1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

A Hạnh - Thập Tam Xuân C149 (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 149: Phong cảnh duyên dáng
      Khi Thẩm Nguyên Phong trở về là ngày cả bầu trời đầy mưa phùn.

      Đó là lúc thời gian chạng vạng, trời đất tràn đầy màu xám, phối hợp với màn mưa phùn, mê muội khiến cho người ta có cảm giác áp lực. Nhưng xuất của Nguyên Phong giống như tia sáng cắt qua sa mạc bụi mù khiến cho toàn bộ đôi mắt của nàng đột nhiên sáng bừng lên.

      Lúc đo A Hạnh định về cùng Tiểu Vân và Trần thị tỷ muội , nhưng mới vừa ra ngoài cửa, chỉ thấy Thẩm Nguyên Phong thân áo trắng cưỡi ngựa dươí mây đen, người bao phủ bởi tầng mưa bụi, mê mang, mặt và tóc có những bọt nước trong suốt, Nguyên Phong cúi đầu nhìn nàng, mặt là nụ cười say lòng người.

      Trong lòng A Hạnh ngay tức khắc dâng lên cảm giác vui mừng kinh ngạc, nàng ngẩng đầu nhìn Nguyên Phong, đôi mắt phản chiếu ngược ra thân ảnh màu trắng phiêu dật xuất trần, thốt ra:” Nguyên Phong!” Trong thanh tràn ngập vui sướng ràng .

      Ý cười nơi khóe miệng Thẩm Nguyên Phong càng sâu,ánh mắt chăm chú nhìn nàng, giống như thế giới này trừ bỏ nàng vốn tồn tại của những người khác. Nguyên Phong vươn tay về phía nàng, ngón tay dài trắng trẻo, khớp xương tròn đều, bên bao phủ bởi lớp hơi nước mỏng.” theo huynh!” ba chữ vô cùng đơn giản lại lộ ra tình cảm vô hạn .

      A Hạnh nhàng cười, tươi cười sáng ngời, nàng chút do dự vươn tay cầm tay Nguyên Phong, tay Nguyên Phong lạnh lẽo mà tay nàng ấm áp, hợp cùng chỗ lại hình thành dư vị ngọt ngào, loại dư vị này xuyên thấu qua đầu ngón tay bọn họ truyền lại đến tận đáy lòng hai người.

      Thẩm Nguyên Phong nắm chặt tay nàng, nhàng kéo nàng lên, A Hạnh liền nhảy lên giữa lưng ngựa ngồi sau lưng Nguyên Phong. Hai chân Thẩm Nguyên Phong kẹp bụng ngựa, thét dài tiếng,con ngựa giơ hai vó lên, rồi chạy vội về phía trước. Bóng hình hai người bọn họ biến mất rất nhanh trong màn mưa bụi mờ mịt.

      Tiểu Vân nhìn bóng dáng bọn họ trợn mắt há hốc mồm:” Kia phải là Tam công tử sao? A Hạnh làm sao có thể…… Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

      Trần Tĩnh mặt mang vẻ tươi cười nhìn phương hướng bọn họ biến mất, sau đó quay đầu lại vỗ vỗ bả vai của nàng :” Tạm thời nên hỏi, A Hạnh muốn tự nhiên ra!”

      Tiểu Vân bĩu môi, trong miệng thầm:” A Hạnh cái gì cũng cho muội biết! Mỗi lần đều như vậy!”

      Mây đen đầy trời, hai người thẳng tới hướng cửa thành. Tốc độ ngựa rất nhanh, hơn nữa mưa bụi tràn ngập, người chung quanh chỉ cảm thấy là có bóng trắng lướt qua người mình, về phần đó là người nào, lại chẳng phân biệt được ràng.

      Hai người thuận lợi qua cửa thành, khắc ra khỏi cửa thành vì tránh chiếc xe ngựa phía trước mà lắc lư chút, để giữ vững A Hạnh ôm lấy thắt lưng của Nguyên Phong.

      Quần áo của Nguyên Phong được phủ bởi tầng hơi nước mỏng manh, dán mặt nàng có loại cảm giác lạnh lẽo, nhưng dưới tầng hơi nước lạnh lẽo là nhiệt độ cơ thể nóng rực của Nguyên Phong xuyên qua lớp quần áo truyền đến làm nàng cảm thấy vô cùng ấm áp. Toàn bộ tứ chi toàn thân và khuôn mặt nàng đều có chút nóng lên, nàng ôm lấy thắt lưng Nguyên Phong mà quên cả buông ra, sau đó nàng cảm giác được lồng ngực của Nguyên Phong nhàng chấn động, nàng tựa hồ nghe đến tiếng cười khẽ của Nguyên Phong.

      Nàng có chút ngượng ngùng,muốn buông tay ra, nhưng vừa rút tay, tay Nguyên Phong nắm lấy tay nàng, nhàng :” Đừng nhúc nhích, ôm chặt thắt lưng của huynh, tốc độ của Hắc Vân rất nhanh, cẩn thận ngã.”

      Thanh của Nguyên PHong ở trong mưa đặc biệt từ tính, khiến cho lòng nàng hơi hơi chấn động. Nàng nhàng cười, trong lòng suy nghĩ: Làm sao mà ngã được khi mình cứ nắm chặt lấy quần áo của huynh,cũng cần phải ôm chặt thắt lưng của huynh, phúc hắc tiểu tử, đúng là coi mình là tiểu nương dễ lừa a!

      Nhưng tay nàng vẫn buông ra, mà giả vờ sợ hãi, lại gắt gao ôm lấy thắt lưng của Nguyên Phong. Nghe thấy Nguyên Phong hơi đắc ý cười, lòng của nàng ngọt ngào như mật.

      Nàng lẳng lặng ôm chặt thắt lưng của Nguyên Phong, qua lưng áo nàng cảm nhận được cơ thể Nguyên Phong vô cùng rắn chắc, cơ bụng nổi . Nàng tựa đầu vào lưng của Nguyên Phong, mưa phùn bay lả tả, càng ngừng rơi xuống mặt nàng, người, nhè lạnh lẽo, sau đó lại trở thànhthành bọt nước trượt xuống dưới, thấm ướt vào trong quần áo nàng, lạnh như băng, thân thể của nàng khỏi dính sát vào Nguyên Phong, lưng Nguyên Phong rắn chắc mà rộng lớn,dưới khí trời này,chỉ có nhiệt độ nóng rực của Nguyên Phonghắn mới làm cơ thể nàng ấm áp, đuổi những rét lạnh người nàng.Mái tóc dài của Nguyên Phong bay trong gió, nhè từng đợt từng đợt, triền quấn quanh vòng, nhàng mặt nàng phất qua, mềm mại, cảm xúc êm dịu khiến cho lòng của nàng thấy ngứa ngáy, nàng kìm lòng được vươn tay đến, ngón tay nàng vòng qua những sợi tóc quăn, xúc cảm mềm mại cứ ở đầu ngón tay nàng quanh quẩn, ngẫu nhiên quay đầu lại, Nguyên Phong gì đó, sau đó nhàng mà cười. Tay nhàng vuốt ve tay nàng.

      Nàng tựa vào lưng Nguyên Phong, gắt gao ôm thắt lưng, ngón tay vòng vòng quấn quanh sợi tóc, nghe tiếng gió vù vù liên tục ngừng cùng tiếng vó ngựa, nhìn mưa bụi mênh mông trước mắt, cảnh trí kiều diễm, trong lòng yên tĩnh hài hòa.

      Nàng bất tri bất giác lộ ra nụ cười mỉm.

      Cũng biết bao lâu, nàng biết Nguyên Phong đưa nàng tới đâu, nàng cũng hỏi Nguyên Phong, bây giờ cho dù Nguyên Phong mang nàng tới chân trời góc biển, nàng cũng nguyện ý theo.

      Nhưng Nguyên Phong cũng mang nàng tới chân trời góc biển, tốc độ của ngựa dần dần chậm lại. A Hạnh ngẩng đầu nhìn, phát bọn họ tới ngọn núi, mà cách đó xa chính là vườn đào. Lúc này đúng là mùa đào, cây đào kết đầy quả đào, ép tới nhánh cây nặng trịch trĩu xuống.

      Thẩm Nguyên Phong giục ngựa chạy chầm chậm, vào vườn đào, tiến tới tiểu đình mới dừng ngựa lại. Nguyên Phong lập tức nhảy xuống trước, sau đó xoay người, đôi tay mở, nhìn nàng mỉm cười:” Nhảy xuống,huynh đỡ muội!”

      A Hạnh nhịn được cười, tiểu tử đáng chết.Thủ đoạn tán quả ít!

      A Hạnh để ý tới Nguyên Phong tay đè yên ngựa, thu chân lại chuẩn bị nhảy xuống. Đúng lúc này, mây đen đột nhiên đánh ra tiếng sét, thân mình lắc lắc,A Hạnh bất ngờ nên lập tức ngã xuống.

      A Hạnh kêu sợ hãi tiếng giây tiếp theo ngã vào trong lồng ngực ấm áp. Thẩm Nguyên Phong buồn cười ra tiếng, ngực phập phồng,” Huynh rồi, huynh đỡ được muội!”

      Trong lòng A Hạnh buồn bực, hung hăng trừng mắt nhìn mây đen cái. Sau đó quay đầu oán hận đối :” Đều là cùng người!”

      Thẩm Nguyên Phong cười to ra tiếng.

      Thẩm Nguyên Phong cứ như vậy ôm nàng vào tiểu đình,ngồi xuống phiến đá trắng, để cho A Hạnh ngồi ở đùi của mình, hai tay gắt gao ôm thắt lưng của nàng, cúi đầu xuống, mặt vùi vào gáy của nàng, hơi thở ấm áp từng đợt phả vào cổ nàng khiến cho làn da nàng run run.

      A Hạnh cảm thấy tư thế này hình như ổn, dường như rất ái muội! Nàng nhàng từ chối chút, :” Nguyên Phong, để muội xuống .”

      Thanh rầu rĩ của Nguyên Phong vang lên từ cổ nàng rầu:” cần, lâu chưa nhìn thấy muội, để cho huynh ôm chút!” Thanh mang theo chút quật cường, tựa như đứa .

      A Hạnh cười khổ :” Nguyên Phong……”

      Thẩm Nguyên Phong ngẩng đầu lên, hai tròng mắt như lốc xoáy màu lam, gắt gao khóa trụ nàng, như là muốn đem nàng cuốn vào trong đó. Nguyên Phong chuyên chú nhìn vẻ mặt ánh mắt nàng khiến cho nàng thể kháng cự, nàng bị cuốn vào cơn lốc xoáy sâu, thể tự kềm chế.

      ” A Hạnh, huynh rất nhớ muội!” Nguyên Phong đem nàng nhàng ôm vào trong lòng, trong ngực của Nguyên Phong có mùi vị tươi mát :

      ” Huynh hận có bản lĩnh như Tôn Ngộ , bước có thể xa vạn dặm,như vậy huynh có thể trong nháy mắt tới bên cạnh muội. Hôm nay buổi sáng lúc ra khỏi quân doanh,huynh chỉ chăm chăm chạy về Tấn Thành, nhưng vẫn mất ba canh giờ mới nhìn thấy muội, quá chậm, quá chậm!”

      Thanh của Nguyên Phong mang theo chút khàn khàn, loại ngữ điệu nỉ non này nghe vào trong tai càng có hương vị đặc biệt, khiến cho nàng cảm thấy rất ấm áp mà bình tĩnh như hồ nước, toàn thân đều là hoà thuận vui vẻ, mềm nhũn.

      A Hạnh tựa vào trong ngực của Nguyên Phong, có chút lo lắng hỏi:” Vậy hôm nay huynh chẳng phải là chưa hề nghỉ ngơi? Huynh có mệt hay ?”

      , muội quên huynh là cao thủ sao.”

      A Hạnh cười khẽ,” Đúng, là cao thủ!”

      Nguyên Phong ôm nàng nhàng lay động.” Ôm muội như vậy cảm giác thích hợp, huynh từng mơ thấy qua chuyện này chỉ lần, nghĩ tới cảnh trong mơ trở thành .”

      A Hạnh nghe tim Nguyên Phong đập nặng nề, ngón tay vô ý thức đặt ở ngực Nguyên Phong:” Huynh sợ người khác nhìn thấy sao!”

      tại có người đến. Hơn nữa cho dù nhìn thấy huynh cũng sợ, dù sao huynh cũng muốn lấy muôi, huynh ôm vợ mình ai dám có ý kiến!”

      A Hạnh cười khẽ ra tiếng:” biết xấu hổ, ai muốn gả cho huynh!”

      Thẩm Nguyên Phong buông nàng ra, cúi đầu nhìn nàng,đôi mắt sáng tựa hồ cất dấu cảm xúc mãnh liệt, dường như thoát khỏi trói buộc mà tuôn ra.

      ” Muội chỉ có thể gả cho huynh, được gả cho người khác.”

      Sau đó, đầu của Nguyên Phong cúi xuống, hôn môi nàng sâu.

      Đôi môi Nguyên Phong nóng cháy, lưỡi cũng cực nóng,tinh tế ngọt ngào cắn nuốt đôi môi nàng, mỗi tấc hô hấp đều nhàng như vậy,triền miên như vậy, mà vẫn cứ nhiệt tình cùng cuồng nhiệt, nàng chút chút, tấc tấc trầm luân trong nụ hôn của Nguyên Phong.

      Nhiệt độ cơ thể nàng ngừng nóng lên, nàng cảm giác được tim mình đập ” Bịch bịch bịch” liên tục ngừng như tiếng trống, vội vàng, tràn ngập náo loạn như vậy,trong đầu của nàng mờ mịt, sau đó nàng cảm giác được chính mình đáp trả lại, đúng vậy, nàng hôn lại Nguyên Phong,môi của nàng và Nguyên Phong dây dưa chỗ, lưỡi của nàng cùng Nguyên Phong quấn quít cùng chỗ, như thể tách ra.

      Được đáp lại của nàng càng làm cho Nguyên Phong thêm nóng bỏng, Nguyên Phong gắt gao ôm nàng, như muốn khảm nhập thân thể nàng vào mình, nụ hôn dần dần trở nên kịch liệt, trở nên điên cuồng, mang theo thiêu đốt cùng cả nhiệt tình, như đốt cháy cả hai người. Nụ hôn của Nguyên Phong khiến cho nàng mê say, nhiệt tình của Nguyên Phong khiến cho nàng thể hô hấp.

      Nàng bị Nguyên Phong hôn tới toàn thân vô lực, hoàn toàn dựa vào cái ôm nóng bỏng của Nguyên Phong mới ngã xuống.

      lâu sau, Nguyên Phong mới dần dần buông nàng ra,đôi môi nóng cháy còn lưu luyến ở mặt nàng, lưu luyến, lâu mới chậm rãi thu hồi nhiệt tình của mình .

      Nguyên Phong đặt trán mình ở trán nàng lâu, thở hổn hển,A Hạnh giật giật, Nguyên Phong vội vàng ôm chặt nàng:” Đừng nhúc nhích!” Thanh trầm thấp, ám muội, có loại gợi cảm cực hạn.

      A Hạnh tự nhiên biết là chuyện gì xảy ra, vội vàng thành thành dám động.

      Thẩm Nguyên Phong lát sau mới ngẩng đầu lên, nhìn nàng nhàng cười:” tại rất là thành .”

      Mặt A Hạnh đỏ lên, trong đầu lại suy nghĩ, ý của Nguyên Phong là vừa rồi mình thành ? Hay là vừa rồi mình quá chủ động, cũng đúng, nơi này là cổ đại, nương nên chủ động quá, liệu Nguyên Phong có xem thường mình? Bất tri bất giác,A Hạnh lại có chút lo được lo mất.

      Nàng có chút bất an mở miệng:” Muội…… Vừa rồi……” biết nên biểu đạt ý tứ như thế nào mới tốt.

      Thẩm Nguyên Phong hôn xuống chóp mũi nàng, đôi mắt tựa như bảo thạch,xinh đẹp đến kinh tâm động phách :” Vừa rồi huynh rất thích.” Bờ môi của lại dừng ở môi của nàng, nhàng liếm hai cái, mềm mại khiến cho lòng nàng xúc động. Trái tim A Hạnh lại yên tĩnh trở lại.

      Nàng sờ sờ miệng mình, nhàng thở dài tiếng:” Nụ hôn đầu tiên của muội……” Chính xác mà hẳn là nụ hôn đầu tiên ở thế giới này.

      lúc sau Thẩm Nguyên Phong mới hiểu ý nghĩa về nụ hôn đầu tiên , thần bí cười cười,đôi mắt màu lam sáng lấp lánh, thào :” được, phải là lúc này .”

      Nụ hôn đầu tiên của nàng thuộc về mình, nếu phải định lực của mình tốt, sớm biết rằng cuối cùng nàng cũng trở thành thê tử của mình mà nên đem nàng ăn luôn mới đúng, Nguyên Phong xấu xa nghĩ.

      Nghĩ nghĩ, miệng Nguyên Phong bất giác lộ ra mỉm cười ngọt ngào.

      ” Huynh vừa rồi cái gì?” A Hạnh nghe được.

      !” Nguyên Phong lắc đầu, theo bản năng muốn để nàng biết, trong lòng Nguyên Phong ngọt ngào nhớ lại, mãi cho đến lúc chết cũng quên.

      Nguyên Phong đỡ nàng ngồi xuống, để cho nàng xem phong cảnh xung quanh:” Thích nơi này ?”

      Mưa bụi mênh mông trong vườn trái cây có phong cảnh khác hẳn, ở trong mắt nàng nhìn vào đúng là phong cảnh xinh đẹp, tựa hồ ngay cả lá rụng, cũng có phần lịch tao nhã.

      Là phong cảnh ảnh hưởng tâm tình, hay là tâm tình ảnh hưởng phong cảnh?

      Trong lòng A Hạnh tự nhiên có đáp án.

      ” Nơi này là chỗ nào ?”

      ” Nơi này là nông trại của nông dân, lần trước quân doanh phát nơi này, cảm thấy rất giống vườn đào của Vương mẫu trong Tây du ký, lúc ấy nghĩ nhất định phải đưa muội đến xem! Muội thích ?”

      A Hạnh tựa vào đầu vai Nguyên Phong nhàng gật đầu,” Rất thích, huynh cũng xem Tây du ký rồi sao?”

      ” Ngày đó rạp hát của muội đến vương phủ biểu diễn,huynh cũng nhìn chút. ràng là diễn vô cùng huyên náo nhưng huynh có tâm tư xem, trong lòng chỉ nghĩ,muội như thế nào có tới? Muội phải là trốn huynh chứ? Sau lại thể ức chế xúc động trong lòng, mới ra ngoài tìm muội. may là ra, thậtmay gặp được muội!”

      ” Nếu huynh gặp được muội làm sao bây giờ?”

      gặp được muội huynh tìm muội, huynh sao có thể dễ dàng buông tha muội!”

      A Hạnh cười khẽ, ngón tay sờ khuôn mặt của Nguyên Phong:” Đứng tường nương người ta đúng là sở trường của huynh, biết xấu hổ.”

      Thẩm Nguyên Phong bắt lấy tay nàng đặt ở bên môi nhàng hôn, xúc cảm nóng rực giống như lòng của nàng giờ, khiến cho nàng nhịn được nhàng run lên.

      có huynh lần lượt trèo tường, sao có thể đổi được được nụ cười ấm áp của muội ngày hôm nay, muội cũng biết lúc trước muội đối xử với huynh rất lãnh đạm, có thể đổi được muội bây giờ như thế, cho dù để cho huynh cả đời trèo tường huynh đều nguyện ý!”

      ” Cẩn thận cha muội thả chó cắn huynh!”

      ” Huynh tìm hiểu ràng, nhà muội có chó, cho dù có huynh cũng sợ, huynh với cha muội, nhạc phụ đại nhân, con là con rể tương lai của người, trăm ngàn đừng thả chó cắn con rể người, cha muội nghe xong, nhất định tươi cười rạng rỡ mời huynh vào.”

      A Hạnh cười tựa như đóa hoa nở rộ” Loạn ngôn!”

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :