1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

A Hạnh - Thập Tam Xuân C149 (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 144: Nước mắt của muội vì huynh mà rơi
      Thanh trầm thấp tựa như bàn tay ấm áp nhàng chạm vào lòng A Hạnh vô cùng lo lắng cùng bối rối, lòng của nàng chậm rãi bình tĩnh lại.

      Đám đông ngừng va chạm vào bọn họ, A Hạnh thường bị người bên cạnh đụng cho ngã trái ngã phải, đứng vững. Thẩm Nguyên Phong dùng bàn tay vững vàng giữ chặt nàng, tay kia duỗi thẳng ngăn bên người A Hạnh, ngăn cản người bên ngoài va chạm vào nàng, cao giọng :” Mọi người đừng hoảng đừng loạn, đừng sợ! Mọi người bình tĩnh chút, từ từ thoát được khỏi nơi này!”

      Trong lúc Nguyên Phong , chiếc yên hoa kia phun ra ngọn lửa dẫn theo chồng những chiếc pháo yên hoa ở bên cạnh, đột nhiên tiếng “Phừng” tiếng phát ra tiếng nổ, pháo trúc theo tiếng vang bắn ra bốn phía, vô số ánh lửa cùng pháo vẩy ra ở mặt, người mọi người, tiếng pháo hỗn loạn bùm bùm khiến cho mọi người lâm vào tình trạng thần kinh khủng hoảng cực độ , mặc cho Thẩm Nguyên Phong quát to như thế nào, những người này cũng quản để ý, chỉ lo nhìn trước mắt kiếm khe hở mà chạy , chỉ cầu có thể mau rời khỏi nơi này.

      Trong lúc va chạm nhau, ít người bị mọi người đẩy ngã, kinh hoàng nằm mặt đất bị mọi người lần lượt giẫm lên qua, phát ra tiếng gào thảm thiết, cũng có ít người bị lửa cháy đến tóc cùng quần áo, kịp tìm cứu viện, bị cháy đau đớn kêu ra tiếng.

      Hai hướng chạy đều bị lửa ngăn chặn, lại bởi vì mọi người hoảng sợ chạy tán loạn mà làm các sào trúc bỗng nhiên ngã xuống tạo thành bế tắc, mọi người như ong vỡ tổ tụ tập chỗ, đem hết toàn lực chạy về phía trước, người phía trước bị đẩy ngã xuống đất, mắt thấy trước mắt thảm kịch.

      Đúng lúc này,Thẩm Nguyên Phong bỗng nhiên ôm thắt lưng A Hạnh, nhảy lên gốc cây đại thụ bên cạnh, bên cạnh cây đại thụ này là nóc nhà, chỉ cần lại nhảy tiếp lên nóc nhà, từ nóc nhà nhảy tiếp là có thể chạy khỏi cục diện này.

      A Hạnh nghĩ rằng Thẩm Nguyên Phong mang nàng ra khỏi chỗ này, nhưng Thẩm Nguyên Phong chỉ đem nàng đặt lên cây đại thụ ,rồi với nàng :” Muội nắm chặt, trăm ngàn được ngã xuống, huynh chút!”

      Trong lòng A Hạnh dâng lên nỗi bất an, vội vàng bắt lấy Nguyên Phong, lo lắng hỏi:” Huynh muốn đâu?”

      Thẩm Nguyên Phong cúi đầu nhìn về phía lửa cháy ngày càng lớn, ngọn lửa cháy bén đến cây cối cùng phòng ở bên cạnh, lửa thiêu hừng hực hắt ánh đỏ lên khuôn mặt Nguyên Phong, đôi mắt của Nguyên Phong bị lửa lớn chiếu rọi lóe sáng dị thường, lộ ra quyết tâm thể can gián:” Huynh tìm chỗ cho mọi người thoát, bằng cứ như vậy, lửa tràn lan khắp nơi, chết rất nhiều người!”

      A Hạnh hoảng sợ nhìn lửa lớn phía dưới, cùng đám người điên cuồng, sắc mặt dần dần trắng bệch.Nội tâm của nàng dần dần bị loại cảm xúc khủng hoảng chưa bao giờ có chiếm hữu, nàng gắt gao giữ chặt tay Thẩm Nguyên Phong, liều mạng lắc đầu:” , đừng , rất nguy hiểm!”

      Thẩm Nguyên Phong nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, đôi mắt trong suốt tràn ngập vội vàng cùng lo lắng, nhàng cười, tươi cười dưới ánh lửa chiếu rọi có vô hạn ấm áp, Nguyên Phong nhàng vặn khỏi tay nàng, :” cần lo lắng,huynh có việc gì, muội quên huynh là cao thủ sao!” Giọng của Nguyên Phong lộ ra vẻ thoải mái, nhưng cũng cách nào làm cho lòng của nàng thoải mái chút.

      Nàng nhìn Nguyên Phong nhanh nhẹn nhảy xuống, quần áo màu trắng ở trong trung tung bay. Nàng nhìn Nguyên Phong thể cản nổi mà chạy về phía đám người điên cuồng kia, lấy sức của người, đem mọi người tách ta. Người chung quanh thấy có người chen vào theo bản năng kháng cự lại. A Hạnh ở cây nhìn Nguyên Phong bị đám người chen lấn đến thể động đậy, ít người mất lý trí, lại vô ý thức vung quyền hướng đầu Nguyên Phong đánh xuống, đầu của Nguyên Phong khó có thể tránh trúng mấy quyền, A Hạnh lo lắng che miệng lại, lòng muốn khắc chế cảm xúc trong lòng mình. Nhưng giây tiếp theo chợt nghe thấy Nguyên Phong hét lớn tiếng, người tựa hồ ngưng tụ sức mạnh cường đại, đem những người chung quanh vây chặt lấy mình giãn ra. Nguyên Phong hoặc vung tay hoặc vung chân đem đám đông chật chội tách ra, đem những người bị đạp ngã mặt đất nâng dậy ôm qua bên. Nguyên Phong tựa như cỗ gió xoáy màu trắng, như tiên nhân, hấp dẫn ánh mắt của mọi người! Nguyên Phong bên sơ tán đám người, bên lớn tiếng kêu to:” Nếu mọi người tiếp tục chen lấn nữa, ai cũng thoát khỏi! Mọi người cùng chết ở trong này! Mọi người hãy nghe ta , đừng hoảng sợ, bình tĩnh lại, đem những người bị thương nâng dậy, bọn họ rất nhiều người đều là con cái của các ngươi , là cha mẹ, là bằng hữu các ngươi , mọi người bình tĩnh chút, mọi người đồng lòng hợp lực nhất định có thể bình an rời khỏi nơi này!”

      Nguyên Phong giải cứu hết những người bị thương, sơ tán những người chen lấn. Bởi vì Nguyên Phong ngừng kêu to, mọi người cũng dần dần khôi phục lý trí, mất bình tĩnh giống lúc trước, có người còn có thể đem người bị thương nâng dậy.

      A Hạnh luôn luôn ở cây nhìn hết thảy mọi chuyện, nhìn Nguyên Phong chút nào sợ hãi mà đối diện khốn cảnh, nhìn Nguyên Phong cho dù thời điểm rất gian nan cũng nghĩ tới mình rời , nhìn Nguyên Phong giúp mọi người, rơi mồ hôi, nhìn Nguyên Phong khàn cả giọng trấn an đám đông.Đây phải là Thẩm Nguyên Phong cà lơ phất phơ, cũng phải là Thẩm Nguyên Phong luôn tỏ vẻ an nhàn. Nguyên Phong như vậy tựa như ánh trăng Trung thu ,tản mát ra ánh sáng nàng chưa bao giờ gặp qua. Lòng của nàng bỗng nhiên tràn ngập cảm động, nước mắt vô thanh vô tức ướt đẫm khuôn mặt.

      Trong đám người,Thẩm Nguyên Phong lại vọt tới phía trước, đem những cây sào trúc chắn đường hợp lực nâng dậy, nhưng bởi vì lúc trước sơ tán đám người mà sử dụng quá nhiều sức, tay chân có chút như nhũn ra, mà trúc lại quá nặng, vừa nâng lên sào trúc vừa nặng lại bị đè ép xuống, đè xuống Nguyên Phong ở phía dưới. A Hạnh” A” tiếng kêu lên sợ hãi. Trái tim giống như là bị cây châm hung hăng đâm vào, hận thể cứ như vậy nhảy xuống đến bên cạnh Nguyên Phong. Thế nhưng mọi người chung quanh đều chạy tới:” Tam công tử bị đè ở phía dưới, mau tới hỗ trợ!” Mọi người đều đến cạnh sào trúc, đồng lòng hợp lực đem sào trúc nâng lên, có người khác đem Thẩm Nguyên Phong nâng dậy. A Hạnh nhìn nơi này, trái tim dần dần thả lỏng chút.

      Thẩm Nguyên Phong được người hỗ trợ đứng lên, sau đó xoay người đối với đám đông lớn tiếng :

      tại thông đường, mọi người đừng chen lấn, đỡ những người bị thương bên cạnh chậm rãi rời . Sau đó mời mọi người đem người bị thương đưa đến y quán, để bọn họ có thể được cứu trị!

      Mọi người thấy Tam công tử vì cứu bọn họ phấn đấu quên mình, trong lòng đều tràn ngập cảm động cùng cảm kích, mắt thấy có thể bình an thoát hiểm,làm sao có thể nghe theo phân phó của Nguyên Phong? Mọi người hết hoảng sợ, giúp đỡ nhau theo thứ tự rời .

      Sau khi mọi người bình an thoát hiểm, nha môn cũng phái rất nhiều quan sai đến, tổ chức cứu hoả, cũng may lửa lớn lắm, rất nhanh là khống chế được.

      Thẩm Nguyên Phong cùng quan sai phụ trách vài câu, chút ngọn nguồn tình. Sau đó mới xoay người, đề khí nhảy lên cây. A Hạnh cúi đầu, Nguyên Phong cũng chú ý tới biểu tình của nàng. Nguyên Phong thấy khắp nơi lộn xộn, nơi nơi đều là nước bẩn cùng bụi, liền mang theo A Hạnh nhảy lên nóc nhà, từ nóc nhà này nhảy sang nóc nhà khác, cuối cùng ở tới bên bờ sông mới nhảy xuống.

      Dòng sông Bích thủy lặng yên tiếng động, hai bờ sông là những hàng phố phồn hoa.Bên bờ sông dương liễu rủ thấp, gió đêm quất vào mặt. Bờ sông lơ lửng đủ loại kiểu dáng hoa đăng, đủ mọi màu sắc hoa đăng khiến cho dòng sông Bích Thủy lẳng lặng tôn thêm vẻ đẹp lung linh ảo ảnh.

      Bên này cách chỗ gặp chuyện may hơi xa, bên kia phát sinh chuyện gì người nơi này cũng biết được, cho nên khí nơi này vẫn náo nhiệt hân hoan. Mọi người đứng bên bờ sông, nhìn hoa đăng lững thững trôi, cũng có ít vị nương đem hoa đăng chính mình làm thả lên mặt sông, mang theo tâm nguyện của chính mình.

      Thẩm Nguyên Phong đưa A Hạnh tới gốc cây liễu rủ, tốc độ thân pháp cực nhanh làm cho người chung quanh cảm giác như nháy mắt, bên người bỗng nhiên xuất thêm hai người, cảm giác vô cùng quái dị.

      Lúc này sông xa xa là chiếc thuyền, thuyền lụa mỏng phiêu động, đèn đuốc sáng trưng, xuyên thấu qua lụa mỏng có thể thấy người ngồi bên trong là nương thiên kiều bá mị .

      người kêu lên:” Là thuyền của Di Hồng viện , biết hoa khôi Thúy Thúy nương có ở thuyền hay ?”

      , xem!”

      Người chung quanh đều hướng đến nơi cách thuyền gần nhất chạy tới,chỉ có Thẩm Nguyên Phong và A Hạnh giống những người khác.

      Thẩm Nguyên Phong cúi đầu nhìn về phía A Hạnh, giọng hỏi:” A Hạnh, muội sao chứ?”

      A Hạnh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Nguyên Phong. Chỉ thấy tóc Nguyên Phong hỗn độn, mặt có bao nhiêu chỗ bị bầm, áo dài màu trắng người trở nên dơ bẩn chịu nổi, rất nhiều nơi còn có lỗ hổng. Cả người vô cùng chật vật, nhưng ánh mắt Nguyên Phong nhìn mình tràn ngập tình cảm, tràn ngập lo lắng, tựa như nàng mới là người bị thương.

      Yết hầu A Hạnh như bị ngăn chặn lại, mũi ê ẩm, ngực cũng ê ẩm, thanh của nàng có chút nghẹn ngào:

      ” Đồ ngốc, muội có thể có chuyện gì? Muội luôn luôn ở cây……” Nàng nhìn Nguyên Phong, trong mắt có nước mắt, ánh sáng trong suốt:

      ” Nhìn huynh bị bao vây trong đám người. Huynh có biết muội lo lắng cỡ nào hay , nhìn huynh bị trúc đè xuống phía dưới, huynh có biết muội sợ hãi cỡ nào hay , muội ngồi ở cây, cái gì cũng thể làm,muội chỉ có thể trơ mắt nhìn, cái gì cũng thể giúp huynh, huynh có biết hay muội khổ sở cỡ nào……”

      Buổi tối này nàng chịu đủ sợ hãi, nàng vừa nghĩ lại cảnh nguy hiểm hồi nãy, trong lòng còn nhịn được co rút đau đớn từng đợt. Nàng biết nàng nên với Nguyên Phong những lời này, nàng cũng biết chính mình vì sao nhắc tới, nhưng tại nhìn Nguyên Phong bình an vô ở bên người nàng, nhìn Nguyên Phong trải qua gian nguy lại chỉ quan tâm an nguy của nàng , nàng liền nhịn được muốn khóc, lòng của nàng liền nhịn được mà đau đớn, những lời này tựa như trước bị áp chế trong lòng, khi được giải thoát khỏi trói buộc liền ầm ầm tuôn ra.

      Thẩm Nguyên Phong đột nhiên nghe được lời của nàng, thần sắc có chút ngẩn ngơ, si ngốc nhìn nàng, thần sắc có chút mờ mịt, Nguyên Phong biết làm sao kêu tiếng:” A Hạnh……”

      Thanh trầm thấp, ôn nhu, tràn ngập xác định, tràn ngập bất tin tưởng, lại hàm chứa vui sướng.

      Thanh của Nguyên Phong gọi xuyên thấu qua màng tai của nàng chậm rãi chìm vào lòng nàng, giống như là chất xúc tác, nước mắt của nàng lập tức tràn mi mà ra, theo hai má chảy xuống dưới, nhàng trong suốt, tựa như trân châu lóe sáng .

      ” Cho dù huynh là cao thủ, cho dù huynh có địa vị cao sao, nhưng ngay lúc đó tình huống nguy hiểm như vậy, huynh sao có thể người mà tiến lên, nếu lần sau huynh còn làm như vậy mặc kệ an nguy của mình, huynh cũng đừng hòng xen vào chuyện của muội, đừng để muội nhìn thấy chuyện này, huynh đừng để muội lo lắng hãi hùng cho huynh!”

      Trong lòng Thẩm Nguyên Phong dâng lên nỗi mừng như điên, Nguyên Phong nhìn nàng, đôi mắt màu lam ánh lên dưới ngọn đèn, lấp lánh có cảm giác rung động lòng người. Nguyên Phong vươn tay, nhàng chạm vào gương mặt đầy nước mắt của nàng, nước mắt trong suốt trong sáng, còn mang theo nhiệt độ ấm áp, loại nhiệt độ này thông qua tay Nguyên Phong truyền đến sâu trong đáy lòng của Nguyên Phong, làm trái tim Nguyên Phong tràn ngập ấm áp.

      ” A Hạnh, muội khóc…… Huynh chưa từng thấy muội khóc……” Nguyên Phong cúi đầu, nhìn ánh mắt của nàng, hai mắt trong suốt như thu thủy phản chiếu khuôn mặt kinh hỉ của mình:” A Hạnh, nước mắt của muội là vì huynh mà rơi…… Muội lo lắng cho huynh phải ? Trong lòng muội có huynh, phải

      Cảm xúc trong lòng A Hạnh mãnh liệt phập phồng, có xúc động liều lĩnh:

      ” Đúng vậy, nước mắt của muội là vì huynh mà rơi, muội lo lắng cho huynh……” còn chưa xong, nàng bị ôm vào trong lồng ngực ấm áp, cái ôm ấp này tràn ngập mùi mồ hôi cùng mùi thuốc súng, nhưng lại làm cho nàng có cảm giác yên ổn, trong nháy mắt trái tim tựa hồ như tìm được bến đỗ.

      Hai tay Nguyên Phong mạnh mẽ gắt gao ôm lấy nàng, nàng thậm chí còn có thể cảm giác được cánh tay có cơ bắp thực rắn chắc, nàng tựa vào ngực của Nguyên Phong, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của Nguyên Phong, nghe được tiếng tim đập, nước mắt rơi càng nhiều.

      Vì sao đêm nay lại phát sinh ra chuyện này? Vì sao muốn để nàng biết tâm ý của chính mình? Hóa ra ngoài Kiều Tranh ra nàng còn có thể thương nam nhân khác, nhưng có ý nghĩa gì, lúc này đây cảm tình đều chỉ là hư ảo thôi……

      ” A Hạnh huynh là rất vui, huynh lớn như vậy cũng chưa bao giờ vui như thế , trong lòng muội có huynh,điều này làm cho huynh cảm thấy rất thỏa mãn, A Hạnh, huynh nhất định hướng phụ thân muội cầu hôn, về sau chúng ta vĩnh viễn đều cùng chỗ!”

      A Hạnh bỗng nhiên dùng toàn lực đẩy Nguyên Phong ra, ngẩng đầu nhìn Nguyên Phong :” Trong lòng muội có huynh sao, huynh đính hôn cùng Hồ gia tiểu thư, huynh còn hướng cha muội cầu hôn, là muốn muội làm thiếp cho huynh sao? Thẩm Nguyên Phong, cho dù trong lòng của muội có huynh, muội cũng có khả năng làm thiếp cho huynh ! Chúng ta tại là có khả năng, chúng ta thôi , về sau đừng bao giờ gặp mặt nữa!” xong, nàng dùng tay áo lau khô nước mắt mặt , xoay người kiên quyết rời .

      Thẩm Nguyên Phong vội vàng lấy tay giữ chặt nàng, đem nàng xoay người lại,ánh mắt A Hạnh hồng hồng, trong ánh mắt tràn ngập thống khổ:” Thẩm Nguyên Phong, huynh lôi kéo muội cũng vô dụng, đây là nguyên tắc của muội , bởi vì bất luận kẻ nào mà thay đổi!”

      Thẩm Nguyên Phong lắc đầu, trong ánh mắt có tia khó hiểu:” phải đâu A Hạnh, Vương phi muốn huynh đính hôn cùng Hồ tiểu thư, nhưng huynh sớm từ chối! Huynh cùng Hồ gia tiểu thư lúc đó chuyện gì cũng có! Hơn nữa cha huynh đáp ứng huynh, về sau muốn huynh cưới vợ nhất định hỏi ý kiến chờ huynh đồng ý mới chấp nhận!”

      A Hạnh nghĩ tới mọi chuyện lại là như thế, nhớ tới mẹ con Hồ thị khi với nàng về việc việc hôn nhân này rất bình tĩnh, tin tưởng mười phần, căn bản là nhìn ra là dối, hơn nữa nàng cũng nghĩ tới bọn họ lấy chuyện này lừa gạt nàng, nàng vẫn có chút thể tin được, lại xác định:” Huynh chưa đính hôn cùng tiểu thư Hồ gia?”

      Thẩm Nguyên Phong mỉm cười, cầm tay nàng đặt vào ngực mình, nhàng :” Trừ muội ra, huynh tuyệt đối cưới vị nương khác, Thẩm Nguyên Phong ta cả đời chỉ chấp nhận Lý Hạnh là thê tử của ta ! Có ánh trăng chứng giám, Thẩm Nguyên Phong ta quyết nuốt lời!”

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 145: Hạnh phúc
      Từ khi biết được chuyện đính hôn của Thẩm Nguyên Phong cùng Hồ Nhã Tình tới nay, việc hôn nhân này như tảng đá đè nặng trong lòng A Hạnh, tuy rằng A Hạnh muốn thừa nhận. Rồi đột nhiên biết hóa ra việc hôn nhân này cho tới bây giờ chưa từng tồn tại, trong lòng liền thoải mái. Nhớ tới lúc trước Thẩm Nguyên Phong cùng Hồ Nhã Tình kết bạn dạo, trong lòng lại có chút thoải mái:

      ” Vậy đêm nay sao huynh cùng Hồ gia tiểu thư cùng nhau du hội đèn lồng?”

      Thẩm Nguyên Phong nghe ra trong giọng của nàng có chút ghen tuông, biết như thế nào, trong lòng đúng là vô cùng ngọt ngào, :

      ” Huynh phải cùng nàng ta cùng nhau du hội đèn lồng, chính là huynh nghĩ đêm nay có lẽ gặp muội, mới ra ngoài, nghĩ tới đường gặp huynh muội bọn họ. Sau đó mới kết bạn mà .”

      Nguyên Phong nhìn nàng nhàng cười:

      nghĩ tới đêm nay có niềm vui lớn như vậy!”

      Nguyên Phong cầm tay nàng nhàng lôi kéo, lại đem tay nàng kéo vào trong lòng mình, hai tay vây quanh nàng, cằm đặt đầu nàng, nhàng :

      ” A Hạnh, cả đời này huynh nhớ kỹ buổi tối này ngày hôm nay, nhớ kỹ ánh trăng xinh đẹp đêm nay, nhớ kỹ những ngọn đèn, còn có……” Nguyên Phong buông nàng, cúi đầu yên lặng nhìn nàng:” Còn có nước mắt của muội.”

      Trong ánh mắt Nguyên Phong chứa vô hạn tình cảm dạt dào vây quanh nàng khiến cho nàng thể hô hấp, thể nhúc nhích. Mặt nàng hơi hơi đỏ lên, cúi đầu, :

      ” Muội cần phải trở về, đêm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, cha mẹ thấy muội, an tâm!”

      Thẩm Nguyên Phong gật gật đầu, :” Tốt lắm, huynh đưa muội trở về.”

      Nơi này cách nhà A Hạnh mấy con phố, Thẩm Nguyên Phong cùng A Hạnh bộ trở về. Dọc theo đường du khách vẫn còn rất nhiều. Thẩm Nguyên Phong vài lần đều muốn giữ chặt tay A Hạnh, tuy Nguyên Phong tùy tính như thế nào nhưng cũng ngượng ngùng cùng A Hạnh quá mức thân thiết trước mặt nhiều người như vậy, hơn nữa Nguyên phong còn bận tâm tới cảm xúc cuả A Hạnh.

      Buổi tối đầu thu có chút lạnh, gió đêm từng đợt thổi qua, lay động mái tóc dài của nàng, ánh trăng sáng tỏ lẳng lặng chiếu vào thân thể của nàng, nàng ngẫu nhiên quay đầu nhìn mỉm cười, hai mắt sáng ngời tựa như bầu trời rực sáng. Nhìn nàng như vậy, trong lòng Thẩm Nguyên Phong dâng lên cảm giác hạnh phúc gì sánh kịp, chỉ nguyện thời gian lúc này dừng lại.

      ” A Hạnh!” Nguyên Phong nhàng mở miệng.

      A Hạnh quay đầu lại nhìn cười:” Chuyện gì?”

      Nguyên Phong tiếp tục về phía trước, hai mắt nhìn thẳng phía trước, đuôi lông mày khóe mắt đều là ý cười say lòng người:

      ” Chờ hai ngày nữa huynh bẩm báo với phụ vương, rồi hướng cha muội cầu hôn, chờ muội đến tuổi cập kê chúng ta liền thành hôn!”

      Nguyên Phong quay đầu nhìn nàng,đôi mắt thâm lam nơi ngã tư đường như đèn đuốc tựa như có ánh sáng trong suốt như ngọc, ánh sáng ấm áp làm say lòng người .

      Cùng người trong lòng thành thân, sau đó vĩnh viễn ở cùng chỗ, vẫn là tâm nguyện đời trước của A Hạnh. Đời trước thể thực ,còn bây giờ cả đời này nàng có loại hạnh phúc này sao? Nàng nghĩ đến nàng đời này người nào, nhưng nàng gặp Thẩm Nguyên Phong, vì nàng chút do dự bỏ qua hết thảy thậm chí là sinh mệnh của mình! Nàng nghĩ đến nàng đời này cho dù lập gia đình cũng là vì làm yên lòng phụ thân, cũng nghĩ đến, khi Thẩm Nguyên Phong cầu hôn nàng, lòng của nàng lại nhàng rung động. Hóa ra mặc kệ là kiếp trước kiếp này, nàng vẫn luôn khát vọng hạnh phúc bé naỳ.

      Trái tim A Hạnh đập thình thịch, trong lòng tựa như uống mật ngọt vô cùng, lâu có cảm giác này. Nếu có thể cùng Nguyên Phong cả đời gần nhau pử cùng chỗ,có lẽ là hạnh phúc lớn nhất đời này của nàng! Nàng vừa định gật đầu đáp ứng, nhưng bỗng nhiên nhớ tới việc, lập tức nhíu mày.

      Thẩm Nguyên Phong thấy nàng thay đổi sắc mặt, vội vàng hỏi:” A Hạnh, làm sao vậy?”

      A Hạnh lắc đầu :” được, tại tạm thời chúng ta thể bàn chuyện hôn !”

      Thẩm Nguyên Phong nghi hoặc khó hiểu:” Vì sao?”

      A Hạnh do dự chút, liền đem chuyện mẹ con Hồ thị dùng tỷ tỷ áp chế nàng từ đầu chí cuối ra. Nàng lo lắng :

      ” Tỷ tỷ tại là người Hồ gia, sinh lão bệnh tử đều là chuyện Hồ gia. Người ngoài thể hỏi đến, muội sợ nếu muội cùng huynh thành thân, Hồ tiểu thư tức giận đối xử với tỷ tỷ của muội bất lợi. Làm sao bây giờ? Tỷ tỷ vì muội hy sinh rất nhiều, tại vất vả có thể có cuộc sống yên ổn , muội muốn vận mệnh của tỷ bởi vì muội mà bị ảnh hưởng.”

      mặt Thẩm Nguyên Phong lên tia tức giận:” Hồ tiểu thư này nhìn có tri thức hiểu lễ nghĩa, hóa ra lại ác độc như vậy! đúng là người nhà cùng ca ca của mình!”

      Nguyên Phong trầm tư hồi, liền :” A Hạnh, muội đừng lo lắng, chỉ cần cha huynh đáp ứng việc hôn nhân chúng ta , huynh kêu phụ thân cảnh cáo Hồ gia, Hồ phu nhân dám hành động thiếu suy nghĩ, tỷ tỷ muội cũng gặp nguy hiểm!”

      Trong lòng A Hạnh bỗng nhiên lên tia bất an:

      ” Nhưng cha huynh đáp ứng việc hôn nhân của chúng ta sao? Thân phận chúng ta cách nhau quá lớn, chỉ sợ Vương gia đáp ứng!”

      Thẩm Nguyên Phong thừa dịp người bên ngoài chú ý, nhàng cầm tay nàng, lập tức lại buông ra:

      ” Đừng lo lắng, phụ vương rất thương huynh, hơn nữa người đáp ứng chuyện cưới vợ do huynh quyết định, người phản đối.”

      ” Mặc kệ thế nào,huynh cũng bỏ rơi muội!” Nguyên Phong nhìn nàng nhàng .

      mặt A Hạnh hơi hơi nóng lên, trái tim tựa như là bị mảnh lông chim xẹt qua, hơi hơi ê ẩm.

      Hai người đường đến trước ngõ, thấy Trần thị tỷ muội đứng trước ngõ hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn thấy bọn họ, mặt hai người đồng thời lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng, có thể thấy được các nàng là quan tâm A Hạnh.

      Trần Tĩnh đến bên người bọn họ, kéo tay A Hạnh :” Muội bình an trở về tốt rồi. Muội cũng biết chúng ta rất lo lắng cho muội! Cha muội cùng mẫu thân muội ở nhà gấp đến độ chạy vòng vòng, nếu tỷ với bọn họ Thẩm Nguyên Phong cứu muội, chỉ sợ cha muội chạy tới đó!”

      A Hạnh cười cười, :” Để các tỷ lo lắng, mọi người cũng sao chứ!”

      Trần cũng tới :” Cũng sao, lúc ấy Tiểu Vân ở cùng chỗ với hai tỷ tỷ, các vị tỷ tỷ đưa Tiểu Vân rất thuận lợi thoát khỏi hiểm cảnh, nhưng lại tìm thấy muội. Chẳng qua như muội muội , Thẩm Nguyên Phong ở bên cạnh muội hẳn là chăm sóc muội, muội muội quả nhiên đúng vậy!” xong nàng nhìn Thẩm Nguyên Phong liếc mắt cái, nhàng cười.

      Thẩm Nguyên Phong cùng A Hạnh nhìn nhau cười,thần sắc ái muội làm cho hai tỷ muội nhìn ra ít manh mối, Trần Tĩnh chỉ vào bọn họ,cười:” Hai người……”

      A Hạnh nhớ tới lúc trước lâu mới cùng các nàng qua nàng cùng Thẩm Nguyên Phong có khả năng, tại lại biến thành như vậy, nàng có chút ngượng ngùng, quay đầu nhìn Thẩm Nguyên Phong :” Huynh về trước , muội cũng phải trở về, phụ thân chắc rất sốt ruột.”

      Thẩm Nguyên Phong cũng bị ánh mắt hai tỷ muội khiến cho được tự nhiên, vội vàng :” Được, huynh về trước.”

      Nguyên Phong xong với Trần thị tỷ muội liền xoay người rời . A Hạnh thấy vẻ mặt hai tỷ muội bát quái, vội vàng :” Muội vào trước xem phụ thân.” xong vội vã chạy. Trần thị tỷ muội thấy nàng ánh mắt lóe lên, nhìn nhau, thấp giọng bàn bạc: ” Bọn họ nhất định có vấn đề!”

      ” Đúng, ngày mai nhất định phải tìm ra chân tướng!”

      Vợ chồng Lý Nhuận Phúc thấy A Hạnh bình an trở về, liền buông tảng đá lớn trong lòng, dặn dò phen rồi trở về phòng. Tiểu Vân bị sợ hãi, nay nhìn thấy A Hạnh bình an trở về, vui vẻ rất nhiều lại ôm A Hạnh òa khóc lên, A Hạnh an ủi nàng trận, mới làm cho nàng ngừng khóc. Sau khi Tiểu Vân giúp A Hạnh nấu nước tắm rửa, rồi hai tỷ muội mới cùng nhau ngủ.

      Vào lúc ban đêm, trong mộng của A Hạnh tất cả đều là hình ảnh của Thẩm Nguyên Phong. Nguyên Phong cứu người trong nguy nan, mang nàng nhảy lên nóc nhà, ở bờ sông giúp nàng nhàng lau nước mắt ,bộ dáng ôm nàng vào lòng , dưới ánh trăng vĩnh viễn buông tay nàng…… Cả đêm mộng đẹp, khiến cho nàng tỉnh lại khi sáng sớm, khóe miệng còn lộ vẻ ngọt ngào tươi cười.

      Sau khi tỉnh dậy, A Hạnh cùng Tiểu Vân vào rạp hát, vừa vào cửa liền nghe thấy mọi người bàn bạc về kiện tối hôm qua.

      Hóa ra bởi vì Thẩm Nguyên Phong kịp thời khai thông đường tối hôm qua, mặc dù có người bị thương, nhưng người tử vong, cuối cùng tạo gây thành bi kịch. Tấn vương đối với kiện lần này rất đồng tình, vì trấn an mọi người, đáp ứng đối với mỗi dân chúng bị thương, phí chữa bệnh đều do ông phụ trách.

      A Hạnh ở bên cạnh nghe mọi người thảo luận, lúc này người chạy tới nhìn mọi người :

      ” Tin tức mới nhất,dân chúng được cứu vớt hôm qua tại quỳ gối trước vưong phủ, muốn cảm tạ ân cứu mạng Tam công tử ! tại ta cũng muốn tới đó!”

      con hát :” Tam công tử? thể nào! Tam công tử có tiếng công tử nhàn nhã, cho cùng là loại người chơi bời lêu lổng! Công tử cứu người?”

      Lúc này người nọ nghe được lời này liền đứng dậy:” được Tam công tử như vậy, tối hôm qua, nếu có vì công tử phấn đấu quên mình cứu chúng ta, những người ở đây môt người cũng thoát được! Bản lĩnh công tử cao cường, vốn hoàn toàn có thể để ý tới chúng ta, người bình an chạy trốn, nhưng công tử có làm như vậy! Công tử lấy sức người mà ngăn trở mấy trăm người hỏang sợ, còn cứu những người bị thương, vì nâng sáo trúc chắn đường thiếu chút nữa bị đè chết! Tam công tử như vậy cho dù công tử có chơi bời lêu lổng chúng ta cũng kính ! Hừ, Trương sư phó, về sau nếu ta lại nghe được sư phó Tam công tử phải, ta nhất định để yên cho ngươi!” xong hừ lạnh tiếng, trừng mắt nhìn Trương sư phó liếc mắt cái, liền ra khỏi cửa.

      Người nọ rồi, Trương sư phó hướng bóng dáng của lắc lắc tay, trong miệng “à” tiếng, :” Ta chẳng qua là tùy tiện câu, phản ứng lại lớn như vậy sao!”

      A Hạnh ở bên mỉm cười :” Đó là bởi vì sư phó có ở trường. Cho nên thể hiểu tâm tình của huynh ấy! Lúc đó sinh tử tồn vong của mọi người hết sức lo lắng, trong lòng đều tràn ngập tuyệt vọng cùng sợ hãi, khi bọn họ đều mất hy vọng, Tam công tử để ý thân mình dấn vào nguy hiểm, như thần xuất giải cứu mọi người, khi đó ở trong cảm nhận mọi người Tam công tử biến thành thần tiên, mà thân ảnh Tam công tử khi đó nhất định vĩnh viễn khắc vào trong cảm nhận bọn họ !”

      Trương sư phó khó hiểu hỏi:” A Hạnh nương, nương làm sao mà biết?”

      mặt A Hạnh xuất vẻ mặt thực ôn hòa, nàng chậm rãi :” Bởi vì lúc ấy A Hạnh ở trường,đó cũng là cảm nhận của A Hạnh!”

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 146: Hồng nhạn mang thư
      Ngoài phòng tiểu viện ngừng truyền đến tiếng đánh nhau giữa Trần thị tỷ muội và A Lực , cùng tiếng quát nhau. Tâm tình A Hạnh trở nên vô cùng nhàng, nàng cầm thư, ra ngoài cửa.

      Ngoài cửa A Lực cùng Trần thị tỷ muội đánh nhau túi bụi, trong viện cảnh hỗn độn, nơi nơi đều là chậu hoa bị đánh vỡ, cùng đá vỡ, song phương đều là vẻ mặt chuyên chú, động tác cực kỳ nguy hiểm, làm cho người khác nhìn khỏi run sợ trong lòng .

      A Hạnh vội vàng kêu lên:” Mọi người đây là tỷ thí sao? Vẫn nên coi trọng tính mệnh! Nhanh dừng tay, sân của Lăng thúc đều bị mọi người hủy rồi!”

      Hai bên nghe thấy tiếng quát của A Hạnh lập tức tỉnh ra. Sau khi hai bên tách ra đều lộ vẻ mặt tươi cười, khen ngợi đối phương võ nghệ tinh tiến, giống như trận đánh ác liệt vừa rồi tựa như có.

      Lúc này Trần Tĩnh nhìn thấy đống hỗn độn trong viện, mặt lộ ra biểu tình ngượng ngùng :

      ” Ai nha, A Hạnh, thực xin lỗi! Chúng ta khó có khi được gặp đối thủ ngang tầm, nhất thời hứng lên quên lưu tay, làm ở đây hỏng cả rồi!”

      A Hạnh cười cười :” Chỉ cần mọi người phải đánh nhau tốt rồi! Dù sao mọi người nhớ nhớ lần sau tỷ thí nên chọn nơi trống trải, trông rất dọa người khác!”

      Ba người ngượng ngùng cười cười.

      A Hạnh đến bên người A Lực, đem thư vừa viết đưa cho :” A Lực, phiền huynh hồi quân doanh đem phong thư này cho huynh ấy!”

      A Lực ha ha cười, tiếp nhận, :” ngờ nương lại hồi nhanh như vậy! Có phong thư này, thiếu gia nhất định rất cao hứng ba ngày cũng ngủ được!” A Lực đem thư cất trong lòng, còn :” Nhìn hai người như bây giờ, tại hạ cũng vui vẻ. Thiếu gia vì nương mà chịu khổ sở, cuối cùng cũng đáng giá!”

      Trần thị tỷ muội nghe đến đó vội vàng hỏi:” A Lực, lời này của huynh là có ý gì? Thẩm Nguyên Phong chịu khổ gì?”

      A Hạnh cũng cho nên nhìn A Lực.

      ” Thiếu gia vốn cho tại hạ , , nội tâm kiêu ngạo, rằng thể sử dụng việc này để tranh thủ đồng tình của A Hạnh nương, nhưng tại hạ thấy tại hai ngườ iđều đề cập đến chuyện kết hôn, tại hạ ra chắc cũng có việc gì.”

      A Lực đem tất cả mọi chuyện từ việc Thẩm Nguyên Phong vì phản đối việc hôn nhân cùng Hồ gia tiểu thư mà đối kháng với Vương gia, chịu bị đánh tháng cũng xuống giường được, còn có vì ước định với Vương gia việc hôn nhân về sau phải nghe ý kiến của mình mà nghe theo an bài của Vương gia vào quân doanh đều ra.

      ” Nếu phải như vậy, thiếu gia sao có thể vào quân doanh? Thiếu gia chịu nổi quản thúc, nhưng vì có thể đem vị trí chính thê giữ lại cho nương nên thiếu gia có thể làm bất cứ giá nào!”

      Trần Thị tỷ muội có chút cảm động, Trần nhìn A Hạnh :” Thẩm Nguyên Phong đối với muội đúng là tốt, trong cuộc đời vị nương có người dụng tâm đối đãi muội như thế muội còn cầu cái gì? A Hạnh,muội cũng nên dễ dàng buông tha cho nữa!”

      Trong lòng A Hạnhê ẩm ngọt ngào, ánh mắt nóng nóng, cái mũi ê ẩm, ngực giống như bị cái gì ngăn chặn, hóa ra Nguyên Phong vì nàng làm nhiều việc so với tưởng tượng của nàng, Nguyên Phong chưa từng có qua, cũng muốn cho nàng biết, có thể thấy được Nguyên Phong cũng nghĩ tới trả giá có hồi báo, oán hối hận trả giá như thế, có thể nào làm cho nàng cảm động? Nam tử chí tình chí nghĩa như thế, nàng sao buông tha bỏ qua được?

      Nguyên Phong, từ nay về sau huynh còn mình, về sau muội cùng với huynh đối mặt với tất cả khó khăn! rời nhau!

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 147: Miễn phí xem diễn
      A Hạnh gởi thư cho Thẩm Nguyên Phong có nhắc tới kế hoạch làm nàng lo lắng lâu, nàng cảm thấy phụ nữ ở thế giới này rất đáng thương, địa vị thấp, lại phụ thuộc vào đàn ông, bị chế độ phong kiến nghiêm khắc trói buộc, ngay cả chuyện xem tuồng kịch cũng đều trở thành tiếc nuối của bọn họ.

      Nàng dĩ nhiên là có biện pháp thay đổi xã hội này, thay đổi suy nghĩ của mọi người , nhưng mà nàng có khả năng mang đến chút niềm vui cho phụ nữ nơi này, có thể thành công sao?

      A Hạnh cùng Lăng Tử Phong ở trong thư phòng thương lượng việc này. A Hạnh :

      tại Tây Du Ký trình diễn đến tập thứ tư, mà các diễn viên tập thứ nhất sau tuần diễn cũng trở lại. A Hạnh có ý tưởng này, con nghĩ về sau mỗi vở diễn đều phát cho những người khách tờ ngân phiếu định mức, cho bọn họ biết chỉ cần để phụ nữ trong nhà (chỉ có phụ nữ) cầm tờ ngân phiếu định mức, là có thể đến rạp hát chúng ta xem miễn phí tập Tây Du Ký. A Hạnh tổ chức diễn thêm vào buổi trưa,từ tập đầu tiên Tây Du Ký bắt đầu, tổ chức buổi biểu diễn dành riêng cho phụ nữ, đàn ông thể vào, nếu là như vậy, đànông có thể để phụ nữ trong nhà đến rạp hát xem diễn ?”

      cần tiền, lại cần cùng những người đàn ông khác đứng cùng nhau, như vậy, hẳn là có lý do gì ngăn cản phụ nữ tới xem diễn chứ!

      Lăng Tử Phong có chút khó hiểu:” A Hạnh, nhưng diễn miễn phí như vậy, quan tiền chúng ta cũng thu được!”

      ” Lần diễn thêm này, con vốn nghĩ muốn kiếm thêm tiền, con chỉ muốn để phụ nữ cũng có thể xem Tây du ký. Bọn họ ở nhà bận rộn việc nhà cũng vô cùng vất vả, nhưng bởi vì thân là phụ nữ mà ngay cả tư cách xem diễn cũng có, cũng đáng buồn. Giống như nhiều hàng xóm của A Hạnh đều thấy có vẻ rất muốn xem Tây du ký, con chỉ muốn thỏa mãn tâm nguyện cho bọn họ mà thôi!”

      Lăng Tử Phong bất đắc dĩ lắc đầu:” Thúc thực hiểu, vì sao con luôn muốn cho phụ nữ tới xem diễn?”

      A Hạnh nhàng thở dài tiếng, :” Bởi vì con cảm thấy phụ nữ nên đáng buồn đáng thương như vậy, khả năng của con rất bé, những thứ con có khả năng làm cố sức làm, xem có thể thỏa mãn tâm nguyện của bọn họ hay .”

      Lăng Tử Phong nghĩ nghĩ :” A Hạnh, nếu đây là chuyện con muốn làm, Lăng thúc nhất định ủng hộ con! Dù sao chỉ là miễn phí tuồng kịch, rạp hát còn có khả năng chịu được! NHưng mà con phải chuẩn bị tâm lý, cho dù con có làm nhiều như vậy, nhưng có khả năng chút cũng nhận lại được. Phụ nữ thể đến rạp hát là ý nghĩ truyền thốngtrăm ngàn năm qua thâm căn cố đế, phải cần tiền là có thể thay đổi. Nếu như thế, người phú quý người ta thiếu tiền, bọn họ cũng cho phụ nữ trong nhà đến rạp hát đo thôi!”

      ” Nếu như vậy đều được, vậy A Hạnh cũng có biện pháp. Hy vọng phụ nữ có thể có dũng khí mà cùng người nhà thương lượng.”

      Được Lăng Tử Phong đồng ý, A Hạnh liền bắt tay vào làm. Đầu tiên, A Hạnh phái rất nhiều người đến đầu đường cuối ngõ để tuyên truyền việc này, cố gắng để mỗi người phụ nữ trong Tân thành đều biết việc này.

      Sau đó chờ cho tất cả phụ nữ đều biết việc này, sau mỗi buổi diễn kết thúc A Hạnh đài làm quảng cáo, cho những người khách nhân về hoạt động ưu đãi của rạp hát, có tay bọn họ ngân phiếu định mức, có thể cho thê tử, mẫu thân, nữ nhi bọn họ,đến rạp hát xem diễn miễn phí, còn đặc biệt thuyết minh đây là buổi biểu diễn dành riêng cho phụ nữ, hy vọng bọn họ có thể tận dụng ưu đãi này, lãng phí,cho phụ nữ trong nhà tới rạp hát xem miễn phí Tây du ký.

      Cái gì cũng làm, tại là chờ xem hiệu quả.

      Các ngân phiếu định mức đầu tiên phát ra, buổi diễn buổi chiều ngày hôm sau, phụ tử có thể dùng phiếu vào xem diễn. Nhưng khai diễn thời gian, người khách nữ cũng có, các con hát ở đài cũng biết có nên biểu diễnhay ,A Hạnh thấy tình huống, này liền vẫy vẫy tay :” Buổi này có khách đến, mọi người xuống nghỉ ngơi !”

      A Hạnh biết tuy rằng thành công lập tức, lại nghĩ rằng người khách cũng có. Lăng Tử Phong thấy nàng vui vẻ, liền an ủi :

      ” A Hạnh, thúc rồi đây là ý nghĩ thâm căn cố đế dễ dàng thay đổi như vậy ,quên ,con cũng hết sức, từ hôm nay bắt đầu hủy bỏ hoạt động này ! Còn như vậy nữa, hoạt động này trở thành trò cười!”

      A Hạnh chậm rãi lắc đầu :

      ” Đây mới là ngày đầu tiên, mọi người nhất thời thể tiếp nhận chuyện này cũng là bình thường. Ngân phiếu định mức vẫn tiếp tục chia cho những người khách,sau mỗi buổi diễn vẫn tiếp tục hướng mọi người giải thích về việc này! Con thể dễ dàng bỏ cuộc, khi bỏ cuộc, chẳng khác nào thừa nhận phụ nữ vĩnh viễn thể làm diễn viên, con tin tưởng chỉ cần chúng ta vẫn kiên trì, mọi người thay đổi ý nghĩ.”

      A Hạnh còn biết là,chuyện nàng để phụ nữ tới rạp hát tạo thành ảnh hưởng rất lớn trong dân chúng. Các nam nhân tụ cùng chỗ nghị luận chuyện này

      “Chức trách của phụ nữ chính là ở nhà dạy dỗ con cái, làm việc nhà, rảnh rỗi thêu thùa làm chuyện trong nhà, còn xem diễn cái gì! Rạp hát là nơi phụ nữ có thể đến sao?”

      “Đúng vậy, biết vì sao rạp hát muốn làm việc này! Ta đoán chuyện này nhất định là do A Hạnh nương muốn làm!”

      ” Mặc kệ thế nào mọi người đừng để phụ nữ trong nhà xem diễn, cho dù là miễn phí cũng được, phụ nữ nên có bộ dáng của phụ nữ,nếu , về sau rất khó quản giáo!”

      ” Ta xem chừng đây là mưu của rạp hát,muốn để phụ nữ coi thành nghiện, về sau bắt đầu lấy tiền, mọi người đừng mắc mưu!”

      Mà những người phụ nữ nhân thời gian rảnh rỗi cũng tụ cùng chỗ việc này

      ” Rạp hát tại cho xem Tây du ký cần trả tiền, đây là cơ hội tốt nhưng đàn ông nhà tôi chịu cho tôi .”

      ” Đúng vậy, vừa chuyện này đàn ông trong nhà tôi liền phẫn nộ với tôi, như đòi mạng, tôi cũng dám nữa!”

      “Tướng công nhà tôi còn nếu tôi hưu tôi. Tôi dám , chẳng may tướng công của tôi thực hưu tôi làm sao bây giờ?”

      ” Dù sao cũng đúng, phụ nữ chưa bao giờ rạp hát, những người đàn ông phản đối là phải! Quên , chúng ta vẫn là an an phận phân , ai kêu chúng ta thân là phụ nữ chứ ? cái loại hưởng thụ xem diễn này vốn tới phiên chúng ta !”

      ” Nhưng mà, tôi muốn xem mà, nhìn con cùng bạn bè bàn về Tôn hầu tử cùng Trư Bát Giới, tâm của tôi liền ngứa ngáy!”

      ” Tôi cũng vậy……”

      Những người phụ nữ nhìn nhau, nhất tề thở dài hơi.

      Ba ngày trôi qua, buổi chiều có buổi biểu diễn dành riêng của rạp hát vẫn người. A Hạnh cũng nản lòng, ai đến kêu các con hát xuống nghỉ ngơi, mỗi ngày ngân phiếu định mức vẫn y theo như cũ mà phát hành, mỗi ngày vẫn phái người đến đầu đường cuối ngõ tuyên truyền, nàng muốn cho những người phụ nữ biết suất diễn miễn phí của rạp hát đều vĩnh viễn chờ bọn họ.

      Mọi người đều khuyên A Hạnh đừng làm việc thừa hơi, phụ nữ nơi này đều dám tới xem . Nhưng A Hạnh cảm thấy, phụ nữ phải muốn đến xem, mà là dám, là vì thời gian dài bị tư tưởng nam tôn nữ ti áp chế, mới có dũng khí, nàng hẳn là nên cho bọn họ chút thời gian. Thế nhưng chuyện này bắt đầu làm, thể dễ dàng buông tha cho.

      A Hạnh cũng tìm Tam thẩm, hỏi bà nếu muốn xem tây du ký, vì sao tại miễn phí lại .

      Tam thẩm đem nàng lôi ra ngoài cửa, giọng :” Thẩm cũng rất muốn xem chứ, nhưng Tam thúc con lại chịu cho thẩm ,cũng cho các con dâu xem, nếu thẩm chính là cho ông ấy mặt mũi, thẩm thấy trừ phi mọi người đều , tam thúc con mới để cho thẩm .”

      A Hạnh thế này mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra cũng phải mọi người muốn đánh vỡ truyền thống, mà là ai cũng nguyện ý làm người đầu tiên đánh vỡ truyền thống. Chỉ cần có người đầu đến rạp hát xem diễn, người khác mới có thể dần đần đến xem. Giống như là ăn con cua, vốn ai dám ăn con cua, nhưng bởi vì có người thứ nhất ăn con cua , cho nên con cua mới có thể trở thành mỹ thực của mọi người.

      Nhưng vấn đề tại là đâu mà tìm người dũng cảm đầu tiên dám ăn con cua chứ?

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 148:Người dám ăn con cua
      Người dũng cảm ăn con cua phải là phụ nữ đàng hoàng hơn nữa phải là người có quan hệ với rạp hát mới có sức thuyết phục. A Hạnh từng nghĩ tới mời ít phụ nữ tới xem diễn, nhưng cẩn thận nghĩ lại cảm thấy như vậy ổn. Nếu làm như vậy chỉ sợ khiến cho gia đình của bọn họ cãi nhau, đối với bọn họ mà là chuyện cực kì bất lợi, dù sao trong gia đình ở đây, địa vị đàn ông là tuyệt đối chủ đạo, trừ phi có thể khiến cho bọn họ chấp nhận việc này, nếu để phụ nữ tới rạp hát xem diễn là chuyện rất khó thành công. Hơn nữa việc rạp hát quá mức chủ động , cũng sợ khiến cho mọi người phẫn nộ. Nếu khiến cho mọi người lòng mang bất mãn đối với rạp hát mà ảnh hưởng đến việc làm ăn phải là chuyện tốt. Cho nên ở góc độ rạp hát mà , có thể làm đều làm, còn lại cũng chỉ có đợi.

      Thời gian cứ từng ngày rồi từng ngày qua,buổi biểu diễn buổi chiều dành riêng cho phụ nữ vẫn người hỏi thăm.Mọi người ở rạp hát đối với chuyện này cũng ôm hy vọng, dù sao cũng để kiếm tiền, mọi người cũng để ở trong lòng. Mọi người thậm chí còn cho rằng đây là việc vớ vẩn của A Hạnh, bởi vì nàng là bà chủ, hơn nữa vẫn được mọi người kính phục, cho nên mọi người tuy rằng hiểu ý của nàng vẫn chút do dự phối hợp với nàng, nhưng thời gian trôi qua, mọi người đều cho rằng đây là quyết định sai lầm của A Hạnh, đương nhiên,cũng có người trách cứ nàng.

      A Hạnh cũng dần dần để ý tới việc này, nàng cố hết sức, nếu mọi người thể chấp nhận việc này, nàng cũng có biện pháp, nàng có khả năng dùng sức của người phản kháng quy tắc trăm ngàn năm qua,nàng cũng có khả năng khống chế.

      Dù sao nàng vẫn giữ buổi biểu diễn dành riêng cho phụ nữ , nàng tin tưởng, qua thời gian, có lẽ là năm, có lẽ là mười năm, có lẽ càng lâu, chỉ cần nàng vẫn cho bọn họ cơ hội, ngày phụ nữ có thể bước vào rạp hát xem tuồng kịch.

      Nhưng lúc mọi người sắp quên việc này, ngày buổi chiều, có gã sai vặt báo lại A Hạnh, có phụ nữ muốn xem diễn miễn phí, nhưng có ngân phiếu định mức, hỏi nàng nên làm gì bây giờ? Mắt A Hạnhsáng ngời, nghĩ rằng, người dám ăn con cua rốt cục đến đây! Trong lòng vui mừng cực kì, theo gã sai vặt vào diễn thính, nàng rất muốn nhìn xem người phụ nữ dám ăn con cua này là người như thế nào!

      Khi A Hạnh đến diễn thính, thấy chỗ cửa lớn của diễn thính người đàn ông đứng cùng người con tuổi còn trẻ, lưng người đàn ông cõng phu nhân đứng tuổi. Người này đại khái khoảng hơn 20 tuổi , quần áo có chút cũ nát. Người con trẻ tuổi bên cạn cũng mặc bố ý, xem ra có vẻ là người bần cùng. Người làm trong rạp hát đứng gì đó ngăn bọn họ ở cửa, người đàn ông liên tục gật đầu, vẻ mặt tràn đầy khẩn cầu.

      A Hạnh qua hỏi:” Vì sao để cho bọn họ tiến vào?”

      ” A Hạnh nương, bọn họ có ngân phiếu định mức.”

      Người đàn ông thấy người trong rạp hát khi chuyện với A Hạnh có thần sắc cung kính, liền biết A Hạnh là chủ nhân, lập tức chuyển hướng A Hạnh, liên tục :” nương, chúng ta muốn xem diễn, nhưng có ngân phiếu định mức. Nương tại hạ sớm nghe rạp hát miễn phí xem diễn nhưng ta sợ bị người khác chê cười, cho nên vẫn để cho bà , tại nương tại hạ bị phong hàn, bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng, cũng biết còn có thể sống bao lâu, bây giờ mỗi ngày bà đều nhớ mãi quên muốn xem diễn, đều là do tại hạ làm con bất hiếu,khi mẫu thân khỏe mạnh cho bà xem. tại tại hạ cũng sợ bị người ta xấu, chỉ cầu có thể để cho bà thỏa mãn tâm nguyện trước khi chết . nương, coi như xin nương thương xót, giúp tại hạ lần này , để nương tại hạ có tiếc nuối mà ra ! Van cầu nương!”

      Lời của người đàn ông khẩn thiết,khi chuyện, trong mắt có ánh nước, vẻ mặt hối hận, sau khi xong, thấy A Hạnh lên tiếng, hai đầu gối quỳ xuống trước mặt A Hạnh.

      A Hạnh hoảng sợ, vội vàng tiến lên giữ chặt người đó lại ngăn cho người này quỳ xuống, mở miệng :” Vị đại ca, đây là buổi biểu diễn dành riêng cho phụ nữ, vốn chính là miễn phí, có ngân phiếu định mức hay đều sao, mọi người vào !” xong liền xoay người, báo cho tổ diễn chuẩn bị.

      Người làm công có chút do dự:” Chỉ có hai người cũng khai diễn?” khỏi cũng quá lãng phí !

      A Hạnh :” Chỉ cần có người đến xem, mặc kệ là bao nhiêu người, đều theo lẽ thường khai diễn!” Người đó thấy thần sắc của nàng, đành phải theo phân phó của nàng kêu tổ diễn khai diễn .

      Người đàn ông vô cùng cảm động, thanh nghẹn ngào, càng ngừng lời cảm tạ:” nương, tâm địa nương tốt như thế , kiếp sau tại hạ kết cỏ ngậm vành báo đáp đại ân của nương!”

      A Hạnh thấy người này cõng nương lưng,sắc mặt của nương ta tái nhợt, hơi thở thuận, thân thể gầy yếu, nhìn qua bệnh nghiêm trọng, bà nhìn A Hạnh, đôi môi giật giật, ra vài từ mơ hồ , A Hạnh nghe được, người đàn ông kề sát bên nương, quay đầu lại nhìn A Hạnh :” nương, mẹ tại hạ cám ơn nương, nghĩ tới cả đời này còn có thể xem tuồng kịch……” ta xong , nước mắt liền lăn xuống, vội vàng dùng tay áo lau khô nước mắt. Vị nương bên cạnh cũng nhàng khóc.

      Trong lòng A Hạnh buồn bã, vì phụ nữ ở thế giới này có vận mệnh khổ sở, nàng xoay người kêu gã sai vặt đem trà nóng tới, lại lấy cái giường sạch cùng chăn bông, để phu nhân đó nằm thoải mái. cẩn thận săn sóc của nàng làm cho vợ chồng họ cảm kích thôi, hận thể quỳ xuống dập đầu để biểu đạt cảm kích chính mình với nàng.

      quá hồi, tiếng vang chiêng trống bắt đầu, vở kịch bắt đầu diễn.

      Vẻ mặt A Hạnh khó xử nhìn ta :” Vị đại ca, đây là buổi biểu diễn dành riêng cho phụ nữ thể để đàn ông vào, tiểu nữ biết đại ca muốn chăm sóc mẫu thân nhưng đây là quy củ của chúng ta thể phá, huynh yên tâm, tiểu nữ và nương huynh ngươi nhất định chăm sóc tốt mẫu thân của huynh!”

      Có thể để cho mẫu thân xem diễn, thỏa mãn tâm nguyện trước khi chết của bà, ta vô cùng thỏa mãn, hơn nữa ngôn ngữ A Hạnh chút cũng khinh thường mình khiến cho ta cảm động, sao có thể làm khó A Hạnh? Sau khi dặn dò vài câu, liền ra khỏi diễn thính, chờ ở bên ngoài.

      Tuồng kịch kia lão thái thái xem rất vui vẻ, vẫn mặt mang khuôn mặt tươi cười, trong mắt cũng khôi phục chút thần thái. Mà A Hạnh cùng người con trẻ tuổi chuyện phiếm mới biết được người đàn ông vừa rồi là thư sinh, trong nhà chỉ có mỗi mẫu thân, phụ thân sớm qua đời.

      Sau khi vở kịch kết thúc, A Hạnh cho người gọi ta vào. ta và nương tử bên cạnh luôn miệng cám ơn A Hạnh , sau đó cõng mẫu thân trở về.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :