1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

A Hạnh - Thập Tam Xuân C149 (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 84: Thẩm Nguyên Phong mang đến tin tức tốt (Hạ)
      Thẩm Nguyên Phong đứng ở nơi đó, dáng người cao gầy, đôi mắt màu lam, da thịt như tuyết trắng, xinh đẹp mỹ lệ vô cùng. Ở phía sau là A Lực dáng người thô ráp bình thường càng làm tăng thêm nét phong trần tuấn lãng của Nguyên Phong.

      Thẩm Nguyên Phong thấy A Hạnh cam lòng tình nguyện quỳ xuống, nhìn trong ánh mắt nàng có oán hận, vẻ mặt đó của nàng càng làm cho gương mặt lạnh lùng của nàng thêm sinh động, làm cho tâm của Nguyên Phong hơi hơi động.

      Thẩm Nguyên Phong cười :

      ” Được rồi, đều đứng lên , cần đa lễ!”

      Mọi người chậm rãi đứng dậy nhưng vẫn cúi đầu, dám nhìn Tam công tử.

      Đôi mắt của Thẩm Nguyên Phong nhìn Lăng Tử Phong :

      ” Hôm nay ta tới đây là có việc muốn cùng thương nghị cùng Lăng lão bản và A Hạnh nương.”

      Tuy rằng Thẩm tam công tử câu nệ tiểu tiết, tính cách tùy hứng, nhưng cũng biểu bộ dáng quen thuộc trước mặt A Hạnh đối với những người khác.

      Vẻ mặt A Hạnh nghi hoặc nhìn về phía Nguyên Phong, là tìm nàng có việc sao? tìm nàng giết thời gian nhàm chán chứ?

      Thẩm Nguyên Phong như cảm giác được ánh mắt của nàng, quay đầu nhìn nàng mỉm cười,nụ cười như hoa Bạch Liên nở rộ, làm cho hai tiểu nương đứng ở bên nhìn vụng trộm cũng tự chủ được đỏ mặt.

      Quên , cho dù người này có đến tiêu khiển, nhưng tìm tới cửa, nàng sao có thể trước mặt nhiều người như vậy cự tuyệt nổi? Ai kêu thân phận vị công tử này tôn quý chứ?

      A Hạnh đến bên người Lăng Tử Phong với ông tiếng rồi tới trước mặt Thẩm Nguyên Phong. Thẩm Nguyên Phong :

      ” Ở đây nhiều người, chúng ta sang nơi khác chuyện.”

      xong xoay người. A Hạnh đành phải theo phía sau.

      Còn lại vài người vẫn cố gắng rướn dài cổ nhìn bóng dáng bọn họ, trong lòng tò mò vô hạn. người trong đó :

      “Tam công tử tìm A Hạnh nương có chuyện gì?”

      Người còn lại :

      ” Bộ dạng A Hạnh nương xinh đẹp giống như tiên nữ như vậy, Tam công tử chẳng lẽ nhìn trúng nương sao?”

      hươu vượn, Tam công tử là người thế nào? Muốn dạng mỹ nữ gì có, nhiều thiên kim tiểu thư như vậy để cho công tử chọn lựa, A Hạnh nương tuy xinh đẹp nhưng sao có thể vào được trong mắt công tử?”

      Người nọ phục:

      ” Ngươi mới bậy, thiên kim tiểu thư thế nào? Ta thấy A Hạnh nương so với thiên kim tiểu thư càng thoát tục hơn!”

      Người nọ hừ lạnh tiếng, trả lời lại cách mỉa mai :

      là, ngươi gặp quá ít thiên kim tiểu thư, đừng tự dát vàng lên mặt mình chứ!”

      ” Ngươi……!”

      Mắt thấy hai người ầm ỹ, Lăng Tử Phong liền quát lên:

      ” Được rồi! Câm miệng hết cho ta! Chuyện của quý nhân có thể để chúng ta nghị luận sao? Muốn chuốc rắc rối vào người sao? Mọi người chỉ cần tập trung diễn, chuyện khác cần để ý!”

      Lăng Tử Phong làm lão bản rạp hát vẫn có chút uy nghiêm, lời ông vừa ra khiến cho mọi người lập tức im miệng, dám lại làm càn.

      Lăng Tử Phong nhìn về phía bọn họ rời cũng khỏi suy nghĩ: Tam công tử tìm A Hạnh rốt cuộc là có chuyện gì?

      A Hạnh theo Thẩm Nguyên Phong, tới chỗ yên lặng, Thẩm Nguyên Phong bỗng nhiên dừng cước bộ, xoay người lại.

      A Hạnh nhất thời dừng chân lại, thiếu chút nữa là ngã vào trong lòng Nguyên Phong, nàng miễn cưỡng ổn định thân hình. Ngẩng đầu, nhìn Nguyên Phong rồi nhíu mày :

      ” Dừng lại cũng tiếng! Thiếu chút nữa đụng phải!”

      Lời này kỳ rất vô lễ, nhưng Thẩm Nguyên Phong nghe xong lại mặt mày hớn hở:

      ” Nghe muội như vậy huynh cảm thấy rất thoải mái.”

      A Hạnh bật cười, nghĩ rằng: Tính tình Tam công tử này cũng bình thường?

      A Hạnh nhìn nhìn bốn phía, nơi này là góc yên lặng trong rạp hát, tường đá xung quanh, cách biệt với đường cái náo nhiệt bên ngoài, tường lưa thưa vài cây trúc và ít loại cỏ dại dây leo, rất hiển nhiên đây là nơi ít có người đến .

      A Lực đứng ở bên thỉnh thoảng lại lén nhìn bọn họ, thấy A Hạnh nhìn lại, lại lập tức quay đầu nhìn về phía khác, có lẽ cảm thấy động tác của mình quá mức ràng, lại quay đầu, vuốt đầu, nhìn A Hạnh ngây ngô cười hai tiếng ha ha.

      Thẩm Nguyên Phong thấy người hầu mất mặt như thế, cười mắng:

      ” A Lực, ngươi ở bên kia ngây ngô cười cái gì. Mặt mũi của ta đều bị ngươi làm mất hết! Còn mau cút xa ta ra chút!”

      A Lực lại ha ha nở nụ cười,xoay người thối lui, hai bước, lại quay đầu nhìn công tử nhà mình cười :

      ” Thiếu gia, thiếu gia muốn đuổi nô tài cứ việc thẳng, nô tài hiểu,nhất định đến nơi nhìn thấy nghe cũng tới!”

      Bộ dáng lúc A Lực chuyện thập phần buồn cười .

      Thẩm Nguyên Phong bị A Lực trúng tâm , mặt có chút nhịn được, lúc này cầm lấy ngọc bội người ném “Vút” tiếng làm ám khí bay tới A Lực, A Lực nhanh chóng nghiêng người. nghĩ tới A Lực thoạt nhìn cồng kềnh, thân thủ lại nhanh nhẹn dị thường, vươn hai ngón tay nhanh chóng kẹp lấy ngọc bội, giống như cầm lấy mảnh lá cây vậy.

      A Lực tươi cười thỏai mái ” Thiếu gia, đây chính là ngọc bội Vương phi ban cho, thể để vỡ! Tốt lắm, tại hạ đây, thiếu gia cũng đừng đuổi tại hạ nữa!” xong liền cười nhanh chóng rời .

      mặt Thẩm Nguyên Phong có chút nóng, nhìn A Hạnh, vẻ mặt có chút giật mình, quanh co :

      hươu vượn, muội đừng để ở trong lòng!”

      A Hạnh cười:

      “Chủ tớ hai người rất có thú vị.”

      ” A Lực cùng huynh lớn lên, sau lại cùng nhau học nghệ, cùng giang hồ, người khác xem bọn huynh như chủ tớ, nhưng thực tế chúng ta giống như là huynh đệ là người nhân, nếu thế giới có người chút do dự vì huynh mà chết, cũng chỉ có mình A Lực.”

      ” Có bằng hữu bên người như vậy huynh có phúc khí!” Tự đáy lòng A Hạnh rất hâm mộ.

      A Hạnh nhìn Thẩm Nguyên Phong. Ánh nắng màu vàng từ khe hở cây trúc dừng xuống người Nguyên Phong phản xạ ra dải ánh vàng rực rỡ, mà đôi mắt như ngọc bích dưới ánh mặt trời chiếu xuống lại càng thêm trong suốt trong sáng như ngọc toả hào quang. Lúc này, đôi mắt tràn đầy ánh nắng đó chuyên chú nhìn A Hạnh, làm cho nàng có loại cảm giác hư ảo mê ly như trong mơ.

      A hạnh nhàng dời ánh mắt .

      Thanh Thẩm Nguyên Phong nhàng vang lên ở bên tai nàng:

      ” Cũng chỉ có muội như vậy, người khác đều huynh quy củ, đều nhìn vừa mắt.”

      Cũng đúng ,ở đây là thế giới cái gì cũng đều phải có quy củ. Thẩm Nguyên Phong thể nghi ngờ chính là ngoại tộc, nếu phải Tấn vương đối với Nguyên Phong rất sủng ái thương, Nguyên Phong sao có thể tự tại giống như lúc này như vậy? Nhưng mặt khác, nếu Nguyên Phong phải con Tấn vương mà chỉ là thiếu niên cưỡi ngựa, hông đeo trường kiếm phiêu bạc giang hồ chẳng phải càng tiêu dao hơn sao?

      A Hạnh nhìn vẻ mặt Nguyên Phong dường như kìm chế được có loại vui sướng lời, nhàng thở dài tiếng.

      ” Đúng rồi, hôm nay huynh tìm muội có chuyện gì?”

      Thẩm Nguyên Phong tùy tay tháo xuống mảnh trúc, đặt ở tay ngắm nhìn, :” có chuyện thể tới tìm muội sao?”

      ” Muội biết mà!” A Hạnh có chút tức giận:” Tam công tử, muội giống huynh. Mỗi ngày huynh đều có thể thanh nhàn tự tại, có việc gì, dĩ nhiên có nhiều thời gian để vui đùa, nhưng muội bề bộn nhiều việc, tại mỗi ngày muội đều vội vàng sắp xếp vở diễn mới, chúng ta mỗi người đều rất cố gắng, cho nên xin huynh từ nay về sau có việc gì đừng đến quấy rầy muội!”

      Thẩm Nguyên Phong thu lại nụ cười, dung nhan tuấn mỹ như bị bịt kín bởi tầng sương lạnh:

      ” Trong mắt muội, huynh chính là người chơi bời lêu lổng có việc gì làm sao?”Hình tượng này tuy rằng bản thân mình cố gắng xây dựng, nhưng lời này ra từ miệng A Hạnh khiến cho trong lòng Nguyên Phong giống như cuộn sóng nhộn nhạo rất khó chịu.

      Lời A Hạnh vừa ra khỏi miệng, liền cảm thấy mình hơi quá đáng, lại tiếp, Thẩm Nguyên Phong đối với nàng rất tốt, giúp nàng ít việc,cũng chưa bao giờ kênh kiệu với mình, huống hồ mỗi người đều có cách sống của mình,mình dựa vào cái gì chỉ trích người khác?

      Nàng cúi đầu, nhàng :” Thực xin lỗi, muội nên như vậy, huynh nên để ở trong lòng.”

      Thẩm Nguyên Phong lắc đầu, khuôn mặt đó làm cho người ta có cảm giác đơn.

      “A Hạnh, huynh chưa từng gặp nương nào giống như muội như vậy, người muội có dũng khí vô hạn cùng bền bỉ, muội thậm chí còn dám đối mặt với chuyện mà nhiều người dám đối mặt, dám làm những chuyện mà ai dám làm, như chuyện rạp hát gặp chuyện may lúc trước, muội ràng biết mình gặp nguy hiểm, nhưng vì để mọi người rơi vào cạm bẫy của người khác, muội vẫn dũng cảm đứng ra. Tuy rằng huynh cảm thấy muội làm như vậy rất nguy hiểm, thậm chí là có chút biết lượng sức, nhưng mà……”

      Nguyên Phong nhàng cười:” Huynh thích dũng khí của muội ngay lúc đó, phải ai cũng quyết đoán như vậy, muội vĩnh viễn đều có ý kiến của mình, kiên định với ý nghĩ của mình, mặc kệ con đường phía trước là xa vời cỡ nào, vẫn cắn chặt răng, đường đến.”

      Khi Nguyên Phong đến lời này đều ngẩng đầu nhìn nàng, đôi con ngươi màu lam như biển lớn, sâu thấy đáy, lại mang theo tâm tình chân thành.

      ” Muội như vậy, dĩ nhiên trong mắt muội, huynh là người có mục tiêu, biết phấn đấu, cả ngày đần độn mà sống, đúng ? Nhưng muội có nghĩ tới, huynh như vậy kỳ phải là con người của huynh? Cho nên, cần nhanh chóng phủ định huynh như vậy .”

      A Hạnh biết Thẩm Nguyên Phong cà lơ phất phơ, tùy tính kềm chế được, nhưng hôm nay, Nguyên Phong đột nhiên như vậy, thâm trầm như thế làm cho nàng có loại cảm giác biết làm sao.

      ” Thẩm Nguyên Phong……” Nàng thào tiếng, lại biết nên gì mới tốt. Khuôn mặt nàng như bạch ngọc tỳ vết, hai gò má lộ ra chút ửng đỏ, đôi mắt trong vắt như nước mùa xuân lại mang chút bối rối,vẻ mặt này của nàng rất chân , rất sinh động, làm cho trong lòng Thẩm Nguyên Phong dâng lên cảm giác rất ấm áp.

      Thẩm Nguyên Phong đột nhiên cười ra tiếng, nụ cười giống như ánh sáng mặt trời đuổi mọi lo lắng, lộ ra ánh sáng chói mắt.

      ” A Hạnh,biểu tình muội tại thú vị! Muội nên lấy gương soi !”

      Mặt A Hạnh trầm xuống, xoay người bước ,” Đùa giỡn muội tốt lắm sao? Muội tiếp nữa đâu, huynh tự mình chơi !”

      Thấy A Hạnh tức giận, Thẩm Nguyên Phong vội vàng đuổi theo ngăn cản nàng, mặt cười :

      ” Được rồi, phải đùa sao? Đừng tức giận như vậy. Muội đừng , hôm nay huynh tới tìm muội có việc.”

      Thấy Nguyên Phong như vậy, A Hạnh dừng bước, thu hồi tức giận:” có việc? Chuyện gì?”

      ” Cuối tháng này là sinh nhật của vương phi, nghe kịch bản của mọi người rất thú vị, cho nên đặc biệt mời rạp hát của mọi người tới vương phủ biểu diễn trong ngày sinh nhật đó! A Hạnh, đây là thời cơ tốt tuyên truyền kịch bản cho mọi người, chỉ vài ngày nữa, huynh dám cam đoan, kịch bản của mọi người vang danh toàn thành, ai cũng biết đến!”

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 85: Sinh nhật Vương Phi (Thượng)
      Hai mắt A Hạnh bừng sáng, mặt lộ thần sắc vui mừng:

      ?”

      Nếu là như thế, khi có được lời mời từ vương phủ, địa vị của bọn họ ở trong thành càng được củng cố, tương lai cũng có ai dám năng lỗ mãng về kịch của bọn họ, ngay cả Tấn vương cũng thích kịch ai dám tùy ý vũ nhục bọn họ nữa!

      Thẩm Nguyên Phong gật đầu :

      ” Chuyện lớn như vậy huynh có thể lừa muội sao? Huynh đem tin tức này cho muội trước, hai ngày nữa có người của vương phủ phái tới bàn chuyện này với mọi người, huynh trước cho muội, để mọi người chuẩn bị trước”

      A Hạnh nhìn Nguyên Phong, đột nhiên cười :” Thẩm Nguyên Phong, cám ơn huynh!”

      ” Cảm tạ huynh cái gì?”

      ” Muội biết, huynh khẳng định tốn ít sức lực! Muội tạ huynh nên tạ ai?”

      Thẩm Nguyên Phong cười:

      ” Muội xoay mặt cũng mau , vừa rồi còn mắng huynh, tại lại mặt mày hớn hở cảm tạ huynh!”

      Mặt A Hạnh ửng hồng lên, lộ ra nét hổ thẹn:” Lời này của huynh làm cho muội xấu hổ vô cùng.”

      ” Được rồi, chả thú vị gì cả.”

      Thẩm Nguyên Phong :” Lần này đúng là phải công lao của huynh, chắc muội biết, kỳ phụ vương huynh lén lút đến xem rạp hát biểu diễn,nhưng ông phô trương thân thế cho nên ai biết. Có lẽ phụ vương huynh giả làm lão nhân bình thường ngồi ở dưới lầu cũng chừng. Có lẽ bởi vì ông cảm thấy kịch bản của mọi người rất hay, cho nên mới muốn mời rạp hát của muội.”

      A Hạnh ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn:” có chuyện này?” đúng là hổ phụ sinh hổ tử, hóa ra Thẩm Nguyên Phong có tính cách này là đều từ phụ thân của huynh ấy.

      ” Đương nhiên huynh cũng góp chút sức lực trong đó.” Thẩm Nguyên Phong nhàng khụ tiếng,” Đừng quên cảm tạ huynh!”

      A Hạnh vỗ tay cười:” Quên được, chờ bọn muội trình diễn vở diễn mới, mời huynh tới xem diễn!”

      Ánh mắt Thẩm Nguyên Phong lơ đãng, tựa hồ vừa lòng nhưng vẫn miễn cưỡng ừ tiếng. So với xem diễn, Nguyên Phong tình nguyện A Hạnh có thể ở bên cạnh vui chơi ngắm phong cảnh với mình, nhưng có lẽ ý tưởng này vừa ra khỏi miệng nhất định bị A Hạnh xem thường.

      Vẫn là quên ……!

      Nhóm diễn viên mới nghe buổi biểu diễn đầu tiên diễn ở vương phủ, cao hứng rất nhiều, cũng có chút khẩn trương. Đó là vương phủ, nếu có chút sai lầm là rơi đầu, cho nên mọi người càng cố gắng dàn dựng kịch, tranh thủ hoàn thiện vở kịch. A Hạnh nhận thấy được cảm xúc khẩn trương của mọi người, vạn nhất ngày đó đứng ở đài khẩn trương diễn được phiền toái lớn! Cho nên nàng cổ vũ mọi người rất nhiều, thổi thêm dũng khí cho bọn họ để cho bọn họ tin tưởng rằng bọn họ biểu diễn là tuyệt nhất, chỉ cần dốc toàn lực ứng phó, có vấn đề gì.

      Nàng còn :” Tiểu nữ hỏi qua Thẩm Tam công tử, Tấn Vương gia cùng Vương phi đều là người tốt, động chút lấy mạng người, cho nên chúng ta hoàn toàn có thể thoải mái, cần khẩn trương ,biểu diễn cứ như lúc chúng ta luyện tập, tiểu nữ cam đoan mọi người chẳng những có nguy hiểm gì, còn có thể được thưởng!” Cứ như vậy, dưới tẩy não của nàng, cảm xúc của các diễn viên cũng từ từ ổn định lại.

      Thời gian qua mau, rất nhanh đến ngày sinh nhật Vương phi.

      Tấn vương là trọng thần mà hoàng đế tin cậy, nhìn ông có thể có được đất phong giàu có và đông đúc như thế cũng biết hoàng đế rất coi trọng ông. Mà Tấn Vương phi nghe cũng là người có gia thế hiển hách, xuất thân là thế gia đại tộc. Cho nên sinh nhật của bà dĩ nhiên rất náo nhiệt . Rất nhiều quan to quý tộc còn cố ý từ kinh thành tới chúc mừng sinh nhật của Vương phi.

      Ánh mặt trời hôm nay phi thường nhu hòa, khí vô cùng tươi mát. Hoa cỏ cây cối đều vì cảnh tượng vui mừng này mà nở rộ, làm sinh nhật Vương phi tăng thêm ít khí vui mừng.

      Ở trong Tấn vương phủ, người đông như trẩy hội. Những quan to quý tộc đến chúc mừng nối liền ngừng. Gia đinh mặc quần áo màu đen nghênh đón khách quý, ngay ngắn có trật tự.

      Lúc này hai xe ngựa bốn bánh xa hoa dừng lại ở trước cửa lớn. Trong đó, chiếc xe ngựa có cửa kính bị che bởi màn nhung đỏ được bàn tay bạch ngọc vén lên, sau đó lộ ra gương mặt xinh đẹp tuyệt trần .

      ” Nương, hôm nay Tấn vương phủ nhiều người quá.”

      thanh lạnh lùng vang lên từ trong xe:

      ” Nhã Tình, hôm nay phải là ngày bình thương, là sinh nhật Vương phi, tân khách khắp nơi đến ,cho nên hôm nay con nhất định phải cẩn thận, thể để xảy ra chuyện thất lễ!”

      Thanh của vị nương này mang theo cao ngạo

      ” Nương, Tình nhi từ được dạy bảo của nương, chẳng lẽ xử của Tình nhi chưa đủ làm cho nương yên tâm sao?”

      Phu nhân thương cười cười:” Nương tuy rằng yên tâm nhưng con là nữ nhi của nương, dĩ nhiên nương phải dặn dò.”

      Hai mẹ con này chính là chủ mẫu Hồ gia Hồ phu nhân cùng đại tiểu thư Hồ gia Hồ Nhã Tình. Mà người ngồi chiếc xe ngựa khác chính là Hồ lão gia cùng gia chủ tương lai của Hồ gia Hồ Lăng Hiên. Hồ lão gia nhìn Hồ Lăng Hiên :

      ” Hôm nay khách nhân đều là quan to quý tộc, con hành xử cẩn thận chút, thể đắc tội với bọn họ, việc buôn bán đối với thương gia chúng ta là quan trọng nhất nếu đắc tội tùy tiện người trong đó chúng ta cũng chịu nổi!”

      Hồ Lăng Hiên cung kính trả lời:” Con nhất định khiêm tốn thủ lễ.”

      ” Ừ.” Hồ lão gia vừa lòng gật đầu.

      Bốn nha hoàn cùng người hầu đến đỡ bọn họ xuống xe, lập tức liền có gia đinh nghênh đón bọn họ vào cửa.

      Mà ở phía bên kia, mọi người ở rạp hát liền chở xe đạo cụ từ cửa sau tiến vào vương phủ từ sáng tinh mơ. Sớm có quản đón bọn họ, đưa bọn họ vào tòa tiểu biệt viện, để bọn họ nghỉ ngơi.

      Sở dĩ đến sớm như vậy, là vì bọn họ muốn an bài đạo cụ ở vũ đài, để cho diễn viên quen thuộc sân khấu. Công tác chuẩn bị thực vô cùng rườm rà.

      Mọi người đến biệt viện, dỡ đạo cụ xuống bao lâu, quản liền đưa nhóm người khác tới. A Hạnh cùng Lăng Tử Phong ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy trước mặt là khuôn mặt gầy yếu, ánh mắt trầm của người, đúng là lão bản rạp hát Thanh Vân Trương Văn Thanh. Bên cạnh nam tử mặc cẩm bào, phong lưu tuấn tú phải là Phương Mặc Trúc còn có thể là ai!

      A Hạnh cùng Lăng Tử Phong liếc nhau, trong lòng suy nghĩ: đúng là oan gia ngõ hẹp, nghĩ tới vương phủ cũng mời bọn họ!

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 86: Sinh nhật Vương phi (Trung)
      Cùng lúc đó, Trương Văn Thanh cùng Phương Mặc Trúc cũng thấy bọn họ .Người trước lập tức nể mặt, hừ tiếng mũi nặng nề cái, sau đó lướt qua bọn họ mà . Phương Mặc Trúc so với trước kia hình như gầy hơn chút, trong mắt có loại thần sắc thê lương lo âu, khi nhìn ánh mắt của Lăng tử Phong, lập tức cúi đầu, theo Trương Thanh Sơn, vẫn ngẩng đầu lên. Phía sau bọn họ còn có vài người, cũng là xe đạo cụ .

      Dung Tranh ở bên người Lăng Tử Phong khẽ hừ tiếng :

      tại Thanh Vân cũng chỉ còn có Phương Mặc Trúc! Phương Mặc Trúc còn có thể nổi danh bao lâu? Nhìn bộ dáng , hai mắt vô thần, vẻ mặt uể oải, chỉ sợ kiếp sống huy hoàng của xong!”

      Thương thế của Dung Tranh đỡ, cho nên lần này cũng theo mọi người đến đây, nhưng thân thể vừa mới khôi phục, cho nên hết thảy mọi việc đều để Dung Tranh làm gì.

      Lăng Tử Phong lấy tay ngăn Dung Tranh thêm điều gì :” Đây là vương phủ, được gây chuyện, chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện của chúng ta ,những chuyện khác cần để ý tới.”

      Mọi người khinh bỉ Phương Mặc Trúc cùng Trương Thanh Sơn, cho nên đều dùng ánh mắt miệt thị khinh thường nhìn bọn họ. Nhưng nơi này là vương phủ, mọi người dám gây chuyện, bằng với tính tình bọn họ, sớm mỉa mai kích thích bọn họ!

      Người ngựa hai bên đều phân biệt dàn xếp ràng, ngăn cách cẩn thận.

      A Hạnh nhớ tới Trương Thanh Sơn ti bỉ vô sỉ, cố ý phân phó mọi người đề cao cảnh giác, trông giữ đạo cụ của mình, tại mọi người ở cùng viện, miễn cho bị người ta động tay động chân.

      Kế tiếp, A Hạnh liền mang sư phó bố trí vũ đài đến vũ đài ở vương phủ để sửa soạn bàn trí.

      Vương phủ rất rộng lớn, so với Hồ gia còn lớn hơn gấp đôi. qua mái đình, hành lang ngoài hiên hoa mọc xanh um, nước suối róc rách, tráng lệ, đẹp sao tả xiết.

      Nhìn cảnh vật bên ngoài, trong đó sư phó sợ hãi than ra tiếng:” Trời ạ, căn bản đây chính là tiên cảnh nhân gian.” Hai nha hoàn dẫn đường trong phủ che miệng cười trộm.

      lâu liền vào rạp hát, rạp hát vương phủ so với rạp hát của bọn họ còn lớn hơn. Chính giữa là vũ đài, lúc này mang lên ít ghế dựa. tại thời gian còn sớm, trừ bỏ những nha hoàn và kẻ sai vặt chưa có khách nào tới đây.

      A Hạnh hỏi nha hoàn dẫn đường :” Hôm nay có rất nhiều người đến xem diễn sao?”

      Hai nha hoàn sớm nghe lão bản rạp hát là vị nương, trong lòng tràn ngập tò mò về nàng. Lúc này thấy đối phương là người có khuôn mặt thanh lệ, vị nương khí chất cao nhã, trong lòng sinh ra thiện cảm, cho nên đối với vấn đề của nàng hỏi cũng kiên nhẫn trả lời.

      Trong đó có người áo xanh :” Hôm nay khách cũng ít, ai muốn xem diễn đến xem diễn, ai muốn du ngoạn du ngoạn. Nhưng có lẽ buổi tối ít khách tới đây.”

      Được nghe hai tràng diễn, buổi chiều hồi, buổi tối hồi, mà rạp hát Thanh Vân có Phương Mặc Trúc biểu diễn, cho biểu diễn sau còn vở diễn diễn trước , an bài này làm cho rạp hát Thanh Vân thoạt nhìn như để làm nền, trách được Trương Thanh Sơn, lão bản Thanh Vân, mặt đen thui.

      Vũ đài bố trí xong, kêu mọi người tới vũ đài, bắt đầu chuẩn bị, để cho quen thuộc nơi diễn, rồi diễn tập lần cuối.

      A Hạnh bận rộn, chợt nghe phía sau có người gọi nàng. Nàng nhìn lại, người đứng phía sau dáng người khôi ngô chính là A Lực, lúc này A Lực cười ngây ngô nhìn nàng:

      ” A Hạnh nương, công tử nhà tại hạ ở bên kia, bảo tại hạ mời nương qua đó. số việc muốn tìm nương.” xong A Lực xoay người, chỉ vào bên ngoài chỗ dựng rạp hát.

      A Hạnh gật đầu, sau đó với Lăng Tử Phong muốn ra ngoài chút rồi theo A Lực ra khỏi chỗ dựng rạp hát.

      Ngoài chỗ dựng rạp hát, Thẩm Nguyên Phong đứng dưới tàng cây xanh um, nhìn nàng mỉm cười. thân cẩm bào màu đen, áo khoác màu bạc với những đường thêu nổi bất vô cùng xinh đẹp, phiêu dật xuất trần, tuấn tú phi phàm. Ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây rậm rạp ở người Nguyên Phong, dung nhan tuấn mỹ đó làm cho người ta có cảm giác hư ảo.

      A Hạnh qua phía Nguyên Phong, ánh mắt của Nguyên Phong vẫn nhìn chăm chú vào nàng, khóe miệng tươi cười dần dần sâu sắc.

      A Hạnh biết hôm nay bọn họ có thể xuất ở trong này, Thẩm Nguyên Phong nhất định tốn ít sức lực, cho nên trong lòng thực cảm kích. Nàng nhìn Nguyên Phong mỉm cười :

      ” Hôm nay vương phủ phải có rất nhiều khách sao? Sao huynh lại rảnh rỗi như vậy?”

      Thẩm Nguyên Phong là đứa con được Tấn vương sủng ái, hẳn là nên xuất ở nơi đông người nhất mới đúng!

      Thẩm Nguyên Phong cười :” Trường hợp này đều có thế tử bọn họ ứng phó, huynh cần , chỉ cần ở ngọ yên tới kính Vương phi chén rượu là xong.” Càng là chuyện náo động, càng trốn tránh, đây chính là phong cách của Nguyên Phong.

      A Hạnh nhìn Nguyên Phong cái, nhớ tới lời Nguyên Phong lần trước ở rạp hát, bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống của Thẩm Nguyên Phong ở trong vương phủ có lẽ giống với nhàn nhã được thể ở bên ngoài.

      “Mọi người có khỏe ? Hôm nay khách nhân có lẽ rất nhiều, nhưng muội đừng khẩn trương, cho dù có vấn đề gì còn có huynh.” Nguyên Phong nhìn nàng, ánh mắt vô cùng ôn hòa ấm áp,” Mặc kệ thế nào huynh cũng để muội có việc gì.” Thanh như nước róc rách, chậm rãi chậm rãi lướt qua lòng của nàng.

      A Hạnh bỗng nhiên cảm thấy sau gáy có chút run lên, hai bên tai cũng có chút râm ran. Nàng theo bản năng giơ tay sờ sờ nơi đó.

      ” Sao vậy? Có muỗi cắn sao? Gần đây muỗi ít.” Tay Nguyên Phong ở bên người nàng giơ giơ lên, như là muốn đuổi muỗi .

      A Hạnh cúi đầu, giọng :” phải đâu, nếu có việc gì muội…… muội trước,còn có rất nhiều chuyện phải làm……” Thanh của nàng có chút bối rối, cẩn thận nghe, tuyệt đối nghe hiểu. Nàng xong cũng chờ Nguyên Phong đáp lời, xoay người liền hướng trở về.

      ” Chờ chút, đừng nóng vội !” Thẩm Nguyên Phong ở sau lưng gọi nàng:” Huynh còn chưa chính mà!”

      A hạnh xoay người sang chỗ khác, theo bản năng có chút lảng tránh ánh mắt của Nguyên Phong.

      Thẩm Nguyên Phong bước tới gần hai bước, chậm rãi ra khỏi bóng cây

      ” Mẫu thân huynh muốn gặp muội.”

      câu làm cho A Hạnh kinh ngạc ngẩng đầu:

      ” Mẫu thân huynh? Sao bà lại muốn gặp muội?” Nàng chẳng qua cũng chỉ là thứ dân.

      Thẩm Nguyên Phong cười :

      ” Muội biết tại thanh danh của muội lớn thế nào sao, tại mỗi người đều tò mò muốn biết nữ lão bản ở rạp hát là người như thế nào! Mẫu thân huynh cũng ngoại lệ, nghe hôm nay muội đến, bảo huynh mời muội tới!”

      Kỳ trong lời của Thẩm Nguyên Phong có sơ hở. Sườn phi nương nương cho dù muốn gặp nàng, tùy tiện phái hạ nhân đến gọi nàng là được rồi, sao có thể kêu con chính mình đến mời, nếu như bình thường A Hạnh nhất định phát ra sơ hở này, nhưng lúc này đầu óc nàng có chút loạn, hơn nữa đối với chuyện sườn phi nương nương muốn gặp nàng là rất ngạc nhiên, cho nên nhất thời phát giác.

      Nếu Sườn phi nương nương triệu kiến, dĩ nhiên thể cự tuyệt. A Hạnh gật gật đầu, :” Được rồi, muội theo huynh.” Hôm nay tới vương phủ, cho nên cũng muốn làm người thất lễ.

      Thẩm Nguyên Phong xoay người, mặt lộ ra biểu tình vui vẻ vô cùng .

      Bên kia, bốn người Hồ gia được gia đinh dẫn vào, vào đại sảnh vương phủ. Chính giữa đại sảnh ít có quan to quý tộc từ đường xa ngồi vào ghế. Mà Tấn vương thân cẩm phục ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ vị.

      Tấn vương đại khái khoảng 50 tuổi, khuôn mặt tròn, thần thái sáng láng, khóe miệng hàm chứa ý cười, nhìn qua vô cùng hòa khí. Nhưng đôi mắt thâm trầm, ngẫu nhiên có tinh quang lên, làm cho thâm tâm người ta sinh kính trọng.

      Bốn người Hồ gia lên trước mặt Tấn vương hành lễ thỉnh an, Tấn vương cười miễn lễ cho bọn họ, lại hàn huyên vài câu, đối với người nhà họ Hồ, Tấn vương cũng cho họ chút mặt mũi. Thế tử Thẩm Nguyên Khuê đưa phụ tử Hồ gia dẫn kiến các vị đại nhân, hai người phụ tử tiến lên nhất nhất cung kính hành lễ. Quý nhân thấy Tấn vương đối với hai người này vô cùng khách khí, liền cười với phụ tử Hồ gia, chẳng qua cũng thực ràng là bọn họ đem hai người này để vào mắt.

      Mà mẹ con Hồ thị được nha hoàn dẫn xuống nội thất hướng Vương phi thỉnh an.

      Vừa tiến vào cửa ngửi thấy son phấn nồng đậm, phòng toàn những vị phu nhân cùng các nương ăn vận quần áo đẹp đẽ quý giá, tụ tập cùng chỗ cười. Mà ngồi ở vị trí chủ vị là Tấn Vương phi đầu đeo cây trâm ngọc minh châu.

      Mẹ con Hồ thị hướng Vương phi dập đầu hành lễ, lời chúc mừng sinh nhật. Vương phi cười bảo bọn họ đứng dậy, sau đó kêu Hồ Nhã Tình tiến lên, lôi kéo tay nàng ta cẩn thận xem xem.

      ” Nhã tình là càng lớn càng xinh đẹp. Khuôn mặt nhắn, là làm người nhìn người thích! Mọi người có phải hay ?”

      Quanh phu nhân hoặc là thiếp thất của Tấn vương hoặc là gia quyến của quan to quý tộc, đều là người phú quý, nghe Vương phi như vậy đều gật đầu phụ họa.

      Hồ Nhã Tình luôn luôn đối với dung mạo của mình rất tin tưởng, lúc này nghe mọi người khen, trong lòng tuy rằng vui mừng, nhưng vẫn làm bộ thẹn thùng thôi, cúi đầu.

      Vương phi cười ha ha :” Tiểu nha đầu này còn thẹn thùng, là đệ nhất mỹ nhân Tấn thành, khen ngợi cũng nghe ít, như thế nào còn thẹn thùng như vậy?”

      Hồ Nhã Tình giọng :” Dung mạo chất nữ sao có thể so sánh với quận chúa tỷ tỷ , thế nhân chưa thấy qua quận chúa tỷ tỷ xinh đẹp như thế nào mới coi trọng Nhã Tình, nếu đệ nhất mỹ nhân Tấn thành sao có thể đến lượt Nhã Tình!” Quận chúa dĩ nhiên là khuê nữ của Vương phi, năm nay mười lăm tuổi. Quận chúa được Hoàng Thượng tứ hôn với công tử của Thừa tướng, chờ sinh nhật Vương phi xong phụng chỉ thành hôn.

      ” Cai miệng nhắn của con có bôi mật ong sao?” Vương phi vui vẻ, cười lớn.

      Hồ Nhã Tình che miệng nhàng cười cười, tiếp theo lại nhìn nhìn chung quanh, “Sao thấy quận chúa tỷ tỷ ở đâu?”

      Vương phi cười :” Quận chúa tỷ tỷ của con còn ở trong khuê phòng chưa lại đây, bằng con giúp ta nhìn xem?”

      Hồ Nhã Tình thuận theo gật đầu : ” Chất nữ muốn gặp quận chúa tỷ tỷ, lâu gặp, rất nhớ.” xong, lại hướng Vương phi cùng các phu nhân làm lễ, mang theo hai nha hoàn chậm rãi ra cửa.

      Vương phi nhìn bóng dáng Hồ Nhã Tình, cười với Hồ phu nhân :” Nữ nhi Nhã tình này ta càng nhìn càng thích, chỉ xinh đẹp, hơn nữa còn nhàn tĩnh đoan trang, dịu dàng thủ lễ, rất có phong cách quý phái. Đúng là rất biết giáo dục nữ nhi.”

      Các phu nhân đều phụ họa theo ,tán thưởng Hồ Nhã Tình,còn tán thưởng Hồ phu nhân giáo dục nữ nhi rất tốt, trong lúc nhất thời trong phòng vô cùng náo nhiệt.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 87: Sinh nhật Vương phi (Hạ)
      Hồ phu nhân thấy nữ nhi được Vương phi khen ngợi như thế, trong lòng rất đắc ý, nhưng mặt lại lộ ra thần sắc khiêm tốn, với mọi người:

      ” Các vị phu nhân là quá khen, tiểu nữ sao xứng được các vị phụ nhân tán thưởng như thế.”

      Vương phi cười:

      ” Được rồi, Lệ Dung, muội cũng đừng khiêm tốn, Nhã Tình nên được khen ngợi như thế.”

      Hồ phu nhân từ chỗ ngồi đứng dậy, đến trước mặt Vương phi cúi đầu, :

      ” Tiểu nữ được Vương phi mến, Lệ Dung rất cảm kích! Chung thân đại của tiểu nữ, Lệ Dung còn phải phiền Vương phi lo lắng.” xong ngẩng đầu nhìn Vương phi liếc mắt cái.

      Vương phi tự mình tiến đến nâng Hồ phu nhân dậy, :

      ” Nhã tình là chất nữ của tỷ, tỷ nhất định đối đãi với Nhã Tình như nữ nhi, muội yên tâm Lệ Dung, chuyện chung thân đại tỷ nhất định sắp xếp ổn thỏa.”

      xong liền vỗ vỗ lên mu bàn tay của Hồ phu nhân, lại thấp giọng với Hồ phu nhân:” Bây giờ có nhiều người,s au ngọ yến mới việc này.”

      Hồ phu nhân gật gật đầu, khẩu khí của Vương phi như thế, hôn Nhã Tình cùng Tam công tử hẳn là thành vấn đề. Hồ phu nhân nhàng thở ra.

      Cho tới nay, mặc dù hai bên qua nhưng chưa hoàn toàn quyết định gì. Để cho nữ nhi gả vào vương phủ vẫn là tâm nguyện của bà ta, cho nên mục tiêu của bà ta đều đặt người của Tam công tử. Nhưng tại mắt thấy nữ nhi cũng sắp đến tuổi cập kê, nếu hôn với Tam công tử có hi vọng, nhanh chóng để nữ nhi xem mặt người khác. Cho nên bà ta mới muốn thừa dịp cơ hội này, đem việc hôn nhân này quyết định cho xong.

      Nhưng tại cũng tốt, chỉ cần Vương phi hạ quyết tâm, vốn có cái gì làm được! Hôn nhân con vợ kế từ trước đến nay đều là chủ mẫu quyết định, chỉ cần Vương phi được nhất định được!

      Hồ Nhã Tình sau khi ra khỏi phòng mang theo hai nha hoàn hướng về nơi ở của quận chúa tới. Khi đến con đường lớn, Hồ Nhã Tình do dự hồi, sau đó hướng con đường khác . Nha hoàn phía sau vội vàng nhắc nhở :

      ” Tiểu thư,đây phải là đường đến nơi ở của quận chúa !”

      Người chuyện bên người Hồ Nhã Tình là đại nha hoàn theo nàng ta tới vương phủ rất nhiều lần, cho nên đối với đường nhớ rất ràng.

      Hồ Nhã Tình cũng vì lời của nha hoàn mà dừng lại, nàng ta vừa vừa :

      ” Ta biết con đường này phải đường đến chỗ quận chúa, tại ta cũng phải muốn tìm quận chúa.”

      nha hoàn khác nhìn cảnh trí bốn phía, bừng tỉnh đại ngộ:

      ” À, tiểu thư, tiểu thư muốn vấn an Tuyết phi nương nương sao!”

      Hồ Nhã Tình nhàng cười:

      ” Vừa rồi ở chỗ Vương phi thấy Tuyết phi nương nương, nhất định là nương nương còn ở trong viện của mình. Ta muốn thỉnh an nương nương!”

      xong quay đầu giận tái mặt hướng hai nha hoàn quát lớn:

      ” Còn mau lên, thỉnh an Tuyết phi nương nương sau đó còn phải tìm quận chúa! Hai người các ngươi ngừng ngay việc ngó đông ngó tây, chuyên tâm cho ta! Nếu làm hỏng chuyện của ta, cẩn thận ta đem bọn ngươi bán đến thanh lâu!”

      Thân mình hai nha hoàn run rẩy, đồng loạt cúi đầu, cũng dám hết nhìn đông tới nhìn tây, cũng dám nhiều lời nữa, chỉ chuyên tâm gắt gao theo sau tiểu thư.

      Ba người qua hành lang gấp khúc dài, phía trước chính là nơi ở của Tuyết phi.

      Nhưng đột nhiên, Hồ Nhã Tình dừng bước, mặt ra biểu tình trầm, đôi mắt xinh đẹp của nàng ta gắt gao nhìn chằm chằm trước mắt, hai mắt bắn ra ánh mắt đáng sợ làm cho người ta kinh hồn táng đảm .

      Trong lòng hai nha hoàn run lên, sau khi xác định biểu tình đáng sợ của tiểu thư phải vì mình mới theo ánh mắt của nàng ta nhìn qua.

      Viện của Tuyết phi có phong cách rất dị thường, mà trước viện có đôi nam nữ trẻ tuổi chậm rãi từ xa xa tới, nam có thân hình cao lớn, đầu tóc quăn xinh đẹp, nữ tinh tế linh lung, khuôn mặt thanh lệ vô cùng, khí chất thanh nhã thoát tục. Hai người tuy rằng trước sau, cách xa nhau nửa trượng, nhưng vị công tử ở phía trước thường thường quay đầu nhìn vị nương phía sau ôn nhu mỉm cười, có khi thậm chí xoay người, sóng vai chuyện cười đùa cùng vị nương đó. Vị nương này tuy rằng thái độ nhiệt tình như công tử, nhưng khóe miệng của nàng thấp thoáng vẫn là nụ cười khẽ.

      Chung quanh bọn họ cánh hoa rơi bay lả tả, như cảnh đẹp chốn thần tiên, nhàng vây quanh bọn họ.

      Tình cảnh này giống như tranh vẽ tuyệt mỹ, làm cho người ta nhìn chớp mắt, trong lòng trừ bỏ cảm giác đắm chìm vẫn là mê đắm.

      Hai nha hoàn đắm chìm trong hình ảnh xinh đẹp đó, bỗng nhiên nghe thanh sẵng giọng của tiểu thư :” Các ngươi nhìn xem, nữ tữ kia có phải là A Hạnh, muội muội của tứ di nương !”

      Nghe thấy thanh của tiểu thư, hai nha hoàn mới thanh tỉnh lại, mở to hai mắt nhìn khuôn mặt của vị nương đó.

      Vị công tử này các nàng nhận ra, có được vẻ đẹp rung động lòng người như thế, trừ Tam công tử còn có ai? Về phần vị nương kia…… Hai nha hoàn cẩn thận nhìn nhìn, trong đó nha hoàn do dự mà :” Rất giống, chẳng qua A Hạnh đen hơn nhiều! Vị nương xinh đẹp này……” tới đây, nha hoàn liền dừng lại, ở trước mặt tiểu thư khen nương khác xinh đẹp, phải tự mình tìm tội sao?

      Cũng may là tiểu thư hình như có chú ý nghe lời của mình, nha hoàn dùng khóe mắt liếc liếc tiểu thư, thấy mặt tiểu thư cũng có phản ứng đặc biệt gì, khỏi nhàng thở ra.

      , phải giống, ràng chính là nàng ta! Làn da nàng ta trước kia cũng rất trắng, sau lại biến thành đen, tại lại khôi phục!”

      Hồ Nhã Tình lạnh lùng , nghe như có chút nghiến răng nghiến lợi .

      Ánh mắt Hồ Nhã Tình yên lặng nhìn hình ảnh trước mắt, chỉ cảm thấy hình ảnh trước mắt rất chói mắt, nàng ta thích nhất nụ cười của Tam công tử nhưng nụ cười này lại vì nữ tử khác mà nở rộ, nàng ta liền hận trong tay có đao sau đó lên chọc mù đôi mắt của A Hạnh!

      Sắc mặt Nhã Tình trầm nhìn bọn họ vào trong viện cho đến lúc rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng dáng bọn họ, mới xoay người, lộ ra khuôn mặt trắng như giấy, hai mắt lại dị thường lóe lên như có ngọn lửa thiêu đốt ở trong đó!

      ” Chúng ta !” Hồ Nhã Tình nghiến răng nghiến lợi oán hận phun ra ba chữ.

      Bọn nha hoàn thấy sắc mặt của tiểu thư, tức giận cũng dám phát tác, lập tức cúi đầu, sợ tiểu thư giận chó đánh mèo mà đánh mình.

      ” Bây giờ đến chỗ quận chúa!” Hồ Nhã Tình hít sâu vài cái, mặt chậm rãi khôi phục vẻ mặt bình thường, sau đó vững bước về phương hướng khác.

      Mà Thẩm Nguyên Phong cùng A Hạnh lúc này hoàn toàn chú ý tới tồn tại của Hồ Nhã Tình, người phía trước tuy rằng thính lực tốt, nhưng cũng xa, với lại đây cũng là chỗ ở của mẫu thân tâm tư liền thả lỏng chút, hơn nữa lực chú ý của Nguyên Phong lúc này đều đặt ở người A Hạnh, cho nên cũng phát Hồ Nhã Tình. Đương nhiên, với Thẩm Nguyên Phong mà cho dù gặp Hồ Nhã Tình, cùng lắm chỉ tiếp đón đối phương chút, chứ lưu nàng ta ở lại nơi này.

      A Hạnh lúc gần đến nới liền cảm thấy có chút kỳ quái, kiến trúc nơi này rất khác so với phong cách ở những nơi khác trong vương phủ, tường khắp lan can đều là những cây thân dây leo mọc xanh um xen lẫn là những đóa hoa loa kèn màu hồng.

      Xuyên qua lan can liền có thể thấy được cảnh hoa đào nở rộ, cùng với mái vòm tường trắng, trong viện tràn ngập khác biệt.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 88: Tuyết phi
      Hai người vừa đến cửa lớn liền có nha hoàn tiến đến mở cửa. Trong đó có tiểu nha hoàn :

      ” Tam thiếu gia, thiếu gia tới, nương nương ngóng trông ngài!”

      Thẩm Nguyên Phong cười cười tiến vào,A Hạnh theo phía sau.Tiểu nha hoàn có lẽ là biết thân phận A Hạnh , mở to hai mắt tò mò nhìn nàng. A Hạnh thấy vẻ mặt đáng của nàng ta, liền nhìn nàng cười cười, người sau lập tức cúi đầu sau đó bước nhanh đến phía trước dẫn đường cho bọn họ .

      Thẩm Nguyên Phong :” Được rồi, ngươi lo việc của ngươi , chẳng lẽ ta còn biết đường sao?”

      Nha hoàn biết tính tình thiếu gia nhà mình,liền hướng Nguyên Phong làm lễ, lui xuống.

      Thẩm Nguyên Phong đưa A Hạnh vào, rồi xoay người cười nhìn A Hạnh :” Có phải cảm thấy chỗ ở của mẫu thân huynh rất đặc biệt?”

      A Hạnh nhìn nhìn bốn phía, gật gật đầu,” giống những chỗ khác.” Có điểm giống với phong cách châu Âu.

      Thẩm Nguyên Phong tiếp tục :” Nghe mẫu thân huynha , nhà của mẫu thân ở quê hương cũng như vậy, từ sau khi mẫu thân đến đây chưa từng trở về quê hương, phụ vương thấy bà bởi vì tưởng niệm quê hương mà cả ngày rầu rĩ vui, cho nên liền tham khảo qua phong cách nhà ở quê hương của mẫu thân , xây nên chỗ này cho bà! Đồ dùng bên trong cũng đều làm theo giống với quê hương của mẫu thân.”

      ” Phụ vương huynh đối với mẫu thân huynh rất tốt.” Tốn nhiều tâm tư như vậy chỉ vì niềm vui của đối phương. Đối với Vương gia có thê thiếp thành đàn mà quả rất khó có được.

      Thẩm Nguyên Phong nhàng gật đầu:” Ở trong này, ngoại trừ huynh, cũng chỉ có phụ vương là tâm đối tốt với mẫu thân .” Những lời này A Hạnh rất tin tưởng.

      Nguyên Phong tuấn lãng, ánh mặt trời chiếu rọi lên, ánh sáng chiếu rọi, chói lọi đến loá mắt, ánh mắt của nàng tự chủ nhìn về phía Thẩm Nguyên Phong. Đôi mắt của Nguyên Phong vẫn là màu lam sâu thẳm như bình thường, đôi môi lại mềm mại giống như cánh hoa hồng. Thẩm Nguyên Phong thấy A Hạnh nhìn mình, môi lại càng lên nét tươi cười ấm áp. A Hạnh thấy thế hơi giật mình, khẽ cúi xuống, giọng : “Mẫu thân huynh ở bên trong phải ? Nhanh lên chút, nếu lại để cho mẫu thân huynh phải chờ”

      Lúc này, hai người tiến vào bên trong viện. Lúc này A Hạnh nhìn thấy có vị phu nhân ngồi ở chính giữa, tươi cười ấm áp. Vừa nhìn thấy bà, A Hạnh kinh ngạc đến mức quên mất phải hành lễ.

      Người trước mắt có mái tóc vàng óng mềm mại dài mượt để xõa, vài lọn tóc hơi hơi đung đưa ở trước ngực tạo nên vẻ mềm mại quyến rũ vô hạn. Khuôn mặt người này vô cùng xinh đẹp, mà điểm nhấn đặc biệt gương mặt bà chính là đôi mắt màu lan giống hệt như Thẩm Nguyên Phong. Khung xương của bà vô cùng tinh tế, đường cong cổ bả vai vô cùng hoàn mỹ. Bà mặc chiếc áo bào ngắn, lại mặc cái váy dài màu lam, tôn lên vóc người xinh đẹp của mình. Quả tạo cho cảm giác gợi cảm khôn xiết. tóm lại, mỗi chỗ người bà đều đẹp đến mỹ lệ, chỗ nào hoàn mỹ, làm cho người ta nhìn ngây ngất, cơ hồ quên chính mình là ai.

      Thẩm Nguyên Phong thấy A Hạnh kinh ngạc nhìn chằm chằm mẫu thân mình, liền cười với mẫu thân :

      ” Mẫu thân, mỹ mạo của người lại chinh phục thêm người!”

      Tuyết phi sang sảng cười, sóng mắt lưu chuyển, tóc vàng ở trước ngực hơi hơi rung động, phong tình vô hạn.

      A Hạnh đột nhiên thanh tỉnh, khỏi vì thất thố của mình khiến cho hai gò má đỏ lên, tiếp theo lại nghĩ tới còn chưa hành lễ với nương nương. Vội vàng quỳ xuống hướng bà dập đầu.

      Tuyết phi cười :

      ” Được rồi miễn lễ , nơi này có nhiều quy củ như vậy. Ngươi cứ việc tự tại chút, có vấn đề gì.”

      A Hạnh đứng lên,khuôn mặt Tuyết phi mỉm cười đánh giá A Hạnh, chỉ thấy vị nương này thân quần áo màu xanh nhạt , làn da như tuyết, mặt mày như họa, khí chất như lan, tuyệt sắc giai nhân. Trong lòng bà thầm khen đôi mắt con trai tinh tường rồi lại nhìn về phía con mỉm cười tán thưởng, người đứng ở phía sau lập tức mặt mày hớn hở.

      Tuyết phi nhìn A Hạnh :” Nghe ngươi là lão bản rạp hát, đúng là chuyện phi thường, làm cho ta rất hâm mộ.” Ở La Gia quốc, nam tôn nữ ti có nghiêm trọng giống như Đường quốc, cho nên đối với chuyện này Tuyết phi vô cùng hâm mộ A Hạnh.

      Từ lúc công khai trở thành lão bản rạp hát tới nay, A Hạnh vẫn chịu đủ xem thường, hàng xóm xung quanh cũng ở sau lưng nàng chỉ trỏ lời khó nghe. Ngay cả lúc chợ mua đồ ăn cũng nghe đủ thứ tin đồn. Ngay cả Tam thẩm, nương của Tiểu Hỉ, cũng chỉ lần tận tình khuyên bảo nàng. A Hạnh tuy rằng thèm để ý ánh mắt mọi người, nhưng người ta này nọ nhiều ngày như vậy cũng ảnh hưởng đến tâm tình nàng, cho nên tại nàng chợ mua đồ ăn, mỗi lần đều là Lưu đại nương mua đồ ăn giúp nàng mang về. Cũng may phụ thân sáng sớm , buổi tối mới về, cho nên còn những lời đó còn chưa rơi vào trong tai của ông. Nếu trong lòng phụ thân chỉ sợ so với nàng lại càng dễ chịu.

      tại đột nhiên nghe Tuyết phi khẳng định chút do dự, là làm cho A Hạnh cảm động thôi, nàng lập tức sinh ra thiện cảm với Tuyết phi.

      ” Nương nương quá khen rồi, A Hạnh chẳng qua là kiếm tiền nuôi bản thân mà thôi.”

      Trong ánh mắt Tuyết phi tràn ngập đồng tình,” Ngươi nhất định chịu ít khổ!” Nơi này cầu đối với nữ tử rất nặng nề.

      “A Hạnh thực may mắn, có phụ thân thấu hiểu bắt buộc tiểu nữ, bên cạnh cũng có nhiều bằng hữu giúp đỡ.”

      tới đây, A Hạnh ngẩng đầu nhìn Thẩm Nguyên Phong liếc mắt cái: “Tam công tử cũng giúp A Hạnh ít, A Hạnh rất cảm kích công tử.”

      Tuyết phi liếc con cái, khóe miệng tươi cười có chút cổ quái:” Nguyên phong là rất ít khi đối tốt với người khác như vậy, nhất định là bởi vì ngươi đáng giá để Nguyên Phong làm như vậy.”

      Những lời thẳng thắn của Tuyết phi rất kinh người, làm cho A Hạnh có chút chống đỡ được. Trong lòng nàng thầm ngạc nhiên, Tuyết phi ở vương phủ lâu như vậy, như thế nào còn có thể tình chuyện như thế?

      A Hạnh cúi đầu, tránh nặng tìm trả lời:” Tam công tử ngày thường tâm địa hiệp nghĩa, lấy trợ giúp người khác làm niềm vui, A Hạnh vô cùng bội phục!”

      Thẩm Nguyên Phong bĩu môi, Tuyết phi thấy vẻ mặt con như thế, che miệng cười trộm.

      Tuyết phi tiếp tục :” A hạnh nương có dung mạo xinh đẹp như thế, hứa gả cho người ta chưa?”

      Thẩm Nguyên Phong lập tức dựng đứng lỗ tai lên, mặt cũng ra vẻ mặt khẩn trương .

      A Hạnh trong lòng dâng lên cảm giác cổ quái, theo bản năng, khóe mắt khỏi nhìn về phía Thẩm Nguyên Phong, thấy góc áo của người nào đó khẽ nhúc nhích

      Môi A Hạnh khẽ nhúc nhích, nhàng :” A Hạnh tuổi còn , chưa hứa gả cho ai.”

      Góc áo bên phía kia lúc này động càng nhiều hơn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :