1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

99 lần nói yêu em - Diệp Phi Dạ (11)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 931: Dụ rắn ra khỏi hang (1)

      Edit: Ngọc Hân

      cần….” Gần như là trong tích tắc Tần Dĩ Nam ra lời này Trình Thanh Thông lắc đầu từ chối. Sau khi xong hình như ý thức được mình phản ứng hơi mãnh liệt nên cười áy náy với Tần Dĩ Nam: “…. Ý em là để họ đưa cơm cho em hay lắm, em có chút quen, hơn nữa cơm công ty rất ngon em có thể ăn ở trong công ty.”

      “Vậy được.” Tần Dĩ Nam cười dịu dàng với Trình Thanh Thông rồi chậm rãi kéo cửa ra.

      Khi cánh cửa sắp đóng lại, Trình Thanh Thông đột nhiên lên tiếng: “Tần Dĩ Nam.”

      “Hả?” Tần Dĩ Nam chừa khe cửa .

      “Cái kia….” Trình Thanh Thông giật khóe môi, dưới cái nhìn chăm chú của Tần Dĩ Nam lời ra đến miệng lại có cốt khí thu trở về, miễn cưỡng nhìn về phía ta cười khẽ: “…. Cảm ơn, chúc ngủ ngon.”

      Tần Dĩ Nam cười gì, nhàng đóng cửa giúp Trình Thanh Thông.

      Cùng với tiếng động “Răng rắc” vang lên, Trình Thanh Thông lảo đảo lùi về sau mấy bước, ngơ ngác ngồi mép giường.

      Vừa rồi suýt chút nữa câu xin lỗi với ta, thẳng thắn mấy chuyện mà vẫn lừa gạt ta.

      Nhưng thế mà lại thể lấy hết dũng khí, sợ sau khi ta biết chân tướng ly hôn với , ba mẹ tuổi rất lớn vì mà gánh chịu trách nhiệm hơn nửa đời người rồi, …. Nhưng mỗi ngày trôi qua được tốt rất yên lòng lo lắng, lừa dối của như cây đao treo đầu, bất cứ lúc nào cũng đều có thể rơi xuống chặt đứt cổ . Nhất là khi đối mặt với quan tâm của Tần Dĩ Nam cảm thấy bản thân mình quá hư hỏng….

      Có lẽ là phải gánh vác áp lực trong lòng quá nặng nề, Trình Thanh Thông ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ lát liền lệ đầy mặt.

      Khóc, đáy lòng lên suy nghĩ.

      Mãi đến lúc này mới phát người thể làm chuyện xấu được, vì khi bạn làm chuyện xấu
      [​IMG]



      Chương 933: Dụ rắn ra khỏi hang (3)

      Edit: Ngọc Hân

      Da thịt tiếp xúc thân mật làm Tô Chi Niệm dễ dàng đọc được nghi vấn trong lòng .

      Kìm nén đến cả người khô nóng khó chịu, khi tiếp xúc tầm mắt ngay cả câu cũng lười, thò đầu lên phía bên má chăm chú nhìn vào <Mẹ bảo bối>

      Tống Thanh Xuân hiểu, ánh mắt nhìn Tô Chi Niệm đầy nước vô tội.

      Khuôn mặt nhắn đỏ au môi bị hôn sưng đỏ, phía còn dính ít nước, là do nước miếng của để lại khi hôn môi .

      Hình ảnh như vậy khiến máu nóng Tô Chi Niệm vừa xông ra như bị nội thương rầu rĩ hừ tiếng, vừa trừng phạt dùng sức ép xuống vừa tức giận vươn cánh tay cầm <Mẹ bảo bối> che lên mặt .

      Bắt lấy <Mẹ bảo bối> Tống Thanh Xuân giận dỗi trừng mắt nhìn Tô Chi Niệm sau đó mới nhìn chữ phía bìa sách.

      Mẹ, mej, bảo, bối… Đây là cuốn tạp chí vừa mới mua mấy hôm trước cho Hạt vừng !

      Tống Thanh Xuân bình tĩnh lát, dưới đáy lòng hoảng sợ kêu lên tiếng, sau đó người theo bản năng che lên vùng bụng, cảm nhận bên trong khó chịu mới vụng trộm thở phào nhõm.

      Suýt chút nữa phạm vào sai lầm lớn, cũng may…. Cũng may làm cùng Tô Chi Niệm…..

      Gì mà bảo suýt chút nữa phạm vào sai lầm lớn? Nếu sai lầm có thể có Hạt vừng sao? Còn nữa, cái gì mà cũng may làm cùng ?

      Tô Chi Niệm tức giận oán trách, có chút lưu luyến nỡ thở ra hơi.

      Nhận thấy vui Tống Thanh Xuân hơi sửng sốt, sau đó mới kịp phản ứng đây là đọc được suy nghĩ trong lòng mình, Tống Thanh Xuân vội làm nũng cười với Tô Chi Niệm, áp vào bên lỗ tai giọng mềm mại : “ cũng biết bây giờ thích hợp nhìn Hạt vừng ….”

      Bây giờ thích hợp nhìn Hạt vừng … Câu véo von trong miệng dừng bên tai Tô Chi Niệm lại biến thành hình ảnh tiểu Tô Chi Niệm chui vào trong cơ thể ….

      “Ngộ nhỡ cẩn thận chọc
      [​IMG]


      Chương 935: Dụ rắn ra khỏi hang (5)

      Edit: Ngọc Hân

      Vừa cảm giác vào giấc mộng đẹp lúc Tống Thanh Xuân tỉnh dậy là buổi chiều.

      Tô Chi Niệm sớm tỉnh lại nhưng rời giường làm.

      Hai người tiếp tục ngả nghiêng nằm giường lúc, sau đó Tống Thanh Xuân xuống giường trước để rửa mặt.

      Lúc ra Tô Chi Niệm từ giường ngồi dậy dựa vào đầu giường nghe điện thoại, từ trong nội dung chuyện của Tống Thanh Xuân có thể nhận ra là bàn chuyện công việc.

      Tống Thanh Xuân quấy rầy Tô Chi Niệm, tới bên giường nắm tay với xuống lầu nấu chút đồ ăn, sau khi thấy gật đầu xoay người rời .

      Buổi sáng dậy, chưa ăn bữa sáng nên trong bụng réo ầm ĩ, Tống Thanh Xuân làm hai chén mì nước đơn giản, lúc vừa mới chuẩn bị lên lầu gọi Tô Chi Niệm chuông cửa vang lên.

      Tống Thanh Xuân bước lên lầu nữa mà xoay người ra cửa.

      Từ camera giám sát trước cửa, Tống Thanh Xuân nhìn thấy chàng trai trẻ tuổi, trong tay cầm cái hộp lớn tới để gửi hàng chuyển phát nhanh.

      Lúc trước từng có kinh nghiệm suýt chút nữa bị nhân viên chuyển phát ám sát nên có lẽ sinh ra ám ảnh, Tống Thanh Xuân nhận đồ nhưng vẫn chuyện trực tiếp với nhân viên chuyển phát nhanh. Cho nên vẫn như mọi khi, bảo nhân viên chuyển phát đặt đồ trước cửa phòng, đợi sau khi nhân viên chuyển phát rời Tống Thanh Xuân mới mở cửa bê cái hộp vào trong.

      Hộp đóng gói vô cùng lạ lùng, mặt viết dòng chữ LAMER, điều này chứng tỏ cho Tống Thanh Xuân biết có thể đây là mỹ phẩm mà bản thân mình đặt trang Website Offical mấy ngày trước.

      nóng lòng mở hộp chuyển phát nhanh nên lên lầu gọi Tô Chi Niệm, chỉ ngẩng đầu gọi với lên lầu: “Ăn cơm thôi.”

      đặt hộp chuyển phát nhanh lên bàn trà đứng dậy vào phòng bếp lấy kéo.

      Hộp chuyển phát nhanh gói cực kỳ kín đáo, ba tầng trong ba tầng ngoài.

      Trước tiên Tống Thanh Xuân bỏ lớp giấy bên ngoài hộp, bên trong là hộp quà tặng xanh biếc LAMER tinh tế đẹp đẽ.

      Bên ngoài lại có nơ bướm, Tống Thanh Xuân giữ chặt hộp mở nơ bướm, vươn tay sờ vào trong hộp….

      ---

      Sau khi Tô Chi Niệm cúp điện thoại liền xốc chăn lên vào phòng
      [​IMG]

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 937: Dụ rắn ra khỏi hang (7)

      Edit: Ngọc Hân

      Chỗ đó khắp nơi đều là máu thịt be bét sền sệt lẫn vào nhau, đó chính là máu thịt be bét sền sệt lẫn vào nhau…

      đặt đồ mỹ phẩm mà bên trong hoàn toàn phải là đồ mỹ phẩm mua, mà sờ sờ ra đó chính là con rắn!

      Con rắn kia mặc dù bị Tô Chi Niệm đập chết ngay tại chỗ nhưng đầu rắn vẫn nguyên vẹn bị thương tổn gì, nọc rắn vươn rất dài.

      Cuộc đời này loài động vật ghét nhất chính là rắn - loài động vật bò sát xương này, cho nên hiểu nhiều về rắn, nhưng biết con rắn trong hộp quà này chính là rắn hổ mang có kịch độc.

      Trong nháy mắt phía sau lưng Tống Thanh Xuân đầy tầng mồ hôi lạnh.

      Nếu như lúc nãy được Tô Chi Niệm ngăn cản, khi xốc nắp đậy lên như vậy gặp phải hai kết quả. Kết quả thứ nhất trong tình huống phản ứng kịp, bị rắn cắn trúng độc bỏ mạng. Kết quả thứ hai chính là nếu phản ứng kịp nhưng rất có khả năng trong quá trình trốn tránh sợ tới mức ngã nhào xuống đất.

      có thai, vẫn chưa đủ ba tháng, là thời kỳ ổn định nhất, bất kể là kết quả nào trong hai cái này hậu quả cũng dám nghĩ tới…

      Tống Thanh Xuân dám tưởng tượng tiếp nữa, hô hấp của trở nên có chút tăng cao, có dũng khí xoay người nhìn về hình ảnh phía sau lần thứ hai. đưa lưng về phía Tô Chi Niệm, hít sâu mấy hơi mới miễn cưỡng mở miệng : “ có việc gì chứ?”

      có việc gì….” Tiếng Tô Chi Niệm nhàn nhạt đáp lại, Tống Thanh Xuân cảm nhận người đàn ông tới trước mặt , hề nghĩ ngợi liền nhào vào lòng , cơ thể run rẩy ôm chặt lấy .

      Tô Chi Niệm giơ tay nhàng vỗ sau lưng rồi dẫn vào phòng.

      Sau khi đỡ ngồi xuống Tô Chi Niệm rót ly nước cho , hỏi muốn gọi bác sĩ hay .

      Tống Thanh Xuân chưa hết hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch lắc đầu, nâng ly thủy tinh uống non nửa ly nước mới bình tĩnh lại, quay đầu mở miệng câu đầu tiên với Tô Chi Niệm chính là: “Phương Nhu.”

      “Là Phương Nhu!” Tống Thanh Xuân đợi Tô Chi Niệm lên tiếng chắc chắn khẳng định lại lần nữa: “Dứt khoát là Phương Nhu! Mấy ngày trước lúc em đặt hàng LAMER, ta ở ngay bên cạnh, còn
      [​IMG]



      Chương 939: Dụ rắn ra khỏi hang (9)

      Edit: Ngọc Hân

      Lúc Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm đến bệnh viện, Trình Thanh Thông mới được đẩy từ trong phòng phẫu thuật ra ngoài, nằm giường bệnh ngủ mê man.

      Khi nghe thấy mấy chữ “Chảy máu rất nhiều” Tống Thanh Xuân nghĩ tới tình huống xấu nhất. Nhưng nghĩ tới tình huống xấu nhất thế mà lại có chút chuyển biến tốt hơn, nó thành .

      Trình Thanh Thông sinh non.

      Có lẽ đều là người làm mẹ nên khi Tống Thanh Xuân thấy Trình Thanh Thông sắc mặt tái nhợt nằm truyền nước biển, đáy lòng vô cùng khó chịu.

      Chỉ thấy người khác mất đứa khó chấp nhận như vậy, nếu đứa của có chuyện ngoài ý muốn… Nghĩ tới đây càng lúc Tống Thanh Xuân càng có quyết tâm phải để đứa của mình và Tô Chi Niệm sinh ra lâm vào những toan tính kia.

      ….

      Lúc Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm nhận được tin tức ở Thượng Hải xa xôi Tần Dĩ Nam cũng nhận được tin xấu này.

      Ngay cả cuộc họp còn chưa xong, hành lý trong khách sạn cũng thu xếp, ta trực tiếp đặt chuyến bay gần nhất để bay về Bắc Kinh.

      Lúc Tần Dĩ Nam đến bệnh viện là buổi tối, hoàng hôn Trình Thanh Thông vừa tỉnh dậy bây giờ lại ngủ rồi.

      ……

      Đêm đó Tống Thanh Xuân vẫn đợi cho đến lúc Tần Dĩ Nam tới bệnh viện hai người mới rời .

      Trước khi rời , Tống Thanh Xuân có chuyện với Tần Dĩ Nam lúc, an ủi ta hồi.

      Tần Dĩ Nam miệng việc gì nhưng Tống Thanh Xuân nhìn ra được ta đau khổ.

      Nhưng mặc kệ Tần Dĩ Nam có đau khổ cỡ nào từ đầu tới cuối ta oán trách Trình Thanh Thông nửa câu, thậm chí sau khi Trình Thanh Thông tỉnh lại vẻ mặt ta còn quan tâm an ủi .

      Trình Thanh Thông vừa nghe Tần Dĩ Nam , nước mắt có dấu hiệu liền rơi xuống.

      Tần Dĩ Nam cho rằng vì mất đứa bé mới khổ
      [​IMG]


      Chương 941: giây quyết định (1)

      Edit: Ngọc Hân

      Cuối cùng xe dừng lại trước bãi biển, Tống Thanh Xuân bị tài xế taxi đẩy về phía bờ biển, mỗi bước Tống Thanh Xuân đều rất dè dặt cẩn thận, sợ ngã sấp xuống làm đứa trong bụng bị thương.

      Dọc theo đường ra bờ biển, cũng giống như đường , Tống Thanh Xuân luôn ngừng, còn tài xế taxi từ đầu tới cuối hề mở miệng lên tiếng câu nào.

      Tống Thanh Xuân bị tài xế taxi đưa tới trước chiếc du thuyền hơi cũ nát.

      Tống Thanh Xuân nhìn vòng quanh du thuyền đánh giá, chỉ mở miệng câu “Du thuyền màu trắng xanh,” liền bị tài xế taxi đẩy lên du thuyển.

      Tài xế taxi dùng sức hơi mạnh khiến Tống Thanh Xuân lảo đảo bước, liều mạng giữ vững cơ thể tay còn chưa kịp áp lên bụng mình, chợt nghe từ cửa truyền tới tiếng đóng cửa. quay đầu thấy tài xế theo vào trong, lùi về sau hai bước kéo cửa nhưng bị khóa trái rồi.

      có người ngoài, Tống Thanh Xuân biểu ra vẻ hoảng hốt lo sợ nữa, trong miệng vừa thầm vừa bắt đầu quan sát vị trí hoàn cảnh xung quanh lúc này của mình.

      Mặc dù bên ngoài du thuyền nhìn rất cũ nát nhưng bên trong lại dọn dẹp sạch .

      Phòng ngủ, phòng ăn, phòng bếp, toilet, những gì cần có của người độc thân ở đây đều có tất cả, nhưng diện tích hơi song lại khiến người ta có cảm giác rất thoải mái.

      Tống Thanh Xuân dạo vòng quanh bên trong du thuyền vòng, ngoại trừ phòng bếp có hơn nửa bát mỳ ăn liền chưa bỏ và ly rượu vang ở đó có thứ lộn xộn nào cả.

      Bên trong ngoại trừ có người khác.

      Tống Thanh Xuân đứng trước cửa sổ bên trong du thuyền nhìn ra biển lớn lúc, ngồi yên vị ghế sofa lúc này mới chú ý bên cạnh ly rượu vang bàn trà có có để hộp diêm, bao thuốc, phía dưới còn đè tấm ảnh chụp cũ kỹ.

      Ảnh chụp là tấm ảnh gia đình, Tống Thanh Xuân nghĩ chắc là ba, mẹ, chị, em .

      Em còn , chắc mới mấy tháng, miệng ngậm núm vú cao su làm tổ trong lòng mẹ, nhắm mắt lại khóc nhè.

      Chị thoạt nhìn tầm bốn năm tuổi, đứng giữa ba và mẹ, trong tay cầm cái chong chóng, cười rực rỡ trong veo.

      Người mẹ thoạt
      [​IMG]

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 943: giây quyết định (3)

      Edit: Ngọc Hân

      Giọng điệu của Phương Nhu trở nên có chút giễu cợt, trong câu chữ luôn mang theo giọng cười cao ngạo xem thường: “… Chỉ bằng ta ư? Muốn đấu với tôi ta còn non lắm. Lúc trước cũng chỉ vì câu và Tô Chi Niệm ngủ cùng nhau của tôi mà trong chớp mắt ta liền xôn xao truyền chuyện xấu trong trường học….”

      “Haiza… quả đúng là ngu xuẩn có đầu óc, loại ngu xuẩn như vậy cũng xứng để làm quân cờ cho người ta sử dụng!”

      ra đêm hôm đó ở thời cấp ba ở cùng Tô Chi Niệm, là bị ta truyền ra ngoài….

      ra đêm đó Đường Noãn chết là vì muốn giúp , nếu ta vẫn chán ghét như trước có phải ta chết?

      Tống Thanh Xuân rốt cuộc là mình khó chịu hay là đau đớn, dưới đáy lòng ngừng tự nhủ bản thân đừng nóng giận, đừng nóng giận, đợt lát nữa mọi chuyện kết thúc. Hôm nay qua đây chẳng phải là vì tự mình đối mặt với Phương Nhu, lấy được chứng cứ ta phạm tội giết người sao?

      Nhưng cho dù Tống Thanh Xuân suy nghĩ tất cả mọi thứ, nhưng ngực vẫn chịu khống chế trở nên phập phồng bất ổn.

      “Đây là phẫn nộ thay Đường Noãn sao? đúng là khoan hồng độ lượng, ta từng muốn hạ độc đấy…” Trong miệng Phương Nhu tràn đầy ý trào phúng.

      “Điều này cũng là từng, cuối cùng ấy vẫn làm vậy, phải sao? ấy là người, là người chắc chắn phạm sai lầm, mà người từng phạm sai lầm hẳn nên có cơ hội được tha thứ lần, còn ? giống với ấy, ngay cả người cũng phải!”

      “Tôi có phải người hay ! từ lâu rồi tôi nghĩ tới chuyện làm người….” Phương Nhu khinh thường cười, tiếp tục vứt cho Tống Thanh Xuân quả bom lớn: “… Dù sao, tôi vừa gả cho Tống Thừa bao lâu tôi giết chết mẹ chồng của tôi…..”

      Mẹ chồng của tôi… Mẹ ?

      Tống Thanh Xuân gần như sụp đổ, giọng the thé mắng câu “Phương Nhu, tao muốn giết mày,” sau đó đứng dậy cầm chiếc gối dựa ghế sofa ném về phía Phương Nhu.

      Phương Nhu tránh cũng trốn, chứng kiến Tống Thanh Xuân phẫn nộ hình như ta rất vui vẻ, vẻ mặt vô cùng gian ác uống rượu. Rồi ra vẻ như trò chuyện vui vẻ với bạn bè, kể lại toàn bộ quá trình ta giết mẹ
      [​IMG]



      Chương 945: giây quyết định(5)

      Edit: Zyn

      Phương Nhu tới đây, chợt dừng lại, mi tâm của ta nhíu lại, ba mươi giây trôi qua, dường như ta đoán được cái gì đó, nâng mi mắt lên, nhìn thẳng đáy mắt, lệ khí nổi lên: “………. cách khác, mấy hôm nay, tin tức Tô Chi Niệm Hongkong là giả?”

      ta vừa dứt lời, súng trong tay của lại giơ lên lần nữa, để súng ngay mi tâm của Tống Thanh Xuân, để ngón tay vào cò súng, từ từ đè cò súng.

      Phương Nhu quá vội vàng, cho nên ta để ý, thời điểm ta giơ súng lên, môi của Tống Thanh Xuân động động, thanh rất nhàng, kêu ba tiếng “Tô Chi Niệm”!

      Sau đó, Phương Nhu dường như bị điểm huyệt, đứng im tại chỗ, nhúc nhích.

      Ba tiếng Tô Chi Niệm, đó là ám hiệu giữa Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm.

      Đây là kế hoạch vạch từ trước của bọn họ, ước định trước, chỉ cần Tô Chi Niệm nghe thấy tên của mình, làm cho Phương Nhu đứng yên tại chỗ.

      Mặc dù tất cả mọi chuyện đều có kế hoạch trước, nhưng khi vào thực tế, thời điểm gặp nguy hiểm, làm tim đập mạnh, hô hấp đều.

      Lúc Tống Thanh Xuân kêu xong ba tiếng “Tô Chi Niệm”, theo ý thức nhắm mắt, nắm vạt áo, cố gắng chống đỡ bản thân ngã xuống.

      sợ vạn nhất, chỉ sợ ngộ nhỡ, sợ tốc độ của Tô Chi Niệm, nhanh bằng Phương Nhu, sợ Tô Chi Niệm chưa kịp hành động, chính mình bị phát súng, chết tại chỗ.

      Tống Thanh Xuân nín thở, đứng im mười giây, phác giác có tiếng súng, chậm rãi mở mí mắt.

      Phương Nhu giống như người gỗ, tư thế của ta giống như người chết,

      Tống Thanh Xuân giơ tay lên, lắc lư Phương Nhu hai cái, thấy ta có phản ứng, lúc này mới thở ra nhõm, cả người mệt lả, nuốt vài ngụm nước bọt, miễn cưỡng giơ tay lên rút cây súng trong
      [​IMG]


      Chương 947: giây quyết định(7)

      Edit: Zyn

      “Cha!” Tống Thanh Xuân gọi tiếng, xông đến chỗ để máy tính bảng, Tô Chi Niệm phản ứng cực nhanh bắt bả vai của , đề phòng lại gần Phương Nhu, nhìn chằm chằm máy tính bảng thấy Tống Mạnh Hoa có thể ngất bất cứ lúc nào, dùng sức cắn môi, nghiêng đầu, nhìn Phương Nhu, trong mắt chứa đầy sát khí.

      Phương Nhu để ý nhún vai, quay đầu, nhìn sóng biển tĩnh lặng, dùng giọng nhàng, chậm rãi : “Tuy các người rất thông minh, cũng rất can đảm, nghĩ ra kế hoạch tuyệt vời, dụ dỗ tôi xuất , bắt tôi vào lưới.”

      “Thế nhưng, các người thông minh đến đâu, cũng ngờ, đó chính là………” ánh mặt trời ngã về phía tây, chiếu vào mặt Phương Nhu, chiếu vào hình dáng của ta, trong nháy mắt, có chút mềm mại “………….Nhiều năm trôi qua, tôi làm trăm phương ngàn kế, chỉ muốn Nhà họ Tống bị hủy hoại, tôi đối với thế giới này, cũng có gì để lưu luyến.”

      Thực , những năm gần đây, trừ bỏ hủy diệt Nhà họ Tống, ta nghĩ mình sống đời này để làm gì.

      “……..Phải biết rằng, hành động lần này, tôi lấy tính mạng của mình, để đánh đổi…………….” Phương Nhu xong câu này, ngẩng đầu lên, hơi hơi ngang cằm, bình tĩnh cười: “……….Cho nên, các người có thông minh đến đâu, có can đảm đến đâu, cũng thể nào thắng được, tôi đây ngay cả tính mạng cũng cần?”

      “Vì sao? phải làm như vậy? Nhà họ Tống làm sai chuyện gì? Mà muốn Nhà họ Tống bị hủy diệt như vậy!” Tống Thanh Xuân ở trong lòng Tô Chi Niệm, kích động
      [​IMG]



      Chương 949: giây quyết định (9)

      Editor: Diep Thư Khinh

      “Hơn nữa, các người có biết hay , cha nuôi của ta, vào năm ta mười sáu tuổi kia, cường bạo ta!”

      “Nếu ba mẹ ta chết, như thế, tuyệt đối ta bị người khi dễ như vậy! Nếu ba mẹ ta chết, năm đó lúc bảy tuổi ở trong trại trẻ mồ côi bị đứa trẻ nghịch ngợm thả rắn vào trong chăn! Nếu ba mẹ ta chết, ta giống như là bình thường, có ba mẹ để dựa vào, có ba mẹ mà làm nũng, sau đó ở thời điểm mối tình đầu, ta có thể cùng người con trai trong sáng tốt đẹp mà mình thích, đương, mà phải bị ông già lớn hơn hai mươi tuổi, cưỡng ép!”

      “Mọi bi kịch của ta, đều do Tống Mạnh Hoa mà ra!” Phương Nhu căm phẫn nhìn vào chiếc IPAD, chỉ vào Tống Mạnh Hoa ở bên trong màn hình, gằn từng chữ lặp lặp lại: “Đều là ông! Ông làm hại!”

      “Cho nên, ta muốn cho người thân của ông, từng người từng người chết ! Ta muốn cho ông nếm thử, cảm giác mất toàn bộ người nhà thế nào!”

      Tống Mạnh Hoa ở trong video, nước mắt rơi càng bằng giọng điệu khàn khàn: “Đúng...Do ta sai, nhưng, nên biết, khi ấy Tòa án đưa ra phán quyết, ta chỉ cần bồi thường cho gia đình các người mấy vạn, bởi vì, quên điểm, ba của là chạy ngược chiều, mà ta tự nguyện cho hơn mười vạn.... Lúc ấy ta có rồi, ta có thể nhận nuôi , là do chịu...”

      “Ta có uống rượu nên ta mắc phải sai lầm, nhưng nếu ba chạy ngược chiều, cũng phát sinh hồi bi kịch như vậy rồi...”

      “Ta biết chán ghét ta, nhưng có biết ? Nghĩa địa nơi chôn ba mẹ và em của , là ta nhờ người mua, còn có, về sau ta có đến trại trẻ mồ côi để tìm , bởi vì lương tâm của ta bất an...”

      “Ông ngậm miệng! Ông ở trong này ít bậy bạ lại, cho dù ông cái gì tôi cũng tin đâu!” Phương Nhu lên tiếng bằng giọng điệu bén nhọn, ngắt lời Tống Mạnh Hoa rồi tiếp: “Hôm nay tôi phát video clip cho ông xem, phải để giải tỏa mối thù với tôi, mà tôi cho ông tận mắt nhìn thấy con quý ông nuôi nhiều năm như vậy, còn có cháu ngoại của ông, chết thế nào!”

      “Tôi vốn muốn lấy mạng đứa con riêng của ông! phải tôi muốn làm, mà là phá hỏng quá nhiều chuyện tốt của tôi, có điều nếu đến đây, tốt lắm, vậy bọn chúng chết cùng nhau !”

      Phương Nhu xong, bỗng nhiên liền giơ tay lên, trước mặt của Tô Chi Niệm và Tống Mạnh Hoa, cởi áo khoác của mình xuống, lộ ra ngoài mảng lớn da thịt trắng trẻo.

      Chẳng qua là giờ này khắc này, ai chú ý tới bọc vàng mã quấn quanh người ta, bởi vì eo của ta, trói buộc vòng bom, mà giờ quy định mặt quả bom, chỉ có ba mươi giây đồng hồ ngắn ngủn!

      Tống Mạnh Hoa ở trong clip, nhìn thấy màn này, bị kích động đến nỗi phun ra ngụm máu tươi, từ trong IPAD truyền ra tiếng hét chói tai của người hầu, còn có giọng điệu thúc giục của quản gia hỏi sao xe cứu thương chậm chạp chưa đến.

      Tống Thanh Xuân cầm lấy tay Tô Chi Niệm, run rẩy kịch liệt.

      Tô Chi Niệm hiểu Tống Thanh Xuân sợ hãi đến thế nào, mấp máy khóe môi, nhìn chằm chằm Phương Nhu, muốn kiềm chế ý nghĩ của , gỡ bỏ bom bên hông trong thời gian ngắn như vậy, tựa như bỏ công sức vào biển cả, thế mà còn chưa kịp hành động trước, Phương Nhu giống như nổi điên rồi, cười ha ha : “ cho các người biết,
      [​IMG]

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 952. Quyết định giây (12)

      Edit: Tuyết – nguyethoadatuyet

      Ánh mắt của Tô Chi Niệm chợt dừng lại người Phương Nhu.

      Khi con số tử thần đếm từ ba xuống hai*, ánh mắt khẽ nhíu lại.
      *Số đếm giây đồng hồ quả bom (thuốc nổ)

      Nhưng mà còn chưa kịp khống chế ý thức của Phương Nhu, cửa kính trước mặt ả ta bị đôi tay vươn tới đập cho bể nát.

      Đôi tay kia xuất rất nhanh, nhanh đến mức Tô Chi Niệm còn chưa phát ra là tay ai, hai cánh tay ấy chụp lấy thắt lưng của Phương Nhu chặt.

      Vốn dĩ Phương Nhu nhắm mắt, cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, ả ta đột nhiên hét lớn tiếng. Chưa ai kịp phản ứng, Phương Nhu bị đôi tay kia lôi ra ngoài cửa sổ.

      "Tống Tống..."

      giọng rất truyền tới. Giọng ấy vừa rơi vào tai Tô Chi Niệm, bên ngoài du thuyền vang lên tiếng tõm tõm.

      Là tiếng của người rơi xuống biển.

      Tô Chi Niệm nhíu mày, lúc mới kịp phản ứng, hai tiếng Tống Tống kia là do Tần Dĩ Nam gọi, lập tức chạy đến bên cửa sổ.

      Tốc độ của du thuyền rất nhanh. Chỉ trong vòng giây, nó chạy xa hai người kia. Khi Tô Chi Niệm nhìn ra cửa sổ, nhìn đến mặt biển, chỉ thấy thân hình lực lưỡng nổi lên.

      "Tần. . . . . ." Tô Chi Niệm chưa kịp gọi, tiếng bom nổ vang tới, khiến cho mặt biển trào lên ngàn cơn sóng dữ.

      Du thuyền bị rung lắc do ảnh hưởng của bom nổ. Tô Chi Niệm cố nắm lấy lan can cửa sổ để đứng vững.

      Vô số giọt nước tung bọt trắng xóa cuối tận chân trời, khiến du thuyền rung động hồi.

      Rất lâu, rất lâu, mặt biển mới trở nên phẳng lặng như lúc ban đầu.

      Ánh mặt trời chiếu xuống biển tạo thành mảng đỏ bừng.

      Cảnh đẹp như vậy, lẽ ra người ta nên vui vẻ thoải mái, nhưng mà Tô Chi Niệm giống như mất hết toàn bộ sức lực, chậm rãi quỳ xuống.
      Trái tim của như bị ai đó véo cho cái đau, đau đến mức đập nổi nữa.

      Mãi đến khi mặt trời lặn hẳn về phía tây, sắc mặt trắng bệch của mới dần bình tĩnh trở lại.

      Du thuyền vẫn lướt trong vô tận. Màn đêm buông dần xuống biển, ấm áp ban chiều sớm xua tan. Ánh mặt trời le lói tắt hẳn, Tô Chi Niệm chợt nhìn thấy cách đó xa, có chiếc áo trôi ngược hướng với mình, lơ lửng mặt biển.

      Giữa màu lam đậm là sắc chói của nút áo vàng... Mặc dù tay nắm phải cửa thủy tinh, máu tươi ngừng chảy đầm đìa, Tô Chi Niệm vẫn cảm thấy đau đớn.

      Đó là áo khoác của Tần Dĩ Nam... Chỗ này rất xa nơi bom nổ, cách đến mấy trăm mét. Sức nổ rốt cuộc mạnh đến mức nào mà có thể khiến quần áo ta trôi dạt về chỗ này?

      -

      Tần Dĩ Nam vất vả đẩy ngã hai người bảo vệ, chống nạnh, hít sâu từng hơi, sau đó nhảy vào du thuyền của Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân.

      Tống Thanh Xuân mang thai. Phương Nhu che giấu lâu như vậy, thậm chí cả việc ả ta giết chết Đường Noãn... Trong đầu vừa xẹt qua ý nghĩ, Tần Dĩ Nam liền cảm thấy khó thở.

      phải ta tin Tô Chi Niệm. Người đàn ông thương Tống Tống như vậy, làm sao lại nghĩ cách bảo vệ chứ?

      Nhưng mà ta vẫn rất lo, lo đến mức chạy nhanh, lái vội chiếc mô tô nước dựng ở bên bờ, chạy đến bên cạnh du thuyền.

      Ước chừng đuổi theo nửa canh giờ, Tần Dĩ Nam chạy song song với chiếc du thuyền.

      Ở trong quân ngũ hai năm, so với người bình thường, động tác của ta nhanh nhẹn hơn rất nhiều. Chờ cơ hội thích hợp, Tần Dĩ Nam nhảy qua cửa sổ ở du thuyền, đập nát nó rồi lôi Phương Nhu ra ngoài.

      Chương 953. giây quyết định (13)

      Edit: Tuyết – nguyethoadatuyet

      Kề sát mặt vào cửa sổ để nhìn vào bên trong du thuyền, đáng tiếc, Tần Dĩ Nam chẳng thấy được gì cả.

      Bởi vì thanh hỗn tạp quá nhiều, liên tục quấy nhiễu tai, Tần Dĩ Nam bên trong xảy ra chuyện gì, trực tiếp nhảy qua hàng rào bảo vệ, đạp vào bức tường du thuyền, bám vào cửa sổ.

      Càng dựa sát vào, nghe ngóng động tĩnh bên trong, càng ràng mọi chuyện.

      "Đình Đình, gặp được em, cũng là gặp được chấp niệm cả cuộc đời.”

      " em.”

      "Em nhất định phải sống tốt.”

      Vì sao Tô Chi Niệm lại mấy lời này với Tống Tống? Chẳng lẽ tình huống bên trong rất nguy hiểm?

      Trong lòng Tần Dĩ Nam càng trở nên hồi hộp, tốc độ đập bể cửa sổ cũng vì vậy mà nhanh hơn.

      "Tô Chi Niệm, thể làm vậy, đừng bỏ em lại mình... Tô Chi Niệm, hay là chúng ta cùng nhau nhảy xuống ... Tô Chi Niệm, em van , xin đấy...”

      Tống Thanh Xuân dùng giọng tha thiết cầu xin, từng câu từng chữ như những mũi dao bén nhọn đâm vào lòng Tần Dĩ Nam, khiến cánh tay mềm hẳn , suýt nữa ngã xuống mặt biển.

      "Tô Chi Niệm, có chết cùng chết, đừng bỏ em lại mình... Tô Chi Niệm, em xin mà...”

      Tống Thanh Xuân khóc đến mức khàn giọng cả .

      Tần Dĩ Nam khó khăn lắm mới bám vững vào cửa sổ, lướt nhìn vào bên trong nhanh.

      Tô Chi Niệm ôm Tống Thanh Xuân, hôn lên trán .

      Phương Nhu tựa vào ngay cửa sổ mà bám. ả nhắm mắt lại, nhìn sắc trời chiều rồi nhếch khóe môi.

      Vẻ mặt an nhàn của ta hoàn toàn trái ngược với quả bom buộc người. Tần Dĩ Nam nhìn thấy đồng hồ phát nổ chỉ còn ba giây.

      Trong chớp mắt,
      [​IMG]


      Chương 957 Ước mộng của Thanh Xuân, Ước mộng của Thanh Xuân (3)

      Edit: thu thảo

      Mặc dù trốn tránh rất ràng, nhưng vẫn có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực của , nhịp tim Trình Thanh Thông, hiểu sao lại tăng nhanh tốc độ, cảm giác như thế, cho có chút hốt hoảng lo lắng, cánh môi giật giật, liền mở miệng lung tung, lấy cớ hóa giải trường hợp lúng túng này: "À, bác sĩ , chân của bị thương có chút nghiêm trọng, bây giờ mặc dù có thể xuống giường lại, nhưng vẫn thể đứng lâu chỗ. . . . . . Cho nên để em đỡ lên giường nghỉ ngơi."

      Trình Thanh Thông dài như vậy, nhưng Tần Dĩ Nam đáp lại.

      khí trong phòng trở nên càng lúng túng hơn, từ đến lớn, Trình Thanh Thông đều chưa trải qua tình trạng như vậy, khẩn trương tới mức đầu ngón tay cũng run rẩy.

      lúc Trình Thanh Thông sắp chịu nổi, xoay người chạy , Tần Dĩ Nam rốt cuộc cũng lên tiếng: "Ừ."

      Trình Thanh Thông thầm thở phào nhõm, nâng mắt liếc nhanh Tần Dĩ Nam, liền đỡ lấy cánh tay , về hướng giường.

      hầu hạ Tần Dĩ Nam nằm xuống, đắp chăn cho .

      Vừa bị Tần Dĩ Nam nhìn chăm chú, làm cho tại trái tim còn nhảy nhót chưa đập lại đúng nhịp, lúc kéo chăn, Trình Thanh Thông cẩn thận đụng phải tay Tần Dĩ Nam.

      giống bị chạm điện giật, nhanh chóng rụt tay lại, nhưng ta lại nhanh tay hơn bắt được tay : "Sao lạnh như vậy?"

      Tần Dĩ Nam hỏi xong những lời này, mới chú ý đến người Trình Thanh Thông chỉ là mặc cái áo mỏng, vừa lúc tiễn Tống Tống , cứ mặc như vậy mà sao? Khó trách. . . . . . Tần Dĩ Nam hề nghĩ ngợi liền kéo Trình Thanh Thông còn ngốc nghếch đứng tại chỗ cái, siết chặt trong lòng bàn tay mình, bỏ vào trong chăn.

      "Bây giờ là giữa mùa đông, ra cửa sao còn biết mặc quần áo ấm vào, đứa bé cũng biết lạnh mà mặc quần áo, lớn bao nhiêu tuổi rồi, mà cả đứa bé cũng bằng. . . . . ."

      Trình Thanh Thông bị Tần Dĩ Nam mắng, đầu cúi thấp hơn, cảm thấy quen theo bản năng muốn rút tay ra, lại bị Tần Dĩ Nam nắm chặt hơn chút: " lạnh thành như vậy rồi, còn muốn ấm áp à!"

      Trình Thanh Thông giãy giụa, vành tai đỏ ửng lên, từ đầu đến cuối đều dám nâng mí mắt nhìn Tần Dĩ Nam, lòng giống như là bị cái gì nhàng đụng vào, nổi lên hồi tê dại.

      từ đến lớn, sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với người đàn ông, được nắm tay như vậy, quan tâm như vậy. . . . . .

      Trong thức
      [​IMG]

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 959 Ước mộng của Thanh Xuân, Ước mộng của Thanh Xuân (5)

      Edit: thu thảo

      vốn muốn vào Microblogging của xem, xem có phải cũng giống những khác hay , đăng chút ảnh tự sướng, hình du lịch, hình ăn cơm, ngờ, vậy mà lại thấy được bí mật Kinh Thiên như vậy!

      , đây phải bí mật, ràng là lừa gạt và mưu!

      đêm kia, cho là mình say rượu hỏng việc, bắt nạt , lòng vẫn luôn mang áy náy với , cho dù lúc ấy bỏ được Tống Thanh Xuân, vẫn luôn muốn giúp đỡ , nhưng lúc đêm khuya yên tĩnh, đáy lòng lại luôn lo lắng từ trong mộng thức tỉnh, sau đó lăn lộn khó ngủ, cách nào ngủ được.

      Sau khi cưới, vẫn luôn đối tốt với , đơn thuần là bởi vì đứa trong bụng , thẳng thắn mà , đứa bé kia phải là bởi vì tình mà có, cũng có tình cảm đặc biệt sâu đậm, sở dĩ đối tốt với hết mức như vậy, cũng chỉ là muốn bồi thường cho , cũng chỉ là cảm thấy nên làm như vậy.

      Tám tháng rời nửa bước hết lòng chăm sóc, như thế nào, làm cho đáy lòng cảm thấy rất ấm áp, mặc dù được tình cảm mỗi ngày lên trong lồng ngực là như thế nào, nhưng là biết , cũng ghét thứ tình cảm đó, ngược lại, còn có chút thích, thậm chí nhiều lần như vậy, cảm thấy, cứ như vậy mà sống cả đời, cũng tệ. . . . . . có tình cảm tuổi trẻ ngây thơ mãnh liệt, có quá trình oanh liệt, có biệt ly và bi thương, chỉ có cuộc sống nước chảy đá mòn.

      Cho tới giờ khắc này mới biết, chính là kẻ ngu, kẻ ngu bị người ta đùa giỡn trong lòng bàn tay!

      Khóe môi Tần Dĩ Nam, gợi lên nụ cười tự giễu.

      À , tại sao có thể là người ngu? Lúc bị Đường Noãn lừa gạt, có thể dùng kẻ ngu để hình dung mình, nay, lại lần bị đàn bà lừa gạt, liền trở thành kẻ ngu hết mức, ngu đần hết chỗ !

      Tần Dĩ Nam nghĩ nghĩ lại, trong miệng liền phát ra tiếng cười .

      Tiếng cười kia, ở trong phòng bệnh yên tĩnh, cực kỳ chói tai, khiến cho đáy lòng người nghe có chút phát run.

      Tần Dĩ Nam cười xong, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, trở nên cực kỳ lạnh lẽo, có ai biết nghĩ cái gì, khóe môi mím hết sức chặt, khí lạnh người tràn ra ngoài.

      Cho đến khi Trình Thanh Thông đẩy cửa phòng bệnh ra, tầm mắt Tần Dĩ Nam mới từ điện thoại chuyển , nhìn vách tường trắng như tuyết lát, giống như là diễn trò, vẻ mặt lại trở thành trước sau như thay đổi.

      cười tiếng với Trình Thanh Thông về phía mình, ngón tay bình tĩnh khóa màn hình điện thoại di động, để ở dưới gối đầu.

      Bộ dáng kia, bình thản
      [​IMG]



      Chương 961 Ước mộng của Thanh Xuân, Ước mộng của Thanh Xuân (7)

      Edit: thu thảo

      tuyệt đối là đứt dây thần kinh rồi, nghĩ sao lại tìm ta giúp mình chứng minh!

      Đây ràng là càng giải thích càng mờ ám mà, hiểu lầm cũng càng ngày càng trở nên sâu hơn, sắp biện minh được cho mình nữa rồi!

      Tô Chi Niệm thầm mắng mình tiếng ngu xuẩn, quay đầu, nhìn về phía Tống Thanh Xuân giơ ba ngón tay lên, mở miệng thề độc: "Đình Đình, bảo đảm những câu vừa , nếu như có nửa câu là giả, trời giáng. . . . . ."

      Tô Chi Niệm mới thề độc được nửa, Tống Thanh Xuân liền giơ tay lên, nắm ba ngón tay giơ lên, ngắt lời : "Em tin . "

      Tô Chi Niệm sửng sốt chút, có chút khó tin nhìn về phía Tống Thanh Xuân, cẩn thận nhìn ánh mắt , xuyên qua bàn tay nắm tay mình, đọc ý nghĩ chân nhất ở đáy lòng .

      Tống Thanh Xuân giống như là biết trong lòng tính toán cái gì, cho cơ hội dòm ngó tâm mình, nhanh chóng rút tay , liền vòng qua người Tô Chi Niệm, về phía người phụ nữ ngồi ghế salon.

      Hôm nay ra ngoài, đưa quà sinh nhật cho Tần Dĩ Nam là việc chuyện rất quan trọng, chỉ là chuyện quan trọng nhất, chính là tới phòng làm việc của Tô Chi Niệm.

      Ngay từ lúc trước khi đến, cũng đoán được mình rất có thể thấy hình ảnh Tô Chi Niệm và người phụ nữ khác lôi kéo ái muội.

      Cho nên biết, là bởi vì, người phụ nữ này dưới tình huống Tô Chi Niệm nhận ra, cho ám hiệu.

      Chính xác mà , phải ám hiệu, mà là khiêu khích.

      Ba ngày trước, lúc dọn dẹp quần áo Tô Chi Niệm sau khi tắm rửa, từ trong túi âu phục của , phát thỏi son dùng.

      Chỉ là, Tống Thanh Xuân ngược lại giống người phụ nữ khác, phát trong túi người đàn ông của mình có đồ của người phụ nữ khác, hoang mang lo sợ, ngược lại rất bình tĩnh, bởi vì đáy lòng ràng Tô Chi Niệm là tuyệt đối thể nào có cái gì cùng những người phụ nữ khác.

      Tướng mạo Tô Chi Niệm rất tốt, lại có nhiều tiền, dĩ nhiên là có vô số người phụ nữ siêu lòng, bị người khác theo đuổi, dây dưa là chuyện bình thường, ban đầu lúc Tô Chi Niệm cùng với khám thai, có rất nhiều y tá ngăn lại, thổ lộ với .

      Cho nên Tống Thanh Xuân thấy vậy nhưng thể trách cứ, cũng để thỏi son kia trong mắt, trực tiếp ném vào trong thùng rác, để cho người giúp việc cầm quần áo của Tô Chi Niệm giặt.

      biết có phải là bởi vì biểu quá mức bình tĩnh hay , mà ngày hôm sau từ quần áo Tô Chi Niệm thay, lại thấy mùi nước hoa từng thấy, còn phát sợi tóc quăn màu rám nắng dài.

      Tống Thanh Xuân kiên định cho rằng Tô Chi Niệm vẫn luôn trung thành với mình, chỉ là vẫn bị ảnh hưởng chút, Tô Chi Niệm ngày nào cũng nhìn thấy người phụ nữ này sao?

      Vì vậy ngày
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :