1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

A Hạnh - Thập Tam Xuân C149 (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 119: Thoát hiểm
      Hình ảnh bóng trăng sáng mặt sông, cả khoảng sông rộng tràn đầy ánh trăng lấp lánh. Nước sông trong mát, từng đợt từng đợt cuốn lên người bọn họ, xô đẩy thân mình bọn họ.

      A Hạnh quay đầu lại nhìn Thẩm Nguyên Phong, dưới ánh trăng sắc mặt Nguyên Phong có chút tái nhợt, đôi môi nhợt nhạt, đôi mắt màu lam bình thường vô cùng tinh bây giờ tựa hồ cũng ảm đạm ít, thoạt nhìn giống như là sinh bệnh mà bệnh này cũng chút nào.

      Trong lòng A Hạnh hơi hơi căng thẳng, hỏi:” Thẩm Nguyên Phong, huynh như thế nào ở trong này? Đây là làm sao? Còn có……” Nàng nhìn Nguyên Phong, nhàng hỏi:” Huynh làm sao vậy? Sắc mặt tốt!”

      Thẩm Nguyên Phong cười khổ tiếng, :” A Hạnh , tại muội nên hỏi huynh nhiều vấn đề như vậy, nếu như muội còn có chút sức nào mau chạy nhanh lên bờ , sau đó chúng ta chuyện sau!” Thanh của Nguyên Phong lúc này có loại cảm giác hữu khí vô lực.

      Lúc này A Hạnh cảm thấy người thư thái rất nhiều, khô nóng trong nội tâm cũng giảm bớt ít, nhưng bởi vì tứ chi vẫn mềm nhũn, cho nên thể có chút sức lực nào được.

      Nàng giật giật tay chân, sau đó lắc đầu, :” được, muội chẳng có chút sức nào cả.”

      Trong lòng Thẩm Nguyên Phong trở nên cấp bách, lúc này Nguyên Phong sử dụng tới chút hơi sức cuối cùng, miễn cưỡng dựa vào cứng rắn của mình mà chống đỡ A Hạnh, nhưng tại Nguyên Phong muốn chống đỡ nổi nữa, tay chân run lên, còn có gì tri giác nữa.

      Nguyên Phong đưa nàng mang lại trong nước , lý do gì lại làm cho nàng cùng mình chết đuối cùng nhau ở trong này. Hơn nữa, Nguyên Phong làm sao có thể để cho A Hạnh chết ở trước mắt mình! Nghĩ đến đây, Nguyên Phong biết lấy đâu ra chút sức lực cuối cùng, vừa đỡ vừa đẩy nàng về phía bờ. A Hạnh cảm giác được Nguyên Phong cố hết sức, cũng nỗ lực khoa chân múa tay để giúp giảm bớt gánh nặng cho Nguyên Phong.

      Cũng may bờ sông cách xa, Thẩm Nguyên Phong miễn cưỡng đẩy được A Hạnh lên bờ, tay chân A Hạnh vẫy vùng dưới trợ giúp của Thẩm Nguyên Phong cũng gian nan trèo được lên bờ.

      Sau khi A Hạnh lên được bở, Thẩm Nguyên Phong kéo lấy gốc bèo sum xuê bên bờ sông, muốn dựa vào lực đó mà lên bờ, ngờ vừa dung chút lực, bèo liền bị đứt ra, cả người Thẩm Nguyên Phong ngã về phía đằng sau, lần nữa lại bị rơi vào trong nước.

      Lúc này mệt đứt hơi, cả ngời Nguyên Phong còn chút sức lực nào nữa, nằm ngã vào dòng sông, chờ nước sông dâng lên mà cuốn trôi mình .

      Sauk hi A Hạnh lên được bờ liền nằm bên bờ sông chờ Thẩm Nguyên Phong lên. Thế nhưng nàng nhìn thấy Nguyên Phong ngã vào dòng sông, trong lòng nàng quýnh lên, xoay người nhìn Thẩm Nguyên Phong :” Thẩm Nguyên Phong, nước ở bờ sông cũng phải rất sâu, huynh đứng lên rồi lên là được, Thẩm Nguyên Phong!”

      Thẩm Nguyên Phong ở trong nước cười khổ, tay Nguyên Phong vài lần đều muốn bơi về phía bờ, chân của Nguyên Phong vài lần đều muốn đứng lên, nhưng tựa như cả người Nguyên Phong hoàn toàn kiệt sức, ngay cả nâng tay lên cũng có sức nữa. Nguyên Phong nằm ở trong nước, nghĩ rằng, nghĩ tới bản thân mình lại bị chết đuối ở chỗ nước chỉ ngang thắt lưng như thế này, quả rất châm chọc, rất buồn cười, nếu để cho người giang hồ biết, đúng là chả còn tý mặt mũi nào. Thôi thôi, dù sao chết rồi, còn cần mặt mũi làm gì đâu?

      Ngay lúc nước sắp bao phủ miệng mũi của Nguyên Phong bỗng nhiên có bàn tay gắt gao túm chặt lấy vạt áo của Nguyên Phong ngăn cho Nguyên Phong bị chìm xuống.

      Bên tai Nguyên Phong lại nghe thấy thanh A Hạnh cố hết sức:” Thẩm Nguyên Phong, huynh cố thêm chút sức , muội sắp giữ được nữa rồi.”

      Thẩm Nguyên Phong mở to mắt, thấy A Hạnh ghé vào sát bờ sông, tay phải bắt lấy vạt áo của mình, độ cao bờ sông này cũng vừa vặn ngăn cản mình chìm xuống. Nhưng mà A Hạnh hiển nhiên dùng hết sức, bởi vì thân thể của nàng từ từ vì sức nặng của Nguyên Phong mà trượt dần xuống dưới, toàn bộ bả vai nàng vì dùng quá sức mà hơi run run.

      Tay A Hạnh gắt gao bắt lấy vạt áo của Nguyên Phong, nàng biết, dựa vào khả năng của Nguyên Phong chắc chắn có khả năng ngay cả đến bờ sông như vậy mà lên được, lại liên hệ tới sắc mặt tái nhợt của Nguyên Phong chỉ có giải thích duy nhất là Nguyên Phong bị thương, hơn nữa là bị thương rất nặng. khi nàng buông tay, khả năng Nguyên Phong chết đuối ở bờ sông này. Cho nên nàng gắt gao nắm chặt lấy Nguyên Phong, dùng toàn bộ sức lực người mình, cho dù cánh tay vì cố quá sức mà run lên, cho dù là cả người mình vì kéo Nguyên Phong mà dần dần trượt về phía nước, nàng cũng cắn chặt răng quyết tâm dù có chết cũng buông tay.

      Lúc này, trong lòng nàng thầm nghĩ điều duy nhất, thể để Nguyên Phong chết được, cho dù có chết cũng thể buông tay!

      Thẩm Nguyên Phong nhìn A Hạnh bởi vì dùng quá sức đến mức gương mặt đỏ bừng, nàng cắn răng, hai mắt chuyển cũng chuyển nhìn mình, trong ánh mắt tràn ngập lo lắng, tràn ngập sốt ruột, gương mặt trắng nõn của nàng dính chút bùn đất. Tóc lộn xộn, quần áo ẩm ướt dính chặt lên người nàng, bộ dáng chật vật lúc này của nàng tuyệt đối có thể liên hệ được với từ “mỹ” nhưng Thẩm Nguyên Phong bỗng nhiên cảm thấy, tại so với bất kỳ thời điểm xinh đẹp nào của nàng, bộ dáng này của nàng được khắc sâu trong đáy lòng mình, chẳng sợ phải đến hoàng tuyền địa ngục, chẳng sợ uống xong mạnh bà canh, mình cũng nhất định quên.

      Tay nàng chỉ bởi vì dùng sức quá nhiều mà bắt đầu căng cứng, cánh tay bởi vì dùng sức quá độ mà càng ngừng run run. Nhưng cho dù là thế nhưng năm ngón tay của nàng nắm chặt hơn bao giờ hết, tuyệt đối hề buông ra.

      Nhưng A Hạnh tự biết sức mình, nàng biết nàng chống đỡ được bao lâu nữa!

      “Thẩm Nguyên Phong, huynh dùng chút sức , huynh là cao thủ cơ mà, chả lẽ huynh muốn chết đuối ở gần bờ sông sao? Người ta mà mà biết cười thối mũi huynh đấy!” Nàng nhìn gương mặt tái nhợt của Nguyên Phong, ra vẻ thoải mái mà , thế nhưng trong mắt có chút cay cay.

      Tay Thẩm Nguyên Phong cố gắng hướng về phía bờ sông mà bơi lại thế nhưng mỗi lần đều có sức mà bơi, bởi vì lúc trước Nguyên Phong dùng quá sức mà thân thể lúc này rơi vào tình trạng vô cùng kiệt sức.

      ” A Hạnh , muội buông tay nếu ngay cả muội…… cũng rơi xuống. người chết đuối ở gần bờ…… cũng đẹp mặt hơn là hai người chết đuối ở gần bờ!” thanh Thẩm Nguyên Phong đứt quãng, có chút cảm giác lúc này hô hấp cũng xong mà vẫn có thể ra những lời buồn cười như vậy.

      A Hạnh muốn cười, nhưng nước mắt lại chảy ra,” Muội cần buông tay, Thẩm Nguyên Phong, muội phải kẻ ngốc, sở dĩ chúng ta xuất ở nơi này là vì huynh cứu muội đúng ? Hơn nữa huynh còn bị thương, đúng ? Huynh vì cứu muội mà bị thương, muội lại làm sao có thể trơ mắt nhìn huynh vào chỗ chết được!” Nàng dùng tay kia lau khô nước mắt, lại ra những lời quyết liệt:” Thẩm Nguyên Phong, là huynh dùng sức mà lên này, hai là huynh kéo muội xuống dưới đó. Tuyệt đối có con đường thứ ba, huynh tự mình chọn ! Tóm lại, muội buông tay!”

      Khi chuyện, cơ thể A Hạnh lại bị Nguyên Phong kéo chút, lúc này phần ngực nàng gần như bị kéo xuống dưới nước nhưng tay nàng vẫn gắt gao nắm chặt lấy, ngay cả chính nàng cũng biết làm sao lại có sức nhiều như vậy.

      Thẩm Nguyên Phong nhìn nàng, nhìn gương mặt nhắn của nàng tràn ngập kiên định, trong ánh mắt lộ ra chấp nhất. Mà nàng nhìn Nguyên Phong, trong mắt lại loang loáng ánh nước.

      Trong lòng Thẩm Nguyên Phong bỗng nhiên bị loại cảm xúc khác thường tràn ngập bao phủ, hơi ê ẩm lại ấm áp, loại cảm giác này tràn ngập trong lồng ngực của Nguyên Phong tới mức khiến cho trái tim Nguyên Phong như bị ai bóp chặt lấy.

      Tay Nguyên Phong lại lần nữa hướng về phía bờ sông, lúc này tay Nguyên Phong bắt được dây leo bên bờ. A Hạnh liền vôi vàng vươn cánh tay kia về phía Nguyên Phong kêu lên,” Nắm lấy muội!”

      Cái tay kia dính đầy bùn đất, bẩn vô cùng, ngón tay hơi hơi cong lại, run run , nhưng vô cùng kiên định thân vươn ra trước mặt Nguyên Phong. Trong cổ họng Thẩm Nguyên Phong như là bị cái gì đó chặn lại, hốc mắt đột nhiên nóng lên rồi chảy ra giọt nước mắt hòa lẫn với nước mặt, lặng yên tiếng động.

      Nguyên Phong vươn tay gắt gao nắm lấy tay nàng. Nàng dùng sức bắt được tay Nguyên Phong, bàn tay bé non mềm lạnh lẽo của nàng lại tạo ra ấm áp vô tận cho Nguyên Phong.

      A Hạnh với Nguyên Phong:” Thẩm Nguyên Phong, muội đếm hai ba, chúng ta cùng nhau dùng sức!” Sau đó nàng nhìn Nguyên Phong bắt đầu đếm:” , hai, ba! lên!” Nàng hít mạnh hơi rồi dùng toàn bộ sức lực còn lại của mình, răng cắn chặt vào môi đến mức chảy cả máu.

      A Hạnh dùng hết sức khiến cho Thẩm Nguyên Phong sợ A Hạnh bị mình kéo xuống nên cũng gian nan nắm lấy dây về phía trước. Thực tế chứng minh, tiềm lực của con người đáng sợ, chỉ cần có cơ hội, là có thể phát huy ra được

      Bây giờ bọn họ phải dựa vào loại tiềm lực này đem Thẩm Nguyên Phong thành công lên bờ. A Hạnh cao hứng cười to, cười đến mức nước mắt chảy ra, nàng rất muốn vỗ bờ vai của Nguyên Phong mấy câu nhưng tại nàng mệt đến mức ngay cả ngón tay cũng động đậy nổi. Thẩm Nguyên Phong cũng quỳ rạp mặt đất mà thở hổn hển, yên lặng nhìn nàng cười. Hai người tay nắm chặt lấy nhau, quỳ rạp mặt đất mặt đối mặt mà mỉm cười. Sau lúc, hai người đều đồng loạt hôn mê bất tỉnh.

      Bọn họ là quá mệt mỏi.

      Sáng sớm, ánh mặt trời ấm hoà thuận vui vẻ chiếu lên mặt A Hạnh khiến A Hạnh bị chói mà bừng tỉnh, mở mắt ra.

      Điều đầu tiên ánh vào mi mắt nàng chính là khuôn mặt tuấn mỹ nhưng tái nhợt kia của Thẩm Nguyên Phong. Hàng lông mi màu nâu đậm cong mà dài bị ánh mặt trời chiếu lên bao phủ lớp ánh sáng màu váng sáng lạn, mái tóc dài quăn màu vàng lúc này xõa ra bốn phía cũng ánh lên dưới ánh mặt trời. Đây là lần đầu tiên A Hạnh nhìn mặt Nguyên Phong gần như vậy. Nhìn gần mới phát ra, làn da của Nguyên Phong đẹp tới mức khiến cho người khác phải ghen tỵ, chỉ trắng mà còn vô cùng mịn màng, hề có lỗ chân lông nào. làn da còn có lớp lông tơ nhạt khiến cho người ta nhịn được mà muốn chạm vào.

      A Hạnh muốn giơ tay lên chạm thử nhưng tay nàng hơi động mới phát ra hóa rat ay nàng vẫn còn nắm chặt lấy tay của Nguyên Phong. Cho dù là trong lúc ngủ, bàn tay Nguyên Phong chưa bao giờ buông bàn tay nàng ra.

      biết là có phải do bị ánh mặt trời chiếu vào mà mặt A Hạnh hơi hơi nóng lên. Lúc này nàng mới bất tri bất giác nhớ ra là nam nữ khác biệt nên nhàng rút tay ra. Nàng hơi cử động như vậy khiến Nguyên Phong thức giấc, mí mắt Nguyên Phong hơi giật giật ròi nhàng mở mắt ra.

      Đôi mắt màu lam đó yên lặng nhìn nàng, tựa như đại dương bao la, tựa như cuốn hết mọi thứ vào trong lòng vậy.

      Trái tim A Hạnh hơi hơi nảy lên, nàng vội vàng đứng dậy, lui về phía sau chút, tay chân tựa hồ khôi phục lại chút sức lực, nhưng vẫn có chút suy yếu.

      Nàng nhìn Nguyên Phong :” Huynh tỉnh rồi ạ, cảm thấy có đỡ ?”

      Thẩm Nguyên Phong thấy nàng lui ra phía sau, cũng chậm chậm đứng lên, cử động khó khăn khiến miệng vết thương bị động, “xoạt” tiếng. Tay Nguyên Phong theo phản xạ định muốn chạm vào miệng vết thương kiểm tra.

      A Hạnh thấy thế, vội vàng hỏi:” Huynh sao vậy? Có đau ?”

      Thẩm Nguyên Phong lắc đầu:” Huynh sao.” Nhưng nhịn được mà nhíu mi chút.

      A Hạnh thấy bộ dạng Nguyên Phong như vậy làm sao chịu tin, chậm rãi đến phía sau Nguyên Phong, phát ra cái chuôi kia còn cắm phập vào vai, khỏi lộ ra thần sắc hoảng sợ:” Thẩm Nguyên Phong, hóa ra huynh bị thương nặng như vậy sao?”

      Thẩm Nguyên Phong quay đầu nhìn nàng nhàng :”Vết thương đấy có đáng là gì?” Đúng vậy, nếu như bình thường, tiểu phi tiêu như vậy chỉ cần tự mình rút ra rồi bôi chút dược lên là được, chẳng đáng gì.

      Thế nhưng A Hạnh tin:” Làm sao có thể? Đâm vào sâu như vậy, ngày hôm qua chính là bởi vì chỗ thương này, cho nên huynh mới lên nổi bờ” Nàng nhìn miệng vết thương của Nguyên Phong thấy quần áo bốn phía xung quanh miệng vết thương nhiễm đầy máu, ít vết máu thậm chí còn uốn lượn chảy xuống đến phần eo.

      Chảy ít máu như vậy tránh được sắc mặt tốt. Nàng nhìn gương mặt tái nhợt tiều tụy mặt kia mà trong lòng tràn ngập cảm kích, Nguyên Phong vì cứu mình mà chịu ít đau khổ!

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 120: Trở về nhà
      Ánh sáng mặt trời màu vàng ấm áp soi tỏ xung quanh, ánh lên dòng nước những dải sáng lấp lánh. Khắp nơi sáng bừng màu vàng rực rỡ, ấm áp, sáng lạn tới chói mắt. Hai bên bờ sông toàn những cây cối rậm rạp xanh um, ở khắp triền sông mọc lên đầy những loại hoa biết tên, những giọt sương cỏ vẫn chưa tan, trong suốt trong sáng, dưới ánh mặt trời càng trở nên lấp lánh trong suốt.

      A Hạnh nhìn miệng vết thương của Nguyên Phong :” Miệng vết thương của huynh rất sâu, phải lập tức xử lý.” Nàng quay đầu nhìn nhìn bốn phía, chung quanh con sông này đều là rừng cây, dường như có người ở.

      Nàng khỏi hỏi:” Nơi này là chỗ nào vậy? Thương thế của huynh cần phải lập tức gặp đại phu!”

      Thẩm Nguyên Phong nhìn theo ánh mắt nhìn nhìn bốn phía của nàng, :” Nơi này chắc là ngoại ô Tấn thành, cụ thể là ở chỗ nào tối hôm qua huynh cũng có chú ý.” tới đây, Nguyên Phong liền nhớ tới khoảng khắc tối hôm qua ôm ấp và hôn nàng, mặt khỏi nóng lên.

      Nguyên Phong lấy ra thuốc trị thương từ trong lòng, đưa cho A Hạnh , :” Về phần tìm đại phu ra là cần, muội giúp huynh đem phi tiêu rút ra, rồi giúp huynh đổ chút dược này vào là được.”

      A Hạnh có chút lo lắng:” Nhưng miệng vết thương của huynh nghiêm trọng như vậy, cứ xử lý đơn giản như vậy có được ?”

      Thẩm Nguyên Phong quay đầu nhìn nàng, cười cười trấn an:” quan hệ. Loại vết thương này chỉ chút là lành thôi, hơn nữa thuốc trị thương của huynh rất tốt, những đại phu bình thường còn có!”

      A Hạnh thấy vẻ mặt Nguyên Phong thoải mái, trong lòng cảm thấy thả lỏng hơn. Nàng xem xét phi tiêu, thấy thân phi tiêu trở nên đen , hoàn toàn cắm sâu vào trong da thịt, vết máu xung quanh trở nên đỏ sậm, nhìn qua có chút đáng sợ, A Hạnh nuốt nuốt nước miếng, :” Thẩm Nguyên Phong, muội rút tiêu lo đây, huynh đừng lo lắng!”

      Thẩm Nguyên Phong cúi đầu cười khẽ:” A Hạnh , hình như là muội khẩn trương.”

      A Hạnh thế này mới phát tay mình thủ run nhè , nàng bĩu môi, việc này có thể trách nàng sao? Từ đến lớn, nàng còn chưa từng nhìn thấy qua miệng vết thương nghiêm trọng!

      Thanh Thẩm Nguyên Phong tiếp tục vang lên:” hơi rút ra là xong, cần phải sợ.”

      ” Muội sợ!” A Hạnh mạnh miệng.

      Thẩm Nguyên Phong thấp giọng cười, lần này Nguyên Phong cái gì cũng nữa.

      A Hạnh cầm chuôi đao, hít sâu hơi, làm theo lời Nguyên Phong, rút mạnh cái cả. Phi tiêu dài khoảng 15 phân, màu bạc, mặt dính đầy vết máu. Máu tươi ồ ạt chảy ra sau khi rút tiêu ra, Thẩm Nguyên Phong rên lên tiếng. Toàn thân nhàng run lên, A Hạnh vội vàng cầm thuốc trị thương trong tay đổ vào miệng vết thương thượng, thuốc trị thương này là thần kỳ, chỉ đổ vào miệng vết thương bao lâu liền dần dần ngừng chảy máu. A Hạnh đem vạt áo của Thẩm Nguyên Phong xé ra chút rồi băng bó tạm vào miệng vết thương thượng.

      Sau khi làm xong xuôi mọi chuyện, Thẩm Nguyên Phong liền xoay người, với A Hạnh:” Cám ơn muội,” Tiếp theo ánh mắt vừa nhìn đến người nàng, giật mình, lại vội vàng quay đầu , cúi đầu, gương mặt đỏ bừng lên.

      A Hạnh cúi đầu liền nhìn thấy hóa ra quần áo mình mặc người tối qua biết từ khi nào bị tuột ra, chỗ ngực bị lộ cảnh xuân ra ngoài. Tối hôm qua Thẩm Nguyên Phong chỉ là đem của nàng quần áo vội vàng cột lại người, trải qua cố sức quá mức, quần áo sớm bị bung ra, nhưng do sau khi A Hạnh tỉnh lại chỉ lo tới thương thế của Nguyên Phong nên cũng có phát giác.

      A Hạnh cũng khỏi đỏ mặt, vội vàng cầm quần áo cột chắc. Nàng thấy cái bộ trang phục gả y này liền nhớ tới Hồ Lăng Hiên làm chuyện gì với mình, cảm thấy thầm hận. thầm thề, về sau có cơ hội nhất định phải “hồi báo” ! Dù sao, nàng cũng cảm thấy thân thể của mình có cái gì ổn, xem ra, Hồ Lăng Hiên hẳn là còn có kịp làm cái gì với nàng, Thẩm Nguyên Phong liền tới cứu nàng.

      Nghĩ vậy, trong lòng nàng đối với Nguyên Phong tràn ngập cảm kích, nếu phải nhờ Nguyên Phong, chừng mình Hồ Lăng Hiên ăn luôn, tuy rằng cho dù cùng phát sinh quan hệ, nàng cũng hướng khuất phục, nhưng chung quy bị làm bẩn cũng phải là loại cảm giác tốt chút nào cả.

      ” Thẩm Nguyên Phong, cám ơn huynh cứu ta! Chẳng qua huynh như thế nào mà biết muội ở đâu mà tới cứu?”

      Thẩm Nguyên Phong ngẩng đầu liếc mắt cái nhìn nàng, thấy nàng nhìn mình, đôi mắt trong suốt tràn ngập cảm kích bỗng nhiên cảm thấy khỏi có chút hổ thẹn, xem ra, nàng nhớ mọi chuyện phát sinh sau đó, nếu , nàng mà biết mình từng làm những chuyện như vậy đối với nàng, chỉ sợ cảm kích nữa.

      ” Sau khi huynh từ quân doanh trở về, liền đến nhà tìm muội, vừa vặn đụng phải những kẻ này bắt muội nên huynh liền theo vì vậy mới cứu muội kịp lúc. Chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi, muội cần để ở trong lòng.”

      A Hạnh lắc đầu, ngữ khí vô cùng thành tâm thành ý:” Huynh vì cứu muội mà bị thương. Thậm chí suýt nữa còn mạng nữa, sao có thể gọi là nhấc tay chi lao?” Nàng chậm rãi cúi đầu,” Huynh cứu muội cũng phải lần đầu tiên, muội cũng biết nên báo đáp huynh như thế nào.”

      Thẩm Nguyên Phong rất muốn giỡn câu,” Vậy lấy thân báo đáp !” nhưng lại nhớ tới tối hôm qua trong miệng nàng luôn kêu tên người, trong lòng buồn bã, câu giỡn này như thế nào cũng ra lời nổi.

      ” Mê hương kia huynh giúp muội giải như thế nào? Là nhờ giải dược sao?” A Hạnh nhớ tới tối qua những loại xuân dược từng đọc được, phàm là trúng bất kỳ loại xuân dược nào nhất định phải trong thời gian nhất định cần cùng nam tử giao- hợp, nếu bị thất khiếu đổ máu mà chết, mà mình tại khẳng định có bị nam nhân đụng vào, nàng có kinh nghiệm phương diện này, tự nhiên biết lần đầu tiên phá- thân là cảm giác gì mà nay cảm giác gì cũng đều có, tự nhiên biết chuyện gì cũng có phát sinh. khi như vậy, nhất định là do mình dùng giải dược.

      Những lời này lại gợi lên trí nhớ tối hôm qua trong đầu Thẩm Nguyên Phong, dưới ánh trăng kia triền- miên đau khổ, kích- tình- ủng- hôn,, kiều- mị cùng nóng- tình của nàng, làm cho trái tim của Nguyên Phong đột nhiên đập nhanh hơn chút, miệng khô lưỡi khô, trong lòng cũng có ngọn lửa bùng lên. Nguyên Phong vội vàng đứng lên, vội vã xoay người, đưa lưng về phía nàng, đê cho nàng nhìn thấy được bộ dạng chật vật lúc này của mình, :” Mê hương này là cần giải dược, hoặc là cùng nam tử giao…… hợp, hoặc là dùng nước lạnh ngâm người đều có thể giải trừ dược lực. Tối hôm qua huynh dùng nước lạnh giúp muội ngâm người!”

      A Hạnh thầm cảm thấy may mắn, cũng may là phải là loại xuân dược biến thái như trong tiểu thuyết viết, nếu mình nhất định phải bị Thẩm Nguyên Phong cứu giúp, mà Thẩm Nguyên Phong vì cứu mình, chẳng phải là phải cùng mình…… Nghĩ vậy, mặt nàng nóng lên, trái tim đột nhiên đập nhanh chút.

      Nàng dùng hai tay che mặt, mình lại suy nghĩ loạn thất bát tao cái gì, tại chuyện gì đều xảy ra phải là kết quả tốt nhất sao? Nàng vụng trộm liếc mắt cái ngắm bóng dáng của Nguyên Phong, cảm thấy may mắn, cũng may là tại Nguyên Phong xoay người sang chỗ khác, có nhìn được xấu hổ của mình.

      Mặt trời càng lúc càng cao, A Hạnh đoán rằng bây giờ cũng còn sớm nữa liền với Thẩm Nguyên Phong:” Thẩm Nguyên Phong, chúng ta trở về , phụ thân sáng nay khi dậy mà thấy muội nhất định sốt ruột!”

      Thẩm Nguyên Phong gật đầu, liền huýt sáo, lâu sau liền có con tuấn mã ngăm đen chạy nhanh đến. Tuấn mã chạy đến trước mặt Nguyên Phong rồi dường như dừng lại ngay lập tức, chân trước giơ, ngửa đầu hí dài tiếng, thân thể khỏe mạnh tứ chi thon dài, thoáng nhìn qua cũng thấy là con ngựa mạnh mẽ tuấn mỹ, khí thế hừng hực.

      A Hạnh khỏi tán thưởng tiếng:” Ngựa tốt!”

      Con ngựa đồng thời phát ra tiếng phì phì trong mũi, ngẩng đầu lên.

      A Hạnh cười, với Thẩm Nguyên Phong:” Con ngựa này của huynh cũng có ý tứ!” Vật nuôi cũng có tính tình giống như chủ nhân, con ngựa này cũng ngạo khí như chủ nhân của nó vậy!

      Thẩm Nguyên Phong nhàng vuốt ve lưng ngựa, quay đầu lại cười với A Hạnh:” Con ngựa này tên là Hắc Ngọc, nó theo huynh từ khi huynh mười tuổi đến giờ, chạy rất nhanh, ngựa ở trong quân doanh cũng có con nào có thể so sánh được với nó đâu!”

      Hắc Ngọc giơ giơ móng trước lên tựa như vô cùng đắc ý khiến cho A Hạnh cảm thấy buồn cười.

      ” Chúng ta trở về .” Thẩm Nguyên Phong . Nguyên Phong đỡ A Hạnh lên ngựa, để cho nàng ngồi vững bên rồi :” Đợi chút, huynh để cho muội ở chỗ an toàn rồi huynh vào trong thành rồi mua giúp muội bộ quần áo, gọi giúp muội chiếc xe ngựa, bộ dạng muội như thế này mà để cho người khác nhìn thấy tốt.”

      Trong lòng A Hạnh lo lắng sợ người khác phát , nghe thấy Nguyên Phong như vậy liền khỏi thầm khen tâm tư Nguyên Phong rất tinh tế. Nàng cười cười :” Huynh nghĩ rất chu đáo, vậy cứ theo lời của huynh mà làm.”

      Thẩm Nguyên Phong được nàng khích lệ, trái tim tuổi trẻ nhịn được mà nhảy nhót chút, nhưng đột nhiên lại nghĩ đến chuyện, do dự hồi, rồi hạ quyết tâm.

      Nguyên Phong ngẩng đầu, yên lặng nhìn nàng, đôi mắt bình thường như ngọc bích dưới ánh mặt trời chói chang dường như cũng sáng lên. Mái tóc dài màu vàng qua phản xạ của ánh mặt trời mà dường như tỏa ra màu hoàng kim ấm áp lại, sáng lạn chói mắt. Ánh mặt trời càng khiến Thẩm Nguyên Phong là tuấn mỹ khiến cho người ta nhìn tới mức ngây dại.

      ” A Hạnh, muội ở bên ngoài đêm cùng huynh, có thể giấu giếm được người khác, nhưng lại thể gạt được phụ thân muội, tuy rằng chúng ta chuyện gì đều xảy ra, nhưng phụ thân muội nghĩ như vậy, nếu phụ thân trách phạt muội……” tới đây, Nguyên Phong tạm dừng chút, dùng loại ngữ khí vô cùng chân thành, thực nghiêm túc mà :”Huynh muốn cho muội biết, huynh nguyện ý chịu trách nhiệm, huynh có thể lấy muội làm thê tử của huynh, huynh với phụ vương của huynh, phụ vương huynh nhất định đáp ứng huynh!”

      A Hạnh , chỉ cần muội nguyện ý, huynh có thể bài trừ muôn vàn khó khăn để lấy muội làm thê tử của huynh, A Hạnh , chỉ cần muội nguyện ý……

      Nguyên Phong nhìn nàng, ánh mắt chuyển cũng chuyển, lẳng lặng, yên, chờ đợi đáp án của nàng.

      Ở bên ngoài cùng nam nhân đêm về chính là chuyện đồi phong bại tục, bị người khác biết trừ phi người nam nhân kia lấy vị nương đó bằng vị nương đó phải chịu nghìn người chỉ trỏ, vạn người phỉ nhổ, cả đời đều thể lấy ai được, nếu ở thôn trang mà quy củ nghiêm chút, chỉ sợ còn có thể bị phạt đánh bằng gậy gỗ mạnh. Những điều này đều là sau khi A Hạnh xuyên qua tới đây mà biết được, lúc ấy trong lòng nàng còn có chút phỉ nhổ thế giới này là phong kiến, nhưng nghĩ tới loại tình này có ngày phát sinh ở đầu nàng.

      Đúng vậy, người khác biết, nhưng phụ thân nhất định biết, có lẽ ông trách phạt nàng, nhưng nhất định rất lo lắng cho tương lai của nàng! Lúc này, Thẩm Nguyên Phong muốn lấy nàng, theo đạo lý mà đây chính là phương pháp giải quyết tốt nhất.

      Nhưng mà……

      A Hạnh cúi đầu, nhìn Nguyên Phong, lúc này vẻ mặt của Nguyên Phong phi thường chân thành, hình như là ra những lời tâm huyết phát ra từ nội tâm, nhưng nàng biết, Nguyên Phong dối! Nguyên Phong đính hôn cùng người khác, sao có thể nào lấy nàng làm thê tử? Thân phận của nàng vốn thấp kém, Tấn vương sao có thể thương con cách vô lý như thế, hơn nữa cũng thể tổn hại bộ mặt của hoàng gia, kết quả là, còn phải để cho nàng làm thiếp sao?

      Nếu như là bình thường, nàng nhất định cười lạnh vạch trần lời dối của Nguyên Phong, thuận tiện châm chọc vài câu. Nhưng tại, nhìn Nguyên Phong tận tâm cứu mình như thế, thiếu chút nữa còn suýt mất mạng, có thể thấy rằng NguyênPhong vẫn là có chút tình đối với mình, lời trách móc nặng nề nàng đành lòng ra.

      Nàng nhàng thở dài tiếng:” Thẩm Nguyên Phong, muội rất cảm kích huynh vì muội mà suy nghĩ nhưng chuyện này huynh cần phải lo lắng, muội có cách giải thích ràng với phụ thân, chỉ cần người chung quanh biết việc này, có chuyện gì đâu.”

      Cho dù là tình, nhưng là môn hộ vẫn là môn hộ, quy củ vẫn là quy củ, bởi vì Nguyên Phong tình mà thay đổi, mà nàng cũng bởi vì Nguyên Phong tình mà thỏa hiệp cho dù giúp đỡ của Nguyên Phong nàng thể hồi báo được, có lẽ cả đời này nàng phải chịu ơn Nguyên Phong……

      Thẩm Nguyên Phong vẫn lòng chờ đáp án của nàng, nhưng câu trả lời của nàng khiến cho Nguyên Phong phi thường thất vọng, tâm tình tựa như đột nhiên từ chỗ cao mà hạ thẳng xuống dưới, ngã tới mức dập nát. Tuy rằng nàng trực tiếp cự tuyệt, nhưng từng chữ của nàng đều biểu đạt muốn của nàng, nàng muốn gả cho mình, cho dù là chính thê, cho dù là vì thanh danh của nàng, nàng cũng nguyện ý gả cho . Có thể thấy được, lý do muốn làm thiếp chỉ là nàng lấy cớ, trong lòng nàng có người khác, cho nên mới muốn gả cho mình.

      Nguyên Phong cúi đầu, tự giễu cợt cười cười, cái gì Tam công tử, cái gì giang hồ hiệp sĩ, cái gì tuyệt thế dung nhan, tất cả những mỹ danh đó người mình chút cũng dùng nổi, chút cũng chiếm được, chung quy là chiếm được……

      Lúc này, Nguyên Phong vô cùng hiếu kỳ về vị nam tử tên “Tranh” kia, người đó rốt cuộc là người như thế nào? Như thế nào mà có thể khiến cho A Hạnh khăng khăng mực? Dù sao A Hạnh chưa từng rời khỏi Tấn thành, có lẽ người này ở Tấn thành. Người mà A Hạnh nghĩ chắc cũng phải là nam tử bình thường, nhất định là người xuất sắc. Chỉ cần mình có tâm thăm dò, nhất định tra ra được. Nguyên Phong rất muốn xem xem người nam tử này rốt cuộc có điểm nào tốt hơn so với mình!

      ” Thẩm Nguyên Phong, chúng ta thôi. Bây giờ còn sớm! Muội sợ phụ thân lo lắng!” A Hạnh thúc giục.

      Thẩm Nguyên Phong thế này mới thu hồi tâm trong lòng mà lên ngựa. Lúc này công lực còn chưa khôi phục, hơn nữa người có thương tích, cho nên lúc Nguyên Phong lên lên ngựa có chút gian nan, A Hạnh thuận thế kéo Nguyên Phong chút.

      Thẩm Nguyên Phong thúc giục ngựa đường, lâu sau về được trong thành. Sau đó Thẩm Nguyên Phong dừng lại trước cửa hàng quần áo mua cho A Hạnh bộ quần áo rồi thuê chiếc xe ngựa lại đây rồi mới dùng xe ngựa đưa nàng vào thành, đưa nàng về nhà.

      Đến lúc về nhà, những lời giải thích với phụ thân mà A Hạnh nghĩ suốt dọc đường hoàn toàn dùng được, bởi vì phụ thân tại vẫn còn nằm trong phòng chưa tỉnh. Thẩm Nguyên Phong kiểm tra lúc rồi :” Phụ thân muội hẳn là bị trúng loại mê hương bình thường, hẳn là kẻ bắt muội sợ bị ông phát mà lộ ra nên mới dùng tới mê hương. Loại mê hương này chỉ khiến người ta mê man, có gì nghiêm trọng, sau khi hết tác dụng người trúng tự nhiên tỉnh lại, sau khi tỉnh lại chắc là ông có chút đau đầu, cho ông uống nhiều nước chút là được!”

      A Hạnh nghe Nguyên Phong phụ thân có việc gì, mới yên lòng, lập tức, tựa hồ lại nghĩ tới cái gì, đôi mắt sáng lên, :” cách khác, cha muội có lẽ cái gì cũng biết, cũng biết muội đêm chưa về, đến lúc đó muội chỉ cần bởi vì ông sinh bệnh nên mới dậy đúng giờ được, nếu là như vậy có thể đem việc này nhàng xử lý phải ?”

      Trong lòng Thẩm Nguyên Phong có chút thất vọng, vốn Nguyên Phong còn chờ mong, phụ thân nàng có lẽ nhất định bắt mình phải có trách nhiệm với A Hạnh, tại xem ra, ngay cả ông trờ cũng giúp Nguyên Phong!

      Nguyên Phong cúi đầu, giọng :” Đúng là như vậy!”

      “Như vậy tốt quá!” A Hạnh vỗ tay, nét tươi cười mặt tựa như càng trở nên tỏa sáng,” Như vậy, muội cần phải giải thích gì cả mà cha muội cũng đỡ phải lo lắng nhiều!”

      ” Đúng vậy, tốt quá……” Thẩm Nguyên Phong nhàng trả lời, nhìn nét tươi cười của nàng mà trong lòng là tràn đầy chua sót.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 121: đêm chưa về
      Sau khi Thẩm Nguyên Phong rời bao lâu, Lý Nhuận Phúc liền tỉnh lại. Quả đúng như A Hạnh dự liệu, Lý Nhuận Phúc cái gì cũng biết, hoàn toàn biết chuyện A Hạnh đêm về, lại nghe A Hạnh nên tin rằng vì mình bị cảm lạnh nên đến bây giờ mới dậy khiến cho trậm chễ thời gian đánh xe.

      A Hạnh giúp phụ thân uống nhiều nước rồi lại nấu cháo cho ông ăn, sau đó hỏi kỹ biết được quả ông có chỗ nào thoải mái mới thấy yên lòng.

      Vốn A Hạnh đinh khuyên phụ thân ở nhà nghỉ ngơi hôm nay, cần ra ngoài đánh xe, nàng chỉ cần với Quách đại ca tiếng là được. Nhưng do Lý Nhuận Phúc cảm thấy bản thân mình có vấn đề gì, chịu ngồi yên ở nhà, kiên trì muốn ra ngoài đánh xe, A Hạnh lay chuyển được ông nên đành phải để cho ông xuất môn.

      Dặn dò lúc rồi A Hạnh đưa phụ thân ra cửa. Sauk hi phụ thân rồi, A Hạnh cũng tới rạp hát.

      Bình thường A Hạnh đều tới rạp hát rất sớm, hôm nay lại trễ như vậy khiến cho mọi người đều có chút kỳ quái, cho nên lúc A Hạnh vừa xuất ở hậu viện rạp hát, mọi người đều vây quanh nàng, quan tâm hỏi nàng có phải bị bênh hay . Tiểu Vân lại còn sờ sờ tay nàng, lại sờ cái trán của nàng, miệng càng ngừng hỏi:” A Hạnh , muội thấy thế nào? Có phải bị bệnh hay ? Cũng may cũng may là chưa có phát sốt!”

      A Hạnh cười với mọi người:” có gì, hôm nay do phụ thân có chút thoải mái, cho nên mới tới chậm!”

      Lăng Tử Phong quan tâm hỏi:” Cha con có việc gì chứ?”

      Trong lòng A Hạnh hổ thẹn, vội vàng :”Cha con ngủ dậy cảm giác có gì nữa rồi, tại ông đánh xe rồi.”

      Lăng Tử Phong thế này mới thả tâm, liên tục gật đầu :” Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

      Lúc này, Ngọc Mai cùng Tĩnh Nhàn mới lại đây, đem A Hạnh kéo sang bên, sau đó hai người ngươi nhìn ta rồi ta lại nhìn ngươi, lại đồng thời : “Muội/Tỷ

      A Hạnh thấy sắc mặt hai người là lạ, liền hỏi:” Rốt cuộc có chuyện gì.” Sau đó nhìn về phía Tĩnh Nhàn luôn luôn trầm ổn ” Tỷ !”

      Tĩnh Nhàn đầu tiên là nhìn nhìn bốn phía, xác định có người khác có thể nghe được bọn họ chuyện, mới tới gần bên người A Hạnh, đè thấp thanh :” A Hạnh, tỷ với muội chuyện , tối hôm qua Xảo Oánh ra ngoài, vốn định nhờ bọn tỷ chờ cửa giúp Xảo Oánh nhưng mãi cho tới bây giờ Xảo Oánh vẫn chưa về. Bọn tỷ bây giờ lo lắng muốn chết!” Bây giờ ba người bọn họ ở chung phòng, cho nên cả đêm Xảo Oánh trở về, bọn họ biết vô cùng.

      Vẻ mặt của Ngọc Mai cũng lộ ra lo lắng vô cùng:” Cũng biết có phải ra chuyện gì hay ? Sớm biết như thế, bọn tỷ đồng ý cho Xảo Oánh ra ngoài. A Hạnh, chúng ta có cần báo quan để cho quan sai hỗ trợ tìm kiếm?”

      Tĩnh Nhàn tức khắc phản đối:” thể, nếu báo quan, thế tất cả mọi người đều biết Xảo Oánh đêm chưa về, như thế về sau Xảo Oánh như thế nào mà gặp người khác?”

      Ngọc Mai gấp đến độ dậm chân,” Vậy tại làm sao bây giờ? Xảo Oánh là nương, đêm chưa về, còn biết là gặp chuyện gì, ngẫm lại liền cảm thấy đáng sợ!”

      A Hạnh nghĩ nghĩ, :” Chúng ta trước cần lộ ra, chờ chút, nếu hôm nay Xảo Oánh còn trở về, bất đắc dĩ cũng chỉ có thể báo quan!” đúng là khéo, hai người bọn họ đúng là đồng thời đêm chưa về! Dù sao nàng có đem việc Xảo Oánh đêm chưa về liên hệ đến việc của mình.

      Ngọc Mai thở dài,” Hy vọng Xảo Oánh có thể bình an trở về.” Tuy rằng bình thường Xảo Oánh rất ít để ý tới hai người nhưng cùng là nữ con hát, lại ở chung phòng, hai người bọn họ cũng hy vọng Xảo Oánh gặp chuyện may.

      Bên kia, ở trong đại viện bỏ hoang kia, ở trong gian phòng dùng toàn những đồ trang trí màu đỏ giống như tân phòng kia.

      Nến đỏ tàn, bàn chỉ còn lại những vệt đỏ.

      giường, tấm rèm màu đỏ buông xuống, mà ở bên trong vẫn có thể nhìn thấy thấp thoáng hai bóng người song song ngủ. Bỗng nhiên, bên trong rèm truyền đến tiếng kêu khẽ rồi thân ảnh mảnh khảnh thoáng giật giật.

      Mà thân ảnh còn lại bên cạnh tựa hồ bị bừng tỉnh, cánh tay giật giật, đem tấm rèm vén lên, lộ ra dung nhan hai người nam nữ, nam tuấn lãng, nữ xinh đẹp, ràng chính là Hồ Lăng Hiên và Vương Xảo Oánh. Lúc này người hai người có bất kỳ quần áo gì nhưng từng động tác của hai người vẫn có chăn gấm phủ bên . Từ trước tới nay, việc hôn nhân của người sau này là chủ như Hồ Lăng Hiên là vô cùng nghiêm khắc, chẳng những chính thất phải là con vợ cả nhà giàu mà cho dù là thiếp thất cũng phải là tiểu thư thứ xuất gia đình có thân phận, tuyệt đối thể để cho người thân phận con hát như Xảo Oánh vào cửa. Nếu như đó là A Hạnh, Hồ Lăng Hiên còn có thể tốn công để cho gia đình chấp nhận nàng, nhưng nếu đó là Xảo Oánh tựa hồ như là cần phải tốn công như vậy.

      Nhưng việc mình đoạt trong sạch của người ta lại là , tấm khăn trắng sàng đan vẫn còn có vết màu đỏ sẫm chứng minh cho tấm thân xử nữ của Xảo Oánh, nếu như mình chịu trách nhiệm tựa hồ cũng thể ra như thế được.

      Hồ Lăng Hiên nghĩ nghĩ, sau đó ngồi xuống bên cạnh Xảo Oánh :”Xảo Oánh, chuyện này ta còn phải thương lượng với gia đình ta, tạm thời thể đáp ứng nàng được, dù sao nàng yên tâm di, ta rũ bỏ trách nhiệm đâu.” xong, rút ra từ dưới gối tập ngân phiếu rồi rút ra mấy tờ ngân phiếu 100 lượng bạc ở giữa đưa cho Xảo Oánh :”Số bạc này nàng cứ giữ lấy trước, mua ít thứ tẩm bổ cho mình, chuyện này ta nhất định cho nàng công bằng!”

      Xảo Oánh nhìn thoáng qua số ngân phiếu kia cũng giơ tay ra nhận. Ba trăm lượng bạc này đối với Xảo Oánh mà cũng chả có thể đủ nổi, hơn nữa Xảo Oánh biết nếu như bây giờ quả mình nhận lấy số ngân phiếu này, về sau nhất định đối phương đặt mình trong lòng mà nhớ tới nữa. Bây giờ mình là người của Hồ công tử, mặc kệ là như thế nào cũng phải tiến vào cửa Hồ gia, nếu cả đời này làm sao còn có thể lập gia đình nổi?

      Xảo Oánh vươn tay, đem số ngân phiếu kia nhàng đẩy ra, :”Xảo Oánh cần bạc của công tử, Xảo Oánh thích là thích công tử, cũng phải bạc của công tử” Xảo Oánh chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt như thu thủy, hàm chứa nhiều ai oán nhìn về phía , :” Công tử chẳng lẽ là muốn dùng bạc từ chối Xảo Oánh sao? Tuy rằng lúc này thân phận của Xảo Oánh thấp kém, nhưng trước kia cũng từng là tiểu thư quan gia, cũng biết lễ nghĩa liêm sỉ. Nếu công tử muốn Xảo Oánh, vậy Xảo Oánh liền đập đầu mà chết ở trước cửa lớn Hồ gia. Nếu như lúc sinh thời thể làm người của Hồ gia lúc chết cũng muốn làm quỷ của Hồ gia!”

      Hồ Lăng Hiên cảm thấy tức giận, đây là uy hiếp ta? Trong lòng vốn có nhu tình mật ý trong khắc này biến mất còn mảnh, nhưng lời của Xảo Oánh cũng thể xem , nếu Xảo Oánh đâm đầu vào chết ở cửa lớn Hồ gia việc qua lại cẩu thả với con hát nếu rơi vào trong tai Trữ vương, cũng biết bị ảnh hưởng như thế nào, đối với thân phận gia chủ tương lai của mình cũng biết có bị ảnh hưởng cái gì hay .

      Nghĩ vậy, nhẫn nại an ủi Xảo Oánh:” Xảo Oánh, nàng yên tâm, ta tuyệt đối mặc kệ nàng, trước ta về thương lượng cùng gia đình, thời gian sau nhất định ta để cho nàng vào cửa.”

      Xảo Oánh nghe xong lời hứa hẹn của mới cảm thấy vui vẻ liền rúc vào trong lòng của , nhàng :”Xảo Oánh tin tưởng công tử nhất định phải là người bội tình bạc nghĩa!”

      Trong lòng Hồ Lăng Hiên hừ lạnh tiếng, còn :”Xảo Oánh, chuyện hôm nay của chúng ta cần cho A Hạnh biết! Còn chuyện tối qua nàng nhìn thấy chữ cũng được tiết lộ ra ngoài, nếu ……” buông Xảo Oánh ra để cho Xảo Oánh ngẩng đầu lên đối diện với mình, sắc mặt trở nên trầm,” Nếu , ta nhất định tha thứ cho ngươi!” Thanh lạnh như băng tựa như khiến cho trong lòng Xảo Oánh trở nên tê buốt.

      Xảo Oánh nhịn được hỏi:” Công tử, công tử với A Hạnh……”

      Hồ Lăng Hiên dùng tay gạt Xảo Oánh ngã ra giường rồi đứng lên, chỉ vào Xảo Oánh lạnh lùng :” Chuyện của ta ngươi ít quản , ngươi đừng tưởng rằng qua đếm với ta là có cái gì đó khác biệt, nếu như ngươi tiết lộ chuyện gì ra ngoài làm hỏng chuyện của ta, đến lúc đó cũng cần người đập đầu mà chết ở cửa lớn nhà ta……” “Xoạt” cái tiến lên, dùng tay nắm lấy chiếc cổ mảnh khảnh của Xảo Oánh, hung tợn :” Ta bóp chết ngươi trước!”

      xong lại nhanh chóng buông lỏng tay ra, lạnh lùng liếc nhìn Xảo Oánh cái, xoay người ra ngoài. Sau đó liền nghe thấy lớn tiếng :” Tìm người đưa nàng ta về lại Tùng rạp hát!”

      Xảo Oánh ngã giường, giơ tay vuốt ve chỗ bị bóp đến ửng hồng, gương mặt sợ tới mức trắng bạch, giấu mặt vào trong chăn rồi yên lặng rơi lệ. Xảo Oánh nghĩ tới Hồ Lăng Hiên trở mặt liền trở mặt, còn thô bạo đối với mình mình như thế. Lúc mới bắt đầu khi theo đuổi mình cũng phải là bộ dạng như vậy, lúc nào cũng là giọng điệu nhàng, phong độ khí chất thế nhưng bây giờ vì để ép mình lừa gạt A Hạnh trở nên hung ác như vậy. A Hạnh này rốt cục có cái gì khiến cho mê muội như vậy, khiến cho mê luyến nàng như thế.

      A Hạnh, ta vẫn coi ngươi là bằng hữu, nhưng nếu ngươi bị hủy hạnh phúc của ta đừng trách ta vô tình!

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 122: Nữ hộ viện
      Phải đến gần giữa trưa Xảo Oánh mới trở lại rạp hát. Vì để tránh tai mắt của mọi người, nhóm võ sư theo lời phân phó của Hồ Lăng Hiên mà để cho Xảo Oánh xuống xe ngựa ở chỗ còn cách Tùng rạp hát rồi để cho Xảo Oánh tự mình về. Cho dù trong lòng Xảo Oánh có chút vui nhưng làm gì có năng lực biện pháp nào đâu?

      Xảo Oánh từ cửa sau vào bên trong, vốn nghĩ mình nên giải thích chuyện đêm về như thế nào, mặc dù là Hồ Lăng Hiên đáp ứng chuyện cho mình vào cửa nhưng nghe khẩu khí của tựa hồ cũng phải là trong khoảng thời gian ngắn mà có thể được. Nếu như để cho mọi người mà biết đêm mình về, chẳng biết bọn họ nghĩ như thế nào về mình, chuyện lời ra tiếng vào tránh được! Nhưng Xảo Oánh thấy vẻ mặt mọi người khi gặp mình cũng có gì quá đặc biệt chú ý nên trong lòng mới hơi thả lỏng.

      Ngọc Mai, Tĩnh Nhàn cùng A Hạnh trong phòng lo lắng chờ đợi Xảo Oánh, nhìn thấy Xảo Oánh trở về liền đồng loạt thở phào nhõm hơi. Ngọc Mai nhịn được trách Xảo Oánh:”Xảo Oánh, tỷ bảo bọn muội chờ cửa nhưng lại cả đêm về! Đêm qua tỷ đâu vây? Khiến cho bọn muội sốt hết cả ruột lên!”

      Tĩnh Nhàn đến bên cạnh Xảo Oánh, lôi kéo tay Xảo Oánh nhìn nhìn rồi quan tâm hỏi:” Tỷ thế nào? Có bị thương hay . có xảy ra chuyện gì chứ?”

      Xảo Oánh thấy hai người bình thường tuy rằng có giao tình gì với mình nhưng lại quan tâm tới mình như vậy, trong lòng cũng vẫn cảm thấy có chút cảm động liền :” ngại quá để cho mọi người lo lắng. Tối hôm qua do tỷ biết được tin tức về tỷ muội lâu gặp mà nghe nàng ấy từ kinh thành tới đây biết được tỷ ở nơi này nên mới hẹn gặp tỷ. Tỷ vốn định gặp lúc rồi về nên mới bảo bọn muội chờ cửa giúp tỷ nghĩ tới hai người bọn tỷ lâu gặp, mãi hết chuyện mà lúc truyện trò xong còn sớm nên đành bảo tỷ ở lại đêm.” Những lời giải thích này là do Xảo Oánh nghĩ sớm ở đường, dọc đường tập qua rất nhiều lần cho nên lúc ra rất lưu loát hơn nữa vẻ mặt Xảo Oánh cũng rất chân thành cho nên cả ba người đều tin là .

      A Hạnh đến bên cạnh Xảo Oánh rồi cười :” Chỉ cần bình an vô trở về là tốt rồi, dù sao nếu lần sau mà xảy ra chuyện giống như vậy nữa Xảo Oánh tỷ tỷ nhất định phải sai người trở về báo tin cho bọn muội biết để cho mọi người đỡ phải lo lắng. Vừa rồi Ngọc Mai sợ quá còn muốn báo quan!”

      Mặt Ngọc Mai đỏ lên, vội vàng :” Cũng là do muội nhất thời nóng vội…… A Hạnh chỉ biết chê cười tỷ thôi!” Ngọc Mai quay mặt , nhìn Xảo Oánh :” Xảo Oánh, tỷ yên tâm , chuyện tỷ đêm về, ngoại trừ A Hạnh, bọn muội cũng chưa với ai, mọi người cũng biết.”

      Xảo Oánh mỉm cười nhìn Ngọc Mai, :” Cám ơn hai muội!” Xảo Oánh quay sang nhìn về phía A Hạnh, tại nhìn thấy gương mặt tuyệt mỹ của A Hạnh cũng cảm thấy rất thoải mái, nét tươi cười mặt hơi biến mất, trong thanh cũng giấu được lạnh lùng:” A Hạnh xin yên tâm, Xảo Oánh biết nên làm như thế nào!”

      Đột nhiên thái độ của Xảo Oánh trở nên cứng rắn khiến cho mọi người có chút kinh ngạc, Xảo Oánh thấy mọi người kinh dị nhìn mình, ý thức được vừa rồi thái độ đối với A Hạnh có chút ổn, mặc kệ thế nào, bây giờ cũng chưa phải lúc trở mặt với nàng ta, nếu trở mặt biết A Hạnh lại nghĩ ra ý tưởng gì để phá mình nữa chứ? tại mình cùng Hồ Lăng Hiên là loại quan hệ như thế, còn có đường lui, chuyện mình phải vào cửa Hồ gia tuyệt thể xuất nửa điểm ngoài ý muốn!

      Nghĩ vậy, Xảo Oánh miễn cưỡng cười cười đối với A Hạnh, :” A Hạnh chớ có trách tỷ. đêm tỷ ngủ ngon, tinh thần tốt, cho nên ngữ khí tốt, muội đừng so đo với tỷ.”

      A Hạnh liếc nhìn Xảo Oánh cái, gật đầu :”Vậy bọn muội cũng quấy rầy tỷ, tỷ nghỉ ngơi cho tốt .” xong liền lần lượt cùng Ngọc Mai Tĩnh Nhàn rời khỏi phòng.

      Lúc vừa ra khỏi phòng, A Hạnh theo bản năng quay đầu lại liếc mắt nhìn Xảo Oánh cái, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt Xảo Oánh nhìn chằm chằm vào bóng dáng của nàng, lạnh lùng nặng nề, tối tăm u ám, làm cho sợi lông tở của người ta cũng dựng hết cả lên. Người đằng sau tựa hồ nghĩ tới A Hạnh đột nhiên quay đầu, vẻ mặt thoáng ngẩn ra, lập tức liền lộ ra chút mỉm cười nhàng, lạnh lùng trong mắt nháy mắt tiêu tán, có lưu lại tí dấu vết nào, giống như tất cả mọi thứ vừa rồi chỉ là do ảo giác của nàng sinh ra mà thôi.

      A Hạnh mỉm cười lại với Xảo Oánh rồi quay đầu tiếp, trong lòng dâng lên loại cảm giác quái dị, là ảo giác của nàng sao? Nàng như thế nào cảm thấy hôm nay Xảo Oánh dường như có chỗ nào giống như trước kia vậy?

      Sau khi ra khỏi cửa phòng, A Hạnh hỏi Ngọc Mai cùng Tĩnh Nhàn bên cạnh:”Các tỷ có cảm thấy hôm nay Xảo Oánh có phải có chút là lạ hay ?”

      Tĩnh Nhàn nhíu mày suy nghĩ hồi :” Hình như là có chút, có lẽ là vì mệt mỏi!”

      Đôi con ngươi của Ngọc Mai khẽ chuyển động “Hai người có phát ra hay ? Hôm nay hình như Xảo Oánh trở nên hấp dẫn hơn rất nhiều, ánh mắt trong veo như nước, làn da cũng trở nên đặc biệt ửng hồng, giống như bỗng nhiên ăn được cái gì bổ dưỡng……” tới đây, Ngọc Mai bỗng nhiên dừng lại, A Hạnh cùng Tĩnh Nhàn cũng nhìn Ngọc Mai, ngươi xem xem ta, ta nhìn ngươi. Trong lòng đồng thời dâng lên ý nghĩ nhưng ai cũng đều ra.

      Cả ngày này, trong lòng A Hạnh cũng lo lắng tới chuyệ, Hồ Lăng Hiên bỉ ổi như vậy, làm chuyện như vậy lần tránh khỏi có lần thứ hai, nhưng ai biết lần sau nàng còn có thể được may mắn như vậy ? được, trong nhà nhất định phải tăng mạnh bảo an mới được!

      Nhưng trong nhà cũng lớn, nếu mời hai nam hộ vệ canh trước nhà, nếu như bị hàng xóm thấy được tránh khỏi bị bàn tán, phụ thân mà nghe được vui. Nhưng tại nên tới đâu mà mời nữ bảo tiêu? Nam hộ viên đều là do rạp hát mời từ chỗ võ quán mà ở chỗ võ quán cũng chưa từng nhìn thấy nữ đệ tử! lúc A Hạnh hao tổn tâm trí, buổi tối Thẩm Nguyên Phong liền mang theo hai nương xuất ở trước mặt nàng.

      Thẩm Nguyên Phong vừa thấy nàng liền thẳng vào vấn đề, với nàng:”Hai vị nương này là bằng hữu của huynh khi hành tẩu giang hồ trước kia. Hai người từ kinh thành tìm huynh là muốn huynh giới thiệu giúp bọn họ tìm việc nào đó làm. Huynh nghĩ rằng muội cũng cần có người ở bên cạnh bảo hộ cho mình, coi như muội giúp huynh mời hai người bọn họ làm việc , như thế nào?”

      A Hạnh nhìn hai nương phía sau Nguyên Phong. Hai người đó cao bình thường, người mặc bộ đồ màu đen, mày rậm mắt to, khí bừng bừng. người mặc đồ màu hồng, mắt xếch mũi xếch, chiếc miệng nhắn mỉm cười. Cả hai người trong qua có vẻ như rất vừa lòng nàng.

      Thẩm Nguyên Phong vì hai người mà giới thiệu:” Hai người bọn họ là hai tỷ muội,” Nguyên Phong chỉ vào vị nương vận bộ đồ đen:” Đây là tỷ tỷ, tên là Trần ,” lại chỉ vào vị nương mặc đồ màu hồng:” Đây là muội muội Trần Tĩnh. Bọn họ tuy rà hai vị nương nhưng công phu tuyệt hề thua kém so với các nam tử khác!”

      Tỷ tỷ Trần lúc này mới nhướng bên lông mày rậm lên, bổ sung:” Những người bình thường giang hồ cũng phải là của đối thủ chúng ta!” Trong thanh có cổ mười phần ngạo khí. Muội muội Trần Tĩnh tiếp theo :” Chính là bởi vì cái dạng như thế này, cho nên đến bây giờ đều gả ra nổi!”

      Trần quay đầu lại, trừng mắt muội muội:”Muội cần mỗi lần đều đem chuyện này lải nhải bên tai tỷ được ! Mất mặt muốn chết!”

      Trần Tĩnh lộ ra bộ mặt buồn khổ:”Việc này phải là do muội rất sốt ruột sao? nhiều lời quá, có lẽ người ta cho rằng chúng ta tự giới thiệu mất!”

      A Hạnh xùy tiếng cười ra tiếng, lập tức cảm thấy thích hai vị tỷ muội hoạt bát sang sảng này. Nàng cười :”Hai người đúng là mưa tới đúng lúc, vừa vặn muội phát sầu chuyện mời được nữ hộ viện! Hai vị tỷ tỷ chỉ cần chê A Hạnh nơi này đơn sơ, muội chỉ ước gì hai người có thể lưu lại!”

      Trần đánh giá bốn phía chút :” Là thực đơn sơ, chẳng qua cho dù nơi này có đơn sơ chúng ta cũng lưu lại! Bởi vì chúng ta……” tới đây, Trần Tĩnh bên cạnh lấy khửu tay huých vào tỷ tỷ chút, Trần vội vàng ngừng bặt, Trần Tĩnh cười cười, tiếp:” Bởi vì chúng ta cần tìm việc mà làm!”

      A Hạnh mừng rỡ:” Vậy tốt quá!”

      Thẩm Nguyên Phong lại đem A Hạnh giới thiệu cho hai người:” Đây là A Hạnh, về sau hai người phải như hình với bóng với nàng, nhất định phải bảo đảm an toàn cho nàng!”

      Trần Tĩnh đem A Hạnh cao thấp đánh giá phen, mặt lộ ra thần sắc khen ngợi:” Quả nhiên là mỹ nhân, trách được, trách được……”

      Trần tà tà liếc mắt cái nhìn A Hạnh, khẽ hừ tiếng,”Cho dù xinh đẹp cũng chỉ là cái túi da, đáng giá, đáng giá……”

      Trần Tĩnh ngăn trở tỷ tỷ:” Có đáng giá hay cũng phải tỷ là được! cần tỷ lắm miệng!”

      Thẩm Nguyên Phong vội vàng ho khụ tiếng, ngăn những lời tiếp theo của hai người lại. Trần Tĩnh lộ ra nét tươi cười thần bí, bộ dáng kiều mỵ đáng ,”Được rồi, chúng ta , lại có người sốt ruột!”

      A Hạnh ở bên cạnh nghe bọn họ chuyện như thể lọt vào cõi mê, như thể bước vào trong mây mù nhưng vẫn cảm thấy thập phần thú vị.

      Thẩm Nguyên Phong với A Hạnh:” Ngày mai huynh quân doanh, về sau có hai người bầu bạn ở bên cạnh muội, bảo hộ muội chu toàn cho tới khi muội thuận lợi xuất giá…… Có các nàng ở bên cạnh muội, huynh cũng có thể yên tâm.”

      Trong lòng A Hạnh cảm kích:” Cám ơn huynh suy nghĩ giúp muội như thế, huynh giúp muội nhiều như vậy, muội……” Muội cũng biết nên báo đáp huynh như thế nào! Trong lòng trung nàng nhàng .

      ra là do muội giúp đỡ huynh đấy chứ, huynh còn phải cám ơn muội giúp huynh lưu hai người đó ở lại, nếu huynh còn bị bọn họ càm ràm muốn chết!” Thẩm Nguyên Phong nhìn nàng cười,” Cho nên muội cần để ở trong lòng!” Nguyên Phong cũng biết mỗi lần mình ra tay giúp đỡ nàng tựa hồ tạo ra cho nàng gánh nặng rất lớn cho nên lần này, Nguyên Phong muốn để cho nàng cảm thấy lại là mình tới giúp nàng.

      “Được rồi. Bây giờ còn sớm, huynh trước, mọi người sớm nghỉ ngơi !” Sau đó Nguyên Phong còn đến bên cạnh Trần thị tỷ muội mà nhàng gì đó với bọn họ, A Hạnh lúc này đứng cách đoạn cho nên nghe lắm chỉ thấy Trần thị tỷ muội liên tục gật đầu, mà gương mặt lạnh lùng kia của Trần khỏi lên nụ cười hưng phấn.

      Thẩm Nguyên Phong sau khi xong với hai người liền quay sang với A Hạnh: “Huynh phải rồi.” xong định nhảy lên bờ tường mà . A Hạnh vội vàng ở phía sau giữ chặt Nguyên Phong lại, Thẩm Nguyên Phong quay đầu lại, khó hiểu nhìn nàng.

      A Hạnh thản nhiên cười:” Hôm nay theo cửa lớn mà ra ngoài ! Muội tiễn huynh!”

      Ở trong ngõ dài mà yên tĩnh sâu thẳm, A Hạnh bước song song bên cạnh cùng Thẩm Nguyên Phong. Trần thị tỷ muội cố ý ra xa khoảng cách, xa xa ở phía sau mà theo.

      Ánh trăng chỉ có thể chiếu đến bờ tường của ngõ , trong ngõ mảnh tối đen, thậm chí thấy mặt đối phương.

      Hai người yên lặng mà , lúc mới bắt đầu cũng có ai lên tiếng gì. Mãi cho tới khi tiếng con quạ đen vỗ cánh cắt ngang bầu khí yên tĩnh trước mắt, A Hạnh mới mở miệng hỏi Nguyên Phong:”Tại sao lại thấy A Lực ở đây vậy?”

      Trong bóng đêm thanh trong trẻo Thẩm Nguyên Phong của vang lên,” A Lực còn ở tại quân doanh, tướng quân cho phép hai người bọn huynh cùng được nghỉ.”

      “Huynh ở quân doanh có khỏe ? Lần trước cũng chưa kịp hỏi thăm huynh.”

      ” Có cái gì tốt? Huynh chính là con trai của Tấn vương, ai dám gây khó dễ với huynh chứ?” Thẩm Nguyên Phong nhàng bâng quơ .

      A Hạnh tin,” Gạt người! phải là quân kỷ thực nghiêm khắc sao? Làm sao có thể bởi vì huynh là con của Tấn vương mà thay đổi?”

      Trong bóng đêm Thẩm Nguyên Phong thấp giọng cười:” A hạnh, muội đây là quan tâm huynh sao?”

      A Hạnh dừng bước lại, xoay người đối mặt với Nguyên Phong. Nàng nhìn mặt Nguyên Phong nhưng lại thấy vẻ mặt của Nguyên Phong, nhàng mà :” Thẩm Nguyên Phong, huynh vì muội mà làm nhiều như vậy, muội làm sao có thể quan tâm huynh, chúng ta là bằng hữu!” Tuy rằng , thế giới này có tình cảm thuần khiết giữa nam nữ, nhưng đối phương là Thẩm Nguyên Phong, là Thẩm Nguyên Phong phóng khoáng kiềm chế, Nguyên Phong có thể làm bằng hữu với Trần thị tỷ muội tự nhiên cũng có thể làm bằng hữu cùng nàng!

      ” Bằng hữu?” Thẩm Nguyên Phong lặp lại nghiền ngẫm hai chữ này, trong lòng vừa biết là khổ sở hay ngọt ngào nữa. Có thể làm bằng hữu cũng tốt, làm bằng hữu có thể thường xuyên nhìn thấy nàng, có thể nhìn thấy nàng còn có thể có hi vọng. Bản thân mình minh bạch thua ở trong tay người mà mặt mũi cũng chưa từng gặp qua quả đúng là có chút cam lòng, phục, dễ dàng buông tha phải tính cách của Nguyên Phong. Trước tiên cứ làm bằng hữu của nàng cũng được, như thế vẫn còn tốt hơn so với việc nàng bài xích mình.

      “Muội cần lo lắng cho huynh, năng lực thích ứng của huynh rất mạnh, hơn nữa huynh còn là cao thủ! huấn luyện bình thường trong quân doanh làm sao có thể làm khó được huynh!”

      Nghe trong thanh kia của Nguyên Phong có cao ngạo quen thuộc, A Hạnh liền nở nụ cười, cũng đúng, mặc kệ ở nơi nào, Thẩm Nguyên Phong cũng có biện pháp vợt qua hết, quen biết Nguyên Phong lâu như vậy hình như cũng chưa từng thấy Nguyên Phong vì bất kỳ chuyện gì mà quá để ý cả, bất kỳ chuyện gì qua miệng Nguyên Phong tựa hồ đều phi thường đơn giản.

      Rất nhanh ra tới chỗ sáng ở chỗ đầu ngỏ, Thẩm Nguyên Phong dừng bước, xoay người với nàng:” ra khỏi ngõ rồi, muội mau trở về , nghỉ ngơi sớm chút!”

      A Hạnh gật đầu:” Được rồi, đường huynh cẩn thận. Ngày mai huynh phải quân doanh, cũng chúc cho huynh được thuận buồm xuôi gió!”

      Thẩm Nguyên Phong cười cười, xoay người, bước vài bước liền biến mất ở trước ngõ .

      Trần thị tỷ muội quả nhiên đúng như lời Thẩm Nguyên Phong , tấc cũng rời khỏi A Hạnh. Cũng may là việc ở chung với bọn họ cũng có vấn đề gì lắm mà hai người bọn họ cũng quấy rầy công việc của A Hạnh cho nên cũng tạo ra khó khăn gì cho A Hạnh. Lý Nhuận Phúc và người của rạp hát thấy đột nhiên lại xuất ra hai tỷ muội này cũng thấy rất kinh ngạc nhưng do A Hạnh giải thích với bọn họ hai tỷ muội này là nữ hộ viện do nàng mới mời, công phu rất giỏi. Hơn nữa bọn họ cũng tận mắt nhìn thấy hai tỷ muội đó đánh bật tên say xỉn muốn đùa giỡn với A Hạnh liền cảm thấy tồn tại của những nữ hộ viện này cũng là tất yếu!

      Bởi vì là do Thẩm Nguyên Phong giới thiệu, cho nên A Hạnh dám chậm trễ hai người, hộ viện bình thường là được 5 lượng bạc tháng, nhưng mỗi người các nàng đều được A Hạnh trả 10 lượng, nhưng A Hạnh lại phát , phản ứng của hai người đối với bạc cũng rất thản nhiên tựa hồ như cũng để ý đến số bạc đó. Thế nhưng xem cách ăn mặc của hai người cũng rất bình thường, bộ dạng phải là rất phú quý. Điều này khiến cho A Hạnh có chút kỳ quái, nếu cần bạc, vì sao lại vội tìm việc làm?

      A Hạnh còn có tới kịp nghĩ kỹ, bởi vì lúc này ở rạp hát lại xuất người khiến cho nàng phi thường thống hận, nàng ngờ lại còn dám xuất ở trước mặt nàng, hơn nữa lại còn vào lúc ban ngày ban mặt công khai đến tìm nàng, chẳng lẽ cho rằng kiện lần trước kia, nàng có thể hoàn toàn ra vẻ sao cả như thể nó chưa từng phát sinh sao?

      Tới rất đúng lúc!

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 123: Hận ý
      Ngày hôm sau khi Thẩm Nguyên Phong mới vừa , Hồ Lăng Hiên mang theo nhóm võ sư tới rạp hát. (đúng là tên hèn, phải đợi NP rời rồi mới dám tới bắt nạt AH=.:)

      Lúc này, tới chỗ diễn thính, mà là trực tiếp xông thẳng vào hậu viện, với người lo phần chiếu sáng trong rạp hát là muốn gặp A Hạnh. Gã sai vặt trong hậu viện cùng hộ viện thấy bọn họ hùng hổ, hơn nữa người đầu lại là khách quen của rạp hát Hồ đại công tử cho nên dám chậm trễ, vội vàng thông báo cho A Hạnh.

      Đồng thời, việc Hồ đại công tử xông vào hậu viện cũng rơi vào trong tai Xảo Oánh. Lúc này Xảo Oánh tập luyện tân diễn nghe thấy Hồ Lăng Hiên đến đây, liền cảm thấy vui vẻ, thậm chí còn nghĩ có lẽ là tới tìm mình! Nhưng lời kế tiếp giống như chậu nước lạnh hắt thẳng vào mặt Xảo Oánh.

      ” Vị Hồ công tử kia vừa tới muốn tìm A Hạnh nương, bộ dáng rất vội vàng, cũng biết là có chuyện gì?”

      Xảo Oánh vội vàng hỏi người đó:” Hồ công tử chỉ muốn tìm A Hạnh, ngoài ra còn ?”

      Người nọ lắc đầu :” có gì.”

      Xảo Oánh cảm thấy chợt lạnh, sắc mặt lập tức trầm xuống. Trong lòng Xảo Oánh dâng lên căm hận, nhưng mà Xảo Oánh cũng biết là nên hận ai, là hận Hồ Lăng Hiên bạc tình, hay là hận A Hạnh có thể dễ dàng có được những thứ mà cho dù mình trả giá tất cả mọi thứ mà cũng được?

      Nhưng cho dù Xảo Oánh có biết bạc tình cũng có năng lực làm gì bây giờ? Bây giờ mình người của , trừ bỏ theo còn có thể như thế nào? Cho dù thích nữ nhân khác, hoàn toàn để ý cảm xúc của mình mà ở trước mặt mình theo đuổi nữ nhân khác mình có năng lực, có biện pháp gì sao? tại Xảo Oánh chỉ cầu cho có thể để cho nàng vào cửa, những thứ khác nàng cũng muốn nghĩ tới nữa. Dù sao nam nhân có ba vợ bốn nàng hầu cũng là chuyện bình thường. Chỉ cần A Hạnh ngại để cho mình nhập cửa Hồ gia, thế nàng làm thê của cũng tốt, thiếp cũng tốt, Xảo Oánh cũng muốn quan tâm nữa.

      Nhưng cho dù là biết phải đến tìm mình, Xảo Oánh vẫn nhịn được mà muốn gặp . Nữ tử thời đại này chính là như vậy, khi đem thân mình giao cho đối phương, cả đời khăng khăng mực đối với đối phương.

      Bên kia, A Hạnh nghe thấy gã sai vặt báo lại, là Hồ đại công tử xông đến hậu viện để tới gặp nàng, lửa giận trong lòng liền bùng phát bốc cháy! Tốt, ta tìm ngươi, ngươi lại chính mình đưa tới tận cửa!

      A Hạnh hỏi chỗ của Hồ Lăng Hiên, liền nổi giận đùng đùng xông tới. Trần thị tỷ muội phía sau ở bên cạnh nàng hai ngày, mà hai ngày nay thấy nàng là tiểu nương xử lý mọi chuyện rất ràng, rất bình tĩnh, cũng chưa từng thấy nàng biểu ra tức giận lớn như vậy giống hôm nay, kinh dị sợ nàng xảy ra chuyện gì, vội vàng theo nàng.

      Hồ Lăng Hiên đứng ở chỗ con đường thông giữa tiền thính và hậu viện, hộ viện để cho toàn bộ bọn họ ở tại chỗ con đường này mà cho bọn họ xông lên. Hồ Lăng Hiên muốn đem mọi chuyện làm lớn lên nên để cho nhóm võ sư xông vào, chỉ đứng ở nơi đó lẳng lặng chờ đợi A Hạnh xuất , biết A Hạnh nhất định tới gặp , cứ theo tính cách của nàng, nàng làm sao có thể tùy ý mình mà tranh cãi ầm ĩ ở trong này!

      Quả nhiên quá nhiều lâu liền nhìn thấy A Hạnh vẻ mặt giận dữ tới về phía . Nàng mặc bộ quần áo màu đỏ nhạt, bên ngoài khoác chiếc áo khoác màu hồng nhạt. Theo mỗi bước nàng , lớp lụa mỏng nhàng đung đưa tựa như tiên tử giáng trần vậy , xuất trần thoát tục.

      Làn da trắng mịn như tuyết của nàng bởi vì tức giận mà hơi ửng hồng, hai mắt sáng người dị thường hung hăng trừng mắt nhìn , cho dù là vẻ mặt giận dữ, lại vẫn xinh đẹp như vậy khiến cho trong lòng mê muội, trong lòng lại lập tức mềm lại làm.

      A Hạnh đến trước mặt , trừng mắt nhìn , đè thấp thanh , cả giận :” Hồ Lăng Hiên, ngươi còn dám tới tìm ta?” Nếu nơi này phải có nhiều ánh mắt nhìn bọn họ như vậy, chỉ sợ nàng sớm giáng bạt tai về phía !

      Hồ Lăng Hiên nhàng cười, cũng bởi vì thái độ của nàng mà tức giận, ngược lại bởi vì nhìn thấy nàng mà trong lòng dâng lên vui mừng vô hạn, :” Vì sao ta dám tới tìm nàng?”

      ” Ngươi!” A Hạnh tức giận, rít lên hai chữ từ hàm răng nghiến chặt của nàng” Vô sỉ!”

      Hồ Lăng Hiên vẫn cười, đứng càng gần để có thể nghe được thanh của nàng, :” A Hạnh! Cho dù nàng mắng ta, ta cũng rất vui mừng!”

      A Hạnh trừng mắt nhìn , trong ánh mắt giống như muốn phun ra lửa, nghiến răng nghiến lợi :” Hồ Lăng Hiên, nếu ngươi thông minh nên rời , nếu đừng trách ta đối với ngươi khách khí, ngươi chẳng qua cũng chỉ là mới dẫn theo vài người, người của chúng ta nơi này cũng gấp mấy chục lần của các ngươi, đảm bảo đánh cho ngươi tới mức mẫu thân ngươi cũng nhận ra nổi ngươi! Hơn nữa còn để cho ngươi cũng dám hé răng nửa lời!” Nếu phải nhân nhượng bởi vì ở tỷ tỷ còn ở tại Hồ phủ, nàng thực phải làm như vậy!

      Hồ Lăng Hiên yên lặng nhìn nàng, đôi mắt đen lộ ra kiên quyết,” A Hhạnh, ta , ta có lời muốn hỏi nàng, nếu biết được đáp án, ta quyết !”

      A Hạnh hừ lạnh tiếng:”Những lời ngươi chứ ta cũng muốn nghe, cút!”

      được!” Hồ Lăng Hiên thoáng đề cao thanh chút,” Nếu nàng cho ta cơ hội này, ta đây ngay tại nơi này liền !” nhìn nàng, trong mắt dần dần lộ ra chút điên cuồng,” Hôm nay bất cứ giá nào, ta cũng sợ mất mặt, A Hạnh, nàng có muốn thử xem xem hay !”

      A Hạnh vốn nghĩ đến dám lộ cái chuyện kia, dù sao dùng cái loại thủ đoạn này phải là chuyện đáng tự hào gì, thế nhưng tại nghe như vậy, lại có chút cảm thấy bất an, chẳng lẽ chính là kẻ bỉ ổi như vậy. Cũng thèm để ý bị mất mặt sao?

      Trong lòng A Hạnh trở nên cuồng nộ, nhưng nàng lại muốn đem chuyện này huyên náo cho mọi người đều biết, nàng hít sâu hai hơi sau đó với hộ viện bên cạnh:” Các ngươi đều lui xuống, sau đó đừng cho bất luận kẻ nào tới nơi này.” Trần thị tỷ muội cũng thấy lời của nàng nhưng mà hai người đều có di động cước bộ, hiển nhiên là quán triệt phải” tấc cũng rời”. Mà A Hạnh cảm thấy chuyện này cho dù bị các nàng biết cũng có việc gì, cho nên cũng bắt hai người phải rời .

      Hộ viện lĩnh mệnh lui xuống, chờ mọi người tứ phía lui ra rồi, A Hạnh đột nhiên tiến lên, giơ tay lên hung hăng cho Hồ Lăng Hiên bạt tai,”chát” tiếng, đem mặt tát lệch hẳn sang bên mà cũng khiến cho tay nàng cũng đau rát hết lên.

      Nhóm võ sư ở phía sau Hồ Lăng Hiên thấy A Hạnh giơ tay muốn xông lên ngăn cản, thế nhưng vừa hành động có hai bóng người mảnh khảnh nhanh chóng phóng tới trước mặt chặn đứng bọn họ, cho nên cái tát kia của A Hạnh mới có thể đánh được thuận lợi như thế.

      Thẩm Nguyên Phong từng lĩnh giáo qua công phu của cả năm người này mới tìm đến Trần thị tỷ muội, tự nhiên là nắm chắc các nàng có thể đối phó được với bọn họ. Lúc này A Hạnh thấy hai người Trần thị tỷ muội đối phó với năm người vẫn thành thạo như cũ, liền biết các nàng hoàn toàn có thể đối phó được với những tên võ sư này, cảm thấy cực trấn định.

      A Hạnh chỉ vào Hồ Lăng Hiên cả giận :” Hồ Lăng Hiên, chuyện mà ngươi làm với ta cho dù là có giết ngươi cũng đủ. cái tát này vẫn là , ngày hôm nay ngươi tự mình đưa lên tận cửa, ta phải giáo huấn người chút!” xong liền khi tiến tới bên cạnh , muốn dùng chân gạt cho té ngã mặt đất nhưng bỗng nhiên cơ thể Hồ Lăng Hiên trở nên linh hoạt hơn ít, từng bước lùi về phía sau, giữ chặt cánh tay của nàng dùng sức vừa chuyển, liền đem nàng ôm chặt và trong lòng. Sauk hi khống chế được A Hạnh liền :” A hạnh, nàng nghĩ rằng ta mời những võ sư đó là vì cái gì, ta học ngày đêm luyện. Đến mức cả người bị thường là để cho nàng thể đánh hạ ta được nữa!”

      A Hạnh phản kháng vài lần, nhưng do sức lực của nữ tử vốn kém hơn so với nam tử mà trước kia nàng chủ yếu chỉ dùng kỹ xảo để thắng, bây giờ nếu so thực lực Hồ Lăng Hiên nàng! A Hạnh khẩn trương liền mắng:” Tiểu nhân bỉ ổi, mau thả ta ra!”

      Trần thị tỷ muội bên kia nghe thấy A Hạnh la lên, vội vàng chạy tới cứu, Hồ Lăng Hiên thấy thế, vội vàng lớn tiếng phân phó những tên võ sư này:” Cuốn lấy bọn họ, đừng để cho bọn họ lại đây!”

      Nghe được Hồ Lăng Hiên phân phó, nhóm võ sư dùng tất cả các chiêu thức cần thắng hai người mà chỉ cần giữ chặt bọn họ tại đây. Cho dù bản của Trần thị tỷ muội cao tới đâu, trong lúc nhất thời cũng là thể thoát thân.

      Mà bọn hộ viện rạp hát ở cách quá xa, cũng biết tình huống nơi này.

      Hồ Lăng Hiên thấy A Hạnh ngừng giãy dụa, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng, trong lòng có chút đau lòng, liền nhàng :” A hạnh, nàng cần cấp, ta thương tổn tới nàng, ta chỉ là muốn hỏi nàng câu……” tới đây, ngữ khí Hồ Lăng Hiên bỗng nhiên trở nên kích động, buông A Hạnh ra để cho nàng đối mặt với mình, hai tay như gọng kìm sắt nắm chặt lấy cổ tay nàng, vội vàng hỏi:” A Hạnh, nàng với Thẩm Nguyên Phong có xảy ra chuyện gì hay ? Ngày đó sau khi mang nàng , làm gì đối với nàng?”

      A Hạnh dừng giãy dụa, nhịn cái đau tay xuống, ngẩng đầu lên, thẳng tắp trừng mắt nhìn , ánh mắt lạnh như băng khiến cho có loại cảm giác như sa xuống hầm băng vậy.

      A Hạnh cứ như vậy nhìn , từng chữ từng chữ :” Hồ Lăng Hiên. Ta cùng Thẩm Nguyên Phong trong lúc đó xảy ra chuyện gì liên quan gì tới ngươi, cần ngươi quan tâm sao?”

      ” Chỉ cần là có quan hệ tới chuyện của nàng liền liên quan tới ta! A hạnh, làm gì với nàng? Nếu mê hương người nàng giải như thế nào?”

      ” Hồ Lăng Hiên, phải mỗi người đều bỉ ổi giống ngươi như vậy! Thẩm Nguyên Phong là chính nhân quân tử, Nguyên Phong làm ra cái loại chuyện đó, ngươi cần lấy ánh mắt xấu xa kia của ngươi mà phán xét người ta! Nhân phẩm đức hạnh của Thẩm Nguyên Phong hơn ngươi ngàn lần vạn lần, phải cái loại người vô sỉ hạ lưu như ngươi có thể lý giải!”

      Tuy rằng trong lời của A Hạnh gián tiếp phủ nhận nàng cùng Thẩm Nguyên Phong trong lúc đó xảy ra chuyện, đây vốn chính là kết quả mà Hồ Lăng Hiên muốn, nhưng nghe xong lời của A Hạnh chút cao hứng cũng có, mà ngược lại, loại phẫn nộ cùng ghen tị nhanh chóng tràn ngập trong lòng trong dạ , hung hăng trừng mắt nhìn nàng, mặt ra loại tức giận rất lớn, trầm đáng sợ

      ” Thẩm Nguyên Phong là chính nhân quân tử, ta chính là tiểu nhân vô sỉ! Như thế nào? Ngươi thích sao? Ta cho ngươi, A Hạnh, ngươi đừng nằm mơ, là con của Vương gia, là hoàng thân quốc thích! phải người có loại thân phận như ngươi có thể trèo cao! Ngươi tốt như vậy thế nào? Cũng như vậy thôi, ngươi thể gả cho ! Cho dù làm thiếp cũng đủ tư cách! Kết quả là còn phải chỉ có con đường tằng tịu với nhau sao? Thế cao thượng hơn ta được bao nhiêu?”

      A Hạnh tức giận đến mức phát run, hai tay nàng bị bắt lấy thể nhúc nhích, dưới tình thế cấp bách, nàng liền há mồm nhổ bãi nước bọt lên mặt . Theo bản năng, Hồ Lăng Hiên dùng vạt tay áo lau , buông lỏng tay A Hạnh ra. Tay A Hạnh vừa được tự do, chút nghĩ ngợi lại giáng cái bạt tai lên mặt !

      ” Hồ Lăng Hiên, ngươi nghe cho đây, A Hạnh ta cả đời này, làm thiếp người khác, cộng thị nhất phu cùng người khác! Lại càng dùng có chuyện tằng tịu với nhau với bất kỳ ai! Ngươi mau ngậm cái màu dơ bẩn kia của ngươi lại, cần những lời khiến cho ta cảm thấy ghê tởm! Từ nay về sau, ngươi cần lại đến tìm ta! cần lại để cho ta gặp mặt ngươi! Mặt của ngươi, thanh của ngươi đều làm cho ta cảm thấy ghê tởm! Ta cho ngươi, ngươi đừng tưởng rằng tương lai ngươi là gia chủ Hồ gia rất vĩ đại , ở trong mắt ta, Hồ gia đại công tử nhà ngươi căn bản là cái gì cả! ngày nào đó, ta A Hạnh ta nhất định thay thế được Hồ gia các ngươi trở thành thủ phủ tấn thành! Đến lúc đó, ta nhất định đem tất cả những chuyện ngươi làm đối với ta hoàn trả cho ngươi!”

      Hồ Lăng Hiên bụm mặt, yên lặng nhìn nàng, trong ánh mắt loại lửa giận bừng bừng như muốn thiêu đốt hết tất cả! Hai tay gắt gao nắm chặt, ngừng run run, ngực ngừng phập phồng,

      lâu sau, nâng tay lên chỉ vào nàng, thanh tựa như được ra từ chỗ sâu trong yết hầu:” A hạnh, ngày nào đó, ngươi hối hận những lời hôm nay với ta!” xong, lại nhìn nàng cái, ánh mắt lạnh tựa như băng, lại nóng như lửa, hai loại biểu cực đoan này dung hợp cùng chỗ, hình thành nên ánh mắt đáng sợ tựa hồ như có thể phá hủy hết thảy khiến cho người ta khỏi phát lạnh khắp cả người. Sau đó, xoay người, vung tay lên gọi nhóm võ sư quay về, cũng quay đầu lại rồi vội vàng rời khỏi hậu viện.

      A Hạnh, kiêu ngạo của ngươi, tự tin của ngươi chẳng qua cũng chỉ là vì rạp hát này mà thôi, hảo! Ta phá hủy rạp hát này! Đến lúc đó, ta muốn nhìn xem ngươi còn có thể coi ai ra gì như thế !

      (aiz~~~đây chính là lý do mình ghét HLH=.= cái tư tưởng ăn được đạp đổ sau đó giả vờ nhân từ quay ra cứu giúp người ta đây mà~~~)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :