1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

99 lần nói yêu em - Diệp Phi Dạ (11)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 963 Ước mộng của Thanh Xuân, Ước mộng của Thanh Xuân(9)

      Edit: thu thảo

      " gọi hết bảo vệ lên cho tôi, mang. . . . . ." Tống Thanh Xuân đến bây giờ còn biết người phụ nữ kia tên gì, tới chỗ này hơi dừng chút, chỉ là cũng có hứng thú biết ta tên gì, nếu là từng người phụ nữ thích Tô Chi Niệm đều phải biết tên ta, chẳng phải là mỗi ngày chỉ có thể loay hoay để nhớ tên thôi sao?

      Tống Thanh Xuân dứt khoát đưa tay, chỉ về phía người phụ nữ ghế salon: ". . . . . . ném ta ra khỏi công ty cho tôi!"

      Thư ký Dương nghe được câu này, mở trừng hai mắt thể tưởng tượng nổi, lại dám tới trước bàn làm việc, gọi điện thoại cho bảo vệ, mà hơi do dự nhìn về phía Tô Chi Niệm.

      " ta." Trong miệng Tống, là khách hàng lớn gần đây của công ty họ. . . . . . bọn họ lấy lòng còn còn kịp nữa, tại sao có thể ném ra ngoài đây?

      Người phụ nữ kia thấy phản ứng của thư ký Dương, khóe môi quyến rũ khẽ cong lên, giống như là khoe khoang với Tống Thanh Xuân, để cho ánh mắt hả hê, sau đó ngay trước mặt Tống Thanh Xuân, hướng về phía Tô Chi Niệm nở nụ cười trêu chọc như muốn phải lựa chọn thôi.

      XX! Tống Thanh Xuân thấy như vậy, hoàn toàn để ý tới việc dưỡng thai đáy lòng thầm mắng câu.

      ta năm lần bảy lượt khiêu khích coi như xong, còn len lén hôn người đàn ông của , hôn người đàn ông của còn chưa tính, lại ở trước mặt , diệu võ dương oai cười với người đàn ông của như vậy!

      Quả thực là. . . . . .

      Tống Thanh Xuân cũng còn chưa nghĩ xong, người phụ nữ từ lúc vào phòng đến giờ vẫn im lặng, đột nhiên mở miệng, chuyện cũng phải với , mà là nhằm vào Tô Chi Niệm: "Niệm? Đây chính là thích?"

      Trong giọng điệu của ta, ràng lộ ra khinh bỉ.

      Lông mày Tô Chi Niệm chau lại chút, đáy mắt lên đồng ý, theo bản năng giật môi muốn mở miệng chuyện, kết quả thanh cũng phát ra được, nhận thấy tầm mắt cảnh cáo của Tống Thanh Xuân nổi trận lôi đình bắn tới: "Tô Chi Niệm, được em cho phép trước, dám cùng người phụ nữ khác câu thử xem!"

      Dù là hiểu biết , mở miệng là bởi vì lời của ta làm cho vui, nhưng cho dù như vậy cũng đồng ý để mở miệng chuyện với ta!

      Tô Chi Niệm chần chờ chút nào , ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

      " thế giới này sao lại có người phụ nữ hung dữ như vậy?" Người phụ nữ kia móc móng tay, mặt tỏ vẻ đồng ý khẽ cười cái, sau đó từ ghế salon chậm rãi ngồi dậy, "Niệm, chuyện hợp tác của chúng ta còn chưa có xong, có phải nên tiếp tục hay ?"

      ta (TTX)
      [​IMG]


      Chương 965 Ước mộng của Thanh Xuân, Ước mộng của Thanh Xuân 11

      Edit: thu thảo

      Tô Chi Niệm cất bước, chậm rãi tới trước mặt bảo vệ.

      Đáy mắt kia sáng lên, thoáng mong đợi.

      Tầm mắt Tô Chi Niệm, cũng dừng lại người ta, trực tiếp rơi vào người bảo vệ: " giúp tôi chuyển cho ta hai câu, người phụ nữ trong miệng ta, phải người, mà là người duy nhất, là người phụ nữ duy nhất của Tô Chi Niệm!"

      Tống Thanh Xuân chỉ , được cho phép, để cho chuyện với người phụ nữ khác, chưa để cho chuyện với đàn ông. . . . . .

      Người phụ nữ kia ràng ở ngay bên cạnh, Tô tổng trực tiếp với ta được sao? Tại sao phải nhờ mình chuyển lời?

      Bảo vệ bị hành động giải thích được của Tô Chi Niệm làm cho đầu óc mơ hồ, sửng sốt chừng phút, mới vội vàng gật đầu lên tiếng hô "vâng", quay đầu, hướng về phía người phụ nữ kia, lại lời Tô Chi Niệm vừa sót chữ.

      Tô Chi Niệm dường như đối với biểu của người bảo vệ rất hài lòng, gật đầu rồi cái, tiếp tục mở miệng: "Câu thứ hai là, lúc tôi nghe điện thoại biết Đình Đình tới, muốn đứng lên ra cửa đón , mà ta lại vươn tay bắt chặt cánh tay tôi, chuyện hợp tác này, bị tôi xóa bỏ rồi!"

      Bảo vệ gật đầu như gà mổ thóc, lần nữa nhìn về phía người phụ nữ kia, chỉ là vừa lại lời của Tô Chi Niệm được nửa, người phụ nữ kia liền cười lạnh, dường như bị kích thích đến cực điểm mở miệng : "Tô Chi Niệm, chắc chắn về chuyện hợp tác này như vậy ư, là biểu trung thành, mà phải sợ hãi sao? sợ chống lại được quyến rũ của tôi. . . . . ."

      Đối mặt việc người phụ nữ kia dứt khoát hỏi, Tô Chi Niệm đứng ở trước mặt ta, vẫn trả lời thẳng, mà hướng về phía bảo vệ mở miệng : " cho ta biết, tôi là sợ, nhưng phải là sợ mình chống lại quyến rũ của ta, mà là tôi sợ người trong lòng tôi suy nghĩ lung tung."

      Ném xong những lời này Tô Chi Niệm, nghiễm nhiên là cùng người phụ nữ kia tiếp tục tốn lời nữa, đợi đến sau khi người bảo vệ chuyển đạt ràng lời của mình, liền hướng về phía người bảo vệ tiếp tục mở miệng ném câu, nhưng mà lần này cần phải chuyển đạt cho kia, mà là cho người bảo vệ: "Nhớ, làm đúng theo như lời Đình Đình , ném ta ra ngoài! Là ném ra ngoài đó!"
      Ngực của người phụ nữ kia phập phồng kịch liệt nhấp nhô lên xuống.

      ta dường như phút cũng chờ được nữa, xoay người, liền đạp bước, về phía ngoài cửa
      [​IMG]

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 967: Ước mộng của Thanh Xuân, Ước mộng của Thanh Xuân 13
      Edit: Lạc Thần

      Tô Chi Niệm nghe kia , ấn đường nhăn lại, đáy mắt thoáng qua vẻ vui, vừa mới chuẩn bị kêu bảo vệ mang kia rời , Tống Thanh Xuân liền dừng lại bước chân về phía phòng làm việc, từ từ xoay người, bước hai bước đến gần kia, nhìn thẳng vào ta, khẽ mỉm cười với ta, giọng nhanh chậm mở miệng : "Tôi tin tưởng Tô Chi Niệm, nhưng tin tưởng tin tưởng, dấm chua tôi vẫn phải ăn!"

      "Giống như là. . . . . . Tôi cũng phải là cho phép khác hâm mộ người đàn ông của tôi, nhưng mà tôi tuyệt đối cho phép khác có rắp tâm nhúng chàm người đàn ông của tôi"

      "Tôi phải người hẹp hòi, nhưng mà tôi lại hẹp hòi với người có lỗi, có số việc tôi có thể mắt nhắm mắt mở làm như nhìn thấy, nhưng là có vài người có số việc, nếu dám làm, cũng đừng trách tôi nể mặt!"

      "Thế nào? phục? Trừng tôi trừng ác như vậy?" Tống Thanh Xuân cong khóe môi, cười yếu ớt cái: "Nếu phục như vậy, tốt lắm nha. . . . . ."

      Ánh mắt Tống Thanh Xuân rơi vào người bảo vệ đứng bên, vốn với kia, đổi thành với bảo vệ : "Đợi lát nữa đưa vị tiểu thư này , các lên, mang toàn bộ những thứ vị tiểu thư này chạm qua, toàn bộ dọn dẹp ra ngoài cho tôi, thay mới hết!"

      Dừng chút, ánh mắt Tống Thanh Xuân nhìn sang quần áo người Tô Chi Niệm, hất cằm lên về phía : "Còn nữa, cùng tôi vào, đổi mới quần áo vừa bị người chạm qua cho tôi, vứt !"

      Tống Thanh Xuân dứt khoát lanh lẹ quăng hai chữ "Vứt " sau cùng xong, vào phòng làm việc.

      Tô Chi Niệm dám có chút lưu lại, vội vàng đuổi theo, được hai bước, giống như là nhớ tới cái gì, với nhân viên vừa qua bên cạnh: " nhớ xịt nước sát trùng, xóa hết mùi nước hoa trong thang máy, còn có phòng làm việc của tôi, toilet mới vừa qua, phòng giải khát. . . . . ."

      Tô Chi Niệm dừng chút, lại bổ sung câu: ". . . . . . Còn có tôi!"

      Đưa lưng về phía Tô Chi Niệm, Tống Thanh Xuân vẫn vào phòng làm việc, mím môi buồn cười.

      cảm thấy đủ bỉ ổi rồi, ngờ, Tô Chi Niệm so với vậy mà còn quá đáng hơn. . . . . . Đây quả thực là thêm dầu thêm mỡ nha. . . . . .

      Bất quá cũng tốt, dám lén lén lút lút hôn người đàn ông của . . . . . . Hứ!

      Vào phòng làm việc của Tô Chi Niệm nghỉ ngơi, Tống Thanh Xuân để ý người theo phía sau mình, nhìn như muốn giải thích nữa, liếc mắt nhìn người đàn ông thực bị hành động mới vừa rồi của làm cho mặt mày hết sức hưởng thụ phấn khởi, gọn gàng dứt khoát kéo ngăn tủ của ra, tìm kiếm quần áo bên trong.

      "Đình Đình, biết ta đối với có rắp tâm khác!"

      cái áo sơ mi, nhét vào trong ngực Tô Chi Niệm.

      "Em cũng biết, mấy ngày nay mỗi ngày đều nghĩ tới chuyện chờ sinh của em, thảo luận chuyện làm ăn, cũng dễ dàng mất hồn, nơi nào chú ý tới những thứ này!"

      cái quần tây đập vào đầu Tô Chi Niệm.

      " bảo đảm, về sau đụng phải phụ nữ phía đối tác, có thể giữ vững khoảng cách bao xa, liền giữ vững khoảng cách bấy xa. . . . . ."

      cái cà vạt bay tới, Tô Chi Niệm vội vàng vươn tay, tiếp được, trong miệng vẫn ngừng: ". . . . . . Chỉ là, Đình Đình, quả thực là mới vừa rồi em quá đẹp, thích em ghen vì . . . . . ."

      Tô Chi Niệm vừa cởi quần, vừa tiếp tục : "Đình Đình, em có thể với lời em mới vừa với ta lần nữa được hay , quả thực là dễ nghe đến thể dễ nghe hơn nữa. . . . . ."

      *************************************************

      Chương 968: Ước mộng của Thanh Xuân, Ước mộng của Thanh Xuân 14
      Edit: Lạc Thần

      Khóe môi Tống Thanh Xuân khẽ nhếch chút, trong từng dãy âu phục, cẩn thận tìm kiếm cái đồng bộ với quần tây, lấy xuống.

      xoay người, vừa mới chuẩn bị ném âu phục cho Tô Chi Niệm, chợt phát vật cứng trong túi áo, giống như là chứa vật gì.

      Tống Thanh Xuân nghĩ nhiều liền vươn tay, lần mò ra, kết quả đập vào mắt là hai cuốn sổ màu đỏ.

      Đưa lưng về phía Tống Thanh Xuân, đứng ở trước gương, Tô Chi Niệm cài nút áo sơ mi, còn đắm chìm trong hình ảnh Tống Thanh Xuân ghen mới vừa rồi, khẽ cong khóe môi, vừa cong khóe môi, sau đó vừa cúi đầu cười: "Đình Đình, em quả thực là thần tượng của !"

      Tống Thanh Xuân hoàn toàn có nghe Tô Chi Niệm những gì, nhìn chằm chằm "Giấy đăng ký kết hôn" cuốn sổ , ấn đường nhíu lại.

      Giấy đăng ký kết hôn? Ai kết hôn với ai?

      Tống Thanh Xuân vừa nghĩ, vừa lật bìa ngoài ra, sau đó liền thấy ảnh chụp chung của và Tô Chi Niệm.

      Lúc nào và Tô Chi Niệm lĩnh giấy đăng ký kết hôn? Tại sao biết chút nào hết vậy?

      Ban đầu ràng xong rồi, đợi đến sau khi sinh đứa bé, muốn trở lại thành độc thân chưa sinh con, cho lời cầu hôn bất ngờ, sau đó cho lễ đính hôn lãng mạn, rồi sau đó bọn họ liền tổ chức hôn lễ long trọng, ngày trước hôn lễ, bọn họ cục dân chính nhận giấy đăng ký kết hôn. . . . . .

      Lúc đưa ra những điều kiện này ràng là đồng ý!

      Tô Chi Niệm cài hết nút áo, soi gương bắt đầu đeo cà vạt, còn quên thúc giục Tống Thanh Xuân cái: "Đình Đình, áo vét!"

      Ngày đăng ký kết hôn, là tám tháng trước, đó là ngày hôm sau ngày công ty Tống thị chúc mừng kết thúc năm tròn, cách khác, ngày hôm sau Tô Chi Niệm liền lén lén lút lút vội vã làm giấy đăng ký kết hôn? Hơn nữa còn chụp hình , cách khác, dùng siêu năng lực?

      "Đình Đình. . .
      [​IMG]


      Chương 971: Ước mộng của Thanh Xuân, ước mộng của Thanh Xuân (17)

      Editor: Thư

      Hôn lễ của Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm được định vào ngày Valentine 14 tháng 2.

      Ngày 12 tháng 2, Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân tổ chức buổi tiệc tạm biệt những ngày độc thân.

      Bữa tiệc do Đường Dạ phụ trách, đặt sảnh lớn ở Kim Bích Huy Hoàng, gần như là mời hết tất cả bạn bè từ cấp 2 đến cấp 3 ở Lưu Kinh đến.

      Bạn học cũ gặp mặt, khí hết sức náo nhiệt. đám nam nam nữ nữ tụ chung chỗ, khí thế ngất trời, chơi mãi cho đến đêm khuya 11 giờ mà vẫn hăng hái hào hứng như cũ.

      Tống Thanh Xuân vẫn còn trong thời kì trướng sữa, sau thời gian dài trở về nhà, vú của trướng đến khó chịu, chỉ đành mang túi xách vào toilet vắt bớt ra.

      Lúc trở lại, Tần Dĩ Nam thua trò chơi nên bị mọi người đẩy lên đến trước màn ảnh lớn bắt hát bài.

      Bài hát là do Tần Dĩ Nam tự chọn lấy, là ca khúc "hot" gần đây, tên "Thân sĩ".

      Giọng của Tần Dĩ Nam rất trầm ấm, hát bài này lên nghe có đặc biệt hay. Nếu phải bởi vì ngực trướng sữa khó chịu, Tống Thanh Xuân là muốn nghe cho hết cả bài.

      Lúc kéo cửa ra ngoài, Tần Dĩ Nam vừa vặn hát đến câu:

      "Tôi muốn ôm em cái giống như trước đây có được ? Em có cần phải lui nửa bước vậy ? Chỉ là động tác nho mà tổn thương lại lớn như vậy, tôi chỉ có thể giả làm thân sĩ mới có thể chuyện với em. . . . . ."

      Lúc Tống Thanh Xuân đóng cửa lại, vốn Tần Dĩ Nam nhắm mắt lại, tay cầm micro, chợt chậm rãi mở mắt ra, nhìn cánh cửa phòng chậm rãi khép lại.

      Tống Thanh Xuân cất dụng cụ vắt sữa và bình sữa vào trong túi xách, rửa sạch tay, sau đó mới khỏi nhà vệ sinh. Lúc chuẩn bị trở lại phòng chợt nghe được sau lưng truyền đến giọng quen thuộc:

      "Tống Tống."

      Tống Thanh Xuân quay đầu, thấy Tần Dĩ Nam hát xong, cổ áo mở phanh, tựa vào vách tường hành lang, vừa vặn có ánh đèn chiếu xuống mái tóc , ánh đèn đêm lại càng khiến ngũ quan trở nên thâm thúy hơn.

      Tống Thanh Xuân từ từ xoay người, hơi hơi mỉm cười với Tần Dĩ Nam:

      " Dĩ Nam."

      Ánh mắt Tần Dĩ Nam bình tĩnh nhìn Tống Thanh Xuân hồi, sau đó đứng thẳng người, chỉ chỉ con đường thông với vườn hoa bên cạnh:

      " chút được ?"

      Tống Thanh Xuân trầm mặc mấy giây, gật đầu cười:

      "Được."

      Hai người yên lặng tiếng động đường đá, chỉ khi thấy được cái xích đu mới ngừng lại.

      Tống Thanh Xuân mỏi chân nên ngồi vào xích đu, đôi tay nắm lấy dây xích đu khẽ lắc lắc.

      Tần Dĩ Nam dựa nghiêng vào bên cây khô, lẳng lặng nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân hồi rất lâu, cuối
      [​IMG]

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 973: Ước mộng của Thanh Xuân, ước mộng của Thanh Xuân 19

      Edit: Panh Hoang

      " tìm kiếm tôi suốt mười năm qua."

      "Mười năm, ba nghìn sáu trăm năm mươi ngày đêm... Trong ba nghìn sáu trăm năm mươi ngày đêm kia, tôi vẫn biết , theo tôi."

      "Chúng ta cùng mỉm cười ngắm bầu trời, mãi mãi cho đến lúc cùng bật khóc..."

      Ở trong tiếng ca, Tống Thanh Xuân giơ microphone, nhìm chằm chằm ngọn đèn ngũ sắc trước mặt ngừng lóe lên, nhàng tiếp: "Lúc ban đầu phải là của tôi, nhưng cuối cùng lại của tôi."

      "Gặp , gặp ước mộng đẹp nhất."

      "Chúng ta dường như từng được ai đó thương, mộng đó sao mà đẹp đẽ đến vô phương cứu chữa..."

      trải qua diễn tập, trước báo trước, ở trong khoảng khắc giọng của Tống Thanh Xuân dừng lại, Tô Chi Niềm cầm microphone giơ đến bên miệng, tiếp lời của : "Tôi khá may mắn, tôi tìm kiếm, cũng đá chìm đáy biển, mười năm sau, tôi gặp ấy ở trong sân trường cao trung."

      "Quá nhiều những dịu dàng tương tự, cùng cả những nỗi buồn giống nhau..."

      số hình ảnh, Tống Thanh Xuân trải qua, nhưng lại nhớ , nhưng từng thấy ở trong quyển nhật kí của , di chuyển microphone về phía bên miệng mình, chậm rãi : "Mọi người có biết khoảng cách đau nhất thế giới là gì ? thế giới khoảng cách đau nhất, là vẫn luôn tìm tôi, mà tôi lại quên mất ."

      "Hai người bạn thân lâu năm, hai mối tình đến rồi với lý do của nó..."

      Lấy tiếng ca làm nền, Tô Chi Niệm dùng những giai điệu nhàng nhất nhớ lại lúc gặp lại khi còn trẻ: "Mặc dù lúc đó, ấy nhớ tôi, nhưng mỗi ngày có thể nhìn thấy ấy, rất rung động, bộ dạng ấy mặc đồng phục đứng mua nước ở trước siêu thị, bóng dáng ấy ôm sách bài tập dày văn phòng, hình ảnh ấy cười vui vẻ với bạn học ở sân thể dục, đây là màu sắc rực rỡ nhất trong cuộc đời chỉ toàn tông màu trắng của tôi."

      "Sau khi vật đổi sao dời, chúng ta lại cùng ôn chuyện ở ven đường..."

      Nghe lời của Tô Chi Niệm, đáy mắt của Tống Thanh Xuân có sương mù bao phủ, cố gắng kéo khóe môi lên, giữ giọng ổn định, lúc giọng của dừng lại, mở miệng : "Tuy rằng lúc đó, tôi nhớ , nhưng mỗi ngày được người thầm, rất cảm động, ra tay đánh người chỉ vì người đó xấu tôi, vì mua món quà tôi thích làm phục vụ ở quán ăn đêm, ban đêm lúc tôi tan học về nhà xa xa đằng sau..."

      Tống Thanh Xuân cũng phải người cảm tính, nhiều lúc Tô Chi Niệm sưởi ấm trái tim , cũng kìm được lòng số lời tốt đẹp với .

      Đây, cũng là lần đầu tiên , ở trước mặt nhiều người như vậy, những câu lập dị như vậy.

      Nhưng hoàn toàn có loại sợ sệt, xấu hổ, cùng với ngượng ngùng giống như trong tưởng tượng, trái lại đáy lòng trở nên đặc biệt yên ả.

      "Giấc mộng bị giáng cái tát kia, ầm ầm như tiếng sấm..." Ở trong tiếng nhạc vang lên, hai mắt Tống Thanh Xuân ngấn lệ, tiếp tục bổ sung đầy đủ câu ban nãy: "... Tôi nghĩ, điều may mắn nhất cuộc đời này của tôi, chính là gặp được Tô Chi Niệm."

      "Chúng ta đều bị lãng quên, đều bị lãng quên rất lâu rồi ..."

      Theo tiếng nhạc lên đến cao trào, chuyện xưa của , cũng đến cao trào.

      Tô Chi Niệm mở miệng, vẫn dùng giọng như vậy: "Trời cao đối với tôi tệ, lần cơ duyên xảo hợp, tôi vào ở nhà của ấy, nhưng có chút gay go, đó chính là lúc tôi và ấy chào hỏi nhau, tôi làm đau tay ấy, làm ấy mất hứng."

      Chương 974: Ước mộng của Thanh Xuân, ước mộng của Thanh Xuân 20

      Edit: Panh Hoang

      Tống Thanh Xuân dường như nhìn thấy hình ảnh quá khứ lưu chuyển, lần chào hỏi đầu tiên khi ấy ràng làm rất tức giận, giờ ở đáy lòng của , lại trở thành màn đáng nhất, nước mắt bỗng rơi xuống, cười khẽ tỏ vẻ: " rất đau, tay đều đỏ."

      Đám bạn học ngồi yên lặng ở bên nghe chuyện xưa của bọn họ, bị bộ dạng đáng tính là nén giận của Tống Thanh Xuân chọc cho cả đám nở nụ cười.

      Ở giữa tiếng cười, tiếng ca của Tạ An Kỳ, vẫn còn tiếp tục.

      "Thời gian như tên trộm đoạn đường, để ống tay áo dưới chiếc ô ướt, cả gương mặt chờ đợi đáp án kia, biến bao nhiêu niềm vui thành nỗi đơn."

      Tống Thanh Xuân thu lại nụ cười ban nãy, hơi chớp chớp mắt, quay về phía microphone : "Mặc lần đầu tiên chúng tôi chào hỏi, nghe mấy tốt đẹp, nhưng thời gian sau đó chúng tôi ở chung với nhau, lại càng ngày càng tốt đẹp, tuy rằng tính tình của có lúc tình bất định, nhưng đêm khuya mình tôi bị vây ở sân bay thể về nhà, là đón tôi, tuy rằng rất ưa sạch , chịu được chút bẩn nào, cảnh cáo tôi vô số lần cần tùy tiện sờ loạn quần áo của , ngồi ở giường của ăn cái gì, nếu ném tôi ra ngoài, nhưng tôi vẫn mặt dày mày dạn lau vết nước ở tay , ôm chăn của ăn khoai tây sợi, mà lần cũng có ném tôi ra ngoài."

      quanh quẩn lại mười năm, năm kia hai người chính thức vào cuộc sống của nhau.

      nhớ kỹ từng ly từng tý, toàn bộ đều nhớ , lúc nghe đoạn dài phía sau, giơ microphone lên, tiếp lời : "Sau đó, chúng tôi cùng nhau chơi game, cùng nhau bắt chước bài thi làm lúc thi vào trường cao đẳng, tôi dạo phố cùng ấy, ấy nhìn tôi chơi bóng, tiếp sau đó, mỗi ngày ấy theo lý thường phải ngồi ô tô của tôi đến trường, tôi cam tâm tình nguyện im lặng làm theo bất cứ cầu gì ấy đưa ra ... Nhưng..."

      "Rất nhiều chuyện, cũng phải thuận buồm xuôi gió." Tống Thanh Xuân ở lúc Tô Chi Niệm ngừng lại, mở miệng: "Có lẽ tôi và tiếp tục như vậy, liền thuận lý thành chương cùng chỗ, nhưng có, tôi và chẳng những kề cận, ngược lại ở năm cấp ba kia, tôi và mỗi người ngả..."

      Đó là lúc chuyện xưa đau đớn của bắt đầu.

      Giọng của Tống Thanh Xuân, ở trong lúc vô ý, nhiễm tầng nhàn nhạt ưu thương: "Tôi và cãi nhau to trận, chúng tôi tiếp tục dây dưa, nhưng lại nuốt lời, trong năm năm tôi và đối với nhau như người lạ, vẫn giống như mười năm trước tìm kiếm tôi, luôn luôn làm bạn ở bên cạnh tôi, chỉ là tôi biết, mãi đến lúc xí nghiệp Tống thị gặp chuyện may, trời cao giống như là ở trong chỗ tối tự mình an bài, duyên phận bị chặt đứt của , lại tiếp tục."

      "Sau khi duyên phận tiếp tục, ấy đặt cho tôi rất nhiều tên lóng, Tô biến thái, Tô lãnh huyết, Tô vô tình, Tô khiết phích, Tô nhật kí, Tô văn nghệ, Tô đại bài, Tô kỹ thuật, Tô toàn năng, Tô lừa đảo, Tô nhất nguyên, Tô nhiều chuyện..."

      "Sau khi duyên phận tiếp tục, cũng rất xấu xa, phóng xe như bay đón tôi ở vùng ngoại thành hoang vắng về thành phố, vì muốn tặng tôi món quà cố ý tham gia hoạt động ở Kim Lăng, tốt đến mức tôi nghĩ muốn đối tốt với tôi cả đời, nhưng lại xấu xa đến mức giây trước còn tốt với tôi giây sau mặt lạnh chạy lấy người, xấu xa đến mức ràng tôi cho chúng tôi là bạn bè, nhưng lúc xí nghiệp Tống thị nhậm chức CEO, lưu tình chút nào phân giới hạn, xấu xa đến mức vì tôi ở bên bờ vực sống chết quanh co ba tháng lại chịu để cho tôi biết."

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 975: Ước mộng của Thanh Xuân, ước mộng của Thanh Xuân (21)

      Editor: Thư

      Tiếng hát vẫn còn tiếp tục. Giai điệu êm tai, vang lên nỗi đau xót nhàn nhạt.

      Tô Chi Niệm cùng Tống Thanh Xuân vẫn ngừng lại, vẫn ở chỗ cũ nơi "Sau khi duyên phận tiếp tục...." mà tiếp lời.

      "Sau khi duyên phận tiếp tục, tôi nỗ lực đẩy ấy ra xa, nhưng ấy luôn liều mạng hướng tới gần tôi. Vào ngày sinh nhật tôi, ấy còn bày tỏ hết tất cả tình cảm."

      "Sau khi duyên phận tiếp tục, ấy cự tuyệt thổ lộ của tôi, để tôi mình ở lại quán cà phê còn rời . Khi đó, tôi mới hiểu được, ra là chân chân chính chính là phải có dũng khí tràn đầy."

      "Sau khi duyên phận tiếp tục, tôi vẫn luôn rất muốn đối xử tốt với ấy nhưng lại tổn thương ấy rất nhiều lần."

      "Sau khi duyên phận tiếp tục, ấy nhảy cùng tôi từ độ cao 80m xuống."

      "Sau khi duyên phận nối tiếp ấy . . . . . ."

      "Sau khi duyên phận nối tiếp ấy. . . . . ."

      "Sau khi duyên phận nối tiếp ấy . . . . . ."

      "Sau khi duyên phận nối tiếp ấy. . . . . ."

      đến cuối cùng, Tô Chi Niệm bắt đầu đổi "Sau khi duyên phận nối tiếp ấy . . . . . ." thành" Sau khi duyên phận nối tiếp tôi......" .

      "Sau khi duyên phận nối tiếp, rất may mắn là quá em, chỉ có thể đến mức này."

      từng có lúc, khi trúng đao vào bụng, nghĩ là mình sắp chết nên mới với .

      Đáy mắt Tống Thanh xuân có giọt lệ rơi xuống, cũng học theo mà thay đổi:

      "Sau khi duyên phận nối tiếp, rất may mắn, em vẫn là người nhớ mãi quên, bao nhiêu năm cũng quên."

      Tô Chi Niệm:

      "Sau khi duyên phận nối tiếp, rất cảm động, vì em từ bỏ khi từ chối em."
      Tống Thanh Xuân:

      "Sau khi duyên phận nối tiếp, em rất cảm động, vì người viết cuốn nhật kí khiến người ta khóc đỏ mắt."

      ". . . . . ."

      ". . . . . ."

      "Chúng ta đều bị lãng quên, đều bị người khác lãng quên. Tình phải dùng bao nhiêu chữ để hình dung mới thỏa mãn. Giờ bình thản kể lại, em nhìn mây đen bay . Bởi vì những lời em đều hiểu, luôn có mở đầu mà có kết thúc."

      Kèm theo tiếng hát dừng lại, từng câu từng chữ mới vừa xuất đan xen trong câu hát của Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm bỗng dưng ngừng lại.

      Cả trong phòng lần nữa lại quay về mảnh an tĩnh.

      Trong phòng nhiều người như vậy, nhưng người phát ra tiếng vang gì.

      Thời gian im lìm bất động giống như ngừng trôi vậy.

      biết qua bao lâu, Tô Chi Niệm chậm rãi quay người sang, nhìn về phía Tống Thanh Xuân, mở miệng hát, giọng còn nhàng giống lúc ban đầu mà nhuộm vị khàn khàn:

      "Sau khi duyên phận nối tiếp, vui mừng, vì em trở thành vợ rồi."

      Tống Thanh Xuân cũng xoay người , hơi ngước đầu, nhìn tròng mắt thâm thúy của , khóe mắt có nước mắt chậm rãi lăn xuống:

      "Sau khi
      [​IMG]

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 977: Ước mộng của Thanh Xuân, ước mộng của Thanh Xuân (23)

      Editor: Diep Thư Khinh

      Tần Dĩ Nam nghe được giọng của , nghiêng đầu nhìn cái, cười ôn hòa với : “Để dẫn em đến nơi tốt đẹp.”

      “Nơi nào ạ?”

      Vẻ mặt Tần Dĩ Nam giữ bí mật nhìn thẳng về phía trước, chuyện.

      Trình Thanh Thông cắn cắn khóe môi, tuy đáy lòng có tò mò, nhưng tiếp tục hỏi tới nữa.

      ... .....

      Sau cùng Tần Dĩ Nam dừng xe ở biệt thự vùng ngoại ô nằm sườn núi mà Trình Thanh biết tên.

      Tần Dĩ Nam để Trình Thanh ngồi yên xe, rồi mới quay đầu, với Trình Thanh Thông bằng giọng điệu ra vẻ thần bí: “Nhắm mắt lại.”

      Trình Thanh Thông mở to mắt, nhìn Tần Dĩ Nam hai giây: “Sao vậy? Trở nên huyền bí như vậy?”

      Tần Dĩ Nam vẫn trả lời câu hỏi của Trình Thanh Thông, tiếp tục bằng chất giọng ấm áp: “ Trước hết em hãy nhắm mắt lại .”

      Trình Thanh Thông thấy Tần Dĩ Nam như vậy nên đành phải ngoan ngoãn nghe theo.

      Sau đó bên tai nghe được tiếng mui xe mở ra, vào đêm khuya sườn núi gió lạnh từ từ thổi vào thùng xe ô tô, nhịn được rùng mình cái, tiếp theo giọng của Tần Dĩ Nam vang lên ở bên tai: “ Được, có thể mở mắt ra rồi.”

      Trình Thanh Thông vừa nghe giọng của Tần Dĩ Nam, lập tức nhanh chóng mở mắt ra, năm chữ “Đến cùng làm sao vậy” này, Trình Thanh Thông chỉ mới đến chữ “đến”, người liền nhìn chằm chằm bầu trời, bất động tại chỗ.

      Khắp cả bầu trời đều đầy rẫy các ngôi sao, những ngôi sao đó giống như ở gần ngay trước mặt.

      Ánh mắt của Trình Thanh Thông nhìn theo đường thẳng, qua hồi lâu, mới nghe thấy giọng của Tần Dĩ Nam: “Thích ?”

      Trình Thanh Thông há to miệng, bỗng nhiên như nhớ ra cái gì đó, thân thể hơi run rẩy.

      nhớ , trước đó lâu, khi cùng xem phim với Tần Dĩ Nam, sau khi xem xong, hai người dọc theo đường cái, lúc đó trông thấy ngôi sao, lập tức chỉ cho Tần Dĩ Nam xem.

      Tần Dĩ Nam đối với ngạc nhiên của , vẫn duy trì bộ dáng ôn nhuận như ngọc (dịu dàng), giọng điệu nhàng chậm chạp hỏi , thích sao?

      gật đầu, rằng hồi còn , ban đêm thường xuyên ngắm sao ở trong viện, có điều từ khi đến Bắc Kinh, ánh đèn của những ngôi nhà cao tầng nơi đây cướp mất vầng sáng của ngôi sao rồi, rất ít khi thấy được bầu
      [​IMG]



      Chương 979: Ước mộng của Thanh Xuân, ước mộng của Thanh Xuân (25)

      Sau khi kết thúc, cũng gấp gáp rời khỏi người .

      đè chặt người , mồ hôi thấm ướt thân thể hai người.

      Bên trong phòng rất an tĩnh, trừ tiếng quấn quít với nhau, hơi thở dồn dập và nóng rực còn tiếng vang gì khác.

      Đợi đến khi hai người từ từ khôi phục lại sau cuộc ân ái, hô hấp từ từ vững vàng tiếng động trở lại, trong phòng có vẻ càng im ắng yên tĩnh, cùng nghe tiếng tim đập của nhau.

      Thình thịch. . . Thình thịch . . . Thình thịch

      Tô Chi Niệm nhịn được đem sức lực cả người, ép sát tới chỗ Tống Thanh Xuân. cảm nhận được sức nặng của , bị ép tới mức thở mạnh cũng thể, đáy lòng lại chất chứa nhiều điều, bất giác, giơ tay lên, ôm hông .

      Trong phòng vất vả mới bình thường lại, lần nữa hơi thở lại ái muội chuyển động.

      Môi Tô Chi Niệm dịu dàng tỉ mỉ hôn lên từng tấc từng tấc hàng mi nét mày của Tống Thanh Xuân.

      Kích thích nho tỉ mỉ đê mê khiến thân thể Tống Thanh Xuân nhịn được run run, khi môi rơi vào môi, chủ động đáp lại .

      Vừa xong cuộc kích tình như lửa, bên trong phòng vốn là vẫn còn chưa bớt nóng bỏng, lần nữa lại bị trêu chọc đến điểm cao nhất. Tô Chi Niệm luôn tay luôn chân để lại người những dấu hôn nông nông sâu sâu, cho đến khi ngón tay nắm chặt bờ vai , cũng chưa từng rời, lại lần nữa điên cuồng, tùy ý thương .

      Có lẽ là lâu thân cận nhau; cũng có lẽ là do tiệc độc thân tối nay khiến nhớ lại mấy chuyện cũ kia, vừa vặn tất cả đều là kí ức trân quý nhất của . Những đoạn đối thoại kia, mặc dù đơn giản nhưng lại đủ để cho bọn họ xúc động, cảm động, rung động, cho nên tối nay hai người có vẻ cực kỳ động tình. Họ ở chung chỗ hung hăng quấn quít hồi lâu mới lưu luyến rời mà kết thúc.

      Liên tiếp hai lần phóng túng, Tống Thanh Xuân sớm mệt rối tinh rối mù, nhưng là tinh thần của vẫn còn rất kích động. Nằm trong lồng ngực nở nang của Tô Chi Niệm, lắng nghe nhịp đập bền chắc của , chợt giống như là nhớ ra cái gì đó, nâng mí mắt, nhìn chiếc cằm với đường cong hoàn mỹ của người nào đó:

      "Tô Chi Niệm, nếu như em nhớ lầm, đây là lần thứ ba mươi trong tháng này lẻn vào phòng em rồi phải ?"

      Từ sau khi sinh Hạt Vừng rồi xuất viện đến bây giờ, mỗi tối đều tới gian phòng của ngủ.

      Mặc dù Tô Chi Niệm cùng Tống Thanh xuân ôm nhau chung chỗ, nhưng lúc này đáy lòng trừ ra còn ý tưởng dư thừa
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :