mày liễu nhất thời dựng thẳng, lập tức lớn tiếng :” tốt cho gian thương ngươi, cũng dám dùng con ngựa tồi lừa gạt chúng ta!” Thanh lớn lập tức khiến cho người mua khác chú ý, hai người mua con ngựa lúc trước vừa chạy cũng nhìn sang hướng của bọn họ.

      Lý Nhuận Phúc vẫn hiểu ra sao hỏi” A hạnh, có chuyện gì thế?”

      A Hạnh chỉ vào tay ông, sau đó nhìn mã thương hùng hổ :” Phụ thân, bọn họ động tay động chân bộ lông thượng ngựa mới có thể có ánh sáng như vậy! Bọn họ buôn bán thành , lừa gạt chúng ta!”

      Lý Nhuận Phúc cũng nổi giận, ông trước làm binh còn có chút tâm huyết, ông trừng mắt nhìn mã thương:” Ngươi thế nhưng dùng ngựa tồi gạt chúng ta!”

      Mã thương trong lòng nhất thời trùng xuống, nhiều năm như vậy đều làm như vậy có thể đem ngựa bán giá cao ít, cũng có ai nhìn ra tới, nghĩ tới hôm nay lại bị tiểu nương nhìn thấy! tự nhiên thừa nhận như vậy, nếu danh dự hoàn toàn bị hủy! Mã thương sạo:” Tiểu nương, ngươi cần ở trong này lung tung, hủy danh dự của ta, mua ngựa nổi trở về nhà , cần ở trong này ảnh hưởng ta việc buôn bán! Nếu chớ có trách ta khách khí!” thấy bọn họ quần áo bình thường, biết phải là người gì khó lường, cho nên có để bọn họ để vào mắt.

      A Hạnh cười lạnh :” là ta lung tung sao? Tốt lắm, chúng ta liền đem gọi mọi người ở nơi này đến để cho mọi người chứng kiến, ta lát nữa kiểm tra qua, nếu ngươi có gian lận gì ở bộ lông ngựa, ta xin lỗi ngươi ở trước mặt mọi người!” xong, liền xoay người sang chỗ khác, làm bộ muốn lớn tiếng gọi người tới.

      Mã thương thấy thế liền nóng nảy, biết hôm nay đụng phải người cứng rắn, vẫn thường mua bán ngựa ở Tấn thành này, nếu như gọi người đến ắt hẳn toàn bộ danh dự bị hủy hết. Nếu để cho nàng làm lớn chuyện lên, về sau cũng đừng hy vọng làm ăn ở Tấn thành này nữa. Vì vậy vội vàng ngăn A Hạnh lại nhìn nhìn bốn phía, chỉ sợ nếu như người khác biết chuyện nên trước tiên cần phải đem chuyện này áp chế .

      đè thấp thanh , giọng :” Ai u nãi nãi của ta ơi, ta làm ăn cũng dễ dàng, ngươi trăm ngàn thể phá chiêu bài của ta. nương xem như vậy được , con ngựa này thực con ngựa tốt, chỉ trừ bộ lông bị ta bôi sáp lên, những chỗ khác đều là hàng giá , ta bớt ít tiền, nương đừng ra ngoài! Được ?” xong liên tục cúi người vái dài.

      A Hạnh cũng là phải muốn phá hư công việc làm ăn của , mọi người kiếm ăn cũng dễ dàng, nàng đến mức phá hư bát cơm của . Mục đích của nàng cũng chỉ là để cho mã thương hạ giá xuống thấp chút. Nhưng con ngựa này rốt cuộc là như thế nào, nàng cũng biết, nàng cũng dám lại tin tưởng lời của mã thương.

      Cha và con nhìn thoáng qua nhau, nhất thời biết phải làm gì. Lúc này, hai người mua ngựa vẫn luôn đứng bàng quan bên cạnh. Tới gần, A Hạnh mới nhìn khuôn mặt bọn họ.

      Người lớn tuổi hơn khoảng 30 hơn tuổi, gương mặt vô cùng trắng, diện mạo cũng thực thanh tú, mặc chiếc áo dài màu lam. bên cạnh là thiếu niên tuổi cũng lớn hơn là bao so với A Hạnh, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, lông mi dài cong vút, mắt phượng mũi cao, hình dạng đôi môi phi thường xinh đẹp, khẽ mỉm cười, giống như có thể câu hồn! Lúc này thiếu niên nhìn nàng, trong mắt ánh lên nét cười, hiển nhiên là nghe thấy được vừa rồi nàng cùng mã thương tranh chấp!

      A Hạnh nhìn cái, liền thản nhiên xoay mặt quay . Thiếu niên ngẩn ra, hình như nghĩ tới đối phương lại bỏ qua như thế.

      Vị nam tử lớn tuổi hơn hướng hai cha con A Hạnh chắp tay cúi chào, sau đó liền mở miệng :” Vừa mới hai vị tranh chấp tại hạ đều nghe được.”

      Sắc mặt mã thương cứng đờ, sau đó cúi đầu thở dài dài, lại có con ngựa nữa phải bán giá thấp! khẽ cắn môi, liền ngẩng đầu với nam tử:” Công tử cần ra, ta tự tính cho ngươi cái giá tốt.”

      Nam tử mỉm cười, liền đứng ở bên hề gì nữa. Thiếu niên đứng ở bên người của , dùng ánh mắt tò mò đánh giá A Hạnh.

      A Hạnh với mã thương:” Ngươi ngay từ đầu lừa gạt chúng ta, ta làm sao mà biết ngươi con ngựa này là ngựa tốt, chẳng may mua về kéo được xe, người cho dù có tính cho ta giá rẻ chút chúng ta vẫn bị chịu thiệt!”

      Mã thương lau mồ hôi lạnh đầu, tại chỉ nghĩ muốn hai cha con nhà này nhanh nhanh tránh ra khỏi chỗ làm ăn, cứ ở trong này biết làm ảnh hưởng như thế nào đến chuyện làm ăn nữa!

      nãi nãi, ta có thể thề với trời, này con ngựa tuy rằng phải hãn huyết bảo mã, nhưng kéo xe là có vấn đề, ngươi xem tứ chi của nó, rắn chắc vô cùng! Ta dám lừa nương!” hận thể chỉ lên trời thề.

      A Hạnh vẫn cau mày nhìn ngựa trước mắt, thể tin được lời mã thương , bọn họ tiền cũng chỉ đủ mua chiếc xe ngựa, nếu chẳng may con ngựa này được, bọn họ cũng có tiền mua con khác.

      Đúng lúc này, nam tử đột nhiên đứng ở bên tiến lên mở miệng :” Tiểu nương, xin thứ cho tại hạ câu, con ngựa này tứ chi mạnh mẽ, hẳn là xem như con ngựa tốt. Chỉ cần xem xét chút răng nanh nó, xem chút mã linh xem xem nó mấy tuổi rồi là được!”

      Lý Nhuận Phúc thấy là người biết xem ngựa, lập tức mừng rỡ tiến lên :” Còn thỉnh công tử giúp chúng ta nhìn xem, cha và con chúng ta đều là người thường.”

      Nam tử cười đáp ứng, ý bảo mã thương ôm lấy đầu ngựa, kiểm tra rồi chút răng nanh ngựa, sau đó cười :” Con ngựa ngựa này chưa tới ba tuổi, xem như là con ngựa tốt. Kéo xe chắc là có vấn đề gì.”

      Mã thương ở bên bổ sung :” Đừng là kéo xe, ra chiến trường đều có thể!”

      Hai cha con A Hạnh thế này mới tin con ngựa này là ngựa tốt.

      Có lẽ thấy hai cha con A Hạnh đều biết xem ngựa, nam tử kia liền chủ động mặc cả với mã thương, cư nhiên giảm nửa gia mã thương đưa ra, khiến cho mã thương mặt trắng bệch. A Hạnh mắt đăm đăm nhìn, nàng cũng biết trả giá còn có thể như vậy! Nam tử bộ ngươi đáp ứng ta lớn tiếng ra chuyện lúc nãy, mã thương có cách nào, đành phải tự nhận lần này hay ho, lần mua bán này có lãi.

      Song phương đều mang theo ngựa vui mừng ra khỏi khu chuồng ngựa. Cách xa chuồng ngựa, vị nam tử kia hướng về phía cha con A Hạnh chắp tay :” Tại hạ là ông chủ gánh hát Lăng Tử Phong.” xong lại chỉ chỉ bên cạnh thiếu niên,” Đây là tiểu đồ Dung T ranh.”

      Nghe được cái tên Dung Tranh này, A Hạnh trong lòng hơi hơi khẩn trương, khỏi nhìn về phía thiếu niên đó, thiếu niên thấy nàng nhìn qua, liền mỉm cười vớ nàng. A Hạnh nhìn lúc, trong mắt buồn bã, cúi đầu, còn có nhìn về phía nữa.

      Tên tương tự thế nào? ai là Kiều Tranh, trong thế giới này có Kiều Tranh, nàng vĩnh vĩnh viễn cách xa thấy được ……

      Dung Tranh nhìn thấy cặp mắt sáng ngời của nàng đột nhiên trở nên ảm đạm, thầm nghĩ rằng các vị tiểu thư phu nhân nhìn thấyđến cười vui vẻ, vì sao chính mình đối nàng cười, nàng lại vẻ mặt thương tâm biểu tình?

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 23: Xe ngựa công cộng
      Lăng Tử Phong tiếp tục :” Hôm nay ít nhiều hai vị thay tại hạ tiết kiệm được ít bạc, tại hạ thể báo đáp, nếu hôm nào đó nhị vị đến của rạp hát của ta, ta mời hai vị xem diễn coi như là lòng biết ơn của ta.”

      Lý Nhuận Phúc vội vàng tay hoàn lễ, :” Công tử làm sao thế, hẳn là chúng ta phải cảm tạ công tử mới đúng, hai cha con chúng ta cũng đều biết về ngựa, nếu phải nhờ công tử, chúng ta hôm nay còn biết nên làm thế nào cho phải.”

      Lăng Tử Phong khiêm nhường phen, sau đó lại hỏi:” Đại ca như thế nào phát giác mã thương gian lận ở bộ lông ngựa?”

      Lý Nhuận Phúc ha ha cười, trong tiếng cười có tia kiêu ngạo:” phải ta phát , tất cả đều là công lao của tiểu nữ!”

      Lăng Tử Phong trước kia vẫn tưởng Lý Nhuận Phúc vạch trần quỷ kế của mã thương, lại nghĩ rằng là do tiểu nương trước mắt có chút thu hút nào gây nên. nhìn A Hạnh, trong mắt lên thần sắc tin nổi, lát sau mới tán thưởng :” nương là băng tuyết thông minh!”

      A Hạnh ngẩng đầu nhìn cái, thản nhiên cười,” Đa tạ công tử khích lệ, tiểu nữ cũng chỉ là ngẫu nhiên nghe người khác qua. Cũng thể xem như công lao của ta.” Nàng còn biết xấu hổ mà nhận phần công này.

      Lăng Tử Phong bây giờ mới chú ý nhìn khuôn mặt A Hạnh, nàng tuy rằng làn da đen chút, nhưng đôi mắt cũng là phá lệ trong suốt sáng ngời, ánh mắt đạm mạc trong lại lộ ra loại cảm giác hiểu thế , hoàn toàn giống như ánh mắt nữ hài tử tầm tuổi này nên có. Lăng Tử Phong từng gặp qua vô số dạng người, tiểu nương này tuy ăn mặc bình thường nhưng cả người lại lộ ra loại khí chất cao quý như hoa lan là chưa bao giờ nhìn thấy. Trực giác cho biết tiểu nương này tương lai người đơn giản!

      Lý Nhuận Phúc thấy Lăng Tử Phong luôn nhìn chằm chằm A Hạnh, trong lòng ra cảnh giác, vội vàng tiến lên đem A Hạnh giấu ở sau người, đối với :” Cha và con chúng ta còn có việc, trước hết xin được phép trước, thất bồi!”

      Lăng Tử Phong cũng ý thức được nhìn chằm chằm vị nữ tử như vậy thích hợp nên thu hồi ánh mắt, lui ra phía sau hai bước, :” Chúng ta cũng phải tập diễn lại vở diễn, đại ca thong thả, về sau có thời gian phải đến rạp hát, đến lúc đó tiểu đệ nhất định nhiệt tình chiêu đãi!”

      Lý Nhuận Phúc nào có thời gian nhàn hạ thoải mái mà nghe diễn? Nhưng ý tốt của đối phương, nên cự tuyệt, đành phải tùy ý vài câu có lệ, sau đó hai bên chia tay nhau

      hìn thấy thân ảnh hai thầy trò Lăng Tử Phong biến mất ở góc đường, Lý Nhuận Phúc mới nắm dây cương ngựa mang theo nữ nhi hướng khác tới nơi làm xe ngựa.

      đường, Lý Nhuận Phúc cao hứng với A Hạnh:” Hôm nay vận khí sai, mua ngựa tiết kiệm ít bạc! Đúng rồi……” Ông nhìn về phía nữ nhi:” Con vừa rồi với ông chủ gánh há, on biết mã thương gian lận là nghe người khác , con là nghe ai ? Xung quanh nhà chúng ta có ai nuôi ngựa trong nhà cả!”

      A Hạnh giật mình, vấn đề này muốn phức tạp, nàng thuận miệng :” Trước đây có hai người cưỡi ngựa ngang qua trước ngõ, khi ngồi xuống tạm nghĩ có chuyện phiếm con ở bên cạnh nghe được.” thể là hàng xóm xung quanh , vạn nhất phụ thân ngày nào đó chuyện phiếm với họ hỏi lại chuyện này phải lòi đuôi sao? Chỉ có thể là người bên ngoài , hy vọng lấy cớ này có thể có vấn đề gì.

      Lý Nhuận Phúc cũng có hoài nghi lời của A Hạnh, ông nhíu nhíu mày :” Về sau cần chạy loạn ra ngoài, chẳng may đấy là hai người xấu, con chẳng phải gặp nguy hiểm sao!”

      ” Phụ thân cần lo lắng, A Hạnh về sau cẩn thận.” A Hạnh thấy phụ thân tựa hồ là quyết tâm muốn đem chính mình nhốt trong nhà, khỏi cũng có chút sầu lo, nghĩ rằng, mặc kệ thế nào, nàng cũng thể như vậy đứng ở trong nhà chờ bà mối tới cửa cầu hôn, trước hết cần nghĩ biện pháp để cho phụ thân đồng ý cho nàng ra ngoài mới được.

      Hai người đến gian hàng làm theo xe ngựa cầu. Bên trong gian hàng có các loại mô hình xe ngựa, cũng có mấy người khách xem hàng chọ lựa. Chủ quán thấy bọn họ dắt ngựa liền tươi cười chào đón,” Hai vị khách quan muốn đặt làm xe ngựa?”

      Lý Nhuận Phúc gật đầu phải. Chủ quán lại hỏi:” Là xe chở hàng hay là chở người?”

      Về vấn đề này, Lý Nhuận Phúc sớm nghĩ qua, cần nghĩ ngợi tùy ý trả lời:” Là xe kéo hàng !”

      A Hạnh kinh ngạc nhìn phụ thân, :” Phụ thân, như thế nào là chở hàng vậy? Chân phụ thân còn chưa khỏi hẳn! Đặt làm chiếc xe ngựa chở khách ở trong thành mới tốt!” Mặc dù có xe ngựa, nhưng hàng hóa vận chuyển vẫn phải làm, chân phụ thân làm sao chịu được?

      Lý Nhuận Phúc cũng biết nữ nhi là quan tâm mình, liền đem nàng kéo sang bên, sau đó đem suy nghĩ của mình cho nàng nghe:” Chở khách thể kiếm tiền nhanh bằng vận chuyển hàng hóa, hơn nữa về sau chăm sóc ngựa cũng tốn ít tiền, nếu như làm xe ngựa chở khách, chỉ sợ rất khó duy trì!”

      Lúc trước A Hạnh có nghĩ sâu xa như vậy, nay nghe phụ thân vừa như vậy, mới biết được rằng nhiều chuyện trong cuộc sống cũng phải là đơn giản như mình nghĩ, nhưng mà mặc kệ thế nào, quyết thể bởi vì muốn nhiều kiếm tiền chút lo lắng tới thân thể phụ thân! Nàng trầm tư hồi, liền :” Nếu có thể khiến cho tiền xe thấp xuống chút được ? Đồng thời kéo nhiều người cùng lúc, đúng là những người đều cùng phương hướng, như vậy là có thể đem tiền xe chia bớt cho những người này rồi!” Tựa như nàng kiếp trước xe taxi vậy! Nàng tuy rằng chưa từng xe công cộng nhưng nàng cũng hiểu biết ít về xe công cộng.

      A Hạnh càng nghĩ càng hưng phấn, đôi mắt trong suốt sáng lên ” Phụ thân, chúng ta có thể theo đường cố định, đấy là con đường trong thành mà mọi người hay nhiều nhất, có thể đến vài địa điểm phồn hoa trong thành, mà đường cũng có thể đón thêm khách. Nếu được như vậy vô cùng thuận tiện, hẳn là có nhiều người .” Tấn thành cũng phải , lần trước nàng Hồ gia mất khoảng hơn nửa nhiều giờ, nếu có chiếc xe qua nơi đó, số tiền lại nhiều lắm, nàng nhất định ngồi mà nàng cũng tin tưởng những người khác trong thành cũng có tâm lý đó.

      Lý Nhuận Phúc nghe xong lời của nữ nhi, trong mắt sáng ngời, cảm thấy phương pháp của nữ nhi này có thể làm! Nếu chở khách có thể kiếm được tiền, ông tự nhiên cũng muốn đùa giỡn với thân thể của mình, nếu như xảy ra chuyện, chịu khổ còn phải nữ nhi sao? Ông muốn khen ngợi nữ nhi thông minh, lại ngờ chủ quán biết khi nào sang đứng bên cạnh họ hắt cho gáo nước lạnh.

      nương xác thực thông minh, điều vừa quả sai, đáng tiếc nương đối với xe ngựa là người ngoài nghề, tại hạ thấy hai cha con các vị đều là người thành , nhịn được mới nhắc nhở các vị chút!” đến này, chủ quán cố ý tạm dừng chút.

      Hai cha con hăng say nghĩ tới lại bị người khác nghe được, A Hạnh có chút hối hận chính mình đủ cẩn thận, đây chính là làm ăn, nếu để cho người khác nhanh chân trước, chính mình phải chịu thiệt thòi lớn! Nhưng nghe chủ quán như thế, nghĩ rằng ông ta có hiểu biết về xe ngựa, liền khỏi khiêm tốn hỏi:” Vị đại thúc này có cao kiến gì?” xong mời chủ quán đến góc sáng sủa hẻo lánh, để tránh cho những người khác nghe được.

      Lý Nhuận Phúc cũng mở to hai mắt nhìn chủ quán, vừa mới bắt đầu nảy sinh hy vọng bị câu của ông ta đánh vỡ, trong lòng phải ảo não.

      Chủ quán thấy cha và con đều khiêm tốn thỉnh giáo, liền :” Xe ngựa chỉ có thể làm lớn như vậy, lớn hơn vững vàng, tại xe ngựa nhiều nhất cũng chỉ là ngồi bốn người, gian còn rất chật hẹp, mùa đông sao nhưng mùa hè nhiều người như vậy chen chúc trong chỗ khỏi ngột ngạt vô cùng. Hơn nữa nhiều người ngồi, tính ổn định của xe cũng kém, thậm chí còn có thể lật xe, đến lúc đó nếu có người bị thương các vị còn phải đền tiền, tại hạ xem ra các vị vẫn nên là làm xe chở hàng !”

      Lý Nhuận Phúc nghe thế, khỏi nóng nảy hỏi:” thể đem xe làm lớn hơn chút sao?”

      Chủ quán chậc chậc :” Vừa nghe biết các vị chính là hiểu, tại hạ vừa mới phải ý tứ như vậy, làm xe ngựa lớn quá ổn! Xe ngựa hai bánh, thân xe làm sao có theẻ làm lớn được?”

      A Hạnh nghe thấy ông ta ” Hai bánh xe”, trong đầu đột nhiên toát ra cái ý tưởng, hai bánh xe được, bốn bánh xe chắc là được rồi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :