1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

A Di Cách Vách Muốn Kết Hôn - Nghệ Quân (Hoàn - 8c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 6.2

      Edit + Beta: Sophie Nguyễn


      Mặt trời lên cao dần, nhiệt độ cũng từ từ tăng lên, bé mùa xuân dịu dàng, ôn nhu dần dần trở thành người đàn bà chanh chua giương nanh múa vuốt, ánh nắng màu vàng nhạt dịu chuyển thành màu vàng chói chang sáng rực rỡ khiến chi người ta dám nhìn gần.

      Mùa hè, từng bước từng bước tiến vào dải đất này, đem nó trỏ thành chiếc lồng hấp.

      Hiếm khi có được buổi sáng chủ nhật nhàn nhã, Phạm Hán Đình giống như mọi ngày có thói quen ngồi ở phòng khách nhà Diệp Dĩnh Lam để săn điểm tâm mà ngồi ở phòng khách nhà mình đọc báo buổi sáng. Dù sao nghĩ lại , đẩy cửa trượt theo phong cách Nhật Bản ở giữa hai vách tường là có thể qua, vì thế cũng gấp. Quan trọng nhất là, tối hôm qua, Diệp Dĩnh Lam hẹn bạn tốt tại quán cà phê các cùng mở để gặp mặt, mà theo cách của Kỷ Thánh bảo bối, mỗi lẫn tụ họp này qua buổi trưa giải tán; khi như vậy, ngồi ở nhà của chính mình vậy.

      Chuông cửa đột ngột vang lên, nghi hoặc tiến ra mở cửa. là ai tới tìm đây?

      Ngoài cửa, chị cả Phạm Văn Tương của cười khanh khách nhìn khiến cho Phạm Hán Đình kinh ngạc vạn phần; Mà ở phía sau cách ba bước là lão nhân đứng đưa lưng về phía , nghe thấy tiếng cửa mở, cố ý hừ lạnh tiếng, thanh còn cố ý đề cao để nghe được ràng.

      “Ba, chị, là hiếm thấy, mời vào.”

      có chuyện gì đặc biệt, chúng ta tới thăm đệ đệ nhẫn tâm vửt bỏ chúng ta, sau khi trở về từ , lần cũng thèm về nhà.” Phạm Văn Tương nụ cười tươi sáng, trực tiếp vào ngồi ghế sôpha nhà Phạm Hán Đình, nhìn trang trí quanh nhà của em trai, vừa lòng gật đầu.

      “Chị, ba vào sao?” Phạm Hán Đình hơi băn khoăn nhìn ra ngoài cửa, lão nhân gia vẫn như cũ đứng quay lưng về phía cửa lớn nhà . Lão nhân dáng người béo tốt sau khi nghe thấy lời của , lại bước lại gần thang máy thêm bước.

      Phạm Văn Tương liếc nhìn ba mình cái, nhịn được lại nở nụ cười. “Ba , trừ phi em mau cho ba con dâu, bằng ba tuyệt nhận thức đứa con này. Ngay cả nhìn cũng nhìn ngươi cái.”

      “Vậy sao hôm nay ba còn tới.” Phạm Hán Đình cả người dựa vào sôpha. Ba chính là luôn có cái giọng này, so với trẻ con còn khó chiều hơn, khi quyết định, mười con trâu kéo cũng đố.

      “Em cũng biết tính cách ba vốn như vậy, tự mình đến yên lòng, sợ chị làm nhiệm vụ thất bại, nên tự mình xuất trận.” Phạm Văn Tương nhún nhún vai.

      “Lại là chuyện kết hôn này, ông ấy cũng hao tổn tâm trí, em bất quá mới ngoài hai mươi mà thôi, gấp cái gì chứ.” Phạm Hán Đình bất đắc dĩ lấy tay cào cào mái tóc, đáng thương hề hề nhìn chị cả của mình: “Chị giúp em sao?”

      “Lúc này chị lực bất tòng tâm, em còn nhớ tiểu tử A Lãng nhà bá bá cách vách chúng ta ?”

      Phạm Hán Đình gật gật đầu, chính là lão ba thích lấy đem so sánh với con bên nhà làng xóm, tuổi cũng xấp xỉ , tại kế thừa nghiệp cha, trở thành ông chủ thủy điện, ta làm việc gì khiến lão cha hâm mộ sao?

      “A Lãng năm ngoái kết hôn, khiến cho bá bá đắc ý dào dạt, ném cho lão ba quả bom đỏ, ý tứ chính là: Mặc dù con trai ông ấy biểu cũng bình thường, nhưng tốt xấu gì cũng thành gia, lập nghiệp, mà nhà chúng ta em du học về như thế nào? Đến bây giờ phải cũng chỉ là cử nhân? Mà tháng trước, con dâu kia sinh được tiểu tráng đinh, lúc biếu trứng gà cho nhà bác ấy, bác ấy vênh mặt tự hào khiến cho ba đêm trằn trọc, thể ngủ say, cho nên hôm sau ba liền thề, nếu ngày em còn chưa kết hôn, ba liền ngày nhận thức em.” Phạm Văn Tương ngừng lại chút. “Cho nên lúc này chị thể giúp em, em tự giúp mình .”

      Phạm Cảnh Bình đứng ở bên ngoài dừng như sợ nữ nhi quên tồn tại của ông, lại lớn tiếng thanh thanh yết hầu.

      Bên trong cửa hai người tức giận liếc ra ngoài cái, Phạm Văn Tương vẫn là mỉm cười nhìn Phạm Hán Đình.

      “Em tính làm sao bây giờ?” mang tâm trạng muốn xem náo nhiệt hỏi, dù sao đây cũng là vấn đề của . “Kỳ em cũng sắp ba mươi, kết hôn cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa*, em còn chờ cái gì chứ? A Lãng nhà người ta đứa cũng có, tại còn ăn mừng. Còn em sao? Ngay cả bạn cố định còn có, chị thực hoài nghi em phải là có vấn đề. Thành cho chị biết, đừng lo, chị có thể giúp em.”

      “Chị, chị cũng bị ba tẩy não sao?” Phạm Hán Đình khinh thân phàn nàn, sao mà ngay cả chị cũng trở nên dài dòng.

      “Đừng quên, em là người kế thừa hương hỏa cho Phạm gia chúng ta, bài vị tổ tông phải do em hương khói, lão nhân gia đương nhiên là vội rồi.” Phạm Văn Tương đương nhiên trả lời, đáp án trầm trọng này nhất thời khiến cho Phạm Hán Đình bớt giận chút.

      Làm sao mà ngay cả chị cũng bày ra bộ dáng này chứ? Phạm Hán Đình tức giận liếc cái, chẳng lẽ thế nào hôm nay cũng phải bức hôn thành công mới thành?

      “Em rốt cuộc quyết định như thế nào?” Phạm Văn Tương ung dung chờ đáp án của .

      Nụ cười của Diệp Dĩnh Lam bất ngờ xuất trong đầu của Phạm Hán Đình, tất cả những cái nhăn mày, nụ cười của sinh động và ràng in dấu trong trái tim ; Nghĩ đến nụ cười của , trong lòng tràn đấy ấm áp.

      Mấy ngày gần đây, tựa hồ có điểm khác lạ. Nhớ trước kia, mỗi lần nhân cơ hội trộm hôn , luôn luôn nhận được phấn quyền thế công của , nhưng là hôm qua tại cầu thang, triền miên với hồi lâu, cư nhiên ngoan ngoãn tiếp nhận nụ hôn của , có cho nắm thép, điều này khiến có chút quen.

      Mà cách ăn mặc của cũng bắt đầu mang theo cảm giác thoải mái, còn là trang phục công sở đứng đắn, cũng còn giày cao gót, thường thường chỉ là giày đế bệt thoải mái, khiến cho phải học cách thích ứng với tầm vóc nhắn của .

      Nghĩ đến , đôi mắt tự tin ấy lại xuất trong tâm trí . Từ ánh mắt của , có thể thấy được ngọn lửa đầy sinh mệnh tràn đầy sức mạnh.

      Nếu như cùng chung sống cả đời, ý tưởng ngoài ý muốn này khiến cho nhịn được bật cười, làm cho Phạm Văn Tương nhất thời khó hiểu.

      “Chị, chị với ba, em sớm cho ông người con dâu trí tuệ xinh đẹp mà hào phóng. Vừa lòng ?” cố ý lớn tiếng hướng ra phía ngoài cửa.

      Phạm Văn Tương khó hiểu nhìn em trai bí hiểm trước mặt, cố ý tạo ra hiệu quả thanh của mình, cố ý kéo dài tiếng “”, tiếng lại tiếng hô. , đối với đứa em trai khôi hài này là có biện pháp.

      Ngay tại thời điểm tiếng “” thứ tư thốt ra, Phạm Cảnh Bình vọt vào, hai tay chống lên bàn trà, khuôn mặt già nua thẳng hướng gần Phạm Hán Đình. Chỉ thấy những năm tháng bôn ba của tuổi trẻ thấm vào khuôn mặt mà trở thành những đường cong nhàng, cơ bắp được buông lỏng vì sung sướng mà thoáng run run.

      “Là khuê nữ nhà ai? Nhân phẩm như thế nào?” Phạm Cảnh Bình hai tay kéo lấy cổ áo của con trai.

      Phạm Hán Đình ra vẻ thần bí xoa cằm, nghĩ chút : “Cũng được xem là đoan trang thanh nhã, vừa tiểu nương lại vừa có chút tiểu thư khuê các.”

      “Có người muốn gả cho ngươi là tốt rồi, ngươi lại còn soi mói a!” Phạm Cảnh Bình gõ vào đầu đứa con trai quý.

      “Bối cảnh nhà ấy thế nào? Có thể quán xuyến việc nhà hay ?”

      “Cam đoan trong sạch, hơn nữa nấu ăn giỏi, cơm Trung Tây đều tinh thông, bao giờ để ba bị đói, còn là người biết cách pha trà cho người già…” Phạm Hán Đình nhìn thẳng vào mắt cha mình, bởi vì mặt sau của những ưu điểm này là những ưu đãi kèm theo, giống như dùng thẻ tin dụng mua vé máy bay được có thêm bảo hiểm; Người thích xuống bếp nấu cơm là tiểu quản gia miễn phí Tô Kỷ Thánh vô địch. Bất quá, ưu đãi này trước tiên cứ giữ bí mật có vẻ tốt hơn, dù sao, ai có thể lập tức chấp nhận cưới người vợ lại được nhận kèm theo đứa cháu…

      “Pha trà cho người già…” Phạm Cảnh Bình chờ mong : “Nó trò chuyện và chơi cờ với ta chứ?”

      “Cũng phải xem ấy có rảnh mới được chứ a, ấy cũng phải có việc của chính mình chứ.” Phạm Hán Đình cẩn thận kéo tay của cha mình ra, để mình có thể hít thở dễ dàng.

      Nghe có vẻ thực tốt… Quả nàng dâu hiền. Phạm Cảnh Bình bắt đầu chìm đắm trong tưởng tượng của riêng mình, tâm tình sung sướng ngồi ghế sôpha. Cái này so sánh với lão gia hỏa kia chắc chắn hơn a… Ông vui tươi hớn hở ngồi cười ngốc.

      “Lần này lại là trò chơi của em hả?” Phạm Văn Tương nghi ngờ nhìn đệ đệ quý. Ép buộc nhiều năm, chưa từng thấy như vậy bao giờ, có thể tránh được liền tận lực tránh, bây giờ lại cư nhiên ràng như vậy, khiến khỏi hoài nghi trong đó nhất định có gian trá.

      “Chị, em lấy nhân cách của em cam đoan – Tuyệt đối phải đùa giỡn.” Phạm Hán Đình giơ tay ra thề trước mặt .

    2. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 6.3

      Edit: Băng Khiết
      Beta: Sophie Nguyễn


      Phạm Hán Đình ngồi dựa lưng vào lan can nhìn chằm chằm cảnh đường phố bận rộn bên ngoài. hiểu, thành phố Đài Bắc lại nhiều người như vậy, ngoài đường đông đúc, chật như nêm cối. Những tán cây long não xanh rì bao quanh đảo, nếu có thể được nghỉ ngơi tại nơi yên tĩnh, nhiều cây cối mát mẻ, là dễ chịu biết bao…

      Aizz… thở dài. Kỳ chuyện cần quan tâm bây giờ phải là chuyện này, mà là chuyện kết hôn mà tự hào tuyên bố với cha ngày hôm qua. Kết hôn? nên bắt tay vào chuẩn bị như thế nào? Mở miệng như thế nào đây???

      Giống như trong quảng cáo sao? Tìm bến tàu đẹp như tranh vẽ, chuẩn bị chiếc nhẫn kim cương, sau đó cứ thế với Dĩnh Lam, chúng ta cứ tiếp tục thế này phải biện pháp hay… ấy nhất định mất vui mà nhàm chán. Hơn nữa, bây giờ đâu mà tìm được nơi như vậy đây? Vả lại, gần đây và Dĩnh Lam cũng có kỳ nghỉ phép dài ngày nào….

      Hay là tới khách san năm sao ăn bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, có hoa thơm, rượu ngon, và cả dàn nhạc chuyên dụng diễn tấu những bản nhạc động lòng người, trong khí lãng mạn đó mà cầu hôn ?

      Nhưng điều này là thực tế. ảo não phủ quyết ý tưởng này trong đầu.

      Nếu thế nào đây? Phạm Han Đình vỗ vỗ trán. Hay là chuẩn bị cành hồng đẹp, đó treo lên chiếc nhẫn cưới long lanh tặng cho , làm cho cảm động đến tột đỉnh, vừa khóc vừa cười đáp ứng cùng đến hết đời?

      Nhưng là, nhưng là bây giờ vấn đề quan trọng nhất, đó chính là cần mua bao nhiêu chiếc nhẫn đủ? chắc chắn phải mua nhẫn cỡ nào mới được, ước chừng biết độ dày ngón tay của , nhưng kích cỡ thế nào dám chắc; hơn nữa muốn mang lại cho Dĩnh Lam kinh hỉ, chuẩn bị tín vật quan trọng như vậy, phải cẩn thận mới được, nếu chính là tìm xui cho bản thân.

      là rắc rối, Phạm Hán Đình ảo não vò loạn mái tóc của mình.

      Lúc này, cánh cửa đột nhiên bị đẩy vào, “tuk tuk tuk” thanh giày cao gót tới bên cạnh .

      Phạm Hán Đình nhìn lên, ra là Trịnh đại tiểu thư-Trịnh Thiến Như, mang mỹ danh là thư ký chuyên trách bộ phận nghiệp vụ, nhưng kỳ thực là trợ lý đặc biệt luôn ở bên cạnh – thư ký đặc biệt của riêng Phạm Hán Đình.

      cưỡng chế vui sướng trong lòng, ra vẻ tao nhã vươn tay tới trước mặt Phạm Hán Đình, mà Phạm Han Đình cũng khách khí bắt lấy tay ta, Trịnh Thiến Như cười đến càng thoải mái.

      Cảm giác xác thực khá giống, quyết định dùng ngón tay này. Phạm Hán Đình hai tay nắm chặt lại bàn tay của ta, mang bộ mặt tươi cười chuyên nghiệp đối mặt với Trịnh Thiến Như:

      “So với pub, chi bằng theo giúp tôi mua trang sức ?”

      sao?” Trịnh Thiến Như hai tay che miệng kêu lên.

      “Tôi xin chân thành mời với tôi chuyến.” Phạm Hán Đình đặt tay lên trái tim mình, chân thành nhìn Trịnh Thiến Như.

      —- —- ***—- —-

      Diệp Dĩnh Lam vừa bước vào văn phòng liền cảm nhận được khí bất thường, mỗi người cảm xúc, trong mắt nhấp nhý tia sáng, bởi vì hưng phấn mà ở gương mặt nhiễm tầng mây đỏ. ít người tâm tư đặt công việc, châu đầu ghé tai, thầm thầm, ánh mắt láo liên, bộ dáng giống như là mãnh thú tìm con mồi.

      ——— ———-

      “Hán Đình, đây là công văn từ ngành khác đưa tới, cần phê duyệt.” Trịnh Thiến Nhưu cười cười bí hiểm cầm tập hồ sơ trong tay trình bàn . “Còn nữa, sau khi tan tầm có bận gì ? Tôi biết có quán bar khá đặc biệt, đêm nay có ca sĩ biểu diễn trực tiếp, là ca sĩ thích nhất Ngũ Bách nga .”

      Phạm Hán Đình giật giật mi mắt, Trịnh Thiến Như muốn nghe biểu diễn trực tiếp, cái này đúng là mới mẻ, nhớ trước kia nàng đối với nhạc rock là kính nhi viễn chi, làm sao có thể chủ động tìm nghe biểu diễn trực tiếp?

      “Ý là hát live?” Phạm Hán Đình cầm bút máy trong tay bỏ xuống mặt bàn, vẻ mặt lộ ra chút đăm chiêu .

      Trịnh Thiến Như mỉm cười, cho dù là ở đâu, chỉ cần chịu là tốt rồi. Đầu ngón tay trắng nõn quyến rũ quẹt qua môi, dừng lại ở bên khóe .

      Phạm Hán Đình bị động tác của hấp dẫn , ánh mắt khóa trụ ngón tay của Trịnh Thiến Như. Đầu ngón tay kia độ dày gần giống với tay Diệp Dĩnh Lam, nếu dùng để tham khảo khá là phù hợp.

      “Thiến Như, cho tôi mượn tay nhìn xem chút.” đường đột đưa ra cầu .

      Mà Trịnh Thiến Như thụ sủng nhược kinh mở miệng cười, đương nhiên đồng ý, cầu còn được .

      ——— ————-

      Cái loại hưng phấn này xa lạ, khiến Diệp Dĩnh Lam rùng mình cái. xảy ra chuyện kỳ quái gì, bằng sao hấp dẫn tâm tư mọi người như vậy? Ngày thường trong văn phòng đàm bát quái* tuy là toàn dân vận động, nhưng chưa từng gặp qua tượng như thế, vẫn là có ít người chú ý cho việc công vụ, như thế nào hôm nay ngay cả lão tăng nhân trong nhóm đồng nghiệp cũng gia nhập ván hỗn chiến này?

      “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra a? Mọi người giống như là trúng tà ….. ” bất chấp tất cả, bắt gã đồng ngang qua liền hỏi.

      Người nọ con ngươi quay tròn ngắm ngắm bốn phía, mới thần bí để sát vào bên tai Diệp Dĩnh Lam cười : “Buổi sáng nghe người đứng đầu Ban thư ký truyền đến tin tức mới, đại tiểu thư muốn đính hôn…. ”

      “Đối tượng là ai?” Diệp Dĩnh Lam khò nhịn hưng phấn hỏi. Kỳ mặc kệ đối tượng là ai, chỉ cần có thể làm cho ta rời khỏi bên cạnh mình mọi liền thái bình !

      Người nọ cố ý khiến hồi hộp, ngừng ba bốn giây sau mới chữ chữ mở miệng: “Là người lãnh đạo trực tiếp của — Phạm Hán Đình quản lí .”

      “Ngươi đừng loạn hay giỡn được ? Làm sao có thể? ấy trốn đại tiểu thư còn kịp, làm sao có thể cùng nàng đính hôn.” Diệp Dĩnh Lam cau mày, dùng sức đẩy người nọ phen, làm người nọ bĩu môi lui vài bước.

      “Ngươi biết gì sao?” Người nọ tức giận, còn đau nên xoa chỗ mới vừa rồi bị đánh .

      Diệp Dĩnh Lam ngẩn người , thiếu chút nữa liền lộ chân tướng . ở trong công ty luôn cùng Phạm Hán Đình trái ngược, làm sao có thể hiểu biết ràng về ? nha cười cười, lại đẩy người nọ phen: “Làm ơn , lại như thế nào ta cũng là trợ lý của , làm sao có thể biết……”

      Nếu Phạm Hán Đình thích Trịnh Thiến Như như trong lời , làm sao lại đăng ký địa chỉ của mình trong bản đăng ký phòng nhân ở công ty chứ? Bỏ qua muốn trốn mĩ nhân. Diệp Dĩnh Lam trong đầu nghĩ, bất quá thể ra .

      “Tôi xem mới ngốc a . Cùng đại tiểu thư kết hôn có cái gì tốt, lập tức là có thể kế thừa công ty này, ước chừng đỡ phải phấn đấu hai mươi năm nữa .” Người nọ phản kháng phen . “Ngươi thực nghĩ thế sao. ”

      “Đúng vậy……” Diệp Dĩnh Lam thở dài , như vậy cũng đúng .

      cầm cặp tài liệu trong tay đặt tại ngực, vì sao trong lòng có cảm giác cổ quái? Hơi hơi phát đau, hơn nữa có chút khổ sở thể , ánh mắt có hơi hơi khó chịu, nhàng chà xát.

      “Này, A Lam, làm sao vậy? Có đám cưới có rượu để uống, có cái gì vui?” ta đụng phải bả vai Diệp Dĩnh Lam, trong mắt mang theo ái muội cười: “Hay là ngươi đối với Phạm quản lí……”

      Diệp Dĩnh Lam cả kinh, : “ Anhi bậy bạ gì đó! Tôi cùng là đối thủ mất còn, tôi là nghĩ đến hồng bao, đau lòng a……”

      đồng ý quan điểm này, đúng vậy, bom màu đỏ là khiến lòng người đau . “Ai nha , đừng nữa , túi này thể gói được a , ta phải trở về làm việc”

      Diệp Dĩnh Lam nhợt nhạt hồi tươi cười với ta cái, xoay người trở về văn phòng chính mình. Nhưng là đột nhiên phát thân hình mình trầm trọng dị thường, chân có chút chần chờ .

      Vì sao có loại tâm tình kỳ quái này ? Sợ hãi cái gì ? tự hỏi chính mình, nhưng mà ra nguyên nhân . Văn phòng gần ngay trước mắt , nhưng là cũng còn muốn chạy .

      “Ta rốt cuộc chột dạ cái gì?” buồn bã hỏi chính mình . Ánh mắt gian nan nhìn về phía trước .

    3. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 6.4

      Edit: Băng Khiết+Lệ Lâm
      Beta: Sophie Nguyễn


      Cước bộ trầm trọng về phía trước, còn có ước
      chừng ba bước, liền nghe rất nhiều thanh ồn ào, nghe qua là rất nhiều người nghị luận . nâng ánh mắt lên, tụ ở phòng nước uống phải là đồng nghiệp phòng kinh doanh sao? Công việc bỏ mặc làm, tụ tập ở chỗ uống nước làm gì a?

      Lại cẩn thận nhìn lên, bị mọi người vây quanh ở giữa phải là Trịnh đại tiểu thư sao? ta đắc ý dào dạt đem tay trái nâng cao cao, khoe trái khoe phải, ngón áp út có vòng tròn lấp lánh dưới ánh sáng…..

      “Đại tiểu thư, đây là Phạm quản lí tặng quà đính hôn cho sao?” nữ đồng thích và ngưỡng mộ , trong ánh mắt tràn đầy hâm mộ cực kỳ. người đàn ông hoàng kim độc thân liền như vậy bay mất, rất đáng tiếc a……

      Diệp Dĩnh Lam thú vị đứng xa xa nhìn bọn họ, khóe môi lộ ra nụ cười sao cả. Còn chỉ là nhẫn thôi, có gì đặc biệt hơn người, nàng tay cũng có cái nha! cúi đầu nhìn xem chiếc nhẫn bạch kim của chính mình, ánh đèn chiếu vào lấp lánh…

      “ Là nha…. ” Trịnh Thiến Như cười đến toe tóe, cười cười nhìn nhẫn kim cương của chính mình, ước chừng tới hơn Carat, là cao cấp đặc biệt, hình vuông hiếm có trong giới trang sức, lấp la lấp lánh, thu hút ánh mắt của mọi người, cái này của nữ nhân họ Diệp kia làm sao so được.

      Trịnh Thiến Như mâu quang vừa chuyển, thoáng nhìn thấy Diệp Dĩnh Lam đứng ở gần đó, cái trán xinh đẹp lộ ra nếp nhăn khi cười, đem tay trái khẽ vuốt mặt mình, cố ý đem nhẫn kim cương lộ ra, quơ quơ, thướt tha nhiều vẻ rồi vài bước, phong tình vạn chủng vòng vo uyển chuyển.

      “Hán Đình ngày hôm qua muốn tôi tự mình chọn nhẫn, ta thích nhẫn kiểu Ý, ấy hai lời lập tức liền thanh toán tiền. Các ngươi nhìn cái , là kim cương 4C a, giá trị xa xỉ, nhưng mà ấy ngay cả mày cũng nhăn chút, tôi nghĩ nhẫn chính thức đính hôn hẳn là chỉ cái Carat mà thôi….” Trịnh Thiến Như ngọt ngào cực kỳ, hai gò má nhiễm tầng mây đỏ, nhận lấy là những thanh hâm mộ tán thưởng của người khác .

      “Các người toàn bộ ở trong này là sao?” Phạm Hán Đình hiểu ra sao liền hỏi bạn của Diệp Dĩnh Lam. Hôm nay là cái gì ngày a, toàn bộ nhân viên công tác làm, là tập thể bãi công sao ?

      “Quản lí, Thiến Như tiểu thư nhẫn là ngươi đưa…… Đưa lễ sao?” Tiểu Trần hàm súc hỏi .

      ” Đúng vậy nha . ” Phạm Hán Đình thản nhiên trả lời . Dù sao có gì cùng lắm chẳng qua là tạ lễ, như thế nào đưa tới phong ba lớn như vậy? Có phải hay gần đây tiếp nhận dự án lớn, làm cho bọn họ buồn phát bệnh đến đây ?

      Nghe thành thực trả lời lại làm cho mọi người ồ lên, nguyên bản còn bán tín bán nghi, trải qua căn cứ chính xác này, liền càng tin tưởng lời đồn đãi này, lập tức rất nhiều người khuôn mặt tươi cười thay chúc mừng, mà trong lòng bắt đầu tính toán hồng bao nên như thế nào để mới thất lễ .

      đưa…… Diệp Dĩnh Lam nháy mắt khuôn mặt xanh rồi lại trắng. bên tai ầm ầm, trong nháy mắt thể hô hấp, trong óc lên giây chỗ trống, tự giác lui hai bước .

      Dường như trong thế giới của phân thành hai nửa, vì sao bắt đầu cảm thấy choáng váng?

      Khắc chế được thân hình run nhè , gắt gao cầm hai tay chính mình, tưởng ổn định chính mình, nhưng là vẫn là cảm giác mặt đất rung chuyển……

      Ngực có trận bén nhọn đau đớn, như là có lưỡi dao xuyên qua, hung hăng khoét lỗ hổng lớn, làm cho gió lạnh theo xuyên qua thân thể , gào thét mà qua; Năm đó khị tỷ tỷ tắt thở cũng là có cảm giác này, trong cơ thể có loại cảm thụ khác thường từng giọt từng giọt xói mòn khiến mất cảm giác…..

    4. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 6.5

      Edit: Lệ Lâm
      Beta: Sophie Nguyễn[Chiêu Nhi]



      Diệp Dĩnh Lam cắn chặt môi dưới, liều mạng nhịn đau đớn khó hiểu kia xuống. Vì sao? Vì sao lại đau như vậy? Nước mắt nóng bỏng bắt đầu tụ lại trong hốc mắt, tầm nhìn của trở nên mơ hồ, mà chói mắt là ánh sáng của viên kim cương kia.

      thở sâu, ổn định suy nghĩ chính mình, trở lại hướng tới Phạm Hán Đình cười cười.

      “Chúc mừng cùng Trịnh tiểu thư định ngày cưới. Tôi còn có việc, trước bước, bất quá xin yên tâm, tiền mừng ít……”

      Giọng chưa lạc, Diệp Dĩnh Lam liền xoay người bước nhanh , mà các đồng khác chỉ lo khen tặng Trịnh Thiến Như cùng Phạm Hán Đình, cũng có nghĩ nhiều, nhưng Phạm Hán Đình ngây người chút sau liền hướng bọn họ cười chút, lập tức theo sau .

      Lam nhất định hiểu lầm chuyện gì, cũng thể cho cứ như vậy rời khỏi. Phạm Hán Đình vội vàng đuổi theo phương hướng bỏ .

      Diệp Dĩnh Lam sống chết đánh mạnh vào nút thang máy, bất quá thang máy lại dừng chết ở lầu 2 tiếp.

      “Đáng chết! Là ai phá thang máy!”

      oán hận đạp cửa thang máy cước, mà tiếng hô của Phạm Hán Đình lúc này truyền đến ở phía sau lưng , quay đầu thấy chạy về phía , cắn răng cái, xoay người liền theo lối thoát hiểm chạy , theo thang bộ tính xuống lầu, nhưng vừa mới được vài bước liền bị Phạm Hán Đình kéo cánh tay.

      “Đợi chút, em vì sao trốn ?” Phạm Hán Đình khó hiểu nhìn .

      Nguyên bản nước mắt cố nén sau khi nghe thấy câu hỏi của liền khắc chế được rơi xuống, nước mắt làm Diệp Dĩnh Lam trước mắt mơ hồ thành mảnh, hất tay ra, lấy mu bàn tay lau nước mắt, thở sâu ngạo nghễ nâng cằm lên nhìn Phạm Hán Đình.

      khóc, vì sao? Phạm Hán Đình vẫn hiểu chút nào nhìn chằm chằm rơi lệ.

      “Trốn ? Tôi cần phải trốn , ngược lại, tôi còn phải chúc mừng a! Phò mã gia tương lai…… Giọng của ràng phát run.

      “Phò mã?” Phạm Hán Đình mơ hồ hiểu được nguyên do mọi việc. Quả nhiên là bị hiểu lầm.

      an tâm thoải mái cưới vợ , tôi cùng đứa trong bụng tôi tuyệt đối trở ngại ! Chúng tôi cao hứng chúc hai người bạch đầu giai lão!”

      Suy nghĩ hỗn độn Diệp Dĩnh Lam nghĩ nhiều liền thốt ra, đồng thời tay phải dùng sức tháo nhẫn ngón áp út ở tay trái…… Lúc trước gỡ ra được, hôm nay lại dễ dàng lấy ra!

      số việc có lẽ đều được định sẵn, có lẽ nhẫn này là chỉ cậu bị trói lại…… đó cũng là số mệnh……

      Trước đó vài ngày lời giỡn của Lương Thư Bình nay đột nhiên lên trong trí nhớ của .

      kinh ngạc vạn phần nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trong tay mình, trong đầu lên là ánh mắt rực lửa của Phạm Hán Đình sau khi hoan ái cùng , làm cho giống như trúng chú ngữ lạc vào trong đôi mắt hổ phách của đến mức thể tự kềm chế; lên bộ dáng Phạm Hán Đình lão bất chấp kháng nghị của , thanh thanh gọi “Lão bà, lão bà……”; Là bộ dáng Phạm Hán Đình ngu đần luôn bất chấp kháng nghị của , cứng rắn muốn hôn lên nhẫn; lên là Phạm Hán Đình hôn sâu sắc hoặc trêu đùa , ở trước mắt càng ngừng phóng đại, phóng đại……

      Mà Phạm Hán Đình đứng thẳng ở bậc thang, đôi mắt thâm trầm lại trực tiếp tham nhập vào bên trong mắt , chuyên chú nhìn hoảng hốt.

      tâm tư bối rối, nhẫn gỡ xuống, nên xử trí như thế nào? nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trong tay.

      “Em vừa mới cái gì? Cái gì em cùng đứa ……” Phạm Hán Đình bước tới gần . phải nghe lầm cái gì chứ?

      Diệp Dĩnh Lam thở sâu. “Đúng vậy, tôi cùng đứa trong bụng chúc hạnh phúc.”

      Dù sao cũng biết, sớm trễ cũng có vấn đề gì.

      Đừng, tại cho lời , cũng có thể thở ra

      Khí, cần mình đeo bí mật trọng đại này. Diệp Dĩnh Lam môi nhàng thở ra tươi cười, cầm nhẫn trong tay quăng hướng Phạm Hán Đình.

      sau khi tiếp được đem nhẫn gắt gao nắm trong lòng bàn tay.

      “Nhẫn trả lại , từ nay về sau chúng ta có gì liên quan.”

      cực lực muốn nở nụ cười vui sướng, nhưng phát việc này so với lên trời còn khó hơn…… Chỉ có tự biết suy nghĩ của mình hỗn loạn. chưa bao giờ biết, chẳng qua là tin tức Phạm Hán Đình đính hôn cư nhiên lại ảnh hưởng mạnh mẽ đối với như vậy, làm cơ hồ thể thừa nhận.

      rốt cuộc là làm sao vậy? Diệp Dĩnh Lam hỏi chính mình.

      “Lam……” Phạm Hán Đình muốn thử bắt lấy tay , bất quá lập tức bị Diệp Dĩnh Lam hất ra.

      “Chúng ta có quan hệ gì cả! Đừng tới gần tôi!” Diệp Dĩnh Lam lui lại mấy bước. “ cho biết, cho dù bụng tôi to ra ràng, tôi cũng tuyệt từ chức, đừng nghĩ dùng cớ này bức tôi từ chức.”

      “Lam, em hãy nghe ……” Chẳng lẽ gần đây thay đổi chính là bởi vì mang thai? Phạm Hán Đình muốn hỏi ràng.

      cần giải thích với tôi, tôi phải là gì của , kết hôn hay cũng phải là vấn đề của tôi.” Diệp Dĩnh Lam cư nhiên nổi tính trẻ con hai tay che lỗ tai lại.

      “Khâm, hai người đều ở đây a…… Xem ngành nghiệp vụ rừng rực háo hức, muốn hỏi chút các ngươi ở đâu.”

      Tiếng của Quách Quốc Chính đột nhiên theo lối thoát hiểm truyền đến, mà người của cũng bước vào đến, vẻ mặt nghi hoặc nhìn bọn họ.

      Diệp Dĩnh Lam vội vàng quay lưng , cho thấy khuôn mặt đầy nước mắt của mình; Phạm Hán Đình lập tức thu hồi thần sắc hổn hển, thay bằng khuôn mặt tươi cười đó tiếp .

      “Quách phó tổng, có chuyện gì sao?”

      “Tôi muốn cùng về dự án mới, cũng biết kinh tế đình trệ, mua bán vượng, có ý tưởng gì có thể giúp xúc tiến tiêu thụ ngạch……”

      Lúc này , chẳng lẽ còn chờ Phạm Hán Đình làm liên lụy ngớt sao? Thừa dịp Quách Quốc Chính cùng Phạm Hán Đình chuyện, Diệp Dĩnh Lam nhanh chóng bước xuống thang lầu.

      “Quách phó tổng, về chuyện này tối nay tôi lại cùng bàn, bây giờ tôi có việc muốn cùng Diệp tiểu thư.”

      Phạm Hán Đình bắt buộc tiễn bước Quách Quốc Chính, nhìn lại, Diệp Dĩnh Lam sớm biến mất vô tung.

      “Đáng giận!” Phẫn giận nhịn được cước đá tay vịn thang lầu, leng keng tiếng kim loại đánh vọng ở thang lầu, lâu tan.


      Tô Kỉ Thánh nghi hoặc vạn phần vào cửa nhà mình. Cư nhiên khóa? Cậu quan sát tình huống trong nhà mình, có vẻ như kẻ trôm đột nhập. Đồng thời cậu cũng hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, vì sao tựa hồ nghe có thanh nữ nhân khóc nức nở.

      Cậu cẩn thận nhìn quanh bốn phía, ngạc nhiên phát ở cạnh cánh cửa trượt theo phong cách Nhật ngăn Diệp gia cùng Phạm gia, có bóng dáng màu trắng. Cậu hít ngụm khí lạnh, phải là tượng kì dị chứ? Can đảm của cậu cũng lớn như vậy a!

      Bất quá vào cậu thấy cái bóng kia là bóng dáng Diệp Dĩnh Lam. Mà tiếng khóc bắt đầu từ chỗ dì truyền đến!

      “Đừng khóc, dì, đối với thân thể tốt.” Tô Kỉ Thánh săn sóc lấy khăn giấy bàn, ngồi xổm bên cạnh vỗ bả vai dì. “Đối với cục cưng trong bụng cũng tốt.”

      Diệp Dĩnh Lam nghe vậy kinh ngạc nhìn Tô Kỉ Thánh, kinh ngạc làm sao mà biết chuyện này!

      Mà Tô Kỉ Thánh chính là hiểu cười cười.

      “Dì, ngươi quá coi thường ta, đừng quên đồ dùng hằng ngày trong nhà đều là ta mua sắm, hai tháng này đồ dùng sinh lý tư nhân có gia tăng, ta chính cảm thấy khó hiểu, đồng thời sách giáo khoa cũng có nhắc tới nữ hài tử sinh lý khỏe mạnh, mà kì sinh lý của ngươi cũng chậm hai tháng, ta đại khái đoán ra là chuyện gì.” cười đến đương nhiên, cũng phải là oa nhi hai ba tuổi, có số việc lừa được .

      “Ta nhận. Ta mang thai, đứa là của Phạm Hán Đình.” Diệp Dĩnh Lam các thượng song đồng, nhu thuận cho Tô Kỉ Thánh thay lau nước mắt.

      “Vậy dượng như thế nào?”

      chưa cái gì, ta cũng chưa cho cơ hội ……” Diệp Dĩnh Lam ra vẻ thoải mái nhún nhún vai. “Dù sao cùng với con ông chủ công ty chúng ta kết hôn, làm sao có thể có thời gian xử lý chuyện của ta.”

      vậy chăng? Ta tìm tính sổ!” Tô Kỉ Thánh nắm chặt hai đấm muốn lao ra, nhưng lập tức liền bị Diệp Dĩnh Lam ngăn lại.

      “Đừng . Dù sao cũng có gì cùng lắm …..” Diệp Dĩnh Lam tự cổ vũ tinh thần, nở nụ cười yếu ớt.“Ta có Kỉ Thánh tốt rồi.”

      Tô Kỉ Thánh tha sờ sờ hai má của .

      thể cùng Phạm thúc thúc ràng sao?” Nếu chính là đơn thuần tình nhân chia tay liền xong, tại lại còn đứa chưa xuất thế nữa!

      Diệp Dĩnh Lam ôm cháu trai trong lòng. “ được. Ta cùng rốt cuộc còn gì liên quan, ngươi cũng thể cùng có tiếp xúc, bằng hận ngươi cả đời.”

      “Nhưng là……” Tô Kỉ Thánh như trước ủng hộ hành động của .

      “Kỉ Thánh nghe lời dì sao?” Diệp Dĩnh Lam nhìn sâu vào mắt cháu trai.

      Xem bộ dáng kiên trì của Diệp Dĩnh Lam, Tô Kỉ Thánh bả vai sụp xuống, thở dài: “Được rồi, cháu cùng Phạm thúc thúc có tiếp xúc gì nữa.”

    5. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 7.1

      Edit: Minnamin
      Beta: Sophie Nguyễn[Chiêu Nhi]


      Phạm Hán Đình cả buổi sáng đều tâm thần yên, nhưng những vụ thảo luận thương vụ liên tiếp ngừng chiếm hết thời gian của , làm cơ hội để muốn tìm Diệp Dĩnh Lam đem hiểu lầm tiêu tan cũng có.

      Nguyên bản tưởng thừa dịp buổi tối hướng giải thích, nhưng dự đoán được lại đem toàn bộ khoá cửa nhà đổi mới; Đồng thời cách cửa kiểu Nhật hai nhà gian ngăn tựa hồ cũng bị tìm thợ khóa đinh tới khóa lại, làm cho ngay cả cửa của Diệp gia còn vào được, đừng là muốn giải thích! oán hận đấm xuống bàn hồ sơ.

      Lúc này cửa bị Diệp Dĩnh Lam đẩy ra, trong tay cầm hai tập văn kiện cần xem qua đến. “Phạm quản lí, hai văn kiện này cần ký duyệt.”

      “Lam, em nghe giải thích.” Phạm Hán Đình căn bản mặc kệ cái gì văn kiện, bây giờ còn tâm tư đâu mà nhắc tới công tác, bắt lấy hai tay của . “ tình phải giống Trịnh Thiến Như như vậy.”

      đừng gọi thân thiết như vậy, tôi và bây giờ có gì liên quan, hết thảy trước kia coi như phát sinh. Tôi cũng chúc phúc cho hôn của và đại tiểu thư.” Diệp Dĩnh Lam giãy khỏi kiềm chế của , lui hai bước.

      “Chẳng lẽ em chịu tin tưởng ?” Phạm Hán Đình hơi hơi tức giận, bước hướng Diệp Dĩnh Lam, đem tới gần tường thể bỏ chạy. “Đưa cho Thiến Như nhẫn chính là cái tạ lễ, xem như thù lao ta theo giúp mua này nọ, tuyệt có ý tứ gì khác.” Phạm Hán Đình từ trong túi trước lấy ra cái hộp , chậm rãi mở nắp hộp ra. “Đối tượng chân chính muốn cầu hôn chính là em, nhưng là ràng lắm kích thước ngón tay của em, đành phải mượn tay Thiến Như đến làm vật thí nghiệm, biết cái tạ lễ của mình lại làm cho ta hiểu lầm.”

      Diệp Dĩnh Lam hai mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm chiếc nhẫn bạch kim lóng lánh ở vải nhung màu đen. có kim cương hoa lệ, cũng có đường cong khoa trương, chỉ là cái nhẫn đơn thuần, nhưng đó là tỉ mỉ của người thiết kế tự tay tạo ra bao nhiêu đường nét, mềm mại như dòng nước lượn quanh; Các đường cong này sâu cạn biến hoá giống nhau, làm cho ánh sáng lấp lánh của nó tự nhiên ra, trở thành sống động độc nhất vô nhị…..

      Phạm Hán Đình đem chiếc hộp vải nhung thả trong tay của , mâu quang nhìn thẳng vào đôi mắt nâu đồng của Diệp Dĩnh Lam: “ cho biết, đáp án của em.”

      Diệp Dĩnh Lam chỉ cầm chiếc hộp nhắn kia, nên lời, tình huống này cũng lúc ban đầu tưởng tượng cách xa vạn dặm! cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, nó lẳng lặng nằm ở trong vải nhung, lẳng lặng nhưng lại toả ra ánh hào quang………

      Đột nhiên trong lúc này, cửa bị người dùng lực đẩy ra, Trịnh Thiến cao hứng phấn chấn cước bộ chạy tới nắm lấy cánh tay của Phạm Hán Đình, phía sau truyền đến tiếng cười vui vẻ của Trịnh Tư Đức.

      “Hán Đình, Thiến Như cho bá bá biết chuyện ngươi cầu hôn nó, bá bá rất cao hứng, chẳng những có được người con rể tốt, về sau công ty cũng có người thừa kế, ta bao giờ phải để tâm chuyện có biện pháp kế thừa sản nghiệp của ta nữa, tại công ty có ngươi gánh vác, là quá tốt.” Trịnh Tư Đức haha cười. “ biết các con tính khi nào tổ chức hôn lễ? Ta chắc chắn cho đôi vợ chồng son các con hôn lễ long trọng làm hồi môn, mời các bạn bè giới kinh doanh tới tham gia, cho bọn họ biết Trịnh Tư Đức ta tìm được người thừa kế kiệt xuất!”

      “Em tin tưởng Phạm bá bá nhất định cũng cao hứng khi có người con dâu hiền như em!” Trịnh Thiến Như cười đến mềm mại.

      Nghe vậy, Diệp Dĩnh Lam ngực trận xé rách bàn đau đớn, mặt lộ ra nụ cười cứng ngắc, hơi hơi hạ thấp người.

      “Chủ tịch, đại tiểu thư, Phạm quản lí, tôi ra ngoài trước.” Lời còn chưa dứt liền muốn ra khỏi văn phòng.

      “Đợi chút!” Phạm Hán Đình cực lực muốn giãy khỏi tay Trịnh Thiến Như, lại dự đoán được ta như là như da đường giống nhau, như thế nào đá đều đá ra.

      Khi bước ra khỏi cửa, Diệp Dĩnh Lam xoay người nhìn lại Phạm Hán Đình, ném hộp vải nhung nặng trich trong tay về phía , mà Phạm Hán Đình cũng tiếp nhận được hộp nhung đỏ.

      Diệp Dĩnh Lam hít vào hơi sâu, làm nhiên nâng lên cằm ngạo nghễ nhìn khuôn mặt quẫn bách của Phạm Hán Đình, chữ chữ : “Mượn, cớ, tồi, tệ!”

      Phạm Hán Đình ngơ ngác nhìn bình tĩnh tới cửa, khuôn mặt biến mất phía sau cửa.

      “Hán Đình,” Trịnh Thiến Như kiều phe phẩy tay . “Chúng ta muốn khi nào đính hôn a?”

      Phạm Hán Đình thần sắc trầm xuống, lạnh lùng rút cánh tay của mình về, ánh mắt nhìn quét qua Trịnh Thiến Như cùng Trịnh Tư Đức; Trịnh Thiến Như bị nhìn như vậy có chút chột dạ, co rúm lại chạy tới sau lưng phụ thân, sợ hãi cầm lấy vạt áo của phụ thân.

      Trịnh Tư Đức mạc danh kỳ diệu ( hiểu vì sao) xem xét tâm can con mình: “Thiến Như, con làm sao vậy? Tại sao lại trốn sau lưng ba ba?”

      Phạm Hán Đình vẻ mặt lãnh băng tới cực điểm, lạnh lùng mở miệng:“Trịnh bá bá, Thiến Như, ta nghĩ các ngươi nhất định là hiểu lầm, tuyệt có chuyện cầu hôn này. Trước kia có, tại có, tương lai cũng phát sinh.”

      Lời giống như gió lạnh trong trời đáng giá rét, sắc bén cắt qua khí trong văn phòng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :