1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

99 lần nói yêu em - Diệp Phi Dạ (11)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 861 : Ám hiệu đánh đổi mạng sống (1)

      Editor : Mèo (meoancamam)

      Tô Chi Niệm ý thức mạnh mẽ chống đỡ, biết bao nhiêu lần lái xe vòng quanh Bắc Kinh, vừa giảm chậm tốc độ vừa tìm kiếm thanh của Tống Thanh Xuân, đợi cho đến khi lái xe vòng quanh được nhiều lần cũng hơn

      Qua thời gian dài nghỉ ngơi làm cho nhịp đập trái tim của Tô Chi Niệm cũng có chút hỗn loạn, từng trận từng trận hoa mắt chóng mặt liên tục truyền đến làm cho có chút buồn nôn, mệt mỏi chịu được nên liền dừng xe vào ven đường rồi dựa vào vô lăng.

      Cả người vô cùng mỏi mệt, cũng cực kỳ buồn ngủ, Tô Chi Niệm nhắm mắt lại nhưng căn bản đầu óc rối loạn thể ngủ được.

      Giữa và đứa , liền chút do dự lựa chọn , nhưng mà lại vì đứa cần sao ?

      Tay của Tô Chi Niệm theo bản năng nắm chặt tay lái, loại đau đớn lâu ngày thấy từ sâu trong đáy lòng bắt đầu nhanh chóng lan tỏa từng nơi .

      ràng trước kia lâu, từng thề son sắt muốn ở cùng cả đời...

      Tô Chi Niệm nghĩ tới đây cả người bỗng nhiên cứng lại chút, giống như nghĩ tới cái gì đó mà nhanh chóng ngẩng đầu, chỉ giây sau lập tức khởi động xe, hung hăng nhấn ga rồi lao ra ngoài.

      Tô Chi Niệm xác định được dự cảm của mình có đúng hay , nhưng sâu bên trong lại giống như có thứ gì đó chỉ dẫn , giục hãy đến nơi đó nhìn chút.

      Đường sá vào đêm khuya vô cùng thông thoáng, vậy mà chỉ cần 10 phút Tô Chi Niệm liền đến đúng đích, mạnh mẽ nhấn ga dừng lại làm cho xe đỗ nghiêng ngay bên đường, cũng để ý mình chắn mất xe phía sau mà nhanh chóng đẩy cửa xe, xuống xe về đến đường cái đối diện.

      Mấy chiếc xe qua, Tô Chi Niệm được chút bỗng dừng lại, khi đến giữa đường cái liền nhìn thấy trước ngõ hẻm có bóng dáng quen thuộc đứng.

      dường như ở đấy rất lâu, dáng đứng có chút mệt mỏi, nhưng lại vẫn luôn cúi đầu, vài bước dọc theo đầu hẻm giống như có lẽ mệt muốn chết rồi, cuối cùng cả người cũng ngồi xổm xuống.

      Trước mặt ngừng có người đường vượt qua, ngẫu nhiên lại liếc mắt nhìn chút, có lẽ thấy xấu hổ nên liền giơ hai tay che kín mặt. Đoán chừng là là mệt chịu nổi nên chỉ ngồi xổm được chốc lát, sau khi nhìn thấy được có tảng đá cách đó xa liền đứng lên rồi thèm để ý hình tượng mà đặt mông ngồi lên.

      Tô Chi Niệm hoàn toàn quên chính mình vẫn đứng ngay giữa đường lớn, trong khoảng khắc nhìn thấy Tống Thanh Xuân hoàn cảnh cùng thanh chung quanh toàn bộ mọi thứ đều nhạt nhòa trong nháy mắt, chỉ để lại mình thôi.

      chắn ngay giữa đường làm cho những chiếc xe xung quanh ngừng bấm còi, có người còn nóng tính mà mở cửa kính xe, mắng có bệnh sao.

      Trong khoảng thời gian ngắn bên cạnh tràn ngập thanh bấm còi inh ỏi, còn có thanh chửi rủa khó nghe nhưng lại giống như mất thính giác mà chỉ nhìn chuyên chú Tống Thanh Xuân, nhúc nhích.

      Tống Thanh Xuân ở đầu hẻm giống như cảm nhận được gì đó mà thu hồi tầm mắt nhìn xung quanh, chậm
      [​IMG]

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 863: Ám hiệu đánh đổi mạng sống (3)
      Editor: Lovenoo1510

      Tô Chi Niệm xong liền dắt tay Tống Thanh Xuân về phía chiếc xe ô tô đỗ đối diện ven đường. vừa vừa trưng cầu ý kiến của : "Ăn ở Kim Lăng hay khách sạn Bắc Kinh lớn?"

      Tô Chi Niệm mới chỉ ra hai cái tên cảm thấy tay Tống Thanh Xuân kéo tay về phía sau. dừng bước, kinh ngạc quay đầu thấy chỉ chỉ về phía đối diện : "Muốn ăn cái đó."

      Tô Chi Niệm theo đầu ngón tay Tống Thanh Xuân nhìn thấy quán đồ nướng rất đông người, bàn đều đặt ở ven đường.

      nhiều khách sạn sang trọng như vậy mà chịu ăn lại muốn ăn quán ven đường………. Tô Chi Niệm dừng lại lát, cuối cùng vẫn thỏa hiệp với .

      Chỉ là mang vào qua ven đường trước rồi tìm chỗ dừng xe để khỏi chắn đường.

      Trong quán đồ nướng còn chỗ ngồi, Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm tùy tiện tìm bàn thấp ven đường ngồi xuống.

      Từ giữa trưa đến giờ Tống Thanh Xuân vẫn chưa ăn gì nên rất đói bụng, và Tô Chi Niệm ăn hết khoảng hai trăm đồng ở quán ven đường.

      Xe của dừng cách đấy hơn nghìn mét, Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm cơm nước xong tay trong tay về phía đậu xe giống như là tản bộ vậy.

      Sau khi Tống Thanh Xuân ăn thỏa mãn xong liền có sức sống, và Tô Chi Niệm đông, tây tới tận sau khi Tô Chi Niệm đột nhiên hỏi câu: "Làm sao em biết nơi này?"

      "Em gọi điện thoại cho nhưng điện thoại di động của tắt máy, em nghĩ chắc tìm em…… Em lại biết ở đâu, cho nên em mới tới nơi này." Giải thích xong Tống Thanh "Ừ" tiếng rồi : "Em nghĩ, nhất định tới nơi này, bởi vì từng những năm gần đây thường xuyên đến nơi này chờ em xuất ."

      Đúng vậy, những năm gần đây biết bao nhiêu lần tới ngõ hẻm này đứng mình ngu ngơ chờ.

      ngờ cuối cùng cũng có ngày chờ ở nơi này.

      ấm áp được bằng lời từ nơi mềm mại, sâu thẳm nhất trong trái tim Tô Chi Niệm ứa ra, nhịn được dừng bước, xoay người nhìn Tống Thanh Xuân, nhìn hồi lâu mới nhàng "Ừ" tiếng, giọng điệu rất sâu xa : "Đúng như vậy, cuối cùng cũng chờ được."

      Cuối cùng nơi chúng ta quen nhau chờ được em.

      Từ tuổi trẻ non nớt đến tuổi cưới xin, cách xa nhau mười tám năm tất cả, cuối cùng em cũng tới.

      Tống Thanh Xuân nhìn Tô Chi Niệm nhịn được môi bất giác
      [​IMG]



      Chương 865: Ám hiệu đánh đổi mạng sống (5).

      edit: hoada

      Nếu biết đứa bé trong bụng có vấn đề mà vẫn cứ sinh nó ra nhất định làm cho nó suốt đời chịu khổ, như vậy vừa làm tổn thương đứa bé, đồng thời còn tổn thương đến người nữa.

      Nhưng nếu phá bỏ đứa bé rất khổ sở, phải chỉ vì nguyên nhân là mẹ nó mà quan trọng hơn, đứa bé này là cho .

      Bởi vì đứa bé là con của nên mới phải nghĩ mọi cách liều mạng để che chở, bảo vệ nó.

      Tô Chi Niệm cầm lấy tay nên có thể đọc tất cả những suy nghĩ trong lòng của .

      Trong cuộc sống, chuyện tốt đẹp nhất và cảm động nhất là gì?
      Trong cuộc sống, chuyện tốt đẹp nhất và cảm động nhất đó là, ấy vì mà có thể cần con của họ, mà cũng như vậy, bằng lòng buông tha cho con của họ chỉ vì .

      này, mười tám năm trước, khi thế giới của tối tăm nhất, câu của : “ trai ông là người xấu ông chính là người xấu” mang đến ánh sáng chiếu sáng tất cả thế giới của . Mười tám năm sau, vẫn như vậy, khi chú ý dùng những hành động ấm áp nhất mang đến hạnh phúc và ánh sáng cho cuộc đời .

      nghĩ, thế giới này, cũng chỉ có như vậy thôi, người có thể làm cho uất ức đến phát điên, nhưng cũng là người có thể khiến cho hạnh phúc mỹ mãn nhất.

      như vậy làm sao có thể ? Có thể tha thiết chứ?

      Tô Chi Niệm hơi rút cánh tay về rồi kéo Tống Thanh Xuân đến trước mặt mình, cúi đầu nhàng hôn lên môi của .

      Thân thể Tống Thanh Xuân hơi run rẩy chút khi lưỡi của cạy mở hàm răng chui vào trong miệng .

      Đêm đầu mùa xuân rất lạnh nhưng cũng rất ấm áp vì nụ hôn của .

      Lúc này đây, tại nơi xa lạ này, lúc lạnh lúc nóng, nụ hôn trằn trọc triền miên, rồi hôn rất sâu.

      Hôn lúc lâu Tô Chi Niệm mới lưu luyến rời ngừng lại, nhưng vẫn lưu luyến chưa rời môi của , hơi thở có chút rối loạn giơ tay lên nhàng lau nước mắt khóe mắt của : “ xin lỗi, Đình Đình, sau này để cho em khó xử như vậy nữa.”

      “Em biết rồi...” hơn ai hết Tống Thanh Xuân biết lời cam kết của là có nghĩa gì, là giải phẫu buộc ga-rô (ngăn sinh nở). nỗ lực giương khóe môi nhàng nhu nhu mở miệng: “... Nhưng Tô Chi Niệm, để em làm giải phẫu là tốt nhất, còn thể giải phẫu được, vì nếu em làm giải phẫu cần nghỉ ngơi, nếu làm giải phẫu, ai chăm sóc cho em chứ... Cho nên, thể làm, vì còn phải chăm sóc cho em... Hơn nữa, em cảnh cáo , em nguyện ý chăm sóc cho ... thể có việc gì mà gây phiền toái cho em... Giữa hai chúng ta, chỉ có mới chăm sóc em, có chuyện em chăm sóc cho !”

      ràng sợ làm phẫu thuật thân thể bị thương tổn nên cố tình bày ra bộ dáng như thông tình đạt ý cảnh cáo đừng có tìm phiền toái đến cho .

      Thấy khuyên can khác thường như vậy, làm cho tim của Tô Chi Niệm tràn đầy ấm áp song cũng làm cho tim bị đâm đến rỉ máu đau đớn tưởng chừng thể thở nổi.

      nhịn được lại lần nữa ôm chặt, hôn khắp mặt , dùng hành động của mình để bày tỏ xin lỗi với người mình .

      muốn cứ như vậy ôm lấy , muốn hôn mãi dừng lại.

      Nhưng Tô Chi Niệm vẫn buông Tống Thanh Xuân ra, khuôn mặt đỏ ửng, cầm tay về chỗ xe đậu cách
      [​IMG]


      Chương 867: Ám hiệu đánh đổi mạng sống (7)

      Editor: Cà Rốt Hồng

      dụ dỗ Tô Chi Niệm dụ dỗ Tô Chi Niệm á..., tại sao có thể nghĩ ra biện pháp dụ dỗ vớ vẫn này chứ?

      Làm như rất đói khát, vội vã câu - dẫn thanh niên thuần khiết cấm – dục - nhiều - năm. . . . . .

      Hơn nữa vừa rồi hiểu hiểu rồi, làm gì mà phải lắm miệng cặn kẽ như vậy á, mạch lạc lại tường tận, vì sao lại lớn tiếng ra . . . . . .

      bị ngu xuẩn của mình hại chết rồi, được ?

      Tống Thanh Xuân vừa thẹn vừa mất mặt, đột nhiên gạt tay của Tô Chi Niệm ra, chạy tới trước xe, kéo cửa sau xe ra.

      vừa mới chuẩn bị khom người chui vào trong xe, cả người liền bị Tô Chi Niệm túm trở về bên cạnh , ôm từ phía sau, dùng mặt cọ lên tóc của , thổi khí nóng ở bên tai , giọng ôn nhu động lòng người cùng dụ hoặc được: "Đình Đình, cái này là em câu - dẫn sao?"

      Tim Tống Thanh Xuân bỗng dưng lỡ nhịp đập, mặt càng phát nóng, cắn cắn môi dưới, e lệ cúi đầu.

      "Chỉ là, sao, thích em chủ động như vậy . . . . ."

      Đầu Tống Thanh Xuân càng cúi thấp hơn, mặt càng nóng hơn, xấu hổ vô cùng, trong lòng nhịn được thầm đáp trả câu, thích cái đầu á, chủ động cái đồ quỷ á!

      Đọc được suy nghĩ trong lòng , Tô Chi Niệm ôm càng chặt hơn, vừa mới chuẩn bị kề vào bên tai tiếp tục thầm đôi câu, điện thoại trong túi chợt vang lên.

      Tô Chi Niệm đành phải nhấp môi, buông lỏng Tống Thanh Xuân ra.

      Tống Thanh Xuân cúi đầu, lấy điện thoại từ trong túi ra nhìn thoáng qua màn hình cái, là dãy số xa lạ.

      chần chờ chút, tiếp nhận, bên trong truyền tới giọng nam xa lạ: "Xin chào, xin hỏi có phải là Tống Thanh Xuân ?"

      biết người này . . . . . . Tống Thanh Xuân theo bản năng quay đầu, liếc mắt nhìn Tô Chi Niệm đứng kế bên, sau đó mới lên tiếng: "Vâng, xin hỏi là?"

      "Vâng, xin hỏi là?"

      "Tôi ở cục cảnh sát."

      Cục cảnh sát? Gọi điện thoại cho làm cái gì?

      Tống Thanh Xuân theo bản năng quay đầu, liếc mắt nhìn Tô Chi Niệm đứng bên cạnh lần nữa, Tô Chi Niệm nghe được nội dung cuộc điện thoại của , ấn đường nhăn lại, hai người liếc nhau cái, Tống Thanh Xuân áp vào điện thoại, thận trọng mở miệng hỏi: "Xin hỏi, có chuyện gì ?"

      " biết Đường Noãn ?"

      Tống Thanh Xuân lại nhìn Tô Chi Niệm, mới : "Biết."

      " ấy chết rồi." Người cảnh sát gọi điện thoại tới chuyện rất trực tiếp, trực tiếp đến nổi Tống Thanh Xuân kịp phản ứng ba chữ đó là có ý gì.

      Bộ dạng cảnh sát trong điện thoại là giải quyết việc công, tiếp: "Hai mươi phút trước, ở đường Hòe Nam xảy ra tai nạn giao thông, Đường Noãn bị mất mạng tại chỗ, trải qua quá trình chúng tôi kiểm tra, phát Đường Noãn có thai, nhưng ấy lại hít lượng lớn ma túy, căn cứ theo điều tra của chúng tôi, Đường Noãn chưa từng hút
      [​IMG]

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 869: Ám hiệu đánh đổi mạng sống (9)

      Editor: Cà Rốt Hồng

      Điều đó chứng tỏ ta rất con của mình.

      Nếu ta con của mình như vậy, có khả năng mang theo con của mình tìm chết. . . . . .

      "Nếu ta phải tự sát, như vậy bị sát hại rồi? Nhưng bị giết phải có động cơ giết người, động cơ giết người là gì đây?" Đội trưởng đội cảnh sát lên tiếng .

      "Theo tin tức tôi nhận được, Đường Noãn cũng có kết thù oán với ai." Người cảnh sát gọi điện thoại cho Tống Thanh Xuân .

      "Nếu dựa theo bảo đảm của vị tiểu thư này, người chết phải tự sát, chính là bị sát hại, như vậy thuốc phiện rất có khả năng phải người chết chủ động tiêm vào, có lẽ là bị ép tiêm vào." Người cảnh sát phụ trách chụp hình kia, tham gia thảo luận.

      Đội trưởng đội cảnh sát: "Liên lạc với chuyên gia kiểm tra xe của người chết, thử xem có phải bị người động tay vào hay ."

      Người cảnh sát phụ trách chụp hình kia : " liên lạc rồi, đợi lát nữa xe được kéo , chuyên gia kiểm tra."

      Người cảnh sát gọi điện thoại cho Tống Thanh Xuân quay sang Tống Thanh Xuân chứng thực lại lần nữa: " xác định, người chết tự sát chứ?"

      " ." Tống Thanh Xuân chút do dự mở miệng, vừa mới chuẩn bị tiếp tục bảo đảm với cảnh sát, bỗng nhiên dư quang ở khóe mắt liền bị cổ tay của Đường Noãn hấp dẫn.

      Tô Chi Niệm là người phát Tống Thanh Xuân có chút thích hợp, chau mày, theo tầm mắt của nhìn qua, cũng có nhìn ra được cái gì, lên tiếng hỏi: "Làm sao vậy?"

      Tống Thanh Xuân gì, xoay người về phía thi thể của Đường Noãn, đến gần rồi qua.

      chậm rãi ngồi xổm người xuống, nắm lấy cổ tay Đường Noãn.

      Thân thể của Đường Noãn còn có chút hơi ấm, độ ấm này làm cho lòng người lạnh giá.

      Đầu ngón tay Tống Thanh Xuân khẽ run lên, tầm mắt cố định dừng chiếc vòng tay cổ tay của Đường Noãn.

      Tô Chi Niệm đứng ở tại chỗ lúc lâu, nhịn được cũng đến gần, sau đó ngồi xổm người xuống, nhìn chằm chằm vòng tay cổ tay Đường Noãn cùng với Tống Thanh Xuân trong chốc lát, lại hỏi: "Có vấn đề gì sao?"

      Tống Thanh Xuân lắc đầu cái, tầm mắt vẫn luôn dừng lại ở cổ tay của Đường Noãn xê dịch chút nào, qua khoảng mấy giây, Tống Thanh Xuân mới lên tiếng: "Em cũng biết có vấn đề gì, nhưng cái vòng tay này cho em cảm giác là lạ, em cảm thấy nhìn rất quen mắt, dường như là thấy qua ở đâu đó. . . . . . phải thấy qua ở đâu, mà là từng thấy rất nhiều lần, nhưng em nhớ được ở đâu. . . . . ."

      Tô Chi Niệm cau mày, dời tầm mắt từ mặt Tống Thanh Xuân sang cổ tay của Đường Noãn, nhìn chằm chằm cái vòng đó hồi lâu, trừ chất lượng cũng tệ lắm, cũng có khác biệt gì.

      "Làm sao vậy? Các người phát ra cái gì sao?" Đội trưởng đội cảnh sát thấy Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm ngồi xổm ở nơi đó, giọng chuyện ngừng, nhịn được cất bước lên phía trước hỏi thăm.

      Tô Chi Niệm lắc đầu: " có."

      nhìn thoáng qua Tống Thanh Xuân vẫn còn nghiên cứu cái vòng đó, suy nghĩ chút, lại mở miệng : "Tôi có thể chụp tấm hình ?"

      Đội trưởng đội cảnh sát chút do dự nào liền đồng ý: "Có thể."

      Tô Chi
      [​IMG]

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 871: Ám hiệu đánh đổi mạng sống (11)
      Editor: Lovenoo151

      Cách thời gian ước hẹn sớm chút, Đường Noãn từ Công ty TW ra ngoài, ta lái xe chuyến đến A Trung.

      Kể từ sau khi tốt nghiệp trung học, Đường Noãn chưa có trở về trường học cũ. Thời gian bảy năm qua ta mới lần nữa bước lên con đường quen thuộc trước cổng trường kia, trong lòng ta vậy mà dường như lại bắt đầu xuất ảo giác.

      Đường Noãn dừng xe ở cửa trường học, khóa kỹ cửa xe rồi về phía sân trường.

      Sân trường được tu sửa, so với lúc trước khi học sạch hơn chút. Bởi vì là chủ nhật nên sân trường rất ít học sinh, trong sân thể dục có mấy nam sinh chơi bóng.

      Kết cấu chỉnh thể của trường học cũng có bất kỳ thay đổi nào, bước vào cổng trường vẫn là đài phun nước, bên tay phải có vườn hoa , bên tay trái là sân thể dục, trước mặt là toà nhà dạy học.

      Đường Noãn chưa đến toà nhà dạy học, chỉ ngẩng đầu nhìn tòa nhà ba tầng, xuyên qua cửa sổ sáng rực, ta mơ hồ nhìn thấy mình và Tống Thanh Xuân thời trẻ, cả hai mặc đồng phục giống nhau như đúc cầm khăn lau cửa kính.

      Cho tới bây giờ ta đều có hứng thú với những kỷ niệm như người khác. Rất nhiều chuyện ta đều cho rằng mình sớm quên, nhưng lúc này ta mới nhớ lại, mới phát ra, hóa ra ta qua từng chút, từng chút mà vẫn nhớ đến ràng như vậy.

      "Đường Noãn, Đường Noãn tốt, cho mình mượn bài tập ngữ văn của cậu chút , cầu xin cậu đấy."

      "Đường Noãn, mình mới mua tạp chí kỳ mới nhất còn chưa có bóc bao bì, cho cậu xem trước này."

      "Oa, Đường Noãn, đây là quà sinh nhật của cậu tặng mình sao? Mình thích lắm nha…….."

      Đường Noãn giơ tay lên đè khóe mắt ướt lại, ta vòng qua tòa nhà dạy học về phía sau trường học. ta ngang qua sân tập thể dục bước chân chịu được dừng lại.

      Đại hội thể dục thể thao, lúc cuộc thi chạy trăm mét về nước rút bên tai ta ngập tràn tiếng la hét vang dội của Tống Thanh Xuân: "Đường Noãn cố gắng lên, Đường Noãn cố gắng lên!"

      Trước buổi tự học buổi tối, sau khi ăn cơm tối tại phòng ăn của trường học xong, trong sân thể dục vang vọng tiếng cười đùa của ta và Tống Thanh Xuân: "Đường Noãn, ngực cậu đúng là rất lớn."

      Đến giờ thể dục, dưới cây liễu trong sân thể dục, ta và Tống Thanh Xuân lặng lẽ : "Đường Noãn, mình với cậu xem. Ngày hôm qua trong quyển sách của mình lại nhận được tờ giấy của Dĩ Nam."

      Có nước mắt theo hốc mắt của Đường Noãn chậm rãi rơi xuống, ta tiếp tục về phía trước. ta lại đến bên hồ nước trong sân trường, ta giống như nhìn thấy được mình ngây ngô năm đó bị nam sinh ngăn lại mời với internet, sống chết cũng chịu buông ra. Lúc băn khoăn lo lắng Tống Thanh Xuân chợt nhảy ra, kéo cánh tay của lời nào liền xô vào cánh tay nam sinh kia, bước nhanh ra cửa trường học: "Tôi cảnh cáo cậu rồi, Đường Noãn thích cậu chính là thích
      [​IMG]



      Chương 873: Ám hiệu đánh đổi mạng sống (13)

      Edit: Thu Lệ

      ", bây giờ tôi vẫn chưa muốn bỏ qua con cờ là ta, tôi muốn mượn tay ta, giết Tống Thanh Xuân, cũng biết, đến nỗi bất đắc dĩ, tôi muốn tự mình động thủ đối phó với Tống Thanh Xuân, bởi vì Tô Chi Niệm rất khó dây dưa, lúc trước, bọn người Khôn ra tay bao nhiêu lần, đều bị Tô Chi Niệm làm hỏng, lúc trước, nếu phải lúc Khôn bị cảnh sát bắt, chúng ta lái xe đụng phải xe của ta, khiến ta bị thương nặng, chưa kịp cấp cứu chết mất tôi nghĩ chúng ta đều sớm bị bại lộ."

      Khôn?

      Đường Noãn khẽ chau mày lại chút, lúc ta và Tống Thanh Xuân đối chọi gay đắt, rất nhiều chuyện ta cũng ràng lắm, nhưng chuyện này ta lại nghe thấy ít.

      Khôn chính là người bắt cóc Tống Thanh Xuân, đẩy xuống từ lầu cao 80m.

      Ngay lúc đó, Khôn thấy chuyện bại lộ nên lái xe xông thẳng về phía trước để chạy trốn, kết quả lại bị tai nạn giao thông thảm khốc ở Vành Đai Hai.

      Tin tức ta từng theo dõi thời gian đấy, khi đó tất cả phóng viên đều cho rằng vì chạy trốn Khôn luống cuống tay chân dẫn đến tai nạn xe cộ, ra là phải, mà là bị giết!

      "Bây giờ, Đường Noãn còn hận Tống Thanh Xuân sâu như trước nữa, rất nhiều chuyện lúc nào cũng làm do do dự dự, chúng ta cần nghĩ cách, khiến nỗi hận của ta tăng thêm chút. . . . . . Tô Chi Niệm. . . . . . Tô Chi Niệm rất quan tâm đến Tống Thanh Xuân, Đường Noãn lại thích Tô Chi Niệm, Đường Noãn nhằm vào Tống Thanh Xuân vô số lần, cho nên chúng ta có thể như vậy . . . . . ." Người phụ nữ bên trong trầm ngâm chốc lát, tiếp tục mở miệng: ". . . . . . Ngày mai là đám cưới của Tần Dĩ Nam, Đường Noãn nhất định xuất , khi đó, hãy phái người, cố tình tiết lộ cho ta tin tức, đó chính là sở dĩ bà Hoàng biết đến tồn lại của ta là do Tô Chi Niệm tiết lộ, nguyên nhân là bởi vì Tống Thanh Xuân. . . . . ."

      "Dựa vào tính tình của Đường Noãn, khi ta biết chuyện này, nhất định hận Tống Thanh Xuân đến tận xương tuỷ, dù sao ngày hôm đó, ta bị người ta đánh rất thê thảm. . . . . ."

      biết rốt cuộc người phụ nữ đó gọi điện thoại cho ai, khi tới đây, nhếch môi, khẽ cười hai tiếng thấp: ". . . . . . Đúng vậy, lúc trước chính tôi là người tiết lộ chuyện của Đường Noãn và Hoàng tổng cho bà Hoàng biết, mục đích chính là sợ lòng dạ Đường Noãn đủ độc ác, vào thời khắc mấu chốt, thêm dầu thêm mỡ chút, khiến cho ta trong cơn kích động mà ra tay
      [​IMG]

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 875: Ám hiệu đánh đổi mạng sống (15)

      Editor: White Silk-Hazye

      ta tao nhã dựa ở ghế salông, bàn tay vô tình hay cố ý sờ lên vòng tay ở cổ tay mình, cuối cùng còn thỉnh thoảng tháo vòng tay xuống, rồi đeo lại, cứ lặp lại hành động đó, vòng tay đó ở trong tay của , giống như là trò chơi rất vui.

      Yên tĩnh biết bao lâu, lúc này Đường Noãn chuẩn bị mở miệng lần nữa, điện thoại di động của người phụ nữ kia bỗng nhiên vang lên.

      Tiếng chuông điện thoại di động dễ nghe, ở trong căn phòng rộng rãi yên tĩnh, có vẻ vô cùng gấp gáp.

      Cả người của Đường Noãn run lên, sau đó người phụ nữ ngồi ở bên đó, liền móc điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn tên người gọi đến, tháo vòng tay xuống, thả lên khay trà, liền nhận điện thoại, về phía căn phòng đối diện phòng khách đối diện.

      Cửa được đóng, Đường Noãn nghe người phụ nữ điện thoại những gì.

      chờ khoảng mười phút, cửa đóng chặt đó liền bị kéo ra, người phụ nữ kia từ từ ra.

      Đường Noãn nghiêng đầu, liếc mắt nhìn thời gian đồng hồ treo vách tường: " mười giờ..."

      Người phụ nữ kia theo lời của , cũng liếc mắt nhìn thời gian cái.

      Đường Noãn rủ mắt xuống: "Thời gian còn sớm, tôi phải về nhà."

      Người phụ nữ kia đứng ở bên salong mà Đường ấm ngời, nhàng gật đầu: "Đúng đấy, còn sớm, vậy về từ từ chút nha."

      Đường Noãn lịch cười "Ừ" tiếng, nhấc túi xách lên, tận lực giữ cho mình bình tĩnh, xoay người, với người phụ nữ kia câu: "Tạm biệt."

      "Tạm biệt." Vẻ mặt của người phụ nữ kia bình tĩnh, với Đường Noãn về phía cổng đen.

      Đường Noãn nữa, mang theo túi, nhấc chân lên, về phía cổng đen.

      Lúc ngang qua người phụ nữ kia, người phụ nữ kia bỗng nhiên gọi tên của : "Đường Noãn?"

      Đường Noãn dừng bước chút, còn chưa kịp quay đầu để nhìn người phụ nữ kia, biết từ nơi nào người phụ nữ kia, lấy ra ống tiêm, hướng về phía cánh tay của Đường Noãn, nhanh chuẩn đâm tới.

      cánh tay bị đâm truyền đến đau nhói, làm cho chân mày của Đường Noãn nhíu lại hồi, theo bản năng muốn giãy dụa, người phụ nữ kia giống như biết được, dùng sức đẩy cái, liền đè lên khay trà, tàn nhẫn mà ấn ống tiêm xuống, đưa chất lỏng ở bên trong ống tiêm, từng chút tiêm vào trong cơ thể của Đường Noãn.

      Mãi đến khi người phụ nữ kia tàn nhẫn mà rút kim tiêm ra, Đường Noãn mới tức giận quay đầu lại, nhìn về phía người phụ nữ kia: " mới vừa tiêm cho tôi cái gì?"

      Mặt mày của người phụ nữ kia, sớm còn dáng vẻ khách sáo và dịu dàng giống lúc nãy, thay vào đó chính là sát khí lạnh lẽo, chút nào che giấu trả lời Đường Noãn: "Chất gây ảo giác."

      Chất gây ảo giác, loại ma tuý... Bảo
      [​IMG]


      [​IMG]



      Chương 878: Ám hiệu đánh đổi mạng sống (18-)

      Editor: Cà Rốt Hồng

      Tần Dĩ Nam đứng ở ven đường chút, mới bước về phía xe của mình, ta vừa được mấy bước, điện thoại di động trong túi liền vang lên tiếng.

      thanh tin nhắn.

      trễ thế này, ai còn nhắn tin cho vậy?

      Tần Dĩ Nam móc điện thoại ra, nhìn thoáng qua màn hình, Tống Thanh Xuân gởi tới tin tức: Đường Noãn chết rồi, giờ trước, tai nạn xe cộ.

      Bước chân của Tần Dĩ Nam khẽ loạng choạng cái, cả người suýt ngã xuống đất.

      chật vật ổn định thân thể, gắng gượng bước lên phía trước vài bước, tựa người vào xe của mình, nhìn chằm chằm hàng chữ ít ỏi màn hình, nhìn lặp lặp lại mấy lần, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch.

      ********

      Đường Noãn hỏa táng vào ngày thứ hai hôn lễ của Tần Dĩ Nam, cũng chính là trước ngày Tống Thanh Xuân cùng Tô Chi Niệm Thượng Hải.

      Ngày đó, tất cả bạn học cao trung và những người quen biết với Đường Noãn ở Bắc Kinh đều tới.

      Có người từng cãi nhau với ta, cũng có người từng thân như chị em với ta, còn có người từng có duyên gặp mặt với ta lần . . . . . . Dĩ nhiên cũng có người từng cũng từng hận ta - Tần Dĩ Nam cũng tới, có người từng là bạn rồi biến thành kẻ thù với ta - Tống Thanh Xuân cũng đến, cùng đến với Tống Thanh Xuân chính là người ta mê luyến suốt tuổi thanh xuân của mình – Tô Chi Niệm.

      Trước cái chết, tất cả và hận đều trở nên như cơn gió thoảng qua, đáng nhắc tới.

      Trong đầu mỗi người đều nghĩ lúc còn sống Đường Noãn rất tốt.

      Trong khoảnh khắc thi thể Đường Noãn hóa thành tro bụi, ít người đều rơi nước mắt, ngay cả hốc mắt Tần Dĩ Nam cũng đỏ lên, người khác đều đặt bó hoa cúc ở trước mộ bia của Đường Noãn, chỉ có ta là đặt bó hoa hồng.

      Có đồng học lắm mồm, thấp giọng , Tần Dĩ Nam kết hôn rồi, có phải trong lòng vẫn còn Đường Noãn hay ?

      Nghe được câu này Tần Dĩ Nam nhìn chằm chằm mộ bia lạnh lẽo, hơi mím mím môi.

      ta sao? ta hay còn quan trọng ? ta chết, trước khi chết, ta còn gọi cho cú điện thoại, nhưng nhận.

      ta suy nghĩ nhiều tại sao trước khi chết ta còn gọi cho , mặc dù trong lòng hiểu , ta gọi cho là bởi vì trong lòng ta có .

      Nhưng nghĩ, ta cũng hiểu từ trước đến nay chưa từng ta, người chính là mượn sách truyền thơ mà ta ngụy trang, bó hoa này chính là cho mà suốt tuổi thanh xuân nhận lầm cũng để vuột mất tình .

      Tống Thanh Xuân là người cuối cùng đứng ở trước mộ bia của Đường Noãn, lên tiếng chỉ rơi lệ.

      Mặc kệ Đường
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :