1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

A Hạnh - Thập Tam Xuân C149 (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 94: Chống đối
      Vương gia nâng Vương phi dậy, nhàng an ủi:” Vương phi sao lại những lời ấy? Ta biết nhiều năm qua, nàng vẫn vì bổn vương mà dồn hết tâm tư lo toan, là vất vả cho nàng, hơn nữa trừ nàng ra, ai có năng lực như vậy? Ai có thể để cho bổn vương yên tâm? Ai có tư cách giúp bổn vương quản lý vương phủ?”

      Những lời an ủi của Vương gia khiến cho Vương phi cảm thấy thoải mái đến tận xương tủy. Sắc mặt bà ta hơi dịu lại, cúi đầu, giọng :”Lời của Vương gia là làm cho thiếp thân xấu hổ. Nhưng mà Vương gia cũng thấy được, thiếp thân thấy Nguyên Phong nay cũng còn nên mới có ý tốt vì Nguyên Phong mà định ra việc hôn nhân, tướng mạo phẩm hạnh đối phương đều rất tốt. Nhưng Nguyên Phong biết là chỗ nào hài lòng, chạy mạch tới chỗ thiếp thân gây chuyện như vậy, thế còn ra những lời có ý uy hiếp thiếp thân, thiếp thân quả cảm thấy vô cùng khó thở, mới ra cái loại lời biết nông sâu này.”

      Tuyết phi mặc dù thấy Vương gia ở trước mặt bà về những điểm tốt của Vương phi nhiều như vậy nhưng bà cũng cảm thấy có vấn đề gì, bởi vì vị trí chủ mẫu đương gia này bà tuyệt đối thể làm được, nếu có để cho bà làm bà cũng cần. Nhưng bây giờ thấy Vương phi luôn mồm ra những lời nhằm vào con trước mặt Vương gia, bà sợ Vương gia buồn bực rồi xử phạt con, đến lúc đó Nguyên Phong chừng lại rời nhà trốn mạch con mạch, còn biết khi nào trở về. Đây là điều bà lo lắng nhất! Bà tiến lên đến bên cạnh Vương phi và Vương gia :” Vương phi cần tức giận, chuyện này nhất định là hiểu lầm, Nguyên Phong phải là đứa bé biết cấp bậc lễ nghĩa đứa như vậy, Nguyên Phong nhất định là nhất thời sốt ruột mới có thể như vậy, Vương phi cần so đo với Nguyên Phong.” Bà lại nhìn về phía Vương gia, trong mắt toát ra ý cầu xin, mềm mại gọi tiếng:” Vương gia……”

      Vương gia thấy vẻ mặt lo lắng của ái phi mình, đau lòng thôi, cho cùng Nguyên Phong chính là đứa con mà ông thương nhất, cho dù đứa con này có làm chuyện gì quậy phá tới đâu ông cũng thể trách phạt con được. Nhưng hôm nay con lại chống đối Vương phi, về tình về lý cũng phải xử công bằng cho Vương phi cái công đạo. Vì vậy, trong lòng Vương gia rất là khó xử.

      Vương phi nhìn thoáng qua Tuyết phi, lại thấy trong ánh mắt của Vương gia chứa đầy khó xử, liền thở dài :” Nguyên Phong cũng là con trai của thiếp thân, thiếp thân là mẫu thân lại như thế nào so đo với nó? Chẳng qua Hồ tiểu thư thực là tương xứng, thiếp thân cũng là vì Nguyên Phong suy nghĩ, còn hy vọng Nguyên Phong có thể hiểu được khổ tâm của thiếp thân. Hơn nữa, việc con cái kết hôn vốn là do thiếp thân đến an bài, nếu hôm nay Nguyên Phong có thể để cho thiếp thân an bài, vậy sau này những đứa con khác học theo vậy chẳng phải cái danh Vương phi của thiếp thân này chẳng qua cũng chỉ là thùng rỗng kêu to sao?”

      Việc Vương phi truy cứu tội chống đối của Nguyên Phong, Vương gia rất cảm kích, nhất định cũng chút do dự đồng ý an bài của mình. Chỉ cần Vương gia có dị nghị khác, Thẩm Nguyên Phong dựa vào cái gì mà phản đối? Nếu như nó dám lần nữa tùy hứng, sợ Vương gia đuổi ra khỏi phủ sao? Nếu là như vậy, mình còn khen ngượ nó! Tuy rằng người nó có huyết thống ngoại tộc, tuy rằng nó biểu ra ngoài là bộ dáng cần cái gì. Cũng biết vì sao, mỗi khi nhìn đến Nguyên Phong, bà ta luôn cảm thấy có chút nhìn thấu, trong lòng có chút cảm giác hơi hơi bất an. Cho nên bà ta mới muốn đem chất nữ của mình gả cho Nguyên Phong để bên người Nguyên Phong có người của bà ta, có như thế bà ta mới có thể vô tư được.

      Lúc này, Hồ Nhã Tình cùng quận chúa cùng với nhau vào trong viện Vương phi, vừa mới tới gian chính nghe thấy tiếng chuyện ầm ĩ bên trong. Quận chúa khỏi hiếu kỳ hỏi nha hoàn trong viện,” Ai ở bên trong?”

      Nha hoàn trả lời:” Vương gia, Tuyết phi, Hồ phu nhân, Tam công tử, đều ở bên trong.”

      Quận chúa cùng Hồ Nhã Tình hai mặt nhìn nhau, quận chúa ngạc nhiên :” Như vậy sao lại ầm ĩ đến thế?” Vương phi tới gần 40 mới sinh hạ Quận chúa, tự nhiên là vô cùng sủng ái đối với nàng ta, cho nên tính cách cũng có chút điêu ngoa bướng bỉnh. Quận chúa kéo qua Hồ Nhã Tình đến rèm cửa, :” Chúng ta tới nghe chút bọn họ cái gì?”

      Hồ Nhã Tình trong lòng cũng đoán được bọn họ thương lượng chuyện của hôn mình cùng Tam công tử, nàng ta cũng muốn biết bọn họ cái gì, đối với đề nghị của quận chúa tự nhiên là giơ hai tay đồng ý. Nhưng mặt lại lộ ra biểu tình khó xử, :” Quận chúa, chúng ta nghe lén như vậy tốt lắm đâu! Nếu chẳng may bị Vương gia Vương phi phát ……”

      Quận chúa nhướng mắt lên, vỗ vỗ bả vai của nàng ta :” Sợ cái gì, có ta.”

      Hồ Nhã Tình làm bộ như là cố mà làm, trong lòng lại suy nghĩ, nếu như bị phát , chỉ cần có ngươi gánh trách nhiệm là tốt rồi!

      Người ở bên trong trừ bỏ Thẩm Nguyên Phong cũng ai phát ra bên ngoài có người nghe lén. Thẩm Nguyên Phong thậm chí ngay cả hai người cái gì đều nghe thấy từng câu từng chữ, Nguyên Phong nghĩ rằng: Đến đúng lúc, ta cự tuyệt trước mặt ngươi, vậy về sau ngươi cũng thể biết xấu hổ mà đòi gả cho ta!

      Vương gia gật gật đầu, lời này của Vương phi này là hữu lý, việc hôn nhân vốn là theo lệnh cha mẹ, việc này Vương phi an bài cũng là đương nhiên, hơn nữa đối phương là nương tốt, Nguyên Phong cũng nên ngỗ nghịch với quyết định của Vương phi.

      Vương gia ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm khắc nhìn về phía Thẩm Nguyên Phong, trầm giọng :” Nguyên Phong, chuyện này cho phép con phản đối! Việc hôn nhân liền theo ý của Vương phi định ra mà làm, con thành thành chờ làm chú rể cho ta!”

      Tuyết phi lôi kéo tay con, giọng :” Quên , hay là nghe theo an bài của Vương phi , cần chọc giận khiến phụ vương con tức giận. Tiểu thư Hồ gia kia cũng rất được, ở chung lâu, có lẽ biết đâu chừng con cũng thích!”

      Hồ phu nhân luôn luôn ở bên cạnh im ắng nhìn hết thảy mọi việc, nơi này có phần để cho bà ta chuyện, nhưng mà theo tình thế trước mắt mà nhìn, việc hôn nhân của nữ nhi hẳn là thành vấn đề, trước bà ta cũng bắt đầu cũng sợ nữ nhi chịu vắng vẻ, nhưng lập tức lại nghĩ lại. Nữ nhi trời sinh mỹ mạo, lại thông minh lanh lợi, chỉ cần cùng Tam công tử thành thân, sớm chiều ở chung, còn sợ Tam công tử động tâm sao? Miệng bà ta bất giác khỏi lộ ra tia cười. Thấy Vương phi hai ba câu liền nắm trong tay toàn cục, trong lòng đối Vương phi lại kính phục.

      Coi như lúc tất cả mọi người đều nghĩ bây giờ tạo thành kết cục, dù sao Vương gia đều mở miệng, ai còn dám phản đối? Thẩm Nguyên Phong lại lạnh lùng câu:” Hồ tiểu thư nhất định con lấy, nếu mọi người nhất định phải định cho con việc hôn nhân này, con cũng có biện pháp gì, nhưng nếu ngày thành thân hôm đó mọi người tìm thấy bóng dáng con khiến cho vương phủ mất thể diện, đến lúc đó cũng nên trách con ràng! Mọi người đều biết, nếu con hạ quyết tâm ra, mọi người nhất định tìm thấy con!”

      Vương phi bắt lấy ống tay áo Vương gia, tức giận đến thanh đều trở nên phát run:” Vương gia, người nghe chút, người nghe chút, nó căn bản là đem mẫu thân này để vào trong mắt!”

      Vương gia cũng có nghĩ tới con cường ngạnh như thế, trước mặt của ông cư nhiên còn dám cự tuyệt hoàn toàn như vậy, cũng khó trách Vương phi lại tức giận!

      ” Mọi người để ý cảm nhận của con, cứng rắn muốn con lấy Hồ tiểu thư, thế nhưng lại lo lắng cho con nghĩ gì?” Thẩm Nguyên Phong vốn định ” Đem Hồ tiểu thư cứng rắn vứt cho con” nhưng nghĩ tới Hồ Nhã Tình dù sao cũng là nương, hơn nữa có quen biết với mình, vẫn nên quá mức.

      Vương gia tức giận đến mức mặt trắng bệch, mắt lộ ra hung quang, hét lớn tiếng:” Vô liêm sỉ, ngươi đây là ở chuyện với ai! Thế nhưng còn dám ra những lời ngông cuồng như vậy! Xem ra là ta luôn luôn quá mức dung túng ngươi, vì thế đem ngươi bây giờ trở thành cái bộ dạng biết lớn , biết quy củ như vậy! Hôm nay ta thế nào cũng phải thể giáo huấn ngươi! Người đâu! Mang gia pháp ra đây!”

      Vương phi trong mắt lên chút sắc, Thẩm Nguyên Phong ba lần dám ngỗ nghịch bà ta, bà ta như thế nào tứ giận, phiền não là bà ta còn phải làm bộ rộng lượng, nay chính Vương gia muốn đánh. Như vậy thể trách được bà ta!

      Tuyết phi nghe thấy hai chữ ” Gia pháp”, huyết sắc mặt lập tức liền biến mất, bà biết gia pháp là như thế nào, vương phủ có đứa bé chỉ bởi vì đánh bạc trái phép từng bị Vương gia chấp hành gia pháp. Đó là việc hai người dùng tấm ván gỗ thay phiên đánh đòn, vài cái là có thể đánh cho da tróc thịt bong, mười cái là có thể đem người đánh cho chết ngất qua, mười phần đáng sợ. Bà quỳ gối ” Bịch” tiếng trước mặt Vương gia, bắt lấy vạt áo của Vương gia, chảy nước mắt :” Vương gia, xin ngươi cần nhẫn tâm như vậy, Nguyên Phong là con của người, Nguyên Phong có cái gì sai thiếp chậm rãi với nó, thiếp làm cho Nguyên Phong đồng ý việc việc hôn nhân này, Vương gia, Nguyên Phong nếu có cái cái gì sơ xuất, thiếp cũng cần sống!”

      Vương gia thấy Tuyết phi khóc thương tâm, nhất thời mềm lòng, đánh Nguyên Phong cũng là việc mà ông nỡ làm, lời vừa ra khỏi miệng lại có chút hối hận, lúc này thấy ái phi cầu xin, lập tức muốn thu hồi mệnh lệnh ban ra, nhưng đúng lúc này Thẩm Nguyên Phong lại :” Phụ vương, người có thể mắng con, có thể đánh con, nhưng cách nào cưỡng bức con lấy nương con muốn lấy!”

      Ngoài cửa Hồ Nhã Tình nghe được lời của Nguyên Phong, vừa thẹn vừa hận, gương mặt lúc đỏ lúc trắng, mà quận chúa bên cạnh thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn nàng ta, lại cảm thấy phi thường mất mặt, hận thể tìm được cái lỗ mà chui xuống. Hồ Nhã Tình , nàng ta cùng Tam công tử sớm quen biết, cùng chỗ khi đó cũng là có có cười, vì sao Nguyên Phong lại phản đối cưới mình quyết liệt như thế? Cho dù Nguyên Phong thích A Hạnh, việc này cùng với việc lấy mình cũng thể có xung đột gì, chẳng lẽ tiện chân A Hạnh kia còn có thể làm chính thất sao?

      Mặc kệ là như thế nào, việc Tam công tử phản đối việc hôn nhân này nhất định thoát được quan hệ với A Hạnh!

      Trong mắt Nhã Tình lên chút thần sắc oán hận, hai tay càng ngừng vò chặt khăn lụa, giống như đó là cổ củaA Hạnh!

      Cả đời này Vương gia chưa từng bị người nào chống đối như thế! Vừa mới bình ổn chút cơn tức lại bị những lời này của Thẩm Nguyên Phong làm cho tức điên lên, ông hề để ý tới Tuyết phi cầu xin tha thứ, hướng về phía ngoài cửa hét lớn:” Người đâu mau tới, đánh hai mươi đại bản tên nghịch tử ngỗ nghịch này cho ta!”

      Vương gia vừa ra lệnh tiếng, lập tức hai người mặc trang phục gia đinh tiến vào, đó là hai nam tử thân thể khỏe mạnh, bọn họ là người chuyên môn chấp hành gia pháp trong phủ, mặt sắt vô tình, mặc kệ là ai, chỉ cần là mệnh lệnh của Vương gia đều đánh thẳng tay. Bọn họ thuần thục đem Thẩm Nguyên Phong đặt cái ghế dài, Thẩm Nguyên Phong cũng phản kháng, tùy cho bọn họ muốn làm gì làm.

      Tuyết phi bổ nhào trước mặt vào con, khóc nức nở,” Con trai ngốc, tính tình con tại sao lại cứng rắn như vậy? Con cứ từ từ mà với phụ vương, cầu xin phụ vương bị chịu cái tội này!”

      Thẩm Nguyên Phong giọng an ủi mẫu thân:” Mẫu phi, đừng lo lắng, con có thân công phu, chỉ đánh có như vậy làm sao có thể có chuyện gì với con được?”

      Tuyết phi nhớ tới con mình mang tuyệt kỹ, trong lòng mới hơi chút bớt lo lắng. Thế nhưng bà biết là, Thẩm Nguyên Phong căn bản muốn vận công để bảo hộ mình. Sở dĩ thái độ Nguyên Phong cường ngạnh như thế để cho phụ vương biết quyết tâm của mình, biết mình cho dù như thế nào cũng khuất phục. Đương nhiên Nguyên Phong có thể bỏ nhà trốn , nhưng như vậy thể nào trở về, bởi vì khi trở về liền đại diện cho việc Nguyên Phong nhận thua, đại diện rằng về sau tất cả mọi chuyện đều phải nghe theo an bài của bọn họ. Mẫu thân của mình còn ở vương phủ, Nguyên Phong sao có thể nào yên tâm?

      Cho nên Nguyên Phong muốn đem phụ thân bức đến bước đường cùng, để cho tất cả thủ đoạn phụ vương có trong tay mang ra dùng hết, mà mình vẫn là chịu khuất phục, chắc chắn người khuất phục chính là phụ vương. Dù sao phụ vương luôn luôn thương mình, Nguyên Phong tin bởi vì việc này mà phụ vương lại có thể đuổi mình .

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 95: Gia pháp
      Gậy gỗ từng cái từng cái đánh xuống, đánh vào người phát ra những tiếng vang “Thịch thịch”. Lúc này Thẩm Nguyên Phong mới biết được hóa ra bị đánh bằng ván gỗ đau như vậy. Toàn thân Nguyên Phong đều gồng lên, toàn bộ tâm tư đều dùng để chống chọi lại đau đớn ở chỗ bị đánh, thế nhưng bởi vì như thế, đau đớn kia ngược lại càng thêm ràng, trong lúc đó dường như Nguyên Phong còn có thể loáng thoáng nghe được thanh cơ bắp vỡ ra rất .

      Nguyên Phong đau đến mức xanh cả mặt, trán chảy ra những giọt mồ hôi lớn, giọt lại giọt chảy xuống từ trán xuống hai bên má, dần dần làm ướt cả mảnh sân . Hai tay Nguyên Phong gắt gao nắm lấy chân của chiếc ghế, nhưng bởi vì dùng sức quá mạnh, gân xanh mu bàn tay lộ hết cả ra, biểu tình vô cùng đáng sợ.

      Mọi người đều nghĩ người luyện võ sợ đau, đó là bởi vì người luyện võ có thể vận khí để bảo hộ mình, giảm bớt cảm giác đau đớn cho mình, nhưng khi buông tha cho bảo hộ này cũng có gì khác nhau với người thường, cái loại đau đớn này giống hệt như con độc xà chui vào tứ chi của mình, đau triệt nội tâm.

      Tuyết phi mới đầu nghĩ con có võ công chịu mấy gậy gỗ chắc có việc gì, nhưng bà càng nhìn càng cảm thấy thích hợp, mông con thấy chảy ra máu tươi, mặt con cũng là thần sắc thống khổ, môi dưới thậm chí còn cắn đến mức chảy cả máu, có thể thấy được con phải chịu nhiều đau đớn. Nước mắt của bà liền lập tức trào ra, bà qua cầu Vương gia, cầu Vương phi.” Vương gia, người muốn đánh chết thằng bé sao? Nó là con của người con! Người nhẫn tâm như vậy sao? Vương gia thấy được Nguyên Phong bị đánh chảy cả máu sao? Vương phi, van cầu Vương phi với Vương gia! Muội nhất định kêu Nguyên Phong nghe lời tỷ , Vương phi, Tuyết phi biết Vương phi là người tốt, cầu Vương phi khuyên nhủ Vương gia !”

      Vương phi nhìn Vương gia xanh mét mặt, mặc lên tiếng. Hồ phu nhân bên cạnh thấy Thẩm Nguyên Phong bị đánh da tróc thịt bong cũng khỏi sợ đến hết hồn.

      Vương gia thấy con chảy cả máu, khỏi cũng có chút đau lòng, ông :” Chỉ cần Nguyên Phong đáp ứng việc hôn nhâ này, ta lập tức có thể tha cho nó.” tại phải vấn đề có cưới tiểu thư Hồ gia hay , mà là có liên quan tới tôn nghiêm của Vương gia ông, liên quan tới tôn nghiêm của phụ thân!

      Thẩm Nguyên Phong suy yếu ngẩng đầu, toàn bộ hai bên mai tóc bị ướt đẫm mồ hôi, những lọn tóc dài vì dính mồ hôi mà dính sát lấy hai gò má của Nguyên Phong. Sắc mặt Nguyên Phong tuy rằng tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn là ngoan cố như vậy,” Phụ vương, cho dù đánh chết con, com cũng đồng ý việc hôn nhân này.”

      Ngoài cửa hồ Nhã Tình nghe đến đó, rốt cuộc nhịn được, bụm mặt khóc chạy ra ngoài.

      Vương gia lại là đau lòng, lại là buồn bực, ông chỉ vào Nguyên Phong, ngón tay nhịn được run run,” Được…… Được…… Ngươi khi ngỗ nghịch như vậy, ta nếu đánh chết ngươi có làm sao? Ta coi như chưa từng sinh ra đứa con như ngươi! Đánh cho ta, tiếp tục đánh cho ta!”

      Gậy gỗ tiếp tục từng cái từng cái đánh xuống người Thẩm Nguyên Phong người, đau đớn dường như lan ra toàn thân, trước mắt mảnh trắng xoá, tựa hồ có vô số những điểm lóe lên xung quanh, trong miệng tràn ngập mùi máu tươi, toàn thân khống chế nổi mà run run, nếu phải tâm chí Nguyên Phong cứng cỏi, chỉ sợ lúc này đa sớm chết ngất , Nguyên Phong chính là cắn răng cho chính mình chết ngất , để cho phụ vương biết, cho dù mình dùng võ công đến bảo hộ chính mình, mình nhất định dùng toàn bộ quyết tâm chống lại chống lại đến cùng.

      Tuyết phi ghé vào bên người Nguyên Phong, muốn khóc sướt mướt, bà bên khóc bên giọng :” Nguyên Phong, con ngốc, con làm như vậy có ý nghĩa gì, nàng cũng biết, con vì nàng nhận hết khổ sở, nhưng mà nàng cái gì cũng biết, Nguyên Phong vô dụng, cho dù con cưới tiểu thư Hồ gia cũng khả năng lấy nàng, đây là vương phủ, phải chỉ vì con chịu đòn mà có thể để cho nàng vào cửa…… Nguyên Phong, con ta……” Bởi vì thanh của bà mơ hồ, cho nên Vương gia bọn họ cũng có nghe ràng bà cái gì.

      Thẩm Nguyên Phong nghe xong lời của mẫu thân, khóe miệng lộ ra ý cười khe khẽ, đúng vậy, là vô dụng, mình vì nàng đắc tội người khác chịu khổ, nàng có lẽ vĩnh viễn biết, có lẽ nàng căn bản là cần, nhưng thế cũng có sao đâu? Tất cả những điều Nguyên Phong làm này vốn nghĩ tới cần nàng phải báo đáp. Nguyên Phong chính là biết, A Hạnh thực kiêu ngạo, nàng muốn phải làm thiếp, cho nên Nguyên Phong muốn vị trí chính thê giữ lại vì nàng, có lẽ, có nếu như vậy ngày nàng chấp nhận ở bên cạnh mình, hoặc có lẽ có ngày như vậy, cho dù vị trí đó cũng chẳng có vấn đề gì cả. Chỉ cần nghĩ tới suy nghĩ vì nàng mà giữ lại được vị trí chính thê, Nguyên Phong cũng cảm thấy mỹ mãn.

      Trong lúc mông mông lung lung này, Nguyên Phong tựa hồ lại nhớ tới đêm trăng đứng ở trước cửa sổ phòng nàng, ánh trăng soi chiếu gương mặt trắng mịn của của nàng, nàng hơi hơi cười, tươi cười xinh đẹp như hoa hải đường.

      Bên tai lại tựa hồ vang lên thanh của nàng,” Công tử có thể đạp tuyết vô ngân sao?”

      ” Thế còn nhất vi độ giang?”

      ” Võ nghệ cao cường chắc là thành vấn đề chứ!”

      Nguyên Phong nhàng cười, trong miệng mơ hồ :” hươu vượn, làm gì có công phu nào như vậy……”

      Tuyết phi ở bên cạnh nghe thấy lời vô nghĩa của con, trong mắt toát ra thần sắc kinh hoảng:” Nguyên Phong, con cái gì? Con cần dọa mẫu phi!”

      Thẩm Nguyên Phong đột nhiên cảm thấy cổ họng đột nhiên co rút nhanh, sau đó rốt cuộc nhịn được, ngụm máu tươi phun ra, lúc búng máu phun ra trông tựa như đóa hoa màu đỏ dị nở rộ, đỏ đến kinh tâm

      Thẩm Nguyên Phong ngất , đôi tay nắm chặt chân ghế nới lỏng rồi rời ra, vô lực buông rơi mặt đất.

      Tuyết phi hét lên tiếng, hai mắt tối sầm lại, cũng ngất .

      Vương gia thấy con bị đánh cho huyết nhục mơ hồ vẫn chịu khuất phục, Nguyên Phong dù sao cũng là đứa con ông thương nhất, làm sao lại có thể cứng rắn nổi nưa. Ông vội vàng kêu gia đinh dừng tay rồi chạy qua, lúc tới bên người Nguyên Phong thấy người con mảnh đỏ tươi, nhất thời đau lòng thôi, vội vàng kêu gia đinh nâng Nguyên Phong dậy đưa về viện rồi tìm đại phu đến trị thương. Sau đó lại xoay người ôm lấy Tuyết phi té xỉu mặt đất, chuẩn bị ra ngoài, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, xoay người với Vương phi:” Việc hôn nhân của Nguyên Phong tạm hoãn, chuyện này về sau sau. Hôm nay là sinh nhật nàng lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, khiến cho nàng mất vui, bổn vương về sau nhất định bồi thường nàng!”

      xong liền ôm Tuyết phi, xoay người rồi ra ngoài.

      Vương phi chậm rãi ngồi xuống ghế, bà ta nhìn đống hỗn độn trước mặt, vẻ mặt lên thần sắc đơn, nhàng mà lẩm bẩm:” Vương gia muốn bồi thường như thế nào……”

      Hồ phu nhân cũng là vẻ mặt kinh hoảng sợ hãi, buồn phiền, Vương gia tạm hoãn, tạm hoãn là bao lâu, nữ nhi rất nhanh đến tuổi cập kê, nữ nhi có thể chờ bao lâu? Muốn hỏi Vương phi chút, lúc này tâm tình Vương phi lại tốt, Hồ phu nhân nhất thời biết nên như thế nào cho phải.

      Hồ Nhã Tình khóc lao ra ra ngoài, Thẩm Nguyên Phong thế nhưng tình nguyện bị đánh chết cũng nguyện ý lấy nàng ta, vì sao, tiểu tiện nhân kia có điểm nào có thể so sánh hơn nàng ta! Nàng ta hôm nay bị nhục nhã như thế hoàn toàn là vì A Hạnh, A Hạnh kia có điểm nào tốt hơn chứ? Chẳng qua cũng chỉ là cái khuôn mặt kia thôi! tại Hồ Nhã Tình hận thể cào nát gương mặt của A Hạnh ra! Nhưng mà Nhã Tình cũng biết, nơi này là vương phủ nàng ta thể xúc động, nếu chẳng may gây ra chuyện gì nàng ta cũng thể có kết cục tốt nổi! Chuyện này, nàng ta tốt nhất phải suy nghĩ chút, Thẩm Nguyên Phong là người mà Hồ Nhã Tình này sớm nhận định là người mình gả cho, thể để cho bất luận kẻ nào đoạt , ai muốn cùng Nhã Tình này tranh trượng phu, ta phá hủy hết!

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 96: Triệu kiến
      Yến hội lúc buổi tối, Vương gia và Vương phi vẫn như cũ, gương mặt tràn đầy tươi cười khi tiếp khách, tựa như chưa hề có chuyện gì phát sinh vậy . Tựa hồ mỗi người đều là diễn viên tốt nhất cho mình, bị buộc ở sân khấu của mình trình diễn các loại tiết mục.

      Diễn trong vườn, đèn đuốc chiếu sáng vũ đài tựa như ban ngày. Những con hát bởi vì được ủng hộ từ sáng, cho nên diễn xuất buổi tối càng thêm thả lỏng. Hơn nữa là tiết mục tân kịch, vô cùng có mới mẻ, cho nên bất kể dưới đài là nam nữ già trẻ, đều bộc lộ nhiệt liệt vỗ tay cùng thanh nhiệt tình trầm trồ khen ngợi. Hai vị nữ diễn viên tuy rằng là lần đầu tiên diễn xuất, nhưng bởi vì khí vô cùng tốt, cho nên hai người khi diễn cũng thả lỏng, lúc diễn xuất cũng rất tốt.

      Kịch bản sau khi kết thúc, tất cả các diễn viên đều đồng loạt hướng lên đài chỗ các vị tân khách cúi chào, còn ra những lời tập từ trước chúc mừng sinh nhật của Vương phi, những lời này càng khiến cho khí buổi tối này càng thêm náo nhiệt. Vương phi tuy rằng có hứng trí giống như ban ngày nhưng nhìn khí náo nhiệt như vậy, phiền muộn trong lòng cũng giảm bớt chút. Lúc cao hứng liền tuyên bố thưởng thêm 50 bạc, những con hát mừng muốn phát điên rồi, vương phủ hai lần đánh thưởng, đây là vinh quang vô cùng!

      lâu liền có người vận trang phục nha hoàn tìm A Hạnh , vương phi muốn gặp nàng, thuận tiện đưa nàng lĩnh thưởng.

      Những con hát đều vô cùng hưng phấn, ánh mắt mọi người sáng long lanh nhìn A Hạnh , tựa hồ thực hâm mộ nàng có thể được Vương phi triệu kiến. A Hạnh qua tiếng với Lăng Tử Phong, liền theo nha hoàn.

      Nha hoàn cầm theo cái đèn lồng rất lớn màu vàng, mang theo A Hạnh trong bóng đêm rẽ trái rẽ phải, lâu liền vào trước sảnh tòa đại viện.

      Trước cửa viện treo chiếc đèn lồng lớn, ánh sáng từ chiếc đèn lồng này khiến cho quanh cảnh chung quanh hơi hơi được chiếu rọi lên, loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng tối dày đặc ở bên trong đại viện.

      Ở ngoài gian phòng lộ ra chiếc cửa sổ giấy, bên trong có chút ánh sáng le lói, mà bên trong đó có bóng hình người. Dáng hình đơn càng làm cho người ta có cảm giác đơn lạnh lẽo vô tận.

      Nha hoàn với A Hạnh:” nương tại chờ nơi này, ta thông báo tiếng.” Sau đó nàng ta đến bên ngoài rèm cửa, hướng vào trong phòng thông báo:” Vương phi, A Hạnh nương tới!”

      Tựa hồ là trong vòng ngày, toàn bộ mọi người trong vương phủ biết đến tên A Hạnh.

      ” Bảo nàng ta vào .” Trong thanh có loại cảm giác tang thương, quả là thanh Vương phi.

      A Hạnh do nha hoàn dẫn vào vào trong nội gian của Vương phi, trong phòng phủ những tấm rèm nặng nề khiến cho người ta có loại cảm giác ủ dột mà Vương phi an vị tại cái chỗ nặng nề này. Nếu Tuyết phi là ánh sáng mặt trời diễm lện, Vương phi như vậy khiến cho người ta có cảm giác của hoàng hôn nặng nề dần buông.

      Y theo quy củ, A Hạnh hướng Vương phi dập đầu hành lễ. Vương phi thản nhiên :” Miễn lễ .” A Hạnh đứng lên, cúi đầu đứng ở bên.

      Vương phi bảo nha hoàn mang ra ngân phiếu chuẩn bị sẵn đưa cho A Hạnh, :” Vốn là chờ các ngươi rời khi cùng diễn ngân cùng nhau cho các ngươi, nhưng mà bản phi tò mò đối với ngươi, muốn gặp ngươi mình, tâm với ngươi, cho nên ràng nhất là nên đưa cho ngươi.”

      A Hạnh thực cung kính :” Cám ơn Vương phi ban cho.”

      Vương phi thản nhiên cười:” Là ngươi diễn tốt, sao lại do ta ban cho.”

      ” Đa tạ Vương phi khích lệ.”

      Vương phi tiếp nhận chén thuốc nha hoàn bên cạnh đưa qua, nhàng uống ngụm, mặt nhăn lại, liền đem nó đặt ở bàn, :” Chén thuốc của Trương thái y này cũng thấy hữu dụng, những chén thuốc này bản phi đều uống ít, nhưng vẫn ngủ an ổn.”

      Nha hoàn ở bên cạnh :” Vương phi, Trương thái y này là Thái y tốt nhất trong cung.”

      Vương phi thở dài, lắc đầu,” Vô dụng, vô dụng.”

      Trong giọng có loại cảm giác bất lực ràng.

      A Hạnh ngẩng đầu, nhàng :” Vương phi, nếu là ngủ an giấc, ngại thử xem trước khi ngủ uống cốc sữa, nghe như vậy có thể giúp giấc ngủ ngon hơn.”

      Bên cạnh nha hoàn hỏi:” Dùng sữa có được ? Biện pháp này có tác dụng sao?”

      A Hạnh nhàng cười :” Có thể. Dân nữ cũng là nghe người ta , dường như là có tác dụng.”

      Vương phi :” Tạm thời thử lần !” Nha hoàn gật gật đầu, cùng Vương phi tiếng, liền tự mình lui ra, mang sữa lại đây.

      Vương phi nhìn A Hạnh, thấy mặt đối phương mảnh ôn hòa, mười phần thoải mái, nữ tử này tuy rằng thiên thường mỹ mạo, nhưng điều hấp dẫn chú ý của người khác cũng chỉ là bề ngoài của nàng, còn có cái loại khí chất đặc biệt này người nàng giống như tại bây giờ, nàng tuy rằng cung kính đứng ở trước mặt người khác, nhưng mà người nàng cũng hề thấy có chút gì tự ti, nàng tuy rằng cúi đầu, nhưng thắt lưng của nàng vẫn đứng thẳng tắp, còn có ánh mắt trong suốt sáng ngời của nàng, ôn hòa nhưng lạnh nhạt. Nhìn nàng khiến cho người khác có cảm giác trong lòng trở nên yên tĩnh hiền hòa.

      Hôm nay Vương phi tìm nàng tới đây, vốn định hung hăng cảnh cáo nàng phen, hôm nay bà nghe từ chỗ Hồ Nhã Tình nghe thấy Thẩm Nguyên Phong cùng nương cùng với nhau, liền để cho nha hoàn dò hỏi, mới biết được vị nương cùng với Thẩm Nguyên Phong là A Hạnh. Khi đó trong lòng của bà ta hoàn toàn đem A Hạnh trở thành loại hồ ly dụ dỗ người khác, chỉ có thời gian ngắn như vậy có thể làm cho Nguyên Phong trở nên như vậy. Nếu như Nguyên Phong là con trai của bà ta mà lại dám cùng con hát mờ ám ở trong vương phủ, bà ta sớm gọi người đem con hát kia dùng loạn côn đánh chết, nhưng vì đây là Nguyên Phong, bà ta vốn tất yếu phải làm cái chuyện này.

      Hôm nay Nguyên Phong cường ngạnh cự hôn, bà ta tuy rằng biết rốt cuộc là vì cái nguyên nhân gì, thế nhưng loáng thoáng cũng cảm thấy việc này với A Hạnh thoát được có liên quan. Nguyên Phong câu cũng chưa từng nhắc qua về nàng, có lẽ chính là muốn bảo hộ người nữ tử này. Cho nên vì việc hôn nhân của chất nữ, bà liền gọi A Hạnh đến, muốn cảnh cáo nàng phải thành , cần có hành vi đùa giỡn gì, vương phủ phải là nơi mà loại nữ tử như nàng ta có thể nghĩ tới.

      Nhưng nhìn ánh mắt của A Hạnh, với nàng nhiều như vậy, đúng là ra nửa điểm tính chất dụ dỗ ở người nàng. Ngược lại A Hạnh như vậy khiến cho bà ta có cảm giác phi thường thoải mái. Hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện làm cho tâm tình của Vương phi vô cùng trầm, thậm chí bà ta còn có chút xúc động muốn khuyên bảo A Hạnh chút.

      nương như ngươi làm chưởng quản rạp hát nhất định vô cùng vất vả. Tuổi ngươi lại như vậy, lại còn phải buộc bản thân mình xuất đầu lộ diện. Quả dễ dàng. Nhưng càng bởi vì như thế, ngươi càng phải thận trọng từ lời đến việc làm! Ngươi cũng biết, ngày hôm nay có người nhìn thấy ngươi cùng Nguyên Phong hai bên thân mật ở cùng chỗ.”

      A Hạnh ngẩng đầu, nhìn Vương phi:” Vương phi, Tam công tử chỉ là mang tiểu nữ bái kiến Tuyết phi, hai chữ ‘ thân mật’ thể tới.”

      Vương phi gật gật đầu,” Ta tin tưởng ngươi! Có điều A Hạnh, người khác có thể , ngươi vốn là là loại thân phận này, nếu cẩn thận, bất kỳ lúc nào nếu cẩn thận kiềm chế cũng có thể bị người ta dụ dỗ, nương nào khi bị vết nhơ đó cho dù cả đời này cũng thể tìm nổi người trong sạch! A Hạnh , bản phi thực thích xem vở kịch của các ngươi, cũng rất thích ngươi, bản phi cũng biết ngươi có cái loại ý nghĩ thực tế này, dù sao nơi này là vương phủ, phải nữ nhân nào đều có thể vào, bản phi biết ngươi nhất định hiểu được điểm này, cho nên mới có lời nhắc nhở.”

      Vương phi tuy rằng quả là nhắc nhở, nhưng bà ta luôn luôn từ vị trí cao mà , cũng để tâm tới tâm trạng của đối phương giống như là với nô tỳ bình thường. Hơn nữa, bà ta vốn xuất thân cao quý tránh khỏi khinh thường đối với những nưa xtử ra ngoài xuất đầu lộ diện, cho nên trong lời khiến cho trong lòng A Hạnh thực thoải mái.

      A Hạnh rủ mắt xuống, nhàng :” Ý tứ của Vương phi, A Hạnh hiểu được. A Hạnh biết nên làm như thế nào.” Cùng Thẩm Nguyên Phong quả liên lụy nhiều thứ, nếu thể thỏa mãn suy nghĩ trong lòng Nguyên Phong, tốt nhất vẫn là cần nên tiếp tục gặp gỡ, dù sao trong cái thế giới này có khả năng tồn tại loại quan hệ nam nữ “ làm được người cũng có thể làm bạn tốt” đó.

      Vương phi thực vừa lòng câu trả lời của nàng, gật gật đầu, :” Ngươi hiểu được là tốt rồi. Được rồi, đêm khuya, ngươi cũng lui ra .”

      A Hạnh sau khi hành lẽ với Vương phi, liền chậm rãi rời khỏi viện của Vương phi.

      Yến hội buổi tối, Vương gia và Vương phi vẫn như cũ tươi cười đầy mặt tiếp khách, giống như tình gì cũng chưa từng phát sinh qua. Tựa hồ mỗi người đều là diễn viên tốt nhất cho mình, bị buộc ở sân khấu của mình trình diễn các loại tiết mục.

      Diễn trong vườn, đèn đuốc chiếu sáng vũ đài tựa như ban ngày. Những con hát bởi vì được ủng hộ từ sáng, cho nên diễn xuất buổi tối càng thêm thả lỏng. Hơn nữa là tiết mục tân kịch, vô cùng có mới mẻ, cho nên bất kể dưới đài là nam nữ già trẻ, đều bộc lộ nhiệt liệt vỗ tay cùng thanh nhiệt tình trầm trồ khen ngợi. Hai vị nữ diễn viên tuy rằng là lần đầu tiên diễn xuất, nhưng bởi vì khí vô cùng tốt, cho nên hai người khi diễn cũng thả lỏng, lúc diễn xuất cũng rất tốt.

      Kịch bản sau khi kết thúc, tất cả các diễn viên đều đồng loạt hướng lên đài chỗ các vị tân khách cúi chào, còn ra những lời tập từ trước chúc mừng sinh nhật của Vương phi, những lời này càng khiến cho khí buổi tối này càng thêm náo nhiệt. Vương phi tuy rằng có hứng trí giống như ban ngày nhưng nhìn khí náo nhiệt như vậy, phiền muộn trong lòng cũng giảm bớt chút. Lúc cao hứng liền tuyên bố thưởng thêm 50 bạc, những con hát mừng muốn phát điên rồi, vương phủ hai lần đánh thưởng, đây là vinh quang vô cùng!

      lâu liền có người vận trang phục nha hoàn tìm A Hạnh , vương phi muốn gặp nàng, thuận tiện đưa nàng lĩnh thưởng.

      Những con hát đều vô cùng hưng phấn, ánh mắt mọi người sáng long lanh nhìn A Hạnh , tựa hồ thực hâm mộ nàng có thể được Vương phi triệu kiến. A Hạnh qua tiếng với Lăng Tử Phong, liền theo nha hoàn.

      Nha hoàn cầm theo cái đèn lồng rất lớn màu vàng, mang theo A Hạnh trong bóng đêm rẽ trái rẽ phải, lâu liền vào trước sảnh tòa đại viện.

      Trước cửa viện treo chiếc đèn lồng lớn, ánh sáng từ chiếc đèn lồng này khiến cho quanh cảnh chung quanh hơi hơi được chiếu rọi lên, loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng tối dày đặc ở bên trong đại viện.

      Ở ngoài gian phòng lộ ra chiếc cửa sổ giấy, bên trong có chút ánh sáng le lói, mà bên trong đó có bóng hình người. Dáng hình đơn càng làm cho người ta có cảm giác đơn lạnh lẽo vô tận.

      Nha hoàn với A Hạnh:” nương tại chờ nơi này, ta thông báo tiếng.” Sau đó nàng ta đến bên ngoài rèm cửa, hướng vào trong phòng thông báo:” Vương phi, A Hạnh nương tới!”

      Tựa hồ là trong vòng ngày, toàn bộ mọi người trong vương phủ biết đến tên A Hạnh.

      ” Bảo nàng ta vào .” Trong thanh có loại cảm giác tang thương, quả là thanh Vương phi.

      A Hạnh do nha hoàn dẫn vào vào trong nội gian của Vương phi, trong phòng phủ những tấm rèm nặng nề khiến cho người ta có loại cảm giác ủ dột mà Vương phi an vị tại cái chỗ nặng nề này. Nếu Tuyết phi là ánh sáng mặt trời diễm lện, Vương phi như vậy khiến cho người ta có cảm giác của hoàng hôn nặng nề dần buông.

      Y theo quy củ, A Hạnh hướng Vương phi dập đầu hành lễ. Vương phi thản nhiên :” Miễn lễ .” A Hạnh đứng lên, cúi đầu đứng ở bên.

      Vương phi bảo nha hoàn mang ra ngân phiếu chuẩn bị sẵn đưa cho A Hạnh, :” Vốn là chờ các ngươi rời khi cùng diễn ngân cùng nhau cho các ngươi, nhưng mà bản phi tò mò đối với ngươi, muốn gặp ngươi mình, tâm với ngươi, cho nên ràng nhất là nên đưa cho ngươi.”

      A Hạnh thực cung kính :” Cám ơn Vương phi ban cho.”

      Vương phi thản nhiên cười:” Là ngươi diễn tốt, sao lại do ta ban cho.”

      ” Đa tạ Vương phi khích lệ.”

      Vương phi tiếp nhận chén thuốc nha hoàn bên cạnh đưa qua, nhàng uống ngụm, mặt nhăn lại, liền đem nó đặt ở bàn, :” Chén thuốc của Trương thái y này cũng thấy hữu dụng, những chén thuốc này bản phi đều uống ít, nhưng vẫn ngủ an ổn.”

      Nha hoàn ở bên cạnh :” Vương phi, Trương thái y này là Thái y tốt nhất trong cung.”

      Vương phi thở dài, lắc đầu,” Vô dụng, vô dụng.”

      Trong giọng có loại cảm giác bất lực ràng.

      A Hạnh ngẩng đầu, nhàng :” Vương phi, nếu là ngủ an giấc, ngại thử xem trước khi ngủ uống cốc sữa, nghe như vậy có thể giúp giấc ngủ ngon hơn.”

      Bên cạnh nha hoàn hỏi:” Dùng sữa có được ? Biện pháp này có tác dụng sao?”

      A Hạnh nhàng cười :” Có thể. Dân nữ cũng là nghe người ta , dường như là có tác dụng.”

      Vương phi :” Tạm thời thử lần !” Nha hoàn gật gật đầu, cùng Vương phi tiếng, liền tự mình lui ra, mang sữa lại đây.

      Vương phi nhìn A Hạnh, thấy mặt đối phương mảnh ôn hòa, mười phần thoải mái, nữ tử này tuy rằng thiên thường mỹ mạo, nhưng điều hấp dẫn chú ý của người khác cũng chỉ là bề ngoài của nàng, còn có cái loại khí chất đặc biệt này người nàng giống như tại bây giờ, nàng tuy rằng cung kính đứng ở trước mặt người khác, nhưng mà người nàng cũng hề thấy có chút gì tự ti, nàng tuy rằng cúi đầu, nhưng thắt lưng của nàng vẫn đứng thẳng tắp, còn có ánh mắt trong suốt sáng ngời của nàng, ôn hòa nhưng lạnh nhạt. Nhìn nàng khiến cho người khác có cảm giác trong lòng trở nên yên tĩnh hiền hòa.

      Hôm nay Vương phi tìm nàng tới đây, vốn định hung hăng cảnh cáo nàng phen, hôm nay bà nghe từ chỗ Hồ Nhã Tình nghe thấy Thẩm Nguyên Phong cùng nương cùng với nhau, liền để cho nha hoàn dò hỏi, mới biết được vị nương cùng với Thẩm Nguyên Phong là A Hạnh. Khi đó trong lòng của bà ta hoàn toàn đem A Hạnh trở thành loại hồ ly dụ dỗ người khác, chỉ có thời gian ngắn như vậy có thể làm cho Nguyên Phong trở nên như vậy. Nếu như Nguyên Phong là con trai của bà ta mà lại dám cùng con hát mờ ám ở trong vương phủ, bà ta sớm gọi người đem con hát kia dùng loạn côn đánh chết, nhưng vì đây là Nguyên Phong, bà ta vốn tất yếu phải làm cái chuyện này.

      Hôm nay Nguyên Phong cường ngạnh cự hôn, bà ta tuy rằng biết rốt cuộc là vì cái nguyên nhân gì, thế nhưng loáng thoáng cũng cảm thấy việc này với A Hạnh thoát được có liên quan. Nguyên Phong câu cũng chưa từng nhắc qua về nàng, có lẽ chính là muốn bảo hộ người nữ tử này. Cho nên vì việc hôn nhân của chất nữ, bà liền gọi A Hạnh đến, muốn cảnh cáo nàng phải thành , cần có hành vi đùa giỡn gì, vương phủ phải là nơi mà loại nữ tử như nàng ta có thể nghĩ tới.

      Nhưng nhìn ánh mắt của A Hạnh, với nàng nhiều như vậy, đúng là ra nửa điểm tính chất dụ dỗ ở người nàng. Ngược lại A Hạnh như vậy khiến cho bà ta có cảm giác phi thường thoải mái. Hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện làm cho tâm tình của Vương phi vô cùng trầm, thậm chí bà ta còn có chút xúc động muốn khuyên bảo A Hạnh chút.

      nương như ngươi làm chưởng quản rạp hát nhất định vô cùng vất vả. Tuổi ngươi lại như vậy, lại còn phải buộc bản thân mình xuất đầu lộ diện. Quả dễ dàng. Nhưng càng bởi vì như thế, ngươi càng phải thận trọng từ lời đến việc làm! Ngươi cũng biết, ngày hôm nay có người nhìn thấy ngươi cùng Nguyên Phong hai bên thân mật ở cùng chỗ.”

      A Hạnh ngẩng đầu, nhìn Vương phi:” Vương phi, Tam công tử chỉ là mang tiểu nữ bái kiến Tuyết phi, hai chữ ‘ thân mật’ thể tới.”

      Vương phi gật gật đầu,” Ta tin tưởng ngươi! Có điều A Hạnh, người khác có thể , ngươi vốn là là loại thân phận này, nếu cẩn thận, bất kỳ lúc nào nếu cẩn thận kiềm chế cũng có thể bị người ta dụ dỗ, nương nào khi bị vết nhơ đó cho dù cả đời này cũng thể tìm nổi người trong sạch! A Hạnh , bản phi thực thích xem vở kịch của các ngươi, cũng rất thích ngươi, bản phi cũng biết ngươi có cái loại ý nghĩ thực tế này, dù sao nơi này là vương phủ, phải nữ nhân nào đều có thể vào, bản phi biết ngươi nhất định hiểu được điểm này, cho nên mới có lời nhắc nhở.”

      Vương phi tuy rằng quả là nhắc nhở, nhưng bà ta luôn luôn từ vị trí cao mà , cũng để tâm tới tâm trạng của đối phương giống như là với nô tỳ bình thường. Hơn nữa, bà ta vốn xuất thân cao quý tránh khỏi khinh thường đối với những nưa xtử ra ngoài xuất đầu lộ diện, cho nên trong lời khiến cho trong lòng A Hạnh thực thoải mái.

      A Hạnh rủ mắt xuống, nhàng :” Ý tứ của Vương phi, A Hạnh hiểu được. A Hạnh biết nên làm như thế nào.” Cùng Thẩm Nguyên Phong quả liên lụy nhiều thứ, nếu thể thỏa mãn suy nghĩ trong lòng Nguyên Phong, tốt nhất vẫn là cần nên tiếp tục gặp gỡ, dù sao trong cái thế giới này có khả năng tồn tại loại quan hệ nam nữ “ làm được người cũng có thể làm bạn tốt” đó.

      Vương phi thực vừa lòng câu trả lời của nàng, gật gật đầu, :” Ngươi hiểu được là tốt rồi. Được rồi, đêm khuya, ngươi cũng lui ra .”

      A Hạnh sau khi hành lễ với Vương phi liền nhàng rời khỏi viện của Vương phi.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 97: Mùa xuân của rạp hát
      Sau khi toàn bộ vở kịch kết thúc, những con hát ở Tùng rạp hát liền thu dọn đạo cụ rời khỏi vương phủ.

      Hôm sau, A Hạnh đem toàn bộ số bạc Vương phi ban cho phân phát cho các diễn viên, diễn viên chính được mười lượng bạc, diễn viên phối hợp diễn được năm lượng bạc, đem hết toàn bộ 100 lượng bạc phân phát. Mặt khác A Hạnh còn phát thêm hai lượng bạc hồng bao cho mỗi người. A Hạnh với mọi người:” Rạp hát tốt, chính là mọi người tốt! Về sau mọi người cố gắng biểu diễn, tương lai chờ rạp hát chúng ta càng lúc càng lớn, thanh danh càng ngày càng cao, tiết mục biểu diễn càng nhiều, số bạc hàng tháng của mọi người cũng càng ngày càng cao, thưởng bạc càng ngày càng nhiều, hồng bao cũng càng ngày càng dày! A Hạnh được làm được, tuyệt bạc đãi mọi người!”

      Những con hát nghĩ tới A Hạnh hề chớp mắt đem toàn bộ số bạc thưởng hết cho bọn họ, hơn nữa lại còn phát hồng bao cho bọn họ, vì vậy bọn họ trở nên rất vui sướng. Đối với việc các lão bản khẳng khái hào phóng rất là cảm kích, hơn nữa lại còn có những lời này của A Hạnh càng khiến cho cảm xúc mọi người trào dâng, ánh mắt tỏa sáng, mọi người đều tỏ vẻ nhất định cố gắng diễn càng ngày càng tốt hơn để nàng thất vọng.

      Sau đó, Lăng Tử Phong bội phục với A Hạnh:” Lăng mỗ quả còn chưa từng thấy qua bọn họ có ý chí chiến đấu dâng cao như vậy, trước kia Lăng mỗ chỉ cố hết sức vì rạp hát. Rất ít khi trao đổi cùng các con hát, thế cho nên rạp hát Thanh Vân nhàng khéo léo lôi kéo hầu hết những con hát trước ở trong rạp hát của Lăng mỗ, nhưng mà bây giờ Lăng mỗ nhìn tình cảm của những con hát này, có thể thấy cho dù Thanh Vân có dùng bao nhiên bạc nữa cũng phải chuyện dễ dàng mà lôi kéo bọn họ.”

      A Hạnh mỉm cười:” Chỉ cần để cho lợi ích của mọi người cùng lợi ích của rạp hát kết hợp với nhau, những con hát tự nhiên coi rạp hát trở thành việc kinh doanh của chính gia đình mình, càng trân trọng, hơn nữa dễ dàng từ bỏ. Chúng ta đem phần lợi ích của mình chia bớt cho họ, bọn họ khi có được lợi ích nhất định càng cố gắng diễn kịch, tương lai nhất định có thể càng nghĩ ra thêm những sáng tạo mới hơn cho chúng ta càng mang lại lợi ích lớn hơn nữa.” tới đây, A Hạnh ngượng ngùng cười cười, :” tại A Hạnh mở miệng ngậm miệng đều là ích lợi, giống như kẻ vô cùng hám lợi vậy, khiến cho Lăng thúc chê cười.”

      Lăng Tử Phong lắc đầu :” A Hạnh vì sao như vậy? Rạp hát chúng ta trước tiên là vì tiền lời, tất cả những biện pháp chúng ta làm chính là để cho tiền lời càng nhiều rất tốt. Có thể khiến cho những người trong rạp hát có thể có những ngày tốt đẹp, Lăng mỗ biết là chuyện này có cái gì ổn!”

      A Hạnh gật gật đầu,” Lăng thúc đúng!”

      Những ngày sau đó trong cuộc sống, bởi vì chuyện Tùng rạp hát từng được mời tới vương phủ biểu diễn do A Hạnh cố tình sắp xếp tuyên truyền khắp toàn thành. Hơn nữa còn nghe tới vở kịch của Tùng rạp hát với cả chuyện nữ lão bản, lập tức trở thành những chuyện được bàn tán xôn xao nhất trong toàn thành, hơn nữa còn có vở kịch mới cho nên khách đến Tùng rạp hát trong thời gian này vô cùng nhiều. Dường như chỗ ngồi chật ních, nhã gian lầu lại cung đủ cầu. rầm rộ này cho dù là A Hạnh cũng chưa từng đoán trước được.

      Mỗi ngày đều biểu diễn hai lần, buổi chiều diễn thêm tuồng hí khúc. Tuy rằng hí khúc có danh giác nào, nhưng bởi vì dao thanh danh bên ngoài của Tùng rạp hát cho nên vẫn đông người tới. Mà hơn nữa mọi người vì thích vở kịch của bọn họ cho nên đối với hí khúc cũng đặc biệt bao dung. Hơn nữa A Hạnh còn dụng tâm làm ít thay đổi với hí khúc, gia tăng chút tình tiết chuyện xưa, gia tăng thêm nhân vật, khiến cho hí khúc hề đơn điệu như vậy, càng thêm thú vị. Giọng hát của con hát hề là điểm chú ý duy nhất nữa. Loại thay đổi này gây cho mọi người cảm giác mới mẻ, cũng rất được khen ngợi. Thanh danh lúc này của Mai Hương Hoa ở Tùng rạp hát thậm chí dường như còn lấn át cả thanh thế của Phương Mặc Trúc. Đối với con hát trước kia chỉ có thể ở hát hí khúc trong rạp hát danh tiếng nay khến cho Mai Hương Hoa có cảm hồi như ở trong mộng. Mai Hương Hoa biết danh tiếng tại đều là do rạp hát mang lại, là do A Hạnh nương dụng tâm bồi dưỡng, cho nên đối với mọi chuyện của Tùng rạp hát càng thêm mực khăng khăng, cũng càng thêm cố gắng luyện tập tài nghệ của mình, cố gắng để có ngày nào đó có thể hoàn toàn áp đảo Phương Mặc Trúc trở thành danh giác mới ở Tấn thành .

      Chẳng những là việc làm ăn của rạp hát tốt mà số lần biểu diễn cũng càng ngày càng nhiều.

      Bởi vì Tùng rạp hát từng được mời tới vương phủ biểu diễn, cho nên càng ngày càng nhiều những nhà phú quý muốn mời Tùng rạp hát tới nhà biểu diễn, những người này cho rằng nếu như có thể để cho vở diễn mà Vương gia và Vương phi đều thích đến nhà mình biểu diễn chuyện rất đáng tự hào. tại số bạc ngày cho lần diễn như vậy của Tùng rạp hát là nămmươi bạc mà những người giàu có đều hề để tâm, bất kỳ trong phủ có chuyện vui nào đều thể thiếu việc mời Tùng rạp hát tới góp vui để cho các vị quan khách được vui vẻ mà cũng khiến cho mặt mũi mình được rạng rỡ.

      Trong tháng này, rạp hát kiếm được 2000 bạc! Số bạc này kiếm mới chỉ có thế chẳng qua chỉ bởi vì rạp hát tại chỉ có hai tổ diễn. Rất nhiều lời mời tới phủ diễn đều thể nổi, nếu muốn kiếm 3000 bạc hoàn toàn thành vấn đề!

      A Hạnh được nhận nửa, mà hơn nữa bên phía xe ngựa bốn bánh chỗ Vương lão bản nàng cũng được chia hoa hồng 500 lượng bạc. Trong tháng này A Hạnh kiếm được 1500 lượng bạc!

      1500 lượng bạc là khái niệm như thế nào? Người bình thường năm chỉ kiếm được 20 lượng bạc, năm bổng lộc của quan lại cũng chỉ có mấy trăm! nhà bình thường cũng chỉ có 100 bạc. Cho dù là ở đại, A Hạnh cũng thuộc loại kiếm được năm trăm vạn năm!

      A Hạnh cầm tập ngân phiếu, là vui đến hỏng rồi..

      Mà những con hát cũng vui vẻ hỏng rồi, bởi vì tháng này thưởng bạc tháng cho bọn họ những 5 lần. Con hát bình thường được 30 bạc, diễn viên chủ yếu được 60 bạc, mặt mày mọi người vô cùng hồng hào, liên tục chúc mừng nhau. Lăng Tử Phong cầm ngân phiếu 1000 lượng bạc cũng cảm khái vạn phần, trước kia mình hao hết tâm lực tháng cũng chỉ được cùng lắm làm hơn 100 lượng bạc, mà số bạc này sau đó còn phải trừ tiền thuê nhà, mười mấy năm vất vả tích góp từng tí xuống mà số bạc cũng còn bằng được số bạc thu vào tháng này, hơn nữa càng phải lo lắng có đủ tiền thuê nhà bị chủ nhà đuổi nữa. Đời trước nhất định là mình làm rất nhiều chuyện tốt, đời này ông trời mới cho mình gặp được đứa bé A Hạnh này, để cho mình cũng có được ngày hãnh diện như thế!

      Buổi chiều khi trở về, A Hạnh đem hai tờ ngân phiếu 1000 lượng bạc đặt ở trước mặt của phụ thân. Ánh mắt của Lý Nhuận Phúc mở to. Ông sống lâu như vậy mà đây là lần đầu tiên được nhìn thấy số bạc nhiều đến như vậy! Mà số bạc nhiều như vậy này lại là do A Hạnh mang về, điều này là khiến cho ông có loại cảm giác như là ở trong mộng. Ông cầm lấy hai tấm ngân phiếu xem trái xem phải, tay cầm có chút run .

      A Hạnh ngồi với đối diện phụ thân, khuôn mặt nhắn nhìn phụ thân khẽ cười :” Phụ thân, chờ tiếp năm sau, chúng ta có đủ tiền, liền mua căn nhà lớn! Con còn muốn thuê bà vú và nha hoàn tới hầu hạ phụ thân!”

      Lý Nhuận Phúc nghe thấy nữ nhi muốn thuê người về hầu hạ mình liền liên tục xua tay :” Phụ thân cần. Con cứ tự mua cho mình nha hoàn , cha thấy các tiểu thư đều có nha hoàn, mà nữ nhi của cha so với các tiểu thư kia làm gì có điểm nào thua kém, đương nhiên là cần phải có nha hoàn hầu hạ!”

      A Hạnh cười:” Chuyện này về sau rồi sau! Dù sao tại trong nhà ít bạc cho nên phụ thân cũng cần vất vả như vậy ra ngoài đánh xe, bằng đem xe ngựa bán cho người khác, mỗi ngày đều đến rạp hát xem diễn, nhàn nhã uống trà, được ?” Trọng yếu nhất là ông có thể có thêm chút thời gian lo lắng chút tới chuyện tái giá.

      Lý Nhuận Phúc nghe thấy nữ nhi bảo đem xe ngựa bán lập tức liền nóng nảy :” nên nên, tại thân thể cha khoẻ mạnh, muốn cha suốt ngày có việc gì đứng ở trong nhà cha làm được, đánh xe cũng có thể kiếm thêm được mấy chục lượng bạc tháng, hơn nữa tại cùng Quách Thắng chia nhau cũng phiền hà, cha rất muốn dánh xe, được, xe ngựa thể bán!”

      A Hạnh thấy phụ thân kiên trì, biết ông cũng là người chịu ngồi yên, cũng cái gì nữa

      Đêm đó, toàn bộ các con hát trong rạp hát đề ở cùng chỗ ăn mừng. mặt mỗi người đều tràn đầy tươi cười vui vẻ, Lưu đại nương ở trong phòng bếp hăng say nấu nướng chúc mừng việc làm ăn thuận lợi của rạp hát. Mà những người ở trong bếp như bà tại lại được tăng thêm bạc hàng tháng. đại nương bình thường làm công trong bếp chỉ được có hai lượng bạc để giúp đỡ chút trong gia đình. Mà tháng này rạp hát lại tăng thêm gấp đôi số lượng bạc, hai lượng bạc, cho mọi người khiến cho số bạc mà mọi người kiếm được so với đàn ông trong nhà cũng khác biệt quá khiến cho mọi người có thể ngẩng cao đầu rất nhiều. Lưu đại nương giờ được nhàn hạ rất nhiều, cười với A Hạnh:”Mọi người ở đây đến đây làm việc theo lời đại nương được thêm hai lượng bạc quả là đỡ được rất nhiều thứ trong nhà đó. Mà phu quân của họ cũng có thêm chút tiền để uống rượu lúc rỗi rãi có thể xem kịch, cuộc sống an nhàn hơn nên phu quân bọn họ cũng tùy ý đánh chửi bọn họ. Mà bọn họ bây giờ quả rất muốn có thêm chút bạc đó. Ai cũng muốn nhờ đại nương cho làm chính đó!”

      Làm công mỗi ngày chỉ cần làm khoảng hai canh giờ, làm chính là làm từ buổi sáng mãi cho tới giờ cơm chiều sau mới có thể trở về, nhưng là tiền công có thêm hai lượng bạc hơn nữa còn có thể có thêm bạc thưởng. Tháng này làm chính trong phòng bếp được những 5 lượng bạc khiến cho bọn họ cũng trở nên thèm thuồng.

      A Hạnh ngạc nhiên :”Phu quân bọn họ chẳng phải cho bọn họ ra ngoài làm việc sao?” phải nữ tử được ra ngoài xuất đầu lộ diện sao? Trước kia chỉ làm phụ còn có nhiều thời gian ở trong nhà mà tại dường như là cả ngày phải ở bên ngoài, chả lẽ phu quân cũng đồng ý sao?

      Lưu đại nương cười:”5 lượng bạc! Cũng phải là số bạc đâu! Mấy đại lão gia kia nhiều nhất tháng cũng chỉ có 3 lượng bạc! Ai chê bạc nhiều? Hơn nữa ở trong phòng bếp làm việc cũng mất mặt, cũng phải tiền kiếm được đứng đắn.5 lượng bạc! Mỗi ngày muốn ăn thịt cũng có vấn đề đó! Vài năm nữa có khi còn có thể mua được nhà mua xe ngựa! Ngày tháng tốt lành ai nghĩ tới! Phu quân bọn họ cũng muốn!”

      A Hạnh có chút đăm chiêu gật đầu, hóa ra là nếu như có thể có được lợi ích quy củ cũng phải nhất định thể thay đổi……

      A Hạnh đương nhiên là tán thành việc những nữ tử có thể có thêm thu nhập của chính mình mà hơn nữa những người trong rạp hát càng ngày càng nhiều cho nên số lượng người trong phòng bếp cũng cần tăng thêm, vì vậy nàng ngay tức khắc đồng ý những người này chuyển sang làm công chính thức theo cầu.

      Cho nên bữa tiệc chúc mừng buổi tối hôm nay, những nữ đầu bếp và cả những người lên biểu diễn đều phụ việc trong bếp. Bọn họ ở trong phòng bếp chuẩn bị rượu ngon và thức ăn phong phú để cho mọi người có thể tận tình ăn uống.

      Lý Nhuận Phúc đương nhiên cũng tham dự buổi tiệc chúc mừng lần này. Bởi vì biết là mọi người tụ tâọ cho nên lần này ông phá lệ chấp thuận buổi tối A Hạnh tới rạp hát, nhìn thấy nữ nhi đem rạp hát kinh doanh thịnh vượng như vậy, nhìn đến toàn bộ mọi người cao hứng như thế, trong lòng Lý Nhuận Phúc khỏi dâng lên niềm tự hào.

      Lăng Tử Phong lôi kéo Lý Nhuận Phúc ngồi ở chủ vị thượng, Lý Nhuận Phúc khiêm nhường chịu ngồi nhưng sau khi tất cả mọi người đều nhất trí cầu ông mới cười ngồi xuống. A Hạnh ngồi ở bên cạnh phụ thân, xung quanh nàng la ba nữ con hát. Số bạc nữ con hát nhận được là dựa theo tiêu chuẩn cho diễn viên chính, được 60 bạc khiến cho các tiểu nương rất vui vẻ. Biểu của Xảo Oánh khá điềm tĩnh, mặt có vẻ rất hưng phấn, nhưng Ngọc Mai và Tĩnh Nhàn quả vô cùng vui mừng đến mức mặt mũi hớn hở, khóe miệng lúc nào cũng lộ ra tươi cười. Hai người này bình thường là mi thanh mục tú, nay lại có thêm cái vẻ mặt động lòng người hơn nữa này, khiến cho tất cả những nam con hát nhìn đến mức si dại làm cho hai tiểu nương xấu hổ cúi đầu.

      Lăng Tử Phong cười thay hai nữ diễn viên giải vây, ông cầm lấy chén rượu trước mặt nhìn mọi người cười :” Được rồi, đám nam nhân đừng giống như sói đói sói nhìn chằm chằm các nương được ? Xem tiểu nương người ta thẹn thùng rồi kìa! Đều nâng chén lên , chúng ta trước kính Lý đại ca chén rượu! Cám ơn Lý đại ca dưỡng dục được khuê nữ tốt như vậy mới có rạp hát ngày hôm nay!”

      đám nam nhân bị Lăng Tử Phong chế nhạo liền cảm thấy ngượng ngùng. Sau khi nghe thấy như vậy liền ngay lập tức giơ cao chén rượu trong tay, cùng nhau kính Lý Nhuận Phúc, cùng kêu lên:” Kính Lý đại ca (Lý đại thúc) mang đến A Hạnh nương cho chúng ta!” xong đều đồng loạt ngửa đầu, uống cạn chén rượu.

      Lý Nhuận Phúc được bọn họ kính rượu cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng thấy mọi người nhiệt tình, khỏi cảm thấy sang khoải liền đứng lên uống cạn chén rượu.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 98: Chúc mừng
      Sau khi Lý Nhuận Phúc uống rượu xong, những con hát còn lại đều đem chén rượu dâng lên kính A Hạnh. ra, những con hát quả là bội phục đến mức ngũ thể đầu địa đối với A Hạnh. Trong đầu của nàng có thể nghĩ được ra những ý tưởng mà bọn họ thể tưởng tượng nổi, mà những ý tưởng đó lại luôn luôn có thể dùng được. Hơn nữa, nàng lại có thể nghĩa khí như vậy, trong thời điểm rạp hát vô cùng nguy nan, nàng hề để ý tới nguy hiểm của cá nhân mình mà xông ra bằng bọn họ nhất định vì mưu kế của Trương Thanh Sơn khiến cho biết bây giờ ở chỗ nào rồi. Trọng yếu nhất là, nàng còn như vậy mà hề keo kiệt với bọn họ, mỗi tháng số bạc bọn ho được nhận đủ để khiến cho nhiều người phải ghen tỵ. Nếu như việc kinh doanh của rạp hát vẫn tiếp tục lớn mạnh có lẽ bao lâu sau mỗi người bọn họ còn có thể ở Tấn thành mua nhà, lấy vợ rồi sinh con, có thể sống cuộc sống an ổn. Bây giờ số bạc hàng tháng họ kiếm được nhiều như vậy nhất định nương nào đó ghét bỏ bọn họ.

      Nghĩ vậy, mỗi người đều cảm thấy tương lai vô cùng tươi sáng. Tất cả những điều này đều là do hai vị lão bản rạp hát mang tới cho họ cho nên trong lòng bọn họ tràn ngập cảm kích.

      Lâm Hải cầm chén rượu đứng lên đến bên cạnh A Hạnh :” A Hạnh nương, bọn họ sợ cùng nhau kính rượu khiến nương thấy ngại, cho nên mới bảo Lâm mỗ tới đây đại diện cho bọn họ mấy câu. Chúng ta đều là những người thô kệch, năng có lẽ hay lắm, nhưng có thể A Hạnh nương ở trong lòng mọi người chính là vị thần tiên. tôn kính và cảm kích của bọn Lâm mỗ đối với nương biết dùng từ gì để biểu đạt, vì vậy mỗi người chúng ta tự uống ly, xem như biểu đạt tình cảm và cảm kích trong lòng mỗi người đối với nương.” xong dũng cảm ngửa cao đầu đem rượu trong chén dốc hết vào miệng, mọi người phía sau cũng nâng cao chén rượu uống hết.

      A Hạnh có chút ngượng ngùng :” Tiểu nữ biết uống rượu, khó có thể giống như mọi người uống hết ly rượu……” Đây chính là loại rượu đế cay nồng, cái chén lại hề chút nào, uống cạnh ly nàng chắc chắn nằm gục mà dậy nổi.

      Mọi người vội vàng :” sao, A Hạnh nương cứ tùy ý.”

      A Hạnh uống ngụm , sau đó hạ chén xuống với mọi người:” Rạp hát có thành tựu ngày hôm nay chính là do cố gắng của mỗi người, thể chỉ có công lao của người được! Đây mới chỉ là bắt đầu, nếu như mọi người cố gắng nhất định tương lai của rạp hát ngày càng trở nên thịnh vượng! Mỗi người ngồi tại nơi đây lâu sau nhất định có thể có được ngôi nhà của chính mình, có thể có được xe ngựa của chính mình, có ưỡn ngực ngẩng đầu xuất ở trước mặt người khác.”

      ” Hay! A Hạnh nương rất đúng! Chúng ta tin tưởng A Hạnh nương!” người cao giọng hô, những người còn lại cũng hoan hô theo, trong lúc nhất thời tiếng hoan hô ở trong hậu viện dường như vang lên tận trời cao.

      Những người tạp dịch, nữ đầu bếp trong rạp hát đứng ở bên nhìn, nhìn thấy tình cảnh tràn đầy hạnh phúc này vụng trộm gạt nước mắt. Rất nhiều người bọn họ đều ở rạp hát rất nhiều năm, nhìn thấy tình cảnh lúc lên lúc xuống bất ngờ của rạp hát, nhìn thấy lúc gian nan nhất của rạp hát ngay cả đến bạc hàng tháng cũng thể phát được mà nay hoạt động của rạp hát lại có thể vào quỹ đạo, hơn nữa so với trước kia càng thêm thịnh vượng, trong lòng tự nhiên là cảm khái ngàn vạn. Xem ra mọi chuyện đều có tuyệt đối, cho nên vĩnh viễn cũng có đường ra.

      Sau đó, những con hát lại tiếp tục chúc rượu cho nhau, cùng chơi đoán số, lôi kéo Lăng Tử Phong kính rượu, cái gì mà nếu như nữ lão bản uống, nam lão bản nên uống nhiều chút khiến cho Lăng Tử Phong có cách nào khác đành uống cạn vài chén rượu, sau thấy thể uống thêm nữa liền chuồn ra khỏi chỗ mọi người tụ tập

      Bên kia Lưu Hoa Quế thấy Lý Nhuận Phúc ngồi mình ở chỗ kia uống rượu, liền qua ngồi xuống bên người ông, cùng ông uống rượu chuyện phiếm, còn giúp ông gắp chút thức ăn vào trong bát.

      ” Lý đại ca, muội là hâm mộ huynh, có được tốt nữ nhi như vậy.”

      ” Hâm mộ Lý mỗ làm cái gì? Tiểu Vân chẳng phải là khuê nữ tốt hay sao.”

      “Tiểu Vân của muội tuy hiếu thuận nhưng có được bản lĩnh giống như A Hạnh của huynh như vậy.”

      Lý Nhuận Phúc thở dài :” nương mà có tài năng cũng biết có phải là chuyện tốt hay , Lý mỗ cũng biết đồng ý để cho A Hạnh ở lại rạp hát có phải quyết định chính xác hay , nếu chẳng may về sau có người nam nhân tốt nào muốn cưới nó chẳng phải đều là lỗi của Lý mỗ này sao?”

      Lưu Hoa Quế vừa rót thêm rượu cho ông vừa :” Bộ dạng A Hạnh đẹp, tâm địa lại tốt, làm sao lại có thể có nam nhân tốt muốn cưới? Huynh cứ việc yên tâm , chừng về sau còn nhiều người thanh danh trong sạch đến xin lấy A Hạnh, đến lúc đó huynh còn có thể vì rốt cuộc đem A Hạnh gả cho người nào mà phiền lòng! A Hạnh huynh cần lo lắng! Nhưng ra huynh……” Lưu Hoa Quế muốn có vài phần men say, mặt đỏ hồng, sóng mắt như nước liếc về phía Lý Nhuận Phúc ,” Nhưng ra Lý đại ca huynh, thê tử qua đời nhiều năm như vậy, nữ nhi cũng lớn, tương lai nếu tìm người tốt mà xuất giá, huynh chẳng lẽ sợ phải tịch mịch lạnh lùng sao? Đại ca huynh chưa từng nghĩ tới việc quá tái giá sao?”

      Lý Nhuận Phúc đặt chén rượu cái cạch, ông cũng uống ít rượu, đầu có chút choáng váng vù vù. Ông quay đầu nhìn về phía Lưu Hoa Quế, đầu lưỡi có chút líu lại:” Như thế nào lại muốn để cho Lý mỗ tái giá, Lý mỗ Lý mỗ tái giá, nữ nhi của Lý mỗ lại muốn kiếm con rể ở rể, đến lúc đó Lý mỗ tịch mịch lạnh lùng, hơn nữa Lý mỗ như vậy làm gì có ai nguyện ý gả cho Lý mỗ.”

      Lưu Hoa Quế cúi đầu, mặt càng đỏ, ánh mắt vụng trộm nhìn về phía ông, giọng :” Như thế nào có, chỉ cần huynh muốn lấy, lập tức có người nguyện ý gả cho huynh……”

      Khi bà đồng thời người bên cạnh lại vừa vặn đồng thời vừa thua rượu, kêu lên rất lớn khiến cho Lý Nhuận Phúc nghe được ràng, đến gần chút hỏi:” Vương tẩu tử vừa rồi cái gì?”

      Lưu Hoa Quế hôm nay thừa dịp khí, nương theo cảm giác say, vất vả ra được nỗi lòng với Lý Nhuận Phúc, nghĩ tới đối phương chữ cũng chưa nghe , nhưng lúc này đôi mắt Lý Nhuận Phúc nhìn thẳng mình khiến cho tâm tình bà trở nên khẩn trương, cái cảm giác ngọt ngào tình tứ sớm bay lên chín tầng mây, nếu phải lặp lại lần nữa là vạn vạn làm được, bà vừa xấu hổ vừa giận, hung hăng trừng mắt nhìn người bên cạnh tranh cãi ầm ĩ kia liếc mắt cái, sau đó đứng lên, nhìn Lý Nhuận Phúc sẵng giọng:” với huynh rất nhiều lần, đừng gọi muội là tẩu tử!” Bà dậm chân rồi giận dỗi rời .

      Lý Nhuận Phúc đối với việc bà thình lình trở nên tức giận cảm thấy hiểu, hướng về phía bóng dáng của bà mà gọi to ” Vương tẩu tử, tẩu tử làm sao lại vậy, sao uống rượu với Lý mỗ nữa!”

      Lưu Hoa Quế tức giận càng nhanh hơn.

      Bị Lưu Hoa Quế trừng mắt nhìn, con hát ở bên cạnh vuốt đầu khó hiểu :” Hoa quế tẩu tử bị chọc giận sao? Hay là say rượu? Vừa rồi tẩu tử trừng mắt liếc nhìn đệ cái như thể tẩu tử hận thể bóp chết đệ tại chỗ vậy, đáng sợ……”

      A Hạnh cùng ba nữ diễn viên ở cùng chỗ. Mọi người đều có tửu lượng nên uống rượu cũng nhiều, nhưng do làn gió đêm mát lành thổi qua lại có chút cảm giác sảng khoái, mông lung mê muội chút.

      Ngọc Mai lôi kéo tay A Hạnh, cười ha ha:”60 lượng bạc, A Hạnh, muội biết , khi tỷ còn là tiểu thư thương gia, hàng tháng cùng lắm chỉ là 5 lượng bạc mà thôi……” Ngọc Mai quay đầu hỏi Tĩnh Nhàn:”Tỷ sao, tỷ là tiểu thư quan gia, bạc hàng tháng của tỷ được bao nhiêu?”

      Tĩnh Nhàn khoát tay, cười :” Cha tỷ chỉ là chức quan , hơn nữa tỷ chỉ là thứ xuất, có thể có bao nhiêu? Chẳng qua cũng chỉ nhiền hơn chút so với nha hoàn mà thôi! 3 lượng bạc! Tỷ xem ba chúng ta nhất định Xảo Oánh có nhiều bạc nhất! Xảo Oánh, tỷ , thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn muội chút, muội rất muốn biết đại tiểu thư của vị quan gia tam phẩm được bao nhiêu bạc!”

      Xảo Oánh mỉm cười, ở chỗ đuôi lông mày khóe mắt lộ ra chút đắc ý:” Tỷ được mười hai lượng!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :