1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

A Hạnh - Thập Tam Xuân C149 (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 54: Khuyên phục (Thượng)
      gương mặt tuấn tú của Dung Tranh nghiêm túc ít thấy, hướng A Hạnh thành khẩn : “A Hạnh nương, hôm qua Lăng sư phó theo lời nương mua về ba vị tiểu nương. vị nương trong đó hai ngày nay ăn uống, kiên quyết tuyệt thực, thậm chí còn rằng nếu như rạp hát của chúng ta cứ cố cưỡng ép vị nương đó ra sân khấu nàng ta thà chết còn hơn. A Hạnh nương, nương nếu được có thể qua xem chút có được ?”

      A Hạnh nghe thấy thế giật mình, sau đó cảm thấy tức giận. Tuyệt thực hai ngày? Thà chết còn hơn? Nàng cười lạnh, với Dung Tranh: “Dung Tranh, huynh dẫn muội tới chỗ vị nương đấy để muội xem thử xem sao.”

      Dung Tranh mừng rỡ gật đầu đáp ứng A Hạnh. lúc chuẩn bị chạy , A Hạnh gọi lại : “Dung Tranh, huynh có thể mời vị nương kia đến phòng nào đó có tấm bình phong để cho muội chuyện với nàng ta được ? Tốt nhất là đừng để cho vị nương đó có thể nhìn thấy mặt muội.”

      Dung Tranh nhanh chóng đáp ứng rồi vội vàng chạy thu xếp. Sau khi thu xếp ổn thỏa liền sai người tới báo cho A Hạnh biết, A Hạnh nhận được tin này liền rời khỏi chỗ tập rồi tới gian phòng do Dung Tranh bố trí.

      Nàng ở trong phòng đó được lúc có tiếng gõ cửa phòng. A Hạnh hắng giọng lên tiếng “Mời vào”. vị nương khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi đẩy cửa bước vào. Nhìn qua tấm bình phong là tấm vải dệt họa sơn thủy đồ, vẫn có chút ánh sáng xuyên qua nên A Hạnh có thể nhìn thấy được hình dáng người đó.

      A Hạnh ngồi ở phía sau bình phong, nhìn thấy thân ảnh suy yếu chậm rãi tới. Xem ra nàng ta phi thường suy yếu. A Hạnh nhớ tới vị nương này lúc trước là tiểu thư quan gia được nuông chiều từ bé, sau khi xảy ra biến cố, đường tới đây phải chịu khổ ít còn bị người khác đắc tội thiếu, hơn nữa lại tuyệt thực hai ngày, bây giờ còn có thể đứng ở trước mắt nàng, có thể xem như là người vô cùng kiên cường.

      Trong lòng A Hạnh dâng lên chút cảm thông, vị nương này chẳng qua cũng chỉ là tiểu nương mới mười ba mười bốn tuổi, chính bản thân mình khi bằng tuổi nàng ta đâu có biết đến chuyện gì xảy ra, cũng đâu có biết “khổ” là như thế nào?

      ” Ngồi . Ở phía trước nương có ghế dựa. bàn có nước, nếu nương muốn uống tự rót .”

      Lúc trước Vương Xảo Oánh nghĩ lại là lão bản rạp hát tìm nàng, nàng hạ quyết tâm, nếu bọn họ nếu thực bức bách chính mình làm cái chuyện hạ lưu kia, nàng liền tiếp tục tuyệt thực, cho dù khiến cho chính mình chết đói cũng còn tốt hơn là làm chuyện xấu hổ mất mặt kia!

      Cũng nghĩ đến chờ mình lại là nữ tử, nghe thanh , tựa hồ vẫn là vị nương tuổi lớn! Xảo Oánh nhìn bình phong, cố gắng muốn nhìn xuyên qua bình phong đem thân ảnh mơ hồ ràng kia nhìn cho . Hiềm nỗi nếu như A Hạnh cũng thể nhìn nàng ta nàng ta cũng nhìn khuôn mặt của A Hạnh.

      người Xảo Oánh chút khí lực đều có, có thể kiên cường tới đây muốn hao hết khí lực còn lại của nàng ta. Nghe được A Hạnh trong lời , liền ở cái bàn bên cạnh ghế ngồi xuống, nhưng là cũng có động bàn thủy.

      ” Ngươi là ai?” Đối với thân ảnh phía sau bình phong, nàng ta vẫn là có chút tò mò.

      Nếu muốn thuyết phục vị nương này, nhất định phải làm cho nàng ta hiểu được nàng chính là người tuyệt đối có quyền lực ở trong rạp hát này, cho nên A Hạnh cũng có giấu diếm c thân phận hính mình.

      “Ta là lão bản khác của rạp hát.” A Hạnh cố gắng đem thanh trầm xuống chút, hy vọng thanh phát ra nghe có thể thành thục chút.

      Thanh Xảo Oánh tràn ngập khiếp sợ:” Ngươi là nữ nhân, thế nhưng còn làm lão bản rạp hát?”

      A Hạnh thản nhiên :” Có gì thể?” Trong thanh có loại khí thế làm cho người ta thể xem .

      ” Nữ nhân nên xuất đầu lộ diện! Nhưng ngươi lại cùng những con hát hạ lưu xen lẫn ở cùng nhau!” Xảo Oánh nghĩ rằng, chỉ sợ vị nương này cũng phải là nương đứng đắn.

      Đối với lời châm chọc của nàng ta, A Hạnh cũng để ý, Xảo Oánh lớn lên ở quan gia, từ chịu giáo dục chính là như thế, cái nữ đức linh tinh gì đó thấm sâu vào trong tư tưởng của nàng ta, là loại tư tưởng thâm căn cố đế.

      biết Xảo Oánh nương biết hay biết, nếu phải chúng ta rạp hát mua nương, nơi nương tới là nơi như thế nào?”

      Xảo Oánh thân là quan gia tiểu thư tự nhiên biết, những nương có gia quyến bị xét xử trở thành nô, nơi chỉ có , đó chính là thanh lâu!

      mặt nàng ta nhất thời trở nên trắng bạch, thân mình kìm lòng đậu run lên nhè .

      A Hạnh tuy rằng thấy sắc mặt của nàng ta, nhưng là dáng điệu co rúm đó lại nhìn thấy ràng.

      ” Xảo Oánh nương nếu là quan gia tiểu thư, tự nhiên biết chính mình nơi là như thế nào!”

      Những lời này Lăng lão bản bọn họ qua, nhưng mà cũng thể làm cho Xảo Oánh cảm ơn, khiến kiên trì của nàng ta dao động nửa phần. sống lưng nàng ta thẳng lên, đầu ngẩng cao, trong thanh tự nhiên mà lộ ra cỗ ngạo khí,” Cho dù là thanh lâu, cũng là kết quả như vậy mà thôi, việc mà ta muốn làm, ai cũng thể bức bách ta, cùng lắm đem tính mạng giao ra là được chứ gì!”

      A Hạnh nhàng cười, nương thuần phác .

      “Xảo Oánh nương, ta rất bội phục dũng khí của nương, nhưng nương cho là chết là chuyện thực dễ dàng sao? Nếu nương tới cái chỗ như vậy, nương cho là người ở những nơi đó giống như chúng ta sau, dùng lời ôn tồn khuyên nương, thậm chí cũng động tới đầu ngón tay của nương sao?”

      Xảo Oánh sắc mặt lại trắng vài phần, sau đó cắn răng :” Cho dù là đánh chết ta, ta cũng đáp ứng!”

      A Hạnh nhịn được cười ra tiếng, chưa kịp chỉnh lại thanh , tiếng cười thanh thúy non nớt, làm cho Xảo Oánh nghe được ngẩn ra.

      A Hạnh vội vàng dừng tiếng cười, tiếp tục :” Bọn họ dùng nhiều tiền mua nương, tự nhiên đánh chết nương, nhưng mà bọn họ có trăm ngàn loại phương pháp khiến cho nương khuất phục, bọn họ có thể dùng mê hương, có thể kê đơn, có thể để cho nương cam tâm tình nguyện hề phản kháng làm những chuyện mà bọn họ muốn nương làm, nương cho là nương có thể phản kháng được?”

      Thanh nhàng, thản nhiên, nhưng là lại lộ ra áp lực trầm trọng, làm cho Xảo Oánh thở nổi. mặt Xảo Oánh dần dần lộ ra loại thần sắc hoảng sợ, trán chảy ra mồ hôi lạnh. Những điều vị nương này phải có đạo lý, nếu là như thế, nàng ta còn có cái thể diện gì sống ở đời này? Cho dù chết cũng tẩy nổi dơ bẩn người!

      Nàng ta cúi đầu, lấy tay che gương mặt, giọng khóc nức nở.

      A Hạnh mỉm cười, nàng muốn chính là loại hậu quả như thế này, nàng muốn trước đem cái gọi là kiêu ngạo của nàng ta bài trừ sạch , làm cho nàng ta hiểu được, nếu phải rạp hát, kết cục của nàng ta là thê thảm cỡ nào! Kế tiếp, chính là lúc chậm rãi dụ hoặc nàng ta!

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 55: Khuyên phục (Hạ)
      Vương Xảo Oánh khóc trận, tất cả những kinh hãi, đau khổ, bi thương cùng với nỗi đau kịch liệt đều hóa thành nước mắt trào ra. A Hạnh nhìn xuyên qua tấm bình phong, loáng thoáng thấy đôi vai gầy gò của nàng ta ngừng rung lên, nàng biết nay trong lòng nàng ta là vô cùng buồn khổ cần phải trút hết ra cho nên A Hạnh cũng cái gì, chỉ lẳng lặng chờ đợi.

      lát sau, Xảo Oánh chậm rãi ngừng tiếng khóc. Nàng ta dùng cổ tay áo lau nước mắt, sau đó ngẩng đầu, nhìn về phía A Hạnh, giọng :” nương, ta biết các ngươi đều là người tốt, ta cũng thực cảm động và cảm kích việc rạp hát mua ta để cho ta cần phải …… cái chỗ kia. Ta nguyện ý làm nô tỳ báo đáp lại các ngươi, nhưng là nếu các ngươi cứng rắn muốn ta…… Cứng rắn muốn ta lên đài làm chuyện xẩu hổ mất mặt kia, ta chỉ có chết mà thôi!” Của nàng thanh bởi vì thời gian dài khóc mà có chứa tia rung, trong thanh lộ ra khổ sở vô hạn:” Dù sao ta sống cũng có ý tứ gì, phụ thân và nương ta đều chết, huynh đệ sung quân biên cương, tỷ muội tại cũng biết chịu khổ ở nơi nào. Ta từ người quan gia tiểu thư được người hâm mộ tôn kính biến thành vô tình, trở thành con hát vô nghĩa”

      A Hạnh lạnh lùng lắng nghe tất cả những điều Xảo Oánh , sau đó mới thản nhiên mở miệng: “Xảo Oánh nương, những điều nương ta đều có thể hiểu hết. Thế nhưng, dù sao cũng là rạp hát mua nương, nương dù muốn dù cũng là người của rạp hát. nương nếu kiên quyết đồng ý lên diễn kịch cho rạp hát, ta xin hỏi nương, chẳng lẽ rạp hát chúng ta còn có thể lưu lại nương sao? Cứ cho là nương muốn làm nô tỳ báo đáp cho rạp hát nhưng cái rạp hát này cần bây giờ là con hát, phải là nô tỳ. Hơn nữa, nếu rạp hát chúng ta lưu nương lại được, lẽ nương muốn ra ngoài kia trở thành người của thanh lâu sao?”

      Xảo Oánh nghe được những lời này của A Hạnh, sắc mặt trắng bạch, trong lòng rúng động sâu sắc. Nàng ta ngẩn người hồi lâu vẫn gì. A Hạnh lúc này mới bắt đầu tiếp: “Xảo Oánh nương, tâm trong lòng nương ta có thể hiểu được. Hơn nữa, trong lòng của nương, địa vị của con hát là như thế nào? Chẳng lẽ nương cho rằng con hát là những người thấp kém, là vô nghĩa sao? nương chả lẽ chưa từng bao giờ nghĩ qua con hát họ cũng là người, phải họ sinh ra mong muốn nhận địa vị thấp kém để người khác khinh thường như vậy. Con hát cũng là nghề trong xã hội, nếu như có con hát những nhà quyền quý giải trí như thế nào? Họ dựa vào đâu mà coi thường những con hát? Có lẽ nương chưa từng thấu hiểu những nỗi khổ sở của con hát khi bị khinh thường, vì thế nương mới có thể dễ dàng ra những lời khinh thường bọn họ như vậy”

      Sắc mặt Xảo Oánh lúc này càng lúc càng trở nên khó coi. Nàng ta biết phải cái gì. Ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng Xảo Oánh cũng : “ nương, ta biết là nương muốn tốt cho ta, ta cũng biết là ngoại trừ rạp hát này ra ta cũng còn chỗ nào khác để . Ta cũng hiểu những lời của nương. Thế nhưng quả cái chuyện lên sân khấu này, ta làm nổi”

      A Hạnh thản nhiên tiếp: “Ta cũng biết nương có chỗ khó xử của mình. Ta tuy bắt ép nương nhưng chuyện của rạp hát ta cũng thể làm khác. Nhưng tại nương chỉ có hai con đường, là lên sân khấu biểu diễn hoặc là ta bắt buộc phải trả nương về nơi mà nương từ đó tới đây.”

      Sắc mặt Xảo Oánh càng lúc càng trắng bệch, đôi vai run rẩy, dáng điệu bắt đầu trở nên hoảng sợ run run. Dù sao nữa, nàng ta cũng hề mong muốn phải bước chân vào cái chỗ kia. Vị nương trước mặt này cũng rất có đạo lý, nếu bước vào đấy chẳng lẽ còn có đường ra sao? Thế nhưng cái chuyện lên sân khấu này….

      trong lúc Xảo Oánh suy nghĩ, A Hạnh lạnh lùng tiếp: “Xảo Oánh nương, ta cũng hiểu nương rất khó xử. Hay là như thế này, ta giao hẹn với nương, nếu như nương chịu đồng ý lên sân khấu biểu diễn, trong ba năm nếu như nương có đủ tiền chuộc thân, rạp hát đồng ý trả lại khế ước bán mình cho nương. nương thấy thế nào?’

      Xảo Oánh kinh ngạc hỏi lại: “Chuộc thân? nương đồng ý cho ta chuộc thân?”

      A Hạnh đáp: “Đúng vậy, chỉ cần trong vòng ba năm nữa nương có thể biểu diễn tốt, ta nhất định giữ lấy lời hứa này. Xảo Oánh nương, vì sao nương lại e ngại dám lên sân khấu biểu diễn? Có phải bởi vì địa vị con hát nay quá thấp? nương e ngại bị người khác khinh thường? Hôm nay ta có lời này muốn với nương. Dù sao nương tin hay tin cũng được, ta tuyệt đối để cho bất kỳ ai khi dễ những con hát trong rạp hát của mình. nương nếu là con hát của rạp hát, ta tất phải bảo vệ nương. Ta cũng cho nương biết, kịch bản lần này của chúng ta là thứ mới mẻ chưa từng bao giờ có ở Tấn thành này. Sau này chỉ cần rạp hát chúng ta làm tốt, về sau này địa vị của những con hát ở Tấn thành này tuyệt đối còn bị người khác khinh thường nữa. Cho dù có thể địa vị đó cao nhưng tuyệt đối là thể dễ dàng bị người khác coi thường.”

      Xảo Oánh bị những lời này của nàng làm cho ngẩn ngơ. Dù sao địa vị của con hát bao giờ cũng là thấp kém, làm sao có thể chỉ vì vở kịch này mà thay đổi được? Mặc kệ, những chuyện đó nàng ta cũng quan tâm. Cái chính là thời hạn ba năm mà vị nương trước mặt này vừa , chỉ cần ba năm là nàng ta có thể có được tự do. Nếu như vận số tốt, biết đâu vẫn còn có thể gả . Vì vậy, Xảo Oánh hỏi lại: “ nương, về thời hạn ba năm, nương ?”

      A Hạnh biết những điều này khó có thể tiếp nhận được, dù sao ở thời đại này địa vị thấp kém của con hát là suy nghĩ thâm căn cố đế. Hơn nữa tương lai lại còn bấp bênh. Dùng thời hạn ba năm này để có thể ổn định lại rạp hát, dù sao nếu như diễn kịch bản như vậy, tìm người diễn cũng quá khó khăn. Vì vậy, A Hạnh chỉ đơn giản: “Chỉ cần ba năm, nương có thể có lại tự do của mình. Còn nếu như nương đồng ý, ta cũng còn biện pháp nào khác! nương tự mình suy nghĩ! Những điều cần ta đều . Bây giờ nương xin cứ về phòng suy nghĩ . Nếu như nương đồng ý, ngày mai xuống tập cùng mọi người, còn nếu ta đành phải mang nương về lại chỗ ta mua nương thôi”

      xong, chờ Xảo Oánh trả lời, A Hạnh phẩy tay ra ý tiễn khách. Xảo Oánh ngập ngừng đứng dậy, quay người bước . Khẽ thở dài hơi, A Hạnh đợi cho Xảo Oánh khuất mới đứng dậy, bước ra khỏi phòng. Đúng lúc nàng bước ra khỏi phòng, A Hạnh trông thấy hai thầy trò Lăng Tử Phong. Lăng Tử Phong thấy nàng đột nhiên cúi người vái cái dài rồi xúc động : “A Hạnh nương, Lăng mỗ đứng đây nghe thấy những lời nương vừa . Từ trước tới nay, thế gian luôn đánh đồng những con hát như chúng ta là nữ nhân, có thể thấy được đời trong mắt người khác, những con hát như chúng ta có địa vị như thế nào. Lăng mỗ cũng phải biết những điều đó, cũng phải thèm để ý điều đó, chính là thể để ý mà thôi! Nhưng là hôm nay nghe nương chuyện, lại là làm cho Lăng mỗ cảm động, làm cho trong lòng Lăng mỗ cảm thấy rất là an ủi. Lăng mỗ lúc này đa tạ nương!” xong lại hướng A Hạnh làm cái vái dài nữa.

      Dung Tranh nhìn A Hạnh, gương mặt thanh tú của nàng tựa hồ có loại ánh sáng đặc biệt. Vị tiểu nương này ràng tuổi còn hơn so với mình nhưng hiểu biết trí tuệ đều vượt xa mình, điều này làm cho của trong lòng Dung Tranh sinh ra loại cảm giác cao với tới nổi.

      Dung Tranh nhàng mà hỏi A Hạnh:” A Hạnh, có như vậy chăng? Mọi người nhận thức con hát chúng ta?”

      A Hạnh mỉm cười:” Mọi người đều nghe thấy!”

      Nét mặt già nua của Lăng Tử Phong đỏ lên, ngượng ngùng :” phải chúng ta muốn nghe lén, chỉ là chúng ta rất ngạc nhiên nương khuyên phục Xảo Oánh như thế nào……”

      A Hạnh cười :” có vấn đề gì, dù sao lại với mọi người, việc chuộc thân của Xảo Oánh lẽ ra tiểu nữ phải thương lượng trước cùng thúc mới đúng, Lăng lão bản trách tiểu nữ tự chủ trương !”

      Lăng Tử Phong làm sao trách cứ nàng, vội vàng :” Việc này nương hoàn toàn có thể quyết định, hơn nữa ý tưởng của nương vô cùng tốt! Rạp hát của chúng ta vốn có người bán mình!”

      Dung Tranh bên cạnh thấy A Hạnh cùng sư phó càng tán gẫu càng xa, khỏi vừa phục liền hỏi:” A hạnh, muội còn chưa có trả lời huynh!”

      A Hạnh quay đầu nhìn về phía Dung Tranh, lộ ra tươi cười tự tin, Dung Tranh chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, tim đập loạn nhịp.

      ” Được!” A Hạnh trả lời,” Muội cam đoan!”

      Dung Tranh nhàng nở nụ cười, cam đoan của nàng Dung Tranh tin tưởng!

      Ngày hôm sau, Xảo Oánh tựa hồ thay đổi hẳn, nét thống khổ mặt biến mất thấy, cả người giống như nét mặt đều trở nên toả sáng, càng tăng thêm phần lệ sắc của nàng ta, làm cho người khác nhìn thấy có cảm giác chói mắt. Xảo Oánh lúc này vô cùng phối hợp tập cùng với mọi người mà mọi người thấy nàng đột nhiên thay đổi cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái, dù sao họ đều nghĩ là do Lăng lão bản. Mà Xảo Oánh nghe trong lời của mọi người phát bọn họ cũng biết còn có nữ lão bản khác tồn tại, nàng ta thông minh cũng có lộ ra việc này.

      Kịch bản tiến hành tập vô cùng thuận lợi, làm cho A Hạnh rất yên tâm, thế nhưng gần đây lại cảm thấy lo lắng cho phụ thân, bởi vì xuất xe ngựa bốn bánh công cộng khác!

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 56: Đối thủ thực lực mạnh mẽ
      Cái xe ngựa bốn bánh đó phía đuôi xe có ký hiệu của Vương lão bản, người đánh xe là nam nhân trẻ tuổi khoảng hơn hai mươi tuổi. ta cùng tuyến cùng con đường với Lý Nhuận Phúc, chiếc xe ngựa bốn bánh này giống như chiếc xe ngựa hai bánh đợt trước, đây quả là người cạnh tranh mạnh mẽ.

      xuất của người cạnh tranh này khiến cho Lý Nhuận Phúc vô cùng khẩn trương. Tấn thành , lớn cũng lớn, lượng người có nhu cầu xe cũng nhiều như vậy, tại xuất người cạnh tranh có thực lực như vậy khiến cho số bạc thu vào được của ông giảm hẳn .

      Kỹ thuật đánh xe của tên tiểu tử này cũng thực tồi, đánh xe rất nhanh, thường thường luôn từng bước giành trước khách của Lý Nhuận Phúc khiến cho số lượng khách của ông giảm bớt ít, thời gian chờ khách càng ngày càng dài, số chuyến chạy được mỗi ngày cũng giảm bớt vài chuyến. Lý Nhuận Phúc rất là buồn rầu.

      Lưu Hoa Quế thấy tâm tình Lý Nhuận Phúc tốt, nhân lúc ông nghỉ ngơi liền : “Chạy ít vài chuyến chạy ít vài chuyện, bạc dù sao kiếm thế cũng đủ, vừa vặn có thể nghỉ ngơi nhiều chút, đối với cổ họng của huynh cũng tốt!”

      A Hạnh cũng nghĩ như vậy, kỳ phụ thân kiếm bao nhiêu bạc cũng trọng yếu, quan trọng là ông được vui vẻ, cần rất vất vả. tại có người có thể buộc ông nghỉ ngơi chút, cũng phải tốt!

      Nhưng Lý Nhuận Phúc phải nghĩ như vậy, ông chính là cao hứng, việc đánh này mang lại cho ông cảm giác thỏa mãn rất lớn cùng cảm giác thành tựu, làm cho ông cảm thấy cho dù là cụt tay ông cũng kém so với người bình thường, cũng có thể tạo ra cuộc sống tốt đẹp cho gia đình. Thế nhưng đột nhiên có ngày, xuất người cạnh tranh, đánh xe so với chính mình nhanh hơn tốt hơn, mắt thấy người đó chậm rãi thay thế được tất cả mà chính mình vất vả xây dựng nên, tâm tình của ông làm sao có thể tốt được? Ông tình nguyện mệt chút, còn hơn trơ mắt đứng nhìn người khác cướp khách của mình như vậy!

      A Hạnh tuyệt thể nhìn phụ thân vui, lúc này thấy bộ dáng ông rầu rĩ vui, trong lòng cũng chịu nổi, liền :” Phụ thân, buổi chiều cha và con cùng đánh xe ! Con rất muốn nhìn xem đối phương là như thế nào đến cướp khách.”

      Lý Nhuận Phúc lắc đầu :” Con phải còn phải lo chuyện của rạp hát sao? Làm việc phải có đầu có đuôi, việc của phụ thân con cần phải quan tâm, cha đem xe lại chạy nhanh chút, cha cũng tin lại thất bại dưới tay !” A Hạnh mỗi ngày về nhà đều cùng phụ thân chuyện của rạp hát, Lý Nhuận Phúc tuy rằng biết nữ nhi là lão bản khác của rạp hát nhưng cũng hiểu được nàng giúp rạp hát.

      Phụ thân vừa như vậy, A Hạnh liền càng lo lắng, đem xe chạy nhanh chút, cũng chỉ sợ xảy ra chuyện gì! Lưu Hoa Quế nghe thấy lời của Lý Nhuận Phúc cũng hoảng sợ, tình cảm quan tâm liền luôn,” Ai u, huynh trăm ngàn đừng như vậy, đánh xe là chuyện rất nguy hiểm!” xong quay đầu với A Hạnh:” A hạnh, con vẫn nên theo cha con cùng , chăm sóc cha con!”

      A Hạnh gật đầu, sau đó thực kiên quyết với Lý Nhuận Phúc:” Phụ thân, chuyện của rạp hát còn có Lăng lão bản! Ca nhất định phải cùng với cha!” Trong cảm nhận của A Hạnh, tự nhiên phụ thân trọng yếu hơn.

      Lý Nhuận Phúc hiểu nữ nhi nhất, thấy nữ nhi kiên trì, cũng phản đối.

      A Hạnh theo phụ thân tới đầu đường thành đông, đem xe ngựa ngừng lại rồi cùng đợi khách lên xe. Vừa có người khách ngồi lên, liền nghe thấy trận tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, theo thanh nhìn lại liền thấy con ngựa toàn thân ngăm đen chạy nhanh tới như cơn gió. Hắc mã kéo theo chiếc xe ngựa bốn bánh thân xe màu trắng, người ngồi đó là người trẻ tuổi mặc áo ngắn màu xanh.

      Xe ngựa chạy đến đầu đường thành đông, người trẻ tuổi hai tay vừa thu lại dây cương, con ngựa dần dần thả chậm tốc độ, sau đó cách cha con A Hạnh xa dừng cước bộ. Xa phu đem xe ngựa đuổi tới chỗ cách hai cha con A Hạnh xa.

      Sau khi xa phu kia đem xe dừng lại, lấy siêu ra uống ngụm nước, sau đó liếc mắt cái nhìn hai cha con A Hạnh, biểu tình mặt cũng có gìđặc biệt.

      Bởi vì có hơn chiếc xe, khách lựa chọn nhiều hơn, có người ngồi lên xe Lý Nhuận Phúc, có người ngồi lên chiếc xe ngựa kia. Rất nhanh A Hạnh thấy bên này khách có ba người, mà xe ngựa bên kia khách cũng có hai người.

      A Hạnh nghĩ nghĩ, với Lý Nhuận Phúc:” Phụ thân, chúng ta đừng đợi, thôi.”

      Lý Nhuận Phúc :” Chỗ ngồi còn chưa có đầy!”

      “Quên , phụ thân, trước tiên cách khoảng thời gian với ra bằng rất nhanh đuổi kịp chúng ta! Chỗ ngồi chưa đầy này đường ngồi đầy!”

      Lý Nhuận Phúc cảm thấy lời nữ nhi có đạo lý, liền vung trường tiên trong tay, để cho xe chạy . đường có lẽ là sợ chiếc xe kia đuổi theo, cho nên xe so với bình thường phải nhanh chút. đường chút lại ngừng, khách lần lượt xuống.

      Lý Nhuận Phúc vốn tưởng rằng này chuyến chính mình hẳn là có thể mình đến. Ông thầm khen nữ nhi thông minh, phía sau vang lên tiếng vó ngựa trận dồn dập kia. Lý Nhuận Phúc nhăn mi lại, thầm kêu tốt, hai cha con đồng thời nhìn về phía sau, trong lúc đó chiếc xe ngựa vừa rồi nhanh chóng đuổi theo, rất nhanh liền chạy tới bên cạnh bọn họ rồi vượt qua, hai cha con nhìn bóng dáng chiếc xe ngựa kia mà choáng váng. Lúc bọn họ chạy, cái xe ngựa kia còn chưa ngồi đầy, thời gian chưa được bao lâu, như thế nào nhanh như vậy đuổi theo kịp?!

      Xe ngựa gào thét mà qua cuốn theo tro bụi cuồn cuộn nổi lên tạt hết vào mặt của hai cha con bọn họ khiến cho gương mặt của hai người trở mặt xám mày tro, A Hạnh bị nghẹn liên tục ho khan. Lý Nhuận Phúc quan tâm hỏi:” A hạnh, conkhông sao chứ! Lấy tay khăn lau!”

      A Hạnh rút ra khăn tay xoa xoa mắt :” Phụ thân, con sao! nghĩ tới xa phu này đánh xe lợi hại như thế! Mới như vậy hồi đuổi theo kịp!”

      Lý Nhuận Phúc nhìn xe ngựa phía trước nhanh chóng dừng lại, lại nhanh chóng giục ngựa chạy nhanh hơn, vẻ mặt cam lòng, sau đó vừa thở dài vừa nặng nề:” Nếu cha cũng có đủ hai cánh tay, làm sao bại bởi ……” Trong giọng thương cảm làm cho tâm A Hạnh cảm thấy đau xót.

      ” Phụ thân……” A Hạnh nhàng kêu khẽ, lại biết nên cái gì cho tốt.

      Lý Nhuận Phúc quay đầu, nhìn trong mắt nữ nhi lo lắng, thương cảm trong mắt nhất thời biến mất vô tung vô ảnh, mỉm cười :” Phụ thân có việc gì, cần lo lắng cho phụ thân, Tấn thành lớn như vậy, người nhiều như vậy, ta cũng có khả năng mình kéo hết!”

      Mặc dù như vậy, ở lộ trình kế tiếp, bởi vì xe ngựa phía trước luôn trước bước đem khách kéo , mà bọn họ chỉ có thể chở những người khách còn lại mà xe ngựa phía trước kéo nổi. ra, loại cảm giác này tốt, khó hiểu tại sao phụ thân sinh hờn dỗi, ngay cả A Hạnh cũng nhíu mày, hận thể tới phía trước chiếc xe kia ! Đáng tiếc, làm được……

      Cho tới lúc xe ngựa tới đầu thành tây, xe ngựa Lý Nhuận Phúc vẫn còn lại hai chỗ chưa có người ngồi, đây chính chuyện chưa từng có. Sắc mặt hai cha con đều có chút biến thành màu đen. Ánh mắt nhìn về phía chiếc xe ngựa kia cũng có thiện cảm nào. Mà tên xa phu kia coi như thấy tiếp tục tiếp đón khách lên xe. Bởi vì tới trước, cho nên khách ở nơi đó chờ đợi cơ bản đều lên xe ngựa của , chờ tới lúc Lý Nhuận Phúc cho xe ngừng, chiếc xe ngựa kia ngồi đầy chuẩn bị chạy tiếp. Mà Lý Nhuận Phúc cũng chỉ có thể chờ đợi ba khách tiếp theo. Phải ngồi chờ nửa canh giờ mới ngồi đầy khách, thời gian bị chậm trễ ít. Chờ đến lúc bọn họ tới phía thành đông, chiếc xe ngựa kia lại ngồi đầy khách, chuẩn bị chạy tiếp, kết quả hai cha con Lý Nhuận Phúc lại đợi nửa canh giờ……

      Thời gian ngay tại lúc này đây lại lần chờ đợi trung tiêu hao. Nhưng mà hai cha con lại hề có biện pháp nào, ai bảo xe ngựa của bọn họ nhanh bằng người khác? Nhìn xa phu kia chuyến lại chuyến, bạc thu vào tay tới tấp, hưng phấn đến độ vẻ mặt đỏ bừng, A Hạnh hận tới ngứa răng!

      Đây chính là phương pháp kiếm tiền nàng nghĩ ra được, ta rên tiếng đem phương pháp này học lén, thế nhưng còn muốn đưa bọn họ” Đuổi tận giết tuyệt”!

      Đáng giận! Rất đáng giận!

      A Hạnh hai mắt tức đến mức có thể phát ra lửa!

      ngày qua , A Hạnh phát ra kỹ thuật đánh xe của người này quả tồi! Nhưng ngựa của ta cũng phải hãn huyết bảo mã, có thể ngày ngàn dặm! ngày trôi qua, thực ràng có thể thấy được con ngựa mệt muốn chết! Khi con ngựa đen đó dừng lại, hít thở nặng nề mà khóe miệng còn hộc ra ít bọt mép. So sánh với con ngựa màu rám nắng của bọn họ vẫn là bộ dáng tinh thần chấn hưng, hắc mã thực ràng lâm vào tình trạng kiệt sức. Đôi lúc khi hắc mã quay đầu nhìn sang phía bên này, ánh mắt nhìn chằm chằm con ngựa của họ, A Hạnh cảm thấy đó là ánh mắt hâm mộ!

      Đáng thương con ngựa đen đó, A Hạnh thở dài lắc đầu, gặp phải người chủ ác tâm bắt chạy quá nhiều chỉ sợ lao lực mà chết……

      Nhưng là cho dù con ngựa này mệt chết, ta nếu mua được xe ngựa bốn bánh mua lại con ngựa cũng phải việc khó, đến lúc đó đối với bọn họ mà vẫn là uy hiếp rất lớn!

      Kỳ có bao nhiêu người đánh xe trục đượng này cũng có quan hệ, bình thường thời gian phụ thân nghỉ ngơi cũng để lỡ ít khách, nếu hai chiếc xe ngựa có thể cộng lại chút, cùng thương lượng thời gian đánh xe đối với hai người mà đều là chuyện tốt, phụ thân có thể nghỉ ngơi nhiều chút, mà ngựa của người nọ cũng có vất vả như vậy.

      A Hạnh nhìn chiếc xe ngựa xa xa kia, càng nghĩ càng thấy biện pháp này được!

      Sắc trời dần dần tối lại. Người đường cũng chậm chậm giảm bớt, những người bán hàng rong thu dọn rồi chuẩn bị về nhà, số các cửa hàng phố cũng bắt đầu đóng cửa lại.

      Lúc này trời bắt đầu rơi tí tách mấy hạt mưa , nhè rơi xuống mặt khiến cho người ta có cảm giác thấm lạnh.

      Lý Nhuận Phúc lấy ra chiếc ô làm bằng giấy dầu mang theo bên cạnh đưa cho A Hạnh, A Hạnh mở ra rồi giơ lên cao cao che khuất hai người. Lý Nhuận Phúc thấy nữ nhi giơ tay vất vả, liền hất đầu ra, :” Cha cần che dù, mưa này cũng lớn, cha có vấn đề gì, con che cho mình con là tốt rồi.”

      A Hạnh gì, nhưng tay cũng di động nửa phân, Lý Nhuận Phúc ngẩng đầu nhìn chiếc ô giơ lên cao, vui mừng nở nụ cười.

      Bởi vì bây giờ là lúc trời mưa, những người khách đều vội vàng trở về, cho nên chỉ chốc lát sau, hai chiếc xe đều ngồi đầy. Hai chiếc xe cơ hồ xuất phát đồng thời, lần này biết là có phải do hắc mã muốn kiệt sức, nên khi chạy quá nhanh, hai chiếc xe cách nhau quá xa, trước sau tới chung điểm dừng.

      Chờ khách đều xuống xe hết, A Hạnh liền với phụ thân:” Phụ thân, đem xe tới chỗ đó chút, con có chút chuyện muốn với xa phu kia.”

      Lý Nhuận Phúc vừa nghe A Hạnh như vậy, liền biết A Hạnh nghĩ được biện pháp tốt giải quyết chuyện này. Trong lòng ông đối với cơ trí của nữ nhi là vô cùng tin phục, cho nên hai lời, liền đem xe ngựa đánh .

      Xa phu kia thấy bọn họ về phía mình, khỏi lộ ra cảnh giác biểu tình chú ý. biết là chột dạ hay là sợ gặp phiền toái, vội vàng vung trường tiên trong tay, nghĩ mau rời . A Hạnh phát của ý đồ , vội vàng lớn tiếng chặn lại :” Đại ca, xin đợi chút!”

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 57: Gặp gỡ
      Hoàng hôn buông xuống

      Những hạt mưa bụi nhè rơi như những sợi tơ, nhàng mà tinh tế, vô biên vô hạn, mênh mông, mờ mịt, lặng yên tiếng động gây cho người ta cảm giác dễ chịu nhàng.

      chiếc xe ngựa bốn bánh chậm rãi tới từ trong làn sương, vó ngựa lộp cộp, những bọt nước nho bắn lên theo từng tiếng vó ngựa.

      Xa phu là người mặc áo ngắn, đầu là búi tóc , ước chừng là thiếu niên khoảng mười bốn mười năm tuổi hướng vào trong xe ngựa :” Thiếu gia, phía trước hình như là A Hạnh nương.”

      Trong xe ngựa truyền đến thanh kinh hỉ của thiếu niên:” Vĩnh Hoa, ngươi nhìn ràng sao?”

      Thiếu niên áo ngắn này đúng là Vĩnh Hoa người hầu của Hồ Lăng Hiên. Thanh của Vĩnh Hoa lúc này tràn đầy khẳng định :” Thiếu gia, đúng là A Hạnh nương!”

      Hồ Lăng Hiên vén lên rèm cửa sổ bên, nhìn ra phía ngoài, trong làn mưa bụi mênh, A Hạnh cùng phụ thân của nàng ngồi ở xe ngựa, đối diện là gã nam tử tuổi trẻ, biểu tình hai bên đều nghiêm túc, bởi vì khoảng cách có chút xa, hơn nữa ngoài xe có tiếng mưa rơi tí tách, cho nên nghe ràng lắm bọn họ cái gì.

      Hồ Lăng Hiên thấy A Hạnh cùng nam tử tuổi trẻ tiếp cận, khỏi nhíu mày, trầm giọng phân phó Vĩnh Hoa:” Vĩnh Hoa, đem xe đánh lại gần chút, nhưng đừng để cho bọn họ phát .”

      Vĩnh Hoa đáp ứng tiếng, rồi kêu xa phu đem xe chậm rãi đánh tới chỗ cách xe ngựa của A Hạnh xa. Vĩnh Hoa theo phân phó của Hồ Lăng Hiên, lặng lẽ tiến vào trong xe ngựa.

      Lực chú ý của A Hạnh đều đặt trong việc đàm phán cùng đối thủ, tuy rằng phát cái xe ngựa đứng ở bên cạnh, nhưng vội vàng liếc mắt cái thấy xa phu là người xa lạ bình thường, liền để ở trong lòng.

      Hồ Lăng Hiên ngồi ở trong xe, dám phát ra tia tiếng động, rất ngạc nhiên, A Hạnh cùng nam tử trẻ tuổi rốt cuộc cái gì? Trong lòng bỗng nhiên toát ra ý tưởng mạc danh kỳ diệu, có liên quan tới việc hôn nhân của nàng ? Lập tức cười cười, liên tục lắc đầu, đúng là quan tâm bị loạn, thế nhưng lại nảy sinh ra ý tưởng buồn cười như vậy, nào có nương nào cùng nam tử tự mình bàn chuyện hôn ?

      Nhưng bọn họ trong lúc đó cái gì chứ?

      Vĩnh Hoa ở bên cạnh nhìn thiếu gia nhà mình lúc lắc đầu, lúc lại thở dài, khóe miệng đều lộ vẻ mỉm cười, cảm thấy hôm nay thiếu gia rất kỳ quái, từ trước tới nay thiếu gia là vô cùngổn trọng, vô cùng bình tĩnh, làm sao hôm nay lại có biểu tình phong phú như vậy?

      Hồ Lăng Hiên cũng biết suy tư của người hầu của mình, nghiêng tai lắng nghe bọn họ chuyện ngoài xe, nghe hết sót lời mà bọn họ , sau đó quả thực cảm thấy lắp bắp kinh hãi!

      Đầu tiên vang lên là thanh tinh tế trầm tĩnh của A Hạnh:” Đại ca, con ngựa này của huynh là hắc mã nhưng quả là con ngựa tốt!”

      Thanh kế tiếp hẳn là thuộc tên nam tử trẻ tuổi,” Tiểu huynh đệ, ngươi gọi ta lại, hẳn là phải đơn giản khen ngựa của ta như vậy !”

      Tiểu huynh đệ? Hồ Lăng Hiên nhướn bên mày lên, khỏi nhấc rèm cửa xe lên vụng trộm nhìn sang bên đó chút, A Hạnh quả nhiên là cải nam trang, thân hình nàng còn chưa hoàn toàn nẩy nở, khi cải trang thành đứa bé trai quả đúng là khá giống. Trong lòng Hồ Lăng Hiên nhàng thở ra, nếu ngay cả giới tính cũng muốn làm ràng, tự nhiên quan hệ tới tình nam nữ!

      Sợ A Hạnh phát , Hồ Lăng Hiên hơi hơi nhìn thoáng qua sau đó lại buông xuống mành xuống.

      ” Đại ca nếu sảng khoái như vậy, vậy tiểu đệ cũng quanh co lòng vòng! sai, tiểu đệ gọi đại ca lại là có chuyện cùng đại ca thương lượng!” thanh A Hạnh tiếp tục truyền đến.

      “Tại hạ biết hai người muốn với tại hạ cái gì! Nếu hai người là trách tại hạ đoạt mối làm ăn của hai ngươi, tại hạ đây cũng cái gì, con đường này cũng phải nhà hai người, chẳng lẽ chỉ có thể để cho hai người kiếm tiền con đường này sao! Mọi người đều nỗ lực kiếm cơm ăn, người có kỹ thuật đánh xe phải chỉ có tại hạ, khách lên xe ngựa tại hạ cũng có nhiều, là trách nhiệm của vị huynh đài này, có bản lĩnh xe ngựa của mình đánh tới phía trước xe ngựa của tại hạ, tại hạ tuyệt đối có câu oán hận gì!” Thanh nam tử cũng coi như là nhã nhặn.

      Nghe đến đó, Hồ Lăng Hiên có chút nghe mà hiểu được, đại khái là có người đoạt việc làm ăn của nhà A Hạnh, hai cha con A Hạnh là tìm người ta lý luận! Dù sao nam tử kia cũng có đạo lý, loại chuyện này vốn là chuyện rất khó . Chỉ có điều loại chuyện này lại là do A Hạnh trước, điều này khiến cho có chút ngoài ý muốn, dù sao người nữ tử này những chuyện khiến cho người ta có cảm giác ngoài ý muốn vốn hề ít, giống lần trước nàng biết dùng cái phương pháp gì đem mình quật ngã đau như vậy, theo bản năng sờ sờ phần eo, đến bây giờ vẫn còn có chút đau……

      “Biện pháp dùng xe ngựa chở khách này, còn có lộ trình con đường này đều là do nữ…… Khụ khụ…… Đều là cháu tại hạ nghĩ ra được! Huynh đài tiếng đem biện pháp người ta nghĩ ra bắt chước thế mà còn có thể như thể hợp tình hợp lý như vậy!” Thanh am y hơi tang thương này hẳn là của phụ thân A Hạnh rồi.

      Hồ Lăng Hiên mở to hai mắt, này…… Biện pháp này lại là do A Hạnh nghĩ ra! còn vẫn tưởng phụ thân nàng nghĩ ra! nghĩ tới A Hạnh thông minh như vậy!

      Thanh người trẻ tuổi cũng tràn ngập bất ngờ:” Biện pháp này lại là do tiểu huynh đệ nghĩ ra được? nghĩ tới tiểu huynh đệ tuổi còn thế nhưng tài trí như vậy! Tại hạ phủ nhận tại hạ là bắt chước phương pháp của hai người, nhưng phải là nếu có tại hạ cũng có người khác sao, hơn nữa việc này cũng phải là phạm vương pháp !”

      A Hạnh :” Đại ca, huynh nghĩ sai rồi, chúng ta cũng có trách cứ huynh, tiểu đệ chỉ là muốn đề nghị với huynh chuyện!”

      ” Tiểu huynh đệ có chuyện xin cứ việc !”

      ” Đại ca, huynh mỗi ngày đều vì muốn đem xe ngựa dẫn trước xe ngựa của chúng ta, liều mạng chạy xe nhanh, huynh có thể có nghĩ tới ngựa của huynh chịu được? Huynh xem, sau ngày ngựa của huynh có chút sùi bọt mép, lại tiếp tục như vậy, con ngựa này chỉ sợ rất nhanh mệt mà chết, tuổi thọ của ngựa cũng dài, đến lúc đó, việc kiếm bạc của huynh chỉ sợ còn chưa đủ bạc mua con ngựa này, tổn thất chính là huynh!”

      ” Tiểu huynh đệ như vậy đơn giản là muốn tại hạ phía trước các người thôi.” Ngữ khí người trẻ tuổi vẫn bình thản.

      ” Đại ca, huynh đúng vậy, tiểu đệ quả muốn huynh ở phía trước chúng ta!”

      Hồ Lăng Hiên sửng sốt, nhịn được lại xốc lên góc mành xe, nhìn về phía A Hạnh. A Hạnh ngồi ở xe, nghiêng người đối với , theo phương hướng này, có thể nhìn thấy đường cong hoàn mỹ của nàng, cùng với khóe miệng tự tin mỉm cười. Quanh người nàng là làn mưa bụi bao phủ, điều này càng làm cho nàng giống như tiên tử thể chạm đến, nàng như vậy cũng hấp dẫn toàn bộ tâm của .

      A Hạnh mỉm cười, tiếp theo :” Nhưng là, việc này đối với huynh mà cũng là chuyện tốt, nếu huynh chỉ là vì muốn tranh khách với chúng ta mà vượt quá khả năng của con ngựa, bức nó đến cực hạn, cuối cùng chịu thiệt chính là huynh!”

      Người trẻ tuổi nhìn nhìn ngựa của mình, sắc thái mệt mỏi của con hắc mã quả rất ràng, những lời A Hạnh cũng phải có đạo lý, giá con ngựa cũng thấp, nếu khiến cho con ngựa mệt chết, tổn thất cũng .

      A Hạnh thấy người trẻ tuổi này lộ ra thần sắc lo lắng, khóe miệng tươi cười càng sâu. Hồ Lăng Hiên ở bên nhìn, nhìn như thế nào đều cảm thấy tươi cười này của nàng mang theo chút giảo hoạt giống như hồ ly, nàng lúc này khôn lạnh lùng, sắc thái cải trang như lúc trước, lúc này nàng là hào quang lóe ra, tại đây sắc trời dần dần tối dần mà nàng phá lệ chói mắt, làm cho nhìn xem có cảm giác chói mắt, làm cho của tâm hơi hơi nóng lên.

      A Hạnh thẳng tắp nhìn đối phương, hạ giọng, chậm rãi :” Đại ca, kỳ chúng ta có thể hợp tác, tiểu đệ có ý tưởng, nếu huynh đồng ý là có thể đạt tới cục diện song thắng!”

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 58: Triệu Thịnh
      “Song thắng?” Người trẻ tuổi giật mình.

      A Hạnh gật đầu :” Chính là để cho hai bên chúng ta cùng có lợi!”

      Hồ Lăng Hiên nghe đến đó cũng lộ ra thần sắc chú ý,” Song thắng”! đúng là từ đặc, tiểu nha đầu như nàng làm thế nào mà nghĩ ra? Hơn nữa nàng rốt cuộc có biện pháp như thế nào hảo? Trong lòng của sinh ra tia chờ mong.

      Khóe miệng A Hạnh vẫn mang theo ý cười ôn hòa,” Đại ca, kỳ con đường này có hai chiếc xe ngựa vẫn là chuyện tốt! Lúc trước thúc thúc tiểu đệ người chở khách kỳ rất vất vả, mà hơn nữa thời gian nghỉ ngơi cũng bỏ lỡ ít khách. tại có thêm huynh gia nhập, chỉ cần thời gian đánh xe của chúng ta điều chỉnh tốt chút, thúc thúc tiểu đệ có thể có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn, mà ngựa của huynh cũng mệt như vậy, tuy rằng bạc thu vào của huynh có thể ít hơn chút so với bây giờ, nhưng về lâu dài xem ra như vậy càng thêm ổn định, bị tổn thất về ngựa, lợi nhuận của huynh cũng nhiền hơn nữa! Đại ca, huynh ngẫm lại xem, có phải hay có đạo lý này!”

      Hồ Lăng Hiên nghe thấy liên tục gật đầu, sai, tốt lắm, nếu thể gạt bỏ đối thủ, ràng nên cùng đối thủ hợp tác, bỏ lại phần lợi nhuận, còn hơn để cho đối phương lấy sạch .

      Bất quá điều càng làm cho bội phục là tư thái bình tĩnh cùng tài ăn ràng thuyết phục của A Hạnh, hai ba câu đem quan hệ lợi hại trong đó trình bày ràng, làm cho người ta kìm lòng đậu mà động tâm.

      biết là, A Hạnh kiếp trước tuy rằng chưa bao giờ trực tiếp tham dự qua bất kỳ công việc làm ăn nào, nhưng dù sao cũng là lớn lên thương gia trưởng, mưa dầm thấm lâu nên cũng biết được ít, hơn nữa kỳ đây chính là hình thức xe công, cho nên ra kế hoạch này cũng phải là chuyện thực khó khăn.

      Người trẻ tuổi bị A Hạnh như thế có chút động tâm, trong ánh mắt nhìn về phía A Hạnh vẻ cảnh giác còn, còn lại chỉ là thần sắc cảm thấy hứng thú, khỏi hỏi:” biết tiểu huynh đệ nghĩ tới biện pháp điều chỉnh như thế nào?”

      A Hạnh nghe thấy câu này, liền biết chuyện này thành công được khoảng 80%, chỉ cần thời gian điều chỉnh hợp lý, đối phương tuyệt phản đối. Nàng cao hứng :” Việc này phải hai ba câu là được ràng, tại sắc trời tối muộn, lại có mưa, nhà của tiểu đệ ở ngay cạnh đây, biết đại ca có hứng thú hay đến nhà của tiểu đệ ăn cơm chiều, rồi cùng nhau trao đổi?”

      Lý Nhuận Phúc cảm thấy từ nữ nhi mời người nam nhân về nhà thích hợp, liền lấy tư thái là người lớn tuổi hơn mời thêm lần nữa.

      Người trẻ tuổi thấy hai người thúc cháu này đều là người hiền lành, hơn nữa bị lời của A Hạnh khơi dậy hứng thú, rất muốn hỏi đến tột cùng, lại thấy bọn họ thịnh tình, liền đáp ứng rồi đánh xe cùng.

      Sau đó, hai chiếc xe ngựa của hai cha con A Hạnh về hướng nhà của A Hạnh.

      Hồ Lăng Hiên tuy rằng nghe được kế hoạch cụ thể của A Hạnh, nhưng nghĩ rằng nếu muốn biết, đến lúc đó phái người điều tra chút là được. Hôm nay A Hạnh gây cho của rung động quá lớn, lúc trước chỉ là cảm thấy bộ dạng nàng xinh đẹp, cho dù là bộ dáng sau đó có chút biến hóa, cũng hiểu được nàng giống người thường, thực đặc biệt, việc đó gây ra hứng thú của đối với nàng, thế nhưng tại liền cảm thấy vị tiểu nương này bảo vật, bình thường nghĩ giống phụ thân chỉ đem ánh mắt nhìn ở trong Tấn thành bé này, mà từ Tấn thành vươn cánh ra bên ngoài, hy vọng có thể đem Hồ gia trải rộng ra khắp nơi, Hồ gia bọn họ chỉ là thủ phủ ở Tấn thành, còn muốn trở thành thủ phủ cả nước! Nàng nếu ở bên người , đối với , tuyệt đối là trợ lực !

      mở cửa xe ra, thò người ra nhìn về phía xe ảnh dần dần xa của bọn họ, trong mắt hào quang lóe ra, mãi cho đến xe ảnh biến mất ở chỗ góc chỗ, mới thu hồi ánh mắt.

      Trong lòng cảm xúc ngàn vạn, trong lòng thầm hạ quyết định quyết tâm, vị nương này, mặc kệ thế nào, mặc kệ nguyên nhân gì, cũng có thể buông tha được!

      Bên kia, A Hạnh sau khi nấu nướng xong xuôi, thay quần áo bình thường ra tiếp khách, người trẻ tuổi lúc này mới biết được “tiểu huynh đệ” hóa ra chính là tiểu nương. Trong lòng người này kinh dị vạn phần, tuổi còn mà tài trí như vậy, tâm tư tinh tế như thế rất khó, càng khó là thế thế mà lại là vị tiểu nương! Điều đó khỏi khiến cho người trẻ tuổi bội phục!

      Người trẻ tuổi tự giới thiệu phen, hai cha con A Hạnh mới biết được người này tên gọi Triệu Thịnh, năm nay 22 tuổi. Triệu Thịnh là con vợ kế trong nhà, mẫu thân sớm mất, phụ thân gần đây cũng mới mất, mẹ cả cùng huynh trưởng cho 200 lượng bạc rồi đuổi ra khỏi nhà. Triệu Thịnh xin giúp đỡ nhưng được, đành phải cầm 200 lượng bạc vào Tấn thành, thời gian trước từng ngồi qua xe ngựa của Lý Nhuận Phúc, bỗng nhiên cảm thấy đây là việc phát tài rất tốt. Trước kia bởi vì Triệu Thịnh làm việc ở cửa hàng của gia đình cho nên có kỹ thuật đánh xe rất tốt, vì vậy mới dùng 200 lượng bạc mua xe ngựa và ngựa, số bạc còn lại thuê gian phòng ở tạm.

      Triệu Thịnh thở dài :” Nếu con ngựa này mệt mà chết, tại hạ căn bản là có bạc mua ngựa!” Triệu Thịnh nhìn về phía A Hạnh :” nương hoàn toàn có thể mặc kệ tại hạ, nếu bao lâu, ngựa của tại hạ chịu nổi, đối với hai người mà phải là chuyện tốt sao? nương vì sao còn muốn cùng tại hạ hợp tác?”

      A Hạnh ngượng ngùng là bởi vì dự đoán được xem có tiền mua mã, nhưng nàng gặp Triệu Thịnh thân thế cũng có vẻ đáng thương, này xe ngựa kiếm khách toàn bộ hy vọng, nàng tại cũng nhẫn tâm nhìn hay ho a!

      “Tiểu nữ rồi, tiểu nữ cũng muốn phụ thân có thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn chút, hơn nữa Tấn thành lớn như vậy, nhiều chiếc xe ngựa cũng có gì tốt! Mọi người cùng nhau hợp tác, chừng việc làm ăn rất tốt.”

      Triệu Thịnh liên tục gật đầu, thần sắc vẻ mặt cảm kích.

      Ba người lại cụ thể thương lượng an bài chút thời gian đánh xe, đem thời điểm đánh xe của hai người khác nhau, lại có thể để cho ngựa có chút ít thời gian nghỉ ngơi. Cả hai bên đối với an bài này đều thực vừa lòng.

      Ba người lúc này cũng có nghĩ tới, việc trao đổi lúc này của bọ họ về sau khởi đầu cho thay đổi của cả nước!

      Việc diễn tập của rạp hát bên kia cũng tiến hành rất thuận lợi, các diễn viên đều là người có kinh nghiệm biểu diễn cho nên tuy rằng là loại hình mới nhưng dù sao bản chất vẫn là , mọi người thích ứng rất khá. Chính là trong lúc diễn tập, mọi người có khi còn có thể sửa đổi, bởi vì lời kịch so với làn điệu hát hí khúc khác nhau rất nhiều gây ra náo loạn ít chê cười. Nhưng đến cuối cùng, mọi người cơ bản đều vượt qua điểm này.

      Mà làm cho người ta ngoài ý muốn chính là Xảo Oánh hề có kinh nghiệm biểu diễn thế nhưng cũng thích ứng phi thường tốt. Biểu cảm vô cùng đúng chỗ, lời kịch cũng được rất tốt, cảm tình phong phú, là làm cho mọi người ngoài ý muốn!

      Năm ngày trước khi Lý rạp hát khai trương, Lăng Tử Phong dùng vẻ mặt thần bí mời A Hạnh đến nhã gian xem diễn.

      Chiếc bàn gỗ lê khắc hoa, bên đặt lư hương thiếp vàng, bên trong đốt đàn hương quý báu. tường treo bức tranh thuỷ mặc lộ vẻ danh gia, ý cảnh tuyệt đẹp. bên lê hoa mộc tiểu cửa hàng còn bãi làm ra vẻ các loại tinh mỹ khí cụ, cung nhân xem xét thưởng thức.

      Lăng lão bản để cho A Hạnh ngồi ở cái bàn chính giữa, vừa ngồi xuống, liền có người đưa lên trà thơm cùng với điểm tâm tinh xảo. A Hạnh uống trà, ăn điểm tâm, hơn nữa trong khí có mùi thơm nhàng, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, vui vẻ thoải mái.

      Lúc này chợt nghe đông tiếng chiêng trống vang, những tấm mèn che vũ đài dần dần được kéo ra.

      Lăng lão bản ở bên cười :” A Hạnh nương, nương chính là người đầu tiên thưởng thức kịch bản của chúng ta!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :