1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

99 lần nói yêu em - Diệp Phi Dạ (11)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 910. Đình Đình, có siêu năng lực (14)

      Edit: Tuyết - nguyethoadatuyet

      Hình ảnh thoáng qua trong cái chớp mắt. Chỉ chừng ba giây, tiếng gào khóc vang lên bên trong xe. Tiếng khóc ấy đột ngột dừng lại. Tống Thanh Xuân nhìn Tô Chi Niệm chằm chằm, nước mắt ngừng rơi xuống. Bởi vì quá đau lòng, khóc ra tiếng.

      Trong xe, trước khi mọi thứ lâm vào yên tĩnh, tuyệt vọng nhanh chóng quét qua Tống Thanh Xuân.
      ...

      Chẳng qua cũng chỉ là hồi sợ bóng sợ gió.

      Lúc ấy, xe tải tông vào hàng rào bảo vệ rất mạnh, khiến cho cả tài xế cũng bị bể đầu, nhất thời choáng váng mà ngất . Mặc dù máu chảy ra nhiều, dọa người sợ như vậy, ra cũng nghiêm trọng lắm.

      Vừa được đưa tới bệnh viện, Tô Chi Niệm tỉnh lại. Mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch còn giọt máu của Tống Thanh Xuân, so với còn khó coi hơn gấp bội.

      Đầu của phải khâu đến bảy mũi. Ngày hôm đó, sau khi truyền nước biển xong xuôi, nghĩ đến Tống Thanh Xuân. có thai, phải ở lại bệnh viện chăm sóc là rất tội nghiệp rồi, vì vậy, quyết định muốn làm thủ tục xuất viện, rốt cuộc bị bác sĩ Hạ và cùng nhau phản đối, đành phải ở lại trong bệnh viện để theo dõi thêm trong vòng hai mươi tư giờ tới.

      Sang đến buổi sáng ngày thứ ba, lúc Tô Chi Niệm làm thủ tục xuất viện, tình cờ làm sao, tài xế lái xe cũng làm thủ tục. Duy chỉ có điểm khác biệt, đó là được Tống Thanh Xuân lái xe đưa về nhà, còn tài xế kia phải về đồn cùng với cảnh sát.

      Vì sợ Tống Mạnh Hoa lo lắng, hai người vội quay về Tống gia, mà thẳng đến biệt thự của Tô Chi Niệm.

      Lúc xuất viện, Tô Chi Niệm vừa được tháo ống dẫn truyền. Do tác dụng của thuốc, về tới nhà, chỉ có thể ôm Tống Thanh Xuân nằm trong chốc lát rồi ngủ thiếp .

      Ở bệnh viện hai đêm liền, Tống Thanh Xuân được ngủ ngon. Phụ nữ có thai vốn thèm ngủ, bây giờ tiết trời lại vào xuân, là thời điểm dễ mệt mỏi. vừa mới trải qua chuyện kinh tâm động phách, tinh thần quả thực hao tổn. Tống Thanh Xuân rúc vào lòng Tô Chi Niệm, thể xác và tinh thần đều buông lỏng. Nghe tiếng thở đều đều của , trong giây lát, thiếp lúc nào cũng biết.

      Khi tỉnh lại là buổi trưa. Tô Chi Niệm vẫn nằm ở đó. tay vòng qua sau gáy để ôm lưng , tay còn lại ôm lấy hông . Dường như hai ngày qua phải truyền thuốc khá nhiều, trong đó lại có thành phần an thần, vẫn ngủ rất say.

      Ánh nắng ban trưa của mùa xuân vô cùng chói lọi. Nắng xuyên qua cửa sổ, lẳng lặng phủ ấm giường.

      Quang cảnh y hệt như giấc mơ. Tống Thanh Xuân nhẫn tâm phá vợ an nhàn tại, vẫn cứ rúc vào lòng , nhúc nhích.

      Có lẽ, chuyện phát sinh ngoài ý muốn như vậy, phải điềm xấu xảy ra, mà là ông trời muốn người ta học được cách quý trọng.

      trơ mắt nhìn , nhìn ngã xuống trước mặt mình chỉ trong giây lát. Từ khoảnh
      [​IMG]


      Chương 913 : Đình Đình, có siêu năng lực (17)

      Editor : Mèo (meoancamam)

      Cùng ở trong công ty, khi cãi nhau với Đường Noãn trong nhà vệ sinh, đồng nghiệp bên ngoài đều nghe thấy, làm thế nào Tô Chi Niệm lại nghe thấy?

      Chẳng lẽ giống như cụ giáo trong 《Vì Sao Đưa Tới 》, là người ngoài hành tinh?

      Nhưng mà, đó là phim truyền hình...Mà và Tô Chi Niệm là thực tế đấy!

      ít đọc sách nhưng mà cũng đừng đùa như vậy chứ...

      Tống Thanh Xuân dùng sức kéo tóc mình, cảm thấy nếu bản thân còn tìm hiểu tiếp, chắc chắn xác định nổi điên nền liền dứt khóa buông tha việc suy nghĩ.

      Dù sao có nghĩ như thế nào cũng được, thay vì phải lãng phí dây thần kinh não bằng đến hỏi Tô Chi Niệm.

      ...

      Tuy Tô Chi Niệm có nguy hiểm tính mạng nhưng vết thương đầu vẫn có chút nghiêm trọng, sau khi về đến nhà cũng truyền dịch, uống tạm chút thuốc an thần nhưng vết thương vẫn đau nhức. Tuy Tô Chi Niệm kêu đau nhưng mà ban đêm khi Tống Thanh Xuân đến liền thấy cảnh tượng dùng tay túm ga trải giường đến nhăn nhúm lại.

      Cho nên mặc dù đầy bụng nghi hoặc nhưng cũng tại lúc trải qua đau đớn mà tìm chuyện.

      Ngày hôm sau, vào buổi chiều, khi bác sĩ Hạ qua nhà để kiểm tra lại vết thường và thay thuốc, lúc Tống Thanh Xuân tiễn bác sĩ cũng cho bác sĩ Hạ chuyện Tô Chi Niệm bị đau vô cùng khổ sở.

      Trước bác sĩ Hạ lên xe rồi lấy ra từ trong hộp thuốc lọ thuốc màu đen, đưa cho Tống Thanh Xuân rồi dặn dò mỗi ngày phải bôi lên vết thương giúp Tô Chi Niệm ba lần.

      biết là do thuốc bôi của bác sĩ Hạ cho quá mức thần kỳ hay là do Tô Chi Niệm khôi phục sức khỏe nhanh mà quá hai ngày, vết thương đầu hoàn toàn kết vảy, để lại vết sẹo xiêu vẹo vô cùng xấu.

      Sau khi bác sĩ Hạ kiểm tra lần nữa liền giúp Tô Chi Niệm cắt chỉ, với Tống Thanh Xuân hoàn toàn có gì đáng ngại, trước khi rời vẫn quên nhắc Tống Thanh Xuân lần nữa là phải nhớ tiếp tục bôi thuốc cho , có thể trừ sẹo.

      Tống Thanh Xuân đứng ở cửa, đợi xe của bác sĩ Hạ rời liền mới từ từ xoay người mà quay vào biệt thự.

      ngẩng đầu mà nhìn thoáng qua tầng hai, trước vào phòng bếp rót cho Tô Chi Niệm cốc nước chanh rồi sau đó bưng lên tầng, vào phòng làm việc.

      Tống Thanh Xuân gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa vào, Tô Chi Niệm ngồi trước bàn làm việc mà gọi điện thoại.

      Tống Thanh Xuân đặt nước chanh trước bàn làm việc, Tô Chi Niệm nhìn cái, thanh phát ra từ miệng vẫn ngừng.

      Tống Thanh Xuân rời khỏi mà tùy ý tìm quyển sách giá sách của Tô Chi niệm, ngồi lên ghế sô pha mà vừa đọc vừa chờ Tô Chi Niệm làm xong việc.

      Tô Chi Niệm lại vô cùng bận bịu, vừa cúp điện thoại liền gõ “lốc cốc” lên máy vi tính, thỉnh thoảng còn lật tài liệu bàn cái, cầm bút, phát hoạ hai cái bức tranh.

      Khi Tống Thanh Xuân xem sách đến phần ba, liếc mắt nhìn Tô Chi Niệm cái, vừa vặn thấy dựa lưng vào ghế làm việc, bưng nước chanh uống ừng ực.

      Tống Thanh Xuân khép sách lại, nghiêng đầu, lên tiếng: "Hết bận chưa?"

      Tô Chi Niệm vẫn ngậm nước, gật đầu mơ hồ "Ưmh" tiếng.

      Tống Thanh Xuân để sách trong tay lên bàn trà, chỉ chỉ ghế sa lon trước mặt mình: "Xong rồi tới đây chuyện với em chút?"

      Động tác uống nước của Tô Chi Niệm cứng ngắc chút, hơi kinh ngạc nhìn cái, sau đó giống như là hiểu muốn chuyện gì với vậy, sức lực đầu ngón tay nắm ly thuỷ tinh bỗng dưng tăng lên.

      Chuyện nên tới vẫn phải tới, ngày hôm đó, dùng siêu năng lực để khống chế tài xế xe tải đụng vào hàng rào, cũng biết gặp phải tình huống này.

      *****************************

      Chương 914: Đình Đình, có Siêu Năng Lực (18-)

      Edit: Thu Lệ

      ra , dù có lần cố tai nạn đó,
      [​IMG]

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 916: Đình Đình, có siêu năng lực (20)

      Editor: Cà Rốt Hồng

      Tô Chi Niệm ra câu lại nối tiếp câu, Tống Thanh Xuân hoàn toàn phát ngốc ngay tại chỗ.

      Đầu óc của trống rỗng, trong lòng bị chấn động cũng nghĩ ra được cái gì.

      Tim của Tô Chi Niệm khi ở trước mặt bày ra bí mật giấu ở đáy lòng nhiều năm ngừng đập theo, ngưng mắt nhìn vào mắt của , hô hấp bỗng dưng ngừng lại.

      biết, khẩn trương, hồi hợp xem phản ứng kế tiếp của .

      Bên trong phòng lại quay về yên tĩnh, còn yên tĩnh hơn lúc vừa bày ra tất cả vấn đề ở trước mặt của Tô Chi Niệm chờ trả lời.

      Ánh mặt trời ngoài cửa sổ sau giữa trưa yên ả, tươi sáng rực rỡ gieo rắc độ ấm cho nữa căn phòng.

      Tống Thanh Xuân giống như bức tranh tĩnh vật, vẫn duy trì bộ dạng nhìn Tô Chi Niệm, động cũng động, ánh mắt cũng giống như vẻ mặt của đều trong suốt xinh đẹp có biểu lộ ra bất kỳ cảm xúc hứng thú hay hoang mang nào.

      trầm tĩnh im lặng như vậy, khiến cho máu trong cơ thể Tô Chi Niệm từng chút ngừng lưu thông từ từ ngưng kết lại.

      Mặc dù lúc này trong lòng của , nghĩ được gì, nhưng thông qua bàn tay nắm, biết, bị làm cho kinh sợ.

      Bộ dạng này của , cho dù xa cách gần hai mươi năm, vẫn thể quen thuộc hơn được nữa.

      Lúc , mỗi lần suy nghĩ trong lòng của người khác ra, đối phương rất giống như , bị chấn động trợn mắt há mồm.

      Đợi đến sau khi đối phương lấy lại tinh thần, tìm đủ cớ, để che giấu suy nghĩ bị vạch trần của mình, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn , vội vã né ra khỏi bên cạnh , giống như là đồ rác rưởi làm cho người ta chán ghét . . . . .

      Vậy Tống Thanh Xuân sao? Sau khi ấy lấy lại tinh thần, có phải cũng phản ứng như vậy hay ?

      Tô Chi Niệm bỗng nhiên có chút có dũng khí đối mặt với cục diện sau khi hoàn hồn tỉnh lại.

      sợ người ngoài chán ghét, nhưng sợ bị vứt bỏ.

      Tô Chi Niệm rũ rèm mắt xuống, tay nắm lấy tay Tống Thanh Xuân, nhịn được bắt đầu buông lỏng, từ từ thu về, rời khỏi, sau đó chậm rãi đứng lên khỏi ghế sofa.

      Ngay lúc vừa mới chuẩn bị cất bước rời , Tống Thanh Xuân ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm mặt của , nhìn hồi, biết là bị dọa đến mờ mịt, hay là não chưa tiếp thu được vấn đề, ngây ngốc mở miệng hỏi câu: "Tô Chi Niệm, chuyện mới xảy ra, đều là sao?"

      tỉnh táo lại rồi. . . . . . Cuối cùng phải đối mặt với chuyện vẫn luôn lo lắng đề phòng nhất. . . . . .

      Chuyện cũng phát triển đến bước này,
      [​IMG]


      Chương 918: Đình Đình, có khả năng siêu nhiên (22)

      phải là khen , nhưng đôi mắt của lại cong lên, đồng thời gật đầu cái, bộ dáng có vẻ rất tán đồng.

      "Tô Chi Niệm thực là..." Tô Chi Niệm dừng lại chút, điệu hơi thấp chút: "... kẻ đại biến thái!"

      Tống Thanh Xuân đứng bên cạnh mắt cong lên, vừa gật đầu, vừa lén che miệng cười.

      "Tống Thanh Xuân đẹp nhất!"

      Tống Thanh Xuân chút e lệ đón nhận lời hề có ý ca ngợi của Tô Chi Niệm, lại còn lễ độ lại câu: "Cám ơn!"

      "Tô Chi Niệm... Xấu chết!"

      Tống Thanh Xuân nhịn được nữa bật lên tiếng cười ha ha. ràng là khiến lặp lại lời của mình, nhưng lại bắt đầu nổi lên tính đùa bỡn cả vú lấp miệng em: "Tô Chi Niệm, tại sao nghĩ thông như vậy được nhỉ, cứ mực khen em, mực chửi mình."

      "..." Tô Chi Niệm gì môi cứ giật giật.

      Tống Thanh Xuân cố nín cười, ánh mắt chăm chú nhìn Tô Chi Niệm trở nên nghiêm chỉnh. đứng xa xa nhìn theo dõi trong chốc lát, rồi cất bước tới trước mặt của , đánh giá vòng từ xuống dưới, sau đó mới mở miệng hỏi: "Tô Chi Niệm, là người sao?"

      "..." Tô Chi Niệm vẫn hề gì chỉ khẽ gật đầu.

      "Này..." Tống Thanh Xuân hướng ánh mắt đen láy xinh đẹp của mình lên tờ giấy trắng vẫn tồn tại ràng ở bàn trà như cũ: "Tôi là Tống Thanh Xuân", chỉ chỉ vào tờ giấy kia: "... Vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế?"

      Tô Chi Niệm trầm mặc.

      Qua hồi lâu, Tống Thanh Xuân gọi: "Tô Chi Niệm?"

      Tô Chi Niệm lúc này mới ngước mắt nhìn cái, chỉ chỉ vào sô pha ở trước mặt, đợi đến sau khi ngồi xuống, mới ngồi xuống theo, khoảng cách giữa lúc này đại khái khoảng mét. Cặp mắt nhìn chằm chằm vào hề chớp mắt. lát sau, mới chậm rãi mở miệng, : "Đình Đình, có khả năng siêu nhiên."

      Ánh mắt của Tống Thanh Xuân chợt mở lớn đến trợn tròn, cho là mình vừa mới nghe nhầm, sững sờ kêu "Hả?" lên tiếng.

      Tô Chi Niệm hít sâu hơi, đè xuống căng thẳng và lo lắng quay cuồng trong lồng, vừa lặp lại từng câu từng chữ ràng lần nữa: " có khả năng siêu nhiên, Đình Đình à."

      Tống Thanh Xuân ngồi ngay ngắn ở trước mặt Tô Chi Niệm, đại não ngây ngẩn lúc, lâu sau mới khẽ chớp mắt cái.

      Năng lực siêu nhiên? Xác định đây phải diễn kịch truyền hình chứ? Quá giật mình rồi...

      Suy nghĩ của Tống Thanh Xuân vẫn còn chưa ổn định lại. Ngồi ở phía đối diện với , trong nháy mắt Tô Chi Niệm nhìn thấu từng cử động của , biết từ trong rung động do tin tức mà vừa mới tạo ra cho kia, giờ đây phục hồi lại tinh thần rồi. nhanh chậm vừa mở miệng : "... Thính lực của rất tốt, hơn hẳn những người bình thường kia cực kỳ nhiều lần, chỉ cần ở cự ly phải đặc biệt quá xa, về cơ bản những thanh vô cùng bé, đều có thể nghe thấy."

      "Khi em và , hai người tứ chi đụng chạm vào nhau, có thể đọc được ở trong lòng của đối phương nghĩ gì. Giống như là vừa mới rồi, tay của cầm tay của em, những suy nghĩ nơi đáy lòng của em cùng với những điều gì mà em muốn , cũng có thể biết được rất ."

      "Còn điều tối quan trọng nhất nữa là, chính là về tờ giấy mà em vừa mới xem đó..." Tô Chi Niệm vừa , vừa cầm lấy tờ giấy mà vừa mới rồi khống chế được ý thức, liền viết xuống năm chữ "Tôi là... "

      có thể sử dụng năng lực đó trong thời gian ngắn để khống chế ý nghĩ của đối phương, bảo ta làm chuyện, ví dụ như tai nạn xe cộ mấy ngày hôm trước, là do tài xế xe tải bị khống chế ý thức, nên
      [​IMG]

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 920. Đình Đình, có năng lực siêu nhiên (24)

      xe, Tô Chi Niệm nhiều lần nhìn xem phản ứng của Tống Thanh Xuân. Nhưng phản ứng của Tống Thanh Xuân vẫn bình thường, khác xa với những điều mà từng tưởng tượng.

      Tống Thanh Xuân càng phản ứng bình thường, cảm xúc của Tô Chi Niệm lại càng thêm căng thẳng.

      hiểu rất hơn bất kỳ ai khác, thậm chí nghĩ khi biết , biết rất có khả năng siêu nhiên, rốt cuộc trong lòng nghĩ về như thế nào.

      Khi lái xe đường, cũng thử mấy lần vô tình hữu ý đụng chạm vào chân tay . Nhưng mà trước sau như , hề cảm nhận, nắm bắt được bất cứ tín hiệu nào ở trong lòng của có liên quan đến .

      Nhìn khoảng cách của khu trung tâm thương mại càng ngày càng gần, tâm tình của Tô Chi Niệm ngày càng trở nên càng thêm bực bội. sao nhịn nổi nữa, mở miệng gọi tên của : "Đình Đình?"

      "Hả?" nhìn ra ngoài cửa sổ xe, Tống Thanh Xuân, quay đầu lại.

      Tô Chi Niệm há mồm, cũng rất muốn với phải sợ. Nhưng khi lời của đến bên miệng, lại sao thốt ra được, cuối cùng đổi thành câu: "Em muốn trung tâm thương mại nào?"

      Ngừng chút, Tô Chi Niệm bổ sung: "ACR được ?"

      Tống Thanh Xuân khẽ gật đầu, : "Được đấy."

      Tô Chi Niệm cũng gật đầu theo cái, xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn vài lần, cánh môi cũng mấp máy mấy lần, nhưng trước sau đều nên lời.

      dám hỏi, sợ lúc này nếu hỏi chuyện thực có khả năng siêu nhiên làm sợ hãi, vì thế trốn tránh.

      vừa muốn hỏi , vừa muốn đối mặt, nhưng lại sợ đến lúc đó chính gặp phải cục diện đau đớn.

      Tuy nhiên lúc này, trong lòng đầy bất ổn, rất yên lòng, nhưng nó qúa xa xôi, nếu mỗi người ngả, trong lòng cực kỳ đau đớn.

      ***********

      ACR ở thành phố Bắc Kinh là trung tâm thương mại lớn, đây còn là trung tâm ẩm thực dành cho người thuộc đẳng cấp cao ở khắp mọi nơi đến đây để tiêu pha ăn uống.

      Ở đây mỗi loại đồ ăn làm ra, cho dù là rẻ nhất, giá cả cũng phải đến năm con số.

      Bởi vì những thứ ở ACR bán ra quá đắt, vượt ra khỏi mức độ chi tiêu của người bình thường rất nhiều, nên khách hàng tới đây cũng nhiều. Lại , chuyện tai tiếng giữa Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo hai năm trước đây, cũng chính là từ những tấm hình bị chụp ở ACR này. Hai người lúc ấy đều là người cực kỳ thành công và có tiếng tăm lớn, nhưng đánh lộn bậy bạ, làm cho ACR cũng nóng rực lên theo, làm cho rất nhiều người, dù cho phải tốn phí ít, cũng xúm quanh lại để có thể được nhìn hành động của minh tinh, cũng tới nơi này để dạo vòng.

      Từ lúc hai người ngủ dậy đến giờ, Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân cũng vẫn chưa ăn cơm trưa. Khi đến ACR, Tống Thanh Xuân đưa ra ý kiến tầng chót ăn cái gì trước .

      Hai người chọn nhà hàng bán những đồ ăn thanh đạm, bởi vì lúc này phải là thời gian của bữa ăn chính, nên bên trong nhà hàng có rất ít khách, chỉ có khoảng độ vài ba bàn ăn.

      Nhà hàng này làm món ăn rất tinh tế đẹp đẽ, đồ ăn được phối hợp rất tinh sảo, nhìn bề ngoài thôi cũng làm cho người ta muốn ăn.

      Tống Thanh Xuân mang thai nên rất đói, sớm có chút chịu nổi, đợi cho món ăn vừa lên đầy đủ, liền lập tức thể chờ đợi được nữa, cầm đôi đũa bắt đầu ăn. Khi Tống Thanh Xuân ăn được nửa tốc độ ăn của mới chậm lại, tròng mắt cũng bắt đầu nhìn chuyển sang ly trà, bắt đầu uống ừng ực.

      Lúc Tống Thanh Xuân nhìn thấy cái người nữ nhân viên phục vụ bưng cốc nước ngô hạt ép từ trong phòng bếp ra, đột nhiên tựa như nghĩ tới điều gì đó, cắn chiếc đũa tính toán lát, sau đó dùng giọng rất yếu ớt, gọi câu: "Tô Chi Niệm!"

      Ngồi ở phía đối diện với , Tô Chi Niệm có chút yên lòng, nhàng
      [​IMG]



      Chương 922: Lời chúc phúc (2)

      Tô Chi Niệm nhíu nhíu mi tâm, chờ giây lát, xem vẫn có dấu hiệu muốn chuyển động, liền xoay người lộn trở lại đứng trước mặt .

      Từ sau khi mang thai, khi lại thay đổi thành giày đế bằng, nên so với thấp hơn rất nhiều. hơi cúi đầu chút, giọng hỏi: "Tại sao em gì thế?"

      Tống Thanh Xuân vẫn như người bị câm vậy, lúc này vẫn cứ giữ bộ dáng im lặng trầm mặc.

      Tô Chi Niệm vô cùng kiên nhẫn chờ đợi. Nhìn bề ngoài dường như có vẻ rất bình tĩnh, nhưng thực ra che dấu bất an gợn sóng trong lòng. phải rốt cục là hiểu được khả năng siêu nhiên của như thế nào rồi chứ, nên muốn chuyện cùng chăng?

      Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm vào Tô Chi Niệm trong chốc lát. phát giác hề có ý định hay dấu hiệu muốn đụng vào mình, liền hơi thoáng giơ tay lên cái.

      chỉ làm cử động rất như vậy, làm cho thân thể Tô Chi Niệm căng cứng lại, trong lòng chậm rãi thoáng buông lỏng ra chút. Sợ rằng từ đáy lòng đọc được những tin tức tốt, chần chờ lát, vươn tay ra cầm lấy tay của .

      "Tô Chi Niệm, có thể hiểu được em những gì ? Nếu như có thể, hãy nhìn về phía em chớp chớp mắt nhé." Vẻ mặt Tống Thanh Xuân lạnh nhạt, thoáng nhìn qua Tô Chi Niệm, đối với người khác thể hiểu được những suy nghĩ nội tâm của , nhưng đối với , lại thầm lén thổ lộ những ý muốn của mình.

      Tô Chi Niệm vừa hướng về phía Tống Thanh Xuân vừa chớp mắt cái, trong lòng Tống Thanh Xuân liền lập tức lên ý nghĩ mới mẻ gì đó: "Chiếc thắt lưng màu lam, vòng tay trân châu màu trắng, chiếc váy dài màu tím, chiếc áo khoác màu đỏ chót..."

      Đôi mắt của Tô Chi Niệm lay động, tiếp tục chớp chớp, lát sau mới phản ứng lại được. biết nơi sâu kín trong lòng, cứ lải nhải đếm nhiều đồ như vậy là có ý gì nhỉ?

      Hai người lúc nãy đứng ngay lối ra vào nơi mặt tiền của cửa hàng, làm cho khách hàng ra ra vào vào phải đường vòng. Nhân viên bán hàng của cửa hàng nhịn từ lâu rồi, giờ nén nổi nữa tiến lên phối hợp: "Tiên sinh, tiểu thư, xin lỗi, phiền hai người có thể đứng dẹp vào bên cạnh chút có được hay ?"

      Tống Thanh Xuân có phản ứng gì, trong lòng toàn tâm toàn ý ở đáy lòng tiếp tục lải nhải: "...Giày cao gót màu hồng nhạt, ví xách tay khảm kim cương, bao điện thoại làm bằng da hươu ..."

      Tất cả chú ý của Tô Chi Niệm đều đặt vào những lời trong lòng của Tống Thanh Xuân, nên cũng như , hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ đối với lời nhắc nhở của nhân viên bán hàng.

      Người nhân viên bán hàng bị hai người hề để ý tới liền thoáng có vẻ xấu hổ, lại mở miệng lần nữa: "Tiên sinh..."

      Lần này ngữ điệu của nhân viên bán hàng có chút cao giọng, cắt đứt ý nghĩ của Tống Thanh Xuân, trong lòng của lên chút nho được vui, sao nhịn được, thầm phun ra câu: "Thực là phiền phức."

      Đọc được những suy nghĩ trong lòng của , Tô Chi Niệm, hề nghĩ ngợi gì liền bỗng dưng quay đầu, liếc mắt nhìn về phía nhân viên bán hàng. Ánh mắt của người đàn ông lạnh như băng đầy vẻ thờ ơ tĩnh lặng, hàm chứa đậm đặc cảnh cáo. Áp lực cưỡng bách mạnh mẽ bề ngoài của làm cho người nhân viên bán hàng trong nháy mắt liền khẩn trương ngậm miệng lại, đến thở mạnh cũng dám thở nữa.

      Tô Chi Niệm lại nhìn về phía Tống Thanh Xuân lần nữa.

      Tống Thanh Xuân tiếp tục vừa cố gắng duy trì giữ vẻ mặt biểu lộ cảm xúc, vừa thầm trò chuyện trong lòng với : "... Chiếc vòng cổ cỏ bốn lá, khuyên tai màu vàng...Còn nữa, chiếc túi mẫu mới ra treo lủng lẳng ở đằng kia..."

      Biểu cảm mặt của hai người đều lộ ra phập phồng quá lớn, chỉ có hai đôi mắt cứ nhìn vào nhau.

      Hình ảnh như vậy, rơi vào ánh mắt của người lại ngoài thấy như có điểm gì đó, tựa như hai người đương mà thể đến được với nhau, nhìn nhau thâm tình.

      Từng người qua lại đều kiềm chế nổi đều phải quay đầu nhìn lại, nhìn Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm cứ ngắm nhìn nhau như vậy mà sao giải thích được.

      Bởi vì hai người giữ nguyên hề động đậy giữ nguyên tư thế như vậy trong thời gian quá dài, cho nên người qua đường dạo phố đều thoáng dừng bước, xúm lại quây thành vòng tròn, đứng cách khoảng để xem.

      Hai người cũng chút để ý tới ánh mắt khác thường của thế giới bên ngoài, cứ đắm chìm trong thế giới mà chỉ có hai người bọn họ mới có
      [​IMG]

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 924: Lời chúc phúc (4)

      Những người đứng vây chung quanh để xem tuyệt đại đa số đều là giới nữ. Những đồ vật kia phải là mua cho các , nhưng các lại giống như người được nhận đồ hơn cả Tống Thanh Xuân, vẻ mặt của tất cả các đều tràn ngập phấn chấn và kích động.

      Người đàn ông này cực kỳ cưng chiều kia, quả thực cưng chiều như muốn lên tận trời! ấy cũng hề vung tay vung chân với , nhưng lại cực kỳ tốt tính, mực mua mua mua, mua tất cả mọi thứ cho ấy! Thậm chí còn hai ba lần áp mặt nóng vào cái mông lạnh của kia nữa chứ! Mà này cũng rất tùy hứng, rất bốc đồng, làm cho người ta thấy mà ghen tỵ, liệu mình có thể được như vậy hay ?

      Mãi đến khi Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm rất xa rồi, những kia vẫn còn chưa phục hồi lại được tinh thần, họ vẫn đắm chìm vào trong những hình ảnh mà mình vừa mới chứng kiến lúc nãy.

      . . . . . .

      Lúc ban đầu Tô Chi Niệm cho rằng, đây chỉ là do Tống Thanh Xuân vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận được khả năng siêu nhiên của cho nên mới làm cuộc thí nghiệm với . Nhưng cũng ngờ rằng, kế tiếp Tống Thanh Xuân tựa như chơi thành nghiện, vẫn luôn sử dụng cách chuyện thầm những suy nghĩ trong lòng mình với , trước sau đều chịu mở miệng phát ra chút thanh.

      Vì vậy trong những lần dạo phố kế tiếp, tình cảnh đó vẫn luôn tiếp diễn. Tô Chi Niệm mình , mua mua mua, còn Tống Thanh Xuân chỉ theo ở bên cạnh , mặc kệ chuyện nhiều lần làm cho người ta kinh ngạc đến ngây người. Cũng giống như lần đầu tiên dạo quanh số cửa hàng vậy, gương mặt từ đầu đến cuối đều giữ thần sắc yên tĩnh lạnh nhạt.

      Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tô Chi Niệm có chút tỳ vết nào, bất cứ trưng bày ở trong trường hợp nào, cũng làm cho ánh mắt của mọi người bị thu hút. Khi mọi người tập trung chú ý nhiều hơn vào con người của , đương nhiên có người thấy tức giận với tình cảnh Tống Thanh Xuân với khuôn mặt nhắn lại bày ra vẻ lạnh nhạt, đầy vẻ hờ hững chịu lên tiếng, còn Tô Chi Niệm lại chuyện với bằng giọng rất ấm áp.

      Mỗi khi thấy cảnh đó, những người kia đều quăng đến ánh mắt hoặc hâm mộ, hoặc ghen tị, ngẫu nhiên cũng có người khẽ khàng phát biểu ý kiến. Cũng có vài lần như vậy, bởi vì giọng của đối phương quá lớn, nên Tống Thanh Xuân cũng nghe thấy được: " này làm bộ như vậy là đủ rồi đấy. Người đàn ông đối xử với tốt như vậy, thậm chí cũng hề biểu lộ với người ta, cho dù chỉ là khuôn mặt tươi cười!"

      "Chính là vì thói quen được quá cưng chiều nên ta mới tỏ ra kiểu lập dị quái đản, quá ngạo mạn như vậy. Thực cứ tiếp tục giữ mãi cái kiểu như vậy chỉ cần đến vài ba bận nữa là phải tìm đường chết thôi!"

      Tống Thanh Xuân đều có thể nghe thấy hết những tiếng bàn luận đó, làm sao Tô Chi Niệm lại có thể nghe thấy được cơ chứ. Tuy nhiên, đối với những người rảnh rỗi kia lại có bất kỳ phản ứng nào. những vậy, Tô Chi Niệm cho dù vẫn luôn luôn nghe thấy những lời bàn luận của mọi người hướng về phía và Tống Thanh Xuân, nhưng sau đó vẫn mực quan tâm tới từng chút, xem có mệt hay , hoặc là ngồi xổm người xuống giúp buộc lại dây giày bị lỏng.

      Gương mặt nhắn của Tống Thanh Xuân bày ra vẻ mặt cứng ngắc, nhưng thực tế trong lòng sớm vui mừng như hoa nở: "Tô Chi Niệm, là xấu, cố ý, đúng ?"

      "Tô Chi Niệm, bọn họ tuyệt đối là hâm mộ ghen ghét căm hận em đó, có tin ?"

      "Tô Chi Niệm, chúng ta đến xem nhãn hàng Chanel chút ?"

      Tống Thanh Xuân bề ngoài vẫn thản nhiên tĩnh lặng như nước, nhưng trong lòng sớm kích động ngừng. tung tăng như chim sẻ, hào hứng ngẩng cao đầu dắt , trong lòng bất chấp ngừng thầm những ý nguyện mới: "Tô Chi Niệm, em thích đôi giầy kia, size của em là 35."

      "Tô Chi Niệm, em muốn uống sữa nóng..."

      "Tô Chi Niệm..."

      Mặc dù Tô Chi Niệm cùng dạo phố với Tống Thanh Xuân, nhưng tận đáy lòng thỉnh thoảng lại suy nghĩ rốt cuộc biết cách nhìn nhận của về khả năng siêu nhiên của như thế nào.

      biết rất vui vẻ, nhưng thực cũng xác định được, vui vẻ của chỉ ngắn ngủi, hay là vui thích.

      nhiều lần lời của Tô Chi Niệm đến bên miệng, mấy
      [​IMG]

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 926: Lời chúc phúc (6)

      xinh đẹp kia vừa xong lời chúc phúc, cũng chờ Tống Thanh Xuân có phản ứng lại, nện bước chân, sát qua bên cạnh , rời .

      biết người này, tại sao kia lại biết tên của ? Lại cho tặng cho lời chúc phúc...

      Tống Thanh Xuân đầy nghi hoặc quay đầu lại, nhìn theo bóng lưng của , vẫn thể nào hiểu được tột cùng có chuyện gì xảy ra. vai của lại bị người khác nhàng vỗ lên cái. Tống Thanh Xuân quay đầu lại, lại nhìn thấy hai trẻ khác trông còn trẻ hơn cả , miệng cười tủm tỉm hướng về phía quơ quơ tay, mở miệng : "Tống Thanh Xuân, chúc mỗi giây đều được vui vẻ."

      Tiếp tục đến kia, trong tích tắc đến sát bên câu chúc phúc: "Tống Thanh Xuân, chúc và bạn bè của mình mỗi ngày đều được vui vẻ."

      Cũng như người con xinh đẹp thứ nhất, hai này xong câu chúc, liền lập tức rời . Ngay sau đó cặp vợ chồng trung niên lên trước, trăm miệng lời : "Tống Thanh Xuân, chúc và bạn trai của mình hạnh phúc vĩnh cửu."

      Cặp vợ chồng trung niên sau khi rời , là cậu nhóc đầu đội mũ lưỡi trai, cổ đeo tai nghe điện thoại, giẫm tấm ván trượt dừng ở trước mặt của , đầu tiên gọi lên tên của tiếng, sau đó liền hát lên khúc ca theo kiểu hát lĩnh xướng: "Chúc chị bình an, chúc chị bình an, cầu chúc cho tất cả mọi niềm vui đều quay chung quanh ở bên cạnh chị..."

      "Tống Thanh Xuân, chúc chị có người bên cạnh cùng nhau lang bạt kỳ hồ."

      "Tống Thanh Xuân, chúc bản thân chị ngày càng trở nên mạnh khỏe hơn."

      "Tống Thanh Xuân, chúc chị được tất cả thế giới này đối xử dịu dàng."

      "Tống Thanh Xuân, chúc chị cả đời có núi để dựa, có cây để trú."

      Cậu nhóc kia rồi, có rất nhiều người đến, nối liền dứt, tiếp tục đến trước mặt của , tặng câu chúc phúc tốt đẹp rồi sau đó rời .

      lối bộ, hội tụ đủ loại màu sắc, đủ loại kiểu dáng người, có người giọng Quảng Châu, cũng có người giọng vùng Đông Bắc, còn nghe thấy được cả giọng Tứ Xuyên, giọng quê hương của .

      Tống Thanh Xuân giống như là bị điểm huyệt đạo, cứ đứng mãi ở chỗ đó, ngơ ngác kinh ngạc hồi lâu, sau đó mới mơ hồ tựa như hiểu ra điều gì đó.

      "Tống Thanh Xuân, chúc có giày cao gót, cũng có giày để chạy đua."

      "Tống Thanh Xuân, chúc có rượu uống, cũng có trà uống."

      "Tống Thanh Xuân, chúc luôn luôn bao giờ phải chịu chút tổn thương, chúc hoàn toàn tỉnh táo nhận mọi vật mọi người xung quanh mình."

      "Tống Thanh Xuân, chúc cuộc sống sáng lạn."

      Từ ban đầu chỉ có giọng của các vùng địa phương, cho đến cuối cùng trở thành toàn bộ ngôn ngữ thế giới, tiếng Nhật, tiếng , tiếng Pháp...

      Mà mỗi lời chúc phúc ở trong miệng mọi người ra cũng hề giống nhau.

      Có câu chúc làm cho người ta dở khóc dở cười, cũng có lời chúc phúc làm cho người ta thấy ấm áp cả trái tim, lại có lời chúc phúc trong nháy mắt làm cho người ta thấy cảm động...

      "Tống Thanh Xuân, chúc sau khi kết hôn vẫn luôn được ."

      "Tống Thanh Xuân, chúc cả đời được người cất giấu tốt."

      "Tống Thanh Xuân, chúc gặp người có tình thành người thân thuộc."

      "Tống Thanh Xuân, chúc trong ánh mắt của luôn luôn có hào quang, chúc có cuộc sống như vẫn mong muốn."

      Rốt cuộc Tống Thanh Xuân nhịn nổi nữa, giơ tay lên, che lấy miệng của mình, nước mắt lăn xuống.

      con đường dành riêng cho người bộ, vẫn ngừng có những người tới tặng lời chúc phúc cho .

      "Tống Thanh Xuân, chúc cả cuộc đời này tình sâu nghĩa nặng bị phụ bạc."

      "Tống Thanh Xuân, chúc cả đời đều có vận khí tốt."

      "Tống Thanh Xuân, chúc vĩnh viễn bao giờ mắc sai lầm."

      "Tống Thanh Xuân, chúc ngoái đầu nhìn lại, có thể trông thấy Tô Chi Niệm."

      Từ người thứ nhất chúc phúc, trong lòng Tống Thanh Xuân lặng yên thầm đếm, cho đến thời khắc này đến người cuối cùng, vừa đúng 99 người.

      Khi lời chúc phúc của người thứ chín mươi chín chưa dứt, Tống Thanh Xuân sửng sốt lát, đột nhiên như hiểu ra điều gì đó, xoay mạnh người lại. Quả nhiên, đúng như nghĩ, bên dưới bóng cây lớn nhất tràn ngập ánh đèn,
      [​IMG]


      Chương 928: Lời chúc phúc (8-)

      Editor: Tiểu Ốc

      Tàn khốc, kiêu ngạo. . . . . . Vào năm khi tám tuổi kia, bởi vì khả năng siêu nhiên này, mà bị người mẹ của mình tự tay đưa vào trong bệnh viện tâm thần, vẫn luôn cảm thấy cái siêu năng lực cường đại thiên phú này của mình, chính là nỗi đau khổ cả đời.

      Nhưng lại ngờ rằng, có ngày, thậm chí có , dùng từ ngữ đẹp như vậy để hình dung khả năng siêu nhiên của .

      Buổi chiều, sở dĩ muốn dạo phố, phải là muốn trốn tránh, cũng phải là muốn kháng cự, mà là bởi vì cảm thấy chơi rất vui.

      Rốt cuộc là do biết các khả năng siêu nhiên kia kinh khủng đến mức nào, hay là tiếp nhận rồi?

      Cánh tay ôm chặt lấy eo Tống Thanh Xuân của Tô Chi Niệm bắt đầu hơi run rẩy, cố gắng đè nén cảm xúc ngừng phập phồng ở trong lồng ngực, tận lực dùng giọng điệu vô cùng vững vàng và lý trí, với : "Đình Đình, em phải biết rằng có thể đọc được tất cả các suy nghĩ trong lòng người khác, cho nên ở trước mặt , em có bất kỳ bí mật gì . . . . . ."

      "Em biết rồi. . . . . ." Tống Thanh Xuân đáp lại, bình tĩnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của : ". . . . . . Nhưng mà, em muốn sống cả đời với , em còn có cái gì thể cho biết chứ?"

      Em muốn sống cả đời với , em còn có cái gì thể cho biết chứ?

      sợ hãi và chán ghét, là bởi vì có ý đồ khác.

      Nhưng nếu như lòng, còn cái gì đáng sợ nữa?

      Tô Chi Niệm lại tiếp tục sửng sốt phen, sau đó chợt cúi đầu, hung hăng đè lên môi của Tống Thanh Xuân.

      Nụ hôn của rất bá đạo, rất mạnh mẽ, ngừng công thành đoạt đất, tùy tiện quét sạch ở trong miệng của .

      Theo nụ hôn chút kiêng kỵ như vậy của bọn họ, thân thể của gắt gao dán sát vào nhau.

      đỉnh đầu là màu sắc ngừng biến ảo của cột đèn đường.

      Thỉnh thoảng cũng có người đường lướt qua, ghé mắt vào nhìn cái.

      coi ai ra gì vẫn tiếp tục nụ hôn sâu của mình.

      -

      Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm dạo phố ở ACR suốt ngày, mà Trình Thanh Thông cũng vừa đúng lúc có hẹn ăn cơm tối với bạn ở ACR.

      Lúc Trình Thanh Thông ra khỏi nhà hàng, gần mười giờ, buổi tối đầu mùa xuân hơi se se lạnh, khi Trình Thanh Thông mặc áo khoác đứng ở trước cổng nhà hàng, bạn của chợt vỗ cái lên cánh tay của : "Trình Thanh Thông, cậu nhìn kia, mau nhìn !"

      Trình Thanh Thông vừa sửa sang lại áo khoác, vừa nhìn theo phương hướng mà ngón tay của người bạn chỉ.

      Ở dưới tàng cây có ánh đèn xinh đẹp, đôi nam nữ ôm nhau chặt, nhiệt liệt hôn môi.

      Mặc dù khuôn mặt của hai người hề đối mặt với , nhưng chỉ cần cái liếc mắt là Trình Thanh Thông có thể xác định được rằng đó chính là Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm.

      Hai người quên mình trao cho nhau nụ hôn nóng bỏng, khiến cho ít người vây xem, sau khi bọn họ lưu luyến nỡ tách nhau ra trong đám người đứng xem, có người dẫn đầu vỗ tay lên, Tống Thanh Xuân xấu hổ vùi mặt ở trước ngực của Tô Chi Niệm, mà Tô Chi Niệm lập tức ôm lấy , rời trong tiếng vỗ tay của mọi người.

      Cho đến khi bóng dáng của hai người biến mất ở trong tầm mắt của Trình Thanh Thông, vẫn sững sờ đứng ngẩn người ở bậc thang của nhà hàng.

      "Trình Thanh Thông, cậu sững sờ cái gì vậy, cũng giải tán rồi mà!"

      Trình Thanh Thông chợt bị bạn vỗ cái lên cánh tay làm cho hồi hồn, nhàn nhạt nở nụ cười, rồi mặc chiếc áo khoác vừa được sửa sang đến nửa vào, sau đó cùng bạn tới khu vực đỗ xe taxi ở ven đường.

      Người bạn trước, còn Trình Thanh Thông tiếp tục đứng chờ mình ở khu vực đỗ xe thêm hai phút nữa rồi mới lên xe taxi.

      Đường phố vào đêm khuya vô cùng thông thoáng, Trình Thanh Thông ngồi ở trong taxi, xuyên qua ô cửa sổ, nhìn vào ánh đèn sáng chói của thành phố Bắc Kinh, trong đầu lại chậm rãi lên hình ảnh Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm hôn nhau ở dưới tàng cây làn đường dành riêng cho người bộ ở ACR.

      **********

      Chương 929: Lời chúc phúc (9)

      Editor: Tiểu Ốc

      Hình ảnh kia rất đẹp, giống như là cảnh tượng lãng mạn trải qua chế tác của hậu kỳ và cố ý được trau chuốt trong phim truyền hình vậy.

      Sau khi cưới Tần Dĩ Nam, mới biết rằng, Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm là em ruột thịt cùng cha khác mẹ.

      Khi biết được tin tức này nhận được vô số chấn động.

      muốn để cho Tần Dĩ Nam cưới Tống Thanh Xuân nên thừa dịp khi Tần Dĩ Nam uống rượu say, cố ý trèo lên giường của , còn tìm người bạn để làm giả giấy xác nhận, dối rằng mình mang thai đứa bé của , nhằm buộc phải chia tay với Tống Thanh Xuân, rồi cưới .

      cho rằng nếu mình làm như vậy người đàn ông mà thích kia có được cơ hội, nhưng lại nghĩ tới, chân tướng việc khiến cho dở khóc dở cười như vậy.

      Vào cái ngày khi biết chân tướng kia, khóc suốt đêm, vì mình, cũng vì Tô Chi Niệm Tống Thanh Xuân nhiều năm như vậy kia.

      Có trời mới biết, trước đó vài ngày, vào lễ kỉ niệm tròn năm ở tập đoàn Tống thị kia, khi
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :