1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

A Hạnh - Thập Tam Xuân C149 (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 109: Uy hiếp
      A Hạnh ngồi ở chỗ kia, cả người giống như bị người ta dùng nước đá tạt, lạnh thấu xương. Tay nàng nắm chặt lấy tay vịn của ghế, kìm lòng nổi mà hơi run run. Nàng phải biết lợi hại của Hồ phu nhân, cho nên nàng mới dặn dò tỷ tỷ cẩn thận chặt chẽ, lấy lòng phu nhân, nhưng nghĩ tới bà ta lại ngoan tâm thủ lạt đến nước này, vì giúp nữ nhi đuổi tình địch, lại coi như hề có lòng trung thành và tận tâm của tỷ tỷ!

      Hơn nữa nàng biết, với thủ đoạn Hồ phu nhân, bà ta nhất định có thể thần biết quỷ hay đem mẹ con tỷ tỷ giết chết dấu vết!

      A Hạnh cắn chặt răng, sắc mặt có chút trắng bệch.

      Hồ phu nhân tựa hồ thấy sắc mặt nàng, cười tủm tỉm hỏi A Hạnh:” A Hạnh, nếu là ngươi, ngươi xử lý chuyện này như thế nào?”

      A Hạnh hít sâu vài lần, trong lòng tự với mình: Đừng sốt ruột, đừng sợ hãi, ngươi với Thẩm Nguyên Phong có cái gì, là bọn họ hiểu lầm, chỉ cần ràng, tỷ tỷ với đứa bé có chuyện gì!

      Đúng vậy, mình cùng Nguyên Phong vốn có cái gì, Nguyên Phong cần thiết phải thành tâm, mình càng có ý này, vốn hai người thể ở chung, Nguyên Phong đính hôn cùng ai, lấy ai, thích ai, quan hệ gì với mình, thể vì Nguyên Phong mà hại tỷ tỷ!

      Cũng biết như thế nào, trong lòng nàng lại dâng lên cảm giác rất thoải mái. Loại cảm giác này giống như có sợi dây vô hình gắt gao quấn quanh lòng nàng, khiến cho nàng có chút khó thở.

      Hồ phu nhân lúc này chờ đáp án, mặt vẫn mang theo tươi cười ý vị thâm trường. Bà ta biết tỷ muội các nàng tình thâm, bà ta cũng tin A Hạnh cần tính mạng của tỷ tỷ. Từ biểu tình của A Hạnh, bà ta biết bà ta thắng lợi!

      A Hạnh qua lúc lâu mới ổn định cảm xúc, nàng nhìn Hồ phu nhân, miễn cưỡng lộ ra mỉm cười :

      ” Kỳ phu nhân có hay nghĩ tới, có lẽ người hiểu lầm chất nữ ngài, phu nhân nên hỏi chất nữ của phu nhân chút xem nàng có phải đối với tiểu vương gia có ý hay .”

      mặt Hồ phu nhân lộ ra biểu tình ngoài ý muốn:

      “Vậy sao, vị tiểu thư kia tận mắt thấy bọn họ ở cùng chỗ rất thân thiết đùa giỡn, chẳng lẽ có hiểu lầm sao?”

      ” Có lẽ là vị tiểu thư kia nhìn lầm rồi, hai người đứng ở cùng nhau cũng thể đại biểu cho cái gì, giỡn cũng thể đại biểu cái gì, bởi vì người kia dù sao cũng là tiểu vương gia, chất nữ người có gặp cũng thể né tránh. Hơn nữa tiểu vương gia cùng bình dân là có khả năng, A Hạnh nghĩ chất nữ người hẳn là cũng thực hiểu được điểm này, tuyệt đối cùng tiểu vương gia có quan hệ gì!”

      ” Vậy sao? Chất nữ ta nghĩ như vậy sao?”

      A Hạnh mỉm cười:

      ” Phu nhân, phu nhân hỏi biết, A Hạnh nghĩ chất nữ của phu nhân nhất định dám lừa gạt phu nhân, hơn nữa tỷ tỷ nàng còn ở trong phủ của tiểu thư, A Hạnh nghĩ chất nữ của phu nhân tuyệt đối dám làm gì liên quan đến an nguy của tỷ tỷ, chỉ cần tỷ tỷ sống tốt ở quý phủ, đứa bé lớn lên khỏe mạnh, A Hạnh nghĩ nàng nhất định có liên quan gì với tiểu vương gia nữa!”

      Hồ phu nhân lộ ra nét tươi cười hài lòng, bà ta nhìn A Hạnh nghĩ rằng tiểu nha đầu này còn thức thời, dám đối nghịch với mình, cũng tốt, chỉ cần nàng trở thành trở ngại của nữ nhi mình, bà ta để cho Lý Ngân sống tốt. Dù sao Lý Ngân dịu ngoan như con mèo , hoàn toàn có lực sát thương gì cả!

      ” Ta nghĩ nếu chất nữ ta cũng giống như ngươi tốt, tỷ tỷ nàng nhất định được chiếu cố tốt, cho dù là đứa bé, về sau cũng thuận thuận lợi lợi, trưởng thành có thể gả cho nhà chồng tốt!”

      A Hạnh nghe xong lời của Hồ phu nhân mới yên lòng. Tỷ tỷ vì nàng mới bị gả đến Hồ gia, vẫn cẩn thận sống, nay có cốt nhục của mình nên mới lại có hy vọng, có an ủi. Nàng quyết thể để người ta phá hoại hạnh phúc duy nhất cùng hy vọng của tỷ tỷ. Mà nàng chẳng qua chỉ mất bằng hữu mà thôi, cũng quan hệ gì.

      Đúng vậy, chỉ là mất bằng hữu mà thôi……

      Hồ phu nhân đạt tới mục đích liền bắt đầu tiễn khách:

      ” Cũng khuya, bên ngoài mưa to gió lớn, ta gọi người đưa ngươi trở về.”

      A Hạnh hỏi:”A Hạnh có thể gặp tỷ tỷ ?” Nếu đến đây, lại thỏa mãn cầu của bà ta nếu để cho nàng gặp tỷ tỷ cùng đứa bé chắc là có vấn đề gì chứ!

      Ai ngờ Hồ phu nhân đứng lên, vẫy vẫy khăn lụa, kiên nhẫn :

      ” Quy củ của Hồ gia, sản phụ trong tháng thể gặp khách, A Hạnh nên chờ trăng tròn lại đến .” xong lại hướng ra phía ngoài cao giọng kêu tiếng:

      ” Thúy Hồng, tiễn khách!”

      Thúy Hồng ở bên ngoài mở cửa, nhìn A Hạnh :” A Hạnh nương, xin theo ta!”

      Trong lòng A Hạnh tuy tức giận, nhưng tính mạng của tỷ tỷ nằm trong tay bà ta, ngoại trừ nhẫn nại, nàng còn có biện pháp gì khác? Nàng cái gì, hướng về phu nhân làm lễ, liền xoay người ra ngoài.

      Nàng theo Thúy Hồng ra khỏi sân, vừa qua hành lang gấp khúc, lại nghe có người phía sau gọi tên nàng. A Hạnh quay đầu nhìn thấy Hồ Nhã Tình đứng ở cách đó xa, mặt trắng như tuyết, mặt mày xinh đẹp, quần áo người màu đỏ tươi, tà áo lay động trong gió, giống như tiên tử hình.

      Hồ Nhã Tình chậm rãi về phía A Hạnh, vẻ mặt kiêu ngạo, biểu tình đắc ý! Nàng ta đến bên A Hạnh, đầu tiên là dùng loại ánh mắt ngả ngớn nhìn nàng từ đầu đến chân, sau đó cười lạnh tiếng :

      ” Xem như ngươi thức thời! Còn biết nặng , nên cùng với tiểu thư tranh giành tiểu vương gia !”

      A Hạnh nghe Nhã Tình liền đoán ra ngay nàng ta vừa rồi nhất định ở bên ngoài nghe lén hai người chuyện. Hồ Nhã Tình này, tuy rằng mẫu thân nàng ta bình thường tàn nhẫn, nhưng lại đối với nữ nhi rất tốt. tại nàng ta đến trước mặt nàng khoe khoang là có ý gì? Tuy rằng nhất thời sung sướng, nhưng chả lẽ nàng ta sợ kích cho trong lòng mình mang oán hận, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng cùng Thẩm Nguyên Phong? Đối với nàng ta có cái gì tốt?

      Hồ Nhã Tình vừa mới nghe lén A Hạnh trả lời thuyết phục, trong lòng sảng khoái, nhưng nhìn thấy nàng càng ngày càng xinh đẹp, làn da càng ngày càng trắng, người cao gầy mảnh khảnh, đôi mắt trong suốt sáng ngời, cái mũi nhắn, khuôn miệng mềm mại hồng nhuận, hoàn mỹ, quá đẹp! Hồ Nhã Tình rốt cục hiểu được, vì sao cho tới nay mình vẫn chán ghét nàng, bởi vì mình chính là đệ nhất mỹ nhân Tấn thành! Nhã Tình nhớ tới ngày đó Thẩm Nguyên Phong mỉm cười nhìn A Hạnh, nỗi oán hận liền kéo tới, quản được miệng của mình!

      ” Có ít người ỷ vào mình có chút tư sắc, liền nghĩ rằng nam nhân nhất định bị mình mê hoặc! Nhưng cũng nghĩ mình có thân phận gì, chừng tiểu vương gia người ta chính là coi người đó là loại nữ nhân chủ động đưa tới cửa, muốn chơi đùa mà thôi, lại còn nghĩ tiểu vương gia thích mình, nằm mơ !” Bởi vì phẫn nộ cùng ghen tị nên gương mặt xinh đẹp của Hồ Nhã Tình có chút vặn vẹo, nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt tỏa ra căm tức, ánh mắt ngoan độc.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 110: Giông tố
      ánh chớp đột nhiên cắt ngang bầu trời đêm, trong nháy mắt chiếu sáng cả bầu trời, cũng chiếu sáng khuôn mặt lạnh lẽo của A Hạnh, trong đôi mắt nàng chợt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo giống như sét đánh bắn thẳng vào trong lòng Hồ Nhã Tình. Trong lòng Hồ Nhã Tình cả kinh, bị thần sắc của nàng dọa mà nhàng mà lui về phía sau từng bước.

      Tia chớp qua, bầu trời trở lại đen kịt như lúc trước, gương mặt A Hạnh biến mất trong bóng đêm, màn vừa rồi giống như là cảnh trong mơ trở nên có chút thực, giống như là chưa bao giờ phát sinh qua.

      bầu trời đột nhiên phát ra tiếng ” Ầm ầm” rất lớn như quả bom phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc khiến cho trong lòng người ta run sợ. Tiếng sấm qua , mưa gió lại ào ào tấp tới, toàn bộ đều bao phủ bởi tiếng mưa rơi dày đặc. Ngay lúc này, thanh đạm mạc ràng của A Hạnh vang lên.

      ” Hồ tiểu thư, nếu chuyện này phát sinh người biểu tỷ của tiểu thư, vậy tiểu thư hẳn cũng biết hôn thê của tiểu vương gia ! Nếu có ngày Hồ tiểu thư gặp vị tiểu thư kia, ngại xin khuyên nàng câu.”

      Hồ Nhã Tình vừa bị tiếng sét đánh làm cho hết hồn, tâm thần hơi hoảng. Đột nhiên nghe A Hạnh những lời này, liền theo bản năng hỏi câu:” Cái gì?”

      Trong bóng đêm tựa hồ nghe thấy tiếng cười khinh khi của A Hạnh tựa như châm chọc

      ” Vị tiểu thư kia có thể đuổi biểu tỷ của mình là vì vận khí nàng ta tốt, biểu tỷ của vị tiểu tưh đó đem tiểu vương gia để ở trong lòng, thứ hai chính là vị tiểu thư đó nắm giữ được nhược điểm của biểu tỷ mình. Nhưng lần sau liệu vị tiểu thư đó còn có vận khí tốt như vậy nữa ? Thân phận tiểu vương gia hiển quý, tương lai nàng ta phải đối mặt với nhiều nương mỹ mạo có địa vị thân phận, vị tiểu thư kia liệu có năng lực đuổi được ai? đến nguyên nhân căn bản của chuyện này chính là bởi vì vị tiểu thư kia hiểu được tâm của tiểu vương gia, nàng ta có cách nào làm cho tiểu vương gia chú ý tới mình, thích mình, đem mình nâng niu trong lòng bàn tay, chỉ biết đố kỵ với những nữ nhân ở bên cạnh tiểu vương gia, hao hết tâm tư đem các nàng lần lại lần đuổi , còn bằng dùng tâm tư đó lấy lòng vương gia! Chỉ có nắm lấy tâm tiểu vương gia mới có thể giữ được vương gia! Chẳng qua, theo ta thấy……”

      A Hạnh tới đây, chậm rãi xoay người, đưa lưng về phía Hồ Nhã Tình, sau đó thoáng quay đầu lại, lạnh lùng cười :

      ” Vị tiểu thư này nhìn như thông minh, kì thực ngu xuẩn, cả đời này muốn có được tâm của tiểu vương gia là có khả năng! Năm tháng về sau còn dài, vị tiểu thư đó phải nhìn phu quân mình lần lại lần bị nữ nhân khác mê hoặc, lần lại lần nhấm nháp thống khổ!…… Ai bảo tiểu vương gia thích nàng ta chứ?”

      Ta đáp ứng các ngươi cùng Thẩm Nguyên Phong có quan hệ, thế nhưng còn muốn nhục nhã ta, đúng là khinh người quá đáng! Nhục nhã chửi rủa được xem như thế nào? Phải để đôi phương cũng thống khổ như vậy! Hồ Nhã Tình, ta đến chỗ đau của ngươi, đêm nay, ngươi chậm chậm chăm sóc cho miệng vết thương !

      A Hạnh xong liền hề để ý đến nàng ta, theo Thúy Hồng rời khỏi hành lang, chậm rãi biến mất trong bóng đêm. Hồ Nhã Tình tức giận đến mức mặt trắng bệch, nàng ta chỉ vào bóng dáng A Hạnh, ngón tay càng ngừng run run: “Ngươi…… Ngươi…… Ngươi bậy!” Hồ Nhã Tình tức giận đến độ được, cũng biết nên cái gì, A Hạnh luôn miệng biểu tỷ mình với vị tiểu thư kia, phải chỉ Hồ Nhã Tình sao, chẳng lẽ nàng ta phải bước tới thừa nhận sao? Nàng ta còn có thể diện gì? Nhưng lời mà A Hạnh làm cho trong lòng nàng ta rất hận, bởi vì nàng hung hăng cứa vào miệng vết thương của Nhã Tình, nàng ta cẩn thận che giấu, cực lực xem , muốn để người ta biết đến miệng vết thương, nàng lại đem nó lần xé mở, khiến cho miệng vết thương ra ở trước mặt nàng ta. Đau đớn cơ hồ trong nháy mắt bao phủ Hồ Nhã Tình, làm cho nàng ta phát run, làm cho nàng ta rơi lệ, làm cho nàng ta thể hô hấp. Giờ khắc này, Hồ Nhã Tình hận thể chửi ầm lên, hận thể lên hung hăng cắn nàng, hận thể dùng hai tay bóp cổ nàng, hung hăng hung hăng bóp chết nàng!

      Trong lòng Hồ Nhã Tình vô hạn uể oải, đúng vậy, cho tới bây giờ Nguyên Phong cũng đem nàng ta để ở trong lòng, cho dù nàng ta là đệ nhất mỹ nữ Tấn thành , cho dù nàng ta cố ý lấy lòng , cố gắng tạo cơ hội tiếp cận Nguyên Phong, nhưng Nguyên Phong chưa bao giờ đem nàng ta đặt ở trong lòng. Nàng ta nghĩ đến chỉ cần thành thân, còn có rất nhiều cơ hội để cho Nguyên Phong chú ý nàng, thích nàng, nhưng ngay cả cơ hội này Nguyên Phong cũng cho nàng ta, Nguyên Phong tình nguyện bị đánh chết cũng nguyện ý lấy nàng ta, tình nguyện buông tha cho tự do của mình cũng nguyện ý cùng nàng ta đính hôn. Vì sao, vì sao Nguyên Phong thích mình? Chẳng lẽ , nàng ta thể có được lòng Nguyên Phong, cả đời này có duyên phận với sao?

      Hồ Nhã Tình che gương mặt, thương tâm khóc, bả vai nàng ta nhịn được run run, tiếng khóc bị tiếng mưa rơi bao phủ, thân mình càng ngừng run run.

      Thẩm Nguyên Phong, chẳng qua muội muốn gả cho huynh, cho dù về sau huynh có rất nhiều nữ nhân muội cũng để ý, muội chỉ muốn mỗi ngày nhìn thấy huynh, làm bạn ở bên cạnh huynh. Chẳng lẽ như vậy cũng được sao?

      , ta nên bị lời của A Hạnh ảnh hưởng, ta là đệ nhất mỹ nhân Tấn thành, chỉ cần có A Hạnh, Nguyên Phong nhất định cưới ta! Đúng, ta nên tuyệt vọng, ta thành công đuổi A Hạnh, về sau A Hạnh xuất trước mắt Nguyên Phong, đến lúc đó, Nguyên Phong nhìn đến ta, chấp nhận hôn nhân!

      Hồ Nhã Tình lau khô nước mắt, trong mắt lại lần nữa dấy lên hy vọng.

      ” Nhã Tình, sao muội lại đứng ở chỗ này? Nha hoàn trong viện tìm thấy muội sốt ruột tìm muội khắp nơi!”

      Hồ Nhã Tình nghe thấy thanh , quay đầu lại, thấy đại ca Hồ Lăng Hiên cầm theo đèn lồng hướng về phía nàng ta tới.

      Hồ Lăng Hiên đến bên người Hồ Nhã Tình, cảm giác được thần sắc muội muội khác thường, liền cầm đèn lồng chiếu lên mặt nàng tamột chút, Hồ Nhã Tình tuy thay đổi nét mặt, nhưng vẫn để đại ca phát mặt nàng ta toànlà nước mắt.

      Hồ Lăng Hiên ngạc nhiên :” Nhã Tình, muội khóc? Ai chọc giận muội?”

      Hồ Nhã Tình quan hệ với đại ca rất tốt, có việc cũng rất ít giấu giếm , thấy hỏi liền oán hận :” Còn phải A Hạnh……”

      Nghe thấy hai chữ “A Hạnh”, trong mắt Hồ Lăng Hiên đột nhiên sáng ngời, :” A Hạnh đến đây sao?”

      Hồ Nhã Tình gật gật đầu:

      ” Mẫu thân cố ý kêu A Hạnh lại đây, dùng tứ di nương uy hiếp để A Hạnh rời khỏi Tam công tử! Cũng may tiện nhân đó coi như thức thời, chưa đối nghịch cùng chúng ta!”

      Muội muội bị Tam công tử cự hôn, tuy rằng Hồ gia cực lực giấu diếm, nhưng thân là đại ca ruột thịt, Hồ Lăng Hiên sao biết. biết A Hạnh lại bị liên lụy đến chuyện này.

      có chút khẩn trương hỏi:

      ” Vì sao phải bảo nàng rời khỏi Tam công tử? Chẳng lẽ ……” Trong lòng nhảy dựng lên, cảm giác khủng hoảng ập đến:

      ” Chẳng lẽ là nàng chuẩn bị làm thiếp của Tam công tử sao?”

      Hồ nhã tình” Phì” tiếng, vẻ mặt khinh thường:

      “Tiện nhân đó xứng! Thân phận bình dân , còn hạ lưu ở cùng với con hát, chỉ như thế cũng đừng tưởng muốn tiến vào vương phủ? A Hạnh chẳng qua muốn dựa vào sắc đẹp câu dẫn Tam công tử thôi, hồ ly tinh này cũng biết cho Tam công tử uống cái gì, làm Tam công tử choáng váng hồ hồ, dám cự tuyệt hôn nhân do Vương phi an bài, mẫu thân còn phương pháp, đành phải nghĩ ra biện pháp này, để tiện nhân đó biết khó mà lui!”

      Hồ Lăng Hiên nghe muội muội , trong lòng tựa như có vạn con kiến cắn trong lòng , lại ngứa vừa đau. A Hạnh từ khi nào lại có quan hệ tốt như vậy với Tam công tử? tuy rằng biết bọn họ có quen biết, nhưng vạn vạn ngờ bọn họ phát triển nhanh như vậy! Quan hệ bọn họ quan hệ thân mật tới trình độ nào? Ngay cả mẫu thân cũng khẩn trương đưa ra biện pháp muốn chia rẽ bọn họ? được, A Hạnh là của , ai cũng thể đem nàng cướp ! Cho dù là Tam công tử cũng được!

      ” A Hạnh đâu? A Hạnh ở nơi nào?” Hồ Lăng Hiên bắt lấy cánh tay muội muội, lớn tiếng hỏi.

      Hồ Nhã Tình lấy ngón tay chỉ phương hương A Hạnh rời :

      ” Nàng vừa bên kia rồi. Ca, huynh buông ra, huynh nắm lấy tay muội đau quá!”

      Hồ Lăng Hiên buông muội muội ra, sau đó cầm đèn lồng đưa cho nàng ta, dặn dò tiếng:

      ” Mau trở về, trời mưa, cẩn thận gặp chuyện may.”

      xong liền xoay người hướng nơi A Hạnh rời dùng toàn lực đuổi theo.

      ” Ca, huynh đâu, nàng ta lâu rồi!” Hồ Nhã Tình nhìn đại ca điên cuồng chạy theo, hung hăng dậm chân, trong lòng mắng, hồ ly tinh, chuyên trêu chọc nam nhân! Ngay cả ca ca ta cũng buông tha! ngày nào đó, ta nhất định hủy khuôn mặt của ngươi, để xem ngươi còn dùng cái gì câu dẫn nam nhân!

      Bởi vì mưa to, cho nên A Hạnh cùng Thúy Hồng rất chậm, có khi để tránh mưa còn đường vòng. Hai người tuy rằng che ô, nhưng toàn thân vẫn bị mưa to làm ướt đẫm.

      Lúc hai người sắp đến cửa, phía sau vang lên tiếng gào của Hồ Lăng Hiên.

      Hai người quay đầu, nhìn thấy người trong mưa chạy tới là Hồ Lăng Hiên. Thúy Hồng kinh hô tiếng:” Là đại thiếu gia, đại thiếu gia làm sao lại che dù nữa!”

      Đêm nay tâm tình A Hạnh tốt, nay nhìn thấy Hồ Lăng Hiên, biết lại gây chuyện khiến cho xảy ra việc gì, lại phiền càng thêm phiền, nàng nhìn Thúy Hồng :” Chúng ta thôi, trễ thế này, ta muốn trở về.”

      Thúy Hồng ngạo mạn liếc nàng cái, :

      ” Đây chính là đại thiếu gia, ta dám , ngươi muốn tự , chẳng qua ta cũng thể đưa ngươi!”

      Trời mưa lớn như vậy, lại có tia chớp sét đánh, tự mình trở về rất nguy hiểm, A Hạnh liền đề cao cảnh giác với Hồ Lăng Hiên. Nàng áp chế phiền chán trong lòng, lấy lại tinh thần, nhìn về phía Hồ Lăng Hiên.

      Hồ Lăng Hiên chạy đến bên người A Hạnh, người toàn thân ướt đẫm, mưa to càng ngừng nện ở mặt , làm cho có chút mở được mắt. Thúy Hồng vội vàng lên che dù cho , :

      ” Đại thiếu gia, sao người mang ô, để toàn thân đều bị ướt!” xong lại lấy khăn tay lau mặt .

      Hồ Lăng Hiên ngăn tay Thúy Hồng lại, cầm lấy khăn tay trong tay Thúy Hồng, lau khô khuôn mặt, nhìn A Hạnh :” Bởi vì vội vã tới, ô mang theo.” Tiếp theo lại lạnh lùng liếc mắt nhìn Thúy Hồng cái, đưa khăn tay cho Thúy Hồng, lại lấy cái ô trong tay Thúy Hồng, ra lệnh:

      ” Ngươi ở xe chờ, lát nữa đưa A Hạnh nương trở về!”

      Thúy Hồng cúi đầu :” Vâng” Sau đó xoay người liếc mắt nhìn A Hạnh cái, liền chạy về phía xe ngựa. Tốc độ cực nhanh, làm cho A Hạnh muốn gọi Thúy Hồng lại cũng kịp.

      Lúc này, nơi này trừ bọn họ có bất luận kẻ nào, bốn phía tối đen hoàn toàn, ngoại trừ ngẫu nhiên vài tia chớp ánh lên bầu trời cũng có ánh sáng nào khác.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 111: Ngươi còn có cái gì chưa đủ?
      Mưa to nện vào ô, phát ra tiếng” Tí tách” ngừng. Lúc mà Hồ Lăng Hiên đuổi theo nàng, vốn có đầy bụng muốn với nàng, nhưng khi thấy nàng, lại biết nên mở miệng như thế nào .

      A Hạnh sao có tính nhẫn nại chờ bình ổn cảm xúc, hôm nay Hồ phu nhân làm cho tâm trạng của nàng tốt, hơn nữa mưa vẫn rơi, thân thể của nàng lại ướt đẫm, thoải mái, cho nên trong lòng rất phiền chán, đối với Hồ Lăng Hiên ngay cả khách khí cố gắng duy trì lúc bình thường hôm nay cũng duy trì được. Thấy chậm chạp lời nào, liền lập tức xoay người hướng ngoài cửa bỏ .

      Hồ Lăng Hiên thấy nàng , nóng nảy, lập tức theo sau, bật thốt lên hỏi:” A Hạnh, nàng cùng Tam công tử có quan hệ gì?”

      A Hạnh xoay người nhìn , tựa tiếu phi tiếu:

      “A Hạnh cùng Tam công tử có quan hệ gì, Hồ công tử quản được sao? A Hạnh với Hồ công tử có quan hệ gì? Vì sao A Hạnh phải với Hồ công tử?”

      là nực cười, Hồ Nhã Tình tới hỏi nàng, nàng trả lời, bởi vì Hồ Nhã Tình là hôn thê của Thẩm Nguyên Phong, nhưng là cái gì? Cũng chạy tới chất vấn nàng? Hồ gia bọn họ nghĩ bọn họ quyền quý lắm hay sao? Cũng chỉ là thương gia mà thôi, nếu phải tỷ tỷ ở trong này, nàng để ý đến mới là lạ!

      Hồ Lăng Hiên ngăn đường của nàng, vẻ mặt có chút cấp bách:

      ” Đương nhiên có liên quan tới ta! A Hạnh, nàng đừng liên quan gì tới Tam công tử, nàng cùng Tam công tử là có khả năng! Tấn vương cho nàng tiến vào vương phủ! Cho dù làm thiếp cũng được!”

      A Hạnh cười lạnh tiếng:

      thể tưởng tượng được Hồ công tử lại quan tâm A Hạnh như thế!”

      Ô che khuất khuôn mặt của nàng khiến cho thấy biểu tình của nàng, tiếng mưa rơi rất lớn, cũng nghe được thanh cười lạnh của nàng. Nghe xong những lời này của nàng, còn tưởng rằng nàng bị mình làm cho cảm động, trong lòng mừng rỡ, dâng lên xúc động.

      cẩn thận đến gần nàng, muốn giữ chặt tay nàng lại dám, sau lúc lâu, mới ôn nhu :

      ” A Hạnh, kỳ từ lần đầu tiên ta gặp nàng thích nàng, mấy ngày nay, ta rất muốn gặp nàng, muốn nhìn thấy nàng, muốn cùng chuyện với nàng, nhưng mỗi lần đến rạp hát đều gặp được nàng, trong lòng thất vọng vô cùng. A Hạnh, ta đối với nàng là tâm, Tam công tử có thể cho nàng cái gì ta đều có thể cho nàng, cho dù là tơ lụa, châu báu trang sức, thậm chí là phòng ốc địa khế, chỉ cần là nàng muốn, ta đều có thể cho nàng, tại ta tham gia vào rất nhiều chuyện làm ăn của Hồ gia, chỉ cần qua vài năm nữa, ta làm chủ Hồ gia, đến lúc đó, ta cho nàng cuộc sống xa hoa khác gì các mệnh phụ phu nhân!”

      có cách đợi nữa, A Hạnh càng ngày càng trổ mã càng thêm xinh đẹp, hôm nay giải quyết chuyện phiền toái của Tam công tử, nhưng ai biết ngày sau có Tứ công tử Ngũ công tử hay chạy đến tranh giành A Hạnh với ?

      Tâm tư của Hồ Lăng Hiên đối với nàng, A Hạnh sớm đoán biết được, nhưng nàng nghĩ tới, dám với nàng chuyện này, chẳng lẽ biết bọn họ còn có quan hệ thể vượt qua sao? Bọn họ so với nàng cùng Thẩm Nguyên Phong, càng có khả năng!

      mơ mộng cái gì!

      A Hạnh khách khí :

      ” Hồ công tử hẳn là biết, tại Hồ công tử với A Hạnh những lời này trái với luân thường đạo lý ? Nếu người nhà Hồ công tử biết, chỉ sợ dễ dàng tha thứ cho công tử!”

      Hồ Lăng Hiên trầm mặc chút, có chút xấu hổ, thoáng xoay người, sau đó ấp a ấp úng :

      ” A Hạnh…… Ta biết chúng ta gặp rất nhiều chướng ngại. Nhưng, ta đối với nàng là tình, ta có thể xây nhà cho nàng ở bên ngoài…… Chúng ta tạm thời đừng cho người nhà của ta biết……”

      A Hạnh tức giận thiếu chút nữa cầm ô trong tay đập vào mặt , gặp qua rất nhiều người vô sỉ nhưng cũng chưa thấy ai vô sỉ như , nàng nghiến răng nghiến lợi :

      ” Ý ngươi là để cho ta với ngươi tằng tịu với nhau?”

      coi nàng là cái gì? Nếu phải họ Hồ, nàng cam đoan nhất định dạy dỗ để xả cơn tức này!

      Hồ Lăng Hiên vội vàng :

      ” A Hạnh, phải như thế, nàng đừng khó nghe như vậy! Chỉ là phương pháp tạm thời, chờ ta trở thành đương gia, có thể làm chủ , ta nhất định để nàng trở thành chính thất! Vài năm này nàng tạm thời chịu oan ức chút, nhưng những phương diện khác ta đều đáp ứng nàng, cho dù nàng muốn cái gì ta đều cho nàng! So với việc cả ngày nàng phải ở bên ngoài xuất đầu lộ diện phải thoải mái hơn nhiều sao?”

      Nàng vì chịu oan ức, tương lai nhất định bồi thường cho nàng, nhất định đối xử tốt với nàng, nữ nhân nào cũng đều thể thay thế được địa vị của nàng ở trong lòng , đối với nữ tử mà , đây phải là lựa chọn tốt nhất sao?

      A Hạnh nâng ô lên, lộ ra khuôn mặt thanh lệ tuyệt luân, tia chớp thỉnh thoảng lại đem bầu trời đêm chiếu sáng lên, cũng làm cho Hồ Lăng Hiên có thể thấy bộ dáng của nàng.

      Nàng lúc này xinh đẹp đến kinh tâm động phách, tóc bởi vì bị mưa xối có vẻ càng thêm đen nhánh, những giọt nước mưa trong suốt từ gương mặt trắng nõn của nàng chãy xuống chiếc cổ tinh tế của nàng. Mưa xối lên xiêm y của nàng, làm xiêm y gắt gao dính vào cơ thể của nàng, làm lộ ra thân hình dần dần nẩy nở của nàng. Quần áo của nàng ra da thịt nữa nữa lộ, có thể thấp thoáng thấy cái yếm màu đỏ thếu hoa của nàng ……

      Hồ Lăng Hiên chỉ cảm thấy ở hạ phúc căng thẳng, toàn thân lửa nóng, ngay cả hô hấp cũng dẫn trở nên dồn dập.

      ” A Hạnh……”

      Hai mắt mê ly, thanh ái muội khàn khàn, tràn ngập loại cảm xúc tên. nhịn được tiến lên, muốn đem nàng ôm vào trong lòng.

      A Hạnh nhìn ánh mắt của rồi nhìn lại người mình, lúc này mới phát tình trạng người mình, lại nhìn cặp mắt mê đắm của ,A Hạnh vừa thẹn vừa giận, mắt thấy lại ngày càng gần, trong mắt A Hạnh chợt lóe liền di chuyển ra phía sau , nhắc chân hướng cái mông của dùng sức đá cho cước. Hồ Lăng Hiên mất trọng tâm, gục về phía trước, ô trong tay liền rơi ra xa.

      chờ bò lên, A Hạnh liền qua cước dẫm lên lưng của , để cho thể động đậy. Hồ Lăng Hiên vài lần cũng đứng dậy được, mưa rơi ướt người , rơi vào đôi mắt , vào miệng mũi làm cho phi thường thoải mái mà chân A Hạnh lại còn đặt ở lưng .

      nhịn được kêu to:

      ” A Hạnh, nàng làm cái gì vậy?”

      ” Ta cảm thấy đầu óc ngươi tỉnh táo lắm, rất cần thanh tỉnh lại. Hồ đại công tử, tại ngươi tắm mưa lâu như vậy, đầu óc có thanh tỉnh chút nào ?”

      Hồ Lăng Hiên dùng sức quay đầu, nhìn nàng kêu to:” A Hạnh, nàng như vậy là có ý gì!”

      A Hạnh ấn thêm lực ở chân, Hồ Lăng Hiên bị đau, lại nằm úp sấp xuống. A Hạnh cúi đầu xuống, ở bên tai lớn tiếng :

      ” Hồ Lăng Hiên, vĩnh viễn đừng để tên của ta cùng ngươi có liên hệ, như vậy chỉ làm ta cảm thấy ghê tởm! Cả đời này ta cũng muốn cùng ngươi có liên quan gì, ngươi về sau đừng đến trêu chọc ta, nếu đừng trách ta sao nể mặt ngươi!”

      Lời của A Hạnh như con dao cắt vào tâm của . Trong cơn tức giận, bỗng nhiên dùng sức, giãy ra đứng dậy. mặt toàn là bùn đất, người dơ bẩn chịu nổi, người luôn luôn sạch như lúc này cũng lo lắng được nhiều như vậy, đứng lên đối mặt với A Hạnh, lau nước mưa mặt, hai mắt thẳng tắp nhìn nàng, con ngươi trợn lên đến kinh người:

      ” A Hạnh, ngươi phải hiểu tại căn bản có người nào đứng đắn muốn cưới ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn gả cho hạ nhân sao? Ta có cái gì tốt? Ta thích ngươi như vậy, tương lai nhất định đối xử tốt với ngươi ! Cho dù là tơ lụa, châu báu ngọc thạch, chỉ cần ngươi muốn, ta đều thỏa mãn ngươi! Chỉ cần ngươi nhẫn nại vài năm mà thôi, ta về sau nhất định để ngươi làm chính thất phu nhân! Ngươi còn có cái gì chưa đủ ?”

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương112: Cũng phải là thứ tốt!
      Mưa to tầm tã , tia chớp thỉnh thoảng chiếu sáng bầu trời đêm, cũng chiếu sáng lên gương mặt kiên quyết của thiếu niên .

      A Hạnh giận dữ cười, trong lòng bỗng nhiên suy nghĩ, vì sao ông trời trực tiếp cho sét đánh chết ? Nếu khó tránh ngày nào đó nàng nhẫn nại được nữa bóp chết !

      Nàng trừng mắt nhìn , chữ chữ :

      ” Hồ đại công tử, ngươi thử xem, những gì ngươi có thể cho ta, có cái gì mà ta thể mua nổi? Dù là tơ lụa thượng phẩm, châu báu ngọc thạch, đối với ta tại mà căn bản phải việc khó! Ta có bạc, ta muốn cái gì có? Ta vì cái gì mà phải vì những thứ đó phải ở cùng với người mà ta chán ghét? Ta có bạc, ta muốn gả cho ai gả! Cho dù đối phương là hạ nhân sao? Ta có năng lực để cho sống như những người tôn quý! Còn ngươi? Tuy rằng Hồ gia có quan hệ với Tấn Vương, nhưng ngươi chớ quên, Hồ gia bây giờ chưa tới phiên ngươi làm chủ! Thế nhưng còn dám để ta với ngươi hôn thú tằng tịu với nhau, đầu óc ngươi hỏng rồi sao?”

      Hôm nay A Hạnh ở Hồ gia chịu đủ tức giận, ngoại trừ việc đó ra, trong lòng A Hạnh còn có cơn tức biết do đâu, vốn muốn nhẫn nại, nhưng Hồ Lăng Hiên lại tới chọc tức nàng, nàng thể kiềm được, đem tất cả cơn tức trong lòng phát tiết hết vào người , ra những lời vừa độc vừa ngoan, hoàn toàn mặc kệ đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng thể chấp nhận được, cũng để cắt đứt nững ý niệm trong đầu Hồ Lăng Hiên.

      Hồ Lăng Hiên bị nàng mắng đến câu ” Ta vì vào cái gì mà vì những thứ đó phải ở cùng chỗ với người mà ta chán ghét!” như mũi nhọn sâu đâm nát đáy lòng , ngực phập phồng, hai tay gắt gao nắm lại, hàm cắn chặt lại, hiển nhiên chứng tỏ rất phẫn nộ!

      ” A Hạnh, ta hỏi ngươi lần nữa, ngươi muốn sao?”

      A Hạnh nhìn , vẻ mặt lạnh lùng, thanh lãnh trầm:

      ” Ta lại lần nữa, ngươi nghe cho ,ta vĩnh viễn vĩnh viễn cũng ở cùng với ngươi! Ta chán ghét ngươi!”

      xong, nàng hừ lạnh tiếng, xoay người, hề để ý tới , hướng về phía cửa lớn bỏ .

      Hồ Lăng Hiên đứng ở trong mưa to, ánh mắt vẫn đuổi theo bóng hình nàng, cho đến lúc thân ảnh của nàng biến mất, mới ngửa đầu phát ra tiếng rống lớn như dã thú.

      A Hạnh, ta buông tay! khi ngươi chán ghét ta như vậy, ta làm cho cả đời này ngươi cũng thể rời khỏi ta!

      Những gì ta muốn phải có được, khi nào ta làm chủ Hồ gia mặc kệ sử dụng thủ đoạn gì, ta nhất định phải có được!

      Khi A Hạnh về nhà, cơn giận còn sót lại vẫn chưa tiêu, toàn thân tự chủ được run run. Lý Nhuận Phúc thấy nàng an toàn trở về liền yên tâm, giúp nàng lấy nước ấm tắm để tránh bị cảm, rồi để nàng trở về phòng ngủ. Lý Nhuận Phúc là nam nhân nên sơ ý, phát ra vẻ mặt ổn của A Hạnh .

      Sau khi A Hạnh tắm rửa sạch xong, liền trở về phòng nghỉ ngơi. Nàng ở giường trằn trọc, thể yên giấc. Mơ mơ màng màng, nhớ tới ngày trước gặp được Kiều Tranh ở dưới tàng cây đào. Cây đào vĩnh viễn vẫn đẹp như vậy, nàng nhìn chung quanh, cũng tìm được thân ảnh Kiều Tranh, thất vọng rất nhiều, liền ngồi xuống dưới tàng cây đào.

      Cũng biết trải qua bao lâu, bên tai bỗng nhiên vang lên thanh trong trẻo của Kiều Tranh:

      ” Thiệu lâm, vì sao em thương tâm.”

      A Hạnh quay đầu, Kiều Tranh biết từ khi nào ngồi bên cạnh nàng, mặc bộ âu phục màu đen làm bộc lộ tuấn của mình, gương mặt tuấn lãng lộ ra nét tươi cười hiền hòa.

      Nàng lấy tay bắt lấy khuôn mặt , nhàng :” Kiều Tranh, để cho em nhìn, nếu , em sợ mình quên mất bộ dáng của .”

      Kiều Tranh nhìn nàng nhàng cười, tình cảm trong mắt nhìn nàng đến say lòng:

      ” Quên là chuyện tốt, quên em sớm trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.”

      A Hạnh lắc đầu, tựa đầu vào bờ vai , vẻ mặt uể oải:

      , em vĩnh viễn quên , chỉ có mới làm cho em thất vọng.”

      Tay ấm áp khẽ vuốt vuốt đầu nàng:

      “Có người làm cho em thất vọng sao?”

      A Hạnh ngẩng đầu, nhìn cười:

      ” Kiều Tranh, trừ ra, có người nào có thể làm cho em thất vọng.”

      ” A Hạnh, vì sao phải lừa chính mình? Nếu đúng như em , vì sao lại thương tâm.” đứng lên, vẻ mặt bi ai, chậm rãi biến mất ở trước mắt của nàng .

      ” Tranh, Tranh!”

      A Hạnh ở giường nhảy dựng lên, mới phát hóa ra lại là giấc mộng. Nàng kìm lòng đậu xoa hai gò má chính mình, nàng thương tâm sao?

      , , nơi này ai có thể làm cho nàng thất vọng, có thể làm cho nàng thương tâm, bởi vì nơi này có Kiều Tranh!

      Từ ngày ở Hồ phủ mắng Hồ Lăng Hiên, Hồ Lăng Hiên cũng xuất ở rạp hát nữa. Người trở nên sốt ruột nhất chính là Xảo Oánh, Xảo Oánh chậm rãi bắt đầu có tâm đối với Hồ Lăng Hiên, mỗi lần đến, nàng đều tiếp , cùng chuyện phiếm, chuyện trò, nghiên cứu thi từ, cũng hợp ý. Trong lòng Xảo Oánh bất tri bất giác sớm đặt ở người . Nhưng Xảo Oánh có thể cảm giác được, Hồ Lăng Hiên đối với mình còn như trước đây, điều này làm cho Xảo Oánh có chút sốt ruột, Xảo Oánh cảm thấy có lẽ do mình rời khỏi khỏi nơi này tháng, cho nên mới làm cho đối với nàng từ nhiệt tình trở thành lãnh đạm. Nhưng nghĩ rằng, ngay cả mặt mũi cũng lộ diện, biến mất còn thấy bóng dáng tăm hơi.

      Xảo Oánh khỏi nghĩ rằng chẳng lẽ là do mình làm sai cái gì, khiến cho Hồ công tử vui. Điều này làm cho lòng Xảo Oánh rất bất an, nên biết rằng, tại Xảo Oánh đặt hy vọng rất lớn vào , nàng mất nhiều tâm tư như vậy, chẳng lẽ có thu hoạch gì? Hơn nữa trọng yếu nhất là, tại Xảo Oánh thích , là tâm muốn trở thành nữ nhân của .

      Xảo Oánh nghe tỷ tỷ của A Hạnh sinh, A Hạnh rất sớm đến Hồ phủ vấn an tỷ tỷ. Xảo Oánh nghĩ khi A Hạnh đến Hồ phủ chừng gặp Hồ thiếu gia, liền muốn nhờ nàng đưa giùm bức thư cho Hồ Lăng Hiên.

      Đêm đó, Xảo Oánh tận tâm tư viết bức thư tràn đầy tình ý, qua ngày hôm sau đến tìm A Hạnh, ấp úng nhờ A Hạnh đem thư cho Hồ thiếu gia.

      A Hạnh nhìn bìa thư xinh đẹp, lại nhìn nét của xấu hổ Xảo Oánh, liền đưa lại bức thư cho Xảo Oánh, :” Xảo Oánh, ngại quá, chuyện này muội thể giúp tỷ!”

      Xảo Oánh cầm thư, kinh ngạc :” Vì sao, A Hạnh, chuyện này đối với muội chỉ như là nhấc tay chi lao mà thôi!”

      Xảo Oánh nghĩ nghĩ, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn A Hạnh, :” A Hạnh, có phải muội sợ tỷ tuân thủ ước hẹn 5 năm, tạo thành tổn thất cho muội đúng hay ? Muội yên tâm, tỷ nhất định Hồ thiếu gia đưa bạc chuộc thân cho tỷ, để cho muội phải chịu thiệt!”

      A Hạnh ngạc nhiên hỏi:”Xảo Oánh, tỷ với Hồ công tử hứa hẹn rồi sao?”

      Xảo oánh cúi đầu, hai gò má ửng hồng lên:” Hồ công tử chưa với tỷ, dù sao trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Hồ công tử đều đến thăm tỷ, mỗi lần đều cùng tỷ chuyện rất lâu…… Tỷ nghĩ, hẳn là Hồ công tử đối với tỷ có ý.” Bởi vì muốn cho A Hạnh đưa thư hộ mình, cho nên chuyện của Xảo Oánh với Hồ Lăng Hiên đều có gạt nàng.

      A Hạnh nghe xong, nửa ngày cũng chưa phục hồi tinh thần lại, sau đó kìm lòng đậu cười lạnh, nam nhân thế giới này quả nhiên đều toàn tâm toàn ý , người đính hôn lại còn những lời thề son sắt tình thâm chân thành với nàng còn muốn kết hôn với nàng, người bên cùng nữ tử khác lui tới bên lên kế hoạch tằng tịu cùng nàng.

      Trong lòng A Hạnh nhịn được chửi “Mẹ nó, cũng phải là thứ tốt!”

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 113: Bắt cóc
      Cuối cùng A Hạnh vẫn đáp ứng thỉnh cầu của Xảo Oánh. Căn bản nàng muốn tái kiến Hồ Lăng Hiên, lại càng muốn đưa thư dùm Xảo Oánh. Hơn nữa loại truyền tin này thể ở trước mặt người khác làm, cũng thể để cho người khác biết. Nếu chẳng may đến tai Hồ phu nhân, chuyện đó biết trở thành như thế nào. Nàng muốn gặp mặt Hồ Lăng Hiên, cũng muốn nghe điên ngôn điên ngữ. Nàng làm được!

      Nàng nhìn Xảo Oánh :”Xảo Oánh, nếu trong lòng Hồ công tử quên được tỷ, dĩ nhiên tới tìm tỷ!” Nếu vẫn đến, cũng đừng vướng bận, Xảo Oánh khẩn trương như vậy, cho dù về sau gả cho , cũng được coi trọng cùng quý trọng. Càng dễ dàng có được, càng quý trọng, đó dường như là bệnh chung của nam nhân.

      mặt Xảo Oánh có chút vui, Xảo Oánh vì sao đây chỉ là chuyện , mà nàng chịu giúp mình, Hồ Lăng Hiên đối với Xảo Oánh quan trọng cỡ nào! A Hạnh tuy rằng sai, nhưng nam nhân chính là như vậy, có khi nhất định phải rèn sắt khi còn nóng. Nếu thời gian quá lâu, có lẽ tình cảm của nam nhân dần dần phai nhạt. Hồ công tử lâu tới, nếu mình làm gì, chuyện mình cùng Hồ công tử nhất định có khả năng.

      Cũng ít người phú quý nguyện ý nạp Xảo Oánh làm thiếp, mấy tháng trôi qua ở trong Tấn thành Xảo Oánh có chút danh tiếng, mỹ danh lan xa, ít phú thương đều hướng nàng ám chỉ chuyện đó, đồng ý cho Xảo Oánh cuộc sống vinh hoa phú quý . Nhưng những người đó hoặc là nam nhân năm mươi, hoặc là những ông già bụng to, ai có thể so được với thiếu niên công tử phong độ Hồ Lăng Hiên? Xảo Oánh thể buông tha, Xảo Oánh sao có thể cam tâm?

      Dĩ nhiên chuyện này thể với A Hạnh, Xảo Oánh có kiêu ngạo của mình, sao có thể với A Hạnh mình tốn hết tâm tư là vì muốn gả cho Hồ Lăng Hiên?

      Xảo Oánh liếc mắt cái :

      ” A Hạnh, uổng ta làm tỷ muội với muội, ngay cả việc như vậy muội cũng chịu giúp ta, là làm cho ta thất vọng!”

      A Hạnh thấy Xảo Oánh tức giận, đành phải giải thích :

      ” Xảo Oánh, muội có khó xử của muội, hy vọng tỷ có thể thông cảm”

      Nếu với Xảo Oánh rằng Hồ Lăng Hiên có ý với mình còn biết Xảo Oánh nghĩ như thế nào, dù sao nàng với Hồ Lăng Hiên cũng có liên quan, vẫn cần ra, miễn cho làm Xảo Oánh vui. Huống hồ loại chuyện tằng tịu, nàng vừa nghĩ tức giận. nên lời.

      Xảo Oánh cho là đúng:

      ” Chỉ là đưa phong thư mà thôi, có cái gì khó xử!” Nhất định là sợ mình sớm lập gia đình, thể đóng kịch, cho nên mới chịu giúp mình.Mình thế nhưng còn đem nàng trở thành bằng hữu? Xem ra lão bản chính là lão bản, chỉ vì lợi ích của mình, sao có thể quan tâm hạnh phúc của nàng ?

      Nghĩ vậy, Xảo Oánh cũng muốn cầu nàng, lạnh lùng :

      “Muội giúp ta quên , ta tự mình nghĩ biện pháp!” Xảo Oánh tin, có hỗ trợ của nàng thể đem thư tới tay !

      Xảo Oánh bình tĩnh rời , quyết định nhờ người khác. Bởi vì gã sai vặt biết chữ, Xảo Oánh liền yên tâm đem thư giao cho .

      Liên tục năm ngày qua,vẫn hề có tiến triển, lúc Xảo Oánh sắp nản lòng, đêm nay, gã sai vặt lại mang vẻ mặt hưng phấn trở về đem tin tức tốt.

      ” Xảo Oánh nương, hôm nay tại hạ gặp Hồ công tử.”

      Xảo Oánh mừng rỡ, vội vàng hỏi:” Ngươi đem thư giao cho công tử rồi sao?”

      Gã sai vặt lắc đầu:” Căn bản chưa kịp giao cho công tử, công tử vừa ra khỏi cửa liền ngồi lên chiếc xe ngựa.”

      Xảo Oánh vui , trong lòng bực bội:

      ” Vậy có gì khác nhau! Ngươi làm việc như thế, hôm nay thưởng bạc!”

      Gã sai vặt cười :” Xảo Oánh nương, nương đừng vội, tuy rằng tại hạ gặp được Hồ công tử, nhưng tại hạ biết công tử tại ở nơi nào”

      Xảo Oánh khỏi mắng:

      “Thối tiểu tử! Sao ràng, nhanh cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!”

      Gã sai vặt đem kiện êm tai ra.

      tình là như vậy, gã sai vặt liên tục vài ngày hoàn thành nhiệm vụ Xảo Oánh giao, sợ Xảo Oánh trách phạt, trong lòng cũng thầm sốt ruột. Đêm nay thấy Hồ công tử từ cửa lớn ra, trong lòng vui vẻ, muốn chạy ra, cũng nghĩ tới Hồ công tử vội vàng ngồi vào chiếc xe ngựa, còn liên tục thúc giục, tựa hồ rất vội vã . Gã sai vặt vất vả mới thấy Hồ công tử, nếu lần này hoàn thành nhiệm vụ tới khi nào mới có thể gặp được, lập tức nghĩ nhiều, lập tức chạy tới, muốn gọi Hồ công tử lại nhưng chưa kịp tiếp cận xe ngựa, xe ngựa xuất phát. Gã sai vặt gọi vài tiếng, bọn họ cũng nghe thấy, bất đắc dĩ đành phải chạy theo phía sau xe ngựa, xe ngựa dù nhanh, nhưng tay chân gã sai vặt linh hoạt, cũng chạy nhanh. Thứ hai đêm dài an tĩnh, tiếng vang của xe ngựa rất lớn, cho nên khoảng cách có xa, gã sai vặt cũng có thể dựa vào thanh xe ngựa đuổi kịp.

      Gã sai vặt theo tới thành Nam, ở tòa nhà lớn thấy xe ngựa dừng lại. Có lẽ Hồ công tử ở trong nhà, hơn nữa cửa lớn đóng chặt, tường vây bên trong tối như mực, im ắng, giống như có người. Cho nên gã sai vặt nhanh chạy trở về cho Xảo Oánh nương.

      Xảo Oánh nghe đến đó, khỏi liếc mắt, trách cứ :

      ” Vậy ngươi đến ngoài cửa chờ ra đem thư giao cho , chạy về làm gì?”

      Gã sai vặt cợt nhả :

      ” Xảo Oánh nương, Tiểu Lục cũng phải kẻ ngốc, nương để cho nô tài liên tục vài ngày canh giữ ở ngoài cửa lớn Hồ gia để truyền tin cho Hồ công tử , Tiểu Lục dĩ nhiên biết là vì cái gì!”

      Mặt Xảo Oánh đỏ lên, :” Ngươi nhiều chuyện! Ngươi chỉ cần để ý đem thư đưa Hồ công tử là tốt rồi.”

      Gã sai vặt :

      ” Tiểu Lục cũng biết Xảo Oánh nương ra tay hào phóng, cho nên mới giúp Xảo Oánh nương phen, Tiểu Lục so với Xảo Oánh nương lớn tuổi hơn, ở rạp hát cũng lâu hơn so với Xảo Oánh nương, có số việc so với Xảo Oánh nương còn thấy hơn. Trước mắt là cơ hội của Xảo Oánh nương, chỉ xem Xảo Oánh nương có dám làm hay .”

      Xảo Oánh bị gã sai vặt có chút động, hơi trầm ngâm, liền hỏi:

      ” Ngươi có ý tứ gì?”

      ” Căn nhà giống như có người ở, cửa lớn cũng có thủ vệ, Xảo Oánh nương vì sao tự mình gặp Hồ công tử? Xảo Oánh nương ở cửa lớn làm bộ như là tình cờ gặp Hồ công tử, dưới ánh trăng kể ra tâm , phải hiệu quả hơn so với việc Tiểu Lục truyền tin sao?”

      ” Ta tự mình tìm công tử?”

      Xảo Oánh có chút do dự, trễ như vậy biết người ta nghĩ như thế nào, giống như là chuyện nương đứng đắn làm. Xảo oánh liên tục lắc đầu.

      nương cần chi lễ phép, chỉ sợ lỡ dịp, chỉ cần làm cho Hồ công tử vì nương động tâm chính là lễ phép, còn lại cũng trọng yếu.”

      Xảo Oánh nghĩ nghĩ, lại cảm thấy Tiểu Lục có đạo lý, Hồ công tử lãnh đạm đáng kể muốn làm cho mình hoảng. Chỉ cần là có thể lần nữa vãn hồi chú ý của công tử, mình hẳn là nên thử lần.

      Vì thế, Xảo Oánh theo Tiểu Lục tới chờ trước cửa tòa nhà kia.

      Ở cửa, hai cái đèn lồng cũng có, toàn bộ đều có chút ánh sáng, chỉ có ánh trăng thản nhiên nhàn nhạt, quả nhiên như Tiểu Lục , có thủ vệ, có đèn đuốc, giống như là có người ở.

      Xảo Oánh :” Chỉ sợ đêm nay Hồ công tử ra.”

      Tiểu Lục chỉ vào cửa xe ngựa :” Xe ngựa còn tại cửa, công tử hẳn là tính ở trong này qua đêm, bao lâu ra.” Nếu qua đêm, hẳn là đem xe ngựa vào mới đúng.

      Xảo Oánh nhìn xe ngựa, mới yên tâm. Hai người đợi bao lâu, bỗng nhiên nghe được bên trong truyền đến tiếng kinh hô của nữ tử.

      Xảo Oánh ngẩng đầu nhìn về phía tường , trong lòng rung động mạnh. Vì sao có thanh của nữ tử, nơi này có người ở dĩ nhiên phải là của nha hoàn. Tiểu Lục bên cạnh cũng có vẻ mặt xấu hổ, qua hồi, mới :” Cư nhiên quên, có lẽ Hồ công tử tới nơi này hẹn hò nữ tử. Dù sao xem bọn họ lén lút , nàng kia nhất định phải là nương đứng đắn .”

      Bên trong lại tiếp tục truyền đến thanh mơ mơ hồ hồ của nữ tử , Xảo Oánh nghiêng tai lắng nghe, thế nhưng cảm thấy thanh này có chút quen thuộc.

      Chẳng lẽ là người mình quen? Tâm Xảo Oánh sinh nghi, chẳng lẽ Hồ công tử lâu như vậy tới là vì nữ tử này? Rốt cuộc là ai mê hoặc Hồ công tử phá hỏng chuyện của mình?

      Lòng nghi ngờ dâng lên,Xảo Oánh rốt cuộc thể bình tĩnh, càng ngày càng cảm thấy thanh này rất quen thuộc, chính là nhất thời nhớ nổi là của ai, trong lòng Xảo Oánh dâng lên cam lòng, Xảo Oánh muốn nhìn xem rốt cuộc là ai ở bên trong!

      Xảo Oánh nhìn Tiểu Lục :” Ta muốn vào nhìn cái, ngươi giúp ta nhảy qua tường .”

      Tiểu Lục nhìn cái, :” nương muốn vào ? cần trèo tường, phía sau có chuồng chó, nương có thể vào.”

      Lúc này trong lòng Xảo Oánh tràn ngập tò mò cùng ghen tị, cũng bất chấp đó là chuồng chó liền muốn theo Tiểu Lục từ chuồng chó chui vào. Tiểu Lục :

      nương Tiểu Lục vào, chẳng may bị phát , Hồ thiếu gia làm khó dễ nương, nhưng nhất định bỏ qua cho tại hạ. Tại hạ ở bên ngoài chờ nương!”

      Xảo Oánh thấy muốn tiến vào, cũng chỉ có thể từ bỏ.

      Chuồng chó ở cửa sau, bên trong mảnh tối đen, nương theo ánh trăng Xảo Oánh nhìn hậu viện, bên trong đầy cỏ dại, lâu có sửa sang lại. Xảo Oánh vất vả tìm được đường , theo con đường này về phía trước, chỉ chốc lát đến cái sân nhưng có ai ở đây.Xảo Oánh lại tiếp tục về phía trước. Lúc này, Xảo Oánh tìm được phòng có đèn đuốc, bên trong dường như truyền đến tiếng người, trong sân có mấy người lại. Xem ra là người của Hồ công tử . Hô hấp của Xảo Oánh trở nên dồn dập, trong lòng có chút khẩn trương, rón ra rón rén tới gần, sợ bị những người đó phát .

      Những người đó chuyện phiếm, hơn nữa bốn phía lại tối, cho nên hoàn toàn phát Xảo Oánh tới gần.

      Xảo Oánh tiếp cận tới chỗ cửa sổ. Bên trong rành mạch truyền đến thanh Hồ Lăng Hiên :” Đây là tòa nhà ta chuẩn bị cho nàng, chờ ngày mai ta tìm người sửa sang lại, rất nhanh rực rỡ hẳn lên, ta tìm nha hoàn bà vú đến hầu hạ nàng, nhất định khiến cho nàng thoải mái!”

      Thanh chuyện của Hồ công tử dị thường ôn nhu, loại thanh này Xảo Oánh chưa bao giờ nghe được. Điều này làm cho Xảo oánh cảm thấy ghen tuông, Hồ Lăng Hiên ngươi giỏi lắm, lâu như vậy tới tìm ta, hóa ra là bị hồ ly tinh mê hoặc! Ta muốn nhìn xem hồ ly tinh này là ai.

      Xảo Oánh vừa định ngẩng đầu, bên trong bỗng nhiên truyền đến giọng nữ lại làm cho toàn thân Xảo Oánh cứng đờ, hai mắt trừng to, quả thực thể tin vão lỗ tai của mình.

      ” Hồ Lăng Hiên, ngươi ti bỉ, ngươi lại dùng thủ đoạn hạ lưu như thế đem ta bắt tới đây, ta tha cho ngươi!”

      Thanh thanh thúy êm tai, rành mạch rơi vào tai Xảo Oánh, tuy rằng tràn ngập phẫn nộ, nhưng Xảo Oánh vẫn nhận ra.

      Thanh , ràng chính là…… ràng chính là A Hạnh! Chẳng lẽ hồ ly tinh mê hoặc Hồ công tử chính là A Hạnh!

      Xảo Oánh rốt cuộc áp chế được khiếp sợ trong lòng, khẩn cấp vươn ngón trỏ làm thủng lỗ cửa sổ. mùi hương nồng đậm từ bên trong truyền ra. Xảo oánh nhìn vào bên trong.

      Trong phòng đỏ rực, nơi nơi đều là những món đồ trang trí màu đỏ, giống như là tân phòng.

      Khăn trải bàn màu đỏ bàn cùng nến đỏ, làm bên trong sáng rực. bàn trang điểm đầy đủ châu báu ngọc sức ,lóng lánh, hoa lệ mà trân quý.

      Trong phòng lại truyền đến thanh ” bịch” vang lên, giống như có vật gì đó ngã xuống.

      ” A Hạnh, ta với nàng, nàng trúng Vân hương, người còn khí lực, vì sao nàng lại tin? Nàng thể như trước động thủ động cước với ta! Nàng xem, giờ nàng có cả khí lực đứng lên, hay là để ta đến ôm nàng !” Trong thanh mang theo ôn nhu, nhè sủng nịch.

      ” Cút ngay, ngươi là đồ súc sinh! được dùng bàn tay dơ bẩn chạm vào ta!” ràng là lời phẫn nộ , nhưng thanh có chút yếu ớt, hơn nữa hô hấp dồn dập, liền lộ ra loại dụ hoặc khôn cùng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :