1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

A Hạnh - Thập Tam Xuân C149 (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 104: Phóng xà
      Buổi tối hôm nay, A Hạnh để cho phụ thân ngồi phía trước xem diễn. Vì nàng là nữ tử, thể ngồi cùng với phụ thân ở dưới đài, nên đành phải đứng ở góc gần vũ đài, nhìn những diễn viên ra ra vào vào, bận rộn liên tục, có khi cũng giúp hỗ trợ chút cũng rất thú vị.

      A Hạnh đứng sau hậu đài giúp Tĩnh Nhàn sửa sang lại quần áo, nghe quan khách la hét kêu có rắn, khỏi ngây ngẩn cả người.

      Có rắn? Làm sao có thể? Dưới đài có rất nhiều người, nàng sợ có gì bất trắc, liền mở màn ra nhìn về phía trước, nàng bảo người phụ trách cẩn thận kiểm tra dưới đài, thể để có vật phẩm gì gây nguy hiểm hay bò sát linh tinh, nàng ngàn lần dặn dò, sao có thể xuất sơ hở lớn như thế? Chẳng lẽ là do sơ sót của người phụ trách sao?

      Trong lúc mọi người dưới đài nháo nhào,A Hạnh phái người gọi người phụ trách Lưu Quý đến.

      Chỉ chốc lát, Lưu Quý đầu đầy mồ hôi nhễ nhại xuất ở trước mặt A Hạnh. Lưu quý khoảng tầm bốn mươi tuổi, là người làm việc ở rạp hát nhiều năm, làm việc rất có trách nhiệm và cẩn thận. Người này rất được Lăng Tử Phong tín nhiệm. Lần này trong rạp hát xuất độc xà, thực ràng đó là trách nhiệm của Lưu Quý, còn biết có phải vì vậy hay mà bị đuổi ra khỏi rạp hát, gấp đến độ thân toàn mồ hôi lạnh.

      A Hạnh nhìn thấy Lưu Quý liền hỏi:” Lưu thúc, trước khi mở màn thúc kiểm tra dưới đài sao? Sao có thể có độc xà xuất ở trong đại sảnh!”

      Lưu Quý lau mồ hôi, sau đó giơ lên hai ngón tay :

      ” A Hạnh nương, Lưu Quý này có thể thề với trời! Mỗi góc trong rạp hát tại hạ đều tỉ mỉ kiểm tra qua, đừng độc xà, chính là ngay cả con nhện cũng có! Tại hạ cũng vì sao có độc xà xuất ở dưới đại sảnh như vậy?” mặt Lưu Quý tràn ngập khó hiểu.

      A Hạnh thấy Lưu Quý thốt lời thề son sắt, phải biết rằng mọi người ở thời đại này đều tin tưởng có thần thánh tồn tại, tuyệt đối dễ dàng thề, có thể thấy được Lưu Quý rất chắc chắn, hơn nữa ông ta làm việc luôn luôn cẩn thận, chưa từng để xảy ra chuyện gì, cho nên A Hạnh cũng liền tin ông ta.

      Nhưng nếu phải do sơ sẩy của Lưu Quý, sao có thể xuất độc xà?

      Lưu Quý nghĩ nghĩ:” Chẳng lẽ là từ nóc nhà hoặc là cửa sổ bò vào đây?”

      A Hạnh ngẩng đầu nhìn nóc nhà, lần trước rạp hát tu sửa, mái ngói kẽ hở, xà làm sao có thể từ nóc nhà bò vào đây? Mà cửa sổ…… A Hạnh nhìn về phía cửa sổ, cửa sổ lớn, hơn nữa vị trí có vẻ cao.

      “Chung quanh cửa sổ có cây cối, khả năng xà từ cửa sổ trèo vào đây cũng lớn!” Lưu Quý lắc đầu, lập tức phủ nhận điểm này.

      A Hạnh xinh đẹp tuyệt trần nhíu mày lại, ánh sáng lạnh trong mắt chợt lóe, :

      ” Nhưng xà vô duyên vô cớ xuất ở rạp hát của chúng ta !”

      Lưu Quý như là nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu.” A hạnh nương, tại hạ hoài nghi có người cố ý phóng xà, giá họa cho rạp hát chúng ta !”

      Trong lòng A Hạnh đúng là nghĩ như vậy, nàng quyết định nhanh:

      ” Nếu là có người thả xà, lúc này ta vẫn còn ở trong này, nhất định chưa ! Lưu thúc, thúc lén lút đóng cửa lớn, thể để cho chạy, hôm nay nhất định phải phải bắt được người thả xà! Nếu , rạp hát chúng ta gặp phiền toái lớn.”

      Lưu Quý trịnh trọng gật đầu:” Được, tại hạ lập tức .”

      Dưới đài, tiềng ồn ào của người xem càng lúc càng lớn, lúc này kích động vô cùng ầm ỹ gọi lão bản rạp hát ra giải thích cho mọi người. A Hạnh biết, chuyện này giải quyết càng sớm càng tốt, nàng là lão bản thể trốn , hơn nữa nếu trốn chỉ làm tình càng ngày càng lớn, nàng phải đối mặt!

      Nàng chuẩn bị ra ngoài, ít con hát đài đến bên cạnh nàng, :

      ” A Hạnh nương, cảm xúc người xem dưới đài rất kích động, nương rất nguy hiểm. Chúng ta cùng nương!” Những người khác cũng phụ họa theo:” Chúng ta cũng !”

      A Hạnh thấy thời khắc mấu chốt, mọi người đều nguyện ý vì rạp hát mà xả thân, trong lòng vô cùng vui mừng. Nàng :

      ” Nhiều người tốt, làm cho mọi người có cảm giác tốt, chỉ cần hộ vệ với A Hạnh là được. Mọi người ở bên nhìn, mặc kệ như thế nào, trăm ngàn cần gây thêm chuyện nữa!”

      Mọi người gật gật đầu, trong lòng đối với bình tĩnh thong dong của A Hạnh vô cùng bội phục.

      A Hạnh mang theo hai hộ vệ xuống đài vào chỗ mọi người đứng dưới đài.

      Những người khách phẫn nộ, chợt thấy nương thanh lệ thoát tục nhanh nhẹn bước tới, khỏi đều im lặng lại, mắt nhìn nàng chớp, mặt ra thần sắc kinh diễm, trong lúc nhất thời như quên chuyện vừa xảy ra.

      Lý Nhuận Phúc luôn ở bên cạnh nhìn, sốt ruột, thấy nữ nhi xuất , ông sợ nữ nhi bị độc xà gây thương tích, liền từ đài cầm lấy cây gậy dài có dây tua đỏ của con hát, sau đó đến bên người nữ nhi, dặn dò tiếng:

      ” A Hạnh, cẩn thận chút, đừng để bị độc xà cắn trúng!”

      Những người khách nghe thấy ông gọi A Hạnh, lập tức tỉnh táo lại, người trong đó lớn tiếng :” Đây là A Hạnh nương, nàng chính là lão bản rạp hát, chúng ta nhất định phải làm cho nàng giải thích ràng cho chúng ta!”

      Tuy rằng bộ dạng A Hạnh xinh đẹp động lòng người thực làm cho người ta thích, nhưng chỉ cần nghĩ đến chính mình thiếu chút nữa bị độc xà cắn chết, những người khách nhịn được phẫn nộ trong lòng, đều chỉ trích A Hạnh. Trong lúc nhất thời các loại chửi rủa, chỉ trích, rống giận đều hướng về phía A Hạnh .

      Mặt A hạnh chút thay đổi thừa nhận phẫn nộ của mọi người, giờ phút này câu biện giải cũng vô dụng. Nàng biết, lúc này mọi người nổi nóng, tùy tiện biện giải phủ nhận chỉ làm mọi người tức giận hơn nữa, trước tiên để cho bọn họ phát tiết lúc, sau đó chờ mọi người ổn định lại mới có thể nghe lời giải thích của nàng.

      Lý Nhuận Phúc thấy A Hạnh bị mọi người quở trách, làm sao chịu nổi, liền kéo nữ nhi ra phía sau mình, hướng tới mọi người :

      ” Nữ nhi của tại hạ chỉ là tiểu nương, xin mọi người khoan dung chút, cần so đo với A Hạnh. Hơn nữa mọi người cũng có chuyện gì, như vậy có thể bỏ qua được ?”

      xong ông liền dùng cái cây gậy câu độc xà trong sảnh dọn dẹp sạch để nó cắn người.

      Cái cây vừa vươn ra, bỗng nhiên có bàn tay nắm chặt cái gậy, Lý Nhuận Phúc ngẩng đầu thấy đối phương là thanh niên khoảng hai mươi tuổi ,liền hỏi: “Vị huynh đài này muốn làm gì vậy?”

      Hai hàng lông mày nam tử trẻ tuổi dựng thẳng lên, cả giận :

      ” Ta còn muốn hỏi ngươi muốn làm cái gì! Ngươi muốn đem xà này vứt đâu! Ngươi muốn hủy diệt chứng cớ sao?”

      xong xoay người nhìn mọi người :

      ” Mọi người cần phải nhìn kỹ, khi để rạp hát đem độc xà . Bọn họ có thể thề thốt phủ nhận việc này!”

      Những lời này giống như đổ thêm dầu vào lửa, làm cho mọi người càng thêm kích động:” nghĩ tới rạp hát lại làm việc biết xấu hổ như vậy .”

      ” Thoạt nhìn hai cha con thành thành , hóa ra lại là người gian trá như vậy, đúng nhìn người thể nhìn tướng mạo!”

      ” Chúng ta có chuyện gì xảy ra là do chúng ta có vận khí tốt! Ở rạp hát xuất độc xà là ! Thế nhưng lại muốn chúng ta bỏ qua dễ dàng như vậy, cảm thấy buồn cười quá sao!”

      ” Tiểu nương thế nào, ai bảo nàng là lão bản rạp hát? Chúng ta trách nàng trách ai? Ngươi đau lòng nữ nhi, đừng để nàng xuất đầu lộ diện !”

      Lý Nhuận Phúc phải là người biết ăn , bị mọi người lời ra tiếng vào chèn ép biết gì. Cuối cùng mới miễn cưỡng câu:” Tại hạ chỉ là sợ độc xà cắn mọi người thôi!”

      Người trẻ tuổi nhân cơ hội đoạt cây gậy trong tay ông quăng qua bên, hừ lạnh tiếng :” Ai biết các ngươi muốn làm gì!”

      Mặt Lý Nhuận Phúc trắng bệch,còn muốn cái gì, tay liền bị nữ nhi giữ chặt, ông nhìn lại thấy nữ nhi nhìn mình nhàng lắc đầu. Lý Nhuận Phúc thấy nữ nhi bình tĩnh như thế, liền biết nàng nghĩ ra biện pháp giải quyết, liền dừng mọi thứ lại, buông tha tranh cãi.

      Các con hát thấy việc càng diễn càng kịch liệt, khỏi đều vây quanh lại, tuy rằng thấy lão bản của mình bị nhiều người quở trách khiến cho trong lòng phẫn nộ, nhưng bọn họ đều ghi nhớ lời của A Hạnh, để phát sinh tranh chấp với khách. Nhưng mỗi người đều lộ ra bộ dáng tức giận hận thể đánh người.

      Người trẻ tuổi thấy các con hát đều vây quanh lại đây, lại cao giọng :

      ” Người rạp hát đều tụ tập lại đây phải là muốn đánh người chứ! Rạp hát lại làm ra chuyện vô lý như thế, bằng chúng ta báo quan để quan lão gia xử lý việc này, cho chúng ta công bằng, mọi người có chịu !”

      A Hạnh ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cái, người trẻ tuổi thấy nàng nhìn về phía mình vốn muốn cái gì, nhưng bỗng nhiên khóe miệng tiểu nương trước mắt hơi hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười đẹp vô cùng, nhưng cũng lạnh vô cùng, làm cho trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác rất chi là quái dị, giống như mình đều bị đối phương nhìn thấu hết hết thảy. Phía sau lưng khỏi chảy ra mồ hôi lạnh.

      Tiểu nương này từ lúc xuất rất tầm thường, vô cùng bình tĩnh trấn định, lời nào nhưng biểu tình lạnh lùng khiến cho người ta có cảm giác bí hiểm, biết nàng suy tính cái gì, làm cho tâm người ta sinh bất an. kìm lòng đậu cúi đầu, lời muốn lại lần nữa nuốt trở vào.

      Những người khách thấy người rạp hát vây quanh, liền tin lời người trẻ tuổi, lớn tiếng :” Chúng ta nhiều người, chúng ta cần sợ bọn họ! Rạp hát đáng giận, chúng ta cũng đừng khách khí với bọn họ, báo quan! Báo quan!!”

      Nghe được hai chữ” Báo quan”,các con hát lộ ra thần sắc kinh hoàng, chuyện này nếu làm náo loạn lên công đường, rạp hát căn bản chịu nổi, chỉ sợ còn có thể bị niêm phong! Lúc đó bọn họ làm sao? Lý Nhuận Phúc cũng lộ biểu tình thất kinh, nếu chuyện phải đem lên công đường, mất mặt là , nếu A Hạnh bị quan lão gia khiển trách đánh bằng roi sao!

      Mọi người đồng thời nhìn về phía A Hạnh, nghĩ rằng: Vì sao A Hạnh nương là người luôn luôn cơ trí hơn người câu cũng , câu giải thích cũng có, chẳng lẽ muốn đem việc này lên công đường sao? Mặc kệ thế nào đều phải áp chế việc này mới được a!

      lúc mọi người thầm sốt ruột, lại nghe tiếng A Hạnh rành mạch, vang dội :

      cần làm phiền mọi người báo quan! Bởi vì A Hạnh báo quan, bao lâu nữa, quan sai đến rạp hát, đến lúc đó A Hạnh nhất định cho mọi người công bằng vừa lòng!”

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 105: Dẫn xà xuất động
      Lời này vừa ra toàn bộ mọi người đều ồ lên.

      Những con hát gấp đến độ muốn giơ thẳng chân, thầm nghĩ trong lòng: nãi nãi (hê hê theo mình hiểu nãi nãi ở đây là bà ), nãi nãi muốn đem quan sai đến đây phải là tự chém chết mình sao? Ngày thường là tiểu nương rất thông minh, hôm nay như thế nào lại hồ đồ như vậy? Tĩnh Nhàn đến bên cạnh A Hạnh kéo kéo ống tay áo nàng, tin tưởng hỏi:” A Hạnh, muội chứ!”

      Mọi người hai mặt nhìn nhau, có chút hiểu, tiểu nương này sao lại thế này? tại phải là nên cầu xin bọn họ rồi bồi thường để bọn họ báo quan mới đúng, như thế nào còn tự mình báo quan? có khả năng! hợp với lẽ thường!

      Lúc này còn có người đứng lên:” Ngươi láo! Ngươi sao có thể báo quan, ngươi chẳng qua là muốn chúng ta báo quan, kéo dài thời gian mà thôi! Lúc này ngươi nên suy nghĩ gì trước công đường ! , chúng ta báo quan!”

      Báo quan cần phải mang theo chứng cớ, nhưng mọi người đều có công cụ, ai cũng dám dùng tay bắt độc xà, trong lúc nhất thời mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, do dự. Người trẻ tuổi vốn định tiến lên cái gì, nhưng trầm tư hồi, lại dừng cước bộ.

      A Hạnh đem thần sắc của tất cả mọi người thu hết vào đáy mắt, trong lòng cười thầm, nàng tiến lên từng bước, đầu tiên là hướng khách nhân hành lễ,thái độ cung kính thành khẩn khiến cho những người khách giảm ít cơn tức.

      “Các vị thúc bá huynh đệ, xin nghe tiểu nữ lời! Tiểu nữ tuyệt đối láo với mọi người! Tiểu nữ vì sao muốn láo chứ? Nơi này xuất độc xà cũng phải trách nhiệm của rạp hát ……”

      Người trẻ tuổi lập tức liền cắt ngang lời nàng, bộ dáng chính nghĩa :

      ” Độc xà xuất ở rạp hát các ngươi, thế nhưng còn phải trách nhiệm của rạp hát! thể tưởng được tiểu nương như ngươi lại ra những lời này! Rạp hát này đứng thứ nhất ở Tấn thành, lại chịu trách nhiệm, là làm cho chúng ta thất vọng!”

      Những người khách khác cũng phụ hoạ theo đuôi, đều chỉ trích A Hạnh trốn tránh trách nhiệm!

      A Hạnh bị mọi người chỉ trích cũng tức giận, nàng mỉm cười, nhìn về phía người trẻ tuổi, :” Vị đại ca này tính tình thực nóng nảy, tốt xấu gì cũng chờ tiểu nữ hết lời , đêm nay vị huynh đài này hết lần này đến lần khác kích động cảm xúc của mọi người, người biết còn tưởng rằng đại ca có mưu gì đó nha!”

      Các con hát thấy A Hạnh thế, cũng đệm theo:” Đúng vậy, ta thấy tên tiểu tử này chính là có ý đồ gì tốt! Nhất định là muốn phá rạp hát chúng ta rồi!”

      Nét mặt người trẻ tuổi cứng đờ, sợ hãi, lại lập tức lớn tiếng phản bác:” Lời này của các ngươi là có ý gì? Ta sao lại có mưu gì?”

      Vẻ mặt A Hạnh tươi cười, thanh ôn hòa uyển chuyển:

      ” Huynh đài đừng nóng vội, A Hạnh chỉ vậy thôi, cũng phải huynh đài có tâm tư gì!”

      Vẻ mặt nàng thanh thản thoải mái, giống như là tại lững thững dạo ở hoa viên, hoàn toàn có cảm xúc khẩn trương. Người trẻ tuổi giống như bị người ta quyền đánh vào bụng, có cảm giác rất khó chịu.

      A Hạnh tiếp tục mỉm cười :” Kỳ tiểu nữ muốn là, độc xà cũng phải vô duyên vô cớ xuất ở trong rạp hát chúng ta, độc xà là có người cố ý thả vào trong rạp hát!”

      Nàng chậm rãi thu lại nét tươi cười, trong mắt lên chút tàn khốc:” Tiểu nữ biết người này sao lại làm như vậy, nhưng mặc kệ thế nào, rạp hát có nhiều người như vậy, loại hành vi này là để tư lợi, để ý đến an nguy của mọi người, tiểu nữ tuyệt bỏ qua!”

      Trong lòng người trẻ tuổi rùng mình, thốt ra :

      nương có chứng cớ gì vậy? Ta thấy căn bản nương chống chế! Mọi người đừng tin lời nàng!”

      người khách cẩn thận hỏi A Hạnh:” A Hạnh nương, nương lời này có chứng cớ gì ?”

      A Hạnh tràn đầy tin tưởng :

      ” Tiểu nữ lời này dĩ nhiên là có căn cứ chính xác, về phần chứng cớ là gì, tiểu nữ tạm thời thể với mọi người, nhưng quan sai rất nhanh đến đây, chờ quan sai đến chân tướng ràng!”

      Nàng nhìn người trẻ tuổi, thanh lạnh lùng :

      ” Tiểu nữ nhất định đem người để ý đến an nguy mọi người mà thả xà bắt ra trước công lý!”

      Mọi người thấy A Hạnh tin tưởng như vậy, cũng bán tín bán nghi, mọi người sở dĩ phẫn nộ như vậy là vì rạp hát thiếu chút nữa để bọn họ bị độc xà cắn chết, nhưng nếu là có người cố ý làm, nếu lời A Hạnh , bọn họ nhất định đem người gian ác này bắt đưa vào quan phủ mới cam tâm!

      Người trẻ tuổi thấy mọi người bị lời A Hạnh tác động, cảm thấy có chút sốt ruột, :” Đây chỉ là lời từ phía của ngươi……”

      A Hạnh nhanh chậm lớn tiếng cắt ngang lời :

      ” Có phải chỉ là lời phía hay , quan sai đến đây biết, chậm trễ bo nhiêu thời gian của huynh đài, vị huynh đài này chẳng lẽ muốn bắt được người này sao? Vẫn là chờ chút nữa !”

      Người trẻ tuổi nhìn A Hạnh tràn đầy tin tưởng, cảm thấy hồ nghi: Nàng ta vì sao tự tin như thế,ngay từ đầu nàng ta trấn định như vậy, chẳng lẽ nàng ta có chứng cớ? Nhưng ràng là mình làm rất cẩn thận! Nàng ta làm sao có thể phát ? được, vì phòng ngừa chẳng may, tốt nhất là nên sớm rời , nếu nàng ta có chứng cớ, chờ quan sai đến đây, mình chạy thoát được!

      sai, người này chính là người mà Lý Tứ an bài chuyện phóng xà. Vốn chỉ định thả xà, kích động mọi người vài câu lập tức rời . Nhưng người này nóng lòng lập công, nghĩ nếu có thể đem việc này nháo lên quan phủ nhất định được ban thưởng nhiều nên mới ở lại đến bây giờ.

      ta nghĩ tới chuyện thành ra như bây giờ!

      nhìn nhìn bốn phía, thừa dịp mọi người đều bàn tán việc này, chậm rãi, lặng lẽ, bước , dấu vết, rời khỏi đám người, hướng cửa chạy tới,muốn thừa dịp quan sai chưa tới rời khỏi rạp hát. Nhưng vừa đến cửa lại phát cửa bị khóa, dùng sức lắc lắc, cũng thể mở ra, thân toàn mồ hôi lạnh, trong lòng bỗng nhiên dâng lên dự cảm xấu.

      Đúng lúc này, xuất thân ảnh, chặt chẽ giữ lại, đồng thời hướng về phía bên trong la lớn:” A Hạnh nương, quả nhiên như nương dự liệu, có người muốn chạy trốn !”

      A Hạnh mừng rỡ:” Lưu thúc, đem người này mang lại đây!”

      Lưu Quý áp chế người ngừng giãy dụa mang lại. Người trẻ tuổi vừa giãy dụa vừa kêu to:

      ” Ngươi buông ra, ngươi bắt ta làm cái gì? Các ngươi có quyền gì làm như vậy”

      Nhưng mặc cho giãy dụa như thế nào, cũng vô pháp thoát khỏi khống chế của Lưu Quý.

      Lưu Quý đưa đưa tới chỗ A Hạnh, mới buông ra.

      Người bên ngoài khó hiểu, hỏi A Hạnh:” A Hạnh nương, đây là ý gì?”

      A Hạnh chỉ vào người trẻ tuổi :” Người này chính là người phóng xà !”

      Những người khách đều lộ ra vẻ mặt thể tin được,người trẻ tuổi này là người nhiệt tình nhất, cũng là người này la hét muốn báo quan, nếu đúng người này là kẻ phóng xà sao lại làm như thế .

      Trong lòng người trẻ tuổi giật mình, mặt miễn cưỡng lộ ra vẻ mặt hoang mang, cười lạnh :

      nương muốn gánh vác trách nhiệm, muốn tìm người chịu tội thay sao? Ngươi dựa vào cái gì như vậy?”

      Mọi người cũng hỏi A Hạnh:” A Hạnh nương, nương có chứng cớ, lại tùy tiện bắt người là người phóng xà, chúng ta tâm phục khẩu phục!” Người xung quanh đều phụ họa theo.

      Ngoại trừ Lưu Quý, mọi người đều có vẻ mặt khó hiểu , biết A Hạnh rốt cuộc muốn làm cái gì.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 106: Giao dịch
      Lúc này, cửa rạp hát đóng lại, những người khách đều tụ tập ở đây, ánh mắt đều tập trung ở vào người tiểu nương thanh nhã trước mặt. Nhưng tại điều hấp dẫn bọn họ phải là vẻ bề ngoài xuất chúng của tiểu nương mà là vẻ mặt thong dong bình tĩnh, tao nhã bình thản của nàng.

      Nàng như vậy đúng là làm cho trong lòng người ta nhịn được mà nảy sinh thiện cảm.

      A Hạnh mỉm cười, nhìn về phía mọi người, chậm rãi :” Chư vị cần gấp gáp, A Hạnh nhất định đưa ra chứng cứ chính xác để mọi người tâm phục khẩu phục.”

      Nàng chậm rãi đến bên người người trẻ tuổi, ánh mắt ở người nhàng quét vòng, sau đó theo dõi ánh mắt , lạnh lùng :

      ” Ngươi ngươi phải người phóng xà, vậy vì sao ngươi chạy? tại toàn bộ mọi người đều kiên nhẫn chờ quan sai lại đây, lòng muốn bắt được người phóng xà,vì sao chỉ có ngươi muốn chạy trốn? Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ngươi chính là người phóng xà ! Bởi vì ngươi chột dạ! Bởi vì ngươi dám đối mặt với quan sai!”

      Người trẻ tuổi bị lời “bởi vì” của nàng khiến cho thở nổi, nhưng làm sao có thể dễ dàng thừa nhận, khi thừa nhận, chính là ngồi tù!

      Người trẻ tuổi miễn cưỡng ổn định cảm xúc, phản bác :

      ” Ta cũng phải phạm nhân,ta vì sao thể rời ? Ta đột nhiên nhớ tới có chuyện quan trọng, nên phải lập tức rời ! được sao? nương chỉ bằng điểm này liền kết luận ta là người thả xà, có phải hay rất võ đoán? Ta thấy căn bản là ngươi muốn trốn tránh trách nhiệm mà thôi!”

      Những người khác cũng đều gật đầu cảm thấy người trẻ tuổi có đạo lý, chỉ dựa vào điểm này thể trở thành chứng cớ.

      A Hạnh sớm dự đoán được phủ nhận, nàng nhìn , nhàng cười, ràng là nụ cười tuyệt mỹ lại làm cho người trẻ tuổi có cảm giác lạnh run. nghe thấy nàng :” Ta đương nhiên chỉ có chứng cớ này.”

      A Hạnh xoay người, đến bên cạnh độc xà ,Lý Nhuận Phúc lại đem cây gậy có dây tua đỏ cầm tay, khống chế độc xà. cho nó đến chỗ khác. Độc xà có thân mình màu xanh quay cuồng, vặn vẹo mặt đất, chiếc lưỡi dài đỏ tươi liên tục được vươn ra, phát ra thanh phì phì, phi thường đáng sợ.

      Lý Nhuận Phúc thấy nữ nhi lại đây, vội vàng đem nàng kéo xa chút :” A Hạnh, cẩn thận,xà này rất nhanh, đứng gần quá coi chừng bị nó cắn!”

      nương nhìn chung đều là có chút sợ rắn, A Hạnh lui ra phía sau vài bước, lộ ra biểu tình ghê tởm, sau đó nhìn mọi người :

      ” Mọi người nghe ? Đứng quá gần bị nó cắn. khi như vậy, người phóng xà làm sao có thể mang nó vào ? Dĩ nhiên phải lấy tay mang vào, như vậy là tuyệt đối phải vào bằng cửa lớn của rạp hát!”

      Nàng thản nhiên cười, tiếp tục :” Cũng thể là bỏ vào trong quần áo, tiểu nữ nghĩ có người ngu xuẩn như vậy.”

      Bên kia Ngọc Mai cùng Tĩnh Nhàn đều xì cái cười ra tiếng, Ngọc Mai :” A Hạnh thực đùa,làm gì có người nào ngu như vậy, chả lẽ sợ bị rắn cắn sao?”

      A Hạnh cười gật đầu:

      là như thế. Cho nên A Hạnh nghĩ người phóng xà phải đem xà giấu vào trong cái bọc lớn giấu ở người mà mang vào! Mà cái bọc lớn này chỉ cần cẩn thận kiểm tra, nhất định tra ra được có liên quan tới xà hay !”

      Nàng quay đầu lại, chỉ vào người trẻ tuổi:

      ” Nếu tiểu nữ đoán sai, cái bọc lớn kia nhất định còn ở người , chỉ cần tìm ra cái bọc giấy xà người , mọi người hoài nghi lời của tiểu nữ! Đây là căn cứ chính xác nhất!”

      Mọi người nghe đến đó đều đồng loạt nhìn về phía người trẻ tuổi. thấy mặt xám như tro tàn, hai tay gắt gao che ngực, lui về phía sau.

      Nhìn vẻ mặt , mọi người cần tìm người cũng hiểu được là chuyện gì xảy ra. A Hạnh nhìn Lưu Quý, Lưu Quý hiểu ý, lập tức tiến lên, ở trong lòng người trẻ tuổi lấy ra bao tải vải thô, người trẻ tuổi tuy rằng phản kháng, nhưng sao đấu lại với Lưu Quý? Nhìn gói to bị bọn họ đoạt , hai chân mềm nhũn, buông mình ngồi sụp xuống, trong lòng vạn phần hối hận nghe lời của Lý Tứ. Lưu Quý đem bao tải đưa cho A Hạnh. A Hạnh tiếp nhận bao tải mở ra cẩn thận xem xét, lại cúi đầu nhìn nhìn, liền :

      “Bên trong bao tải có ít cỏ, mọi người xem, người xà cũng có loại cỏ giống như vậy. Nhưng ở đây có mùi xà rất đậm, mọi người tin, có thể kiểm tra. Có thể thấy được, độc xà này quả là được đựng trong cái bao tải này mang vào!” Nàng nhìn cái kẻ mặt xám như tro tàn kia, lộ ra nụ cười thắng lợi, :” tại ngươi có còn gì để ?”

      số người tiến lên kiểm tra bao tải, sau đó nhìn mọi người tuyên bố:” Quả đúng như A Hạnh nương , người này chính là người phóng xà !”

      người tiến lên cho người trẻ tuổi cái tát, còn đá hai chân , miệng mắng:

      ” Ngươi là vương bát đản (tên khốn nạn), tâm địa đen tối, ngươi thiếu chút nữa hại chết lão tử! Lão tử đánh chết ngươi!” xong lại là quyền đấm cước đá, người bên ngoài cũng cùng nhau chỉ trích người trẻ tuổi quá mức ngoan độc.

      A hạnh sợ gây chuyện xảy ra tai nạn chết người, vội vàng kêu hộ viện ngăn người đánh kẻ kia kéo ra, mà người khách này rất cam lòng, chỉ vào người trẻ tuổi mắng to:” Quan sai rất nhanh đến, ngươi rửa mông chờ ngồi tù !”

      A Hạnh nghe lời người này , mặt lên tia xấu hổ, nàng khẽ hắng giọng, ngượng ngùng nhìn mọi người :

      ” Kỳ , lời lúc đấy của A Hạnh là dối…… Tiểu nữ căn bản chưa có gọi quan sai tới, tiểu nữ sở dĩ như vậy chỉ là để cho người phóng xà chột dạ, lộ ra dấu vết mà thôi……”

      Nàng sớm nghĩ tới sơ hở này, nhưng rạp hát có nhiều người như vậy, thể tra soát từng người, cho nên nàng mới nghĩ ra phương pháp dẫn xà xuất động này, để dẫn dụ ta xuất .

      Lúc này mọi người biết chuyện độc xà có quan hệ tới rạp hát, hơn nữa lúc trước khi chân tướng được ràng mắng A Hạnh ít, đều thầm hối hận, sao có thể so đo với nàng chuyện này, ít người khách vì khâm phục nàng thậm chí còn giúp nàng giải vây :

      cơ trí của nương là làm cho tại hạ bội phục, đây chẳng qua là mưu kế của nương, chúng ta cũng để ý!” Mọi người đều gật đầu phải.

      Những con hát đều lộ ra thần sắc hân hoan hưng phấn, vây quanh A Hạnh, ngươi lời ta câu khen nàng, cho dù từng đối với nàng có ý kiến gì, lúc này cũng biến mất vô tung vô ảnh, hoàn hoàn toàn toàn tự nguyện tin phục đối với nàng.

      A Hạnh cùng mọi người vài câu, sau đó liền sắp xếp để mọi người tản ra, đến trước mặt người thả xà, cúi đầu nhìn , :

      ” Ta biết ngươi, cũng có thù hận với ngươi, ngươi sở dĩ làm như vậy, là vì bị người sai khiến đúng hay ?”

      Người trẻ tuổi ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt bắt đầu sinh ra tia hy vọng:

      ” Nếu ta ra người sai khiến, ngươi có thể hay buông tha ta, đem ta giao cho quan phủ.”

      A Hạnh lắc đầu :

      đem ngươi giao cho quan phủ, ta thể cho những vị khách của ta công bằng được, vì vậy ta thể cùng ngươi làm giao dịch này. Nhưng cho dù ngươi , ta cũng biết người sai khiến ngươi là ai!” Ở trong Tấn thành, người muốn rạp hát sụp đổ, trừ lão bản rạp hát Thanh Vân, Trương Thanh Sơn còn có thể có ai? Cũng chỉ có mới có thủ đoạn bỉ ổi này.

      Hừ, ngươi lần lại lần muốn hại ta, lần này ta cũng muốn hồi đáp ngươi!

      Nàng ngồi xuống ở trước mặt , dùng thanh chỉ có nghe được :

      ” Nhưng nếu ngươi có thể ở trước mặt đại nhân ra ai sai khiến ngươi, ta chẳng những có thể giúp ngươi cầu tình để người ngồi tù ít vài năm, hơn nữa trong lúc ngươi ngồi trong tù ta cũng chiếu cố tốt ngươi, chờ đến lúc ngươi có thể ra ngoài cho ngươi trăm lượng bạc để ngươi có tiền vốn buôn bán! Ngươi cẩn thận nghĩ !” xong liền đứng lên, nhìn hộ viện bên cạnh : “Bây giờ đưa đến quan phủ !”

      Trong nhã gian lầu, nam tử mặc thân quần áo đẹp đẽ quý giá ở bên trong, người ngồi bên cạnh người này là kẻ theo hầu, cả người mặc bộ y phục màu đen toát ra lạnh lẽo. Lúc này, kẻ theo hầu quay sang nhìn người nam tử :” thể tưởng được ở rạp hát thế này lại có nữ tử trí tuệ như thế.”

      Người nam tử mỉm cười, khí thế bức người: ” Đường quốc chẳng những thú vị, nữ nhân…… tựa hồ càng thú vị!”

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 107
      Do đồng ý với A Hạnh mà người phóng xà ra là do Lý Tứ sai khiến công đường. Bởi vì việc này liên quan trực tiếp đến Trương Thanh Sơn cho nên người phóng xà chỉ có thể chỉ ra Lý Tứ, còn Trương Thanh Sơn mảy may bị gì. Nhưng mọi người đều biết, Lý Tứ là thủ hạ đắc lực của Trương Thanh Sơn, Trương Thanh Sơn sao có thể thoát được quan hệ? Nhưng bởi vì Trương Thanh Sơn giở trò ở phía sau công đường, quan phủ dĩ nhiên tiếp tục truy cứu, nhưng Lý Tứ khó thoát khỏi chịu tội, dù sao chuyện xảy ra lần này có nhiều dân chúng làm chứng, thái độ của dân chúng rất mãnh liệt. Quan phủ dám làm việc quá mức thiên vị.

      Kết quả Lý Tứ bị phán khổ dịch giam giữ 5 năm, mà người phóng xà bị đánh 50 đại bản, nhưng bởi vì có người bị thương, tình tiết tính nghiêm trọng cho nên chỉ bị xử hai năm lao ngục.

      Lý Tứ khổ dịch, Trương Thanh Sơn nhờ vào quan hệ mà được gặp mặt lần.

      Trong đại lao, vẻ mặt Lý Tứ uể oải, râu mọc lộn xộn, dung nhan tiều tụy. Trương Thanh Sơn đứng trước xà lim nhìn Lý Tứ :

      ” Ngươi lần này khai ra ta, ta cũng y theo ước định, chăm sóc ngươi nhà của ngươi tốt.”

      Lý Tứ nản lòng gật đầu, sau đó thở dài hơi.

      nghĩ tới kế hoạch lần này chu đáo như thế, vẫn thất bại trong gang tấc! Chẳng những thương tổn đến rạp hát, chính mình còn phải vào tù! Cũng nghĩ tới A Hạnh này cơ trí như thế, tuổi còn mà lâm nguy sợ, gặp biến sợ hãi, chuyển bại thành thắng…… Là Lý Tứ này quá coi thường nàng ta!”

      ngẩng đầu, nhìn về phía Trương Thanh Sơn khuyên nhủ:

      ” Trương gia, nay tại hạ ở bên cạnh gai, mà rạp hát kia đứng vững vàng ở Tấn thành, Lý Hạnh và Lăng Tử Phong cũng phải người dễ dàng đối phó, Trương gia nghe Lý Tứ lời, cần đối phó tranh giành nữa, Thanh Vân nếu thể tiếp tục kinh doanh, Trương gia nên tìm nghề khác mà làm !”

      Trương Thanh Sơn nghiêm mặt, hừ lạnh tiếng, tuy rằng trong lòng cam lòng, nhưng cũng biết Lý Tứ sai. Nhưng đổ vào rạp hát ít bạc, sao có thể buông tha dễ dàng như vây? Hơn nữa hai lần đều thua, sao có thể cam tâm?

      Nhưng cam lòng phải làm thế nào đây? tại bên người có người để dùng, phủ thừa đại nhân lại đối với còn nhẫn nại, còn có thể như thế nào?

      Bên kia, A Hạnh cũng vào nhà tù gặp Giang Hải, kẻ phóng xà, cho biết nàng làm theo lời hứa, về sau ở trong tù chịu khổ. Mặt khác 100 lượng bạc chờ ra khỏi nhà lao là có thể đến rạp hát tìm nàng mà lấy. Nàng tuyệt quỵt nợ.

      A Hạnh nghĩ tới Giang Hải đứng trong buồng giam quỳ xuống trước mặt nàng, nặng nề mà dập đầu. A Hạnh hoảng sợ, vội hỏi:” Ngươi làm cái gì vậy?” Nàng chẳng qua là tuân thủ hứa hẹn, coi là đại ân gì!

      Giang Hải ngẩng đầu :” nương, tại hạ cần bạc, tại hạ chỉ cầu ra tù được làm việc cho nương, xin nương đến lúc đó có thể thu nhận Giang Hải!”

      ” Thu nhận ngươi?” A hạnh do dự, người có thể phóng độc xà có thể là người tốt sao? Người như thế có thể giữ ở bên người sao?

      Giang Hải thấy A Hạnh do dự, vội vàng :

      “Tại hạ biết nương do dự cái gì! nương có điều biết, lần này Lý Tứ vốn là ám chỉ tốt nhất tại hạ có thể làm cho có người mất mạng, nhưng Giang Hải mặc dù phải người tốt, nhưng cũng có táng tận lương tâm đến mức đó, cho nên Giang Hải cũng có làm ai mất mạng. nương hẳn là biết, trong tình huống đó, nếu như tại hạ muốn để cho độc xà cắn người cái cũng phải việc khó!”

      A Hạnh mới đầu thấy kỳ quái, rạp hát xuất độc xà thế nhưng có người bị thương. Nàng còn tưởng rằng là vận khí mình tốt, nghĩ tới là do Giang Hải muốn tổn thương người vô tội. Phải biết rằng khi có tai nạn chết người, người phóng xà tuyệt dám ở lâu, mà rạp hát bọn họ hết đường chối cãi, còn biết xảy ra chuyện gì.

      Nghĩ đến đây, trong lòng A Hạnh cảm ơn ít.

      Giang Hải tiếp tục :” A Hạnh nương cũng đừng nên xem thường tại hạ, tại hạ tuy rằng khó coi, nhưng tại hạ có thể làm được nhiều chuyện cho rạp rát!”

      Biểu tình kiêu ngạo gợi lên ít hiếu kỳ đối với A Hạnh:” Ngươi có thể làm gì, ta nghe chút?”

      Giang Hải đứng dậy, ở trước mặt A Hạnh, thắt lưng thẳng, cằm hếch lên, tự hào :

      ” Vóc dáng tại hạ tuy , nhưng thân thủ nhanh nhẹn, động tác linh hoạt, tại hạ giỏi nhất thuật nấp cho nên trong thành ít người muốn tại hạ trộm đồ, chuyện nghe lén nhìn lén đều tìm tại hạ. Mà tại hạ cũng chưa bao giờ bị người khác phát . Do lần này thiếu tiền, muốn kiếm ít tiền mới nghe theo Lý Tứ sai bảo khiến cho lộ chân tướng. Nếu tại hạ sớm chút, A Hạnh nương, nương cho dù thông minh cũng bắt được tại hạ! Tại hạ chạy trốn cũng rất nhanh!”

      Những lời này A Hạnh hoàn toàn đồng ý, nếu thả xà xong liền bỏ căn bản là nàng cũng có biện pháp.

      A Hạnh biết có thể dùng Giang Hải vào việc gì, chỉ thấy còn có chút lương tâm, hơn nữa nếu nguyện ý đến chỗ nàng làm việc có thể thấy được đó là người hối cải, khi như vậy, cho cơ hội làm lại, dù sao rạp hát cũng sợ nhiều thêm người.

      A Hạnh :” Tốt lắm, nếu sau khi ngươi ra tù vẫn còn có ý định đó đến rạp hát tìm ta.”

      Sau kiện phóng xà kết thúc, mọi người càng thêm khinh bỉ Trương Thanh Sơn đồng thời đem cơ trí của A Hạnh phóng đại, người trải qua việc đó kể lại A Hạnh bình tĩnh thong dong đem người phóng xà dụ ra như thế nào, lại lấy cơ trí bắt được người phóng xà, tìm ra chứng cớ đối phương phạm tội. Trong giọng đều lộ ra tán thưởng cùng kính phục.

      Dĩ nhiên cũng có ít nho sinh đối với chuyện A Hạnh làm cho là đúng, cho rằng hành vi nàng tạo thành ảnh hưởng rất xấu, ít người thậm chí còn chuyên viết văn phê bình hành vi A Hạnh, đại ý nữ tử xuất đầu lộ diện, suốt ngày cùng nam tử ở cùng nhau là hành vi bại hoại, cần bị phê phán. Nhưng những lời này vừa ra, lại bị số những người thưởng thức nhân phẩm tài hoa của A Hạnh phản bác, A Hạnh mặc dù cùng nam tử có chút tiếp xúc, nhưng cũng có hành vi gì quá đáng, thể đạo đức bại hoại, mà nàng là lão bản rạp hát đó cũng là chuyện thường, cũng trái pháp luật, hai chữ phê phán cũng quá mức nghiêm trọng. Hai loại tư tưởng mãnh liệt đối lập với nhau khiến cho nháo nhào khắp nơi, những người nghe được, đều biết đó chính là A Hạnh. ít người khách nghe việc này còn tò mò tới rạp hát coi trộm chút, trong thời gian này rạp hát làm ăn ngày càng phát đạt.

      Đối với giới bình luận, A Hạnh hờ hững, chỉ cần mọi người đến tìm nàng phiền toái, muốn như thế nào liền như thế !

      Thế cho nên sau khi Lăng Tử Phong trở về, nhìn A Hạnh lấy ra sổ sách, liền mừng rỡ thôi. Nhìn những con số trong sổ sách, Lăng Tử Phong ngạc nhiên mở to hai mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn A Hạnh khâm phục :” A Hạnh, nghĩ tới con có thể tạo được thành tích lớn như vậy!”

      A Hạnh cười :” Toàn dựa vào người khác hỗ trợ!”

      Lăng Tử Phong tò mò hỏi:” Là ai, ai tốt như vậy ?”

      A Hạnh cười đem chuyện Trương Thanh Sơn phái người phóng xà cùng với những chuyện phát sinh sau đó lần, Lăng Tử Phong nghe xong toàn thân mồ hôi lạnh, chỉ biết vài tiếng:” Nguy hiểm !”

      Lăng Tử Phong cũng thu hoạch vô cùng lớn, tháng này tổng cộng đến 5 trấn, mỗi trấn lưu lại ba ngày tổng cộng buôn bán lời bảy tám trăm lượng bạc trừ tiền lại cùng chi tiêu, cũng còn hơn sáu trăm lượng. Số bạc này cũng tương đương với phần thu nhập của rạp hát. Bởi vì lần đầu tiên lưu diễn nên sẵn tiện làm tuyên truyền lấy lần biểu diễn này làm tiền đề tin chắc sau này thu hoạch ngày càng lớn.

      Tháng này, rạp hát thu vào cộng với tiền lưu diễn tổng cộng kiếm được khoảng 3000 lượng bạc. Mọi người được thưởng bạc cũng ít, được bạc mọi người đều cao hứng, giống như Lâm Hải là nhân vật chính cũng lên kế hoạch mua nhà, lấy vợ.

      Mà bên chỗ Vương lão bản cũng thông báo với A Hạnh, cửa hàng có mặt tiền ở kinh thành tìm được, lâu nữa có thể khai trương. A Hạnh đem hai tháng bạc thu được từ xưởng xe, nhưng giống với lần đầu tiên hợp tác qua loa như vậy. Lần này A Hạnh chẳng những mời nhân chứng tới ký khế ước, còn cầu Vương lão bản giới thiệu mình với những nhân vật trong giới xe ngựa để bọn họ biết tồn tại của nàng. Dù sao mọi người biết nàng xuất đầu lộ diện, thêm chuyện nữa cũng chẳng sao. Thế nhưng, A Hạnh vẫn để Vương lão bản ra nàng chính là người sáng chế ra xe ngựa bốn bánh, ở bên ngoài chỉ cần nàng là người đầu tư xe ngựa .

      Phát minh kịch bản chưa tính tới, nếu người khác biết ngay cả xe ngựa bốn bánh cũng là nàng phát minh biết mọi người nghĩ như thế nào, vì để ngừa bất trắc chuyện này vẫn nên ra.

      Trong lúc bận rộn hai tháng trôi qua, ở trong nhà Tiểu Hoàn đột nhiên vào, cho cha con A Hạnh tin tức tốt:” Tứ di nương sinh! Là thiên kim! Mẹ con bình an!”

      Cha con A Hạnh mừng rỡ, cho tới nay, bọn họ vẫn rất lo lắng cho Lý Ngân. Đặc biệt là A Hạnh, nàng biết rằng tuổi Lý Ngân còn , thân thể còn chưa hoàn toàn phát triển hết, hơn nữa y thuật tại cũng hạn chế, nếu chẳng may mà khó sinh lại thể mổ, chỉ có thể mặc cho số phận, nữ tử cổ đại khi sinh sản có tỉ lệ tử vong rất cao, nữ nhân sinh đứa chẳng khác nào là chân bước vào trong quan tài. tại nghe mẹ con Lý Ngân bình an vô , cuối cùng cũng thở dài nhõm hơi.

      A Hạnh thưởng bạc cho Tiểu Hoàn lại hỏi thêm ít chuyện rồi Tiểu Hoàn mới rời .

      A Hạnh tuy rằng rất muốn thăm tỷ tỷ, nhưng nhà giàu người ta có quy củ, sản phụ trong lúc ở cữ thể gặp khách, cho nên A Hạnh chỉ có thể chờ đứa con của Lý Ngân đầy tháng mới có thể gặp tỷ tỷ.

      Nhưng vào lúc ban đêm Hồ phủ phái xe ngựa tới đón nàng, người tón đón nàng vẫn Thúy Hồng. Thúy Hồng tiến vào thấy căn nhà đổi mới hoàn toàn, có vẻ rách nát gì, lại nghĩ tới A Hạnh tại là lão bản từng được mời tới Vương phủ, trong lòng còn có chút khinh khi, thái độ cung kính thi lễ với A Hạnh, sau đó :

      ” A Hạnh nương, phu nhân nhà ta mời nương tới phủ chuyến!”

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 108: Chuyện xưa
      Trong lòng A Hạnh hồ nghi, phải tới đầy tháng mới có thể gặp tỷ tỷ sao? Sao bây giờ lại mời mình qua đó? Chẳng lẽ tỷ tỷ xảy ra chuyện gì?

      Trong lòng A Hạnh cả kinh, vội vàng hỏi Thúy Hồng:” Ta lập tức , nhưng tỷ tỷ của ta bên kia có chuyện gì ?”

      Thúy Hồng cười :” nương xin yên tâm, tứ di nương cùng ngũ tiểu thư đều mạnh khỏe.”

      A Hạnh lại nghi hoặc, chẳng lẽ là ngoại lệ để cho nàng gặp mặt tỷ tỷ? Nếu Hồ phu nhân tìm nàng làm cái gì? Quên , cũng cần suy nghĩ nhiều, biết.

      Ở bên ngoài, sấm chớp ầm ầm, thỉnh thoảng có những tia chớp nhoáng lên chiếu sáng bầu trời đêm, tiếng sấm ầm vang lớn, mưa càng lúc càng to.

      A Hạnh ngồi ở trong xe ngựa, giọt mưa thỉnh thoảng lại từ cửa kính xe tạt vào, làm cho quần áo của nàng có chút ướt. Tiếng mưa rơi dày đặc, cơ hồ che lấp cả tiếng vó ngựa. A Hạnh , Hồ phu nhân có chuyện quan trọng gì mà ngay cả thời tiết quỷ dị này mà gọi nàng tới .

      Chỉ chốc lát, xe ngựa dần dần dừng lại.

      Thúy Hồng đưa nàng vào trong viện của Hồ phu nhân. Khi tới phòng phu nhân, cả người A Hạnh cơ hồ đều bị mưa làm ướt đẫm. Quần áo gắt gao dính ở người, thực thoải mái. Thúy Hồng ở bên ngoài thông báo:” Phu nhân, A Hạnh nương tới.”

      ” Để nàng ta vào.” Bên trong truyền ra tiếng của Hồ phu nhân .

      Thúy Hồng đẩy cửa ra, A Hạnh vào, thấy Hồ phu nhân ngồi ở vị trí chủ vị, người quần áo chỉnh tề, búi tóc đoan chính, hương đàn bàn bên cạnh đốt cây nến đỏ, ánh lửa chiếu sáng lên khuôn mặt trang nghiêm của bà ta.

      A Hạnh nhìn về phía Hồ phu nhân hành lễ. Hồ phu nhân thản nhiên cười cười:

      “Được rồi, cần đa lễ” Bà ta chỉ vào cái ghế khắc hoa bên cạnh: “Ngồi .”

      A Hạnh ngồi xuống, cúi đầu, . Nàng vừa vào thấy vẻ mặt của Hồ phu nhân biết bà ta hôm nay cố ý kêu nàng tới, xem ra là có chuyện muốn với nàng. Nhưng nàng cùng Hồ phu nhân ngoài chuyện của tỷ tỷ còn có chuyện gì? Nàng ngồi ở chỗ kia, lẳng lặng chờ đợi bà ta công bố đáp án.

      Hồ phu nhân lấy ra cái khăn lụa màu trắng từ người xuống, mặt khăn lụa thêu đóa hoa mai . Hồ phủ nhân đem khăn lụa ở trong tay cuốn mấy vòng, sau đó quay sang nhìn A Hạnh, nhàng :

      ” Khăn tay này là của chất nữ ta, cha nàng là quan lục phẩm nhưng do tham ô bị cách chức, chất nữ của ta liền từ thiên kim tiểu thư biến thành bình dân.”

      A Hạnh ngẩng đầu nhìn bà ta, trong lòng có chút ngạc nhiên, Hồ phu nhân gọi nàng tới đây là để kể chuyện xưa?

      Hồ phu nhân thấy A Hạnh nhìn về phía mình, liền nhàng cười với nàng, tiếp tục :

      ” Nhưng chất nữ của ta tâm cao khí ngạo, thể chấp nhận chuyện trở thành bình dân, liền lòng muốn gả cho nam tử hiển quý để nâng cao thân phận của mình! À, quên với ngươi, chất nữ ta có vài phần tư sắc.”

      ” Sau rốt cục có ngày, cơ hội tới, nàng gặp được tiểu vương gia, kết quả là nàng gắt gao nắm lấy cơ hội này, lợi dụng mỹ mạo của mình để tiểu vương gia thích nàng, nàng nghĩ đến nàng bay lên trời biến thành phượng hoàng!” Hồ phu nhân dùng khăn lụa che miệng lại nhàng mà cười, trong tiếng cười có loại cảm giác khinh thường.

      mặt A Hạnh mang theo nụ cười thản nhiên, lẳng lặng nghe, trong lòng nàng hiểu được, Hồ phu nhân tuyệt đối phải đơn giản chỉ kể chuyện xưa như vậy, nhưng bà ta vậy rốt cuộc là vì cái gì?

      ” Nhưng nàng nghĩ tới, tiểu vương gia sắp đính hôn, mà đối tượng đính hôn là vị tiểu thư là con của người mà tỷ tỷ lấy làm chồng, ngươi thế giới này có phải rất hay ?”

      Trong lòng A Hạnh chấn động, hai mắt thẳng tắp nhìn về phía Hồ phu nhân, mà Hồ phu nhân cũng tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, hai mắt lộ ra ánh sáng lạnh.

      Lời này của bà ta là có ý gì?

      Hồ phu nhân thu hồi ánh mắt tiếp tục :” Vị Vương gia kia đính hôn với tiểu thư. Vậy tồn tại của chất nữ ta là nên có,ai có thể chấp nhận chính mình còn chưa vào cửa, phu quân tương lai thích nữ tử khác? Vì thế, vị tiểu thư kia tìm chất nữ của ta, hy vọng nàng có thể rời khỏi tiểu vương gia, cho dù là làm thiếp, vị tiểu thư kia cũng dung nàng.”

      Bốn chữ cuối cùng, Hồ phu nhân quay sang nhìn chằm chằm A Hạnh, cố ý tăng thêm ngữ khí!

      Nghe được chuyện này, A Hạnh hiểu được ra chuyện xưa kia có liên quan đến mình, nàng nhớ tới lần đầu tiên khi gặp Thẩm Nguyên Phong, Hồ Nhã Tình ở bên cạnh Nguyên Phong, lúc ấy ánh mắt Hồ Nhã Tình nhìn Nguyên Phong rất đặc biệt, bộ dáng nhu tình như nước, lại kết hợp với chuyện xưa của Hồ phu nhân, A Hạnh lập tức hiểu tiểu vương gia mà Hồ phu nhân chính là Thẩm Nguyên Phong! Mà tiểu thư đính hôn với tiểu vương gia, phải là Hồ Nhã Tình còn ai! Mà chất nữ bà ta chỉ sợ là chỉ mình!

      Thẩm Nguyên Phong đính hôn với Hồ Nhã Tình sao? khi như vậy, vì sao đêm đó Thẩm Nguyên Phong còn muốn mình gả cho Nguyên Phong! Chẳng lẽ những người quyền quý đều xem tình cảm tùy tiện như thế, hay là , Nguyên Phong muốn lấy nàng chính là muốn nàng làm thiếp cho mình?

      Trong lòng A Hạnh dâng lên ngọn lửa phẫn nộ, lập tức muốn chạy ra ngoài. Nhưng nàng muốn để phu nhân nhìn thấu cảm xúc của nàng, nàng cực lực áp chế phẫn nộ, mặt mỉm cười nhìn về phía Hồ phu nhân:” Phu nhân, vị chất nữ của người làm như thế nào?”

      Hồ phu nhân thở dài tiếng, lắc đầu :

      “Chất nữ của ta rất hiểu chuyện, nàng cũng ngẫm lại tiểu thư người ta có thân phận gì,còn nàng có thân phận gì, lại còn muốn tranh giành vị tiểu vương gia với tiểu thư. Dù sao, ta cũng có thể lý giải, nàng ta rất vất vả bắt được cơ hội sao có thể buông tha cho? Nhưng đáng tiếc nàng ta biết lượng sức, kết quả chẳng những hại chính mình……”

      Bà ta dừng dừng, hai mắt nhìn về phía A Hạnh, ánh sáng lạnh lùng lóe lên, chữ chữ :” Còn hại người tỷ tỷ tốt thiện lương của mình!”

      Trong lòng A Hạnh rùng mình,” phốc” tiếng đứng bật dậy, rốt cuộc cũng bảo trì được bình tĩnh, nàng nhìn Hồ phu nhân, trầm giọng :

      ” Phu nhân là có ý gì? Sao lại liên quan đến tỷ tỷ của nàng?”

      Hồ phu nhân nhàng nở nụ cười, phẩy tay xuống, ý bảo A Hạnh ngồi xuống, miệng :

      ngờ A Hạnh nghe chuyện ta kể mà nhập tâm đến thế!”

      A Hạnh nhịn xuống, theo lời bà ta ngồi xuống, nhìn bà ta :” Xin Hồ phu nhân vì A Hạnh giải thích nghi hoặc trong lòng!”

      Đôi mắt Hồ phu nhân chuyển động, nhàng cười cười, trong tươi cười mang theo tia tàn khốc:

      ” A Hạnh thông minh như thế, sao có thể ? Vị tiểu thư khuyên bảo, nhưng chất nữ ta nghe, vẫn muốn ở bên cạnh tiểu vương gia như cũ, vị tiểu thư kia dĩ nhiên tức giận. Chất nữ ta tạm thời có được niềm vui, lại nghĩ tới tiểu thư kia đối xử với người nhà của nàng như thế nào, tỷ tỷ của nàng là người nhà của tiểu thư, tiểu vương gia cũng thể xen vào! Tỷ tỷ nàng địa vị cao, chỉ là tiểu thiếp trong phủ. Nếu tiểu thư muốn trừng trị tiểu thiếp chẳng lẽ có biện pháp?”

      A Hạnh thầm kinh hãi, chuyển mắt nhìn Hồ phu nhân.

      Hồ phu nhân chút nào để ý đến ánh mắt nàng, bà ta nhìn A Hạnh cười cười, quay sang, tiếp tục :

      tình lại còn khéo như vậy, vừa vặn tỷ tỷ nàng vừa sinh đứa , ngươi có biết, mặc kệ là đứa là của phụ thân tiểu thư, nhưng sản phụ trong tháng thường dễ dàng gặp chuyện may, đứa có thể bị bệnh mà mệnh ngắn !”

      đến lời này, Hồ phu nhân lại nhìn về phía A Hạnh, nhàng nhướng lông mày lên:

      ” A Hạnh, ngươi xem, vị tiểu thư kia cùng với mẫu thân của nàng có thể nhân từ nương tay ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :