1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

A Hạnh - Thập Tam Xuân C149 (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 134: đêm mê ly
      Trần Tĩnh buông A Hạnh xuống ở chỗ bờ sông trong cánh rừng rồi sau đó thần bí cười với nàng, :”Ở chỗ bờ sông phía trước có người chờ muội! Người này chờ muội rất lâu, muội mau qua .” xong, cũng chờ A Hạnh trả lời, xoay người nhảy lên thân cây bên cạnh, rồi lại nhảy lên gốc cây phía trước, chỉ vài bước biến mất khỏi tầm nhìn của A Hạnh.

      A Hạnh ở phía sau muốn ngăn cản cũng kịp, trong lòng nàng biết là ai ở bên bờ sông chờ nàng. Nàng đáp ứng với Hồ gia là có liên quan gì với người đó nữa, lần gặp gỡ lần trước là do tình thế bắt buộc nhưng nếu như bây giờ còn tiếp tục mình gặp mặt như vậy, cái gì cũng hợp lý nữa rồi.

      Nàng biết nàng hẳn là nên lập tức rời , nàng xoay người hướng về phía nhà mình mà , nhưng chưa được hai bước lại dừng cước bộ, quay đầu nhìn về phía bờ sông, nghĩ rằng nếu như mình cứ như vậy mà nhất định người đó cứ tiếp tục chờ đợi như vậy, cho dù thế nào nếu đến đây rồi cứ lên tiếng gọi ! Chỉ là giống như bằng hữu bình thường lên tiếng hỏi thăm nhau mà thôi, cũng có ý tứ đặc biệt gì.

      Cũng biết như thế nào, nhất tưởng đến sắp nhìn thấy , trong lòng của nàng lại có chút cảm giác khẩn trương.

      Nàng lấy tay đè lại ngực, hít sâu hơi, chậm rãi tới chỗ rừng cây .

      Chỗ này cũng phải là nơi xa lạ với nàng, con sông dài khoảng ba trượng, cỏ dại mọc rất nhiều bên bờ sông, rừng cây sum xuê bốn phía, đây chính là con sông nơi lần trước nàng trúng phải mê hương, Thẩm Nguyên Phong mang nàng tới, Thẩm Nguyên Phong bởi vì cứu nàng mà thiếu chút nữa bị chết đuối ở con sông . Nhớ tới chuyện phát sinh ngày hôm đó, Nguyên Phong liều chết đưa nàng lên bờ rồi kiệt sức mà ngã nhà xuống sông, nàng đem hết toàn lực đưa Nguyên Phong lên bờ, bọn họ tay nắm cùng nhau mà mệt mỏi ngất ……

      Vừa nghĩ tới những chuyện này, mặt nàng hơi nóng lên, nụ cười mỉm kìm nổi khẽ lên bên khóe miệng, trong lòng tràn ngập cảm xúc mềm mại.

      Nàng chậm rãi về hướng bờ sông. Quần áo lướt qua cỏ dại rậm rạp dưới chân tạo ra tiếng sàn sạt.

      Ánh trăng sáng tỏ soi sáng trong như tầng sương sắc. Nước sông róc rách, chậm rãi chảy xuôi. mặt sông tựa như bao phủ bởi tầng sương mù mỏng manh.

      thân ảnh cao gầy, vui vẻ đứng bờ sông, thân quân phục bao bọc lấy thân hình cường tráng, lộ ra đường cong cơ bắp tam giác hoàn mỹ. Bóng hình này dường như còn cái cảm giác thanh thản lúc trước mà khiến cho người ta có cảm giác lạnh lùng cao ngạo.

      Nghe thấy thanh , người nọ chậm rãi quay đầu lại, mái tóc quăn dài được vấn gọn lại thành búi đầu lộ ra vầng trán rộng, gương mặt góc cạnh cùng đôi mắt ngọc bình trong suốt.

      Đám sương nhè thản nhiên tựa như quanh quẩn bên người đó, vì khí chất lãnh đạm người của người đó mà dường như tạo ra bầu khí thần tiên.

      Nguyên Phong đứng ở nơi đó, nhìn nàng chậm rãi tới gần, khóe miệng lộ ra chút tươi cười ôn hòa.

      ” A Hạnh .” Nguyên Phong nhàng gọi tiếng. Thanh trầm thấp vang lên cùng với tiếng nước chảy róc rách xung quanh khiến cho người ta có loại cảm giác đặc biệt. A Hạnh bỗng nhiên phát giác ra biết từ khi nào mà trong thanh của Nguyên Phong còn sót lại cảm giác ngây ngô của thiếu niên mà từ từ lộ ra từ tính đủ để đầu độc lòng người.

      A Hạnh ổn định tâm thần, đến bên cạnh Nguyên Phong, dùng loại ngữ khí bình thường :” Thẩm Nguyên Phong, trễ thế này, tại sao huynh lại ở nơi này?” Nàng cao thấp nhìn người Nguyên Phong, còn :” Huynh trực tiếp từ chỗ quân doanh tới sao?”

      Thẩm Nguyên Phong nhìn nhìn người mình, nét mặt mang xin lỗi :” Sáng nay huynh mới biết được tin sinh nhật mới vội vàng đến, cho nên ngay cả quần áo đều kịp thay.” Nguyên Phong nâng cánh tay lên, ngửi ngửi tay áo mình, nhíu mày :” Hình như còn có mùi mồ hôi……”

      A Hạnh nghe xong lời của Nguyên Phong, nghĩ rằng cần phải người truyền tin nhất định là Trần thị tỷ muội! Dù sao nàng cũng có cảm giác buồn bực gì, tương phản, trong sinh nhật mình đột nhiên lại có thể gặp Nguyên Phong, trong lòng lại dâng lên vui mừng nhè .

      Loại cảm giác vui mừng này là vì Nguyên Phong là người bạn rất tốt của nàng, hôm nay sinh nhật bỗng nhiên nhìn thất bạn tốt tự nhiên vui mừng! Trong lòng nàng tạo ra lời giải thích hợp lý cho cái cảm giác vui mừng đó trung vì chính mình loại này vui sướng làm ra giải thích hợp lý.

      Bên kia Thẩm Nguyên Phong tiếp tục :” Nếu muội mà đến, huynh nhất định phải nhảy xuống sông tắm rửa chút.”

      Nét tươi cười của A Hạnh tự nhiên mà lên:” có vấn đề gì, cái gì muội đều thấy. Chẳng qua……” Nàng lui ra phía sau hai bước, lại cẩn thận xem xét lại lần từ đầu đến chân Nguyên Phong, áo khoác ngoài màu đỏ sậm, bên trong là khôi giáp nặng nề dưới ánh trăng lóe lên ánh sáng trắng, kết hợp với dáng người cao lớn khôi ngô của Nguyên Phong lại càng có vẻ phi thường uy vũ, thần khí!

      ” Lần đầu tiên thấy huynh mặc quân phục, cảm giác rất tốt, thích hợp với huynh!”

      Ý cười mặt Thẩm Nguyên Phong càng sâu, đôi mắt màu lam tựa như ngọc lưu ly dường như sáng lên, nhìn nàng,” Muội thích về sau gặp muội huynh đều mặc thành như vậy mà đến.”

      Trong giọng tựa hồ lộ ra vô hạn ái muội, làm cho mặt A Hạnh hơi hơi nóng lên, nàng vội vàng cúi đầu, xoay người, nhìn về phía mặt hồ sáng lấp lánh , thấp giọng :” huynh cái gì?”

      Trong lòng Thẩm Nguyên Phong buồn bã, biết rằng lâu gặp nàng cho nên bỗng nhiên gặp mặt khiến cho kích động, lúc chuyện lại trở nên có đúng mực, nhưng lại quên nàng lòng có ý trung nhân……

      nhìn nàng, ánh sáng bên bờ sông chiếu lên gương mặt nàng, khiến cho làn da nàng tựa như ánh trăng trong vắt, lông mi buông xuống, hơi hơi rung động, giống hai con bướm chực bay lên, mái tóc đen dài xõa tung bờ vai càng làm tăng thêm xinh đẹp của nàng, Nhìn nàng như vậy khiến cho trái tim Nguyên Phong hơi hơi phát đau, giống như là bị con kiến im lặng cắn xé, nhoi nhói lại khiến cho toàn tâm đau.

      ” Mỗi lần chuyện vui với muội muội đều như vậy, có ý tứ!” Thẩm Nguyên Phong ra vẻ thoải mái , khóe miệng mỉm cười có chút chua xót.

      A Hạnh quay đầu nhìn về phía Nguyên Phong, khẽ cười :” Chính lời của huynh đứng đắn, lại còn đổ cho muội.”

      ” Được rồi, là huynh sai.” Nguyên Phong nhìn nàng, lại hỏi:” Muội có vẻ gầy ít, thời gian gần đây có lẽ là tốt! Chuyện rạp hát của muội huynh cũng nghe , đáng tiếc huynh ở quân doanh, giúp được muội cái gì. Bằng , mỗi ngày huynh mang bằng hữu đến cổ vũ cho muội!”

      A Hạnh thở dài, lắc đầu, :” Cho dù như thế, cũng là làm nên chuyện gì, căn bản nếu có tìm được phương pháp giải quyết, huynh làm như vậy cũng chỉ có thể giúp muội nhất thời, lại giúp được muội cả đời!”

      Nàng ngẩng đầu, nhìn Nguyên Phong, mỉm cười:” Dù sao, vẫn là cám ơn huynh quan tâm muội như thế!”

      Thẩm Nguyên Phong cúi đầu. Trong lòng yên lặng : Nhưng ra huynh nguyện ý giúp muội cả đời, đáng tiếc muội chịu nhận…… Nhưng những lời này, Nguyên Phong cũng dám ra ngoài, sợ khiến cho nàng chán ghét, sợ nàng bởi vậy mà hề muốn gặp mình.

      ” A Hạnh, đêm nay nên nghĩ tới những chuyện phiền lòng đó nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, huynh tin tưởng muội nhất định nghĩ được biện pháp giải quyết!” Nguyên Phong ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời đêm, khẽ thở dài:” Vừa rồi huynh ở nơi này ngẩn người lâu như vậy, mới phát , hóa ra cảnh sắc nơi này rất đẹp, nhìn nơi này bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình là như vậy bé, A Hạnh , muội xem bầu trời đêm, nhiều như vậy, sáng lấp lanh như vậy, có phải rất đẹp hay ?”

      A Hạnh ngẩng đầu, bầu trời đêm mênh mông vô ngần, ánh sao đầy trời, giống như là vô số kim cương tỏa ra ánh sáng màu ngọc chói mắt.

      Đột nhiên cổ tay bị Nguyên Phong giữ chặt, A Hạnh ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn hướng Nguyên Phong, lại nhìn thấy đôi con ngươi còn sáng hơn cả ánh sáng màu ngọc kia, Nguyên Phong nhìn nàng cười:” theo huynh.”

      A Hạnh kinh ngạc, trong lòng hiểu hẳn là như vậy, nàng hẳn là nên giãy tay Nguyên Phong ra, nàng hẳn là lập tức rời , nhưng là biết như thế nào, tay lại tựa hồ nghe theo lời của nàng, hai chân tựa hồ có ý chí riêng, nàng mau vài bước về phía trước theo Nguyên Phong, sau đó Nguyên Phong bỗng nhiên ôm thắt lưng của nàng, mang theo nàng nhảy lên, mục tiêu là gốc cây đại thụ hai người ôm mới hết ở bên bờ sông.

      Nàng dựa vào Nguyên Phong gầ như thế, gần đến mức có thể cảm nhận được nhiệt đô cơ thể Nguyên phong, nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của Nguyên Phong, bàn tay Nguyên phong ôm lấy thắt lưng nàng lại nóng như vậy, nhiệt độ đó tựa như khiến cho toàn thân nàng đều bị thiêu cháy, người Nguyên Phong có mùi hương thản nhiên hòa quyện trong mùi hương của cây cỏ xung quanh tạo thành mùi hương đặc biệt, mùi hương càng khiếnc ho tim người ta đập nhanh hơn.

      lúc nàng còn ngẩn ngơ, Thẩm Nguyên Phong mang theo nàng nhảy lên ngọn cây tô lớn, ngồi cành vững chắc. Nguyên Phong chỉ vào bầu trời đêm cười :” Xem, tựa như gần ngay trước mắt.”

      A Hạnh nhìn theo phương hướng ngón tay của Nguyên phong, bầu trời đêm tựa hồ như ở ngay đỉnh đầu nàng, sao trải rộng toàn bộ tầm nhìn, sáng trong suốt, sáng long lanh, tựa như chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào,

      đẹp!” A Hạnh nhàng cảm thán.

      Bỗng nhiên tiếng tiếng huýt gió réo rắt vang lên, A Hạnh quay đầu lại, thấy biết khi nào Thẩm Nguyên Phong lấy ra ngọc tiêu màu xanh biếc cầm tay, ngọc tiêu có chuỗi ngọc màu đỏ nhàng rung động theo động tác của Nguyên Phong.

      Thấy nàng nhìn qua, Thẩm Nguyên Phong đem ngọc tiêu giữ lấy cách miệng, nhàng cười, :” Vội vàng cho nên có thời gian chuẩn bị lễ vật cho muội, đành phải thổi tặng muội khuc, hy vọng có thể khiến cho tâm tình muội được thả lỏng.”

      Nguyên Phong rũ mắt xuống, đôi môi nhàng thổi lên.

      tiếng tiêu vang lên, hùng hậu thong dong mà nhàng truyền đến, giống như là cơ gió thổi đến trong trong rừng cây rậm rạp. Tiếng tiêu uyển chuyển du dương, triền miên, xuyên thấu qua gian xung quanh, nhè từng đợt từng đợt tràn ngập ở trong trời đêm.

      Ánh trăng sáng ngời, ánh sáng tựa như ngọc,

      Gió đêm ôn nhu nhàng mà lướt qua hai má của nàng

      Trong khí truyền đến mùi thơm ngát thản nhiên của những bông hoa dại, tiếng nước chảy róc rách của con sông , dường như xa xa còn có tiếng côn trùng kêu vang,

      Hết thảy hết thảy đều tốt đẹp khiến cho tim người ta đập nhanh

      A Hạnh cảm thấy hơi hơi choáng váng, thần tự thần hồn tựa như bồng bềnh trôi, tiếng tiêu uyển chuyển triền mien kia quanh quẩn ở trong trời đêm, quanh quẩn ở trong lòng nàng, nỉ non mà kéo dài vô cùng, như là tiếng mềm mại nhàng vô cùng, tựa như tiếng than thở khẽ khàng, hoặc như là tiếng nỉ non của đôi tình nhân, chút chút, tia tia, xuyên qua đôi tai nàng, làn da nàng, xuyên qua từng ngóc ngách người nàng, truyền vào tứ chi của nàng, hòa nhập vào huyết quản của nàng khiến cho lòng nàng nhàng run run

      Lòng A Hạnh có cảm giác nhàng thảnh thơi, đây là cảm giác lâu có xuất .

      Ánh trăng đẹp như vậy, chói mắt như vậy, cỏ xanh cây cối thơm ngát như vậy, mà lòng của nàng lại yên tĩnh như thế,

      Nàng kìm lòng đậu quay đầu , ánh trăng soi sáng trển đỉnh đầu Nguyên Phong, cây trâm bạch ngọc búi tóc Nguyên Phong tỏa ra ánh sáng nhu hòa, ánh trăng tinh quang chiếu lên khuôn mặt Nguyên Phong khiến cho làn da trắng ngần của Nguyên Phong tựa như phát sáng, đôi mắt Nguyên phong thâm thúy như biển sau, bên trong có vô vàn ánh sáng, ánh sáng màu ngọc chói mắt.

      Nàng nhìn Nguyên phong, Nguyên phong nhìn nàng, ánh mắt bọn họ đan vào cùng chỗ, khóe môi bọn họ đều là mỉm cười mê say, ngay cả chính bọn họ đều có phát phát ra mỉm cười từ nội tâm này

      Thế giới tựa hồ tại đây khắc yên lặng, vạn vật câu tĩnh, chỉ có kia triền miên động lòng người tiếng huýt gió ở trong khí lưu chuyển, chỉ có lẫn nhau lòng nặng nề nhảy lên.

      lâu sau lâu sau, tiếng tiêu chậm rãi dừng lại, dư vẫn còn lẩn quất trong khí khiến cho tâm người ta lâm vào say mê.

      Nguyên Phong chậm rãi buông ngọc tiêu, ánh mắt vẫn hề chớp tập trung nhìn nàng, trong đôi mắt toát ra ôn hòa nhàng. Trong đầu nàng là mảnh mờ mịt, giờ khắc này nàng biết chính mình ở nơi nào, nàng thậm chí biết chính mình là ai, suy nghĩ của nàng tựa hồ trở nên hoàn toàn biến mất, hoàn toàn có biện pháp tự hỏi, trong mắt của nàng, trong lòng của nàng chỉ có ánh trăng đầy trời này, đầy trời tinh quang, cùng với thiếu niên thâm thúy trước mặt kia chiếm cứ hết đôi tròng mắt nàng.

      Nàng giống như là chìm đắm trong cảnh đẹp trong mơ, hoàn toàn bị lạc trong chính mình, chỉ có thiếu niên trước mắt, tựa hồ là toàn bộ sinh mệnh nàng.

      Ánh mắt mê say mà chuyên chú của nàng khiến cho tim Nguyên Phong đập nhanh, Nguyên phong nhìn nàng, ánh trăng chiếu rọi lên làn da trắng ngần của nàng, hai mắt trong suốt như nước, trong đó là bầu trời đầy sao, ánh sáng ngọc càng khiến cho Nguyên phong choáng váng, mái tóc đen dài mượt mà buông xõa trước ngực, quần áo mỏng manh trong gió đêm nhàng lay động, lúc này nàng tựa như tiên tử rơi xuống thế gian, tinh thuần tốt đẹp khiến cho Nguyên Phong đau lòng.

      Trái tim Nguyên Phong đột nhiên nhảy lên,” Bang bang bang bang”, chút, chút, trầm trọng mà hữu lực, như là muốn nhảy ra từ trong cổ họng vậy. Nguyên Phong bỗng nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô, toàn thân nóng lên, trong lòng dâng lên nỗi khát vọng, Nguyên Phong nhìn về phía đôi môi của nàng, nơi đó có tối ngọt cam tuyền, nơi đó là toàn bộ khát vọng của Nguyên Phong.

      Nguyên Phong chậm rãi tới gần, chậm rãi, chậm rãi, Nguyên Phong có thể ngửi thấy mùi hương nhàng người nàng, cảm nhận được độ ấm phát ra người nàng, làn gió thổi nhè đầu nàng, nhè thổi qua hai gò má nàng khiến cho trong lòng Nguyên phong có cảm giác ngưa ngứa

      Nguyên Phong nhàng mà nỉ non tiếng,” A Hạnh ……” Thanh trầm thấp ám muội, như là tràn ngập vô tận khát vọng

      Nguyên Phong nhắm hai mắt lại, chậm rãi in lại môi của nàng……

      A Hạnh vốn như là chìm đắm trong cảm giác mơ hồ, hốt hoảng, mê mê mang mang, thế nhưng khi Nguyên Phong tới gần mà tiếng “A Hạnh” đột nhiên đó lại làm cho nàng đột nhiên tỉnh táo lại, tựa như từ trong hư ảo ngã xuống , cảm giác mờ mịt khiến cho nàng cả kinh.

      Nhìn thấy môi của Nguyên Phong từ từ hạ xuống, trong đầu của nàng lên hai chữ, thể! Vì sao thể, nguyên nhân thể nàng lại kịp nghĩ ra. Nàng đột nhiên lui về phía sau, cũng nhớ đây là nhánh cây, đột nhiên chớp lên, khiến cho nàng mất cân bằng, nàng lung lay chút, sợ hãi kêu tiếng, mắt thấy ngã xuống dưới.

      Trong lúc hết sức chỉ mành treo chuông này, đôi tay mạnh mẽ mà nhàng quyết đoán ôm lấy thắt lưng nàng sau đó nhàng kéo nàng lại, A Hạnh xoay tròn cái liền ngã vào trong lòng Nguyên Phong. Nàng ở trong lòng Nguyên Phong, cảm nhận được tiếng tim đập trầm trọng của Nguyên Phong, nhiệt độ cơ thể nóng rực của Nguyên Phong mà lòng của nàng trong giờ khắc này cũng trở nên căng thẳng.

      Giờ khắc này, trong lòng của nàng đột nhiên dâng lên loại cảm giác bối rối, cảm giác khiến cho toàn thân nàng run lên nhè , khiến cho cảm xúc của nàng thể khống chế được, khiến cho muốn bộc phát từ trong cơ thể nàng ra.

      Nàng bỗng nhiên cảm thấy rất khẩn trương, tim đập hoàn toàn khống chế được, hô hấp trở nên dồn dập, nàng vươn tay muốn đẩy Nguyên Phong ra, nhưng toàn thân mềm nhũn như là còn chút sức lực,” Buông…… Buông……” Thanh nhàng run run khiến cho người ta có cảm giác tim đập nhanh.

      , lần này chết cũng buông ra!”

      nhìn nàng, trong mắt vô số tinh quang bỗng nhiên rầm về phía nàng tạp xuống dưới, tạp nàng đầu váng mắt hoa,

      Sau đó đầu của Nguyên Phông liền hạ xuống, liều lĩnh, thể phản kháng, hung hăng ngăn chặn môi nàng

      Đêm, bờ bến, nụ hôn giữa trời đất……

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 135: Phim nhiều tập
      Sau lại, A Hạnh trái lo phải nghĩ biết vì sao mình lại tùy ý để nụ hôn kia phát sinh? Nàng nghĩ nghĩ lại, cảm thấy có lẽ là do ánh trăng đêm đó mê người, là ánh sao đêm đó rất dịu dàng, là tiếng tiêu đêm đó rất động lòng người, tổng hợp tất cả những điều đó tạo nên cảm giác dị, phá hủy lý trí cùng bình tĩnh của nàng, mới có thể có cách nào ngăn cản nụ hôn kia phát sinh.

      Đúng, nhất định là như vậy! Bằng , còn có thể có nguyên nhân khác sao?

      Đương nhiên có khả năng có nguyên nhân khác, nàng ràng biết mình và Nguyên Phong có khả năng, lại làm sao có thể động tâm với Nguyên Phong? Nàng cũng phải cái loại tiểu nương rành thế , lo lắng hậu quả, chỉ biết ngây ngốc xông về phía, nàng sớm qua cái loại tuổi này rồi!

      Tối hôm đó, sau khi nụ hôn ngắn ngủi hôn nồng nhiệt trôi qua, nàng choáng váng choáng váng hàm hồ theo Nguyên Phong, sau đó bị gió lạnh thổi tới, liền lập tức tỉnh táo lại.

      Nàng nhớ nàng lúc ấy liền xoay người, dưới gốc cây đại thụ sum xuê kia, ánh trăng xuyên thấu qua cành lá khoảng cách lặng yên tiếng động chiếu vào người Nguyên Phong. Nguyên Phong nhìn nàng, mặt tràn ngập nhu tình, đôi mắt là màu lam sâu thẳm tựa như đại dương bao la, thâm thúy mà u ám, tình cảm bên trong chôn dấu mãnh liệt, khiến cho tim người ta đập nhanh.

      Nàng nhìn Nguyên Phong, thực bình tĩnh, rất lạnh mạc nhìn Nguyên Phong, sau đó nàng nghe thấy chính mình nhàng, thản nhiên, ràng, rành mạch :” Về sau cần làm như vậy……”

      Vẻ mặt của Nguyên Phong lúc đó trong nháy mắt trở nên cứng đờ, nàng tinh tường nhìn thấy đồng tử của Nguyên Phong mạnh co rút lại, sau đó liền trở nên ảm đạm tựa như là khối bảo thạch bị bịt kín bởi tro bụi, mất ánh sáng vốn có của nó.

      Nguyên Phong nhìn nàng cái gì cũng chưa , sau đó chậm rãi cúi đầu, sau lúc lâu mới ngẩng đầu lên, mặt lộ ra loại mỉm cười rất rất , tựa như trận gió, như là tùy thời đều có thể biến mất thấy.

      Nguyên Phong :” Thực xin lỗi.”

      Thanh chua sót kia khiến cho lòng của nàng hơi hơi chua xót. Nàng xoay người sang chỗ khác.

      Từng nghe người ta qua, người từng phải chịu qua tổn thương về tình cảm về sau đối với người thích mình đặc biệt tàn nhẫn. Nàng nhịn được hỏi chính mình, tại nàng đối Nguyên Phong có thể xem như tàn nhẫn ?

      Nàng lập tức cho chính mình, lúc này chỉ là nhất thời tàn nhẫn. Tổng so với về sau hai người rối rắm cùng chỗ chịu đủ thống khổ mà thể buông ra được. Nàng làm như vậy là chính xác! Về sau nàng thể tái phạm sai lầm đêm nay, nàng thể lại cùng Nguyên Phong mình gặp mặt!

      Nàng hướng phương hướng nhà mà về, bao lâu sau phía sau truyền tới tiếng vó ngựa, Nguyên Phong thúc ngựa tới bên cạnh nàng, như vậy trông mạnh mẽ uy nghiêm. Nguyên Phong hướng nàng vươn tay, :” Lên ngựa , huynh đưa muội trở về!”

      Nàng hơi chút do dự hồi, rồi vẫn đưa tay cho Nguyên Phong. Nguyên Phong giúp nàng lên ngựa, ngồi ở phía sau rồi sau đó tới phía ngoài cửa thành, Trần Tĩnh chính là chờ ở nơi đó.

      Nguyên Phong đỡ nàng xuống ngựa :” Huynh vào thành, Trần Tĩnh đưa muội trở về.”

      Nàng kinh ngạc :” dễ dàng trở về chuyến, vì sao trở về vương phủ?”

      Nguyên Phong cười cười, cũng có trả lời, lát sau mới đáp lời:” Hai tháng tiếp theo huynh cũng có khả năng đến thăm muội. Chuyện của rạp hát muội cũng cần rất hao tâm tốn sức, muội cứ liên tục ngừng mà hao tổn tinh thần như vậy, đối với thân thể tốt.”

      Nguyên Phong lại cùng trần tĩnh mấy câu, đều là lời cảm tạ linh tinh, sau đó lại đối với nàng nhàng câu.” Muội nhớ bảo trọng.” Liền giục ngựa xoay người, hướng theo phương hướng quân doanh mà chạy như điên . Tiếng vó ngựa càng lúc càng xa, thân ảnh của Nguyên Phong biến mất ở trong bóng đêm mờ mịt.

      Chờ Nguyên Phong rồi, Trần Tĩnh xoay người nhìn nàng, mặt là lạnh lùng ít có,” A Hạnh , muội với Nguyên Phong cái gì vậy? Thời điểm Nguyên Phong vào vẫn là cao hứng phấn chấn, nhưng thời điểm Nguyên Phong lại là bộ dáng vẻ mặt thương tâm?”

      Nàng biết nên hướng Trần Tĩnh giải thích như thế nào, cho nên đơn giản ngậm miệng , yên lặng xoay người, về hướng cửa thành. Trần Tĩnh lại từ phía sau phen giữ chặt nàng, đem nàng xoay người lại, thần sắc nghiêm khắc :” Muội có biết hay , hôm nay căn bản là tới ngày Nguyên Phong được về thăm người thân, là chúng ta xen vào việc của người khác, đem sinh nhật của muội cho Nguyên Phong, Nguyên Phong là gạt tướng quân trộm ra, liền bởi vì lo lắng cho muội, muốn gặp muội, muốn dự sinh nhật với muội mà khi trở về Nguyên Phong phải chịu 20 tiên hình! Cái loại roi này, tiên thân mang câu, chỉ tiên hạ xuống da tróc thịt bong, thế nhưng muội còn làm cho trong lòng Nguyên Phong tràn đầy thương tâm trở về chịu hình! A Hạnh , muội quá nhẫn tâm vậy sao”

      Trần Tĩnh xong liền bay nhanh lướt qua nàng chạy đến phía trước để gọi mở cửa thành. A Hạnh ngây ngốc đứng ở nơi đó, nhìn thân ảnh đơn thản nhiên kia khiến trong lòng giống như bị tảng đá nặng đè chặt, nặng tới mức khiến cho nàng thở nổi.

      Ban đêm, A Hạnh gặp phải giấc mộng kỳ quái, từng giấc mộng đan xen vào nhau, rời rạc nối liền

      Trong chốc lát là Kiều Tranh đứng ở dưới tàng cây đào nhìn nàng mỉm cười, giây lát gian, gương mặt Kiều Tranh biến hóa thành Thẩm Nguyên Phong, da thịt tuyết trắng, tóc dài dây dưa , đôi mắt xanh lam , Nguyên Phong nhắm hai mắt lại, cúi đầu, hôn lên đôi môi nàng, cảnh tượng lại đột nhiên biến hóa, tay chân của Nguyên Phong lại bị trói chặt, thân ở trần, khắp người toàn là vết máu, mỗi vết máu đều da tróc thịt bong, sâu đến mức có thể thấy được xương cốt, máu tươi đầm đìa chảy xuống, khiến cho mặt đất nhiễm đỏ, mặt Nguyên Phong tràn đầy thần sắc thống khổ. Nàng còn kịp xem xét miệng vết thương của Nguyên Phong, hình ảnh lại tiếp tục biến hóa, lúc này đây, Nguyên Phong lại hoàn toàn bị tổn thương gì ngồi, mỉm cười với nàng:” A Hạnh , muội như vậy liên tục ngừng mà hao tổn tinh thần, đối với thân thể tốt.”

      ” Liên tục ngừng mà hao tổn tinh thần……”

      ” Liên tục ngừng……”

      Bỗng nhiên, A Hạnh bừng tỉnh từ trong mộng, từ giường nhảy dựng lên. Động tác kịch liệt động tác đem bên cạnh Tiểu Vân bừng tỉnh. Tiểu Vân mở cặp mắt buồn ngủ mơ màng mông lung kia, khó hiểu nhìn về phía A Hạnh , hỏi:” A Hạnh , có chuyện gì vậy?”

      Sau lúc A Hạnh thần người ra, mặt liền lộ ra loại mừng như điên, nàng ôm cổ Tiểu Vân, kích động kêu lên:” Tiểu Vân, muội nghĩ được biện pháp! Muội rốt cục nghĩ được biện pháp để cho rạp hát thoát khỏi khốn cảnh nay! Rạp hát được cứu rồi! Được cứu rồi!”

      Tiếng kêu của nàng kinh động tới phòng bên cạnh, chỉ chốc lát sau Lý Nhuận Phúc cùng Lưu Hoa Quế cùng nhau vào phòng A Hạnh.

      Khi biết được A Hạnh rốt cục nghĩ ra biện pháp giải cứu rạp hát, Lưu Hoa Quế kinh hỉ hỏi:” Nương biết A Hạnh nhất định nghĩ được biện pháp!”

      Tiểu Vân khẩn cấp hỏi:” A Hạnh, muội muốn làm như thế nào?” Lời này vừa ra, ánh mắt ba người nhất tề nhìn về phía A Hạnh, đầy cõi lòng chờ mong đáp án của nàng.

      A Hạnh đem kế hoạch của chính mình giản lược lần, ba người nghe xong hết sửng sốt lại sửng sốt, người người mở to hai mắt, vẻ mặt ngơ ngác nhìn nhau. Tiểu Vân kìm lòng đậu thào tự :” Nghe muội vừa như vậy, tỷ muốn rất muốn được xem, A Hạnh , biện pháp này nhất định được !”

      Ngày hôm sau, A Hạnh cao hứng phấn chấn tới rạp hát. Nàng tìm được Lăng Tử Phong cùng Từ quản , sau đó ba người cùng nhau tới phòng. Vừa vào phòng, Lăng Tử Phong hỏi A Hạnh: “A Hạnh, con nghĩ ra được biện pháp giúp rạp hát thoát khỏi khốn cảnh tại sao?” Từ quản cũng lộ ra vẻ chăm chú đặc biệt chờ A Hạnh trả lời.

      A Hạnh mỉm cười, : “Đúng vậy, Lăng thúc, A Hạnh nghĩ ra được biện pháp khiến cho rạp hát thoát khỏi khốn cảnh tại. Lăng thúc, biện pháp mà A Hạnh nghĩ ra chính là rạp hát chúng ta diễn vở kịch dài ngày kể về câu chuyện xưa!”

      Lăng Tử Phong và Từ quản hai mặt nhìn nhau, đồng thanh hỏi: “Vở kịch dài ngày? Thế là như thế nào?”

      A Hạnh nở nụ cười càng sâu” Vở kịch dài ngày chính là vở kịch được biểu diễn trong thời gian dài. cách đơn giản hơn chính là vở kịch của chúng ta được biển diễn từng tập từng tập . Mỗi tập buổi sau là phần tiếp nối của buổi diễn hôm trước. Như vậy nếu như khách muốn biết diễn tiến tập sau như thế nào, xin mời lần sau lại tới xem diễn! Kể từ đó, những người khách chỉ đến Tùng rạp hát của chúng ta, tâm tư của họ bị kịch bản của chúng ta chặt chẽ nắm bắt, bao giờ đến rạp hát khác mà tiêu bạc nữa! Những người khách chậm rãi tập trung tại Tùng rạp hát chúng ta, cho dù người khác có dùng biện pháp nào nữa cũng vô pháp cướp khách của chúng ta!”

      Lăng Tử Phong cùng Từ quản nghe vậyc liên tục gật đầu, trong đó Lăng Tử Phong :” Nghe qua cũng có vẻ tồi, nhưng là trong khoảng thời gian ngắn, nếu chúng ta muốn nghĩ ra được kịch bản dài ngày vừa phấn khích lại kích thích ở đâu?” Lần này cũng phải giống như kịch bản ngắn trước đây, đem chuyện xưa dân gian hơi chút cải biên chút là có thể, muốn hấp dẫn đến những người khách từng buổi từng buổi xem cũng phải là chuyện đơn giản!

      ” Lăng thúc, xin thúc yên tâm , đề tài dùng kịch bản dài ngày A Hạnh suy nghĩ qua rồi, đây là câu chuyện xưa mà A Hạnh nghe người khác qua, con cảm thấy vô cùng thú vị, nhất định khiến cho mọi người thích!”

      Lập tức, A Hạnh liền đem chuyện xưa Tây du ký đại khái lần, hầu tử có bản cao siêu, Trư Bát giới tham ăn tham ngủ háo sắc, Sa Tăng trung thực, bạch long biến thành mã, còn có Đường Tăng lý luận dong dài, cổ hủ mà lại thiện lương quá đáng Đường Tăng. Chuyện xưa bốn người cùng nhau trải qua gian khổ, đả bại vô số sơn tinh quái, tây thiên lấy kinh nghiệm!

      A Hạnh tuy rằng chính là đại khái lần, nhưng mới mẻ độc đáo thú vị trong đó làm cho người ta thể tưởng tượng tình tiết chuyện xưa sâu hấp dẫn hai người, hai người nghe đầy say me đến khi A Hạnh dừng lại, hẹn mà cùng hỏi câu:” Sau sao?”

      A Hạnh cười hì hì buông tay :”Nếu muốn biết sau đó thế nào, lần sau lại mua vé vào xem !”

      Lăng Tử Phong vỗ đùi, hưng phấn mà :” Hay! Ý kiến này rất hay! Nếu ngay cả chúng ta đều nhịn được phấn khích lần sau muốn xem, nghĩ đến những người khác cũng giống như chúng ta vậy! Như vậy là có thể đem những người khách chặt chẽ buộc chặt tại rạp hát chúng ta, mà Thanh Vân rạp hát cho dù là có tâm bắt chước, nhưng là bởi vì biết nội dung chuyện xưa lần tới của chúng ta cũng là vô kế khả thi! khi chuyện xưa dài ngày này của chúng ta được diễn trong khoảng thời gian này rạp hát Thanh Vân xem như có bạc mà thu được!”

      Từ quản kích động rất nhiều với A Hạnh:” A Hạnh nương, cần phải đặt cái tên vang dội cho vở kịch dài ngày này!”

      Ánh sáng trong mắt A Hạnh lóe lên, tràn đầy tin tưởng :” Loại kịch dài ngày này gọi là phim nhiều tập, mà kịch bản dài ngày lần này tên là Tây du ký!”

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 136: Bài trừ muôn vàn khó khăn
      A Hạnh sở dĩ lựa chọn vở Tây du ký để khiêu chiến với Thanh Vân bởi vì nó là bộ phim dài tập vô cùng kinh điển và phấn khích. Trong cái thế giới kiếp trước của nàng, cho dù bộ phim này chiếu chiếu lại chục lần số người xem vẫn rất đông, mà những người khác, chính nàng từng xem vô số lần. Hơn nữa người xem vô cùng phong phú, nam nữ già trẻ đều vô cùng thích! Trọng yếu nhất là, tác giả viết nó vốn sinh hoạt tại xã hội phong kiến, câu chuyện này viết ra chuyện tự nhiên cũng thực dễ dàng được người thế giới này chấp nhận.

      Thời điểm A Hạnh đưa ra đề nghị này có nhiệt tình rất lớn nhưng quả rất khó biến nó thành thực. Sau khi cải biên thành kịch bản kịch lại phát ra tồn tại khó khăn rất lớn trong đó, chút cũng dễ dàng.

      Đầu tiên, tạo hình thiết kế nhân vật. Trong Tây du ký phần đông là sơn tinh quái, giống trư, giống cọp, giống hồ ly…… Hình thù kỳ quái, quái mô quái dạng, lấy kỹ thuật hóa trang đại cùng đạo cụ mà ra hình tượng này quả rất khó để giải thích!

      Thứ hai, có đủ loại đạo cụ, các cảnh trong Tây du ký phần đông đều sử dụng binh khí, bảo bối, chẳng qua cho dù là những thứ này mặc dù có chút khó khăn, nhưng là phải hoàn toàn có biện pháp giải quyết, cần phải dùng nhiều bạc chút.

      Thứ ba, đủ loại cảnh tượng. đến thiên đình, dưới xuống long cung, còn có hoa quả sơn, hỏa diệm sơn, thậm chí còn có hoàng cung cùng chùa chiền, người thiết kế vũ đài phải bạc ít tóc.

      Thứ tư, cũng là là quan trọng nhất, trong Tây du ký có nhiều cảnh đằng vân giá vũ như vậy, cảnh biến thân trong nháy mắt, cùng với cảnh thần tiên đấu pháp khi phóng hỏa giáng sét, những cảnh đó nên biểu ra ngoài như thế nào?

      Nếu những điều đều làm được, A Hạnh dám cam đoan, bộ Tây du ký này có thể bảo trụ cho Tùng rạp hát bọn họ trong rất nhiều năm, nhưng nếu làm tốt, hiệu quả tạo ra chẳng ra cái gì cả, thể được mới mẻ, ly kỳ, hấp dẫn của nó thể lôi kéo được nhiều khách, mà cũng thể tạo được mục địch mở đầu cho kịch bản truyền kỳ của A Hạnh.

      A Hạnh đem chính mình nhốt tại trong phòng ba ngày, cẩn thận tự hỏi mấy vấn đề này. Ba ngày sau, nàng đem người hóa trang của rạp hát, vũ đài sư, cùng với Lăng Tử Phong và Từ quản , còn có nhân vật chính là Lâm Hải, Mai Hương Hoa cũng những con hát lâu năm khác đều tập hợp lại hội nghị lần.

      Hội nghị bắt đầu, A Hạnh trước đem kế hoạch của chính mình cùng tình tiết đại khái của Tây du ký lần, mọi người nghe sơ qua cái kế hoạch này, cũng giống Lăng Tử Phong vừa nghe thấy kế hoạch đó liền cao hứng kích động thôi, chụp cái bàn, chụp đùi, lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, cao giọng khen. khí vô cùng nhiệt liệt. Nhưng khi A Hạnh đem mấy cái vấn đề kia nêu ra nét tươi cười của mọi người đều chậm rãi biến mất thấy, đám đều lộ ra biểu tình mặt nhăn mày nhíu.

      A Hạnh an ủi mọi người :” Mọi người cần sốt ruột, phương diện chi tiết chúng ta có thể từ từ nghĩ, A Hạnh cảm thấy chỉ cần chúng ta cố gắng nghĩ biện pháp, mấy vấn đề này cũng là vấn đề.” xong nàng lấy tập giấy ở trong lòng ra, đưa cho Dịch sư phó hoá trang sư, ông ta vốn là phụ trách hóa trang kiêm trang phục trong Tùng rạp hát, trước kia luôn chuẩn bị chòm râu giả, khăn trùm đầu và mấy trang phục linh tinh trong hí kịch. Có lúc cũng vẽ mặt cho các con hát, nhưng kể từ khi kịch bản thay cho hí khúc tới nay, bởi vì hóa trang trong kịch bản cầu phức tạp như trong hí khúc cho nên công việc của ông ta cũng thoải mái rất nhiều, nghĩ tới, hôm nay nhận được nhiệm vụ cầu cao độ như thế.

      A Hạnh cầm bản vẽ trong tay đưa cho ông ta :” Đây là ít nhân vật tạo hình tiểu nữ họa ra. Sư phó xem xem, ngẫm lại biện pháp, xem có thể tận lực đạt tới hiệu quả rất hay .”

      Dịch sư phó tiếp nhận bản vẽ nhìn vài lần, liền lộ ra bộ mặt nhăn nhó, :” Đây là hầu tử, lại còn có trư, còn có nhiều tinh hình thù kỳ quái như vậy, căn bản chỉ có vài người bình thường, này phải muốn mạng già của ta sao?”

      Những người còn lại đều nhướn cổ nhìn bản vẽ trong tay Dịch sư phó, rồi lại nhìn ông ta với vẻ mặt đều là đồng tình.

      A Hạnh cũng biết là làm khó ông ta, liền thở dài, giọng :” Dịch sư phó, sư phó nghĩ biện pháp thêm , kỳ những người này sư phó chỉ cần nắm lấy những hình tượng đặc thù của bọn họ là được.” Nàng cúi đầu, chỉ vào Tôn Ngộ :” Giống như con khỉ này, chính là mặt người có lông, vẻ mặt giống khỉ, con trư này chỉ cần lỗ tai trư, cái mũi trư cùng cái bụng trư, sư phó nghĩ lại xem dùng vật liệu gì làm thích hợp. Còn những tinh còn lại cũng sai biệt lắm, ở phương diện lỗ tai, cái mũi, móng vuốt là được. Làm ra ít đặc thù chủ yếu là được. Cũng cần thực tương tự, nhưng nếu muốn xem được cần phải có vài phần đặc thù nguyên hình là được.” xong, A Hạnh nhìn về phía ông ta, rất thành khẩn thỉnh cầu:” Dịch sư phó, thành bại lúc này của rạp hát chúng ta cần khiến cho sư phó tốn nhiều tâm. Chỉ cần sư phó có thể đem hình này tượng diễn ra cho tốt, về sau vốn có cái tạo hình hình tượng gì có thể làm khó sư phó, chỉ cần qua vở kịch này, sư phó nhất định nổi danh động cả nước!”

      phen khiến cho Dịch sư phó nhiệt huyết sôi trào, ông lại cầm bản vẽ trong tay nhìn lần, sau đó thực kiên định gật điểm đầu, :” Được, A Hạnh nương xin yên tâm, tại hạ nhất định đem hết toàn lực để làm việc này, nhất định phụ kỳ vọng hai vị lão bản!”

      A Hạnh cao hứng gật đầu, những người còn lại cũng đều cổ vũ Dịch sư phó.

      Tiếp theo A Hạnh phân phó nhiêm vụ cho sư phó thiết kế vũ đại, cho ông ta biết những cảnh tượng xuất trong tập thứ nhất, bao gồm thiên đình, hoa quả sơn thủy liêm động, cùng với Đông Hải long cung, càng nghe Chung sư phó liên tục lau mồ hôi lạnh đầu, nhưng mà ông ta biết tầm quan trọng của kịch bản lần này. Cho nên hai lời chưa , liền tỏ vẻ nhất định toàn lực ứng phó.

      A Hạnh với ông ta:” Tiểu nữ đem những đặc thù chủ yếu của những cảnh tượng đó viết ra để cho sư phó có cái tham chiếu. Còn có, tốt nhất là nên mời sư phó chuyên tạo lửa, có rất nhiều cảnh tượng cần đại lượng sương yên, phải muốn tìm cái tốt lắm yên lửa sư phó đến nắm trong tay!”

      Chung sư phó nghĩ nghĩ :” Tại hạ ra có quen biết sư phó rất biết cách tạo lửa, ông ta pháo hoa rất nhiều năm, tìm ông ấy lại đây hẳn là rất tốt!”

      ” Vậy phiền toái chung sư phó hoàn thành chuyện này, về vấn đề bạc là vấn đề!”

      Cuối cùng là đạo cụ, A Hạnh đem những đạo cụ có khả năng nghĩ ra ở trong trận đầu diễn đều liệt kê ra. Kim bổng của Tôn Ngộ cùng vũ khí thần khí của thiên binh thiên tướng. Vạn sư phó sư phó đạo cụ :” Mặc dù có chút phức tạp, nhưng cũng khó làm. A Hạnh nương yên tâm, cứ việc giao cho tại hạ là được!”

      Kịch bản vẫn là giao cho Lăng Tử Phong xử lý, A Hạnh tuy rằng nhớ những tình tiết trong Tây du ký nhưng phải cải biên nó thành kịch bản vẫn bì kịp bút lực của Lăng Tử Phong. Cho nên để cho A Hạnh kể lại tình tiết rồi Lăng Tử Phong ghi lại sửa sang lại, sau đó lại cùng nhau thương lượng tình tiết nào hẳn là giữ lại, tình tiết nào có thể tinh giản, dù sao tập chỉ có giờ, muốn cam đoan tính phấn kích của kịch bản phấn khích, ít tình tiết rườm rà nhất định phải bỏ .

      Hai người cùng nhau bận rộn vài ngày, kịch bản tập thứ nhất viết xong. Tập thứ nhất chủ yếu về xuất thế cùng học nghệ của Tôn Ngộ đến đại nháo thiên cung, bị áp năm ngón tay sơn, cuối cùng đến bái Đường Tăng làm sư phụ mới được. Tình tiết có thể là vô cùng chặt chẽ. Trường hợp biến hóa cũng vô cùng nhanh chóng. Sau khi viết xong kịch bản chính là vấn đề tuyển diễn viên.

      Vốn kế hoạch là mười ngày để tập tân kịch, nhưng bởi vì chuẩn bị vũ đài cùng hóa trang diễn viên, cùng với kịch bản và sân khấu đều cần thời gian, cho nên liền sửa là sau 15 ngày để tập tân kịch. Lo lắng rằng diễn viên có khả năng trường kỳ tập biểu diễn ngớt cho nên sau khi A Hạnh cùng Lăng Tử Phong thương lượng rồi quyết định, chuẩn bị ba tổ để diễn thầy trò Đường Tăng, từng tập từng tập thay phiên trình diễn, dù sao hiệu quả hoá trang rất mạnh, cho dù là thay đổi diễn viên cũng có cảm giác thực ràng.

      Diễn viên chủ yếu cho tập thứ nhất xác định, Trư Bát Giới và Sa Tăng chưa xuất , Tôn Ngộ để cho võ sinh Trần Phong vóc dáng thấp, tay chân linh hoạt sắm vai, Đường Tăng do Mai Hương Hoa sắm vai. A Hạnh ra lệnh cưỡng chế Trần Phong mỗi ngày phải cùng hầu tử ở chung ít nhất hai canh giờ, học chút ít động tác đặc điểm của hầu tử để cho biểu diễn càng thêm sinh động. Việc này Trần phong làm rất tốt, chỉ vài ngày sau động tác giơ tay nhấc chân của người này có chút hương vị của Tôn Ngộ .

      Diễn viên sau khi tuyển xong, tập luyện liền khẩn cấp tiến hành. Vì để cho Thanh Vân biết được, để ngừa bọn họ tạo quỷ kế phá rối, cho nên tập luyện lúc này có chút bí , những con hát gây náo loạn đòi rời khỏi đều cho bọn họ tham gia lần tập lần này. Cho nên Thanh Vân bên kia chỉ biết là Tùng rạp hát chuẩn bị tân diễn, nhưng cụ thể tình huống rốt cuộc là thế nào, chút tin tức đều nhận được.

      Dù sao Hồ Lăng Hiên chút cũng để tân diễn của bọn họ để ở trong lòng, cho rằng đây là cử chỉ A Hạnh ngăn cơn sóng dữ mà thôi. Hơn nữa nhất định thất bại! Tân diễn? Tân diễn có gì đặc biệt hơn người! Thanh Vân bọn họ cách mỗi vài ngày lại có tân diễn mới, tin A Hạnh dựa vào tân diễn vừa ra có thể làm cho rạp hát khởi tử hồi sinh!

      Ở bên Tùng rạp hát, tập luyện cũng phải rất thuận lợi, có rất nhiều cảnh tượng so với trong tưởng tượng của A Hạnh còn khó khăn hơn nhiều, ví dụ như cảnh đằng vân giá vũ của thiên binh thiên tướng. A Hạnh nghĩ nghĩ, liền ở trung vũ đài làm cái đài , quanh thân đài tạo hình dạng đám mây, nếu để cho người đứng lên có thể coi là đằng vân giá vũ. Còn có cảnh Tôn Ngộ nhảy xuống từ đám mây, nhóm võ sinh phải võ lâm cao thủ, tự nhiên biết khinh công, có khả năng ở trung bay tới bay lui. Cho nên cũng là dùng biện pháp này, từ trung dùng dây thừng treo lên đài dạng đám mây, khi mà Tôn Ngộ biểu diễn liền ngã xuống từ tiểu đài, sau đó dùng dây thừng kéo xuống bên kia, mặc dù làm thế có chút lộ nhưng hiệu quả chỉnh thể vẫn tồi, có lẽ người xem so đo nhiều như vậy.

      Đau đầu nhất là cảnh đấu pháp giữa Nhị lang thần và Tôn Ngộ kia, hai người vừa là biến điểu, lại là biến ưng, lại là biến xà, lại là biến chùa miếu, khiến cho A Hạnh nghĩ muốn vỡ đầu cũng biết nên biểu hiệu quả này như thế nào. Nàng cũng biết ma thuật! Nghĩ đến mức cả đầu đều đau, khỏi hối hận chính mình làm sao có thể chọn vở diễn Tây du ký khó khăn như vậy, nhưng trong lòng lại hiểu được nếu phải diễn mực mới mẻ kỳ thú như vậy đủ để cùng Thanh Vân chống lại.

      Lăng Tử Phong thấy nàng sầu đến mức mày nhăn ngừng, khỏi khuyên nhủ:” ràng là để cho bọn họ trực tiếp đánh nhau , phần diễn biến hóa này nên bỏ , mấy thứ này căn bản là có biện pháp diễn xuất ra được!” Dù sao ông cũng nghĩ ra được biện pháp, ông cũng biết biến pháp thuật! Hơn nữa xem bộ dáng A Hạnh, nàng cũng là nghĩ ra biện pháp.

      A Hạnh lắc đầu :” Ta cũng muốn nghĩ vất vả như vậy, ta cũng hiểu diễn ra cái này rất khó, nhưng mà lần đại náo thiên cung lần này có thể là phần diễn vô cùng phấn khích, nếu như phải bỏ là đáng tiêc! Con còn muốn nghĩ tiếp! Lăng thúc, thúc cũng hỗ trợ nghĩ cùng !”

      Lăng Tử Phong khuyên nhủ:” A Hạnh, tích cực như vậy để làm gì? Dù sao khán giả cũng biết có diễn này, chỉ cần Tôn Ngộ cùng Nhị lang thần đánh cho phấn khích, khán giả vừa lòng thôi!”

      ” Nhưng mà con ràng biết có diễn phấn khích như vậy, lại có biện pháp biểu cho mọi người, trong lòng con thực thoải mái! được, con thế nào cũng phải nghĩ ra biện pháp để diễn ra!”

      Lăng Tử Phong bất đắc dĩ cười cười:” Vậy con từ từ nghĩ , trong khoảng thời gian này vì nghĩ đến điều này mà thúc tóc bạc ít, thúc muốn lại hao tâm tốn sức, nếu tóc toàn trắng làm sao bây giờ? Thúc còn chưa có cưới vợ!”

      A Hạnh bật cười, trong lòng hiểu được đây là do ông cố ý giỡn để khiến cho nàng vui vẻ, khiến nàng thả lỏng tâm tình. Nhìn Lăng Tử Phong trong khoảng thời gian này bởi vì bận rộn mà mặt mũi tiều tụy, trong lòng cũng có chút áy náy.

      ” Lăng thúc, thúc nghỉ ngơi chút , chừng nghỉ ngơi tốt, tóc cũng đen trở lại lập tức có thể tìm được thẩm thẩm vừa xinh đẹp vừa có năng lực!”

      Lăng Tử Phong vỗ đầu nàng chút, cười :” Thế nhưng còn dám bắt thúc con phải lo nghĩ!”

      Chẳng qua là do ông như vậy thôi, nhưng cũng nghỉ ngơi, vẫn cùng A Hạnh ngồi với nhau, vắt hết óc nghĩ biện pháp.

      Mãi cho đến khi A Hạnh nghĩ đến gầy mất mấy cân thịt, lại khiến cho đôi mắt trũng sâu to, là nàng nghĩ ra được biện pháp.

      Nàng để cho đạo cụ sư phó đem ưng, điểu, xà để làm đạo cụ tốt. Sau đó để cho Tôn Ngộ cùng Nhị lang thần biến hóa xong rồi để cho sư phó tạo lửa thả sương trắng ra, đồng thời vũ đài trở nên tối đen, diễn viên liền thừa dịp tối đen kia rời khỏi vũ đài, chờ đến khi vũ đài lại sáng lên chỉ còn con chim ưng và con rắn truy đuổi tranh đấu, đó chính là công phu biến hóa trong nháy mắt. Đương nhiên, chim ưng và xà này để cho người dùng dây thừng khống chế, tựa như sử dụng rối gỗ vậy. Thời điểm biến hóa cũng giống như vậy, đột nhiên có sương trắng bao phủ rồi tắt đèn, đến khi đèn sáng trở lại động vật vũ đài lại biến hóa.

      Nhưng là bởi vì có đèn điện, đều là ngọn nến đèn lồng, tắt đèn đốt đèn cũng dễ dàng, lại có khả năng để cho nhiều người như vậy, chỉ có thể người tắt đèn thôi, cho nên A Hạnh suy nghĩ biện pháp, đem đèn lồng chụp lại bởi tấm màn màu đen lớn rồi dùng cây thừng thắt lại rồi lại để cho người phối hợp đốt lửa, chỉ cần buông ra là được.

      Sau đó A Hạnh để cho mọi người theo phương pháp này biểu diễn lần, kết quả phát ra tuy rằng giống diễn xuất trong TV rất đến như vậy, nhưng là tại đây, cái thời đại có hiệu quả của những kỹ năng đặc biệt mà là rất rung động, khiến cho người ta trợn mắt há hốc mồm! Mọi người đều vô cùng vừa lòng với hiệu quả này, đối với thành công của Tây du ký lại thêm tràn ngập tin tưởng.

      quá vài ngày, tạo hình bên chỗ Dịch sư phó cũng làm xong. Trong khoảng thời gian này, ràng Dịch sư phó cũng được nghỉ ngơi tốt, dung nhan tiều tụy, râu ria tua tủa, nhưng đôi mắt của ông ta lại vô cùng sáng ngời, ông ta đưa ra loạt những đồ mình làm được giống như là vật quý bày trước mặt mọi người, sau đó ở trước mặt mọi người để cho số diễn viên cải trang.

      tay vừa làm lại vừa giải thích với mọi người: “Bộ lông của Tôn Ngộ là tại ahj dùng lông của dê con tạo thành, rửa phơi nắng để sau này vẫn có thể dùng lại được, rồi khâu bộ quần áo bó sát người và mặc bộ quần áo khác người, sau đó tại hạ vẽ ra cái mặt khỉ là được.

      Những quái khác, cái sừng ở đầu tại hạ dùng gỗ làm rồi sơn lên, sau đó vẽ lên mặt lên đầu. Bộ lông cũng tạo giống như Tông Ngộ , cuối cùng hóa trang thêm ít ở mặt……”

      Ông ta đem Tôn Ngộ cùng tiểu giả dạng cho mọi người xem, sau đó đắc ý hỏi A Hạnh:” A Hạnh nương, thế nào?”

      A Hạnh nhìn nhìn, tuy rằng thể so sánh với hóa trang tivi trung, nhưng là cũng còn có thể nhìn ra là con khỉ, tiểu cũng xem ra là tiểu , cũng coi như là được thôi!

      A Hạnh gật đầu cười :” Được! Làm tốt lắm! Những tiểu tinh này hóa trang như vậy là có thể, chẳng qua là về sau nếu có thêm số nhân vật tiểu tinh chủ yếu, có thể thiết kế thêm cái mặt nạ mặt khiến cho tạo hình trở nên càng dữ tợn đáng sợ chút, càng giống như !”

      Tròng mắt Dịch sư phó chuyển động, nghĩ nghĩ, liền khen:” Biện pháp này rất tốt! Tại hạ cân nhắc chút!”

      ” Được, vậy hóa trang tập này cứ như vậy, tại hạ gọi thêm hai người nữa tới giúp đỡ nương, hóa trang cho nhiều tiểu tinh như vậy là vất vả cho nương!”

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 137: Ổn định bên trong
      Ngay tại lúc này, ước hẹn tháng cùng với nhóm con hát kia tới, tập thứ nhất của Tây Du Ký cũng tập được ít, chỉ qua vài ngày nữa là có thể trình diễn.

      Hôm nay, A Hạnh đem này nhóm con hát ầm ỹ phải rời khỏi đều tập hợp ở đại sảnh diễn, để cho bọn họ nhìn tân diễn tập. Chờ tới thời điểm bọn đều nhìn xem vào mê, biểu tình vẻ mặt khiếp sợ, A Hạnh liền ở bên :” Đây là tân diễn chúng ta sắp muốn diễn ra, ta có tin tưởng, bước phát triển diễn mới này nhất định có thể khiến cho Tùng rạp hát chúng ta khởi tử hồi sinh, hơn nữa có thể tạo ra cho mọi người càng nhiều lợi ích. Mọi người nhìn thấy tân diễn tập, biết là có thể tạo cho mọi người ít tin tưởng?”

      Có thể lưu lại bọn họ là tốt nhất, người mỗi người bọn họ ít nhất có diễn mục, để cho bọn họ rồi có rất nhiều diễn mục đều phải bỏ , đối rạp hát mà là tổn thất , hơn nữa bọn họ vì bản thân mình lại đối với rạp hát có cảm tình gì, ở thời điểm nguy nan muốn rời cũng là chuyện thường tình. tại rạp hát đúng là dùng người hết sức, lần nữa nhận người lại phải tiêu phí ít thời gian. tại nàng liền cho bọn cái cơ hội, nếu bọn họ khẳng định lưu lại, nàng nhất định lòng mang khúc mắc đối với bọn họ.

      Nàng tiếp tục :” Nếu mọi người khẳng định lưu lại, ta còn là trước sau như đối đãi mọi người, đem phong ba lần này để ở trong lòng. Mọi người biết đạo lý làm người của ta, ta tuyệt đối được làm được! Nếu mọi người vẫn là lòng muốn rời , ta cũng theo lời hứa vô điều kiện giải ước cùng các ngươi, nhưng là về sau đại môn Tùng rạp hát vĩnh viễn cũng lại vì các ngươi mà mở ra, cơ hội chỉ có lúc này đây, các ngươi hiểu !”

      xong những lời này, A Hạnh ngồi ở bên, mặt chút thay đổi nhìn vũ đài, hề khuyên lưu bọn họ, tùy ý bọn họ thương lượng nghị luận. Nàng biết khi nàng tốn nước miếng khuyên lưu bọn họ, bọn họ nhất định nghĩ rằng mình đối với rạp hát mà có bao nhiêu trọng yếu, cho dù miễn cưỡng lưu lại, về sau gặp phải những chuyện hài lòng sinh , vì tránh cho những phiền toái đó, lúc này đây, nàng nhất định phải làm cho bọn họ cam tâm tình nguyện lưu lại, hơn nữa còn muốn làm cho trong lòng bọn họ có loại cảm giác áy náy. Về sau bọn họ mới có thể thanh thản ổn định ở lại Tùng rạp hát.

      sân khấu, vở diễn vẫn diễn ra, tại vừa vặn diễn đến thiên binh thiên tướng xuất , Thiên đình tróc nã Tôn Ngộ , sau đó Tôn Ngộ dẫn theo bang hầu tử hầu tôn cùng thiên binh thiên tướng ra tay, vũ đài thiên binh thiên tướng vận áo giáp rực rỡ cùng đám hầu tử càng đấu càng khó phân thắng bại, thanh binh khí va chạm, thanh mọi người thét to dứt, vô cùng phấn khích!

      Dưới đài con hát bên thưởng thức biểu diễn đài, bên giọng nghị luận.

      ” Tân diễn này tồi đâu, ta xem nhất định có thể được!”

      Vẫn là có người lo lắng:” Nhưng là sau vở diễn này sao? Nếu Thanh Vân lòng chặn đánh cho Tùng rạp hát suy sụp, bọn họ tài lực hùng hậu. Căn bản là Tùng rạp hát là đối thủ của bọn họ, ta thấy vẫn là Thanh Vân vững chắc chút, ít nhất nguyệt ngân được gấp đôi Tùng rạp hát,10 lượng bạc tháng cũng thiếu……”

      Lăng Tử Phong ở bên nghe được bọn họ nghị luận, cười giải thích :” Mọi người cần lo lắng, bước phát triển mới diễn này là dài ngày, là phim nhiều tập, chỉ cần diễn tốt, khách nhất định kéo tới, Thanh Vân cho dù tài lực hùng hậu, cũng khả năng dùng bạc đánh lâu dài với chúng ta lâu dài!” xong lại giải thích cái gì gọi là phim nhiều tập.

      Những lời này của Lăng Tử Phong ra tăng thêm cho bọn họ ít tin tưởng, ít người bắt đầu ý động, người trong đó :” Tại hạ cảm thấy lần trước Lâm Hải sư phó rất đúng, Thanh Vân nhất định đáng giá chúng ta tin cậy, mà Tùng rạp hát vẫn đều có bạc đãi chúng ta, nếu tại tân kịch của Tùng rạp hát mạnh mẽ như vậy, tại hạ thấy chúng ta lưu lại là tốt nhất.” Hơn phân nửa con hát đều đều tỏ vẻ đồng ý. Bọn họ vốn vì muốn có miếng cơm an ổn, nếu như Tùng rạp hát có thể thỏa mãn bọn họ, bọn họ cần gì phải để ý đạo nghĩa đến Thanh Vân , bên kia còn biết là cái tình huống gì, cho nên động bằng tĩnh.

      Lý Tuyền nhìn thấy tân diễn của Tùng rạp hát cũng quyết định chủ ý muốn lưu lại. Nhưng là, thấy hai vị lão bản lòng muốn lưu bọn họ lại, liền cảm thấy hẳn là thừa dịp cơ hội lần này vì chính mình tranh thủ ít ích lợi.

      nghĩ nghĩ :” A Hạnh nương, nương muốn cho chúng ta lưu lại phải là thể được, chính là tại Thanh Vân nếu có thể ra gấp đôi nguyệt ngân lấy chúng ta qua, chứng tỏ rằng chúng ta là đáng giá với giá đó, cho nên, nếu nương muốn cho chúng ta lưu lại, cũng phải đưa cho chúng ta gấp đôi nguyệt ngân, đối với nhóm ta như vậy mới công bằng!”

      Loại chuyện tốt thêm nguyệt ngân này ai mà muốn, mọi người nghe Lý Tuyền vừa như vậy, cần thương lượng đều cùng đứng lập trường của .

      ” Đúng vậy, thêm chúng ta nguyệt ngân chúng ta liền lưu lại.”

      ” Thanh Vân ra gấp đôi nguyệt ngân, các ngươi muốn chúng ta lưu lại, cũng phải đưa ra nhiều bạc như vậy mới đúng!”

      ” Bằng chúng ta vẫn là đến Thanh Vân !”

      mặt Lý Tuyền tràn đầy tin tưởng, nhìn tân diễn, phát tân diễn cần rất nhiều con hát, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu A Hạnh muốn lưu bọn họ lại, khi như vậy, vì có thể khiến cho bọn an tâm lưu lại, A Hạnh hẳn là đáp ứng cầu của bọn họ!

      Lăng Tử Phong ở bên nghe thấy cầu của bọn họ, mặt lộ vẻ bất mãn, :” Các ngươi đây là áp bức chúng ta sao?”

      Lý tuyền cười :” Lăng lão bản trăm ngàn cần như vậy, chúng ta chính là muốn vì chính mình tranh thủ lợi ích lợi ích, tính sai !”

      ” Quả tính sai!” A Hạnh vốn vẫn chuyện rốt cục đem lực chú ý từ đài dời xuống dưới, ánh mắt dừng ở người bọn họ.

      Lý Tuyền nghe nàng như thế, trong lòng vui vẻ,” A Hạnh nương đây là đáp ứng cầu của chúng ta!” mặt mọi người cũng lộ ra sắc mặt vui mừng.

      A Hạnh nhàng cười, đứng lên, đến trước mặt bọn họ, :” Vì chính mình tranh thủ lợi ích, bởi vì bản thân mình có sai. Nhưng là các ngươi đều quên kiện!” Nàng nhìn Lý Tuyền, khóe miệng mỉm cười, chậm rãi :” Cũng phải Tùng rạp hát chúng ta muốn cho các ngươi lưu lại. Các ngươi trong thời điểm Tùng rạp hát nguy nan, để ý đạo nghĩa tới đối thủ của chúng ta, thiếu chút nữa đem Tùng rạp hát bức tới tử lộ, những điều này ta cũng so đo với các ngươi, ta rồi, ta hiểu được tâm của các ngươi, ta trách các ngươi!”

      Nghe đến đó, hơn phân nửa con hát đều lộ ra nét hổ thẹn mặt, kìm lòng đậu cúi đầu

      ” Mọi người đều nhìn thấy tân diễn của chúng ta, tân diễn mang đến thành công vang dội như thế nào, như thế trong lòng các ngươi cũng hiểu , trong tương lai sau này, khách muốn xem kịch cũng chỉ đến Tùng rạp hát chúng ta, hí kịch ở Tấn thành này chính là thiên hạ của Tùng rạp hát chúng ta! Về phần Thanh Vân……” A Hạnh cười lạnh tiếng, trong thanh tràn ngập thản nhiên khinh thường,” Ta khó mà cái gì, mọi người vì chính mình mà suy nghĩ!”

      ” Các ngươi đừng tưởng rằng tại chúng ta cần con hát liền thể lưu lại các ngươi! Con người của ta thích nhất chính là miễn cưỡng tâm ý của người khác. Chúng ta cần người có thể lại nhận người, chỉ cần Tùng rạp hát chúng ta lại lần nữa trở nên mạnh hơn, còn rất nhiều con hát khác nguyện ý đến Tùng rạp hát chúng ta, chút cũng phiền toái, cũng phải thiếu các ngươi là thể!”

      tại là chúng ta bất kể tiền ngại cho các ngươi cơ hội, cho các ngươi ở lại cùng mọi người trong Tùng rạp hát cùng nhau hưởng thụ huy hoàng, nếu các ngươi nhớ mãi quên Thanh Vân kia đưa ra nguyệt ngân gấp đôi quan hệ, ta cũng thể lưu các ngươi,” Ngón tay nàng chỉ về phía đại môn:” Đại môn ở bên kia, mời!” Mọi người cầm giải ước, mặt lộ ra loại xấu hổ, A Hạnh cái gì đều hết ra, quyết định này của nàng làm cho còn lời nào để , thở dài hơi, xoay người rời khỏi diễn thính.

      Sau khi nội bộ Tùng rạp hát bắt đầu ổn định, A Hạnh liền toàn lực bắt đầu công tác tuyên truyền tân diễn.

      Những người khách cơ bản đều hét, làm thế nào để cho khách lại quay lại lần nữa chính là mấu chốt. tại khách đều bị giá thấp do Thanh Vân đưa ra thu hút hết rồi, nếu hạ giá tất thể khiến cho khách quay lại, nhưng tân diễn có phí tổn cao, tăng giá là tốt rồi, tuyệt đối thể hạ giá được. Cho nên nên như thế nào khiến cho khách nguyện ý bỏ qua giá rẻ bên Thanh Vân mà tới Tùng rạp hát xem diễn?

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 138: Lại sang huy hoàng
      Tháng bảy hôm nay là lần đầu tiên thời tiết đẹp. Từ sáng sớm trong Tấn thành vô cùng náo nhiệt. Kẻ khuân vác, tiểu thương và người đường lại tấp nập đường. Trong các cửa hàng bận rộn ngớt thân ảnh, thanh hét to, thanh rao hàng, thanh cò kè mặc cả, thanh cười vui, mà bên đường có vô số ban công kim phấn, rường cột chạm trổ, cùng với mặt mọi người sung sướng mà thỏa mãn tươi cười, liền tạo thành thắng cảnh phồn vinh hưng thịnh.

      Bỗng nhiên, ở phía cuối con đường náo bỗng truyền đến tiếng la ngừng vang lên. Tiếng la vang lên thanh thanh thúy, đinh tai nhức óc ngay lập tức liền hấp dẫn chú ý của mọi người. Mọi người khỏi dừng mọi động tác của mình, lòng đầy tò mò nhìn về phía phát ra thanh .

      Ở phía cuối đường có đội người ngựa chậm rãi tới. Người đánh la đầu lầ người cao lớn, dáng người khôi ngô, khí thế bất phàm. ít nhân rất nhanh liền nhận ra người này, trong đó người kêu lớn:” Kia phải Lâm Hải Quách Tiểu Bảo sao?”

      ” Giống như đều là con hát của Tùng rạp hát, bọn họ muốn làm gì?”

      Xem náo nhiệt là thiên tính của con người, mọi người đều mặt mang tươi cười chậm rãi tụ tập về hai bên hướng ngã tư đường.

      Lâm Hải bên đánh la, bên mỉm cười cùng mọi người chào hỏi. Trong miệng cao giọng thét to:”Mùng tám tháng bảy, tân diễn mở màn! Xin mời mọi người đến xem, xem chuyện xư thầy trò Đường Tăng ra sức đánh tinh, Tây thiên lấy kinh! Trò hay ngừng, phấn khích ngừng!”

      Ở phía sau Lâm Hải là hai người dùng sào trúc mang theo tấm áp phích cực lớn, mặt họa hình tượng thầy trò Đường Tăng, người người đều là rất sống động, hình tượng ràng. Mọi người nhìn thấy tấm áp phích kia khỏi vui vẻ, ít người còn chỉ vào Tôn Ngộ và Trư Bát Giới áp phích hướng về phía Lâm Hải kêu lên:” Hai người kia trông cũng thú vị, nhìn như thế nào giống hầu tử cùng trư vậy?”

      Lâm Hải quay đầu lại, nhếch miệng cười :” Mọi người muốn biết, mùng tám tháng bảy tới Tùng rạp hát xem tân diễn biết!”

      Đội ngũ chậm rãi về phía trước, tấm áp phích trước, Mai Hương hoa sắm vai Đường Tăng, thân mặc áo cà sa, cưỡi bạch mã, bảo tướng trang nghiêm vào tầm nhìn của mọi người, phía sao là Tôn Ngộ cả người đầy lông, mặc áo ngắn da hổ, tay cầm kim bổng, vẻ mặt linh hoạt, vò đầu bứt tai; Trư Bát Giới lỗ tai lớ, mũi dài, thân mình tròn trịa vẻ mặt đáng tươi cười; thân khoan bào, vẻ mặt thà chất phác. Sa Tăng chọn trọng trách, lại tận lực gánh theo gánh hành lý, Ngưu Ma Vương dáng người khỏe mạnh, thân mặc áo giáp rực rỡ còn mang theo thiên khuyển nhị lang thần, còn có rất nhiều tinh đếm được, hình tượng khác nhau, hình thù ký quái, thấy những điều chưa hề thấy, làm cho mọi người tận mắt nhìn thấy, thanh cảm thán vang lên dứt bên tai.

      Đội ngữ dài tựa như nhìn thấy cuối vậy, chậm rãi đường, nhóm diễn viên thỉnh thoảng lại huy động vũ khí tay, còn làm ra các bộ dạng kỳ quái khiến cho mọi người bật cười ha ha. Còn có ít tinh trong tay hội cầm ít nhân vật hình tượng tượng đất , Tôn Ngộ , Trư Bát Giới, các loại quái, vừa nhìn thấy những đứa trẻ con liền cười ha ha tới, đưa cái tượng đất đặt vào tay đứa bé, vẻ mặt thân thiết xoa xao đầu đứa bé. Sau đó lại cười ha ha trở lại đội ngũ, đây là do A Hạnh cố ý phân phó, vẻ mặt phải luôn tươi cười để, trăm ngàn thể làm đứa sợ.

      Nhóm diễn viên nhóm đều nhàn rỗi, tích cực cùng mọi người hỗ động, hai bên đội ngũ còn có những người khác ngừng mà thét to tên tân diễn, thời gian trình diễn, cùng giới thiệu vắn tắt chuyện xưa. Dẫn dắt hầu hết quan tâm của mọi người, quần chúng vây xem thỉnh thoảng lại chỉ trỏ, cùng người bên cạnh nóng bỏng nghị luận, cũng có ít người tò mò tiến lên giật quần áo, binh khí của tinh này.

      Người hai bên ngã tư đường càng vây lại càng nhiều, những người ở mặt sau nhìn thấy liền dùng sức nhảy dựng lên xem náo nhiệt, những người lớn đem khiêng đám trẻ con vai mình, mọi người cười, quát to, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

      Du hành tuyên truyền như vậy tổng cộng kiên trì trong 7 ngày, mỗi góc trong Tấn thành đều cơ hồ hết, chỗ nào tới đều khiến cho oanh động. Thế giới này chuyện xưa về thần tiên quỷ quái cũng phải có, nhưng là có chuyện nào có thể có nhiều ma quỷ quái hội tụ như Tây dy ký, vừa nhìn thấy nhiều hình tượng như vậy đều mãnh liệt gợi lên lòng hiếu kỳ của mọi người, rất muốn biết nhiều ma quỷ quái như vậy có cái chuyện xưa phấn khích gì?

      Mọi người đều nghị luận đoán, ngay cả trẻ con, phụ nữ, người già cũng gia nhập hàng ngũ nghị luận, mọi người trà dư tửu hậu tụ cùng chỗ chính là đàm luận những quái này của Tùng rạp hát, những đứa trẻ ở cùng chỗ chính là so xem tượng đất của ai đẹp nhất. Tóm lại trong bảy ngày này, mặc kệ đến đâu đều giống như chỉ nghe thấy về những chữ “Tây du ký Tôn Ngộ quái”. Tâm tư mọi người đều bị những chữ này chiếm cứ, thậm chí ngay cả kịch bản của Thanh Vân cũng có tâm tư mà để ý, bởi vì những quái hình thù ký quái này so sánh những chuyện hùng xưa của Thanh Vân liền có vẻ đần độn vô vị.

      Mọi người thậm chí còn đếm đầu ngón tay cùng đợi mùng tám tháng bảy tới. Về phần so với Thanh Vân phát ra phiếu giới giảm giá năm lần, dưới quan tâm mãnh liệt cùng lo lắng chờ đợi vô cùng, liền có vẻ bé đáng kể!

      A Hạnh ở bên bàn, đến phía trước cửa sổ, nhìn xuyên qua cửa sổ về phía Tùng rạp hát ở đối diện. Nàng khe khẽ thở dài, tại chỉ có thể chờ xem kết quả tân diễn trình diễn của Tùng rạp hát thế nào!

      Ngày mùng tám tháng bảy đó là ngày mà Tùng rạp hát và mọi người khó có thể quên được. Bởi vì ngày này là dấu chứng khiến Tùng rạp hát bắt đầu trở thành kỳ tích của cả nước, cũng là dấu hiệu thời gian huy hoàng của A Hạnh bắt đầu.

      Ngày hôm đó, buổi diễn là vào buổi tối. Trời còn chưa tối, ngoài cửa lớn của Tùng rạp hát hàng dài người đứng xếp hàng, người đứng đầu hàng liếc mắt nhìn cũng thể thấy được cuối hàng khiến cho toàn bộ mọi người trong Tùng rạp hát đều khiếp sợ. A Hạnh sợ phát sinh ngoài ý muốn, liền đem toàn bộ hộ viện của rạp hát đều an bài ở ngoài để duy trì thứ tự. Bởi vì rạp hát chỉ có thể chứa được 200 người cho nên những người còn lại, A Hạnh tự mình ra mặt tạ lỗi, hơn nữa hứa hẹn về sau mỗi ngày có hai suất diễn để cho mọi người cần nóng vội. Những người khách đợi lâu như vậy mà thể vào, trong lòng vốn có chút tực giận nhưng vì vẻ mặt ôn hòa, lời của A Hạnh khiến cho mọi người chút cũng tức giận, đều tỏ vẻ thông cảm, lần sau tới.

      Những người khách thể vào trong vô cùng tiếc nuối nhưng những người khách được vào trong vô cùng cao hứng, cấu tứ xảo diệu của Tây du ký, người thú vị, tình tiết kích thích mà mạo hiểm, cùng với trường hợp thay đổi thất thường này, thậm chí là những cảnh tượng mới nhưng rất đều sâu hấp dẫn toàn bộ tâm trí của những người khách. Đặc biệt là đoạn tỷ thí giữa Tôn Ngộ cùng Nhị lang thần kia, tuồng kịch mà tổng cộng tắt đèn 7 lần, mỗi lần tắt đèn kia hai người lại biến thần, mỗi lần tối rồi lần đèn sáng, khán giả kìm lòng đậu” A” tiếng kêu ra tiếng, trong nháy mắt qua , đèn lại sáng lên đến khi, đám sương trắng xuất , hai người lần lại lần biến thân, khiến cho người xem đều nhịn được lớn tiếng hưởng ứng, nhiệt liệt vỗ tay.

      Còn có tuồng kịch đánh nhau cùng các thiên binh thiên tướng kia, A Hạnh vì làm tăng thêm cho hiệu quả diễn xuất còn cố ý cho thêm thanh chiêng trống, đánh nhau càng kịch liệt tiếng chiêng trống cũng dồn dập hơn, thanh tựa như dội vào tim của người xem khiến cho khán giả hưng phấn thôi, xem đến những chỗ mạo hiểm thậm chí đứng lên vỗ tay lớn tiếng trầm trồ khen ngợi!

      Sau khi biểu diễn xong, phản ứng của khán giả vẫn vô cùng nhiệt liệt, thanh trầm trồ khen ngợi, thanh vỗ tay ngừng, thế cho nên đến tận khi sau khi biểu diễn kết thúc lâu, trong tai mọi người tựa hồ còn có tiếng ong ong.

      Sau khi vở diễn kết thúc, Lăng Tử Phong lên đài, cùng khán giả thuyết minh đây là phim nhiều tập, những tập sau còn có thể có rất nhiều chuyện phấn khích nữa, thậm chí còn thoáng lộ ra chuyện tập sau khiến cho khán giả hứng thú. Cuối cùng còn ràng thời gian trình diễn tập thứ hai, mời khán giả lại tới cổ vũ.

      Mọi người vốn xem thấy chưa hết, hơn nữa cũng hiểu được chuyện này chưa kết thúc, sau khi nghe Lăng Tử Phong giải thích như vậy mới biết được là có chuyện như vậy, nghe thấy chuyện về Tôn hầu tử còn chưa xong, khỏi bắt đầu chờ đợi tập tiếp theo trình diễn.

      Sau đó, Tây du ký tựa hồ là che lấp hoàn toàn ngành giải trí trong Tấn thành, đừng là khách của rạp hát Thanh Vân càng ngày càng ít, cho dù là giá vẻ rẻ cũng hấp dẫn được nhiều khách; mà cả những tửu quán, quán trà thậm chí cả các viện khác đều ít hay nhiều bị ảnh hưởng. Nguyên nhân bởi vì trong thời gian rảnh rỗi, mọi người đều xem Tây du ký, cho nên những hoạt động giải trí khác đều ít .



      Hội trường Tùng rạp hát tự nhiên là luôn chật ních, có người vì muốn lấy được vị trí trước mới thích cho nên liền mua luôn phiếu vào xem hí khúc diễn trước, sau đó chờ xem xong hí khúc liền lấy luôn vị trí đó chờ xem Tây du ký trình diễn. Cứ như vậy, ngay cả hội trường hí khúc kia thường là đều chật ních!

      Nhã gian liền lại càng tới, trong khoảng thời gian này đều là sớm bị người đặt trước. Nhã gian thiếu, quý nhân nhiều, rất nhiều thời điểm cho dù có tiền cũng thể đặt được nhã gian. ít người cầu người khác làm việc, hoặc là kẻ vuốt mông ngựa mọi người thậm chí dùng nhã gian để xem tây du ký đến khiến cho những quý nhân vui vẻ, phương thức này lần trở thành thủ độ hối lộ tối lưu hành. Mà nhóm phu nhân cũng vô cùng nóng vội muốn xem tây du ký, ít quan to quý nhân đều hướng Tùng rạp hát mời, hy vọng bọn họ có thể đến phủ biểu diễn, nhưng do công trình đạo cụ cảnh tượng quá mức khổng lồ, cho nên A Hạnh nghĩ được biện pháp tốt để giải quyết, chỉ có thể khéo léo từ chối khiến cho nhóm phu nhân đều thất vọng thôi.

      chỉ có người trong Tấn thành, ít thương nhân vào tấn thành xem qua Tây du ký xong, về nhà kể lại, khiến cho những người hơi chút giàu có đều đặc biệt tới Tấn thành xem diễn. Người thành thị xung quanh là nhiều nhất, sáng sớm mỗi ngày, đều có ít người ở những thành thị xung quanh vội vàng xe ngựa vào thành, chỉ vì đến xem Tây du ký! Cứ như vậy, chỉ có Tùng rạp hát được lợi, mà ngay cả khách sạn, hàng ăn, thậm chí là cửa hàng tửu quán đều được hưởng lợi, nghe tới Tây du ký của Tùng rạp hát giống như dấu hiệu ràng nhất của Tấn thành, dần dần mang đem lại thịnh vượng cho kinh tế Tấn thành!

      Sau lại, Tấn vương cao hứng hơn nữa cũng là do thích đối với Tây du ký, cố ý ngợi khen Tùng rạp hát. Trong lần xem Tây du ký xong, ông còn ở trước mặt mọi người, tự tay viết đề ba chữ ‘Tây du ký’, sau đó lại phân phó người đem chữ này làm bảng hiệu chữ vàng thưởng cho Tùng rạp hát. Việc này chấn động toàn bộ Tấn thành, từ đó, Tùng rạp hát ở giới hí khúc Tấn thành được hưởng địa vị siêu việt vô cùng. Mọi người tới Tùng rạp hát, tới A Hạnh, trong giọng cũng dám có ý khinh thị nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :