1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

99 lần nói yêu em - Diệp Phi Dạ (11)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 785: phải là em lấy (5)

      Editor: Tiểu Ốc

      " Dĩ Nam?" Tống Thanh Xuân mở miệng.

      Tần Dĩ Nam chần chờ lúc mới ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn chiếc bát trống rỗng ở trước mặt , cố kéo ra nụ cười : "Ăn no rồi sao?"

      "Ừ." Tống Thanh Xuân cười đáp lại, nghiêng đầu, nhìn nhìn Tần Dĩ Nam trong chốc lát, rồi mở miệng: " Dĩ Nam, buổi tối tìm em là vì có chuyện gì muốn sao?"

      Khi nhận được tin nhắn mà Trình Thanh Thông gửi tới Tần Dĩ Nam lập tức lọt vào trong giãy giụa.

      ấy mang thai rồi, trong bụng của có đứa bé của . . . . . . cướp lần đầu tiên của người phụ nữ, rồi chậm chạp dám đứng ra để chịu trách nhiệm, đây là cách làm rất hèn hạ nhưng thể nào mở miệng bảo với là phá đứa bé , cũng thể nào khiến cho bản thân vứt bỏ, để ý tới mẹ con bọn họ được. . . . . .

      ra , rất ràng, khi biết được tin tức Trình Thanh Thông mang thai kia, trong nháy mắt, lòng rất ràng rồi, phải xin lỗi Tống Thanh Xuân.

      từng cho rằng Đường Noãn chính là mượn sách truyền thư mà vẫn luôn thích kia, vì Đường Noãn mà vô số lần lỡ hẹn với Tống Thanh Xuân, hôm này mới biết được rằng Tống Thanh Xuân chính là muốn tìm năm đó, nhưng mà, vẫn phải lỡ hẹn rồi. . . . . .

      Giữa , có phải hay từ rất nhiều năm trước, khi bỏ lỡ giây kia, được định là bỏ lỡ cả đời?

      câu " xin lỗi" vô cùng đơn giản, Tần Dĩ Nam luyện tập nó vô số lần ở đáy lòng, nhưng bây giờ khi đối mặt với , vẫn khó có thể mở miệng được như cũ.

      " Dĩ Nam? Sao lời nào vậy?" Tống Thanh Xuân đợi nửa ngày, thấy Tần Dĩ Nam vẫn sững sờ nhìn chằm chằm vào bó hoa sau lưng , chậm chạp hề mở miệng nên nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở.

      Tần Dĩ Nam mở to hai mắt, hồi hồn, há miệng, nhưng còn chưa kịp lên tiếng đáy lòng trở nên cực kỳ khó chịu rồi, vỗ cái vào đầu, nhìn chằm chằm vào những chiếc xe thỉnh thoảng lại lướt qua đường phố, nhắm hai mắt lại, giống như là quyết tâm quyết định cái gì, mở miệng : "Tống Tống, xin lỗi, thể kết hôn với em được."

      Vẻ mặt Tống Thanh Xuân hơi đờ đẫn chút.

      Tần Dĩ Nam từ đầu đến cuối đều có mở mắt, dừng lại chút, khi thấy Tống Thanh Xuân mãi hề lên tiếng, giống như sợ có nghe lời mình mới vừa nên tiếp tục lặp lại lần nữa: " xin lỗi, thể nào kết hôn với em được, Tống Tống, thực xin lỗi em, cũng ngờ rằng chuyện trở nên như thế này. . . . . ."

      Giữa rằng chỉ có tình bạn, nhưng vào lúc này, Tần Dĩ Nam lại cảm thấy bản thân cực kỳ giống với người chồng ngoại tình, sám hối với vợ mình.

      Tống Thanh Xuân chớp chớp mắt nhìn về phía Tần Dĩ Nam, vẻ mặt vẫn có chút đờ đẫn.

      Tần Dĩ Nam giơ tay lên, lau mặt cái, sau đó chậm rãi quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt của Tống Thanh Xuân, mở miệng lần nữa, : " xin lỗi, Tống Tống, xin lỗi. . . . . ."

      liên tục xin lỗi rất nhiều lần, khiến cho Tống Thanh Xuân rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần, nở nụ cười với : " Dĩ Nam, cần phải xin lỗi em, ra tối hôm nay em tới tìm cũng là vì muốn với rằng em thể kết hôn với được. . . . . ."

      Lần này đổi lại là Tần Dĩ Nam đờ đẫn.

      Tống Thanh Xuân mím mím môi, bộ dạng giống y như Tần Dĩ Nam vừa nãy, trong giọng tràn đầy có lỗi: "Vừa nãy là do lời của giống y như đúc với lời em
      [​IMG]


      Chương 787: phải là em lấy (7)
      Edit: Sun520

      Trong nhật ký của Tô Chi Niệm, sau khi từ Hải Nam trở về chỉ lần viết, mà thường xuyên viết câu này.

      Thời điểm Tống Thanh Xuân đọc đến những lời này, có để ý gì nhiều, cho đến lúc này, nhìn thấy Tô Chi Niệm mất hồn như vậy, mới hiểu được, nguồn gốc câu đơn giản ngày đó, rốt cuộc thừa nhận bao nhiêu vắng vẻ và đơn.

      Trong lòng của Tống Thanh Xuân hung hăng đau đớn, sau đó về phía trước bước, sóng vai đứng bên người Tô Chi Niệm, mím môi, phá vỡ yên tĩnh ngoài ban công: "Nhìn gì thế?"

      Sau khi xong, ước chừng qua nửa phút, Tô Chi Niệm đứng ở bên cạnh mới chậm rãi xoay đầu lại.

      Khi thấy bên cạnh từ đáy mắt sâu đen nhánh lên vẻ kinh ngạc.

      nhìn hoa mắt, hay là xuất ảo giác?

      Tô Chi Niệm nhàng nhíu nhíu mày, giọng ép xuống , kêu tên của , như muốn xác nhận: "Thanh Xuân?"

      "Ừ. . . . . ." Tống Thanh Xuân quay đầu, mặt mày cong cong nhìn Tô Chi Niệm cười yếu ớt, sau đó gật đầu, : ". . . . . . Là em."

      phải tìm Tần Dĩ Nam rồi sao? Tại sao lại đứng ở bên cạnh đây? uống thuốc an thần, xuất tác dụng phụ sao? Thế nhưng xuất ảo giác chân như vậy. . . . . .

      Thời điểm, Tô Chi Niệm hoảng thần (hoảng sợ và thần kì)nhìn Tống Thanh Xuân chằm chằm, đúng lúc có trận gió đêm từ từ thổi qua, thổi trúng mái tóc dài của bay theo chiều gió, có sợi tóc mỏng, lướt nhàng qua hai gò má của .

      Ngứa chút, mềm mại, loại cảm giác này vô cùng chân , Tô Chi Niệm theo bản năng giơ tay lên, sờ sờ hai má của mình, sợi tóc của mềm mại bóng loáng, quấn lên đầu ngón tay của .

      theo bản năng cúi đầu, nhìn nắm tóc đen chằm chằm trong lòng bàn tay hai giây, sau đó thân thể chợt run rẩy.

      ra là, phải là ảo giác, mà là chân . . . . . . ở bên cạnh . . . . . .

      Theo suy nghĩ trong đầu, tầm mắt Tô Chi Niệm, lướt quanh toàn thân Tống Thanh Xuân, bắt đầu dao động, khi nhìn thấy hai chân có mang giày đứng sàn nhà ở ngoài trời ấn đường hung hăng nhướng lên.

      giây kế tiếp, cởi dép chân mình ra, khom người, đứng ở trước mặt , cầm dép xỏ vào chân của .

      Dép của , mặc dù lớn hơn chân của rất nhiều, nhưng mà bên trong lưu lại nhiệt độ của người , ấm, ấm áp, làm cho ngón chân đông lại cứng ngắc, từng điểm từng điểm khôi phục tri giác.

      rất muốn hỏi : "Tại sao lại trở lại?", nhưng mà thời điểm mang dép cho , thấy lòng bàn chân của bẩn, vết thương cũng xử lý, lạnh dọa người, nghĩ tới tật xấu đau bụng kinh của , đứng lên, cũng hỏi chuyện gì, trực tiếp nắm
      [​IMG]


      Chương 789: phải là em lấy (9)
      Edit: Sun520

      Tống Thanh Xuân nghĩ tới phản ứng của Tô Chi Niệm mãnh liệt như vậy.

      quan tâm dược cao bôi chân có thấm vào vết thương chưa, nhảy từ ghế sa lon xuống.

      Tay Tống Thanh Xuân vừa mới chạm vào cổ tay của Tô Chi Niệm, Tô Chi Niệm cực kỳ tức giận, hung hăng hất tay của ra lần nữa, nhanh chóng về phía cầu thang.

      Hủy hôn? Tần Dĩ Nam lại dám kết hôn với Tống Thanh Xuân?

      Càng nghĩ, lửa giận trong lồng ngực của Tô Chi Niệm càng mạnh, hành động xuống lầu cũng càng nhanh, Tống Thanh Xuân đuổi kịp , chỉ có thể đứng ở đầu cầu thang, lo lắng nhìn về phía Tô Chi Niệm lớn tiếng : "Tô Chi Niệm, thời điểm Dĩ Nam gởi nhắn tin cho em, ra em cũng muốn cho gởi tin nhắn cho ta, chỉ là em đúng lúc nhận được tin nhắn của ta trước mà thôi."

      Bước chân của Tô Chi Niệm xuống lầu hơi chậm dần, nhưng có dấu hiệu dừng lại.

      "Cho nên, cho dù tối nay Dĩ Nam mở miệng thể kết hôn với em trước, em cũng với ta."

      __ cho dù tối nay Dĩ Nam mở miệng thể kết hôn với em trước, em cũng với ta. . . . . . Đây là ý gì?

      Bước chân Tô Chi Niệm giẫm cầu thang, hơi dừng lại chút, giống như hiểu ra chuyện gì, ngẩng đầu lên, nhìn Tống Thanh Xuân đứng ở đầu cầu thang.

      Tống Thanh Xuân nhìn lại ánh mắt của , nhàng mím mím môi, lại những lời mình vừa , thẳng ra: "Tô Chi Niệm, ra tối nay em tìm Dĩ Nam, chính là muốn cho ta biết, em muốn kết hôn với ta."

      Bước chân của Tô Chi Niệm, hoàn toàn dừng lại, nhìn trong mắt , có cảm xúc cuồn cuộn mãnh liệt, qua lúc rất lâu, mới mở miệng, giọng điệu lành lạnh: "Thanh Xuân, ở Hải Nam em đồng ý với . . . . . ."

      "Nhưng mà, ở Hải Nam cũng đồng ý em!" Tống Thanh Xuân đợi Tô Chi Niệm xong, cắt đứt lời của , giọng điệu của hơi có vẻ ổn định: "Chúng ta rồi đấy, sau khi kết thúc đêm đó, chúng ta đều tự trở lại cuộc sống của mình, sau đó xem nhau như là em, nhưng mà, Tô Chi Niệm. . . . . ."

      Tống Thanh Xuân tới chỗ này, chợt ngừng lại.

      biết, tiếp theo mở miệng với những lời đó, đại biểu cho chuyện gì.

      Thiên Đường và Địa Ngục, chỉ có thể được chỗ, khi , có thể có đường quay về.

      cũng từng rất nỗ lực muốn cho mình ở lại Thiên Đường, nhưng cuối cùng vẫn chọn về phía Địa Ngục.

      Tống Thanh Xuân hít sâu hơi, chậm rãi giẫm cầu thang, về phía Tô Chi Niệm.

      Mỗi bước đều rất kiên quyết, làm việc nghĩa được chùn bước, làm như bây giờ mỗi bước đến gần , là quyết định đúng.

      " cũng có hết lòng tuân thủ lời hứa, phải sao?"

      " mực đều ở đây dụ dỗ em, gạt em, phải sao?"

      " hoàn toàn có nghĩ tới phải trở về nhân gian, từ lúc vừa bắt đầu, muốn đưa em trở lại nhân gian, còn mình ở lại Địa Ngục, phải sao?"

      Tống Thanh Xuân liên tục ba chữ " phải sao?", hỏi Tô Chi Niệm biết nên trả lời như thế nào.

      Thời điểm Tống Thanh Xuân đứng cách Tô Chi Niệm bậc thang, dừng lại, người của cao cộng thêm chiều cao bậc thang, vừa vặn ngang hàng với , nhìn thẳng ánh mắt của , nhìn lúc lâu, môi mới vểnh lên, giọng điệu chuyện, dịu dàng như nước: "Tô Chi Niệm, em đến Địa Ngục, cùng với có được hay ?"


      Chương 790: phải là em lấy (10)
      Edit: Sun520

      Lúc này đứng ở trước mặt , giống như đưa thân vào trong địa ngục.

      Tống Thanh Xuân phát , ra Địa Ngục còn lâu mới có được trong suy nghĩ đáng sợ như vậy, thậm chí tâm tình
      [​IMG]

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 792: cưới, em gả (12)

      Editor: Diep Thư Khinh

      Tống Thanh Xuân tức giận bừng bừng, thở hổn hển xoay người, giống như ruồi bọ có đầu, lung tung chạy ào vào phòng khách, tới lui vòng quanh phòng khách, càng , dòng lửa trong lồng ngực càng thiêu đốt mạnh mẽ, dùng lực giậm chân, lại bước tới cửa, giơ chân lên, đạp hai cái mạnh lên cửa, tiện thể nhìn về phía ngoài cửa tức giận mở miệng mắng: “Tô Chi Niệm, tôi cho biết, nếu thả tôi ra ngoài, tôi đập bỏ nhà luôn.”

      Tống Thanh Xuân vừa , rồi lại quanh phòng lần nữa, cách bày biện trong phòng Tô Chi Niệm, cái nào cũng có giá trị vô cùng, nỡ xuống tay, cắn cắn môi dưới, sau cùng vọt tới trong phòng ăn, tóm lấy cái ly thủy tinh, đập mạnh xuống mặt đất.

      “Tôi cũng lừa đâu, tôi Tống Thanh Xuân từ trước đến nay được là làm được!” Tống Thanh Xuân vừa kêu gào, vừa dựng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài cửa, phát Tô Chi Niệm đối mặt với tiếng vang lớn do ly thủy tinh bị đập vỡ, căn bản có chút phản ứng nào, aa... Tống Thanh Xuân cắn chặt răng, nổi nóng xoay người trở lại nhà ăn, lại cầm cái ly, ra sức đập mạnh xuống mặt đất.

      “Tô Chi Niệm, có tin tôi cho mồi lửa mà thiêu đốt biệt thự của hay !”

      “Tô Chi Niệm, tại tôi phòng bếp để mở khí ga!”

      “Tô Chi Niệm, tôi muốn đến Cục Công An để tố cáo bắt giữ nhà lành.”

      “Tô Chi Niệm, nếu còn mở cửa, tôi khóc cho xem...”

      “Tô Chi Niệm, có tin hay , tôi từ lầu hai mà nhảy xuống...”

      ... .......

      Tống Thanh Xuân biết Tô Chi Niệm vẫn còn ở ngoài cửa chưa từng rời , gần như dùng hết tất cả lời mà mình nghĩ rằng có thể uy hiếp ấy, thế mà lại đem khóa trái ở trong phòng, trước sau nhúc nhích động đậy gì, từ đầu đến cuối có dấu hiệu muốn mở cửa.

      Nếu đổi lại là bình thường, dựa theo tính cách của nếu ai bắt ở nhà như vậy, khẳng định làm ầm ĩ trận long trời lở đất, đêm thể nào yên.

      Nhưng gần đây, Tống Thanh Xuân biết vì sao, cả người trở nên giống như trước, những dễ dàng đói bụng, mà còn rất dễ mệt mỏi, mệt mỏi đến rã rời, còn thường thường ngủ giấc lâu.

      Mới vừa rồi chỉ giậm chân chạy trong nửa giờ, mà giống như tiêu tốn toàn bộ sức lực của cơ thể, mỏi mệt ngồi phịch ở ghế sofa trong phòng khách, ngay cả cử động cũng chẳng muốn, đến cả cái miệng mắng Tô Chi Niệm, cũng đều trở nên yếu ớt.

      Sau cùng, dứt khoát ngậm miệng lại, muốn trước nghỉ ngơi lát, sau mới tiếp tục tính sổ với Tô Chi Niệm, ai ngờ nghỉ nghỉ ngơi ngơi, ôm gối ôm, tựa vào ghế sofa, nhắm mắt lại nặng nề chìm vào giấc ngủ.

      Tô Chi Niệm đứng ở ngoài cửa, đợi cho đến khi Tống Thanh Xuân hít thở kéo dài đều đều, mới cầm chìa khóa, mở cửa, tay chân nhàng bước đến.

      Trong phòng bị quậy khiến cho rối nùi, quần áo vứt lung tung khắp mọi nơi.

      Tô Chi Niệm luôn luôn thích sạch , khi nhìn căn phòng bừa bãi, nhíu nhíu mày ghét bỏ, rồi đến trước sofa, bế Tống Thanh Xuân ngủ lên.

      đặt nằm ở giường của , cầm chăn cặn kẽ đắp cho , sau đó dọn dẹp qua loa phòng ngủ bừa bãi, mới chậm rãi ngồi xuống cạnh giường, vươn tay, nhàng vuốt ve khuôn mặt .
      Trong lúc ngủ mơ màng, hình như cảm giác được lòng bàn tay ấm áp của , càng chôn sâu khuôn mặt vào trong lòng bàn tay , lại còn có vẻ mặt thỏa mãn nhàng cọ cọ hai lần.

      Bộ dáng bé đáng như vậy, trong khoảnh khắc khiến cho toàn thân Tô Chi Niệm tỏa ra hơi thở ôn nhu.

      ******************

      Chương 793: cưới, em gả (13)

      Editor: Diep Thư Khinh + Thu Lệ

      kìm lòng đậu vuốt ve hai gò má của , từng chút từng chút , sức lực lớn.

      ngủ sâu, có dấu hiệu bị đánh thức chút nào, có thể là do được vuốt ve thoải mái nên khóe miệng nở nụ cười yếu ớt.

      Tim của , nháy mắt vô cùng mềm mại, khuôn mặt nhìn chằm chằm , trở nên dịu dàng như nước.

      Đêm dần dần khuya, chìm vào giấc ngủ say, còn Tô Chi Niệm vẫn ngồi ở bên
      [​IMG]


      Chương 795. cưới, em gả (5)

      Edit: Tuyết – nguyethoadatuyet

      Tần Dĩ Nam vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, vốn dĩ nhận thấy thay đổi của Tô Chi Niệm.

      Phải hình dung cảm giác mà khắc kia đem lại thế nào đây? ta thấy Tống Tống trở nên vô cùng xa lạ. Từ đến lớn, ta luôn nhìn trưởng thành từng ngày, lại chỉ vì khoảnh khắc, ta tưởng như mình gặp ảo giác. trước mặt Tần Dĩ Nam còn là Tống Tống mà ta từng quen biết nữa.

      rất can đảm, rất bình tĩnh, thậm chí có phần quyết đoán và dũng cảm quên mình.

      chỉ thế, còn đẹp đến nao lòng.

      Tần Dĩ Nam biết, nếu như Tống Thanh Xuân thích Tô Chi Niệm, ta quấy rầy đến tình của hai người. Bởi vì ta hứa hẹn với . Nếu mình và nhau, cả hai nắm tay nhau đến già, ngược lại, nếu như vô duyên, ta bảo vệ tốt...

      Nhưng mà ta vẫn rất tò mò, ở trong lòng , địa vị của ta và Tô Chi Niệm chiếm vị trí như thế nào?

      Chỉ bằng khắc ấy, Tần Dĩ Nam hiểu. Trong lòng Tống Thanh Xuân, địa vị của ta và Tô Chi Niệm hoàn toàn khác biệt.

      Những ngày dại khờ của tuổi trẻ, Tần Dĩ Nam là người mà Tống Thanh Xuân thích, chỉ là sau này, khi con đường đời dài đằng đẵng, Tô Chi Niệm mới là người mà thương.

      Trong cuộc đời của con người, có rất nhiều lần phân vân giữa thích và , nhưng mà chỉ có lần duy nhất, họ người sâu đậm đến mức bi thương.

      Chỉ có tình mới có thể khiến con người thay đổi, mà Tần Dĩ Nam từ đầu chí cuối, ta thể làm cho Tống Thanh Xuân thay đổi điều gì.

      Nghĩ đến chân tướng đằng sau, Tần Dĩ Nam cảm thấy đau đớn vô cùng. Mãi cho đến khi ta hỏi thẳng câu, nghe câu trả lời của , ta càng đau lòng hơn nữa.

      Tần Dĩ Nam hỏi, Tống Tống, em sợ sao? Em sợ người ngoài chỉ trỏ, sợ ánh mắt kỳ quái của những kẻ khác, sợ người ta đồn đại bừa bãi à? Em phải biết rằng, em nắm trong tay quyết định của cuộc đời mình đấy.

      , sợ.

      còn , chỉ cần có Tô Chi Niệm, đều cảm thấy sợ hãi. Bởi vì đối với , cả thế giới này cũng bằng mình ấy. Tống Thanh Xuân cần thế giới, Tống Thanh Xuân chỉ cần Tô Chi Niệm mà thôi.

      , ấy chính là lý tưởng của cả cuộc đời .

      Tô Chi Niệm vốn dĩ tức giận, định tìm Tần Dĩ Nam để tính sổ, nào ngờ đọc được những lời kia của từ trong thâm tâm ta, những lời mà tối hôm qua ta và với nhau...

      Có Tô Chi Niệm, sợ... Đối với , cả thế giới đều bằng Tô Chi Niệm... Tống Thanh Xuân cần thế giới, Tống Thanh Xuân chỉ cần Tô Chi Niệm mà thôi... chính là lý tưởng của cả cuộc đời ...

      Đầu ngón tay đặt cổ Tần Dĩ Nam khẽ run lên, lực đạo bắt đầu buông lỏng. Cuối cùng, buông thõng tay, thân thể lảo đảo lùi lại vài bước, tay đập mạnh mạnh vào cửa tủ cái.

      đau đớn khiến bình tĩnh trở lại. Tô Chi Niệm hề liếc nhìn Tần Dĩ Nam lấy cái. chậm rãi xoay người, bước từng bước, rời khỏi nhà ta, bấm thang máy trong tâm trạng hỗn loạn, mở cửa xe, khởi động xe, lái xe khỏi đó.

      giống như bị cái máy khống chế khi thực loạt những động tác ấy.

      Những lời của Tống Thanh Xuân mà đọc được từ trong nội tâm Tần Dĩ Nam cứ quanh quẩn trong đầu dứt.

      Cảm giác kích động khi muốn kéo lại gần bên người mình chợt bùng cháy mãnh liệt.

      lái xe trong trạng thái vô thức. Chiếc xe cứ thế thẳng hướng trở về biệt thự.

      Tô Chi Niệm cố gắng nắm lấy tay lái, định thay đổi hướng khi tiến về con đường phía trước, nhưng càng lúc lại càng chỉ muốn đến gần Vĩnh Huy Hoa Uyển.

      Tô Chi Niệm, nếu mày trở về Vĩnh Huy Hoa Uyển vào giờ phút này, mày có biết điều đó nghĩa là gì ?

      Chương 796. cưới, em gả (6)

      Edit: Tuyết – nguyethoadatuyet

      Tô Chi Niệm, nếu mày trở về Vĩnh Huy Hoa Uyển vào giờ phút này, mày có biết điều đó nghĩa là gì ?

      Điều đó có nghĩa, Tống Thanh Xuân thể nắm tay người đàn ông mình dạo phố như những cùng tuổi; thể mặc váy cưới lộng lẫy trong lễ đường như bao người con khác... Thậm chí, còn mất rất nhiều thứ tốt đẹp, sau đó, người ta đồn đại về , bị người đời phỉ nhổ, lời ra tiếng vào, vô cùng nhục nhã.

      có người , nhưng vĩnh viễn thể có được gia đình toàn vẹn. Ngay cả khi muốn gặp , đều phải lén lén lút lút, thể quang minh chính đại, công khai ràng.

      càng già , càng hâm mộ những người phụ khác, bởi vì họ có thể làm mẹ, mà vĩnh viễn thể sinh con.

      Lý lịch cả đời để trống bên hàng tên người chồng. Nếu có ngày, cả hai đều già, trước bước, ngay cả đứa con, cũng có để dựa vào.

      Vì vậy mà, Tô Chi Niệm à, mày thực muốn quay về Vĩnh Huy Hoa Uyển sao?

      Mày muốn ở bên cạnh ấy, muốn ôm ấy vào lòng, với ấy rằng, “Đình Đình, đúng như em vậy, cưới, em cũng lấy chồng, chúng ta cứ như vậy ở cùng với nhau cả cuộc đời” sao?

      Chỉ cần mày quyết định như vậy, mày có thể có được điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời này, nhưng người mày muốn lấy để có được tốt đẹp đó, lại phải vì quyết định của mày mà mất tất cả.
      Xe rẽ phải, nhanh chóng rẽ vào khuôn viên của Vĩnh Huy Hoa Uyển. Tô Chi Niệm thành thạo bẻ tay lái, biệt thự của ở trước mắt. Mắt thấy khoảng cách ngày càng gần, tâm tình của càng trở nên mãnh liệt.

      Tô Chi Niệm, mày ấy như vậy, mày nhẫn tâm để ấy vì mày mà mất hết cả tương lai tươi sáng, tốt đẹp, vĩnh viễn chôn vùi mình trong địa ngục đen tối hay sao?

      Tô Chi Niệm, mày nhẫn tâm sao?

      Xe dừng lại mạnh cái, đậu sát ngay cửa căn biệt thự. Tiếng bánh xe ma sát với mặt đường phát ra thanh chói tai.

      Dường như vẫn chưa muốn dừng, giây tiếp theo, Tô Chi Niệm bẻ tay lái, quay đầu xe, đạp chân ga mạnh, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy xa khỏi cửa căn biệt thự.

      đành lòng.

      Cho dù những lời ấy, khiến bản thân xúc động, vẫn đành lòng.

      đành lòng kéo xuống địa ngục, đành lòng nhìn mất tương lai sáng lạn, tốt đẹp, lại càng nhẫn tâm để vì mình mà bỏ toàn bộ thế giới.

      ...

      Tống Thanh Xuân vừa trải qua giấc ngủ dài, khác với ngày thường... Lúc tỉnh lại
      [​IMG]

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 800 : cưới, em gả (20)

      Editor : Mèo (meoancamam) - ddlqd

      Tống Thanh Xuân gần như cho Tô Chi Niệm bất kỳ thời gian phản ứng nào dùng lực mà đánh tay lái cái, theo hồi thanh kéo phanh bén nhọn chói tai, cả thân xe của vẽ lên nửa vòng cung ở đường cái...

      Do quán tính mà trong lúc nhanh chóng dừng lại xe của Tô Chi Niệm vẫn đụng phải thân xe của Tống Thanh Xuân.

      Khi xe của đỗ ngang lại ngay trước xe cửa xe chỗ lái đúng lúc đối diện với đầu xe của , ngồi ngay tại ghế lái mà nếu đụng vào, chừng làm ở bên trong bị thương...Dưới tình thế cấp bách, Tô Chi Niệm liền nhanh chóng bẻ tay lái, vào giây khi xe sắp đâm vào trước xe liền đâm vào cột hàng rào bảo vệ phía bên đường.

      Theo tiếng "Uỳnh" cực lớn, cả người Tô Chi Niệm nghiêng về phía trước, xuyên qua kính chắn gió thấy đầu xe trước của mình bị lật lên rồi bốc khói trắng.

      Tình huống này là do phản ứng nhanh nên mới đâm vào hàng rào bảo vệ, nếu đâm vào xe của , mà lại dùng lực lớn đâm vào như vậy...Tô Chi Niệm dám tiếp tục nghĩ đến nữa, sắc mặt trong nháy mắt trở nên u.

      muốn sống nữa sao ? Vậy mà ngay đường cái lại có thể làm ra cái chuyện tình nguy hiểm như vậy !

      Qủa thực là làm liều mà !

      Tô Chi Niệm tức giận tháo dây an toàn, đẩy cửa xe rồi thở hồng hộc xuống xe.

      Cùng lúc đó, Tống Thanh Xuân cách đó xa cũng mạnh mẽ đẩy cửa xe, cong người mà ra từ bên trong xe.

      Ngay cả cửa xe cũng chưa đóng trực tiếp giày cao gót cộp cộp cộp thẳng đến chỗ .

      Tô Chi Niệm vừa nghĩ đến hình ảnh vừa nãy Tống Thanh Xuân liều mạng gây ra nguy hiểm mà nổi cáu, đến ý nghĩ muốn bóp chết cũng có. mạnh mẽ đóng sập của xe rồi liền về phía Tống Thanh Xuân đằng trước, vô cùng tức giận bắt đầu quở mắng : "Tống Thanh Xuân, em bị trúng gió hay sao, cm có biết em làm gì hay , rốt cuộc là em muốn ầm ĩ đến lúc nào..."

      Tô Chi Niệm còn chưa tiếp xong khi Tống Thanh Xuân cách ước chừng còn nửa thước liền chút thanh minh mà cầm túi xách tay đập xuống mặt : "Tô Chi Niệm, câm miệng cho em ! người nào bị động kinh chứ !"

      Động tác của Tống Thanh Xuân nhanh nhẹn đến khó tin, căn bản có bất kỳ dấu hiệu nào, mãi đến khi túi xách của sắp đập vào mặt Tô Chi Niệm thfi mới nhận ra đến cái đó là thứ gì mà luống cuống nghiêng đầu, túi xách liền bay ngay sát qua tai , xẹt qua lỗ tai mà tạo nên hồi đau buốt.

      Theo túi xách đập xuống xe Tô Chi Niệm mà tạo nên tiếng "Bùm" tiếng cực lớn, Tô Chi Niệm mới phát Tống Thanh Xuân chạy tới trước mặt , giật giật môi, vừa muốn từ "Em" Tống Thanh Xuân liền giơ hai tay, dùng sức đẩy mạnh trước ngực , làm hề phòng bị mà lùi về sau hai bước do lực đão đẩy khi nãy. va vào xe phía sau mà tạo ra thanh vô cùng lớn.

      "Em em em, em em cái gì chứ ! Em xem mới bị động kinh !"

      Tô Chi Niệm còn chưa trở lại bình thường từ đau nhức từ phần bụng Tống Thanh Xuân hoàn toàn cho cơ hội, lại tiến lên mà hung hăng đè tay lên cổ , gắt gao dán cả người lên thân xe, cần thanh minh mà nâng lên quả đấm, hung hăng xông về phía cằm .

      Lực đạo kia của đánh vào làm cho đầu óc của Tô Chi niệm đập vào thân xe cứng rắn mạnh.


      --- ------ ------ ------ ---------


      Chương 801 : Mang thai (1)

      Editor : Mèo (meoancamam)

      Đau đớn làm Tô Chi Niệm có chút choáng váng, lần này đến chữ cũng chưa kịp Tống Thanh Xuân xong đầu gối, đánh tới bộ phận gần đó của .

      giống như dùng hết sức phen như vậy, nếu như đập vào phải bị đạp tàn phế sao...Tô Chi Niệm chịu đựng đầu đau nhức mà tay chân luống cuống giơ lên, đỡ chiêu của Tống Thanh Xuân.

      ngăn lại như vậy rơi vào trong mắt Tống Thanh Xuân, lại càng giống như đánh trả lại, thể nghi ngờ giống như rót thêm dầu vào ngọn lửa trong ngực rồi, hề nghĩ ngợi liền giơ tay lên,
      [​IMG]


      Chương 803: “Bạo lực gia đình” (3)

      Editor: Cà Rốt Hồng

      "Vậy chết ! cái đồ khốn nạn này . . . ." Tống Thanh Xuân bước lên phía trước bước, bộ dạng muốn nhào lên đánh cho trận.

      Nhưng vừa nhấc chân lên, dường như sực nghĩ tới điều gì đó liền ngừng lại.

      Ngày hôm qua sau khi xem xong cuốn nhật ký đó, cảm xúc đầu tiên trong lòng đó là cảm động cùng đau lòng, sau đó chính là muốn gặp , sau khi gặp được , tức giận quá ngốc, nhưng những thứ tức giận đó, là bởi vì đau lòng nên mới có, nghĩ cặn kẽ hồi lâu, mới đưa ra quyết định muốn chung sống với .

      hiểu hơn bất kỳ ai, quyết định này của mình được thế giới này tiếp nhận.

      Bởi vì mọi người từ được giáo dục tư tưởng và ý niệm, là em thể chung sống với nhau.

      những sợ, mà còn là rất sợ, sợ mọi người dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, sợ bị người chỉ chỏ sau lưng mình, sợ bị lập bị xa lánh bị ghét bỏ . . . . . Nhưng, sợ sợ, vẫn lựa chọn dũng cảm bước tới nơi gian khổ nhất đó bước.

      vứt bỏ toàn thế giới, chỉ vì Tô Chi Niệm.

      Tối hôm qua, ở đường tìm Tần Dĩ Nam, có chút thấp thỏm.

      Nhưng lúc ngồi ở trước mặt Tần Dĩ Nam, sau khi trò chuyện với xong, trong giây phút đó cảm thấy cả người rất thoải mái.

      ngồi ở xe taxi trở về biệt thự của , lẳng lặng hỏi mình, có hối hận ?

      thấy rất đáp án chân nhất ở trong lòng của mình đó chính là hối hận.

      Cho dù ngày nào đó, bị mọi người nghị luận chán ghét, khó chịu, đau lòng, nhưng hối hận.

      Dọc theo đường trở về biệt thự của , nghĩ nếu cho biết muốn ở chung chỗ với , vui mừng ôm lấy hay là cự tuyệt đây?

      nghĩ, như vậy, khả năng cự tuyệt có thể lớn hơn chút.

      Lúc ấy còn tự nhủ với lòng mình, sao, dùng hết tất cả biện pháp, thuyết phục tiếp nhận quyết định của .

      Sau đó dùng kế sách dụ dỗ, cứ thế thẳng thắn tâm hết nỗi lòng của ra làm mủi lòng nhưng ngược lại lại nhốt ở trong biệt thự rồi trốn tránh.

      Tiếp đó lại dùng kế sách quấn quít rời, nhưng mặc kệ xoay quanh thế nào, đều đếm xỉa đến , thậm chí còn muốn kết hôn.

      Rồi sau đó dùng phương pháp cưỡng chế. . . . . . ngờ vẫn bị cự tuyệt. . . . . .

      Mềm, rắn, ngọt, hung hãn, đều được, vậy có phải nên lựa chọn phương thức cuối cùng - tuyệt hay ?

      Tống Thanh Xuân nhìn hai bên đường phố, thấy ở dưới cửa sổ cửa hàng, có người ăn xin co rút ở đó.

      Tống Thanh Xuân đảo tròn mắt, chợt nghĩ ra được cách, thu chân muốn đạp về phía Tô Chi Niệm lại, sau đó thoải mái
      [​IMG]

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 805: “Bạo lực gia đình” (5)

      Editor: Tiểu Ốc

      Vào giờ phút này, đáy mắt tên ăn xin lóe lên ánh sáng, giống như là được trúng năm trăm vạn vậy.

      Bàn tay bẩn thỉu của bấm vào bắp đùi của mình, cho đến khi truyền đến cảm giác đau đớn thấu xương mới hoàn hồn.

      ra phải nằm mơ. . . . . . Mà đây là , có giống như tiên ở trời, mang theo khối tài sản kếch xù, tới đây muốn kết hôn với . . . . . . Kẻ có tiền đều bị mắc bệnh thần kinh như vậy sao?

      Tên ăn xin chớp chớp mắt, vẫn có chút dám nên lời vì sợ vừa mở miệng ra trước mặt này lập tức biến mất thấy đâu nữa.

      "Tống Thanh Xuân!" thanh của Tô Chi Niệm mang theo tia tức giận và cảnh cáo.

      Nếu như là Tống Thanh Xuân trước kia khi nghe thấy giọng điệu này của Tô Chi Niệm, chắc chắn sợ đến nỗi toàn thân khẽ run rẩy, nhưng mà bây giờ hoàn toàn sợ trời sợ đất, căn bản là thèm để uy hiếp của Tô Chi Niệm vào trong mắt, chớp chớp hai mắt nhìn về phía tên ăn xin, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ hơn: "Chỉ cần đồng ý với tôi... mười giờ buổi sáng ngày mai, chúng ta đến cục dân chính để làm thủ tục luôn, rồi sau đó lập tức lấy giấy chứng nhận kết hôn. . . . . ."

      Tên ăn xin bị nụ cười nở rộ mặt Tống Thanh Xuân làm cho hoa mắt chóng mặt trong chốc lát, rốt cuộc cũng lắp ba lắp bắp mở miệng : "Có ?"

      "Đương nhiên là rồi. . . . . ." Túi xách vừa mới bị ném ra bên ngoài, chìa khóa xe vẫn còn ở trong xe có cầm theo, Tống Thanh Xuân cúi đầu, tìm kiếm ở người nửa ngày, cũng thấy được thứ gì đáng giá, cuối cùng lập tức giơ tay lên định tháo chiếc vòng ngọc ở cổ tay ra, nhưng vào lúc tháo Tống Thanh Xuân lại bỗng nhớ tới cổ mình có treo chiếc cúc áo bằng vàng, nên chợt giơ tay lên, tháo xuống rồi đưa cho tên ăn xin: ". . . . . . nhất định phải tin tôi, tôi dùng cái này làm đính lễ, vật này được làm bằng vàng ròng, vài gam mà thôi, mặc dù đáng giá quá nhiều tiền, nhưng vẫn đáng giá chút tiền lẻ . . . . . ."

      Đó là cúc áo của . . . . . . vẫn luôn đeo nó ở cổ . . . . . . Cho dù sau này khi biết được chính là ân nhân cứu mạng của cũng hề mở miệng đòi trả lại cái cúc áo này, bởi vì rất thích đồ vật của được mang theo ở người , nhưng mà bây giờ, thế nhưng lại tháo nó xuống, tùy tùy tiện tiện đưa cho người khác để làm vật đính hôn. . . . . . Vật đính hôn? coi vật phẩm sao?

      Mặc dù biết rằng Tống Thanh Xuân giận dỗi với chính mình, nhưng lồng ngực Tô Chi Niệm vẫn tràn lên nồng nặc tức giận và ghen tỵ.

      "Tống, Thanh, Xuân!" Tô Chi Niệm cắn răng nghiến lợi, từng chữ kêu lên tên của , giọng điệu lãnh lẽo của khiến cho tên ăn xin đối diện với Tống Thanh Xuân sợ hãi đến nỗi toàn thân run rẩy phen, có chút khiếp đảm nhìn cái, sau đó lập tức đứng dậy từ mặt đất, bộ dạng giống như muốn chạy trốn.

      Tống Thanh Xuân tay nhanh mắt lẹ vươn tay bắt lấy tên ăn xin, xoay người lại, nhàn nhạt cười cười với Tô Chi Niệm, sau đó chỉ chỉ vào tên ăn xin ở bên cạnh, : " trai, đây là vị hôn phu mà em vừa mới tìm được, cảm thấy như thế nào?"

      Vị hôn phu? Tay Tô Chi Niệm nắm chặt lại thành quyền.

      Tống Thanh Xuân biết người đàn ông tuấn mỹ đứng cách xa trước mặt kia muốn nổ tung rồi, nhưng chính là muốn chọc giận , tức chết !

      sợ chết quay đầu lại, cười ngọt ngào đến mức thể nào ngọt ngào hơn với tên ăn xin rồi giới thiệu Tô Chi Niệm với : " Nhị, đó là trai của tôi, tên là Tô Chi Niệm, CEO của xí nghiệp Tô thị, cả cũng như cha, mau chào hỏi với ấy , tương đương với việc ra mặt cha mẹ tôi đấy. . . . . ."

      Tống Thanh Xuân nghe thấy nắm đấm của Tô Chi Niệm phát ra tiếng kêu rắc rắc.

      Biết giận tới cực điểm, Tống Thanh Xuân còn cố ý cho thêm ngọn đuốc vào.

      ****************

      Chương 806: “Bạo lực gia đình” (6)

      Biết giận tới cực điểm, Tống Thanh Xuân còn cố ý cho thêm ngọn đuốc vào, quay đầu lại, kêu lên tiếng trai hết sức nhiệt tình với Tô Chi Niệm: " trai, cảm thấy vị hôn phu của em như thế nào? Có phải là rất hài lòng ?"

      Hài lòng cái rắm! Tô Chi Niệm tức giận đến nỗi câu cũng ra được, giơ tay lên nóng nảy nới lỏng chiếc cà vạt, ngay cả ý định muốn giết người cũng có!

      Sao thế, vẫn còn có thể giữ bình tĩnh được sao?

      Nếu như ngọc đuốc đủ, vậy cũng ngại tiếp thêm nắm củi đâu!

      Tống Thanh Xuân nghiêng đầu, cười dịu dàng xinh đẹp với Tô Chi Niệm: " trai, chuyện, có phải là đại biểu cho việc ngầm đồng ý vị hôn phu của em rồi ?"

      " Nhị, tốt quá, trai em đồng ý rồi, chúng ta có thể kết hôn. . . . . ."

      " Nhị, còn đứng đờ đẫn ở đó làm gì, còn mau cám ơn với trai em !"

      "À, Nhị, đây là trai của em, mặc dù nhìn có vẻ lớn tuổi hơn so với trai em, nhưng mà vẫn cần phải xưng hô là đấy!"

      Ở dưới giựt
      [​IMG]

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 808: "Bạo lực gia đình" (8-)

      Tống Thanh Xuân còn chưa hết câu bị Tô Chi Niệm hung ác ngăn chận môi lại.

      Môi của mềm mại thể tưởng tượng nổi, cho dù mới vừa hôn ban nãy rồi, vẫn dễ dàng buông bỏ mọi thứ đắm chìm trong mùi hương nữ tính thơm ngát của .

      dùng sức mà hôn, cơ hồ muốn mài hỏng làn môi , gần như lưu luyến mút thỏa thích ngọt ngào của . kềm chế được, dùng thân thể đè ép thân thể của , cho đến cả người cũng dán sát vào xe, khiến đau đớn phát ra tiếng hô mỏng , sức lực của mới chậm rãi giảm bớt.

      vẫn là có nửa điểm muốn dời khỏi người , tay ghì chặt đầu của , đem đầu lưỡi dò sâu hơn vào khoang miệng của .

      bị hôn đến toàn thân như nhũn ra, ngay cả cảm giác đau đớn khi lưng bị áp vào xe cũng quan tâm. Xung quanh , hô hấp, khoang miệng, tất cả đều có mùi vị của , toàn bộ khí trong phổi cũng bị từng điểm từng điểm hút . Bất giác, bắt lấy bả vai , đón nụ hôn nồng nàn, miệng hơi hé mở, muốn hô hấp, lại chọc cho càng điên cuồng lên tùy ý quét sạch .

      Hôn mãi đến lúc Tống Thanh Xuân gần như thể hô hấp được, Tô Chi Niệm mới nghiêng mặt sang bên, vừa thở hổn hển vừa khẽ cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn phiếm hồng của , cắn răng nghiến lợi mở miệng. Giọng điệu của ràng là hận đến cực hạn, lại mang theo nồng nặc bất đắc dĩ:

      "Đình Đình, tôi là sắp bị em giày vò điên rồi. . . . . ."

      ràng tôi vẫn luôn cố gắng để em có được điều tốt nhất, nhưng em lại cố chấp quật cường như vậy, lặp lặp lại nhiều lần làm dao động kiên định của tôi.

      "......"

      "Em biết , tôi có biện pháp với em mà. . . . . ."

      Bộ dáng của Tô Chi Niệm giống như hung thần ác sát tùy thời xông lên bóp chết trước mắt này. cắn chặt răng, cuối cùng vẫn nhịn được phát ra những hỏa khí kia, chỉ là hỏa khí hóa thành tiếng thở dài, sau đó giơ tay lên, nhàng vuốt lên cái trán , vén hết mấy sợi tóc bị gió thổi loạn của ra sau tai, lại xoa khuôn mặt nhắn của , rồi thở dài tiếng, có chút cảm giác bất lực như thể làm gì, mở miệng khẽ lẩm bẩm câu:

      "Đình Đình, em , bây giờ tôi nên làm sao với em mới phải?"

      Giọng điệu của trầm thấp và mê người, lộ ra cỗ bi thương, xen lẫn tia cưng chiều nồng đậm. Nghe được những lời đó đầu ngón tay níu lấy áo quần của Tống Thanh Xuân hơi hơi run rẩy chút, bất
      [​IMG]


      Chương 810: “Bạo lực gia đình” (10)

      Edit: Ngọc Hân

      “Em biết rất mình gì.” Tống Thanh Xuân chờ lúc đợi Tô Chi Niệm lên tiếng mở miệng mấy lời từng với Tần Dĩ Nam nhưng chưa ai với , để ý với lần nữa: “Em chưa lúc nào tỉnh táo như bây giờ, Tô Chi Niệm em muốn ở cùng chỗ với .”

      thế giới này là người tốt nhất đối với em, thể chịu trách nhiệm tiêu sái bỏ sau khi cầu nuôi em.”

      “Toàn bộ thế giới tính là gì chứ, toàn bộ thế giới cộng lại cũng sánh kịp mình ….”

      Theo vang những lời của Tống Thanh Xuân trong đầu Tô Chi Niệm lại nghĩ tới những lời đọc được từ đáy lòng Tống Thanh Xuân.

      -Có Tô Chi Niệm, em sợ.

      -Vì toàn bộ thế giới đối với em mà đều đuổi kịp Tô Chi Niệm.

      -Em cần cả thế giới em chỉ cần Tô Chi Niệm.

      -Tô Chi Niệm chính là cuộc sống của em.

      Tô Chi Niệm cảm nhận mạch máu trong cơ thể mình hết sức cuồn cuộn, mở miệng cố gắng giữ cho giọng bình tĩnh, nhưng vẫn lộ ra từng đợt từng đợt run rẩy: “Đình Đình, vậy nếu với em khi gật đầu đồng ý ở cùng em đời kiếp em đừng mơ mộng hão huyền rời khỏi . Cho dù tương lai em có hối hận cũng có khả năng thả em , em sợ ?”

      “Em sợ.” Tống Thanh Xuân trả lời dứt khoát ràng, tựa như sợ tin còn dùng sức lắc đầu hai cái với .

      chỉ như thế, thể cho em lễ cầu hôn lãng mạn như người khác, thể tổ chức tỏ tình trong lễ tình nhân khiến người ta hâm mộ như người khác. Càng thể cho em hôn lễ xa hoa lộng lẫy giống như người khác, em hối hận sao?”

      “Em hối hận.”

      “Chúng ta thể quang minh chính đại ôm ấp nhau như những đôi tình nhân bình thường, thể theo cách đúng lý hợp tình, cả đời chúng ta chỉ có thể trốn trong bóng tối, em xác định đây là điều em muốn ư?”

      “Em xác định.” Tống Thanh Xuân cười dịu dàng với Tô Chi Niệm, thanh chuyện mềm mại như
      [​IMG]


      Chương 812: phải xem như mà là đồng ý (2)

      Edit: Ngọc Hân

      Xe Tô Chi Niệm bị va chạm có chút nghiêm trọng khởi động máy nổ, ấn điện thoại gọi cho cảnh sát giao thông, dứt khoát đề nghị người ta kéo xe , còn bị phạt hai ngàn đồng tiền phí hư hao vật dụng công cộng.

      đường Tô Chi Niệm lái xe chở Tống Thanh Xuân về biệt thự của mình, lúc qua nhà thuốc bán 24 giờ, Tống Thanh Xuân bảo dừng xe xuống mua hai tuýp thuốc mỡ bôi ngoài da.

      Trở lại biệt thự Tống Thanh Xuân tắm rửa trước, sau khi ra ngoài tùy tiện tìm chiếc áo T-shirt rộng rãi của Tô Chi Niệm mặc lên người rồi thúc giục Tô Chi Niệm vào tắm.

      Lúc Tô Chi Niệm từ trong phòng rửa tay ra, vừa đúng lúc Tống Thanh Xuân sấy xong tóc, vỗ vỗ sofa ý bảo Tô Chi Niệm ngồi xuống. Sau đó cầm thuốc mỡ bôi lên chỗ bị thương do cào vào.

      Mùi hương thuốc mỡ có chút gay mũi, khi Tống Thanh Xuân bôi lên chỗ cánh tay bị máu để lại nhiều nhất, trong bụng liền run rẩy, tùy tiện ném bông băng và thuốc mỡ lên bàn trà rồi chạy vọt vào toilet.

      Tô Chi Niệm còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra nghe thấy tiếng nôn mửa của Tống Thanh Xuân từ trong phòng tắm truyền tới.

      nhanh chóng từ ghế sofa đứng dậy sải bước vọt vào phòng tắm, nhìn thấy Tống Thanh Xuân nằm sấp bồn cầu nôn đến trời long đất lở.

      Tô Chi Niệm nhíu mày vội lên phía trước, ngồi xổm xuống vỗ sau lưng cho Tống Thanh Xuân: “Làm sao vậy?”

      Tống Thanh Xuân lúc lắc đầu vừa định với Tô Chi Niệm “ có gì,” lại quay lại nôn lên bồn cầu.

      Những thứ ăn vào buổi tối sớm tiêu hóa hết, lúc này nôn ra tất cả đều là nước chua.

      Tô Chi Niệm vỗ lưng nhìn thấy bộ dạng nôn mửa khó chịu như vậy, đau lòng mở miệng: “ gọi điện cho bác sĩ Hạ.”

      xong Tô Chi Niệm liền đứng dậy.

      Tống Thanh Xuân vừa nôn vừa vươn tay cầm lấy tay Tô Chi Niệm, ngăn hành động của lại: “ cần….” Tống Thanh Xuân mới được nửa câu lại quay ra bồn cầu để nôn.

      được, còn nôn tiếp phải là chuyện tốt.” Tô Chi Niệm né tay Tống Thanh Xuân ra phía ngoài cửa phòng tắm.

      Tống Thanh Xuân nôn xong ấn nút bồn cầu xả nước, vội đứng lên đuổi theo nhanh chóng giành điện thoại di động mà Tô Chi Niệm gọi bác sĩ Hạ: “Em sao, có thể là do buổi
      [​IMG]
      Last edited: 17/10/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :