1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

A Hạnh - Thập Tam Xuân C149 (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 114: Mê hương
      Thanh truyền đến từ phía bên phải của phòng. Xảo Oánh thay đổi góc nhìn mới có thể miễn cưỡng nhìn được góc của giường gỗ.

      Đó là chiếc giường lớn vô cùng diễm lệ, trướng vi màu đỏ, sang đan màu đỏ, chăn gấm màu đỏ mà chăn gấm còn có thêu đôi uyên ương vô cùng tinh xảo.

      Mà A Hạnh lúc này chỉ mặc mỗi bộ quần áo màu trắng nằm úp sấp mặt đất, mái tóc đen như mực xõa tung, làn da trắng như tuyết hơi ửng hồng, đôi mắt tựa như làn xuân thủy, trong suốt lưu chuyển, đôi môi căng tròn hơi ướt hơi hơi mở ra, nhàng thở dồn dập, bộ dáng của A Hạnh lúc này tựa như dụ hoặc người khác vậy. Lúc này đng còn dáng vẻ lạnh lùng như bình thường mà tựa như đóa hoa phù dung vô cùng mảnh mai im ắng nở rộ, để lộ ra vô hạn dụ hoặc cùng kiều diễm, xinh đẹp kinh tâm động phách, làm cho tim người ta đập thình thịch, thể khống chế được chính mình.

      Hồ Lăng Hiên chậm rãi đến gần tầm nhìn của Xảo Oánh. Lúc này mặc bộ cẩm bào đỏ thẫm, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt ấm áp nhìn A Hạnh. tay cầm bộ quần áo dài cũng màu đỏ, bộ quần áo đó dùng kim tuyến thêu tịnh đế liên hoa lên. Xảo Oánh nhận ra đó chính là gả ý, là xiêm y mà bất kỳ nữ tử nào cũng đều mơ tới nhưng cũng phải ai cũng có phúc khí này bởi vì gả y màu đỏ chỉ có chính thê mới có thể mặc.

      Hồ Lăng Hiên cầm gả y tay rồi ngồi xuống bên cạnh A Hạnh, nhàng mà phủ gả y lên cơ thể nàng, :” A Hạnh, ta rồi, ta nhất định làm nàng trở thành chính thê của ta, hôm nay chính là ngày chúng ta thành thân, đêm nay chính là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta! A hạnh, nàng có cảm thấy cao hứng ?”

      Xảo Oánh che miệng lại, thiếu chút nữa kinh sợ mà kêu tiếng, chính thê? Đêm động phòng hoa chúc? Bọn họ đúng là quan hệ như vậy sao? A Hạnh vì sao vẫn có nhắc tới qua cái gì với mình? Trong lòng của Xảo Oánh dâng lên phẫn nộ, lần trước A Hạnh thế nào cũng chịu truyền tin giúp mình, chẳng lẽ chính là vì nguyên nhân này?

      Quả là nữ tử ti bỉ, ngoài mặt giả dạng làm như là vì mình mà suy nghĩ, bộ dạng như thể vì muốn tốt cho mình, nhưng bên trong lại ngấm ngầm dùng thủ đoạn phá hỏng hạnh phúc của mình!

      Nhưng mà đúng, bọn họ thể cùng chỗ, chẳng lẽ tại bọn họ là tằng tịu với nhau? Nghĩ vậy, Xảo Oánh lại liếc mắt nhìn A Hạnh giãy giụa kia cái, trong lòng tràn ngập khinh thường.

      Gả y đỏ thẫm kia do ánh sáng từ ngọn nến bàn mà tỏa ra sắc đỏ tươi vui ấm ấp hòa thuận chiếu lên gương mặt trắng như tuyết của A Hạnh khiến nàng trở nên phi thường diễm lệ.

      Hồ Lăng Hiên nhìn nàng tới mức đui mù, hô hấp càng ngày càng dồn dập. vươn tay, đầu ngón tay lướt qua làn da tinh tế của nàng, rồi khẽ vén mái tóc ở hai bên má cho nàng. Khi đầu ngón tay Hồ Lăng Hiên lướt qua da nàng tạo nên va chạm nhàng khiến cho A Hạnh nhịn được mà run run lên. Nàng ràng rất chán ghét , nhưng trong khắc này, nàng lại nhịn được mà muốn cho tay dừng lại lâu chút.

      Trong lòng A Hạnh rùng mình, ngẩng đầu lên nhìn , cả giận :” Súc sinh, ngươi làm gì với ta?”

      Tay Hồ Lăng Hiên ở bên cạnh lại vuốt ve mặt nàng, mái tóc đen dài của hoàn toàn buông xõa vai, khuôn mặt tuấn mỹ cũng ửng hồng, mà đôi con ngươi sáng ngời kia lại hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, bên trong ánh lên ánh lửa của ngọn nến đỏ, mà ánh lửa kia dường như càng lúc càng lớn, lớn tới mức khiến cho toàn thân nàng trở nên càng lúc càng nóng bỏng.

      Mà cái tay kia của tựa hồ dị thường mềm mại, chạm lên mặt nàng tựa như dải mây trắng, vô cùng thoải mái. Nàng kìm lòng nổi liền nhắm hai mắt lại, bên tai nghe thấy giọng của .

      ” A Hạnh, nàng biết , miên vân hương này chẳng những có thể khiến người ta tứ chi vô lực, nhưng lại còn khiến người ta động tình nữa.

      Hồ Lăng Hiên thấy nàng nhắm hai mắt lại, lông mi nhịn được mà hơi rung động, nhịn được cười khẽ, trong lòng dâng lên nhu tình, qua đêm nay A Hạnh hoàn hoàn toàn toàn thuộc về mình, ai cũng thể đem nàng cướp . A Hạnh, nàng có biết giờ khắc này ta vui mừng cỡ nào, vui mừng cũng phải bởi vì sắp có được thân thể của nàng, mà là ta sắp có được nàng vĩnh viễn, có tư cách giữ nàng lại bên người.

      vươn tay, tay hơi hơi run run, đây phải lần đầu tiên của nhưng lần này so với lần đầu tiên càng khiến cho khẩn trương! Tay chỉ vừa mới tiếp xúc đến quần áo của nàng, chợt nghe thấy nàng nhàng mà :” Nếu ngươi tiếp tục làm như vậy, ta nhất định hận ngươi! Cả đời này cũng tha thứ cho ngươi! Hơn nữa ta nghĩ hết mọi biện pháp hủy hoại ngươi!”

      Tay Hồ Lăng Hiên chỉ tạm dừng giây, sau đó kiên định kéo đai lưng của nàng xuống “Vậy nàng hận ta !”

      Ta tình nguyện nàng hận ta, so với việc nàng nhìn ta, coi thường ta……

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 115: Cái yếm đỏ
      Hồ Lăng Hiên bế A Hạnh đặt lên giường rồi ngồi xuống bên cạnh, vươn tay cởi bỏ đai lưng áo A Hạnh. Mất trói buộc của đai lưng, vạt áo của A Hạnh tuột xuống ở hai bên, lộ ra bên trong là cái yếu màu đỏ của nàng, cái yếm của nàng có thêu nụ hoa hàn mai càng làm tôn lên làn da như tuyết trắng của nàng, lại áo sơ mi hướng hai bên hoạt khai, lộ ra nàng bên trong màu đỏ cái yếm, cái yếm mặt đóa nụ hoa dục phóng hàn mai, ánh nàng như tuyết da thịt, có vẻ vô cùng mảnh mai.

      Hô hấp của Hồ Lăng Hiên trở nên càng thêm dồn dập, toàn thân liền như ở ở trong hỏa lò, nóng rực khó nhịn.

      vươn tay, đôi tay run rẩy chạm lên đóa hàn mai kia. Đúng lúc này, A Hạnh đột nhiên mở mắt, hung hăng nhìn . Đôi mắt nàng mặc dù do Miêu Vân Hương kia mà trở nên ướt át nhưng ánh mắt của nàng vẫn lạnh lùng như vậy, tựa như lưỡi đao bén nhọt đâm thẳng vào trong lòng . Ánh mắt nàng tràn đầy tức giận cùng căm hận, cứ như vậy mà trừng trừng nhìn .

      ” Hồ Lăng Hiên, ta giết ngươi, ta nhất định giết ngươi!” Nàng dùng hết toàn lực kêu lên nhưng thanh vừa ra khỏi miệng lại trở nên vô lực có sức đe dọa gì cả.

      Hồ Lăng Hiên giật mình nhưng ánh mắt kiên dịnh nhìn nàng, cười : “A Hạnh, đừng sợ, ta vô cùng nhàng với nàng” Vừa , đôi tay lại nhàng chạm vào trước ngực nàng, nhàng ôm lấy nàng, kéo nàng vào trong lòng rồi hôn nàng. tay Hồ Lăng Hiên giữ chặt lấy lưng nàng, tay khẽ nâng mặt nàng lên mà hôn nàng. cẩn thận hôn nàng, hôn đôi mi mềm mại, hôn cái mũi thanh tú rồi nhàng trượt xuống chiếc cổ tính tế của nàng rồi cuối cùng dừng lại ở trước ngực nàng. Lúc này, Hồ Lăng Hiên trở nên toàn thân nóng rực, trong lòng từng đợt từng đợt trào lên khát khao muốn chiếm lấy nàng, càng lúc càng mãnh liệt, càng lúc càng trở nên thúc ép.

      Trong lòng A Hạnh lúc này vô cùng căm giận, nàng hận sao có thể dùng thủ đoạn đê tiện như vậy đối với nàng nhưng cho dù trong lòng nàng có hận như thế nào, cho dù nàng có chán ghét như thế nào, cơ thể nàng do tác động của thuốc mà theo mỗi đụng chạm của lại càng trở nên nóng bừng hơn, tựa như ngọn lửa thiêu đốt bên trong lòng nàng, từng bước từng bước phá hủy lý trí của nàng. Nàng muốn, nàng cam lòng nhưng có thể thấy được tối nay nàng tránh thoát khỏi kiếp này. Nghĩ tới đây, giọt nước mắt trong suốt từ từ lăn xuống.

      Hồ Lăng Hiên thấy giọt nước mắt trong suốt này của nàng, khẽ dùng ngón tay gạt rồi lại tiếp tục hôn lên đôi mắt nàng. nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng, nhàng vuốt ve hai bên cánh tay của nàng. Theo vuốt ve của mà cơ thể A Hạnh khẽ run run lên, lúc này lý trí của nàng hoàn toàn bị phá hủy, đôi mắt nàng nhắm lại, đôi môi mềm mại khẽ mở ra. Gương mặt nàng lúc này càng trở nên ửng hồng đến mê người. Mà Hồ Lăng Hiên lúc này còn chịu nổi nữa, vươn tay ra cởi bỏ dây áo của nàng.

      Xảo Oánh ở bên ngoài giương mắt nhìn tất cả mọi chuyện trong phòng. Xảo Oánh vừa giận lại vừa hận, hận A Hạnh vô liêm sỷ phá hoại chuyện giữa mình và Hồ Lăng Hiên, trong lòng đau xót khó chịu vô cùng. Đột nhiên Xảo Oánh chợt nhìn thấy thân ảnh bay vụt qua trước mặt.

      Trong phòng, tay Hồ Lăng Hiên khẽ chạm vào dây áo buộc sau cổ A Hạnh định cởi ra. ĐÚng lúc này, cửa phòng chợt “Phanh” tiếng bị người nào đó đạp mạnh mà bung ra. Hồ Lăng Hiên giật mình, quát to: “To gan! Kẻ nào dám vào đây quấy rối?”

      Đúng lúc Hồ Lăng Hiên ngẩng đầu lên chợt giật mình. Người mới đến mặc bộ y phục màu đen, mái tóc quăn dài mềm mại từng lọn từng lọn xõa tung. Đôi mắt màu lam bình thường luôn có vẻ nghiêm túc nay sáng quắc lên, bên trong là ngọn lửa căm giận. Khuôn mặt tuyệt mỹ tỳ vết kia lúc này cũng tràn ngập tức giận thành lời. Hồ Lăng Hiên kêu lên: “Thẩm Tam công tử!”

      Người vừa mới tới đúng là Thẩm Nguyên Phong. Thẩm Nguyên Phong vừa vào phong nhìn thấy A Hạnh. Lúc này nàng chỉ mặc cái yếm đỏ, gương mặt ửng hồng, đôi mắt khẽ nhắm lại, cả người nàng vô lực tựa vào trong lòng Hồ Lăng Hiên. Thẩm Nguyên Phong nhìn thấy tình trạng nàng như thế khỏi trong lòng trào lên tức giận chưa từng có. Nguyên Phong vội vàng phi thân đến bên cạnh giường, dùng toàn lực hất mạnh Hồ Lăng Hiên xuống khỏi giường. Hồ Lăng Hiên bị đẩy bật ra góc phòng, đau đớn kêu “hự”, đau đến mức thể dậy nổi. Mà Thẩm Nguyên Phong lúc này có khả năng chú ý tới , vội vàng cởi áo khoác ngoài của mình ra, bao chặt lấy A Hạnh rồi vội vàng hỏi: “A Hạnh, muội có làm sao ?”

      Lúc này, tâm trí A Hạnh hoàn toàn bị thứ thuốc kia phá hủy, cả người nàng mềm mại vô lực mà dựa vào Nguyên Phong, khống chế nổi mà khẽ kêu lên tiếng . Thẩm Nguyên Phong nhìn thấy A Hạnh như vậy liền biết nàng nhất định bị Hồ Lăng Hiên cho uống loại thuốc gì đó, nóng nảy vô cùng vội vàng đặt A Hạnh xuống rồi phi tới chỗ Hồ Lăng Hiên xốc dậy, túm chặt lấy áo của mà hỏi: “! Ngươi cho A Hạnh uống thứ thuốc gì?”

      Hồ Lăng Hiên mặc dù tức giận khi việc tốt bị phá đám nhưng người trước mặt lại là Thẩm tam công tử con của Tấn vương, hơn nữa từng chịu qua đau đớn do bị Nguyên Phong đánh nên cũng dám có hành động vô lễ nào. nhịn đau khẽ : “ có việc gì, A Hạnh chẳng qua chỉ là trúng phải Miên Vân Hương mà thôi. Miên Vân Hương chẳng qua chỉ là khiến cho người ta có sức mà thôi. Miên Vân Hương này cũng được đốt ở trong phòng, khi hít phải người bị hít phải nhất định phải giao hợp mới có thể giải được.”

      Thẩm Nguyên Phong tức giận mà : “ là vô sỉ. Ngươi dám dùng thủ đoạn như vậy đối với A Hạnh sao? Chỉ là có sức lực, tại sao nàng lại có thể có bộ dạng thống khổ như vậy? Ngươi mau đem giải dược ra đây”

      Hồ Lăng Hiên khẽ lắc đầu: “ có, người hít phải hương này bắt buộc phải giao hợp xong có việc gì.”

      Thẩm Nguyên Phong nắm chặt lấy cằm của , dùng lực rất mạnh khiến cho Hồ Lăng Hiên đau tới mức chảy mồ hôi lạnh “ được gạt ta, nếu có giải dược, ngươi làm sao có thể giống như có việc gì?” Lúc này tuy rằng làn da của Hồ Lăng Hiên cũng có chút ửng hồng, nhưng có nghiêm trọng như A Hạnh, vừa thấy liền biết là trước đó dùng giải dược.

      Hồ Lăng Hiên gian nan mở miệng,” Tại hạ có lừa công tử, tại hạ đúng là dùng giải dược nhưng loại dược này chỉ có công hiệu trước khi hít phải mê hương, khi hít phải mê hương dược này có hiệu quả!” vươn tay, chỉ vào góc giường “Dược ngay tại kia, tin công tử có thể cho nàng thử dùng xem!”

      Thẩm Nguyên Phong buông ra, bước nhanh đến bên giường, tìm được dược bình, từ trong bình đổ ra viên thuốc màu trắng đưa cho A Hạnh ăn, nhưng giống như lời của Hồ Lăng Hiên, chút hiệu quả cũng có, tình huống của A Hạnh càng ngày càng nghiêm trọng.

      Thẩm Nguyên Phong nhìn gương mặt tràn ngập thống khổ của nàng, trong lòng vừa sốt ruột vừa đau lòng, nghĩ lúc liền đem quần áo buộc chặt lấy thân thể nàng rồi ôm lấy nàng bước ra phía ngoài cửa.

      Hồ Lăng Hiên thấy Nguyên Phong mang A Hạnh , trở nên nóng nảy, vội vàng đứng lên ngăn trước mặt Nguyên Phong, lớn tiếng hỏi:” Công tử định mang A Hạnh đâu?”

      Thẩm Nguyên Phong gầm lên với :” Tránh ra, ta muốn mang nàng tìm đại phu!”

      Hồ Lăng Hiên làm sao có thể để cho Nguyên Phong mang A Hạnh , nếu lúc này để cho Nguyên Phong mang A Hạnh chẳng phải tiện nghi cho Nguyên Phong sao? Kế hoạch này do nghĩ từ lâu như vậy, tốn nhiều công sức như vậy chẳng lẽ lại để gả y cho Nguyên Phong sao? được, hôm nay đừng đó là Tam công tử, cho dù là thế tử cũng đừng mơ tưởng mang A Hạnh rời khỏi nơi này!

      được, công tử thể mang nàng , để nàng ở lại này, ta vì nàng tìm đại phu!”

      Thẩm Nguyên Phong trừng mắt nhìn , ánh sáng lạnh lùng lóe lên trong mắt,” Ngươi dám ngăn cản đường của ta?”

      Hồ Lăng Hiên đứng phía trước Nguyên Phong, bước cũng nhường, chút nào lùi bước, hai mắt nhìn thẳng Nguyên Phông:”Đường của Tam công tử tại hạ dám ngăn đón, chỉ cần Tam công tử buông A Hạnh ra đương nhiên tại hạ để công tử tự nhiên !”

      Thẩm Nguyên Phong cười lạnh tiếng, sát khí trong sát khí :” Nếu ta nhất định phải mang A Hạnh sao?”

      Thanh Hồ Lăng Hiên trầm xuống, lưng thẳng lên,” Vậy trách được tại hạ, hôm nay tại hạ thế nào cũng phải lưu lại A Hạnh!” xong nhìn về phía những võ sư đứng ở bên cạnh từ nãy, mà những võ sư này chậm rãi vây lại quanh Thẩm Nguyên Phong.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 116: Ý loạn tình mê
      Thẩm Nguyên Phong nhìn những võ sư vây về phía mình lại quay đầu nhìn về phía Hồ Lăng Hiên, trong ánh mắt lên tia gay gắt “Hồ Lăng Hiên, ngươi dám động thủ với ta!”

      Lúc này Hồ Lăng Hiên khoác thêm chiếc ngoại bào màu đỏ người, cả người đứng thẳng, hai tay chắp sau lưng, lạnh lùng nhìn về phía Thẩm Nguyên Phong :” Chỉ cần công tử buông A Hạnh ra, tại hạ dập đầu tạ tội với công tử!” suy đoán rằng Thẩm Nguyên Phong nhất định đem chuyện đêm nay cho Tấn vương vì danh dự của A Hạnh. Cũng may Thẩm Nguyên Phong chỉ là Tam công tử trong vương phủ, cũng có thực quyền ở vương phủ, cho dù đắc tội với Nguyên Phong chỉ cần Vương gia biết, ảnh hưởng đối với Hồ gia bọn họ lớn, cho nên hôm nay mới có thể lớn mật như thế!

      Thẩm Nguyên Phong thấy thái độ của , biết trận chiến hôm nay thể tránh khỏi. Nguyên Phong đánh giá những võ sư vây về phía mình. Những võ sư này có tổng cộng năm người, ba người trong đó có thân hình cao lớn, cường tráng, vạm vỡ rắn chắc, xem ra là có thân công phu ngoại rất tốt. Hai người còn lại người tuy dáng người thấp bé, gầy yếu, nhưng bộ pháp bước lại phi thường nhàng, công phu khinh công hẳn là tồi, người khác có dáng người trung bình nhưng cơ bắp ở bả vai đặc biệt lớn, bàn tay cũng lớn hơn so với người bình thường, xem ra là cũng có công phu rất tốt.

      Đối phương người đông thế mạnh, xem ra đều là cao thủ, mà bên mình chỉ có người, hai tay còn phải ôm A Hạnh. Cho dù là vô luận như thế nào Nguyên Phong cũng buông A Hạnh ra, nếu đối phương chỉ cần cuốn lấy mình A Hạnh rơi vào trong tay Hồ Lăng Hiên. khi A Hạnh rơi vào trong tay của , hậu quả cần nghĩ cũng biết, cho dù có phải đánh đổi cả tính mệnh Nguyên Phong tuyệt để cho A Hạnh rơi vào trong tay tên súc sinh kia!

      Nguyên Phong ôm chặt A Hạnh, đem công lực đề cao đến cực hạn, ngay trong nháy mắt này, lỗ chân lông toàn thân đều tựa hồ mở hết ra, cảm nhận được sát khí người của mỗi người!

      Ba người có vóc dáng cao lớn kia tấn công trước, người dùng tay, người dùng đao người dùng kiếm, trong lúc nhất thời hàn quang bắn ra bốn phía mà mỗi đạo hàn quang đều hướng tới những chỗ trọng yếu người Thẩm Nguyên Phong. Hồ Lăng Hiên ở bên cạnh nhìn thấy thế vội vàng dặn:” được tổn thương !” Động thủ với Nguyên Phong hành vi phạm thượng, chẳng qua là đoan chắc Nguyên Phong dám lộ ra mới dám làm như vậy. Nhưng nếu khiến cho Nguyên Phong bị thương phải là việc , đến lúc đó còn biết gây phiền toái cho như thế nào.

      Nhóm võ sư nhóm nghe thấy phân phó của đều do dự chút, sau đó lại rút về sát chiêu, trong lòng đều suy nghĩ, vừa muốn đem người lưu lại, lại thể khiến cho đối phương bị thương, người ta cũng phải người thường có thể dễ như trở bàn tay, nhìn thân pháp của người này là hàng ngũ cao thủ, so chiêu cùng cao thủ còn phải buộc tay buộc chân, việc này phải ra nan đề cho bọn sao? Nhưng là đây là do chủ nhân phân phó, tự nhiên thể nghe. Bởi vì có do dự, tiết tấu của nhóm võ sư lập tức chậm lại.

      Trong lòng Thẩm Nguyên Phong cười lạnh: Cũng may ngươi còn có điểm đúng mực! Nếu hôm nay ta cho dù giết ngươi cũng phải chuyện lớn gì!

      Sau khi sát chiêu của hai người bọn họ thu về, Thẩm Nguyên Phong vội vàng tung chân lần lại lần đem mấy người kia bức lui, nhưng bởi vì do đối phương có nhiều người, người này bức lui liền có người khác xông lên mà Nguyên Phong cũng thể thoát thân nổi, cục diện trở thành trạng thái giằng co. Nhưng bởi vì Thẩm Nguyên Phong ôm người, lại còn phải đề khí để ngăn cản mê hương cho nên cẩn thận mà hít phải mấy ngụm mê hương khiến cho lực của Nguyên Phong dần dần yếu , , động tác chậm lại.

      Hồ Lăng Hiên vui vẻ :” cũng hít phải mê hương, chỉ cần lại đợi sau khi dược lực phát tác, có sức phản kháng!”

      Thẩm Nguyên Phong thầm mắng tiếng ti bỉ, nhưng trong lòng cũng là lo lắng vạn phần. Đột nhiên Nguyên Phong vờ để lộ ra sơ hở để cho đối phương tấn công, sau đó được nửa đường liền xoay người hướng về phía ngoài cửa phóng . Phía sau có tiếng xé gió vang lên, kẻ thấp bé kia vì thể bay theo đuổi kịp được nên tùy tay phóng ra phi tiêu.

      Thẩm Nguyên Phong nghe thấy thanh ám khí đột kích, phía sau lưng khỏi chảy ra mồ hôi lạnh, tại Nguyên Phong lâm vào hai loại lựa chọn, hoặc là xoay người né tránh có thể tránh thoát phi tiêu, nhưng là phải đối mặt với tập kích của tên võ sư bé rồi lại lần nữa rơi vào khổ chiến; hoặc là liền cứng rắn chịu chiêu này nhưng lại có thể nhân thể chạy .

      Thẩm Nguyên Phong chỉ do dự giây, sau đó liền đem công lực tụ về phía sau lưng để ngừa bị thương ở những chỗ trọng do phi tiêu gây ra. Cả người như cây tên rời khỏi cung xông nhanh ra ngoài. Ngay sau đó liền cảm thấy phía sau lưng chợt lạnh, phi tiêu cắm phập vào vai, phát ra thanh trầm đục khi đâm vào cơ bắp. Thẩm Nguyên Phong nhịn đau, tiếp tục đề khí nhanh chóng chạy , vẫn tiếp tục lao ra ngoài sân, vài bước liền nhảy lên tương rồi huýt sáo. tuấn mã thân thể ngăm đen cách đó xa tung bốn vó chạy nhanh đến phía Nguyên Phong, Nguyên Phong liền nhảy xuống ngựa, đặt A Hạnh ở phía trước rồi vung roi lên vội vàng giục ngựa chạy như bay về phía trước.

      Phía sau truyền đến thanh Hồ Lăng Hiên hổn hển kêu to:” Mau đuổi theo! Nhất định phải đem nữ nhân kia bắt trở về! Bắt trở về ta có thưởng lớn!” Tiếp theo đó là thanh tiếng vó ngựa ngừng đuổi theo.

      vai Thẩm Nguyên Phong đau nhức. Công lực ngưng tụ trong cơ thể cũng dần dần tan rã, rất khó để tụ lại liền biết đó là do tác dụng của mê hương, trong lòng thầm kêu ổn nhưng do đối mặt với truy binh ngừng đuổi theo nên đành phải liều mạng giục ngựa chạy mau, cũng có biện pháp khác.

      Nguyên Phong hướng về phía cửa thành chạy, Nguyên Phong biết rằng chỉ có chạy ra khỏi thành mới có thể ngăn chặn đuổi bắt của bọn họ.

      tại cửa thành đóng chặt, ngay khi chạy đến gần cửa thành, Nguyên Phong rút ra lệnh bài, hô to thân phận của mình để cho thủ binh mở cửa. Thủ binh dám chậm trễ, vội vàng đem cửa thành mở ra. Thẩm Nguyên Phong rất nhanh lướt qua cửa thành, cửa thành nặng nề khép lại ở phía Nguyên Phong, đem nhóm võ sư ngăn cách ở bên trong.

      Phía sau truyền đến thanh ầm ĩ của nhóm võ sư như thể bọn họ phục. Lúc này, Thẩm Nguyên Phong mới thở dài nhõm hơi, thả lỏng rất nhiều, miệng vết thương vai càng thêm đau đớn, bởi vì tại cũng thể đề khí tạo nổi công lực, cho nên đối với đau đớn do miệng vết thương mang lại cũng hoàn toàn có năng lực chống đỡ, chỉ có thể tùy ý đau đớn lần lại lần đánh sâu vào thần kinh của mình.

      trận gió thổi tới, lưng càng thêm lạnh lẽo. Quần áo người Nguyên Phong rất nhanh mà dính lấy sau lưng, cũng biết là mồ hôi hay là do máu chảy từ miệng vết thương.

      Nguyên Phong tự hỏi bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ, nên đâu mà tìm đại phu nhưng bỗng nhiên thiên hạ trong lòng rên rỉ ra tiếng, vặn vẹo chút.

      Thẩm Nguyên Phong mừng rỡ, vội vàng lớn tiếng gọi tên A Hạnh,” A Hạnh, A Hạnh, muội thế nào, đỡ hơn chút sao?”

      A Hạnh vốn bị mê hương khiến cho mơ mơ màng màng, nhưng do dọc theo đường bị gió lạnh thổi tới, lại bị phen xóc nảy nên hơi thanh tỉnh chút, nhưng là cũng chỉ là hơi chút thanh tỉnh mà thôi, ý thức vẫn là phi thường mơ hồ.

      Nàng biết chính mình ở phương nào, cũng biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nàng chỉ biết là mình rất nóng, rất nóng, tựa như có ngọn lửa dày vò nàng, nàng rất khó chịu, rất thống khổ. Nhưng bỗng nhiên, có bàn tay lạnh lẽo thủ vuốt ve mặt của nàng, hơi lạnh thấm vào trong người muốn hưởng thụ thêm chút hơi lạnh nhưng cái tay kia lại rời khỏi mặt của nàng, mất mát lạnh của cái tay kia khiến cho trong lòng nàng vô cùng thất vọng, cảm thấy người càng thêm nóng, dưới tình thế cấp bách, nàng cầm lấy cái tay kia tiếp tục đặt lên mặt của nàng.

      Thẩm Nguyên Phong thấy A Hạnh cầm lấy tay mình đặt lên mặt của nàngmà làn da của nàng lúc này cực kỳ nóng bỏng, loại nhiệt độ này truyền từ tay Nguyên Phong cho tới đáy lòng khiến cho trái tim Nguyên Phong khống chế nổi mà đập rất mình, cả cơ thể nhịn nổi mà muốn gần nàng hơn chút ít nữa.

      A Hạnh hưởng thụ mát lạnh của cái tay, bỗng nhiên lại có khối băng lớn hơn nữa chạm vào nàng, khối băng mát lạnh khiến cho càng thêm thoải mái, A Hạnh trở nên vô cùng vui sướng mà buông cái tay kia ra mà ômg chặt lấy “khối băng” kia, cả người gắt gao áp sát lấy “khối băng” kia mà mặt nàng cũng gắt gao dựa vào, hai tay nhàng vuốt ve.

      Thẩm Nguyên Phong hít vào hơi lạnh, thân mình của Nguyên Phong bởi vì mất máu hơn nữa bởi vì dược lực chưa hoàn toàn phát tác khiến cho cơ thể chưa nóng lên nhưng bây giờ khi A Hạnh gắt gao ôm lấy Nguyên Phong, bởi vì nàng ngừng vặn vẹo khiến cho quần áo người vốn hề buộc chặt lại bị tung ra khiến cho bờ vai trắng mịn lộ ra, ngực nàng cũng gắt gao dựa vào ngực Nguyên Phong, thậm chí Nguyên Phong còn có thể cảm nhận được chỗ mềm mại kia của nàng.

      Những điều này tựa hồ càng khiến cho dược lực người Nguyên Phong phát tác càng nhanh, cơ thể của Nguyên Phong như thể bị gia thiêu cháy, ngực kịch liệt phập phồng, hai tay Nguyên Phong vốn cầm dây cương, đem nàng đặt ở trong lòng mình để tránh cho nàng bị ngã xuống, nhưng tại Nguyên Phong có cảm xúc muốn buông dây cương ra mà gắt gao ôm chặt nàng vào trong lòng.

      Thẩm Nguyên Phong dùng toàn bộ ý chí trong lòng mà áp chế xúc động trong lòng này , lắc lắc đầu, lại lắc lắc đầu tựa như có thể đem nhưng tà niệm này vứt ra khỏi đầu, trong lòng Nguyên Phong ngừng mà với chính mình: Thẩm Nguyên Phong, kiên trì trụ vững, nhất định phải kiên trì trụ vững, cái này là do tác dụng của dược, cái này cũng phải suy nghĩ trong lòng ngươi, ngươi là người luyện võ, ngươi nhất định có thể đứng vững trước tác dụng của dược lực, ngươi tuyệt đối thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà làm chuyện này, ngươi quyết thể thương tổn A Hạnh!

      Nghĩ vậy, Nguyên Phong dùng lực cắn mạnh môi dưới của mình, mùi máu tươi tràn ngập ở trong miệng, đau đớn đột nhiên khiến cho Nguyên Phong hơi thanh tỉnh chút ít. Miễn cưỡng có thể ngăn chặn tà niệm trong lòng.

      Con ngựa chạy có mục đích ở đường, ánh trăng sáng tỏ đầu, chung quanh đều im ắng, chỉ nghe được tiếng vó ngựa liên tục ngừng vang lên.

      Con ngựa tựa hồ xông vào rừng cây, trong tầm mắt chỗ nào cũng nhìn thấy cây, những thân cây rậm rạp, xanh um tươi tốt, mỗi khi gió thổi qua liền có thanh sàn sạt dứt, nhìn phương hướng. Lúc này Thẩm Nguyên Phong có biện pháp quan tâm bọn họ ở chỗ nào, muốn đâu, tất cả mọi tâm tư của Nguyên Phong lúc này đều dừng ở người A Hạnh nằm trong lòng mình.

      A Hạnh trong lòng càng ngày càng an phận, Nguyên Phong cảm giác được tay nàng chậm rãi chạm vào quần áo của mình, nhàng vuốt ve trước ngực mình, nhàng chạm vào hai điểm trước ngực, ma sát rất này của nàng dâng lên từng đợt cảm giác tê dại trong lòng Nguyên Phong. Cảm giác này là loại cảm giác xa lạ đối với Nguyên Phong, mà loại cảm giác này lại thoải mái như vậy, thoải mái đến mức Nguyên Phong nhịn được mà rên rỉ ra tiếng

      Nghe được tiếng rên rỉ khàn khàn của chính mình, Thẩm Nguyên Phong giật mình. Trong lúc tâm hoảng ý loạn, vội vàng cúi đầu nhìn A Hạnh trong lòng, hơi thở hổn hển :” A Hạnh, A Hạnh, dừng tay…… Dừng tay…… Muội còn như vậy, huynh nhịn được……”

      Lời còn chưa kịp xong, A Hạnh bỗng nhiên ngẩng đầu lên. Gương mặt xinh đẹp vô cùng của nàng lộ ra, làn da thịt trắng như tuyết lúc này ửng hồng đến mê người, đôi môi hồng nhuận ẩm ướt, A Hạnh lúc này còn đam mạc bình thường lại càng thêm phá lệ mềm mại quyến rũ, khiến cho Nguyên Phong nhìn đến ngây người.

      trong lúc Nguyên Phong ngây người, gương mặt của nàng càng lúc lại càng tiến lại gần. Nguyên Phong trơ mắt nhìn A Hạnh càng lúc càng tiến tới gần, Nguyên Phong có thể né tránh, lý trí cho Nguyên Phongbiết là mình nên né tránh nhưng bản thân lại thể nhúc nhích, nhìn nàng càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, đôi môi căng mọng như đóa hoa nở rộ, tràn ngập dụ dỗ……

      Miệng nàng khẽ nhếch, nhàng mà đụng chạm bờ môi của , lần lại lần, mềm mại, ướt át đầy cảm xúc khiến cho trong đầu Nguyên Phong trở nên trống rỗng……

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 117
      A Hạnh gắt gao dán sát vào ” Khối băng” kia, mà” Khối băng” này lúc mới bắt đầu vô cùng băng lạnh lẽo lạnh thực thoải mái, nhưng dần dần chậm rãi này khối băng này cũng dần dần trở nên nóng lên. Nhưng cho dù khối băng có trở nên nóng lên nhưng A Hạnh vẫn luyến tiếc rời , khối băng này tựa hồ có lực hấp dẫn vô hạn đối với nàng mà khối băng này còn có mùi hương tản mát rất dễ chịu khiến cho nàng khó có thể kháng cự, thậm chí còn nhịn được mà muốn dựa sát hơn vào.

      Tay nàng vô ý thức xoa người Nguyên Phong, cẩn thận mà chạm vào bên trong quần áo của Nguyên Phong. Cảm xúc trơn mịn đột nhiên khiến cho trong lòng nàng dâng lên khát vọng mơ hồ, tay nàng lại càng vô thức vuốt ve, vuốt ve của nàng tràn ngập khát khao.

      Khát vọng trong đáy lòng càng lúc càng trở nên lớn hơn, nàng cũng khôngbiết mình khát vọng cái gì, nàng chỉ biết là nàng muốn được chạm vào , nàng càng lúc càng muốn được chạm vào. Nàng gắt gao dựa sát vào cái ôm ấp nóng bỏng kia mà nóng bỏng đó càng khiến ngọn lửa trong lòng nàng càng lúc càng trở nên lớn hơn. Nàng khó chịu mà động đậy, hai má kề sát lấy lồng ngực của Nguyên Phong, đôi môi lại thỉnh thoảng chạm lên làn da trơ mịn đó.

      Bỗng nhiên, nàng cảm giác được có người chuyện với nàng, thanh này giống truyền từ nơi xa xôi nào đó, lúc xa lúc gần lại rất khiến cho nàng nghe thanh đó là cái gì, nhưng nàng cảm giác được từng đợt từng đợt hơi thở nóng bỏng tràn đầy hai gò má của nàng khiến cho làn da trở nên mẫn cảm thôi, nàng lại hướng về phía hơi thở đó mà cố gắng chạm vào, đôi môi lại đụng vào vật gì đó vô cùng mềm mại.

      Lúc này thần chí nàng mơ mơ màng màng, biết chính mình làm cái gì, tất cả mọi động tác đều đến từ khát vọng trong nội tâm, đến từ nội tâm bị dược vật sai khiến, đến từ khát khao bên trong cơ thể.

      Sau khi nàng chạm vào bờ môi của Nguyên Phong, nhàng mà động chạ rồi sau đó hơi hé mồm ra. Động tác nàng từ mềm mại chậm rãi dần dần trở nên vô cùng mạnh mẽ. nàng vươn tay ôm lấy cổ Nguyên Phong, thân thể gắt gao dựa vào thân thể Nguyên Phong, làn da nóng bỏng tiếp xúc với làn da nóng bỏng làm trái tim nàng đập dồn dập, môi lưỡi mềm mại chạm vào nhau mà hơi thở Nguyên Phong lúc này vô cùng nóng bỏng. Toàn bộ khát vọng của nàng lúc này tựa như tìm được chỗ ra, khao khát toàn thân tựa như tìm được chỗ mà phóng thích. Lúc này nàng giống như là kẻ nghiện thuốc gặp được thuốc vậy, tràn đầy say mê khát khao mà chiếm lấy thỏa mãn ngắn ngủi.

      Lúc mới bắt đầu Thẩm Nguyên Phong còn có chút kháng cự. Nguyên Phong có cao ngạo của mình, cho dù Nguyên Phong thích A Hạnh, mong muốn có được A Hạnh nhưng của Nguyên Phong hy vọng A Hạnh thích mình từ đáy lòng của nàng mà phải là dùng thủ đoạn bỉ ổi đoạt lấy. Nguyên Phong vô cùng khinh thường kẻ lợi dụng cơ hội lúc người ta gặp khó khăn. Nguyên Phong cũng muốn làm chuyện khiến cho A Hạnh hận mình.

      Nhưng giờ này khắc này, ánh trăng là đẹp như vậy, ánh sáng phát ra tựa như ánh sáng của minh châu, rừng cây um tùm tràn ngập mùi hương của cỏ cây mà loài chim biết tên nào đó lại vui vẻ hót vang. Mà làn da của nàng lại trơn mịn như vậy, đôi môi của nàng lại mềm mại như vậy, hương thơm từ cơ thể nàng lại say lòng như vậy, hơi thở của nàng lại nóng bỏng như vậy, nóng tới mức khiến cho Nguyên Phong muốn hòa tan trong đó. Nụ hôn của nàng lúc này điên cuồng mà lại triền mien, kịch liệt mà lại tinh tế, nàng giống như ngọn lửa hưng hực thiêu cháy, thiêu đốt tới mức tâm trí của Nguyên Phong hầu như còn.

      Nguyên Phong dần dần nhắm hai mắt lại, từ bắt đầu kháng cự chuyển sang chủ động, thân thể càng ngày càng nóng, càng ngàyn càng nóng, tựa hồ có loại cảm xúc đáng sợ chậm rãi nuốt hết Nguyên Phong, chiếm cứ toàn bộ tâm hồn của Nguyên Phong.

      Trái tim của Nguyên Phong lúc này đập vô cùng mãnh liệt tựa hồ như muốn nhảy hẳn ra ngoài, “thịch thịch thịch” từng chút từng chút khiến cho Nguyên Phong dần dần bị vây hãm trong trạng thái vô cùng phấn khích, khiến cho Nguyên Phong hoàn toàn đánh mất lý trí, tay Nguyên Phong dần dần buông dây cương ra, cánh tay mạnh mẽ mà cẩn thận ôm chặt lấy nàng khiến cho nàng hoàn toàn gắn chặt vào người mình.

      (Đoán xem A Hạnh có bị Nguyên Phong ăn ?) –> đây là lời tác giả nhá bạn vô can :))

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 118
      lúc Thẩm Nguyên Phong ý loạn tình mê lại nghe thấy thanh mơ mơ hồ hồ của nàng:” Tranh…… Tranh……”

      Trong lúc mơ mơ hồ hồ này, nàng tựa như nhìn thấy Kiều Tranh về phía nàng, nhàng mà ôm lấy nàng, ấm áp hôn nàng. Đúng vậy, là Tranh, chỉ có mới có thể có đôi môi ấm áp như vậy, chỉ có mới có thể ấm áp hôn nàng như vậy……

      Tranh, trở về tìm em sao……

      Miệng nàng bất giác tươi cười, khóe mắt dường như hàm chứa nước mắt, thanh nàng phi thường kích động thâm tình kêu gọi:” Tranh…… Tranh……”

      Thẩm Nguyên Phong ngẩng mạnh đầu lên từ người nàng, mở to hai mắt nhìn nàng, tưởng mình nghe lầm, là mình bị ảo giác, thế nhưng miệng của nàng vẫn liên tục ngừng mà gọi ra cái tên kia:” Tranh…… Tranh……”

      Trái tim của Thẩm Nguyên Phong giống như là bị bàn tay người nào đó hung hăng bóp chặt lấy, đau đớn thấu xương. Nàng đem mình trở thành người nam nhân khác sao? Loại ý nghĩ này khiến cho Nguyên Phong đau đến thở nổi.

      Cánh tay Nguyên Phong khẽ nhấc nâng thân mình lên, nương ánh trăng nhìn thân thể của nàng. Thân thể của nàng lúc này ửng hồng, tầng mồ hôi mỏng mịn phản xạ ra ánh sáng trong suốt ở dưới ánh trăng. Lúc này nàng xinh đẹp tựa như tiên khiến cho người ta hoa mắt thần mê, nhưng mà lúc này Thẩm Nguyên Phong lại đột nhiên mất cái loại hứng thú say mê đó, cho dù chỉ là vì quan hệ thân xác thôi nhưng trong lòng Nguyên Phong muốn có hưng phấn đó nữa, nhiệt tình lúc nãy trở nên lạnh lẽo, mà lạnh lẽo tới mức đối lập mãnh liệt với ngọn lửa hừng hực cháy trong thân thể lửa khiến cho Nguyên Phong chịu dày vò ít.

      Nguyên Phong nhìn nàng, nội tâm thống khổ chịu nổi, hóa ra là nàng có người trong lòng, cho nên mới cự tuyệt mình sao? Nếu là như thế, cho dù mình có nhân cơ hội chiếm được thân thể của nàng cũng có ý nghĩa gì nữa? Như vậy mình đâu có khác gì so với Hồ Lăng Hiên chứ?

      Nguyên Phong trấn áp xúc động bên trong cơ thể mình, nhổm dậy từ người nàng mà lúc Nguyên Phong rời khiến cho A Hạnh vô cùng bất an. Mất ấm áp của Nguyên Phong, thân thể của nàng lại khó chịu mà vặn vẹo, miệng nàng lại phát ra thanh thống khổ van nài,” Tranh…… cần …… Tranh…… cần bỏ em ……” Hai tay nàng vô thức mà vươn lên.

      Thẩm Nguyên Phong lo lắng nhìn nàng, làn da của nàng càng ngày càng nóng, nếu mà tiếp tục như vậy, nàng nhất định gặp nguy hiểm, nhưng nếu tiếp tục như vậy về sau mình có thể gặp mặt nàng như thế nào?

      Nguyên Phong lâm vào hoàn cảnh nan giải. Mỗi lựa chọn đều khiến cho Nguyên Phong rối rắm ngừng.

      ” A Hạnh, A Hạnh, huynh nên làm cái gì bây giờ, huynh thể cứu muội, nhưng huynh lại muốn muội hận huynh…… Muội bảo cho huynh biết nên làm cái gì bây giờ?”

      trong lúc do dự, Thẩm Nguyên Phong dường như nghe thấy tiếng nước chảy, nhàng mà chậm rãi, tiếng nước chảy róc rách.

      Thẩm Nguyên Phong lộ ra sắc mặt vui mừng, có lẽ nước lạnh có thể giúp đỡ bọn họ giải trừ mê hương!

      Nghĩ vậy, Nguyên Phong hề chần chờ, mặc quần áo lại rồi lại buộc chặt gả y lại người nàng, muốn ôm nàng lên ngựa nhưng lần đầu tiên lại ôm nổi nàng. Nguyên Phong đề khí nhưng phát ra đan điền trống rỗng, tia chân khí cũng có, lập tức hiểu ngay do phen kích- tình vừa rồi muốn tăng tốc cho mê hương phát tác. Công lực lúc này của Nguyên Phong tan rã, ngưng tụ nổi nữa.

      có công lực chỉ có thể dựa vào khí lực của mình, Nguyên Phong khẽ cắn môi, dùng sức toàn lực ôm lấy nàng, nhưng lúc này tay chân Nguyên Phong như nhũn ra, đúng là tia khí lực cũng có. Nguyên Phong quỳ gối bên người nàng, trong lòng khẩn trương vô cùng, mắt thấy nguồn nước cách đó xa, chỉ cần đem A Hạnh ngâm ở trong nước có lẽ là có thể cứu nàng, nhưng khoảng cách ngắn ngủi như vậy tựa như thể xa xôi như cõi Thiên Nhai nào đó đối với Nguyên Phong vậy. Nguyên Phong cố gắng tới mức cả người ra đầy mồ hôi, ướt đẫm cả quần áo.

      Lúc này A Hạnh ngừng vặn vẹo, hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ lâm vào hôn mê, Thẩm Nguyên Phong sờ sờ mặt của nàng, nóng tới dọa người, chạm vào làn da trắng mịn đó khiến cho Nguyên Phong bị trận tim đập mạnh, hô hấp khỏi tăng thêm vài phần.

      Nguyên Phong nhìn nàng, trong lòng vô cùng lo lắng, nỗi lo lắng thể diễn tả bằng ngôn từ. khắc này đây, Nguyên Phong chỉ cảm thấy, nếu nàng thực xảy ra chuyện gì, Nguyên Phong nhất định cùng với nàng.

      Chẳng lẽ phải giữ lấy thân thể nàng mới có thể cứu nàng sao? Nguyên Phong nghĩ rằng, so với việc nàng hận mình tính mạng của nàng trọng yếu hơn nhiều!

      Nguyên Phong lại lắc đầu. Hai tay cào vào tóc, dùng sức lắc đầu, được, ý nghĩ này chỉ là do tà niệm trong lòng tìm cớ mà thôi! được, mình thể làm như vậy! Mình phải cứu nàng, lại thể bị hủy trong sạch của nàng, nếu về sau nàng làm sao có thể còn mặt nào mà gặp người trong lòng nàng? Nếu như nàng được vui vẻ, cho dù mình có có được nàng có cái gì đáng giá vui vẻ? Lại có ý nghĩ gì chứ?

      Mặc kệ thế nào, cho dù là liều mạng, mình nhất định phải đem nàng đưa tới chỗ nguồn nước nơi đó!

      Nguyên Phong hạ quyết tâm, mặt ra vẻ mặt vô cùng kiên quyết. Hai tay Nguyên Phong ôm lấy thân thể của nàng, hít sâu mấy lần rồi sau đó dùng đem hết toàn lực hét lớn tiếng, thanh kinh phá yên tĩnh của rừng cây, kinh động vô số chim chóc, nơi nơi đều vang lên thanh vỗ cánh của chim choc. Cảnh tượng này tại cánh rừng hắc ám này càng thêm có vẻ phá lệ quỷ dị.

      Dựa vào tiếng hét lớn này, Thẩm Nguyên Phong cắn răng bế được A Hạnh lên, nín thở dám hô hấp, sợ nhất khi hô hấp, khí lực cũng biến theo mất. Nguyên Phong gian nan về phía ngựa sau đó lại vận hết sức lực đặt A Hạnh lên ngựa. Miệng vết thương sau lưng bởi vì động tác cố sức mãnh liệt này mà vốn ngừng bây giờ lại có máu tươi chảy ra.

      Thế nhưng tại Nguyên phong làm sao còn có thể lo lắng đến miệng vết thương, Nguyên Phong bức ra tiềm lực trong người, toàn bộ cơ thể đều ở trong trạng thái tập trung cao độ, tựa hồ ngay cả miệng vết thương đau đớn đều có cảm giác. Sau khi đặt A Hạnh lên ngựa rồi, Nguyên Phong lại gian nan ngồi lên mã, thúc giục ngựa hướng về chỗ có thanh của dòng nước mà tới.

      Ngựa lâu nhìn thấy dòng song sâu khoảng ba trượng. Nước song xanh trong, chậm rãi chảy.

      Đôi mắt Thẩm Nguyên Phong sáng bừng lên, khóe miệng nổi lên chút tươi cười vui sướng. Nguyên Phong lập tức xuống ngựa, ôm lấy A Hạnh, vừa vừa ôm nàng rồi kéo nàng xuống dòng nước. Vì để cho A Hạnh chìm xuống, Nguyên Phong dùng chút sức lực cuối cùng mà nâng người nàng ở trong nước để cho nước sông ngập tới ngang người bọn họ.

      Nước sông lạnh lẽo thấm qua làm nhiệt độ người bọn họ giảm bớt, thân thể thư thái ít, căng thẳng chỗ thắt lưng của Thẩm Nguyên Phong cũng chậm chậm tiêu tán .

      Tinh thần Thẩm Nguyên Phong rung lên, đem A Hạnh ôm vào trong lòng, tay ôm nàng, tay kia ngừng mà dội nước lên mặt nàng. Vừa hắt nước lên mặt nàng, vừa chạm vào mặt nàng khẽ lay , miệng càng ngừng gọi:” Tỉnh tỉnh, A Hạnh, tỉnh tỉnh!”

      Huynh thể chống đỡ được lâu, cầu muội mau chút tỉnh lại! Bằng , chúng ta đều chết đuối ở nơi này……

      Dường như là nghe thấy thanh kêu gọi của Nguyên Phong, A Hạnh chậm rãi mở mắt, con mắt nàng vòng vo lưu chuyển, trong ánh mắt mang theo tia mờ mịt, như là mình ở nơi nào, xảy ra tình gì.

      Chỉ lát sau, ánh mắt mê man của nàng hơi chuyển rồi có chút tỉnh táo lại. Trí nhớ cuối cùng của nàng là nàng ở trong tòa nhà lớn mà tên tiểu nhân bỉ ổi Hồ Lăng HIên kia hạ dược đối với nàng, chuẩn bị chiếm lấy nàng!

      Nhưng tại tại sao nàng lại ở trong nước, xảy ra chuyện gì?

      trong lúc mê man, bên tai bỗng nhiên truyền đến thanh quen thuộc, thanh này vốn là của thanh của Thẩm Nguyên Phong, nhưng bình thường thanh Nguyên Phong rất trong trẻo nhưng tại có chút khàn khàn. Trong lòng nàng kinh ngạc mất lúc, nàng thế lại có thể nhớ ràng thanh của Nguyên Phong như vậy sao?

      “A hạnh, nếu muội còn có chút sức nào nhanh lên bờ chút, huynh giúp muội.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :