1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

A Hạnh - Thập Tam Xuân C149 (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 4: Thế giới xa lạ
      A hạnh bóng gió hỏi Tiểu Hỉ:” Hồ gia cùng Tấn vương là quan hệ họ hàng như thế nào vậy?”

      Tiểu hỉ cầm quạt thổi lửa :” Tỷ nghe nương cùng với Lục Bà chuyện,hình như vị phu nhân Hồ gia cùng với Tấn Vương phi là thân thích.Hồ gia sở dĩ có thể làm ăn lớn như vậy, phải là vì có Tấn vương quan tâm sao!”

      A hạnh nghĩ, Tấn vương chắc công mà quan tâm , trung gian biết bao nhiêu mờ ám, hoặc là ông chủ đứng sau lưng là Tấn Vương chừng, dám rêu rao, mới đưa Hồ gia đẩy ra làm bình phong. Bất quá, nàng cũng quản chuyện bọn họ, nàng chỉ quan tâm A Ngân ở Hồ gia sống có được . tại xem ra, Hồ gia chủ mẫu vô cùng cường thế a, nhưng mà nơi đây là xã hội phong kiến, nữ nhân mạnh mẽ tựa hồ cũng thể ngăn cản phu quân nạp thiếp. tại A Ngân vừa gả qua, trời sinh lại mỹ mạo thế, nhất định được sủng ái thời gian, hy vọng A Ngân có thể cẩn thận chặt chẽ chút, đến mức bị phu nhân ghen ghét.

      Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến giọng nữ xa xa:”Tiểu Hỉ, Tiểu Hỉ!”

      Tiểu Hỉ ngưng thần lắng nghe, sau đó bỏ lại quạt thổi lửa, đứng lên với A Hạnh: “Nương kêu tỷ rồi,tỷ phải trở về lần sau tìm muội chuyện”

      A hạnh đáp ứng tiếng, Tiểu Hỉ mỉm cười rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

      Tiểu Hỉ rồi, A Hạnh học bộ dáng vừa rồi của Tiểu Hỉ , đem lửa thổi to thêm ít, lúc sau nghe được mùi cơm thơm ngát . A Hạnh đứng lên, lấy cái nắp nồi ra, mắt khỏi choáng váng, trong nồi còn ngập nước, cơm ở bên trong quay cuồng, là cháo lại phải, là cơm…… Ai, có người đây là cơm……

      Nấu thêm thời gian nữa sợ kịp, quên , dù sao chín, coi như là cháo . A Hạnh múc chén đưa tới cho phụ thân.

      Lý Nhuận Phúc nằm ở giường sớm có chút đói bụng, lúc A Hạnh vừa đem cơm đến, vội vàng từ trong tay nàng tiếp nhận, nhìn nhìn :” A hạnh nấu cháo à.” xong cũng để ý xem như thế nào, liền cầm lấy uống hết. Cuối cùng thấy A Hạnh đứng ở nơi đó, liền hỏi:” A Hạnh ăn chưa?”

      A Hạnh đối với loại gạo cũ nấu cháo này thích, ở trong bếp cũng chỉ là miễn cưỡng uống lên mấy muỗng, nhớ tới kiếp trước vì người nhà phản đối mà rời nhà trốn cùng với người ở chung chỗ, trong nhà phong tỏa kinh tế của nàng, thế cho nên sau có đoạn thời gian, ở trong căn tin trường học ăn bánh bao , khi đó ăn bánh bao trắng còn cảm thấy đau khổ, chỉ cảm thấy mỗi ngày phải ăn bánh bao là loại tra tấn, xem ra so với tại, khi đó nàng thực hạnh phúc, mặc kệ thế nào còn có ở bên cạnh, nhưng tại, cho dù nàng rất gian nan, người con trai tuấn nhã ấm áp rốt cuộc cũng ở bên cạnh mỉm cười với nàng.

      A Hạnh hốc mắt có điểm nóng, nàng cúi đầu, :” Con ăn qua.”

      Lý Nhuận Phúc gật gật đầu ;” Tiểu hài tử, nên ăn nhiều chút, con vừa mới mới lành bệnh cần tẩm bổ nhiều.”

      “Vâng, con biết.” A Hạnh nhàng mà đáp ứng, thấy Lý Nhuận Phúc vừa ăn xong chén, lại giúp ông thêm múc thêm chén nữa

      Lý Nhuận Phúc thấy A Hạnh yên lặng đứng ở bên, khỏi cười :” Đứa bé này, như thế nào bị bệnh hồi rồi tính cách liền trầm tĩnh nhiều như vậy, trước kia con lúc nào cũng cười, cả ngày bô bô ngừng.”

      A Hạnh trong lòng rùng mình, ngẩng đầu thấy Lý Nhuận Phúc còn ăn cháo, vẻ mặt ông cũng có ý tứ gì đặc biệt, hẳn là tùy tiện thôi. Nghĩ đến tại cả ngày phải giả bộ tươi cười vui vẻ, vô luận như thế nào cũng làm được, lập tức : “Hình như có tinh thần.”

      Lý Nhuận Phúc ngẩng đầu cười :”Đúng rồi, bệnh mới khỏe lại nên có tinh thần, bất quá cha cảm thấy như vậy cũng tốt, con vẫn là điềm tĩnh như vậy về sau nhà chồng mới thích.” đến nhà chồng, Lý Nhuận Phúc thở dài:” Lúc này, biết tỷ tỷ ngươi như thế nào”

      A Hạnh tâm tình cũng thực trầm trọng,” Phụ thân, chúng ta có thể xem tỷ tỷ ?”

      Lý Nhuận Phúc trầm tư hồi :” Vẫn là chờ thời gian , A Ngân mới gả , chúng ta liền tới cửa, giống như là tốt lắm, để cho người khác nghĩ chúng ta có mục đích, tỷ con bị người khác khinh thường.”

      Ăn ba bát cháo xong, Lý Nhuận Phúc đưa bát cho A Hạnh, tỏ vẻ hề muốn ăn nữa, A Hạnh liền đưa nước ấm cho ông để cho ông rửa mặt rửa tay, sau đó giúp đỡ ông nằm xuống. Việc này trước kia đều có người giúp việc tới hầu hạ nàng, nàng chưa bao giờ nghĩ tới chính mình ngày vì người khác làm chuyện này. Nhưng tại nàng hầu hạ phụ thân người thương nàng nên nàng cam tâm tình nguyện làm.

      Lý Nhuận Phúc nằm ở giường : “Mỗi người đều là nuôi con để rồi sau đó gả , nuôi con trai mới có thể dưỡng già, đối với con như con chẳng lẽ còn kém sao?” xong nhìn A Hạnh, lộ ra nụ cười vui mừng.

      A Hạnh cũng cười cười, giúp ông đắp lại cái chăn rồi mới cầm bát ra ngoài.

      A Hạnh đem vào phòng bếp dọn dẹp chút, tuy rằng nàng làm điều này thực cố hết sức nhưng cũng tốn của nàng ít thời gian, nhưng cuối cùng nàng vẫn dọn dẹp phòng bếp sạch .

      Nơi này ban đêm vừa xuống, bên ngoài mảnh tối đen như mực. Chỉ có cửa sổ nhà hàng xóm lấp loáng 1 ít ánh đèn đuốc. Buổi tối cũng hoạt động giải trí gì, nơi này cũng có ca hát nhưng nơi này chỉ có gia đình người giàu mới có thể được, bình thường người ta đến ban đêm chỉ có thể lên giường ngủ sớm.

      A Hạnh trở lại phòng, trong phòng lạnh tanh, gió lạnh ngừng mà theo lỗ hổng nơi cửa sổ thổi vào vù vù, ở đây buổi tối yên tĩnh có loại cảm giác trầm.

      A Hạnh mang ra số ngân lượng mà A Ngân đưa cho nàng. Số tiền đó đều là tiền lễ hỏi Hồ gia đưa Lý gia, vốn là muốn giao cho phụ thân, nhưng phụ thân trong khoảng thời gian này đứng tiện, mua này nọ cái gì đều phải dựa vào A Hạnh, mà lo lắng việc trong nhà chỉ có nàng, cho nên mới đem ngân lượng giao cho nàng.

      Vài nén bạc, A Ngân cho nàng có khoảng mấy chục bạc, đủ cho cả gia đình nhà nàng mấy người ăn mặc vài năm lo. A Hạnh nhớ A Ngân khi đem số bạc đó giao cho mình, bàn tay ngừng vuốt ve lộ ra thần sắc vô cùng quý, có lẽ A Ngân lớn như vậy còn chưa từng nhìn thấy bạc nhiều đến vậy khiến cho A Ngân phi thường thỏa mãn.

      Nhưng là A Hạnh trong lòng đối Hồ gia lại sinh ra khinh thường, thương gia chính là thương gia, tính toán tỉ mỉ, có thể sử dụng hai phần tiền đó để mua về tuyệt sắc hoa khôi. Bất quá là vì A Ngân sinh ra ở cùng khổ người ta, có quyền thế, tuy rằng tham luyến sắc đẹp của nàng, nhưng trong lòng vẫn là xem thường nàng, nếu tùy ý như thế.

      A Hạnh đem số bạc đó cất . Đây chính là số tiền mà A Ngân bán mình, nàng thể dùng số tiền này để nuôi sống chính mình được. Nàng tin tưởng rằng tại cái thế giới xa lại này, nàng ngay cả nuôi sống chính mình đều làm được, tốt xấu gì nàng vẫn từng là sinh viên.

      Nhưng lúc nàng dần dần hiểu biết về thế giới này, nàng mới phát ý tưởng lúc trước là ngây thơ cỡ nào.

      Thế giới này tựa hồ phải lịch sử mà nàng biết, nơi này quốc hiệu là đường, nhưng nàng biết phải là Lý đường, mà là Thẩm đường, hoàng đế họ Thẩm, xung quanh còn có vài quốc gia , ở phương bắc cũng có vài dân tộc du mục, cũng thường có chiến tranh, nhưng cũng may mỗi lần đều lấy thắng lợi của Thẩm Đường mà chấm dứt.

      Mà thành nàng ở chỗ này cũng phải kinh đô, nơi này là Tấn thành, là đất phong của Tấn Vương. Đây là cảng thành thị, vận chuyển hàng vô cùng phát đạt, kéo theo nền kinh tế của cả thành, tửu lâu khách sạn chỗ nào cũng có. Cửa hàng , tiểu xưởng, thủ công nghệ cũng phi thường nhiều, Tấn thành có vẻ như là thành thị rất lớn.

      Theo đạo lý tại thành thị lớn này tìm sống là phi thường dễ dàng, nhưng là bởi vì nơi này là thế giới nam tôn nữ ti , nữ nhân là rất khó tìm việc, trừ phi nguyện ý nơi yên hoa (lầu xanh)

      A hạnh nhớ tới lúc trước ở mạng xem truyện xuyên qua,muốn sống ở thế giới xuyên qua phải có chút thủ đoạn, làm thủy tinh, khai thác mỏ, mở tửu lâu, làm xà phòng, nơi đông đảo này cũng có thể mở thẩm mỹ viện. Nhưng mà nàng cái gì cũng biết, kiếp trước nàng chưa từng làm qua. Công tác kinh nghiệm gì cũng đều có. Tạo thủy tinh khai thác mỏ , mở cái tửu lâu nàng hoàn toàn có kinh nghiệm, chỉ sợ sớm phá sản, thẩm mỹ viện nàng nhiều, nhưng mà muốn nàng làm ra mỹ phẩm, nàng liền bất lực.

      Nàng biết cái gì? Nàng biết chơi đàn dương cầm, biết bốn thứ tiếng, biết cắm hoa, biết thưởng rượu, biết xem cổ văn, nhớ rất nhiều thi từ. Có lẽ cuối cùng cũng có điểm dùng, nhưng bây giờ nàng dùng như thế nào? Nàng bây giờ là nhà nghèo, trong nhà ngay cả 1 trang giấy viết chữ cũng tìm thấy, có lẽ ngay chính bản thân khối thân thể này cũng biết viết chính tên mình, nếu bây giờ ngay lập tức biến thành tài nữ xuất khẩu thành thơ chừng có khi bị phụ thân xem là quái.

      A hạnh thừa dịp rảnh rỗi ở trong thành lung tung hai ngày vẫn tìm được việc mình có thể làm được. Nàng định tới thanh lâu khi nhớ tới nữ chính bản lĩnh từng đến thanh lâu bán ca từ, 100 lượng bạc 1 bản, nhưng mà trước tiên đến người nơi này liệu có thích hay những ca khúc của đại mà liệu khi vào rồi liệu có thể ra được hay cũng làm nàng do dự dám . Cuối cùng nàng đành buồn bã quay trở về nhà, trong lòng buồn bực thôi, chẳng lẽ sinh viên như nàng ngay cả nuôi sống chính mình mà làm được?
      Chris thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 5: Người Hồ gia tới

      Chớp mắt mà tháng trôi qua.

      Trong tháng này, A Hạnh học được nhóm lửa, học được nấu những đồ ăn đơn giản. Tuy rằng hương vị ngay cả chính nàng cũng khó có thể nuốt xuống, nhưng mỗi lần phụ thân đều ăn rất ngon lành, xem ra là người cầu khắt khe về thức ăn, điều này cũng làm cho A Hạnh trong lòng thoải mái ít.

      Tuy nhiên, nàng vẫn quen nằm giường cứng, chăn lại có mùi, nàng nghĩ có thể mang chăn giặt nhưng trong mùa đông rất khó có thể giặt được nên chỉ có thể từ bỏ.

      Nàng còn học được quét rác, giặt quần áo. Đừng nghĩ công việc quét rác đơn giản, ban đầu cũng gây cho nàng ít khó khăn. Nàng chưa bao giờ làm những chuyện như vậy, lúc mới bắt đầu, nàng cầm cái chổi quét ở trong phòng mà khiến cho bụi bay khắp phòng, sau đó mới biết được hóa ra khi quét rác cần phải đè chổi xuống, cái chổi quyết thể nâng lên. Giặt quần áo đơn giản hơn, chỉ cần dùng cái chày đập thôi, nhưng mà mùa đông nước lạnh mà củi quý, người bình thường đun nước ấm để giặt quần áo cho nên tay A Hạnh bị nứt da.

      Mỗi ngày ba bữa cơm, quét tước, giặt quần áo, làm việc nhà, còn muốn chăm sóc phụ thân, đối với thiên kim đại tiểu thư như nàng mà , phải vất vả, phải mệt mỏi, nhưng mà nàng cho tới bây giờ đều có nghĩ tới phải rời , cũng cảm thấy tức giận. Ở trong mắt nàng, nơi này tuy là thế giới xa lạ, tuy rằng nhà này nghèo nhưng cũng là nơi ngôi nhà duy nhất của nàng, mà mọi người cũgn đều là người thân của nàng, tuy rằng nghèo khó nhưng cũng là những người duy nhất quan tâm tới nàng.

      Bởi vì vẫn tìm được việc gì làm, cho nên A Hạnh bất đắc dĩ phải dùng tới tiền lễ hỏi của A Ngân, lòng của nàng rất áy náy đều nghĩ về sau nếu buôn bán có lời hoặc là còn muốn trở về, A Ngân ngày sau biết thế nào, tiền này vẫn là để nàng cất phòng ngừa vạn nhất.

      Nhà nàng chung quanh hàng xóm bình thường đều làm ở xưởng hoặc là làm công ở tửu lâu. Giống như phụ thân của Tiểu Hỉ chính là làm việc tại nhà xưởng nước tương, tiền công có thể nuôi sống cả nhà, mà tiểu người săn sóc dâu thiên thường lý liền tiếp chút châm tuyến sống giúp gia dụng. Nhưng mà A Hạnh nhớ tới chính mình cần nhờ A Ngân nuôi sống, liền nhịn được thở dài.

      Bất quá tại nàng còn muốn chăm sóc phụ thân, cho nên tìm việc làm cũng gấp. Nghĩ chờ tiếp qua hai tháng, thời tiết ấm áp, chân của phụ thân hoàn toàn khỏi hẳn, mà nàng cũng càng quen thuộc thế giới này, hẳn là tìm được việc gì làm.

      A Ngân ở bên đó vẫn đều có tin tức, trong lúc cha A Hạnh và con vì nàng lo lắng, Hồ gia phái nha đầu cùng cái bà vú đến.

      Nha đầu có lẽ tầm 15 tuổi, son phấn, đầu búi hai búi tóc còn cài đóa hoa quyên, người mặc chiếc áo vải bông màu vàng, váy màu trắng, nhìn qua rất xinh đẹp. Bà vú đằng sau ăn mặc hơi có bằng.

      Nha đầu vào cửa sau, nhìn chung quanh bốn phía chút, mặt lên tia chán ghét, tuy rằng lập tức biến mất, nhưng A Hạnh vẫn nhìn thấy ràng.

      Thần sắc A Hạnh lạnh xuống.

      Nha đầu nhìn đến A Hạnh, thần sắc mặt ra tia kinh dị, sau đó :” Ta là Thúy Hồng, nha hoàn bên người phu nhân, hôm nay phu nhân cho chúng ta tới đón ngươi tới phủ, tứ di rất muốn gặp các ngươi! Ngươi thu thập chút, liền theo ta !”

      Phu nhân tất nhiên là Hồ gia làm chủ mẫu Hồ gia, có thể làm cho phu nhân phái người tới đón nàng, có thể thấy được tại đúng là thời điểm A Ngân được sủng ái, nhưng mà phu nhân là tâm thành ý làm như vậy sao? Xem thần sắc nha đầu này, là phi thường khinh thường!

      A Hạnh có chút lo lắng cho tình cảnh A Ngân.

      Thúy Hồng khi chuyện, đầu ngẩng, thanh kiêu ngạo, mà ngay cả bà vú phía sau, thần sắc cũng chẳng hề để ý, có thể thấy được bọn họ cũng có xem trọng tứ di.

      A Hạnh muốn biết tình hình A Ngân gần đây, nghe có thể được nhìn thấy nàng tự nhiên vui vẻ, tuy rằng nàng có chút phản cảm thái độ của Thúy Hồng, nhưng vì được gặp A Ngân, vẫn là nên nhẫn xuống. Nàng trở về phòng thay đổi bộ quần áo sạch , lại chải đầu chỉnh tề, bước ra, thản nhiên :” Tốt lắm, có thể rồi.”

      Thúy Hồng nhìn A Hạnh, tiểu nương mười ba mười bốn tuổi, mặ dù chưa phát triển hết nhưng lộ ra tia lệ sắc. Tứ di kia rất diễm sắc ở trong thành muốn hiếm thấy, mà A Hạnh trước mắt thanh lệ thoát tục lại càng khó thấy được, nhưng chút này còn tính, nàng mặc tuy rằng chỉ là áo vải thô cực bình thường đẹp mắt, nhưng là phi thường sạch nhàng khoan khoái, quần áo ngay cả chút nếp gấp chướng mắt đều có, mái tóc đen nhánh được buộc lại đơn giản, phần còn lại được để xõa xuống, toàn thân có trang sức gì, ngay cả hoa tai (kinh sai??) đều có. Có thể là gia đình vô cùng nghèo.

      Nhưng là, thần thái của nàng cũng tự nhiên, tia nhát gan đều có, hề giống như đứng ở trong căn nhà nghèo rớt mồng tơi, mà là đứng ở trong khuê phòng cẩm tú trang nhã, nàng chậm rãi hướng Thúy Hồng tới, dáng điệu tao nhã mà thong dong, khi nàng tới bên người, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng lộ ra tia lãnh ngạo, làm cho Thúy Hồng trong lòng bị kiềm hãm, khí thế liền bị triệt tiêu. Trong lúc nhất thời chần chờ như vậy, A Hạnh tới cửa trước nàng, lưng thẳng tựa hồ lộ ra khí chất tôn quý.

      ở phía sau A Hạnh Thúy Hồng cảm giác có chút áp lực, loại cảm giác này giống như cảm giác đối với đại phu nhân bởi vì phu nhân là chủ tử nắm giữ sinh mệnh nàng ta chủ tử, nàng ta tự nhiên là muốn kính bà, sợ bà. A Hạnh này tính cái cái gì vậy, bất quá là di nương muội muội, nàng dựa vào cái gì làm cho chính mình cảm thấy áp lực đâu? Có lẽ là như thế này, nhìn tấm lưng thẳng của A Hạnh, nhìn gương mặt nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng im lặng, nhìn bước chân nàng lộ ra cường đại tự tin trầm ổn, Thúy Hồng dám dám tới phía trước nàng.

      Cứ như vậy ba người đến ngoài cửa, A Hạnh nhìn đến cửa có chiếc xe ngựa đỗ, dùng ánh mắt hỏi Thúy Hồng. Thúy Hồng liền :” Đây là xe ngựa cho nương, mời nương lên xe !” xong bên cạnh xe ngựa xuất chiếc ghế đẩu, bà vú cũng theo sát sau lên, A Hạnh tiếp theo lên, sau đó tự nhiên mà vươn tay về phía Thúy Hồng, Thúy Hồng cần nghĩ ngợi nhiều, hai tay đỡ lấy cánh tay của nàng, A Hạnh mượn lực rồi nhàng tiến vào xe ngựa, tư thái vô cùng tao nhã.

      Thúy Hồng trợn mắt há hốc mồm mà nhìn nàng, lại nhìn nhìn tay chính mình, làm được chính mình làm sao muốn vươn hai tay cung kính tiếp nàng lên kiệu, nàng ta là nha hoàn bên người phu nhân, ngay cả di nương cũng dám tùy ý sai sử các nàng. Nàng ta tại thế nhưng cung kính như thế giúp đỡ di nương muội muội lên xe? tại bên cạnh còn có bà vú nhìn, sau này hồi phủ cũng biết bà ta gì, là mất mặt! Thúy Hồng rút tay về, khẽ hừ tiếng, tưởng vãn hồi chút mặt mũi; nhưng làm cho nàng ta tức giận là, A Hạnh mặt vẫn là cái loại này lạnh nhạt thần sắc, tựa hồ vừa rồi nàng ta làm như vậy là đương nhiên!

      A Hạnh thấy nàng tức đỏ mặt. Cũng muốn làm chuyện này lớn quá mức, nàng chẳng qua là thấy nàng ta thần sắc quá mức khinh ngạo, cho nên mới có tâm đánh gãy kiêu ngạo đó. Phải biết rằng kiếp trước nàng là đại tiểu thư của trùm tư sản, của xí nghiệp Triệu thị to lớn vào hàng bậc nhất thế giới, dù có tới đầu đều là có người hướng nàng cúi đầu rồi tới hầu hạ nàng; trước mặt nàng bây giờ chỉ là nha hoàn sĩ diện mà thôi, làm lớn chuyện phải chính mình tự tìm phiền phức sao? Bất quá nàng ta chung quy là người bên cạnh phu nhân, đắc tội với nàng ta chỉ sợ đối với A Ngân bất lợi.

      Nghĩ vậy, A Hạnh tiến vào trong xe ngựa, chậm rãi quay đầu lại, nhìn Thúy Hồng mỉm cười :” Vừa rồi đa tạ tỷ, nếu phải tỷ kéo muội phen, muội còn lên nổi.”

      Nếu như vậy, ý nghĩa khác , Thúy Hồng chính là giúp nàng chút, tính là chuyện gì lớn cả. Thúy Hồng sắc mặt nhất thời hoãn xuống dưới, :” có gì, nương cẩn thận!” xong cúi đầu tiến vào xe ngựa.

      A Hạnh mỉm cười, rồi cúi đầu vào.
      Chris thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 6: Hồ phủ
      Bên trong xe ngựa thực rộng, A Hạnh cùng Thúy Hồng mỗi người ngồi bên. Bà vú ngồi ở bên ngoài.

      Bên ngoài xa phu giơ roi lên, xe ngựa liền chuyển động. Rèm xe nâng lên theo chuyển động của xe ngựa ra ô cửa sổ , A Hạnh nhìn qua ô cửa nhìn đường phố trong thành.

      Đường đá , đường vẫn còn tuyết mà hai bên đường là các cửa hàng. Tuy rằng thời tiết rét lạnh, bởi vì sắp sang năm mới, đường người đường cũng có giảm bớt, các thương gia thân thiện chào mời khách, khách vẻ mặt hưng phấn mà chọn lựa hàng tết, đủ loại thanh giao tạp cùng chỗ, có vẻ phi thường náo nhiệt.

      Bên cạnh Thúy Hồng luôn luôn lẳng lặng nhìn chăm chú vào a hạnh, nàng ngồi ở chỗ kia, lưng thẳng tắp, hai tay nhàn tĩnh làm ra vẻ, cả người tự nhiên mà vậy toát ra cảm giác đoan trang thanh nhã. Tiểu thư Hồ gia từ bị buộc học quy củ, nhưng các nàng làm cho người ta cảm giác thập phần cứng ngắc, đờ đẫn, hoàn toàn giống với A Hạnh như vậy, giơ tay nhấc chân đều lộ ra loại tao nhã, tự nhiên giống nhau từ như vậy. Điều này làm cho nàng ta đối A Hạnh tràn ngập tò mò, mà tứ di nương mới vừa vào phủ kia nhát gan, bộ dáng co rúm lại, liền biết ở nàng trước đây chưa thấy những thứ như ở Hồ gia, là người có quy củ, mà người A Hạnh lại có hồn nhiên khí chất thành cao quý lại hiểu từ đâu mà đến?

      A Hạnh chính nhìn phố cảnh bên ngoài, cũng biết tâm trạng nghi hoặc của Thúy Hồng. Hành vi cử chỉ của nàng từ trải qua giáo dục nghiêm khắc cùng bồi dưỡng, vì vậy tạo nên động tác tự nhiên như vậy, cũng có ý thức được hành động như vậy cùng thân thế của nàng có thích hợp hay .

      Thúy Hồng thấy nàng nhìn bên ngoài cửa hàng, nhớ tới vừa rồi bị áp lực cảm giác, nóng lòng muốn thu hồi chút mặt mũi, liền khoe:” Ngươi tại thấy các cửa hàng đó đều là của Hồ gia chúng ta!”

      A Hạnh quay đầu lại, nhìn nàng ta kinh ngạc hỏi:” Dãy bên trái sao?”

      Thúy Hồng thấy nàng vẻ mặt kinh dị, trong lòng đắc ý cực kỳ, gật đầu :” sai, toàn bộ dãy phố bên trái đều là của Hồ gia, bao gồm cửa hàng trang sức (châu báu điếm), tửu lâu, nhà trọ…… Tỷ tỷ ngươi làm Hồ gia di nương chúng ta đúng là đời trước tu luyện phúc khí.”

      A Hạnh quay đầu , cũng quản Thúy Hồng có ý tưởng gì, ở thời đại này, sức sản xuất phát đạt, đại bộ phận mọi người quá đói khổ lạnh lẽo, cho nên có thể cả đời cẩm y ngọc thực đại khái chính là phúc khí của nữ nhân .

      tại, nàng muốn biết xem A Ngân vừa nếm thử qua cuộc sống giàu có có nghĩ như vậy ?

      Thúy Hồng thấy A Hạnh hề gì, nghĩ đến nàng bị Hồ gia phú quý gây chấn động, trong lòng thoải mái hơn, khỏi nghĩ vừa rồi nàng đem tới cho mình cảm giác áp lực có lẽ là chính là tại bản thân mình tưởng tượng chừng. Bất quá là cái chưa thấy qua quen mặt cùng gia nữ, làm sao có cái loại này khí thế!

      Trong lúc nhất thời hai người các hữu các ý tưởng, A Hạnh cũng cùng Thúy Hồng chuyện, Thúy Hồng là nha đầu bên người phu nhân, vẫn nên chuyện ít thôi, nàng dù sao cũng phải là người thời đại này để tránh nhiều sai nhiều điều.

      Xe ngựa dần dần giảm tốc độ, Thúy Hồng nhấc rèm cửa lên hướng ra phía ngoài nhìn thoáng qua, liền quay đầu lại đối A Hạnh :” nương, tới Hồ phủ.”

      A Hạnh xốc rèm xe lên, liền nhìn thấy cánh cao sơn son thiếp vàng cao chừng mấy thước, cửa gắn chiếc biển to, mặt là hai chữ thiếp vàng “Hồ phủ”, trước cửa là hai con sư tử đá khổng lồ.

      Xe ngựa cũng có dừng lại ở trước cửa lớn, mà là vòng qua cửa lớn rồi dừng lại ở cửa ngách. Bà vú bên ngoài lớn tiếng :” nương, đến rồi, mời xuống xe.”

      Thúy Hồng ứng tiếng, trước ra ngoài, rồi xuống xe ngựa. Đứng cách xe ngựa vài bước, sợ A Hạnh lại muốn nàng ta “đỡ” nàng, nơi này là cửa nhà Hồ phủ, nàng là nha hoàn bên người phu nhân, làm thế còn mặt mũi nào nữa.

      A Hạnh biết trong lòng nàng ta suy nghĩ gì, cũng để ý, cẩn thận bước xuống xe ngựa.

      Thúy Hồng mang theo A Hạnh vào.

      Hồ trạch phi thường rộng lớn, bên trong đình đài lâu các, hòn non bộ (viên đình tướng bộ, hiên hành lang tương liên). Ngoại trừ nóc nhà, hầu hết tuyết đọng đều được rửa sạch ở Hồ phủ, lại vô cùng thuận, có thể thấy được nô tỳ Hồ phủ làm việc rất chăm chỉ.

      A Hạnh theo Thúy Hồng qua chiếc cầu, rồi xuyên qua hành lang gấp khúc, rốt cục dừng lại ở tòa tiểu viện. Thúy Hồng hướng bên trong gọi lớn:” Tiểu Hoàn!”

      Chỉ chốc lát, tiểu nha hoàn chạy đến. Nhìn thấy Thúy Hồng liền kêu tiếng:” Thúy Hồng tỷ.”

      Thúy Hồng với nàng:” Ta mang tứ di nương muội muội đến rồi đó, ngươi tiếp đón, ta trở về báo cáo công việc!” xong ngay cả viện môn cũng chưa tiến liền xoay người tránh ra, lại càng chào A Ngân tiếng, có thể thấy được A Ngân ở trong Hồ phủ cho dù được sủng ái địa vị cũng cao chút nào.

      Tiểu Hoàn đại khái cũng là cùng tuổi với A Hạnh, nàng ta tò mò nhìn A Hạnh vài lần, A Hạnh biết là nha hoàn của A Ngân, liền đối với nàng ta cười ôn nhu. Ai ngờ tiểu nha đầu liền như vậy đỏ mặt, sau đó cúi đầu, giọng :” nương mời vào, tứ di nương chờ người lâu.” xong xoay người trước dẫn đường.

      A Hạnh theo nàng ta xuyên qua tiền viện, vào phía trước là tòa tiểu lâu rường cột chạm trổ.

      “A Hạnh tới đây rồi sao?” Thanh thanh lệ uyển chuyển như tiếng chim hoàng oanh cất lên, mỹ nhân ăn mặc sang trọng xuất ở trước cửa tiểu lâu. Nhìn thấy được A Hạnh, nàng ta tựa như áng mây bay tới trước mặt A Hạnh.

      A Hạnh mở to hai mắt nhìn trước mắt nữ tử trang phục diễm lệ, tóc búi xinh đẹp nhưng phức tạp, đầu cài trâm sáng lấp lánh, mặt đôi má ửng hồng, son phấn tinh tế, đôi môi đỏ tươi. người mặc chiếc áo lông ngắn, váy gấm dài, trong lúc lại còn nhìn thấy đôi giày minh châu lấp lánh, toàn thân rực rỡ chói mắt, đây chính là A Ngân tỷ tỷ của nàng. Lúc này A Ngân béo hơn chút, càng thêm đẫy đà mềm mại, ở nơi đây lại ăn mặc rực rỡ xinh đẹp càng làm cho nàng tăng thêm phần diễm lệ, khỏi làm cho người khác lóa mắt.

      Nhưng là A Hạnh lại cảm thấy lúc này A Ngân mất cảm giác thanh tú lúc trước, có chút diễm tục. Mà loại diễm tục này dễ dàng khiến cho người ta sinh ra nhàm chán.

      Lý Ngân tự nhiên biết suy nghĩ trong lòng A Hạnh, nàng nhìn thấy người nhà phi thường cao hứng. Nàng thân thiện lôi kéo A Hạnh đến trong phòng của nàng, làm A Hạnh xem phòng.

      Lý Ngân hưng phấn chỉ vào giường lớn khắc hoa cùng chăn gấm thêu hoa, còn có bức bình phong họa tranh hoa điểu ngư trùng, cùng với những đồ dùng bằng gỗ hoa lệ, :” Muội nhìn có xinh đẹp !” Lý Ngân mặt dấu được ý cười.

      A Hạnh muốn làm cho tỷ tỷ mất hứng, thản nhiên cười:” Rất xinh đẹp.” Nàng lôi kéo tay tỷ tỷ, thân thiết hỏi:” Tỷ tỷ, tỷ sống có tốt ?” Những di nương khác cùng phu nhân cũng biết có gây khó xử cho tỷ tỷ ? Đây là điều mà nàng lo lắng nhất.

      Lý Ngân mặt lộ ra tia thỏa mãn hạnh phúc, tươi cười :” A hạnh, muội cần lo lắng cho tỷ, tỷ tốt lắm, lão gia và phu nhân đối với tỷ rất tốt!” xong đem A Hạnh kéo đến trước cửa tủ quần áo, cho nàng xem quần áo của nàng, nhất nhất đều cho nàng biết từng cái do ai tặng” Đây đều là phu nhân tặng cho tỷ, trang sức châu báu bên kia cũng có rất nhiều là do phu nhân tặng cho tỷ, lão gia còn về sau đến phương bắc việc buôn bán, liền mua cho tỷ áo choàng lông chồn trắng, lão gia chỉ có tỷ mới xứng mặc loại áo lông hồ ly trắng thuần khiết này……” đến đây, Lý Ngân cúi đầu, mặt tia đỏ ửng ra.
      Chris thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 7: Cuộc sống mới của Lý Ngân
      Lý Ngân lôi kéo A Hạnh ngồi xuống chiếc bàn làm bằng gỗ hoa lê, lúc này nha hoàn diện mạo thanh tú tuổi hơi lớn hơn chút mặc áo màu xanh nhạt thêu hoa bưng trà vào, nàng ta tới bên cạnh cái bàn rót trà vào từng tách rồi đem tới trước mặt tỷ muội Lý Ngân. Lý Ngân ngẩng đầu lên với nha hoàn kia:” Thúy Liễu, đem bát canh gà nhân sâm bưng lên .” Thúy Liễu ứng tiếng, rồi xuống dưới.

      Lý ngân cười đối với muội muội :” Biết muội sắp tới, cố ý để lại cho muội ít, muội ăn chén, còn lại lúc quay về mang cho phụ thân!”

      A Hạnh nhìn thấy trong phòng còn vài nha hoàng muốn lại thôi, Lý Ngân thấy ánh mắt nàng như vậy liền hiểu, cho bọn hạ nhân lui ra rồi :” tại trong phòng tỷ có hai đại nha hoàn, ngoài phòng còn có hai tiểu nha hoàn, thế nhưng có nhiều người như vậy hầu hạ của tỷ khiến cho tỷ từ đầu quen được!”

      A Hạnh nhìn thấy nha hoàn của nàng trước khi rời còn quay đầu nhìn lén, nghĩ rằng, chỉ sợ chính là đây đều là người của phu nhân, xếp tới ở bên người A Ngân, nhất cử nhất động của A Ngân đều ở trong mắt của bà ta.

      A Hạnh nắm tay A Ngân, giọng hỏi nàng:” Tỷ tỷ, lão gia có phải hay thường xuyên đến chỗ tỷ nơi này?” Nàng cũng biết hỏi cái này có chút thích hợp, nhưng là tỷ muội nhà mình, hơn nữa nữ tử cổ đại bình thường đều trưởng thành sớm, hẳn là có gì vấn đề !

      A Ngân mặt đỏ lên, oán trách nhìn A Hạnh liếc mắt cái,” Tiểu hài tử nhà ngươi hỏi cái này chút làm gì?” Sau đó mỉm cười, tươi cười trong đó có vô hạn quyến rũ,” Thiếu chút nữa quên, A Hạnh cũng 13, tính là .” Sau đó nàng giọng :” cho muội biết, trong tháng này, lão gia trừ bỏ đến chỗ phu nhân, thời gian còn lại hầu như đều đến phòng tỷ” xong cúi đầu cười khẽ, như là nghĩ tới chuyện tình ngọt ngào gì.

      A Hạnh có chút lo lắng hỏi:” phải còn có ba di nương sao? Các nàng có thể hay ……”

      A Ngân vỗ vỗ tay nàng, như là ở trấn an nàng, :” Muội đừng lo lắng. Trước đây tỷ nghe đại thẩm ở những gia đình lớn thê thiếp đánh nhau là chuyện bình thường, lúc mới tới cũng rất sợ hãi, nhưng mà tỷ ở trong này tháng cũng có người khác đến hại tỷ, phu nhân cho tỷ nhiều thứ này nọ , chính là ba di nương khác nhìn tỷ cũng cười ha ha, rất hòa khí, cũng có gì ổn! Tỷ cảm thấy việc này đều là này tam lục bà bừa, các bà lại có ở đây, làm sao mà biết những chuyện như thế này? Cho nên muội cũng cần lo lắng nhiều, muội xem tại tỷ phải rất tốt sao?”

      A Hạnh nhìn nàng ánh mắt trong sáng vô tà, khỏi thầm thở dài, cũng lạ gì tại sao A Ngân lại ngây thơ như vậy, cuộc sống tỷ tỷ từ chỉ ở trong vòng luẩn quẩn đơn giản, có tiếp xúc cũng chỉ là ít hàng xóm thuần phác, chuyện tình nữ nhân đấu tranh trong phú gia nàng thể tưởng tượng nổi. Những nữ nhân đó làm sao có thể tranh đố? Phu quân sủng ái có quan hệ tới địa vị các nàng ở Hồ gia, quan hệ tới vật chất của các nàng càng có quan hệ tới con nối dõi của các nàng, mà phu nhân cho dù đạt được vị trí chủ mẫu chả lẽ lại sợ thiếp thất đạt được quá nhiều sủng ái của phu quân mà gây ảnh hưởng tới địa vị của nàng sao? Làm sao lại đơn giản như vậy, các nàng tại rất tốt chính là bởi vì A Ngân tại được sủng ái nên làm lão gia mất hứng, yên lặng xem xét thôi, nếu A Ngân ngày sau còn tiếp tục như thế, tương lai chết như thế nào còn biết!

      A Hạnh thầm sốt ruột, chỉ trả lời vài câu với nàng. Đối với loại chuyện như vậy, nàng biết từ lâu. Mặc kệ là thời đại nào, thói hư tật xấu của đàn ông đều là giống nhau, phải chỉ thỏa mãn đối với phụ nữ, nếu trong túi có tiền chính mình ở bên ngoài tìm phụ nữ, coi như là điều đương nhiên. Nàng từng nhìn mẹ mình gian nan lần lại lần đánh lui bên ngoài vọng tưởng thay thế vị trí của mình mà khi đó thủ đoạn cùng tâm cơ khiến cho nàng phải kinh hồn táng đảm.

      Nhưng mà nàng nên như thế nào? Nàng tại là A Hạnh, cùng với A Ngân giống nhau rành thế , chưa có kinh nghiệm gì. Nếu như A Hạnh là nàng ra đạo lý gì, chẳng phải là rất kỳ quái sao?

      A Hạnh lo lắng nên như thế nào mới thích hợp, lúc này Thúy Liễu bưng canh gà nâng rèm cửa vào. A Hạnh lập tức nhíu mày, theo đạo lý, nha hoàn kia vào phòng chủ tử, đặc biệt biết có khách bên trong, phải hẳn là trước tiên ở ngoài cửa thông báo tiếng sao? Thúy Liễu là đại nha hoàn, làm sao có thể biết quy củ này, thực ràng chính là khi dễ nàng hiểu quy củ,

      đem Lý Ngân để vào mắt, chừng chính là cơ sở ngầm phu nhân phái tới, căn bản trong lòng xem thường Lý Ngân.

      Lý Ngân căn bản là phát nha hoàn quy củ ổn chỗ nào, tiếp nhận canh nhân sâm gà Thúy Liễu mang tới đặt ở trước mặt A Hạnh.

      Nàng nhìn A Hạnh thực ôn nhu :” A hạnh, mau thừa dịp canh còn nóng ăn, ăn ngon lắm!” Nàng nhàng mà thở dài,” Tỷ lần đầu tiên ăn mới biết được lần đầu ăn đến thời điểm, mới biết được, nguyên lai này đời còn có tốt như vậy ăn gì đó……”

      A Hạnh cố ý liếc mắt nhìn thần sắc Thúy Liễu cái, quả nhiên, khóe miệng nàng ta mỉm cười khinh thường. Cảm giác được ánh mắt của A Hạnh, Thúy Liễu tùy ý nhìn về phía A Hạnh, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của A Hạnh, Thúy Liễu trong lòng hoảng sợ, khóe miệng tươi cười nhất thời cứng đờ, đến lúc nhìn kỹ lại, A Hạnh cúi người ăn canh gà bình thường, cảm giác như ánh mắt vừa rồi của nàng là ảo giác. Thúy Liễu nhìn nàng cầm thìa từng ngụm từng ngụm nhã nhặn uống canh gà, trong lòng tràn đầy hồ nghi.

      A Ngân nhìn muội muội ăn canh gà nhân sâm, trong lòng nên lời vui mừng, hai tỷ muội lớn như vậy ngay cả thịt đều ăn rất ít, lại càng tới canh gà thơm như vậy; lần đầu tiên khi nàng ăn đến canh gà nhân sâm này, trong lòng nghĩ tới chính là lần sau nhất định phải để cho cha cùng muội muội nếm thử. Nghĩ đến về sau nàng còn có khả năng làm cho phụ thân cùng muội muội những ngày tốt đẹp, A Ngân khóe miệng tươi cười càng sâu.

      ” Ăn nhiều chút, còn rất nhiều. Phần dành cho phụ thân để riêng rồi, muội yên tâm ăn !”

      A Hạnh ăn đến thực vui vẻ, trong khoảng thời gian này nàng chỉ được ăn cơm cùng củ cải trắng, mà nàng còn mắc bệnh kén ăn. Ở thời đại này, thịt rất quý, trừ bỏ qua năm mới quá tiết, nhà bình thường năm khó được ăn thịt vài lần. Canh nhân sâm gà này tuy bằng được khách sạn cao cấp nhất làm ở kiếp trước, nhưng mà nước dùng được pha chế cẩn thận, rất thơm.

      Nàng dùng chiếc đũa gắp ra cái đùi gà, sau đó đặt ở cái miệng cắn từng miếng , tinh tế ăn, chút thanh đều có, đôi môi hồng hồng bởi vì dính chút canh mà có vẻ đặc biệt mềm mại, cánh môi nhàng di chuyển lộ ra hàm răng trắng nhắn. Nàng ăn cẩn thận mà lại tao nhã, mỗi động tác đểu ra loại tôn quý nên lời, làm cho người ta kìm lòng nổi mà mê muội, A Ngân cùng Thúy Liễu bên đứng đều nhìn xem ngây ngẩn cả người.

      Chờ A Hạnh đem này chén nhân sâm gà đều ăn sạch sau, lấy ra khăn tay nhàng mà chà lau khóe miệng khi, A Ngân thế này mới như là theo cái cảnh trong mơ lý tỉnh táo lại bình thường, nha nha :” Tỷ như thế nào mà tới giờ cũng chưa phát ra là tiểu muội ăn trông là hấp dẫn…… hiểu là tại sao nữa?”

      A Hạnh ngẩn ra, bây giờ mới ý thức được tướng ăn của mình rất nhã nhặn, ngày bình thường đều là chính mình ăn trong phòng bếp mình, chưa từng có người thấy cho nên đến bây giờ cũng để ý. Nữ hài tử nghèo khổ cũng thể có tướng ăn nhã nhặn như vậy được. Nhưng từ có thói quen như vậy, cũng có khả năng sửa được! Lúc này nghe được A Ngân như vậy, liền theo lời của nàng :” tại tỷ tỷ gả đến Hồ gia là gia đình giàu có, muội muội cũng muốn bắt chước để trở nên nhã nhặn, thể để cho tỷ tỷ mất mặt được!”

      A Ngân gật gật đầu, cười :” A Hạnh quả nhiên trưởng thành từ còn !”

      Thúy Liễu bên nghe nàng như vậy cũng bình thường trở lại, thảo nào mà còn có vẻ nhã nhặn hơn so với thiên kim tiểu thư, hóa ra là bắt chước thôi! tưởng, thói quen trong cuộc sống đâu phải có thể giả vờ mãi được!

      Thúy Liễu thấy A Hạnh ăn xong liền đối A Ngân :” Tứ di nương, có phải hay hẳn là mang nương này gặp phu nhân?”

      A Ngân mở to hai mắt, thần sắc giống như mới nhớ tới,” Đúng đúng, là do phu nhân nên A Hạnh mới tới được, cũng nên cám ơn ân điển của phu nhân!” Nàng đứng lên đối Thúy Liễu cảm kích :” Thúy Liễu, ta quy củ nào cũng đều hiểu, cám ơn ngươi thường xuyên tới bảo ta!”

      Thúy Liễu tuy trong miệng :” Đây là điều nô tỳ phải làm.” nhưng trong mắt lại ràng lên tia khinh thường.
      Chris thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 8: đàn thê thiếp
      A Hạnh bên cạnh nhìn thấy thần sắc Thúy Liễu, hơn nữa còn có hành động vô lý của nàng ta lúc trước, khiến cho A Hạnh đối nàng ta rất là phản cảm. Nhưng tại nàng cái gì cũng có thể làm, A Ngân vừa mới vào Hồ gia, cái gì cũng đều hiểu, nếu chẳng may Thúy Liễu là cơ sở ngầm của phu nhân bây giờ răn dạy nàng ta phải cử chỉ sáng suốt, Thúy Liễu chẳng bị trừng phạt gì nhiều, ngược lại làm nàng ta từ nay về sau ghi hận Lý Ngân khiến cho bên người Lý Ngân giống như buộc sẵn quả bom hẹn giờ làm cho người khác khó có thể an tâm được.

      Cho nên A Hạnh cái gì cũng , theo tỷ tỷ ra cửa, Thúy Liễu theo sau các nàng, hàng ba người hướng chính viện đến.

      Hồ gia gia chủ ở tại chính viện đương nhiên chính là viện lớn nhất, khi gần tới nơi liền có nha hoàn tiến lại hành lễ với Lý Ngân. Lý Ngân :” Ta mang theo muội muội đến cám ơn phu nhân.”

      Nha hoàn dẫn các nàng đến bên ngoài cửa phòng, thông báo tiếng. Nghe được bên trong thanh uy nghi,” Ngân nương đến đây, mau vào !” Nha đầu như thế mới vén rèm cửa lên.

      Lý Ngân dẫn muội muội vào, vừa vào cửa, A Hạnh liền cảm thấy hơi ấm của lò sưởi cùng mùi hương son phấn phả vào mặt, sau đó liền nhìn thấy phòng toàn phụ nữ, ngồi chính giữa là vị phu nhân mặc áo xanh, búi tóc đoan chính, cài trâm có gắn trân châu, tòan thân cảm giác hiển quý khoảng tầm ba mươi tuổi. A Hạnh biết, đây nhất định chính là Hồ gia chủ mẫu. Bên tay trái là ba người khác mặc cùng loại áo sắc màu vàng kim nhìn đến A Ngân tiến vào, mặt thu lại tươi cười, vẻ mặt mất tự nhiên, chắc đây chính là ba vị di nương khác.

      Mà bên tay phải là nữ hài tử có lẽ bằng tuổi với A Hạnh ngồi, mặc áo gấm màu vàng nhạt, áo khoác bên ngoài là áo lông ngắn, khuôn mặt nhắn trong trắng ửng hồng, mặt mày cũng là xinh đẹp nhưng ánh mắt kia cũng hẳn là đôi mắt của người hiền lành, trong mắt đều lên thần sắc cao ngạo, khóe miệng dường như ý cười khinh miệt. Cảm giác được A Hạnh nhìn mình, ánh mắt tiểu nương hướng nàng nhìn tới, vừa nhìn thấy quần áo A Hạnh mặc, mày liễu liền nhíu, khóe miệng cong cong, khinh miệt tựa hồ càng thêm ràng. Nàng ta rất nhanh quay đầu , giống như nếu liếc xem A Hạnh nhiều hơn cái làm nhục thân thế của nàng ta.

      A Hạnh chưa từng chịu qua cảm giác như thế này, nếu phải vì Lý Ngân, nàng muốn phẩy tay áo bỏ , bọn họ dựa vào cái gì muốn nàng phải xem sắc mặt của họ?

      Lý ngân phát giác muội muội dị thường, nàng tiến lên từng bước, hành lễ đối với phu nhân sau đó thành tâm thành ý :” Đa tạ phu nhân đem muội muội của tỳ thiếp tới đây, làm cho tỳ thiếp có thể cởi bỏ nỗi lo lắng đối với người nhà. tại thiếp mang muội muội đến cảm tạ ân điển của phu nhân .”

      Phu nhân diện mạo làm cho người ta có cảm giác đoan trang, chính là đôi mắt dài lại ngẫu nhiên ra tia tinh quang lại làm cho người ta loại cảm giác tinh minh lợi hại.

      Nghe xong lý ngân trong lời , phu nhân cười cười, thản nhiên :” Cũng là bởi vì ngươi cho tới nay vô cùng tận tâm hầu hạ lão gia, đây xem như là thưởng cho ngươi !” Nàng ta cố ý nhấn mạnh ở hai chữ tận tâm, khiến cho trong mắt ba vị di nương đều lên tia ghen ghét.

      Mà Lý Ngân còn tưởng rằng phu nhân là tình , vội vàng cung kính :” Hầu hạ lão gia là điều tỳ thiếp phải làm.”

      Trong ba vị di nương, vị nhìn qua là di nương trẻ tuổi nhất, nheo mắt cười :” Ngân nương, lời ngươi mới rồi có thể sai rồi, nhà của ngươi về sau chính là hồ phủ, trừ bỏ hồ phủ, ngươi còn có nhà khác có thể lo lắng sao?”

      Thế giới này, con bị gả ra ngoài khắc gì bát nước hắt , nếu nữ nhi xuất giá mà trong lòng luôn tưởng niệm tới nhà mẹ đẻ, phu quân hẳn là vui mừng.

      Lý ngân thành đơn thuần, bị nàng ta như vậy liền nghĩ chính mình làm sai chuyện, nhất thời mặt gấp đến độ đỏ bừng, thần sắc kích động biết nên trả lời như thế nào. Mọi người cười hì hì nhìn bộ dáng nàng kinh hoàng, mà phu nhân lại bưng lên chén trà, chậm rãi uống, tùy ý để những người này chê cười Lý Ngân. Trong tháng qua, trừ bỏ phu nhân, ba di nương khác cơ hồ là mình phòng, hơn nữa Lý Ngân lại sinh ra mỹ mạo như thế, còn biết lão gia sủng trong bao lâu. Lão gia gần đây đều hướng tới phòng của nàng ta, làm cho người khác rất ghen tỵ. Mà phu nhân cũng còn lạ gì những điều đó, chính là tại Lý Ngân chuyên sủng, rất nhanh mang con nối dòng, nàng ta tại tuy thoạt nhìn là thành thành , nhưng khi sinh hạ con, ai ngờ nàng có thể hay có ý tưởng khác, nàng ta lại tuổi trẻ mỹ mạo, trong lúc hồn lão gia đều bị câu mất, khó tránh lão gia làm điều hồ đồ gì! Nàng muốn khơi mào ghen tị của các di nương, tốt nhất là các nàng tàn sát nhau, sau đó nàng có thể tận diệt hồ ly tinh này! Phu nhân trong lòng ác độc nghĩ.

      Bên kia nhóm di nương thấy phu nhân phản ứng, mà Lý Ngân lại là bọ dáng mau khóc, lá gan càng thêm lớn, lời cũng càng thêm quá đáng.

      ” Nữ nhi gả đến nhà chồng, chính là người của nhà chồng, Ngân nương, ngươi thái độ khác thường như vậy đối với người trong nhà, chả lẽ trong nhà người còn có người nào mà ngươi thương nhớ sao? Cũng khó trách, Ngân nương sinh ra mạo mỹ như thế……” xong ba vị di nương đều che miệng cười rộ lên.

      Chính là đứa ngốc cũng có thể nghe hiểu ý tứ các nàng , Lý Ngân tức giận đến nước mắt đều chảy ra, nàng chưa từng cùng tranh cãi như thế cùng người khác, chưa từng có kinh nghiệm buông ra những lời sắc bén, nàng hoàn toàn biết nên phản bác như thế nào, đành phải hai mắt đẫm lệ mông lung xin phu nhân giúp đỡ:” Phu nhân, muội……”

      Phu nhân nhìn đến nàng là loại bộ dáng điềm đạm đáng , trong lòng lại chán ghét, chính là ở mặt ngoài cũng lộ thanh sắc, cười ngăn lại nhóm di nương:” Tốt lắm, Nhã Tình còn ở nơi này, các ngươi chuyện cũng phải có điểm đúng mực!”

      Di nương vừa kia vội vàng :” quên đại tiểu thư còn ở nơi này, ta lại lắm mồm, nên phạt nên phạt!” xong lại cùng nhận lỗi cùng đại tiểu thư, mọi người đều cười với nhau, hoàn toàn đem Lý Ngân trở thành vô hình. Lý ngân nước mắt càng rơi nhiều.

      A Hạnh thấy phòng mọi người như vậy khi dễ tỷ tỷ, khỏi trong lòng tức giận, huống hồ lời các nàng hôm nay nếu Lý Ngân phản bác tiếng, rơi đến tai Hồ lão gia, liền tương đương với cam chịu. Lý Ngân tại có thể ở Hồ gia sống yên hoàn toàn dựa vào sủng ái của Hồ lão gia, nếu Hồ lão gia nổi lên lòng nghi ngờ, mất sủng ái của lão gia, Lý Ngân là nữ tử đơn thuần khiếp nhược như thế nào đối mặt với loại nữ nhân tim có chín lỗ này. Lý Ngân thành , cũng có nghĩa là mọi người trong nhà mẹ đẻ của nàng đều hiền lành, A Hạnh tuy rằng rất muốn chịu đựng, nhưng có nghĩa nhìn tỷ tỷ mình chịu khi dễ còn muốn nén giận!

      lúc phu nhân nghĩ nên như thế nào đem lời của trương di nương dấu vết truyền đến tai lão gia, làm cho này địa vị hai người này ở trong lòng lão gia xuống dốc phanh, A Hạnh đột nhiên mở miệng lớn tiếng :” A tỷ chính là lo lắng chân phụ thân bị thương, a tỷ trước khi đến Hồ phủ, chân phụ thân vừa bị thương, chẳng lẽ lo lắng cho thân thể phụ thân mình cũng là sai lầm sao?”

      Lời vừa ra, ở trong phòng đều trở nên yên tĩnh, mọi người hẹn mà cùng nhìn về phía A Hạnh, vẻ mặt thần sắc kinh dị, tựa hồ tin lời này là từ này miệng tiểu nương quần áo chỉnh tề mà ra.

      A Ngân sắc mặt cũng trắng bạch, nghĩ tới A Hạnh có lá gan lớn như thế, dám ở trước mặt phu nhân ra tiếng phản bác!

      A Hạnh xoay người, trước tiên quay mặt tới vị di nương kia chuyện, sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt lợi hại nhìn thẳng về phía nàng kia, :” Vị tỷ tỷ này, nếu là người thân của mình thân thể khỏe, chả lẽ khi tỷ xuất giá lo lắng sao? Đây là hiếu đạo cơ bản nhất làm người, là tình cảm thường tình thôi!”

      Thế giới này cũng rất coi trọng đạo hiếu, người bất hiếu bị người khác phỉ nhổ.

      Di nương kia bị ánh mắt A Hạnh gắt gao nhìn thẳng, ánh mắt loại này có cảm giác áp bách, làm cho nàng ta có cảm giác sợ hãi, nhưng lập tức lại nghĩ chẳng qua cũng chỉ là loại nữ nhân đê tiện, làm sao phải sợ nàng! Liền hắng giọng :” Ai kêu nàng ràng chứ? Ta làm sao mà biết?”

      A Hạnh lạnh lùng cười, sắc mặt càng trầm xuống:” Nếu biết, làm sao còn có thể có lời khó có thể lọt tai như vậy, chẳng lẽ loại lời hủy hoại danh tiết người khác có thể tùy tiện sao?” xong xoay người, đối với phu nhân hơi hơi cúi người, :” Xin phu nhân làm chủ cho tỷ tỷ! Vị tỷ tỷ này phải hướng tỷ tỷ nhà tiểu nữ xin lỗi!”

      Dù sao các nàng đều thể khoan dung đối với tỷ tỷ, khi như vậy, cần gì phải nhìn nét mặt các nàng nữa?
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :