1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

99 lần nói yêu em - Diệp Phi Dạ (11)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 880: ra chúng ta có thể nhau (2)
      Editor: Lovenoo1510

      Điện thoại trong lòng bàn tay của Tống Thanh Xuân lại chấn động cái.

      Tống Thanh Xuân thu hồi ánh mắt nhìn Tô Chi Niệm, cúi đầu mở tin nhắn.

      Tô Chi Niệm gửi tới cho chuyện cười thứ hai.

      Thời điểm này Tống Thanh Xuân luôn cười, chính là bởi vì nguyên nhân là hạt vừng , nhìn chằm chằm vào hai tin nhắn, ngày thường chắc chắn làm cho mình phá lên cười, thế nhưng bây giờ thể bật cười được.

      Tô Chi Niệm cách đó xa vẫn luôn để ý tới , nhìn thấy cười liền chăm chỉ gửi tiếp cho chuyện cười nữa.

      Hành động của làm lòng thấy ấm áp.

      chứng kiến gửi tới chuyện cười thứ mười hai nhịn được khóe môi liền cong lên, nở nụ cười nhàn nhạt.

      thấy cười, cuối cùng khi dừng lại hành động cười của mình, nhìn chằm chằm vào gò má của cụp mắt xuống, lẳng lặng nhìn trong chốc lát, rũ mi xuống, vừa để ý xung quanh hỏi han, vừa gởi cho câu: " xin lỗi, lúc em khổ sở thể ở cùng với em."

      Tống Thanh Xuân nhìn cái tin nhắn này, nụ cười trong mắt dần dần bị thay bằng ướt át.

      Mặc kệ có lén lút dựa vào gần nhau ở trước mặt mọi người, cũng chỉ có thể nhìn nhau từ xa như vậy.

      Từ đầu tới cuối, giữa họ đều cách đoàn người, giống các cặp vợ chồng hoặc người khác có thể sóng vai đứng chung chỗ, quang minh chính đại cùng bên nhau.

      Giống như lúc này, rất khổ sở nhưng lại thể làm chỗ dựa giống bao người phụ nữ khác, trước mắt bao người tới trước mặt , cho cái ôm an ủi. chỉ có thể lựa chọn phương pháp để người khác nhìn thấy là gởi tin nhắn cho .

      và tình của , lúc chỉ có hai người ngọt ngào như vậy, nhưng lúc này giống như biết bao đau thương.

      ……….

      Chín rưỡi, lễ kỷ niệm tròn năm đúng lúc bắt đầu.

      Tập đoàn Tống thị cố ý mời người nổi tiếng chủ trì, ta đứng ở dưới ánh đèn sáng rực khán đài, giơ micro , mở màn với các từ tình í dạt dào: "Các tiên sinh, các quý bà, xin mọi người yên tĩnh chút."

      Hội trường vốn ồn ào náo nhiệt, chỉ trong nháy mắt trở nên im ắng, yên tĩnh.

      "Chúng ta xin mời Chủ tịch tập đoàn Tống Thị Tống Mạnh Hoa tiên sinh!" Người chủ trì mỉm cười hướng về phía dưới khán đài ra hiệu xin mời, sau đó vỗ tay dẫn đầu.

      Tiếng vỗ tay giống như nước thủy triều tuôn ra, Tống Mạnh Hoa giơ gậy, được quản gia đỡ lên khán đài.

      Tống Mạnh Hoa đứng ở chính giữa khán đài trung tâm bao trùm bởi màu trắng ở quanh người ông sáng ngời.

      Hai tay ông nâng gậy lên, bỏ sót quét vòng khách nào, đợi đến khi tiếng vỗ tay bắt đầu dần ông mới hắng giọng cái, sau đó cả
      [​IMG]



      Chương 882: Hóa ra chúng ta có thể nhau (4)

      Edit: Panh Hoang

      Người dẫn chương trình còn chưa hết câu, giọng biến thành tiếng rè rè rè, bỗng truyền đến tiếng cuộc chuyện.

      "Tô Chi Niệm, đây là muốn chuyện với em sao?"

      Bầu khí toàn trường, lập tức ngưng trệ, vốn bởi vì xuất trục trặc, mà mọi người nhìn ngang nhìn dọc, tầm mặt chậm rãi dừng ở người Tô Chi Niệm.

      Đây phải là giọng của ấy sao?

      Trong đầu Tống Thanh Xuân chỉ nghĩ đến chuyện này, bên tai lại truyền đến tiếng nghiến răng nghiến lợi của bản thân, như là đè nén lửa giận cực lớn: " sớm tính toán tốt rồi, có phải hay ? Từ đầu muốn tôn trọng ý kiến của em, toàn bộ mọi chuyện hôm nay, đều chuẩn bị mà đến, có phải hay ?"

      Tô Chi Niệm ở ngay sau Tống Thanh Xuân, nghe thấy giọng của , phản ứng nhanh hơn rất nhiều, chỉ mới nghe hết hai câu, hiểu được, đây là đoạn đối thoại của và Tống Thanh Xuân lúc trước khi ra khỏi viện mồ côi.

      Chỉ có điều đoạn đối thoại của bọn họ, tại sao lại được mở ở tiệc chúc mừng đầy năm của xí nghiệp Tống thị?

      Tô Chi Niệm chậm rãi cau mày, ngay sau đó lại nghe thấy giọng nam trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến: "Đình Đình, em đừng kích động..."

      Tiếng trong đoạn đối thoại, có phần hơi khác với thực tại, tuy rằng Tống Thanh Xuân vừa mới lên bục chuyển lời, nhưng mọi người lại phân biệt được tiếng của , nhưng bởi vì câu ban nãy , kèm theo tên Tô Chi Niệm, gần như tất cả mọi người đều xác định đây là giọng của Tô Chi Niệm.

      "Em cũng thấy đấy, những đứa kia đáng thương biết bao, chẳng lẽ, em muốn sau khi con của chúng ta sinh ra, cũng đáng thương giống như bọn chúng hay sao?"

      Đứa ... Tô Chi Niệm có con sao?

      Tất cả mọi người ở trong bữa tiệc, ánh mắt nhìn Tô Chi Niệm, tất cả gần như đều tràn đầy kinh ngạc.

      Ngay cả ánh mắt của Tống Mạnh Hoa, cũng trợn tròn.

      "Vậy làm sao biết, con của chúng ta sinh ra nhất định đáng thương như vậy? em ruột sinh ra đứa , xác suất dị dạng rất lớn, nhưng cũng phải trăm phần trăm, ngộ nhỡ đứa trong bụng em khỏe mạnh, vậy làm sao bây giờ?"

      Tất cả mọi người còn có theo tô chi niệm có trẻ em này kình bạo phát trong tin tức phục hồi tinh thần lại, bị thanh lý tiếp theo truyền ra giọng nữ bại lộ tin tức chấn ngây người.

      em ruột... Người là em ruột với Tô Chi Niệm...

      có người phản ứng chạy lại đây, tầm mắt từ người Tô Chi Niệm, dừng ở người Tống Thanh Xuân.

      "Đình Đình, em cũng biết nhỡ đâu, làm sao em xác định, chúng ta có thể thuộc vào phần vạn may mắn kia?"

      Tống Thanh Xuân nghe đến đó, rốt cục hậu tri hậu giác kịp phản ứng, đây là đoạn đối thoại của và Tô Chi Niệm, tiếp theo bọn họ, tranh cãi hết sức kịch liệt.

      Ngay lúc Tống Thanh Xuân muốn mở miệng chuyện, ngờ bên trong lại truyền tới giọng của Tô Chi Niệm: "Đình Đình, làm được, biết quyết định tại của em là sai, còn cùng sai tiếp với em, muốn thấy em cả đời vì đứa khỏe mạnh mà đau khổ, thứ tư tuần sau, và em Thượng Hải, ở đó phải là Bắc Kinh, ai biết, toàn bộ quãng đường theo ở bên cạnh em, chúng ta bỏ đứa này, được ?"

      Đoạn đối thoại của và Tô Chi Niệm, bị người khác động đậy tay chân, chính là bị cắt phần quan trọng nhất.

      Tống Thanh Xuân theo bản năng nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Tô Chi Niệm đứng bên cạnh, mím chặt môi, ánh mắt lạnh
      [​IMG]




      Chương 885. ra chúng ta có thể nhau (7)

      Edit: Tuyết – nguyethoadatuyet

      Tô Chi Niệm cắn chặt răng, ánh mắt tràn ngập sát khí, “...Từ giờ trở , ai dám mở miệng với ấy nửa câu bất kính, đừng trách tôi khách khí!”

      Vừa dứt lời, ném micro lại sân khấu, cúi đầu, câu “Chúng ta ” với Tống Thanh Xuân, sau đó che chở cho , bước thẳng xuống dưới sân khấu.

      Khí thế của quá lớn, khiến cho cả hội trường hơn trăm con người chẳng có kẻ nào dám ngăn cản.

      Tô Chi Niệm biết rúc vào lồng ngực mình run hết cả người. Cơn giận trong người vẫn tiêu tan được, cúi đầu, ghé vào tai , thầm, “ có việc gì nữa rồi. ở đây, đừng sợ.”

      Hai người càng lúc càng tách xa đám phóng viên. Có phóng viên lớn gan, sau khi phục hồi lại tinh thần, mặc dù dám chọc vào Tô Chi Niệm, tên đó vẫn giơ micro, đưa tới chỗ Tống Mạnh Hoa bị đám người vây quanh, “Ông chủ Tống, tôi muốn hỏi ông, ông có ý kiến gì về việc con trai và con mình ở chung chỗ?”

      Tống Mạnh Hoa im lặng hồi lâu rồi trừng mắt, biết là bị choáng váng vì chuyện của Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân hay là chưa kịp phản ứng, ông ta hỏi lại bằng vẻ ngây ngốc, “Cậu là, A Niệm ở chung chỗ với Thanh Xuân?”

      "Phải" Phóng viên gật đầu, đem micro từ chỗ Tống Mạnh Hoa chuyển sang miệng mình, tiếp, “Lúc nãy, chính con của ngài , ta muốn ở chung chỗ với con ngài nên mới cưỡng bức ấy. Từ phản ứng của ta cho thấy, hình như ta hề xấu hổ khi làm chuyện ấy với em ruột nhỉ? Xin hỏi, ngài có thấy việc này đáng hổ thẹn hay ?”

      "A Niệm muốn ở chung chỗ với Thanh Xuân?” Tống Mạnh Hoa hỏi lại câu cũ, khuôn mặt cứng đờ trong giây lát, dường như vẫn chưa khôi phục lại tinh thần sau khi nghe tin tức vừa rồi.

      "Tống Mạnh Hoa, xí nghiệp Tống thị gặp chuyện đáng xấu hổ như vậy, xin hỏi, ngài vẫn muốn tiếp tục
      [​IMG]

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 887: Hóa ra chúng ta có thể nhau (9)

      Editor: Cà Rốt Hồng

      Mặc dù Tống Thanh Xuân dám nhìn Tống Mạnh Hoa, nhưng lại có thể cảm nhận được tầm mắt của ông dừng ở bụng của mình.

      biết có phải bé con có thể cảm ứng hay , dưới cái nhìn chăm chú của Tống Mạnh Hoa, bụng khẽ co rút hai cái.

      "Mang thai sao?" Giọng của Tống Mạnh Hoa hòa hoãn hơn vừa nãy rất nhiều, có lẽ bởi vì cơn tức giận chưa tan, điệu vẫn còn lộ ra chút dữ tợn, Tống Thanh Xuân nghe thấy trong lòng thất kinh, cắn môi, đầu càng cúi sâu sơn, qua hồi lâu, mới khẽ ư hữ giống tiếng muỗi kêu, "Dạ" tiếng.

      Vẻ mặt Tống Mạnh Hoa có biến hóa quá lớn, tiếp tục nhìn chằm chằm bụng của Tống Thanh Xuân.

      Bộ dạng này của ông làm cho khí cả hội trường có chút trở nên áp lực ngưng trệ.

      Mọi người vây xem xung quanh, đều tập trung tinh thần nhìn màn này, có ký giả, tuy rằng bị ném bể máy ảnh, vẫn len lén lấy điện thoại di động ra ghi lại.

      trường yên tĩnh có chút đáng sợ, Tống Thanh Xuân cảm thấy trong lòng bàn tay của mình đổ đầy mồ hôi, thấy ba trước sau lên tiếng, dùng sức mấp máy môi: "Ba, xin lỗi, người đừng. . . . . ."

      Câu Tống Thanh Xuân còn chưa hết, Tống Mạnh Hoa đột nhiên giơ ba-toong lên.

      Ngài Tống đây là muốn ở trước mặt mọi người chỉnh đốn gia phong sao? Nhưng mà dẫu sao cũng là con , xuống tay như vậy cũng quá nặng rồi?

      Có người thầm hít vào hơi, cũng có người đành lòng quay đầu sang chỗ khác, Tần Dĩ Nam theo bản năng về phía Tống Mạnh Hoa.

      Nghe được tiếng gậy ba-toong xẹt qua khí truyền đến, Tống Thanh Xuân dùng sức nhắm hai mắt lại, chờ cơn đau tới.

      Tô Chi Niệm đứng bên cạnh hề nghĩ ngợi xoay người cái, chắn ở trước mặt Tống Thanh Xuân.

      Sau đó, gậy của Tống Mạnh Hoa, liền rơi xuống khoảng nặng nề đập vào sàn nhà chỗ Tô Chi Niệm vừa mới đứng.

      Bởi vì ông dùng lực quá lớn, cả người còn nghiêng tới trước chút.

      Người cả hội trường gần như đều ngẩn ra.

      ra, ồn ào cả buổi, phải muốn đánh con , mà là muốn đánh con trai. . . . . .

      Ngay cả sau khi Tô Chi Niệm ổn định lại, vẻ mặt cũng kinh ngạc buông Tống Thanh Xuân ra, còn chưa đứng vững, cây gậy của Tống Mạnh Hoa đập qua, nặng nề rơi vào lưng , lảo đảo bước, lại nhào tới người Tống Thanh Xuân.

      Tống Mạnh Hoa nghiễm nhiên là tức điên rồi, ngay sau đó là thêm gậy đập lên lưng Tô Chi Niệm, trong miệng còn tức giận dạy dỗ: " thằng con bất hiếu, làm tôi quá thất vọng, Tô Chi Niệm!"

      Hai lần liên tục đều bị đánh vào chỗ, Tô Chi Niệm mím chặt môi, phát ra
      [​IMG]



      Chương 889: Hóa ra chúng ta có thể nhau (11)

      Editor: Tiểu Ốc

      "Con có khát ?" Tống Mạnh Hoa cười đến nỗi gần như khép được miệng lại.

      Tống Thanh Xuân thấy Tống Mạnh Hoa như vậy, bị kinh sợ đến nỗi ngay cả đầu cũng dám lắc.

      "Con có đói bụng ?" Tống Mạnh Hoa vừa hỏi, vừa ôm lấy bả vai của Tống Thanh Xuân, dẫn tới chỗ ghế dựa, ấn ngồi lên phía , vẫn là bộ dáng hòa ái dễ gần như trước: "Phụ nữ có thai rất dễ bị đói, buổi tối lăn qua lăn lại tới tận bây giờ rồi, mà vẫn chưa được ăn, chúng ta ăn cái gì đó trước . . . . . ."

      Tống Mạnh Hoa vừa , vừa quay đầu lại, phân phó quản gia: "Nhanh chóng bảo đầu bếp làm chút món ngon mang tới đây."

      xong, Tống Mạnh Hoa lại vội vàng quay đầu, nhìn về phía Tống Thanh Xuân: "Thanh Xuân, con muốn ăn món gì? Ăn món gì cũng được, chỉ cần con muốn ăn cha lập tức bảo đầu bếp làm cho con!"

      Đầu óc Tống Thanh Xuân mơ hồ, đừng đến lắc đầu, ngay cả khi nhìn chằm chằm vào Tống Mạnh Hoa, cũng dám thở mạnh.

      Tống Mạnh Hoa cho rằng Tống Thanh Xuân tạm thời vẫn chưa nghĩ được ra muốn ăn món gì, nên liền trực tiếp mở miệng liệt kê từng món mà Tống Thanh Xuân thích ăn cho quản gia, cuối cùng trước khi quản gia tìm đầu bếp, còn tặng thêm câu: "Nhớ làm thanh đạm chút, đừng cho ớt vào, nhiệt lượng của phụ nữ có thai vốn rất lớn, nếu ăn thêm ớt nữa có khi bốc hỏa mất."

      Đợi đến sau khi quản gia rời , Tống Mạnh Hoa mới nhìn về phía Tống Thanh Xuân, bộ dạng rất vui mừng giống như là vừa kí được hợp đồng trăm triệu vậy.

      , sao có thể so sánh cháu của ông với hợp đồng trăm triệu được, cháu của ông phải là quý báu hơn cả hợp đồng trăm triệu chứ. . . . . .

      Tống Mạnh Hoa nhìn Tống Thanh Xuân, giống như là trông thấy đứa bé trắng trẻo mập mạp bò bò lại, nhất thời liền cười ha ha ra tiếng, có bao nhiêu vui mừng bấy nhiêu vui mừng cúi đầu hỏi: "Thanh Xuân, đứa bé mấy tháng rồi?"

      Cha bị làm sao vậy? Có phải là bị chuyện của và Tô Chi Niệm làm cho tức điên lên rồi ?

      Tống Thanh Xuân nhìn Tống Mạnh Hoa, bộ dạng như sắp khóc.

      . . . . . .

      Đừng là Tống Thanh Xuân, ngay cả những người khác trong căn phòng cũng trợn mắt há mồm.

      Giống như cây gậy mà Tống Mạnh Hoa vừa vung lên, phải là đánh vào người của Tô Chi Niệm, mà là lần lượt nặng nề gõ lên đầu của mỗi người bọn họ.

      Ai có thể cho bọn họ biết, rốt cuộc đây là chuyện gì xảy ra?

      ràng là con cái mình loạn luân, nhưng thân là người cha, chẳng những có ngăn cản mà ngay cả nguyên nhân nổi giận cũng là muốn để cho con trai của chính mình bắt con bỏ đứa bé ?
      . . . . . .

      Tống Mạnh Hoa thấy Tống Thanh Xuân lời nào, cho rằng chỉ biết mình mang thai, chứ còn chưa kịp khám thai.

      Suy nghĩ chút cũng đúng, thằng nhóc con khốn kiếp kia định bảo con bé phá thai, sao còn có thể đưa khám thai được?

      Tống Mạnh Hoa lập tức cảm thấy trong lồng ngực lại xuất tia tức giận, chợt quay đầu lại, ánh mắt mang theo sát ý, vù vù bắn về phía Tô Chi Niệm, sau đó liền nặng nề hừ tiếng, rồi quay đầu lại, biến thành bộ dạng người cha hiền từ cười tít mắt: "Thanh Xuân, có phải con còn chưa kịp khám thai ?"

      Tống Mạnh Hoa xong, liền hướng về phía Tần Dĩ Nam: "Dĩ Nam, mau gọi điện thoại cho lão Triệu, bảo ông ấy lập tức tới đây chuyến để kiểm tra cho Thanh Xuân nhà chúng ta chút. . . . . ."

      Vào lúc Tần Dĩ
      [​IMG]

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 891: Hóa ra chúng ta có thể nhau (13)
      Edit: Sun520

      "Tống Mạnh Hoa tiên sinh, ông cảm thấy mình làm như vậy là giải quyết hết tất cả mọi chuyện hay sao?"

      "Tống Mạnh Hoa tiên sinh. . . . . ."

      . . . . . .

      Đối mặt với cảnh ầm ĩ này, Tống Mạnh Hoa hoàn toàn có chút hoảng hốt nào, ông đứng bình tĩnh nhàn nhã ở bục cao, toét miệng cười giơ tay lên, làm dấu tay ra hiệu im lặng: "Xin mọi người bình tĩnh chớ nóng, nghe tôi tiếp."

      . . . . . .

      khí trường kịch liệt, hơi hòa hoãn chút, nhưng mà vẫn có ký giả hỏi vấn đề vụn vặt.

      Lời của người trong đám đó ký giả, có vẻ cực kỳ chói tai: "Chẳng lẽ ông biết đứa bé mà em ruột sinh ra, thường thường đều bị khuyết tật sao? Con cháu như vậy, ông cũng muốn?"

      . . . . . .

      " hưu vượn! Ai với các người cháu của ta có vấn đề!" Tống Mạnh Hoa vui trừng mắt liếc ký giả câu này đầy căm hận, rồi tiếp vào microphone: "Chính xác mà Tống Mạnh Hoa tôi rất thích con cháu, nhưng mà tôi cũng phải là người có đạo đức, dễ dàng tha thứ cho con trai của mình và con làm bậy!"

      "Cho nên tôi để cho con của tôi giữ lại đứa bé, là bởi vì có việc, ngoại trừ người của nhà họ Tống, những người khác cũng biết."

      ra phải ngoại trừ người của nhà họ Tống, mà là trừ khi ông và vợ mất , cùng với quản gia, những người khác cũng biết.

      Vào giờ phút này, sở dĩ ông như vậy, là vì bảo toàn hai đứa con của ông, nên bị ảnh hưởng bởi dư luận.

      Mặc dù trong lòng ông biết ràng, dưới tình huống hai đứa con của ông là em ruột thịt nhau, nhưng mà ông nhất định phải khiến truyền thông nghĩ rằng, hai đứa con của ông sớm biết , là người bình thường nhau.

      "Chuyện này, chính là về con tôi."

      "Con Tống Thanh Xuân của tôi, cũng phải là con ruột thịt của tôi."

      khí của trường, lần nữa xôn xao.

      Tô Chi Niệm chau mày lại, nhìn về phía Tống Mạnh Hoa.

      Tống Thanh Xuân ngồi ở ghế, nhìn chằm chằm cái bóng của mình dưới ngọn đèn rời rạc ánh lên mặt đá cẩm thạch, miệng nhếch lên.

      "Tống Thanh Xuân là đứa bé mà tôi với người vợ mất nhận nuôi, khi con bé được ba tháng tuổi, được vợ chồng chúng tôi nhận nuôi từ trong trại trẻ mồ côi."

      "Ở đó có người bạn của tôi, biết , năm đó vợ của tôi mang thai song sinh, nhưng mà đáng tiếc chính là, lúc sinh ra có bào thai chết."

      "Lúc ấy phòng bệnh trong bệnh viện rất đông đúc, điều kiện kinh tế của tôi cũng có như bây giờ, cho nên vợ của tôi ở chung với người phụ nữ khác trong phòng bệnh."

      "Điều tiếc nuối nhất chính là, vợ của tôi sinh ra là bào thai chết, còn người phụ nữ kia sinh hạ con , qua ba giờ sau, người phụ nữ đó bị băng huyết."

      "Chồng của người phụ nữ đó là cảnh sát, khi thi hành nhiệm vụ, bị lưu manh giết chết, khi chồng chết, ấy mang thai là tháng thứ sáu rồi, cha mẹ bé đều mất, đáng thương, cho nên tôi và vợ tôi sau khi thương lượng, ngay lúc này ở trong bệnh viện, nhận nuôi bé."

      trường yên tĩnh tiếng động, Tống Mạnh Hoa tiếp: "Dĩ nhiên, có rất nhiều người muốn hỏi, bởi vì tránh cho tập đoàn Tống thị lâm vào tình trạng khủng hoảng, có người quấy nhiễu, mới tạm thời bịa ra chuyện này."

      " sao, tôi có thể công khai mọi tình huống dưới chứng kiến của truyền thông, chọn ngày, tôi với con xét nghiệm DNA."

      "Dĩ nhiên, con của tôi và con trai của tôi, ra trước kia biết mọi chuyện rồi."

      "Cho nên, bọn họ cũng giống như mọi người nghĩ, biết là em ruột mà vẫn sống chung với nhau."

      Chương 892 : Hóa ra chúng ta có thể nhau (14)
      Edit: Sun520

      "Cho nên, bọn họ cũng giống như mọi người nghĩ, biết là em ruột mà vẫn sống chung với nhau."

      "Tôi biết , mọi người nhất định buồn bực, nếu hai người bọn họ biết chân tướng, tại sao còn muốn bỏ đứa bé? Tại sao lúc ấy ra chân tướng với truyền thông?"

      "Đó là bởi vì. . . . . ." tới chỗ này Tống Mạnh Hoa, lại lần cắn răng nghiến lợi, ánh mắt hung hăng nhìn Tô Chi Niệm: ". . . . . . Con trai của tôi, là cưới gia tộc!"

      Vô duyên vô cớ Tô Chi Niệm bị gán cho cái mũ cưới gia tộc, mắt cũng nháy lấy cái, vẻ mặt nhìn chằm chằm Tống Mạnh Hoa, phập phồng thay đổi chút nào.

      "Tôi sớm biết con trai của
      [​IMG]


      Chương 894: Hóa ra chúng ta có thể nhau (16)
      Edit: Sun520

      Đây là giọng điệu gì chứ? Chẳng lẽ thiếu thốn từ ngữ, cha nhiều lời như vậy, đều nghe hiểu?

      Ánh mắt của Tống Mạnh Hoa nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, rất vui.

      Tống Thanh Xuân nghe được lời của Tô Chi Niệm, cũng thừ người thoáng tỉnh táo lại, mở to hai mắt, mang theo vài phần xác định hỏi: "Cha, cha mới vừa con phải dưỡng thai?"

      Tống Mạnh Hoa nghe được lời của Tống Thanh Xuân, vội vàng dừng lại lời khiển trách Tô Chi Niệm, quay đầu, nhìn về phía Tống Thanh Xuân toét miệng, cười gật đầu cái: "Đúng vậy, dưỡng thai tốt."

      Tô Chi Niệm có nhận được câu trả lời xác định, chưa từ bỏ ý định mở miệng lần nữa: "Cha, lời của cha vừa có ý gì, tại sao con với Đình Đình phải tổ chức hôn lễ?"

      Tống Mạnh Hoa "Phun ra" tiếng, vừa định trừng Tô Chi Niệm, Tống Thanh Xuân lại nhìn về phía ông mở to hai mắt, hỏi: "Cha, con còn chưa đứa bé này khi nào ra đời có đúng hay ?"

      "Đúng đúng đúng." Tống Mạnh Hoa hoàn toàn nhịn được gật mạnh đầu, chỉ sợ Tống Thanh Xuân có hiểu ý của mình.

      "Cha, cha tổ chức hôn lễ, là chỉ con với Đình Đình phải ?" Tô Chi Niệm hỏi lần thứ ba.

      Cùng lúc đó, Tống Thanh Xuân cũng mở miệng: "Cha, vậy đứa bé của con có thể sống khỏe mạnh hay ?"

      Lần này Tống Mạnh Hoa lười phải phát cáu với Tô Chi Niệm, mà ông cực kỳ sủng ái nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, bày ra bộ dáng hết sức rộng rãi: "Sinh, dĩ nhiên phải sinh, tại sao thể sinh!"

      "Cha, tổ chức hôn lễ, là chỉ con có thể cưới Đình Đình, đúng ?" Tô Chi Niệm hỏi lần thứ tư.

      Tống Thanh Xuân: "Nhưng mà, con với Tô Chi Niệm phải là em ruột sao? Đứa bé, có việc gì sao?"

      ", tại sao đứa bé có thể có chuyện gì được, đứa bé khẳng định rất khỏe mạnh! phải cha rồi sao? Con phải là con ruột của cha. . . . . ." Tống Mạnh Hoa sợ mình tiết lộ tin tức này, làm cho Tống Thanh Xuân đau lòng, vội vàng : "Thanh Xuân, mặc dù cha phải là cha ruột của con, nhưng mà cha vẫn xe con là con ruột của mình, con cũng nên đau lòng . . . . . ."

      "Cha, con có thể kết hôn với Đình Đình. . . . . ." Vừa mới bắt đầu cho tới bây giờ để ý tới Tô Chi Niệm, Tô Chi Niệm hỏi lần thứ năm.

      Chỉ tiếc tiếng của cũng còn bình tĩnh nữa, cắt đứt lời của Tống Mạnh Hoa, hung hăng: "Hỏi hỏi hỏi, rốt cuộc con muốn hỏi bao
      [​IMG]



      Chương 896: Hóa ra chúng ta có thể nhau (18-).

      edit: hoada

      Mấy người phục vụ nhìn thấy Tô Chi Niệm giống như người bị bệnh thần kinh khó hiểu, dọc theo hành lang, tới lui nhiều lần, rồi lần nữa dùng lực rất mạnh đẩy cửa phòng ra.

      nhìn cũng nhìn mà lập tức sải bước đến trước sô pha vươn tay ôm Tống Thanh Xuân từ ghế lôi dậy.

      “Tô Chi Niệm, con làm gì đấy? Thanh Xuân mang thai, con cẩn thận chút...” Lời khiển trách của Tống Mạnh Hoa còn chưa hết, Tống Thanh Xuân bị Tô Chi Niệm nặng nề ôm vào trong ngực, ôm chặt.

      biết là mình mừng như điên rồi, nhưng là sao có thể mừng như điên được chứ?

      Kể từ khi biết là con trai Tống Mạnh Hoa tới nay, mỗi đêm, đều giả thiết, nếu bọn họ phải là em ruột thịt như thế nào?

      Nhưng mặc kệ giả thiết đó có tốt đẹp tới đâu khi tỉnh lại, thực tế chỉ có vĩnh viễn là tàn nhẫn và màn đêm tịch.

      với em ruột thịt làm sao có thể được, cho dù đến tận xương tủy, đến xâm nhập vào sinh mạng của mình.

      nhiều như vậy, nên có trời mới biết lúc này có bao nhiêu kích động.

      cực kì kích động, biết có bao nhiêu lời chất chứa trong ngực mà thể ra thành lời, thiên ngôn vạn ngữ như bách chuyển thiên hồi.

      hạnh phúc đến phát rồ lên, vui mừng đến nỗi biết nên làm thế nào để biểu đạt hết tâm ý của mình.

      Tô Chi Niệm lần lại lần ôm Tống Thanh Xuân chặt, há miệng nhưng lại phát ra được thanh nào, cuối cùng cúi đầu dùng sức hôn lên môi Tống Thanh Xuân.

      biết, cửa phòng đóng, rất nhiều người phục vụ nhìn thấy hôn , cũng biết, Tống Mạnh Hoa vẫn còn đứng bên cạnh .

      Nhưng thể để ý nhiều như thế, cũng muốn quan tâm, lúc này chỉ muốn dùng phương thức trực tiếp nhất để biểu lộ kích động và vui mừng của mình.

      Phải biết là đều có con rồi, nhưng đây cũng chính là lần đầu tiên có thể quang minh chính đại hôn như vậy.

      Tô Chi Niệm vừa dùng lực gặm cắn môi Tống Thanh Xuân, vừa cảm thấy hốc mắt mình dần dần có chút chua chua, có chút ướt át.

      Đình Đình, em có biết , từng suy nghĩ rất nhiều, đó là mặc kệ cái nhìn soi mói của người đời, vẫn muốn ôm em, muốn hôn em sâu, muốn chỉ duy nhất mình em thôi?

      ngờ, ngờ lại có ngày những suy nghĩ kia của trở thành ...

      Tô Chi Niệm hôn càng lúc càng sâu, cả phòng chìm trong an tĩnh, chỉ có tiếng răng môi bọn họ quấn quýt phát ra thanh ái muội vang vọng khắp phòng.

      Hành động của hai người làm cho người từng có hai người phụ nữ, có ba đứa con như Tống Mạnh Hoa cũng phải đỏ mặt quay mặt , sau đó vẫy vẫy tay cho người phục vụ đứng ngoài cửa vào ra dấu tay ý bảo ấy đỡ mình ra khỏi phòng, chỉ vậy mà ông còn lặng lẽ đóng cửa lại giúp Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân.

      Bên trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người , Tô Chi Niệm càng hôn chút kiêng kị nào, khí thế hung mãnh kia hận được nuốt Tống Thanh Xuân luôn vào bụng.

      Hôn đến khi khí trong phòng cũng nóng lên, đến lúc nhiệt độ của hai người ngừng đốt cháy nhau, hôn đến khi Tống Thanh Xuân gần như thể hít thở được mà dường như sắp chết trong ngực ... Tô Chi Niệm mới thở hổn hển, lưu luyến rời mà buông Tống Thanh Xuân ra.

      Nếu như phải bây giờ mang thai rất muốn, rất muốn dùng phương thức tự thể nghiệm để chia sẻ tâm trạng vui mừng như phát điên của mình.

      Tô Chi Niệm cảm thấy trái tim mình đập mạnh phốc phốc phốc trong lồng ngực giống như muốn tùy thời nhảy phốc ra từ cổ họng, dùng sức đè ép Tống Thanh Xuân vào trong ngực, kiềm chế lâu mới sắp xếp những thiên ngôn vạn ngữ trong cổ họng rồi phun thành câu: “Đình Đình, hóa ra chúng ta có thể nhau...”

      Chương 897: Đình Đình, có khả năng siêu nhiên (1).

      edit: hoada

      Hóa ra chúng ta có thể nhau...

      câu ngắn gọn chỉ có mấy chữ cái đếm đầu ngón tay đơn giản như vậy nhưng khi Tống Thanh Xuân nghe vào tai mình, cảm thấy đáy lòng mình dường như hung hăng run lên, nước mắt lập tức chảy ra.

      phải là con của Tống Mạnh Hoa, mặc dù có chút khổ sở, cũng có chút thể nào tiếp thu được, song lúc nhìn thấy Tống Mạnh Hoa khẩn trương an ủi , rồi nghĩ đến chuyện có thể Tô Chi Niệm, đột nhiên cảm thấy ra như vậy cũng mất cái gì, ngược lại còn có thêm được rất nhiều thứ...

      Để cho cảm động cũng là làm cho vui mừng và hạnh phúc
      [​IMG]

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 899: Đình Đình, có khả năng siêu nhiên (3)

      Editor: Thư

      Ngay cả câu báo trước cũng có, Tô Chi Niệm trực tiếp bước nhanh tới trước mặt Tống Thanh Xuân, ngồi xổm xuống, đối diện với đôi mắt của , bỗng dưng mở miệng, câu:

      "Đình Đình, em."

      ra có rất nhiều lời tỏ tình có thể với em.

      Ví dụ: Đình Đình, em biết ? Rất nhiều năm trước, thích em rồi.

      Hay ví dụ: Đình Đình, từng tìm em rất nhiều năm.

      Hay là câu khác: Đình Đình, cả đời đây chỉ muốn mỗi mình em.

      chỉ đơn thuần là những câu này, còn có rất nhiều những lời thâm tình hơn nữa muốn với em.

      Ví dụ: Ba đời tích phúc mới gặp được em, sống ở đời lại còn lấy được em. (Tam sinh hữu hạnh gặp em, sinh thời cưới được em.)

      Hay: Thời gian tốt đẹp nhất cuộc đời bắt đầu sau khi gặp được em.

      câu nữa là: nhất là tên em, nguyện dùng cả đời viết nên bản tình thơ.

      Nhưng là, dù là trực tiếp tỏ tình cũng tốt, hay gián tiếp tỏ tình được tốt, chỉ muốn câu, là câu đơn giản nhất nhưng khó chống cự nhất " em" .

      Dĩ nhiên, còn có câu nữa. . . . . .

      Tô Chi Niệm hướng về phía Tống Thanh Xuân ngây ra bởi vì chợt thốt lên ba chữ này, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên, xung quanh biết có bao nhiêu thâm ý, lại tiếp tục dùng thanh êm ái, chậm rãi mở miệng :

      "Đình Đình, chúng ta ở chung chỗ thôi."

      Tống Thanh Xuân vô cùng xúc động trước câu đơn giản nhưng bao hàm biết bao thâm ý của Tô Chi Niệm. Đầu ngón tay của khẽ run lên, ly thủy tinh rơi xuống đất, vỡ nát, chất lỏng màu trắng sữa chảy xuôi mảng trước mặt .

      Tống Thanh Xuân chút để ý tới đống bừa bãi đầy đất, chỉ nhàng chớp chớp mắt nhìn về phía Tô Chi Niệm, sương mù từ từ giăng đầy nơi đáy mắt.

      Chỉ có trải qua những ngày thể nào được ở chung chỗ, chúng ta mới hiểu được rằng có thể ở chung chỗ là chuyện tốt đẹp bao nhiêu.

      Tống Thanh Xuân hơi giương lên khóe môi, chút chậm trễ gật đầu với Tô Chi Niệm.

      Đúng vậy a, chúng ta ở chung chỗ rồi, rốt cuộc cũng có thể ở cùng chỗ. . . . . . Từng giọt, từng giọt nước mắt chảy dài theo gò má của Tống Thanh Xuân rồi rơi xuống.

      Nhìn nước mắt của , đáy mắt Tô Chi Niệm cũng hơi hồng lên.

      biết, tối nay là hư hỏng, náo loạn ra rất nhiều chuyện cười.

      Nhưng mà, người chưa xuống địa ngục, thể nào hiểu được cảm giác tuyệt vọng tột cùng, chắc chắn hiểu được tâm tình của lúc này.

      Mặc kệ là kích động hay là luống cuống, cũng có thể là ngây thơ. . . . . . Đối với người khác, có lẽ là bị đứt gân não rồi, nhưng mà, bọn họ đâu biết rằng, đây chính là tình cảm đè nén ở đáy lòng suốt mười tám năm trời, cuối cùng cũng có kết quả. . . . . .

      Tô Chi Niệm xong, ngưng mắt nhìn kĩ Tống Thanh Xuân hồi, chợt quỳ chân xuống. vừa vặn quỳ lên đống vụn thủy tinh mà Tống Thanh Xuân cẩn thận đánh vỡ ly thủy tinh. Đầu gối của dần dần có chút máu tươi thẩm thấu ra ngoài, thế nhưng lại giống như là cảm thấy đau đớn gì, vững vàng quỳ, chăm chú nhìn vào đôi mắt Tống Thanh Xuân. Khuôn mặt rất nghiêm túc. mở ví ra, móc ra hộp nhẫn cũ kĩ, chậm rãi mở ra, đưa đến trước mặt Tống Thanh Xuân, thâm tình khẩn thiết mở miệng hỏi:

      "Đình Đình, gả cho được ?"

      ra có thể đặt làm chiếc nhẫn tốt hơn cũng đắt tiền hơn, nhưng có. Khi nghĩ đến giây phút cầu hôn, trước hết trong đầu ra chính là chiếc nhẫn này.

      Chiếc nhẫn này chứng kiến thương tâm và đau đớn ra sao cũng như vô số đêm mất ngủ. . . . . .

      Hôm nay, chiếc nhẫn tưởng là mãi mãi thể lấy ra, trải qua nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đến được với chủ nhân của nó rồi.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

      Chương 900: Đình Đình, có khả năng siêu nhiên (4)

      Tống Thanh Xuân từ nhật kí của Tô Chi Niệm nên biết, năm lớp mười hai kia, sau cái ngày say rượu ngủ với xong mua cho chiếc nhẫn.

      Chỉ là vẫn chưa thấy chiếc nhẫn kia lần
      [​IMG]



      Chương 902: Đình Đình, có khả năng siêu nhiên (6)

      Tô Chi Niệm luống cuống tay chân thu thập xong , liền nhào tới bồn rửa tay trước, vừa dùng lực chà xát rửa tay, vừa muốn cắt đứt lời của Tống Thanh Xuân:

      "Đình Đình, em ra ngoài trước . Chờ vệ sinh xong, chúng ta lại từ từ tán gẫu có được ?"

      thừa nhận, lúc này, rất mềm yếu, nhưng mà chưa chuẩn bị tâm lý tốt, chịu đựng lần thứ hai rơi từ thiên đàng xuống địa ngục vui đâu.

      " được, chuyện em muốn với cực kỳ hệ trọng đó, khắc cũng thể chờ được. . . . . ."

      Chuyện cực kỳ hệ trọng. . . . . . Trừ chuyện thể ở chung với còn chuyện gì hệ trọng hơn nữa chứ?

      Nhưng là, vào giờ phút này, bộ dạng của Tống Thanh Xuân giống như là. . . . . . . Khúc nhạc dạo phá tan giấc mộng (Mộng phá đích tiền tấu)

      Trong nháy mắt, ánh mắt của Tô Chi Niệm phai nhạt xuống, hơi mím môi, bất giác mở miệng, điệu lộ ra vẻ khẩn cầu như có như :

      "Đình Đình. . . . . ."

      thừa nhận, rất ngu nhưng mà chỉ muốn mấy phút, để cho ở tốt đẹp chính là trong giấc mộng, ở trầm luân mấy phút ngắn ngủi là tốt rồi.

      Tô Chi Niệm giật giật môi, tiếp tục mở miệng, nhàng dịu dàng, trong giọng có vẻ cầu xin như có như :

      ". . . . . . đánh răng . . . . ."

      muốn , đánh răng xong rồi được ?

      Chỉ là, lời của còn chưa hết, Tống Thanh Xuân liền vượt trước bước, ngữ điệu nhanh ra câu đầy đủ:

      ". . . . . . Tô Chi Niệm, cảm thấy lễ kỉ niệm năm tối hôm qua cái bản ghi đó rất kỳ quặc sao? Trong lúc chúng ta chuyện với nhau, chỉ có hai người mà thôi, lại bị ghi xuống. . . . . ."

      Lời trong miệng Tô Chi Niệm bỗng dưng dừng lại, nhìn chằm chằm vòi nước chảy, nhìn được lúc, mới quay đầu:

      "Đình Đình, chuyện em muốn với chính là chuyện này sao?"

      Bị cắt đứt lời, Tống Thanh Xuân dõi theo vui mừng đáy mắt , mặt cổ quái gật đầu cái, hồi lâu, mới :

      "Đúng vậy a."

      Lấy được xác nhận, bao nhiêu căng thẳng của Tô Chi Niệm trong nháy mắt giãn ra, theo đó, vẻ mặt cũng trở nên mềm mại rất nhiều, cầm bàn chãi đánh răng, thong thả ung dung quệt kem đánh răng, nhét vào trong miệng.

      vừa đánh răng, còn vừa chậm rãi oán thầm mấy câu trong lòng, là gài hàng. đúng là gài hàng mà. . . . . . có chuyện gì lại đến chuyện nghiêm túc, chuyện cực kỳ hệ trọng. . . . . . Quả thực là hù chết người đền mạng. Chỉ cần phải chuyện biến thành em ruột thịt của , có thể so đo với . . . . . . Nghĩ tới chỗ này, vẫn ngậm đầy kem trong miệng, Tô Chi Niệm khẽ mỉm cười.

      ràng là chuyện rất nghiêm túc mà. Sao ngay cả cảm giác khẩn trương mà cũng có vậy chứ? Ngược lại còn giống như vui mừng nữa?

      Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm khoan khoái nhõm đánh răng, nhíu nhíu mày, mới tiếp tục :

      ". . . . . . Hơn nữa bên trong đoạn ghi , phải chỉ ghi ở nơi. cách khác, có máy ghi hoặc là máy nghe lén mà chúng ta mang theo bên mình đó. . . . . ."

      Mới vừa hớp ngụm nước, chuẩn bị súc miệng, lúc Tô Chi Niệm nghe Tống Thanh Xuân đến đấy, ấn đường hơi cau lại, hạ xuống, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

      Chuyện tối ngày hôm qua cùng chuyện cáp treo xảy ra quá mức đặc sắc kích thích, khiến trong đầu ngập tràn những ý nghĩ vui vẻ, nên mới quên mất chuyện hết sức trọng yếu này!

      ". . . . . . , máy nghe lén hoặc là máy ghi được cài trong xe hay là trong nhà ? Chẳng lẽ người theo dõi chúng ta chỉ là chuẩn bị máy theo dõi hoặc là máy ghi ?"

      lúc Tống Thanh Xuân lầm bầm lầu bầu nghiên cứu cái vấn đề này, Tô Chi Niệm chợt giống như là nhớ ra cái gì đó, bỗng dưng quay sang hỏi Tống Thanh Xuân:

      "Điện thoại di động của em đâu?"

      --- ------ ------ ------ ------ ----

      Chương 903: Đình Đình có có khả năng siêu nhiên (7)

      "Cái gì?"

      Tống Thanh xuân sửng sốt chút, có chút có kịp phản ứng lại lời của Tô Chi Niệm.

      "Điện thoại di động. hỏi điện thoại của em đâu?"

      "À"

      Tống Thanh xuân vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng tắm, rất nhanh liền cầm điện thoại di động quay lại.

      Tô Chi Niệm nhận lấy điện thoại di động, vừa bấm mấy cái vừa hỏi:

      "Vẫn chưa xóa bản thoại đúng ?"

      " có a. . . . . ."

      Tống Thanh xuân vừa dứt lời, lại nghe thấy thanh của Đường
      [​IMG]

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      [​IMG]

      Chương 906: Đình Đình, có siêu năng lực (10)


      Editor: Diep Thư Khinh

      Hết thảy toàn bộ, khi tới đây, có thể giải thích ràng rồi.

      Câu trả lời ràng như thế, nhưng Tống Thanh Xuân lặp lại câu “Cho nên” nhiều lần, cũng chưa ra được đáp án.

      Sau cùng, cũng là Tô Chi Niệm nghiêm mặt, trầm giọng , đưa ra đáp án: “... Cho nên, người giết Tống Thừa, có khả năng 99%, là Phương Nhu!”

      Tô Chi Niệm bằng giọng điệu bình tĩnh, bỗng Tống Thanh Xuân thấy trước mắt tối sầm, liền ngất .

      ... ...... ...... .......

      Khi Tống Thanh Xuân tỉnh lại, đêm khuya, ở trong bệnh viện.

      Trong phòng vô cùng yên tĩnh, Tô Chi Niệm nằm úp sấp ở bên giường, vẻ mặt mệt mỏi nhắm mắt lại, giống như ngủ thiếp .

      Tống Thanh Xuân vừa mới cử động chút, vốn Tô Chi Niệm nằm úp sấp ở bên giường liền tỉnh lại, lo lắng hỏi han , sau đó ấn vào chiếc chuông tường, thoáng chốc, có vài bác sĩ chạy ào vào phòng bệnh.
      Tình hình của Tống Thanh Xuân tốt lắm, chỉ vì mang thai, lại chịu nhiều đả kích lớn như vậy, nên tạm thời ngất mà thôi.

      tại tỉnh, đại khái có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng, có điều Tô Chi Niệm vẫn còn lo lắng, nên lựa chọn để cho Tống Thanh Xuân ở trong bệnh viện thêm đêm để quan sát.

      Trước tiên Tô Chi Niệm gọi điện thoại cho Tống Mạnh Hoa, báo bình an, mới mở ra cái hộp giữ ấm đặt ở bên, đút cho Tống Thanh Xuân ăn.

      Lúc ăn cơm, Tống Thanh Xuân từ trong miệng Tô Chi Niệm biết được, Tống Mạnh Hoa ràng lắm chuyện tình của Phương Nhu, Tô Chi Niệm có suy nghĩ giống , trước tạm thời đừng cho Tống Mạnh Hoa, sợ rằng ông ấy chịu nổi đả kích.

      Tô Chi Niệm cho Tống Thanh Xuân biết, liên hệ với Cục Công An, ngành Tư Pháp bắt đầu điều tra Phương Nhu.

      Cơm nước xong xuôi, Tô Chi Niệm sợ Tống Thanh Xuân suy nghĩ miên man, liền tìm các chủ đề thoải mái để tán gẫu với Tống Thanh Xuân, liên tục cho đến khi chìm vào giấc ngủ.

      Ngày hôm sau, lúc Tống Thanh Xuân sắp xuất viện, Tô Chi Niệm để cho kiểm tra lại lần nữa, xác định có trở ngại gì nữa, mới rời khỏi bệnh viện.

      Đường phố Bắc Kinh buổi sáng 11 giờ, xe cộ rất ít.

      Ánh mặt trời đầu mùa xuân sáng rực rỡ, đặc biệt tươi đẹp, ven đường có các loại hoa mùa xuân, bắt đầu nở rộ.

      Tống Thanh Xuân hiểu, vì đứa con trong bụng, thể suy nghĩ quá nhiều đến chuyện của Phương Nhu, hơn nữa Tô Chi Niệm đảm bảo với , nhất định đưa Phương Nhu ra công lý, khi xe mới chạy được nửa đoạn đường, Tống Thanh Xuân nhịn được mở miệng : “ , người xấu xa nhất, thế nào vẫn náu ngay cạnh chúng ta? tại em nghĩ đến những năm gần đây, Phương Nhu đối xử tốt với em các kiểu, em liền
      [​IMG]



      Chương 908. Đình Đình, có siêu năng lực (12)

      Edit: Tuyết – nguyethoadatuyet

      Lực quán tính của xe tải rất lớn. Dù va chạm với hàng rào bảo vệ, bị cản lại bằng lực lớn, chiếc xe vẫn ngừng mà còn chạy thêm đoạn nữa, sau đó mới từ từ dừng lại.

      Xe tải chạy như bay lên khỏi cầu vượt trong đoạn đường ngắn cuối cùng. Khói đen của nó bốc lên ùn ùn, ai nấy đều cảm thấy sợ hãi.

      Qua tấm kính chắn gió, Tống Thanh Xuân có thể nhìn thấy người tài xế lái xe cách đó xa. Đầu ông ta ngoẹo sang bên, đập vào cửa kính, máu ngừng chảy xuống.

      Nhìn thấy hình ảnh máu me ấy, Tống Thanh Xuân cảm thấy buồn nôn. vội quay mặt vào trong.

      Bàng hoàng vì bản thân còn sống sót sau vụ tai nạn, hơi thở của Tống Thanh Xuân hề thoải mái chút nào. đưa tay lên, mở cửa sổ xe. Luồng gió xuân dịu dàng nhanh chóng thổi vào, mang theo hương hoa thơm ngát.

      Tống Thanh Xuân cảm thấy tinh thần được giãn ra đôi chút. thầm thở phào hơi nhõm, cảm thán câu, “Nguy hiểm !"

      Tô Chi Niệm còn chưa đáp lại, ngửi thấy mùi máu tanh trong khí.

      Mùi máu tanh từ bên tài xế xe tải sao lại lan tới đây nhanh như vậy?

      Tống Thanh Xuân hơi nhíu mày. Đúng lúc này, tiếng của Tô Chi Niệm chợt vang lên, giọng vô cùng yếu ớt, “Đình Đình?”

      Tống Thanh Xuân vội quay đầu lại theo thói quen, nhìn về phía Tô Chi Niệm ở bên cạnh mình.

      Sắc mặt của tái nhợt hẳn , khuôn mặt với những đường cong hoàn mỹ dính đầy máu đỏ tươi, rơi xuống từng giọt vào chiếc áo trong màu trắng, vẽ nên những đóa hoa hồng kiều diễm.

      Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tống Thanh Xuân giống như bị ai đó gõ gậy vào đầu. Trong nháy mắt, vẻ mặt trở nên đờ đẫn.

      Xe của Tô Chi Niệm sớm thắng gấp khi còn cách xe tải khoảng. Thậm chí, lúc ngừng lại, xe tải hề đụng vào xe , tại sao lại bị thương được chứ?

      Hơn nữa, hơn nữa...

      Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm đầu của Tô Chi Niệm. Nhìn hồi lâu, dường như nhận ra cái gì đó, vội đưa mắt nhìn sang bên phía tài xế lái xe.

      Hai người đều bị chảy máu ở phía trái mái đầu...

      Tài xế lái xe tải bị thương, đó là
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :