1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

A Hạnh - Thập Tam Xuân C149 (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 44: Thẩm Nguyên Phong
      Hai bên đường yên tĩnh lạnh lẽo, ánh trăng lạnh lẽo đầu tỏa ra ánh sáng bàng bạc, gió đêm càng ngày càng lạnh, thổi lên người có cảm giác hơi mát.

      Lý Nhuận Phúc nghe lời của nữ nhi , kinh ngạc :” Con biết vị này?” Ở Tấn thành người Hồ cũng phải chỉ có Tam công tử , nơi này là cảng thành thị, có rất nhiều người tới nơi này buôn bán, Lý Nhuận Phúc tuy rằng cũng nghe Tam công tử Tấn vương có huyết thống người Hồ, nhưng nhất thời cũng nghĩ tới người bị thương này và Tam công tử có quan hệ.

      Thẩm Nguyên Phong bị A Hạnh đột nhiên ra thân phận, cũng kinh ngạc, cầm tay A Hạnh có nửa điểm lơi lỏng.

      thở dài nhõm hơi ,” Ngươi biết ta là ai, vậy tốt, nhanh chút, đưa ta đến nơi an toàn chữa thương! Chúng ta phải nhanh chút rời khỏi nơi này, rất nhanh có người đuổi theo!”

      xong liền lôi kéo A Hạnh sờ soạng muốn lên xe, vừa rồi lúc A Hạnh xuống xe cũng biết được vị trí cửa xe ở đâu, sờ chút liền đụng tới cửa xe, chính là nhất thời biết cửa xe mở thế nào.

      Mặt quay qua chuyến hướng phía A Hạnh, thanh có chút vội vàng,” Nhanh chút! Ta cũng phải giỡn với các ngươi, ta cũng biết các ngươi là người tốt,nhưng những người đó tâm ngoan thủ lạt, chừng ngay cả các ngươi cũng khó may mắn mà tránh khỏi! Chỉ cần các ngươi đến giúp ta, ta nhất định bạc đãi các ngươi !” xong lại hướng phía Lý Nhuận Phúc :” Đánh xe, nhanh chút lái xe rời khỏi nơi này!” Ngữ khí giống nhau như phân phó nô tài của mình. Sau đó lại với A Hạnh :” Ngươi giúp ta lên xe!”

      A Hạnh có chút chán nản, còn có người da mặt dày như vậy sao? Vì tốt cho mình sao? Nếu phải lôi kéo nàng, bọn họ sớm được rồi?

      Dưới mảnh trời hắc ám, loáng thoáng truyền đến ít thanh hỗn độn . Tam công tử biến sắc, trầm giọng :” tốt, bọn họ đuổi theo, nhanh lên xe!”

      A Hạnh sắc mặt có chút trắng bệch, nàng nghĩ tới loại đuổi giết trong tivi này mình có thể nhìn thấy, cũng phát sinh ở trước mắt của mình trước. Mà Lý Nhuận Phúc dù sao cũng là người chiến trường, cho nên tương đối trấn tĩnh, quyết định nhanh, giật mình với A Hạnh:” A Hạnh, lên xe! Chúng ta trước rời khỏi nơi này!”

      A Hạnh vội vàng mở cửa xe, Thẩm Nguyên Phong nghe thấy tiếng động, buông cổ tay A Hạnh ra,” Phốc” tiếng liền nhảy lên, A Hạnh xoa cổ tay đau nhức, theo phía sau lên xe ngựa.

      Lý Nhuận Phúc ở lưng ngựa phát mấy roi, con ngựa bị đòn, nhanh chóng chạy đứng. Xe ngựa rất nhanh liền biến mất ở nơi cuối phố.

      Toàn bộ quá trình, Thẩm Nguyên Phong luôn ngưng thần nghiêng tai lắng nghe, mãi cho đến lúc còn thanh phía sau, mới thở dài nhõm hơi. Tòan thần liền thả lỏng, đau đớn ở hai mắt cùng vết thương cánh tay lập tức truyền đến, đặc biệt là đôi mắt, bị đối thủ đánh lén, rắc vào chút vôi, tuy rằng đúng lúc né qua, đập vào mắt phải là nhiều nhưng cũng bị dính ít, khi vôi cùng nước mắt kết hợp,làm mắt như bị lửa lớn đốt. Muốn chạy nhanh tìm nơi chữa thương, bằng , đôi mắt này khó mà giữ lại được!

      cắn răng nhịn đau, hướng tới phương hướng A Hạnh :” tại các ngươi mang ta đến nơi an toàn, chờ ta sau khi thương thế lành, ta nhất định cảm tạ các ngươi!” tuy rằng trong miệng cảm tạ, nhưng ngữ khí lại mang theo ngạo khí giống như cầu bọn họ làm việc này là đương nhiên!

      A Hạnh nghiến răng nghiến lợi đem lời lúc nãy lập lại:” Chúng ta có thể đưa công tử về Tấn Vương phủ!” giỡn, chờ thương lành, mất bao lâu? Nghe khẩu khí của , tựa hồ chờ khi nào thương thế lành bọn họ thoát được thân, bọn họ làm sao lại muốn cuốn vào chuyện này,ai biết người này đem lại phiền toái gì cho bọn họ chứ? Đem đưa đến Tấn vương phủ là ngay!

      Thẩm Nguyên Phong chút suy nghĩ liền lắc đầu,” được, bộ dạng ta thế này thể hồi phủ!” Để phụ thân thấy được chẳng qua chỉ bị chút quở trách, nhưng nếu để mẫu thân thấy được, chỉ sợ mẫu thân hô to gọi , lấy lệ rửa mặt, cái loại nước mắt này chịu nổi! Vẫn là chờ thương thế tốt lên rồi trở về, dù sao cũng chỉ mất tích thời gian, với đây là chuyện bình thường, cha mẹ cũng quen, mẫu thân tuy rằng tức giận, nhưng thương tâm.

      ” Chúng ta đưa công tử tới y quán.” A hạnh lập tức đề nghị khác.

      Thẩm Nguyên Phong nghĩ rằng, y quán khó giữ bí mật chỉ sợ mọi người đều biết,đặc điểm của mình lại dễ nhận ra thế này, ngay cả nương đối diện có thể nhận ra mình, những người khác nhận ra mình sao? Người y quán khi nhận ra mình nhất định dám giấu diếm báo, rất nhanh báo cho phụ thân biết mình ở nơi đây, cuối cùng chẳng phải cũng ngoan ngoãn hồi phủ sao?

      Thẩm Nguyên Phong kiên quyết lắc đầu.

      đúng là làm khó bọn họ? A hạnh tức giận, nàng nhịn lửa giận trong lòng, trầm giọng :” Tam công tử, thương thế của công tử phải tìm đại phu ! Chúng ta giúp được công tử!”

      Ngoài xe Lý Nhuận Phúc bởi vì quan tâm nữ nhi, cho nên luôn luôn chú ý nghe động tĩnh trong xe ngựa, ông nghe nữ nhi lần lại lần nhắc tới Tấn vương phủ, lại kết hợp vẻ ngoài đặc biệt của người bị thường, mơ hồ đoán ra người này chình Tam công tử người có huyết thống người Hồ ở Tấn Vương phủ. Ông nghe thấy nữ nhi vài lần cự tuyệt đề nghị của Tam công tử , khỏi thầm sốt ruột: A Hạnh sao lại cự tuyệt cầu của Tam công tử? Vị công tử này là con của Vương gia! Công tử muốn đối phó với bọn họ dễ như trở bàn tay!

      Bên trong Thẩm Nguyên Phong cũng nghe ra A Hạnh là muốn giúp , điều này làm cho rất là kinh dị, biết là con của Vương gia còn lập tức nịnh bợ , phải biết rằng nơi này là đất phong của Tấn vương,có thể ở nơi này phụ thân chình là hoàng đế , tuy rằng chỉ là con thứ, nhưng cũng là con, nịnh bợ đối với bọn họ mang lại điều tốt!

      Nhưng mà lại biết , A Hạnh kiếp trước thường xem nhiều sách thấy vì tranh ngôi vị hoàng đế, tranh thế tử mà phụ tử tương tàn, huynh đệ tranh chấp , lúc trước thấy bị thương, tự nhiên nghĩ đến chuyện này, sau lại thấy chịu hồi phủ càng thêm chứng suy nghĩ trong lòng mình, chuyện này tùy thời đều có thể bỏ mạng, nàng thế nào cũng muốn bị cuốn vào.

      Nhưng sau này khi nàng cùng Thẩm Nguyên Phong quen nhau,lúc nàng biết được vì sao bị thương, khỏi liếc mắt xem thường, sau đó trong lòng oán thầm, huynh đệ tranh chấp? Phụ tử tương tàn? Nàng đánh giá cao ……

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 45: Cao thủ
      Lý Nhuận Phúc vội vàng đánh ngựa trở về nhà.

      Đột nhiên nghe tiếng cười lạnh của Tam công tử :” Như thế nào, các ngươi muốn giúp ta sao?”

      A Hạnh dám trực tiếp cự tuyệt , uyển chuyển :” Chúng ta đều là dân thường, biết y thuật, sợ chậm trễ thương thế của công tử !”

      “Ta biết chữa thương, cần các ngươi chiếu cố!” Thẩm Nguyên Phong lạnh lùng đáp, miệng vết thương đau đớn dần dần làm cho mất nhẫn nại, mất máu quá nhiều cũng làm cho thần trí của càng ngày càng mơ hồ. Bản tính cũng là người kiêu ngạo, nếu phải bởi vì hai mắt thể nhìn được, hơn nữa bên ngoài có người ở truy giết, lúc này sớm nhảy xuống xe.

      Lúc này cũng chỉ có hai người này có thể giúp . Bằng phải trở về đối mặt với trận hồng thủy nước mắt của mẫu thân .

      A Hạnh thở dài, xem ra hôm nay thoát khỏi phiền toái này, nàng rất muốn đuổi Tam công tử của Tấn Vương này xuống xe, tuy tại mắt nhìn thấy, nhưng nếu ghi hận trong lòng, hạ quyết tâm muốn tìm bọn họ phải là thể nào, mà xe ngựa bốn bánh chính là sơ hở lớn nhất,cửa xe ngựa ở thân xe cũng là đặc điểm lớn nhất của xe ngựa bốn bánh .

      Thẩm Nguyên Phong nhĩ lực rất nhạy cảm, dĩ nhiên nghe được tiếng A Hạnh thở dài, lạnh lùng :” nương, ngươi nếu biết thân phận của ta, nên hiểu được, giúp ta đối với các ngươi mang lại lợi ích như thế nào!” xong, tựa đầu vào xe, mặt lộ ra chút thần sắc nào.

      A Hạnh mắt sáng ngời, sai,người trước mắt này là người quyền quý, nếu nhân cơ hội này tạo nên quan hệ với , đối với rạp hát mà chuyện tốt……

      Lúc này Lý Nhuận Phúc ở ngoài xe cũng lên tiếng : “A Hạnh, cầu của Tam công tử, chúng ta nên cự tuyệt. Cái gì cũng đừng .” Lời Tam công tử cũng sai, lời vẫn , đổi lại là người quyền quý khác, trực tiếp ra mệnh lệnh, nghe lời giết chết, làm gì có chuyện cùng người khác nhiều chuyện vô nghĩa như vậy!

      A Hạnh ừ tiếng, lên tiếng nữa.

      Nàng ngồi bên lẳng lặng đánh giá , ánh trăng thỉnh thoảng lại theo cửa sổ xe chiếu vào, gương mặt tái nhợt của từng đợt từng đợt được chiếu sáng. Lúc này nàng mới phát , như chịu nổi thống khổ này, hai hàng lông mày rồi rắm gắt gao nhắm cùng chỗ, tóc và trán đều bị mồ hôi chảy ướt, gắt gao dính vào khuôn mặt. Hai mắt lúc này so với lúc trước mới thấy càng thêm sưng đỏ.

      ” Mắt của công tử như thế nào?” Trúng độc? A Hạnh trong đầu khỏi ra các loại độc dược trong truyện võ hiệp của Kim Dung Cổ Long.

      Thẩm Nguyên Phong thầm điều trị nội tức, có thể cảm giác được, đối phương dùng ánh mắt tò mò nhìn . , nương trước mắt này cũng làm cho tò mò, nghe thanh của nàng , tuổi chắc lớn lắm, nhưng từ lúc xuất tới nay, nàng vẫn biểu lạnh nhạt bình tĩnh, ràng biết thân phận của ,lại chuyện với bằng ngữ khí kiêu ngạo siểm nịnh, chút nao núng, loại trấn tĩnh thong dong này cho dù xuất thân là nương con nhà quyền quý cũng rất khó có được, nương trước mắt này rốt cuộc là loại người nào?

      Nhưng phụ thân đánh xe, thân phận nàng chắc cũng cao, đúng là nương kỳ quái .

      Nghe được câu hỏi của nàng,Thẩm Nguyên Phong mỉm cười : “Bị người dùng vôi ám toán.”

      Thẩm Nguyên Phong tuy rằng diện mạo tuấn mỹ, nhưng diện mạo tuấn mỹ lại là đôi mắt bị sưng đỏ ,đôi mắt này bình thường xinh đẹp đến quỷ dị ,lúc này mỉm cười, vừa vặn ánh trăng nhập nhèm ngoài cửa sổ, chiếu sáng lên khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của , làm cho người ta cảm thấy, cho dù là tại có khổ sở cách mấy cũng cảm thấy trước mắt mảnh hào quang chói lòa.

      Nhưng lúc này chú ý của A Hạnh đặt vào nụ cười khuôn mặt của , lòng của nàng bị kiện khác chiếm cứ.

      Cái gì? Vôi, thế nào lại là vôi? phải độc dược?

      Trong lòng A Hạnh dâng lên cảm xúc , đột nhiên cảm thấy cao thủ bị vôi làm bị thương

      A Hạnh bĩu môi.

      Lý Nhuận Phúc đánh xe về tới nhà. Ông làm gì có nơi nào an toàn để , chỉ còn nhà của mình thôi.

      Ông đem xe vào trong viện, sau đó xuống xe, cung kính mời Tam công tử xuống xe . Thẩm Nguyên Phong kiên trì nãy giờ ,giờ cũng kiệt sức, khi xuống xe , cước bộ có chút lảo đảo. A Hạnh xuống xe phía sau bọn họ, nhìn phụ thân dẫn Tam công tử vào phòng của phụ thân.

      Lý Nhuận Phúc đỡ ngồi giường, sau đó :” Nhà cửa đơn sơ, chỉ sợ ủy khuất Tam công tử!”

      Tam công tử của Tấn vương phủ bắt buộc người khác, còn ủy khuất gì. A Hạnh trong lòng thầm.

      Thẩm Nguyên Phong : “ quan hệ, ta ở lâu, khi nào mắt ta lành, ta .”

      Lý Nhuận Phúc hỏi:” Có cần chuẩn bị nước cho công tử rửa mắt hay ?”

      Thẩm Nguyên Phong chưa kịp , A Hạnh vội vàng lên tiếng:” cần, vôi thể dùng nước để rửa! bằng thử dùng dầu cải thử xem?” Vôi thể dùng nước để rửa, vạn nhất làm mắt của Tam công tử cháy hỏng, bọn họ gặp phiền toái lớn! Bất quá dùng dầu cải…… Kim đại hiệp có viết qua, biết là có cho nên trong lời nàng cũng dám khẳng định.

      Thẩm Nguyên Phong gật gật đầu, :” sai, giúp ta đem dầu ăn đến đây!” Sau đó mặt hướng sang A Hạnh, mỉm cười:” nương đúng là có kiến thức rộng rãi!”

      “Ta cũng chỉ nghe người khác ……”

      Lý Nhuận Phúc bưng dầu cải tới, Thẩm Nguyên Phong rửa sạch mắt, lại từ trong lòng lấy ra bình sứ đựng thuốc, chuẩn bị cởi quần áo chữa trị cánh tay bị thương, nhớ tới trong phòng có nương, liền :” Ta muốn cởi đồ bôi thuốc!”

      Lý Nhuận Phúc vội vàng kéo A Hạnh tránh ra.

      Vào ban đêm, Lý Nhuận Phúc nằm dưới đất trước phòng của A Hạnh nghỉ ngơi.

      Sáng sớm hôm sau, A Hạnh làm xong điểm tâm đưa đến trong phòng của Tam công tử . Tam công tử còn ngủ, mắt mới được băng lại bằng lớp vải trắng, cánh tay cũng được băng bó tốt.

      A hạnh đem điểm tâm đặt lên bàn, sau đó đến cửa sổ phía trước đánh thức . Nhìn bộ dáng như bất tỉnh , khỏi bĩu môi, như vậy mà gọi là cao thủ? Nếu nàng là thích khách, chỉ sợ chết từ lâu……

      Thẩm Nguyên Phong tỉnh lại có chút mờ mịt, sau đó mới nhớ tới tại nơi xa lạ để chữa thương.

      A Hạnh với :” Tam công tử, chúng ta phải ra ngoài làm việc, tiểu nữ để nước rửa mặt ở bàn, công tử có thể rửa mặt chải đầu, đồ ăn tiểu nữ cũng để ở bàn, công tử tự lo cho mình, giữa trưa chúng ta cũng về. Công tử có muốn tiểu nữ báo tin về Tấn Vương phủ ?” Coi như nàng phục vụ chu đáo ! Ngoại trừ phụ thân, là người duy nhất mà nàng hầu hạ!

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 46: Tiểu viện
      Thẩm Nguyên Phong ngạc nhiên :” Như thế nào, các ngươi muốn ra ngoài?” ràng biết bị thương, còn ở nhà chăm sóc ? Đây là cơ hội thể ân cần tốt cỡ nào……
      A Hạnh giật mình, lập tức hiểu được ý tứ của , nàng ở trước mặt liếc mắt xem thường, đúng là xem nàng như nô tỳ! Nhưng khi nàng mở miệng thanh cũng cực kỳ cung kính:” Tam công tử, bình thường hai cha con tiểu nữ đều ra ngoài làm việc, nếu cha con tiểu nữ ra ngoài, hàng xóm nhất định tưởng cha con tiểu nữ xảy ra chuyện gì, đến lúc đó như ong vỡ tổ ào ào vào nhà của tiểu nữ để thăm cha con tiểu nữ, chuyện công tử ở nơi này chữa thương nhất định bị người khác phát giác! Tiểu nữ nghĩ công tử ở nơi này chữa thương chắc là muốn để người khác biết!” Ngữ khí phi thường thành khẩn, làm cho người ta có cảm giác nàng tâm vì đối phương mà suy nghĩ.

      Nhưng tình hình thực tế là, Lý Nhuận Phúc chưa từng nghĩ tới vì chiếu cố Tam công tử bỏ qua việc đánh xe ngựa kiếm tiền, ông là người thành , đưa Tam công tử về nhà nghĩ tới chuyện đắc tội quyền quý, nhưng căn bản cũng vì vậy mà làm những chuyện như lấy lòng , ông phải là loại người như vậy. Mà A Hạnh lại chuyên tâm lo việc rạp hát, thương thế Tam công tử cũng nghiêm trọng, đồ ăn cũng vì mà chuẩn bị tốt, cần phải ở nhà hầu hạ . Cho nên khi hỏi đến, sợ hờn giận, mới bịa ra chuyện để .

      Thẩm Nguyên Phong nhìn thấy biểu tình của đối thương, cảm thấy đối phương rất có đạo lý, chính mình quả cũng muốn bị người khác biết mình ở nơi này chữa thương , gật gật đầu, :” Ta muốn để người khác biết ta ở đây, cũng muốn để người khác biết ta bị thương. Cho nên, ngươi đừng đến Tấn vương phủ cái gì, ngươi cũng đừng có làm cái gì”
      A Hạnh chỉ ước bớt phiền toái, vội vàng đáp ứng.

      Sau khi A Hạnh rời khỏi đây, Thẩm Nguyên Phong ngẩng đầu, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào mặt , nhíu nhíu mày, vẫn còn rất sớm……

      lại nằm xuống, xoay người, đem chăn che đầu, đem ánh nắng mặt trời bên ngoài ngăn cách lại, tiếp tục ngủ lại, từ đầu đến cuối đều định xuống giường.

      Bên kia, A Hạnh cùng phụ thân sau khi chạy đến bốn nơi, liền đến rạp hát nghỉ tạm. Sau khi với phụ thân tiếng, A Hạnh liền trực tiếp đến hậu viện tìm Lăng lão bản.

      Phương Mặc Trúc rồi, Lăng lão bản lại ở tiểu viện. Lần trước A Hạnh ở ngoài tiểu viện có nhìn thoáng qua, lần này vào, mới phát tiểu viện này so với trong tưởng tượng của mình xinh đẹp, trong viện nở đầy hoa đào, mùi thơm thoang thoảng,chỗ cây hoa đào cuối cùng trong sân có phòng ở cổ kính, sơn son, rường cột chạm trổ, rất khác biệt.

      Lăng lão bản ngồi dưới gốc cây hoa đào nở rộ , cái bàn, chuẩn bị sẵn trà chờ nàng.

      A Hạnh cười qua, :” Lăng lão bản có hưng trí.”

      Lăng lão bản ngẩng đầu lên, vẻ mặt tươi cười, thần thái bay lên, lúc này trông ông ta cùng với người suy sụp tinh thần hôm qua quả thực như hai người khác nhau, ông cười đáp:” Hôm qua chuyện cùng nương, làm cho Lăng mỗ thấy được hy vọng, có tin tưởng, tự nhiên có hưng trí.” xong chỉ vào vị trí đối diện mời nàng ngồi xuống.

      A Hạnh ngồi xuống, nhìn Lăng lão bản : “Lăng lão bản, thúc vì sao tin tưởng như vậy ? Loại kịch bản này chưa có người thử qua, thúc lo lắng thất bại sao?”

      Lăng Tử Phong cười ha ha , :” Cho dù thất bại cũng bằng với tình huống tệ hại tại này, hơn nữa nương rất đạo lý, chỉ cần làm cho khách đến xem vui vẻ mới là chuyện quan trọng nhất, về phần có phải hay hát hí khúc, cũng quan trọng! Ta cảm thấy kịch bản này có thể làm được. Huống hồ,chỉ cần cố gắng làm tốt nhất, nhất định thất bại!”

      A hạnh lộ ra ánh mắt tán dương Lăng Tử Phong có loại khí thế này! Nếu người làm việc mà sợ hãi rụt rè, chần chần chừ chừ, nàng cũng cần phải hợp tác. Miễn phải lãng phí sức lực, lãng phí thời gian, lãng phí tiền bạc.

      Lăng lão bản từ trong lòng lấy ra hai tờ giấy, chậm rãi đưa tới trước mặt của A Hạnh ,”Nếu nương tiện lộ diện, Lăng mỗ cảm thấy vẫn nên lập khế ước giấy trắng mực đen để công bằng cho nương. Nội dung khế ước viết nương là lão bản của nửa rạp hát này, nương xem còn vấn đề gì , nếu có vấn đề gì, ấn tay vào.”

      A Hạnh vốn cũng có ý tứ này, nàng tuy rằng khâm phục nhân phẩm của Lăng lão bản , nhưng dù sao cũng quen, liên quan đến lợi ích của mình thể qua loa được. tại thấy ông ta ngay cả khế ước cũng chuẩn bị sẵn, có thể thấy được ông đối với việc này rất có thành ý, vì vậy hai người hợp tác tin tưởng lẫn nhau hơn.

      Hai bên ấn tay vào ở khế ước, mỗi người giữ tờ.

      A Hạnh đem khế ước cất vào trong lòng, sau đó với Lăng lão bản: “Lăng lão bản, tại chúng ta thương lượng chi tiết kịch bản chút.”

      Đầu tiên là sân diễn.

      A Hạnh cùng Lăng lão bản vào đại sảnh của rạp hát. Đại sảnh , đại khái khoảng hai trăm mét vuông, vũ đài hình chữ nhật, ở thời đại này có kỹ thuật xây dựng, diện tích như thế này là cực hạn.

      Dưới sân khấu là những cái bàn , để người đến có thể vừa xem diễn vừa có thể dùng chút điểm tâm và nước trà.

      Lăng lão bản chỉ vào mấy cái bàn tròn :” Người ngồi ở mấy cái bàn lấy khoảng năm lượng bạc, còn lại là ngồi sau, bởi vì nghe cũng lắm, cho nên chỉ lấy hai lượng bạc là đủ rồi!”

      A Hạnh nhìn nhìn :” Tiểu nữ cảm thấy vẫn là nên đem mấy cái bàn cất hết , đổi thành những cái ghế dựa tốt hơn. Như vậy có thể có nhiều chỗ cho khách!”

      Lăng lão bản :” Nếu như khách muốn uống nước trà, dùng điểm tâm làm sao?”

      ” Chúng ta tiếp đãi hầu hết là những hộ nhà nghèo, bọn họ bỏ hai ba lượng bạc xem hát hí khúc, chắc chắn bỏ tiền để uống trà ăn điểm tâm. Như vậy cũng cần, chúng ta chỉ cần có nhiều khách chút kiếm được nhiều tiền hơn!”

      A hạnh nhớ tới các rạp hát ở trong TV : “Có lẽ chúng ta có thể lại phía trước mấy sắp xếp ghế dựa trong lúc đó an trí số chiếc ghế mây cùng chiếc bàn để chén trà là đủ. Nếu có khách muốn uống trà dùng điểm tam chúng ta có thể sắp xếp họ ở đó. Vẫn nên sắp xếp như trước kia, hàng ghế phía trước là giành cho những người có tiền nhất, càng về sau càng rẻ hơn.”

      Lăng lão bản cười :” Ghế mây? là dễ làm! Như vậy quả tiết kiệm được ít .” Quay đầu, lại phát A Hạnh ở trong đại sảnh tiêu sái tới lui, hai mắt đảo nhanh, mâu quang càng ngừng chớp động. Lăng Tử Phong theo phía sau nàng, nhìn bộ dáng trầm tư của nàng, liền biết nàng lại có ý tưởng, ông lẳng lặng ra tiếng, sợ chính mình quấy rầy đến nàng. Trong lòng lại cảm thán: Tiểu nương này trong đầu rốt cuộc có bao nhiêu ý tưởng cổ quái ,đều là những ý tưởng lần đầu nghe thấy, nhưng những gì nàng ra đều cho người ta cảm giác rất hợp lý. Từ lần đầu tiên gặp mặt, mình hơi có cảm giác nàng thực đặc biệt, nhưng nghĩ tới có ngày nàng mang đến cho mình ngạc nhiên lớn đến vậy.

      Nếu kịch bản thành công, như vậy đối với trong giới hí kịch mà , là chấn động! Ông ta thể tưởng tượng được!

      A Hạnh biết cảm thán trong lòng Lăng Tử Phong, nàng lúc này nghĩ đến nếu kịch bản được mọi người tiếp nhận, trong tương lai xa có khả năng mặc kệ nam hay nữ đều đến xem hay ? Tuy rằng thế giới này địa vị nữ nhân rất thấp, nữ nhân cơ bản đều ở trong nhà rất ít ra ngoài. Nhưng về sau ra sao ai dám ? Nếu có thể đem nữ nhân vào rạp hát, tăng được bao nhiêu thu nhập!

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 47: Nữ con hát
      A hạnh xoay người lại, nhìn Lăng Tử Phong :” Lăng lão bản, tiểu nữ có ý tưởng này, ra hy vọng thúc chê cười!” Lăng Tử Phong vội vàng :” nương xin cứ việc thẳng, Lăng mỗ làm sao có thể chê cười nương?”

      A Hạnh đến giữa sân, vươn tay chỉ vào phía bên phải:” Tiểu nữ muốnĩ đem chỗ ngồi chia làm hai bên, phía tay phải chỗ ngồi thiết kế để cho khách nữ ngồi.Về sau nữ nhân đến rạp hát chúng ta xem diễn, phải cùng nam nhân chen chúc, làm như vậy, nữ nhân tới xem diễn an tâm chút? Làm cho mọi người đều thoải mái.”

      Lăng Tử Phong kinh ngạc :” Nữ nhân tới xem diễn? Này…… Này……” Lăng Tử Phong” Này” vài lần, cũng chưa ra hết được. Cũng phải có nữ nhân xem diễn, nhưng bình thường người ta đều mời gánh hát tới nhà để diễn cho nhóm nữ quyến nghe,chưa từng có nữ nhân nào đến rạp hát nghe diễn a! Ý tưởng này có chút thể tưởng tượng.

      A Hạnh thấy thần sắc của ông liền biết ý nghĩ của mình ở thời đại này vẫn là thích hợp lắm, nàng cười cười, giọng :” Tỉểu nữ chỉ cảm thấy, nếu có thể để cho người nhà cùng nhau đến xem diễn, để nữ nhân ở nhà làm việc có thể giải trí chút, hẳn là chuyện tốt, tiểu nữ cũng biết ý nghĩ của tiểu nữ thực ngây thơ. Quên , coi như tiểu nữ chưa từng qua.”

      Lăng Tử Phong thấy nàng lộ ra vẻ thất vọng , trong lòng khỏi mềm nhũn, bất quá chỉ là giấc mộng của tiểu nương, chẳng lẽ làm được? ” A Hạnh nương, chỗ ngồi chúng ta có thể dựa theo an bài của nương, chuyện tương lai ai biết chính xác, vạn nhất được để nam nhân ngồi cũng được!”

      A Hạnh quay đầu lại nhìn Lăng Tử Phong cười cười:” Cứ làm theo lời của Lăng lão bản!”

      Lăng Tử Phong đến bên người nàng:” Bất quá, người đến xem hát đa số là những nhà bình thường, chúng ta chỉ sợ đụng chạm đến những khách quyền quý, dù sao thân phận những người đó sao có thể cùng những người thường ngồi cùng nhau?” Nếu làm như vậy gây phiền phức

      A Hạnh nghe thế liền với Lăng lão bản “Lăng thúc, nếu vậy chúng ta cần xây nên những gian lầu riêng biệt để cho những vị khách quyền quý xem riêng. Nếu làm như vậy chắc gây ảnh hưởng tới tương lai sau này của rạp hát”

      Bởi vì phải xây lầu các, còn việc mua thêm bàn, tranh chữ, vật dụng đều cần bạc, cho nên A Hạnh đem số bạc còn lại đưa hết ra. Lăng Tử Phong thấy A Hạnh đưa hết số bạc mà nàng có như vậy, trong lòng càng thêm kiên định nhất định phải làm tốt kịch bản. Nếu rất có lỗi với vị tiểu nương trước mặt này!

      Lúc gần , A Hạnh muốn Lăng Tử Phong quyết định kịch bản. ” Kịch bản?” Lăng Tử Phong hỏi:”Cùng với lời kịch có khác lắm sao?”

      A Hạnh biết kịch bản như thế nào, chần chờ chút :” Chắc là khác bao nhiêu. Kịch bản bình thường tất cả đều là đối thoại, chính là dùng đối thoại để về chuyện xưa.”

      Lúc này Lăng Tử Phong đối với A Hạnh phi thường tin phục, cho nên khỏi hỏi ý kiến của nàng :” nương cho rằng kịch bản như thế nào mới tốt?”

      A hạnh kỳ đối với kịch bản cũng nghiên cứu mấy, trong khoảng thời gian ngắn nàng cũng biết làm sao viết được kịch bản tốt, nàng thể đem kịch bản kiếp trước mang tới đây, đừng nàng nhớ hết, cho dù nhớ kỹ, cũng phải nhìn người xem nơi này có thể tiếp nhận được nữa! Kịch bản đầu tiên, nhất định phải để cho mọi người tiếp nhận, làm cho mọi người đều thoải mái.

      Nàng với Lăng Tử Phong :” Tiểu nữ nghĩ trong dân gian thường lưu truyền những chuyện hùng linh tinh mọi người đều biết, thậm chí người nghe nhiều thuộc, như vậy những nhân vật trong kịch bản người xem dễ đón nhận, nội dung cũng lý giải tốt, dễ hiểu hơn.” Nàng cười cười, tiếp theo :” Nghe Quách đại ca Lăng lão bản viết kịch bản rất hay, cho nên chuyện kịch bản này chỉ có thể phiền Lăng lão bản, tiểu nữ đối với chuyện này hiểu lắm!”

      Lăng Tử Phong vội vàng đáp ứng:” Đương nhiên thể chuyện nào cũng để nương quan tâm, kịch bản để Lăng mỗ lo, nhất định làm cho nương vừa lòng.”

      A hạnh do dự chút, :” Còn có việc tiểu nữ muốn cùng Lăng lão bản thương lượng!”

      nương có việc gì cứ việc thẳng.”

      A hạnh biết lời mình ra có thể hay làm cho đối phương giơ chân té ngã ngửa, nhưng vì thành công của kịch bản, nàng vẫn kiên trì tiếp:” Tiểu nữ muốn là, tiểu nữ muốn trong kịch bản cần nam nhân thế vai cho nhân vật nữ , mà là để nữ tử tự diễn!” Lời này vừa ra, Lăng Tử Phong tuy rằng giơ chân, nhưng mà tại thực hoảng sợ:” Nữ tử diễn?”

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 48: Mua nô
      Lăng Tử Phong vừa dứt lời chợt nghe sau đài có người kêu lên tiếng ” A”.

      Lăng Tử Phong cùng A Hạnh cả kinh, Lăng Tử Phong lại hiểu, ràng cùng A Hạnh đến phía trước này, ông ta bảo quản rạp hát với những người trong rạp hát được đến nơi này, như thế nào còn có thể có người xuất ở trong này. Người này biết nghe được bao nhiêu, ông ta cảm thấy phụ nhờ vả của A Hạnh nhờ vả, liền buồn bực, khỏi hét lớn tiếng:” Là người nào, mau ra đây!”

      Sau vũ đài có cái đầu sợ hãi rụt rè nhô lên, ngũ quan tuấn tú, hai mắt linh hoạt, đúng là đệ tử mà Lăng Tử Phong đắc ý, Dung Tranh.

      Dung Tranh nhìn nhìn sư phó, lại nhìn nhìn A Hạnh, cũng biết là vì nét mặt xanh mét sợ hãi của sư phó,hay là ngượng ngùng vì hành vi nghe lén của mình, cứ đứng ở sau vũ đài ra được.

      ” Tranh nhi, sao ngươi ở nơi này? Ta phải bất luận kẻ nào cũng được đến nơi này sao? Còn mau ra!” Lăng Tử Phong lời mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị.

      Dung Tranh dám trốn , bước nhanh đến trước mặt Lăng Tử Phong , quỳ gối xuống, cúi đầu :” Thực xin lỗi sư phó, con biết người phân phó như vậy, con sáng nay ở phía sau đài ngủ, nghe thanh sư phó cùng vị nương này chuyện mới tỉnh, con phải cố ý nghe lén!”

      Dung Tranh sau khi bị thanh của bọn họ đánh thức, bị nội dung cuộc chuyện của bọn họ hấp dẫn ở lại, mỗi lời của vị A Hạnh nương này đều làm người ta khó có thể lý giải, đều là những câu làm cho người ta ngạc nhiên, cái gì” Kịch bản” mà còn “Chỗ ngồi cho khách nữ ” lại còn ” Lầu các nhã gian”, nhìn sư phó đối với lời của nàng tin phục như vậy, thái độ cũng cung kính, ngữ khí cũng hạ thấp, xuất người như vậy rất vui, tuy rằng những lời của A Hạnh nương hoàn toàn nghe hiểu lắm, nhất định là có thâm ý, hơn nữa mang đến cục diện mới cho nhà hát! Trong lòng Dung Tranh cũng thập phần vui vẻ nhảy nhót, nhưng khi Dung Tranh nghe A Hạnh nữ tử hát hí khúc, làm cho Dung Tranh khiếp sợ kêu ra tiếng!

      Nữ tử hát hí khúc? Từ lúc Dung Tranh bước vào giới hí khúc này cũng gần mười năm, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghe qua có nữ tử hát hí khúc!

      Chuyện nữ tử có thể làm đều là ở trong nhà, hoặc là làm tú nương, hoặc là bán mình làm nô tỳ, chưa bao giờ có nữ tử nào xuất đầu lộ diện làm việc, đương nhiên ngoại trừ những nữ tử ở thanh lâu. Lại càng đến có nữ tử cùng nam tử đóng kịch! Chuyện này hoàn toàn thể tưởng tượng được!

      Hơn nữa, sư phó thu nữ đồ đệ, giờ muốn tìm con hát nữ cũng tìm thấy!

      Lăng Tử Phong cùng A Hạnh ở phía trước vũ đài này, từng ra phía sau đài xem qua, có thể là những đồ vật hóa trang che khuất thân hình của Dung Tranh, cho nên phát ra , mà luôn ở nơi này cho nên mới biết phân phó của mình, cũng trách được . Đồ nhi này thiên tư thông minh, đối với hí khúc rất nhiệt tâm, lại rất hiếu thuận với , cho nên đành lòng trách móc nặng nề . Nhưng nghe được nhiều như vậy, chuyện A Hạnh tham gia rạp hát xem ra giấu giếm được , nếu trừng phạt , sao có thể ăn với A Hạnh nương.

      lúc ông khó xử hết sức, A Hạnh ở bên người ông nhàng mở miệng :” Nghe rồi nghe tiếp ! Tiểu nữ tin tưởng Dung Tranh vì mỗi lời giữ bí mật!” Dung tranh ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy A Hạnh mỉm cười với , đôi mắt trong suốt sáng ngời còn có ấm áp vui vẻ, cúi đầu, mặt có chút nóng lên.

      Lăng Tử Phong lập tức :” Tranh nhi, con hôm nay ở chỗ này nghe được cái gì, được cho bất kì kẻ nào biết! Nếu sư phó đoạn tuyệt quan hệ thầy trò với con!” Hậu quả này rất nghiêm trọng!

      Dung Tranh trong lòng rùng mình, liên tục dập đầu với sư phó, trong miệng thề: “Sư phó cùng nương xin yên tâm, hôm nay Tranh nhi nghe được mỗi chữ lộ ra cho bất kì kẻ nào biết, nếu bị thiên lôi đánh chết!”

      Nơi này mọi người rất xem trọng lời thế, Lăng Tử Phong thấy Dung Tranh thề, liền yên lòng, cười đỡ Dung Tranh đứng dậy.

      A Hạnh lần trước thấy Dung Tranh lớn tiếng trách cứ Phương Mặc Trúc, từ lời , liền biết Dung Tranh là người trọng tình trọng nghĩa . tại nếu Dung Tranh biết chuyện mình tham dự rạp hát , cũng cần gạt huynh ta, chừng tương lai Dung Tranh còn có thể giúp đỡ . Cho nên liền đem chuyện kịch bản của mình và Lăng lão bản ra.

      Dung Tranh lúc trước nghe đại khái, tại A Hạnh giải thích liền hoàn toàn hiểu được. Nghĩ tới mười năm học hí khúc của mình có công dụng gì, trong lòng khỏi có chút uể oải.

      ” Lúc trước con học lâu như vậy coi như xong rồi?” Dung Tranh thấp giọng .

      A Hạnh có thể lý giải tâm tình của Dung Tranh, liền ôn nhu khuyên nhủ:” phải vậy, bởi vì huynh nhiều năm làm trụ cột như vậy, tương lai khi diễn kịch bản cần dùng biểu tình cùng động tác của huynh để biểu diễn, về phần giọng hát, phải cần đến, về sau chừng có công dụng!”

      Dung Tranh nghe thấy lời an ủi của nàng, trong lòng sầu lo cùng uể oải ở trong nháy mắt biến mất sạch .

      Lại nhắc tới đề tài ” Con hát nữ” .

      Lăng lão bản hỏi A Hạnh:” nương biết vì sao muốn để nữ tử diễn, theo Lăng mỗ biết được chưa có nữ tử nào lên đài, chỉ sợ khách xem cũng khó tiếp nhận!”

      Dung Tranh ở bên cạnh nhìn A Hạnh, cũng liên tục gật đầu biểu đạt ý kiến chính mình .

      A Hạnh cười khổ:” Lăng lão bản, tiểu nữ sao biết làm như như vậy rất mạo hiểm. Nhưng kịch bản giống hí khúc, kịch bản cần trang phục rườm rà , cần hóa trang đậm, kịch bản chú ý tới vấn đề cuộc sống, như vậy mới dễ dàng vào lòng người. Nhưng nếu như vậy, chúng ta sao có thể để nam nhân diễn vai nữ nhân? Ăn mặc đơn giản như trong cuộc sống, hoàn cảnh cũng tự nhiên, sao có thể để nam nhân đóng vai nữ nhân! Như vậy những người xem nhìn nhân vật nữ lại có thân hình rắn rỏi lại diễn nhân vật nữ , cái loại cảm giác này……” A hạnh cũng nữa, bởi vì nàng nhớ tới Châu Tinh Trì trong phim “Nhân vật Như Hoa”, khỏi rét lạnh.

      Mặc dù Phương Mặc Trúc đóng vai nữ nhân, cho dù mặc quần áo nữ tử chỉ làm cho nhìn qua giống nữ chút, nhưng nam nhân vẫn là nam nhân!

      ” Hơn nữa,nhân vật trong kịch bản khá nhiều, khá phức tạp, tất cả đều là nam nhân, phong phú, xem còn có cảm giác giả tạo, vốn có ý tứ! Chúng ta diễn chuyện xưa của hùng , đại bộ phận là nam diễn viên, chỉ cần có hai nữ diễn viên, diễn nhiều lắm, thử xem phản ứng của mọi người , có lẽ khách xem thấy mới mẻ ngược lại chừng tiếp nhận!”

      Dung Tranh chỉ cảm thấy lời nàng rất có đạo lý, gật gật đầu, tự chủ được :”Nhìn nam nhân đóng vai nữ nhân, đúng là kì quái.”

      Lăng tử phong vỗ đầu Dung Tranh chút, trách Dung Tranh xen mồm. Dung Tranh sờ sờ đầu, ngẩng đầu thấy A Hạnh lại nhìn mình cười, mặt lại nóng lên.

      Lăng Tử Phong chỉnh đồ đệ xong liền :” Chúng ta muốn tìm con hát nữ, trong nhất thời tìm ở đâu? Bình thường nữ tử chịu xuất đầu lộ diện!” Chẳng lẽ lại tìm những nữ tử thanh lâu!

      A hạnh :” Kỳ tiểu nữ có nghĩ tới vấn đề này, chúng ta mua vài nương, nữ tử nhà quyền quý phạm tội quan viên bị biếm làm nô tỳ, những nương này bình thường đều biết chữ, chúng ta chọn người có diện mạo tốt mua vài người, dạy các nàng diễn trò, mặc dù là chờ nước tới chân mới nhảy, nhưng cũng diễn nhiều lắm, hẳn là kịp!”

      Lăng Tử Phong trầm ngâm hồi, mới :” Bất quá nương bình thường đưa vào nhà quan hoặc nhà quyền quý làm nô tỳ……” Ông mỉm cười:” Nhưng mà chỉ cần có nhiều bạc, cũng phải có khả năng! Chuyện này cứ giao cho Lăng mỗ!”

      ” Vậy nhờ Lăng lão bản!”

      Hai người thương lượng xong, Lăng Tử Phong làm chuyện con hát nữ. A Hạnh lại đến hướng chuồng ngựa.

      Phía sau Dung Tranh đuổi theo. Dung Tranh chạy đến phía trước mặt A Hạnh , làn da trắng nõn bởi vì chạy nhanh mà nổi lên tầng đỏ ửng,ngũ quan tuấn tú , nhìn qua đúng là xinh đẹp phá lệ, qua vài năm nữa, nhất định làm cho những nữ hài tử mặt đỏ tim đập, mỹ thiếu niên! Xem ra cho nam nhân thế vai nữ nhân quyết định đúng, chừng Dung Tranh về sau trở thành” Đại minh tinh” bị người ta truy lùng!

      Dung Tranh chạy đến phía trước nàng, ngừng lại, đứng ở chỗ đó chờ A Hạnh đến bên người, mới cất bước cùng nàng cùng nhau , bất quá khoảng cách đôi bên là thước.

      phá lệ nhìn thoáng qua A Hạnh tuy rằng da ngăm đen lại có được đường cong hoàn mỹ , thu hồi ánh mắt, cúi đầu :” A Hạnh, nương như thế nào biết nhiều như vậy? nương dù sao cũng còn như vậy! Nhưng chuyện nương ngay cả ta và sư phó cũng đều biết”

      Vấn đề này chắc Vương lão bản cùng Lăng lão bản trong lòng cũng cùng có chung nghi vấn, nhưng bọn họ tuy rằng nghi hoặc cũng hỏi, giống tiểu tử trước mắt này, trực tiếp liền hỏi luôn.

      A hạnh liền lái sang vấn đề khác:” Huynh làm sao biết muội tuổi còn , chừng muội so với huynh còn lớn hơn!”

      Dung Tranh cảm thấy nàng có khả năng lớn hơn mình, khỏi quên vấn đề vừa rồi, còn cùng nàng tranh luận chuyện này.

      ” Ta mười bốn tuổi ta biết nương mới mười ba tuổi! nương làm sao có thể lớn hơn ta!”

      A hạnh đem vòng luẩn quẩn đơn giản này làm to lên chút, nàng nhìn , mặt lộ vẻ tin :” Huynh mười bốn sao? Chiều cao so với muội khác là mấy! Huynh gạt người sao!”

      Dung Tranh mặt liền đỏ lên, tựa như quả táo, chiều cao là tâm bệnh của phá lệ, vì sao mình lại con hơn so với những người khác? A Hạnh cùng vậy, Tiểu Vân cũng vậy! Đều con! Đều cao! là làm cho người ta tức giận!

      Lúc này phá lệ hoàn hoàn đem vấn đề của mình quên mất, chân tay luống cuống, hổn hển :” Ta cao, bao lâu nữa, ta nhất định cao hơn muội! Muội chờ xem !” xong nhanh như chớp chạy ra.

      A Hạnh nhìn bóng dáng của cười lắc đầu, chỉ là đứa !

      A Hạnh trở lại chuồng, thấy xe ngựa cùng phụ thân. Liền thấy nữ hài tử chạy đến bên người nàng, nữ hài tử chắc cùng tuổi, bộ dạng xem như thanh tú, mặc bộ quần áo vải thô bình thường. Nàng ta nhìn A Hạnh :” A Hạnh, cần chờ, cha tỷ rồi. Phụ thân nhờ muội chuyển lời, muội đến đầu đường thành Đông chờ ông ấy.”

      A Hạnh nghĩ, phụ thân nhất định là biết nàng tìm Lăng lão bản, mới chờ nàng.

      Nàng quay đầu lại, nhìn tiểu nương mỉm cười:” Tiểu Vân, cám ơn muội. Muội hôm nay giúp mẫu thân muội làm việc sao?”

      Tiểu Vân tên đầy đủ là Vương Vân, nhũ danh Tiểu Vân, là nữ nhi của Lưu Hoa Quế. Bởi vì mỗi ngày gặp mặt, cho nên Lưu Hoa Quế và Quách Lâm biết chuyện A Hạnh là nữ hài tử.

      “Nương kêu muội ở chỗ này chờ tỷ, cần đến phòng bếp giúp việc.” Nàng ta nhìn A Hạnh cười, sau đó lôi kéo tay nàng hướng vào trong phòng ,” theo muội!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :