1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

99 lần nói yêu em - Diệp Phi Dạ (11)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Editor: Sam Sam

      Chương 60: Người giấu trong ký ức (10)

      Lúc bảy giờ, Trình Thanh Thông tới văn phòng của Tô Chi Niệm lần nữa, khi đẩy cửa ra, người đàn ông đó vẫn nhúc nhích, nhìn thành phố sáng đèn ngoài cửa sổ.

      Tô Chi Niệm như vậy, toàn thân lại tỏa ra riêng biệt, khiến Trình Thanh Thông đứng ở cửa văn phòng, nhịn được có chút mất hồn.

      Tô Chi Niệm xoay người lại, nhưng biết có người đứng sau mình, khoảng ba mươi giây thấy gì, mới lạnh nhạt mở miệng: “Có việc gì?”

      Trình Thanh Thông kinh sợ, cơ thể run lên, biết người đàn ông kia nhìn mình, nhưng vẫn hạ mi mắt, nỗ lực điều chỉnh giọng , nhàng : “Tổng giám đốc Tô, tám giờ có bữa tiệc, xe chuẩn bị, chúng ta nên xuất phát.”

      Tô Chi Niệm gì, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ lát, vừa chuẩn bị xoay người, di động bàn làm việc vang lên.

      Trình Thanh Thông vội vàng cầm lấy đưa trước mặt : “Tổng giám đốc, có điện thoại.”

      Tô Chi Niệm cầm điện thoại, mặt biểu cảm cúi đầu nhìn thông tin điện thoại, sau đó Trình Thanh Thông thấy được trong lúc đó, đầu ngón tay của Tô Chi Niệm giật giật.

      Trình Thanh Thông tốt nghiệp đại học liền có việc làm ở công ty này, làm thư ký cho Tô Chi Niệm, đến vài năm nay, ấy trải qua ít sóng to gió lớn, nhưng theo bên cạn , thấy có cảm xúc gì lớn, nhưng lúc này chỉ vì cuộc điện thoại, lại khiến phản ứng như vậy…

      Trình Thanh Thông có chút tò mò lén nhìn màn hình điện thoại của Tô Chi Niệm, nhìn thấy để tên người nào cả, mà là mấy chữ: Người giấu trong ký ức.

      Người giấu trong ký ức… Những chữ đẹp... Là người trong lòng của tổng giám đốc Tô sao?

      Trình Thanh Thông nhịn được nâng mi mắt, liếc Tô Chi Niệm cái, phát nhìn chằm chằm vào điện thoại, kinh ngạc hoảng hốt.

      Ngay tại lúc cho rằng Tô Chi Niệm ngây người đến mức bỏ lỡ cuộc gọi, bỗng nhiên người đàn ông chuyển động điện thoại, sau đó vẫy tay với , ý bảo ra ngoài.

      Trình Thanh Thông cung kính cúi người chút rồi rời .

      Tô Chi Niệm đợi đến khi cửa phòng đóng lại mới “ừ” tiếng với điện thoại.

      Bên kia im lặng lúc mới truyền đến giọng ngập ngừng của Tống Thanh Xuân: “Tôi muốn xin nghỉ phép!”

      Nghỉ phép? Nghỉ phép dự sinh nhật với Tần Dĩ Nam sao? chỉ biết, gọi cho , bao giờ có chuyện vui vẻ…

      Đáy mắt Tô Chi Niệm lên tia lạnh lẽo, cầm di động, hề nghĩ ngợi câu: “Nằm mơ !”

      “Tôi Chi Niệm, tôi muốn nghỉ phép!” Tô Chi Niệm nghe Tống Thanh Xuân trong điện thoại gọi thằng tên mình, chân mày hơi nhíu lại chút, sau đó chợt nghe liên tục cho vài lí do: “Tôi muốn nghỉ bệnh! Tôi muốn kết hôn! Tôi muốn nghỉ sinh con!”

      Chân mày Tô Chi Niệm càng nhăn lại: “Tống Thanh Xuân, bị bệnh thần kinh à?”

      “Tô Chi Niệm…” Tống Thanh Xuân hoàn toàn để ý đến lời Tô Chi Niệm , tiếp tục lấy cớ: “Tôi còn muốn dưỡng thai, tôi mặc kệ, tôi muốn dưỡng thai, cho phép …”

      Cho em * (câu chửi)

      Đáy lòng Tô Chi Niệm thầm mắng câu, nghiến răng nghiến lợi mở miệng: “Tám giờ, nếu thấy xuất trong biệt thự, chờ đó…”

      Tô Chi Niệm còn chưa xong, trong di động liền truyền đến giọng xa lạ: “Xin chào, cho hỏi là ông chủ của bạn tôi sao?”

      Chương 61: Mật ngọt của , thạch tín của (1)

      Tô Chi Niệm dừng lại, nữa.

      Giọng nữ chờ giây lát rồi tiếp tục : “ ấy uống say, chỉ có mình, ở trong nhà hàng của chúng tôi…”

      Chân mày Tô Chi Niệm nhíu chặt lại, cũng chờ giọng nữ lạ kia xong, liền tới giá áo bên cạnh, cầm lấy áo khoác, đến cửa văn phòng.

      “… Cho nên, có thể phiền hay , hoặc là tìm người thân nào đó, tới đây đón ấy?”

      Tô Chi Niệm bước vào thang máy, dường như người nữ bên kia cứ giây lại mở miệng, ràng có hơi sốt ruột, nhưng giọng điệu lại mang theo vài phần bực bội: “Nhà hàng nào?”

      “Nhà hàng Bắc Kinh…” Giọng nữ xa lạ còn chưa xong, Tô Chi Niệm liền ngắt điện thoại, sau đó nhìn thoáng qua Trình Thanh Thông bên ngoài thang máy, vừa : “Hủy bữa tiệc.” rồi đóng cửa thang máy.

      -

      Tô Chi Niệm đến khách sạn Bắc Kinh, còn chưa đẩy cửa phòng, nghe thấy giọng hát của Tống Thanh Xuân giống như gào khóc thảm thiết truyền đến,

      “Chỉ là mở miệng cho biết, nhất định em che chở , cũng đùa giỡn cho cười, rất quan trọng với em, em hối hận để cho biết…”

      Lông mày Tô Chi Niệm giật giật, tay đặt cửa phòng ngưng lại lát, mới đẩy cửa ra, sau đó liền thấy Tống Thanh Xuân tóc tai bù xùm có hình tượng ngồi dưới đất, trong tay nắm chặt chiếc giày cao gót làm micro. Nhắm mắt lại, vẻ mặt nhập tâm khàn giọng gào thét: “Chỉ là mở miệng cho biết, chỉ là đơn giản vài câu, em cũng làm được…”

      Tô Chi Niệm theo bản năng muốn xoay người bỏ , dựa vào cửa, hít sâu hơi, mới vào, sau đó nghĩ giẫm phải vật cứng, thu chân lại, cúi đầu thấy thỏi son môi, lúc này Tô Chi Niệm mới để ý tới, căn phòng trải đầy đồ của Tống Thanh Xuân, ngoài ra chiếc giày cao gót ở cạnh cửa sổ, túi xách bị ném tới góc tường… Còn miếng băng vệ sinh ở góc bàn.

      Tô Chi Niệm đá bay son môi, lên phía trước, cúi người ôm Tống Thanh Xuân từ dưới đất lên.

      Tống Thanh Xuân mở to đôi mắt mê mang, nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, sau đó liền ngừng hát, chậm chạp nở nụ cười với Tô Chi Niệm.

      Tống Thanh Xuân tới gần, mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, Tô Chi Niệm nhíu chặt mày, có chút ghét bỏ xoay đầu, giọng điệu đanh thép hỏi phục vụ đứng ở cửa: “ ta uống bao nhiêu vậy?”

      Người phục vụ bị giọng điệu của làm sợ tới mức lui về sau bước, sau đó giơ tay lên, chỉ bàn ăn.

      Theo hành động của người phục vụ, đột nhiên Tống Thanh Xuân giơ tay lên ôm cổ Tô Chi Niệm, cơ thể cứng ngắc, lại thể giơ tay lên gỡ ra, sau đó nghe thấy Tống Thanh Xuân mở miệng đầy mùi rượu, giọng nhàng: “ Dĩ Nam, rốt cuộc cũng đến, có biết hay , em chờ hết buổi trưa…”

      Nét mặt Tô Chi niệm lập tức trầm xuống, hề nghĩ ngợi dùng sức gỡ cánh tay của Tống Thanh Xuân xuống, sau đó theo hướng người phục vụ chỉ, nhìn đến mặt bàn có vài chai rượu, mặt lại trầm xuống hơn, nhìn về người phục vụ thở mạnh la lên: “Ai bảo cho ấy uống nhiều rượu như vậy?”

      Người phụ vụ bị mắng có chút uất ức, cúi thấp đầu dám lên tiếng, trong lòng vẫn suy nghĩ, khách hàng là thượng đế, ta muốn uống, dám cho hay sao?

      Chương 62: Mật ngọt của , thạch tín của (2)

      Tống Thanh Xuân biết tình hình lại giơ tay quấn lên cổTô Chi Niệm, đầu cọvào trong ngựcTô Chi Niệm, miệng lại câu: " Dĩ Nam..."

      Tô Niệm ôm chặt thắt lưng của Tống Thanh Xuân đột nhiên gia tăng sức lực, muốn hung hăng tát cho người phụ nữ này cái, để cho nhìn xem anhrốt cuộc là ai, nhưng nghiêng đầu, nhìn dáng vẻ say rượu bất tỉnh nhân , mi tâm giật giật, lạiôm côvào trong lòng mình, sau đó lại có chút oán hận nhìn lướt qua người phục vụ, mới phụ nhặt đồ của Tống Thanh xuân rơi đất.

      Khi Tô Chi Niệm ôm Tống Thanh Xuân ra khỏi phòng bao, cơn tức giận vẫn chưa nguôi trừng mắt nhìn người phục vụmở cửamột cái.

      Người phục vụ đứng dán sát vào vách tường, nhìn theo Tô Chi Niệm sắp qua trước mặt mình, hít sâu hơi, cẩn thận mở miệng: "Tiên sinh..."

      Tô Chi Niệm hơi nghiêng đầu, ánh mắt rét lạnhbắn tới: "Còn có chuyện gì?"

      Người phục vụ nhắm chặt mắt lại, giọng nhỏnhư muỗi kêu: "Tiên sinh, vị tiểu thư này còn chưa tính tiền..."
      -

      Tô Chi Niệm tính tiền ra ngoài, gương mặt lạnh lùng nhét Tống Thanh Xuân vào trong xe, sau đó liền hung hăng khởi động xe.

      Tống Thanh Xuân ngồi ở bên rất thành , thân thểvẫn nhích tới nhích lui, tay thậm chí còn duỗi về phía tay lái.

      Tô Chi Niệm dùng sức giẫm phanh xe lại, sau đó nghiêng ngườithắt dây an toàncho Tống Thanh Xuân chặt, liếc nhìn côgiương nanh múa vuốt loạn quơ múa cánh tay, thìkéo cà- vạt của mìnhra, tay nắm hai cổ tay của ,quấn caravat lên hai vòng, buộc chặt.

      Thân thể Tống Thanh Xuân thể nhúc nhích nên thành rất nhiều, nhưng miệng lại bắt đầu thào ngừng.

      "Mới rời bao lâu, mà bắt đầu lo lắng hôm nay anhsống có tốt hay , cả tấm hình là , nhớ ngủ được."

      "Vui vẻ của em là , nhớ đến anhcũng cười, ở đây, em có nhiều khó khăn."

      tay Tô Chi Niệm khống chế tay lái, tay xoa huyệt thái dương có chút đau.

      "Anhrấtquan trọng với em, em hối hận để cho biết... Em chỉ có thể ở xa nhìn, những thứ này em đều làm được, nhưng người kia phải là em..."

      " Dĩ Nam ... Em..."

      Tô Chi Niệm như là biết tiếp theo Tống Thanh Xuân muốn cái gì, đột nhiên vươn tay, lấy hai viên kẹo cao su trong hộp ở bên, nhét vào miệng Tống Thanh Xuân.

      Trong miệng Tống Thanh Xuân ngậm kẹohoàn toàn yên tĩnh trở lại.

      Tô Chi Niệm nghiêm mặt, lái tốc độ xe rất nhanh.

      Trở về biệt thự, Tô Chi Niệm ôm Tống Thanh Xuân từ trong xe ra, đến trước cửa nhà, tay ôm Tống Thanh Xuân, tay ấn mật mã, mới vừa ấn ba ký tự, đột nhiên Tống Thanh Xuân hướng về trước ngực , phát ra tiếng nôn mửa.

      Tống Thanh Xuân ói ra... Ói ra cả người .

      Tay Tô Chi Niệm bỗng nhiên ởtrước khóamật mã lúc lâu, mới liếc mắt nhìn lại, hoàn toàn trạng thái bây giờ của Tống Thanh Xuân, cười tít mắt đầu tựa vào trênthứ dơ bẩncô phun ở trước ngực , dùng sức cọ xát, đầu tócdính bẩn thỉu dơ dáy.

      Tô Chi Niệm xưa nay thích sạch , thấy màn như vậy, suýt nữa cũng phun ra theo, tay run rẩy, nhanh chóng đưa vào mật mã, sau đó hề khách khí túm cánh tay Tống Thanh Xuân, kéocô trực tiếp lên lầu, vứt vào trong phòng tắm.

      Tô Chi Niệm mở vòi hoa sen tối đa, ngón tay run rẩy bắt đầu làm, rửa sạch tóc với mặtcủa Tống Thanh Xuân, tay run rẩymới tiếp tục, cởi áo bẩn thỉu dơ dáycủa mình.
      Chương 63: Mật ngọt của , thạch tín của (3)

      Tô Chi Niệm mở vòi hoa sen tối đa, sau khi làm cả người Tống Thanh Xuân ướt đẫm, mới cầm dầu gội ở bên, đổ đầu Tống Thanh Xuân hơn nửa bình, dội nướcvào, cả phòng tắm đều là bọt màu trắng.

      Khi Tô Chi Niệm vòtóc Tống Thanh Xuân, xuyên thấu qua tiếng nước chảy lạinghe thấy trong miệng bay ra ba chữ " Dĩ Nam" kia, Tô Chi Niệm nhịn được liền gia tăng sức lực, kéo da đầu Tống Thanh Xuân có chút đau, miệng rầm rì kháng nghị bất mãn.

      Tô Chi Niệm bỏ mặc, chỉ toàn tâm toàn ý dùng sức chà xát.

      Tống Thanh Xuân bị đau, căm tức giơ tay lên về phía trước ngực Tô Chi Niệm dùng sức đẩy cái.

      Sức lực Tống Thanh Xuân cũng lớn, nhưng sàn phòng tắm đều là bọt, vô cùng trơn, đẩy, người Tô Chi Niệm lui ra sau đoạn dài.

      Thừa dịp khe hở, cả đầu ngườiTống Thanh Xuân đầy bọt, chạyra bên ngoài phòng tắm.

      Tô Chi Niệm vội vàng duỗi tay, tóm lấy cổ tay Tống Thanh Xuân, lại đẩy về phía dưới vòi sen tắm.

      Tống Thanh Xuân như là bị cái gì kích thích, sống chết chịu thành tắm gội, hoa chân múa tay vui sướng vùng vẫy.

      Mặt đất trong phòng rất trơn, nhiều lần suýt nữa đứng vững, té ngã đất.

      Tô Chi Niệm dùng hếtkiên nhẫn, hướng về phía Tống Thanh Xuân thở hồng hộc gầm lên câu: " thành đứng vững cho tôi, có tin tôi đánh..."

      chữ "" cuối cùng Tô Chi Niệm còn chưa xong, Tống Thanh Xuân chợt rúc vào trong lòng , mở miệng dùng lựccắn vai của .

      Tô Chi Niệmbị đau, cả người run rẩy cái, vẫn giơ tay lên đẩy ra, chỉ đứng tại chỗ nhúc nhích tí nào, tùy ý cắn.

      Tống Thanh Xuân dùng hết sức cắn, như là phát tiết ủy khuất cùng khổ sở, Tô Chi Niệmmơ hồ cảm giác vai mình chảy máu.

      Đau đớn như thế, mặt mày của anhtrước sau có run sợ cái, Tống Thanh Xuân cắn cắn, đột nhiên buông miệng, mặt chôn ở trước ngực , nhàng mà nức nở.

      Tiếng nức nở rất rất mỏng manh, đủ để bị tiếng nướcchảy trong phòng tắm che dấu, nhưng thính giác siêu năng của Tô Chi Niệm, vẫn nghe thấy ràng.

      nghe tiếng khóc của , đáy mắt chậm rãi nổi lên quan tâm thương , sau đó nhàng mà giơ tay lên, ômcô vào trong lòng.

      Say mê thối nát nàng, có tránh khỏingực của .

      ở trong lòng khóc lâu, mới yên tĩnh trở lại, sau đó mang theo vài phần nghẹn ngào lại gọi câu " Dĩ Nam."

      Cánh tay Tô Chi Niệm ôm , hơi hơi tăng thêm chút sức lực, nhìn chằm chằm vòi hoa sen lý ngừng phun nướcở phía trước, ánh mắt hơi híp lại, sau đó liền thao túng suy nghĩcô trong lòng, để cho trong miệng gọi " Dĩ Nam " biến thành "Tô Chi Niệm."

      "Tô Chi Niệm."

      "Tô Chi Niệm."

      "Tô Chi Niệm."

      Tiếng nước chảy, rào rào, vẫn chưa gián đoạn.

      "Tô Chi Niệm" trong miệng , tiếng mềm mại, giọng triền miên.

      Nhưng biết... Đây phải muốn gọi, đây là bằng vào năng lực khác người củaanh, diễn rangoài lừa mình dối người biểu giả dối.

      Bởi vì ôm chặt , biết giờ phút này uống rượu, trong lòng nghĩ đến Tần Dĩ Nam.

      Tất cả đều là Tần Dĩ Nam.

      Quá rất lâu, Tô Chi Niệm mới hơi thu hồi thần, cúi đầu nhìn dựa vào trong ngực của ngủ say.

      Động tác rất dịu dàng ôm ở dưới dòng nước, tắm rửa cho , sau đó cầm khăn tắm lau khô thân thể , nhàng mà đặt lên giường.

      Chương 64: Mật ngọt của , thạch tín của (4)

      Edit: Ngọc Hân – *******************

      Tô Chi Niệm đắp chăn cho Tống Thanh Xuân xong liền ngồi cạnh giường, nhìn chằm chằm vẻ mặt ngủ say của lúc, kìm lòng được giơ tay lên với về phía mặt .

      Khi ngón tay cách gò má tầm centimet đột nhiên dừng lại.

      Giống như dám chạm vào , đầu ngón tay hơi run rẩy, do dự hồi lâu mới nhàng vuốt ve mặt .

      lạnh lùng hờ hững khuôn mặt tan , ánh mắt chăm chú nhìn dịu dàng thể tưởng tượng nổi. Đáy mắt lạnh nhạt xoay chuyển thành có ý tứ sâu xa, tình cảm cuồn cuộn đặc biệt khác thường mà lại vô cùng mãnh liệt, giống như ánh sáng lấp lánh của biển lớn dưới trời sao, mang theo đẹp đẽ rung động lòng người, và còn có đau đớn khó có thể phát .

      nghĩ, chắc là chỉ khi ngủ, lúc chỉ có mình , mới dám để lộ tất cả thương sâu sắc và nhiệt tình, đau đớn và bi thương nhìn như vậy.

      Tống Thanh Xuân, em có biết, biết…. em nhiều bao nhiêu ?

      Đầu ngón tay Tô Chi Niệm nhàng cẩn thận vuốt ve da thịt non mềm của người con , trí nhớ lại trôi xa từng chút từng chút.

      …..

      Chắc là năm bảy tuổi, phát bản thân giống như những người khác.

      có thể nghe được tiếng động mà người bình thường nghe thấy, thế giới của bắt đầu trở nên ồn ào ầm ĩ.

      Cho dù trong đêm khuya yên tĩnh, cũng bị thành hỗn độn mà người khác nghe thấy làm ồn cách nào vào giấc ngủ.

      Có lẽ chính là từ thời điểm đó, bắt đầu dần biết thế giới này có rất nhiều thứ tốt đẹp như vẫn nhìn thấy.

      Đôi vợ chồng lầu nhìn rất hòa thuận, thực tế đều cãi nhau vào mỗi đêm.

      Có rất nhiều người ràng lúc gặp mặt cười vô cùng thân thiện, nhưng quay người lại dùng lời độc ác nhất để mắng đối phương.

      Nhưng sau này, khi vừa chạm vào người ta có thể biết được đáy lòng đối phương suy nghĩ cái gì, mới biết được, cùng với những lời ra ngoài, suy nghĩ tận đáy lòng người ta mới là đáng sợ nhất.

      Trước tiên biết bí mật trong lòng của người trong nhà.

      biết tiền lương mẹ vừa nhận là bị mợ lấy trộm, biết cậu tìm trăm phương ngàn kế muốn đuổi và mẹ ra khỏi nhà ông ngoại, còn biết bà ngoại thiên vị con trai mình để lại cho cậu 50 vạn gửi ngân hàng….

      Sau này lại biết bí mật của người trong tiểu khu.

      biết người đàn ông 50 tuổi sống mình ở phòng số 2 này hút ma túy, biết người đàn ông ở lầu có hứng thú với mẹ, còn biết thím Tôn, người mà lúc nào mẹ cũng đối xử tốt vẫn luôn xấu mẹ….

      Lúc đó còn tuổi, hiểu làm thế nào để bảo vệ bản thân, đọc được những thứ này, đều vạch trần ra hết.

      Người lớn luôn lợi hại hơn , cho dù bị vạch trần bộ mặt , nhưng bọn họ vẫn có biện pháp che giấu cho qua như trước, chỉ là mặc dù như vậy, nhưng những người bị đọc được suy nghĩ, lại biết .

      Có thể bọn họ cũng nghi ngờ làm sao có thể biết được, nên bọn họ càng hoảng hốt và bài xích hơn, bọn họ bắt đầu nghĩ làm thế nào để biến mất trong thế giới của bọn họ.

      Trước hết là lập , mọi người đều là quái vật, sau này biết ai là người đầu tiên ra thần kinh bình thường, tất cả những người sợ đều bắt đầu hùa theo.

      Áp lực dư luận là vô hình, nhưng sức mạnh lại khiến người ta vô cùng sợ hãi, truyền đến về sau, ngay cả người bảo vệ là mẹ cũng bắt đầu tin là có dấu hiệu thần kinh bình thường, dù cho chỉ xuất ít lời vô duyên vô cớ. Sau đó nữa bắt đầu dẫn gặp bác sĩ, thậm chí cuối cùng còn đẩy vào bệnh viện tâm thần ngây ngốc hơn ba tháng.

      biết mẹ cho rằng có bệnh, vì muốn được khỏe lại nên mới nhẫn tâm để vào bệnh viện điều trị.

      Chương 65: Mật ngọt của , thạch tín của (5)

      Edit: Ngọc Hân – *******************

      bị bệnh tâm thần, nhưng lại bị nhốt ở cùng đám bệnh tâm thần, thời điểm đó cho rằng bản thân mình muốn phát điên. Mỗi lần gặp lại mẹ, liền cầu xin bà dẫn mình ra ngoài, bản thân có bệnh, trong lòng những người đó là nghĩ như vậy, những điều đều là … Nhưng càng giải thích như vậy, mẹ lại càng cảm thấy đúng là thần kinh bình thường…..

      Trong bệnh viện chăm sóc người phụ nữ trung niên, rất kiên trì với , ánh mắt nhìn tràn đầy thích và sáng rỡ. Lúc bị nhốt trong bệnh viện tâm thần, có chút tin tưởng và ỷ lại bà ta, nhưng tin tưởng và ỷ lại này cũng duy trì được bao lâu hoàn toàn bị phá vỡ trong đêm.

      Bà ta trèo lên giường , xé quần áo , vuốt ve cơ thể , hôn môi da thịt …. đụng chạm của bà ta khiến đọc được suy nghĩ chân trong đáy lòng của bà ta…..

      liều mạng giãy dụa, nhưng chỉ là đứa tám tuổi, làm sao bằng sức lực của bà ta, sau nữa chính là thời điểm đó, phát có thể khống chế suy nghĩ của người khác. khống chế khiến người phụ nữ này từ người rời , nhưng bao lâu, khống chế của liền mất hiệu lực. Vì thế bà ta lại bổ nhào về phía , vô cùng hoảng sợ, sau đó khi khống chế bà ta tiếp, để bà ta dùng hết toàn lực đánh lên tường, bà ta hôn mê, mà cũng ngất theo.

      Kể từ sau khi đó, người phụ nữ trung niên này đối xử với hề thân thiện nữa, mà là cay nghiệt, bà ta thường xuyên ngược đãi ….

      Chính là từ thời gian đó, bắt đầu trở nên bi quan chán đời, trở nên tin bất kỳ kẻ nào, trở nên lạnh lùng vô tình, trở nên bắt đầu chán ghét phụ nữ, trở nên thích sạch đến mức khiến người ta giận sôi máu…. Trở nên có nụ cười…..

      Cũng là từ thời gian đó, chỉ biết mình có siêu năng lực.

      Sau khi từ bệnh viện tâm thần ra được hai tháng gặp .

      Nhưng khi đó chắc chỉ tầm năm tuổi mặc bộ váy công chúa rất xinh đẹp, miệng liếm chiếc kẹo que còn lớn hơn cả mặt , đứng đầu hẻm chuyện với người đội mũ lưỡi trai.

      Đầu tiên chú ý phải là mà là người đội mũ lưỡi trai kia.

      Trước khi người kia chuyện với bước qua bên người , cơ thể hai người cẩn thận cọt xát nhau, biết gã ta chính là tên buôn người.

      Mặc dù đứng rất xa nhưng vẫn nghe thấy đoạn đối thoại giữa người kia và .

      Người kia với dẫn mua đồ ăn, thế mà ngốc nghếch liếm kẹo que gật đầu đồng ý.

      Thời điểm đó trở nên thờ ơ với mọi thứ, dù rằng biết bé này bị lừa rồi nhưng vẫn cho rằng chuyện liên quan đến mình, cất bước rời .

      chưa được vài bước nghe thấy có người gọi mình: “ trai….”

      lạnh lùng quay đầu, nhìn thấy vậy mà lại là , chỉ vào chỗ phía đằng sau cách xa : “ ơi, của kìa.” Truyện bên dienndanlequydon.com

      Là ví tiền của .

      nhặt bóp tiền rồi nhìn cái, đơn giản là muốn mang nợ tình cảm nên tới bên cạnh , cúi xuống bên tai giọng với : “ ta là người xấu, em cùng ta chết toàn mạng đấy.”

      Dựa vào gần mới nhìn khuôn mặt của bé này rất giống búp bê, rất dễ thương.

      Hai mắt vụt sáng nhìn , lại còn luôn liếm chiếc kẹo que đó.

      Bộ dạng ngốc nghếch ngớ ngẩn này khiến cũng biết rốt cuộc có hiểu lời hay .

      Nhưng mà liên quan gì tới , dù sao nên cũng . Ngay lúc chuẩn bị rời , nghe thấy giọng tức giận non nớt của với tên buôn người kia: “ này ông là người xấu, tôi muốn với ông.”

      Hết chương 65

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 66 Mật ngọc của , thạch tín của (6)

      Edit: Du

      Trong nháy mắt ngừng bước chân, quay đầu, vừa vặn thấy tên buôn người kia hung tợn trừng mắt liếc cái, sau đó cười híp mắt nhìn về phía : "Sao chú lại là người xấu? Người xấu dẫn cháu mua bánh ăn đâu?"

      "Nhưng trai này lớn lên xinh đẹp như vậy, nhất định gạt tôi." Khi câu này, tay còn chỉ cái, đầu ngón tay của né vừa vặn đụng phải tay của , liền đọc được tiếng lòng của đối với là tràn đầy tin tưởng, rất đơn thuần, có chút nào do dự khi tin tưởng.

      Mẹ của cũng tin vào , nhưng là xa lạ này, lại tin tưởng . . . . . .

      " trai , ông là người xấu, ông chính là người xấu." này nhấn mạnh, nhưng khiến có chút thất thần khi nhìn .

      Bé giống như khẳng định cái gì đó, lập lại lần: "Ông là người xấu!"

      Giống như muốn phụ họa cho lời của , hung hăng cắn kẹo que cái, sau đó hình tròn kẹo que còn lớn hơn mặt , liền bị rốp cái, cắn nát chia năm xẻ bảy, ba ba ba rớt đầy đất.

      Sau đó cúi đầu, nhìn kẹo đường dính bùn đất, nhếch miệng khóc.

      khóc đến đau lòng, thanh vô cùng lớn, dẫn tới ít người ghé mắt.

      Tên buôn người có lẽ là có tật giật mình, thấy tình huống này, vội vàng chạy.

      Vẻ mặt lạnh lùng dẫn theo vào trong siêu thị, dùng tiền tiêu vặt trong túi mình, mua hai kẹo que còn lớn hơn mặt , mới nín khóc mà cười.

      Từ siêu thị ra ngoài, tay cầm que kẹo, bên trái liếm cái, bên phải liếm cái, vui vẻ vô cùng.

      Mà suy nghĩ của , còn dừng lại trong hình ảnh vừa rồi vô cùng tưởng còn chưa có ra.

      rất hoạt bát, có thể là do có hai kẹo que, đặc biệt vui lòng, giơ cây kẹp mình vừa liếm qua đến bên miệng của , : " trai, cũng ăn."

      nhìn , đoi mắt trong suốt tràn đầy mong đợi, do thích sạch và chán ghét con nên do dự lâu, cuối cùng ngay cả chính cũng ngờ mình cúi đầu, dùng môi đụng kẹo que kia cái.

      Sau đó liền vui vẻ nở nụ cười, lấy lại cây kẹo vừa liếm qua, để lên miệng mình lại bắt đâu liếm .

      nhìn màn kia, sửng sốt hai giây, sau đó nhanh chóng chuyển ánh mắt, khuôn mặt từ từ nóng lên.

      " trai, nhớ em sao?"

      " trai, chúng ta là bạn bè phải ?"

      " trai, sau này có đến tìm em chơi ?"

      " trai, em nhớ ."

      đưa về đầu hẻm đường khi nãy đứng, rất nhiều, nhưng mãi vẫn có lên tiếng, cho đến cuối cùng, mới hỏi câu: "Em tên là gì?"

      Hai tay cầm que kẹo, ngơ ngác đáng nhìn nháy mắt có lên tiếng.

      Lúc đó liền suy nghĩ, chẳng lẽ này ngu đến mức ngay cả tên tuổi của mình cũng nhớ .

      Sau đó chỉ nghe thấy , em tên là Đình Đình, Tống Đình Đình.

      Đình Đình, Tống Đình Đình. . . . . .

      là người thứ nhất thế giới này tin tưởng .

      là người duy nhất khi tuyệt vọng nhất cho cảm thấy ấm áp.

      Sau đó trong thế giới của , từ đó về sau liền có tên là"Đình Đình".

      Sau đó qua lại trước đầu hẻm đó rất nhiều lần, mong còn có thể lại gặp được , nhưng là, còn có thấy lần nào nữa.

      mặc váy công chúa, ăn kẹo que, giống như là thiên sứ , giống như là giấc mộng của , chỉ là hoa quỳnh sớm nở tối tàn.

      Sau đó, liền bắt đầu tìm kiếm , vẫn luôn tìm .

      Từ tiểu học tìm đến sơ trung, lại từ sơ trung tìm đến trường cấp 3.

      Việc này giống như chấp niệm trong sinh mệnh của , mãi cũng muốn buông tay.

      gặp lại , là mười năm sau.

      Khi đó bởi vì mẹ ngã bệnh, chuyển trường.

      Cho dù quá khứ mười năm, ở trong trường học lần đầu tiên nhìn thấy , liền nhận ra ngay, chính là năm đó, vẫn tìm.

      đứng dưới cây ngô đồng trong trường học, nhìn thản nhiên, vui vẻ, và bạn học vừa vừa cười lướt qua hề dừng lại.

      Chương 67 . Mật ngọc của , thạch tín của (7)

      Edit: Du

      đợi đến khi rất xa, mới xoay người nhìn bóng lưng của .

      lớn lại duyên dáng kiều như vậy.

      Trong những nay tìm kiếm , vẫn luôn suy nghĩ khi lớn lên như thế nào, cũng tưởng tưởng đến bộ dáng của , nhưng chưa từng nghĩ đến, thế nhưng còn xinh đẹp xuất sắc hơn so với tưởng tượng của .

      có thói quen viết nhật ký, đêm đó khi về đến nhà, liền viết ra tâm tình khi chính mình tìm được , là có kích động và rung động.

      Từ đó về sau, ở trong trường học, bắt đầu tìm kiếm giọng của , để ý tới hướng của .

      Trong quyển nhật ký của , được viết lại rất nhiều chuyện của .

      tên là Tống Thanh xuân, học sinh lớp 11, là em ruột của Tống Thừa lớp bên cạnh.

      nghĩ, tên của gọi Tống Thanh Xuân, nhủ danh có thể là Đình Đình.

      có xuất thân tốt, rất xinh đẹp, nam sinh toàn trường đuổi theo rất nhiều, nhưng rất kiêu ngạo, mặc kệ đối phương xuất sắc bao nhiêu, đều cự tuyệt dứt khoát ràng.

      Đối với người lạnh nhạt xa cách quá lâu, gần như quên phải trao đổi với người khác như thế, nhiều lần nhìn thấy đều muốn chuyện với , nhưng biết nên mở miệng cái gì, cho đến có ngày, nhìn thấy đứng mình trước cửa trường học, giống như là chờ ai đó, hết nhìn đông tới nhìn tây.

      đứng ở đằng xa, nhìn hồi lâu, cuối cùng cũng biết lấy dũng khí từ đâu, liền tới trước mặt : "Chào em."

      ngẩng đầu lên, nhìn ,, trong đôi mắt tràn đầy xa cách như nhìn người xa lạ: "Xin hỏi, bạn có chuyện gì ?"

      Mắt chớp nhìn chằm chằm , nhìn lúc lâu, mới mở miệng hỏi: "Em. . . . . . Có phải tên là Đình Đình ?"

      "Đình Đình?" Lông mày khẽ nhăn nhăn, sau đó liền lắc đầu cái: " xin lỗi, bạn học, bạn nhận lầm người, tôi gọi là Đình Đình."

      thể nào. . . . . . Cho dù quá khứ mười năm, thay đổi rất nhiều, nhưng là rất khẳng định, chính là mười năm trước, rất chắc chắn " trai , ông là người xấu, ông chính là người xấu".

      chăm chú nhìn , vừa định tiếp tục mở miệng, đột nhiên liền giơ tay lên, vẫy vẫy về phía xa: " Dĩ Nam, em ở đây!"

      Lúc lướt qua người , liền vươn tay nắm lấy cổ tay của , còn chưa kịp mở miệng, liền giành lên tiếng : "Bạn học, tên tôi phải là Đình Đình, bạn nhận lầm người rồi, tôi tên là Tống Thanh Xuân."

      Sau đó đợi có bất kỳ phản ứng gì, liền rút tay của mình ra, chạy về phía đường đối diện.

      Chỉ là ngắn ngủi đụng vào vài giây, đọc được suy nghĩ trong lòng : đây là ai vậy? Đình Đình là ai? Bộ dáng rất giống mình sao?

      cứng ngắc đứng tại chỗ lâu, mới xoay người, thấy ngồi chiếc xe đạp của nam sinh, chạy rất xa.

      Sau khi tìm gặp rất vui mừng, tất cả đều biến thành mất mác, đêm kia phờ phạc rã rượi về đến nhà, chưa ăn cơm tối liền trở về phòng ngủ, cầm cây bút để cuốn nhật ký lâu, mới viết xuống câu : thế giới việc đau nhất, là người tôi luôn tìm kiếm quên tôi.

      đêm kia trằn trọc trở mình khó ngủ, mãi cho đến bình minh, mới biết tại sao tâm tình mình lại khổ sở như vậy.

      Sáng sớm, đánh rănh rửa mặt, liền nằm ở trước bàn đọc sách, lại viết bài viết nhật ký: hình như tôi thích mà tôi tìm kiếm mười năm.

      Có lẽ từ lúc này trở , trong lòng chôn vùi ước mơ, giấc mộng kia chính là bài viết ở trong nhật ký của , viết câu: ba đời gặp em, còn sống mong được cưới em.

      Hết chương 67.

      Chương 68: Mật ngọt của , thạch tín của (8-)

      Edit: Panh Hoang

      Mẹ bệnh nặng, khiến bỏ lỡ kỳ thi tốt nghiệp trung học, buộc phải lưu ban năm.

      Mẹ phải nằm viện, nhưng vẫn lo lắng cho , ngay lúc đó mẹ vô tình gặp lại người bạn cũ của bà là Tống Mạnh Hoa, Tống Mạnh Hoa biết được chuyện này, rất nhiệt tình cam đoan, có thể chăm sóc tốt cho .

      ra hoàn toàn có thể chăm sóc tốt cho bản thân, nhưng con của Tống Mạnh Hoa là Tống Thanh Xuân... Sau đó đến ở nhờ nhà của .

      Có lẽ Tống Thanh Xuân còn nhớ từng chuyện với , lúc qua gõ cửa gọi ăn cơm, còn tự nhiên hào phóng vươn tay về phía , làm bài tự giới thiệu.

      Lúc còn bé, lúc tuyệt vọng nhất, cũng chưa từng thích siêu năng lực bẩm sinh của mình, nhưng lúc bắt tay với Tống Thanh Xuân, bỗng rất muốn làm cho mình biến thành người bình thường, bởi vì đọc được từ đáy lòng : tôi muốn thổ lộ với Nam...

      Hóa ra có người mến... tìm mười năm, có người mến...

      Giây phút ấy bỗng mất kiểm soát, lực tay bỗng tăng lên, đến lúc kêu đau, mới hoàn hồn, chính cũng biết rốt cuộc mình kích động cái gì, chỉ liếc mắt nhìn cái, rồi vội vàng xuống lầu.

      và Tần Dĩ Nam học chung năm, cũng nhớ cái tên này, nhưng từ đáy lòng của đọc được cái tên này lần, ghi nhớ chặt chẽ.

      Từ sau lúc đó, rất muốn tới gần , nhưng mà lại sợ tới gần , bởi vì giây phút nào, nghe thấy ba chữ " Dĩ Nam" kia từ đáy lòng của .

      Dĩ Nam... Tần Dĩ Nam... là mật ngọt của nhưng lại là thạch tín của .

      có ai biết, trong năm ở nhà đó, rốt cuộc dùng tâm tình như thế nào, nghe tiếng và Tần Dĩ Nam gọi điện thoại cho nhau, từng chút từng chút vượt qua khoảng thời gian đó.

      cảm thấy hứng thú chút nào với Dĩ Nam của , nhưng luôn với , Dĩ Nam của tốt như thế nào, tại sao Dĩ Nam của nhắn tin lại cho , Dĩ Nam của ... Mỗi lần đến chỗ đó, nhìn như bình tĩnh, nhưng lực nắm cuốn sách lại lớn đến mức thủng cả giấy.

      Gần tháng trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, hẹn trước tuần sau ăn bữa, hôm đó là thứ năm, lái ô tô tải đưa tới trường, trước khi xuống xe, còn nhắc câu đừng quên tối nay ăn, trả lời câu "Biết rồi", sau đó liền chạy vào trường học._PH_DDLQD_

      Tối hôm đó, hẹn sẵn địa điểm, đợi rất lâu, cũng đợi được xuất của , lúc sau gọi cho cuộc điện thoại, mới giật mình tiếng xin lỗi với , , thực xin lỗi, em quên mất, hay là hôm nào đó chúng ta ăn bù có được hay ? Dĩ Nam quay về Bắc Kinh...

      đợi hết câu, liền cúp điện thoại.

      Ngày hôm đó là sinh nhật của , lẳng lặng đứng ở ven đường, nghe xong chuyện phiếm vui vẻ cả đêm với Tần Dĩ Nam.

      Mãi cho đến chín giờ, và Tần Dĩ Nam mới từ khách sạn ra, mạch theo phía sau bọn họ, trở về nhà họ Tống.

      đứng ở rất xa chỗ đường cái đối diện, thấy Tần Dĩ Nam đưa tay để ở đầu , dừng lại lâu, ngửa mặt lên nhìn vào mắt của ta, ánh mắt phát sáng, tràn đầy tình .

      còn nghe được đối thoại giữa bọn họ.

      - Dĩ Nam, em muốn thi vào trường đại học chỗ .

      - Được, Tống Tống, chờ em.

      - Dĩ Nam, chờ thi tốt nghiệp trung học xong, muốn cho em bí mật.

      -

      【 Tống Đình Đình chính là Tống Thanh Xuân, nguyên nhân đầy đủ lúc trước】

      Lúc Tống Thanh Xuân năm tuổi bị bạn trong nhà trẻ chê cười tên, vì thế liền muốn đổi tên cho mình, lúc ban đầu nghĩ đến Tống Điềm Điềm, nhưng lúc Tô Ngạo Kiều hỏi , cảm thấy Tống Đình Đình tương đối dễ nghe, đợi sau khi Tô Chi Niệm , lúc liếm kẹo que lại cảm thấy Tống Noãn Noãn dễ nghe ~~~ sau đó qua hai ngày hoàn toàn ném việc này ra sau đầu~ Tô Ngạo Kiều cứ như vậy bị hố ~

      Chương 69: Mật ngọt của , thạch tín của (9)

      Edit: Panh Hoang

      Hai người bọn họ rời lâu, vẫn còn đứng nguyên tại chỗ giống như tên ngốc.

      Sinh nhật ... hẹn tuần trước, nhưng Tần Dĩ Nam xuất , liền bị ném ra sau đầu.

      Buổi tối hôm đó, uống rất nhiều, nhớ mình về nhà họ Tống thế nào, làm sao lên lầu trở lại phòng ngủ, ngày đó say lợi hại, mơ hồ nhìn thấy , u u mê mê liền hôn xuống...

      Lúc còn bé, thường thấy ánh mắt người ta nhìn mình, nhìn đến kinh diễm cùng kinh ngạc.

      Khi đó ghét ánh mắt như vậy, thậm chí là mang theo vài phần ưa thích, cho đến về sau, bị mẹ đưa vào bệnh viện tâm thần, người phụ nữ già chiếu cố đêm khuya lẻn vào phòng của , từ đó về sau, mỗi khi tiếp xúc với ánh mắt như vậy, đáy lòng đều ra chán ghét cùng khinh miệt, thế cho nên từ trung học cơ sở đến thời kỳ trưởng thành, nam sinh xung quanh bắt đầu có nhu cầu sinh lý, mọi người tụ tập cùng nhau xem ảnh trong đêm khuya, trốn ở trong phòng vệ sinh để giải quyết, hoặc có số trực tiếp quen bạn , chỉ riêng trước sau nổi lên chút hứng thú nào với những thứ đó.

      Nữ sinh trong trường theo đuổi rất nhiều, cho dù xinh đẹp bao nhiêu, cho tới bây giờ cũng thèm liếc mắt cái, có số nữ sinh bị lạnh nhạt của dọa sợ, nhưng có số càng ép càng mạnh, trong đó có nữ sinh còn lột sạch quần áo trước mặt ...

      Nhưng, đối diện với trường hợp như vậy tâm tình bình lặng như mặt nước, thân thể có chút phản ứng nào, thậm chí lúc nữ sinh đó đến gần , trong dạ dày của còn bắt đầu quay cuồng buồn nôn._PH_DDLQD_

      Từ lúc đó biết, phương diện đó của mình có chút vấn đề...

      Cho nên lúc hôn đêm đó, lúc rào cản tâm lý còn, chính cũng cảm thấy khó tin, nghĩ đó là ảo giác, đó là mơ... Nhưng trong mơ vẫn vì Tần Dĩ Nam phản kháng .

      vừa hận vừa ghen tị, sau đó mượn rượu để kiểm soát tâm trí của , sau đó ôm ...

      phải phương diện đó của có vấn đề, đúng là ngoài người thích ra phương diện kia đều có vấn đề.

      đêm qua ngày hôm sau, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt đỏ bừng với hai câu.

      "Tô Chi Niệm, em cần phụ trách."

      "Chuyện này tốt nhất nên quên , sau đó để nó thối rữa ở trong bụng của mình, đừng cho bất cứ ai biết."

      Lúc sau, bắt đầu trốn tránh , ngay cả nhà họ Tống cũng trở về.

      thêm số của vào danh sách đen, từ chối nhận cuộc gọi và tin nhắn từ .

      Lúc đó muốn tìm đến , muốn giải thích với , muốn chịu trách nhiệm với ... Nhưng còn chưa kịp tìm được , liền chạm phải bí mật muốn cho ai biết... Bí mật đó khiến từ nay về sau, còn tư cách ...

      Sau đó chuyện thích Tống Thanh Xuân, cùng với chuyện siêu năng lực của , biến thành bí mật chỉ mình biết.

      ...

      Bên trong đặc biệt yên lặng, Tống Thanh Xuân ngủ rất say, Tô Chi Niêm ngồi ở bên giường, bởi vì nhớ tới chuyện cũ, nhìn vào mắt của , cảm xúc quay cuồng hết sức lợi hại.

      còn nhớ rất , lúc biết bí mật đó, suy sụp biết bao nhiêu.

      say khướt suốt bảy ngày bảy đêm trong quán rượu.

      hi vọng chưa từng chạm vào bí mật đó, nhưng siêu năng lực bẩm sinh của cố tình cho biết, bắt đầu chán ghét bản thân, chán ghét đến nỗi tự ngược...

      Tô Chi Niệm như là muốn nghĩ tiếp, hơi hơi xoay người lại, chăm chú nhìn về phía bóng đêm thâm trầm ngoài cửa sổ.

      Chương 70: Mật ngọt của , thạch tín của (10)

      Edit: Ngọc Hân – *******************

      biết qua bao lâu Tô Chi Niệm chớp mắt liếc nhìn đồng hồ tường, mười giờ năm tám phút, chỉ còn hai phút nữa là qua sinh nhật rồi.

      Tô Chi Niệm quay đầu, nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân ngủ say, hơi thay đổi sắc mặt, sau đó chậm rãi cúi đầu, môi in lên mi tâm .

      Em có biết…. Biết, muốn đối xử tốt với em bao nhiêu ?

      Nhưng mà, thể, cũng dám.

      Môi Tô Chi Niệm dừng lại mi tâm Tống Thanh Xuân lúc lâu, mới nhàng rời khỏi: “Đình Đình, sinh nhật vui vẻ.”

      Trong nháy mắt xong những lời này, vừa đúng lúc ngày mới đến.

      ---

      Lúc Tống Thanh Xuân mở mắt ra ngoài cửa sổ trời sáng. Thời tiết u, sương mù dày đặc như muốn có tuyết rơi.

      Tống Thanh Xuân nhìn thoáng qua đồng hồ vách tường, vừa mới tám giờ, cách giờ làm những hai tiếng nữa, vì thế liền lười biếng vặn vẹo tay chân rồi ngáp cái, tiếp tục chui vào trong ổ chăn, sau đó còn theo quán tính thuận tay sờ dưới gối… sờ thấy di động.

      Tống Thanh Xuân cau mày, tiếp tục sờ, vẫn thấy. lập tức ngồi dậy, nhìn thấy gối đầu màu trắng tinh khôi liền sửng sốt mấy giây, sau đó quan sát hoàn cảnh xung quanh vòng, ánh mắt đột nhiên mở to hết cỡ.

      Đây phải là phòng ngủ của … Đây là phòng ngủ của Tô Chi Niệm… Làm sao lại có thể ở trong phòng ngủ của ?

      Tống Thanh Xuân sửng sốt mấy giây mới chậm chạp nhớ lại, ngày hôm qua mình ở khách sạn Bắc Kinh chờ Tần Dĩ Nam cả buổi chiều, kết quả cuối cùng là đợi được tin nhắn của Đường Noãn, sau đó uống nhiều…..

      Tống Thanh Xuân vừa nhớ tới đây nhìn xuyên thấu qua chiếc gương trước mặt, phát người mình thế nhưng mặc chiếc áo sơ mi trắng của đàn ông.

      Sau khi uống say, ngủ giường Tô Chi Niệm, sau nữa người còn mặc áo của ….

      Nhận thức được những thứ này, từng việc từng việc nhảy vào đầu Tống Thanh Xuân, sau đó như bị điện giật, đột nhiên nhảy xuống giường, miệng thầm câu: “Chắc phải tối qua lúc mình say bất tỉnh nhân bị Tô biến thái ngủ cùng đấy chứ?”

      ---

      Trình Thanh Thông quay đầu lại lần nữa, nhìn thoáng người chưa tới sáu giờ ngồi yên trong xe, nhưng lại thủy chung bảo lái xe – Tô Chi Niệm, sau đó do dự chút, nhịn được giọng hỏi: “Tổng giám đốc Tô, bây giờ chúng ta xuất phát chưa?”

      Tô Chi Niệm nhìn vào laptop tập trung suy nghĩ xử lý công việc nghe thấy giọng của Trình Thanh Thông, thản nhiên ngẩng đầu, trước nâng ly cà phê bên cạnh, vừa mới chuẩn bị mở miệng uống, bên tai liền truyền đến tiếng Tống Thanh Xuân: “Chắc phải tối qua lúc mình say bất tỉnh nhân bị Tô biến thái ngủ cùng đấy chứ?”

      Tay Tô Chi Niệm khẽ run rẩy, cà phê vẩy lên bàn phím laptop.

      Trình Thanh Thông vội vàng rút khăn giấy đưa cho Tô Chi Niệm.

      Tô Chi Niệm nhận, trong đầu còn đắm chìm vào câu Tống Thanh Xuân vừa mới kia.

      Tô biến thái…. Chính là sao?

      Trình Thanh Thông thấy Tô Chi Niệm mãi có phản ứng liền ôm laptop lên đằng trước rồi lau sạch.

      Tô Chi Niệm nhìn gốc cây cả thân trụi lủi ngoài cửa sổ xe, đầy lát sau lại nghe giọng Tống Thanh Xuân lảm nhảm truyền tới: “Ơ, người có dấu vết…. Phía dưới cũng đau.”

      Tô Chi Niệm khẽ chau mày, biết lái xe và Trình Thanh Thông vốn nghe được tiếng của Tống Thanh Xuân, nhưng lỗ tai vẫn nóng lên.

      “Người đàn ông này thô lỗ mạnh mẽ như vậy…. Điều này chứng tỏ mình cũng bị ta ngủ cùng….”

      Tô Chi Niệm có thể cảm nhận ràng trong lời của Tống Thanh Xuân mang theo vài phần buông lỏng, mấp máy môi, đáy mắt thoáng vẻ u ám.

      Chương 71: Tô biến thái và Tô sạch (1)

      Edit: Ngọc Hân – *******************

      Nếu là năm năm trước, uống say mà trong trạng thái tỉnh táo, mặc dù vô cùng nhớ , cũng chạm vào .

      Trình Thanh Thông lau sạch laptop, vừa muốn mở miệng với Tô Chi Niệm lại nhìn thấy khuôn mặt thế nhưng để lộ thần sắc đau thương.

      Trình Thanh Thông mấp máy môi, lời sắp phát ra lại nuốt vào trong bụng.

      “Nhưng quần áo người mình là chuyện gì xảy ra? Chắc phải là Tô biến thái thay cho mình chứ…. Nếu như vậy chẳng phải mình bị ta nhìn thấy hết à?”

      “A a a…. đúng, tóc mình cũng được gội rồi, còn cả hương sữa tắm người nữa, là mùi vị nhãn hiệu ta dùng…. ta còn tắm rửa giúp mình hả?”

      “A a a…. Vậy chẳng phải đơn giản là ta chỉ nhìn, mà còn sờ soạng?”

      “A a a a….. mất mặt quá….” Theo tiếng kêu của Tống Thanh Xuân, Tô Chi Niệm nghe thấy tiếng vỗ vào mặt mình, ngay sau đó lại nghe thấy tiếng lẩm bẩm tự an ủi truyền tới: “Tống Thanh Xuân, mi làm như chưa từng bị ta ngủ, mạnh mồm thêm nữa làm gì…. Đúng vậy, phải là nhìn vài lần, sờ soạng vài cái thôi sao….”

      Lúc Tống Thanh Xuân tới đây bỗng nhiên gì nữa.

      Đáy mắt Tô Chi Niệm nổi lên vẻ nghi hoặc, có chút buồn bực sao lại đột nhiên dừng lại. tập trung tinh thần đợi lúc, sau đó chợt nghe giọng có chút hoảng hốt lo sợ truyền tới: “Xong rồi! Xong rồi!”

      Theo bản năng tay Tô Chi Niệm liền hướng về cửa xe, còn chưa đẩy cửa ra nghe thấy tiếng Tống Thanh Xuân như phát điên truyền tới: “Ngày hôm qua thế nhưng mình lại điện thoại cho ta, muốn xin nghỉ phép? Muốn dưỡng thai…. Trời ạ… Tống Thanh Xuân, hình tượng nữ thần đâu mất?”

      là muốn điên rồi!”

      “Oa…. như vậy chắc mình được ta dẫn về nhà?” Giọng Tống Thanh Xuân bỗng chốc trở nên rất bình lặng, trong giọng có vài phần buồn bực và nghi ngờ: “Nhưng, sao Tô biến thái có thể quan tâm mình đây? Dựa theo tính cách ta, phải là thờ ơ ngồi yên sao?”

      Giọng rất mềm mỏng, gần như là thầm, nhàng rơi vào tai Tô Chi Niệm khiến trái tim bình yên lại như kì tích.

      Lực chú ý của Trình Thanh Thông vẫn luôn người Tô Chi Niệm, nhìn thấy giây trước gương mặt BOSS lớn còn có chút thương cảm chợt đột nhiên trở nên hơi dịu dàng, trong lòng thầm ngạc nhiên.

      Rốt cuộc BOSS lớn nghĩ gì mà mê mẩn như vậy? truyện bên djendanlequydon.com

      “A!” lầu Tống Thanh Xuân im lặng tới nửa phút, bỗng nhiên lại cả kinh sợ hãi, sau đó mang theo vài phần thể tin được, ấp a ấp úng : “Mình…. Mình….. Đêm qua thế mà mình lại nôn người Tô biến thái?”

      “Chắc phải là chứ?” Theo câu hỏi lại của , Tô Chi Niệm nghe được bước chân , hình như là chạy vào toilet, có lẽ tìm quần áo bẩn trong sọt đựng đồ. đầy lát giọng nghẹn ngào của mang truyền tới: “Mình nôn người Tô biến thái sao?”

      “Xong rồi, xong rồi, lần này là xong rồi, Tô sạch thích sạch có trình độ, đạt tới ‘xuất thần nhập hóa’ ai theo kịp, mình thế mà lại nôn lên cả người , có thể nghĩ ta tức giận cỡ nào khủng bố cỡ nào….”

      “Lúc trước mình cẩn thận làm rơi mẩu vụn khoai tây chiên lên giường ta, ta trực tiếp ném mình ra khỏi phòng, cuối cùng là tự mình đề nghị giặt drap giường và vỏ chăn cho ta, mới khiến ta miễn cưỡng cho phép mình tiến vào phòng ngủ của … Lần này mình thế mà lại nôn bẩn lên người ta, chắc phải ta bắt mình quét dọn toàn bộ căn biệt thự từ xuống dưới đấy chứ!”

      Hết chương 71

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Editor: Sam Sam

      Chương 72. Tô Biến Thái và Tô Sạch (2)

      được… Nhà của ta có hai tầng, lại còn lớn nữa…”

      Tô Chi Niệm nghe Tống Thanh Xuân lầm bầm lầu bầu rên rỉ, mặt nhịn được lộ ra ý cười.

      Nét cười rất nhạt, dường như dễ dàng phát ra, nhưng khiến gương mặt lạnh như băng của lại có phần dịu dàng.

      Trình Thanh Thông vẫn luôn nhìn Tô Chi Niệm qua kính chiếu hậu, bỗng mở to hai mắt.

      Đại Boss cười sao? A, cái này xem là cười, chính xác mà , đó là dấu hiệu của cười… Nhưng mà, biết đại Boss lâu như vậy, mặc kệ gặp người tốt thế nào, ấy chưa bao giờ cười cả.

      Phải biết rằng trong mười bình chọn rầm rộ nhất mạng, đó chính là: Tô Chi Niệm cười như thế nào?

      Trình Thanh Thông khẽ nhéo đùi mình, cảm thấy đau thấu xương, lúc này mới tin mình nhìn nhầm, sau đó có chút tưởng tượng nổi thầm nghĩ: ra đại boss có thể cười, hơn nữa khi cười lên lại đẹp kinh người như vậy, nhưng biết cuối cùng ai khiến ấy cười… Là người có tên “người giấu trong ký ức” ở trong điện thoại của ấy sao?

      Trình Thanh Thông miên man suy nghĩ, đột nhiên Tô Chi Niệm lạnh nhạt : “ tới công ty.”

      Xe khởi động.

      Tô Chi Niệm nhìn phong cảnh hai bên đường thông qua cửa sổ ngừng lùi về phía sau. Bên tai vẫn quanh quẩn giọng của Tống Thanh Xuân, Tô biến thái… Tô sạch … Tô biến thái…

      Nhớ nhớ lại, Tô Chi Niệm nhớ đến có lần Tống Thanh Xuân tìm mình, lúc đó Đường Nặc đánh bài, hỏi Tô Chi Niệm cùng cùng Tống Thanh Xuân có quan hệ gì? Cái gì bọn họ cũng phải, nếu đến chứng cứ cho mối quan hệ này, phải là, Tống Thanh Xuân ở thế giới này, từ quá khứ cho đến bây giờ, chính là người phụ nữ duy nhất được bước vào thế giới của .

      Đường Nặc rất đúng, nhưng ta biết, Tống Thanh Xuân chỉ bước vào, mà là khi bước vào rồi, rời được.

      Tống Thanh Xuân có quan hệ gì với ? Thực ra bọn họ có bất kỳ mối quan hệ nào, nếu muốn cố gắng tìm, Tống Thanh Xuân là người giấu trong hồi ức của .

      -

      phải là Tống Thanh Xuân khoa trương, mà là khi ở nhà Tô Chi Niệm, chỉ biết người đàn ông này thích sạch đến mức nào.

      Dựa theo kinh nghiệm trước kia của mình, tối hôm qua nôn lên người , chắc chắn chọc tức .

      Trước kia ta vui, đại khái cũng có thể tức giận với , dù rằng đa số chịu nổi yên lặng, chủ động tìm chuyện.

      Nhưng tại giống như vậy, bây giờ có việc cần , công ty Tống thị dựa vào , dám chọc tức giận.

      Lỡ như bực tức khó chịu, ép buộc làm sao bao giờ?

      Cho nên nghĩ đến biện pháp, chờ ta bình tĩnh chút.

      Tuy Tống Thanh Xuân biết đêm nay Tô Chi Niệm có về nhà hay , nhưng mà dường như cả ngày đều phải nhường nhịn Tô Chi Niệm.

      ấy bị nôn lên người như vậy, sợ là bệnh thích sạch nên mặc, nhanh chóng đưa quần áo khác cho , sau đó chủ động thừa nhận sai lần, như vậy đại khái là biện pháp tối thiểu đánh bại tức giận của .

      Tống Thanh Xuân đến sớm hơn tiếng, chạy đến cửa hàng, dựa theo cách ăn mặc của Tô Chi Niệm, mua cho bộ quần áo.

      Đối với quá khứ của Tống Thanh Xuân, giá này đúng là đáng bận tâm, nhưng bây giờ mà , là… Quẹt thẻ trắng mà thịt đau!

      Chương 73: Tô Biến Thái và Tô Sạch (3)

      Tống Thanh Xuân cầm theo bộ quần áo trở về biệt thự, lập tức chạy vào phòng bếp nấu bữa ăn thịnh soạn.

      Đáy lòng chờ mong đêm nay Tô Chi Niệm về, nhưng chuẩn bị bữa tối xong năm phút, ngoài cửa truyền tới tiếng xe.

      Từ lần trước cẩn thận làm đổ cà phê lên người , bị răn dạy trận, về biệt thự nữa, mãi cho đến đêm hôm qua nôn lên người , vậy mà hôm nay ta về rồi…

      Tim Tống Thanh Xuân bắt đầu yên, có phải ta vừa vào cửa, tức giận với ?

      Tống Thanh Xuân kiềm chế suy nghĩ muốn chạy trốn, nhanh chóng mở cửa, đặc biệt cung kính với Tô Chi Niệm vừa xuống xe, mở miệng chào tiếng: “Ngài Tô, ngài về?”

      Tô Chi Niệm hé răng, chỉ nhàn nhạc liếc cái, liền vào phòng.

      Bên ngoài tuyết lớn vẫn rơi, Tô Chi Niệm từ xe bước vào nhà, chỉ hơn 10 mét, nhưng người vẫn rơi xuống lớp mỏng màu trắng.

      Tống Thanh Xuân bị ánh mắt biết kia khiến lòng lo lắng, nhanh chóng đóngc ửa, xoay ngườ nhìn thấy đầu và vai phủ đầy tuyết, lập tức ân cần bước tới, vươn tay phủi phủi giúp .

      Tô Chi Niệm mặc kệ hành động của , mặt vẫn lạnh lùng.

      Yên lặng của khiến thể đoán ý nghĩ trong lòng , cả người càng thêm lo lắng.

      Tống Thanh Xuân sợ bản thân phục vụ tốt, khiến lấy cớ trách mắng, cho nên khi đưa dép trong nhà cho , nhìn thấy mặt lạnh lùng, còn ngổi xổm xuống mở dây giày giúp .

      Tô Thanh Xuân nhắm mắt theo sau Tô Chi Niệm vào trong phòng, nhìn bóng lưng người đàn ông lạnh lùng, dè dặt mở miệng: “Ngài Tô, cơm tối xong, muốn ngay ?”

      “Ừ.” Tô Chi Niệm dùng giọng mũi lên tiếng, rồi vào phòng vệ sinh.

      Đây là lần thứ hai Tống Thanh Xuân giúp Tô Chi Niệm nấu cơm tối, so với lần đầu tiên còn ân cần cẩn thận hơn, thậm chí xương cá cũng giúp lựa ra.

      Tô Chi Niệm ăn xong, Tống Thanh Xuân lập tức đưa giấy lau.

      Tô Chi Niệm lau xong, nhifn thoáng qua , Tống Thanh Xuân sợ tới mức lập tức nín thở.

      còn tưởng người đàn ông này mở mở miệng chuyện, kết quả nghĩ tới lại im lặng, đứng lên rời khỏi phòng ăn.

      Tống Thanh Xuân thở ra hơi, ngồi sững sờ trước bàn ăn.

      cố ý dọn dẹp phòng ăn rồi ăn cơm lâu nhất có thể, luôn luôn làm đến gần 10 giờ, mới vào phòng khách.

      Tô Chi Niệm đứng bên cửa sổ sát đất nghe điện thoại, nhận ra Tống Thanh Xuân tới, hơi quay đầu về phía nhìn thoáng qua.

      Tống Thanh Xuân lập tức cảm thấy có loại áp lực nặng như núi, ở trong lòng.

      Tô Chi Niệm nghe điện thoại rất ít , dường như toàn bộ chỉ là “Ừ”.

      Tống Thanh Xuân hy vọng cú điện thoại này lâu chút, nhưng cuối cùng vẫn kết thúc.

      Tô Chi Niệm cầm di động về phía sô pha, chuẩn bị ngồi xuống, bỗng nhiên nhìn thoáng qua , muốn nhờ lấy tách cà phê, nhưng chữ cũng chưa , Tống Thanh Xuân bỗng chạy lên lầu.

      Chân mày nhíu lại, sau đó ngồi ghế, cầm điều khiền mở tivi, lại nghe tiếng bước chân.

      Tô Chi Niệm nghiêng đầu, thấy Tống Thanh Xuân mang theo túi lớn, từ lầu chạy xuống.









      Chương 74: Tô Biến thái và Tô sạch (4)

      Editor: Thu Lệ

      Tống Thanh Xuân dừng lại trước Tô Chi Niệm khoảng nửa thước(1 thước = 0,23m), sau đó hai tay giơ gói đồ lên tới trước mặt của Tô Chi Niệm: " Tô, cái này tặng cho ."

      mặt của Tô Chi Niệm có thay đổi gì lớn, nhưng khi Tống Thanh Xuân xong những lời này lông mi của có hơi nhúc nhích.

      rất bình tĩnh nghiêng chân ngồi ghế sa lon, nhưng bàn tay nắm hộp điều khiển ti vi lại tăng thêm sức lực.

      tạm dừng khoảng chừng mười giây đồng hồ, mới nâng mí mắt liếc Tống Thanh Xuân cái, cố gắng hết sức đè ép cảm xúc phập phồng, để giọng có vẻ như bình thản: "Cái gì vậy?"

      "Quần áo. . . . . ." Sau khi Tống Thanh Xuân trả lời xong, cảm thấy mình hơi quá đáng, vì vậy lại bổ sung thêm: "Ngày hôm qua là do em uống quá nhiều, nôn lên khắp người , đây là quần áo em cố ý mua cho . . . . . ."

      xong, Tống Thanh Xuân còn quơ quơ tay trước mặt Tô Chi Niệm.

      Mua quần áo cho . . . . . . Tầm mắt Tô Chi Niệm dừng lại gói đồ trong tay Tống Thanh Xuân.

      ra cần chạm vào , chỉ cần đọc lòng cũng biết, mua quần áo cho là vì sợ vui chuyện tối hôm qua mà trút giận lên Tống thị.

      cũng phải lòng dạ, đơn giản chỉ là muốn tặng quà cho , nhưng ngay cả như vậy. . . . . . Tô Chi Niệm vẫn cảm thấy sâu trong đáy lòng mình, hung hăng rung rẩy.

      Đây là món quà đầu tiên nhận được sau từng ấy năm của . . . . . .

      Tô Chi Niệm chậm chạp có phản ứng, khiến đáy lòng Tống Thanh Xuân càng căng thẳng, giơ gói đồ lên mà trong lòng bàn tay cũng toát ra mồ hôi.

      cắn cắn môi dưới, lập tức đàng hoàng tử tế mở miệng xin lỗi Tô Chi Niệm: " xin lỗi Tô, tối hôm qua là do em sai, em bảo đảm có lần sau nữa!"

      Tô Chi Niệm bị Tống Thanh Xuân xin lỗi mà tỉnh táo tinh thần, nâng mắt lên nhìn lát, sau đó vươn tay ra nhận lấy gói đồ.

      Khi đầu ngón tay chạm vào gói đồ, đáy mắt Tống Thanh Xuân loé lên tia sáng.

      nhận đồ của , có phải lên bớt giận rồi ?

      Trong lúc Tô Chi Niệm nhận lấy gói đồ, đầu ngón tay cẩn thận đụng phải ngón tay của Tống Thanh Xuân, hiểu ràng những suy nghĩ trong đáy lòng , sau đó động tác hơi dừng lại chút.

      Tống Thanh Xuân cảm thấy dừng lại, nâng mí mắt lên len lén quan sát cái.

      Ý của Tô sạch là gì đây? phải là nhận quần áo của rồi mà còn chịu hết giận đấy chứ?

      Tống Thanh Xuân vội vàng phân bua: "Em thề, trong chín mươi ngày còn lại em ngây ngô ở đây, tuyệt đối uống say nữa!"

      Chín mươi ngày. . . . . . ra là hiệp nghị giữa thấm thoát trôi qua phần mười thời gian rồi.

      Trong đầu Tô Chi Niệm nhịn được lên hình ảnh khi ở nhà, nghe lầm bầm lầu bầu trong phòng mình: còn chín mươi bảy ngày nữa, là có thể rời khỏi nơi này. . . . . .

      ra là nhớ những ngày còn lại ở nhà ràng như vậy.

      Đáy lòng Tô Chi Niệm lên vẻ khổ sở.

      Tô Chi Niệm vừa định nhận lấy gói đồ, với tay trở lại đọc được suy nghĩ trong lòng : Tô Biến thái có thể đổi tên là Tô trầm mặc, suốt ngày ta rên tiếng, rốt cuộc là ý gì hả? Chẳng lẽ ta nghĩ tới phải trừng phạt mình như thế nào? Chẳng lẽ ta. . . . . .

      Tô Chi Niệm cũng chờ đáy lòng Tống Thanh Xuân suy nghĩ xong, giả bộ giống như bất chợt nghĩ tới điều gì đó, giọng điệu nhàn nhạt, với Tống Thanh Xuân: "Muốn tôi để tâm cũng được, vậy hãy quét dọn tất cả từ xuống dưới căn biệt thự này lần !"

      Chương 75: Tô Biến Thái và Tô Sạch (5)

      Editor: Thu Lệ

      ta . . . . . . bắt mình quét hết dưới căn biệt thự này lần đấy chứ. . . . . .

      Cùng với xuất của suy nghĩ lo lắng bất an trong lòng Tống Thanh Xuân, bên tai ràng bay tới giọng điệu bình thản, lạnh lẽo của Tô Chi Niệm: "Muốn tôi để ý cũng được, vậy hãy quét dọn tất cả từ xuống dưới căn biệt thự này lần !"

      Lời của Tô Chi Niệm gần như là giống y hệt với suy nghĩ tự đáy lòng của Tống Thanh Xuân, thế cho nên khi lời của vừa dứt, ánh mắt mờ mịt của nhìn khoảng chừng mười giây đồng hồ, mới cảm thấy trở lại bình thường, sau đó ánh mắt chợt mở to đến mức lớn nhất!

      ta thế nhưng bắt quét dọn dưới căn biệt thự này lần!

      Có lầm vậy? Đây được gọi là càng lo lắng cái gì, cái đó lại càng tới sao?

      Thua thiệt cho vậy mà còn đặc biệt mua cho ta bộ quần áo, quả thực là có nhân tính, Tô Biến Thái, Tô Sạch , Tô Trầm Mặc, Tô Máu Lạnh. . . . . .

      Trong lúc đáy lòng Tống Thanh Xuân oán thầm Tô Chi Niệm kịch liệt nhất, bỗng nhiên giọng điệu lạnh nhạt của người đàn ông vang lên: "Thế nào? muốn làm?"

      Tống Thanh Xuân lập tức lắc lắc đầu, nhanh chóng bật thốt lên: " có!"

      Giống như sợ tin, nên lập tức lặp lại lần nữa: "Tuyệt đối có!"

      có mới là lạ! Cũng động não suy nghĩ chút, ai có thể tình nguyện quét dọn vệ sinh?

      Tống Thanh Xuân thầm lầm bầm câu, sau đó đè nén đáy lòng cắn răng nghiến lợi và phục, vẻ mặt l/q;d thành nhìn Tô Chi Niệm, khép na khép nép ra những lời cam đoan trái lương tâm với : " Tô, yên tâm, em đảm bảo nhất định quét dọn biệt thự sạch từ xuống dưới, từ trong ra ngoài."

      Tô Chi Niệm nhìn vào nơi xâu thẳm trong ánh mắt của , như là thấy được bất mãn từ dưới đáy lòng của đối với , Tống Thanh Xuân theo bản năng cúi đầu, sợ đáy mắt của mình cẩn thận mà tiết lộ ra căm giận.

      ra muốn để cho quét dọn vệ sinh, thuận miệng như vậy, đơn giản chỉ là muốn trêu chọc chút, lại nghĩ rằng phản ứng của lại gây nhạc nhiên đến như vậy.

      ràng trong lòng điên cuồng mắng , nhưng mặt lại cố tình giả vờ hết sức vui mừng.

      Từ sau khi biết mình có siêu năng lực đọc được suy nghĩ của người khác, thấy có quá nhiều người ăn ở hai lòng, nhưng chỉ riêng mình , khiến chẳng những ghét mà ngược lại làm cho người ta cảm thấy hết sức đáng .

      Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân xù lông, đáy mắt lên nụ cười rất nhạt.

      Tống Thanh Xuân nhìn Tô Chi Niệm chậm chạp có phản ứng, nhịn được len lén nâng mí mắt nhìn về phía .

      Động tác của làm Tô Chi Niệm tỉnh táo, đợi tầm mắt của Tống Thanh Xuân tiếp xúc được với khuôn mặt của mình, mà nóng lạnh "Ừ" tiếng, cầm gói đồ của lên lầu.

      -

      Tô Chi Niệm ngồi ghế làm việc trong thư phòng, vừa mới mở máy vi tính ra, liền nghe được giọng của Tống Thanh Xuân.

      Có lẽ đăng giặt giẻ lau, kèm theo tiếng nước chảy rào rào.

      "Tô Biến thái quả nhiên là đủ biến thái! Quả thực là biến thái đến phát rồ, đến nỗi có nhân tính!" Cùng với tiếng cắn răng nghiến lợi oán giận của , Tô Chi Niệm còn nghe được tiếng động d/đ/l'q;d Tống Thanh Xuân nặng nề ném giẻ lau vào trong bồn rửa: “Tục ngữ đúng, há miệng mắc quai, bắt người tay ngắn, ta nhận quần áo của mình rồi vậy mà còn biết xấu hổ bắt mình quét dọn vệ sinh. . . . . . Rốt cuộc có tình người hay vậy!"

      Đại khái là giặt xong giẻ lau, theo tiếng thầm, nghe được tiếng bước chân của .

      Đầu tiên vào phòng tập thể thao dưới lầu, vừa lau chùi thứ gì đó vừa lải nhải cằn nhằn: "Nếu sớm biết bị quét dọn biệt thự cũng cần mua quần áo cho ta nữa, tốn tiền rồi mà còn phải chịu tội. . . . . ."

      Chương 76: Tô Biến Thái và Tô Sạch (6)

      edit: Nắng

      "Ồ?" Bỗng nhiên Tống Thanh Xuân dừng oán hận lại, giống như nhớ ra chuyện gì đó, qua lúc, giọng có chút vui mừng: "Sao mình lại ngốc như vậy chứ! Mỗi ngày ở biệt thự này của Tô Chi Niệm đều có người đến quét dọn, vốn dĩ có bẩn, sao mình lại ngốc nghếch chạy quét dọn nữa? Mình chỉ cần giả vờ dọn dẹp loa qua là được rồi... Chờ đến lúc ta ngủ, mình cũng ngủ, ngày hôm sau thức dậy, ta làm sao biết được mình có quét dọn hay chứ?"

      "Tống Thanh Xuân, mày quả rât thông minh, i love you!"

      Sau đó Tô Chi Niệm chợt nghe "Moa" tiếng, có lẽ là hôn lên tay, sau đó lại vỗ lên mặt, nghe được tiếng "chát" rất .

      Dưới lầu yên tĩnh được khoảng phút đồng hồ, bỗng Tô Chi Niệm nghe được thanh của ti vi truyền đến.

      Có lẽ sợ nghe được, nên mở thanh rất , nhưng vẫn có thể nghe được như thường, thanh đó truyền từ phòng tập thể hình.

      Trong phòng tập thể hình có ti vi, chắc là mở di động ra xem, nghe thanh chuyện của nhân vận, hình như là bộ phim Hàn.

      ra thích những bộ phim lãng mạn sướt mướt của Hàn Quốc, nhưng đối với bộ phim này có chút hiểu biết.

      Bởi vì nam chính trong bộ phim này, giống , đều có siêu năng lực.

      Nhưng mà, giống với nam chính kia, nhân vật nam chính là người ngoài hành tinh, sống gần bốn trăm năm rồi, mà là người thường của trái đất, sống chết bệnh tật thể tránh khỏi.

      Tạm thời Tô Chi Niệm phải tiếp cuộc hội nghị qua máy vi tính, trong quá trình họp, thỉnh thoảng suy nghĩ của lại bay đến bên Tống Thanh Xuân ở dưới lầu.

      Lâu lâu lại theo lên xuống của nội dung bộ phim, phát ra từng lời tán thưởng.

      "Quá đẹp trai!", " thích thầy giáo đó!", "2000 tốt khác nhau!"

      "Căn cứ theo định luật của phim Hàn, bọn họ chuẩn bị hôn môi rồi..."

      Sau đó giọng của Tống Thanh Xuân hoàn toàn biến mất, có lẽ là chìm đắm vào bên trong bộ phim.

      " Tô, xem đề nghị của tôi như thế nào?" Trong máy truyền đến giọng của người cùng họp, Tô Chi Niệm rũ mắt, lên tiếng, người bên trong vi deo tiếp tục gọi: " Tô?"

      Tô Chi Niệm ngẩng đầu lên chút, với người bên kia câu " xin lỗi, chờ lát.", sau đó liền đứng dậy, ra khỏi phòng làm việc.

      ___

      Tống Thanh Xuân nằm đệm tập yo-ga trong phòng tập thể hình, giơ điện thoại lên, mê mẩn nhìn màn hình.

      Trong điện thoại vang lên nhạc rất , lúc này nam chính từng chút ôm lấy nữ chính vào lòng, che môi của nữ chính...

      Tống Thanh Xuân nhìn thấy vậy, trong lòng liền kích động lên, ngay lúc tập trung chuẩn bị xem cảnh hôn môi màn hình, bỗng nghe ngoài cửa vang lên tiếng gọi của Tô Chi Niệm: "Tống Thanh Xuân!"

      Tay Tống Thanh Xuân mềm nhũn, điện thoại bị trượt ra, đập lên trán , vừa đau vừa thở dốc vì kinh ngạc, sau đó nghe được tiếng bước chân của Tô Chi Niệm ngày càng gần.


      Tống Thanh Xuân sợ đến mức thèm quan tâm đến đau nhức trán, nhanh chóng thoát vi deo điện thoại, vội vàng giấu chiếc di động xuống dưới nệm yo-ga.

      Tống Thanh Xuân vừa cầm khăn lau, quỳ rạp sàn nhà, cửa phòng tập thể hình liền bị đẩy ra.

      Tống Thanh Xuân giả vờ chăm chỉ lau nhà, đợi đến lúc cửa chính hoàn toàn bị đẩy ra, mới đè hoảng sợ xuống, ngẩng đầu lên, sợ hãi nhìn Tô Chi Niệm bên ngoài.

      Ánh mắt Tô Chi Niệm nhìn thoáng qua chút, sau đó liền nhìn xuống chiếc đệm tập yo-ga bên cạnh.

      Tống Thanh Xuân sợ đến mức ngừng thở, phải là, xem ti vi bị ta phát chứ?

      Chương 77: Tô Biến Thái và Tô Sạch (7)

      Tống Thanh Xuân nắm chặt chiếc khăn lau trong tay, mất rất nhiều sức lực, mới miễn cưỡng tìm lại được giọng của mình: " Tô, cầu gì ?"



      Tô Chi Niệm dừng lại lúc, sau đó nhanh chậm đưa ánh mắt từ đệm tập yo-ga lên mặt Tống Thanh Xuân: "Pha ly cà phê."

      Sau đó ánh mắt tận lực liếc chiếc đệm tập yo-ga, rồi đóng cửa lại, khỏi.

      Tống Thanh Xuân vừa thở hơi nhõm, chuẩn bị đưa tay lên vỗ ngực, cửa phòng tập thể hình lại bị đẩy ra lần nữa, sợ đến mức hơi thở trong phổi chưa kịp thở ra hết, vội vã nín thở tiếp.

      " thêm đường và sữa vào." Tô Chi Niệm ném xong hết câu này, cửa chính lại "Ầm" tiếng mà đóng lại.

      Lần này Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm vào cửa phòng tập thể hình tới ba phút, xác định Tô Chi Niệm đẩy nó ra nữa, toàn thân mới vô lực mà gục sàn nhà, vữa vỗ ngực, vừa hít sâu khí.

      Ở cùng chỗ với Tô biến thái, quả đúng là khảo nghiệm sức chịu đựng của tâm lí, chừng này nào đó, bị ta dày vò thành bị bệnh tâm thần...

      Tống Thanh Xuân đợi đến lúc tim đập ổn định, lập tức chạy xuống nhà bếp, dùng tốc độ nhanh nhất có thể để pha cho Tô Chi Niệm ly cà phê đường sữa, bưng lên phòng đọc sách lầu hai.

      Cửa phòng đọc sách đóng, dù Tô Chi Niệm bận nhưng vẫn ung dung ngồi trước bàn sách, đổi sắc mặt nhìn vào màn hình máy tính, bên trong có người dùng Tiếng ngừng.


      Tống Thanh Xuân đứng trước cửa phòng đọc sách, nhàng gõ cửa.

      Tô Chi Niệm hơi ngẩng đầu lên, giơ tay lên, chỉ về vị trí bên cạnh máy tính, sau đó tiếp tục nhìn chăm chú vào màn hình máy tính.

      Tống Thanh Xuân nhàng đặt ly cà phê xuống, yên lặng phát ra tiếng động rời khỏi, ngay lúc Tống Thanh Xuân vừa bước ra khỏi cửa phòng đọc sách, giọng của Tô Chi Niệm liền phát ra từ phía sau: "Đợi ."

      Tống Thanh Xuân nghĩ là chuyện với người trong máy tính, rất hiểu chuyện mà đóng cửa lại giúp .


      "Tống Thanh Xuân..." Cửa phòng vừa đóng được nửa, liền nghe được tên mình, vô thức quay đầu lại, chợt nghe được giọng trầm ấm, vang lên nhanh chậm: "Tôi muốn đúng 12 giờ ngủ, bây giờ là..."

      Tô Chi Niệm nghiêng đầu, liếc mắt nhìn đồng hồ cổ tay: "10h 10p, cho nửa giờ, đến 11 giờ 40 phút, tôi kiểm tra kết quả giọn dẹp của , nếu có chút nào sạch, đêm nay cần phải ngủ nữa."

      thể nào? Còn kiểm tra sao?

      vừa rồi giọn vệ sinh chút nào, chuyện muốn làm cho có lệ đó, chẳng phải là ngâm nước nóng hết sao?

      Tống Thanh Xuân nhìn Tô Chi Niệm bình tĩnh, hoàn toàn há hốc miệng.

      Nhìn qua Tô Chi Niệm chăm chú nhìn màn hình máy tính, nghe đối tác chuyện, nhưng ra khóe mắt vẫn liếc nhìn người Tống Thanh Xuân.

      ràng thấy được kinh ngạc khuôn mặt kia, sau đó chuyển thành uất ức như vợ bé, khuôn mặt oán giận bĩu môi nhìn , sau đó tình nguyện mà "Vâng" tiếng, bĩu môi, yên lặng đóng cánh cửa lại, khỏi.


      Chưa đầy năm phút đồng hồ, Tô Chi Niệm nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi chửi rủa của Tống Thanh Xuân, liên lúc phát ra từ dưới lầu: "Vô nhân tính! Đại biến thái! Táng tận lương tâm! Mặt người dạ thú.. Trứng thối..."

      "Tô Biến Thái, Tô Sạch , Tô Trầm Mặc, Tô Lãnh Huyết..."

      Tô Chi Niệm lắng nghe, trong lúc đó nhịn được mà cười.

      Lúc sáng chỉ có Tô Biến Thái, Tô Sạch , bây giờ trở thành Tô Biến Thái, Tô Sạch , Tô Trầm Mặc, Tô Lãnh Huyết...

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 78: Tô Biến Thái và Tô Sạch (8-)

      Editor: Cà Rốt Hồng

      Rốt cuộc đặt cho bao nhiêu cái biệt danh?

      Người trong máy vi tính đột nhiên im bặt, dừng lại hồi lâu mới có chút tin được mở miệng: "Trời ạ, tôi nhìn lầm chứ? Tô, cười sao?"

      Tô Chi Niệm "Hả?" tiếng sau đó quay đầu nhìn về phía cái gương bên cạnh, trong gương nhìn thấy mặt mình giản ra, khóe môi khẽ nhếch lên, thần sắc nhu hòa tưởng tượng nổi . . . . .

      Tô Chi Niệm giống như bị điểm huyệt, cứng ngắt trong nháy mắt.

      " tôi nhìn lầm, cười. . . . . ." Giọng tiếng trong máy vi tính truyền tới lần nữa làm cho Tô Chi Niệm định thần lại, câu trực tiếp giơ tay khép máy vi tính lại, sau đó đứng dậy vội vã đến trước gương.

      trong kính tuy nụ cười ràng giống như vừa rồi nhưng vẫn có thể loáng thoáng nhận ra là cười.

      cẩn thận nhìn chằm chằm gương quan sát hồi lâu, mới giơ tay sờ lên mặt của mình.

      Khi chạm tới khóe môi hơi vểnh lên của mình đầu ngón tay run run vô cùng.

      Đúng vậy, cười. . . . . . Ngay cả chính cũng nhớ cười bao nhiêu năm rồi. . . . . .

      Đừng là Jony, dù là chính , nếu phải tự mình nhận ra cũng cho rằng mình bị hoa mắt. . . . . .

      ra, cũng phải lòng muốn dùng mọi cách gây khó dễ cho như vậy.

      Chỉ là từ sau khi say rượu ngủ với năm năm trước, hận đến thể vĩnh viễn có bất kỳ mối quan hệ nào với nữa.

      Cho dù tại vì Tống thị phải đối mặt với , ngoại trừ làm xong bổn phận của mình có thể tránh tránh rất xa.

      muốn cùng có chút qua lại mà thôi. . . . . . Nhưng. . . . . . ngờ vậy mà có thể làm cho nở nụ cười. . . . . .

      Tống Thanh Xuân. . . . . . Tống Thanh Xuân, rốt cuộc kia muốn mang đến cho bao nhiêu kinh hỉ. . . . . . Mới có thể bỏ qua?

      *************

      Tống Thanh Xuân quét dọn xong lầu toàn thân cũng mệt lả, lên lầu hai, trước tiên quét sạch phòng ngủ người sau đó qua thư phòng cách vách.

      Tô Chi Niệm ngồi trước bàn đọc sách mà đứng ở ngoài ban công thư phòng.

      Tuyết lớn vẫn còn tuôn rơi, chỉ mặc quần áo phong phanh, gió lạnh thổi qua, có vài bông tuyết bám vào người của thế nhưng giống như cảm thấy lạnh cứ đứng đó động đậy chút nào.

      Tống Thanh Xuân vừa nhoài người lau sàn nhà vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Tô Chi Niệm cái, sau đó trong lòng nhịn được thầm nghĩ: đứng ở bên ngoài trời đông khắc nghiệt, tuyết vẫn còn rơi chẳng lẽ lạnh sao?

      Tống Thanh Xuân lau sàn nhà được nửa vào phòng vệ sinh giặt sạch khăn lau lần rồi trở ra, Tô Chi Niệm vẫn còn đứng ở ban công chưa vào.

      Tống Thanh Xuân lau xong nửa sàn nhà còn lại ra đến trước thư phòng nhìn thoáng qua ban công lần nữa, Tô Chi Niệm vẫn có chút dấu hiệu nào muốn vào phòng, do dự chút, cuối cùng vẫn gì lặng yên tiếng động đóng cửa thư phòng lại ra khỏi phòng ngủ của Tô Chi Niệm.

      Tối hôm qua ngủ ở trong phòng ngủ của Tô Chi Niệm, buổi sáng lúc rời cũng giúp sắp xếp lại giường bây giờ loạn rối tinh rối mù.

      Tống Thanh Xuân ôm chăn để ở bên ghế sofa, trải lại ga giường, sau đó nhặt cái gối bị mình đá rớt xuống đất lên, xếp đặt xong, thuận thế chỉnh sửa lại cái gối kia chút, kết quả lộ ra góc vật na ná giống như sách.

      Tống Thanh Xuân tò mò rút ra, mới phát đó phải là quyển sách mà là quyển vở.

      Chương 79: Tô Biến Thái và Tô Sạch (9)

      Tống Thanh Xuân tò mò rút ra, mới phát đó phải là quyển sách mà là quyển vở.

      Xem ra có phần giống quyển nhật ký. . . . . .

      Quyển vở rất dầy, ngoài bìa có chút cũ giống như dùng trong khoảng thời gian rất dài.

      Tống Thanh Xuân nhìn xung quanh quyển nhật ký đáy lòng nổi lên tia nghi hoặc, chẳng lẽ Tô Niệm Chi lớn như vậy mà còn viết nhật ký à?

      là con trai, hơn nữa cũng có chút xíu lãng mạn nào, trong nhật ký viết ra những thứ gì?

      phải là những thứ buồn tẻ vô vị như hôm nay ăn cái gì, hôm nay mua cái gì chi ra cái gì chứ. . . . . .

      Tống Thanh Xuân nghĩ tới đây nhịn được thấp giọng cười, sau đó liền quay đầu nhìn về phía cửa phòng ngủ đóng chặc, do dự chút vẫn mở vở ra.

      Trang đầu tiên chỉ viết ba chữ "Tô Chi Niệm".

      Ba chữ kia viết rất tinh tế, nét bút có chút ngây ngô hoàn toàn khác với chữ ký rồng bay phượng múa của bây giờ, có lẽ đây là chữ viết của khi còn bé.

      Ghi chép đầy hơn nửa vở, Tống Thanh Xuân lật xem lướt qua lần cảm thấy chữ viết từ trang đầu tiên đến trang cuối cùng càng ngày càng thành thục. . . . . .

      " ngờ Tô biến thái đó vậy mà lại có sở thích viết nhật ký nhiều năm như vậy? Về sau mình có nên gọi ta là Tô Nhật Ký hay . . . . . ."

      Tống Thanh Xuân giọng lẩm bẩm câu sau đó lật qua tờ khác nhìn chữ viết đó.

      ****************

      Lúc Tô Chi Niệm nghe được ba chữ "Tô Nhật Ký" này hơi định thần lại, trong chốc lát có chút kịp nghĩ ra ý nghĩa ba chữ này của đáy mắt còn lộ ra vẻ dung túng mà chính cũng phát giác ra.

      lại đặt thêm cho cái biệt danh nữa sao?

      Suy nghĩ này của Tô Chi Niệm còn chưa có xác định liền nghe được tiếng của Tống Thanh Xuân rất dịu dàng truyền đến: "Có phúc ba đời mới gặp được em, khi còn sống được cưới em….”

      "Đây là Tô Nhật Ký viết sao? câu hay. . . . . ."

      Tô Chi Niệm nghe đến đó mới bỗng nhiên phản ứng kịp rốt cuộc Tống Thanh Xuân xem cái gì, hai mắt híp lại theo bản năng sau đó liền nhanh chóng xoay người trở về thư phòng chạy thẳng tới ngoài cửa.

      ***************

      Năm học cấp ba đó Tống Thanh Xuân sao chép bài tập của Tô Chi Nhiệm ít, còn nhớ mang máng nét chữ khi đó của , cho nên khi liếc mắt nhìn chữ viết trang giấy mở ra cái liền nhận ra ngay đây có lẽ là nhật ký Tô Chi Niệm viết lúc học cấp ba.

      trang giấy chỉ viết có vài dòng, độ dài mỗi trang đều rất ngắn, nhất là trang đầu tiên chỉ có câu.

      “Có phúc ba đời mới gặp được em, khi còn sống được cưới em.”

      Tống Thanh Xuân khẽ đọc chậm lại, cảm thấy nhịp tim của mình lỡ mất nhịp đập.

      "Đây là Tô Nhật Ký viết sao? câu hay. . . . . ." Tống Thanh Xuân vừa định tiếp gì đó, quyển nhật ký trong tay đột nhiên rơi xuống mặt đất, sau đó cả người đứng bất động ở bên giường nhúc nhích.

      Khoảng chừng qua ba mươi giây, lúc này Tống Thanh Xuân mới nhàng chớp mắt lấy lại tinh thần, sau đó nhìn chằm chằm quyển nhật ký đất, mi tâm nhíu chặt: phải vừa rồi xem nhật ký sao? Tại sao quyển nhật ký lại rơi mặt đất?

      Vẻ mặt Tống Thanh Xuân mờ mịt sửng sốt trong chốc lát mới khom người xuống nhặt nhật ký lên, tiếp tục tiếp lời vừa rồi: " ngờ, ta vậy mà có thể viết ra những lời văn hay như vậy. . . . . ."

      Tống Thanh Xuân xong liền lật trang nhật ký tiếp theo: "Xem ra, sau này có thể gọi là Tô Văn Nghệ rồi . . . . . ."

      " ở đây làm gì?" Ngón tay Tống Thanh Xuân mới vừa khép lại bìa nhật ký, cửa phòng ngủ đột nhiên bị người dùng sức đẩy ra truyền đến giọng lạnh lẽo của Tô Chi Niệm.









      Chương 80: Tô biến thái và Tô sạch (10)

      Editor: Linh Phan

      Trái tim của Tống Thanh Xuân hung hăng run rẩy phen, theo bản năng mở miệng giải thích với Tô Chi Niệm: "Em chỉ tùy tiện lật chút, chưa xem gì hết..."

      " ra ngoài!" Tô Chi Niệm bước rất nhanh tới trước mặt , dùng lực cực lớn cướp cuốn nhật ký trong tay , hoàn toàn chờ dứt lời liền trực tiếp ra lệnh.

      "Em ..." Tống Thanh Xuân vừa định tiếp tục giải thích, Tô Chi Niệm giống như che giấu đáy lòng hốt hoảng vậy, mang theo vài phần tàn nhẫn do thẹn quá thành giận, lại mở miệng : "Có nghe hay ! Tôi bảo ra ngoài!"

      xong, Tô Chi Niệm hoàn toàn chờ Tống Thanh Xuân có phản ứng, trực tiếp bắt lấy cánh tay , ném ra khỏi phòng ngủ, sau đó hung hăng đóng sầm cửa phòng ngủ.

      Cái gì nha, giải thích được, chỉ đọc câu, làm gì mà phản ứng mãnh liệt như vậy... Tống Thanh Xuân nhìn cửa phòng đóng chặt, cười nhạo tiếng, xoay người trở về phòng ngủ của mình.

      Từ trước đến giờ luôn tỉnh táo Tô Chi Niệm, vẫn đợi đến lúc Tống Thanh Xuân vào phòng ngủ của , mới thầm thở phào nhõm.

      Còn kém chút như vậy, chút nữa thôi... bí mật của bị phát ...

      Tô Chi Niệm khép hờ hai mắt, sau đó chậm rãi bước về phía sô pha ngồi xuống, cầm lấy nhật ký, mở ra, nhìn chằm chằm nội dung die ndan le equys do onphía lúc, sau đó rút ra cái bút trong ống đựng bút bàn trà, lật tới trang giấy trắng phía sau, bắt đầu viết.

      Đêm muộn ngày 10 tháng 12 năm 2015, bão tuyết.

      Hôm nay mình mới biết, ra dưới đáy lòng Đình Đình, đặt rất nhiều biệt hiệu cho mình, Tô biến thái, Tô khiết phích, Tô trầm mặc, Tô lãnh huyết, Tô nhật ký, Tô văn nghệ... Những cái tên này, mình đều rất thích.

      Hôm nay Đình Đình còn suýt chút nữa đọc được nhật ký của mình... A, đúng rồi, hôm nay Đình Đình lại còn khiến mình cười...

      -

      Tống Thanh Xuân kéo thân thể mệt mỏi chịu nổi tắm nước nóng, sau đó qua loa lau khô tóc, lấy cái mặt nạ, xụi lơ ở giường.

      Cầm điện thoại di động lên, Tống Thanh Xuân thấy trong hộp thoại nhóm của công ty phát ra rất nhiều giọng , tiện tay mở ra, sau đó đắp mặt nạ lên mặt.

      "Thứ hai tuần sau là hạn cuối để nộp lên bản tin, mọi người chuẩn bị xong chưa?"

      "Tôi tìm được đoạn video, bây giờ tăng ca viết bài."

      "Tôi hầu như làm xong, đúng rồi, Đường Noãn? truyện của lê*quý%đôn#Tin tức của là gì? Có thể tiết lộ sao?"

      "Đúng nha, có phải tin tức gì rất nổi ? Trang đầu kỳ này chẳng lẽ lại muốn lấy nữa?"

      Mọi người tôi câu câu lúc Đường Noãn mới câu, lời rất khiêm tốn, giọng lại mơ hồ có mấy phần khoe khoang: "Cũng phải là tin tức gì quá quan trọng, chỉ là lấy được tin tức có chút liên quan đến Hạ Quý."

      "Hạ Quý? vậy mà lại lấy được tin tức của Hạ Quý?"

      "Gần đây có tin đồn, ta muốn kết hôn, phải là tin tức kết hôn chứ?"

      "Nếu đúng, vậy trang nhất kỳ này nhất định là của rồi Đường Noãn."

      "Chúc mừng nha, liên tục chín kỳ được lên trang nhất rồi..."

      " chừng có người có tin tức tốt hơn của tôi sao?" Giọng dịu dàng của Đường Noãn vang lên lần nữa, ngay sau đó ta lại đột nhiên nhắc đến tên Tống Thanh Xuân: "Thanh Xuân, sao? Tin tức của là gì?"

      A... Tống Thanh Xuân cười lạnh tiếng, trực tiếp rút khỏi hội thoại nhóm.

      Mặc dù bên tai thanh tĩnh nhưng mà Tống Thanh Xuân lại nhịn được có chút buồn rầu thở dài hơi.

      Hai ngày nữa chính là thứ hai, đừng đến tin tức gì nổi bật, ngay cả tin tức bình thường cũng chưa có đây...

      Chương 81: Kẻ hèn hạ tự có trời trừng phạt(1)

      Tống Thanh xuân nhìn chằm chằm trần nhà, yên lặng suy nghĩ rất lâu, sau đó mới lột xuống mặt nạ mặt, vào phòng vệ sinh rửa mặt, cầm điện thoại di động lên, bắt đầu gọi điện thoại.

      -

      Lúc Tô Chi Niệm tắm liền nghe được thanh trò chuyện của Tống Thanh Xuân, chỉ là tới nửa liền cắt đứt.

      lau khô tóc, nằm vật xuống giường, vừa mới chuẩn bị tắt đèn, liền nghe được thanh nho truyền tới từ phòng ngủ bên cạnh, diendanlêquysdon-linhPhan giống như là nhấn số điện thoại, ngay sau đó thanh "Tút tút tút" vang lên, vang được lúc, mới có người bắt máy, bên trong truyền đến giọng nữ hơi xa cách: "A lô ?"

      "Chị Khương, là em, Thanh Xuân." Tống Thanh Xuân đầu tiên là dịu dàng báo tên, sau đó mới áy náy : " xin lỗi, trễ như vậy mà em lại gọi cho chị, ảnh hưởng đến chị chứ?"

      " ..." Giọng nữ trong điện thoại chần chờ chút, lại hỏi: " có chuyện gì ?"

      "Là như vậy, những nghệ sĩ dưới tay chị, gần đây có tin tức gì ..."

      " Tống, xấu hổ, ở chỗ tôi có chút việc, tiện chuyện, xong việc tôi gọi lại cho ." Sau đó điện thoại liền lưu tình bị cắt đứt.

      Tô Chi Niệm nghe ràng cuộc đối thoại của Tống Thanh Xuân, mi tâm nhíu lại.

      đây là.... gọi điện thoại cho người ta tìm chút tin tức nổi bật để báo cáo?

      Suy nghĩ trong đầu Tô Chi Niệm còn chưa xác định liền nghe thấy Tống Thanh Xuân lại bấm số điện thoại.

      "Đạo diễn Trương, tôi là Tống Thanh Xuân, phim mới của gần đây quay như thế nào rồi? có...."

      "Này, xin hỏi là ai? Nơi này tín hiệu tốt chút nào... Tút tút tút..." Điện thoại lại lần nữa bị cắt đứt.

      . . . . . .

      Sau đó Tống Thanh Xuân lại liên tiếp gọi mấy cú điện thoại, phải có người nghe, chỉ là giống như hai cuộc gọi trước, bị người ta cắt đứt, thậm chí lúc người cuối cùng cúp điện thoại, trong miệng còn giọng lầm bầm câu: "Bây giờ nhà họ Tống là gì cả rồi, còn tới tìm tôi muốn tin tức?"

      Sau khi cuộc gọi này kết thúc, phòng ngủ của Tống Thanh Xuân hoàn toàn an tĩnh lại, qua lúc lâu, mới truyền ra giọng ớt của Tống Thanh Xuân: "Có gì ghê gớm đâu, tất cả những mối quan hệ trong hai năm qua đều bị Đường Noãn đoạt , còn để ý tin tức trang bìa lần này bị ta chiếm thượng phong lần? sao hết..., phải lại bị ta giễu cợt lần, Tống Thanh Xuân có nhà họ Tống, là gì hết!"

      Mặc dù tự an ủi, nhưng Tô Chi Niệm ràng có thể nghe ra mất mát từ trong lời của .

      Mối quan hệ trong hai năm qua của đều bị Đường Noãn đoạt ?

      Bên tai Tô Chi Niệm vang lên lời của Đường Noãn nghe được lúc tắm.

      "Cũng phải là tin tức gì nổi bật, chỉ là tìm được tin tức liên quan đến Hạ Quý thôi."

      "Thanh Xuân, sao? Tin tức của là gì?"

      Tô Chi Niệm mơ hồ hiểu , Đường Noãn đây là bỏ đá xuống giếng Tống Thanh Xuân xong, còn quên thời thời khắc khắc nhục nhã sao?

      Sắc mặt Tô Chi Niệm khẽ trầm xuống, hơi thở lạnh lẽo từ người tản ra, giây kế tiếp lại đột nhiên vén chăn lên, xuống giường, tới trước tủ trước tường, lấy ra cái điện thoại di động từ trong ngăn kéo.

      Tô Chi Niệm bật máy, mở danh bạ, bên trong chỉ có số điện thoại, ạnh ấn cái, sau đó soạn tin nhắn, gửi .

      -

      Trước kia những người đó chịu để ý đến , đều là xem mặt mũi Tống Thừa, bây giờ Tống Thừa chết rồi, nhà họ Tống suy tàn, nhân tình ấm lạnh, mọi người tránh còn kịp.

      Editor: Tuyết Khanh

      Chương 82+83: Tiện nhân tự có thiên thu (2+3)

      Cùng nhau có lợi, bây giờ Tống Thanh Xuân, mang đến bất kỳ lợi ích nào cho họ, dĩ nhiên bọn họ cũng lười lãng phí tinh lực cùng tình thân ở người của .

      Đây là chuyện thường tình của con người. . . . . .

      Mặc dù hiểu đạo lý này, nhưng đáy lòng Tống Thanh Xuân vẫn tránh được có chút suy sụp.

      Phải biết rằng mới vừa gọi điện thoại liên lạc cho mấy người kia, lúc trước, đều là những bạn bè thân thiết nhất bên cạnh . . . . . .

      Tống Thanh Xuân đưa điện thoại di động đặt ở bên gối, sau đó ôm chăn, co người lại, nhìn chằm chằm về phía ngoài cửa sổ, nhìn chút, Tống Thanh Xuân cũng nhớ trai tới tự sát, đáy mắt nổi lên chút ướt át.

      Nếu như Tống Thừa vẫn còn sống, ấy khẳng định vừa mắng đần, vừa ở bên giúp giải quyết vấn đề. . . . . .

      Tống Thanh Xuân giơ tay lên, lau gọt nước mắt sắp rơi xuống, sau đó liền nghe được điện thoại bên gối "Leng keng" tiếng, cầm điện thoại di động lên, thấy là dãy số quen thuộc.

      chỉ là cảm thấy mười người con số này rất quen thuộc, về phần chủ nhân của số điện thoại này, rốt cuộc là ai, cũng biết.

      Lần đầu tiên nhận được số điện thoại này gởi tới tin nhắn đến, là bốn năm trước trong lễ Giáng Sinh.

      Ngày đó Tống Thừa đặc biệt từ nước ngoài bay trở lại, Tần Dĩ Nam đồng ý cùng và Tống Thừa cùng nhau ăn tết, kết quả Tần Dĩ Nam ngày đó cũng giống như sinh nhật ngày hôm qua, bị Đường Noãn gọi , sau đó lỡ hẹn.

      Ngay lúc đó tâm tình rất sa sút, về đến nhà, tắm xong, nhận được cái số này gởi tin nhắn tới, chỉ có năm chữ đơn giản: "Lễ Giáng Sinh vui vẻ".

      mình trở về "?", lại chưa thay quần áo.

      Lúc ấy lên năm nhất, ở trường học có ít nam sinh theo đuổi , cho là người ái mộ mình, liền có suy nghĩ nhiều.

      Lần thứ hai nhận được cái số này gởi tin nhắn tới, là sau năm rưỡi đầu mùa hè.

      Đó là lần thứ ba thi ngữ cấp bốn, trước khi vào phòng thi, nhận được tin nhắn "Cố gắng lên" của cái số này gởi tới.

      Ngay lúc đó dùng chính là tin nhắn trong điện thoại di động kia, bởi vì trong điện thoại di động bộ nhớ khá lớn, cũng có xóa tin nhắn , cho nên liền liếc nhìn và tất cả các cuộc ghi chép chuyện phiếm với số điện thoại đó, sau đó đáy lòng càng trở nên nghi ngờ.

      Nếu là có người đuổi theo , cũng cách năm rưỡi mới gởi nhắn tin cho chứ?

      Tống Thanh Xuân ở trong phòng thi trước khi tắt máy, gởi lại cho cái số kia cái tin nắn: "Xin hỏi, bạn là ai?"

      Khi thi xong ra ngoài, trước tiên liền mở máy, hề nhận được tin nhắn của số điện thoại này trả lời lại, nhưng là lại nhớ mười con số này.

      Lần thứ ba là lên năm tư, radio TW phỏng vấn.

      rất hồi hộp, trước khi vào công ty TW, hít thở sâu nhiều lần, sau đó vừa bước vào công ty TW lâu, lại nhận được tin nhắn do cái số này gởi tới, vẫn là nội dung rất đơn giản: "Em có thể làm được" .

      Ngày đó phỏng vấn rất thành công, tại chỗ được công ty TW nhận, sau khi ra, gọi cú điện thoại cho cái số này, nhưng lại là trạng thái tắt máy.

      Sau đó ở công ty TW bắt đầu kiếp sống ký giả, trước trước sau sau nhận được rất nhiều lần cái số này gởi tin nhắn tới.

      Nhắc tới cũng là khéo, mỗi lần nội dung trong cái tin nhắn này, cũng đều có thể giải quyết những vấn đề khó khăn lúc ấy đối mặt.

      tò mò chủ nhân sau lưng của số điện thoại này rốt cuộc là ai, cố ý tra số di động trong công ty, tuy nhiên lại có tra ra được.

      Tống Thanh Xuân thu lại suy nghĩ của mình, mở tin nhắn ra, nội dung rất đơn giản, chỉ có bốn chữ, nhưng bốn chữ ngắn gọn này, lại làm cho ánh mắt của trong nháy mắt vụt lên ánh sáng.

      Đây quả thực là cây cỏ cứu mạng của , thuốc tốt đến kịp thời!

      Chỉ cần có cái tin nhắn ngắn gọn này, thứ hai, có thể dễ như trở bàn tay khiến Đường Noãn thua rối tinh rối mù!


      Ngón tay Tống Thanh Xuân cầm điện thoại di động, bởi vì kích động, hơi run rẩy, lát sau, mới cúi đầu, trước đây luôn gửi tin nhắn hỏi rất nhiều lần: "Xin hỏi, ngài là ai?"

      Lần này cũng giống trước kia, tin nhắn gửi tới, giống như đá chìm xuống biển, có hồi .

      Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động đợi nửa buổi, biết chủ nhân cái số này trả lời tin nhắn của mình, nhưng rất cố chấp lại gởi cái tin nhắn : "Ngài rốt cuộc là ai?"

      trong hai năm qua đổi rất nhiều điện thoại di động, nhưng mỗi lần đều đưa số điện thoại này vào trong di động mới của mình.

      Lúc này ôm tia hi vọng chờ, chờ có chút nhàm chán, liền đọc tin nhắn những năm gần đây mình gởi cho cái số này đọc hết từ đầu chí cuối.

      Đọc xong, hai người gởi tin nhắn vào ở chung chỗ, cũng chẳng qua hơn hai mươitin nhắn, trong đó có hơn phân nửa đều là gửi tới hỏi là ai.

      Mỗi tin nhắn của , đều là câu chữ đơn giản dứt khoát, thẳng vào vấn đề, giống như là chỉ sợ gì nhiều, liền bị người khác phát ta là ai .

      Trước kia chủ kiêu ngạo của nhà họ Tống cuộc sống của vĩnh viễn đều là muôn màu muôn vẻ, quang vinh chói lọi, bên cạnh luôn vây quanh bạn bè hoặc hoặc giả hết sức khen ngợi nịnh bợ.

      Khi đó đối với cái số này phải là có tò mò, nhưng cũng chỉ là tò mò ngắn ngủi qua, liền ném sau ót.

      Nhưng là bây giờ, chung quanh bạn bè còn dư lại chỉ có thể đếm được đầu ngón tay, trong đó có ít người từng nhờ giúp đỡ, nhưng là bây giờ tìm bọn họ nhờ giúp tay, bọn họ cũng là có thể tránh liền tránh, có thể đẩy liền đẩy, ước gì cùng giống như người xa lạ có chút quan hệ nào.

      Ngày trước nghe qua rất nhiều lời êm tai, nhưng lúc này, đêm khuya yên tĩnh, nghĩ đến mấy tháng nhà họ Tống xảy ra chuyện, nhìn nhữ cái số nhắn những tin nhắn có bao nhiêu chữ của người kia, đáy lòng lại giải thích được nổi lên chút cảm động.

      ra thế giới này. . . . . . Khi chán nản nhất. . . . . . cũng phải bị bỏ rơi. . . . . .

      cho tới bây giờ đều phải là người kiên cường, cho tới nay, đều hay sống ở dưới bảo vệ của Tống Mạnh Hoa cùng Tống Thừa, nhưng thực tế ép thể trở nên kiên cường.

      từng hèn mọn đứng ở trước công ty của Tô Chi Niệm rát lâu, đợi ngày lại ngày, cũng từng vì công ty nhà họ Tống tìm người đầu tư, mặc cho đối phương ra những lời làm nhục đến cực độ, hơn nữa từng vì công ty nhà họ Tống, mang chính mình trở thành hàng hóa để giao dịch.

      Nhìn qua rất quan tâm, nhưng đáy lòng của vẫn luôn rất khổ sở, rất nhiều lần mình ở trong đêm khuya yên tĩnh ngủ yên giấc, cảm thấy đặc biệt đơn.

      Nhưng là, cái tin nhắn này, vào giờ phút này, để cho cảm nhận được ấm áp.

      Loại ấm áp này, khiến lòng Tống Thanh Xuân đều trở nên mềm mại rất nhiều, nhìn màn hình điện thoại di động từ đầu đến cuối có thấy động tĩnh gì, im lặng lát, cuối cùng lại gởi cái tin nhắn : "Cám ơn."

      cần biết người đó là ai, mặc kệ người đó rốt cuộc có mục đích gì, đều rất cảm tạ, cảm ơn người đó trong lúc quanh tối tăm nhất, để cho phải tuyệt vọng như vậy.

      -

      "Xin hỏi, ngài là ai?"

      "Ngài rốt cuộc là ai?"

      "Cám ơn."

      Đây là lần đầu tiên. . . . . . gởi nhắn tin cho , thế nhưng lại trả lời đến ba tin nhắn.

      Tô Chi Niệm đứng ở trước tủ sách, nhìn chằm chằm điện thoại di động đứt quãng nhận được ba tin nhắn nhìn lâu, mới tắt máy điện thoại di động, lần nữa bỏ lại trong ngăn kéo, khóa lại.

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 84: Kẻ hèn hạ tự có trời trừng phạt (4)

      Nhận được tin nhắn Tống Thanh Xuân, vừa rạng sáng ngày hôm sau bò dâyh, chuẩn bị bữa sáng xong cho Tô Chi Niệm, để lại tờ giấy nhớ, rồi vội vàng ra cửa, mới vừa ngồi lên xe taxi, điện thoại di động trong túi liền vang lên.

      Tống Thanh Xuân lấy điện thoại ra, thấy màn hình biểu thị số người gọi là " Dĩ Nam", vẻ mặt hơi ngưng trệ cái, nhìn màn hình điện thoại di động lúc lâu, mới bấm nút nghe: " Dĩ Nam."

      Đầu bên kia điện thoại Tần Dĩ Nam có lẽ ăn bữa sáng, trong miệng ngậm vài thứ, mở miệng chỉ chữ "Tống", dừng lại, đợi cho nuốt hết thức ăn trong miệng, mới lần nữa : "Tống Tống, xin lỗi."

      Tống Thanh Xuân biết Tần Dĩ Nam chỉ ngày sinh nhật đó của , chuyện lỡ hẹn, mặc dù qua ngày hai đêm, nhưng nghĩ đến, đáy lòng vẫn có chút đau.

      "Tống Tống, ngày đó phải cố ý, có chút việc, gặp phải người bạn cũ, mới bị chậm trễ, ra muốn điện thoại cho em, nhưng lại mất điện thoại di động, đến bây giờ vừa mới mua điện thoại di động mới, nhét SIM vào..." Tần Dĩ Nam dừng chút, lại tiếng áy náy: "Tống Tống, rất xin lỗi."

      Nếu như có ai lòng quá thích người, người đó biết, ba chữ " xin lỗi" kia, đến cùng có bao nhiêu đả thương người.

      Bởi vì ba chữ kia, là dùng khổ sở của người đó đổi lấy.

      Tống Thanh Cuân rất thích từ trong miệng Tần Dĩ Nam nghe ba chữ kia, nhưng những năm gần đây, lại thường xuyên từ trong miệng của nghe được.

      Tống Thanh Xuân cụp mi mắt xuống cái, sau đó mới cố gắng làm cho giọng nhàng mở miệng : " sao, Dĩ Nam ..."

      " sao? có gạt em chứ..."

      " có..."

      ra làm sao có thể việc gì, chỉ là miệng sao mà thôi.

      Tống Thanh Xuân sợ bị Tần Dĩ Nam nghe ra bản thân khổ sở, lập tức lại mở miệng, trong giọng mang theo vài phần ngây thơ: "Nhưng Dĩ Nam, quà sinh nhật của em vẫn phải có."

      "Đó là đương nhiên, chẳng những phải có quà sinh nhật, còn muốn mời em ăn bữa tiệc lớn."

      "Được, đến lúc đó em nhất định hung hăng làm thịt nữa." Trong miệng Tống Thanh Xuân nửa đùa mà , nhưng ánh mắt lại ảm đạm rất nhiều.

      Mỗi lần đều như thế này, chỉ cần giả vờ sao cả tha thứ cho , cho rằng mình có việc gì.

      Ngay cả chính cũng hiểu, là chính mình ngụy trang quá tốt, hay là căn bản hiểu.

      Có lẽ biết, nhưng hiểu , chỉ hiểu Đường Noãn mà thôi.

      Ngón tay Tống Thanh Xuân cầm di động hơi gia tăng sức lực, chần chờ chút, vẫn lại giọng mở miệng hỏi: " Dĩ Nam, sinh nhật em ngày đó, gặp được bạn bè cũ, phải là Đường Noãn chứ?"

      "Em làm sao mà biết được?" Tần Dĩ Nam kinh ngạc hỏi ngược câu, sau đó có thể nghĩ đến Đường Noãn với Tống Thanh Xuân là bạn học, đợi Tống Thanh Xuân trả lời, liền tiếp: "Là Đường Noãn với em sao? Ngày đó ấy bị trật chân, đưa ấy đến bệnh viện... Bệnh viện rất đồng, đợi đến từ bệnh viện trở về, cũng 5 giờ rồi..."

      ra Tống Thanh Xuân chỉ thuận miệng hỏi, đối với chuyện ngày đó Tần Dĩ Nam và Đường Noãn đến cùng xảy ra chuyện gì, tuyệt muốn biết, vì thế lên tiếng có ngắt lời Tần Dĩ Nam : " Dĩ Nam ... Em có thể hỏi vấn đề được ?"

      "Em hỏi ." Cách điện thoại, Tống Thanh Xuân nghe thấy tiếng Tần Dĩ Nam uống nước.


      Chương 85: Kẻ hèn hạ tự có trời trừng phạt (5)

      Tống Thanh Xuân tạm dừng lúc, mới mở miệng hỏi: " Dĩ Nam, có phải vẫn thích Đường Noãn ?"

      Tần Dĩ Nam dường như ngờ Tống Thanh Xuân lại đột nhiên hỏi vấn đề này, sửng sốt trong phút chốc, mới dừng uống nước lại, giống như rất nghiêm túc suy nghĩ, qua lúc, mới : Đúng vậy.

      Tống Thanh xuân lặng im.

      Giọng Tần Dĩ Nam nhiễm chút nhu tình, theo làn sóng điện, từ từ truyền đến: " ra, mấy năm nay, vẫn quên được ấy."

      Tay Tống Thanh xuân cầm di động, sức lực rất lớn, nín thở khoảng phút đồng hồ, mới miễn cưỡng cong môi lên: "Vậy Dĩ Nam, cần phải cố lên!"

      Tần Dĩ Nam chuyện, chỉ là ở trong điện thoại trầm thấp nở nụ cười tiếng.

      Tống Thanh Xuân vội vàng tìm cái cớ, cúp điện thoại, sau đó đáy mắt cố nén ẩm ướt, liền hóa thành nước mắt, từ hai gò má lăn xuống.

      ra ở ngày sinh nhật , thấy Đường Noãn gửi tin nhắn đến, biết Tần Dĩ Nam vẫn còn thích Đường Noãn.

      Nhưng từ khi trong miệng Dĩ Nam nghe được thừa nhận, vẫn khó chịu, có chút có cách nào thừa nhận.

      Lúc còn rất , biết cái gì là tình , chỉ biết rất muốn cả đời ở với Dĩ Nam cùng chỗ, cho dù về sau chuyển nhà, thể mỗi ngày gặp Dĩ Nam, khóc đến rất đau lòng, nhưng lại muốn quên.

      lên trung học, đem Tần Dĩ Nam trở thành mối tình đầu của mình, ảo tưởng mình nhanh lớn lên chút, gả cho , cho dù thi tốt nghiệp trung học xong, khi rốt cuộc lấy hết dũng khí chuẩn bị tìm tỏ tình, từ trong miệng nghe thấy thích Đường Noãn, khổ sở, nhưng vẫn muốn bỏ qua.

      Trong bão tuyết, nhìn đối tốt với Đường Noãn, thấy uống rượu vì Đường Noãn, thấy mua quà tặng cho Đường Noãn... miễn cưỡng cười vui vẻ, ở dưới đáy lòng, vẫn muốn quên .

      Về sau bộ đội, mất liên lạc với Đường Noãn, khổ sở, ở trong điện thoại cùng buồn, nhưng biết, ra đáy lòng có chút vui mừng, cho rằng mình rốt cục có hi vọng, đối mặt với nhiều người đàn ông bên cạnh ưu tú như vậy, có bất kỳ dao động gì, chỉ toàn tâm toàn ý chờ từ trong bộ đội trở về, trong vài năm chờ đợi kia, cũng muốn buông tay.

      Rốt cục chờ trở về, cho biết, vẫn thích Đường Noãn, cho rằng mình giống như trước, cố chấp chịu buông tay.

      Nhưng lại phát , đáy lòng mình vậy mà bắt đầu mờ mịt, chẳng lẽ vẫn muốn thích Dĩ Nam như vậy sao? Có phải nên buông tay rồi ? Nhiều năm như vậy, vẫn ở phía sau lưng , có chút mệt mỏi...
      -

      Thứ hai, chín giờ sáng, đài truyền hình TW đúng giờ mời dự họp hội nghị.

      Trưởng đài bước tiến vào phòng họp, mang theo chút vui mở miệng hỏi: "Tin tức ngày hôm qua, làm sao ít phần? Là ai còn chưa nộp bài?"

      Trong phòng hội nghị ai lên tiếng.

      Trưởng đài nghiêng đầu nhìn thoáng qua thư ký, thư ký vội vàng mở ra máy tính, quét qua bản ghi chép lần: "Tống Thanh Xuân."

      "Tống Thanh Xuân..." Trưởng đài vừa gọi tên Tống Thanh Xuân, vừa nhìn vòng người ngồi bàn hội nghị bên cạnh, thấy chỗ trống, mi tâm nhất thời nhăn lại: "Tống Thanh Xuân đâu?"

      Quá lúc lâu, mới có người giọng câu: "Tống Thanh Xuân còn chưa đến."

      "Tại sao vậy, chẳng lẽ ấy biết tiền lệ vào sáng thứ hai sao?"

      Chương 86: Kẻ hèn hạ ắt có ngày trời phạt (6)

      Editor:Tiểu Cân

      Vẻ mặt trưởng đài hài lòng quay đầu với thư ký: "Gọi điện thoại cho ta, xem xem ta làm gì?"

      "Vâng" thư ký lại vội vàng cầm điện thoại di động lên, vuốt ấn số điện thoại của Tống Thanh Xuân, tiếng chuông vang lên hồi lâu vẫn có người nghe.

      Thư ký tiếp tục gọi, vẫn ai nghe, lúc này mới quay về phía trưởng đài lắc đầu cái: " liên lạc được."

      Sắc mặt trưởng đài khó coi tới cực điểm.

      Thư ký lại hỏi: "Hay là đợi ấy lát?"

      "Đợi gì mà đợi, trực tiếp họp!"

      . . . . . .

      "Fan của Hạ Quý rất lớn, ở mạng mọi người đối với hôn nhân của ta đều suy đoán sôi sùng sục, lúc này Đường Noãn lấy được tin tức của ta, đây tuyệt đối là tin tức mang tính bùng nổ, cho nên lần này, trang đầu của chúng ta vẫn là tin tức của Đường Noãn. . . . . ."

      Giọng của trưởng đài vừa tới đây, cửa phòng họp liền bị đẩy ra.

      Mọi người nhao nhao ghé mắt nhìn qua, thấy Tống Thanh Xuân thở hổn hển đứng ở cửa.

      Có lẽ là chạy rất nhanh, tóc rối loạn, trán còn có lớp mồ hôi mỏng.

      "Xin lỗi, tôi tới muộn." Hơi thở của Tống Thanh Xuân chưa yên liền câu xin lỗi, tới trước mặt trưởng đài, khom người cúi xuống, sau đó đôi tay đưa lên cái usb: "Trưởng đài, đây là của tin tức của tôi."

      Trưởng đài liếc cái usb cái, như thể nghe thấy lời của Tống Thanh Xuân, trực tiếp quay đầu, tiếp tục cuộc họp: "Chúc mừng Đường Noãn, lần này lại có tin đăng trang đầu, hi vọng những người khác có thể học tập ấy."

      Sau đó, trong phòng họp vang lên tràng vỗ tay.

      Đường Noãn ung dung tự nhiên vểnh môi cười, chỉ khi tầm mắt của ta tiếp xúc với ánh mắt của Tống Thanh Xuân, mặt chợt lóe lên tia giễu cợt.

      Tống Thanh Xuân giả vờ như thấy, chỉ đưa tay lên, sửa lại chút tóc tai rối loạn, tiến lên bên tai trưởng đài: "Trưởng đài, làm phiền ngài xem tin tức của tôi."

      "Vậy lần sau họp phải đến đúng giờ." Trưởng đài chút khách khí đáp lại Tống Thanh Xuân câu, sau đó ngưng lại động tác vỗ tay.

      Mọi người cũng rối rít ngừng theo.

      "Được rồi, nếu như có việc gì, cuộc họp hôm nay đến đây. . . . . ."

      Cái tin tức này là vừa mới lấy được cách đây tiếng đồng hồ, chỉ sợ cuộc họp kết thúc, mới liều mạng chạy tới công ty, kết quả đường gặp phải kẹt xe, chỉ đành đường chạy hết tốc lực trở lại.

      Tin tức này của tuyệt đối có thể cướp trang đầu tiên của Đường Noãn, thể bỏ qua cơ hội tốt như thế này.

      Tống Thanh Xuân nghĩ tới đây, liều mạng mở miệng, cắt đứt lời của trưởng đài: "Trưởng đài, hôm nay tôi lấy được tin tức rất hay, tôi hi vọng ngài trước tiên có thể xem chút, sau đó hãng xác định trang đầu của hôm nay."

      Lần này trưởng đài còn chưa kịp mở miệng, Đường Noãn ngồi ung dung liền bĩu môi, mang theo vài phần khinh miệt mở miệng: "Tống Thanh Xuân, ... tin tức của so với tin tức của tôi còn có tính bùng nổ hơn sao? Vậy tôi có thể hỏi chút , tin của là về người nào vậy?”

      Tống Thanh Xuân muốn tiếp chuyện Đường Noãn, nhưng nhìn thấy trưởng đài nhìn về phía mình, vì vậy liền thể làm gì khác hơn đành trả lời: "Hạ Quý."

      Đường Noãn như thể nghe được truyện cười liền nhếch miệng cười ra tiếng: "Vậy là trùng hợp, tin tức của tôi cũng là Hạ Quý, chỉ là tôi biết, có cái tin tức gì có thể so với tin về hôn nhân của Hạ Quý có tính bùng nổ hơn, càng có thể chiếm trang đầu?"

      Tống Thanh Xuân tự động bỏ qua châm chọc của Đường Noãn, hướng về phía trưởng đài, lần nữa đưa usb trong tay mình ra: "Trưởng đài, ngài xem biết."



      Chương 87: Kẻ hèn hạ ắt có ngày trời phạt (7)

      Editor: Tiểu Cân

      "Trưởng đài, ngài hẳn là muốn lãng phí thời gian của mọi người chứ?" Đường Noãn căn bản cho trưởng đài bất kỳ cơ hội phản ứng nào, mở miệng hỏi.

      "Đường Noãn, đừng sợ trưởng đài sau khi xem tin tức của tôi bỏ tin tức của chứ?" Tống Thanh Xuân nghiêng đầu, dứt khoát hỏi ngược lại.

      Đường Noãn cười lạnh: " đùa gì thế? Sao tôi phải sợ? Tin tức về Hạ Quý chắc chắn là tin bùng nổ nhất"

      " chắc chắn tin tức của là bùng nổ nhất sao?" Tống Thanh Xuân nhanh chậm hỏi ngược câu, sau đó nở nụ cười ý vị sâu xa với Đường Noãn, liền quay đầu vừa nhìn về phía trưởng đài, giơ usb trong tay : "Tin tức trong tay tôi tuyệt đối là tin bùng nổ nhất về Hạ Quý, hơn nữa còn là tin độc nhất, tôi bảo đảm sau khi tin tức này truyền ra, tuyệt đối khiến cho sóng to gió lớn, nếu như trưởng đài tin, sao, ngài có thể tiếp tục chọn tin tức của Đường Noãn đưa lên trang đầu, tôi nghĩ, tin trong tay tôi đây, còn rất nhiều đài muốn, chừng tôi còn có thể dựa vào tin tức này sang đài khác kiếm chức vị cao hơn."

      Tống Thanh Xuân hơi quá lên, khiến trưởng đài cũng có vẻ có chút do dự: "Tống Thanh Xuân, chắc chắn như vậy, vậy tôi xem tin tức của rồi quyết định có chọn ta lên trang đầu ?"

      "Đương nhiên." Tống Thanh Xuân chút nào khiêm tốn trả lời: " chỉ ngài sau khi xem chọn ta lên trang đầu mà tất cả các đài sau khi xem xong cũng chọn ta lên trang đầu."

      Trưởng đài nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, nhìn ước chừng mười giây đồng hồ, rốt cuộc vươn tay nhận lấy usb trong tay , sau đó cắm vào trong máy vi tính, đeo tai nghe lên xem.

      Cả phòng họp rơi vào yên tĩnh.

      Tống Thanh Xuân nhìn lướt qua Đường Noãn cái, thấy ta thủy chung là bộ cao cao tại thượng, dáng vẻ như trong lòng có dự tính, môi khẽ nhếch, sau đó nhìn về phía trưởng đài.

      Đợi ước chừng năm phút đồng hồ, trưởng đài rốt cuộc cởi ống nghe xuống, nhìn người trong phòng làm việc lượt, sau đó liền rút usb của Tống Thanh Xuân ra, cầm trong tay, : "Trang đầu tiên tuần này dùng tin tức của Tống Thanh Xuân ."

      khí trong phòng họp ngưng đọng ước chừng phút, mọi người mới nhao nhao nghiêng đầu, nhìn về Đường Noãn.

      Đường Noãn nhìn thấy ánh mắt của mọi người, mới phản ứng được rốt cuộc trưởng đài những gì, sắc mặt của nhất thời trở nên có chút khó coi, lập tức đứng lên, : "Trưởng đài. . . . . ."

      "Tin tức lần này của Tống Thanh Xuân rất trấn động." Trưởng đài hướng về phía Đường Noãn phất phất tay, ý bảo cần phải cái gì nữa, sau đó cũng rất kích động đem nội dung trong usb đưa cho trưởng bộ phận lập kế hoạch: "Trở về dùng tốc độ nhanh nhất viết bài tin tức ra ngoài, chúng ta phải trong thời gian ngắn nhất, đưa tin tức này truyền ra."

      Trưởng đài xong, nhìn về phía Tống Thanh Xuân, vẻ hó chịu khi đến muộn mặt hoàn toàn biến mất: "Thanh Xuân, quả nhiên là lợi hại, rất lâu rồi TW chưa có cái tin tức nào giật gân như vậy!"

      Tống Thanh Xuân cười tới rạng rỡ mặt mày: "Cám ơn trưởng đài!"

      Trưởng đài cười híp mắt gật đầu cái, sau đó câu"Tan họp" rồi dẫn đầu đứng dậy, rời khỏi phòng họp.

      Tống Thanh Xuân lúc này mới nhìn về phía Đường Noãn, Đường Noãn vừa vặn cũng nhìn lại , đáy mắt ta lộ ra mấy phần phục.

      Tống Thanh Xuân nhanh chậm nháy mắt hai cái, mới cong khóe môi lên, trả lại ta nụ cười khinh miệt khi nãy.

      Sau đó, Tống Thanh Xuân thấy sắc mặt Đường Noãn đen lại, cánh môi run run.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :