1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

A Hạnh - Thập Tam Xuân C149 (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 14:Hồ gia công tử
      A Hạnh ngồi ở phiến đá ở hành lang gấp khúc được thời gian, vẫn thấy bóng dáng của Tiểu Hoàn . Gió lạnh từng đợt thổi đến nàng, lạnh đến tận xương, A Hạnh khỏi đứng lên tới lui, càng ngừng chà xát hai tay, toàn thân khống chế nổi cứ run run .

      được, cứ như vậy bị lạnh mà bệnh chết mất! A Hạnh nghĩ chờ Tiểu Hoàn nữa, tuy rằng mình tìm được đường ra khỏi phủ, nhưng vẫn còn nhớ đường về viện của Lý Ngân, đến lúc đó kêu Lý Ngân phái người đưa nàng ra khỏi phủ ,nhưng nếu làm như vậy, Lý Ngân nhất định biết tiểu thư Hồ gia cố ý làm khó nàng, vạn nhất nàng trong lòng bất bình, nhịn được nhắc tới chuyện này với Hồ lão gia, chỉ sợ mang đến phiền toái cho nàng mà thôi.

      Nghĩ vậy, A Hạnh liền do dự, nàng đột nhiên nhớ tới vừa rồi ở Mai viên gặp vị công tử kia, đúng rồi, như thế nào nghĩ tới hỏi đường ? Chỉ cần chỉ đường, mình liền có thể tìm đường ra ngoài.

      Nghĩ vậy, nàng đứng lên, xoay người, hướng về phía Mai viên, thấy gã sai vặt tay cầm cái gì, hướng nàng tới.

      Thiếu niên mi thanh mục tú đến gần nàng cúi người hành lễ cái, :” nương, công tử nhà ta thấy trời lạnh, nương lại ăn mặc đơn giản, đặc biệt kêu nô tài tới đưa áo choàng cho nương chống lạnh!” xong thân mình xoay lại chỉ về,hướng phía Mai viên

      A Hạnh theo ngón tay chỉ nhìn lại, thấy thân ảnh đứng ở cửa Mai viên , cả bầu trời đều là tuyết trắng, có thể thấy được thân ảnh mặc cẩm bào màu xanh. Chỉ là cách khá xa, thấy được diện mạo cùng biểu tình của , nhưng A Hạnh có cảm giác, lúc này nhìn mình, mặt mười phần nhất định là nụ cười ngạo khí .

      A Hạnh thu hồi ánh mắt nhìn phía trước,nhìn gã sai vặt, sau đó nàng tiếp nhận áo choàng trong tay , bất chấp tại, trước làm cho mình lạnh rồi sau.

      Nàng đem áo choàng mặc ở người, áo choàng lông cừu, mặc ở người phi thường ấm áp, A Hạnh có cảm giác máu đông lạnh trong người bắt đầu lưu chuyển.

      A Hạnh nhìn Vĩnh Hoa mỉm cười, Vĩnh Hoa chỉ cảm thấy nụ cười này tựa hồ so hoa mai rơi trong viện còn đẹp hơn, làm cho người ta có cảm giác choáng váng mơ hồ, trách công tử lại thích nàng!

      ” Nhờ huynh thay ta cảm ơn công tử nhà huynh!”

      Vĩnh Hoa theo lời công tử phân phó, tiếp tục :” Công tử nhà ta trời mùa đông lạnh giá rét đành lòng để nương bị cảm lạnh, cố ý kêu nô tài chuẩn bị xe ngựa đưa nương về nhà! Xin nương nghĩ đến lòng thành của công tử cần cự tuyệt!”

      A Hạnh nghĩ, cũng biết khi nào Hồ gia tiểu thư mới để Tiểu Hoàn lại đây, chính mình còn biết phải đợi bao lâu, phụ thân còn ở nhà chờ mình trở về. Huống hồ tại phụ thân bởi vì chân bị thương thể nhúc nhích, vạn nhất chính mình lại sinh bệnh nằm giường được?

      ” Thế cũng được, phiền huynh thay ta cám ơn ý tốt của công tử nhà huynh. Chính là, tiểu ca……” A Hạnh muốn lại thôi.

      Có lẽ nương này về sau trở thành người của công tử cho nên dù A Hạnh quần áo mộc mạc, nhưng thái độ Vĩnh Hoa vẫn tỏ ra mười phần cung kính:” nương kêu nô tài là Vĩnh Hoa, nương có chuyện gì phân phó xin cứ việc phân phó!”

      ” Nhờ huynh báo lại 1 tiếng với nha đầu Tiểu Hoàn đưa ta ra khỏi phủ, nàng ta tại ở chổ của Hồ gia tiểu thư, ta sợ nàng lúc lại đây thấy ta sốt ruột.”

      Nếu như vậy, Tiểu Hoàn biết mình an toàn về nhà, tự nhiên với Lý Ngân chuyện đại tiểu thư sai nàng làm việc khác, để muội muội của di nương sang bên hầu hạ đại tiểu thư, nàng ta cũng sợ bị di nương trách phạt,nhất định đem chuyện này rơi vào im lặng , với Lý Ngân như vậy là tốt nhất

      Chính mình về sau phải cẩn thận với đại tiểu thư của Hồ gia, tại thể trêu vào nàng, tránh nàng là tốt nhất!

      Vĩnh hoa cười :” nương cứ yên tâm, Vĩnh Hoa nương làm thỏa đáng việc này.”

      A Hạnh xoay mặt hướng tới chỗ vị công tử kia, hướng lễ cái, xem như biểu đạt lòng biết ơn của mình. Xa xa thân ảnh mặc cẩm bào màu xanh đứng trong tuyết, tuấn dật phi phàm, hướng nàng hơi hơi gật đầu cái, nàng cảm giác được miệng mang ý cười.

      Vĩnh Hoa đưa A Hạnh dọc theo con đường rải đá, cũng biết qua bao nhiêu viện, ước chừng khoảng khắc liền thấy cánh cửa gỗ, ngoài cửa sớm chiếc xe ngựa đợi . Con ngựa khoẻ mạnh , thân xe vô cùng rộng, so với xe ngựa nàng thấy lúc trước xa hoa hơn nhiều.

      Vĩnh Hoa kiêu ngạo :” Đây là xe ngựa chuyên chở công tử của ta.”

      Nghe như vậy, A Hạnh lại đành phải cám ơn ý tốt của công tử nhà . A Hạnh bước lên rồi ngồi vào trong xe ngựa.

      Trong xe ngựa có ấm lô, phi thường ấm áp, trong xe trải thảm nhung trắng như tuyết, mặt là cái đệm bọc da sói . đệm là đồ điểm tâm tinh xảo cùng trà nóng khói bay lượn lờ.Vĩnh hoa ở bên ngoài ngồi vào chỗ xa phu, :” nương, trong xe có trà nóng cùng điểm tâm, thỉnh nương tùy tiện dùng!”

      A Hạnh trong lòng thở dài: Đúng là hạ nhân lanh lợi, tựa hồ hết thảy tình đều an bài thỏa đáng, làm cho người ta thoải mái thôi, chủ tử của , nhất định cũng phải là người đơn giản

      nghe tiếng gì nữa, chỉ nghe thấy tiếng roi vun vút đánh ở lưng ngựa , cùng tiếng vó ngựa. Xe nhàng .

      A Hạnh cách màn nhung dày hỏi hỏi Vĩnh Hoa:” Vĩnh Hoa, công tử nhà người có phải là Công tử Hồ phủ?”

      Ở ngoài xe Vĩnh Hoa thanh có chút kinh ngạc:” nương biết sao? Công tử nhà ta là đại thiếu gia con của vợ cả của Hồ gia, tương lai là gia chủ của Hồ gia! Thường theo lão gia ra ngoài làm ăn, được mọi người nhất trí khen ngợi !” Vĩnh Hoa vì để cho công tử ở trong lòng vì nương xinh đẹp này lưu lại ấn tượng sâu đậm, ra sức vì công tử khen ngợi.” Tất cả mọi người đều , công tử làkỳ tài trong việc buôn bán, Hồ gia trong tay công tử nhất định phát dương quang đại!”

      Cũng phải láo, là như thế. Nhưng A Hạnh nghe xong lại nghĩ khác, từ xưa đến nay thương nhân buồn bán lá gian dối, càng kỳ tài càng gian trá! Phụ thân cùng người chồng kiếp trước của nàng đều là bậc” Kỳ tài”, trong khoảnh khắc có thể làm cho người ta táng gia bại sản! A Hạnh đối với loại người này có hảo cảm.

      Chỉ chốc lát, thấy cửa nhà nàng, A Hạnh muốn rêu rao, liền kêu Vĩnh Hoa đem xe ngựa dừng lại, sau đó nàng xuống xe, lại lần nữa hướng Vĩnh Hoa biểu đạt lòng biết ơn của mình đối với vị thiếu gia của Hồ gia.

      Vĩnh Hoa thấy lời cùng cử chỉ của nàng rất có lễ nghĩa nhưng lạnh nhạt, sau khi biết thân phận công tử nhà , thái độ vẫn là kiêu ngạo nịnh nọt, giống các vị tiểu thư khuê các, mặt ngoài mặc dù trang nhã nhàn tĩnh, nhưng trong ánh mắt, hận thể đem công tử nuốt vào trong bụng của mình.Thê tử tương lai của gia chủ Tấn thành cùng vị trí chủ mẫu tương lai của Hồ gia, vị trí này có bao nhiêu nữ tử khuê các thèm dãi!

      Vĩnh hoa nhìn A Hạnh vào ngõ bóng dáng kiều dần biến mất, trong lòng khỏi sinh ra tia kính nể.

      Sau khi trở về, Vĩnh Hoa hướng công tử nhà mình báo cáo:” Nàng kêu xe ngựa ở phía trước dừng lại, cũng có ở trước mặt hàng xóm rêu rao, hơn nữa nô tài chuẩn bị điểm tâm, nàng chút cũng có động qua.”

      Hồ Lăng Hiên tựa vào chiếc ghế phủ da hổ trắng, bưng lên ly trà ở trước mặt, sương mù quanh quẩn trong trung, đôi mắt trong suốt, lạnh lẽo giống như bị tầng hơi nước bịt kín, rất là mê người. Vĩnh Hoa tuy rằng quen với vẻ mỹ mạo của công tử nhà mình , nhưng khi thấy tình cảnh trước mắt vẫn khỏi rung động. Nghĩ đến, ở nơi đây ,trong Tấn thành này, người có thể so sánh cùng công tử sợ chỉ có người ở Tấn vương phủ được xưng tụng là” Thiếu niên tinh” Tam thiếu gia Thẩm Nguyên Phong.(vai chính giờ mơi được nhắc được ^^)

      Hồ Lăng Hiên mỉm cười :” thể nghĩ nàng chỉ là nhà nghèo lại có được trí tuệ cũng khí độ đó ,bản công tử rất muốn gặp lại nàng!”

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 15: Cha và con
      Về đến nhà, A Hạnh cũng chỉ với phụ thân rằng Lý Ngân ở Hồ gia hết thảy mạnh khỏe, ăn ngon ăn mặc ấm, người ở Hồ gia nhà đối với nàng cũng tốt lắm, về phần ít chuyện tình khác làm cho người ta thoải mái, A Hạnh cũng đề cập tới bởi vì trừ bỏ lo lắng ra phụ thân nếu biết cũng năng lực có biện pháp nào? Nếu thế cái gì cũng cho ông, để cho ông có thể yên tâm.

      Lý Nhuận Phúc nghe đứa con con lớn đều mạnh khỏe, cũng có bị khi dễ, tảng đá trong lòng khỏi được nhấc ra. Ông từ nghèo khổ, chuyện tình trong các gia đình giàu có thể biết được, ông cũng chỉ bởi vì nghe Hồ lão gia ham mê nữ sắc cho nên mới muốn gả nữ nhi làm thiếp ở Hồ gia, nghe được nữ nhi cũng phải trong tưởng tượng chịu cảnh chính thê tra tấn cùng thiếp thất hãm hại khác, mỗi ngày trôi qua cũng tệ lắm, áy náy trong lòng mới giảm bớt chút.

      Ông thở dài :” Nếu A Ngân có thể trở về để cha nhìn xem tốt rồi……” Thế giới này thiếp thất nếu cho phép của chủ mẫu, là thể tùy tiện về thăm nhà mẹ đẻ. Cả đời là người nhà chồng, chết làm quỷ nhà chồng.

      A Hạnh trấn an tâm phụ thân:” Tỷ tỷ , Hồ phu nhân đối nàng vô cùng tốt, chừng sau thời gian ân chuẩn tỷ về nhà mẹ đẻ chuyến!”

      Lý Nhuận Phúc mắt sáng lên, liền :” Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!” Cười rộ lên, khóe miệng khóe mắt đều có nếp nhăn sâu làm cho A Hạnh nhìn xem lòng chua xót thôi.

      A Hạnh đem canh nhân sâm gà mang về mang qua phòng bếp hâm nóng chút, rồi đưa cho phụ thân ăn. Lý Nhuận Phúc đau lòng nữ nhi thân mình bệnh mới khỏi hẳn lâu, còn muốn làm lụng vất vả chiếu cố ông, kêu A Hạnh ăn để bồi bổ thân thể. A Hạnh phải mãi rằng mình ăn ở chỗ tỷ tỷ, thế nhưng Lý Nhuận Phúc vẫn là chịu mình ăn hết bát canh nhân sâm gà này. A Hạnh có biện pháp, đành phải lấy cái bát khác đến, đem canh nhân sâm gà chia ra nửa, Lý Nhuận Phúc thế này mới ăn bát gà còn lại.

      Lý Nhuận Phúc uống ngụm, ánh mắt mở to, mặt lộ ra biểu tình sợ hãi vô hạn ” Cái canh gà này là ăn ngon quá!” xong, lại đổ thêm ít trong bát của mình sang cho A Hạnh,” A Hạnh, con thân thể lớn, ăn nhiều chút, thứ tốt như vậy phụ thân ăn là lãng phí!”

      A Hạnh nhìn chén thịt gà, lại nhìn bộ dáng phụ thân muốn ăn lại nỡ ăn, trong lòng đau xót, thầm thề, nàng nhất định phải làm cho phụ thân ngày sau có được cuộc sống giàu có.

      Ngày từng ngày qua , cái chân bị thương của Lý Nhuận Phúc dần dần chuyển biến tốt, đại phu cần phải dắp dược nữa, qua mùa đông này là có thể khỏi, chính là còn thể làm lụng quá mức vất vả. Điều này làm cho cha A Hạnh và con đều phi thường cao hứng.

      Lý Nhuận Phúc với A Hạnh:” Con , đừng sợ, chờ sang đầu xuân, phụ thân tới bến tàu làm việc, phụ thân muốn cho con cùng các nữ hài tử giống nhau, có thịt ăn, có áo mặc!”

      A Hạnh cảm thấy cảm động, loại tình thương chân thành tha thiết của cha này kiếp trước nàng chưa bao giờ cảm nhận được. Nàng cảm thấy phi thường trân quý, cũng phi thường quý trọng.

      ” Phụ thân, ngươi cũng nghe đại phu , chân người là thể làm lụng vất vả, thế nào còn có thể làm cái công việc đòi hỏi nhiều sức lực này?”

      Lý Nhuận Phúc vô tình :” Con cho rằng phụ thân là thư sinh yếu đuối sao? Phụ thân từng là binh lính đánh giặc, thân thể tốt, con cần phải lo lắng!”

      được, con đồng ý.” A Hạnh lắc đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn phụ thân do dự mà :” Tỷ tỷ , muốn con dùng của tiền sính lễ của tỷ để mua cho xe ngựa cho cha, về sau cha có thể kéo xe ngựa chở khách kiếm tiền ngay trong thành, dễ dàng kiếm được tiền……”

      Vốn A Hạnh cũng hiểu được biện pháp này phi thường tốt, phụ thân chỉ cần ngồi xe ngựa vung roi là đến nơi. Nhưng là hôm nay nàng ngồi xe ngựa hai lần, nhìn thấy xa phu đánh xe, đột nhiên cảm thấy có vấn đề rất lớn.

      Xa phu kéo ngựa đều là tay kéo dây cương tay ra roi, dừng xe còn cần phải dùng hai tay nắm dây cương mới có thể hoàn toàn khống chế được ngựa, nhưng là phụ thân là cụt tay liệu có thể làm được ?

      Lý Nhuận Phúc nghe xong lời A Hạnh, trầm tư hồi, :” Nếu mua chiếc xe ngựa quả so với ở bến tàu kéo hàng hóa kiếm được nhiều hơn……” Ông ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà,” Nhà chúng ta phòng ở cũng quả cần sửa sửa, còn muốn phải thay, cửa sổ cũng cần hồ lại nữa, phòng của con cũng cần phải có thêm chăn, chuyện gì cũng cần phải dùng đến tiền, cũng thể lấy tiền của tỷ tỷ con tiêu hết. Mua cái xe ngựa tuy rằng cũng phải tiêu ít nhưng là có thể kiếm tiền, có lẽ rất nhanh kiếm lại được đủ tiền mua xe ngựa. sai, quả là biện pháp tốt!” Lý Nhuận Phúcliên tục gật đầu.

      A Hạnh thấy ông hăng say, thực đành lòng hắt cho ông gáo nước lạnh, nhưng là lại thể nhắc nhở người, vì thế nàng cẩn thận, ngôn ngữ hàm hồ đem nghi ngờ trong lòng ra.

      Ai ngờ Lý Nhuận Phúc căn bản đem lo lắng của nàng trở thành việc đáng lo ngại, mỉm cười :” Con , cánh tay của cha con cũng bằng đôi cánh tay của người bình thường. Nếu là so về cơ bắp, những người quanh đây cũng chẳng có ai có thể so sánh với cha con đâu!” Ông đưa tay ra trước mặt ở nàng, ” Nhiều như vậy năm, cánh tay này của cha sớm luyện được, con yên tâm, cha con nhất định có thể khống chế được xe ngựa!”

      A Hạnh thấy phụ thân tràn đầy tin tưởng, lại nghĩ tới trước kia ông có thể bốc hàng kiếm tiền, khí lực nhất định có yếu. Dù sao đấy cũng chỉ là kỹ xảo thôi, chỉ cần từ từ học cũng được. Cho nên càng thêm quyết tâm, cha và con cùng nhau bàn bạc chờ thương thếLý Nhuận Phúc khỏi hẳn, liền cùng chợ mua cái xe ngựa về.

      ~~~~~~

      A Hạnh ở trong ngõ này, tổng cộng có hơn mười hộ, đều là những hộ gia đình bần hàn chỉ có thể đủ ăn đủ mặc thôi. Bình thường mọi người thường xuyên lại trong ngõ, bởi vì sợ lộ ra cái gì sơ hở cho nên trong thời gian A Hạnh vừa mới tới, cho nên dám lui tới thân thiết với bọn họ, sau hàng xóm thường xuyên sang nhà nàng thăm hỏi Lý Nhuận Phúc, cùng bọn họ chuyện cũng biết thêm rất nhiều chuyện về bọ họ, hơn nữa Tiểu Hỉ thường xuyên tìm đến nàng chuyện, nàng mới tin tưởng chậm rãi kết giao cùng hàng xóm. Hàng xóm tuy rằng cảm thấy A Hạnh đột nhiên trở nên trầm tĩnh, nhưng đều cho rằng là vì trong nhà gần nhất phát sinh nhiều tình, khiến cho nàng trở nên trầm tĩnh từ lúc còn , cũng là hoài nghi cái gì khác; nhìn thấy mình nàng chiếu cố phụ thân, cảm thấy còn vô cùng đau lòng cho nàng. Điều này làm cho A Hạnh ngày càng yên tâm, hoàn toàn hòa nhập loại cuộc sống quê nhà hòa hợp ấm áp này. Kiếp trước, nàng ở tại nơi mà hàng xóm xung quanh đều là người giàu có, năm khó gặp mặt nhau được vài lần, cho nên đối với loại cuộc sống ấm áp này rất là thích. Nàng giống như là khối bọt biển héo liều mạng hấp thụ tình cảm từ khắp nơi.

      Rất nhanh, giao thừa tới.

      Trong ngõ vô cùng náo nhiệt, từng nhà đều treo lên câu đối xuân, những đứa bé trai chơi pháo trận, tiếng đùng đùng vang rền khắp ngõ . Những đứa bé đắp người tuyết ngay tại trước sân nhà mình. mặt mọi người đều là tươi cười, lúc gặp mặt nhau đều là ra những lời cát tường như ý.

      Mỗi hộ đều làm những món ăn ngon, mùi thịt nơi nơi đều làm người khác thèm dãi. A Hạnh cũng cắt riêng mấy cân thịt cho năm mới. Khả năng nấu ăn của nàng mặc dù tốt, nấu canh vẫn là rất được. Nàng đun cảnh củ cải thịt lợn, làm tặng cho mỗi hộ chút, những nhà khác cũng đem đồ ăn ngon trong nhà mình tặng nàng ít, rất nhanh trong nhà bàn ăn A Hạnh bầy toàn những đồ ăn do hàng xóm đưa tới. Cha và con cùng ăn no những thức ăn ngon kia.

      Trong lúc ăn cơm, Lý Nhuận Phúc với A Hạnh:” Chờ tới sáng hôm sau, nên thăm tỷ tỷ con, thuận tiện sang chúc tết Hồ lão gia!” xong khẽ cắn môi “Đem 1 ổ trứng gà mà đại thẩm bên kia mang cho cha đưa , nhà bọn họ cái gì cũng thiếu, muốn mua cũng biết mua cái gì, thứ tốt chúng ta mua nổi, hơn nữa bọn họ cũng xem trong mắt. Trứng gà đó ra rất tốt, thuần túy biểu tâm ý của chúng ta thôi. Bọn họ cũng biết tình huống của chúng ta, có lẽ để ý.”

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 16: tinh thiếu niên (Thượng)
      Sáng sớm hôm sau, A Hạnh theo lời dặn dò của Lý Nhuận Phúc, mang theo rổ trứng gà, Hồ phủ vấn an tỷ tỷ Lý Ngân.

      Lần này có xe ngựa Hồ gia đưa , A Hạnh phải bộ tới Hồ phủ. Nhà A Hạnh ở tại tây thành, mà Hồ trạch ở tại đông thành phồn hoa. Nếu như bộ cũng tốn ít thời gian. Từ lúc sinh ở kiếp trước, A Hạnh cũng chưa từng có bộ xa đến như vậy; mà từ lúc xuyên qua đến giờ phần lớn thời gian chỉ ở trong nhà, lại lại trong gian nhà , xa nhất cũng chỉ là đến chợ gần đó mua đồ ăn, liên tục như vậy nhiều giờ, đúng là lần đầu tiên. A Hạnh chỉ cảm thấy đôi chân vừa mỏi vừa đau, khổ nổi.

      vất vả tới hồ phủ. Trước đại môn sơn son của Hồ phủ, có cỗ xe ngựa kiểu dáng xa họa dừng, xem ra là có khách quý đến. A Hạnh nhìn vài lần liền thu hồi ánh mắt, vòng quá cửa chính, hướng cửa hông lần trước vào phủ. Đại môn sơn son thiếp vàn của Hồ gia tự nhiên di nương muội muội nhà nghèo mà mở ra, vẫn là thức thời chút, tất yếu chuốc lấy mất mặt!

      A Hạnh với người gác cổng lý do tới đến, lại thưởng cho người gác cổng vài văn tiền hy vọng rằng người gác cổng có thể cho người dẫn đường cho nàng. Tên gác cổng xóc xóc mấy đồng tiền trong tay, lại nhìn nhìn A Hạnh thân mặc quần áo mộc mạc, khóe miệng nhấc lên, lười biếng giơ tay lên hướng phía trước : “Chính mình vào thôi!” Bình thường cửa hông cũng phải khách quý, người gác cổng này đều vì tiền thưởng mà làm việc, tiền thưởng nhiều ân cần chu đáo chút, giống như loại như A Hạnh này ra tay keo kiệt, vậy thực xin lỗi! Đều là người thân phận thấp kém, cũng sợ bọn họ cáo trạng!

      A Hạnh trong lòng có chút tức giận, nhưng vì năm mới, đây lại ở Hồ phủ, nàng chẳng lẽ còn có thể lý luận cùng cái người gác cổng ở nơi này sao? Nghĩ rằng trước kia từng theo Thúy Hồng vào lần, hẳn là còn có thể nhớ đường, vì vậy cũng lại để ý tới người gác cổng, vào hồ phủ.

      A Hạnh dọc theo đường trong trí nhớ lần trước lúc Thúy Hồng mang nàng , hướng tới Lý Ngân tiểu viện mà . Nhưng Hồ phủ là quá lớn, tiểu viện cũng có quá nhiều, hơn nữa A Hạnh chỉ qua lần, thời gian lại lâu như vậy, tới lui, lại có chút mơ hồ dừng lại. Bất tri bất giác vào rừng cây ở bên ngoài, A Hạnh nhìn rừng cây xanh um trước mắt, hoàn toàn có thể khẳng định, mình lạc đường!

      A Hạnh khóc ra nước mắt, mệt muốn chết mà lại còn phải lòng vòng ở trong này. Nàng nhìn xung quanh xem qaunh đấy có nha hoàn bà Tử Lộ quá, có thể hỏi hỏi đường. Cũng biết có phải hay nơi này rất hẻo lánh duyên cớ, ngay cả Quỷ ảnh tử đều có nhìn thấy cái.

      A Hạnh nhịn được kêu rên tiếng, cúi gập thắt lưng, xoa xoa đôi chân đau nhức thôi của mình, cũng may hôm nay mặc đủ ấm, hơn nữa luôn luôn lại lại, cho nên cảm thấy lạnh. Nàng xoa lúc, lại đứng thẳng dậy, chuẩn bị quay lại, bỗng nhiên nghe thấy trong rừng có thanh chuyện của nhiều người truyền tới.

      Đầu tiên nàng nghe thấy giọng nữ mềm mại uyển chuyển, thanh khá ràng,” Bảo huynh Mai viên huynh , lại cố tình tới cái chỗ lạ lùng này……” Thanh làm cho A Hạnh cảm thấy có chút quen tai.

      Tiếp theo giọng nam dễ nghe vang lên:” Hoa mai có cái gì ngạc nhiên? Ta thích rừng cây này của nhà các ngươi!”

      đúng là cái quái thai!” Giọng nữ ôn nhu, hình như có ý hờn dỗi vô tận, làm cho người ta nghe xong tâm đều cảm thấy tê dại.

      Giọng nam hết sức lông bông cười:” Ta cũng chính là cái quái thai! Ngươi cũng phải người thứ nhất như vậy!” A Hạnh lại cảm thấy trong thanh tựa hồ có loại hương vị hối tiếc.

      Nữ tử nóng nảy, vội vàng :” Nguyên Phong ca ca, muội phải ý tứ này, huynh đừng tự giận mình…… Ca ca, huynh cũng giúp muội chuyện!”

      Lại truyền đến thanh nam tử,” là, phải muội bảo ta cần chuyện sao?” Thanh trong sáng, A Hạnh trong đầu mơ mơ hồ hồ ra chút thân ảnh như cây tùng xanh.

      ” Ca ca……” Nghe thế thanh thế có thể tưởng tượng được đến hình ảnh dậm chân hờn dỗi.

      Vốn nghe được tiếng người A Hạnh là thực vui mừng, nghĩ rằng cuối cùng có thể tìm người để hỏi đường. Nhưng là sau đấy, nàng cũng chậm chậm nghe được ba người chuyện có người là đại thiếu gia Hồ gia, người là đại tiểu thư Hồ gia, còn có người nàng biết. A Hạnh nhíu nhíu đầu mày, trong ba người này có hai người đều là nàng muốn gặp, Hồ tiểu thư tới, Hồ thiếu gia tuy rằng từng tương trợ nàng, nhưng là ánh mắt nhìn nàng làm cho nàng thoải mái, nàng cũng phải chỉ có mười ba tuổi, làm sao có thể hiểu hàm nghĩa của cái loại ánh mắt đó? Nhớ tới phụ thân vô cùng háo sắc, chỉ sợ cũng chả tốt hơn được là bao!

      Thanh ba người chuyện càng ngày càng gần, trước mắt ra khỏicánh rừng, A Hạnh vội vàng xoay người hướng về phái bên kia bước nhanh . Hy vọng mau chóng rời nơi này trước khi bọn họ ra khỏi cánh rừng.

      Nhưng là lão thiên gia tựa hồ cũng đứng về phía bên nàng, còn chưa hai bước, chợt nghe phía sau tiếng khẽ kêu:” Tên nô tài nào dám ở trong này nghe lén!”

      A Hạnh biết nếu chính mình dừng lại cước bộ, chỉ sợ vị đại tiểu thư này gọi người tiến lên bắt mình, khỏi bị cái loại đau khổ đãi ngộ , A Hạnh thể dừng lại cước bộ. Nàng trong lòng bất đắc dĩ thở dài, bát tự Hồ phủ này hợp với nàng, mỗi lần đến tựa hồ đều có chuyện tốt phát sinh!

      A Hạnh hít sâu hơi, chậm rãi xoay người, nhìn thẳng bọn họ, mặt bình tĩnh vô hạn. Tuyệt đối thể kích động, bằng bị cho rằng chột dạ!

      Hồ Nhã Tình thấy bộ mặt A Hạnh, sắc cười mặt trầm xuống, hừ lạnh tiếng :” Nguyên lai là ngươi!” Chính nàng ta cũng biết vì sao như vậy chán ghét kêu A Hạnh này, dù sao mỗi lần nhìn thấy nàng, tâm tình luôn thực khó chịu!

      Bên cạnh Hồ Nhã Tình chính là đại ca ruột tcủa nàng ta, Hồ Lăng Hiên, hôm nay thân mặc màu lam, đeo cái đai lưng khảm viên minh châu trắng, tay cầm chiếc quạt phỉ thúy, chuôi quạt là dây kết ngọc bội theo gió tung bay. Ăn mặc như vậy càng làm cho vẻ bề ngoài xuất chúng của thêm phần ngọc thụ lâm phong.

      Bất quá, A Hạnh cũng phải chưa từng thấy qua mỹ nam, kiếp trước chồng nàng tuy rằng phong lưu thành tánh, thế nhưng cũng mỹ nam. Còn có Kiều Tranh, trong mắt trong lòng nàng căn bản là thể so sánh, mới thực là là hoàn mỹ! Nghĩ tới Kiều Tranh, tâm A Hạnh liền từng đợt đau nhức.

      Hồ Lăng Hiên nhìn thấy A Hạnh, sắc mặt lên tia vui mừng,” A Hạnh, là ngươi!”

      Hồ Nhã Tình kinh ngạc quay đầu nhìn ca ca mình, :” Đại ca, huynh cũng biết nàng ta?”

      Hồ Lăng Hiên chắp hai tay sau lưng, mỉm cười trả lời muội muội:” Từng có gặp mặt lần!” Ánh mắt nhưng vẫn có rời khỏi A Hạnh,

      Hồ Nhã Tình thấy thần sắc đại ca nhìn A Hạnh, khỏi nhíu nhíu mày, lại nhìn hướng A Hạnh, trong ánh mắt mang theo tia chán ghét, quả nhiên là muội muội hồ ly tinh, như thế nào toàn là bộ câu dẫn nam nhân? Tỷ tỷ thành tiểu thiếp của phụ thân, muội muội lại muốn lôi kéo chú ý của đại ca sao? biết xấu hổ!

      ” Ngươi làm sao lén lút nghe lén chúng ta chuyện!” Hồ Nhã Tình trừng mắt nhìn A Hạnh, thanh lạnh lẽo giống như băng, hoàn toàn bất đồng với thanh mềm mại vừa rồi trong rừng!

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 17: tinh thiếu niên (Hạ)
      Hồ Nhã Tình nghiêm mặt lạnh lùng nhìn A Hạnh, hùng hổ chất vấn nàng.

      Hồ Lăng Hiên cũng nghi hoặc nhìn nàng, biết nàng vì sao tới địa phương hẻo lánh như vậy, nơi này bình thường trừ bỏ bà vú già quét tước, rất ít có người tới đây, chẳng lẽ cũng là vì giống với vị kia đều thích cảnh rừng chỗ này? Nghĩ vậy, Hồ Lăng Hiên nhìn sang phía bên cạnh thấy bên cạnh Hồ Nhã Tình, mặt vị kia có chút thần sắc kiên nhẫn.

      A Hạnh nhìn Hồ Nhã Tình, vẻ mặt trấn định :” Hồ tiểu thư, ta phải nghe lén mọi người chuyện. Chính là hôm nay ta đến thăm tỷ tỷ, lại lạc đường, vừa vặn gặp phải các ngươi mà thôi. biết có người ở nơi này, ta muốn quyết định phải rời , tuyệt đối phải giống như tiểu thư suy nghĩ trốn ở chỗ này nghe lén của mọi người chuyện!”

      Nàng đứng ở nơi đó, bình tĩnh, thong dong, da thịt như tuyết, khí chất cao thượng, đôi mắt thanh lệ lại có ba phần đạm mạc lãnh diễm, tại chỗ băng thiên tuyết này, tựa như gốc cây tuyết liên hoa thánh khiết cao nhã, hấp dẫn ánh mắt mọi người ở đây.

      ” Vị nương này là ai?” Vị nam tử áo trắng bên cạnh Hồ Nhã Cầm bên người nhất áo trắng nam tử đột nhiên mở miệng . Thanh tùy tính trung mang theo điểm tùy ý hương vị, đúng là trong rừng cây kia đem xa lạ thanh .

      A Hạnh lực chú ý phía trước đều đặt ở người huynh muội Hồ gia, cũng chú ý những người khác. Lúc này nghe thấy thanh phía sau, khỏi quay người nhìn vừa nơi phát ra tiếng, vừa nhìn thấy người đó nàng khỏi giật mình.

      Tiếng đó là của vị thiếu niên tuổi tác cũng sai biệt nhiều lắm so với Hồ Lăng Hiên, thân hình cao lớn tuấn, người mặc chiếc cẩm bào màu tuyết trắng, đai lưng màu vàng, bộ mặt tuấn mỹ phi phàm, nhưng là làm cho A Hạnh ngẩn ngơ cũng phải vì đây là tuấn mỹ thiếu niên, mà là……

      Vị này thiếu niên đúng là vị con lai!

      nghĩ tới ở thời đại này cũng có con lai!

      Da vô cùng trắng, giống như người da trắng ở đại, lại mềm mại vô cùng, hình dáng vô cùng hoàn mỹ, tựa hồ có bất kỳ điểm nào có thể soi mói được. Đôi mắt màu lam, trong suốt giống như ánh sáng ngọc bích, lại như mặt biển thâm thúy, sóng mắt lưu chuyển thế nhưng lại có loại cảm giác dị, còn có mái tóc của , mái tóc dài màu vàng theo gió quấn bay lại nhè từng đợt từng đợt, thả xuống theo hai má, cổ xuống bả vai cao rồi tới eo. Mái tóc mềm mại tỏa sáng này lại càng làm nổi bật đôi mắt thủy tinh màu lam, cẩm bào trắng như tuyết, nhìn qua gây cho người ta loại cảm giác kinh tâm động phách.

      Nếu là lần đầu tiên nhìn thấy người như , có lẽ ai cũng đều giống như nàng vậy toát ra ánh mắt sợ hãi ! A Hạnh trong lòng thầm cảm thán.

      Bên kia hồ Nhã Tình nhìn thấy A Hạnh nhìn chằm chằm vào Thẩm Nguyên Phong xem, trong lòng nhất thời dâng lên cỗ lửa giận, hướng A Hạnh quát to:” Làm càn! Đây chính là tấn vương phủ Tam công tử, nhưng là ngươi nhất giới bình dân có thể nhìn thẳng! Còn mau quỳ xuống cấp tam thiếu gia dập đầu nhận sai!”

      Tam công tử Tấn vương phủ? Đó chính là hoàng thân quốc thích, lễ tiết nhất định là thể qua loa, hơi có sai lầm còn có thể ảnh hưởng tới tính mạng! A Hạnh dám chậm trễ, vội vàng quỳ xuống, cái quỳ này là lần đầu tiên nàng từ lúc chào đời tới nay hướng người khác quỳ xuống, nhưng là tại đây là xã hội phong kiến, nếu muốn bảo trụ tánh mạng, vậy cần phải tuân theo hết thảy quy tắc của xã hội này!

      A Hạnh quỳ mặt đất, đầu cúi rất thấp, tối đen tóc dài theo cổ chỗ trượt xuống dưới lạc, lộ ra sau gáy chỗ cẩn thận trắng nõn làn da,” Tiểu nữ tử lý hạnh, nhìn được tam thiếu gia, có vô lễ chỗ xin thiếu gia lấy làm phiền lòng!” Thanh của nàng nhanh chậm, cao thấp, cho dù là quỳ, A Hạnh vẫn làm cho người ta cảm giác được loại khí chất đạm mạc tao nhã.

      “Đứng lên , bổn thiếu gia thích nghi thức xã giao thẩm nguyên phong, nhìn tới mặt chỉ nhìn được đến lưng. chút ý tứ cũng có! Mau nhanh đứng lên !” Tam thiếu gia thanh cũng là cao ngạo, thế nhưng ngạo khí của cùng Hồ Lăng Hiên có ít bất đồng, ngạo khí của Hồ Lăng Hiên mang theo tia sẵng giọng, mà của lại vừa có tia đàng hoàng vừa có cảm giác lông bong hết sức!

      A Hạnh nghe xong của , cũng khách khí, lập tức liền đứng lên, làm cho người ta quỳ xuống thực phải nhất kiện dễ chịu chuyện tình!

      Tam thiếu gia hướng A Hạnh đến, hồ Nhã Tình thấy Tam thiếu gia tựa hồ đối A Hạnh sinh ra hứng thú nào đó, mặt khỏi lộ ra biểu tình khẩn trương, vội vàng quay đầu ánh mắt hướng đại ca cầu trợ, thấy mặt đại ca cũng lộ ra biểu tình khẩn trương đồng dạng, đôi mày rậm gắt gao nhíu lại cùng nhau.

      Nhìn thấy Tam thiếu gia tới, A Hạnh cũng có nhúc nhích, nàng cúi đầu, rất cung kính đứng ở nơi đó, chỉ chốc lát liền nhìn đến ở bên người nàng dừng lại cước bộ, vạt áo cẩm bào tuyết trắng theo gió nhàng phất động, mái tóc màu vàng hơi lộ ra, mũi giày hơi hơi nhếch lên, mặt được thêu kim tuyến, là rất khác biệt. Sau đó liền nghe thấy thanh cao cao Tam thiếu gia vang lên:” Ngươi ngươi tên Lý Hạnh, là cây bạch quả hạnh sao?”

      ” Đúng vậy.” A Hạnh đơn giản trả lời, vẫn cúi đầu.

      ” Ngươi lạc đường?”

      ” Đúng vậy.”

      ” Cũng đúng, Hồ phủ lớn như vậy, lạc đường cũng ngạc nhiên.”

      Lúc này, thanh lãnh ngạo của Hồ Lăng Hiên vang lên:” Vậy như thế , tỷ tỷ ngươi nhất định cũng sốt ruột chờ, ta kêu người đưa ngươi tới đó.” xong xoay người vẫy nha hoàn theo hầu đứng cách đó xa, phân phó nàng ta đưa A Hạnh đưa tứ di nương trong viện.

      A Hạnh hướng Hồ Lăng Hiên hành lễ, :” Như thế liền cám ơn Hồ thiếu gia!”

      Hồ Lăng Hiên nhìn nàng mỉm cười, :” cần cảm tạ, ngươi mau !” tại chính là muốn nhanh đem A Hạnh trước mắt Tam thiếu gia mang , Tam thiếu gia tới gần A Hạnh làm cho trong lòng thực thoải mái. Giống như cảm giác thứ bản thân mình sớm mơ ước bị người khác nhìn trúng!

      Hồ Nhã Tình cũng hận thể khiến A Hạnh trước mắt bọn họ chạy nhanh biến mất, tốt nhất là vĩnh viễn đều cần xuất !

      A Hạnh lại hướng Tam thiếu gia hành lễ rồi xoay người theo nha hoàn rời . Tam thiếu gia nhìn kia thân ảnh thanh lệ xa dần dần, sau đó quay đầu lại đối Hồ thị huynh muội hỏi:” Vị nương này là người nào trong phủ các ngươi? Xem ra giống như là nô tỳ nhà các ngươi!”

      Hồ Nhã Tình đến của bên người, gương mặt tuyết trắng lộ ra cái tươi cười xinh đẹp nhất, ôn nhu :” Nguyên Phong ca, cần hỏi tới nàng ta, nàng ta bất quá là thân thích của cái di nương nhà chúng ta, có thể nào đáng để chúng ta chuyện về nàng ta? Muội mang huynh chung quanh nhìn xem được ?”

      Tam thiếu gia Thẩm Nguyên Phong quay đầu, làn da tuyết trắng, đôi môi hồng nhuận, đôi mắt sáng màu lam tựa hồ như phát ra loại ánh sáng bằng ngọc mê ly, cái loại xinh đẹp mị này, làm cho hồ Nhã Tình có cảm giác giống như vừa uống ít rượu bây giờ hơi hơi choáng váng, trong lòng khỏi nghĩ, trách được mọi người đều là” tinh thiếu niên”, loại này dị xinh đẹp, phàm nhân có khả năng có được?

      “Ta bất quá cảm thấy nàng có chút đặc biệt thôi, như thế nào, các ngươi có loại cảm giác này sao?” mỉm cười nhìn về phía huynh muội Hồ thị. Khóe miệng Hồ Nhã Tình lập tức hơi nhếch lên, mặt có loại thần thái khinh bạc, nhưng bộ dáng kia này của nàng ta vẫn như hoa như ngọc, dung nhan mười phần vẫn động lòng người.

      Hồ Lăng Hiên đến bên bọn họ, cười :” Xem, Tình nhi cái dạng này, có phải ghen tị hay ? Sao lại ăn dấm chua thế, ai chẳng biết Tình nhi chúng ta là đệ nhất mỹ nhân Tấn thành! Tam thiếu gia, ngươi có phải hay !”

      Thẩm Nguyên Phong nhìn thoáng qua Hồ Nhã Tình, đôi mắt long lanh trong suốt nhìn , khuôn mặt nhắn ửng hồng. Thẩm Nguyên Phong mỉm cười, :” Cũng đúng, trong Tấn thành sao lại có nữ tử có thể mỹ quá tình như vậy được?”

      Hồ Nhã Tình nghe xong lời , mặt lộ ra ngượng ngùng tươi cười, trong lòng ngọt ngào tựa như mật.

      Hồ Lăng Hiên dẫn dắt bọn họ theo hướng ngược lại với hướng A Hạnh đến, lúc gần , quay đầu lại liếc mắt cái nhìn phương hướng A Hạnh rời , khóe miệng lộ ra mỉm cười.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 18: Cuộc sống của tiểu thiếp
      A Hạnh theo nha hoàn ra khỏi rừng cây, qua cái hành lang gấp khúc dài, bao lâu liền tới viện của Lý Ngân.

      Đưa A Hạnh đến trước viện, nha hoàn hướng nàng hành cái lễ rồi còn phải trở về hầu hạ chủ nhân, A Hạnh cũng hướng nàng ta tạ ơn, nha hoàn liền xoay người rời .

      A Hạnh vào sân, nha hoàn trong viện đều nhận thức nàng, biết nàng là di nương muội muội, đều cười cùng nàng chào hỏi, Tiểu Hoàn còn cố ý tiến lên giúp nàng vén lên rèm cửa dày, hướng Lý Ngân thông báo:” Tứ di nương, A Hạnh nương đến đây!”

      A Hạnh cười cùng nàng tạ ơn, rồi vào trong phòng. Lý Ngân ngồi ở bên cạnh bàn cùng đại nha hoàn Thúy Liễu vừa cái gì, thấy A Hạnh vào lập tức lộ ra tươi cười, đứng lên, đến bên cạnh người nàng, lôi kéo tay nàng :” Tỷ còn suy nghĩ muội chừng nào lại đến xem tỷ tỷ, nghĩ tới vừa nhắc đến muội, muội tới rồi, xem ra về sau tỷ phải thường xuyên nghĩ tới muội mới được!” Vừa vừa vẫy tay ý bảo Thúy Liễu xuống.

      Nàng lôi kéo tay A Hạnh ngồi bên cnạh nàng, đầu tiên là quan tâm hỏi tình huống phụ thân, nghe được A Hạnh vết thương ở chân cha tốt nhiều, cũng phi thường cao hứng. Nàng :” Tỷ mỗi ngày ngóng trông muội có thể đến đây, tỷ tỷ có nhiều lời muốn cùng muội.” xong, nàng liếc mắt cái ra chỗ rèm cửa chỗ, đè thấp thanh ,” Từ khi biết trong viện có cơ sở ngầm của phu nhân, tỷ cái gì cũng dám cùng nha hoàn , bình thường chuyện cũng cẩn thận, sợ bị sai cái gì lại rơi vào lỗ tai phu nhân. Nghẹn chết tỷ.” xong hướng A Hạnh le lưỡi, nét mặt có loại dáng điệu thơ ngây, là động lòng người.

      A Hạnh ở trong lòng cảm khái, Lý Ngân cũng bất quá là tiểu nương mười lăm sáu tuổi, nàng kiếp trước ở cái thế giới kia đúng là thời gian thanh xuân tươi đẹp nhất, thế mà Lý Ngân nay lại phải gả cho nam nhân trung niên, mỗi ngày đều bị nhốt tại này tiểu viện này, ngay cả lời trong lòng cũng thể ra, còn phải nơm nớp lo sợ cẩn thận sống, kỳ là thực đáng thương. Đây là bi ai của thân phận làm thiếp cho người ta, chia xẻ trượng phu với chính thê, hưởng thụ vốn hết thảy đều thuộc về chính thê, làm sao có thể chút cảnh giác đều có? Nàng chỉ có thể vẫn như vậy để ý cẩn thận mà sống, cẩn thận chặt chẽ, mới có thể có ngày an ổn.

      Bất quá những điều đó cũng là mong muốn Lý Ngân, nàng bởi vì phụ thân cùng muội muội mới đến bước này, nguyên nhân vì như thế, A Hạnh mới muốn giúp nàng, tận lực làm cho cuộc sống nàng an ổn ít, cần bị những người khác thương tổn.

      A Hạnh đánh giá Lý Ngân chút, nàng hôm nay mặc chiếc áo cẩm màu đỏ, váy màu trắng, giống như nàng lần trước rêu rao, mặt cũng có đánh nhiều son phấn lắm, người cũng chỉ là đeo vài món trang sức đơn giản, nhìn qua cảm giác khoan khoái nhàng thoải mái nhiều lắm. Xem ra nàng nghe được lời của mình, A Hạnh liền hỏi nàng:” Trong khoảng thời gian này tỷ có khỏe ?”

      Lý Ngân gật gật đầu, mặt lộ ra loại tươi cười bình thản, :” Tỷ nghe muội xong, ăn mặc thu liễm chút. Mỗi ngày mặc kệ là thời tiết lạnh, tỷ đều kiên trì ngừng thỉnh an phu nhân, phu nhân còn với chúng ta, trong khoảng thời gian này thời tiết rất lạnh, cần thỉnh an bà, vài vị di nương khác nghe bà như vậy, khi nào thời tiết tuyết rơi , tỷ vẫn nghe lời muội, mỗi ngày đều , ta xem ra đến, nàng xem gặp ta qua, vẫn là phi thường cao hứng! Còn thưởng ta ít ăn ngon gì đó!”

      A Hạnh cười :” Bà ta thấy tỷ tôn trọng bà ta như vậy tự nhiên cao hứng!”

      “Thời gian trước đó, lão gia Khang thành bàn việc buôn bán, nửa tháng sau mới trở về, ngày đầu tiên là tới phòng phu nhân, sau ngày thứ hai chỉ có tới phòng của tỷ!” Lý Ngân đến đoạn này, mặt lộ ra loại ngượng ngùng, nhưng A Hạnh là thân tỷ muội của nàng, những lời này trừ bỏ cho nàng nghe còn có thể cùng ai được?

      ” Mấy ngày kế tiếp lão gia đều đến viện của tỷ……”

      A Hạnh biết tự nhiên là như thế, ngày đầu tiên tới phòng thê tử là tôn trọng đối với thê tử, những ngày kế tiếp, Lý Ngân mới vào cửa lại có tuổi trẻ mạo mỹ, tự nhiên là đến phòng nàng, di nương khác vốn cũng là rất lâu chưa thấy qua lão gia, thấy luôn ở trong viện Lý Ngân, trong lòng khẳng định ghen ghét cùng cực. Nghĩ vậy, A Hạnh khỏi lo lắng hỏi:” Vậy tỷ làm như thế nào?”

      Lý Ngân nhàng cười, vươn ngón trỏ điểm trán nàng chút, sẵng giọng:” Đúng là tiểu quỷ! Người ta nghe được còn tưởng rằng muội là tỷ tỷ của ta! Muội đừng vội, tỷ nhớ kỹ lời của muội. Khi lão gia ba ngày liên tục đều đến phòng tỷ, đến ngày thứ tư, tỷ liền lấy cớ đau đầu tỷ thoải mái, bảo lão gia tới viện các di nương khác, mấy ngày sau đó cũng có tới viện của tỷ, có lẽ là tới viện của các di nương khác! Mấy ngày này, các di nương khác nhìn thấy tỷ đều cười vui vẻ, lôi kéo tỷ lúc muội muội lúc sau lại muội muội, thái độ thực ra rất thân thiết.”

      Đó là tự nhiên, mọi người gặp Lý Ngân cũng được lão gia chuyên sủng, địch ý tự nhiên liền rất nhiều, về phần lão gia mấy ngày đầu đều đến viện của nàng cũng là có thể lý giải, người mới thôi, mọi người đều phải là từng là người mới chuyển thành người cũ sao?

      A Hạnh hỏi nàng:” Tỷ tỷ, bất quá cứ như vậy, lão gia đối với tỷ sủng ái ít rất nhiều, tỷ ngại sao?”

      Lý Ngân liếc mắt nhìn A Hạnh cái, tại nàng chậm rãi quen rằng tư duy muội muội càng ngày càng thành thục, tuy rằng nàng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng là muội muội đối với chính mình quan tâm ràng, muội muội vốn thông minh, có lẽ là trong khoảng thời gian này trong nhà xảy ra nhiều chuyện khiến cho muội phải trưởng thành từ khi còn .

      Lý Ngân thương muội muội, cho dù trong lòng có chút nghi hoặc cũng tuyệt liên tưởng tới muội muội là ma, ở trong lòng trong mắt của nàng, tất cả những gì muội muội làm hoặc đều là hợp lý, cho dù là có chút thích hợp, nàng cũng tìm được các loại lý do, bắt nó biến thành hợp lý.

      ” Nếu sủng ái của lão gia đổi lấy địch ý của phu nhân cùng các di nương khác đối với tỷ, thậm chí là càng nhiều ý tưởng đáng sợ, loại sủng ái này tỷ tình nguyện cần!” Lý Ngân ngẩng đầu, nhìn A Hạnh, đôi mắt to xinh đẹp lên tia sợ hãi:” Muội biết ? Mỗi khi tỷ nghĩ tới ngày đó tình cảnh phu nhân gọi người đánh Tam di nương, tỷ phát run, tỷ rất sợ có ngày loại chuyện này phát sinh ở người của tỷ! Tỷ tại thầm nghĩ hầu hạ tốt lão gia, hầu hạ tốt phu nhân, an ổn sống, những cái khác tỷ cái gì cũng dám tưởng!”

      Nhắc tới kiện của Tam di nương kia, A Hạnh khỏi hỏi:” Tam di nương tại thế nào?”

      ” Vết thương của nàng còn chưa có khỏi, cả ngày đều tránh trong phòng, nghe mỗi ngày đều tức giận1″ đến đây, Lý Ngân thở dài hơi.

      A Hạnh thấy nàng đối Tam di nương lộ ra vẻ đồng tình, vội vàng nhắc nhở nàng :” Tỷ tỷ, Tam di nương trong lòng nhất định là ghi hận tỷ, về sau tỷ nhất định phải cẩn thận nàng ta!”

      Lý Ngân nghe xong lời của nàng, lông mi cau lai, lộ ra vẻ mặt lo lắng. A Hạnh lại vội vàng an ủi:” Bất quá chỉ cần tỷ cẩn thận chút, lấy lòng phu nhân tốt, chắc cũng có đại gì!”

      Lý Ngân thế này đôi lông mày mới giãn ra, :” Khi lão gia ở trong phòng tỷ, tỷ cũng thường xuyên cùng lão gia những chỗ tốt của phu nhân. Cũng biết phu nhân biết ?” xong nhìn thoáng qua ngoài cửa.

      A Hạnh mỉm cười:” Yên tâm, bà ta nhất định là biết.”

      Hai tỷ muội lại hàn huyên hồi, sau đó Lý Ngân mang theo A Hạnh mới chuẩn bị tới viện chính để tới thỉnh an chúc tết lão gia Hồ gia.

      Lý Ngân :” Hôm nay giống như có khách quý đến, cũng biết có gặp được , đơn giản xem. Nếu như gặp được lão gia chỉ cần gặp phu nhân là được, cũng giống nhau cả.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :