1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

A Hạnh - Thập Tam Xuân C149 (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 89: Nguyện lòng bên nhau
      Tuyết phi cười duyên tiếng lặp lại lời của A Hạnh:

      ” Còn chưa có hứa gả cho người ta……”

      Thanh uyển chuyển mềm mại lại nhàng cố ý kéo dài cuối, có ý vị sâu xa. Bà nhìn con mình thấy đuôi lông mày khóe mắt của con lộ ra sắc mặt vui mừng. Hôm nay đứa con này sáng sớm tới đây muốn giới thiệu người cho bà quen, thỉnh cầu bà gặp lần. Bà liền hỏi con rằng người này có phải vị nương thế mà đứa con luôn luôn cẩu thả, cà lơ phất phơ lại lộ ra biểu tình ngượng ngùng ít thấy, làm cho bà khẩn cấp muốn gặp vị nương này.

      Lần đầu tiên bà thấy con mình để ý người như thế, có thể thấy được ở trong lòng con trai, vị nương này có vị trí đặc biệt như thế nào. Bây giờ bà thấy vị nương này dung mạo tú lệ, khí chất cao nhã, xem ra liền biết là nương tốt. Đáng tiếc là thân phận rất thấp, chỉ sợ thể vào cửa vương phủ, cho dù bà có tự mình cầu Vương gia, nhiều nhất cũng chỉ có thể là thân phân thiếp thất.

      Dù sao đối với nương thường dân mà , cho dù là thiếp thất cũng là trèo cao, hơn nữa con trai bà như thế, nghĩ rằng A Hạnh cũng phản đối.

      Chuyện này còn chưa cầu qua Vương gia, nên chưa thể hứa hẹn với con.

      Tuyết phi càng nhìn A Hạnh, càng cảm thấy thích:” nương xinh đẹp, huệ chất lan tâm, tương lai nhất định có thể hứa gả cho người tốt.”

      Lúc này, A Hạnh nhàng ngẩng đầu lên, nhìn Tuyết phi nương nương, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, nàng chậm rãi :

      ” A Hạnh cũng cầu có thể gả cho người có gia thế tốt, chỉ cầu phu quân tương lai có thể toàn tâm toàn ý đối đãi với A Hạnh. Nguyện lòng bên nhau, bạc đầu chia cách. A Hạnh hy vọng phu quân của tiểu nữ ngoài tiểu nữ ra bên ngoài lại còn có nữ nhân khác! Nếu A Hạnh tình nguyện lấy chồng!”

      A Hạnh kiếp trước từng đương, lại kết hôn, làm sao có thể nhìn ra tâm ý của Thẩm Nguyên Phong đối với nàng? Nếu lúc đầu nàng chưa thể xác định,nhưng từ lúc nhìn thấy Tuyết phi, cùng lời ái muội của Tuyết phi, thần thái thân thiết làm cho nàng hoàn toàn khẳng định chuyện này. Nàng biết Thẩm Nguyên Phong đưa nàng tới đây rốt cuộc có ý gì, nhưng lúc này nàng biết, nàng muốn có quan hệ gì với vương phủ phức tạp này. Hơn nữa thân phận tại của nàng, cho dù Thẩm Nguyên Phong thương nàng, cũng có khả năng cưới hỏi đàng hoàng, đến lúc đó chính mình cùng những nữ nhân khác chung chồng, đây là chuyện nàng thể chịu được, làm sao có thể trơ mắt tùy ý nó phát sinh?

      Nhưng quan trọng nhất là, chính là, nàng, A Hạnh, trong lòng chưa bao giờ có Thẩm Nguyên Phong.

      Cho nên còn bằng thừa dịp lần này làm lập trường của mình,Thẩm Nguyên Phong cũng phải loại người phân phải trái, Tuyết phi nương nương nhìn qua cũng thông tình đạt lý, chỉ cần cho bọn họ biết lập trường của mình, cũng quá mức làm khó xử nàng.

      A Hạnh vừa dứt lời, sắc mặt Thẩm Nguyên Phong lập tức liền thay đổi, quay đầu lại, kinh ngạc nhìn A Hạnh, nàng cố ý như vậy sao? Nàng đây là gián tiếp cự tuyệt mình, có phải thế ? Nàng ràng biết mình có khả năng cưới nàng làm chính thê, nhưng cho dù gả làm thiếp cho mình, Thẩm Nguyên Phong này cũng cả đời thương chăm sóc nâng niu nàng trong lòng bàn tay.

      Nàng vì sao phải như vậy với mẫu thân? Thẩm Nguyên Phong này có chút địa vị nào ở trong lòng của nàng hay sao?

      A Hạnh tuy rằng cảm nhận được ánh mắt của Nguyên Phong, lại coi như phát ,vẫn tâm định khí an nhìn Tuyết phi, nhưng trong nội tâm biết như thế nào lại có cảm giác thoải mái. Nàng cảm thấy là vì lần đầu tiên ở trong vương phủ biểu diễn cho nên có lẽ rất khẩn trương.

      Tuyết phi yên lặng nhớ kỹ câu thơ A Hạnh :”Nguyện lòng bên nhau, bạc đầu chia cách. Câu thơ đẹp quá, đây là nguyện vọng duy nhất của nữ nhân, cũng khó trách ngươi muốn như thế, chỉ có điều A Hạnh, trải qua vài năm nữa ngươi biết, nguyện vọng chung quy cũng chỉ là nguyện vọng thôi……”

      Tuyết phi nhàng mà thở dài tiếng, dung nhan tuyệt mỹ bị che kín bởi ưu thương. Bà nhìn con, biểu tình mặt người đứng phía sau đó thất hồn lạc phách. Bà bất đắc dĩ lắc đầu, A Hạnh muốn như vậy, trừ phi con dùng quyền thế bức nàng, nếu có khả năng, chẳng qua bà hiểu con mình, Nguyên Phong có ngạo khí của mình, nhất định làm ra chuyện ép buộc đó.

      Tuyết phi gọi Elisa, thầm lúc bên tai người này. Elisa đến phía trước kéo cái tủ lấy ra cái hộp rất tinh xảo. Sau đó tới dâng lên rồi đặt vào trong tay Tuyết phi.

      Tuyết phi mở hộp ra, từ bên trong lấy ra chuỗi châu ngọc tinh xảo. Sau đó cười nhìn A Hạnh :” Ngươi lại đây.”

      A Hạnh theo lời qua, Tuyết phi đem châu ngọc nhàng đeo vào cổ nàng, :” Ta biết châu ngọc thích hợp với ngươi, tiểu nương giống ngươi như vậy trắng trong thuần khiết, quả là rất hợp đó.”

      A Hạnh cả kinh, vội vàng ;” A Hạnh sao dám nhận đại lễ của nương nương như thế .”

      Tuyết phi mỉm cười, ôn hòa :” phải đại lễ gì, chỉ là châu ngọc tầm thường mà thôi, cá tính của ngươi rất hợp lòng ta, coi như là lễ gặp mặt của ta .”

      Tuyết phi như thế, A Hạnh thể cự tuyệt, nàng hướng Tuyết phi hành lễ, cám ơn bà ban cho.

      Tuyết phi khoát tay, sau đó từ ghế đứng lên, so với A Hạnh cao hơn cái đầu, dáng người thướt tha, quyến rũ động lòng người.

      ” Bây giờ còn sớm, ta muốn mừng thọ Vương phi . Elisa, lễ vật chuẩn bị tốt chưa?”

      Elisa trả lời:” Sớm chuẩn bị tốt.”

      Tuyết phi quay đầu nhìn Thẩm Nguyên Phong :” Nguyên phong, con cũng tới dập đầu mừng thọ Vương phi .”

      Thẩm Nguyên Phong rầu rĩ vui trả lời:” Vâng, mẫu thân.”

      Tuyết phi nhìn về phía A Hạnh:”Sau ngọ yến ta cũng xem diễn, nghe kịch bản của các ngươi hay lắm, ta rất ngạc nhiên.”

      ” Chỉ mong làm cho nương nương thất vọng.”

      A Hạnh hành lễ với Thẩm Nguyên Phong và Tuyết phi rồi cáo lui.

      Hai người ra khỏi phòng tới phía trước viện nơi có cây đào nở rộ, Thẩm Nguyên Phong yên lặng tiêu sái phía trước, được lời nào. A Hạnh cũng yên lặng theo ở phía sau, cũng có ý định phá vỡ khí yên lặng này.

      Đến lúc ra khỏi viện,A Hạnh mới mở miệng :” Muội về rạp hát trước, bao lâu bắt đầu biểu diễn, còn có rất nhiều việc cần chuẩn bị.”

      Thẩm Nguyên Phong nhìn nàng, ánh mắt nặng nề, sắc mặt cũng nặng nề, nhàng mà” Ừ” tiếng. Nguyên Phong có rất nhiều chuyện muốn với nàng, cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi nàng, nhưng nhìn mặt nàng chút thay đổi, nhìn ánh mắt trầm tĩnh đạm mạc của nàng, bỗng nhiên nên lời.

      A Hạnh hành lễ với Nguyên Phong, sau đó xoay người về chỗ rạp hát. Thẩm Nguyên Phong đứng tại chỗ, nhìn chăm chú vào bóng dáng của nàng, mặt lộ ra cảm xúc gì, hai tròng mắt tựa như nước biển trong bóng đêm, sâu kín thầm, nhìn thấy tia ánh sáng.

      Thẩm Nguyên Phong vẫn đứng ở nơi đó nhìn nàng, lâu sau lâu sau đều rời . Hoa vũ rực rỡ rơi chung quanh bên người tựa hồ cảm nhận được tâm tình ủ dột của Nguyên Phong, cánh hoa rơi xuống người, cánh hoa màu hồng như là lời an ủi vỗ về tiếng động Nguyên Phong.

      Bên kia, Hồ Nhã Tình sau khi đến chỗ quận chúa quận chúa , nàng ta đành phải mang theo nha hoàn trở lại nội viện của Vương phi.

      vào trong phòng, Hồ Nhã Tình liền thấy unwong trẻ tuổi dung mạo mỹ lệ đứng ở bên người Vương phi thân thiết chuyện. Các phu nhân bên cạnh tỏ thái độ rất thân thiết với nàng ta, a dua nịnh hót dứt bên tai.

      Trong lòng Hồ Nhã Tình hừ lạnh tiếng, mặt lại mang theo tươi cười cung kính qua, nhìn nương kia :” Nhã Tình vừa tìm quận chúa tỷ tỷ, nghĩ tới quận chúa tỷ tỷ qua đây.” Nàng ta nhìn bốn phía, làm bộ như chút để ý hỏi:

      ” Ôi chao? Như thế nào thấy Tam công tử ? Vừa rồi phải công tử cùng quận chúa tỷ tỷ sao?”

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 90: Việc hôn nhân của Thẩm Nguyên Phong
      Quận chúa quay đầu nhìn về phía hồ Nhã Tình, cười :” Muội muội có phải nhìn lầm rồi , hôm nay tỷ còn chưa gặp qua Tam ca ca.”

      Mặt Hồ Nhã Tình lộ ra vẻ ngạc nhiên, nàng ta đến bên người quận chúa, nhìn nhìn quần áo màu xanh nhạt người quận chúa, :” Hôm nay lúc muội tìm quận chúa tỷ tỷ, rất xa nhìn thấy Tam công tử cùng vị nữ tử áo xanh về phía Tuyết viện, mà quận chúa tỷ tỷ cũng vận quần áo màu xanh, cho nên mới hiểu nhàm cho rằng cùng người ở cùng chỗ với Tam công tử là quận chúa tỷ tỷ. Xem ra là Nhã Tình nhìn lầm rồi.” xong nhàng cười, tựa như vừa tùy ý tới việc trong nhà vậy.

      Vương phi nghe xong lời của Nhã Tình, mặt ra thần sắc chú ý, bà ngẩng đầu nhìn về phía Hồ Nhã Tình,” nương ở cùng chỗ với Nguyên Phong?”

      Hồ Nhã Tình nhàng cười :” Đúng vậy, bọn họ chuyện, vẻ mặt thoạt nhìn rất vui vẻ, cho nên chất nữ mới tưởng là quận chúa tỷ tỷ.”

      Hồ phu nhân nghe đến đó, vẻ mặt nghi hoặc nhìn nữ nhi liếc mắt cái.

      Quận chúa che miệng cười,” Tỷ xem rằng ràng chính là Nhã Tình muội muội vừa thấy đến Tam ca ca liền mất hồn mất vía, làm sao còn có thể chú ý tới người khác?”

      Các phu nhân trong phòng đều cười lớn vui vẻ.

      Sắc mặt Hồ Nhã Tình ngượng ngùng cúi đầu, sẵng giọng: ” Quận chúa tỷ tỷ chán ghét, lại giễu cợt Nhã Tình!” xong dậm chân cái trốn về phía sau Hồ phu nhân, nhìn qua giống như là bộ dáng thẹn thùng thôi.

      Hồ phu nhân lôi kéo tay nữ nhi cười :” Được rồi, quận chúa trêu con chút, con lại thành thế này, là!”

      Quận chúa cười:” Muội muội da mặt đúng là mỏng!” khác quý báu phụ thấu thú :” Nếu về sau phu quân cùng ngươi hai câu vui đùa , Hồ tiểu thư có phải trốn ra phía sau sao?” Lời này vừa ra, mọi người đều buồn cười, cười khẽ thôi.

      Vẻ mặt Hồ Nhã Tình đỏ bừng sẵng giọng:” Nhã Tình đồng ý đâu, mọi người đều đến khi dễ Nhã Tình.” bộ dáng tiểu nữ nhi ngây thơ.

      Nhưng từ khóe mắt của mình, nàng ta lại chú ý tới Vương phi thấp giọng dặn dò nha hoàn phía sau câu, sau đó nha hoàn liền cúi đầu rời rồi ra ngoài. Hồ Nhã Tình cúi đầu, khóe miệng nổi lên nét mỉm cười lạnh lùng.

      Lúc này có nha hoàn tiến vào bẩm báo ngọ yến muốn bắt đầu, theo lệnh Vương gia đến mời Vương phi.

      Vương phi cười đứng dậy, mặt hồng hào. Quận chúa ở bên cạnh nâng bà dậy, xong ít lời chúc mừng. Những phu nhân ở đó cũng lần lượt theo phía sau bọn họ. Mẹ con Hồ thị có thân phận thấp nhất, đương nhiên là phía sau cùng. Đoàn người vừa vừa cười về nơi tổ chức ngọ yến.

      Hồ phu nhân lôi kéo nữ nhi cố ý cách ra khoảng cách đối với người khác.

      Hồ phu nhân giọng hỏi nữ nhi:” Nữ tử bên người Tam công tử con có biết ?”

      Lúc này có người chú ý tới bọn họ, mặt Hồ Nhã Tình cũng thu hồi cái thần sắc ngây thơ thuần khiết kia, lộ ra loại biểu tình lạnh lẽo.

      ” Nương, người có biết nữ tử kia là ai ?”

      Đôi mi thanh tú của Hồ phu nhân nhăn lai, nghe khẩu khí của nữ nhi là người mà bọn họ đều biết.” Là ai?”

      Hồ Nhã Tình nghiến răng nghiến lợi:” Dĩ nhiên là cái tiểu tiện nhân A Hạnh kia! Nàng ta cùng Tam công tử vừa cười vừa , thần thái vô cùng thân thiết!” Nàng ta quay sang nhìn về phía mẫu thân:” Nương, người là phát vẻ mặt Tam công tử nhìn A Hạnh, cái loại vẻ mặt này làm cho trong lòng con vô cùng lo lắng!”

      Hồ phu nhân trong lòng cả kinh:” Lại có việc này? A Hạnh như thế nào mà gặp được Tam công tử!”

      Hồ Nhã Tình oán hận :” A Hạnh từng ở trong phủ cùng Tam công tử gặp qua lần, nghĩ tới tiểu tiện nhân này thủ đoạn cao như thế, chỉ là lần khiến cho Tam công tử chú ý!” Nàng ta khẩn trương lôi kéo cánh tay mẫu thân:” Nương, việc hôn nhân của con cùng với Tam công tử xảy ra cái chuyện gì ngoài ý muốn chứ?”

      Hồ phu nhân trấn an vỗ vỗ giữ chặt tay nàng ta, :” Con cần sốt ruột, Vương phi vừa rồi muốn ám chỉ với nương, việc hôn nhân này hẳn là có vấn đề!” Bà ta nhìn nữ nhi trách cứ :” A Hạnh khiến cho con khẩn trương thành cái dạng này, tiền đồ! A Hạnh là cái thân phận địa vị gì? Nghe bây giờ còn cùng con hát xen lẫn ở cùng chỗ, nữ tử như nàng ta vương phủ làm sao có thể để cho người như thế vào cửa? Thậm chí làm nha hoàn cũng có tư cách! Về sau con biết còn muốn đối mặt bao nhiêu nữ nhân có thân phận địa vị so với A Hạnh cao hơn nhiều lắm, con như thế này làm sao có thể để cho nương yên tâm?”

      Hồ Nhã Tình nghe được mẫu thân làm xong chuyện mai mối rồi, tức giận trong lòng lúc nãy khi nhìn thấy A Hạnh cùng Tam công tử ở cùng chỗ khiến cho nàng ta rung động cũng chậm rãi tan , nàng ta có chút hổ thẹn cúi đầu, :” Nương giáo huấn rất đúng, là Nhã Tình rất thiếu kiên nhẫn.”

      Hồ phu nhân lại hỏi:” Vừa rồi con cố ý ở trước mặt Vương phi nhắc tới việc này, đúng ?”

      Hồ Nhã Tình nhàng cười,” Nữ nhi muốn làm cho Vương phi biết Tam công tử cùng cái nữ lão bản gánh hát thân phận thấp kém ở cùng chỗ, con nhìn thấy Vương phi dường như bảo nha hoàn bên người hỏi thăm nữ tử cùng Tam công tử gặp Tuyết phi kia là ai, nương xem nếu Vương phi biết việc này là phản ứng gì? A Hạnh này ỷ vào chính mình có vài phần tư sắc muốn câu dẫn Tam công tử, chừng bị Vương phi chụp cho cái mũ hồ ly tinh, đến lúc đó có nàng ta làm gì còn có thứ gì tốt! Vương phi ghét nhất chính là những kẻ hồ ly tinh!”

      Hồ Nhã Tình vốn tưởng rằng mẫu thân khen nàng ta làm việc này tốt đẹp, cũng nghĩ tới dung nhan mẫu thân trầm xuống, giọng trách huấn nàng ta:

      “Vương phi đâu cần chờ người khôn khéo đến chỉ bảo, thế nhưng con còn dám ở trước mặt bà ấy đùa giỡn loại thủ đoạn này! Vương phi ghét nhất bị loại này tự cho là thông minh nhân!” Hồ phu nhân thấy sắc mặt nữ nhi trắng nhợt, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hoảng, lại vội vàng an ủi :” Cũng may chuyện này cũng có ảnh hưởng gì lớn, về sau nhớ kỹ, thủ đoạn có thể đùa giỡn đối với người khác, nhưng ở trước mặt Vương phi phải quy củ thành thành , đừng để cho bà ấy nghĩ đến con gạt bà ấy có tâm tư khác. Hồ phủ chúng ta cùng với tương lai của con đều là dựa vào Vương phi, điểm này nhất định nhớ lấy cho kỹ!”

      Hồ Nhã Tình nghiêm mặt :” Nương dạy bảo nữ nhi nhất định ghi nhớ trong lòng.”

      Ngọ yến rất là náo nhiệt phi phàm, thức ăn tinh mỹ, rượu ngon ngào ngạt, tân khách ngồi đầy. Tiếng hoan hô cười đùa, các ly rượu đều được rót đầy. Đầu tiên là vài vị công tử trong phủ hướng Vương phi dập đầu kính rượu, sau đó đó là nữ quyến, tiếp theo đó là vài đứa tôn bối, cuối cùng là các tân khách nhất tề chúc thọ. Mọi người đồng thanh chúc thọ vang lên tận trời, khí thế bất phàm.

      Ngọ yến diễn ra trong khoảng canh giờ, sau khi cơm no rượu say rồi, các vị khách vì muốn để cho Vương gia và Vương phi nghỉ ngơi lúc nên theo từng nhóm tới chỗ dựng rạp hát. Ở trong sân diễn, các con hát chuẩn bị sắp xếp xong xuôi chỉ chờ Vương phi Vương gia tới liền khai diễn.

      Sau khi ngọ yến xong, Vương phi cũng trở lại trong phòng nghỉ ngơi. Đúng lúc này Tuyết phi mang theo lễ vật vào trong phòng Vương phi.

      Tuyết phi khi tiến vào trong phòng thấy Vương phi tựa vào bên giường thưởng trà. Nhìn thấy Tuyết phi vào, Vương phi mới ngồi thẳng dậy, cười :” Muội muội như thế nào lại tới đây lúc này, sau khi ăn xong phải làm nghỉ tạm chút mới tốt.” xong ra hiệu cho Tuyết phi ngồi xuống ở chiếc ghế bên cạnh.

      Tuyết phi để cho Elisa đem lễ vật dâng lên, cười :” Muội muội có chút tâm ý, xin Vương phi cần ghét bỏ. Muội vốn định đến buổi sáng nhưng biết ở chỗ Vương phi có rất nhiều người. Vương phi biết tính của muội, quá thích ở cùng người xa lạ. Xin Vương phi lấy làm phiền lòng.”

      Vương phi cười :” Đều là người nhà, sao lại phải có nhiều quy củ như vậy.” xong liền bảo nha hoàn bên cạnh tiếp nhận lễ vật,” Ánh mắt Tuyết phi độc đáo, chọn lựa lễ vật nhất định là tốt.”

      ” Muội muội tới vừa đúng lúc, tỷ tỷ có chuyện muốn với muội muội.” Vương phi lại .

      tới đây, nha hoàn ngoài cửa thông báo,” Hồ phu nhân cầu kiến.”

      Vương phi cười:” Tới đúng lúc lắm, mau mời vào.” Lại với Tuyết phi:” Tỷ tỷ vừa vặn muốn chuyện liên quan tới bà ấy.”

      Tuyết phi lộ ra biểu tình nghi hoặc.

      Hồ phu nhân là vì việc hôn nhân của nữ nhi nên tới. Vừa vào trong phòng thấy Tuyết phi tuyệt đại phương hoa ngồi ở chỗ đó, sáng mắt lên. Bà ta hướng hai người dập đầu hành lễ. Vương phi cùng Tuyết phi cười cho bà ta miễn lễ, Vương phi ban thưởng bà ta ngồi xuống.

      Hồ phu nhân nhìn Tuyết phi ngồi ở đối diện, Tuyết phi xinh đẹp cần nhiều lời, phàm ở bất kỳ chỗ nào mà bà xuất tất cả những nữ tử khác đều trở thành nền cho bà. Cũng chỉ có bà mới có thể sinh ra được người con xuất chúng như Tam công tử như vậy.

      Hồ phu nhân nhìn sắc mặt Vương phi bình tĩnh cùng Tuyết phi cười , trong lòng thực bội phục công lực của Vương phi, nếu đổi lại là mình, bên người có nữ tử xuất sắc như thế, còn nghĩ hết mọi biện pháp giết chết nàng ta mới là lạ!

      Bà ta cũng từng lặng lẽ hỏi qua Vương phi câu hỏi này. Vương phi trả lời bà ta như vậy:” Tuyết phi cho dù xinh đẹp cũng là nữ tử ngoại tộc, người có huyết thống ngoại tộc, cái này nhất định cho dù cả đời nàng ta có được sủng ái cỡ nào cũng có khả năng trở thành chính thất, nàng ta sinh con bởi vì cũng có huyết thống ngoại tộc cũng khả năng trở thành thế tử. Nếu Nguyên Phong cố gắng có chí tiến thủ có lẽ tỷ còn có chút sốt ruột, nhưng là muội cũng thấy đấy, đó là kẻ nên thân, nếu mẫu tử bọn họ đốivới tỷ tạo ra uy hiếp gì, tỷ cần gì phải tốn tâm tư đối phó với nàng ta. Vương gia sủng ái nàng ta như thế, tỷ nếu muốn làm ra cái chuyện khác người gì, cho dù là thành công chỉ sợ Vương gia cũng bởi vì lòng nghi ngờ tỷ mà khiến cho địa vị của tỷ xuống dốc phanh. Nay bởi vì tồn tại của Tuyết phi mà lòng của Vương gia đối với tỷ đầy áy náy, ngược lại khiến cho địa vị của tỷ càng ngày càng củng cố, khi như vậy, tỷ cần gì phải nhấc lên tảng đá tạp để đạp lên chính chân mình? Nàng ta có những thứ nàng ta muốn, ta có được những thứ mà ta muốn, nước giếng phạm nước sông, ngày bình thường chỉ cần bỏ ra chút công sức vẻ bên ngòai mà thôi, cũng là tự tại!”

      Vương phi là vợ chồng son với Vương gia, bà ta tin Vương phi có thể tật đố đối với tồn tại của Tuyết phi, nhưng mà Vương phi có thể hoàn toàn đem tình cảm chính mình vứt bỏ sang bên, hết thảy chỉ lo lắng vì lợi ích của mình, dễ dàng tha thứ cho tồn tại của Tuyết phi, điểm này Hồ phu nhân tự biết rằng bản thân làm được. Cho nên bà ta mới có thể với Nhã Tình rằng Vương phi rất đáng sợ. Vương phi ngay cả tình cảm chính mình đều có thể trở thành việc đáng nghĩ tới, mà ở điểm này năng lực của bà ta so với tỷ tỷ đáng là gì? khi khiến cho Vương phi nghi kỵ, chỉ sợ cũng biết bị bà ta dùng thái độ nào mà đối xử.

      Nha hoàn dâng trà lên.

      Vương phi nhấc chén trà trước mặt lên, chậm rãi uống ngụm, sau đó buông cái chén, sau đó mới với Tuyết phi:” Lệ Dung hẳn là muội muội gặp rồi.”

      Tuyết phi nhìn Hồ phu nhân mỉm cười gật đầu, :” Hồ phu nhân là họ hàng với Vương phi, muội muội tự nhiên là gặp qua.” xong bà liền với Hồ phu nhân :” Phu nhân quả có nữ nhi tốt, Nhã Tình thông minh xinh đẹp, thường xuyên hay tới gặp ta thỉnh an, vô cùng nhu thuận, ta xem thực thích.”

      Vương phi ha ha cười, :” đúng là duyên phận, tỷ muốn cùng ngươi chuyện đúng là có liên quan tới Nhã Tình. Tỷ thấy Nhã Tình lớn, quả nương hiểu biết, tính tình lại tốt, đoan trang hiền lành, tương lai nhất định người vợ hiền, khó có được lại còn vô cùng xinh đẹp, nghe cùng Nguyên Phong cũng là chỗ quen thân. Tỷ tỷ suy nghĩ rằng muốn để cho Nhã Tình làm phu nhân của Nguyên Phong!”

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 91: Khai diễn
      Trong lòng Hồ phu nhân vui vẻ, lời kia của Vương phi vừa thốt ra, chuyện này chính là ván đóng thuyền. Khi Vương phi với Tuyết phi chuyện này cũng phải để hỏi ý kiến của bà, chỉ là thông tri tiếng cho Tuyết phi mà thôi, cho dù Tuyết phi có được sủng ái nhưng cũng chỉ là sườn phi, loại chuyện này đến lượt Tuyết phi phản đối!

      Tuyết phi nghe vậy giật mình, lát sau mới :” Vương phi đột nhiên về việc này với muội, muội có chuẩn bị tâm lý……”

      Vương phi cười ngắt lời bà:” Nam lớn lấy vợ, nữ lớn gả chồng, chuyện này là đương nhiên sao lại cần chuẩn bị tâm lý gì?”

      Tuyết phi lắc đầu:” Dù sao cũng phải hỏi trước qua ý tứ của Nguyên Phong.”

      Vương phi thản nhiên cười:” Tuyết phi, muội tới Đường quốc chúng ta nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn chưa quen thuộc quy củ Đường quốc chúng ta sao? Việc hôn nhân của con cái đều là do cha mẹ làm chủ, các con còn trẻ suy nghĩ chu toàn, tự nhiên là phải để cha mẹ chúng ta vì bọn trẻ mà suy tính, chuyện này định như vậy rồi, muội tìm lúc nào đó với Nguyên Phong, thời gian nữa ta tìm người xem ngày rồi chờ Nhã Tình đến tuổi cập kê liền thành hôn!”

      ” Nhưng mà, Vương phi, nếu hỏi qua Nguyên Phong……”

      Vương phi đứng lên,” A, thời gian còn sớm, vở diễn trong sân nhất định chờ ta tới để khai diễn.”

      Hồ phu nhân vội vàng tiến lên nâng đỡ Vương phi, Vương phi quay đầu lại, đối với Tuyết phi biết làm sao cười :” Tuyết phi cũng cùng chứ? Nghe hôm nay vỡ diễn rất hay!”

      Tuyết phi biết, Vương phi quyết định chủ ý, tại bà phản đối cũng hề có tác dụng gì, đành phải trước tiên với Nguyên Phong xem, để xem Nguyên Phong có ý kiến nhìn biện pháp gì.

      Tuyết phi đứng dậy, :” Sớm nghe hôm nay vở diễn rất đặc biệt, muội rất hứng thú.” Bà theo phía sau Vương phi.

      Vương phi cùng Hồ phu nhân ở phía trước tới, Hồ phu nhân lén lút nhìn Vương phi, thấy Vương phi cũng nhìn lại bà ta, hơi hơi cười, biểu tình đắc ý mãn nguyện.

      Đối với Vương phi mà , Tuyết phi phải đối thủ của bà ta, Tuyết phi sở dĩ có thể bình an sống đến bây giờ, phải bởi vì nguyên nhân khác mà chẳng qua là vì bà ta buông tha cho Tuyết phi mà thôi.

      Đoàn người của Vương phi tới nửa đường gặp phải Tấn vương cũng nên cùng nhau tới chỗ sân diễn. Vở diễn ở trong sân, các tân khách đợi ít thời gian, ai có biểu tình chờ mong. Các vị khách nam nữ ngồi riêng. Hồ Nhã Tình ngồi ở bên cạnh quận chúa, bên cùng quận chúa chuyện chút, bên vụng trộm nhìn bên Thẩm Nguyên Phong ngồi ở chỗ của các vị công tử, chỉ thấy vẻ mặt Nguyên Phong buồn bực bộ dáng vui, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào phương hướng. Hồ Nhã Tình nhìn theo ánh mắt của Nguyên Phong thấy thân ảnh A Hạnh như như ở trước đài. Sắc mặt nàng ta lập tức trầm xuống. Thế cho nên quận chúa bên cạnh gọi nàng ta vài lần đều nghe thấy.

      Quận chúa kéo kéo tay nàng ta, :” Nhã Tình, muội nhìn cái gì? Nhìn xem muội rất chăm chú nữa, tỷ gọi muội vài lần rồi mà cũng nghe thấy!” Quận chúa nhìn về phía trước mặt, nhưng có nhìn thấy cái gì đặc biệt cả, trong lòng khỏi tò mò.

      Hồ Nhã Tình quay đầu nhìn quận chúa cười:” Đầu muội vừa rồi đột nhiên có chút đau, cho nên mới hồi thần lúc như thế, cũng may là tại làm sao rồi.” Nàng ta muốn để cho quận chúa biết nàng ta thế nhưng lại hao tâm tổn trí vì loại nữ tử như A Hạnh, đây là chuyện thực mất mặt.

      Quận chúa tin là , gật gật đầu.

      Chỉ chốc lát, Vương gia cùng Vương phi chậm rãi mà đến, các vị khách đứng dậy hướng bọn họ hành lễ. A Hạnh cùng Lăng Tử Phong cũng cùng những con hát hướng Vương phi dập đầu chúc thọ.

      Vương phi trước tiên thân thiết cùng mọi người tiếp đón, để cho các tân khách lần nữa ngồi xuống, sau đó tới trước mặt các con hát. Nhìn Vương phi kia xiêm y hoa lệ lại chậm rãi về phía bên này, các con hát trở nên kích động cùng khẩn trương.

      Vương phi ở trước mặt A Hạnh đứng lại, sắc mặt nhu hòa :” Đều đứng lên , nghe vở diễn của các ngươi diễn rất hay, nếu thực làm cho mọi người xem cao hứng, bản phi nhất định có thưởng lớn!”

      Mọi người thấy Vương phi giống như lời của A Hạnh, hiền lành ôn hòa, trong lòng đều yên tâm, mà Vương phi đồng ý trọng thưởng lại làm cho bọn họ hưng phấn thôi, trong lòng đều trung thầm thề nhất định phải đem hết toàn lực ra diễn.

      Vương phi nhìn nhìn A Hạnh cúi đầu trước mặt, :” Ngươi chính là nữ lão bản kia sao?”

      A Hạnh cung kính trả lời:” Đúng là dân nữ.”

      ” Ngẩng đầu lên.” Trong thanh Vương phi tràn ngập uy nghiêm.

      Trong lòng A Hạnh hơi hơi rùng mình, là vì mình là nữ lão bản mới được Vương phi chú ý? Hay là có nguyên nhân khác?

      Ở chỗ ngồi của các vị khách, thân mình Thẩm Nguyên Phong hơi hơi rướn lên, lộ ra thần sắc khẩn trương. Mà mặt Hồ Lăng Hiên ở cách đó xa phía sau cũng lộ ra cùng biểu tình khẩn trương.

      A Hạnh theo lời ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Vương phi, dung mạo thanh lệ vô cùng, khí chất cao quí như hoa u lan, mà những điều đó cũng phải là nguyên nhân hấp dẫn chú ý của Vương phi, điều khiến Vương phi khiếp sợ bởi vì ánh mắt của nàng, bình tĩnh, bình tĩnh mà có chút khiếp sợ, cũng có chút xu nịnh, giống như là nhìn người bình thường, trong suốt bình tĩnh như nước, có gợn song gì.

      A Hạnh chỉ nhàng mà liếc nhìn bà ta cái, lại cúi đầu.

      Vương phi thầm áp chế chấn động trong lòng, giọng :” Ngươi ra có tướng mạo là xinh đẹp.”

      Tấn vương lúc này đến bên người Vương phi :” Được rồi, khách đều đợi lâu, vẫn là khai diễn .”

      Vương phi nhàng cười:” Vương gia phải.” rồi cùng Vương gia ngồi vào vị trí ngay chính giữa. Tuyết phi cùng Hồ phu nhân ngồi xuống vị trí dành cho nữ khách. Ở những kiện quan trọng trong cuộc sống, Vương gia để lại thể diện cho Vương phi, cho dù có sủng ái Tuyết phi như thế nào cũng để cho bà ngồi bên cạnh mình.

      Theo tiếng la vang lên, trò hay chính thức bắt đầu diễn.

      Vỡ diễn của Lưu tiểu bảo này phần lớn nam nhân đều xem qua, nhưng các vị phu nhân và nương là lần đầu xem. Những phu nhân tiểu thư này cho dù gia thế hiển hách, nhưng bởi vì quy củ nặng nề, bình thường rất ít xuất môn, tiếp xúc cùng xã hội nhiều lắm, lại càng muốn tới rạp hát xem diễn, trong nhà cũng chỉ có những ngày lễ tết mới có thể mời gánh hát tới, nhưng chỉ thường xem vài vỡ diễn diễn diễn lại nhiều lần. Vở kịch như hôm nay vẫn là lần đầu tiên được xem, đúng là hình thức mới lạ cho nên hoàn toàn nhập tâm vào xem.

      Tất cả những nữ tử từ Vương phi cho tới nha hoàn, người người đều tập trung tinh thần xem, như mê như say. Nhìn thấy màn Lưu Tiểu Bảo bị quan tống vào đại lao phán xử trảm kia, thậm chí còn lấy ra khăn tay lau nước mắt. Nhìn thấy Lưu Tiểu Bảo cuối cùng được giải cứu, ôm mỹ nhân về, lại khỏi chảy xuống nước mắt vui vẻ.

      Dưới đài A Hạnh luôn luôn chú ý phản ứng của các tân khách. Nhìn thấy các khách nữ tất cả đều nước mắt vòng quanh, cảm tình đều rất nhập tâm như thế, khỏi với Lăng lão bản bên cạnh:” Lăng thúc, khi nào có thể để cho nữ nhân cũng có thể đến rạp hát xem diễn. giải trí của bọn họ trí quá ít, mỗi ngày đều phải ở trong nhà nhìn góc trời đầu, tuy rằng thân phận hiển hách, nhưng trói buộc nhiều lắm, làm sao mà có vui vẻ gì?”

      Lăng Tử Phong sớm có thói quen nàng có những ý tưởng kỳ quái, mỉm cười, :” Đứa bé ngốc, biết có bao nhiêu nữ tử muốn được trở thành như họ, con như thế nào lại bảo bọn họ ở nơi này đều trở thành người đáng thương? Hơn nữa nữ tử thể tới rạp hát, từ xưa tới nay đều là như thế, con vẫn nên suy nghĩ bậy bạ.”

      A Hạnh ngẩng đầu nhìn Lăng Tử Phong cười cười :” Lăng thúc yên tâm, A Hạnh chỉ là suy nghĩ chút mà thôi.” Nàng quay đầu nhìn tân khách, nhàng :” Chờ qua hôm nay, rạp hát chúng ta ở Tấn thành còn ai coi thường!”

      Advertisements

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 92: Tuyệt đối lấy Hồ Nhã Tình
      Kịch bản vừa chấm dứt, toàn bộ khách ở trong sân đều đồng thanh trầm trồ khen ngợi, vỗ tay như nước. Vương phi thấy mọi người náo nhiệt như vậy, mặt cũng lộ vẻ mừng rỡ, cao hứng tuyên bố thưởng rạp hát năm mươi lượng bạc. Những con hát mừng rỡ vội vàng quỳ xuống dập đầu tạ ơn.

      Lão bản Trương Thanh Sơn của rạp hát Thanh Vân chuẩn bị ở bên nhìn thấy Tùng rạp hát rầm rộ như thế, ghen tị vô cùng. rầm rộ này vốn nên là vinh dự của Thanh Vân , tại lại bị Tùng rạp hát mạc danh kỳ diệu đoạt . là làm cho ta rất cam tâm! Nhưng mà có biện pháp gì đâu? Ai bảo có vận may bằng Lăng Tử Phong có thể gặp nữ tử A Hạnh như thế, trí tuệ như thế để kiếm bạc!

      buồn bực, quay đầu với Phương Mặc Trúc chuẩn bị bên cạnh :” Mặc Trúc, xướng cho tốt, áp chế Tùng rạp hát ! Để cho những quý nhân này biết, Thanh Vân chúng ta mới là rạp hát có thực lực, thể so sánh với những lời kịch cổ quái kia được”

      gương mặt tinh tế của Phương Mặc Trúc lộ ra nụ cười mất tự nhiên, :” Có thể thấy được rằng tại mọi người đều thích xem lời kịch ngạc nhiên cổ quái kia!” Trong khoảng thời gian gần đây nhất, việc làm ăn của Thanh Vân càng ngày càng kém , mọi người coi như dần dần quên từng có danh giác Phương Mặc Trúc danh thịnh thời.

      Gương mặt vốn bình tĩnh của Trương Thanh Sơn đen lại, trong lòng tuy rằng phục, nhưng mà có thể phản bác được câu gì cả.

      Chờ đến lúc các con hát của Tùng rạp hát toàn kết thúc hết, sau đó theo sau thanh chiêng trống đánh liên tiếp, Phương Mặc Trúc vận diễn phục rực rỡ, hoá trang lên sân khấu.

      Dáng người của vẫn là nhàng như vậy, dung mạo của vẫn là diễm lệ như vậy, vẻ mặt của vẫn là cẩn thận như vậy, giọng hát của vẫn là như vậy hoàn mỹ. Nhưng mà, tất cả những điều này còn hấp dẫn được những vị tân khách bên dưới, mặc dù bề ngoài xinh đẹp, giọng hát êm tai nhưng nếu như xem mãi đổi, càng xem càng nghe cũng trở nên chán ngáy. Con người thường là sinh vật thích mới chán cũ, ánh mắt bọn họ rất nhanh bị những chuyện mới mẻ hơn hấp dẫn.

      Sau thời gian nửa nén hương, mọi người bắt đầu lộ ra biểu tình chán nản, lực chú ý còn tập trung ở vũ đài, có vài người cònbắt đầu tán gẫu với người bên cạnh.

      mặt Vương phi cũng lộ ra mệt mỏi, bà với Vương gia bên cạnh:” Phương Mặc Trúc này diễn trước kia nghe cũng hay lắm, hôm nay như thế nào cảm giác có cảm xúc gì cả? Cũng là bình thường.”

      Vương gia gật đầu đồng ý:” Đúng là có cảm xúc gì.”

      Mọi người vừa mới mới thưởng thức xong hồi vở kịch tràn đầy phấn khích, nhân vật đông đảo, lời kịch rất nhanh lại đầy kịch tính, tại người Phương Mặc Trúc ở đài Y Y nha nha xướng lâu như vậy, lại có vẻ đơn điệu chán nản chút, tự nhiên gây nổi hứng thú cho mọi người.

      Vương phi lại xem hồi, liền với Vương gia:” Thiếp thân có chút mệt mỏi, muốn trở về phòng nghỉ ngơi, bồi Vương gia.”

      Vương gia cười :” Được, nàng cứ trước nghỉ ngơi chút, an dưỡng tinh thần, nghe buổi tốiTùng rạp hát có thể có vở kịch mới, nghe đêm nay là lần đầu tiên chính thức diễn xuất!”

      Vương phi nghe thế hai mắt sáng lên.” Phải ? Vậy thiếp thân cần phải nghỉ ngơi tốt để buổi tối còn thưởng thức bọn họ biểu diễn.”

      Vương phi được nha hoàn nâng đỡ ra khỏi sân diễn , Hồ phu nhân thấy Vương phi rời , cũng lập tức theo sau, đứngở bên cạnh bà thân thiết hỏi thăm ồi cùng Vương phi rời .

      Vương phi vừa rời , Vương gia cũng cùng ít nhóm khách quý từ kinh thành cùng nhau rời . Những người còn lại đều có chút đứng ngồi yên, lâu sau đó các tân khách tốp năm tốp ba rời khoỉa sân diễn, bắt đầu kết bạn thưởng thức cảnh sắc khác của vương phủ.

      Tuyết phi thấy Vương phi rời , liền lập tức thấp giọng câu với Elisa ở phía sau. Elisa gật đầu đáp ứng, sau đó đến phía bên chỗ ngồi của khách nam, tìm được Thẩm Nguyên Phong, giọng câu gì đó. Thẩm Nguyên Phong nghe xong lời của Elisa, bất động thanh sắc đứng lên, rời khỉo chỗ ngồi. Tuyết phi thấy con rời , cũng đứng lên theo hướng con rời .

      Cứ như vậy, Phương Mặc Trúc diễn còn chưa xướng đến nửa, khách mất hơn phân nửa. Từ lúc Phương Mặc Trúc nổi danh tới nay, vẫn đều được người khác đuổi theo mời xướng, chưa từng chịu qua lạnh nhạt như thế. Việc này đối với đúng là đả kích trầm trọng, áp chế cảm xúc thất thố trong lòng, kiên trì mới diễn xướng được hết. Sắc mặt Trương Văn Sơn dưới đài muốn khó coi bao nhiều liền còn có khó coi bấy nhiêu.

      Bên kia mẫu tử Tuyết phi trước sau trở lại Tuyết viện. Vào phòng, Elisa đóng chặt cửa lại.

      Thẩm Nguyên Phong thấy thần sắc mẫu thân trịnh trọng, liền hỏi:” Mẫu thân, có chuyện gì gọi con tới đây?”

      Tuyết phi đem việc Vương phi hứa gả Hồ Nhã Tình làm chính thất cho con cho Nguyên Phong nghe,” Mẫu thân từng với vương phi muốn cùng con thương lượng sau đó mới quyết định, thế nhưng Vương phi tựa hồ muốn hạ quyết tâm, căn bản là cho mẫu thân có cơ hội chuyện, trước mặt Hồ phu nhân đem mọi chuyện xác định xong, mẫu thân cũng hề có biện pháp gì.”

      Tuyết phi ngồi xuống ở chiếc ghế dài, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần lại có vẻ mặt ưu buồn, lại càng khiến tuyệt thế dung mạo của bà có thêm cảm giác phong tình khác.

      ” Mẫu thân , tiểu thư Hồ gia là họ hàng với Vương phi, bà ấy lại đem nàng ta tốt như vậy, vì sao lại đem Nhã Tình hứa gả cho hai người con của mình? Đường quốc phải cho rằng thân càng thêm thân sao? Vì sao lại phải hứa gả cho con?”

      Thẩm Nguyên Phong hừ tiếng :” Hồ gia tuy rằng là thủ phủ tấn thành, nhưng dù sao cũng là thương gia, thân phận cao, nếu gả cho con vợ cả giỏi lắm cũng chỉ có thể làm thiếp, bà ta muốn ủy khuất chất nữ của mình!” Mà là Thẩm Nguyên Phong muốn cho tuyết phi biết điều quan trọng nhất chính là Vương phi đúng là vẫn còn lo lắng tưởng ở bên cạnh Nguyên Phong thu xếp người như vậy để cho Nguyên Phong có điều kiêng kị, dám có tâm tư khác.

      Tuyết phi nhàng thở dài tiếng,” Quy củ của Đường quốc đúng là quá nhiều, chỗ nào cũng có. khiến cho người ta choáng váng đầu.” Bà đứng lên đến bên người con, bàn tay thon dài trắng mềm như bạch ngọc chạm vào bả vai của con, an ủi :” Dù sao mẫu thân thấy tiểu thư Hồ gia kia dung mạo xinh đẹp, lại rất lễ phép, cảm giác tính cách cũng tồi, nàng ta mỗi lần lại đây đều tới hành lễ ở chỗ này, có thể là sớm biết việc hôn này của hai đứa, thái độ nàng ta đối với mẫu thân cung kính, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, hẳn là đối với con rất là có thiện cảm. Theo mẫu thân thấy, cưới nàng ta cũng tồi.”

      Thẩm Nguyên Phong cúi đầu, nhàng :” Mẫu thân, nếu con cưới tiểu thư Hồ gia, A Hạnh để ý tới con nữa……”

      mặt Tuyết phi ra thần sắc đau lòng,” Nguyên phong, cho dù là mẫu thân hiểu quy củ như vậy, cũng biết A Hạnh vô luận như thế nào cũng khả năng trở thành của chính thất của con. Chuyện này căn bản là tới phiên chúng ta làm chủ, Vương phi an bài của hôn của con là hợp tình hợp lý, cho dù là phụ vương con cũng bảo vệ cho con, hay là con nghe lời Vương phi cưới tiểu thư Hồ gia .”

      Thẩm Nguyên Phong đột nhiên tránh tay của mẫu thân ra, mặt ra cuồng ngạo,” Từ đến lớn cho tới bây giờ con cũng chưa nghĩ tới muốn tranh giành cái gì! Con ba lần bốn lượt rời nhà trốn , sau khi trở về cũng phủ nha bắt đầu làm việc. Đơn giản là cho bà ta biết con đối với nơi này hết thảy đều có hứng thú! Nhưng điều này cũng tỏ vẻ hết thảy mọi chuyện của con đều có thể để cho bà ta thao túng! Việc mà Thẩm Nguyên Phong này muốn làm, ai có thể miễn cưỡng con? Con lại cầu bà ta cái gì, làm sao lại phải ngoan ngoãn nghe theo an bài của bà ta, xem sắc mặt bà ta? Việc này con cho bà ta biết, con tuyệt đối lấy tiểu thư Hồ gia!” xong xoay người lao ra ngoài cửa phòng.

      Tuyết phi thấy con xúc động như thế, sợ con làm mếch lòng Vương phi liền kêu mấy tiếng liền phía sau nhưng Nguyên Phong cũng để ý, sốt ruột cũng cùng.

      Bên kia, sau khi Tùng rạp hát diễn xuất xong liền cùng nhau về trong viện nghỉ ngơi.

      Dọc theo đường mọi người hưng phấn thảo luận, hồi vương phủ quí phái, hồi Vương gia với Vương phi hòa khí, trong chốc lát còn diễn xuất thành công, cuối cùng lại cùng nhau miêu tả tương lai tươi sáng sau này.

      A Hạnh cùng Lăng Tử Phong phía sau cùng. Nhìn bọn họ khi chuyện ánh mắt tỏa sáng, cùng với vẻ mặt hưng trí bừng bừng, khỏi nhìn nhau cười, có thể làm cho mọi người có cảm giác thành công như thế, vui vẻ như thế, bọn họ cũng có được cảm giác vô cùng thỏa mãn.

      Tới khi bọn họ gần tới viện để nghỉ ngơi, đột nhiên phía sau có người gọi A Hạnh lại. A Hạnh quay đầu lại, nhìn thấy Hồ Lăng Hiên thân cẩm phục, thần thanh khí sảng. A Hạnh nghĩ tới tìm tới nơi này, khỏi nhíu mày. Xảo Oánh ở phía trước nhận ra thanh Hồ Lăng Hiên, khỏi cước bộ chậm lại, quay đầu nhìn lại, thấy ánh mắt của chỉ dừng lại ở người A Hạnh, chút đều có chú ý tới mình, trong lòng hơi hơi nổi lên loại cảm giác chua chát.

      Ngại cho thân phận của , A Hạnh muốn đắc tội , nàng xoay người hướng nhún gối hành lễ, kêu tiếng,” Hồ công tử.”

      Hồ Lăng Hiên rất lâu đều nhìn thấy nàng, trong lòng tưởng niệm tới nàng, nghĩ tới hôm nay nhìn thấy nàng ở trong vương phủ, càng nghĩ tới là nàng thế nhưng có thể được vương phủ mời đến biểu diễn! Nàng luôn gây ngạc nhiên cho , ái mộ trong lòng lại tăng thêm phần. Trước mặt những quý nhân này dám làm càn, vẫn cố gắng áp xúc động muốn tìm nàng. Nhưng ngay khi các quý nhân nhóm đều nhất nhất rời , A Hạnh bọn họ lại về phía bên này, cũng kiềm chế được khát vọng trong lòng mới lại đây.

      tại nhìn thấy nàng sinh động đứng ở trước mặt chính mình, trong lòng vô hạn vui mừng, trong mắt liền chỉ có nàng, làm sao còn có thể chú ý tới những người và việc khác.

      gắt gao chăm chú nhìn nàng, nhiều ngày gặp, tựa hồ nàng trổ mã càng thêm xinh đẹp, so với lần đầu tiên gặp ở trong vườn mai, tại nàng giảm bớt phần tính trẻ con, tăng nhiều thêm phần lịch tao nhã.

      A Hạnh ghét nhất bị cái loạt ánh mắt nhìn như thiêu đốt này của , khiến cho nàng có loại cảm giác chán ghét cực độ. Nàng nhịn xuống tức giận trong lòng, với Hồ Lăng Hiên:” Hồ công tử, A Hạnh có chút mệt mỏi, muốn trở về phòng nghỉ ngơi, tiếp.”

      Hồ Lăng Hiên vất vả mới gặp được nàng, như thế nào dễ dàng để cho nàng bỏ , vội vàng tiến lên vài bước, ngăn ở phía trước A Hạnh :” A Hạnh, trước tiên nàng chớ , ta có chút chuyện muốn với nàng.”

      Mặt A Hạnh lộ ra vẻ tức giận, thấp giọng trách mắng:” Hồ công tử, nơi này là vương phủ, công tử như vậy lại cản nương cũng quá thích hợp !”

      Hồ Lăng Hiên cười:” Ta thích hợp thế nào, lời này nàng rất nghiêm trọng. A Hạnh, chúng ta tìm chỗ chuyện. Bằng , ta ngay tại nơi này , nàng xem, những con hát của nàng đều nhìn lén chúng ta, nàng muốn để cho bọn họ vẫn nhìn chúng ta, nghe chúng ta chuyện sao?”

      A Hạnh quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy những con hát đều đứng ngoài nghe hết những lời họ , dùng ánh mắt tò mò nhìn bọn họ, có người thậm chí còn khe khẽ với người bên cạnh.

      Vẻ mặt Hồ Lăng Hiên đắc ý cười, hai tay khoanh trước ngực, da mặt nữ tử mỏng, ai có thể chịu được ở dưới ánh mắt của mọi người để cho nam tử những lời ái muội với mình? chờ nàng khuất phục.

      Cũng nghĩ rằng, A Hạnh quay đầu lại, nhìn , mỉm cười, :” Hồ công tử muốn cái gì xin cứ việc , dù sao mặc kệ thế nào người mất mặt là tiểu nữ!”

      Nàng xoay người hề để ý tới , về phía trước về chỗ mọi người đứng. Chỉ còn lại Hồ Lăng Hiên trừng mắt cứng lưỡi đứng ở nơi đó, miệng hết há ra lại khép lại, khép rồi lại há ra nhưng chữ cũng nên lời.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 93: Cự tuyệt
      Thẩm Nguyên Phong đường chạy tới viện của Vương phi. Nguyên Phong tới trong viện dừng bước, cảm xúc lúc này tuy có chút khống chế được nhưng phải là người hồ đồ. Nguyên Phong biết, nếu chính mình lỗ mãng chuyện vô lễ, cho dù có cái gì cũng làm nên chuyện. Vì vậy Nguyên Phong hít sâu, bình phục chút cảm xúc của mình, mới với nha hoàn trong viện vào bẩm báo mình muốn cầu kiến Vương phi.

      Vương phi nhắm mắt dưỡng thần. Hồ phu nhân đứng ở phía sau bà ta, xoa bóp vai nhàng giúp bà ta. Tất cả vinh quanh tại của Hồ phu nhân đều nhờ Vương phi, cho nên mỗi lần bà ta tới Vương phủ đều tận tâm hầu hạ Vương phi.

      Lúc này nha hoàn ở ngoài cửa thông báo:” Tam công tử đến đây”.

      Vương phi mở đôi mắt phượng, nhìn Hồ phu nhân nhàng cười, : “Thằng bé này nhanh như vậy đến.”

      Hồ phu nhân cười cười, trong lòng lại nghĩ tới lời của nữ nhi , có loại dự cảm tốt.

      Bà ta do dự mà mở miệng:” Vương phi, nếu Tam công tử muốn làm sao bây giờ?”

      Vương phi vươn tay ý bảo bà ta cần sốt ruột:” Nguên Phong sao có thể muốn? Nội viện đều là tỷ làm chủ, cho dù nó có mời Vương gia tới, Vương gia cũng để tỷ mất mặt. Lệ Dung cứ bình tĩnh chờ Nhã Tình làm Vương phi .”

      Có lời này của Vương phi, Hồ phu nhân hoàn toàn yên tâm.

      Vương phi ngồi thẳng dậy, sau đó kêu nha hoàn mời Tam công tử tiến vào.

      Thẩm Nguyên Phong tiến vào,thấy Hồ phu nhân ở đây, lập tức thoải mái, cũng tốt, thừa dịp mọi người đều ở đây đem mọi chuyện ràng. Nguyên Phong trước tiên hướng Vương phi làm lễ, sau đó Hồ phu nhân cũng hướng Tam công tử làm lễ.

      Thẩm Nguyên Phong hoàn lễ xong liền đứng ở bên. Thái độ Nguyên Phong cung kính nhìn Vương phi :” Con nghe mẫu phi , mẫu thân giúp con an bài việc hôn nhân?”

      Vương phi cười kéo tay Nguyên Phong ngồi xuống, vẻ mặt thân thiết :

      “Tuy rằng con phải ta thân sinh, nhưng cũng là con của ta, ta có thể nào lo chuyện chung thân của con? Nhã tình là nữ nhi của Hồ phu nhân con cũng gặp qua, là đệ nhất mỹ nhân Tấn thành có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiền lương thục đức, rất xứng với con đó.”

      Bàn tay Vương phi trắng mịn, làm cho Nguên Phong có cảm giác rất thoải mái, nhàng giãy ra, :” Chính bởi vì Hồ tiểu thư rất tốt, con lại có công danh, cảm thấy xứng với nàng ấy, xin Vương phi vì Hồ tiểu thư mà kiếm người khác!”

      Hồ phu nhân bên cạnh cười :” Tam công tử cần gì phải khiêm tốn? Tấn thành ai chẳng biết Tam công tử thường ngày hiệp nghĩa, là làm người ta rất kính nể.”

      Vương phi thản nhiên cười :” Nguyên Phong cần lo lắng, dù sao cũng khó trách, cưới vợ dĩ nhiên là khẩn trương chút. Cũng may Hồ tiểu thư cũng hiền lương, bản phi an bài hôn nhân này cho con, coi như là phúc của con.”

      Trong lòng Thẩm Nguyên Phong cười lạnh, mặt lại mang theo hơi hơi ý cười, :” Hồ tiểu thư dĩ nhiên là tốt, nhưng con muốn tự do, còn tính thành thân, xin mẫu thân thu hồi mệnh lệnh ban ra.”

      Nguyên Phong đứng lên, lại hướng Vương phi cung kính thi lễ,” Vốn hôm nay sinh nhật mẫu thân, con nên để mẫu thân tức giận, nhưng con muốn hôn nhân này, nên phải muốn làm cho thỏa đáng miễn cho chuyện này lan truyền ra ngoài làm hỏng thanh danh Hồ tiểu thư . Cho nên con mới gấp như vậy tìm đến mẫu thân, còn xin mẫu thân thứ lỗi!”

      Hồ phu nhân thấy ngữ khí Nguyên Phong tuy rằng ôn hòa, nhưng khẩu khí lại phi thường cường ngạnh, trong lòng có chút sốt ruột, Tam công tử nếu thực đáp ứng, chẳng lẽ cưỡng bức Tam công tử cưới nữ nhi mình?

      Nét tươi cười mặt Vương phi có chút cứng ngắc:” Tuổi con cũng , cũng là thời điểm để cưới vợ, nam nhân chỉ cần có vợ có trách nhiệm, ta nghĩ phụ vương con cũng muốn như vậy!” Bà đứng lên, ngữ khí lại chuyển sang ôn hòa:” Được rồi, chuyện này bản phi giúp con để ý an bài thỏa đáng, đến lúc đó con chỉ cần an tâm làm chú rể là tốt rồi!”

      Thẩm Nguyên Phong cúi đầu, rũ mắt xuống, thanh ôn hòa, ngữ khí có chút lạnh lùng cứng rắn:” Thứ cho con thể phụng mệnh!”

      Vương phi bỗng nhiên giận tái mặt, lạnh lùng :” Nguyên Phong, ngươi đây là muốn cãi lời mẫu thân sao?”

      Thẩm Nguyên Phong bước cũng nhường:” Con dám,chỉ là con chỉ cưới người nào hợp với tâm ý của mình!”

      Vương phi hề duy trì vẻ mặt ngoài ôn hòa, nhìn Thẩm Nguyên Phong, ánh sáng lạnh lùng trong mắt lóe ra:

      “Hôn ở Vương phủ do ta làm chủ, cho ngươi làm càn, chuyện này liền định như vậy mặc kệ ngươi có đáp ứng hay , Nhã Tình nhất định vào cửa trở thành thê tử của ngươi!”

      Thẩm Nguyên Phong đầy bụng cơn tức, cũng thể hướng Vương phi phát tác, liền xoay người, nhìn Hồ phu nhân lạnh lùng cười, tươi cười tà ác mà lại tuyệt mỹ: “Chỉ cần phu nhân đến lúc đó đau lòng nữ nhi mình trong phòng, con cũng có ý kiến!”

      Hồ phu nhân cả kinh, nghĩ tới Tam công tử trước mắt này lại cường ngạnh như thế. Nếu nữ nhi gả cho Tam công tử bị vắng vẻ, phải làm sao? Nếu thể sinh con nối dõi, vậy vào vương phủ ,có ý nghĩa gì, chẳng qua đó chính là chôn vùi hạnh phúc cả đời của nữ nhi mà thôi!

      Vương phi bị lời của Thẩm Nguyên Phong làm cho tức giận đến phát run, bà ta chỉ vào Nguyên Phong quát lớn:” Làm càn! Ngươi đây là uy hiếp bản phi sao?”

      Thẩm Nguyên Phong quay đầu nhìn về phía Vương phi, muốn cái gì đó, bỗng nhiên thanh hùng hậu tiến vào,” xảy ra chuyện gì, sao lại tranh cãi ầm ĩ?”

      Ba người trong phòng theo tiếng nhìn lại, thấy rèm cửa đột nhiên mở ra, thấy Tấn vương bước vào, phía sau là Tuyết phi. Tuyết phi vừa bước vào trong phòng liền nhìn về phía con mình, thần sắc vô cùng lo lắng.

      Tấn Vương ngũ quan đoan chính, thân hình cao lớn, giận mà uy, rất khí thế. tiến vào ánh mắt hướng ba người đảo qua, cuối cùng dừng lại ở người Thẩm Nguyên Phong, nhìn nghiêm khắc :” Hôm nay là ngày gì? Sao lại chạy tới đây gây chuyện để mẫu thân con tức giận! Còn chưa vào cửa nghe tranh cãi, cũng sợ người khác nghe được chê cười!”

      Tuyết phi thấy con bị Vương gia trách cứ có chút đau lòng, bà đến bên người con, nửa chê trách, nửa che chở :” Con đừng như vậy, mặc dù là muốn cưới Hồ gia tiểu thư, cũng nên vào ngày hôm nay gây chuyện để Vương phi tức giận! Còn mau dập đầu xin lỗi Vương phi!”

      Vương phi xoay mặt , cười lạnh tiếng :

      dám nhận,trong mắt nó chẳng lẽ còn có bản phi sao?” xong liền tới trước mặt Vương gia cúi đầu, vẻ mặt oan ức :

      ” Vương gia, lời thiếp thân đối với bọn họ căn bản là có ý nghĩa, bọn họ cố ý ngỗ nghịch,cố ý phản đối, thậm chí còn chạy đến đây tranh cãi ầm ĩ, thiếp thân còn có mặt mũi nào đảm đương chuyện trong nhà, Vương gia vẫn là nên tìm người có bản lĩnh làm đương gia chủ mẫu !”

      Vương gia cùng Vương phi thành thân 30 năm, nhiều năm qua, tâm tư Vương gia luôn luôn để ở người Tuyết phi, đối với Vương phi có nhiều vắng vẻ, nhưng Vương phi vẫn câu oán hận, còn bảo vệ Tuyết phi nhiều năm bình an. Vương gia nhìn nữ nhân trong cung tranh đấu mà lớn lên, dĩ nhiên biết ghen tị của nữ nhân đáng sợ như thế nào, chính vì như thế, ông mới hiểu được điểm này của Vương phi đáng quý thế nào, tuy rằng thể toàn tâm bà, lại rất tòan tâm kính bà. Nay thấy Vương phi vốn kiên cường lại ủ rũ như vây có thể thấy được bà bị Nguyên Phong chọc tức.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :