1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

99 lần nói yêu em - Diệp Phi Dạ (11)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 721: Nghe lén cuộc chuyện (21)

      Thời điểm xâm nhập vào cơ thể của , cả người cảm thấy muốn xỉu.

      Đây phải là lần đầu tiên của , nhưng lại cho cảm thấy như lần đầu tiên.

      Hai lần trước kia, cảm thấy như giấc mộng, tuy là mỹ hảo, nhưng ngày hôm sau tỉnh lại, trừ bỏ cảm giác mệt mỏi ở bên ngoài, cùng làm những mỹ hảo này cảm thấy cực kỳ hư ảo.

      Nhưng lúc này giống như vậy, lúc này cảm giác rất chân , có thể cảm giác được cơ thể mềm mại của , mạch máu của , e lệ của , trục trặc của , rụt rè của …….. Còn có độ ấm của .

      Tô Chi Niệm tạm dừng lúc, mới hoàn hồn lại, từ từ hôn môi của Tống Thanh Xuân, di chuyển chầm chậm.

      Kích thích kịch liệt, làm cho nhịn được hít hơi, theo bản năng nắm chặt bờ vai của , còn ôm eo của .

      Nhiệt độ trong phòng bệnh ngày càng cao, trong lúc cùng ngày càng kịch liệt.

      Trong đáy mắt của bọn họ, chỉ chứa đối phương, ai khác.

      rất , cũng rất thích , chỉ cần có chút thương, nhất định dùng phương pháp này để phát tiết.

      dùng sức người của , càng ngày càng nặng, như muốn đánh bay , có bao nhiêu thương, dùng sức bấy nhiêu.

      Lúc kết thúc, mệt muốn chết, vì bị thương nên cũng mệt mỏi, đồng thời ngã giường, ôm nhau gắt gao, cùng nhau ngủ.

      …………

      Sáng hôm sau, Tống Thanh Xuân mở mắt.

      Tối hôm qua quá kịch liệt, làm toàn thân của bủn rủn vô cùng, nằm trong lòng của Tô Chi Niệm, lười xuống giường, quay đầu lại, nhìn về phía .

      nhắm mắt, ngủ say.

      Tống Thanh Xuân nhìn lúc, nhàng xốc chăn lên, rời khỏi lòng của , xuống giường.

      vào nhà vệ sinh, tắm qua loa, rửa y-nỉ người, mặc quần áo sạch chỉnh tề, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc.

      Động tác của nhàng vô vùng, thanh vụn vặt rất , đánh thức ngủ giường.

      thu dọn đồ bỏ vào túi, đặt ở sô pha, chậm rãi trở lại giường bệnh, lẳng lặng nhìn Tô Chi Niệm ngủ say, giọt nước mắt của theo hai gò má chảy xuống, xoay người rất nhanh, xách túi, rón rén rời khỏi phòng bệnh.

      Tống Thanh Xuân đứng ở trước cửa của bệnh việt bắt taxi, đứng trước taxi, nhắn cho dì Tô tin nhắn, cho bà ấy biết, rồi.

      đợi Tô Mẫu trả lời lại, cất điện thoại, mở cửa xe, khom người chui vào trong xe.

      địa chỉ cho tài xế taxi, xe khởi động, rời khỏi cổng bệnh viện rất nhanh.

      ……………

      Tống Thanh Xuân biết, lúc chưa gửi tin nhắn, Tô Mẫu đứng trước cửa sổ sát đất của khách sạn, nhìn về phía cổng của bệnh viện.

      Tô Mẫu nhận được tin nhắn của , lập tức gọi điện thoại, sau đó thở dài hơi, vào phòng tắm, rửa mặt, thu dọn đồ đạt, về phía bệnh viện ở đối diện.

      …………………

      Tống Thanh Xuân càng biết, lúc thức dậy Tô Chi Niệm cũng thức dậy.

      biết phải , cho nên giả bộ ngủ, nghe tiếng tắm rửa của , nghe tiếng thu dọn đồ đặc, nghe tiếng hít thở của khi đứng trước giường nhìn ………. Sau đó nghe từng bước chân rời của .

      Thời điểm tiến vào thang máy, mở mắt, vết thương của chưa lành, cố gắng dùng hết sức để xuống giường.


      Chương 722: Nghe lén cuộc chuyện (22)

      Ngay cả đứng Tô Chi Niệm cũng thể đứng vững, huống chi là cất bước , phải dùng hết sức, vất vả bám thành giương di chuyển được khoảng, bởi vì đứng vững được, thân thể ngã về phía trước, cũng may bắt được tủ đầu giường, tạm thời đứng vững.

      chịu đựng cơn đau ở đùi, bám vào tủ đầu giường và vách tường, chậm rãi về phía cửa.

      Mới được hai mét, toàn thân của Tô Chi Niệm đau phát run, sắc mặt trắng bệnh, mồ hôi che kín trán.

      Thời điểm Tô Chi Niệm đứng trước cửa phòng bệnh, cả người còn sức lực nữa, ngay cả thở cũng có chút khó khăn.

      Tô Chi Niệm ra khỏi cửa phòng bệnh, từng bước, có y tá nhìn thấy , ngạc nhiên chạy lại: “Tô tiên sinh, sao tự động xuống giường? Vết thương đùi của còn chưa lành.”

      Tô Chi Niệm mím môi có huyết sắc, lên tiếng, từng bước từng bước về phía cửa sổ đối diện.

      Y tá nhìn thấy có vẻ ổn, vươn tay, muốn đỡ .

      Tô Chi Niệm luôn luôn thích phụ nữ chạm vào mình, lần này cự tuyệt, thời điểm vất vả mới tới cửa sổ, Tống Thanh Xuân lên xe, chậm rãi rời .

      Tô Chi Niệm mặc cho y tá khuyên nhủ như thế nào, đứng hành lang, nhúc nhích.
      Mãi cho đến khi thể nào chống đỡ được nữa, té xỉu hành lang, mới chịu cho người nâng về phòng bệnh.

      Giữa trưa hôm đó, Tô Chi Niệm sốt rất cao, tất cả các bác sĩ trong bệnh viện, dùng tất cả các phương pháp có thể hạ sốt, nhưng lại hạ sốt.

      Giằng co ba ngày ba đêm, Tô Chi Niệm mới giảm sốt.

      ………..

      Tống Thanh Xuân rồi, tìm y tá mới đến chăm sóc, Tống Thanh Xuân là bạn của Tô Chi Niệm, y tá có chút ngạc nhiên, nhưng người trong cuộc – Tô Chi Niệm, lại bình tĩnh như có chuyện gì xảy ra, thậm chí, so với thời điểm có Tống Thanh Xuân, tâm tình bây giờ còn tốt hơn nhiều, càng dễ dàng chăm sóc.

      Thời điểm có Tống Thanh Xuân, y tá thường xuyên thay nước biển cho Tô Chi Niệm, khó tránh khỏi thấy được cảnh Tống Thanh Xuân dỗ Tô Chi Niệm uống thuốc, uống nước trái cây, uống thuốc bỗ.

      Lúc ấy, CEO của công ty Tô thị, thoạt nhìn thấy lạnh nhạt khó tiếp xúc, nhưng thực tế là đứa phải dỗ dành.

      Nhưng khi Tống Thanh Xuân rồi, y tá thấy Tô Chi Niệm ăn cái này, ăn cái kia, có khi cơm căn tin ở bệnh viện, cảm thấy khó có thể nuốt xuống, mà lại ăn rất ngon.

      Từng ngày từng ngày trôi qua, thân thể của Tô Chi Niệm cũng ngày càng tốt, có thể chậm rãi xuống giường, công việc của cũng ngày càng nhiều, trong phòng bắt đầu xuất vài người quần áo chỉnh tể, y tá vẫn buồn bực Tống Thanh Xuân, vẫn chịu xuất .

      lần y tá thay xong bình nước biển,
      [​IMG]

      Chương 725: Nghe lén cuộc chuyện (25)

      Editor: Tiểu Ốc

      Khi Tống Thanh Xuân vào phòng ngủ của Tô Chi Niệm, căn bản hề đóng cửa, ra gấp gáp, nên cũng thuận tay đóng cửa lại, vào thời điểm vừa tới chỗ cầu thang, nghe thấy thanh cửa được mở ra.

      Khi Tống Thanh Xuân xuống bậc thang thứ hai, định hô tiếng "Tô Chi Niệm", nghe thấy dưới lầu truyền đến thanh của mẹ Tô: "A Niệm, buổi tối con có muốn ăn chút gì ?"

      Sao mẹ Tô lại cùng trở về với Tô Chi Niệm vậy?

      Bước chân của Tống Thanh Xuân bỗng dừng lại tại chỗ, khi nhớ tới những lời của mẹ Tô với mình, lập tức có dũng khí để xuống lầu.

      đồng ý dì Tô là, tránh xa Tô Chi Niệm ra, nhưng nếu như bây giờ dì Tô nhìn thấy ở trong nhà của Tô Chi Niệm, chỉ sợ rằng có lẽ rất vui chăng?

      Vào lúc Tống Thanh Xuân do dự biết mình có nên rón rén trở lại tầng hai để tìm chỗ trốn hay , chợt nghe thấy tiếng Tô Chi Niệm cất giọng đáp: " cần, lúc đó chúng ta bữa tiệc, phải ra ngoài."

      Sau đó chính là thanh tủ giày được mở ra, rồi tiếng vang khi đôi giày bị ném lên mặt đất truyền đến. . . . . . Tống Thanh Xuân có chút tò mò vụng trộm ngó đầu ra nhìn chút, vừa đúng lúc nhìn thấy hình ảnh này ở trước cửa ra vào. . . . . . Tô Chi Niệm cầm đôi dép cho mẹ Tô, rồi đặt ở trước mặt bà, sau đó đợi mẹ Tô thay giày xong, trực tiếp kéo chiếc va li vào trong phòng khách.

      Tô Chi Niệm mang theo cái va li để làm gì? Suy nghĩ trong đầu Tống Thanh Xuân còn chưa kịp hoàn chỉnh, nghe thấy thanh của Tô Chi Niệm lại truyền tới: "Mẹ nghĩ như thế nào về mấy chuyện xảy ra ngày hôm nay?"

      "Hôm nay Tiểu Lâm vào nội thành để mua đồ, me nghĩ con vừa mới xuất viện nên rất yên tâm, liền thuận tiện đưa con tới nơi này xem chút. . . . . ." Dép mẹ Tô quét mặt đất phát ra tiếng vang tạch tạch tạch: ". . . . . . Rồi để cho Tiểu Lâm tới đó nghênh đón chúng ta."

      ra dì Tô định đợi thêm lát nữa rồi luôn à? Tống Thanh Xuân thầm thở phào nhõm, nhìn trộm nữa, rón rén xoay người lại, vừa mới định trở về phòng ngủ của Tô Chi Niệm để chờ mẹ Tô rời , chợt nghe thấy thanh mẹ Tô truyền đến: ". . . . . . A Niệm, ra mẹ tới tìm con, còn có chuyện khác."

      Cho dù là đối mặt với mẹ mình, Tô Chi Niệm vẫn là bộ dạng trầm mặc ít kia, hình như nhận lấy hai ly nước, đặt ly ở bàn và ly còn lại uống hớp, rất lạnh nhạt "Ừ" tiếng, ý bảo mẹ Tô tiếp.

      hề nhận được đồng ý của lục lọi lung tung ở trong nhà , là rất có đạo đức rồi, nếu như bây giờ còn nghe lén cả cuộc chuyện của mẹ nữa, có phải có chút quá đáng ?

      Tống Thanh Xuân vừa suy nghĩ, vừa tăng nhanh bước chân lên lầu.

      Nhưng mà tốc độ lan truyền của thanh, còn nhanh hơn tốc độ rất nhiều.

      ". . . . . . A Niệm, mẹ tìm tới con, là vì muốn với con. . . . . ." câu này, mẹ Tô lắp ba lắp bắp , bộ dạng giống như rất khó mở miệng vậy: ". . . . . . chút. . . . . . về chuyện của Thanh Xuân. . . . . ."

      Thanh Xuân?

      Tống Thanh Xuân vừa nghe thấy tên của mình cả người giống như bị điểm huyệt vậy, theo bản năng dừng lại. tiểu
      [​IMG]

      Chương 727: Nghe lén cuộc trò chuyện (27)

      Editor: Diep Thu Khinh

      Mà Tô Chi Niệm ở dưới lầu, im lặng lúc lâu, rồi vô cùng hờ hững mở miệng : “Được, con .”

      “Con mau chóng xử lí xong chuyện công ty, sau đó rời .”

      Tô Chi Niệm hề phản kháng hay trả lời lại bất cứ điều gì, khiến cho mẹ Tô bỗng nhiên khóc mà : “A Niệm, xin lỗi, đều là do mẹ sai... Thế nhưng, A Niệm, mẹ thể làm như vậy, giống như lúc trước, sau khi mẹ biết con thích Thanh Xuân, điều trước tiên mẹ làm là để cho Thanh Xuân rời khỏi bệnh viện...”

      “Con là con trai của mẹ, mẹ hiểu con, mẹ nhìn ra được, sau khi Thanh Xuân rời , mặc dù con uống thuốc vẫn uống, ăn cơm cũng ăn cơm nhưng mẹ biết con vui vẻ, mẹ cũng khó xử lắm, nhưng mà mẹ có biện pháp...”

      “...Bởi vì con thể cùng Thanh Xuân ở chung chỗ, con thể thích Thanh Xuân, thế giới này, con có thể thích và ở cùng với bất cứ người con nào khác, nhưng chỉ riêng con của chú Tống là thể ở cùng được....”

      Tô Chi Niệm lấy ra khăn tay, đưa tới trước mặt mẹ, cử động môi, muốn khuyên bà đừng khóc, lời đến bên miệng, sau cùng lại bị đổi thành: “Con biết...”

      Mẹ Tô nhận lấy khăn tay, vừa định lau nước mắt, lúc nghe Tô Chi Niệm hai chữ kia, bỗng nhiên ngây người, có hơi ngạc nhiên mà ngẩng đầu, nhìn .

      Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, khuôn mặt tuấn tú lạ thường, tràn ngập niềm đau thương vô hạn, chớp đôi lông mi dài, mở miệng , giọng điệu rất rất hờ hững, giống như cùng mẹ , trái lại như là tự cho bản thân mình nghe: “...Con biết....Con thể ở cùng với ấy....Nguyên do...”

      Bỗng dưng Tô Chi Niệm ngừng lại, bàn tay đặt ghế sofa, chậm rãi nắm lại thành quyền.

      Nguyên do... Sáu năm trước, cưỡng ép ngủ cùng, lại chịu trách nhiệm với .

      Nguyên do...Sáu năm sau, thổ lộ với , mà nhẫn tâm từ chối .

      Nguyên do... Sau khi say rượu rồi phát sinh quan hệ cùng , thứ có thể cho chỉ là hộp thuốc tránh thai mà thôi.

      Nguyên do... Lúc lấy hết dũng khí, dũng cảm đến công ty tìm đối chất, lại lựa chọn thủ đoạn tàn nhẫn thế nào làm tổn thương .

      Nguyên do... đêm kia biết phải , nhưng gì, để mặc cho rời khỏi.

      Nguyên do, rất nhiều nguyên do....

      Mẹ Tô bị Tô Niệm , nước mắt bắt đầu ngừng rơi, ánh mắt của bà trở nên hoảng hốt, giống như sợ hãi điều gì, bà phải tốn rất nhiều hơi sức, mới run run môi, mở miệng hỏi: “A Niệm, con con biết sao?”

      “Dạ.” Tô Niệm gật đầu.

      Động tác của rất nhàng, nhưng rơi vào trong mắt của mẹ Tô, lại rất nặng nề, tay bà run lên, tiếp theo giọng có hơi run run: “Con biết cái gì?”

      “Con biết cái gì rồi?”

      Tô Niệm khép mắt lại: “Cái gì con cũng biết.”

      “Cái gì con cũng biết?” Mẹ Tô thào lập lại lần câu đó, ngẩng đầu, ánh mắt bà trở nên hỗn loạn mà nhìn Tô Chi Niệm: “A Niệm, lời này có ý gì? Chẳng lẽ con biết, biết chú Tống của con là, là, là....”

      Mẹ Tô liên tiếp vài từ “là”, cũng chưa ra khỏi miệng được câu kế tiếp.

      Tô Chi Niệm mấp máy khóe môi, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ trở nên mờ mịt, giống như mẹ Tô đến chuyện của người khác chứ phải của , vẫn bình thản như thế
      [​IMG]

      Chương 730 nghe lén cuộc chuyện (30)

      Edit: thu thảo

      Trong đầu , trừ câu "là cha của con sao?" dღđ☆L☆qღđ Mấy chữ khác, như gió thoảng ngang tai, còn ý nghĩ gì khác, thậm chí Tô Chi Niệm và mẹ Tô tiếp cái gì dưới lầu, cũng thể nghe lọt tai từ nào.

      Hôm nay tới đây, chính là vì muốn cho biết bí mật mình giấu ở đáy lòng.

      Thời điểm ở nhà, suy nghĩ qua rất nhiều rất nhiều khả năng có thể, thậm chí ngay cả ý nghĩ Tô Chi Niệm mắc phải bệnh nan y cũng có, khi đó, còn nghĩ, nếu như có bệnh gì thể trị được, cũng tình nguyện theo . . . . . .

      Nhưng bây giờ sao?

      tưởng tượng ra hàng ngàn hàng vạn loại khả năng, cũng nghĩ tới khả năng này.

      là, và Tô Chi Niệm là em ruột thịt cùng cha khác mẹ. . . . . .

      em ruột. . . . . . trời ạ. . . . . . trai của mình lên giường. . . . . . trước mặt Tống Thanh Xuân bỗng tối sầm, cả người suýt nữa ngã xuống đất.

      Khó trách ban đầu, khi chăm sóc say rượu, sau khi cùng lau súng cướp cò, lại để lại cho hộp thuốc tránh thai. . . . . .

      Khó trách thời gian trước, ở trong bệnh viện, khống chế được kích động, chủ động hôn , quyến rũ , kháng cự ràng như vậy, thậm chí nhiều lần "Thanh xuân, được" "Thanh xuân, thể" . . . . .. nhưng vẫn cố chấp, cố tình dựa vào thân thể , vụng về và kịch liệt quyến rũ , để cho cuối cùng cũng khống chế được. . . . . .

      Cho tới giờ khắc này, mới biết, ra là giữa lần quan hệ kia, trong trạng thái tỉnh táo cả đêm, phải dấu ấn tốt đẹp, mà là tượng trưng cho tội ác và xấu hổ.

      Tống Thanh Xuân liều mạng lắc đầu, rất muốn để cho mình ném những ý nghĩ này ra khỏi đầu, rất muốn tự với mình đây chỉ là cơn ác mộng, nhưng việc cuối cùng có thể làm, chỉ là thân thể loạng choạng, lảo đảo lui về phía sau hai bước, cũng nhịn được nữa ngồi ngã mặt đất.

      . . . . . . vậy mà, vậy mà trai của mình. . . . . . lại còn cùng trai của mình làm chuyện như vậy. . . . . .

      Nước mắt theo gò má Tống Thanh Xuân chảy đầy mặt, từng giọt từng giọt rơi xuống, rất nhanh thấm ướt gò má .

      -

      Tô Chi Niệm đưa mẹ Tô về, ở trong vườn đứng rất lâu, mới xoay người trở về nhà.

      Nhìn vali hành lý bị chính mình đặt ở trong góc tường.

      Đây là cái vali khi rời Bắc Kinh xách , người rời khỏi sân bay, nhưng mà hành lý lại bị vận chuyển đến nước Pháp, cuối cùng là công ty hàng liên lạc với , giúp gửi lại qua bưu điện.

      còn muốn, mở vali hành lý ra, bây giờ nhìn lại, có
      [​IMG]

      Chương 732 Thanh Xuân, em (2)

      Edit: thu thảo

      là con trai của ba tôi sao?

      Đáp án này, nhất định trở thành đả kích lớn nhất trong đời , Tô Chi Niệm có thể cảm nhận được.

      Sáu năm trước, thời điểm biết , cũng như vậy, vừa khóc vừa cười, cảm thấy trời đất quay cuồng, toàn bộ thế giới cũng thay đổi hình dạng.

      Khi đó , là chán nản đến cực hạn, người thích sạch thành bệnh như , ở trong quán bar say mèm bảy ngày bảy đêm, cuối cùng người có tiền, dღđ☆L☆qღđ khắp người đầy mùi rượu nằm ngủ cùng đám ăn xin ở dưới cầu vượt Thiên Kiều cả đêm.

      Khi đó , còn có ý nghĩ coi thường mạng sống của mình, đứng lầu cao, đón gió lớn thổi vào người, nhìn đám người giống như điểm đen dưới chân, rất muốn cứ nhảy xuống như vậy, kết thúc mạng sống, là kết thúc mọi chuyện.

      Cái gì khó vượt qua nhất thế giới, đối với Tô Chi Niệm mà , chính là mỗi lần Tống Thanh Xuân vô dụng, tuyệt vọng nhìn về phía mình tìm kiếm an ủi, mà chỉ có thể cho tàn nhẫn.

      Ban đầu thời điểm tỏ tình, là như thế này; thời điểm cầm thuốc tránh thai chờ ở ở cửa nhà, cũng là như vậy; thời điểm tự tin dũng cảm tới Tô thị chất vấn , vẫn là như vậy. . . . . . ngay cả tại, sáng tỏ, cũng vẫn chỉ có thể làm như vậy. . . . . . ngay cả câu an ủi "Thanh Xuân, nghe lầm rồi" cũng thể , biết mở miệng khiến khổ sở, nhưng chỉ có thể dùng sức nắm chặt quả đấm, nhìn về phía khe khẽ gật đầu, sau đó từ từ xoay người, nhìn ánh mắt của , : " xin lỗi, Thanh Xuân. . . . . ."

      xin lỗi, câu xin lỗi, đơn giản ba chữ, khiến cơ hội Tống Thanh Xuân lừa mình dối người cũng hoàn toàn sụp đổ.

      Điện thoại Tống Thanh Xuân nắm trong tay khi từ trong phòng Tô Chi Niệm ra, "pằng" rơi vào đất, sau đó cả người vô lực dựa vách tường sau lưng, vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.
      Ai có thể cho biết, cuối cùng đây là chuyện gì?

      Cho dù chính tai nghe, cũng từ trong miệng lấy được đáp án, nhưng vẫn cách nào tin được, thể nào tin nổi người đứng trước mặt này —— người đàn ông đẹp đến trời đất cũng phải ghen tỵ này, người khiến cho đau lại để cho đến nhiều lần muốn buông tay lại bỏ được, lại là trai cùng cha khác mẹ của !

      , cùng trai ruột của mình, chỉ làm tình lần, mà là nhiều lần, thậm chí còn có lần, là ở trạng thái cả hai cùng tỉnh táo làm tình, hơn nữa còn là chủ động quyến rũ. . . . . .

      Nước mắt nơi khóe mắt Tống Thanh Xuân chảy càng mạnh, nhưng khóe môi lại kéo lên, lộ ra hai
      [​IMG]

      Chương 734 Thanh Xuân, em (4)

      Edit: thu thảo

      Tống Thanh Xuân lớn, chỉ đêm về ngủ, Tống Mạnh Hoa cũng đặc biệt để ý.

      Sau khi Tống Mạnh Hoa biết được Tống Thanh Xuân mất tích hai ngày, nhận được điện thoại của TW radio, ông mới biết Tống Thanh Xuân hai ngày làm.

      Tống Mạnh Hoa gọi điện thoại cho Tần Dĩ Nam, hai ngày nay Tần Dĩ Nam cũng liên lạc với Tống Thanh Xuân, bởi vì liên lạc được, chuẩn bị tới Tống gia chuyến.

      Tất cả người quen biết Tống Thanh Xuân, đều tìm , nhưng mà ai cũng tìm được .
      Chỉ có Tô Chi Niệm là ngoại lệ, ngay ngày hôm sau khi Tống Thanh Xuân mất tích, liền tìm .

      Tống Thanh Xuân chưa rời khỏi Bắc Kinh, ngôi nhà trong làng du lịch ở ngoại ô, thuê biệt thự để ở, biệt thự gần hồ nhân tạo ở làng du lịch, đẩy ra cửa sổ ra chính là nước hồ, những cây mai hồng và tùng bách.

      Mấy ngày này đúng lúc mai hồng mở nở, dẫn tới ít du khách tới xem, nhưng Tống Thanh Xuân từ sau lúc vào ở, vẫn luôn ra ngoài.

      tự giam mình ở trong biệt thự, đóng chặt tất cả rèm cửa sổ dưới của biệt thự, mặc kệ là ban ngày hay là ban đêm, bên trong từ đầu đến cuối đều tối đen như mực, chút ánh sáng.

      ngày ba bữa Tô Chi Niệm đều xác định đúng giờ gọi điện thoại cho phòng ăn của làng du lịch, để họ đưa đồ ăn cho Tống Thanh Xuân, vậy mà mặc kệ phục vụ gõ cửa thế nào, Tống Thanh Xuân từ đầu đến cuối đều mở cửa.

      Phần lớn thời gian trong biệt thự đều rất yên tĩnh, nếu như phải Tô Chi Niệm tận mắt nhìn thấy Tống Thanh Xuân vào biệt thự này, chắc cũng cho rằng bên trong hề có người.

      Tống Thanh Xuân ăn uống nhốt mình phong trong gian, Tô Chi Niệm cũng cùng ăn uống trông coi ở cửa biệt thự.

      Hai người như vậy, khiến cho quản lý làng du lịch có chút thấp thỏm lo lắng, sợ bọn họ tuyệt thực ở đây, rồi xảy ra điều gì ngoài ý muốn.

      lúc quản lý làng du lịch, quyết định tìm người phá cửa biệt thự Tống Thanh Xuân ở, xin rời , Tống Thanh Xuân nhốt mình ba ngày ba đêm, chợt mở cửa biệt thự ra.

      Tô Chi Niệm bình tĩnh đứng tại cửa ra vào, nghe được tiếng vang, chậm rãi nghiêng đầu.

      So sánh với , lúc này có vẻ chật vật hơn chút, quần áo người có chút xốc xếch, tóc cũng rối loạn, đôi mắt do thức đêm mà đỏ ngầu, râu ria ba ngày ba đêm cạo, mọc lởm
      [​IMG]

      Chương 736 Thanh Xuân, em (6)

      Edit: thu thảo

      Nếu là lúc trước, Tô Chi Niệm ngăn Tống Thanh Xuân uống rượu.

      Thế nhưng lần làm như vậy.

      lẳng lặng tựa vào cửa biệt thự Tống Thanh Xuân ở, nhìn bão tuyết lả tả bay trước mặt, nghe thanh Tống Thanh Xuân uống rượu giống như uống nước.

      Tửu lượng của còn kém như vậy, uống say, cũng chịu thôi, còn cầm điện thoại, gọi thêm rượu.

      Tô Chi Niệm để cho nhân viên phục vụ mang thêm lần rượu, liền cấm chỉ đưa lần thứ hai.

      Bên trong Tống Thanh Xuân hoàn toàn say thành bãi bùn, lầm bầm lầu bầu thầm rất nhiều thứ, vừa thầm còn vừa mắng .

      Say rượu đầu óc , bừa bãi, đến cuối cùng, cười khanh khách, giống như là rất vui vẻ, ở trong biệt thự nhảy nhót hát lên.

      Tống Thanh Xuân lăn qua lăn lại tới hơn nửa đêm, mới yên tĩnh.

      Tô Chi Niệm đợi chút đến khi hô hấp của đều đều, hoàn toàn ngủ say, mới trở về mở phòng mình.
      Ngày hôm sau tuyết rơi dầy khắp nơi, thời tiết cực kỳ tốt.

      Ánh mặt trời sáng lập lòe chiếu khắp làng du lịch, mai hồng tuyết trắng, màu sắc đối lập, khiến cho toàn bộ thế giới giống như cảnh trong mơ.

      Đúng tám giờ Tô Chi Niệm rời giường, rồi ăn sớm chút, giống như trước xuất ở cửa biệt thự của Tống Thanh Xuân.

      say rượu, còn chưa tỉnh ngủ, dựa vào vách tường, nhìn chằm chằm mấy đứa bé chơi đùa cách đó xa, lẳng lặng đợi.

      Mãi cho đến lúc mười giờ, trong biệt thự rốt cuộc có tiếng động.

      Tống Thanh Xuân tỉnh, bởi vì say rượu, khiến đầu đau nhức, trong miệng phát ra tiếng rên .

      nằm giường khoảng mười lăm phút, xuống giường, vào phòng tắm.

      Tiếng nước chảy rào rào vang lên, gần nửa giờ, mới dừng lại, sau đó chính là tiếng bình mỹ phẩm mở ra khép lại, ở cùng trăm ngày Tô Chi Niệm biết, đó là việc làm hằng ngày để bảo vệ da.

      Theo tiếng mặc quần áo sột soạt kết thúc, trong biệt thự lọt vào yên tĩnh quỷ dị.

      Tô Chi Niệm giơ cổ tay lên, liếc mắt nhìn thời gian, mười giờ 15 phút, theo như thường lệ, Tống Thanh Xuân gọi điện thoại gọi bữa ăn rồi.

      Vậy mà, mãi cho đến mười giờ 45 phút, Tống Thanh Xuân vẫn có phát ra bất cứ tiếng động gì.
      lúc Tô Chi
      [​IMG]

      Chương 738 Thanh Xuân, em (8-)

      Edit: thu thảo

      Đại khái Tống Thanh Xuân nhìn nửa giờ, mới nhìn thấy chữ viết tay kết luận của bác sĩ ở cuối: cha con ruột.
      ra từ mười ngày trước, cũng biết trai cùng cha khác mẹ của mình rồi, phải sao? Chẳng qua là khi có khoa học chứng minh, đặt ở trước mặt , Tống Thanh Xuân nghĩ: là khổ sở, mấy ngày đều cố hết sức trốn tránh, nhưng mà vẫn trốn tránh nổi nữa, nhất định phải đối mặt cái thực tế thể nào chấp nhận được này.

      Lúc Tô Chi Niệm nhìn Tống Thanh Xuân xem "kết quả giám định ADN", vẫn luôn hồi hộp và lo lắng.

      Dù rất nhiều năm trước, tiếp nhận thực mình và em rồi, thế nhưng sao nhiều năm trôi qua, chỉ cẩn thận đụng phải phần tài liệu này, tim đau đớn như bị dao cắt.

      Tống Thanh Xuân xem xong nội dung, nhưng vẫn nhìn chằm chằm tài liệu như cũ, chậm chạp phản ứng.

      yên lặng như vậy, khiến đáy lòng Tô Chi Niệm càng thêm trở nên lo lắng, do dự chút, mở miệng: "Thanh Xuân. . . . . ."

      Tống Thanh Xuân nghe giọng của Tô Chi Niệm, lông mi nhàng chớp vài cái, sau đó để tài liệu ngay ngắn lại, để lại về trong túi hồ sơ, quấn dây đỏ xung quanh lại như cũ, chậm rãi đẩy tới trước mặt Tô Chi Niệm.

      phản ứng tự nhiên lưu loát như vậy, khiến cho Tô Chi Niệm càng lo lắng hơn.

      Vậy mà ngoài dự đoán của , vậy mà Tống Thanh Xuân lại lẳng lặng mở miệng, chuyện: "Tô Chi Niệm, tôi muốn thương lượng với việc."

      Tô Chi Niệm có chút khó hiểu nhìn bình tinh như vậy, quan sát ánh mắt của lát, xác định có gì khác thường, mới "Ừ" tiếng, : "Em ."

      Tống Thanh Xuân phủi đùi, có mấy lời, còn chưa ra miệng, đáy lòng cũng khó chịu vô cùng.

      Sau cái cầu này của , khi đồng ý, giữa , tạo thành khoảng cách mà cả đời đều thể vượt qua.

      Tống Thanh Xuân hít sâu hơi, đôi tay đặt xuống đầu gối, nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, rất nghiêm túc : "Tô Chi Niệm, nên nhận lại cha ."

      Tô Chi Niệm nhìn tầm mắt Tống Thanh Xuân nặng nề, giật giật môi, lên tiếng.

      "Tô Chi Niệm, nhận lại cha . . . . . ." Tống Thanh Xuân giống như là sợ nghe thấy, lập lại lời vừa lần: ". . . . . . tôi. .
      [​IMG]

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      Chương 747: Thanh Xuân, em (17)

      Edit: Hà Quyên

      Cả người Tống Thanh Xuân trở nên cứng đờ, nhìn vào đáy mắt Tô Chi Niệm, có vô số ánh sáng của pháo hoa rơi xuống.

      Lúc này Tô Chi Niệm tháo lạnh lùng và xa cách của ngày thường xuống, giống như công tử nhã nhặn tuấn, kiêu ngạo thở mạnh, giữa hai hàng chân mày lạnh lẽo điển trai phát ra tình cảm dịu dàng bi thương triền miên, ngay cả thanh khi mở miệng cũng trầm ổn hơn trước kia rất nhiều: "Thanh Xuân, em. . . . . ."

      Trong lời lạc nhịp của , hàng lông mi dài và cong vút khẽ chớp chớp, trầm bỗng huyễn hoặc khó thành lời, từ bên trong ánh sáng chói mắt ngừng toả ra khắp nơi, tiếp tục mở miệng : ". . . . . . thích tất cả thuộc về Thanh Xuân."

      Trong nháy mắt tất cả tiếng động vang lên bên tai, hình như bị ai đó kéo ra, Tống Thanh Xuân cảm thấy toàn bộ thế giới vô cùng an tĩnh.

      Từ đầu biết thích , nhưng khi đứng trước mặt , chính miệng cho biết, vẫn còn hơi cảm động, rung động, kích động, cùng với chút tình cảm mà con khó thành lời.

      cảm thấy gò má của mình nóng lên, khẽ cắn môi, đưa đôi mắt đen nhánh trong suốt nhìn thẳng vào Tô Chi Niệm, lên tiếng, nhưng tay của , bởi vì khẩn trương, nên lặng yên tiếng động nắm chặt vạt áo.

      " em, Thanh Xuân. . . . . ." Tô Chi Niệm lại mở miệng, giọng vẫn dịu dàng nhàng như vậy, nhưng năm chữ này ra được vào lúc này tại đây, lại có tình cảm nồng đậm, cuốn lấy Tống Thanh Xuân đứng ở trước mặt , khiến cho thân thể mảnh khảnh của hơi run rẩy rung động, nhìn thấy trong đáy mắt thoáng vẻ kinh ngạc.

      Tô Chi Niệm vốn thích cười, khi tiếp xúc với đáy mắt kinh ngạc kia của khóe môi hơi cong lên, chậm chạp nở nụ cười với .

      Nụ cười của , giống như ánh mặt trời mang theo ánh sáng chói lọi ấm áp, trong nháy mắt cứ vậy soi sáng đáy lòng Tống Thanh Xuân.

      Giọng dễ nghe của , được phủ thêm tầng dịu dàng, lời ra, cực kỳ đa tình: "Thanh Xuân, em, mặc dù trước kia em chưa , em, em tất cả qua bảy Xuân Hạ Thu Đông."

      khí tiệc tùng ồn ào xung quanh lục đục biến mất dường như chẳng còn, bên cạnh chỉ còn là lạnh lẽo, và cảm ơn, ánh sáng bảy màu nơi chân trời bắt đầu rơi xuống tan rã.

      Tô Chi Niệm thân ưu nhã đứng tại chỗ, mắt chớp nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, vẫn những lời mà trong mấy năm qua, rất nhiều lần muốn ra, nhưng thủy chung vẫn thể những lời tình thâm ra khỏi miệng: ". . . . . . Thanh Xuân, em biết ? Trong cuộc đời này thời gian tốt tươi đẹp nhất của , là từ khi bắt đầu gặp em."

      "Cuộc đời này nguyện vọng duy nhất của , là
      [​IMG]

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 749: Thanh Xuân, em (19)
      Editor: Lovenoo1510

      Tống Thanh Xuân có chút dám tin quay đầu lại nhìn về phía Tô Chi Niệm.

      Hành động ngây thơ như vậy mà lại tiếp nhận, đây là lần đầu tiên thấy.

      Tô Chi Niệm như nhận thấy được bộ dáng của mình, chỉ hướng về phía sao băng reo hò lần nữa: "Tống Thanh Xuân, em, em, em….."

      Tống Thanh Xuân chăm chú nhìn bên mặt Tô Chi Niệm trong chốc lát, sau đó cũng nâng tay lên đặt ở khóe miệng, dùng hết hơi sức toàn thân la lớn: "Tô Chi Niệm, em cũng , em cũng , em cũng …….."

      Đến cuối cùng, Tống Thanh Xuân kêu đến khàn cả cổ họng, sức cùng lực kiệt mới dừng lại.

      Sao băng trời bắt đầu biến mất, Tô Chi Niệm thở hổn hển quay đầu lại liếc nhìn dung mạo Tống Thanh Xuân ngẩng đầu, sau đó quay đầu lại, theo tầm mắt của nhìn lên sao băng bầu trời, tiếp tục mở miệng lặp lại lời mình vừa hô vô số lần lần nữa: "Tống Thanh Xuân, em………."

      đợi trả lời tiếp tục , giọng của rất thấp, chỉ có có thể nghe thấy: "……….. rất em……… rất em………."

      Khóe môi Tống Thanh Xuân cong lên thành đường cong rất đẹp, tầm mắt của nhìn chằm chằm vào bầu trời sao băng có dời , nặng nề "Ừ" tiếng: "……Em cũng vậy, em cũng , rất ………"

      ngừng lại, lại bổ sung câu: "Tô Chi Niệm."

      đều nhìn lên bầu trời, cũng nhìn hướng khác, trầm mặc hồi lâu lại mở miệng : "Tống Thanh Xuân, em biết mới vừa nguyện ước gì ?"

      Tống Thanh Xuân giống như là biết chút gì đó, hô hấp của trở nên ngưng trệ, nhắm mắt cái lại nhìn chằm chằm vào chân trời, lắc lắc đầu gì.

      Gió biển thổi vù vù qua thổi tóc Tô Chi Niệm rối loạn, ánh mắt chợt sáng lên tiếp: " hy vọng có thể Tống Thanh Xuân và mãi mãi sống trong thiên đường."

      Trong mắt Tống Thanh Xuân dần dần có sương mù, cố gắng gương khóe môi lên nhưng vẫn chuyện, bởi vì biết, lời của vẫn chưa hết.

      Tô Chi Niệm tiếp tục mở miệng cực kỳ
      [​IMG]

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 751: 99 bưu phẩm (1)

      Editor: Thư

      Mặc dù giọng của Tô Chi Niệm rất , nhưng lại truyền thẳng vào tai Tống Thanh Xuân, ràng từng chữ .

      Tiếng khóc của Tống Thanh Xuân dừng chút, sau đó lại đứt quãng vang lên.

      Đau đớn thay! vất vả mới có thể nhau, chúng ta lại phải tách ra.

      Tàn nhẫn thay! nhau như vậy nhưng chúng ta lại thể tách ra.

      --- ------ ------ ------ ------ ----

      Trong thời gian "ước hẹn" mấy ngày của Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm, khi bọn họ ở cách xa thành Bắc Kinh, xảy ra hai chuyện lớn.

      Chuyện thứ nhất là vào cái hôm Tống Thanh Xuân bị Khôn ca bắt cóc rồi bị đẩy xuống lầu, sau khi từ lầu lao xuống, Khôn ca thấy tình thế đúng, liền lái xe mới chạy trốn. Chỉ là trong quá trình chạy trốn, cẩn thận xảy ra tai nạn xe cộ. Mặc dù lúc đó ta bị bắt ngay tại chỗ, nhưng lại bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh, vào ngày thứ ba Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm rời khỏi thành Bắc Kinh, Khôn ca qua khỏi.

      Khôn ca chết khiến cho việc truy tìm lí do vì sao Tống Thanh Xuân lại bị đuổi giết, rốt cục là bị Khôn ca đuổi giết, hay là bị kẻ đằng sau ta chỉ điểm. Tất cả manh mối đều bị cắt đứt, tương tự, việc Khôn ca chết có phải là đại biểu cho nguy hiểm rình rập bên cạnh Tống Thanh Xuân được giải trừ hay cũng là nghi vấn đáp án.

      Chuyện thứ hai là về Tần Dĩ Nam và Trình Thanh Thông .

      Cái đêm mà Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm ôm nhau ngủ ở Lệ Giang, tuy bọn họ hề làm gì cả, nhưng cách xa ngoài ngàn dặm, cũng vào đêm hôm đó, Trình Thanh Thông cùng Tần Dĩ Nam lại ngủ với nhau.

      Đúng, ngủ với nhau.

      Lần đầu tiên của Trình Thanh Thông cho Tần Dĩ Nam.

      Bốn mùa như mùa xuân, ngày đó thời tiết ở Lê Giang cực kỳ tốt, vậy mà ở thành Bắc Kinh lại nghênh đón ngày gió bão mịt mù nhất cả năm.

      Kể từ khi Tần Dĩ Nam khu du lịch thấy cảnh tượng Tống Thanh Xuân rời cùng Tô Chi Niệm, tâm tình vẫn luôn rất thuận. người tính tình luôn luôn ôn hòa là lại nhiều lần phát hỏa nổi giận trước mặt phụ tá trong lúc làm việc.

      ra thế giới này, có rất nhiều điều trùng hợp.

      Vào cái ngày mà Tống Thanh xuân và Tô Chi Niệm cùng đến Lệ Giang , Đường Noãn cũng vừa vặn du lịch cùng Hoàng tổng ở Lệ Giang, bọn họ đến vừa đúng lúc ấy hai người kia thu thập đồ đạc trong khách sạn, chuẩn bị lên đường đến phi trường Lệ Giang về Bắc Kinh.

      Tống Thanh xuân cùng Tô Chi Niệm có phát ra Đường Noãn, nhưng là lúc đó ta đeo mắt kính, ngồi ở đại sảnh của khách sạn, lúc chờ Hoàng tổng tính tiền phòng, lại thấy được bọn họ.

      Lúc ấy Đường Noãn cầm điện thoại di động gọi điện chuyện với chị em tốt của ta, khi ta trông thấy Tống Thanh Xuân kéo Tô Chi Niệm cùng nhau vào gian phòng nhịn được cúp điện thoại, cầm điện thoại di động chụp vài tấm hình.

      6 giờ tối hôm đó, Đường Noãn trở lại thành Bắc Kinh.

      Vừa xuống máy bay, Hoàng tổng liền nhận được điện thoại, buổi tối có tiệc xã giao, cho nên sau khi đưa Đường Noãn về nhà, ngay cả cửa ông ta cũng vào mà thẳng.

      Đường Noãn cũng giống ông ta, ngay cả cửa cũng vào, chỉ mở cửa, đem hành lý ném lung tung vào nhà, rồi đóng cửa, sau đó bắt chiếc taxi, tìm Tần Dĩ Nam.

      Lúc Đường Noãn đến trước công ty của Tần Dĩ Nam, cũng vừa vặn tan việc.

      Tần Dĩ Nam ràng nhìn thấy ta, nhưng mà lại làm như nhìn thấy , nắm chìa khóa xe của mình, mở máy.

      Tần Dĩ Nam cố làm ra vẻ thấy nhìn như vậy khiến đáy lòng Đường Noãn khỏi phát hỏa nổi điên. ta giày cao gót, "cộc cộc cộc" liền tới trước xe Tần Dĩ Nam, chắn ngay trước cửa xe, mở điện thoại di động ra trước mặt , che giấu vẻ giễu cợt của mình chút nào, cười lạnh :

      "Tần Dĩ Nam, đây chính là vị hôn thê tìm sao? Sắp kết hôn với , ta lại mướn phòng cùng nghỉ phép với người khác ở Lệ Giang!"

      --- ------ ------ ------ ----

      Chương 752: 99 bưu phẩm (2)

      Hình như Đường Noãn sợ nhìn đủ ràng cẩn thận, vừa vừa thay mở điện thoại lên, trưng ra mấy tấm hình ta chụp được, từng tấm từng tấm lên ràng trước mắt .

      ra, ngày đó sau khi Tống Tống rời cùng Tô Chi Niệm, hai người bọn họ cùng đến Lệ Giang. . . . . . Tần Dĩ Nam nhìn chằm chằm những hình kia, tiếng động mím chặt môi, liền quay đầu, mở cửa xe, ngồi lên xe, sau đó nhìn cũng thèm nhìn Đường Noãn đứng bên, trực tiếp đạp chân ga, chuyển tay lái chạy nhanh , xuyên qua kính chiếu hậu, Tần Dĩ Nam có thể thấy bóng dáng Đường Noãn bị bỏ lại phía sau cực kỳ tức giận dậm chân.

      Tối nay vốn Tần Dĩ Nam định trở về Tần gia bồi cha mẹ ăn cơm tối, nào ngờ bị Đường Noãn giày vò, làm nhất thời có tâm tình. đường lại bị kẹt xe, đột nhiên nhận được điện thoại của bạn thời đại học , vì vậy lập tức quay đầu xe, "Kim Bích Huy Hoàng" .

      Tô Chi Niệm có ở Bắc Kinh, công việc của Trình Thanh Thông cũng có chút giảm bớt, ngược lại trở nên nhiều hơn.

      Tối nay là lần thứ ba trong tuần này đến "Kim Bích Huy Hoàng".

      ra Trình Thanh Thồng và Tần Dĩ Nam cũng tính là quen thuộc gì, trừ lần Tần Dĩ Nam giúp ra, coi như là có tiếp xúc ở khoảng cách gần , còn thời gian khác, chỉ có thể xem như bèo nước gặp nhau. Chỉ là, hình như ta và tương đối có duyên phận, số lần bèo nước gặp nhau có hơi nhiều, giống như là Thượng Đế cố
      [​IMG]

      Chương 755 : 99 bưu phẩm (5)

      Editor : Mèo (meoancamam)

      Trình Thanh Thông cắn cắn môi dưới, rồi liền dịu dàng mà "Ừ" tiếng : "Là em, em ở đây rồi...Em trở về..."

      "Tần..." Trình Thanh Thông theo thói quen định hô "Tần tiên sinh" nhưng mà khi vừa mới thốt lên chữ lại nghĩ đến xung hô của Tống Thanh Xuân với Tần Dĩ nam, vì thế liền giọng sửa lại "......Dĩ Nam..."

      dịu dàng câu " Dĩ Nam" giống như dẫn theo cỗ ma lực kích thích cơ thể của Tần Dĩ Nam bỗng nổi lên bão táp cuồn cuộn.

      Tình cảm bị kiềm nén quá lâu nhưng vẫn thể nào trút ra liền nhanh chóng bộc phát trong ngực ngay lúc đó, làm cho động tác của vô cùng nhanh chóng lật người lại mà đè dưới cơ thể...

      Tần Dĩ Nam hành động điên cuồng dọa cho đầu óc Trình Thanh Thông có chút mơ hồ, theo phản ứng cơ thể muốn đẩy ra để chạy thoát nhưng mà khi tay định đẩy bả vai lại nghĩ tới Tô Chi Niệm, lại bắt ép chính mình nhịn xuống.

      biết, làm như vậy là cực kỳ có đạo đức, nhưng mà cả đời cho tới bây giờ đều luôn luôn quy củ, làm ra bất kỳ việc sai lầm nào, cũng để ý đến bất kỳ cái gì. Vì vậy mà khi biết Tô Chi Niệm có người trong lòng sau đó liền tự động buông tha, thể vì tình của bản thân mà điên cuồng lần nào nhưng muốn vì người mình mà điên cuồng lần...

      Trình Thanh Thông nghĩ tới đây bàn tay vốn muốn đẩy Tần Dĩ Nam ra liền đổi thành ôm cổ .

      chủ động như vậy làm cho Tần Dĩ Nam càng đánh mất lý trí, gần như có bất kỳ thân mật nào trước mà liền trực tiếp mạnh mẽ xông vào chủ đề.

      Lần đầu tiên của Trình thanh Thông, nước mắt vì đau mà lập tức rơi ra, thanh kêu đau cũng phát ra, chỉ có thể căn môi mà hít vào từng ngụm từng ngụm khí lạnh.

      ...

      Sau khi kết thúc Tần Dĩ Nam rất nhanh ôm Trình Thanh Thông, vẻ mặt thỏa mãn ngủ.

      Trình Thanh Thông đợi sau khi ngủ say liền lặng yên tiếng động nhấc tay ra, bò ra từ trong lòng .

      say rượu nên xuống tay cũng nặng , làm lại nhiều lần làm cho xương cốt của giống như sắp gãy ra rồi, chỗ nào cũng đau.

      Trình Thanh Thông miễn cưỡng đứng vững đôi chân run rẩy mặt đất, sau đó từ từ vào nhà tắm, dùng vòi hoa sen bắt đầu chà chà rửa sạch cơ thể của mình.

      Tắm rửa, nước mắt của Trình thanh Thông cùng liền chảy ra, ngồi xổm dưới vòi hoa sen, nhờ tiếng nước chảy át thanh nức nỏ rất rất .

      hỏi mình, làm như vậy rốt cuộc là đáng hay đáng ?

      Nhưng mà trong chuyện tình cảm, đâu có cái gì gọi là đáng hay
      [​IMG]

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 757: 99 Bưu phẩm (7)
      Editor: Lovenoo1510

      ra cũng chờ lâu……Tống Thanh Xuân cùng Tô Chi Niệm ở Lệ Giang du ngoạn đến bây giờ cũng chưa trở về, có lẽ sau khi trở về Bắc Kinh tới tìm ấy giải trừ hôn ước ?

      Ý tứ của Tần Dĩ Nam thể ràng nhưng Trình Thanh Thông vẫn trầm mặc hồi lâu, vẫn bán tín bán nghi mở miệng hỏi: "……..Muốn cùng tôi………Kết hôn sao?"

      "Ừ." Tần Dĩ Nam gần như có bất kỳ chần chờ nào gật đầu cái, "Cưới ."

      xong, Tần Dĩ Nam liền quay đầu nhìn về phía khác để ý tới Trình Thanh Thông ở trước mặt sau khi nghe hai chữ "Cưới ", đáy mắt chợt lóe lên chút vui mừng.

      Chỉ là giây tiếp theo, Trình Thanh Thông liền nhìn chằm chằm vào gò má của Tần Dĩ Nam đến thất thần.

      biết người đàn ông này nghĩ gì, ánh mắt nhìn xa xa, mặt trước sau như đều ôn tồn, nhã nhặn, lên tầng bi thương như có như .

      Đáy lòng Trình Thanh Thông buồn rầu, đau đớn chút, kìm được áy náy cuồn cuộn dâng lên.

      Thích Tống tiểu thư sao? Nếu vào tối hôm uống rượu say từ trong miệng kêu tên Tống tiểu thư, người thích Tống tiểu thư là , nhưng lại bị đao chắn ngang đường ……..Chẳng qua, có thể lựa chọn cần phụ trách mà……….

      Trình Thanh Thông cắn cắn môi dưới, nhịn được giọng mở miệng, đem nghi ngờ trong lòng hỏi ra: "……Tại sao lại muốn chịu trách nhiệm? ……….."

      ra Trình Thanh Thông muốn " có thể cần chịu trách nhiệm", chỉ là lời đến khóe miệng lại sợ khi mình như vậy làm thế, cho nên lại nuốt trở về những lời muốn .

      Tần Dĩ Nam nhìn chằm chằm bầu trời nơi xa đầy gió bụi, chớp chớp hai hàng lông mi, cũng nhìn Trình Thanh Thông mà trực tiếp đáp án cho : "Là tôi uống rượu say, phạm lỗi, chuyện này đối với rất là uất ức rồi, tôi nhất định phải chịu trách nhiệm về hành động của mình."

      Giọng điệu Tần Dĩ Nam ôn hòa giống như là tát cái tát vang dội, hung hăng lên mặt Trình Thanh Thông, làm gò má của nóng lên, vội vàng trực tiếp quay đầu nhìn mà nhìn ra ngoài cửa sổ.

      ra nên cảm thấy may mắn, Tần tiên sinh là người đàn ông có trách nhiệm, giống như những người đàn ông thế giới kia thích chơi đùa chút biến người ta thành trò chơi. Sau khi kết thúc đưa tiền hoặc là cho quà tặng quý giá, sau đó còn tình nghĩa gì nữa chỉ thỏa thuận tiền bạc là xong.

      Nhưng Tần Dĩ Nam chịu trách nhiệm như vậy khiến Trình Thanh Thông cảm thấy xấu hổ.

      Cả đời chưa từng làm người xấu, vẫn luôn thận trọng làm người tốt nhưng ngờ chính cuộc đời mình
      [​IMG]

      Chương 759: 99 bưu phẩm (9)

      Về chuyện Tô Chi Niệm là con trai ruột của Tống Mạnh Hoa, sau khi Tống Thanh Xuân nhận được tin nhắn gởi tới của Tô Chi Niệm, về nhà lập tức cho Tống Mạnh Hoa biết.

      trong lúc vô ý, nghe trộm được cuộc chuyện của mẹ Tô và Tô Chi Niệm, mới biết.

      Lúc đầu khi Tống Mạnh Hoa mới nghe được tin tức này, chính xác là bị có chút chấn động làm cho thần trí thẫn thờ, nhưng mà khi ông còn trẻ, có quậy ra sai lầm, sắp tốt nghiệp, sau khi ông say rượu có ngủ chung với người phụ nữ, nhưng khi ông tỉnh lại, người phụ nữ kia còn ở bên cạnh, những năm gần đây, kiện kia giống như là cái gai trong lòng ông, mỗi lần nhớ tới lập tức tâm thần thấp thỏm, ông vẫn cho là chuyện này trở thành điều bí mật trong lòng ông, theo ông xuống suối vàng, lại nghĩ rằng, lúc tuổi thọ sắp hết lại có manh mối.

      Đêm hôm đó Tống Mạnh Hoa cũng ngủ được, ông nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn còn quyết định truy ngọn nguồn, tìm kiếm chân tướng.

      Nhưng mà đây chỉ là sai lầm lúc tuổi còn , nếu quả Tô Chi Niệm là con của ông, như vậy đại biểu Tống Thanh Xuân bỗng nhiên có thêm người trai, cho nên, lúc Tống Mạnh Hoa ăn điểm tâm, vẫn trưng cầu ý kiến của Tống Thanh Xuân.

      "Thanh Xuân, hôm nay ba muốn tìm Chi Niệm và dì Tô, con thấy. . . . . ."

      Dĩ nhiên Tống Thanh Xuân biết những lời này của Tống Mạnh Hoa đại biểu cho hàm ý gì, động tác húp cháo của hơi dừng lại chút, sau đó lập tức ngẩng đầu lên, tươi cười: "Được. . . . . ."

      Đến tột cùng Tống Mạnh Hoa vẫn có chút yên lòng, lúc ra cửa làm, lại lặp lại câu hỏi lần nữa.

      Gương mặt Tống Thanh Xuân đầy vẻ thoải mái vài câu trấn an Tống Mạnh Hoa, cho đến cuối cùng khi ông yên lòng, mới đẩy cửa rời .

      Lúc Tống Thanh Xuân còn rất , xem ti vi, thường có vài hình ảnh cha mẹ của nam nữ chính quen biết nhau, những lúc đây cảnh đó, bối cảnh trở nên vô cùng tuyệt hảo, gặp người cảm động nước mắt vui mừng.

      ra Tống Thanh Xuân cũng rất tò mò, hình ảnh lúc Tô Chi Niệm và Tống Mạnh Hoa gặp nhau như thế nào, nhưng tò mò tò mò, lúc xế chiều, khi Tống Mạnh Hoa tìm Tô Chi Niệm ngả bài quen biết nhau, cũng xuất .

      Buổi tối lúc hết giờ làm, Tống Thanh Xuân về đến nhà, vừa kéo cửa ra, còn chưa vào, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cười vui sướng của Tống Mạnh Hoa, từ thư phòng truyền tới, dường như tâm tình của ông rất tốt, nên giọng trở nên hơi lớn: " được, được, mỗi lần đánh cờ với con, đều bị con hạ. . . . . ."

      Theo lời của ông, Tống Thanh Xuân còn mơ hồ nghe được tiếng các quân cờ va chạm.

      "Ngồi suốt buổi chiều, nên ra ngoài
      [​IMG]

      Chương 761: 99 bưu phẩm (11)

      Editor: Cà Rốt Hồng

      số việc, người ngoài biết, nhưng nhà họ Tần quan hệ thân thiết với nhà họ Tống lại biết.

      Tần Dĩ Nam vốn tưởng rằng sau khi Tống Thanh Xuân trở về, nhất định liên lạc với mình để về chuyện kết hôn, thậm chí nếu tới tìm ta trước ta nghĩ xong, đến lúc đó ta thành cho ba mẹ và bác Tống việc ta say rượu phạm sai lầm, ngủ với người phụ nữ khác, sau đó gánh hết tất cả lỗi lầm lên người của mình, trả lại tự do cho Tống Thanh Xuân.

      Nhưng ta ngờ, ta làm xong tất cả chuẩn bị, cuối cùng lại chờ được hai tin, tin là tìm thời gian cử hành hôn lễ với Tống Thanh Xuân, tin khác chính là Tô Chi Niệm là con riêng ở bên ngoài của Tống Mạnh Hoa.

      Tô Chi Niệm là con riêng ở bên ngoài của Tống Mạnh Hoa, cách khác, Tô Chi Niệm là trai cùng cha khác mẹ với Tống Thanh Xuân. . . . . . Mà Tống Thanh Xuân lại thích Tô Chi Niệm, vậy cả đời này ấy thể gả cho Tô Chi Niệm rồi. . . . . .

      Hai tin tức này, chắc chắn làm rối loạn toàn bộ tính toán tốt đẹp trong lòng của Tần Dĩ Nam.

      Trách nhiệm của người đàn ông, cho ta biết, ta nên phụ trách với Trình Thanh Thông.

      Nhưng mà, những lời thề ước cùng tình cảm trong lòng làm cho ta có cách nào bỏ mặc Tống Thanh Xuân như vậy.

      Trong lúc ta chậm chạp chưa đưa ra quyết định, ba mẹ hai bên định ngày 14 tháng 3 ngày valentine trắng cho ta và cử hành hôn lễ.

      *******

      Tống Thanh Xuân vốn cho rằng mình làm em của Tô Chi Niệm thời gian lâu dài nỗi đau của mình thành thói quen còn cảm giác nào nữa, nhưng ngờ, càng lúc càng cảm thấy mệt mỏi, đến cuối cùng, bắt đầu hèn yếu trốn tránh.

      Chỉ cần Tô Chi Niệm đến nhà họ Tống, ở trong công ty làm thêm giờ, hoặc là mình lang thang bên ngoài, mãi cho đến đêm khuya Tô Chi Niệm rời , mới có thể về nhà.

      Bất quá cho dù gặp Tô Chi Niệm, nhưng vẫn có thể từ trong miệng của Tống Mạnh Hoa biết tình hình gần đây của Tô Chi Niệm.

      Tô Chi Niệm xem mắt mấy người Tống Mạnh Hoa giới thiệu cho . . . . . . Trong đó có người, gặp mặt ba lần, Tống Mạnh Hoa rất vui mừng, có hy vọng. . . . . .

      Lúc đó Tống Thanh Xuân cúi đầu uống canh, trong lòng cũng nghĩ như vậy.

      Tô Chi Niệm luôn luôn cự tuyệt phụ nữ ngoài ngàn dặm, có thể cùng gặp mặt ba lần, sợ là bị thu hút rồi. . . . . .

      Đầu tháng ba, Tống Thanh Xuân chạm mặt với mà mọi người cảm thấy có hi vọng với Tô Chi Niệm ở nhà họ Tống.

      lấy thân phận em của Tô Chi Niệm, cùng trò chuyện với ấy lâu, tính tình của đó rất tốt, dịu dàng hòa nhã, xem ra rất hiền hòa.

      Lúc đó và Tô Chi Niệm đứng chung
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :