1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

99 lần nói yêu em - Diệp Phi Dạ (11)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 840 mang thai (40)

      Edit: thu thảo

      nghe thấy tiếng bước chân của Tống Thanh Xuân, chỉ mấy bước, dừng lại, hình như là chuyện cùng người phục vụ: "Xin chào, có thể phiền cho tôi chén nước ?"
      Trả lời giọng nữ: "Được, chờ tôi chút."

      Khoảng nửa phút sau, truyền đến giọng của Tống Thanh Xuân: "Cám ơn."

      Hình như kéo khóa túi ra, biết cầm cái gì từ bên trong ra, có tiếng va chạm truyền đến.
      lúc Tô Chi Niệm hết sức nghi ngờ, người phục vụ vừa đưa nước cho Tống Thanh Xuân mở miệng: " à, mang thai sao? Vậy nên mới dùng vi-ta-min B11 và canxi."

      Theo tiếng Tống Thanh Xuân nuốt nước, Tô Chi Niệm nghe được "Ừ" ràng lắm

      "Vậy là đúng dịp, tôi với giống nhau, tại tôi cũng có thai, tôi có hai tháng rồi, sao?"
      "Nửa tháng."

      Có lẽ là bởi vì lần đầu làm mẹ, nên người phục vụ có vẻ hơi nhiều lời chút: " tới bệnh viện kiểm tra rồi sao?"

      "Kiểm tra rồi, hôm nay tôi vừa ." Hình như Tống Thanh Xuân trả lại chén nước cho người phục vụ, lại câu: "Cám ơn."

      ra là, hôm nay làm, là do phải tới bệnh viện kiểm tra. . . . . . có bầu nửa tháng. . . . . . là do đêm đó ở bệnh viện nên mới mang thai . . . . . .

      "Tô tiên sinh?" Người phục vụ đứng bên cạnh chờ Tô Chi Niệm ký hóa đơn tính tiền, nhìn yên lặng lúc lâu, cũng có phản ứng, nhịn được lên tiếng thúc giục.

      Tô Chi Niệm hồi hồn, cầm bút lên, nhanh chóng ký tên lên đó.

      Sau khi phục vụ rời , Tô Chi Niệm dựa vào lưng ghế, nhìn chằm chằm ánh đèn ngoài cửa sổ, run rẩy lát, lấy ra điện thoại di động, gọi cú điện thoại ra ngoài.

      "Bác sĩ Hạ sao? Ừ. . . . . . có, thân thể tôi có vấn đề, tôi gọi điện thoại cho ông, là muốn hỏi ông, em ruột thịt huynh muội có quan hệ rồi có thai, tỷ lệ xuất dị dạng rất lớn sao? . . . . . . thai nhi sau khi sanh ra, vốn dĩ có vấn đề à? . . . . . . Có rất ít may mắn có thể xuất đứa trẻ khỏe mạnh tồn tại ư? . . . . . . phải, là người bạn của tôi gặp tình huống như thế. . . . . . vậy ông thấy thế nào ? . . . . . . Chỉ có thể làm như vậy sao? . . . . . ."
      Tô Chi Niệm tới đây, nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của Tống Thanh Xuân: "Được, tôi biết rồi. . . . . . ừ, như vậy nhé. . . . . . hẹn gặp lại."

      Lời của Tô Chi Niệm vừa dứt, cửa phòng liền bị đẩy ra, Tô Chi Niệm nhìn về phía Tống Thanh Xuân vừa vào
      [​IMG]


      Chương 842 mang thai (43)

      edit: thu thảo

      Tô Chi Niệm giả bộ gõ cửa phòng ngủ Tống Thanh Xuân hai cái, liền đẩy ra, vào.

      Tiếng nước chảy Trong phòng tắm, áp mất tiếng động của , bên trong, có bất kỳ phản ứng gì.

      Tô Chi Niệm tới trước cửa phòng tắm, gõ cửa, qua lát, tiếng nước bên trong ngừng lại, truyền đến giọng của Tống Thanh Xuân: "Ai vậy?"

      "Là , Đình Đình."

      "Cái gì?" Cách cửa phòng tắm, Tô Chi Niệm nghe thấy tiếng chân Tống Thanh Xuân đến gần: " phải về nhà rồi sao? Tại sao lại quay lại?"

      " tới nửa đường, nghĩ đến có đồ đưa cho cha, cho nên lại quay lại. . . . . ." Tô Chi Niệm ngừng chút, còn : ". . . . . . em tắm trước , coi chừng cảm lạnh đó, đợi lát nữa ra ngoài ."

      "Ừm." Tống Thanh Xuân đáp tiếng, bên trong lại truyền tới tiếng chân dẫm nền, sau đó vòi nước bị mở ra, tiếng nước chảy áp tất cả tiếng vang trong phòng tắm.

      Tô Chi Niệm ở trước cửa phòng tắm đứng lúc lâu, xoay người, về hướng bên giường, vừa lấy ra điện thoại di động, gởi cho Đường Nặc tin nhắn: "Làm ."

      Tin nhắn gửi , chỉ là mười giây sau, điện thoại Tống Thanh Xuân vang lên.

      Tô Chi Niệm gấp nhắc Tống Thanh Xuân trong phòng tắm, đợi chút đến khi Đường Nặc điện thoại tới ba bốn lần, mới đứng dậy về hướng cửa phòng tắm, lần nữa dùng sức gõ cửa phòng tắm cái.

      Sau khi tiếng nước chảy dừng lại, Tô Chi Niệm mới lên tiếng: "Đình Đình, điện thoại di động của em kêu ngừng, hình như là ai đó có việc gấp tìm em. . . . . ."

      Tô Chi Niệm dừng chút: ". . . . . . giúp em nghe nhé?"

      Tống Thanh Xuân gấp gáp xả dầu gội đầu, nghĩ nhiều liền đồng ý: "Được."

      Tô Chi Niệm lấy được cho phép của Tống Thanh Xuân, nhanh chóng tới bên giường, mở túi của Tống Thanh Xuân ra, lật bên trong lên.

      Mặc dù Tô Chi Niệm chờ ở bên ngoài, Tống Thanh Xuân cũng muốn gấp ra ngoài nhìn , nhưng mà bởi vì có bầu, sau khi tắm xong, vẫn là yên lặng đứng ở dưới đèn phòng tắm ấm áp, cầm khăn lông, chăm chú lau tóc.

      Vì phòng bị cảm lạnh, sau khi Tống Thanh Xuân hoàn toàn lau khô đầu tóc, mới kéo cửa phòng tắm ra, ra ngoài.
      Bàn trang điểm của , ngay cạnh cửa phòng tắm, ra ngoài, quẹo trái, ngồi ở trước bàn trang điểm, cầm mỹ phẩm dưỡng da, liền hướng xoa vào trong lòng bàn tay.

      Được nửa, Tống Thanh Xuân nghĩ đến đứa trẻ trong bụng, sợ những thứ mỹ phẩm dưỡng da này dùng có ảnh hưởng, liền thả mỹ phẩm dưỡng da lại chỗ cũ,
      [​IMG]

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 844 mang thai (44)

      Edit: thu thảo

      Tống Thanh Xuân vừa định giãy dụa khỏi lòng bàn tay Tô Chi Niệm, chỉ nghe thấy cửa truyền đến tiếng gõ cửa, ngay sau đó là giọng của Phương Nhu vang lên: "Thanh Xuân?"

      Tô Chi Niệm giơ tay lên, hướng về phía Tống Thanh Xuân làm vẻ mặt chớ lên tiếng, đợi chút đến khi Tống Thanh Xuân gật đầu, mới chậm rãi đưa tay từ bờ môi lấy ra, sau đó xoay người rất nhanh, tới bên giường, mang que thử thai, vi-ta-min B11, canxi với tờ xét nghiệm của Tống Thanh Xuân giường nhét vào trong túi xách.

      Tống Thanh Xuân đợi đến khi Tô Chi Niệm thu sạch mấy thứ thỏa đáng, mới mở ra cửa phòng ngủ: "Chị dâu, có chuyện gì vậy?"

      " có gì, chị chuẩn bị ngủ, về phòng ngủ trước, nên mang cho em ly sữa bò." Phương Nhu cười dịu dàng cầm ly sữa tươi ấm áp trong tay bưng đưa về phía Tống Thanh Xuân.

      "Cám ơn chị dâu." Tống Thanh Xuân cười khanh khách nhận lấy, sau đó nghiêng người cái: "Chị dâu, có muốn vào ngồi chút hay ?"

      " cần, sáng mai chị còn phải dậy sớm." Dừng chút, Phương Nhu quan tâm hỏi: "Vừa rồi, em và Tô tiên sinh giận dỗi sao? Chị hình như nghe thấy em lớn tiếng phải?"

      " có, chỉ là đôi lúc cẩn thận lớn tiếng thôi."

      "Vậy tốt." Phương Nhu nở nụ cười, chỉ vào cửa phòng ngủ của mình, liền xoay người rời .

      Tống Thanh Xuân đợi đến khi Phương Nhu ra xa hai mét, mới đưa tay đóng cửa lại, quay đầu, vừa định với Tô Chi Niệm về đề tài vừa rồi, Tô Chi Niệm nhìn lắc đầu cái, bước nhanh tới trước mặt , dán sát vào tai , giọng : "Ở đây mấy chuyện này, tiện lắm, như vậy , buổi sáng thứ sáu em tới chỗ , chúng ta bình tĩnh mà chuyện, được ?"

      Tống Thanh Xuân mặc dù rất muốn thuyết phục Tô Chi Niệm, đồng ý để mình giữ lại đứa bé này, nhưng theo như lời , Tống gia xác thực phải nơi tốt để chuyện này, suy nghĩ chút, khẽ gật đầu cái, : "Được."

      Chuyện Tần Dĩ Nam và Tống Thanh Xuân giải trừ hôn lễ, là do Tần Dĩ Nam với cha mẹ Tần và Tống Mạnh Hoa, Tống Thanh Xuân cũng ở bên, mặc dù hết sức bày tỏ, giữa mình và Tần Dĩ Nam có tình , chỉ là bởi vì Tống Mạnh Hoa, ban đầu mới muốn kết hôn, mặc dù như thế, sau khi Tần Dĩ Nam làm hết mọi chuyện, vẫn bị cha Tần cầm cái ly, hung hăng đập vào đầu.

      Tống Mạnh Hoa vốn là muốn tìm cho Tống Thanh Xuân chỗ dựa, nay ông
      [​IMG]


      Chương 846: So với con em quan trọng hơn (6)

      Tô Chi Niệm dường như sớm đoán được nhanh chóng lại như vậy, nên cũng gì nhiều, bước đến trước mặt rồi mới mở miệng: "Ăn bữa sáng sao?"

      Tống Thanh Xuân lắc lắc đầu.

      "Ở khu đối diện vừa mới mở nhà hàng, hương vị cũng tệ, chúng ta qua đó ăn thử chút ?"

      Tống Thanh Xuân suy nghĩ lát: "Cũng được."

      Tô Chi Niệm nhanh chậm thay giày, cầm chìa khóa xe, kéo cửa ra, cùng với Tống Thanh Xuân.

      tự mình thay kéo mở cửa xe, đợi đến khi ngồi ổn định ở phía sau vô cùng cẩn thận khom người buộc lại dây an toàn cho .

      tới nhà hàng ở khu đối diện khoảng hơn năm phút đồng hồ đến nơi.

      Tô Chi Niệm gọi hai phần cháo Tiểu Mễ, bốn cái bánh bao, còn gọi thêm dĩa củ cải cho bữa sáng.

      Sắp ăn xong Tô Chi Niệm ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tống Thanh Xuân, hỏi: "Hôm nay có thể xin phép nghỉ ?"

      Tống Thanh Xuân húp ngụm cháo Tiểu Mễ xong, mới đáp: "Có thể."

      "Vậy để đưa em tới nơi?"

      phải muốn về chuyện của đứa bé sao? Vì sao đến bây giờ vẫn thấy đề cập tới? Tống Thanh Xuân hơi chần chờ chút, sau đó mở miệng, : "Được."

      Tô Chi Niệm khẽ gật đầu, thêm gì nữa, Tống Thanh Xuân lấy điện thoại ra, gửi đến toà soạn tin nhắn, xin phép nghỉ.

      Ăn xong bữa sáng, Tô Chi Niệm tính tiền, Tô Chi Niệm cẩn thận đưa Tống Thanh vào trong xe, sau đó vào siêu thị gần đó mua mấy bình thủy tinh ném vào xe rồi ngồi vào phía trước.

      Mấy ngày nay thời tiết Bắc Kinh càng ngày càng ấm áp, trong xe cần phải dùng đến hệ thống thông gió nữa, Tống Thanh Xuân ngồi ở ghế lái phụ, cảm thấy bên trong xe có chút buồn chán nên hạ cửa sổ xe xuống.

      Đường có khá nhiều ổ gà, xe chút lại phải ngừng, hơn nửa giờ sau mới có thể lại thuận tiện, Tống Thanh Xuân nhìn qua cửa sổ xe, để ý chút mới phát là Tô Chi Niệm lái xe chở ra phía ngoại tỉnh.

      Tống Thanh Xuân có chút hiếu kỳ muốn biết Tô Chi Niệm định đưa tới chỗ nào, nhiều lần giật giật môi, muốn hỏi nhưng cuối cùng vẫn là lựa chọn trầm mặc.

      Sau khi xe được Tô Chi Niệm lái ổn định, vì sao tối hôm qua ngủ ngon nên dựa vào ghế xe, muốn nhắm mắt chút.

      Tô Chi Niệm nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Tống Thanh Xuân nhắm nghiền hai mắt, liền điều chỉnh cho lưng của xuống thấp ít, để cho nằm thoải mái hơn.

      Tống Thanh Xuân mơ mơ màng màng mở mắt ra, liếc mắt về phía Tô Chi Niệm cái, sau đó liền chìm hẳn vào trong giấc ngủ.

      Lúc tỉnh lại cũng là lúc xe của Tô Chi Niệm vừa tới nơi muốn đến, giảm tốc độ để dừng xe.

      Tống Thanh Xuân nghiêng đầu, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ xe, ngoại trừ chiếc cửa sắt những cái khác đều thấy gì , đem ánh mắt đầy kinh ngạc nhíu nhíu mày mà quay đầu, nhìn Tô Chi Niệm: "Đến rồi sao?"

      "Ừ, Đến rồi." Sau khi xe dừng hẳn, Tô Chi Niệm xuống xe mở cửa xe, sau đó liền vòng qua đầu xe, mở cửa xe bên còn lại cho Tống Thanh Xuân.

      Tống Thanh Xuân chần chờ chút, cởi giây thắt an toàn ra, mang theo túi xách sau đó theo xuống xe.

      Tô Chi Niệm chuyện, trực tiếp cầm lấy tay Tống Thanh Xuân, hướng về phía chiếc cửa sắt mà đến.

      có chuông cửa nên Tô Chi Niệm chỉ có thể giơ tay lên, dùng sức đập cái vòng sắt lên cửa hai lần, sau khoảng năm phút đồng hồ mới có người phụ nữ trung niên chạy tới mở cửa.

      Tô Chi Niệm hẳn là liên hệ trước với người phụ nữ trung niên này rồi, sau khi báo tên của mình người phụ nữ trung niên đặc biệt nhiệt tình dẫn Tống Thanh Xuân cùng Tô Chi Niệm vào trong.

      Sau khi vào trong, rẽ chỗ ngoặt, Tống Thanh Xuân thấy ở trong viện có khoảng bảy tám đứa trẻ ngồi chơi với nhau,đứa lớn nhất tầm mười hai tuổi đứa bé nhất cũng tầm hai tuổi.

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 847: So với con em quan trọng hơn (7)

      Nếu như những đứa trẻ cùng trang lứa ở cùng với nhau, thường tranh cãi ầm ĩ, nhưng là mấy đứa trẻ này rất kỳ lạ, hoàn toàn có ai gây chuyện hết.

      Lại gần chút, Tống Thanh Xuân mới nhìn ràng, mấy đứa đều là có khuyết tật, có rất nhiều bé ngồi ngây ngốc chảy nước miếng, tứ chi dị dạng.

      Tống Thanh Xuân theo bản năng nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Tô Chi Niệm cái, Tô Chi Niệm lại làm như thể biết trong lòng có nghi hoặc gì, quay đầu, cho đáp án: "Những đứa trẻ này, đều là những đứa trẻ bị dị tật bẩm sinh."

      Nghe được câu của Tô Chi Niệm người phụ nữ trung niên liền quay đầu, nhìn về phía Tống Thanh Xuân thân thiết nở nụ cười : "Tôi có nghe Tô tiên sinh , là phóng viên? Hôm nay tới đây là muốn hiểu biết thêm chút về tình trạng dị dạng bẩm sinh, đúng ?"

      muốn đến đây để tìm hiểu về vấn đề đó khi nào vậy? Tống Thanh Xuân liếc mắt cái về phía Tô Chi Niệm, biết là an bài, nhưng vạch trần lời dối của mà hướng về phía người phụ nữ trung niên đó rồi mỉm cười gật đầu cái. (Editor: gần 200 chương ta mới ed lại bộ này, vậy mà mới ed có chương thấy má Xuân liếc mắt Niệm ca ca của tui tới bốn năm lần, liếc lắm coi chừng rớt mắt ra ngoài đó *bĩu môi*)

      Người phụ nữ trung niên dẫn theo Tô Chi Niệm cùng Tống Thanh Xuân vào trong, vừa vừa hướng về phía Tống Thanh Xuân giới thiệu: "Đây là cái sân mà do người hảo tâm tin Phật bỏ vốn xây dựng, những đứa trong viện này toàn bộ đều là bị vứt bỏ, nguyên nhân đều là lúc bọn chúng sinh ra có chỗ thiếu hụt."

      "Giống như thế này, đến chíp bông, năm nay năm tuổi, lúc mẹ mang thai bị kiểm tra ra là có vấn đề, nhưng là vì đây là đứa con trai, nên bà vẫn muốn sinh, kết quả sau khi sinh ra, bị dị tật ở chân, thể lại bình thường như những đứa trẻ khác, thể tự chủ cử động của mình được, lúc ban đầu cha của cùng mẹ cũng rất tỉ mỉ chăm sóc cậu, nhưng sau thời gian lâu, kinh tế thể chu cấp được đầy đủ, liền bắt đầu sinh ra mâu thuẫn, sau đó cha mẹ cậu ly hôn , mà cậu cũng bị cha mình vô tình vứt ở trước cửa viện nhà chúng ta."

      "Con bé gọi là Tiểu Đan, năm nay bảy tuổi, mẹ con bé bị chú ruột mình cường gian, để cho bé vẫn còn tuổi biết dùng phương pháp tránh thai hay nạo thai nên sau khi sanh ra con bé ra, trời sinh thể toàn vẹn, bây giờ thoạt nhìn nơi nào con bé cũng cảm thấy tốt hơn rồi, chỉ là chỉ số thông minh của con bé được tốt, chuyện, ăn cơm, cũng nhận thức được mọi người xung quanh.

      "Còn đứa trẻ này..."

      Người phụ nữa trung niên lần lượt giới thiệu từng đứa trẻ trong viện cho Tống Thanh Xuân.

      Đằng sau mỗi đứa trẻ đều là câu chuyện xót xa, nhưng là chuyện xưa của
      [​IMG]

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 851 muốn lại thôi (1)

      Edit: White Silk-Hazye

      Đường Noãn mới vừa được người lái xe taxi ôm lên xe, liền hôn mê.

      Đợi đến khi tỉnh lại, đêm khuya, trong phòng bệnh rất an tĩnh, đèn trần nhà sáng rực, chiếu lên vách tường màu trắng sáng đến chói mắt.

      nhìn chằm chằm trần nhà trắng như tuyết, sững sờ trong chốc lát, chợt liền giơ tay lên sờ lên bụng bằng phẳng của mình, còn cái loại đó thấu xương đau đớn, tất cả an tĩnh bình thường.

      Đứa bé kia của . . . . . . Đường Noãn chợt liền từ giường - xuống.

      y tá ngồi ở cách đó xa, bị động tác đó của Đường Noãn đánh thức, vuốt mắt, giọng hàm hồ hỏi: "Tiểu thư, ngài. . . . . ."

      Tiểu y tá lời còn chưa hết, liền bị Đường Noãn lo lắng cắt đứt: "Đứa bé của tôi đâu? Đứa bé còn ở đó hay ?"

      "Tiểu thư, ngài đừng kích động, ngài bảo bảo vẫn còn ở đó." Tiểu y tá ấm cười cười, từ ghế salon đứng lên, hướng về phía bên giường bệnh tới: "Bây giờ cơ thể của ngài có chút yếu, phải tĩnh dưỡng, vết thương người, có nhiều chỗ rất nghiêm trọng, nhưng là có thương tổn gân động cốt, bác sĩ đề nghị ngài nên dùng thuốc, bởi vì đối với bảo bảo trong bụng bị kích thích, nhưng mà, phải uống thuốc dưỡng thai, bởi vì buổi chiều động thai . . . . ."
      Tiểu y tá vừa , vừa đưa thuốc cho Đường Noãn.

      Đường Noãn xoa xoa trán bị sợ ra mồ hôi lạnh, lên tiếng, nhận lấy thuốc liền nước ăn vào, cho đến khi đưa trả lại cho Tiểu y tá chén nước, mới giọng mở miệng câu cảm ơn.

      Đường Noãn ngủ rất lâu, có nửa điểm đau đớn, tiểu y tá coi chừng mình, ngồi ghế sa lon, vẫn lim dim.

      Đường Noãn tựa vào giường bệnh, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ bóng đêm đen thùi, trong đầu kiềm hãm được liền nổi lên buổi chiều cảnh tượng, Hoàng Thái đánh mạnh như vậy, thậm chí chung quanh còn xoay quanh nhiều người xem kịch như vậy, những thứ kia vốn ở lòng của nàng Ám ảnh, nhưng những quyền đấm cước đá và chê cười kia, giống như căn bản phải rơi vào người của , tất cả hình ảnh bị đánh giống như là ống kính nhàng phát lên, ở trước mắt của nhanh chóng xẹt qua, chỉ có Tống
      [​IMG]


      Chương 853: ấy muốn lại thôi (3).

      edit: hoada.

      Đường Noãn xuất viện, bởi vì thai có vẻ ổn nên giống thường ngày ra ngoài gặp gỡ bạn bè mà chỉ thành ở nhà xem ti vi và ngủ.

      Tối thứ 6, khoảng 11 giờ, nấu ít thức ăn khuya, sau khi ăn no nê thỏa mãn, mới vừa chuẩn bị bò lên giường ngủ nhận được tin nhắn.

      Là tin nhắn của người phụ nữ kia gởi tới.

      ta ở công ty, hành động .”

      Nội dung rất ngắn gọn, chỉ có tám chữ nhưng Đường Noãn lại hiểu ý ta muốn gì, ta là chỉ Tống Thanh Xuân, công ty chính là công ty TW, hành động là bảo bây giờ đến công ty, tìm cơ hội bỏ thuốc Tống Thanh Xuân.

      Hôm nay là thứ sáu, ngày mai và ngày mốt làm, vì vậy nên sợ là lúc này trong công ty có nhiều người làm thêm giờ lắm.

      Mà nếu muốn tùy tiện mượn cớ đến công ty chuyến, gặp Tống Thanh Xuân làm thêm giờ, cũng có thể làm thêm giờ, khi hai người ở chung chỗ rất dễ dàng tìm được cơ hội hành động.

      Huống chi, vì chuyện ngày thứ ba kia, Tống Thanh Xuân giúp đỡ , nếu rót cốc nước, tiện đường tìm ấy tiếng cảm ơn có thể đưa thuốc đến bên miệng của ta rồi.

      Nhưng nếu trước ngày thứ ba kia, khi nhận được tin nhắn này nhất định hào hứng bừng bừng lập tức phóng tới công ty hành động ngay.

      Vậy mà lúc này... Đường Noãn nhìn chằm chằm tin nhắn màn hình điện thoại di động, nhìn lâu cho đến khi màn hình tự động khóa biến thành màu đen mà vẫn có bất kỳ phản ứng nào.

      Có thể do trầm mặc lâu, cũng có phản ứng gì nên khoảng chừng nửa giờ sau, điện thoại của Đường Noãn bất ngờ vang lên.

      Là điện thoại của người phụ nữ kia gọi đến.

      Đường Noãn lại tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, do dự lúc lâu mới bấm nút nghe, phía bên kia truyền tới giọng phụ nữ dịu dàng lễ phép: “Đường tiểu thư, có quấy rầy đến giấc ngủ của ?”

      có...” Đường Noãn ngập ngừng chút, dù biết là vì chuyện gì nhưng vẫn vờ hỏi: “ muộn như thế, tìm tôi có chuyện gì ?”

      Phía bên kia đầu dây điện thoại, người phụ nữ kia biết Đường Noãn giả bộ, cũng vạch trần mà mở miệng, giọng có gì thay đổi, vẫn thân thiết, nhàng, từ tốn: “Tôi mới gởi cho tin nhắn, thấy chậm chạp trả lời cho nên mới gọi điện thoại cho .”

      Đường Noãn chậm chạp cười hỏi lại: “ sao? Bây giờ tôi xem thử.”

      Trước đó Đường Noãn xem tin nhắn rất nhiều lần rồi song lúc này vẫn diễn trò y hệt chưa thấy tin nhắn bao giờ nhìn lướt qua: “Bây giờ cũng hơn mười hai giờ, có thể ta còn ở công ty nữa...”

      ta vẫn ở đấy, hơn nữa cả tối nay cũng ở lại công ty.” Phía bên kia điện thoại, người phụ nữ bình thường rất dịu dàng bây giờ giọng rất tức giận cắt ngang lời của Đưỡng Noãn.

      Trong nhất
      [​IMG]


      Chương 855: muốn lại thôi (5)

      Edit: Thu Lệ

      nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, nháy mắt cái cũng nháy bế tắc ngồi đó.

      Trong đầu ta rất loạn, hoàn toàn hiểu suy nghĩ của bản thân mình, cũng biết mình nên lựa chọn như thế nào.

      Đêm khuya tối đen, dáng vẻ ta ngồi như bức tượng điêu khắc, từ từ trôi qua, sắc trời ngoài cửa sổ sát đất phòng làm việc, bắt đầu trắng bệch, rồi sáng lên, cho đến cuối cùng, ánh mặt trời mọc lên từ hướng đông, chiếu sáng nửa phòng làm việc, thế giới bên ngoài vốn yên tĩnh cũng trở nên náo nhiệt, Đường Noãn mới nhàng chớp chớp mắt, lấy lại tinh thần.

      ta thở ra hơi dài, cầm ví tiền, đứng dậy xuống lầu, vào ngân hàng bên cạnh, lấy số tiền mặt, sau đó vào quán cà phê dưới lầu công ty, mua hai cốc sữa tươi và hai bánh sandwich, lần nữa ngược trở về phòng làm việc.

      Đường Noãn trở lại trước bàn làm việc của mình, thả ví tiền xuống, từ trong ngăn kéo lấy ra phong bì, đặt tiền mặt vào, sau đó mở túi ra, từ trong túi cầm bình thuốc, lấy mấy viên ra ném vào trong hai ly sữa đó.

      Đường Noãn chờ sau khi thuốc hoàn toàn hoà tan, mới mang theo bữa ăn sáng mình mua, tới phòng làm việc của Tống Thanh Xuân.

      thừa nhận, ngày đó Tống Thanh Xuân giúp tay, khiến ta rất cảm động, nhất là hành động cuối cùng của , nếu phải cho tiền tài xế taxi, có lẽ đứa bé của ta còn.

      Nếu như có thể lựa chọn lần nữa, lúc đó ta nhất định lên xe của người phụ nữ đó, nhưng mà, trong cuộc sống, cho tới bây giờ đều có cơ hội lựa chọn, rất nhiều khi, mũi tên nhọn rời dây cung còn cơ hội quay lại nữa.

      ta làm về mảng tin tức nên ta biết dư luận đáng sợ như thế nào, ta có dũng khí gánh chịu hậu quả của những hành động và việc làm của ta bị phơi bày.

      Huống chi, ta còn có thai, ta phải là người tốt, nhưng ta muốn làm người mẹ tốt, từ lúc ta biết mình mang thai trở , ta trở nên hết lòng thương đứa bé trong bụng, d/đ;l'q;d ngày đó ta bị đánh, ta liều chết che chở cho đứa bé của ta, thậm chí ta còn vì đứa bé của mình mà ăn khép nép cầu cứu Tống Thanh Xuân – người trước giờ ta vẫn luôn chèn ép, giờ cũng như vậy, vì đứa của mình mà lựa chọn làm người xấu.

      Đường Noãn yên lặng đứng trước cửa phòng Tống Thanh Xuân hồi rất lâu mới giơ tay lên, nhàng gõ cửa.

      Bên trong rất an tĩnh, có bất kỳ tiếng vang nào truyền đến.

      Đường Noãn lại gõ cửa thêm lần nữa, nghe bên trong có tiếng động của ghế vang lên, ta chờ thêm vài phút đồng hồ vẫn đợi được tiếng động của Tống Thanh Xuân, liền trực tiếp đẩy cửa vào.

      Tống Thanh Xuân làm tổ ghế làm việc, ngơ ngác nhìn ánh mặt trời
      [​IMG]

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 857: muốn lại thôi (7)
      Editor: Lovenoo1510

      Thảo nào ngày đó khi ở gần bệnh viện Nhân Dân gặp ấy, ra ấy cũng giống mình, ấy đến đấy để khám thai sao?

      Nhưng vì cái gì mà lại muốn xin lỗi, quyết tâm mạnh mẽ như vậy, chẳng lẽ là……..

      Đường Noãn cau mày lại hỏi: "…………Con của cậu có vấn đề gì ?"

      Đường Noãn câu thăm dò làm thân thể Tống Thanh Xuân run rẩy dữ dội cái.

      Thấy phản ứng như vậy khiến Đường Noãn biết mình suy đoán đúng, có lẽ người phụ nữ nào khi có đứa trẻ cũng đều mong tất cả mọi đứa trẻ toàn thế giới này đều khỏe mạnh: "Y học tại phát triển như vậy chẳng lẽ có cách giải quyết sao? Bác sĩ thế nào? Cậu xem mình ngày ấy trong tình huống tệ như vậy mà vẫn bảo vệ được đứa bé đấy sao?"

      Tống Thanh Xuân gối mặt lên cánh tay, im lặng lúc mới mở miệng: "Vô dụng thôi……….."

      Đường Noãn lên tiếng, nhờ chiếc gương cách đó xa có thể nhìn thấy Tống Thanh Xuân đưa lưng về phía mặt mình, khuôn mặt ấy có hai hàng nước mắt lăn xuống.

      Đường Noãn chưa từng nhìn thấy Tống Thanh Xuân tuyệt vọng, đau lòng, bi thương như vậy. Trong ấn tượng của ta, Tống Thanh Xuân vẫn luôn là người chân cao khí ngang, sống đầy vinh quang chói lọi.

      Trời mới biết, nằm mơ ta cũng mong muốn ngày Tống Thanh Xuân có bộ dáng bi thảm như thế này, Lúc này đây rốt cuộc khi ta thấy được, đáng nhẽ ra ta phải thấy vui vẻ, nhưng ta phát ra trái tim của mình giống như bị cái gì đó bóp lấy, bóp đau đến dữ dội.

      ta ràng là hận ấy vô cùng, là ấy khiến Tô Chi Niệm động thủ đối với mình, là ấy khiến Tô Chi Niệm chán ghét mình, cũng là ấy khiến Tần Dĩ Nam rời khỏi bên mình…….. chỗ nào cũng thua trong tay ấy, vẫn luôn cùng ấy so chiêu. Nhưng cái bị ta hận thấu xương này lại cứu đứa bé của mà để mất đứa con của mình.

      Suốt cả đêm ta ra quyết định lại cứ như vậy bị dao động.

      Câu nhắc nhở Tống Thanh Xuân uống sữa lúc còn nóng từ cổ họng của ta chậm rãi nuốt lại vào trong bụng.

      Trong phòng an tĩnh lúc, Tống Thanh Xuân nhấc đầu gối cánh tay lên nhìn ta rồi nhàng lau nước mắt ở khóe mắt. vươn tay, cầm ly sữa tươi bàn đến trước mặt mình giờ còn thấy bi thương nữa, rồi quay về phía Đường Noãn nóng lạnh câu "Cám ơn", liền giơ ly sữa tươi lên miệng.

      Chỉ cần ấy uống vào là ta thành công rất lớn, ta có thể nắm được nhược điểm của ấy ở trong tay, sau đó mang theo đứa bé nước ngoài cao chạy xa bay ra.

      ta bị mất thanh danh, bị thân bại danh liệt, bị mọi người phỉ nhổ………

      Tay Đường Noãn nắm chặt thành nắm đấm. cố
      [​IMG]



      Chương 859: muốn lại thôi (9)

      Edit: Thu Lệ

      Tống Thanh Xuân chưa từng nghĩ đến, lúc này Đường Noãn lại có dáng vẻ muốn lại thôi, đây cũng chính là hình ảnh cuối cùng ta để lại cho .

      Bởi vì sau khi ta tách ra đến mười hai tiếng, nghe được tin tức ta chết.

      Ngay lúc đó, trong đầu Tống Thanh Xuân đều nghĩ đến chuyện Tô Chi Niệm muốn làm phẫu thuật buộc ga – rô mà Đường Noãn , hoàn toàn nhận thấy được Đường Noãn có vẻ mặt gì khác thường, nhìn Đường Noãn lần lữa chịu mở miệng, nhịn được cau mày thúc giục câu: "Làm sao vậy?"

      Trong mắt Đường Noãn rất an tĩnh, giống như chứa đựng rất nhiều lời muốn , nhưng lại ra câu nào.

      Tống Thanh Xuân cũng biết, khi đó tuy vẻ mặt Đường Noãn yên tĩnh muốn lại thôi, nhưng đáy lòng lại tràn đầy giãy giụa.

      ta do dự rốt cuộc có nên cho Tống Thanh Xuân biết, có người gây bất lợi cho hay ?

      Nếu ta , có lẽ ta còn có cơ hội xoay chuyển, nhưng nếu ra, vậy ta muôn đời muôn kiếp trở lại được. . . . . .

      Tống Thanh Xuân sốt ruột gặp Tô Chi Niệm, nhìn dáng vẻ Đường Noãn nhúc nhích như vậy, tính nhẫn nại dần dần hao hết.

      "Đường Noãn, cậu có chuyện gì sau ."

      Tống Thanh Xuân trầm tư chốc lát, mở miệng với Đường Noãn, sau đó xoay người, tới trước cửa thang máy, nhấn nút mở.

      "Thanh xuân."

      Tống Thanh Xuân bước vào thang máy, khi cửa thang máy sắp đóng lại, Đường Noãn lại gọi tên của .

      ta gọi là Thanh Xuân mà phải Tống Thanh Xuân, giọng điệu thanh thúy động lòng người, vẫn giống như thiếu nữ cấp 3 xinh đẹp của năm đó.

      Đáy lòng Tống Thanh Xuân bỗng dưng lộp bộp chút, theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đường Noãn.

      Cách cửa thang máy từ từ khép lại, Tống Thanh Xuân nhìn thấy Đường Noãn mở trừng hai mắt nhìn về phía , khẽ nở nụ cười.

      Nụ cười đó vừa xa lạ vừa quen thuộc, vô cùng giống với Đường Noãn – người bạn tốt từng cùng cười ầm ĩ, cùng chạy khắp nơi thời niên thiếu.

      Trong chớp mắt ấy, Tống Thanh Xuân cảm thấy thời gian giống như quay ngược trở lại, hoàn cảnh xung quanh từ từ biến thành sân trường rải đầy ánh mặt trời sau giữa trưa, quần áo người và Đường Noãn đổi thành đồng phục học sinh giống nhau như đúc, y hệt những hình ảnh trong trí nhớ, nghe từ phía xa xa, ta gọi câu "Thanh xuân", sau đó lại giống như bây giờ, mím môi cười yếu ớt, mặt mày cũng tràn đầy tinh thần phấn chấn mạnh mẽ.

      Tống Thanh Xuân nhìn Đường Noãn chớp mắt, mặt mày nhịn được cũng nâng lên, môi khẽ nhếch lên, đáp lại ta nụ cười sạch và trẻ tuổi.

      Đường Noãn nhìn Tống Thanh Xuân cười, nụ cười cũng mở thêm, Tống Thanh Xuân theo ta càng ngày càng cười đến phóng đãng, khóe môi càng toét càng lớn.

      Hai , từ mười sáu tuổi quen biết nhau, cho tới bây giờ là hai mươi sáu tuổi, thời
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :