1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

99 lần nói yêu em - Diệp Phi Dạ (11)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10: Nam thần kiêu ngạo ở nhà của tôi (10)

      Edit: Tuyết Hân

      " ta là em của Tống Thừa." Đường Nặc nãy giờ vẫn trầm mặc gì, bỗng nhiên ra câu.

      "Tống Thừa? Ba tháng trước, CEO của Tống thị nhảy lầu tự sát? Em của ta, thiên kim Tống gia?"

      "Khó trách tôi nhìn ta quen, ta là ký giả radio TW? Xuất tivi vài lần, ta tên là..."

      "Tống Thanh Xuân..." Đường Nặc lại mở miệng, lật bài nhưng nhìn, ngược lại hạ tầm mắt xuống, đầu ngón tay tìm bài, như suy nghĩ việc gì đó, qua lúc lâu, mới cúi đầu : "Các cậu đều hỏi Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm có quan hệ gì sao?"

      Đường Nặc tiện tay lật bài lên, lông mày nhíu lại, giọng rất thấp: "Thực ra giữa bọn họ cũng có quan hệ gì, nếu có quan hệ đó chính là, thế giới này Tống Thanh Xuân chính nữ nhân duy nhất trong thế giới của Tô Chi Niệm.

      -

      Từ lúc Tô Chi Niệm ra ngoài, chưa từng liếc mắt nhìn Tống Thanh Xuân, vào hành lang được trải thảm dài của "Kim Bích Huy Hoàng", vào phía bên trong.

      Trong hành lang rất yên tĩnh, Tống Thanh Xuân cứ theo sau Tô Chi Niệm, hai người ai chuyện với nhau, thỉnh thoảng mơ hồ nghe được tiếng hoan hô, từ trong phòng có cách cực tốt truyền ra.

      đến cuối hành lang, Tô Chi Niệm mới dừng lại, lấy chiếc thẻ trong túi ra, quẹt cái, sau đó đẩy cửa vào, vẫn là để ý đến Tống Thanh Xuân ở phía sau mình, trực tiếp mở cửa, vào phòng.

      Tống Thanh Xuân đứng ở cửa, thấy Tô Chi Niệm tới quầy bar phía trước rót ly rượu, sau đó cầm ly rượu ưu nhã ngồi ghế.

      Tô Chi Niệm chưa hay làm bất cứ điều gì nhưng Tống Thanh Xuân có thể cảm nhận được tức giận của , nó chèn ép , tim đập nhanh hơn, hai chân đứng cứng như tượng thể nhúc nhích được, trong lòng còn nổi lên ý nghĩ muốn bỏ chạy.

      Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, do dự lúc lâu, cuối cùng vẫn cất bước, vào phòng.

      đóng cửa lại, về phía Tô Chi Niệm, từng bước từng bước , tốc độ của rất chậm, tim đập thình thịch khiến cảm thấy rất khó chịu.

      biết tiếp theo mình đối mặt với chuyện gì nữa, nhưng còn cách nào khác, bất kể là núi đao hay biển lửa, vẫn phải cắn răng mà chịu đựng.

      Tống Thanh Xuân bước đến gần Tô Chi Niệm khoảng mét dừng lại, hai bàn tay nắm chặt thành quyền, nhìn , nuốt nước miếng cái, vừa muốn mở miệng chợt nghĩ tới điều gì đó, trong lòng lặng lẽ sửa lại chút, phải gọi là "Tô Chi Niệm" mà là "Tô tổng."

      Tô Chi Niệm rũ mắt xuống, trong tay cầm ly rượu, bất chợt liền quăng xuống dưới chân của Tống Thanh Xuân.

      Sức lực của rất mạnh, những mảnh thủy tinh vỡ vụn văng ra bốn phía.

      Kèm theo tiếng vỡ của thủy tinh, Tô Chi Niệm cuối cùng cũng mở miệng, trong giọng tỏa ra hàn khí: "Tống Thanh Xuân, lá gan của cũng rất lớn."
      minmapmap2505 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11: có ba bí mật (1)

      Edit: Tuyết Hân


      "Tống Thanh Xuân, lá gan của lớn!"

      "Tôi cảnh cáo đến như vậy mà bây giờ còn năm lần bảy lượt xuất trước mặt tôi."

      Bờ vai Tống Thanh Xuân chỉ rung lên chút, sau đó liền có phản ứng gì, chỉ rũ mắt nhìn xuống, mở miệng :" Tô tổng, chúng ta có thể chuyện ?"

      " chuyện?" Tô Chi Niệm nhướng mắt nhìn Tống Thanh Xuân, giống như là nghe được chuyện gì rất buồn cười, mặt ra vẻ châm biếm, giọng như trước sắc bén: " cho là tôi đùa?"

      "Tôi ngay cả nhìn cũng muốn nhìn , nghĩ giữa chúng ta có gì để ?"

      Bình thường Tô Chi Niệm lên tiếng cũng khiến cho người ta có cảm giác áp bách, lúc này gương mặt và khí thế vô cùng sắc bén, giống như lúc nào cũng có thể đưa người ta vào chỗ chết.

      Tống Thanh Xuân đứng ở trước mặt , thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng từ lâu trái tim nổi lên tầng sợ hãi, lòng bàn tay nắm chặt cũng ướt mồ hôi, cố gắng duy trì giọng điệu: "Cho tôi chút thời gian của , có thể ?"

      Tô Chi Niệm lên tiếng, nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, ánh mắt cũng có biểu tình gì.

      Ánh mắt của rất sắc bén, đáy lòng Tống Thanh Xuân run lên cái.

      Bầu khí bên trong trở nên căng thẳng.

      Im lặng như thế nếu so với tức giận của Tô Chi Niệm Tống Thanh Xuân cảm thấy khó chịu hơn.

      Thực ra Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân chí có phút, nhưng mà phút này đối với Tống Thanh Xuân dài như thế kỷ cứ giày vò .

      Tới gần lúc Tống Thanh Xuân sắp chịu nổi, Tô Chi Niệm mới cử động thân thể, dựa lưng vào ghế salon, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, hàn khí trong giọng vẫn chưa mất: "Lần trước ở công ty ngăn cản tôi là muốn gì?"

      Tô Chi Niệm giơ tay lên, gật đầu cái, rồi suy nghĩ cái gì đó, lát sau mới : "Cho năm phút? Được ?"

      Tô Chi Niệm chuyển đề tài quá nhanh, Tống Thanh Xuân có chút theo kịp tiết tấu, sửng người chút, nhìn Tô Chi Niệm : "Hả? Năm phút?"

      Tô Chi Niệm kiên nhẫn nghe Tống Thanh Xuân , chậm rãi mở miệng: "Hay là tôi nhớ lộn? phải năm phút mà là bốn phút? À là ba phút? Hay là hai phút? . . ."

      Nghe Tô Chi Niệm , trong nháy mắt Tống Thanh Xuân phản ứng kịp.

      ta chịu nghe ?

      "Là năm phút." Đáy mắt Tống Thanh Xuân dấy lên chút hy vọng, vội vàng chen ngang lời của Tô Chi Niệm: "Tôi nghe cho tôi năm phút."

      "Được, tôi cho năm phút." Tô Chi Niệm lấy tay vốn nãy giờ vịn thành sổ để lên đầu, bày ra dáng vẻ thanh thản.

      biết có phải vì trước đây do Tô Chi Niệm rất khó tiếp xúc, lúc này chợt đồng ý nghe làm đầu óc Tống Thanh Xuân có chút chưa chuẩn bị, trong nháy mắt liền quên mình nên gì, đứng trầm mặc trước Tô Chi Niệm lúc lâu mà hề mở miệng câu nào.

      Tô Chi Niệm cũng tức giận, tâm tình cứ như vậy mà chờ, khí có tiếng nhạc bao quanh, qua chút, mới : "Còn bốn phút."
      minmapmap2505 thích bài này.

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 12: có ba bí mật (2)

      Edit: Ngọc Hân – *******************

      Tống Thanh Xuân bị Tô Chi Niệm nhắc nhở trong lòng càng sốt ruột, rốt cuộc chẳng thèm sắp xếp ngôn ngữ nữa, câu chữ ràng ngắn gọn thẳng vào vấn đề: “Tổng giám đốc Tô, tôi hi vọng có thể gia nhập vào công ty Tống thị, đảm nhiệm chức vụ CEO của công ty Tống thị.”

      Tô Chi Niệm hỏi lại, đơn giản thẳng thắn như trong kinh doanh: “Mời tôi giữ chức CEO, lương là bao nhiêu?”

      Tống Thanh Xuân mấp máy môi, giọng trầm xuống: “Bây giờ công ty Tống thị có nhiều tiền như vậy….”

      “Vậy cách khác là có tiền?” Tô Chi Niệm dừng động tác gõ bàn trà lại, toàn bộ căn phòng rơi vào yên lặng: “ Tống, công ty SH nổi danh toàn thế giới tiêu tốn mười triệu mời tôi về làm CEO cho bọn họ, cũng bị tôi từ chối, rốt cuộc tự tin chỗ nào mà cảm thấy Tô Chi Niệm tôi tiếp quản cục diện rối rắm của công ty thế hệ thứ ba sắp phá sản mà nhận đồng?”

      Tống Thanh Xuân bị Tô Chi Niệm trúng tim đen hỏi vặn lại, sắc mặt có chút xấu hổ: “Chính xác bây giờ công ty Tống thị có chút khó khăn về tài chính, có nhiều tiền như vậy để mời , nhưng công ty Tống thị có thể cho cổ phần của công ty, tiền lời hàng năm cũng có thể chia hoa hồng cho ….”

      Tống, cảm thấy tôi thích thú cổ phần công ty và chia hoa hồng này sao?” Giọng điệu Tô Chi Niệm giễu cợt.

      Tống Thanh Xuân cắn góc môi, có chút biết nên tiếp như thế nào nữa.

      Bên trong phòng lại yên tĩnh bao trùm.

      Sau lúc lấu, Tô Chi Niệm mở miệng lần nữa: “Còn 3 phút.”

      Có lẽ vì mỗi câu vừa nãy đều bị Tô Chi Niệm chặn lại cách nào cãi được, lần này sau khi được Tô Chi Niệm nhắc nhở, Tống Thanh Xuân im lặng lát mới mở miệng, giọng điệu ràng còn sức lực như lúc nãy: “Nếu đồng ý tiếp quản công ty Tống thị, muốn bao nhiêu cổ phần và lợi nhuận hàng năm của công ty Tống thị cũng được.”

      Lần này Tô Chi Niệm mở miệng ngắt lời Tống Thanh Xuân, chỉ để tùy ý .

      “Tôi biết có công ty của mình, thời gian rất bận rộn….”

      “Còn 2 phút.” Tô Chi Niệm nhàn nhạt nhắc nhở.

      Tống Thanh Xuân nhấp môi, tiếp: “Nên cũng thể dùng nhiều tinh thần và sức lực cùng với thời gian ở công ty Tống thị, nếu đảm nhận chức CEO ở công ty Tống thị, có thể làm việc đúng giờ ở công ty Tống thị. Ít tài liệu và tin tức quan trọng, tôi có thể sắp xếp người trong 24 giờ bất cứ lúc nào cũng có thể báo cáo với , truyền đạt lại tin tức giúp , như vậy có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian và tinh lực….”

      “Còn phút đồng hồ.” Tô Chi Niệm có phản ứng gì với điều kiện Tống Thanh Xuân đề xuất, chỉ tự nhiên nhắc nhở thời gian.truyện của dienndanlequydon.com

      “Công ty Tống thị có thể cho phần văn kiện trống, chỉ cần công ty Tống thị có thể khá lên, tùy ý điền điều kiện….” Tống Thanh Xuân xong liền mở túi đeo bên mình, lấy phần văn kiện từ bên trong ra, hai tay chuyển tới đặt trước mặt Tô Chi Niệm: “ văn kiện này để sẵn chương mục, có thể xem qua chút…..”

      hết giờ.” Từ đầu tới cuối Tô Chi Niệm thèm quét qua phần văn kiện kia, thời gian năm phút trôi qua, lập tức đứng lên ra phía ngoài cửa.

      Tống Thanh Xuân vội vàng đuổi theo Tô Chi Niệm, tiếp tục đặt hợp đồng trước mặt Tô Chi Niệm: “Tôi hi vọng có thể nghiêm túc cân nhắc chút.”

      Tô Chi Niệm nhìn lướt qua hợp đồng, vươn tay nhận, chỉ đơn giản sửa sang lại quần áo, sau đó lườm Tống Thanh Xuân cái, cảm xúc mở miệng : “Tôi cần thiết phải nghiêm túc cân nhắc, vì từ đầu tôi muốn tiếp quản công ty Tống thị.”

      Hết chương 12

      Editor: Sam Sam

      Chương 13: có ba bí mật (3)

      “Sở dĩ cho năm phút này, là vì muốn hết hi vọng.” Tô Chi Niệm xong, qua Tống Thanh Xuân chắn trước mặt mình, tới hai bước, rồi như nhớ tới điều gì, ngừng lại: “Còn nữa, tôi hy vọng, từ giờ trở , đừng xuất trong tầm mắt của tôi.”

      tìm nhiều lần như vậy, thêm lần này nữa, tất cả là bốn lần gặp .
      Ngoại trừ lần đầu tiên hề cho cơ hội mở miệng liền đuổi ra khỏi cửa, hai lần khác đều có người khác ở xung quanh.

      giờ rất dễ dàng mới có lần chỉ có , thể chỉ vì từ chối mà bỏ cuộc được.

      Tống Thanh Xuân nghĩ tới đây, thầm hít sâu hơi, sau đó liền xoay người đuổi theo Tô Chi Niệm, kéo tay áo của : “Cho dù tôi đưa ra điều kiện gì, cũng thấy chướng mắt, có thể nể tình chúng ta từng quen biết nhau trước kia, mà cứu giúp Tống thị hay ?”

      “Tống Thanh Xuân, muốn ôn lại tình cảm ngày xưa sao?”

      Sắc mặt của Tô Chi Niệm, trong nháy mắt liền trở nên lạnh lẽo, tay nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm khoảng trước mặt mình lúc, mới quay đầu, nhìn vào khuôn mặt của Tống Thanh Xuân, gằn từng chữ chất vấn: “Được, vậy cho tôi biết, đối với người từng chỉ tay vào trước mặt tôi, để tôi lăn ra khỏi nhà ta, tôi và ta liệu có khả năng ôn lại chuyện ngày xưa hay ?”

      “Huống chi, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, giữa chúng ta từng có chuyện tình cảm xưa cũ gì!”

      “Nếu phải tìm lý do, đó chính là thời gian tôi ở nhờ nhà , nhưng nếu tôi nhớ lầm, tôi dựa theo giá phòng của khách sạn bảy sao, trả hết cho thời gian 278 ngày ở nhà rồi!”

      “Cho nên, Tống Thanh Xuân... vẫn muốn cùng tôi ôn lại chuyện ngày xưa sao?”

      “Tôi... tôi...” Tống Thanh Xuân nghe được giọng điệu muốn gây của Tô Chi Niệm, ấp úng lúc lâu, cũng thể được câu đầy đủ.

      Đúng là vẫn giữ trong lòng chuyện năm đó.

      Khi đó, cũng chưa từng nghĩ tới lại gặp lần nào nữa, chia tay, cũng chia tay.

      Nhưng mà, ai lại từng nghĩ đến, tạo hóa trêu người, phong thủy luân chuyển, vậy mà chuyển tới ngày, phải ăn khép nép tới cầu xin .

      Đầu ngón tay của Tống Thanh Xuân nắm lấy cổ tay áo của Tô Chi Niệm có chút run rẩy, trong đầu rất loạn, nhìn lâu, mới nhảm câu: “Cho dù chúng ta thể ôn lại dù chỉ chút chuyện tình cảm ngày xưa, nhưng mà, có thể nghĩ đến đêm kia...”

      Tống Thanh Xuân còn chưa xong, Tô Chi Niệm liền đưa tay tóm lấy tóc của , bắt ép phải ngẩng cao mặt lên, nhìn chằm chằm vào trong đáy mắt , có lạnh lẽo và nóng bỏng đan xen: “ đêm kia? đêm đó? Đêm mà tôi và ngủ với nhau?”

      “Lúc trước là ai, sau đêm đó, vẻ mặt chán ghét tôi cần phải chịu trách nhiệm? Như thế nào? tại năm năm trôi qua, đổi ý rồi hả? Cầm trong tay đêm đó, tới tìm tôi muốn đền đáp lại hả? Nhưng dựa vào đâu mà cảm thấy được chuyện của nhiều năm như vậy, tôi nhận lấy món nợ đó?”

      Tống Thanh Xuân bị Tô Chi Niệm chất vấn, nhắm mắt lại, quay đầu .

      Tô Chi Niệm nâng cánh tay còn lại, bóp chặt cằm của , xoay mặt lại, bắt phải mở to mắt ra, nhìn chằm chằm ánh mắt bối rối của , giọng điệu giống như mang theo rét lạnh, chậm rãi nhả ra từng chữ: “Tống Thanh Xuân, có chuyện sợ là vẫn chưa biết, đêm kia, cho dù ra là cần tôi chịu trách nhiệm, tôi cũng chịu trách nhiệm với .”

      Chương 14: có ba bí mật (4)

      Tống Thanh Xuân hơi nhếch môi, sắc mặt trở nên có chút tái nhợt.

      Bởi vì tức giận, vẻ mặt của Tô Chi Niệm có vẻ ổn, nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, như vẫn còn muốn gì, sau cùng chỉ giật giật môi, gì, sau đó chậm rãi buông lỏng tóc của ra, cả người lùi về phía sau bước.

      Trong phòng yên tĩnh đến mức quỷ dị.

      Tô Chi Niệm đứng lúc lâu, giơ tay lên lấy từ trong túi ra tờ chi phiếu, hề điền mệnh giá vào đó, trực tiếp ký tên ở phía dưới, sau đó quăng tấm chi phiếu cho Tống Thanh Xuân.

      “Giá cả muốn điền bao nhiêu điền.”

      “Tuy chuyện năm đó, đúng là tôi muốn chịu trách nhiệm, nhưng mà, khi đó dù sao cũng là lần đầu tiên của , xem như cái này là bồi thường của tôi.” Tô Chi Niệm tạm dừng lát, trong mắt lên kiên quyết: “Còn có, tôi hy vọng, điền giá vào, từ nay về sau, cũng bao giờ xuất ở nơi nào có tôi nữa.”

      -

      Tô Chi Niệm ném lại tờ chi phiếu và những lời này, hề chần chừ, bỏ lại mình Tống Thanh Xuân, nghênh ngang rời .

      Vốn dĩ muốn trực tiếp rời khỏi Kim Bích Huy Hoàng, lúc đến chỗ thang máy, mới nghĩ đến chìa khóa xe của mình, bóp tiền, còn có áo khoác đều để lại trong căn phòng kia, vì thế đành trở lại.

      Trong phòng có vài người, chơi bài đến khí thế ngất trời, nhìn thấy vào, lập tức có người mở miệng hỏi.

      “Tô tổng, nhanh như vậy chuyện xong rồi?”

      Tô Chi Niệm hé răng, chỉ đến xách áo khoác của mình lền.

      Đường Nặc quay đầu nhìn cái: “Cậu có muốn tiếp tục chơi ?”

      , mình phải về nhà rồi.” Tô Chi Niệm nhàn nhạt đáp lại câu, đến trước bàn đánh bài, cầm lấy chìa khóa xe của mình.

      “Mình với cậu cùng .” Đường Nặc vội vàng đứng lên, nhường lại vị trí của mình cho người khác.

      Ra khỏi phòng, vẫn đến bãi đỗ xe dưới lòng đất, Đường Nặc mới mở miệng hỏi: “Tống Thanh Xuân vì Tống thị nên mới đến tìm cậu?”

      Tô Chi Niệm gì, lấy chìa khóa xe ra, mở khóa xe.

      Đường Nặc thừa lúc Tô Chi Niệm chưa mở cửa xa, lại hỏi tiếp: “Cho cậu tiếp quản Tống thị?”

      Tô Chi Niệm nhàng bâng quơ “Uhm” tiếng, mở cửa xe, ngồi xuống.

      “Vậy cậu có đồng ý ?” Đường Nặc tiếp tục hỏi.

      Tô Chi Niệm lại trả lời, trực tiếp mở cửa xe, khởi động xe rời .

      -

      Về đến nhà, lúc Tô Chi Niệm mở cửa tủ lạnh ra lấy nước, nhìn thấy trong ngăn lạnh có hộp cơm, đó là tối hôm qua khi mẹ trở về nhà, còn để lại cho .

      Sau lúc, Tô Chi Niệm lấy nước ra, để lại trong tủ lạnh, sau đó lấy hộp cơm ra, đặt vào trong lò vi sóng hâm nóng lại.

      Sau năm phút, Tô Chi Niệm mình ngồi trước bàn ăn dài hơn hai thước, cầm đôi đũa, chậm rãi ăn cơm.

      -

      Buổi sáng ngày thứ hai, Tô Chi Niệm lại bận rộn công tác đến tận trưa.

      Lúc đến 12 giờ giữa trưa, lại có thêm hội nghị khẩn cấp, lúc kết thúc, là 12 giờ rưỡi, Tô Chi Niệm trở lại văn phòng, ký nốt những tài liệu cuối cùng, vừa mới chuẩn bị khép lại máy tính ăn cơm trưa, cửa phòng đột nhiên vàng lên tiếng gõ.

      Tô Chi Niệm ngừng động tác, nhàn nhạt lên tiếng: “Vào .”

      Đường Nặc đẩy cửa vào, cầm trong tay xấp tài liệu.

      Đáy mắt Tô Chi Niệm lóe lên chút kinh ngạc: “Sao cậu lại qua đây?”

      “Đưa cho cậu cái này.” Đường Nặc giơ tài liệu trong tay lên, sau đó ném lên bàn làm việc của Tô Chi Niệm.
      minmapmap2505 thích bài này.

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 15: có ba bí mật. (5)

      Tô Chi Niệm nhìn qua Đường Nặc, sau đó cầm túi văn kiện lên rồi mở ra.

      Tô Chi Niêm rút tài liệu bên trong ra, lúc nhìn bốn chữ "Công ty Tống thị" bên phong bì, nét mặt có chút cứng ngắc.

      Đường Nặc lười biếng ngồi ghế sa-lon, ta có chút khách khí nào mà cầm quả táo bàn trà cắn miếng, sau đó mở miệng : "Sao vậy? Có phải rất cảm động ?"

      Tô Chi Niệm trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào văn bản của tài liệu kia.

      Đường Nặc tự mình tranh công: "Vì tôi biết , chỉ cần Tống Thanh Xuân cầu ra, chắc chắn đồng ý, vì vậy tôi đợi chỉ thị, sửa lại tất cả tài liệu của công ty Tống thị..."

      Đường Nặc chú ý đến khác thường của Tô Niệm Chi, tiếp tục nhảm: "Còn nữa, tôi đoán ra suy nghĩ của , nhưng với việc liên quan đến Tống Thanh Xuân, dấu nổi tôi... Dù sao, Tống Thanh Xuân ở thế giới này, từ trước đến nay, là người duy nhất được vào thế giới của ..."

      "A! làm gì vậy!" Bỗng nhiên Đường Nặc nhảy dựng lên từ ghế sa-lon, nhìn đống tài liệu nát bấy từ lúc nào trước mặt Tô Chi Niệm, hét lớn tiếng, sau đó chạy lên: "Tô Chi Niệm, đây là công sức cả đêm ngủ của tôi, ngồi sửa lại cho , chưa nhìn vò nát vậy sao?"

      " có biết hay , tôi tốn biết bao nhiêu tế bào não..."


      Tô Chi Niệm căn bản để ý đến Đường Nặc kêu gào, chỉ cầm lấy tài liệu mà ta đưa đến, vò nát xuống từng tờ, ném tập tài liệu nát vào thúng rác.

      Cho đến khi cả tập tài liệu của Đường Nặc đưa đến nát hết, Tô Chi Niêm mới mở lời vàng ngọc của mình: "Nếu như có việc gì nữa, có thể ."

      Đường Nặc nhìn xấp tài liệu nát bấy, sau đó nhìn Tô Chi Niệm, giống như hiểu ra chuyện gì đó, ta mở miệng hỏi: "Tô Chi Niệm, chẳng lẽ hôm qua đồng ý với Tống Thanh Xuân, tiếp quản công ty Tống thị?"

      Tô Chi Niệm "Uh" tiếng yên trong lòng.

      " có biết , Tống Thừa Tự tranh giành? Ba ấy nằm viện? Bây giờ công ty như rắn mất đầu, ấy cũng học ngành quản lí, công ty lại sắp phá sản nữa?"

      Tô Chi Niệm quan tâm đến Đường Nặc, tay di chuyển chuột, tắt máy tính.

      Đường Nặc nhìn Tô Chi Niệm trầm mặc, tiếp tục : "Tốt xấu gì hai người cũng quen biết nhau, lẽ định ngồi yên mà nhìn sao?"

      Tô Chi Niệm đóng máy tính, cầm lên rồi mặc vào chiếc áo khoác.

      " xác định giúp Tống Thanh Xuân, cứu giúp công ty Tống thị?"

      Tay Tô Chi Niện cầm chìa khóa xe, dừng lại chút, sau đó quay đầu lại, đôi mắt nhìn Đường Nặc, sắc mặt bình tĩnh gật đầu: "Đúng, tôi giúp Tống Thanh Xuân, cũng cứu Tống thị."

      "Trước đây xảy ra chuyện gì, khiến cho phải tuyệt tình như vậy?" Đường Nặc tiếp tục hỏi thăm, sau đó ta dừng lúc, lại hỏi: "Còn nữa, năm năm trước, theo như tin đồn, cùng ấy ngủ với nhau đêm? Sau đó câu nào, dọn khỏi nhà họ Tống, cuối cùng rốt cuộc hai người muốn làm cái gì?"

      Đường Nặc còn chưa xong, nhìn thấy sắc mặt Tô Chi Niệm trở nên u ám, ta tức thời ngậm miệng lại, nhanh chóng ra cửa phòng làm việc: "Tôi vừa nhớ ra chuyện, tôi còn có việc, phải trước..."

      xong, Đường Nặc kéo cửa, ra khỏi phòng.

      Khoảng chừng mười giây đồng hồ trôi qua, cửa phòng lại bị đẩy ra lần nữa, Đường Nặc chỉ đưa chiếc đầu vào: "Đúng rồi, tôi có chuyện quên cho biết..."

      Chương 16: có ba bí mật. (6)

      "Lúc tôi vào công ty, nhìn thấy Tống Thanh Xuân, ở dưới đại sảnh, có lã là đợi ..."

      "Còn nữa, thời tiết hôm nay được ấm lắm, nhìn ấy cũng mặc nhiều áo..."

      Lời của Đường Nặc chỉ được nửa, liền đóng cửa phòng làm việc lại, rời .

      __


      lâu sau khi Đường Nặc khỏi, Tô Chi Niệm mới cầm chiếc chìa khóa xe ra khỏi phòng làm việc, xuống bãi đỗ xe để lấy xe, chuẩn bị ra Hương Viên để ăn cơm, xe vừa ra đến đường lớn, dừng lại ở ven đường, lấy di động ra gọi cho người hẹn ăn cơm cùng là tổng giám đốc Trương, câu xin lỗi, sau đó quay xe. lái về phía đường cái bên cạnh công ty.

      Đúng như Đường Nặc , Tống Thanh Xuân đến đây.


      Có lẽ vì lần trước cảnh cáo bảo vệ, vì vậy nên có ai cho vào ngồi trong đại sảnh nữa.

      Hôm nay thời tiết đúng là rất lạnh, mặc chiếc áo khoác mỏng manh, đội mũ và cũng mang bao tay, sợ là đứng đây khá lâu rồi, nên lạnh đến mức chịu nổi nữa, trốn vào bên trong buồng điện thoại công cộng cạnh công ty.

      Ánh mắt của , luôn nhìn chằm chằm vào cửa ra vào của công ty, như sợ bỏ lỡ người mà mình tìm vậy.

      Có lẽ là có điện thoại gọi đến, lấy chiếc điện thoại ra khỏi túi, nhưng vì trời lạnh quá nên tay bị cóng, cầm chặt được điện thoại, bị rơi xuống đất, vội vàng khom người xuống nhặt lên, sau đó mất nhiều công sức mới trượt được màn hình điện thoại, nghe máy.

      - Xin chào? Chị dâu... Tô Chi Niệm, ấy đồng ý... Chị yên tâm, tôi nhất định thuyết phục ấy đồng ý quản lí công ty Tống thị..."

      Thời gian nghe điện thoại lâu, tắt máy rất nhanh, còn nghe tiếng liên tục thở dài.

      Mặc dù còn cách đoạn đường rất xa, đường còn có rất nhiều xe cộ chạy qua, gom đủ các tạp náo loạn, nhưng vẫn nghe được tiếng trong điện thoại.

      Đúng, có thể nghe thấy được.


      Đây là bí mật mà chỉ mới .

      Bí mật này, phát từ khi còn bé, thính giác của , nhạy bén hơn so với người thường rất nhiều, dù có ở khoảng cách rất xa, nhưng vẫn nghe được ràng.

      Hơn nữa, chỉ có thính giác hơn người, nếu chạm vào da thịt người khác, có thể biết trong lòng của đối phương nghĩ gì.

      Sở dĩ là chỉ có mới biết bí mật này, là vì lúc còn bé, thời điểm phát ra khác thường này, với người khác, nhưng mà ai tin, ngay cả mẹ cũng vậy, bà còn nghi ngờ bị bệnh thần kinh, suýt nữa đưa vào bệnh viện tâm thần, dần dần, dám đến chuyện này nữa, vì khi lớn lên, hiểu được nếu bản thân có siêu năng lực, chắc chắn bị mọi người xa lánh, vì vậy nó biến thành bí mật mà chỉ mới .

      ra, ngay cả chính cũng giải thích được, vì sao lại có siêu năng lực khác người như thế.

      ràng giống người bình thường mà, khác nhau chút nào, bị bệnh, lớn lên, già, rồi cũng có tình cảm...

      Hơn nữa, người chỉ có bí mật mà người khác biết.

      Mà là ba.

      Chương 17 + 18. có ba bí mật (7) (8-)
      Editor: Nana Trang

      Bí mật thứ hai cũng giống bí mật thứ nhất, có năng lực hơn người bình thường, mà năng lực này, so với thuật đọc tâm càng khiến người ta sợ hãi hơn.

      Bởi vì, chỉ cần muốn, có thể bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu khống chế ý niệm của người để làm chuyện, vài lời.

      Nhưng thời gian khống chế ý niệm của người đó cũng dài, có lẽ chừng phút, mà người bị khống chế ý niệm sau khi thoát khỏi khống chế của mất vài ký ức vụn vặt, đơn giản chính là, người bị khống chế trong vòng phút này, người đó làm gì, gì, hoàn toàn nhớ .

      Từ khi phát mình có năng lực này cho đến bây giờ, số lần sử dụng cũng nhiều, tính ra quá mười lần.

      Bởi vì trong thời gian ngắn khống chế ý niệm người đó, nếu thân thể người bị khống chế bị thương tổn gì thân thể cũng bị thương tổn như người đó, đương nhiên cũng thể khống chế người đó đả thương người khác, bởi vì chỉ cần khống chế người đó làm hại người khác thân thể cũng bị thương như người bị hại kia.

      Bí mật thứ ba của , phải là siêu ngăn lực nữa, mà là có liên quan đến chuyện cũ của người.

      Còn người kia chính là...

      Tô Chi Niệm vừa nghĩ tới đây, tiếng chuông dễ nghe vang lên bên trong xe, nhíu mày lại, kéo suy nghĩ của mình về, lập tức thu lại tất cả cảm xúc, cầm điện thoại lên nghe.

      "Tổng giám đốc Tô, ngài Lục Cẩn Niên tổng giám đốc Lục của Hoàn Ảnh truyền thông đến rồi, đợi ngài ở trong công ty."

      "Ừm, tôi biết rồi." Tô Chi Niệm hờ hững đáp tiếng rồi cúp điện thoại.

      cũng sốt ruột khởi động xe, mà là xuyên qua cửa sổ xe nhìn Tống Thanh Xuân đứng trong buồng điện thoại ở con phố đối diện trong chốc lát mới thu hồi tầm mắt, cho nổ máy chậm rãi rời .

      Trong quán cà phê ở dưới lầu công ty, sau khi kết thúc bàn bạc, đoàn người liên tục rời , chỉ còn lại hai người Tô Chi Niệm cùng Đường Nặc.

      Tô Chi Niệm ngồi ở vị trí đối diện Đường Nặc, tập trung tinh thần văn kiện trong tay, thỉnh thoảng lúc lật giấy bưng cà phê bàn lên uống ngụm.

      " ấy lại tới..." Sau khi Đường Nặc gọi nhân viên phục vụ cho thêm ly cà phê xong nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, lẩm bẩm câu.

      Tô Chi Niệm ngẩng đầu lên nhìn cũng biết Đường Nặc tới ai, ánh mắt của có chút biến hóa nào, chỉ nghiêm túc đọc văn kiện trong tay.

      "Tuần này ấy đến đây đứng đợi 3 lần rồi... Tôi nhớ có lần tối đó tan va cề gần mười hai giờ, ngày đó tôi xe nên đón xe taxi về nhà, ra khỏi công ty lại nhìn thấy ấy vẫn còn đứng chờ ngoài cửa."

      Tô Chi Niệm làm như mình có chút quan hệ nào với người trong miệng Đường Nặc, vẻ mặt hờ hững lật tờ giấy tiếp tục xem.

      Dường như Đường Nặc mình có chút buồn chán, ngậm miệng lại, lát sau đột nhiên kinh hô câu: "Ối tuyết rơi rồi."

      Tay lật tờ giấy của Tô Chi Niệm khẽ run lên, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm vào văn kiện như cũ, nhưng nội dung nhìn phút là xong vậy mà lại nhìn đến mười phút cũng nhìn vào được chữ, cuối cùng làm như vô ý ngẩng đầu lên liếc ngoài cửa sổ cái.

      Tuyết rơi rất lớn, chỉ rơi lát phủ trắng mặt đất.

      Có lẽ Tống Thanh Xuân tìm được nơi có thể trốn tuyết nên cứ như vậy mà đứng ở trong tuyết lớn.

      Lúc đầu còn dùng tay phủi những hạt tuyết dính người, nhưng về sau tuyết càng lúc càng nhiều hoàn toàn phủi kịp, cuối cùng dứt khoát từ bỏ, chỉ rụt cổ vào trong cổ áo khoác, mặc cho tuyết bay lả tả ở người, đến lát, tóc và vai đọng đống tuyết dày.

      Tô Chi Niệm theo tiềm thức nhíu mày, ánh mắt như nhìn chằm chằm vào văn kiện, đuôi khóe mắt lại thỉnh thoảng bay ra ngoài cửa sổ.

      Tống Thanh Xuân duy trì tư thế đứng nên hơi mệt, hơi đổi tư thế, lúc đầu chuyển động, tầm mắt đúng lúc quét qua cửa sổ sát đất của quán cà phê, sau đó thông qua thủy tinh rộng lớn sáng sủa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ngồi bên trong.

      Vẻ mặt Tống Thanh Xuân sửng sốt chút, theo bản năng cho là mình bị hoa mắt.

      Sau khi rời khỏi "Kim Bích Huy Hoàng", mỗi ngày đều đến dưới công ty canh chừng, đây là lần đầu tiên nhìn thấy ...

      Trong lúc Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm vào Tô Chi Niệm đến bần thần, Tô Chi Niệm đột nhiên xoay đầu lại, tầm mắt rơi vào người , sau đó nhắm chuẩn xác vào ánh mắt .

      Mặc dù cách lớp kính thủy tinh, Tống Thanh Xuân vẫn cảm nhận được hàn ý rỉ ra từ trong mắt , Tống Thanh Xuân ở trong tiềm thức bị bức bách rũ mí mắt xuống, đợi đến lúc nâng lên lần nữa, Tô Chi Niệm dời tầm mắt trở lại văn kiện, còn vươn tay ấn chuông bàn cái.

      Chẳng mấy chốc có nhân viên phục vụ tới, vẻ mặt mỉm cười nhìn Tô Chi Niệm giống như dò hỏi cần giúp đỡ cái gì.

      Tầm mắt của Tô Chi Niệm vốn rời khỏi văn kiện, Tống Thanh Xuân cách tấm thủy tinh chỉ nhìn thấy cánh môi nhàng đóng mở hai lần, sau đó nhân viên phục vụ gật đầu cái mỉm cười với , vòng qua ghế sô pha ngồi tới trước cửa sổ thả bức rèm cuộn xuống, hoàn toàn che lại tầm mắt của nhìn về phía .

      từng muốn để xuất ở trong tầm mắt , cho nên dù ở trong quán ở ngoài quán, ở cửa ra vào quán cà phê, ổ trong hành lang công ty , hoàn toàn vào được, nhưng vẫn kêu nhân viên phục vụ kéo rèm cửa sổ, cản trở tầm mắt của , phân chia ràng quan hệ giữa bọn họ.

      *

      Bức màn vừa dày vừa nặng che kín cửa sổ có chỗ hở, hoàn toàn nhìn thấy phong cảnh ngoài cửa sổ là như thế nào.

      Đường Nặc vốn cho rằng trong lúc Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân bốn mắt nhìn nhau, Tô Chi Niệm tìm Tống Thanh Xuân, nhưng ngờ Tô Chi Niệm giương mắt nhìn Tống Thanh Xuân ước chừng ba mươi giây lại cực kỳ lạnh nhạt quay đầu lại, sau đó kêu nhân viên phục vụ kéo rèm cửa sổ xuống, giống như chuyện gì cũng xảy ra tiếp tục nhìn văn kiện trong tay.

      "Cậu ra nhìn xem chút hả? Để ấy đợi ở trong tuyết lớn như vậy sao?" Đường Nặc vẫn nhịn được hỏi câu.

      Tô Chi Niệm lờ .

      Đường Nặc nhún vai cái, thêm nữa, bắt đầu xử lý công việc laptop.

      Đường Nặc gởi mail được xử lý xong giờ sau, giơ tay lên xoa bả vai có chút mỏi, vừa chuẩn bị gọi nhân viên phục vụ cho thêm ly cà phê lại nhìn thấy Tô Chi Niệm ngồi ở đối diện nhìn chằm chằm vào đèn bàn đặt bàn đến thất thần.

      Đường Nặc nhíu mày: "Sao thế?"

      Tô Chi Niệm lên tiếng, giống như tập trung tinh thần nghe cái gì đấy.

      "Nghĩ gì vậy?" Đường Nặc vươn tay ra quơ quơ trước mặt Tô Chi Niệm.
      minmapmap2505 thích bài này.

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 19: có ba bí mật (9)

      Editor: Tiểu Cân

      Tô Chi Niệm hoàn hồn, lạnh nhạt đáp lại câu: “ có gì.”

      Sau đó lực chú ý của lại đặt ở bên tai, tiếng gió rít gào, tiếng tuyết rơi, tiếng còi xe, còn có... tiếng của , vì lạnh mà thi thoảng lại xoa xoa tay rồi hà hơi.

      Đường Nặc gọi người phục vụ, nhìn thoáng qua đồng hồ cổ tay, sau đó lại gần cửa sổ, kéo rèm ra để lộ khe hở: “Tuyết rơi lâu như vậy mà vẫn chưa dừng lại?”

      Theo lời của Đường Nặc, đột nhiên thấp giọng mắng câu, sau đó mang theo chút khó tin hỏi: “Tống Thanh Xuân vẫn chưa ?”

      ấy có phải bị ngốc rồi , tuyết rơi nhiều như vậy mà còn đứng ở đó, đúng là có đủ kiên nhẫn và nghị lực...”

      Đường Nặc xong, Tô Chi Niệm có thể nghe thấy tiếng hắt hơi liên tục của Tống Thanh Xuân.

      Ngón tay của Tô Chi Niệm nắm tài liệu, mạnh mẽ tăng thêm lực.

      Đường Nặc thở dài hơi, giả vờ như có chút đành lòng, kéo rèm lại lần nữa, miệng vẫn thấp giọng hỏi dò câu: “Sao cậu giúp ấy?”

      Đường Nặc vừa xong, lại nghĩ đến mấy hôm trước, khi nhắc đến Tống Thanh Xuân, sắc mặt của Tô Chi Niệm liền có chút tức giận, liền ý thức được bản thân lại giẫm phải bãi mìn của Tô Chi Niệm, vội vàng cười với Tô Chi Niệm cái, lại nhìn đến tài liệu cầm trong tay, sau đó ngay lập tức đổi đề tài: “Đây là gì thế, thời gian gần đây cậu nhìn chăm chú...”

      xong, Đường Nặc còn vươn cổ nhìn về phía tài liệu trong tay Tô Chi Niệm.

      Đường Nặc còn chưa nhìn được dù chỉ chữ, Tô Chi Niệm giống như bị điện giật, mạnh mẽ khép tài liệu lại, sau đó lời nào đứng lên, nghiêm mặt ra ngoài cửa quán cà phê.

      Tô Chi Niệm vừa , vừa gọi cuộc điện thoại, gọi người lái xe của đến cửa chính, sau đó xuống dưới lầu.

      -

      Tống Thanh Xuân vẫn đứng ở cửa, nhìn thấy lên xe, cũng vội vàng gọi chiếc taxi.

      Thành phố Bắc Kinh lúc này, cũng phải vào giờ tan tầm, nhưng vì tuyết rơi, giao thông có chút trở ngại, cho nên dọc theo đường , Tống Thanh Xuân vẫn luôn để ý Tô Chi Niệm.

      Xe của , sau cùng dừng lại trước cửa câu lạc bộ tư nhân.

      Câu lạc bộ tư nhân này là câu lạc bộ cao cấp trong thành phố, kiến trúc theo phong cách Châu Âu vô cùng tinh tế, đương nhiên hội phí ở đây cũng đắt đỏ tương xứng.

      Tống Thanh Xuân từng là hội viên trường kỳ của nơi này, số lần đến, tới trăm lần, cũng phải được 80 lần.

      Ví như trước đây, có thể bình tĩnh bước vào nơi này để tiếp cận Tô Chi Niệm, nhưng tại, còn là hội viên VIP ở đây.

      Sau khi trai Tống Thừa tự sát, tập đoàn Tống thị ngày càng tiêu điều, làm gì còn được bao nhiêu tiền bạc dư thừa mà tiêu phí? Cho nên tháng trươc khi hội quán thông báo hết hạn năm của , liền trực tiếp hủy thẻ hội viên.

      Tống Thanh Xuân đợi sau khi Tô Chi Niệm vào trong câu lạc bộ, mới xuống taxi.

      Cuối tuần, tập đoàn Tống thị muốn mời đại hội đồng cổ đông để họp, nếu như đến lúc đó vẫn tìm thấy người có năng lực tới tiếp quản Tống thị, chỉ sợ đối với Tống thị, cục diện xấu nhất xảy ra.

      Cho nên, hôm nay cho dù như thế nào, cũng phải gặp Tô Chi Niệm lần nữa.

      Tống Thanh Xuân nghĩ đến đây, liền hít sâu hơi, sau đó tới bên cạnh xe của Tô Chi Niệm.

      lái xe tới, chắc chắn cũng lái xe trở về, chỉ cần đứng chờ bên cạnh xe của , chắc chắn có thể chờ được .



      Chương 20: có ba bí mật (10)

      Editor: Tiểu Cân

      Tập đoàn Phong Nhuận tối nay tại câu lạc bộ tổ chức cuộc gặp gỡ nho .

      Tô Chi Niệm chào hỏi qua loa vòng, rồi tìm cơ hội, chạy ra ngoài ban công có vẻ tương đối yên tĩnh.

      Tuyết ngừng rơi, nhìn xuyên qua cửa sổ, cả thành phố Bắc Kinh đều là màu trắng.

      ra tối nay vốn muốn tham gia, nhưng khi nghe thấy Tống Thanh Xuân với bác lái xe taxi "Làm phiền bác chạy theo phía chiếc xe có biển số 00 phía trước" nghĩ, cuối cùng vẫn là chọn câu lạc bộ này.

      ấy là VIP ở đây, chắc hẳn vào giờ phút này, ấy ở sảnh câu lạc bộ, ngồi ghế sofa chờ ra.

      Đột nhiên Tô Chi Niệm có chút tò mò, đó vào giờ phút này làm gì nhỉ?

      Tô Chi Niệm lắc lắc ly rượu trong tay, khẽ nhấp ngụm rượu đỏ, sau đó dồn tất cả chú ý lực vào việc nghe ngóng.

      Bên tai vang lên đủ loại thanh, tiếng phanh xe, tiếng tàu điện ngầm, tiếng xe lửa, tiếng máy bay, tiếng quảng cáo, tiếng nhạc. . . . . . Còn có tiếng nhiều loại người chuyện.

      "Tuyết rơi, lạnh như thế, muốn ra khỏi cửa, cho nên tối nay chúng mình đừng hẹn, hôm khác lại nha. . . . . ."

      "Chồng à, em sắp tới ga tàu điện ngầm rồi, ở đâu chờ em?"

      "Em muốn chia tay với , cho em thêm cơ hội có được ? Em có thể mất . . . . . ."

      . . . . . .

      Trong nhiều thanh như vậy, Tô Chi Niệm nghe lâu cũng có nghe thấy tiếng Tống Thanh Xuân.

      Tô Chi Niệm đợi thêm lát, vẫn nghe thấy tiếng Tống Thanh Xuân nhưng lại nghe thấy ba từ “Tống Thanh Xuân”.

      "Tổng giám đốc Trương, lúc tôi vừa mới vào cửa câu lạc bộ, thấy cậu chuyện với trẻ, dáng vẻ rất đẹp nha, là ai thế? Người tình mới à?”

      " phải, là người của công ty Tống thị, con của Tống Mạnh Hoa, tên là Tống Thanh Xuân."

      "Con Tống Mạnh Hoa? ta tìm cậu làm cái gì?"

      " ta có tiền, muốn vào câu lạc bộ của tôi, hỏi tôi có thể hay ta từng là VIP nhiều năm ở đây mà châm trước lần."

      Tô Chi Niệm khẽ nhíu mày cái.

      Tống Thanh Xuân còn là VIP trong câu lạc bộ này?

      Sau đó, bên tai lại nghe thấy giọng của tổng giám đốc Trương mang theo vài phần chán ghét: " ta cũng nhìn lại xem bây giờ công ty Tống thị tính là gì? Còn tưởng mình vẫn là thiên kim của nhà họ Tống trước kia à, lại còn muốn vào câu lạc bộ của tôi, có nhìn lại thân phận của mình ràng. . . . . ."

      Đáy mắt Tô Chi Niệm thoáng qua tia tàn nhẫn, sắc mặt băng lãnh dọa người.

      Tổng giám đốc Trương tiếp tục cười nhạo: "Còn bảo tôi châm trước lần, ta xứng sao? Nếu phải là thấy ngoại hình ta tồi, tôi thèm để ý ta. . . . . ."

      Ánh mắt Tô Chi Niệm chợt híp hạ xuống, cách đó xa, tổng giám đốc Trương mặt mày hớn hở cười vui vẻ phía sau lưng , bất chợt ly rượu cầm trong tay phải, biết xảy ra chuyện gì, chợt tăng lực, bóp nát ly thủy tinh cầm trong tay, mảnh thủy tinh vỡ tan đâm vào lòng bàn tay của ông ta, trong nháy mắt máu tươi chảy ròng ròng.

      Ngay sau đó bên trong cả gian phòng liền vang lên tiếng kêu đau vang trời đất cảu tổng giám đốc Trương: "A —— đau quá, đau chết mất ——"

      "Tổng giám đốc Trương, cậu bị sao vậy, yên lành bóp cái ly thủy tinh làm gì?"

      "Tôi cũng biết chuyện gì xảy ra, giây trước, cả người giải thích được liền mất khống chế. . . . . . A, đau, đau, đau. . . . . . Mau gọi bác sĩ cho tôi. . . . . ."

      Tô Chi Niệm hoàn toàn để ý đến trường hỗn loạn, chỉ đút tay vào túi quần, mặt lạnh nhạt bước ra khỏi phòng.



      Chương 21: Người quay về (1)

      Editor: Tiểu Cân

      Tô Chi Niệm bước vào thang máy, nhân viên phục vụ lễ phép hỏi: "Chào ngài, xin hỏi ngài muốn lầu mấy?"

      Tô Chi Niệm nhàn nhạt đáp câu: "Lầu ."

      Nhân viên phục mỉm cười gật đầu cái với Tô Chi Niệm, vươn tay nhấn "1" , sau đó thuận thế ấn đóng cửa thang máy.

      Cửa kim loại nặng nề chậm rãi khép lại, xuống, lúc xuống tới tằng 5, thanh quen thuộc truyền đến tai Tô Chi Niệm, là tiếng Tống Thanh Xuân, tiếng rên rỉ rất thấp.

      Tô Chi Niệm nhíu chặt mày, toàn lực nghe ngóng, rốt cuộc lại nghe thấy tiếng Tống Thanh Xuân nữa, Tô Chi Niệm vội vàng nâng tay trái lên, nhanh chóng dùng sức nhấn đến mấy lần số "4" .

      Thang máy dừng lại ở tầng 4, cửa thang máy mở ra, Tô Chi Niệm đứng ở trong thang máy, nhúc nhích.

      Nhân viên phục vụ có chút buồn bực quay đầu, cười yếu ớt mở miệng: "Tiên sinh, xin hỏi ngài muốn tới. . . . . ."

      "Đừng chuyện!" Tô Chi Niệm chợt mở miệng, giọng điệu nghiêm nghị, chút khách khí cắt đứt lời của nhân viên phục vụ.

      Nhân viên phục vụ dừng lại, theo bản năng lui về sau bước.

      Đợi ước chừng mười giây đồng hồ, bên tai Tô Chi Niệm lần nữa nghe thấy tiếng Tống Thanh Xuân yếu đuối: "Đau quá. . . . . . Ưm. . . . . ."

      Tô Chi Niệm nhanh chóng vươn tay nhấn đóng cửa.

      Thang máy tới lầu , Tô Chi Niệm đợi nhân viên phục vụ mở miệng, liền thẳng mạch bước nhanh rời .

      -

      Tống Thanh Xuân đứng bên cạnh xe Tô Chi Niệm, tay dùng sức ôm bụng, trong miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu đau yếu ớt nhè .

      Sau khi tuyết rơi, những cơn gió mang theo hơi ẩm cùng cái rét thấu xương thổi bừa bãi, khiến cho cơ thể co rúm lại ngừng run lên.

      Hồi học cấp ba, bởi vì thể hàn (*), mỗi lần hành kinh đều đau bụng vô cùng, về sau Tống Mạnh Hoa tìm bác sĩ đông y, bắt mạch rồi kê cho mấy đơn thuốc, điều trị thời gian rất dài, mới bị đau như vậy nữa.
      [(*) thể hàn: Theo y học cổ truyền có 7 loại hình chính là: Thể hàn, thể rất hàn, thể nhiệt, thể rất nhiệt, thể bình hoà, thể thiên hàn và thể thiên nhiệt.
      Ở đây tớ xin phép chỉ giải thích về thể hàn.
      Thể hàn là thể hình hơi gầy, tính cách hướng nội, sợ lạnh, khát và muốn uống, ăn được, sắc mặt trắng, mạch trầm trì (sâu và chậm), rêu lưỡi trắng nhạt, đại tiện nát, tiểu tiện trong dài, tinh thần kém hưng phấn, dễ mỏi mệt, ít mồ hôi, ít , khả năng tình dục kém, huyết áp hơi thấp, số lượng bạch cầu, hồng cầu và tiểu cầu hơi thấp, nồng độ huyết sắc tố, mỡ máu và đường máu cũng hơi thấp.]

      Tính ra, cũng khoảng bốn, năm năm rồi, gặp nguyệt đau thế này, có thể là gần đây luôn ở bên ngoài trời lạnh , hôm nay lại đứng trong tuyết lâu như vậy, khí lạnh trong cơ thể tăng thêm, dẫn đến kỳ nguyệt của sắp đến, tối hôm nay, bụng dưới đột nhiên đau dữ dội.

      Cơn đau ấy, càng ngày càng kịch liệt, đau tới mức gần như sắp ngất rồi.

      Tống Thanh Xuân biết mình rốt cuộc có thể kiên trì bao lâu, nhưng dù có thế nào, cũng phải chờ Tô Chi Niệm…

      Lại trận gió lớn thổi qua, cuốn theo tuyết đọng, bay lả tả xuống người Tống Thanh Xuân, có chút bông tuyết, theo cổ của , rơi vào trong quần áo, thân thể bị lạnh nhịn được mà co rúc lợi hại hơn.

      Khi Tống Thanh xuân đau đến ngơ ngẩn cả người chợt đầu liền truyền đến thanh trầm thấp: " ngồi chồm hổm ở đây làm cái gì?"

      Tống Thanh Xuân theo bản năng mở mắt, đôi giày da nam màu đen xuất trước mắt của , dừng chút, mới vội vàng ngẩng đầu lên, thấy Tô Chi Niệm khoác ngoài chiếc áo màu đen, tay nhét trong túi đứng ở trước mặt mình, từ cao nhìn xuống.

      rốt cuộc cũng đợi được . . . . . .

      Tống Thanh Xuân miễn cưỡng lên tinh thần, chịu đựng cơn đau nhức từ bụng dưới, run run rẩy rẩy đứng lên, khi co sắp đứng thẳng được cơn gió lạnh lại thổi tới, bụng dưới của lại dâng lên cơn đau thấu xương, khiến cho chân khẽ run rẩy, người suýt nữa ngã xuống đất.

      vội vàng vươn tay, vịn vào cửa xe của Tô Chi Niệm.

      nhìn Tô Chi Niệm, sắc mặt chợt tái nhợt hơi dọa người: "Tổng giám đốc Tô, tôi đợi , tôi tới tìm , vẫn là hy vọng có thể cân nhắc việc tiếp quản công ty Tống thị. . . . . ."








      minmapmap2505 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :