1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

99 lần nói yêu em - Diệp Phi Dạ (11)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 763: 99 email (thư điện tử) (13)
      Editor: Lovenoo1510

      tới cổ phần của xí nghiệp Tô thị nay giá trị cao bao nhiêu, cho 30% giá trị cổ phần giá trị bao nhiêu tiền, chỉ tính riêng mấy chỗ bất động sản vàng giá trị cũng đến mấy chục triệu rồi……… giải thích việc cho nhiều tiền như vậy làm gì sao?

      Tống Thanh Xuân lần nữa lại nhìn về phía Tô Chi Niệm.

      Tô Chi Niệm đối mặt với khó hiểu này của cũng im lặng mà khuôn mặt bình tĩnh uống cháo, sau đó hai chữ: "Đồ cưới."

      Đồ cưới………..Nét mặt Tống Thanh Xuân trong nháy mắt trở nên cứng đờ.

      Tô Chi Niệm ngắn gọn, nhưng Tống Mạnh Hoa lại giải thích với cặn kẽ: "Đồ cưới vồn phải là do ba chuẩn bị cho con, nhưng bởi vì ta lớn tuổi, thể quan tâm được tới nên đành giao cho A Niệm. ngờ A Niệm lại đem cổ phần của mình ở công ty cùng với ít bất động sản đưa cho con làm đồ cưới…………."

      cách khác, đồ cưới của tay Tô Chi Niệm chuẩn bị sao?

      Tống Thanh Xuân chợt cúi đầu, bất kỳ nào khi lấy chồng mà nhìn thấy đồ cưới như vậy nhất định cảm thấy vui mừng dứt sao?

      Thế nhưng chút đồ cưới như vậy lại giống như là ngàn vạn đao hung hăng đâm vào thân thể của .

      sắp kết hôn rồi, người đàn ông lại phải là chú rể của , mà người đàn ông lại vì mà tự tay chuẩn bị đầu cưới……..

      Căn bản Tống Thanh Xuân biết vẻ mặt lúc này của rốt cuộc là như thế nào, nắm bút vạch vạch ký tên mình lên văn kiện, chỉ biết đến lúc tỉnh hồn lại ngồi xe taxi đến công ty rồi.

      Đến tận trưa mà Tống Thanh Xuân vẫn còn hoảng hốt, bởi vì mất hồn nên cuộc họp thường xuyên tẻ nhạt. Buổi sáng lúc đến phòng nước pha cafe bị nước nóng rơi vào tay, bình thường buổi trưa thích ăn đồ ăn mua bên ngoài, nhưng khi mở hộp ra, ăn chưa được mấy miệng trong dạ dày lại bắt đầu cuồn cuộn, rất muốn nôn ra.

      Tống Thanh Xuân ném đồ ăn mua bên ngoài , nằm ở bàn làm việc muốn ngủ trưa chút lại nhận được điện thoại của Tần Dĩ Nam, sau đó bỗng nhiên nghĩ đến ngày mồng 6 tháng 3 là ngày và Tần Dĩ Nam ra cửa hàng mặc thử trang phục lúc tổ chức tiệc rượu.

      Tiếp đãi và Tần Dĩ Nam là trẻ tuổi xinh đẹp, gần như là đem toàn bộ style mới nhất năm nay ra biểu diễn cho bọn họ xem.

      Tống Thanh Xuân yên lòng nhìn bộ lễ phục, lại nhìn bộ lễ phục
      [​IMG]

      Chương 765: 99 tin nhắn (15)

      Edit: Panh Hoang

      Có lẽ Tần Dĩ Nam cảm thấy số hòm thư này rất quen tai, nhưng đối chiếu lại đúng hết, vẻ mặt hơi ngây ngốc

      Có thể là do tâm trạng tốt, khiến tính tình Tống Thanh Xuân hơi nóng nảy, lúc vừa mới chuẩn bị hết kiên nhẫn nhắc lại câu "Lúc trước gửi cho em 99 tin nhắn", Tần Dĩ Nam bỗng giật mình "Oh" tiếng, mở miệng : "Tống Tống, hóa ra hòm thư kia..."

      Tống Thanh Xuân gật đầu: "Đúng..."

      còn chưa xong, Tần Dĩ Nam lại mở miệng: "... Hòm thư kia, lúc tham gia quân ngũ lâu, bị ăn cắp, chưa từng dùng hòm thư kia để gửi tin nhắn."

      Miệng Tống Thanh Xuân còn muốn gì đó, lại bị nửa câu sau của Tần Dĩ Nam, làm cho nghẹn ở cổ họng.

      Tần Dĩ Nam từ đầu sử dụng hòm thư kia? Vậy lúc trước, người gửi cho 99 tin nhắn kia, là ai?

      "... Cho nên, Tống Tống, lúc trước người gửi tin nhắn cho em, phải , có lẽ là người ăn cắp số..."

      "Song, số kia rất đẹp, có thể bị người khác buôn bán, rốt cuộc là ai, cũng biết..."

      Tần Dĩ Nam thao thao bất tuyệt đoán rất nhiều rất nhiều, Tống Thanh Xuân chữ cũng nghe vào, mãi đến lúc bé bên cạnh nhắc bọn họ vào thử quần áo, hai người mới hoàn hồn, mỗi người chọn phòng thay đồ để vào.

      Tống Thanh Xuân ôm lễ phục, ngồi ở ghế đẩu, chậm chạp có bắt tay vào thay quần áo, trong đầu nghĩ đến đều là những bưu phẩm kia...

      Dĩ Nam , số kia bị ăn cắp, rất có thể là người lạ, nhưng, đúng, nếu như là người lạ, tại sao lại biết chuyện của Dĩ Nam như vậy... Hơn nữa người kia rất hiển nhiên là dùng thân phận của Dĩ Nam, gửi tin nhắn cho ... Rốt cuộc là ai đây?

      Trong đầu Tống Thanh Xuân rối loạn lúc, bỗng nhiên giống như ý thức được cái gì, lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra.

      ấn vào hòm thư, nhập tài khoản 7107207@qq. com này vào hòm thư, sau đó nhìn chằm chằm chỗ mật mã lúc, sau đó gõ lên sáu con số

      961008.

      Sáu số này, là mật mã nhà Tô Chi Niệm, cũng là mật mã chi phiếu lúc trước Tô Chi Niệm cho .

      Khi đó, còn buồn bực, vì sao mật mã nào cũng để sáu số này, còn
      [​IMG]

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 770: 99 email (thư điện tử) (20)

      Editor: Cà Rốt Hồng

      Trong lòng Tống Thanh Xuân cảm thấy đau buốt, tiếp tục nhìn xuống.

      "Ngày 3 tháng 10 năm 1996, trời trong. Tôi vào trường học mới, tôi ra khỏi bệnh viện tâm thần được ba ngày rồi, nhưng tôi cảm thấy thế giới của tôi vẫn màu tăm tối, mọi thứ xung quanh ràng ở trước mắt tôi, nhưng tôi lại cảm thấy cách tôi rất xa rất xa."

      "Ngày 5 tháng 10 năm 1996, ba giờ sáng, trăng sao. Ta lại giật mình tỉnh giấc trong cơn ác mộng lần nữa, việc làm đầu tiên khi vén chăn lên nhảy xuống giường, chính là vọt vào toilet. Trong ký túc xá có nước nóng, ngay giữa ban đêm cuối mùa thu, tôi phải tắm nước lạnh khoảng chừng tiếng đồng hồ. Những bạn cùng phòng khác đều ngủ say, trong ký túc xá rất an tĩnh, toàn thân tôi lạnh cóng đến phát run lên, nằm ở giường nhưng có chút buồn ngủ nào. Tôi cảm thấy mình rất bẩn."

      Bẩn? Tại sao Tô Chi Niệm cảm thấy mình bẩn vậy?

      Tờ đầu tiên của quyển nhật ký cũng viết được ba phần rồi, nhưng nó làm cho Tống Thanh Xuân nảy sinh ra rất nhiều nghi vấn.

      nhàng lật trang giấy, nhìn qua trang thứ hai.

      "Ngày 6 tháng 10 năm 1996, trời đầy mây, mưa . Tôi lại gặp ác mộng, vẫn là cảnh tượng ở bệnh viện tâm thần đó, ràng qua lâu như vậy, nhưng ở trong mộng cảm giác người phụ nữ kia chạm vào người tôi vẫn rất rệt, tôi rất ghê tởm, trốn vào nhà vệ sinh ói nửa tiếng đồng hồ, tiếp theo sau đó vẫn là tắm nước lạnh đến hơn tiếng, ban ngày học, cảm thấy chỗ nào ở trong phòng học cũng đều rất bẩn, ngay cả tất cả bạn học cũng đều bẩn muốn chết, buổi chiều bắt đầu phát sốt, hôm nay là thứ sáu, gần tối tan giờ học trở về nhà, mẹ phải tăng ca, trong nhà chỉ có mình tôi, sốt cao khó chịu nhưng tôi giống như trước đây gọi điện thoại cho mẹ để tìm kiếm chỗ nương tựa, tùy tiện tìm thuốc uống vào rồi nằm ở gường ngủ mê man."

      Câu "Cảm giác người phụ nữ kia chạm vào người tôi" này, Tống Thanh Xuân xem qua xem lại mấy lần, mới phát giác hiểu được nó có ý gì.

      Lúc Tô Chi Niệm còn bị người ức hiếp sao? Khó trách luôn cảm thấy thích sạch đến đáng sợ, ra là bởi vì chuyện này . . . . . .

      Trước mắt của dường như cảnh tượng Tô Chi Niệm tuổi đáng bị người ức hiếp; cảnh tượng người ngã bệnh nằm ở giường hôn mê bất tỉnh. . . . . . Tống Thanh Xuân cảm thấy trái tim mình giống như bị thứ gì đó cố trói lại chặt, đau đến hít thở cũng có chút khó khăn.

      Từ trước đến nay đều biết, lúc trải qua những chuyện tối tăm như vậy. . . . . .

      "Ngày 8 tháng 10 năm 1996, trời trong gió. Chủ nhật, buồn tẻ, mình đeo tai nghe tùy tiện ra ngoài chút, đường có rất nhiều người, ồn ào náo nhiệt, nhưng tôi và thế
      [​IMG]

      Chương 772: Nhật ký về người (2)
      Editor: Lovenoo1510

      "Ngày 3 tháng 12 năm 2005, bão tuyết. Tâm tình như đưa đám, mẹ bị bệnh, tôi rất nhớ ấy."

      "Ngày 1 tháng 9 năm 2006, trời nắng chang chang. Mẹ muốn chuyển viện. Vì để lại bệnh viện được dễ dàng hơn tôi quyết định chuyển trường. Mười năm qua rồi, ấy ở trong ấn tượng của tôi càng lúc càng khắc sâu. Hôm nay nằm ở bên cạnh giường bệnh của mẹ tôi mơ thấy ấy, khi tỉnh lại tôi có chút hoảng hốt, mười năm trước nên có chút gì đó ràng, tôi biết ấy là thiên sứ hay người trần nữa."

      "Ngày 17 tháng 9 năm 2006, trời đầy mây. Tôi chuyển trường thành công, trường học mới hoàn cảnh tệ, chỉ có phiền hà duy nhất là mỗi sáng sớm đều có thể sờ thấy nhiều thư trong ngăn kéo mà thôi."

      "Ngày 31 tháng 9 năm 2006, gió lớn. Tôi nhớ được hai bạn học nam là Tống Thừa và Tần Dĩ Nam, bởi vì nguyên nhân rất đơn giản đó là nghe họ là hot boy phải? tại tôi biến thành gì vậy? Cái quỷ gì? Nhàm chán."

      "Ngày 27 tháng 10 năm 2006, trời mưa. Nhật ký à, ngươi biết ? Hôm nay tôi rất vui bởi vì cuối cùng tôi cũng gặp được ấy! Mười năm nha, mười năm sau tôi cuối cùng cũng gặp được ấy, mặc dù cách mười năm nhưng tôi chỉ nhìn cái là nhận được ra ấy, chính ấy muốn tôi gọi ấy là Đình Đình! Chỉ là ấy cũng nhìn tôi lấy cái qua trước mặt tôi rồi."

      "Ngày 2 tháng 11 năm 2006, trời đầy mây. ấy gọi là Tống Thanh Xuân, Đình Đình có lẽ là tên hồi của ấy thôi."

      "Ngày 4 tháng 11 năm 2006, trời đẹp. Ở bên hồ trong trường học tôi thấy có nam sinh thổ lộ với ấy."

      "Ngày 25 tháng 12 năm 2006, tuyết rơi. ấy là em của Tống Thừa, hôm nay Tống Thừa tới lớp chúng tôi xin lỗi và cảm ơn, tôi trả lời câu ừ chỉ bởi vì ta là của ấy."

      "Ngày 4 tháng 1 năm 2007, trời quang. Phải nghỉ đông, vậy là tháng tôi thể nhìn thấy ấy, phiền."

      "Ngày 14 tháng 3 năm 2007, trời sáng tỏ. mình ấy đứng ở cổng trường, tôi do dự hồi lâu, rốt cuộc tôi đến trước mặt ấy, câu đầu tiên tôi mở miệng với ấy là chào . nhìn vào mắt tôi xa cách như người xa lạ, ấy xin hỏi có chuyện gì ? Tôi hỏi ấy ấy có phải tên là Đình Đình ? ấy tôi nhận nhầm người, tôi rất muốn cho ấy biết tôi nhận nhầm ấy, hơn nữa mười năm trước tôi gặp ấy ở hồ Đồng Khẩu, thế nhưng mấy lời muốn đều chưa kịp ấy còn bình tĩnh hướng về phía tôi câu là tôi phải là Đình Đình, tên tôi là Tống Thanh Xuân. Rồi ấy chạy về hướng người được gọi là
      [​IMG]

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 774 là người viết nhật ký (4)

      "31/05/2008, say còn biết gì. . . . . ."

      Tống Thanh xuân nghĩ, lúc viết những từ này, nhất định Tô Chi Niệm say đến rối tinh rối mù rồi, chỉ viết hai chữ đàng hoàng, phía sau chính là cong cong vẹo vẹo nghiêng nghiêng ngả ngả.

      vẫn cho là, năm đó mình mất lần đầu tiên là trải qua giây phút tuyệt vọng nhất trong đời rồi, lại nghĩ rằng, ra cái người từng làm tuyệt vọng và luống cuống còn thống khổ hơn gấp trăm lần.

      "11/06/2008, trời đẹp. Thời tiết hôm nay tốt, khắp bầu trời rộng lớn gợn mây nhưng thế giới của tôi chỉ toàn mảnh trầm. Tôi nhận được bản báo cáo kiểm tra của bệnh viện chuyển tới, tôi chính là con trai của Tống Mạnh Hoa, người tôi lại là em ruột thịt cùng cha khác mẹ với mình. . . . . . Ha ha. . . . . ."

      "23/06/2008, có kết quả thi tốt nghiệp trung học rồi. Điểm số của tôi vượt xa điểm chuẩn của Thanh Hoa, lại nhận được vô số cuộc goị mời nhập học của các trường cao đẳng nhưng tôi có nửa điểm vui sướng. biết là người nào tản tin tức tôi qua đêm với Đình Đình trong trường, lời đồn đại cực kỳ ác ý giống như cố ý muốn tổn thương người khác. Ý niệm đầu tiên trong đầu tôi chính là lao về nhà, muốn nhìn xem ấy như thế nào, ngờ nghênh đón tôi lại chính là ấy, tức giận hoài nghi tôi là người thả tin tức kia ra. ra tôi cũng muốn gây gổ với ấy, nhưng tôi cảm thấy vô cùng phiền não. Bởi vì cái tin ấy là em ruột của mình khiến tôi thể khống chế cảm xúc bản thân, lúc ấy bảo cút , ta cút, còn ném lại tờ chi phiếu cho , cứ nghĩ rằng đao chặt hết quan hệ như thế tốt biết bao."

      "25/12/2008, lễ Giáng Sinh. Khi về nhà, ngang qua tủ kính, tôi có mua cái quả táo được bọc cẩn thận trong bao kiếng, sau khi mua xong ra ngoài, tôi mới biết, ra mình muốn đưa cho ấy nhưng đó chính là em ruột của tôi đó. Sao tôi lại có ý niệm như thế trong đầu cơ chứ?"

      "01/01/2009, Nguyên Đán. Cùng uống rượu với Đường Dạ, uống say, nhưng vẫn còn chút ý thức, tôi tinh tường nghe mình lẩm bẩm kêu Đình Đình, Đình Đình, Đình Đình. . . . . . Làm thế nào đây? Dù đó chính là em ruột của mình nhưng tôi vẫn khống chế được bản thân."

      "05/03/2009, xuân lại đến. đường, thấy được
      [​IMG]

      Chương 776: Nhật kí về người (6)

      "25/11/2015, ấy bị đau bụng kinh té xỉu ở trước mặt của tôi. Ngày hôm sau tỉnh lại, tôi liền nghe được ấy nhận điện thoại của Tần Dĩ Nam. Tôi vẫn luôn hiểu biết ấy thể tôi, nhưng vì ghen tức che mờ lí trí, ấy vẫn bị tôi đuổi . Sau đó tôi lại càng lo lắng thân thể ấy vẫn khó chịu gặp nguy hiểm, lại xông ra kéo ấy trở lại. Tôi suy nghĩ lâu, vẫn lựa chọn ích kỷ, để cho ấy ở lại bên cạnh tôi 100 ngày. Chỉ cần trăm ngày, tôi chỉ muốn ở lại nơi này thêm 100 ngày nữa thôi. ấy cũng thể biết rằng 100 ngày đó là hồi ức đẹp nhất của tôi."

      . . . . . .

      "02/01/2016, dù ấy vui vẻ, tôi tham dự, nhưng ấy khổ sở, tôi nhất định theo đến cùng."

      "05/01/2016, vì ấy, tôi cười. . . . . . Cười, tôi nhìn chằm chằm nụ cười gương mặt trong gương của mình. Ngây người hơn mười phút, cũng nhiều năm, tôi cười."

      "20/02/2016, tôi thường xuyên gặp ác mộng, cảm giác là tốt, cảm giác có việc xảy ra. Tối nay mang ấy Gương Sáng Ngõ Khẩu."

      . . . . . .

      "10/06/2016, tôi về Bắc Kinh rồi, ngờ mình còn có thể sống được, cũng nghĩ tới về Bắc Kinh ngày thứ nhất liền gặp ấy. xin lỗi, Đình Đình, tôi chỉ có thể làm bộ như biết em, bởi vì tôi ích kỷ lần, tôi thể lại ích kỷ lần thứ hai."

      . . . . . .

      "19/06/2016, ấy dùng thẻ của tôi, sơn cho tôi phòng công chúa, khiến tôi muốn ói, rất tức giận. Lúc xuống lầu muốn tính sổ, kết quả lại thấy ấy bị trật chân, tức giận bao nhiêu cũng mất, chỉ có tràn đầy đau lòng."

      "25/06/2016, thời gian chênh lệch giữa Dương lịch và lịch năm nay hơi lớn, khiến cho sinh nhật của tôi từ tháng 5, năm nay lại dời sang cuối tháng 6. Ngày này là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời tôi, ấy tỏ tình với tôi. Rất vui vẻ, hình như có nghe thanh hoa nở. Rất khổ sở, bởi vì tôi thể tàn nhẫn cự tuyệt ấy.

      ấy biết, ra người mà ấy mở miệng tỏ tình kia sớm ấy cực kỳ lâu rồi. . . . . ."

      . . . . . .

      "25/09/2016, nghe tin ấy và Tần Dĩ Nam muốn kết hôn, uống rượu say, cho là nằm mơ, thể nghĩ đến là , thế nhưng tôi lại ngủ với ấy lần thứ hai. Tôi để lại cho ấy hộp thuốc tránh thai, sau đó rời . đêm kia ấy nuốt thuốc tránh thai
      [​IMG]

      Chương 778: Viết nhật ký cho người (8-)

      Edit: Panh Hoang

      "Ngày 19 tháng 2 năm 2017, tình trạng của tôi nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của tôi rất nhiều, toàn bộ giác quan của tôi, dần dần mất , khóc, cười, cảm thấy đau khổ, giống như cái xác hồn, thuốc an thần theo lúc ban đầu lần bốn viên, bây giờ lên tới lần tám viên."

      "Ngày 21 tháng 2 năm 2017, hôm nay lúc tôi ăn cái gì đó, nếm ra được hương vị, quan trọng hơn là, hôm nay lúc tôi họp, hai chữ tan họp đơn giản, quanh quẩn ở đầu lưỡi tôi hồi lâu, tôi cũng nên lời, sau khi tôi mất vị giác, tiếp đó tôi lại sinh ra chứng bệnh mất ngôn ngữ?"

      "Ngày 23 tháng 2 năm 2017, tôi rất sợ hãi, tôi bỗng nhiên ngã xuống, chịu đựng được tin em kết hôn, chịu đựng được tin Tống Mạnh Hoa chết, chịu đựng được tôi rời khỏi Bắc Kinh, tôi tăng thêm lượng lớn thuốc an thần, nhưng ngay cả như vậy, tôi vẫn cảm thấy rất lo lắng, rất buồn phiền, thậm chí tôi còn xé bản hợp đồng mấy nghìn vạn. Tôi như vậy, chính tôi cũng cảm thấy rất xa lạ, tôi đáp ứng đề nghị của Tống Mạnh Hoa, gặp mặt ấy lần nữa, bởi vì tôi muốn cho ấy biết, tôi rất cố gắng hoàn thành lời hứa mà tôi từng đáp ứng ấy."

      "Ngày 25 tháng 2 năm 2017, ngày hôm nay, chữ tôi cũng chưa , buổi tối về đến nhà, tôi cố gắng để mình độc thoại, tôi rất sợ bỗng nhiên được, tôi phát , Đình Đình và Thanh Xuân bốn chữ này, tôi đọc thuận miệng trước sau như , đêm nay tôi uống thuốc an thần nhiều hơn mọi ngày rất nhiều, buổi tối ngủ rất trầm, tôi biết, đây phải là ngủ rất trầm, mà là lâm vào hôn mê."

      "Ngày 27 tháng 2 năm 2017, tôi từ trong giấc mộng kia tỉnh lại, muốn tỉnh lại, muốn nằm ngủ lâu hơn, bởi vì chỉ có ở trong mộng, tôi mới có thể nhau với ấy."

      "Ngày 3 tháng 3 năm 2017, tôi tìm luật sư, lấy cổ phần danh nghĩa của công ty, phân ra hai phần, ba mươi phần trăm cho ấy, hai mươi phần trăm để lại cho mẹ tôi và Tống Mạnh Hoa, bất động sản phân thành hai, mẹ tôi và ấy mỗi người nửa, luật sư rồi, tôi nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ thất thần hồi lâu, tôi từng biết, có ngày tôi mất ấy, cho dù tôi chưa bao giờ có được ấy, nhưng khoảng cách hôn của ấy càng ngày càng gần, khoảng cách tôi hoàn toàn mất ấy càng ngày càng gần, tôi phát , tôi kiên cường như trong tưởng tượng, hóa ra, đêm ở Hải Nam kia, tôi cho ấy hồi mộng đẹp, lời thú nhận, lại lúc gặp lại, Tô Chi Niệm kia chết ở bờ biển buổi tối hôm đó."

      Tên lừa gạt, đại lừa gạt... ràng ban đầu, là sau ngày, để lại cho hai bên hồi mộng đẹp, mỗi người trở lại cuộc sống bình thường của riêng mình, nhưng cuối cùng người phản bội cũng là .

      lừa như vậy, nhưng cuối cùng vẫn ngu ngốc mắc mưu của .

      Đại lừa gạt, đại lừa gạt...

      Tống Thanh Xuân vừa khóc, vừa lật sang trang, chỉ còn trang nhật kí cuối cùng.

      "Ngày 5 tháng 3 năm 2017, tôi dẫn gặp mặt ba lần kia về nhà họ Tống, Đình Đình cũng ở nhà, kia chuyện rất hợp, đến hài hước, vậy mà tôi và kia ngay cả câu đầy đủ cũng chưa từng qua, ra tôi rất muốn cười với kia, nhưng tôi vẫn buộc mình nở nụ cười với ta, bởi vì tôi muốn cười cho Đình Đình nhìn, tôi đáp ứng qua đây, hai người bỏ qua nghiệt duyên, bắt đầu cuộc sống bình thường, cho nên tôi mới muốn tới cho ấy nhìn, cho dù chỉ là giả vờ, cũng muốn đến cho ấy nhìn, bởi vì tôi muốn để ấy an tâm gả cho Tần Dĩ Nam."

      Chương 779: Viết nhật kí cho người (9)

      Edit: Panh Hoang

      "Tôi nguyện ý đơn mình, cho
      [​IMG]

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 781: phải là em lấy (1)

      Edit: Hà Quyên

      Tống Thanh Xuân căn bản thèm quan tâm đến mấy câu hỏi của phục vụ, trước tiên tới phòng 1008, hai lời lập tức giơ tay lên, đẩy cửa phòng ra.

      gần như dùng toàn bộ sức lực, cửa bị đẩy đụng vào vách tường phía sau, phát ra tiếng "rầm", quấy rầy khí vui vẻ trong phòng.

      Trong phút chốc tất cả tiếng chuyện, tiếng mời rượu và tiếng cười đồng loạt dừng lại.

      Im lặng như tờ khoảng giây đồng hồ, người đàn ông đưa lưng về phía cửa, tánh khí nóng nảy mắng "Người nào có bệnh vậy?", lập tức nghiêng đầu.

      Theo lời của ông ta, những người khác bàn cơm đều hạ tầm mắt xuống nhìn về phía cửa phòng.

      Chỉ có mình Tô Chi Niệm ngồi ở vị trí chủ toạ, sắc mặt nhàn nhạt nhìn bức tranh mỹ nữ cổ trang treo vách tường, lẳng lặng lên tiếng.

      Phục vụ theo bên cạnh Tống Thanh Xuân, bởi vì ngăn lại được, vội vàng mở miệng xin lỗi với nhóm người vui bàn cơm: " xin lỗi, xin lỗi, là lỗi của tôi. . . . . ."

      Phục vụ vừa , vừa kéo ống tay áo của Tống Thanh Xuân, muốn kéo ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.

      Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm gò má Tô Chi Niệm hai giây, bỏ qua người phục vụ kéo ống tay áo của mình, mặc kệ đủ loại ánh mắt của những người trong phòng phóng tới, chân , về phía Tô Chi Niệm.

      "Tiểu thư, là ai, tại sao có thể tiếng nào quấy rối người khác như vậy?" Cái người đàn ông mới vừa mắng người khác bị bệnh đó, lại mở miệng.

      Tống Thanh Xuân vốn để ý đến ông ta, tầm mắt nhúc nhích nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, vào trong phòng.

      "Phục vụ, dẫn ta ra ngoài, được gọi bảo vệ. . . . . ." người khác nhìn Tống Thanh Xuân quần áo xốc xếch như vậy, sợ xông tới quấy rối, cũng lập tức mở miệng.

      Kể từ khi ngồi vào bàn cơm, thần trí của Tô Chi Niệm vẫn luôn ở bên ngoài, làm như nhận ra khác thường trong phòng ăn, chậm rãi quay đầu lại, thấy Tống Thanh Xuân về phía mình thân thể trở nên cứng đờ, nhưng chỉ qua hai giây, đứng lên.

      bàn cơm, còn có người muốn lên tiếng, nhưng thấy hành động này của Tô Chi Niệm, ngậm miệng, có chút buồn bực gọi tiếng: "Tổng giám đốc Tô?"

      Tô Chi Niệm có bất kỳ phản ứng nào, nhìn thấy đôi chân trần của Tống Thanh Xuân chân mày hơi chau lại chút, sau đó nhanh chóng kéo ghế sau lưng ra, vòng qua bàn ăn, về phía .

      Bước chân của rất nhanh, ba hai bước, đứng ở trước mặt : "Trời lạnh như thế này, sao mặc áo khoác ra ngoài?"

      Trong nháy mắt những người bàn cơm đều sửng sốt,
      [​IMG]

      Chương 783: phải là em lấy (3)

      Editor: Cà Rốt Hồng

      Tô Chi Niệm ôm Tống Thanh Xuân, suốt dọc đường rất thành , giùng giằng muốn nhảy xuống khỏi ngực , trong miệng còn lảm nhảm trách móc .

      Từ trong lòng của , Tô Chi Niệm đọc được trừ tức giận, cũng chỉ có mắng là tên lường gạt mà thôi.

      Mặc dù chẳng biết tại sao bỗng nhiên lại ồn ào huyên náo, nhưng lúc giãy giụa vẫn rất cưng chiều ôm càng chặt hơn, để tránh cẩn thận từ trong ngực bị ngã xuống.

      Có nhiều đau lòng, mới có nhiều tức giận, nhưng cũng rất kỳ lạ, vì nên tức giận, trong lúc giằng co cứ mỗi lần kháng cự ôm ấp, đều phát cáu cứ ôm chặt , lửa giận trong lòng , từng chút bắt đầu tiêu tán.

      Đợi đến khi Tô Chi Niệm đặt lên chỗ ghế lái phụ, lúc khom người ở trước mặt Tống Thanh Xuân kiểm tra lòng bàn chân của , lửa giận trong lòng ngực vốn sắp nổ tung ra liền hoàn toàn yên tĩnh trở lại.

      Tô Chi Niệm lên xe, khởi động xe vốn muốn đưa Tống Thanh Xuân về nhà họ Tống, nào ngờ lại muốn đến biệt thự của .

      dừng chút, cũng có mở miệng, hốc mắt lại bắt đầu rơi nước mắt, đành thỏa hiệp lái xe về phía biệt thự của .

      Lúc ngang qua tiệm thuốc 24 giờ, Tô Chi Niệm ngừng xe, lúc trở lại trong tay còn cầm theo hộp thuốc mỡ, đợi đến khi ngồi vào trong xe, Tống Thanh Xuân mới nhìn đó là loại thuốc mỡ bôi lên vết thương bị trầy da.

      Là mua cho bôi lên vết thương ở lòng bàn chân sao?

      Tống Thanh Xuân cúi đầu xuống, trước kia nhìn thấy làm như vậy trong lòng rất ấm áp, nhưng bây giờ trong lòng lại cảm thấy nhói đau.

      Lúc Tô Chi Niệm chuyển tay lái, lái lên đường chính, Tống Thanh Xuân ngồi ở bên cạnh gục đầu xuống, bỗng thấp giọng mở miệng, vẫn là lời mắng : "Tô Chi Niệm, là tên ngốc!"

      Tay cầm tay lái của Tô Chi Niệm chỉ khẽ run cái, nhìn thẳng con đường phía trước, lên tiếng, đáy mắt có chút vô tội thoáng qua.

      Tại sao lại ngốc chứ?

      giống như biết trong lòng nghĩ cái gì, cúi đầu, lại thầm lần nữa: "Tô Chi Niệm, cả đời này em chưa từng thấy ai ngốc hơn ! quả là ngốc! Ngốc từ đầu đến cuối! Ngốc. . . . . ."

      Tống Thanh Xuân hồi nghĩ ra được từ để miêu tả, vấp cái, sau đó phẫn hận : ". . . . . . Ngốc chết được!"

      là ngốc chết . . . . . . Tại sao lại có thể
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :