1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

A Hạnh - Thập Tam Xuân C149 (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 139: Hùng tâm bừng bừng
      Đến khi tập thứ hai trình diễn, tập thứ nhất vẫn vô cùng được hoan nghênh, rất nhiều người khách xem đến hai lần, thế cho nên còn có rất nhiều người khách khác bởi vì sắp xếp được chỗ ngồi mà ngay cả lần cũng xem được, ít khách cầu Tùng rạp hát tiếp tục diễn tiếp tập .

      Sau khi A Hạnh cùng Lăng Tử Phong thương lượng, liền quyết định diễn thêm tập thứ nhất sau suất diễn buổi tối để thỏa mãn cầu của mọi người. Điều khiến cho mọi người kinh hỉ chính là cho dù tập thứ nhất được diễn thêm cũng hề có ghế trống, mang lại ít thu nhập thêm vào cho rạp hát.

      Tập thứ hai diễn xuất cũng vô cùng thành công, hai người thầy trò thay đổi diễn viên nhưng cũng ảnh hưởng đến mọi người. Mỗi thiên hai suất diễn đều kín hết chỗ. Hai tập Tây du ký hàng tháng bây giờ trở thành bộ phận thể thiếu trong cuộc sống của dân chúng Tấn thành.

      Theo Tây du ký càng ngày càng được hoan nghênh, nhân vật trong đó càng ngày càng thêm xâm nhập vào lòng người, A Hạnh bắt đầu phát triển những ngành sản xuất liên quan, đầu tiên là sản xuất là những tượng gốm sứ của các nhân vật trong tập , đồ gốm sứ được thợ khắc tinh tế, sắc thái diễm lệ, khi được tung ra ngay lập tức khiến cho tranh mua điên cuồng, cơ hồ những người say mê Tây du ký đều sở hữu đặt mua bộ để ở trong nhà thưởng thức. Tiếp theo lại sản xuất ra rất nhiều mặt nạ. Các loại hình tượng quái đều có, chỉ có trẻ con thích mà ngay cả người lớn cũng nhịn được mà mua lấy cái cầm chơi. Buồn cười là, có lần khi A Hạnh đường còn nhìn thấy tiểu thương bán quả đào ở đường đeo mặt nạ Tôn Ngộ , thét to:” Mau tới mua tiên đào Tề thiên đại thánh thích ăn đây!” phải bàn tới, hiệu quả quảng cáo tốt vô cùng, trong ba tiểu thương cùng bán quả đào ông ta là nhanh nhất khiến cho A Hạnh cảm thấy buồn cười, nàng nhìn thần sắc ghen tỵ của hai tiểu thương còn lại liền biết mặt nạ Tôn Ngộ của mình được bán ra thêm hai cái rồi.

      Hai tập vừa diễn ra, trong vòng tháng này, hơn nữa rạp hát còn có những đồ hàng mỹ nghệ bán ra cho nên số bạc kiếm được khôi phục lại như cũ. Nếu phải là tuần diễn và phủ biễn diễn chưa thể làm được chắc rằng số bạc kiếm được còn nhiều hơn rất nhiều! Những con hát cầm ít thưởng ngân, đều lộ ra biểu tình cao hứng phấn chấn, mà những con hát từng muốn rời cũng khỏi cảm thấy may mắn rằng mình làm được quyết định chính xác, lưu lại Tùng rạp hát.

      Từ khi Tùng rạp hát khởi tử hồi sinh nhờ Tây du ký, Hồ Lăng Hiên vốn tưởng trong khoảng thời gian ngắn khiến cho Tùng rạp hát tuyên cáo thất bại, giai đoạn trước số bạc đầu tư của đạt được mục tiêu dự định mà vốn gốc đủ khiến cho phụ thân trách cứ chút, trách cứ chỉ vì cái trước mắt, kế hoạch đủ chu đáo, xử đủ nghiêm cẩn, ra lệnh cưỡng chế chạy nhanh rút khỏi Thanh Vân, miễn cho tổn thất càng nhiều. Hồ Lăng Hiên mặc dù cam lòng, nhưng là mệnh lệnh phụ thân cũng thể nghe, cuối cùng đành phải xám xịt rời khỏi rạp hát Thanh Vân. Việc này tuy rằng đến mức ảnh hưởng tư cách người thừa kế của , nhưng cũng khiến cho ở trong cảm nhận của phụ thân đánh mất ít tín nhiệm, về sau ít việc làm ăn có vẻ trọng yếu cũng dám lại giao vào tay .

      Hồ Lăng Hiên rồi, Trương Thanh Sơn gặp phải cái cục diện rối rắm. có tài chính của Hồ gia, có khả năng ở duy trì giá thấp, giá vé lại khôi phục lại 25 quan tiền như cũ, giá vé vừa tăng những người khách vì tham rẻ quay lại. Đương nhiên, cùng là 25 quan tiền tự nhiên là muốn mang bạc đến xem Tây du ký. Cứ như vậy, khách của Thanh Vân càng ngày càng ít , thu vào cũng càng ngày càng ít hơn, nhưng mà có nhiều con hát như vậy để phát nguyệt ngân , phải ăn cơm, chi phí khổng lồ ép cho thể thở nổi. Tình huống tại thậm chí còn bằng lúc trước kia chuyên diễn hí khúc. Thời điểm lúc trước còn có những khách hàng cũ xem hí khúc, miễn cưỡng còn có thể duy trì, nhưng là tại sau khi bị Hồ Lăng Hiên phen trộn lẫn, những người khách hàng cũ cũng chưa đến đây. tại căn bản chính là cứ mội ngày mở cửa lại là ngày tốn bạc. Trong vòng tháng, cả người tựa như già đến mười tuổi, trong lòng khỏi hối hận trước kia nghe lời Lý Tứ, nếu như mình phải lòng muốn trả thù Tùng rạp hát, trả thù A Hạnh nhận kế hoạch cực kỳ mạo hiểm kia của Hồ Lăng Hiên, cho tới tình thế tại này.

      Sau đến thời điểm là duy trì nổi, Trương Thanh Sơn đành phải đóng cửa, đem rạp hát bán cho người khác. Bản thân mình làm công việc khác, nhưng mười mấy năm tích tụ bỗng dưng hóa thành bọt nước, trong lòng ta đau lòng vô cùng, cam lòng vô cùng nhưng cũng có biện pháp khác.

      Kỳ người mua Thanh Vân phải người khác, chính là A Hạnh . Nàng sợ Trương Thanh Sơn lòng mang oán hận đối với nàng chịu đem rạp hát bán cho nàng, cho nên cố ý tìm người khác ra mặt đem rạp hát mua lấy. Sauk hi mua lại Thanh Vân xong, nàng lại đem các con hát Thanh Vân sửa sang lại phen, nguyện ý lưu lại đều lưu lại, nguyện ý rời nàng cũng cấp cho chút bạc để cho bọn họ rời .

      Lăng Tử Phong đối với hành động này của nàng rất là khó hiểu,” A Hạnh , Thanh Vân ở nơi này có khoảng 100 con hát, tất cả nếu như đều lưu lại tạo thành gánh nặng rất lớn cho chúng ta, cho dù để cho bọn họ khai tân diễn nhưng dù sao Tấn thành cũng chỉ lớn có như vậy, khách cũng chỉ có từng đấy thôi. Chúng ta nuôi nổi nhiều người như vậy!”



      A Hạnh cười cười với Lăng Tử Phong:” Lăng thúc, Tấn thành là có bao nhiêu lớn, nhưng mà kinh thành chứ!”

      Lăng Tử Phong kinh ngạc vô hạn:” Kinh thành? Chẳng lẽ , A Hạnh con muốn mở rạp hát ở kinh thành?”

      Ý tưởng đến kinh thành mở rạp hát này lại tiếp vốn là Hồ Lăng Hiên đề suất, trước kia nàng còn có nghĩ như vậy, nhưng từ sau khi nghe thấy như vậy, trong lòng kiềm chế nỗi dã tâm này.

      A Hạnh gật đầu :” Kinh thành chính là bước đầu tiên, con muốn làm cho thành phố lớn cả Đường quốc đều có Tùng rạp hát của chúng ta. Con muốn tuần diễn Tây du ký ở cả nước, con muốn làm cho mọi người toàn Đường quốc đều xem Tây du ký của chúng ta. chỉ là Tây du ký, còn có thể có nhiều phim nhiều tập hơn nữa. Chỉ cần mỗi rạp hát đều sắp xếp vừa ra phim nhiều tập, chờ kết thúc sau lại đến các phân viện tuần diễn!” A Hạnh nhìn Lăng Tử Phong, đôi mắt trong suốt sáng lấp lánh,” Lăng thúc, thúc nghĩ mà xem, đó là bao nhiêu bạc!”

      Lăng Tử Phong mởi miệng sửng sốt sau lúc lâu, nửa ngày mới giống như có thể phản ứng được, ông nhàng thở dài tiếng, thành thành :” Thúc…… Thúc thể tưởng tượng được……”

      A Hạnh bật cười, nhìn ông :” Lăng thúc, con cũng tưởng tượng được, nhưng mà con biết, nhất định là rất nhiều, rất nhiều. Rất nhiều, nhiều đến mức chúng ta thể tưởng nổi……”

      Lăng Tử Phong nhìn nàng, hai mắt càng ngày càng sáng, càng ngày càng sáng, cuối cùng ông dùng sức gật đầu cười :” A Hạnh , chúng ta cùng nhau hướng về phía trước!”

      A Hạnh cũng gật đầu mạnh:” Mang theo Tùng rạp hát tới cả nước!”

      Nhưng chuyện đến kinh thành mở rạp hát cũng phải làm liền làm, còn có rất nhiều giai đoạn công tác chuẩn bị trước, nơi đó người quen, rất nhiều chuyện thuận tiện. A Hạnh sau đó nhớ tới người. chừng người này có thể giúp được chút việc. Vì thế, A Hạnh gửi thư trước hai tháng, hơn nữa Vương đại thúc có thời gian hiểu biết khảo sát, A Hạnh biết ít nhất phải ba tháng nữa nàng mới có thể thu được tin tức.

      Trước khi thu được tin tức, A Hạnh cũng với mọi người về chuyện này, trầm lòng yên tĩnh để ý chuyện của Tùng rạp hát.

      Thanh Vân trang hoàng còn rất mới, cho nên có thể ngay lập tức kinh doanh. A Hạnh thấy diễn thính của Thanh Vân khá lớn, có thể chứa được nhiều người hơn cho nên đổi chỗ diễn thính từ Tùng rạp hát sang bên Thanh Vân, còn chỗ diễn thính bên kia diễn những tập Tây du ký cũ và số diễn mục trước kia. Bây giờ có nhiều người tăng thêm như vậy có khả năng an bài phần diễn cho các tập Tây du ký, mà những con hát có thể an bài tuần diễn những tiết mục trước kia; trước đây Thanh Vân sắp xếp diễn mục cũng thiếu, an bài tuần diễn vẫn là có thể kiếm ít bạc, tối thiểu đủ phát nguyệt ngân cho mọi người.

      Nhưng Lăng Tử Phong cùng những con hát cũ của tùng rạp hát lại phát chuyện kỳ quái, Phương Mặc Trúc phải ở Thanh Vân sao? Như thế nào thấy đâu? Lăng Tử Phong cùng A Hạnh lên chuyện này, A Hạnh :” Muốn biết rất dễ dàng, tìm quản trước kia của Thanh Vân hỏi chút là được.”

      Quản trước kia của Thanh Vân họ Lưu, nghe thấy nghi vấn của A Hạnh, liền ấp úng, mặt lộ vẻ khó xử, tựa hồ có chuyện gì khó mở miệng. Lăng Tử Phong nóng vội an nguy của Phương Mặc Trúc, rốt cuộc là từng người cộng lâu như vậy, tuy rằng phản bội Tùng rạp hát nhưng ông vẫn là hy vọng Phương Mặc Trúc có việc.

      Lăng Tử Phong thúc giục Lưu quản :” Rốt cuộc có chuyện gì mà thể ? Chẳng lẽ ……” Tâm của ông nhàng run lên,” Chẳng lẽ , Phương Mặc Trúc xảy ra chuyện gì?”

      Lưu quản thở dài hơi, :” Phương Mặc Trúc bị tam phẩm đại quan trong kinh thành nhìn trúng, bị đưa tới kinh thành!”

      Tất cả mọi người biết bị” Trương đại nhân nhìn trúng” là có ý tứ gì, chuyện này cũng là chuyện thông thường trong giới con hát, ít con hát diện mạo xinh đẹp tuyệt trần rất dễ dàng bị ít người quyền quí đặc thù nhìn trúng, bị bọn họ biến thành cấm duệ của mình, do đó thỏa mãn nhu cầu biến thái của bọn họ. Mà kết cục của những con hát đó thường thập phần bi thảm, vận khí tốt còn có thể lưu trữ cái mệnh, nhưng đại bộ phận đều bị tra tấn chí tử.

      Trong lòng Lăng Tử Phong khổ sở thôi, ông :” làm sao có thể đáp ứng được, ràng biết……” ràng biết đây là cái lộ có đường về.

      Lưu quản liếc ông cái, sau đó mới nhàng trả lời:” Phương Mặc Trúc mới đầu là đáp ứng, nhưng là Trương lão bản vì 1000 lượng bạc, hạ dược trong cơm canh của Phương Mặc Trúc…… Sau đó Trương đại nhân suốt đêm đem Phương Mặc Trúc mang .”

      Lăng Tử Phong mắng to tiếng:” Trương Thanh Sơn này hóa ra lại ti bỉ như thế!”

      Lưu quản giọng :” Trương đại nhân là đại quan tam phẩm, Trương lão bản cho dù muốn phản đối, chỉ sợ cũng đủ tài cán mà làm……”

      A Hạnh nghe đến đó, thực quyết đoán lắc đầu :” Đây là lòng tham của Trương Thanh Sơn, nếu muốn cự tuyệt, làm sao lại nghĩ ra biện pháp?”

      mặt Lâm Hải, Mai Hương Hoa, Dung Tranh đều lộ ra biểu tình buồn bã, nhớ tới Phương Mặc Trúc vô hạn phong cảnh trước kia, trong lòng dâng lên cảm giác thổn thức.

      Ngày hôm đó, toàn bộ các con hát cũ của Tùng rạp hát đều hề có nét vui mừng nào mặt, tuy rằng trong lòng bọn họ hận Phương Mặc Trúc phản bội, đạo nghĩa, nhưng biết rơi vào kết cục như thế, trong lòng cũng thoải mái.

      Mà Lăng Tử Phong nhìn gương mặt đồ đệ Dung Tranh kia của mình càng ngày càng tuấn tú, trong lòng khỏi dâng lên loại cảm giác bất an.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 140: Cầu hôn
      Tuần diễn Tây du ký và biểu diễn ở các phủ mang lại khối lợi nhuận . A Hạnh đương nhiên muốn buông xuôi, tuy rằng bố trí vũ đài có khó khăn nhưng nàng nghĩ rằng có khó khăn gì là thể vượt qua.
      Mà vương phủ cũng mời rạp hát bọn họ tới biểu diễn Tây du ký ở vương phủ vào ngày tết trung thu mười lăm tháng tám. Vương phủ giống với những nhà thương nhân bình thường khác, những người đó còn có thể vì lý do thực tế mà khéo léo từ chối, mà vương phủ mời tương đương với mệnh lệnh thể từ chối.
      Bối cảnh vũ đài tuy rằng phức tạp, nhưng chỉ cần tốn chút bố trí có vấn đề. A Hạnh bỏ ra thêm ít bạc để chế tạo gấp hai đạo cụ bối cảnh vũ đài dùng để tuần diễn cùng biểu diễn trong phủ. Đến lúc đó, chỉ cần thời gian trước hai ngày bố trí vũ đài, hiệu quả tạo ra cũng thua kém.
      lúc A Hạnh vì chuyện vương phủ biểu diễn mà bận tối mày tối mặt bỗng dưng xuất chuyện nàng thể tưởng tượng được xảy ra.
      Thế nhưng lại có bà mối tới cửa cầu hôn!
      Ngày hôm đó Lưu Hoa Quế vừa mới về nhà, Lưu Hoa Quế biết Lý Nhuận Phúc luôn luôn quan tâm việc hôn nhân của A Hạnh, thấy bà mối tới cửa, liền mời hàng xóm Tam thẩm tiếp chút, chính mình lập tức chạy tìm Lý Nhuận Phúc trở về.
      Lý Nhuận Phúc nghe có bà mối tới cửa cầu hôn, tâm tình cũng là vô cùng kích động. A Hạnh muốn 14 tuổi, những nương bình thường trong ngõ lớn giống nàng như vậy đều xác định việc hôn nhân, chỉ chờ sau cập kê là thành hôn, mà A Hạnh bởi vì vẫn quan tâm tới chuyện của rạp hát mà rước lấy ít lời đồn đãi chuyện nhảm, cho đến bây giờ vẫn người tới cửa cầu hôn. Tuy rằng A Hạnh chút sốt ruột, còn an ủi ông về sau chiêu con rể tới cửa, nhưng nữ nhi bị mọi người bỏ qua, ghét bỏ như vậy, trong lòng ông vẫn thấy thoải mái. Hôm nay đột nhiên nghe được có người tới cửa cầu hôn, tâm tình lập tức liền trở nên thoải mái.
      Hai người về đến nhà, chỉ thấy Tam thẩm cùng bà mối chuyện phiếm ở nhà. Bà mối vừa thấy hai người Lý Nhuận Phúc liền cười :” Chúc mừng hai người sắp cùng Bát Bảo lâu vương gia kết làm thân gia!”
      Mấy người vừa nghe cũng cảm thấy vui sướng. Bát Bảo lâu là tửu lâu lớn nhất Tấn thành, ở những thành trấn xung quanh đều có chi nhánh. Mà vương gia cũng được coi là nhà giàu có trong Tấn thành.
      Lưu Hoa Quế vui sướng vội vàng hỏi:” biết là làm mai mối cho vị công tử nào vậy?” Mọi người đều biết, vương gia lão gia trừ bỏ chính thê bên ngoài còn có tam phòng thiếp thất, tổng cộng có ba người con. Trong ba người con, có lẽ người con lớn nhất là còn có khả năng, người con thứ ba còn đọc sach, còn người thứ hai là kẻ vô năng. Cho nên nhất định phải hỏi ràng, nếu là làm mối cho Nhị công tử kia tốt nhất là nên đáp ứng.
      Bà mối vò vò khăn lụa trong tay, ánh mắt cười thành đường ” Cũng phải, lần này lão nương đúng là muốn chúc mừng hai người, A Hạnh nhà hai người là có phúc khí, được vương gia lão gia nhìn trúng, vợ cả vương gia lão gia qua đời năm kia, đây là để cho A Hạnh trở thành chính thê!” Vương gia lão gia lúc đến Tùng rạp hát xem diễn, ngẫu nhiên gặp A Hạnh, kinh ngạc vì sắc đẹp của nàng, lại thấy nàng còn tuổi đem rạp hát kinh doanh sôi động như thế, lợi nhuận rạp hát cũng là vô cùng khả quan, sau lại nghe thấy bởi vì những năm qua do A Hạnh ở cùng với những con hát mà được người tới hỏi, việc hôn nhân vẫn thuận lợi, liền khỏi địa chấn tâm tư, chính mình tuy rằng lớn tuổi so với A Hạnh, nhưng là cũng cưới nàng làm chính thê, lấy tình huống A Hạnh tại mà có thể trở thành chính thê của người như ông ta được coi là tệ rồi. Hơn nữa làm chính thê của người như ông ta cũng có thể coi như là ủy khuất rồi. Hơn nữa những chuyện thê trẻ phu già như vậy cũng là chuyện bình thường ở đây.
      ” Vương lão gia?” Lý Nhuận Phúc sợ hãi kêu lên, lập tức nhảy dựng từ ghế, vẻ mặt kích động :” Vương lão gia gần50 tuổi, mà A Hạnh nhà ta mới chỉ có 14 tuổi, ngươi đây là để cho A Hạnh nhà ta làm vợ kế của lão gia?”

      Lưu Hoa Quế cùng Tam thẩm đều lộ ra vẻ mặt thể tin, đây là làm mối cái gì chứ?

      Bà mối tựa hồ sớm dự đoán được phản ứng của Lý Nhuận Phúc, bà ta mỉm cười, chậm rãi :” Tuy rằng tuổi của Vương lão gia hơn lớn chút, nhưng mà thân thể vẫn phi thường khỏe mạnh. Hơn nữa gia cảnh vương gia giàu có, A Hạnh gả cho ông ấy được vương gia coi A Hạnh như châu như bảo, cần phải làm lụng vất vả cần lại chịu khổ, cả đời áo cơm lo! A Hạnh nhà các ngươi tuy rằng biết việc buôn bán, nhưng mà thứ quan trọng nhất đối với vị nương chính là tìm gia đình an ổn mà gả , vương lão gia trừ bỏ tuổi hơi lớn chút, còn có cái gì có thể soi mói? Lý lão đệ khi nhìn việc gì cần phải nhìn xa chút, việc này đối với A Hạnh mà chính là cơ hội ngàn năm mới có. Lý lão đệ cũng nên phá hoại nhân duyên tốt của A Hạnh!”

      Lúc này Lý Nhuận Phúc phản bác lại:” Vương bà, những lời này của bà sai lầm rồi, cái gì gọi là cơ hội tốt ngàn năm có ? A Hạnh nhà ta vừa xinh đẹp lại thông minh có năng lực, nhất định có thể gả cho gia đình người tốt! Thế nào cần phải làm vợ kế của ông già!” Ông nhíu mày, khoát tay áo :”Việc hôn nhân này ta đáp ứng! Vương bà tìm nhà khác cho ta !”

      Bà mối nghe ông đáp ứng, nhớ tới vương gia đồng ý cấp bà mối hồng bao siêu đại, cảm xúc khỏi kích động lên, hai tay bà ta hua loạn lên, nước miếng văng khắp nơi,” Lý lão đệ, lão đệ cho rằng việc hôn nhân của A Hạnh nhà các ngươi có thể dễ dàng mà tìm như vậy sao? Đúng! A Hạnh là thông minh có khả năng lại xinh đẹp! Nhưng mà cả ngày nàng ta xuất đầu lộ diện còn chưa tính, còn cùng đám con hát đê tiện ở cùng với nhau, gia đình nhà đứng đắn nào có thể lấy nương như vậy về làm vợ! sợ người ta chê cười sao? Bộ dạng xinh đẹp thế nào? Ngươi còn qua tuyệt làm làm thiếp người ta! Ngươi làm ơn , ta phải lâu như vậy, ta vất vả mới tìm được người trong sạch cho nhà các người, thế nhưng ngươi lại ở nơi này mà chọn tam lấy tứ! Ta cho ngươi, Lý lão đệ, qua thôn này có điếm đâu, A Hạnh bỏ lỡ cửa hôn nhân này, về sau nếu muốn làm chính thất nhà tốt như vậy có cơ hội!”

      Lý Nhuận Phúc nghe thấy bà mối đem A Hạnh đến mức thể chịu được như thế, lửa giận nhanh chóng bốc lên, chỉ vào mũi bà mối mà :” Ta cũng tin A Hạnh nhà ta thể làm vợ kế ông già! Bà , về sau việc hôn nhân của A Hạnh cũng cần bà quản! Tấn thành lớn như vậy, ta cũng tin tất cả mọi người đều có mắt như vậy! A Hạnh nhà ta nhất định có thể gả cho người tuấn tuổi trẻ! Đến lúc đó ta nhất định lấy trứng thối ném vào chiêu bài của bà đó!”

      Bà mối vừa nghe thấy hồng bao biến mất cũng phát hỏa, đứng lên, mông uốn éo liền hướng về phía cửa lớn mà , vừa vừa quay đầu :” Còn tưởng thanh niên tài tuấn! Nằm mơ ! Cứ như vậy tiếp tục, ngươi cứ việc nhìn nữ nhi nhà ngươi trở thành bà già chồng !”

      Lý Nhuận Phúc tức tới mức cả người phát run, cầm lấy chén trà bàn ném về phía bà mối. Bà mối ôm đầu né tránh. dám lại ở lâu, hùng hùng hổ hổ chạy ra khỏi cửa lớn.

      Sau, A Hạnh từ chỗ Lưu Hoa Quế mà biết được chuyện này, liền với phụ thân:” Phụ thân, hoàn hảo phụ thân đáp ứng cửa hôn nhân này! Về sau cha cũng cần khiến cho bà mối lo việc này, phải chúng ta thương lượng xong rồi sao? Cha còn sợ con gả được sao!”

      Vẻ mặt Lý Nhuận Phúc uể oải :” Nhưng mà cha xem những tiểu nương cùng tuổi với con đều xác định việc hôn nhân, thế nhưng con lại…… Nhìn thấy con bị người ta xem thường, trong lòng cha rất khó chịu!”

      A Hạnh cười an ủi phụ thân:” Phụ thân, cha khó chịu cái gì? Bọn họ xem thường con, con còn xem hơn bọn họ! tại con quả thực rất vui vẻ, tương lai con cũng nhất định tìm được phu quân tốt, phụ thân, cha nhất định phải tin tưởng A Hạnh!”

      Lưu Hoa Quế ở bên khuyên nhủ:” Lý đại ca, nay Tùng rạp hát làm ăn tốt như vậy, Tây du ký được thích như vậy, ngay cả Vương gia đều tự tay viết mấy chữ cho Tùng rạp hát, nhất định thời gian sau mọi người thay đổi cách nhìn với A Hạnh, chừng bao lâu có người trong sạch vội tới cầu hôn A Hạnh. Huynh cần nóng vội!”

      Được mọi người khuyên giải an ủi, Lý Nhuận Phúc cũng dần dần thoải mái thả lỏng hơn,” Đúng, những người đó đều xứng với nữ nhi nhà ta, bọn họ cần con là bọn họ có mắt, có phúc khí. A Hạnh nhà ta về sau nhất định có thể tìm được lang quân tốt!”

      ” Phụ thân nghĩ như vậy là được rồi, về sau phụ thân cũng cần tìm bà mối, miễn cho lại vì những người này tức giận.”

      A Hạnh căn bản là đem việc này để ở trong lòng, đừng tại có người hướng nàng cầu hôn, cho dù là có người thích hợp hướng nàng cầu hôn nàng cũng tùy tùy tiện đáp ứng. Linh hồn của nàng thuộc về nơi này, nàng cho dù có nghĩ như thế nào để dung hợp được với xã hội này, thế nhưng từ đến lớn bị giáo dục nên có khả năng khiến cho nàng nhận manh hôn ách gả, cho dù là kiếp trước trong nhà an bài việc hôn nhân kia của nàng nhưng trước đó vẫn để cho bọn họ ít cơ hội ở chung hiểu biết lẫn nhau, chính là khi đó nàng nản lòng thoái chí, mất hết can đảm mới thuận theo an bài trong nhà. Nếu phải như thế, nàng cũng nhận cái việc hôn nhân kia. tại đến thế giới này, thân bất do kỷ cũng đành chịu, nhưng tại nàng độc lập tự chủ, người bình thường cũng thể làm nàng thay đổi được, về phương diện chuyện hôn nhân nàng nhất định phải thuận theo tâm ý chính mình.

      Rất nhanh sau đó tới ngày mười lăm tháng tám, từ hôm mười ba A Hạnh để cho Chung sư phó tới vương phủ bố trí vũ đài. Đến ngày mười lăm tháng tám hôm nay, A Hạnh để cho Lăng Tử Phong mang theo hai tập diễn viên vương phủ, chính mình ở lại trong nhà cùng mọi người trong nhà vui lễ với nhau.

      Buổi tối, A Hạnh cùng người nhà vui vẻ ăn xong cơm tối, chuẩn bị giúp Lưu Hoa Quế thu thập quét tước Trần thị tỷ muội bỗng nhiên đem nàng kéo vào trong phòng, vẻ mặt có chút vui.

      Trần lạnh giọng hỏi nàng:” A Hạnh, vì sao muội vương phủ?”

      A Hạnh đến phía trước cửa sổ, ánh trăng tròn soi sáng bầu trời đêm, nàng nhìn ánh trăng tròn vành vạnh kia, giọng :” Lăng thúc cũng là lão bản, có thúc ấy là được rồi, hơn nữa hôm nay là ngày đoàn viên, ta muốn ở cùng với mọi người trong nhà.”

      Trần Tĩnh đến bên người nàng, lạnh lùng nhìn nàng hỏi:” A Hạnh, muội là vì muốn nhìn thấy Thẩm Nguyên Phong, mới vương phủ chứ, muội muốn tránh Nguyên Phong phải ?”

      A Hạnh giật mình, sau lúc lâu mới nhàng trả lời:”Muội có ý tứ này.”

      Đôi mày rậm của Trần dựng thẳng, trong ánh mắt hàm chứa tức giận:” Tỷ thấy muội căn bản chính là ý tứ này! Thẩm Nguyên Phong đối với muội tốt như vậy, muội lại lần lại lần làm tổn thương tâm của Nguyên Phong!”

      Lúc này, Trần Tĩnh có ngăn cản lời của tỷ tỷ, nàng lộ ra gương mặt lạnh lùng A Hạnh.

      A Hạnh quay đầu, đối mặt với các nàng, ánh trăng rơi xuống người nàng, gương mặt nàng ở dưới ánh trăng có tầng ánh sáng nhè , thánh khiết tựa như tiên tử.

      ” Hai vị tỷ tỷ, muội biết hai vị là bằng hữu tốt của Thẩm Nguyên Phong, vô cùng quan tâm tới Nguyên Phong, nhưng mà chuyện giữa hai người bọn muội phải là chuyện mà hai vị tỷ tỷ có thể hiểu hết, hai vị tỷ tỷ có thể trách cứ muội. Nhưng mà đối với quyết định của muội, muội hy vọng hai tỷ tỷ cần can thiệp nhiều lắm.”

      Trần hừ lạnh tiếng :” Chúng ta mới nghĩ can thiệp tới chuyện của hai người bọn muội, chỉ là có chút chuyện chúng ta quả là nhìn được! A Hạnh, ở cùng chỗ với muội lâu như vậy, chúng ta cũng biết muội là nương tốt, vừa thông minh lại có năng lực, hơn nữa đáy lòng vô cùng thiện lương. Muội đối với mọi người bên cạnh đều tốt như vậy, ngay cả những con hát từng muốn phản bội muội, muội đều có thể bất kể chuyện lúc trước mà tha thứ cho bọn họ!” Trần càng càng kích động,” Nhưng là vì sao? Vì sao muội đối với Thẩm Nguyên Phong liền nhẫn tâm như thế? Muội biết tết Trung thu Nguyên Phong trở về, muội vương phủ vì lảng tránh Nguyên Phong! Muội cũng biết Nguyên Phong muốn gặp muội như thế nào! Muội có biết Nguyên Phong vì muội mà làm những chuyện gì ? Muội có biết vì sao chúng ta lại đến bảo hộ muội ?”

      Trần Tĩnh yên lặng nghe đến lúc này lại vội vàng giữ chặt Trần , lên tiếng ngăn cản nàng,” Tỷ tỷ, chúng ta đáp ứng Thẩm Nguyên Phong !”

      Trần kích động gạt tay muội muội ra, quay đầu lớn tiếng với Trần Tĩnh:” , hôm nay tỷ nhất định phải ra, bằng A Hạnh căn bản là hiểu được Thẩm Nguyên Phong rốt cuộc vì nàng trả giá bao nhiêu!”

      Trần Tĩnh ngẩn ra, chậm rãi thu hồi tay lại, đứng ở bên, hề lên tiếng, hiển nhiên là đồng ý với quyết định của tỷ tỷ.

      A Hạnh nghe đến đó, hơi hơi hiểu được, việc Trần thị tỷ muội đến đây nhất định là đơn giản như lời của Thẩm Nguyên Phong như vậy! Nghĩ đến cũng đúng, Trần thị tỷ muội bản so với tưởng tượng của nàng còn cao hơn. Làm sao lại có thể tới chỗ nàng mà tìm việc làm?

      Trần đến trước mặt nàng, nhìn thẳng nàng, rành mạch :” A Hạnh, muội cho là hai người bọn tỷ tới chỗ muội là tìm việc làm kiếm bạc chứ! Tỷ muội chúng ta mặc dù phải xuất thân từ gia đình phú quý, nhưng nếu muốn kiếm bạc cũng là chuyện dễ dàng, đáng mỗi ngày đều theo cạnh muội!”

      A Hạnh cúi đầu, nhàng mà hỏi:” Là Thẩm Nguyên Phong thỉnh cầu hai người đến?”

      Trần Tĩnh cười lạnh tiếng :” Chúng ta tuy là cùng Thẩm Nguyên Phong tốt, nhưng còn vì theo thỉnh cầu của Nguyên Phong mà lại để cho bản thân mình bị trói buộc nhiều năm!”

      A Hạnh ngẩng đầu nhìn bọn họ, lộ ra vẻ mặt khó hiểu, như vậy Thẩm Nguyên Phong là như thế nào khiến cho các nàng cam tâm tình nguyện đứng ở bên cạnh nàng bảo hộ nàng? Nghĩ đến đây, trong lòng A Hạnh có chút cảm giác khẩn trương, theo bản năng muốn biết cái đáp án kia, nàng muốn thiếu Nguyên Phong rất nhiều, biết được đáp án này chỉ tăng thêm cảm giác áy náy của nàng.

      Trần tự nhiên để ý tới tâm tình của nàng, hôm nay tất muốn A Hạnh hiểu biết chân tướng, như thế mới có thể biết được dụng tâm của Thẩm Nguyên Phong mới cam tâm.

      ” Chúng ta sở dĩ sẽở lại cạnh muội bảo hộ muội là vì mai chân nguyên đan kia!”

      ” Chân nguyên đan?”

      Trần Tĩnh ở bên vì A Hạnh giải thích nghi hoặc của nàng,” Chân nguyên đan là loại đan dược do sư phụ của Nguyên Phong trước khi chết luyện chế được, chỉ cần là người sau khi 18 tuổi ăn vào, là có thể ở trong khoảng thời gian ngắn gia tăng 20 năm công lực. Nguyên Phong bởi vì đủ tuổi cho nên vẫn có dùng. Lần này, Nguyên Phong chính là dùng chân nguyên đan này đến đổi lấy bảo hộ của bọn tỷ tỷ với muội. Đan dược thần kỳ như thế chúng ta tự nhiên cự tuyệt, hai tỷ muội chúng ta cho dù là mỗi người nửa cũng có thể gia tăng10 năm công lực, hơn nữa loại này đan dược quả là hiệu quả thần kỳ, sau khi chúng ta dùng đều có cảm giác công lực gia tăng ít!”

      Trần thở dài hơi, sắc mặt ngưng trọng:” Chân nguyên đan là vật mà bất kỳ người luyện võ nào cũng mong muốn có được, chỉ cần ăn xong nó, lập tức là có thể gia tăng20 năm công lực, có thể là võ lâm chí bảo!” Nàng dừng lại, rồi lại nhìn về phía A Hạnh, ánh mắt lãnh trầm,” Nhưng mà Nguyên Phong vì muội, chút suy nghĩ đem này võ lâm chí bảo này giao cho chúng ta! Muội cũng biết Nguyên Phong tổn thất là cái gì? Là hai mươi năm công lực! Nguyên Phong ràng rất nhanh là có thể trở thành cao thủ đứng đầu trong chốn võ lâm, việc này vốn cũng là giấc mộng của Nguyên Phong, nhưng Nguyên Phong lại vì muội mà buông tha cho con đường tắt này!20 năm đó! Muội cho là dễ dàng sao?”

      ” Chúng ta cứ như vậy mà có được bảo bối của Nguyên Phong, trong lòng cũng thực băn khoăn, cho nên mới thực dụng tâm địa bảo hộ muội! Nhưng là nhìn muội lần lại lần thương tổn Nguyên Phong, là làm cho chúng ta cảm thấy Nguyên Phong vì vậy đáng giá, muội đối đãi với Nguyên Phong như thế, vậy những điều Nguyên Phong vì muội làm sao?” Những lời này Trần Tĩnh cơ hồ là dùng loại ngữ khí kịch liệt gây tổn thương cho người nghe mà ra.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 141: Hội đèn lồng Trung thu
      Lời của Trần thị tỷ muội tựa như là tảng đá lớn đè nặng trong lòng A Hạnh làm cho nàng thở nổi.

      Thẩm Nguyên Phong, vì sao huynh lại đối xử với muội tốt như vậy? Vì sao huynh lại vì muội mà trả giá nhiều như vậy? Những thứ quan trọng nhất của huynh, sinh mệnh tối trân quí của huynh, huynh đều có thể vì muội mà buông tha tất cả, nhưng còn muội sao? Muội có thể hồi báo cho huynh cái gì đây? Muội có thể bởi vì như thế mà buông tha cho Kiều Tranh trong lòng sao? Muội có thể bởi vì như thế mà để ý nguyên tắc chính mình làm thiếp của huynh, cùng nữ nhân khác lục đục với nhau cả đời sao?

      Thực xin lỗi, Thẩm Nguyên Phong, muội chỉ sợ…… làm được……

      ” A Hạnh , vì sao muội lời nào? Chẳng lẽ muội biết những điều đó còn có thể thờ ơ sao? Muội nhẫn tâm như vậy?” Trần Tĩnh nhìn nàng, trong mắt bắn ra ánh mắt phẫn nộ.

      A Hạnh ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn các nàng, đôi mắt trong suốt phản xạ ánh sáng nhàng mà khiến cho người ta có loại cảm giác thống khổ phiền muộn.

      Trần thị tỷ muội nhìn thấy thần sắc của nàng cũng khỏi ngẩn ra, A Hạnh trong hiểu biết của các nàng vẫn là thần thái sáng láng, tin tưởng tràn đầy, quyết đoán, kiên định, gặp được khó khăn chút nào lùi bước, chút nào khuất phục, mặc dù ở thời điểm rạp hát cực gian nan cũng chưa bao giờ thấy mặt nàng xuất qua loại thần sắc này. Có lẽ, nàng cũng có vô tình như vậy giống như trong tưởng tượng của các nàng?

      A Hạnh nhìn các nàng, lâu sau mới rũ mắt xuống, chậm rãi :” Muội biết Nguyên Phong rất tốt với muội, ngoại trừ cha và tỷ tỷ của muội huynh ấy là người ngoài đối xử tốt nhất với muội thế giới này. Nhưng mà, con người của muội thực ích kỷ, cho dù huynh ấy đối với muội tốt như vậy, muội cũng vô pháp vì Nguyên Phong mà thay đổi chính mình……”

      Trần thị tỷ muội nghe được hiểu ra sao, Trần nhịn được hỏi:” Vì sao muốn thay đổi chính muội…… Lời này là làm cho chúng ta hồ đồ!”

      A Hạnh quay đầu , nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, nhàng thở dài tiếng, trong lòng tựa như bị bàn tay vô hình gắt gao nắm chặt lấy khiến cho nàng vô cùng khó chịu.

      ” Thẩm Nguyên Phong đính hôn, là đại tiểu thư Hồ gia. Lấy thân phận của muội, cho dù Nguyên Phong đối với muội như thế nào, cho dù Nguyên Phong có cầu được Vương gia ân điển, cũng chỉ bất quá là để cho muội làm thiếp.” Nàng quay đầu lại, nhìn các nàng, mỉm cười, trong nét tươi cười lại mang theo vô tận chua sót,” Hai vị tỷ tỷ, cùng là thân nữ nhân, thể biết bi ai của thân thiếp thất, hơn nữa lễ nghi trong vương phủ phiền phức. Hậu viện lục đục với nhau cũng là thứ mà muội có thể nhận. làm thiếp chính là nguyên tắc của muội. Có lẽ đối với hai người xem ra có chút bất khả tư nghị, nhưng điều này là kiên trì của muội, vĩnh viễn cũng thay đổi. Nếu muội thể làm thiếp thất của Nguyên Phong, thể hồi báo mảnh thâm tình của huynh ấy, như vậy muội nên tiếp cận với Nguyên Phong, nên để cho huynh ấy tiếp tục vì muội mà trả giá. Hai vị tỷ tỷ, hai người xem, chẳng lẽ tại muội lựa chọn lảng tránh Nguyên Phong là quyết định sai lầm sao? Hay là muốn tiếp tục dây dưa với Nguyên Phong cho đến khi hai người phải cùng đau khổ mới là chính xác?”

      Trần thị tỷ muội liếc mắt nhìn nhau cái, nhìn thấy mặt người kia đều là thần sắc khó xử. Hóa ra trong đó còn có duyên cớ như vậy…… Thẩm Nguyên Phong là hoàng thân quốc thích, lấy thân phận A Hạnh, chỉ có thể làm thiếp.

      Trần Tĩnh đến bên người A Hạnh, vỗ vỗ bả vai của nàng, thấp giọng :” A Hạnh , cho dù là làm thiếp, Thẩm Nguyên Phong nhất định đối với muội tốt nhất, những nữ nhân khác so ra đều bằng muội!”

      A Hạnh quay đầu, nhìn nàng nhàng cười, tươi cười mơ hồ mà trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng bên trong lại lộ ra tia kiên định cùng kiên quyết

      là lúc bi kịch bắt đầu, thân là thiếp thất lại được coi trọng nhiều hơn so với chính thất, kế tiếp phát sinh tình gì? Cho dù có được cảm tình thâm hậu, cũng bởi vì tranh đấu vô cùng lúc đó mà biến mất hầu như còn.” Huống chi, cảm tình của nàng đối với Nguyên Phong còn chưa đạt tới trình độ thâm hậu như vậy. Cảm tình của nàng đối với Nguyên Phong chung quy là cảm kích nhiều hơn.

      Trần có chút vô thố sờ sờ lỗ tai, nàng suy nghĩ sau lúc lâu, cuối cùng mới bất đắc dĩ thở dài,” Đây là quyết định của muội, suy nghĩ của muội, bất luận người nào cũng thể cưỡng bức muội, muội đúng, đây là chuyện của hai người, người ngoài cuộc chúng ta nên nhúng tay vào, là chúng ta xen vào việc của người khác!”

      A Hạnh nghe nàng như thế, cảm thấy nhất thời dâng lên cảm động, nàng đến bên người Trần thị tỷ muội, kéo tay các nàng, thành tâm thành ý :” Nghe được hai người như vậy, trong lòng muội thực vui vẻ. Hai vị tỷ tỷ tuy rằng là vì chân nguyên đan mới tới, nhưng là cho tới nay, việc muội phải nhờ chiếu cố của hai người rất nhiều là , muội thực cảm tạ hai người!”

      mặt hai tỷ muội tràn đầy tiếc nuối,” A Hạnh , chúng ta thực thích muội, cũng thực thích Thẩm Nguyên Phong, cho nên mới vẫn hy vọng hai người có thể có kết quả tốt, nhưng là nghĩ tới chuyện này hóa là bế tắc!” Trần ” Hừ” tiếng, thầm oán :” Thẩm Nguyên Phong này, tuổi còn trẻ mà đính cái gì thân! Lần sau gặp nhất định phải mới được!”

      A Hạnh lắc đầu, :” Tỷ tỷ, điều này trách được Thẩm Nguyên Phong, huynh ấy sinh ra trong vương phủ, việc hôn nhân vốn là phải do huynh làm chủ, nghĩ đến Nguyên Phong cũng là thân bất do kỷ!”

      Trần Tĩnh bật cười, dùng tay vỗ mặt A Hạnh chút, :” tại lại còn vì Nguyên Phong mà tốt!”

      A Hạnh còn :” Thẩm Nguyên Phong chưa bao giờ làm điều gì khiến cho muội có thể !” Tinh tế nghe thấy trong giọng lại có tia phiền muộn nhàng.



      Trần thị tỷ muội liếc mắt nhìn nhau cái, đều nhìn thấy trong ánh mắt người kia có ý cười. Việc này có lẽ còn có hy vọng!

      Đúng lúc này, Tiểu Vân đẩy cửa tiến vào, với A Hạnh:” A Hạnh , chúng ta thôi! Nương muốn chúng ta sớm sớm về, nếu ngay chơi được bao lâu!”

      Lúc này A Hạnh mới nhớ tới đồng ý cùng ngắm hội đèn lồng Trung thu cùng với Tiểu Vân.

      A Hạnh quay đầu lại với Trần thị tỷ muội:” Hai vị tỷ tỷ cũng cùng chứ?”

      Trần Tĩnh cười :” Đương nhiên, mọi người xem đèn mà chúng ta xem muội!” Trần cười ở bên cạnh. Trải qua phen thành với nhau, khoảng cách giữa ba người tựa hồ kéo gần lại ít.

      Hội đèn lồng Trung thu cùng hội đèn lồng thượng nguyên là trong những số ít hội có thể để cho nữ tử ra ngoài du ngoạn. Trong ngày hôm đó, những vị nương đều hao hết tâm tư đem chính mình trở nên xinh đẹp, hy vọng trong dịp này có thể gặp được phu quân cả đời của mình.

      Buổi tối ngày hôm đó, trong Tấn thành đèn đuốc sáng trưng, dòng người bắt đầu khởi động, tựa hồ tất cả mọi người trong đêm nay đều ở ngoài đường vậy.

      Cả nhà A Hạnh tính cả Trần thị tỷ muội cùng nhau, hòa lẫn trong dòng người rồi tới đường cái.

      Ngã tư đường đều treo đầy đủ loại đăng, có hình con thỏ, hình con cá, đóa hoa, hình con heo, con chó…… Thậm chí còn có thể nhìn thấy Tôn Ngộ cùng Trư Bát Giới. Tất cả các loại hình dạng đều ở cùng chỗ, trông rất sống động. Người đường có người nghỉ chân ở trong quán, có người vừa vừa chỉ trỏ, có người thậm chí sôi nổi muốn đem đăng lấy xuống dưới, còn có người cầm đăng trong tay giơ cao lên tựa hồ so với những ngọn đăng cây xinh đẹp như thế nào. Mọi người đều cười , trêu chọc, ồn ào. khí vui vẻ hân hoan.

      Tiểu Vân kéo cánh tay A Hạnh, vẻ mặt vô cùng hưng phấn, trong chốc lát đem nàng kéo dài tới bên kia, :” A Hạnh , xem nơi đó, cái kia hay!” Trong chốc lát lại đem A Hạnh kéo dài tới bên kia, cười :” A Hạnh, hoa đăng hoa sen kia lớn!” A Hạnh bị nàng kéo tới mức đầu váng mắt hoa, khỏi cười khổ :” Tiểu Vân, có cao hứng như vậy sao?”

      Hai mắt Tiểu Vân dưới ánh đèn trong suốt, tựa như hai thủy tinh đăng sáng ngời, nàng cười :” Đương nhiên vui vẻ! lâu cũng chưa náo nhiệt như vậy! A Hạnh , chẳng lẽ muội vui sao?”

      A Hạnh ngẩn người, sau đó :” Vui vẻ, đương nhiên vui vẻ!” Trong miệng tuy rằng như vậy, nhưng là trong lòng nôn nóng thể trừ bỏ khiến cho nàng thể hòa nhập với khí sung sướng này. Tự nhiên, nàng là ra phá hỏng hưng phấn của Tiểu Vân.

      Tiểu Vân có chút hoài nghi, nàng quay đầu nhìn nhìn bốn phía, ngạc nhiên :” Ôi chao? Cha cùng nương đâu?” A Hạnh cũng nhìn nhìn bốn phía có tìm được thân ảnh cha mẹ, khỏi oán giận :” Nhất định là vừa rồi tỷ lôi kéo muội chạy tới chạy lui liền cùng cha mẹ tách rời ra. Xem xem, cha mẹ nhất định vội muốn chết!”

      Tiểu Vân vỗ vỗ bả vai A Hạnh, cười :” Yên tâm, có hai vị tỷ tỷ theo chúng ta, cha mẹ lo lắng.” xong quay đầu lại làm cái mặt quỷ về phía Trần thị tỷ muội, khiến cho hai tỷ muội cười ngừng.

      A Hạnh nghĩ nghĩ cũng đúng, liền yên lòng.

      Tiểu Vân lại lôi kéo nàng hướng về sạp đèn lồng bên đường tới, :” A Hạnh , chúng ta mua hoa đăng ! Cầm ở trong tay nhất định vô cùng thích!”

      Hai người đến chiếc xe đẩy phía trước. xe đẩy treo đầy các loại hoa đăng, đủ loại kiểu dáng đăng. Ở trước sạp có ít người cao hứng phấn chấn chọn đèn lồng. Ông chủ thấy các nàng lại đây, lập tức cười tiếp đón:” Bốn vị nương, xin mời xem, đều là 10 đồng cái!”

      Tiểu Vân rất nhanh chọn hoa đăng hình thỏ cùn hoa đăng quả đào, cao hứng kêu to:” Hai cái mới có thần khí!” Quay đầu thấy A Hạnh còn có lựa chọn gì, liền thúc giục :” A Hạnh , nhanh chút chọn hai ngọn đăng , đợi chúng ta bờ sông rồi thả!”

      Thế này A Hạnh mới chọn lựa hoa đăng. Nàng đại khái nhìn lướt qua, cuối cùng bị hao đăng hình hoa sen hấp dẫn. Hoa đăng này làm thực tinh xảo, sắc đóa hoa màu phấn hồng, còn có lá sen màu xanh, nhìn qua vô cùng xinh đẹp.

      A Hạnh mỉm cười, vươn tay ra định lấy hoa đăng, ngay tại thời điểm sắp sửa chạm tới tại hoa đăng, bỗng nhiên từ đằng sau có bàn tay ngọc trắng mịn bé vươn tới đoạt lấy hoa đăng. Tiếp theo liền vang lên giọng nữ mềm mại uyển chuyển,” Lão bản, ta muốn hoa đăng này!”

      A Hạnh theo bản năng quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy gương mặt xinh đẹp như hoa của Hồ Nhã Tình. Làn da như tuyết được ánh đèn hoa đăng màu đỏ soi sáng càng có vẻ diễm lệ vô cùng. Hôm nay nàng ta búi tóc lên, đầu cài cây trâm minh châu, người mặc áo đỏ, quần áo mềm mại, diễm lệ xinh đẹp.

      Lúc này, Hồ Nhã Tình cũng thấy được A Hạnh , nàng ta vốn cười khanh khách mà mặt bỗng trở nên cứng đờ, thất thanh kêu lên:” A Hạnh !”

      ” A Hạnh !”

      ” A Hạnh !”

      Bên cạnh Hồ Nhã Tình cũng hẹn mà đồng thời vang lên hai giọng nam tràn ngập vui mừng, giọng trầm thấp, giọng trong sáng.

      A Hạnh theo tiếng nhìn lại, hóa ra đều là người quen! người mặc áo dài màu xanh, tóc đen con ngươi đen, phong thần tuấn lãng là Hồ Lăng Hiên; người mặc áo dài trắng, đôi mắt màu lam, tuấn mỹ xinh đẹp là Thẩm Nguyên Phong!

      A Hạnh nhịn được khẽ cười tiếng, ông trời, đây là cái duyên phận gì!

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 142: Đố đèn hội
      Sau khi Thẩm Nguyên Phong từ quân doanh trở về biết được Tùng rạp hát tới biểu diễn trong vương phủ thầm nghĩ có thể nhân cơ hội này mà nhìn thấy A Hạnh, nào biết lần này A Hạnh tới vương phủ. Nguyên Phong hơi hơi cảm thấy đây là vì nàng trốn tránh mình, loại ý nghĩ này khiến cho trong lòng Nguyên Phong vô cùng khổ sở.

      Sau khi Nguyên Phong cùng cha mẹ tới bái tiết Vương phi, liền mình ra ngoài, trong lòng nghĩ có thể đêm nay A Hạnh cùng người nhà xem đăng, chừng mình gặp nàng! mình Nguyên Phong chậm rãi dạo đường cái, nơi nơi đường cái đều giăng đèn kết hoa, tiếng hoan hô cười , cảnh tượng vui mừng nhưng bản thân Nguyên Phong ở chỗ khí náo nhiệt này lại cảm thấy đơn tịch liêu vô tận. Sau đó lại gặp huynh muội Hồ thị, bản thân Nguyên Phong muốn cùng tiểu nhân ti bỉ Hồ Lăng Hiên này, nhưng Hồ Nhã Tình tươi cười mời Nguyên Phong ngắm đèn cùng bọn họ, mà Nguyên Phong lại nhớ tới bản thân mình khư khư cố chấp hủy hôn tạo thành thương tổn cho nàng ta, trong lòng khỏi có chút áy náy, lời cự tuyệt thể thốt ra.

      Cũng nghĩ đến ba người còn chưa hết phố gặp nhóm A Hạnh!

      Nhìn thấy gương mặt thanh nhã tú lệ của A Hạnh, tình cảm nhớ nhung trong lòng cùng với cảm xúc vừa khổ sở vừa chua xót trong nháy mắt dâng lên, Nguyên Phong dùng hết sức mới khiến co xúc động muốn ôm nàng vào lòng bị kiềm chế . Nhưng lại hề chớp mắt nhìn nàng, tựa hồ nếu như nhìn nàng thêm chút, khổ sở trong lòng lại giảm bớt phần, mà ngọt ngào gia tăng thêm phần.

      Mà tâm tình Hồ Lăng Hiên bên cạnh cũng trở nên vô cùng phức tạp, cùng lúc bởi vì nhìn thấy A Hạnh mà vui sướng, về phương diện khác lại nhớ tới chuyện thua ở trong tay nàng lần trước lại cảm thấy thể nhấc nổi đầu lên, chỉ hận thể lập tức rời bao giờ nhìn thấy mặt nàng nữa. Thế nhưng hai chân, hai mắt đều nghe theo ý chí của , hai chân của có biện pháp nhúc nhích, ánh mắt của cũng có biện pháp dời khỏi mặt nàng. tựa như bị người ta dùng phép định thân thể nhúc nhích, trong lòng, trong đầu, trong mắt, toàn bộ đều là nàng.

      Tâm tư Hồ Nhã Tình bởi vì nhìn thấy người trong lòng mà ngọt ngào vô cùng, Thẩm Nguyên Phong ở bên cạnh nàng ta khiến cho nàng ta cảm thấy tất cả mọi thứ đêm nay đều vô cùng tốt đẹp, ngay cả chuyện dọc đường bị người khác va chạm mấy lần mà nếu bình thường khiến nàng ta nổi giận, nhưng bởi vì có Nguyên Phong ở bên cạnh cũng trở nên bé đáng kể.

      Nhưng loại ngọt ngào hạnh phúc này còn chưa kéo dài được bao lâu A Hạnh xuất . Tấn thành lớn như vậy, ngã tư đường nhiều như vậy, người đông như vậy, thế nhưng lại gặp phải nàng! Hồ Nhã Tình lại càng thêm chán ghét, tại sao lại xuất ở những thời điểm mấu chốt, ngăn trở con đường phía trước của nàng ta? Nàng ta quay đầu, vụng trộm liếc mắt nhìn Thẩm Nguyên Phong cái, phát ánh mắt người phía sau tựa như sợi tơ mềm mại, gắt gao quấn lấy người A Hạnh. Lòng của nàng ta tựa như bị người ta đập chút, rất đau rất đau, ghen tị cùng tức giận trong lòng quay cuồng mãnh liệt, nàng ta hung hăng trừng mắt nhìn A Hạnh, ngực hơi hơi phập phồng, trong lòng tràn ngập oán hận.

      Hồ Nhã Tình ý bảo nha hoàn đưa bạc cho ông chủ, cầm lấy chiếc đèn hoa sen kia, quay đầu , nhìn Thẩm Nguyên Phong lộ ra nét tươi cười ngọt ngào, giọng :” Tam công tử, chúng ta tới đầu đường bên kia xem , nghe bên kia thả hoa đăng!” Thế nhưng tâm trí Thẩm Nguyên Phong đều ngưng tụ ở người A Hạnh, tựa hồ như có nghe thấy nàng ta cái gì, chút phản ứng đều có. Nét tươi cười mặt Hồ Nhã Tình cứng lại, xấu hổ và giận dữ chịu nổi, ánh nước trong mắt dâng lên, tựa hồ như trong nháy mắt nước mắt chảy xuống.

      Bên kia, A Hạnh thấy Thẩm Nguyên Phong cùng Hồ Nhã Tình cùng nhau, trong lòng cũng hiểu được bọn họ quan hệ tương đương chính là vị hôn phu thê. Vị hôn phu thê tết Trung thu cùng nhau ngắm đèn, vốn là chuyện thực bình thường, nhưng mà tận mắt nhìn thấy màn này, trong lòng lại dâng lên loại cảm giác thoải mái. Nàng kinh ngạc nhìn bọn họ nhất thời cũng ra lời.

      Tiểu Vân ở bên cạnh thấy Hồ Nhã Tình cướp hoa đăng A Hạnh vất vả nhìn trúng, lòng cam lòng, liền lên tiếng :” Tiểu thư, hoa đăng trong tay tiểu thư là do muội muội ta nhìn thấy trước tiên, muội ấy mãi mới thấy thích cái gì đó, tiểu thư nên tranh với muội ấy!”

      Vốn Hồ Nhã Tình bận tâm Thẩm Nguyên Phong ở đây, dám cái gì, nhưng mà những lời này của Tiểu Vân khiến cho nàng ta oán khí tích tụ trong lòng bộc phát. Nàng ta để ý đến Tiểu Vân, mà là nhìn về phía A Hạnh, ánh mắt vừa lạnh vừa sâu, tựa như mũi tên, cười lạnh tiếng, oán hận :” Hoa đăng này ràng là ta nhìn thấy trước! Cũng là tay ta lấy được trước, ngươi dựa vào cái gì mà nhìn giống ta, dựa vào cái gì mà tranh với ta!”

      Tiểu Vân thấy ngữ khí nàng ta tốt, trong lòng có chút buồn bực, phản bác : “Nhưng mà nhiều người như vậy đều thấy, ràng chính là muội muội của ta nhìn thấy trước…”

      A Hạnh nghe đến đó, cắt ngang lời của Tiểu Vân:”Chẳng qua cũng chỉ là chiếc hoa đăng, Hồ tiểu thư thích cứ lấy, tiểu nữ chọn chiếc khác là được!”

      Hồ Nhã Tình hừ lạnh tiếng, đắc ý cười, trong tiếng cười tràn ngập khinh thường.

      Thẩm Nguyên Phong cùng Hồ Lăng Hiên ở bên cạnh bỗng nhiên đồng thời hướng ông chủ hỏi:” Ông chủ, chiếc đèn hoa sen này còn nữa ?” Hai người đồng thời lên tiếng, lại nhìn về phía đối phương, ánh mắt Thẩm Nguyên Phong tràn ngập khinh thường mà thần sắc của Hồ Lăng Hiên tuy cung kính nhưng ánh mắt lại lạnh như băng. Sắc mặt của Hồ Nhã Tình tối lại đầy khó coi.

      Ông chủ bán hoa đăng biết được Tam công tử, trong lòng có chút sợ hãi, lắp bắp trả lời:” Hồi Tam công tử, chiếc đèn hoa sen này …… còn, là …… Thực xin lỗi.”

      A Hạnh nghĩ lại nhìn thấy gương mặt vặn vẹo của Hồ Nhã Tình vặn, cũng muốn nhìn thấy bộ dáng bọn họ ở cùng chỗ, nàng với ông chủ:” Ông chủ, có vấn đề gì, chiếc hoa đăng này tiểu nữ còn muốn mua nữa.”

      Ông chủ bán hoa đăng thấy nàng thay mình giải vây, cảm kích :” nương, ở chỗ ngã tư có hội đố đèn, nơi đó có rất nhiều rất hoa đăng, còn có đèn kéo quân! Nhưng mà phải đoán được đố đèn mới được, tại hạ thấy nương băng tuyết thông minh, bằng thử thử , rất thú vị!”

      Hứng thú của Tiểu Vân được khơi mào lên, nàng vỗ tay cười :” Tốt, A Hạnh, chúng ta nhìn xem!”

      A Hạnh cũng muốn mau rời khỏi ba người này, liền xoay người, thi lễ đối với bọn họ :” Hai vị công tử, Hồ tiểu thư, A Hạnh thất bồi!”

      xong xoay người cùng Tiểu Vân và Trần thị tỷ muội cùng nhau rời . Trần thị tỷ muội trước khi quay đầu lại liếc mắt nhìn Thẩm Nguyên Phong cái, thần sắc phức tạp trong ánh mắt khiến cho Thẩm Nguyên Phong nghi hoặc khó hiểu.

      Thẩm Nguyên Phong chút suy nghĩ, liền bỏ lại hai người Hồ gia huynh muội theo đuôi A Hạnh mà . Ánh mắt Hồ Lăng Hiên khóa chặt bóng dáng A Hạnh, với muội:” Nhã Tình, chúng ta cũng xem hội đố đèn ! Nghe qua rất thú vị.”

      Hồ Nhã Tình nhìn bóng dáng Thẩm Nguyên Phong, tức trắng mặt, hoàn toàn để ý chung quanh có nhiều người, nàng ta dậm mạnh chân quát to tiếng:” Muội đâu!”

      Hồ Lăng Hiên chuyển qua muội muội trước mặt, nhìn nàng ta, nhàng :” Tam công tử muốn , chẳng lẽ muội tùy ý bọn họ ở cùng chỗ, cái gì cũng làm sao?”

      câu của đại ca ra nhắc nhở nàng ta, A Hạnh này, trời sinh dụ dỗ, như thế nào có thể tùy ý Tam công tử tiếp cận nàng được?

      Hồ Lăng Hiên thấy thần sắc muội muội dần dần khôi phục bình tĩnh, liền nhàng cười, :” thôi, đại ca thắng chiếc đèn hoa đăng xinh đẹp nhất cho muội!”

      Phía trước A Hạnh cùng Tiểu Vân về phía ngã tư. Trần Tĩnh bỗng nhiên đến bên cạnh A Hạnh, giọng hỏi nàng:”Vị Hồ tiểu thư vừa rồi chính là người định hôn nhân cùng Thẩm Nguyên Phong?”

      A Hạnh quay đầu mặt chút thay đổi nhìn nàng cái, sau đó nhàng mà gật gật đầu. Trần Tĩnh bỗng nhiên biết nên những gì, nàng nhàng thở dài, chậm lại hai bước, trở lại bên người tỷ tỷ. Nàng đè thấp thanh với Trần :” Muội còn nghĩ rằng Nguyên Phong trở về Trung thu chỉ là vì gặp A Hạnh, hóa ra phải, vị nương kia xem ra là người rất lợi hại, nếu A Hạnh phải ở dưới nàng ta nhất định có ngày lành!”

      Trần :” A Hạnh , tuyệt đối làm thiếp Thẩm Nguyên Phong! Tỷ ra rất bội phục nàng ấy điểm này, nếu phải được toàn bộ, liền thà rằng cần, đời này liệu có mấy nữ tử có được khí phách như vậy!”

      Trần Tĩnh gật gật đầu:” A Hạnh quả là thực đặc biệt…… Lần này Thẩm Nguyên Phong thảm rồi, quên , mọi chuyện đến tình trạng này, chúng ta cũng có biện pháp. Về sau chúng ta chỉ để ý thực hứa hẹn của chúng ta, bảo vệ tốt A Hạnh là được! Những chuyện khác, ai…… quản, cũng xen vào!”

      ” Tỷ cũng vậy nghĩ như vậy.”

      Đoàn người vào đầu đường, chỉ thấy ở ngã tư có cái đài cao, bốn phía xung quanh đài có những sào trúc treo ra ngoài, đó treo đầy các loại đèn, những chiếc đèn bên so với những chiếc đèn ngoài đường cũng khácbiệt quá lớn, chỉ có điều ở mỗi chiếc đèn đều có ghi 1 câu đó, chỉ cần ai đoán trúng được câu đố đèn chiếc đèn đấy thuộc về người đó. Tính thú vị của chuyện này hấp dẫn ít du khách. Rất nhiều nương công tử tụ tập ở nơi này, bởi vậy dẫn ít chuyện xưa về tài tử giai nhân.

      Tiểu Vân nhìn nhìn hoa đăng ở sào trúc, bĩu môi :”Ông chủ kia nơi này có hoa đăng đẹp, tỷ xem cũng chẳng qua là như thế thôi, thậm chí còn đẹp bằng những chiếc bán ở đường!”

      vị công tử bên cạnh nghe thấy lời của Tiểu Vân, quay đầu :”Lời này của nương nhầm rồi! Những chiếc đăng ở dưới đài này bình thường nhưng hoa đăng ở đài kia là do ông chủ Trương tự tay làm, nghe hoa đăng do ông ấy làm ngay cả quý nhân trong cung cũng thích rời tay được! Đêm nay có chiếc đèn kéo quân là đặc biệt nhất, chỉ cần đốt ngọn nến lên là đèn lồng tự động chuyển động, mà những con ngựa vẽ trong đèn lồng thượng tựa như sống lại, giống như tự động chạy!”

      Đôi mắt Tiểu Vân sáng lên:” Thực thần kỳ như vậy?”

      Công tử đắc ý phi phàm:” Đó là đương nhiên đương nhiên, chính mắt ta nhìn thấy!”

      A Hạnh cười cười:” Chỉ sợ lấy được chiếc đèn kéo quân này cũng phải chuyện dễ dàng như vậy!”

      ” Đó là đương nhiên, đêm nay cho đến bây giờ vẫn chưa có người đoán trúng đèn kéo quân đố đèn……” Công tử trẻ tuổi trẻ vừa , vừa nhìn về phía phát ra tiếng của A Hạnh. Lúc nhìn thấy khuôn mặt của A Hạnh, cả người tựa như bị sét đánh trúng, hề nhúc nhích. Sau đó mặt đỏ bừng lên, nhìn A Hạnh, xoay người vái cái, lắp bắp :” Tiểu sinh nhất định…… Nhất định giúp tiểu thư…… Giúp tiểu thư thắng được đèn này!”

      Tiểu Vân cùng Trần thị tỷ muội ở bên cạnh che miệng cười, vẻ mặt đều là biểu tình xem náo nhiệt, A Hạnh nhìn vị công tử nhiệt tình trước mặt này, thần sắc xấu hổ, nhất thời biết nên cái gì cho phải.

      Bỗng nhiên thanh trầm thấp ở bên cạnh vang lên:” Chiếc đèn kéo quân kia là ta lấy!”

      Công tử trẻ tuổi thấy có người muốn cạnh tranh với mình, có chút căm tức, phen ngẩng đầu lên, hướng về phía người vừa tới kêu lên:” Chu tú tài ta ở đây, ai dám làm đối thủ của ta……” Vừa nhìn thấy hình ảnh người tới sau, thanh lập tức giảm xuống tám phần “Hóa ra là Tam công tử, tiểu sinh biết tội, xin Tam công tử tha thứ!” xong cũng dám xem liếc mắt nhìn A Hạnh cái nữa, vội vàng rời .

      Trần tĩnh nhìn Thẩm Nguyên Phong cười :” Hóa ra huynh cũng ỷ thế hiếp người!”

      Thẩm Nguyên Phong mỉm cười :” Cảm giác ngẫu nhiên ỷ thế hiếp người lần cũng tệ! Nhưng mà chiếc đèn kéo quân kia cũng phải cậy thế mà có thể lấy được, phải đoán trúng đố đèn mới được!” Nguyên Phong quay đầu, nhìn A Hạnh cười :” A Hạnh, huynh thắng đem chiếc đèn đấy mang về tặng cho muội!”

      A Hạnh nghĩ rằng, Hồ Nhã Tình ở ngay bên cạnh nếu khiến cho nàng ta bắt gặp Thẩm Nguyên Phong vì nàng mà thắng đèn kéo quân, còn biết nghĩ như thế nào! Cũng phải nàng sợ Hồ Nhã Tình, chính là việc tỷ tỷ còn ở tại Hồ phủ là , tính mạng hai mẹ con tỷ tỷ bị nắm giữ ở trong tay mẫu nữ Hồ gia cũng là , đến vạn bất đắc dĩ vẫn là cần quá đáng kích thích nàng ta!

      Nghĩ vậy, nàng ngẩng đầu nhìn Thẩm Nguyên Phong :” Cái đèn đèn kéo quân kia muội cũng thích, huynh vẫn nên đem nó đưa cho người thích nó !” Nàng lôi kéo Tiểu Vân hướng về phía khác bỏ ,” Chúng ta qua bên kia nhìn xem.”

      Trần thị tỷ muội theo đuôi mà , lúc qua người Nguyên Phong, Trần Tĩnh vỗ bờ vai của Nguyên Phong cái, lắc đầu, thở dài, vẻ mặt tiếc nuối khiến cho Thẩm Nguyên Phong hiểu, vừa định hỏi chuyện gì, Trần Tĩnh dời về phía A Hạnh rồi.

      Thẩm Nguyên Phong lẽ nào lại dễ dàng để người ta bỏ qua như vậy? lát uể oải sau, Nguyên Phong lại phấn chấn tinh thần về phía A Hạnh.

      A Hạnh xem đố đèn hoa đăng, Tiểu Vân biết chữ nhiều lắm, rất nhiều chữ trong đố đèn đều là do A Hạnh từng chữ từng chữ cho nàng nghe.

      ” Đồng tử ngộ quang năng lớn (Đồng tử thấy sáng biến lớn ??), xướng khởi ca đến diệu diệu diệu (vừa mở miệng kêu meo meo meo??), nửa đêm tuần tra nên đăng (nửa đêm tuần tra cần đèn), chung quanh thông suốt làm khó được(tối đen chung quanh làm khó??). Đánh vừa động vật (ám chỉ động vật??)!”

      (hix…câu này bạn vái dài=.= bạn nào biết chỉ giúp mình nhé)

      Tiểu Vân cười :” Xướng khởi ca đến diệu diệu diệu, phải là mèo sao? Như thế nào mà đơn giản như vậy, ngay cả đứa trẻ ba tuổi đều có thể đoán được!”

      Thẩm Nguyên Phong lúc này chạy tới bên cạnh các nàng, nghe xong lời của Tiểu Vân liền cười :” Đèn này cũng rất bình thường, hơn nữa đố đèn ở nơi này vốn chỉ là để cho người chơi vui chút thôi, tự nhiên quá khó khăn!”

      Tiểu Vân thấy Thẩm Nguyên Phong chuyện hòa khí, hoàn toàn có làm cao, chậm rãi buông lỏng cảm giác sợ hãi, cố lấy dũng khí chuyện cùng Nguyên Phong:” như vậy hội đố đèn đài rất khó!”

      Tuy rằng A Hạnh vẫn có đáp lời cùng Thẩm Nguyên Phong, bộ dụng tâm xem đăng, bộ dáng đoán đố đèn, nhưng tâm thần luôn bị Nguyên Phong ảnh hưởng, nhìn nhìn xem đố đèn, lực chú ý cũng bị lời của Nguyên Phong hấp dẫn, tựa như thể khống chế khiến cho nàng muốn nghe xong Nguyên Phong cái gì. Kết quả mười mấy câu đố đèn nhìn mấy lần mà vẫn chưa xem hết.

      Thẩm Nguyên Phong thực kiên nhẫn trả lời Tiểu Vân:” Ngươi xem 8 cái hoa đăng đài đến giờ vẫn còn những bốn cái là đủ thấy nó khó như thế nào!”

      Tiểu Vân ngẩng đầu nhìn hoa đăng khán đài, thấy mỗi chiếc đều vô cùng tinh xảo thú vị, trong đó có chiếc đèn song ngư diễn châu mà nàng rất thích. Ánh mắt Tiểu Vân hơi đảo, sau đó lại kéo kéo cánh tay A Hạnh, làm nũng :” A Hạnh, muội thông minh như vậy, nhất định có thể đoán trúng đố đèn, đêm nay muội giúp tỷ đem cái hoa đăng song ngư diễn châu hoa kia thắng mang về, được ?”

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 143: Ngoài ý muốn
      A Hạnh thấy vẻ mặt Tiểu Vân đáng tựa như con mèo con khỏi vui vẻ. Tiểu Vân thấy nàng nở nụ cười, liền biết A Hạnh đáp ứng mình, mừng rỡ lôi kéo A Hạnh về phía đài.

      A Hạnh vội vàng :”Muội cũng cam đoan nhất định có thể đoán được đâu!” Nhiều người như vậy cũng chưa đoán được, có thể thấy được câu này khó đoán. Nàng tuy rằng là người xuyên qua nhưng cũng có khả năng đoán chữ cao cường đâu.

      Thẩm Nguyên Phong đến bên cạnh nàng, cười :” Mọi người cùng nhau đoán, cuối cùng đoán được!”

      A Hạnh nhìn Nguyên Phong cái, cũng trả lời. Thẩm Nguyên Phong nhìn nàng cả đêm mặt lạnh, cũng để ý, khẽ cười tiếng, dẫn đầu về phía trước, trong bước lại lộ ra loại tiêu sái, loại kềm chế được, hấp dẫn ánh mắt vô số người bên cạnh vô cùng.

      Tiểu Vân nhìn bóng dáng Thẩm Nguyên Phong giọng với A Hạnh:” Tam công tử thực tuấn tú!” A Hạnh khỏi nghĩ hóa ra là nam tử xinh đẹp dù ở thời đại nào cũng vô cùng nổi tiếng.

      Lúc này, Trần bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía xa đằng sau, :”Hồ gia tiểu thư kia lại cùng đến đây, hồn tiêu tan!”

      Trần Tĩnh :” Nàng là thê tử chưa vào cửa của Thẩm Nguyên Phong, theo cũng là chuyện bình thường!” Hai người nhìn Thẩm Nguyên Phong cùng A Hạnh ở phía trước, lại nhìn nhìn Hồ Nhã Tình theo sát ở phía sau, nhất tề thở dài hơi.

      Tiểu Vân lôi kéo A Hạnh ở trong đám người chật chội khó khăn mới tới được trước đài, thấy Thẩm Nguyên Phong ngoắc ngoắc về phía các nàng:” Mau tới đây, ở bên này có vẻ rộng rãi!”

      Hai người A Hạnh nhìn sang chỉ thấy đám đông bốn phía bên cạnh Thẩm Nguyên Phong tự động dạt ra thành chỗ khoảng thước. Ai dám đụng đến con trai Tấn vương con chứ? Nếu cẩn thận mà bị thương người ta có thể ăn nổi rồi.

      Tiểu Vân cười muốn lôi kéo A Hạnh qua, nhưng là A Hạnh lại dùng sức đem nàng kéo trở về, :” Đứng ở nơi đó dẫn theo chú ý của người khác, quên , nơi này cũng rất tốt!” Tiểu Vân liền quay đầu lại hướng Thẩm Nguyên Phong khoát tay, tỏ vẻ qua.

      Sơn theo ta, ta phải liền sơn. Thẩm Nguyên Phong nhàng cười, hướng A Hạnh qua, đám người tự động tự giác dạt ra tạo đường cho Nguyên Phong để cho Nguyên Phong nhàng tới bên cạnh A Hạnh.

      Mà Hồ Lăng Hiên cùng Hồ Nhã Tình cũng vào chỗ cách đám người A Hạnh xa. Hai huynh muội nhìn Thẩm Nguyên Phong bước hướng đến gần A Hạnh, bề ngoài hoàn mỹ vô cùng, khí chất cao quý tao nhã, vẻ mặt nhu tình như nước, thong thả lại kiên định đến bên người A Hạnh, người chung quanh nhìn bọn họ, trong mắt đều toát ra thần sắc sùng kính mà lại hâm mộ. Cảnh tượng này khiến cho Hồ thị huynh muội vừa đố vừa hận, hận thể lấy kéo ra đạp nát cảnh đẹp ý vui trước mặt này!

      A Hạnh với Thẩm Nguyên Phong bên cạnh:”Huynh ko nên rêu rao như thế, huynh cũng biết nơi này có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm chúng ta!”

      Thẩm Nguyên Phong cao ngạo ” Huynh mới cần ánh mắt của người khác!”

      A Hạnh ngẩng đầu nhìn Nguyên Phong, lạnh lùng :” Nhưng mà muội để ý! Thẩm Nguyên Phong, muội là nương chưa xuất giá, muội hy vọng ngày mai truyền ra lời đồn về muội và huynh!”

      Sắc mặt Thẩm Nguyên Phong hơi hơi trầm xuống, hề cái gì, đem ánh mắt chuyển về phía đài.

      Hồ Nhã Tình nghiến răng nghiến lợi với Hồ Lăng Hiên:” Đại ca huynh xem! A Hạnh căn bản chính là tiện nhân, ràng ước định cùng chúng ta, đáp ứng chúng ta sau này có liên quan tới Tam công tử. Nhưng mà tại lại bên cạnh công tử gần như vậy! Muội xem căn bản là nó hết hy vọng đối với Tam công tử! Nó cũng dám qua mặt muội, muội nhất định làm nó hối hận!”

      A Hạnh ngẩng đầu nhìn đài, tại đài còn còn lại bốn chiếc hoa đăng, chính là đèn kéo quân, đèn song ngư diễn châu, đèn bát giác linh lung cùng đèn con bướm. Mà câu đố đèn được viết rất lớn ở tờ giấy treo ngay bên cạnh. Bốn chiếc đèn này quả là bốn chiếc đèn xuất sắc nhất đêm hôm nay, ít nương cùng những đứa bé toát ra thần sắc thích mặt, mà người trong lòng cũng như cha mẹ họ đều tụ tập ở trước đài vắt hết óc suy nghĩ.

      Tiểu Vân chỉ vào kia trản đèn song ngư diễn châu với A Hạnh:” A Hạnh, chính là chiếc kia, còn chưa bị người khác thắng được, muội mau đoán ra đáp án .”

      A Hạnh thấy Tiểu Vân thích chiếc đèn kia như thế, liền có tâm đem nó thắng trở về cho Tiểu Vân. Nàng nhìn kỹ xem câu đố,” Nhất trăng rằm chiếu chi đầu lượng ( mảnh trăng rằm chiếu đầu??), hai khỏa tinh huyền thiên hạ minh (???), là chữ.”

      Là chữ gì? A Hạnh khỏi suy nghĩ sâu.

      Hồ Nhã Tình bên cạnh thấy nàng nhìn chằm chằm câu đố song ngư diễn châu, nghĩ rằng nàng rất thích chiếc đèn hoa đăng kia. Nàng ta kéo kéo tay áo Hồ Lăng Hiên :” Đại ca, muội muốn chiếc đèn song ngư diễn châu kia, huynh giúp muội thắng về!” Hừ, A Hạnh, ngươi lấy mất thứ ta thích nhất. Thứ ngươi thích ta cũng để cho ngươi có được!

      Nàng ta xem câu đố hoa đăng, cũng suy tư kỹ càng. Nàng ta muốn đoán ra đáp án trước bước so với nàng, nàng ta muốn để cho Thẩm Nguyên Phong nhìn xem, ở phương diện nào A Hạnh cũng được như mình! Có lẽ chừng có thể lần nữa lấy được chú ý của Nguyên Phong.

      Từ Hồ Nhã Tình còn có tiên sinh dạy nàng ta đọc sách biết chữ, có thể viết chữ đẹp, cũng có thể miễn cưỡng làm vài câu thơ, nàng ta đối với học thức của chính mình rất có tin tưởng. Nhưng mà câu đố đêm nay nàng ta trái lo phải nghĩ cũng đoán ra được, càng đoán ra càng sốt ruột, nàng ta còn luôn chú ý động tĩnh của A Hạnh bên kia, nóng vội sợ nàng đoán ra đáp án trước mình, thế nhưng lại lập tức an ủi chính mình, A Hạnh tính được gì, kẻ bần nữ, nhận thức được ít, làm sao có thể đoán ra được câu đố!

      ” Đại ca, huynh nghĩ ra chưa?” đầu óc Hồ Nhã Tình hỏng bét, đành phải xin giúp đỡ cho đại ca, nhưng mà Hồ Lăng Hiên cũng so với nàng ta rất gấp, từng thua ở tay A Hạnh lần, lúc này đây say mê vô luận như thế nào cũng muốn bại bởi nàng, có lẽ chính là loại áp lực tâm lý này khiến cho ngược lại nghĩ ra đáp án được. thỉnh thoảng lại xem động tĩnh của A Hạnh bên kia, trán toát ra mồ hôi.

      A Hạnh tinh tế suy tư, nhưng ra nghĩ ra chữ, nàng ở dưới đài cao giọng hướng người phụ trách đài hô to:” Là chữ ‘ thu’!” Trong lòng Thẩm Nguyên Phong thầm đối chiếu chữ này cùng với câu đố, mặt khỏi lộ ra tươi cười.

      Người chung quanh thấy có người nghĩ ra câu đố mình vắt hết óc cũng nghĩ ra đáp án, cũng khỏi nhìn về phía A Hạnh, mà A Hạnh cùng Tiểu Vân đều ngừng thở cùng đợi đáp án từ người phụ trách hội đố đèn.

      Người phụ trách cười cười đem hoa đăng song ngư diễn châu đưa tới trong tay A Hạnh, lớn tiếng :” Vị nương này đoán đúng rồi, hoa đăng này liền thuộc về vị nương thông minh này.”

      Người chung quanh nghe được người phụ trách như thế, đều hướng về phía A Hạnh nhìn qua, trong đám người có ít người nhận ra A Hạnh,

      ” Hóa ra là A Hạnh nương, nữ chủ nhân của Tùng rạp hát, trách được thông minh như thế!”

      ” Nàng đoán được chút cũng kỳ quái, tuổi còn đem Tùng rạp hát kinh doanh rực rỡ như thế, có khả năng thông minh như thế, chữ bí tự nhiên làm khó được nàng!”

      Hồ Nhã Tình ở dưới nghe được mọi người khích lệ A Hạnh, hận nghiến răng ngứa, bình thường mặc kệ nàng ta xuất ở nơi nào, nhất định trở thành trung tâm bàn tán của mọi người, thế nhưng hôm nay, nàng ta tới nơi này lâu như vậy đều có ai chú ý tới nàng ta, mà A Hạnh lại hấp dẫn ánh mắt mọi người, trở thành tiêu điểm trong đám đông, loại chênh lệch này nàng ta sao có thể chịu được!

      Nhưng mà tại, nàng ta tuy rằng hận thể phát khiến cho A Hạnh biến mất nhưng mà cũng cũng có hề biện pháp.

      A Hạnh, ta cho ngươi con đường sống ngươi , cố tình muốn tới trêu chọc ta, được. Ta nhất định hủy diệt ngươi, đến lúc đó ta xem ngươi câu dẫn Tam công tử như thế nào, như thế nào được mọi người chú ý!

      A Hạnh đem hoa đăng giao cho tayTiểu Vân, Tiểu Vân cao hứng cực kỳ cầm hoa đăng xem trái xem phải, vẻ mặt vẻ thích. A Hạnh lôi kéo Tiểu Vân rời khỏi đám đông , Tiểu Vân ngạc nhiên :” A Hạnh, muội tiếp tục chơi đoán chữ sao? Muội thông minh như vậy nhất định có thể thắng được đèn kéo quân!”

      A Hạnh thản nhiên cười:” Tiểu Vân, bây giờ còn sớm, chúng ta nếu trở về, cha mẹ lo lắng!” Tiểu Vân ngẫm lại cũng đúng, liền theo A Hạnh ra khỏi đám người.

      Thẩm Nguyên Phong từ phía sau đuổi theo với A Hạnh:” A Hạnh, đợi xem yên hoa , muội xem yên hoa lại sao?”

      Tiểu Vân vừa nghe đến yên hoa lại sáng mắt, khẩn cầu A Hạnh :” A Hạnh, nhìn yên hoa rồi trở về muộn! Có hai vị tỷ tỷ ở bên người chúng ta, cha mẹ lo lắng.”

      , đối diện hội đố đèn phía trước liền có người châm ngòi cho yên hoa, phịch tiếng, chuỗi hoa lửa bỗng nhiên phát sáng tạo ra vô số sánh sáng rực rỡ, đèn đuốc rực rỡ, ánh sáng ngọc chói mắt. Người chung quanh đều vỗ tay cười rộ lên.

      Yên hoa cái tiếp theo cái, ánh lửa chiếu sáng chung quanh mặt mọi người, đem khuôn mặt tươi cười của mọi người chiếu sáng ràng.

      Bỗng nhiên, cái yên hoa trong đó biết là vì nguyên nhân gì mà bị đổ xuống, oành tiếng, những ngọn lửa ở giữa phun ra, phun thẳng vào đám đông phía trước. Ngọn lửa nóng rực ngay lập tức khiến cho rất nhiều người bị bỏng, lại tém cháy ít tóc người khác, tiếng hét ngừng vang lên trong đám đông, mọi người ôm đầu hốt hoảng về phía bốn phía chạy trốn.

      Hỏa cầu liên tiếp phun ra từng cái , có số cái còn bắn vào người. Khí trời mùa thu hanh khô lợp tức khiến cho quần áo người đó bị đốt cháy, người bị đốt cháy kêu lên sợ hãi rồi nằm vặt xuống đất lăn lăn lại, người ở bên cạnh vội vàng dập xung quanh mới khiến cho ngọn lửa ở người bị dâp tắt.

      Lúc này hội đố đèn hoàn toàn lộn xộn, nhiều người như vậy trong lúc nhất thời tranh nhau tìm đường ra, mọi người hoảng loạn bỏ chạy lập tức khiến cho đám đông người tách ra rất nhanh. Khắp nơi nơi đều là hoa đăng bị vứt lại, rất nhiều hoa đăng bị đá qua đá lại đẩy lên đẩy xuống cuối cùng biến thành tro tàn. Vốn A Hạnh ở cùng chỗ với Tiểu Vân và Trần thị tỷ muội ở phía sau giờ bị tách ra. A Hạnh nhìn chung quanh tìm kiếm hình bóng các nàng nhưng đưa mắt nhìn bốn phía, nơi nơi đều là hình ảnh kinh hoảng, gương mặt kinh hoàng, căn bản là tìm thấy các nàng.

      ” Tiểu Vân, Trần tỷ tỷ, Trần Tĩnh tỷ tỷ, mọi người ở nơi nào?”

      A Hạnh lo lắng quát to, nhưng mà thanh cho dù lớn nhưng vẫn bị lẫn giữa phần đông tiếng kêu sợ hãi hòa cùng tiếng khóc. Cách đó xa chính là chiếc đèn song ngư diễn châu của Tiểu Vân vừa mới lúc nãy còn hoàn hảo tổn hao gì mà lúc này bị đè bẹp, bị người ta giẫm đạp nát bươm. Trái tim A Hạnh lập tức nhảy vọt lên, kiếp trước từng nhìn thấy chuyện dẫm đạp lên nhau rất nhiều bởi vì mọi người thất kinh, tranh thủ chạy trối chết, thường thường tạo ra rất nhiều người thương vong, hy vọng hôm nay Tiểu Vân các nàng gặp phải chuyện may. Trần thị tỷ muội sao rồi, các nàng người mang tuyệt kỹ, tự bảo vệ mình tuyệt đối thành vấn đề, nàng lo lắng là Tiểu Vân vẫn còn là đứa , khi bị kinh hoàng dễ dàng bị người ta đẩy ngã!

      lúc A Hạnh vô cùng lo lắng thôi, đột nhiên có bàn tay ấm áp cầm lấy tay nàng, đem nàng lôi ra khỏi chỗ hiểm cảnh,

      ” A Hạnh, muội cần phải gấp gáp, huynh vừa nhìn thấy Trần thị tỷ muội che chở Tiểu Vân chạy rồi, các nàng đều tốt lắm có gặp chuyện may. tại huynh mang muội rời nơi này!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :