1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

99 lần nói yêu em - Diệp Phi Dạ (11)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 557: Chăm sóc em cả đời (7)

      Tần Dĩ Nam nghe tiếng bước chân, nghiêng đầu, lúc thấy Đường Noãn, gật đầu cái, ngồi thẳng người, chỉ chỗ ngồi đối diện với mình, ý bảo ngồi.

      Tần Dĩ Nam lời nào, Đường Noãn cũng chuyện, chỉ đặt túi xách lên bàn rồi tao nhã ngồi xuống.

      Tần Dĩ Nam giơ tay lên gọi nhân viên phục vụ, rất lịch đưa menu cho Đường Noãn.

      Đường Noãn tùy ý mở ra, gọi cho mình ly trà sữa lạnh.

      Nếu là mấy ngày trước, Đường Noãn uống lạnh, Tần Dĩ Nam lên tiếng ngăn cản, hôm nay trùng hợp là kỳ sinh lý của , vốn có thể uống lạnh, cho nên tất cả chỉ vì muốn Tần Dĩ Nam quan tâm.

      Nhưng sau khi gọi ly trà sữa lạnh xong, mãi cho đến khi nhân viên phục vụ lui xuống, Tần Dĩ Nam ngồi ở đối diện , cũng có ý định lên tiếng.

      Tần Dĩ Nam chẳng thèm nhìn menu, trực tiếp gọi ly cà phê.

      Sau khi nhân viên phục vụ rời , Tần Dĩ Nam bỏ điện thoại di động trong tay ra, tựa vào thành ghế, nhìn chằm chằm Đường Noãn lên tiếng: "Em phải đính hôn?"

      Quả nhiên vì chuyện đính hôn mà tới. . . . . . Vốn Đường Noãn có hơi tức giận bởi vì Tần Dĩ Nam chẳng hề có biểu gì khi mình gọi ly trà sữa lạnh, lúc nghe được câu này, ngược lại mặt mày lập tức thoải mái hơn, nhìn thẳng vào ánh mắt của Tần Dĩ Nam, chưa mình đính hôn, mà : "Có người cầu hôn em."

      "Chúc mừng." Tần Dĩ Nam liếc mắt nhìn Đường Noãn cái, trả lời.

      Tần Dĩ Nam phải bởi vì việc muốn cưới, mà đến đây tìm hay sao? Sao lại mở miệng chúc mừng ?

      Chân mày Đường Noãn nhíu lại, đáy lòng mơ hồ lên dự cảm xấu.

      Cũng biết có phải ông trời cố ý tô đậm khí , lúc trong đầu xuất dự cảm chẳng lành, điện thoại di động của người ngồi bàn bên cạnh đột nhiên reo lên, trong điện thoại di động phát bài hát.

      "Chia tay vui vẻ, chúc em vui vẻ, em có thể tìm được người tốt hơn. . . . . ."

      Ngay sau đó Tần Dĩ Nam mở miệng: "Đường Noãn, hôm nay tôi tới tìm em, chính là muốn chúng ta kết thúc."

      Khóe môi Đường Noãn như bị ai đó băng bó.

      Tần Dĩ Nam biết, đó thể cho việc mất hứng, nhưng bây giờ , chung quy giống như hề hay biết gì cả, bình tĩnh tiếp: "Dù sao kéo dài lâu như vậy, cũng nên có kết thúc rồi. . . . . ."

      Tần Dĩ Nam tạm ngừng, giống như suy nghĩ kỹ càng, rất nghiêm túc mở miệng: "Đường Noãn, chúng ta chia tay ."

      Đường Noãn kinh ngạc lúc lâu, nghĩ đến mấy tháng trước, mình bởi vì Tống Thanh Xuân mà giận dỗi Tần Dĩ Nam, khi đó mỗi ngày Tần Dĩ Nam đều gọi điện dỗ dành , cho đến khi đụng phải Tống Thanh Xuân ở Kim Bích Huy Hoàng, hình ảnh hôn hít người đàn ông khác bị ta nhìn thấy,
      [​IMG]

      Chương 559: Chăm sóc em cả đời (9)

      Edit: Linh Phan

      Tần Dĩ Nam giống như cân nhắc gì đó, ngừng ấn lên nút mở máy của điện thoại di động, khiến màn hình điện thoại ngừng sáng lên rồi lại tắt .

      Tần Dĩ Nam biết rốt cuộc mình lặp lại hành động này bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn ấn lên nút mở, mở khoá điện thoại di động, sau đó tìm số Tống Thanh Xuân, gửi tin: " ngủ chưa?"

      Nửa phút sau, Tống Thanh Xuân hồi : "Còn chưa..."

      Màn hình dòng "Đối phương nhập văn bản", có lẽ vẫn còn gõ chữ, Tần Dĩ Nam đợi gửi tin nhắn tới mà tìm số điện thoại của , gọi tới.

      Gần như là ngay sau khi điện thoại gọi , Tống Thanh Xuân liền bắt máy.

      Qua điện thoại, Tần Dĩ Nam nghe thấy tiếng bước chân của Tống Thanh Xuân, sau đó là tiếng đóng cửa, từ tai nghe truyền đến giọng của Tống Thanh Xuân: "Sao vậy Dĩ Nam?"

      "Tống Tống..." Tần Dĩ Nam nghĩ tới việc làm mọi chuyện với Đường Noãn, cũng với Đường Noãn, nhưng ta vậy mà lại chưa bao giờ nghĩ tới chuyện làm mọi chuyện với Tống Thanh Xuân.

      từng thầm mến , là người mượn sách truyền thơ, chỉ cần , ta cũng .

      Cho dù ta biết, con đường tình cảm của và Tô Chi Niệm vô cùng nhấp nhô, có tình Tô Chi Niệm vô ý, nhưng ta vẫn chưa từng nghĩ tới việc với .

      Cho dù là giờ phút này, nghe thấy Tống Mạnh Hoa những lời đó, ta rất thương , rất muốn cho bả vai để dựa vào, nhưng ta chưa từng nghĩ tới chuyện với .

      Nguyên nhân rất đơn giản, ta muốn khiến trái tim còn đặt người ta của phải nhận lấy bất kì quấy nhiễu nào.

      Huống chi, lúc buông tha còn thích ta nữa, cũng với ta từng thích ta, điều này có nghĩa là muốn mất người bạn là ta.

      ta cho lời hứa hẹn... Nếu như vô duyên, hộ em mạnh khoẻ... Nguyện vọng của , ta nguyện ý thành toàn.

      Cho nên, dù là giờ phút này, những lời lòng, cũng giả bộ bộ dáng như chỉ là hỗ trợ giữa bạn bè: "... Thân thể bác Tống bây giờ rất ổn, có thể muốn em nhanh chóng có nơi để dựa vào... Thời gian trước, phải em với là cần phối hợp diễn kịch với em sao? Bây giờ gọi điện thoại cho em là muốn cho em biết, nếu như em cần, có thể chăm sóc em cả đời..."

      Cho dù ta ra những lời này với giọng điệu như mang theo bất
      [​IMG]

      Chương 561: Tô kiêu ngạo bá đạo (1)

      Edit: Ngọc Hân – *******************

      Tống Thanh Xuân đứng tại chỗ nhìn tổng biên tập vào cửa xoay, liền xoay người rời , tầm mắt lại khống chế được liếc mắt nhìn về phía Tô Chi Niệm nghe điện thoại ở bên trong kia.

      Hành động chuyên tâm như vậy khiến hoàn toàn phát ra phía sau có người tới. cẩn thận liền giẫm lên chân người ta, sau đó bên tai liền truyền tới tiếng kêu the thé đau đớn vang lên. Diễnđànl3quydon

      Tống Thanh Xuân bị tiếng thét này dọa giật nảy cả mình, theo bản năng lùi về sau hai bước, kết quả vì bước quá dài nên Tống Thanh Xuân va vào thùng rác ở cửa của câu lạc bộ Kinh Thành.

      Lúc cả người Tống Thanh Xuân kiểm soát được ngã nhào xuống mặt đất, biết có phải nhìn nhầm hay nhưng xuyên qua cửa sổ thủy tinh thấy được đáy mắt Tô Chi Niệm vốn gọi điện thoại lên vẻ khẩn trương, thậm chí trong nháy mắt đó còn khiến cho rằng muốn từ bên trong vọt ra.

      Đứa bé giữ cửa đứng bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ cánh tay : “Thưa , cẩn thận.”

      Tống Thanh Xuân chưa hết hoảng hồn vội thu hồi tầm mắt từ cửa sổ thủy tinh về.

      “Thưa , có việc gì chứ?”

      Tống Thanh Xuân lắc đầu, nở nụ cười yếu ớt với đứa bé giữ cửa, : “Cảm ơn.”

      Đứa bé giữ cửa cũng mỉm cười với , chờ sau khi đứng vững mới buông cánh tay ra.

      Khi Tống Thanh Xuân quay đầu nhìn về phía người bị mình giẫm lên, khóe mắt lại liếc thoáng qua đại sảnh của câu lạc bộ Kinh Thành. Tô Chi Niệm vẫn nghe điện thoại, chẳng biết lúc nào quay lưng ra ngoài, bóng lưng cao ngất lộ vẻ lạnh lùng hờ hững.

      Từ người hoàn toàn tìm thấy chút dấu vết lo lắng và khẩn trương lúc sắp ngã sấp xuống.

      Là ảo giác của sao?

      Tống Thanh Xuân khẽ cau mày dời tầm mắt dừng người bị mình giẫm chân lên.

      Đó là xinh đẹp, cách ăn mặc theo mode, chắc là do bị giẫm lên chân nên đau, vẻ mặt hết sức khó coi.

      ngại quá, vừa rồi phải tôi cố ý, xin lỗi.” Tống Thanh Xuân lên tiếng lời xin lỗi.

      Hình như ta nghe thấy lời của , rút tờ khăn giấy từ trong túi ra cúi người lau sạch dấu chân giày bị Tống
      [​IMG]

      Chương 563: Tô kiêu ngạo bá đạo (3)

      Mắng bảo vệ phụ nữ cho tới bây giờ, còn muốn mắng nữa sao?

      A, đúng, ta mắng , chẳng lẽ biết tức giận sao, nhưng ta mắng bảo vệ phụ nữ cho đến tận bây giờ thế nhưng nhịn cũng thể nhịn được nữa……

      Cho nên trong miệng ta chỉ là chữ "Thần", tiện tay rút ít hoa hồng về phía mặt ta hung hăng vứt xuống, sau đó nhìn chằm chằm vào vết máu mặt ta bị hoa hồng rạch, mặt đỏ tim đập câu xin lỗi hề thành khẩn: " xin lỗi, tôi có nhìn thấy."

      Đầu tiên ta thét lên tiếng, khi nghe thấy lời xin lỗi của tức giận đến vặn vẹo cả mặt, giây kế tiếp liền nức nở kêu ầm lên: "Tôi muốn báo cảnh sát, báo cảnh sát, báo cảnh sát!"

      Báo cảnh sát?

      Lúc còn trẻ, vì Tống Thanh Xuân nên ở trong quán bar đánh người hôn mê bất tỉnh phải vào bệnh viện, cũng phải là chưa từng bị cảnh sát mang , cho là sợ sao?

      Tô Chi Niệm cảm giác như mình nghe chuyện cười, khom người, đáy mắt nhanh chóng nhìn ta châm chọc, chút cũng để ý đến việc ta báo cảnh sát.

      móc trong túi ra sấp tiền, rồi hung hăng nhét vào người ta, sau đó khẽ khom người nhìn xuống ta cái : " nên nhanh chóng mua chiếc điện thoại di động mới để báo cảnh sát cho tốt."

      xong, đứng thẳng người, sau đó giống như là nghĩ ra cái gì, nghiêng đầu, mắt nhìn xuống ta cái: " có biết cách gọi điện thoại báo cảnh sát chưa? Gọi 110 nhé."

      Phun ra ba con số "110" xong, Tô Chi Niệm cảm giác những uất ức trong lồng ngực của mình cũng giảm rất nhiều. giơ tay lên cách máy móc, mặn nhạt vừa vặn hướng về phía người cầm điện thoại tiếng xin lỗi rồi cất bước lên lầu.

      …………………..

      Ngồi vào phòng "Câu lạc bộ Kinh Thành", Tô Chi Niệm nghiêng đầu, nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất, vừa vặn nhìn thấy Tống Thanh Xuân kéo cửa xe dừng bên đường và lên xe.

      Xe chậm rãi khởi động, Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm bóng xe càng lúc càng xa, ngồi ngây người rất lâu mới phục hồi lại.

      …………

      Ở "Câu lạc bộ Kinh Thành" ngây ngốc đến năm giờ chiều, Tô Chi Niệm nhận được điện thoại của Trình Thanh Thông tối nay ở khách sạn lớn Bắc Kinh có bữa tiệc. cúp điện thoại tiếp tục ở lại đây năm phút rồi mới đứng lên rời .

      Lúc Tô Chi Niệm đến khách sạn lớn Bắc Kinh, Trình Thanh Thông chờ ở hành lang khách sạn.

      Trình Thanh Thông nhìn thấy lập tức tiến lên đón, còn kêu tiếng "Tô tổng", nhìn thấy gật đầu liền theo phía sau lên lầu, vừa vừa với những người tối nay
      [​IMG]

      Chương 565: Tô kiêu ngạo bá đạo (5)

      Editor: White Silk-Hazye

      "Vậy lúc ở cao trung Tô tổng có sớm ?"

      "Cái này phải hỏi Tô tổng..." Đường Noãn nhớ cuối cùng là mình chuyện với Tô Chi Niệm bao lâu rồi.

      Từ sau khi tốt nghiệp trung học, liền giống như người trong hai thế giới, hoàn toàn có chút điểm giao nhau nào.

      năm qua cũng chỉ nhìn thấy có mấy lần, nhưng lại là nhờ Tống Thanh Xuân.

      là nỗi đau ở trong lòng , cũng là giấc mơ ở trong lòng .

      Dù là trải qua nhiều năm như vậy, mỗi tối, vẫn mơ đến .

      Tối nay bữa tiệc nhìn thấy Tô Chi Niệm, cần trong lòng có bao nhiêu kích động.

      luôn rất muốn tìm cơ hội, lên tiếng chào hỏi hay câu với , nhưng từ đầu đến cuối lại hề có cơ hội nào.

      Bây giờ nghe thấy có người hỏi như vậy, nên sau khi trả lời xong, liền thuận thế quay đầu nhìn về phía Tô Chi Niệm, mặt mày cong cong hỏi: "... Tô tổng, bọn họ hỏi lúc cao trung, có sớm hay kìa?"

      Tô Chi Niệm giống như là nghe thấy lời của Đường Noãn, vẻ mặt lạnh nhạt, tay cầm điện thoại di động, ngón tay ngừng lướt ở phía , giống như là chơi game.

      Lời của Đường Noãn, cứ như vậy bị Tô Chi Niệm ung dung thản nhiên mà xem .

      Vốn mọi người đều cảm thấy hứng thú với cuộc sống riêng tư của Tô Chi Niệm, cho nên lúc Đường Noãn hỏi Tô Chi Niệm tình huống ở cao trung, lực chú ý của tất cả mọi người bàn ăn đều ở lời của Đường Noãn.

      Cho nên, Tô Chi Niệm trầm mặc, khiến cho khí bàn ăn bỗng chốc liền tẻ nhạt xuống.

      Chẳng qua may mà mọi người cũng quen bộ dạng này của Tô Chi Niệm, cho nên bàn ăn yên tĩnh khoảng hai phút, liền có người đúng lúc mở miệng, hòa hoãn khí: "Tô tổng và Đường tiểu thư là bạn học cao trung, nhiều năm sau còn có thể gặp mặt ở bàn ăn, đây ngược lại là chuyện tốt khó có được, dù sao Đường tiểu thư và Tô tổng cũng phải uống ly vì duyên phận này."

      "Đúng, đúng, đúng, uống ly." Có người phụ họa theo, thậm chí có người gọi phục vụ rót rượu cho hai người.

      Hoàng tổng thấy hưng trí của mọi người cao như vậy, nghiêng đầu, thấp giọng câu với Đường Noãn: ", kính Tô tổng ly."

      Đường Noãn nằm mơ cũng muốn kính Tô Chi Niệm ly rượu, ta thấy người bàn đều phụ họa như vậy, thuận thế liền bưng ly rượu, khoan thai về phía Tô Chi Niệm.

      ta vừa tới bên cạnh Tô Chi Niệm, còn chưa mở miệng chuyện, Tô Chi Niệm chơi điện thoại di động, bỗng nhiên liền cất điện thoại di động , nghiêng đầu, dùng giọng trầm thấp với Trình Thanh Thông ở bên cạnh, biết câu gì, sau đó Trình Thanh Thông liền tiến đến bên tai , đoạn rất dài.

      Đường Noãn bưng ly rượu, chỉ có thể đứng buồn bực chờ ở bên cạnh.

      vất vả Tô Chi Niệm mới ngồi thẳng người lên, mặt Đường Noãn lập tức bày ra nụ cười: "Tô tổng, em kính ..."

      Hai chữ phía sau của Đường Noãn còn chưa xong, Tô Chi Niệm bỗng nhiên lại mở miệng hai
      [​IMG]

      Chương 567: Tô kiêu ngạo bá đạo (7)

      Editor: White Silk-Hazye

      Phá hủy?

      Khi Tô Chi Niệm đọc được hai chữ này từ trong lòng của Đường Noãn, mi tâm bất giác liền nhăn lại.

      ta tìm nam minh tinh muốn phá hủy Tống Thanh Xuân? Phá hủy như thế nào?

      Trong đầu Tô Chi Niệm còn chưa nghĩ ra rốt cuộc Đường Noãn muốn dùng phương pháp gì để phá hủy Tống Thanh Xuân, ý nghĩ tiếp theo trong lòng Đường Noãn liền cho đáp án.

      Hơn nữa là muốn phá hủy Tống Thanh Xuân hoàn toàn ...

      Nghĩ muốn phá hủy người phụ nữ, phương pháp rất đơn giản, chính là phá hủy trong sạch của họ.

      Đương nhiên, Đường Noãn biết Tống Thanh Xuân khẳng định là tùy ý để nam minh tinh đó làm bẩn mình, nhưng có việc gì, nam minh tinh đó có rất nhiều biện pháp có thể để cho ta thuận theo, khiên cho ta thể nào phản kháng... Ví dụ như biện pháp trực tiếp nhất, hạ thuốc mê trước...

      Đương nhiên, nam minh tinh đó dễ dàng đáp ứng cầu này của , trước đó bọn họ có giao dịch, đáp ứng với ta, sau khi chuyện thành công, tìm cơ hội chế tạo cho ta vvài vụ tai tiếng lớn, giúp ta lên trang đầu, chẳng qua cũng biết, sở dĩ nam minh tinh đó rất sảng khoái đáp ứng đề nghị này của , còn có nguyên nhân chủ yếu, đó chính là dáng dấp Tống Thanh Xuân rất xinh đẹp...

      Cưỡng bức lúc hôn mê?

      Tô Chi Niệm đứng kiêu ngạo ở nơi đó, biểu tình mặt vẫn lạnh lùng và lạnh nhạt trước sau như , nhưng trong mắt của , lại có rét lạnh nồng đậm cuồng cuồng.

      Từ "hủy" mà Đường Noãn , lại có thể là tùy tiện tìm người đàn ông, cưỡng bức Tống Thanh Xuân lúc hôn mê?

      Tay của Tô Chi Niệm để ở bên người, khống chế được liền nhàng trở nên run rẩy.

      Đường Noãn hồn nhiên biết ý nghĩ trong lòng mình bị người nhìn , còn đắm chìm ở trong suy nghĩ của mình, có lẽ là nghĩ quá mức mê mẩn, khóe môi nâng lên nụ cười lạnh rét buốt.

      tại có lẽ sắp chín giờ rồi , Tống Thanh Xuân và nam minh tinh đó hẹn gặp mặt lúc tám giờ, giờ này, chắc kế hoạch của bắt đầu được thực ...

      À, chừng kế hoạch của thành công, Tống Thanh Xuân sớm uống rượu bị hạ thuốc xuống, bị nam minh tinh đó mang ra khỏi Kim Bích Huy Hoàng, , có lẽ tại Tống Thanh Xuân, bị lột sạch quần áo, thần chí nằm ở giường, tùy ý để người khác giở trò...

      phải Tống Thanh Xuân luôn tỏ ra ưu việt ở trước mặt của sao? Rất tốt... Qua đêm nay, ngược lại muốn nhìn chút, Tống Thanh Xuân ta dùng sức lực đâu, để mỗi ngày đều cao ngạo như vậy nữa... phải Tô Chi Niệm thích ta à? phải Tần Dĩ Nam bảo vệ ta sao? người phụ nữ bị cưỡng bức lúc hôn mê, muốn mở to hai mắt nhìn xem, hai người đàn ông kia, còn có thể xem ta như bảo bối để nâng niu che chở trong lòng hay !

      A, đúng, sợ là đêm nay Tống Thanh Xuân chỉ bị nam minh tinh cưỡng bức, nam minh tinh đó là kẻ nam nữ đều xơi, có mấy nhóm bạn rất tốt, ngay từ đầu thích xen lẫn chơi phụ nữ cùng chỗ...

      Đường Noãn chỉ mình ngẫm nghĩ hình ảnh Tống Thanh Xuân bị đám đàn ông hủy trong sạch, đáy lòng liền kích động phấn khởi đến có cách gì bình tĩnh, thậm chí trong khóe môi vốn nâng lên của ta có tiếng cười vui sướng khi người gặp họa rất nhạt rất truyền ra.

      Nhưng mà, tiếng cười của ta chỉ vừa mới phát ra, Tô Chi Niệm đứng ở bên cạnh ta, bỗng nhiên lui về sau bước, giơ tay lên liền hung hăng tát lên mặt ta.

      Chương 568: Tô kiêu ngạo bá đạo (8-)

      Editor: White Silk-Hazye

      Cả người Đường Noãn liền bị cái tát kia của Tô Chi Niệm đánh bay ra ngoài, trực tiếp đụng vào cái ghế ở bên cạnh.

      Lưng ghế dựa đụng vào eo , đau đến nỗi chảy nước mắt.

      Người cả bàn bị tình huống đột ngột này làm giật mình.

      Mọi người đều còn chưa hồi thần, chưa kịp hiểu đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Tô Chi Niệm mang theo tua tàn nhẫn đưa
      [​IMG]

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 570: Tô kiêu ngạo bá đạo (10)

      Edit: Thu Lệ

      ta làm như ngờ ngày nào đó nhìn thấy bộ dạng nhếch nhát của ta vậy, cho nên vẻ mặt ràng sững sờ chút, sau đó ấn đường chau lên.

      ta phản ứng như vậy, ta rất quen thuộc.

      Thời đại học, khi ta chạy bộ té ngã đất, ta nhìn thấy cũng chau mày như thế, nhanh chóng chạy như bay về phía ta, sau đó ôm lấy ta đến phòng y tế.

      Lúc trước, vì muốn khiến cho Tống Thanh Xuân khổ sở, ta cố ý giả bộ dáng vẻ bị trẹo chân, ta vừa nghe thấy ta giọng hô tiếng, phản ứng đầu tiên chính là chau mày như vậy, mặc kệ bên cạnh có chuyện quan trọng cần phải xử lý, đều lập tức để xuống mà chạy tới bên cạnh ta.

      Cho nên, khi Đường Noãn thấy Tần Dĩ Nam có phản ứng như vậy, trong chớp mắt ta cho rằng, ta cũng như trước đây, bước nhanh tới trước mặt ta, thương vươn tay bế ta vào trong ngực, giọng tức giận hỏi ta là ai làm?

      Nhưng cuối cùng cũng chỉ có mình Đường Noãn tự cho là như vậy, Tần Dĩ Nam im lặng lên tiếng nhìn ta mấy phút, khi cánh cửa sau lưng ta bị người khác kéo ra, nhìn thấy ta, kinh ngạc d/đ'l;q'd hỏi "Tổng giám Tần, phải vệ sinh sao?" Khi đó ta cụp mắt, dời tầm mắt khỏi người ta, ôn hòa khách sáo cười cười với người phía sau: "Mới vừa nhận cuộc điện thoại, phải ngay."

      Sau đó cùng nhau kề vai rời với người đó.

      Khi Hoàng tổng khiển trách ta, đáy lòng ta chẳng qua là cảm thấy có chút buồn cười, cũng phải là cảm giác khổ sở và uất ức như vậy, nhưng khi ta nhìn Tần Dĩ Nam xoay người rời quan tâm đến mình, đột nhiên ta cảm thấy bản thân mình giống như bị toàn bộ thế giới vứt bỏ, uất ức đến nỗi hốc mắt lập tức ửng đỏ lên.

      Chẳng được bao lâu mà người đàn ông đối xử tốt với như thế, khi nhìn thấy dáng vẻ chật vật chịu nổi của ta mặt mày bình tĩnh có bất kỳ cảm xúc phập phồng?

      Đường Noãn sững sờ lúc lâu, mới cố nén nước mắt, chống vách tường, động tác rất chậm rãi vào toilet.

      Tần Dĩ Nam bước ra khỏi toilet nam, đứng trước bồn rửa tay đưa lưng về phía cửa, vừa mở nước rửa tay vừa nghe điện thoại, là mẹ ta gọi tới: "Mẹ. . . . . . Con uống nhiều rượu đâu, mẹ yên tâm. . . . . . Mẹ cần chờ con,hãy ngủ sớm chút, con còn phải đến bệnh viện thăm Tống Tống và bác Tống thế nào. . . . . ."

      Khi Đường Noãn nghe thấy hai chữ "Tống Tống”, dùng sức lực mạnh bạo đóng sầm cửa toilet lại, phát ra tiếng "Ầm" rất mạnh, chọc cho những người trong toilet nữa đều ném cho ta ánh mắt quái dị.

      Đường Noãn làm như thấy, ôm bả vai, chợt ngồi xổm dưới đất, vùi mặt vào đầu gối, rơi nước mắt xuống.

      Trong đời này, người ta thích nhất là
      [​IMG]

      Chương 572: Giận đỏ cả mặt vì hồng nhan (2)

      Edit: Thu Lệ

      "Tôi cho cơ hội, còn có biết nắm lấy cơ hội hay đó là chuyện của , chỉ có điều, rất nhiều khi cơ hội chỉ đến lần." xong, liền đưa lọ thuốc tới trước mặt Đường Noãn, nhìn ta nhận, trực tiếp mở túi xách ta ra rồi ném vào: "Được rồi, thời gian cũng sớm nữa, tôi đưa về nhà."

      Trong lúc cho xe chạy, Đường Noãn vẫn luôn im lặng, chợt mở miệng : "Cũng phải chỉ đơn thuần giúp tôi như vậy chứ?"

      "Dĩ nhiên." đạp cần ga, quay đầu, thoải mái thừa nhận chút che giấu: "Đương nhiên tôi phải đơn thuần giúp , chỉ là hi vọng Tống Thanh Xuân chết, tôi cũng vậy, cũng hi vọng Tống Thanh Xuân chết, chúng ta chỉ là cùng mục tiêu mà thôi."

      Đường Noãn hỏi: "Có thể cho tôi biết nguyên nhân ?"

      trầm mặc hồi lâu mới mở miệng, trong giọng dịu dàng mang đầy sát khí: "Tôi muốn Tống Mạnh Hoa sống bằng chết."

      Rất dễ nhận thấy cũng nguyện ý nhiều lời, sau khi xong câu đó, liền đạp chân ga, lái xe ra khỏi hẻm .

      đưa Đường Noãn đến trước cửa chung cư của ta, trước khi Đường Noãn xuống xe, dường như sực nhớ ra điều gì đó, lại mở miệng : "Tôi biết trong lòng sợ điều gì, sợ giết người phải đền mạng, chỉ là yên tâm, lọ thuốc này rất hiếm, cho dù sau đó có d/đ'l;q'd điều tra mọi người cũng chỉ nghĩ đó là thuốc chữa bệnh trầm cảm, cho rằng là người chết do tự sát vì chứng trầm cảm. Chẳng hạn như, bốn năm trước, bà Tống cẩn thận ngã từ du thuyền xuống biển, chết đuối, lại chẳng hạn như năm ngoái, Tổng giám đốc của tập đoàn Tống thị - Tống Thừa, cẩn thận té xuống từ sân thượng công ty, chết ngay tại chỗ."

      -

      Tối nay, Tống Thanh Xuân có cuộc hẹn phỏng vấn với nam ngôi sao.

      Vốn dĩ muốn hẹn ở quán cà phê yên tĩnh hoặc bên trong club nào đó, ai ngờ nam ngôi sao đó lại nhất định hẹn ở Kim Bích Huy Hoàng, nếu chấp nhận phỏng vấn.

      Dáng vẻ đúng là lớn. . . . . . Sau khi Tống Thanh Xuân cúp điện thoại, quyệt miệng, đáy lòng thầm giễu cợt câu, nhưng mà vẫn thu thập vài thứ, lên đường đến Kim Bích Huy Hoàng.

      Hết cách rồi, ai bảo gần đây ta được đóng bộ phim cổ trang nổi danh khắp Đại Giang Nam Bắc chứ, bây giờ được phong làm "Nam Thần Quốc dân", danh tiếng lẫy lừng.

      Thời gian hẹn là tám giờ, kết quả mãi cho đến tám giờ rưỡi, nam ngôi sao mới xuất trước cửa phòng.

      Đây là lần đầu tiên Tống Thanh Xuân nhìn thấy nam ngôi sao này ngoài đời thực.

      Từ , lớn lên giữa diện mạo nổi bật, xuất chúng của Tần Dĩ Nam và Tống Thừa, sau đó lại gặp Tô Chi Niệm, ánh mắt cũng được nuôi dưỡng khó tránh khỏi có chút kén chọn.

      Cho nên khi Tống Thanh Xuân nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông
      [​IMG]

      Chương 574: Giận đỏ cả mặt vì hồng nhan (4)

      Editor: Cà Rốt Hồng – Diễn Đàn Lê Qúy Đôn

      Tên ngôi sao họ Dương làm như nghe Tống Thanh Xuân hỏi, nhích lại gần : "Cái gì?"

      Tống Thanh Xuân lặp lại câu hỏi lần nữa.

      "Cái gì?" Tên ngôi sao họ Dương lại hỏi lần nữa, sau đó dịch người về phía Tống Thanh Xuân đoạn lớn hơn nữa.

      ta đến gần làm cho Tống Thanh Xuân nghe mùi rượu gay mũi cùng mùi nước hoa nồng nặc.

      Ấn đường khẽ chau lại, theo bản năng xê dịch qua phía bên cạnh, kéo khoảng cách giữa hai người ra, sau đó dằn lại tính tình, ngại lại câu hỏi vừa rồi của mình lần nữa.

      Tên ngôi sao họ Dương tiếp tục áp sát vào bên cạnh , cứ liên tục áp sát đến khi Tống Thanh Xuân dời đến cuối ghế sofa mà còn chưa chịu dừng lại.

      Lúc thân thể ta sắp dán lên người Tống Thanh Xuân, rốt cuộc Tống Thanh Xuân còn kiên nhẫn đứng bật dậy khỏi ghế sofa, nhưng người chỉ vừa nhỏm lên, ta đột nhiên đưa tay ra tóm lấy cổ tay của .

      Tống Thanh Xuân theo bản năng dùng sức muốn rút tay ra: " Dương, uống nhiều rồi."

      Tên ngôi sao họ Dương hoàn toàn để ý tới giãy giụa của , dùng sức cái kéo ngồi vào trong lòng của mình, sau đó kề miệng vào bên tai của , vừa thổi khí nóng, vừa giọng ái muội hỏi: "Em vừa mới cái gì? nghe . . . . . ."

      xong, ta liền há miệng, ngậm vành tai của Tống Thanh Xuân.

      Tống Thanh Xuân rùng mình cái, hề nghĩ ngợi liền giơ tay lên dùng sức đẩy mặt ta ở bên tai của mình ra, mở miệng giọng mang theo chút tức giận: " Dương, xin tự trọng!"

      Tên ngôi sao họ Dương làm như nghe được câu chuyện cười, cười ha ha hai tiếng: "Tự trọng? Vậy em tới dạy tự trọng như thế nào . . . . . ."

      ta vừa , vừa dời tay cổ tay đến ngang hông của , ôm cả người vào trong ngực chặt.

      Tống Thanh Xuân cố hết sức vùng vẫy đẩy mạnh ra.

      Dường như ta rất hưởng thụ giãy giụa như vậy, giữ chặt vào trong ngực, mặc cho nhích tới nhích lui, thậm chí sau đó còn cười khẽ: "Chẳng lẽ em biết sao? Phụ nữ càng vùng vẫy, đàn ông càng kích thích. . . . . . Em cứ dịch chuyển như vậy nữa, nhịn được. . . . . ."

      Lời phía sau ta còn chưa xong, liền hôn lên mặt Tống Thanh Xuân.

      đụng chạm của ta khiến dạ dày của Tống Thanh Xuân cuồng cuộn trận, suýt chút nữa phun ra, dùng sức đẩy vai của ta ra, cố gắng
      [​IMG]

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 576: Giận đỏ cả mặt vì hồng nhan (6)

      Edit: Ngọc Hân

      Ngôi sao họ Dương bị đánh mặt lệch sang bên, ta nghiêng đầu nhìn về phía sofa im lặng lúc, sau đó mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía Tống Thanh Xuân.

      khuôn mặt ta đầy vẻ tức giận và độc ác, nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân khóe môi nở nụ cười lạnh lẽo. Ngay lúc Tống Thanh Xuân cho rằng ta chuẩn bị mở miệng mắng , ta bỗng nhiên vươn tay níu chặt tóc , nâng mặt lên hung hăng tát hai bạt tai vào mặt .

      “Mày TM nó dám đánh bố mày? Xem hôm nay bố mày có giết chết mày ….” Dường như ta khó thở, vừa mắng mỏ vừa đè ép đầu Tống Thanh Xuân xuống mặt đất. Sau đó cũng quan tâm sức mạnh của bản thân có làm Tống Thanh Xuân bị thương hay , cường thế xé rách áo thành hai nửa.

      Sau ót truyền tới đau đớn khiến Tống Thanh Xuân hoa mắt chóng mặt, lúc sau mới cảm giác trong lỗ mũi mình có chất lỏng sền sệt chảy xuống. Lúc rơi xuống khóe miệng nếm được mùi vị máu tanh.

      hoảng hốt lúc nghe thấy tiếng động mở thắt lưng ra, toàn thân run sợ, sau đó cảm giác thứ gì đó ướt sũng liếm xương quai xanh của mình. Dạ dày rút trận, cả người như nổi điên, bỗng thét lên chói tai rồi vùng vẫy đứng dậy.

      điên cuồng phản kháng lực đạo mạnh mẽ kinh người khiến ngôi sao Dương trong phút chốc thậm chí khó có thể khống chế được . ta tức giận giơ tay định bóp cổ , đè xuống mặt đất buộc cách nào nhúc nhích được. Ai dè lúc cánh tay ta sượt qua trước mặt , giống như kẻ điên đột nhiên ngẩng đầu cắn lên cổ tay ta.

      cắn ta cực kỳ sâu, sâu đến mức gần như cắn đứt da thịt ta ra, ngôi sao Dương bị đau càng hung ác hơn, ta nâng cánh tay lên hung hăng nện quyền vào đầu .

      Đau đớn khiến Tống Thanh Xuân buông lỏng miệng cắn, nhân hội này ngôi sao Dương kéo tay từ miệng Tống Thanh Xuân ra ngoài. ta nhìn thoáng qua dấu răng vết máu lờ mờ tay, ngực tức giận phập phồng, ta nghiến răng nghiến lợi mặt trở nên có chút vặn vẹo. Miệng ta vừa hùng hùng hổ hổ mắng
      [​IMG]

      Chương 578: Giận đỏ cả mặt vì hồng nhan (8-)
      Editor: Lovenoo1510

      Toàn thân Tô Chi Niệm bỗng dưng run rẩy, sau đó liền mở cửa đường hầm khẩn cấp xông ra ngoài.

      Bên cạnh đường hầm khẩn cấp chỉ có căn phòng, bên ngoài cửa phòng có thanh niên trẻ tuổi ôm cái áo khoác dựa vào vách tường nghịch điện thoại động.

      Tô Chi Niệm chút do dự và suy tính liền cất bước vào, gã thanh niên cảm thấy được đến gần chỗ dựa, theo bản năng đứng thẳng người, giơ tay lên ngăn cản : " xin lỗi, tiên sinh………"

      Gã thanh niên trẻ còn chưa hết lời Tô Chi Niệm giơ chân lên đá mạnh vào cửa phòng.

      Trong phòng bật đèn lớn chỉ mở đèn xoay tròn bảy màu. Mượn ánh đèn ngoài hành lang, Tô Chi Niệm liếc mắt nhìn thấy hình ảnh Tống Thanh Xuân bị người đàn ông đè dưới thân.

      Gã đàn ông kia nhận thấy động tĩnh ở ngoài cửa, từ người Tống Thanh Xuân khẽ ngẩng đầu, nóng nảy quát câu: "Tiểu Nghệ, mày giữ cửa cho bố mày thế à?"

      " xin lỗi Dương." Tiểu Nghệ bị quát chính là gã thanh niên trẻ tuổi gặp đầu tiên ở cửa vội vàng chạy vào trong phòng xin lỗi. Sau đó quay đầu, liếc mắt nhìn Tô Chi Niệm: "Tiên sinh, ngài thể như vậy………." xong liền nhanh chóng xông lên phía trước kéo cửa phòng ra lần nữa.

      Chẳng qua tay còn chưa có chạm tay vào cửa cả người bị Tô Chi Niệm đạp bay vào trong phòng.

      Nghe thấy tiếng "Phịch" vang lên, Dương Minh Tinh vốn cúi đầu lần nữa hôn da thịt của Tống Thanh Xuân liền dừng lại chút, hai lần liên tiếp bị cắt ngang hứng thú nên lúc mở miệng giọng trở nên gắt gỏng: "Tiểu Nghệ, TM mày còn muốn theo bố mày nữa hay …………"

      Lời của còn chưa hết tiếng mắng trong miệng biến thành tiếng kêu thảm thiết, sau đó cả người lập tức từ người Tống Thanh Xuân bay thẳng ra ngoài, đập vào bức tường sau lưng rơi xuống nặng nề.

      Sau vài tiếng rơi xuống lộp bộp, Dương Minh Tinh giơ tay lên, sờ sờ vào cằm của mình bị đạp thấy còn cảm giác gì mới miễn cưỡng nặn ra câu: "Mẹ nó, mày là ai mà TM dám đá bố mày…….."

      vừa vừa nhìn về phía trước.

      chỉ thấy bóng người màu đen, còn chưa kịp nhìn diện mạo thân
      [​IMG]

      Chương 580: giận đỏ cả mặt vì hồng nhan (10)

      "Ngược lại tôi muốn nhìn xem ai dám tới đây bắt tôi!" Kèm theo câu hung ác của Tô Chi Niệm, mặt tên ngôi sao họ Dương ngã trước túi xách của Tống Thanh Xuân.

      Đội trưởng đội bảo an Tôn Trang nghe được lời của Tô Chi Niệm, nghiêng đầu nhìn toàn thân bị bao trùm bởi tức giận, thầm hít vào hơi, chẳng những về phía trước ngăn cản, ngược lại còn lui về sau bước, cần bao nhiêu cung kính có bấy nhiêu cung kính mở miệng gọi tiếng: "Tô tiên sinh."

      Sau đó lập tức mang theo nhóm bảo vệ, đứng nghiêm trang thẳng hành ở cửa phòng, đừng vào trong ngăn cản, ngay cả nhúc nhích cũng dám.

      Khi Tô Chi Niệm nhìn thấy cả trăm nhân viên an ninh vẫn có biểu gì khác lạ, vẫn nổi điên tóm lấy tên ngôi sao họ Dương đấm đá, hoàn toàn để ý việc trong tay cầm cái gì, cũng quản việc có đánh vào điểm yếu người tên ngôi sao họ Dương hay , tư thế này là của tên côn đồ, kẻ điên.

      Toàn thân tràn đầy hơi thở mạnh mẽ, những người đứng ở ngoài cửa lập tức sợ hãi, ngay cả thở mạnh cũng dám.

      Sau khi Tô Chi Niệm nện xong, có đập bể đồ, trận tức giận muốn giết người vẫn ở trong lòng ngực , hoàn toàn tan biến được, vòng quay phòng, cuối cùng cũng biết lấy sức lực kinh người từ đâu, trực tiếp hất tung chiếc bàn cẩm thạch.

      tiếng “rầm” đinh tai nhức óc, Tô Chi Niệm lập tức tới trước mặt tên ngôi sao họ Dương, liên tục đạp rồi đá ta.

      Tên ngôi sao họ Dương kêu rên thảm thiết, tiếng sau càng thê thảm hơn tiếng trước, trong miệng ta lát mắng chửi, lát lại cầu xin, nhưng Tô Chi Niệm giống như hề nghe được lời của ta, hề có ý định dừng tay lại.

      Đến cuối cùng, thanh phát ra từ tên ngôi sao họ Dương thay đổi tông.

      Cứ tiếp tục đánh như vậy, sợ là xảy ra án mạng. . . . . . Hơn nữa còn xuất ở Kim Bích Huy Hoàn, sợ là đến lúc đó, đơn thuần chỉ mình Tô tiên sinh bị phiền tối, mà cả Kim Bích Huy Hoàng cũng bị lôi xuống nước. . . . . . Đội trưởng đội bảo lên nhìn hình ảnh kinh hoàng xảy ra trước mặt, có dũng khí để tiến lên ngăn cản, cuối cùng cầm bộ đàm lên báo cáo cho quản lý đại sảnh.

      Quản lý đại sảnh vội vàng chạy tới, đưa mắt nhìn nhau rồi giọng vài câu với đội trưởng đội bảo an, hai người giao tôi, tôi giao , đẩy tới đẩy lui, ai dám bước vào phòng nửa bước.

      Nhưng dám vào làm thế nào? Tìm ông chủ sao? Bây giờ Tô tiên sinh là người khống chế cổ phần lớn nhất ở Kim Bích Huy Hoàng, ông chủ vừa thấy ba phần muốn né tránh, ai dám tới ngăn cản đây? Những cổ đông khác? Càng thể. . . . . .

      Nhưng lại thể ngồi yên làm gì như vậy . . . . . . lúc quản lý đại sảnh và đội trưởng đội bảo an châu đầu ghé tai biết làm sao, người trợ lý đắc lực của quản lý đại sảnh chợt mở miệng: "Ah, bên trong giống như có ."

      Cả quản lý đại sảnh và đội trưởng đội bảo
      [​IMG]

      Chương 582: Cổ đông lớn nhất (2)

      Editor: Cà Rốt Hồng - *******************

      "Được, cho mày cơ hội lựa chọn, mày muốn làm bị cáo hay muốn làm nguyên cáo?"

      "Đoán chừng nếu khi mày bị ai đó kiện ra tòa, thiếu rất nhiều nhảy ra kiện mày đâu?"

      "Dù sao mày có khả năng làm bị cáo nhiều lần, bằng bây giờ tao giúp mày lựa chọn, cho mày cơ hội làm nguyên cáo, như vậy nguyên cáo bị cáo cũng đều làm qua rồi, quá nhiều nên nghiện, phải ?"

      Tô Chi Niệm xong, hai mắt liếc ta từ xuống dưới, sau đó tiếp tục mở miệng : "Những vết thương người mày sợ là đợi được đến lúc mở phiên tòa đâu, có lẽ nó lành hẳn, bây giờ tao cho mày thêm mấy vết thương để mày có thể đợi được đến khi mở phiên tòa!"

      Vừa dứt lời, Tô Chi Niệm liền giơ chân lên giẫm xuống đũng quần của tên ngôi sao họ Dương.

      Loại đau này khác nào vạn tiễn xuyên tim, rút gân lột da, tiếng kêu la của tên ngôi sao họ Dương giống như là tiếng giết heo thảm thiết vô cùng.

      Tất cả bảo an ở đây đều là nam, bao gồm trợ lý của tên ngôi sao họ Dương, đều biết nơi đũng quần chỉ cần chạm cái thôi là đau đến khó có thể chịu được, huống chi bị người ta đạp lên như bây giờ. . . . . . Tất cả mọi người đều có cảm giác giống như của mình bị đau vậy. . . . . . giây sau đó mọi người nhìn thấy chân của Tô Chi Niệm còn ở đũng quần của tên ngôi sao họ Dương nghiền thêm mấy cái. . . . . . Tên ngôi sao họ Dương bị đau nằm mặt đất bắt đầu co quắp, miệng cũng kêu ra tiếng nào nữa . . . . . Mọi người vây xem thấy màn như vậy, theo bản năng kẹp chặt hai chân, lặng lẽ dời chỗ khác, để tránh khỏi tình cảnh này.

      Tô Chi Niệm ngừng động tác rút ví tiền từ trong túi ra, lấy tấm danh thiếp, khẽ khom người, giơ danh thiếp lên, đưa về phía lắc lắc: "Đây là danh thiếp của tao, tên họ, cách thức liên lạc, địa chỉ công ty, phía ghi ràng, tao ngồi chờ thư kiện của mày!"

      Tô Chi Niệm ném mạnh tấm danh thiếp lên mặt của tên ngôi sao họ Dương, rút chân người ra, xoay người hề dừng lại về phía Tống Thanh Xuân.

      về phía Tống Thanh Xuân, người vẫn mang theo phẫn nộ, nhưng khi ngồi xổm xuống trước mặt Tống Thanh Xuân, tất cả mọi người đều thấy những tức giận phẫn nộ người tan hết chỉ còn thương sâu cùng tràn đầy nhu tình.

      sợ cử động của mình dọa sợ, dám đưa tay chạm vào , mà nhàng mở miệng kêu tên : "Thanh Xuân?"

      Cơ thể của khẽ run lên, tiếng khóc từ từ dần.

      ". . . . . . Là ." Tô Chi Niệm lại ôn nhu mở miệng .

      Tiếng khóc của Tống Thanh Xuân chậm rãi ngừng lại, từ từ ngẩng đầu từ đầu gối lên.

      Tô Chi Niệm giơ tay lên, thử với lên đầu của , thấy phản ứng kịch liệt như lúc chạm vào khi nãy, lúc
      [​IMG]

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 584: Cổ đông lớn nhất (4)
      Editor: Lovenoo1510

      Tô tiên sinh ở đây tức giận đỏ cả mặt vì người đẹp , quả thực là vì Tống tiểu thư mà liên lụy cả đến cá dưới ao, gây họa cho người vô tôi, cần biết tốt xấu đều ngang ngược bắt người nha!

      …………

      Tô Chi Niệm ôm Tống Thanh Xuân về phía "Mẫu Đan Đình", dọc đường gặp ít người quen và nhân viên phục vụ.

      Tống Thanh Xuân sợ bị người ta nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình nên khuôn mặt nhắn vẫn luôn dán chặt vào ngực Tô Chi Niệm.

      Tống Thanh Xuân biết mình nghe bao nhiêu câu "Chào Tô tiên sinh" bước chân Tô Chi Niệm mới dừng lại.

      Kèm theo tiếng cà thẻ là giọng nữ dịu dàng truyền đến: "Tô tiên sinh, xin hỏi ngài có còn gì phân phó nữa ạ?"

      Tô Chi Niệm vừa ôm Tống Thanh Xuân vào trong phòng vừa với người phục vụ đứng sau cửa: "Chuẩn bị bộ quần áo size S tới đây, nhớ mang áo ngủ, còn hai túi chườm đá, luộc hai quả trứng gà, lọ thuốc trị máu ứ đọng do ngã……."

      Tô Chi Niệm xong lời cuối cùng, giống như yên lòng lại bổ sung câu: "…..Gọi điện cho bác sĩ Hạ, bảo chuyến đến Kim Bích Huy Hoàng."

      "Vâng, thưa Tô tiên sinh." Nữ phục vụ xong liền nhã ý đóng cửa phòng lại.

      Tô Chị Niệm đặt Tống Thanh Xuân ở ghế sofa, vừa chuẩn bị nâng đầu của lên kiểm tra chút dấu tay mặt, kết quả là khi đầu ngón tay của còn chưa chạm vào cằm chợt từ sofa vội vã nhảy xuống, rũ đầu khiến mái tóc dài bừa bộn của mình che khuôn mặt, giọng câu: "Tôi…..muốn tắm, bẩn……"

      Lúc tới chữ "Bẩn", giọng ràng hơi run rẩy, giống như lại chảy nước mắt, đợi Tô Chi Niệm có phản ứng xoay người hướng về phía phòng tắm chạy.

      Rất nhanh, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy róc rách.

      Tô Chi Niệm dựa vào thính lực hơn người của mình, cách tiếng nước chảy còn có thể nghe được ràng tiếng khóc nho của ấy mượn tiếng nước chảy che dấu.

      Trong ngực lửa giận vốn chưa tắt lại lần nữa bắt đầu mạnh mẽ cháy rừng rực, còn mang theo sợ hãi lớn.

      Đúng,
      [​IMG]

      Chương 586: Cổ đông lớn nhất (6)

      Edit: Ngọc Hân – *******************

      Bình sữa tắm trong tay ràng dùng hết nhưng vẫn cố gắng bóp, cuối cùng thấy bóp mãi mà ra được chút gì liền cầm chai sữa tắm tùy tiện quăng qua bên. Sau đó vươn tay tiện thể tùy ý cầm chai từ trong mấy chai chai lọ lọ chưa mở nắp giá.

      nặn hết hơn nửa bình ra chiếc bông tắm, sau đó dùng sức chà xát lên người.

      Vì ngâm trong nước lâu nên làn da hơi nhăn nheo, biết cầm bông tắm giày vò làn da mình bao lâu, có rất nhiều chỗ bị ma sát quá mạnh sinh ra tơ máu .

      Vì dựa vào rất gần nên Tô Chi Niệm thấy giữa trán Tống Thanh Xuân nhăn nhúm vẻ ghét bỏ.

      Loại ghét bỏ này có lẽ người khác hiểu nhưng lại biết.

      ghét bản thân mình bẩn.

      Vì lúc thời niên thiếu từng giống như đêm nay, bị phụ nữ trung niên áp dưới thân, sờ mò hôn hít lung tung qua … Khi đó cũng giống như bây giờ, liều mạng chà xát da thịt mình, xát đến phiếm hồng, xát đến chảy máu, vẫn cảm thấy bản thân rất bẩn thỉu.

      Tô Chi Niệm hạ mí mắt, khóe môi dùng sức mím lại sau đó cất bước tiến lên, cướp bông tắm trong tay .

      như gặp phải chuyện khiếp sợ gì đó, đột nhiên ngẩng đầu giọng có chút chói tai hô câu: “Trả lại cho tôi!”

      xong liền từ bồn tắm đứng lên duỗi thẳng cánh tay tranh giành với .

      Tô Chi Niệm sợ ngã sấp xuống nên nắm lấy cánh tay , sau đó thuận tay ném bông tắm qua bên. giương nanh múa vuốt muốn lấy bông tắm, Tô Chi Niệm dứt khoát kéo vào lòng mình, kiềm chế cho giãy dụa cơ thể, giọng : “Được rồi, chúng ta tắm nữa.”

      Trong miệng vừa nhắc tới “ được…. Bẩn…,” vừa giãy dụa trong lòng .

      Quần áo bị xé nát khi ngâm trong bồn tắm tự động từ rơi xuống dưới, váy phía dưới cũng ướt sũng dính sát vào người, nhích tới nhích lui trong lòng đầy lát khiến toàn bộ áo trong và quần tây của ướt đẫm.

      Tô Chi Niệm để mặc giãy dụa ngừng, vẫn ôm từ đầu đến cuối buông tay ra.

      tránh được kiềm chế của , nước mắt lại chảy xuống, lực đạo tay theo tiếng khóc của càng lúc càng trở nên hơn.

      Tô Chi Niệm lên tiếng, lực tay bao lấy
      [​IMG]

      Chương 588. Cổ đông lớn nhất (8-)

      Edit: Tuyết – nguyethoadatuyet

      Tô Chi Niệm để điện thoại di động lên phía của bồn rửa tay. cúi đầu nhìn Tống Thanh Xuân, thấp giọng hỏi, “Tắm xong rồi ra ngoài nhé?”

      Ôm nhau hồi lâu, tâm trạng khủng hoảng bất an cũng theo đó mà tiêu tan trong lòng Tống Thanh Xuân. nghe lời của , gật đầu ngay lập tức.

      thấy có biểu kỳ lạ, lại sợ ở trong phòng tắm quá lâu, cả thân người ướt sũng mà sinh bệnh, mới để giúp tắm rửa. Bây giờ tâm tình của tốt hơn, Tô Chi Niệm sờ sờ mái tóc , cất giọng nhàng, " ra ngoài chờ em nhé?”

      Tắm rửa phải cởi sạch quần áo, nhưng mà tình trạng của bây giờ - quần áo xốc xếch, nửa thân hầu như có gì... Khuôn mặt Tống Thanh xuân đỏ cả lên. cúi đầu xuống, cắn môi, đáp lại.

      Tô Chi Niệm đọc được suy nghĩ của . nghĩ là thẹn thùng, liền buông lỏng tay khỏi hông . Đúng lúc chuẩn bị rời khỏi phòng tắm, bàn tay bé của đột ngột nắm lấy tay .

      cúi đầu, nhìn , cũng câu nào.

      Chỉ là thông qua lòng bàn tay, Tô Chi Niệm lại đọc được lời tận đáy lòng của .

      Tuy biết việc để tắm rửa cho mình khỏi quá mức mắc cỡ, Tống Thanh Xuân vẫn muốn ở lại. sợ cảm giác ở mình. Lúc quay đầu lại, liền nghĩ đến những chuyện xảy ra ở Kim Bích Huy Hoàng... Nhưng mà... biết phải mở miệng với thế nào để đừng ...

      Tống Thanh Xuân cắn cắn môi dưới, lôi kéo tay của Tô Chi Niệm, càng lúc càng buông lỏng.

      Ngón tay sắp rời khỏi tay bỗng dưng thở dài cái, bất đắc dĩ xoay người lại. mở khóa nước bồn tắm, vặn vòi hoa sen, sau đó xịt vào người Tống Thanh Xuân.

      Trong phòng tắm, ngoại trừ tiếng nước chảy còn thanh nào khác.

      Tống Thanh Xuân giống như mất bản năng thông thường. đứng trong bồn tắm với tư thế cứng đờ, vẻ mặt thẹn thùng, đầu cúi thấp.

      Tô Chi Niệm nghiêm túc giúp tắm rửa, gội đầu sạch . lấy khăn tắm quấn khắp người , sau đó mới khẽ thở phào hơi nhõm. Tô Chi Niệm lại rút thêm cái khăn nữa để quấn tóc Tống Thanh Xuân lại. ôm rời khỏi phòng tắm, đặt
      [​IMG]

      Chương 590: Cổ đông lớn nhất (10)

      Edit: Ngọc Hân – *******************

      Tô Chi Niệm ngồi yên giường, hơi thở trong trẻo ngừng xộc vào mũi Tống Thanh Xuân khiến sợi dây thần kinh căng thẳng trong đáy lòng bỗng nhiên đứt ra, trong thoáng chốc cả người dần chìm vào giấc ngủ sâu.

      Trong thời gian ngắn Tống Thanh Xuân vào giấc ngủ, Tô Chi Niệm điều chỉnh di động về chế độ im lặng. Có hơn mười cú điện thoại gọi đến đều là của Trình Thanh Thông …. biết là đám cổ đông chờ ở ngoài cửa thúc giục Trình Thanh Thông, Trình Thanh Thông đành phải kiên trì gọi giục .

      Dựa vào thính lực vượt qua người thường, nghe thấy rành mạch tiếng những người đứng ngoài cửa chuyện.

      Trình, phiền giục Tô tổng chút, cũng sắp giờ sáng, chúng tôi những người ở đây đợi cũng gần hai tiếng đồng hồ rồi.”

      “Đúng vậy, Trình… Lại gọi thêm lần nữa ….”

      Trình Thanh Thông: “ xin lỗi các vị, tôi gọi vài cuộc mà Tô tổng chưa nghe máy.”

      Trình, nếu Tô tổng ngây ngốc ở trong đó đêm, chẳng lẽ chúng tôi cũng phải cùng đứng ngoài cửa này đêm?”

      ….

      Tô Chi Niệm nghe đến đó hạ mí mắt cầm điện thoại di động ra, gõ vài cái màn hình, qua tầm phút đồng hồ sau ngoài cửa lại có tiếng chuyện chui vào trong tai ràng.

      Trình Thanh Thông: “Tô tổng gửi tin nhắn cho tôi rồi.”

      “Cái gì?”

      “Có phải chúng ta tạm thời có thể về trước hả?”

      Đối mặt với câu hỏi thúc giục của mọi người, Trình Thanh Thông làm như khó mà mở miệng, chần chừ lát mới trả lời đầu đuôi gốc ngọn: “Tô tổng , bây giờ ấy dỗ Tống ngủ, bảo mọi người tiếp tục chờ.”

      “Có nhầm hay vậy? Chỉ vì dỗ người phụ nữ ngủ mà bắt đoàn người chúng tôi buồn tẻ đứng chỗ này chờ?”

      “Vậy cũng phải có chút khoa trương sao?”

      “Rốt cuộc là có chuyện gì khẩn cấp mà đêm nay phải tổ chức đại hội cổ đông, để ngày mai được sao?”

      …..

      Những lời kháng nghị rơi vào tai Tô Chi Niệm hoàn toàn kích thích được nửa chút gợn sóng, vẻ mặt vẫn chút hoang mang canh giữ bên người Tống Thanh Xuân, dỗ vào giấc ngủ.

      Suy cho cùng bị dọa hoảng sợ, mặc dù vào giấc ngủ rất nhanh nhưng trong khi ngủ vẫn luôn giật mình.

      Mỗi lần Tô Chi Niệm nhận thấy đáy lòng bất an đều giơ tay lên nhàng vỗ về hai cái.

      biết lặp lặp lại bao nhiêu lần hành động đó, rốt cuộc Tống Thanh Xuân ngủ ngon rồi, hình như giấc mơ đẹp, khóe môi nhàng cong lên.

      Lúc này Tô Chi Niệm mới giơ cổ tay nhìn thoáng qua thời gian, hai giờ rưỡi sáng, sửa sang qua loa quần áo nhăn nhúm rồi đứng dậy nhàng bước ra khỏi phòng ngủ, sau đó cố gắng dùng động tác nhất đóng cửa lại. Lúc này mới ra phòng khách mở cửa cho đoàn người đợi bên ngoài vào.

      ---

      Mới đầu Tống Thanh Xuân ngủ yên, luôn mơ thấy cảnh tượng bản thân mình bị tên đàn ông kia đè dưới thân.

      Nhưng mỗi lần khi trong lòng kinh hoảng luôn có người dựa vào bên tai , vừa vỗ về khe khẽ sau lưng vừa dùng giọng điệu dịu dàng trầm thấp: “ ở đây, đừng sợ, ngoan, đừng nghĩ lung tung nữa, ngủ ….”

      Sau đó tâm tình êm dịu xuống trong tiếng vỗ về nhàng như vậy, rồi chìm vào giấc ngủ say.

      Trong giấc mộng, vẫn luôn có thể cảm nhận được bàn tay đặt lưng mình, rất vững chãi rất ấm áp khiến cảm thấy vô cùng thân thiết, thậm chí nhịn được nở nụ cười nhàng.

      Chương 591: Trái tim như tro tàn của lại cháy (1)

      Editor: White Silk-Hazye

      biết ngủ yên như vậy được bao lâu, Tống Thanh Xuân mới mơ hồ phát ra bàn tay ấm áp ở phía sau lưng mình biến mất còn tăm hơi, khẽ cau mày lại chút, bất giác sờ qua mép giường.

      Vốn giường có hơi lõm xuống, trở nên bằng phẳng, đó còn sót lại dư ấm áp giống như từng có người nằm qua.

      nhíu mày càng mạnh hơn, ở dưới tình trạng nửa mơ nửa tỉnh, tiếp tục sờ sờ lung tung bốn
      [​IMG]

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 593: Trái tim như tro tàn của lại cháy (3)
      Edit: Sun520 – *******************

      "Dĩ nhiên, chuyện làm, đơn giản chỉ có hai chuyện này, bất quá chuyện này đáng kể, cái gì mà góp vốn trái pháp luật, sản phẩm giả là sao. . . . . . Tôi đánh giá thời điểm tại kể ra, kể cho tới khi mặt trời mọc cũng kể xong, dĩ nhiên có thể ký, bất quá tôi nghĩ, bối cảnh nhà họ Dương các người rất cố chấp, cũng nhất định có thể bảo vệ được ?"

      Tổng giám đốc Dương vốn là ngừng nức nở nghẹn ngào, lúc nghe được giọng trầm bổng Tô Chi Niệm ra những lời này dần dần ngừng khóc.

      lúc sau, ta làm như mới từ trong chấn động tỉnh táo lại, bởi vì bĩu môi, giọng mơ hồ , nhưng Tống Thanh Xuân vẫn có thể đoán được đại khái ta câu: "Tại sao biết được những chuyện này?"

      "Tại sao tôi biết cũng quan trọng, quan trọng là, lúc nào nhà họ Dương các người tùy tiện khi dễ Tống Thanh Xuân hả? "

      Nghe trong miệng Tô Chi Niệm khạc ra những lời này, bỗng dưng mắt Tống Thanh Xuân trợn to, hiểu cảm giác trong lòng mình, đó cảm xúc kịch liệt lăn lộn.

      "Vì người phụ nữ, mà phải đắc tội với nhà họ Dương? phải biết, nhà họ Dương vẫn còn phương diện, đối với người có ích!" Hình như tổng giám đốc Dương vẫn chưa chết tâm, vừa mơ mơ hồ hồ xong, vừa cố gắng cho Tô Chi Niệm biết chỗ tốt, đổi lấy hồi tâm chuyển ý của : " trai của tôi ấy có cách lấy được mảnh đất ở Đông Giao, chỉ cần chúng ta bỏ qua chuyện này, mảnh đất bỏ trống kia, tôi có thể chắp tay dâng lên cho. . . . . ."

      Tô Chi Niệm giống như là nghe được chuyện cười, đùa cợt tiếng: " Tổng giám đốc Dương, nếu như mà Tô Chi Niệm tôi sợ nhà họ Dương các người, tối nay tôi đụng Dương Tranh rồi!"

      " cho biết, tôi biết từ lâu chú cháu hai hai người làm những chuyện hư hỏng đó, chỉ là liên quan gì tới tôi, tôi chẳng muốn đụng tới những cục diện rối rắm đó, nhưng mà muốn trách trách các người có mắt, lại dám trêu chọc người của tôi!"

      Người của tôi. . . . . . Thân thể Tống Thanh Xuân giật mình, theo thói quen giơ tay lên, bụm miệng.

      Tô Chi Niệm , là người của ấy. . . . . . Trong lồng ngực vốn là cảm động, sôi trào như muốn vỡ ngực ra.

      "Đừng người phụ nữ, phải đắc tội với người họ Dương các người, tôi chính là vì phụ nữ, đắc tội thế nào?
      [​IMG]

      Chương 595: Trái tim như tro tàn của lại cháy (5)
      Edit: Sun520 – *******************

      Cũng đúng, suy nghĩ lung tung gì chứ, có thích , thậm chí lúc đầu sau---- -- đêm - vui vẻ, khi tỉnh lại thấy, để lại hộp thuốc tránh thai.

      Tống Thanh Xuân vừa nghĩ đến đây, cảm thấy đầu ngón tay của Tô Chi Niệm đặt cạnh tay hơi hơi run run.

      Tâm tư của hơi ngừng chút, lại quay lại suy nghĩ tiếp.

      Nhưng. . . . . . Nếu thích , tại sao lại thừa dịp ngủ say, gọi tổng giám đốc Dương tới đây, nghĩ đủ cách buộc ta rút khỏi cổ đông Kim Bích Huy Hoàng?

      Hơn nữa, hơn nữa vừa rồi còn , còn , lúc nào , lúc nào nhà họ Dương các người tùy tiện khi dễ Tống Thanh Xuân.

      ràng đây là giọng bênh vực . . . . .

      còn , , đắc tội với nhà họ Dương, thậm chí còn dùng người của tôi. . . . . .

      Người của tôi. . . . . . Ba chữ đơn giản, lại làm cho Tống Thanh Xuân ở Nhật Bản du ngoạn hơn nửa tháng, trong lòng nghĩ mình phải từ bỏ , bắt đầu chậm rãi bắt đầu lay động.

      Giá cổ phiếu của Kim Bích Huy Hoàng thấp, dùng giá cao hơn thị trường gấp ba, mua cổ phần từ tổng giám đốc Dương, là vì để cho bọn họ người của nhà họ Dương thể cậy vào chính mình là cổ đông của Kim Bích Huy Hoàng muốn làm gì làm?

      Ban đầu, Trình Thanh Thông , ấy thích tới Kim Bích Huy Hoàng, đêm đó vốn định đến Kim Bích Huy Hoàng tham gia bữa tiệc của , đưa cùng, khi đó , bị người ta đuổi giết trong nguy hiểm. . . . . .

      Cho nên, làm tất cả, là vì để cho sau này có trở lại Kim Bích Huy Hoàng, gặp phải chuyện tương tự giống như đêm nay phải ?

      Đừng bảo Tống Thanh Xuân hỏi Tô Chi Niệm, mà ngay cả trong lòng cũng dám tự với mình, suy đoán của đúng.

      Lúc đầu đối với rất tốt, làm cho động lòng, nhiều lần luôn nghĩ trong lòng , cho nên mới ở bên cạnh đêm sinh nhật, dưới xung động đối với tố cáo Bạch, nhưng đổi lấy là lời từ chối lạnh nhạt của . . . . .

      mãi mãi bao giờ quên được, ngay lúc đó mình, có bao nhiêu khổ sở, đau lòng bao nhiêu. . . . . .

      Nhưng tối nay, thời điểm chứng kiến bị Dương Tranh khi dễ, rất tức giận, điên cuồng như vậy. . . . . . Ngay lúc đó bị dọa sợ, rúc ở trong góc mà khó, nhưng vẫn biết làm những gì.

      Tư thái của , ràng giống như người thương nhất của mình bị khi dễ, sau đó giúp đòi lại gấp bội. . . . .

      Còn nữa, lúc ôm
      [​IMG]

      Chương 597: Trái tim như tro tàn của lại cháy (7)
      Edit: Sun520

      buồn bã ra từ phòng tắm, chưa trở về phòng ngủ, nghe thấy tiếng gõ cửa phía sau vang lên.

      Chẳng lẽ vừa rồi Tô Chi Niệm ra ngoài, bây giờ trở về?

      Mắt Tống Thanh Xuân sáng lên, chạy nhanh tới trước cửa, kéo mạnh cửa ra.

      Phục vụ ngờ tới người ở bên trong phản ứng mạnh mẽ như vậy, khẽ sửng sốt chút, mới nhìn Tống Thanh Xuân mỉm cười lễ phép mở miệng : "Tống tiểu thư, đây là túi xách của , mời kiểm tra chút, nhìn có mất đồ gì hay ."

      ra là phục vụ đưa túi xách của để ở trong phòng bao đến . . . . . Trong nháy mắt ánh mắt Tống Thanh Xuân hụt hẫng, uể oải mệt mỏi vươn tay, nhận lấy túi xách, có vẻ vui lật hai cái, bóp tiền, chìa khóa xe và điện thoại di động đều còn, nhìn phục vụ nâng khóe môi, : " mất gì cả, cám ơn ."

      Phục vụ mỉm cười cái, vừa mới chuẩn bị rời , bỗng nhiên Tống Thanh Xuân nghĩ đến chuyện gì đó, mang theo vài phần khao khát mở miệng hỏi: "Cái túi xách này, là Tô Chi Niệm nhờ đưa tới phải ?"

      "Đúng, trước khi tổng giám Tô rời có phân phó cho tôi, buổi trưa khoảng mười giờ đưa túi xách tới cho ."

      bảo phục vụ 11 giờ trưa đưa túi xách , có phải là sợ quấy rầy giấc ngủ của phải ?

      , túi xách của có người đưa tới, nhất định là phân phó. . . . . . Khi tỉnh lại thấy Tô Chi Niệm đâu, trong nháy mắt tiêu tan rất nhiều, bởi vì có chuyện, mới đợi tỉnh lại, nên rời sao?

      Ánh mắt Tống Thanh Xuân nhìn phục vụ chằm chằm, cũng lây chút kiều cười: " có biết Tô Chi Niệm đâu ? ấy lúc mấy giờ?"

      "Tô tiên sinh hả?" Phục vụ suy nghĩ chút, : "Tô tiên sinh sáng sớm , khoảng chừng năm giờ, có thể vẫn chưa tới."

      Ánh mắt Tống Thanh Xuân toàn ý cười, đọng lại trong phút chốc, sững sờ nhìn phục vụ, có phản ứng.

      Phục vụ chờ giây lát, nhìn chậm chạp cũng có mở miệng, trực tiếp lên tiếng: "Tống tiểu thư, xin hỏi bây giờ có cần cái gì ?"

      Tống Thanh Xuân hồi hồn, rũ rèm mắt xuống, che cảm xúc trong mắt, nhìn phục vụ lắc đầu, đóng cửa lại, giơ túi xách của mình lên, từ từ trở về phòng ngủ.

      Nhớ lại thời điểm tối hôm qua lúc ngủ, cũng hơn ba giờ giờ, chỉ đợi hơn giờ, là được rồi. . . . . .

      ra, giống như suy nghĩ của , bởi vì có chuyện riêng mới rời . . . . . . ra, phải muốn ở cùng với . . . . .

      Nhưng tối hôm qua, mà làm mấy chuyện này, mà tức giận, phẫn nộ của , nhu tình của . . . . . . Rất ràng ở trước mắt, ràng chân .

      Vậy mà khi tỉnh dậy, hoàn toàn xem rồi hả?

      Tống Thanh Xuân ngồi ở bên giường, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ mặt trời sáng loáng lúc lâu, mới chớp chớp ánh mắt có chút khô khốc của mình, thu hồi suy nghĩ lung tung của mình, rửa mặt mặc quần áo, rời khách sạn.

      . . . . . .

      Tống Thanh Xuân đến công ty, nghĩ rằng bị trưởng phòng khiển trách vì tội buổi sángcô làm, cũng gọi điện xin phép, kết quả vừa bước ra khỏi thang máy gặp ngay trưởng phòng từ toilet ra, hơi sững sờ, sau đó : "Tống Thanh Xuân, phải thân thể thoải mái, buổi sáng gởi tin nhắn tới đây xin nghỉ hả? Tại sao bây giờ lại đến? Thân thể tốt hơn chưa?"

      Xin nghỉ? xin nghỉ lúc nào chứ?

      Tống Thanh Xuân trố mắt nhìn trưởng phòng hiểu lúc, chợt hiểu ra, nhìn trưởng phòng mỉm cười: "Uống chút thuốc, ngủ giấc, khá nhiều, nghĩ đến còn có chút công việc phải xử lý, nên tới."

      Chương 598: Trái tim như tro tàn của lại cháy (8-)
      Edit: Sun520

      Tống Thanh Xuân trố mắt nhìn trưởng phòng hiểu
      [​IMG]

      Chương 597: Trái tim như tro tàn của lại cháy (7)
      Edit: Sun520

      buồn bã ra từ phòng tắm, chưa trở về phòng ngủ, nghe thấy tiếng gõ cửa phía sau vang lên.

      Chẳng lẽ vừa rồi Tô Chi Niệm ra ngoài, bây giờ trở về?

      Mắt Tống Thanh Xuân sáng lên, chạy nhanh tới trước cửa, kéo mạnh cửa ra.

      Phục vụ ngờ tới người ở bên trong phản ứng mạnh mẽ như vậy, khẽ sửng sốt chút, mới nhìn Tống Thanh Xuân mỉm cười lễ phép mở miệng : "Tống tiểu thư, đây là túi xách của , mời kiểm tra chút, nhìn có mất đồ gì hay ."

      ra là phục vụ đưa túi xách của để ở trong phòng bao đến . . . . . Trong nháy mắt ánh mắt Tống Thanh Xuân hụt hẫng, uể oải mệt mỏi vươn tay, nhận lấy túi xách, có vẻ vui lật hai cái, bóp tiền, chìa khóa xe và điện thoại di động đều còn, nhìn phục vụ nâng khóe môi, : " mất gì cả, cám ơn ."

      Phục vụ mỉm cười cái, vừa mới chuẩn bị rời , bỗng nhiên Tống Thanh Xuân nghĩ đến chuyện gì đó, mang theo vài phần khao khát mở miệng hỏi: "Cái túi xách này, là Tô Chi Niệm nhờ đưa tới phải ?"

      "Đúng, trước khi tổng giám Tô rời có phân phó cho tôi, buổi trưa khoảng mười giờ đưa túi xách tới cho ."

      bảo phục vụ 11 giờ trưa đưa túi xách , có phải là sợ quấy rầy giấc ngủ của phải ?

      , túi xách của có người đưa tới, nhất định là phân phó. . . . . . Khi tỉnh lại thấy Tô Chi Niệm đâu, trong nháy mắt tiêu tan rất nhiều, bởi vì có chuyện, mới đợi tỉnh lại, nên rời sao?

      Ánh mắt Tống Thanh Xuân nhìn phục vụ chằm chằm, cũng lây chút kiều cười: " có biết Tô Chi Niệm đâu ? ấy lúc mấy giờ?"

      "Tô tiên sinh hả?" Phục vụ suy nghĩ chút, : "Tô tiên sinh sáng sớm , khoảng chừng năm giờ, có thể vẫn chưa tới."

      Ánh mắt Tống Thanh Xuân toàn ý cười, đọng lại trong phút chốc, sững sờ nhìn phục vụ, có phản ứng.

      Phục vụ chờ giây lát, nhìn chậm chạp cũng có mở miệng, trực tiếp lên tiếng: "Tống tiểu thư, xin hỏi bây giờ có cần cái gì ?"

      Tống Thanh Xuân hồi hồn, rũ rèm mắt xuống, che cảm xúc trong mắt, nhìn phục vụ lắc đầu, đóng cửa lại, giơ túi xách của mình lên, từ từ trở về phòng ngủ.

      Nhớ lại thời điểm tối hôm qua lúc ngủ, cũng hơn ba giờ giờ, chỉ đợi hơn giờ, là được rồi. . . . . .

      ra, giống như suy nghĩ của , bởi vì có chuyện riêng mới rời . . . . . . ra, phải muốn ở cùng với . . . . .

      Nhưng tối hôm qua, mà làm mấy chuyện này, mà tức giận, phẫn nộ của , nhu tình của . . . . . . Rất ràng ở trước mắt, ràng chân .

      Vậy mà khi tỉnh dậy, hoàn toàn xem rồi hả?

      Tống Thanh Xuân ngồi ở bên giường, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ mặt trời sáng loáng lúc lâu, mới chớp chớp ánh mắt có chút khô khốc của mình, thu hồi suy nghĩ lung tung của mình, rửa mặt mặc quần áo, rời khách sạn.

      . . . . . .

      Tống Thanh Xuân đến công ty, nghĩ rằng bị trưởng phòng khiển trách vì tội buổi sángcô làm, cũng gọi điện xin phép, kết quả vừa bước ra khỏi thang máy gặp ngay trưởng phòng từ toilet ra, hơi sững sờ, sau đó : "Tống Thanh Xuân, phải thân thể thoải mái, buổi sáng gởi tin nhắn tới đây xin nghỉ hả? Tại sao bây giờ lại đến? Thân thể tốt hơn chưa?"

      Xin nghỉ? xin nghỉ lúc nào chứ?

      Tống Thanh Xuân trố mắt nhìn trưởng phòng hiểu lúc, chợt hiểu ra, nhìn trưởng phòng mỉm cười: "Uống chút thuốc, ngủ giấc, khá nhiều, nghĩ đến còn có chút công việc phải xử lý, nên tới."

      Chương 598: Trái tim như tro tàn của lại cháy (8-)
      Edit: Sun520

      Tống Thanh Xuân trố mắt nhìn trưởng phòng hiểu lúc,
      [​IMG]

      Chương 600. Trái tim tro tàn của lại cháy (10)

      Editor: Nana Trang

      "Buổi sáng sau khi tỉnh lại, vua (quân) S rồi, nhưng trước khi rời , vua S giúp tôi xin nghỉ ở công ty rồi, dặn dò nhân viên phục vụ đừng quầy rầy tôi ngủ."

      "Trong tiếng trước đó, tôi giả vờ cám ơn ấy, dò xét thái độ của ấy, kết quả tin nhắn được gởi có phản hồi, gọi điện thoại lại nghe máy."

      "Tôi đoán ra rốt cuộc trong lòng ấy suy nghĩ gì, cho nên các bạn vạn năng à, các bạn có thể cho tôi biết, rốt cuộc vua S thích tôi hay thích tôi?"

      Sau khi Tống Thanh Xuân đánh xong những lời này, cẩn thận nhìn lại nội dung trong diễn đàn hai lần, xác định có vấn đề gì gửi .

      còn chưa xem qua diễn đàn sau khi post bài lên trợ lý đến giục đến phòng họp, Tống Thanh Xuân đành phải hạ trang web xuống, cầm văn kiện và điện thoại bàn vội vàng rời khỏi văn phòng.

      ...

      Họp xong đến giờ tan ca.

      Tối hôm qua Tống Thanh Xuân đến bệnh viện thăm Tống Mạnh Hoa, cho nên về đến văn phòng liền vội vã thu dọn đồ rồi rời khỏi công ty.

      Buổi sáng tỉnh lại đến giờ Tống Thanh Xuân vẫn chưa ăn gì, thức ăn bệnh viện vô cùng nhạt, vẫn luôn thích ăn, cho nên trước khi xuất phát đến bệnh viện, Tống Thanh Xuân quẹo qua tiệm ăn nhanh gần công ty gọi phần ăn.

      Lúc đợi thức ăn lên, Tống Thanh Xuân nhớ tới bài post trước khi mình họp, lấy điện thoại ra, lên diễn đàn, sau đó cả người lập tức giật mình chấn kinh.

      Bài nàng post lên, trong hai giờ có đến vạn bình luận.

      Trước kia lúc dạo diễn đàn hoặc blog, phải là nhìn thấy mấy loại nội dung bất chợt bạo hỏa này, nhưng ai ngờ, ngày mình lại dính vào tình trạng này.

      Tống Thanh Xuân nở nội dung bài post, xem bình luận của bạn mạng.

      Bạn mạng 1: Lừa gạt, đề tài tiếp theo.

      Bạn mạng 2: Bạn có biết , chúng tôi vẫn luôn khuyên nhủ nhưng khuyên được.

      Bạn mạng 3: Đề tài này siêu cương*, có đáp án.
      (*cương: cơ sở chính yếu)

      Bạn mạng 4: Tiểu thuyết lâu chủ* thấy nhiều, gân não đứt rồi hả?
      (* chủ bài post)

      Bạn mạng 5: ta thích cơ thể , nhưng lại thích , cho nên thân thể bị làm cho bẩn.

      Bạn mạng 6: Bạn ở , lâu chủ, tôi cũng thích thân thể .

      ...

      Đây đều là những bình luận linh tinh à... Tống Thanh Xuân thầm oán trong lòng chút "Bây giờ bạn mạng đáng tin cậy", sau đó tiếp tục kéo xuống, biết kéo bao nhiêu trang, rốt cục cũng thấy được mấy nội dung có tính chất thực.

      " ta có người mình thích, nhưng vẫn đối xử tốt với bạn, điều này ta đối với bạn có thể có chút thích, chỉ là vẫn còn nhớ tới người mình thích trước đó, cho nên tại rất có thể là ta lung lay bất định giữa hai người."

      "Lâu chủ, phải lần trước vua S uống rượu say sao? tìm vua S lúc tỉnh táo, vọt tới trước mặt ta, trực tiếp cưỡng hôn ta, người đàn ông có thích người phụ nữ hay , thân thể ta có phản ứng sau nụ hôn, rất có thể chứng minh!" người bạn mạng tên là "A Cửu tại sao gọi là A Cửu" bình luận.

      "Đúng vậy, giơ hai tay tán thành, phải biết rằng ghét nhất là loại chuyện đoán tới đoán lui này, thay vì buồn bực rối rắm trong lòng, còn bằng trực tiếp vọt tới trước mặt ta hỏi ràng." Có bạn mạng tên "Sách của Diệp Phi Dạ viết rất hay" trả lời.

      Sau đó hai người bạn mạng này bắt đầu trả lời câu tôi trả lại câu hàn huyên với nhau.

      **********************

      Chương 601. Tống Thanh Xuân dò xét (1)

      Editor: Nana Trang

      A Cửu tại sao gọi là A Cửu: Chỉ là tôi
      [​IMG]

      Chương 603: Tống Thanh Xuân dò xét (3)
      Edit: Sun520 – DĐLQĐ

      Thời điểm Tô Chi Niệm trong thư phòng họp hội nghị qua máy tính mới được nữa, nghe tiếng gõ mật mã mở khóa cửa.

      Ấn đường chau lại, nghĩ mình nghe lầm, vặn thanh máy vi tính xuống, sau đó nghe thấy cửa bị đẩy ra cạch tiếng, ngay sau đó có tiếng bước chân người vào trong sân.

      Người biết mật mã của nhà nhiều, ngoài Đường Dạ, chỉ có Tống Thanh Xuân. . . . . .

      Tô Chi Niệm nhìn vào máy vi tính câu "Xin lỗi", đứng dậy, bước nhanh tới phía trước cửa sổ, thấy Tống Thanh Xuân bước chân xiêu vẹo vào nhà.

      Tô Chi Niệm cũng kịp chào hỏi mọi người họp qua mạng, vội vã mở cửa thư phòng ra, xuống lầu.

      Thời điểm mở cửa, giơ tay, chuẩn bị ấn mật mã vào.

      trễ thế này, đến đây làm gì?

      Ấn đường Tô Chi Niệm của theo thói quen nhíu lại, vừa mới chuẩn bị lên tiếng hỏi , nhìn thấy nhìn dịu dàng cười tiếng, : " xin lỗi, Tô, tôi về trễ."

      câu rất quen thuộc. . . . . . từng ở trong nhà ít nhất là 100 ngày, từng với rất nhiều lần những lời này. . . . . . Trong nháy mắt Tô Chi Niệm giống như là bị người điểm huyệt, sững sờ tại chỗ.

      Tống Thanh Xuân chờ giây lát, nhìn vẫn chuyện, nghĩ rằng vui, vẫn là dùng giọng mềm mại vừa rồi : " Tô, bảo đảm lần sau tôi về trễ thế này nữa."

      xong, cất bước vào trong nhà, thời điểm vừa qua hành lang, chân của có nâng lên, đạp phải mình, ngã về phía người đứng phía trong nhà, may là đứng ở trước mặt của , nhào vào trong ngực của , nghe thấy mùi rượu nhàn nhạt.

      uống rượu? Ấn đường Tô Chi Niệm nhíu chặt, còn chưa lên tiếng, từ trong ngực của giãy giụa ra, đứng vững trước mặt , ngẩng đầu, nhìn ấm áp cười tiếng: " Tô, ăn cơm chưa?"

      ra, uống say, nghĩ mình ở trong biệt thự của . . . . . . Tô Chi Niệm sợ ngã xuống, trước khi rời , còn nắm tay bàn tay , run lên.

      vốn là như vậy, tiếng nào. . . . . . Trong lòng lặng lẽ nghĩ chút, tiếp tục nhìn cười, giọng vô cùng dịu dàng: "Bây giờ tôi nấu cơm cho . . . . . ."

      xong, rời khỏi cánh tay của , vòng qua bên cạnh , tới phòng ăn.

      Vừa , trong miệng vừa : " Tô, muốn ăn gì? A, thích ăn cá nấu cải chua, chúng ta làm cá nấu cải chua, còn có thịt bò, còn thịt kho tàu. . . . . . A, còn có canh đậu hủ nữa đúng ?"

      Thời gian giống như đảo ngược, quay lại như trước kia.

      Từng trải qua thời gian vui vẻ như vậy, nhưng mà bây giờ, ôn lại chuyện cũ, giống như làm cho người ta đao cắt bỏ mọi đau đớn vậy.

      Tô Chi Niệm nghe Tống Thanh Xuân , bỗng dưng trong mắt trở nên chua xót, mím chặt môi lâu, mãi cho đến khi vào phòng ăn, mới được chữ: "Được."

      Tô Chi Niệm vừa mới chuẩn bị mở cửa, thời điểm vào phòng ăn, thấy Tống Thanh Xuân say lảo đảo từ bên trong ra, trong tay còn lôi kéo chiếc xe đặc biệt mua lúc trước khi siêu thị.

      " Tô, trong tủ lạnh có thức ăn, tôi phải siêu thị, rất nhanh trở về."

      Mắt Tô Chi Niệm càng chua xót hơn, biết uống say, biết chuyện gì, tuy nhiên còn đứng đó nhìn .

      Chương 604: Tống Thanh Xuân dò xét (4)

      Thời điểm dạo siêu thị, toàn bộ quá trình đều phía sau .

      chọn rất nhiều thứ, đều là món thích ăn.

      Túi xách của , thời điểm vào nhà , đặt ở ghế sofa, có cầm theo, cho đến khi tính tiền, sờ soạng trong túi lâu, cũng tìm được ví tiền, đặt ví tiền của mình vào
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :