1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

A Hạnh - Thập Tam Xuân C149 (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 49:Tiểu Vân
      Tiểu Vân kéo A Hạnh vào trong căn phòng .Trong phòng có cái bàn, bàn có bát mì trắng có bốc khói quanh quẩn cùng mùi thơm mê người xông vào mũi.

      Nàng ta để cho A Hạnh ngồi xuống bên cạnh bàn, sau đó đem cái bát chuyển qua trước mặt của nàng , cười tủm tỉm :” A Hạnh, đây là vằn thắn mẹ muội làm , cha tỷ ăn rồi, đây là cố ý để dành cho tỷ. Mau thừa dịp còn nóng ăn !”

      Lưu Hoa Quế từ khi biết cha con bọn họ ăn trưa tùy tiện ở bên ngoài, biết có phải đau lòng vì Lý Nhuận Phúc ăn ngon hay , mà sau này, thừa lúc bọn họ đến rạp hát nghỉ ngơi, liền làm đồ ăn cho bọn họ ăn, lúc mỳ thịt bò , lúc bánh bao, tại chính là mì vằn thắn.

      Lưu Hoa Quế nấu ăn rất ngon, như bát mì vằn thắn này, cọng mì non mềm, đưa vào trong miệng, giống như nuốt trân bảo vào trong miệng. Mỹ vị như thế, A Hạnh dĩ nhiên khách khí, liền vui vẻ ăn hết.

      Lúc mới bắt đầu. Lý Nhuận Phúc còn ngượng ngùng nhận ý tốt của Lưu Hoa Quế, nhưng sau lại chịu nổi nhiệt tình của Lưu Hoa Quế , hơn nữa A Hạnh lại rất thích đồ ăn bà làm, liền từ chối nữa, vốn định đưa tiền cho Lưu Hoa Quế , nhưng Hoa Quế làm mặt nghiêm, vẻ mặt mất hứng, làm hai bên đều xấu hổ. Sau vẫn là A Hạnh đưa ra chủ ý cho Lý Nhuận Phúc, nếu Hoa Quế tẩu chịu lấy tiền, tặng cho bà cái gì mà bà thích là được rồi. Lý Nhuận Phúc ngẫm lại cũng đúng, ông vốn phải là người thích lợi dụng lòng tốt của người khác, vì thế cứ sau thời gian tặng cho bà xấp vải. Lưu Hoa Quế được Lý Nhuận Phúc tặng gì cũng đều phi thường vui vẻ, giống như bảo bối mà cất giữ cẩn thận.

      A Hạnh ăn đến mức say mê, Tiểu Vân ngồi bên cạnh chống cằm, nuốt nước miếng, làm A Hạnh có chút ngượng ngùng.

      "Tiểu Vân, muội ăn ?"

      Tiểu Vân mặt lộ ra biểu tình khát vọng , nhưng đầu lại lắc lắc, :” ăn, nương , đây là làm cho tỷ ăn, muội ăn sau!” Nương làm mì vằn thắn với thịt là món ngon ngon nhất đó!

      Tuy như vậy,nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm muỗng trong tay của A Hạnh. Đại khái là cảm thấy bộ dáng tham ăn của mình làm cho đối phương được tự nhiên, Tiểu Vân liền bắt đầu chuyện dời chú ý của mình .

      ” A Hạnh, mẹ muội tỷ rất đáng thương.”

      A Hạnh ngẩng đầu lên,” Đáng thương?”

      Tiểu Vân mặt ra vẻ mặt đồng tình ,” Mẹ muội kể từ tỷ có mẫu thân, chưa từng được ăn cơm do mẫu thân nấu, ăn ngon, mặc tốt, thân hình gầy teo. Cho nên bà mới muốn cho hai cha con tỷ ăn ngon chút, cho tỷ béo ra chút.”

      A Hạnh giật mình, nghĩ tới Lưu Hoa Quế bình thường động tí gào hét hô to, chuyện làm việc đều rất sảng khoái ràng, hóa ra tâm tư lại tinh tế ấm áp như vậy.

      ” Nhưng muội cũng rất hâm mộ tỷ.” Tiểu Vân tiếp tục .

      A Hạnh kinh ngạc :” Hâm mộ tỷ cái gì?”

      Tiểu Vân :” Hâm mộ tỷ có phụ thân tốt như vậy, làm việc gì cũng vì tỷ, giống như cha muội ..cha……” Sắc mặt Tiểu Vân chuyển sang ảm đạm.

      ” Cha muội như thế nào ?”

      Tiểu Vân lắc đầu,” Quên , mẹ muội kể, phụ thân qua đời nên bậy về ông nữa!”

      A Hạnh bất chợt ngoài ý muốn, nhớ tới người bạn thân trước kia, cùng nàng ăn cơm, cùng nhau chia xẻ tâm , nàng ta luôn cười khanh khách với mình, nàng ta nhớ sinh nhật của mình, cũng biết nàng thích cái gì, nàng ta luôn có thể làm cho mình rất vui vẻ. Trời biết, chính mình ỷ lại vào nàng ta cỡ nào,lại thích nàng ta cỡ nào.

      Nhưng có ngày, nàng thấy chồng mình cùng bạn tốt của mình lõa thể ôm nhau nằm ngủ say giường.

      Sau đó nàng tự với chính mình, những tình cảm trước kia đều là giả, bạn tốt của nàng vì nàng làm hết thảy bất quá chỉ là vì ngày này……

      Đây là bạn bè! Nàng đau thấu tận tâm can đổi lại dối trá do bạn tốt của mình mang lại! Lúc đó nàng mới hiểu được, nguyên lai tâm của người có thể che giấu sâu như vậy, nguyên lai người có thể nở nụ cười chân thành đồng thời trong lòng của có thể dùng những lời lẽ ác độc mắng người.

      Đây là bằng hữu, đây là bạn tốt! Lúc này đây, nàng có dũng khí lại để nếm thử lòng tốt do nữ giới mang lại, nàng có cách nào lại tin tưởng nữ nhân có tình bạn.

      Tiểu Vân thấy A Hạnh đột nhiên thần sắc ảm đảm, nghĩ đối phương muốn làm bằng hữu của mình, trong lòng khỏi dâng lên cỗ cảm xúc thất vọng .

      Lần đầu tiên nhìn Tiểu Vân thấy A Hạnh liền cảm thấy nàng cùng mình rất khác biệt. người của nàng có cảm giác rất đặc biệt, trầm tĩnh, tao nhã, cao quý, giống như trước đây nàng là tiểu thư, nhưng người nàng giống các tiểu thư khác lạnh lùng cùng ngạo khí, nàng làm cho người ta cảm thấy thản nhiên ấm áp, làm cho Tiểu Vân nhịn được muốn tiếp cận nàng, lại dám tới gần, nàng tuy rằng có làn da đen, nhưng khi cười rộ lên cũng rất xinh đẹp, ánh mắt của nàng như sao trời rất sáng ngời, tất cả đều khiến cho Tiểu Vân hâm mộ cùng mê muội, điều này làm cho Tiểu Vân cảm thấy, nếu có thể trở thành bạn bè với của nàng , là chuyện đáng giá cao hứng cỡ nào.

      Nhưng thấy A Hạnh như muốn! Trong lòng Tiểu Vân có chút uể oải, bất quá tính cách của nàng ta cùng mẫu thân bình thường cũng rất sảng khoái, cho nên rất nhanh liền bình thường trở lại, nhất định là bởi vì mình chưa đủ tốt, về sau mình nhất định phải đối xử tốt với A Hạnh, như vậy A Hạnh nhất định đồng ý làm bằng hữu với mình. Trong lòng Tiểu Vân thầm nghĩ.

      Nhưng Tiểu Vân biết , trong thời gian tới nàng ta làm cho A Hạnh chân chính tín nhiệm mình, tuy rằng trong quá trình xảy ra rất nhiều chuyện, chảy nhiều nước mắt như vậy , nhưng mà, Tiểu Vân chút cũng hối hận!

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 50: Nổi trận lôi đình
      Hôm nay A Hạnh bị Tiểu Vân gợi lên rất nhiều chuyện cũ thương tâm, tâm tình rất là trầm trọng. Buổi tối sau khi cùng phụ thân về nhà ,vẻ mặt vẫn còn rầu rĩ biểu tình vui.

      Lý Nhuận Phúc thấy nữ nhi vui, tưởng rạp hát xáy ra vấn đề gì, liền an ủi nữ nhi :” A Hạnh,chuyện rạp hát nếu giúp được tốt,nếu thể giúp được con cũng đừng nên vui,cố gắng hết sức là tốt rồi.”Tuy rằng nữ nhi thông minh, nhưng dù sao vẫn chỉ là tiểu nương, chuyện rạp hát giờ, nếu muốn ngăn cơn sóng dữ này đúng phải là chuyện dễ dàng gì, nhìn nữ nhi vui, Lý Nhuận Phúc có chút đau lòng.

      A Hạnh muốn phụ thân mệt nhọc cả ngày còn vì mình lo lắng, vội vàng lộ ra khuôn mặt tươi cười :” Phụ thân, A Hạnh phải vui, vừa rồi con nghĩ chút chuyện, chuyện rạp hát cho tới bây giờ rất thuận lợi, phụ thân cứ yên tâm.”

      Lý Nhuận Phúc biết nữ nhi những lời này là vì muốn mình buồn, liền theo lời của nàng, :” Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!” Nhưng biểu tình vừa rồi của nữ nhi ràng là có tâm , có lẽ nữ nhân lớn rồi có chút tâm muốn !

      A Hạnh lắc đầu, cố gắng đem những chuyện này quên . nàng tự với chính mình : A Hạnh, là chuyện quá khứ, tại ngươi có cuộc sống mới, sinh mệnh mới, lại có người nhà thương người, cần phải tự tìm phiền não!

      Về nhà, sau khi ăn cơm xong, nàng liền nhờ tới trong nhà còn có vị hoàng thân quốc thích.

      Làm cơm xong, nàng đem đồ ăn vào trong phòng, nhìn thấy Tam công tử đứng cạnh cái bàn, dùng nước nàng chuẩn bị buổi sáng rửa mặt. Mà bàn đồ ăn chút cũng chưa từng đụng qua.

      Thẩm Nguyên Phong nghe có tiếng động, liền hướng đến phương hướng nàng đứng nhìn.

      Cẩm bào người cởi ra, bên trong là bộ trung y màu trắng, chỗ cánh tay bị thương còn nhuốm vết máu, vết máu màu đỏ sậm khô, xem ra vết thương ở cánh tay còn chảy máu nữa.

      ” Ngươi đưa cơm đến cho ta sao? Ta ngửi được mùi đồ ăn. Tới vừa đúng lúc, ta đói bụng cả ngày!”

      “Cả ngày?” A Hạnh kinh ngạc :” Tam công tử, buổi sáng trước khi tiểu nữ có với công tử đồ ăn để bàn mà.”

      Nàng qua đem đồ ăn đặt lên bàn. tại thức ăn trong nhà được cải thiện rất nhiều, cách hai ngày ăn thịt , hôm nay nàng làm món thịt nướng.

      Tam công tử ngồi xuống, tiếp nhận chiếc đũa A Hạnh đưa tới, :” Ta ban ngày ngủ, lười dậy!”

      Lười…… Dậy? A hạnh khóe miệng giật giật, Tam công tử, ngươi phải cũng quá lười đó chứ.

      ” Tam công tử, vẫn là dậy sớm mới tốt, công tử đem ngày đêm đảo điên đối với thân thể tốt!” A Hạnh nhịn được liền .

      Tam công tử đem miếng thịt đem vào trong miệng,” Dậy sớm như vậy làm gì?”

      A Hạnh giật mình, xác thực, xuất thân hiển quý, lại cần kiếm tiền nuôi gia định, tự nhiên cần phải dậy sớm, cũng cần dậy đúng giờ, bất quá cái loại này đúng là đại lười, đúng là đáng xấu hổ a!

      ” Ngươi nấu ăn hơi kém so với đầu bếp trong phủ của ta, nhưng cũng coi như tạm được, bất quá lần sau chú ý thêm đường chút.” A Hạnh tuy rằng biết vị Tam công tử trước mắt này là người sống an nhàn sung sướng , nhưng ngữ khí của hiểu sao lại làm cho nàng có chút tức giận!

      A Hạnh vụng trộm liếc mắt xem thường , :” Tam công tử từ từ ăn, tiểu nữ ra ngoài trước.”

      Vừa mới chuyển người, Tam công tử ở phía sau gọi nàng lại” Ôi chao, cái kia, quần áo giường, ngươi giúp ta giặt chút, ngay cả giọt máu cũng giặt sạch!”

      Nhịn xuống, nhịn xuống, bất quá chỉ là giặt quần áo mà thôi, là con Vương gia, giúp giặt quần áo cũng phải chuyện xấu gì! Chính là giống như phân phó nô tỳ, đúng là làm cho người ta phát hỏa a!

      A hạnh lắc lắc đầu, vọt tới bên giường, cầm cẩm bào hướng ngoài cửa ra.

      Thẩm Nguyên Phong phía sau dĩ nhiên nghe được tiếng bước chân hấp tấp của nàng, khỏi cười cười, nữ hài tử này, hình như muốn nịnh bợ ? Chẳng lẽ nàng biết nếu lấy lòng chỉ toàn có lợi cho nàng thôi sao? là thú vị.

      Chuyện này A Hạnh có thể nhẫn nại, dù sao nàng cũng là người cẩn thận, nàng muốn mượn chuyện này để Tam công tử thiếu nàng ân tình, về sau vạn nhất rạp hát có chuyện gì, có thể tìm giúp đỡ, cho nên trong lòng nàng mặc dù có chút thích, nhưng vẫn nhẫn nại .

      Tuy rằng nàng biết nên tuân thủ quy tắc của thế giới này, nhưng nàng thân là thiên kim tiểu thư, trong người vẫn có chút ngạo khí, lại bị người ta coi như là nô tỳ sai sử, đúng là làm cho nàng buồn bực thôi.

      Ngẫm lại từ lúc đến thế giới này tới nay liền cảm thấy nghẹn khuất, đầu tiên địa vị thấp, nhìn thấy người quyền quý phải dập đầu,thân lại là nữ nhân, tại đây xã hội nam tôn nữ ti nữ nhân hề có địa vị gì, làm chuyện gì cũng đều phải lén lút. Khi nào nàng mới có thể tự do tự tại tiêu sái, đường đường chính chính đứng thẳng lưng đối diện với với người đời ?

      Đúng là có chút chuyện thể nhẫn nại được!

      Nàng mỗi ngày đều làm điểm tâm, giặt quần áo làm việc nhà, buổi tối phải ngủ ngon, nếu ban ngày có tinh thần. Nhưng vị Tam công tử kia đem ngày đêm đảo lộn, ban thiên ngủ như lợn chết ( Nàng rất giận, nhịn được muốn mắng !) buổi tối lại rất có tinh thần như con chuột cống!

      Nàng nằm ở giường nghe được rành mạch thanh yên tĩnh ban đêm, ở trong phòng làm chuyện gì đều nghe thấy có tiếng động lớn, thanh vang vang, ở trong phòng người ta muốn làm gì chưa tính còn chạy ra trước nhà người ta, ánh mắt lại nhìn thấy, chốc đá ngã lăn cái ghế, chốc lại đánh ngã cái gì đó tạo ra thanh ” Loảng xoảng ” , nàng liền cả kinh tỉnh ngủ! Làm ơn! Mã đại ca ngày nay rất mệt nhọc rồi, buổi tối muốn nghỉ ngơi chút,ngươi cũng cho sao?

      Quan trọng là, gây ầm ỹ đến nàng!

      Có người nào rất muốn ngủ lại bị chọc ngủ được?Thực là phát hỏa rồi?

      A Hạnh tại phát ra lửa giận, dùng từ nổi trận lôi đình để hình dung với nàng cũng đủ! Nàng” Xoạt” tiếng xốc chăn lên, phủ thêm áo khoác, lao ra khỏi phòng !

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 51: chuyện đêm
      Ngoài cửa phòng, Lý Nhuận Phúc có lẽ do ban ngày quá mệt nhọc ngủ sâu, hề bị những tạp xung quanh ảnh hưởng, loáng thoáng còn nghe được tiếng ngáy nhè của ông.

      A Hạnh cúi người xuống, cẩn thận đắp chăn lại cho phụ thân. Sau đó rón ra rón rén qua bên người ông, xuyên qua phòng khách, đến sân phía trước.

      Đêm lạnh như nước,ánh trăng thản nhiên chiếu khắp nơi, trong khí còn có mùi sương lành lạnh, Tam công tử đưa lưng về phía A Hạnh đứng trước sân. Mái tóc dài quăn như che khuất nửa bóng dáng của , dáng người như tuyết trắng đứng trong gió lạnh làn áo hơi lay động.

      thể , bóng dáng người này dưới ánh trăng thản nhiên này đúng là có cảm giác phiêu dật xuất trần.

      Bất quá lúc này A Hạnh tức giận tuyệt vì bóng dáng phiêu dật này mà có nửa điểm tiêu giảm. Nàng ở phía sau hung hăng trừng mắt , chỉ hận ngay phía trước thể mắng to chút, nhưng tại khi thấy , trừ bỏ giương mắt nhìn, A Hạnh đúng là dám hướng Tam công tử phát hỏa.

      là buồn bực, bởi vì là con của Tấn vương, cho nên chuyện nàng chán ghét chỉ có thể chịu đựng trong lòng……

      Thẩm Nguyên Phong nghe động tĩnh, quay đầu lại, làn da tuyết trắng ở dưới ánh trăng giống như ảo ảnh. Ánh mắt vẫn bị che bởi lớp vải trắng, nhưng trong đầu A Hạnh tự chủ được ra đôi mắt màu lam xinh đẹp.

      “Ồ? Ngươi còn chưa ngủ? Cũng ngủ được sao?” trong giọng Tam công tử có kinh ngạc giống như giả vờ.

      Tay A Hạnh khỏi nắm chặt quyền, còn dám hỏi? Nàng vì ai mà ngủ được! Có người có bản lĩnh băng sơn mà cũng châm hỏa được!

      ” Ngươi ngủ cũng được, chuyện phiếm với ta ! tại mắt ta lại nhìn thấy, có chút buồn chán!” Bình thường sớm hẹn bạn tốt ba năm uống rượu, như tại ở đây buồn đến phát chán!

      Nghe , A Hạnh cho dù nhẫn nhịn, cũng nhịn được phát hỏa, nàng tức giận :” Tiểu nữ giống Tam công tử mệnh tốt như vậy, ban ngày có thể vô âu vô lo ngủ cả ngày, tiểu nữ còn phải làm việc! Buổi tối cần phải nghỉ ngơi!”

      Thẩm Nguyên Phong tuy rằng biết tiểu nương trước mắt này trông thế nào, nhưng nghe được ngữ khí oán giận của nàng , trong đầu khỏi vẽ phác thảo ra bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của tiểu nương , trừ bỏ bạn hữu giang hồ của , người thường ai dám với như vậy! Ai thấy cũng đều cúi đầu cúi người,chỉ e sợ bộ dáng đủ cung kính , làm cho người ta cảm thấy rất thú vị, tiểu nương trước mặt này đúng là người thú vị a!

      giống như tìm được đồ chơi để giết chết thời gian nhàm chán, lộ ra nụ cười nhợt nhạt. tuy rằng là con của Tấn vương, nhưng bản tính lười nhác tùy tiện, càng bởi vì có đoạn thời gian dài ở bên ngoài lưu lạc, cho nên đối với tôn ti này quả thích. Nhưng chung quy sinh ra trong gia đình nhà quyền quý, từ có thói quen để người khác hầu hạ, cho nên ngôn ngữ hành động vẫn khỏi có chút ngạo khí vênh mặt hất hàm sai khiến .

      cố ý nâng gương mặt:” Ngươi có biết hay , chỉ bằng ngữ khí vừa rồi ngươi với ta ,ta là có thể trị ngươi tử tội!”

      A Hạnh tâm căng thẳng,tay nắm chặt quyền đầu liền buông ra, đối với kẻ mạnh, thể cúi đầu a……

      Nàng muốn cúi đầu, trầm giọng :” Thực xin lỗi, Tam công tử, dân nữ biết cấp bậc lễ nghĩa, xin ngài cần so đo với dân nữ !” Nàng lại nghĩ tiếp ràng mình là” Ân nhân cứu mạng” của , hơn nữa tại ràng là có lỗi, nhưng do thân phận của , nàng phải cúi đầu. xã hội cũ nát……

      ” Ngươi lại đây chuyện phiếm với ta, ta tạm tha thứ vô lễ của ngươi !” Thẩm Nguyên Phong đưa ra cầu.

      A Hạnh còn có thể làm gì? Cho dù mí mắt giống như có cân ngàn trọng đè, nàng phải lập tức lấy tức tinh thần hứng khới.

      ” Giúp ta lấy ghế dựa đến đây!”

      A Hạnh lườm cái, liền lấy ghế dựa bị đá đổ cầm sang ,để cho ngồi xuống.

      A Hạnh ngồi xuống ở cái bàn cách cách đó xa , hai tay nâng cằm, mí mắt chút chút lại muốn nhắm lại. Sau lại nghĩ Tam công tử căn bản nhìn thấy, liền nhắm mắt lại ngủ gật.

      ” Uy, ngươi đừng tưởng rằng mắt ta nhìn thấy biết ngươi vụng trộm ngủ!” Tam công tử đột nhiên .

      A Hạnh cả kinh, thiếu chút nữa từ ghế ngã xuống! Nàng khỏi ngẩng đầu nhìn đôi mắt bị lớp vải trắng che khuất kia.Mắt nhìn thấy sao? làm sao biết mình ngủ?

      Thẩm Nguyên Phong nghe được thanh tay chân luống cuống của nàng, quay mặt cười trộm, nghe thấy tiếng thở đều đều của nàng mới đoán được nàng ngủ, nghĩ tới nàng có phản ứng lớn như vậy, là rất thú vị!

      Thẩm Nguyên Phong ho hai tiếng, áp chế nụ cười của mình, sau đó hỏi:” Ngươi tên là A Hạnh? Tên đầy đủ là gì?”

      “Lý hạnh!” A Hạnh trả lời đơn giản vô cùng, sau đó dùng tay che miệng ngáp cái.

      ” Ta tên là Thẩm Nguyên Phong.”

      ” Ách?” A Hạnh nghĩ mình nghe lầm,”Công tử vừa rồi cái gì?”

      Thẩm Nguyên Phong cười:” Ngươi tuổi còn trẻ, lỗ tai lại tốt, ta tên của ta là Thẩm Nguyên Phong!”

      A Hạnh ngoài ý muốn, tỉnh ngủ hơn nửa.” Công tử cho tiểu nữ biết tên của công tử làm gì? Công tử là Tam công tử Tấn vương phủ , tiểu nữ chỉ là thường dân, tiểu nữ có thể gọi tên của Tam công tử sao?”

      Thẩm Nguyên Phong cằm giương lên:” Vì sao thể? Ta có thể là có thể! Tên vốn chính là để người ta kêu, nếu gọi đặt tên làm gì?”

      A Hạnh nhìn gương mặt kiệt ngạo của , thiếu chút nữa cười ra tiếng . Tam công tử, tên của ngươi tuy rằng để cho người kêu, nhưng phải ai cũng có thể kêu được!

      A Hạnh nâng cằm đánh giá , khuôn mặt như ảo của dưới ánh trắng như sáng lên, đôi môi lộ ra tính trẻ con, thiếu chút nữa quên, đối phương chỉ là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi , đúng là ngoại hình đối lập! Cho nên mới lời này của hợp với thân phận! Bất quá cũng có chút đáng .

      ” Tiểu nữ có thể gọi tên của người? Công tử tiểu nữ vô lễ, muốn trị tội của tiểu nữ chứ!”

      ” Muốn trị tội ngươi, cơ hội còn nhiều mà, câu ngươi tùy tiện lúc trước ta có thể bắt làm nhược điểm! Bất quá như vậy có ý nghĩa, ta thích ngươi như vậy, có thể vô âu vô lo chuyện với ta.” dừng dừng, :” tiếp, ngươi có vẻ căn bản sợ ta!”

      phải, tiểu nữ vốn rất sợ!” A hạnh trong lòng thầm tưởng, thân phận ngươi tại ai mà e dè. Nhưng dù là hoàng thân quốc thích cũng chỉ là ngoại tộc……

      A Hạnh vốn muốn hỏi sao lại bị thương, rốt cuộc là người phương nào dám đánh Tam công tử con Tấn vương thành dạng như vậy, nhưng nghĩ nghĩ, chung quy cũng hỏi , có bộ dáng bình dị gần gũi , nhưng chưa chắc là như thế? Khỏi phải , đứa trưởng thành trong nhà quyền quý có bao nhiêu cái mặt nạ? Nếu tin tưởng , đến lúc đó chết như thế nào cũng biết. Hơn nữa, đây cũng phải là vấn đề mà nàng quan tâm . Vẫn là tự chiếu cố tốt mình thôi!

      A Hạnh chưa gì. Thẩm Nguyên Phong nhất thời cũng chuyện. Hai người liền như vậy lẳng lặng ngồi ở trong viện, trời đêm đen đặc quánh càng vây quanh hai người bọn họ.

      lát sau A Hạnh đánh vỡ yên tĩnh, nàng thấy Thẩm Nguyên Phong người quần áo đơn bạc :” Công tử mặc như đơn bạc như vậy, lạnh sao? Có cần ta lấy quần áo của phụ thân ta cho ngươi hay .”

      Thẩm Nguyên Phong vươn tay kéo xiêm áo, ngón tay trắng noãn thon dài, giống như dương chi bạch ngọc , trông rất đẹp mắt.

      cần, ta sợ lạnh, ta là cao thủ!” mặt chút thay đổi .

      A Hạnh thiếu chút nữa cười lên, cao thủ? Có cao thủ nào bị người ta dùng vôi ám toán thành công ? Nhìn mạnh miệng mặt đổi sắc, da mặt là dầy……

      A Hạnh nhịn được hỏi ,” Công tử biết khinh công sao?”

      Thiếu niên mặt tràn đầy tinh thần:” Đương nhiên, khinh công của ta bằng hữu đều là thượng thừa”

      “Vậy công tử có thể đạp tuyết vô ngân sao?”

      Thiếu niên sắc mặt cứng đờ.

      ” Có thể nhất vi độ giang sao?”

      Thiếu niên sắc mặt có chút phát lạnh. A hạnh trong lòng thống khoái!

      “Võ nghệ cao cường ?!”

      Thiếu niên phen lau mồ hôi lạnh, vội vàng tiếp lời:” Võ nghệ cao cường thành vấn đề.”

      A Hạnh chậc chậc lắc đầu,” Cao thủ a~~” Nàng cố ý kéo dài cuối

      Thẩm Nguyên phong cho tới nay vẫn rất kiêu ngạo về võ công của mình, lúc này nhưng lại bị A Hạnh đả kích, khỏi nhảy dựng lên phản bác:” hươu vượn! đời này làm gì có công phu đạp tuyết vô ngân, nhất vi độ giang ! Sư phó của ta còn làm được! hươu vượn! hươu vượn!” liên tục vài tiếng hươu vượn, mặt đều đỏ bừng!

      có, có, là tiểu nữ hươu vượn, sư phó của công tử có.”

      Thẩm Nguyên Phong giận đến tái mặt ,” được vũ nhục sư phó của ta!” Thanh có chút sẵng giọng.

      A Hạnh cũng ý thức được mình quá đáng, vội vàng ,” Thực xin lỗi.” Thanh hoàn toàn thành khẩn.

      Thẩm Nguyên Phong đứng ở nơi đó khuôn mặt nghiêm lại,tóc quăn dài theo gió tung bay xinh đẹp vô cùng.

      Ngay lúc A Hạnh tự trách mình lắm miệng gây chuyện,Thẩm Nguyên Phong đột nhiên mở miệng, thanh có chút chần chờ:” Ngươi đạp tuyết vô ngân, nhất vi độ giang, ngươi thấy qua rồi sao?”

      A hạnh nghĩ nghĩ, trong giọng cẩn thận hơn:” gặp qua !” Bất quá là ở trong phim……

      Thẩm Nguyên Phong thở dài, thanh có chút tiếc nuối:” thể tưởng được ngươi dân nữ bé thế cũng có được kỳ ngộ này, có thể gặp cao thủ tuyệt đỉnh ……”

      A Hạnh hừ tiếng, trong lòng thầm, cái gì mà dân nữ bé?

      Thẩm Nguyên Phong lỗ tai thính, dĩ nhiên nghe được tiếng hừ của nàng, mỉm cười, đúng là càng lúc càng lớn mật! Bất quá như vậy mới thú vị!

      Xa xa thanh gõ mõ cầm canh truyền đến. Thẩm Nguyên Phong nghe thấy tiếng ngáp của A Hạnh , cũng ý thức được phải ai cũng như ngày đêm điên đảo, mặc dù có chút tùy hứng, nhưng tuyệt ép người.

      với A Hạnh :” Ngươi ngủ , cần ở lại chuyện phiếm với ta, ta ngồi ở đây sao.”

      A Hạnh được đặc xá này, trong lòng mừng rỡ, xoay người liền hướng trong phòng bỏ . được hai bước, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu với Thẩm Nguyên Phong:” Tam công tử, mắt của công tử chưa khỏi, vẫn nên ngồi im để khỏi bị động đối với thương thế tốt”

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 52: Kịch bản
      Lăng Tử Phong ba ngày ba đêm ngừng viết để hoàn thành kịch bản. Sau khi hoàn thành liền để cho A Hạnh xem qua.

      A Hạnh tiếp nhận tập bản thảo rất dày đó rồi ngồi cẩn thận đọc ở dưới tàng cây hoa đào trong viện Lăng Tử Phong.

      Dung Tranh từ sau khi biết được việc này, mỗi khi A Hạnh tới đây theo bên người bọn họ, giúp bọn bưng trà rót nước. Lúc này Dung Tranh thấy mắt A Hạnh cũng chuyển chút nào cầm lấy tập bản thảo cẩn thận đọc, kinh dị vô hạn, lén lút với sư phó:” Sư phó, nàng biết chữ sao?”

      Thế giới này những nương biết chữ nhiều lắm, cũng chỉ có những tiểu thư nhà giàu mới có cơ hội biết chữ, rất ít người thuộc tầng lớp bình dân giống A Hạnh biết chữ, nhất là nương, cơ bản có khả năng. Dung Tranh biết chữ cũng là do có sư phó dạy.

      Lần trước Lăng Tử Phong thấy nàng có thể biết xem khế ước đọc được nội dung thực chấn kinh rồi, dù sao những chuyện tiểu nương này khiến người ta khiếp sợ rất nhiều, so sánh như thế biết chữ cũng tính là chuyện gì rất giỏi nữa. Có lẽ nàng do có cơ duyện nào đó mà có cơ hội biết chữ.

      Điều tốt nhất ở Lăng Tử Phong chính là có thể tự kiềm chế quan tâm của mình, ông ta thấy A Hạnh cực lực che giấu khả năng của mình, liền hiểu nàng có rất nhiều tình hy vọng bị người khác biết, cho nên đối với những nghi vấn đó, tuy rằng tò mò nhưng chưa từng hỏi, xoi mói.

      A Hạnh cũng biết việc mình biết chữ gây rúng động cho hai thầy trò kia, toàn bộ tâm tư nàng giờ đều đặt ở kịch bản do Lăng Tử Phong viết.

      Chuyện xưa do dân gian lưu truyền về hùng Lưu Tiểu Bảo. Trong truyền thuyết Lưu Tiểu Bảo dáng người khôi ngô, lực lưỡng như trâu (lực đại như ngưu), là người chính trực thiện lương, thường xuyên giúp đỡ những người bé bị áp bức rất được mọi người kính nể. Viên quan huyện của bọn họ là tên quan ác bá, ỷ vào thúc thúc của mình là huyện thái gia mà hoành hành ngang ngược trong huyện, khi nam bá nữ, chuyện ác nào làm! Có lần, tên ác bá này nhìn trúng vị nương xinh đẹp muốn chiếm lấy làm tiểu thiếp của mình. Người nhà vị nương này chịu mà ngăn cản , tên ác bá đem phụ thân cùng đệ đệ của vị nương đó đánh chết, mẫu thân của nàng thấy tình cảnh như vậy đập đầu vào tường mà chết. Lúc này Lưu Tiểu Bảo vừa vặn ngang qua, thấy tình cảnh này, giận thể tan, tiến lên dùng quyền đánh đuổi những tên tôi tớ của tên ác bá, cùng lúc đánh cho tên ác bá này vài quyền. ngờ thân thể tên ác bá này yếu ớt mà quyền của Lưu Tiểu Bảo mạnh, vài quyền đó đánh chết tên ác bá! Người nhà tên ác bá đem Lưu Tiểu Bảo lên báo quan ở huyện nha, huyện thái gia vì muốn báo thù cho cháu nên cần xét xử đem Lưu Tiểu Bảo nhốt vào đại lao, hôm sau đem ra xử trảm!

      Những người từng chịu đại ơn của Lưu Tiểu đành lòng thấy ông hàm oan mà chết. Trong lần nhân dịp khâm sai đại thần qua huyện đồng lòng hợp lực chặn đường cáo trạng. Khâm sai đại thần này chính là có vị quan thanh liêm, bị bọn họ đâm đơn kiện, qua hồi điều tra, tra ra Huyện lệnh chính là người ăn hối lộ làm trái pháp luật, tức giận cách chức ta, tịch biên tài sản của , đem Huyện lệnh sung quân ở biên cương. Lưu Tiểu Bảo là người vô tội được phóng thích, còn cưới vị nương mà ông cứu lúc trước.

      Đây quả chính là câu chuyện xưa rất cũ nhưng cũng sao, tại thế giới chưa từng có kịch bản này, những câu chuyện xưa này có thể gây cảm giác mới mẻ cho người xem! Hơn nữa khả năng viết của Lăng lão bản thực rất tốt, mỗi câu văn đều đem tình tiết câu chuyện cùng tính cách của nhân vật biểu vô cùng nhuần nhuyễn, làm cho nàng xem thực mê mẩn, tin tưởng khi đem lên sân khấu có người diễn nhất định mang đến cảm xúc cho người xem!

      Nàng ngẩng đầu, mỉm cười với hai thầy trò dùng ánh mắt nghi hoặc ngạc nhiên nhìn nàng thầy trò, :” Lăng lão bản, thúc viết rất tốt, Quách đại ca thúc là người có bút pháp thần kỳ, quả nhiên sai!”

      Lăng lão bản khiêm tốn :” nương khích lệ, có thể qua được cửa này của nương, Lăng mỗ cuối cùng là có thể thờ phào nhõm, tâm huyết vài ngày nay coi như là có uổng phí.”

      Dung Tranh đứng bên cạnh xen vào :” Sư phó của huynh viết kịch bản quả thực nhận được rất nhiều lời khen ngợi, từng còn có giác hoa nổi danh ở kinh thành dùng số bạc lớn mời sư phó viết kịch bản! Kịch bản này do sư phó của huynh nhịn ăn ba ngày ba đêm mới viết nên, tất nhiên là tinh phẩm!”

      A Hạnh nhìn quầng thâm quanh đôi mắt của Lăng lão bản ánh, cảm thấy có chút chấn động, Lăng Tử Phong này bề ngoài trông rất tao nhã nho nhã, nhưng bên trong là dẻo dai vô hạn, chỉ cần nhận định trong lòng chuyện gì dùng toàn lực để làm, ông ta chính là chưa gặp được cơ hội tốt này, nếu lần này trong lời kịch có thể thành công, nhất định có thể được đến suy nghĩ muốn hết thảy.

      ” Lăng lão bản, vất vả cho thúc.” A Hạnh thành tâm thành ý .

      Lăng lão bản nhàng lắc đầu, cười :” Lăng mỗ khi viết kịch bản này chút cũng cảm thấy vất vả, ngược lại cảm thấy đem câu chuyện xưa từ mình được nghe viết lại thành kịch bản, để cho những con hát của mình đem câu chuyện xưa này diễn xuất tạo ra câu chuyện sân khấu, đây quả chuyện rất cảm động. A Hạnh nương, gạt nương, Lăng mỗ quả thực chờ mong kịch bản diễn xuất tốt”

      A Hạnh cầm trong tay kịch bản đưa cho ông, :” Kịch bản được viết ra, kế tiếp phải tranh thủ thời gian tuyển giác dàn dựng kịch, tiểu nữ có ý tưởng……” A Hạnh mỉm cười, trong mắt chợt lóe sáng:” Tiểu nữ muốn kịch bản chính thức đem ra trình diễn cho khách vào cuối tháng. Rạp hát Thanh Vân đối diện chẳng phải cũng khai trương vào cuối tháng sao?”

      Nàng nhìn lăng lão bản, trong ánh mắt lộ ra tia tàn khốc:” Lăng lão bản, rạp hát Thanh Vân dùng thủ đoạn ti bỉ như thế bức bách người! Chẳng lẽ chúng ta giáo huấn cho chút sao? Bọn họ muốn nhìn chúng ta rớt đài, chúng ta càng muốn để cho bọn xem chúng ta khai trương vở kịch mới, còn phải khai trương cùng ngày với bọn , cạnh tranh với bọn ! Tuy rằng có khả năng ngay từ đầu rạp hát bọn họ có khả năng vô cùng náo nhiệt, nhưng bao lâu nữa chúng ta là có thể đứng đó nhìn bọn họ suy tàn!”

      Trong giọng A Hạnh dày đặc lãnh ý, hơn nữa trong giọng của nàng còn để lộ ra tin tưởng cường đại, làm cho hai thầy trò Dung Tranh hai đều có chút vi sợ run, nhìn Thanh Vân chậm rãi suy bại? quá khả năng , Thanh Vân nhưng là có được giống phương mặc trúc như vậy danh giác! Cho dù bọn họ trong lời kịch lại như thế nào được hoan nghênh, cũng uy hiếp được Thanh Vân !

      Dung Tranh sờ sờ đầu :” Phương mặc trúc giờ ở rạp hát Thanh Vân! ta chính danh giác ở Tấn thành, chỉ cần diễn, quan to quý nhân đều theo . Thanh Vân chỉ cần có ở lại thể có thể suy bại!” Lăng Tử Phong tuy rằng gì, nhưng nhìn biểu tình của ông ta tựa hồ là thực tán thành lời của đồ đệ.

      A Hạnh thấy mặt bọn họ lộ ra thần sắc quá tin tưởng, cũng để ý, trong lòng nàng suy nghĩ, dung mạo Phương Mặc Trúc như vậy, trước đây là do có Lăng Tử Phong chính trực vì ta dẹp ít phiêu lưu, giờ phút này đầu quân cho tên hám lợi nơi đó, tương lai như thế nào, đúng là làm người ta lo lắng ……

      Dù sao tương lai của ta, A Hạnh quan tâm tới.

      Lăng lão bản tuy rằng ủng hộ lời của A Hạnh, nhưng tiểu nương có chút vì ông ta xả giận, ông tự nhiên cũng đánh gãy hưng phấn của nàng. buổi chiều hôm đó, ông ta cho tiến hành việc tuyển giác, đồng thời lại giao cho quản rạp hát mua nô. Từ quản theo ông ta ít năm, làm việc vẫn tận tâm hết sức, đem tình này để vào tay Từ quản , Lăng Tử Phong phi thường yên tâm.

      Buổi tối, Từ quản sau khi lấy tiền rồi mua về ba tiểu nương giá cao.

      Từ quản đem người tới việ của Lăng lão bản để cho ông xem qua.

      Lăng lão bản nhìn ba tiểu nương trước mắt, trong đó hai người cúi đầu bả vai khẽ run, bộ dáng giống như vô cùng sợ hãi. Người còn lại tuy rằng cũng cúi đầu nhưng có cảm giác trấn tĩnh hơn rất nhiều.

      Ông :” Ngẩng đầu lên.”

      Ba vị nương theo thứ tự ngẩng đầu, đều là khỏang mười ba bốn tuổi, mi thanh mục tú, tiểu nương ngây thơ trong veo như nước, mà thần sắc của tiểu nương trấn tĩnh kia lại xuất chúng. Mặt trái xoan, làn da trong trắng lộ hồng, mày liễu mắt hạnh, mũi cao thẳng, môi hồng, coi như là lệ sắc hiếm thấy.

      Từ quản ở bên cạnh :” Ba vị nương này đều là những nương biết chứ. Họ đều là gia quyến của những quan lại mặc tội. Mà vị nương kia……” Ông ta nhìn về phía nương xinh đẹp nhất, giọng :” Nghe người ta , phụ thân của nàng ta là vị quan tam phẩm, cho cho nên nàng ta có giá cao nhất!”

      Vi nương có diện mạo mỹ mạo kia nghe được lời của Từ quản , mặt lộ ra đau khổ thần sắc xấu hổ và giận dữ, khỏi cúi đầu.

      Lăng lão bản thực vừa lòng, ông vẫy vẫy tay gọi người đem các nàng dẫn an bài chỗ khác, chờ các nàng đều rồi, liền hỏi Từ quản :” có cái gì phiền toái chứ?”

      Từ quản :” có phiền toái gì đâu, việc gia quyến bị tùy ý mua bán còn là chuyện mới mẻ gì, đều là những người tứ cố vô thân có chỗ dựa, có ai quản. Hơn nữa những nương này vốn đều là bị bán vào thanh lâu, chúng ta đem các nương này mua về coi như là cứu bọn họ!”

      Lăng lão bản gật gật đầu, thế này mới yên lòng.

      Mà trong lúc đó, A Hạnh về nhà vào buổi tối mới phát Thẩm Nguyên Phong ra lời từ giã, điểm tâm cùng nước trong phòng đều có động qua, giường chăn lộn xộn, trong khí còn lưu lại mùi thuốc nhè . Mà cái áo cẩm bào màu trắng trong sân kia cũng thấy.

      A Hạnh có chút buồn bực, tốt xấu gì cũng tiếng, ít nhất cũng lời cảm tạ ví dụ như” Về sau có việc gì khó khăn cứ việc tới tìm ta” là…… Còn giúp có chỗ tốt rồi, chỗ tốt ở nơi nào? Ở nơi nào! Chẳng lẽ nàng về sau có thể trực tiếp tới Tấn vương phủ tìm sao?

      Hừ, về sau đừng để cho nàng gặp phải, nếu , nàng nhất định phải đem nhân tình này đòi lại bằng được! Nếu ít nhiều cũng để cho làm hai thiên nha đầu……

      Mà lúc này Thẩm Nguyên Phong ngồi trong nhà bằng hữu kìm lòng đậu hắt xì cái. Lô Thanh bên cạnh bôi thuốc cho cười :” Có phải hay Thúy Hồng nương ở Di Hương lâu lại nhắc tới đệ!”

      Thẩm Nguyên Phong” Xùy” tiếng cười:” Huynh nghĩ rằng huynh và đệ giống nhau sao, đem Di Hồng viện trở thành nhà của chính mình? Thúy Hồng là người bên cạnh huynh, cần đổ lên đầu đệ!”

      Lô Thanh nghe thấy thanh châm chọc của , chút cũng tức giận, tiếp tục cười hì hì :” Di hồng viện có cái gì tốt? Tuổi đệ cũng , làm sao còn như vậy nhăn nhó mặt mày, ngày nào đó cùng huynh, tất cả những kinh nghiệm phong phú của huynh dạy hết cho đệ! Huynh nhất định đem tất cả những tên kia bắt được hết, lại còn dám dùng loại thủ đoạn ném vôi này!”

      ” Khi kiếm bọn họ gây phiền toái đừng có nhắc tới đệ, để cho người tài như đệ té ngã như vậy quả khiến cho người ta khi dễ Thẩm Nguyên Phong này quả là dễ chọc!”

      Lô Thanh cười:” Bọn họ biết thân phận Tam thiếu gia của đệ, bằng nhất định chạy trốn so với thỏ còn nhanh hơn!”

      Thẩm Nguyên Phong khóe miệng tươi cười:” Chính là bởi vì bọn họ biết thân phận của đệ chơi mới vui!” dừng dừng :” Ít nhiều cũng là do 2 người cha và con kia, bằng , tối hôm đó đệ rất chật vật!” nghĩ đến cái vị tiểu nương kỳ quái kia, biết khi nàng phát từ giã sau, có biểu tình như thế nào?

      ” Tìm cơ hội cảm tạ bọn họ chút là được, cho bọn họ chút bạc, bọn họ nhất định rất vui vẻ.”

      Bạc sao? biết như thế nào, Thẩm Nguyên Phong có loại cảm giác, A Hạnh cứu cũng phải là vì bạc. Trong lòng A Hạnh biết còn suy nghĩ tới cái gì nữa!

      Thẩm Nguyên Phong nhớ tới từng gnhe A Hạnh qua, chần chờ chút, rồi hỏi chính Lô Thanh:” Lô huynh, huynh từng nghe qua nhất vi độ giang, khinh công đạp tuyết vô ngân chưa?”

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 54: Chọn Vai
      Ngày tiếp theo, ông chủ Lăng bắt đầu chọn vai cho vở kịch.

      Lúc những đào hát khác của rạp hát nghe được Lăng Tử Phong đề cập đến kịch vẻ mặt mờ mịt. Mọi người từ đều học hí kịch, trải qua học tập nhiều năm như vậy cũng chưa bao giờ nghe đến kịch , lúc đầu trong lòng của bọn họ vẫn có chút khó chấp nhận nhưng để có thể giữ lại đào hát, hoặc là học nghệ vẫn chưa thành, hoặc là sống ở rạp Thính Tùng nhiều năm sinh ra tình cảm sâu đậm với rạp hát này, hoặc giống như Quách Lâm vậy, nhận đại ân của Lăng Tử Phong. Hơn nữa tình huống rạp hát bây giờ thay vì tử thủ với hí khúc mà kết quả cuối cùng vẫn là trở thành gánh hát lưu động, còn bằng giống như ông chủ Lăng , cứu ngựa chết thành ngựa sống, tìm ra con đường sống mới. Mọi người vô cùng có lòng tin đối với năng lực và quyết sách của ông chủ Lăng cho nên tất cả đào hát dưới khích lệ của Lăng Tử Phong quyết định toàn lực ứng phó!

      Chọn vai cũng tốn bao nhiêu thời gian, nhân vật chính Lưu Tiểu Bảo do người tuấn tú như Lâm Hải diễn. Trước kia Lâm Hải vì kỹ thuật giỏi cho nên luôn phải diễn vai phụ lần này lại có thể được làm nhân vật chính, dĩ nhiên là trong lòng như hoa nở, vô cùng cao hứng, còn quá bài xích kịch nữa!

      người khác đóng nhân vật Khâm sai là do Mai Hương Hoa thủ vai, Mai Hương Hoa mặt mũi trắng noãn, cả người lộ ra phong độ của người trí thức, diễn nhân vật này lại vô cùng thích hợp. Trước đó Mai Hương Hoa luôn bị Phương Mặc Trúc chèn ép, bây giờ Phương Mặc Trúc rồi mà lại lấy được nhân vật trọng yếu như vậy trong lòng đương nhiên cũng vui mừng, thầm thề phải đem hết toàn lực ra diễn cho được cái “kịch ” này, nếu như kịch thành công, Mai Hương Hoa muốn áp đảo Phương Mặc Trúc cũng phải là chuyện thể nào!

      Những vai phụ khác cũng chọn rất tốt, bởi vì cầu hát hí khúc, mà đào hát cũng có nhiều kinh nghiệm, văn hay múa giỏi, chỉ cần tập diễn xuất theo phương thức của kịch chút lên đài biểu diễn có vấn đề gì.

      Lăng Tử Phong vô cùng tôn trọng A Hạnh, trước hết chờ nàng đến mời vào trong vườn đào, rất kiên nhẫn với nàng tình hình chọn vai, đặc điểm của mỗi diễn viên cùng với lý do chọn người.

      Thời gian A Hạnh đến nghỉ ngơi ở rạp hát cũng phải là ngắn, đào hát ở đây căn bản nàng đều biết, Lăng Tử Phong vừa như thế nàng cảm giác thấy mỗi diễn viên đều được sắp xếp rất tốt, làm cho nàng vô cùng hài lòng, càng thêm khâm phục năng lực làm việc của Lăng Tử Phong.

      “Còn nhân vật mỹ nhân trong kịch do ai diễn đây?” Nghe xong Lăng Tử Phong giới thiệu các nhân vật nam, A Hạnh nhịn được hỏi.

      Lăng Tử Phong nhíu mày cái, : “Lần trước cùng nương qua chuyện mua nô lệ, lúc đầu ta dự tính chọn trong ba nương kia diễn nhân vật mỹ nhân này nhưng ngờ lại xảy ra chút phiền toái!” tới đây, thở dài, cầm chén trà uống hớp.

      A Hạnh liền vội vàng hỏi: “Phiền toái gì?”

      Dung Tranh đứng bên thấy sư phụ uống nước nên tiếp lời : “Cái nương Xảo Oánh đó, nàng có phụ thân trước kia là quan tam phẩm trong kinh thành, trong nhà là Đại tiểu thư, mặc dù xảy ra biến cố nhưng vẫn vô cùng kiêu kì, vừa nghe chúng ta muốn nàng diễn kịch chết cũng chịu đáp ứng, cho dù chết cũng cần làm loại việc thấp hèn này, tình nguyện làm việc vặt ở rạp hát chúng ta, cũng muốn lên đài bán nhan sắc!” Dung Tranh từ liền theo sư phụ học kịch, mặc dù cũng biết địa vị cao nhưng bị người khác thành thấp hèn như vậy trong lòng vô cùng tức giận, cho nên giọng cũng giận đùng đùng.

      hừ lạnh tiếng, tiếp: “Số nàng cũng tốt , được chúng ta mua trở lại, nghe Từ quản , với loại sắc đẹp này vốn là bị bán vào thanh lâu, đây mới thực là thấp hèn! Bây giờ lại còn dám chê chúng ta? đúng là nghĩ mình vẫn còn là đại tiểu thư!” Mỗi lần đến hai chữ thấp hèn Dung Tranh đều cắn răng nghiến lợi, có thể thấy được với hai chữ này thống hận dường nào!

      A Hạnh hỏi: “Có từng khuyên nàng hay ?”

      Khuôn mặt Lăng Tử Phong chịu nổi: “Tại sao có, ta và Từ quản , còn có mấy đào hát kinh nghiệm phong phú thay nhau khuyên giải nàng, biết có phải vì nương kia tuổi còn , tính khí cũng vô cùng cố chấp, náo loạn, đối với khuyên nhủ của chúng ta nàng chút cũng dao động, bây giờ còn tuyệt thực đấu tranh! Cũng hai ngày ăn cơm!” Rạp hát đều là người lương thiện, cho dù là như vậy cũng chưa từng nghĩ tới phải dùng bạo lực bức bách tiểu nương.

      phải có ba nương sao? Hai người khác sao? Thiếu nàng ta là được à?”

      Lăng Tử Phong lắc đầu: “Hai nương kia lớn lên mặc dù cũng kém nhưng so về khí chấn vẫn kém hơn Xảo Oánh rất nhiều. Hơn nữa hai nương kia tính tình lại quá nhút nhát, rụt rè, tới lâu như vậy, thấy chúng ta còn phát run, lên đài chỉ sợ còn phải cần khoảng thời gian rèn luyện, ép buộc các nàng chỉ càng phản tác dụng.”

      A Hạnh tiếp thu: “Vậy nghĩa là bây giờ có Xảo Oánh là thể.”

      Lăng Tử Phong gật đầu: “Xảo Oánh là thí sinh tốt nhất!”

      Dung Tranh khẽ hừ tiếng, khuôn mặt thèm đếm xỉa.

      A Hạnh suy nghĩ chút rồi : “ như vậy, để ta xem nàng chút! Ta khuyên nàng!”

      Bởi vì tạm thời A Hạnh muốn để cho người khác biết nàng là đại lão bản của rạp hát cho nên nàng cũng muốn bại lộ trước Xảo Oánh.

      Dung Tranh theo như sư phụ giao phó, đưa A Hạnh tới trong thư phòng của sư phụ trong sân, để cho nàng ngồi ở sau bàn sách, đặt bình phong ngăn cản ở trước mặt của nàng.

      Sau khi chuẩn bị xong hết, Dung Tranh vốn chuẩn bị rời nhưng khi tới cửa lại dừng bước, xoay người, vòng qua bình phong, từ từ tới trước mặt của A Hạnh.

      A Hạnh thấy trở lại, cho nên ngẩng đầu nhìn : “Dung Tranh, còn có chuyện gì sao?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :